PDA

Xem đầy đủ chức năng : Cơn mưa chiều



kannan
16-11-2005, 08:01 AM
Chiều nay, tôi dắt xe chuẩn bị đi dạo một vòng đường phố Sài Gòn nhưng trời bỗng đổ mưa. Thất vọng, nỗi buồn trong tôi lại dâng tràn như buổi chiều ngày ấy. Cái ngày mà chúng tôi nói lời chia tay nhau cũng trong cơn mưa chiều.

Chẳng hiểu sao nữa, có lẽ vì định mệnh chăng, hay vì duyên số. Mối tình đầu giữa hai học sinh lớp chín mới đẹp và hồn nhiên biết bao. Đẹp tựa như sắc hoa hồng lúc nào cũng ngát hương thơm mà chúng tôi thường ví von. Trong tôi, em luôn là một thiên thần đáng yêu, và trong em tôi như một chàng hoàng tử đến đánh thức trái tim em - trái tim của một nàng công chúa.

Ngày ấy, lạ thay, lần đầu tiên chúng tôi gặp em cũng trong một cơn mưa chiều. Tôi thấy em khi em đang khép mình đứng trú mưa dưới một tán cây trứng cá ven đường. Có vẻ em đang lạnh bởi thấm mưa, không một chút ngập ngừng tôi đến gần em và chia đôi cây dù cầm trên tay. “Mình che dù cho bạn nhé!” - tôi nói vội và nhận được câu trả lời ngập ngừng e thẹn cùng ánh mắt trìu mến “Cảm ơn bạn nhiều!”.

Mưa vẫn cứ rơi và tôi chỉ mong sao cho mưa càng lâu càng tốt, và tốt hơn là trời không tạnh nữa. Tôi cố liếc nhìn em, càng nhìn tôi thấy em càng xinh đẹp đến lạ thường. Tôi hỏi tên, em thẹn thùng không nói. Tôi hỏi lớp, em bâng quơ như không nghe.

Trời chợt tạnh mưa, tôi thầm trách ông trời sao lại tạnh mưa nhanh. Những hạt nước còn sót lại trên những chiếc lá rơi vội… Và em cũng đi vội bỏ lại phía sau ánh mắt nhìn theo của tôi. Bỗng em quay đầu lại nói vội “Trinh, 9A1. Nhớ nhé!” rồi đi xa dần. Trong tôi chợt rộn ràng lạ thường, và chợt bối rối theo kiểu của một chàng trai mới “cảm thương nàng”.

Đêm đó, tôi chợt trăn trở mãi mà không sao ngủ được. Chẳng hiểu tại sao, tại vì cơn mưa chiều nay ư? Không đúng. Hay tại vì cây trứng cá ven đường kia nhỉ? Cũng chẳng phải… Thôi, không suy nghĩ nữa, tôi cố khuyên mình như thế.

* * *

Ngày... tháng... năm...

Này nhật ký, tớ kể cho cậu nghe một chuyện nhé! Nhưng cậu phải giữ kín đấy, vì đó là bí mật của tớ mà. Chiều nay trời lại mưa, tớ lại có dịp đi chung với nàng (cậu biết ai rồi đấy, người mà tớ hay nói với cậu ấy) vì lúc nào tớ cũng thủ sẵn cây dù còn nàng thì chẳng khi nào mang theo (có lẽ cố tình đây). Tớ đã cố tình thử chạm nhẹ vào tay nàng. Lạnh lắm. Cậu biết không! Tay nàng lạnh lắm. Vì sao thế nhỉ? Tớ tự hỏi. Chắc tại vì trời mưa. Hay vì nàng run. Tớ tự trả lời.

* * *

Ngày... tháng... năm...

Chiều nay trời lại mưa, nhưng cơn mưa nay chẳng giống những cơn mưa trước. Nó buồn hơn nhật ký à. Nhật ký, cậu biết không? Cơn mưa chiều nay có vị mặn của những giọt nước mắt, vị đắng của một mốt tình học trò tan vỡ. Cậu biết không, nhật ký. Tớ đã khóc, khóc thật nhiều, và nàng cũng khóc, khóc như chưa từng được khóc. Thế là...

Đã bốn năm trôi qua, nhưng những cơn mưa chiều vẫn làm tôi nhớ đến em. Và có thể ở một chân trời nào đó, em cũng đang nhớ đến tôi.