ngoisaoxa
01-11-2005, 09:16 AM
.....truyện này cũng dzui dzui nè mí ban , cut and paste wa cho mí bạn đọc thử hen....
CHƯƠNG 1
Danh Nghi ngồi sau yên xe Mỹ Quỳnh. Nhỏ cứ chạy rù rù như thời gian dư lắm vậy, cứ nghiên qua ngó lại hai bên đường, săm soi những shop quần áo liên tiếp nhau. Miệng xuýt xoa với cô:
- Ê ngó cái jupe kìa Nghi. Trời ơi ! Bộ đồ hở rún bên đây mới ác liệt. Ý coi kìa, cái đầm, chu coa! Còn cái...
Nghi hết chịu nỗi , cô phát cáu la lên :
- Cái con khỉ, có chạy ù một mạch đưa tao về nhà liền không, ở đó cà kê nhìn ngó.
Nhỏ Quỳnh phản đối ngay.
- Ủa nhỏ này vô duyên. Mọi bửa cũng ngó cũng chạy rong, mày đốc xúi chứ ai. Sao hôm nay trở chứng tự cao, hối tao về gấp? Bộ mày có việc gì à? Nhỏ cố ngó ra sau tò mò:
- Có hẹn với ai sao?
Nghi núp bóng cái lưng Quỳnh, cô tủm tỉm cười. - Hẹn? Sao nó nói gần đúng thế nhỉ. Một cái... gần gần như hẹn , rất quan trọng với Nghi, nhưng còn khuya cô mới dám thố lộ với Mỹ Quỳnh, nhỏ bạn thân của mình.
Bởi cái miệng con nhỏ, tuy có đến hai cái răng mọc dư, gọi là răng khuyển, như dường như nó vẫn còn bị hở. Chuyện gì tâm sự với nó hôm trước, đã dặn nó đừng nói với ai. Ví dụ như chuyện gây lộn với ông Huy, bị Ổng đánh. Như chuyện cô gãy một cái răng vì cô cắn càng cua. Thậm chí như chuyện cô nóng trong người nổi cái nhọt ở bên mông, vào lớp điệu phải ngồi bắt tréo chân... Mới than thở với nó, hôm sau vào lớp là y như rằng, lớp 51 đứa là đúng 51 cặp mắt e ngại lẫn thông cảm. Tệ hơn nữa là lúc ông thầy vào lớp, cũng ân cần đi xuống cạnh bàn vỗ vai Nghi, nói với giọng tội nghiệp:
- Không sao đâu em, cố gắng lên nhé...
Ôi trời ! Đã quá kinh nghiệm tài phát sóng của nhỏ Quỳnh, chuyện trọng đại "hẹn hò" ngày hôm nay Nghi đâu dám lộ ra. Nó đâu biết mấy năm trời Nghi mơ mộng, ôm ấp mối tình lãng mạn ơi là lãng mạn . Và tối nay Nghi sẽ hội ngộ với người ấy của Nghi tại nhà.
Nó mà biết thế chẳng hiểu nó sẽ ra sao nhỉ? Ngạc nhiên đến té luôn đôi mắt bồ câu? Bất ngờ đến té xỉu? Hay bái phục đến cà lăm? Ái cha ! Nghi thật không dám tưởng tượng nó sẽ ngưỡng mộ cô đến độ nào.
Nếu tin cậy miệng mồm nó được đôi chút, cô có lẽ sẽ nôn nóng bật mí cho nó nghemột tí rồi. Bởi vì giu8~ hoài trong lòng một mối tình tuyệt vời, một bí mật trọng đại thì quả là một gánh nắng, ấm ức cho Nghi.
Trời phải chi kể được cho nhỏ ? Quỳnh nghe nhỉ ? Cái “sự tích tình cờ càng kể càng ly kỳ hấp dẫn.
Tuy vậy , hình ảnh của “người ấy” và mối tình đâu thơ mộng vẫn âm ỉ một cách lãng mà .n trong tâm trí Nghi
Hôm qua , khi nghe anh Huy xin phép mẹ chiều này ảnh mượn phòng khách gìa đình làm chỗ họp mặt bạn bè cũ học Y khoa xưa kia với anh . Nghi đã suýt thét lên vì vui mừng và hồi hộp . Thật là “mối tình” của cô sắp có đoạn kết , cô sẽ lại gặp được “người ấy.
Suốt đêm qua , Nghi có ngủ nghê gì được đâu , chỉ chợp mắt say sưa lúc gần sáng , để đến nỗi sáng bảnh , ông Huy lên đâ .p cửa phòng cô\ . Nguyên do vì cô nôn nóng quá khi gặp “người ta” . Lâu quá rồi , không biết người ta cón nhó cô không nhỉ “người ta” đã có thay đổi gì không ? Hay vẫn … đẹp trai như ngày nào?
Chao ơi! Chiều đã sẫm màu rồi , và^ .y mà nhỏ Mỹ Quỳnh cón chưa chịu chở Nghi về nhà cho Nghi sớm gặp “người ta” . Nghi càng nôn nao , con nhỏ càng cà kê.
-Nãy chỉ mày , mày nhìn thấy kịp không Nghi ?
-Cái gì ? – Nghi giật mình trước câu hỏi như hét vào tai của Mỹ Quỳnh
-Thì đôi giày đó . Con nhỏ này , mày không nhìn kịp hả Đôi giày chưng phía ngoài , dãy quấn áo cổ chân , bắp chân như quấn xà cạp thời xưa vậy đó . Nhìn cũng ngộ qúa trời
Nghi ngao ngán
-Thôi về nhà tao đi chứ mày , hình như mày cua cái bùng binh này đã 2 lần rồi thì phải.
Mỹ Quỳnh nhe răng cưòi. Bộ răng khểnh của nhỏ Cừơi hơi hơi mỉm chỉ thì có duyên , cười nhe ra nham nhơ ? như hiện gìờ làm Nghi liên tưởng đen bộ Răng khủng long
Nhỏ đang trả và Nghi
-Nãy giờ có gì mà mày cứ đói về hoài và^ .y Nghi ? Hôm nay thầy bình cho về sớm , mình có quyền kéo dài thêm cái thú “window shopping” của mình chứ . Danh chánh ngôn thuận , chút nua về đúng giờ , đâu có ai la mình đâu
-Thì biết và^ .y nhưng mà…
Nghi chợt nghĩ ra một kế thoát thân
-Tại … tao bị tào tháo rượt . Mày chạy lòng vòng hoài , tao sắp chịu hết nổi rồi nè
Mỹ Quỳnh hốt hoảng , thấy mà thương
-Uả Và^ .y hả Sao mày không nói sớm , để tao cho mày về
Nghi lầm bầm trong miệng
-Tao mà nghĩ ra cách này sớm thì đã nói rồi
Cô thầm hài lòng khi thấy nhỏ Quỳnh đã chịu quẹo về con đường đi đến nhà cộ Chẳng mấy chốc Nghi sẽ về đến nhà . Buổi họp mặt gì đó của ông Huy chắc sắp bắt đầu
Đột nhiên , Mỹ Quỳnh tăng ga chạy theo một chiếc xe Jawa màu đen phía trước , cô gọi lớn
-Gạt chân chống kià chú ơi
-Gì vậy Quỳnh ?
Nghi chồm người len hơi. Mỹ Quỳnh khong trả lơi , câu cảnh báo của cô xem ra không át được tiếng máy xe ầm ĩ nên chứ nhân chiếc Jawa và^~n phăng phăng chạy vào một con phố nhỏ , cái chân chống cứ chĩa xuống đường
Khi thỉnh thoảng đó^ .t xuất tốt , dường như người ta tốt vô giới hạn . Mỹ Quỳnh cũng vậy , cô quẹo luôn theo chiếc Jawa , cái quẹ gấp làm Nghi cũng hết hồn , bíu lấy eo cô
Tăng ga đưa sát đến bên chiếc xe có người chủ lãng tai , cô đập tay vào tay người đó , miệng hét lớn hơn
-Chú ơi , cái chân chô… .ô… . Oái
“Rầm”
Âm thanh và đập vào nhau của hai xe và mà( .t đường làm Nghi điếng hồn , không cón biết chuyện gì đã xảy ra nữa
Khi tiếng xôn xao của vài người đi đường và những người tốt bụng gần đó hỏi han , cô mới nhớ được mình đang ở đâu
Cú đụng xe ghê gớm qúa. Cả Nghi , cả Mỹ Quỳnh và người lái chiếc Jawa đều té lăn lóc trên mặt đường
Cái xe Max của Mỹ Quỳnh vẩn cón đang đè lấy chân cô , người ta xúm xít đỡ lấy nó lên . Chân Nghi dường như rát bỏng , cô lơ láo ngó xuống . Một vết phỏng to tổ bố ở bắp chân
Một giọng nói vang lên trên đầu cô-Hai cô có sao không ? Coi lại mình xem có bị gì không ?
Ngước mắt nhìn lên , Nghi dù sảng hồn nhưng vẫn nhận ra được người chử Chiếc Jawạ Cái nón kết màu đen đã và(ng đâu đó , để lộ cho Nghi thấy trước mằt là cái đầu tóc ngắn lởm chởm và n+ứoc da tái mét của một gã c'n trai. Tự dưng , cơn đau ê ẩm ở mông và vế phỏng rát ở chân làm cô lơ ngơ , mếu máo
Đdi… đi xe kiểu gì vậy? Khi không cái… cái đâm vào xe tui -Mày… có sao không Nghi ? – Mỹ Quỳnh đã đứng l^en được , cô lót tót đến bên Nghi . Quỳnh lo lắng , lặp lại câu hỏi – Mày xem lại coi có sao không ? Đau lắm hả Đau chổ nào? Đứng lên thử coi?
Không hỏi thì thôi. Càng hỏi , Nghi càng thấy đau dữ dội , định chống tay ngồi nhổm dậy , nhưng rồi đau nhuc qúa. Một viển cảnh đen tối với hnh dáng chiếc xe… lăn làm Nghi chợt hãi hùng , cô òa lên khóc
-Chết tao rồi Quỳnh ơi , trời ơi đau qúa. Tao không đứng lên được
Mỹ Quỳnh sợ Hãi , mặt tái xanh
-Sao vậy Nghi ? trò+i ơi mày bi . . gì vày
Nghi vàn hu hu , meu mào
-Chac tao bị Gãy xương hông rồi , bi . . … liệt rồi , Quỳnh ơi
-Không phải vậy chứ
Có tiếng ồm ồm , gã đụng xe khi n~y lai. Lên tiếng -Va chạm cùng chiều làm gì có chuyện ghê gớm như vậy. Cô thử đứng lên xem nào
Nhận ra hắn chính là thủ phạm vụ đụng xe , Mỹ Quỳnh xót bạn , tru tréo lên ngay
-Cái ông này nè , có biết chạy xe không vậy? Tui có lòng tốt nha ('c ông cái chân chống chưa gạt lên , sao ông lại máng luôn vào tay lái xe tui. Bây giờ nhỏ Bạn tui hết đứng lên được rồi đó
-Cô ta chỉ giả vờ thôi – giọng hắn bực tức
Mỹ Quỳnh trợn mắt
-Giả Vờ ? vậy ông giỏ+i xốc nó đứng lên thử coi
Câu nói như lời đốc thúc gã con trai. Cả Nghi lẫn Quỳnh cón chưa hiểu hết ' nghĩ và hậu quả của câu nói đó thì gã đã hành động rồi Nhăn nhó , nghiến răng , hắn khom xuống gương mặt còn đang ngơ ngác , tèm hem nước mằt của Nghi , luồn tay xốc thẳng cô lên
-Không , không , tui không đứng được , tui….
Không gì thì không , mặc cho Nghi la lên hốt hoảng , hắn vẫn kéo cho bằng được cô lên . Rồi cuối cùng , Nghi cũng đứng được . Thoạt đãu , vì đầu và mất thăng bằng , khi hắn vừa buông ra , cô lại chúi ngã nhào ra sau Cùng với tiếng hét của Quỳnh và Nghi , gã con trai cũng kịp đưa thân hứng đỡ lấy cô , mặt hắn nhăn lại đau đớn
-Không sao rồi. – có người lên tiếng
-Ơ , đứng lên được là không sao rồi đó
Tiếng bàn tán xung quanh lại râm ran
-Mấy cô cậu nên gh' qua bệnh viện kiểm tra kỹ lại coi có bị gì không ?
-Chắc bầm sơ sơ thôi mà . Cái đầu không bị gì là không sao rồi
Mấy người đi đường gần đó đã dựng giùm họ hai chiếc xe lên trên lề , rồi dần dần tản đi
-Có cần tôi đưa hai người đi bệnh viện không ? – tên đó lại hỏi
Câu hỏi không có vẻ quan tâm mà trái lại cứ như mỉa mai. Quỳnh liếc ngang gã , rồi cô quay qua bạn
-Sao Nghi ? Mày không sao chứ ?
Nghi đứng thở Một mình , cô vẫn cón run rẩy và cà lăm-Chắc … tao không… không sao. Mày quá , tao cứ … cứ sơ . . bi . . liệt , bi . . bể … bể xương
-Khỏi lo đi. Xương của các cô đâu dễ gãy được
Lại một câu móc méo , Mỹ Quỳnh hết chịu nổi , cô quay lại sừng sô .-Anh còn dám nói. Tại đường này vắng , không có công an , chứ không thôi tôi báo họ giam xe anh rồi. Chạy ẩu tả cón nói
-Bây giờ thì sao? – gã cau có
Mỹ Quỳnh trợn mắt , chưa biết dùng lời gì cãi tiếp vơi hắn , thì Nghi kéo tay cô
-thôi Q! Kệ hắn . Mình về … về nhà đi Mỹ Quỳnh định quay lại vớt vát vài câu nữa thì chỉ Còn thấy cái dáng hắn đã là^ ?n nhanh vào một tiệm uốn toc' gần đó
-Hắn đi đâu vậy Nghi ? Tụi mình đã đồng y/ tha cho hắn đâu? – Mỹ Quỳnh tức tối
-Thôi đi mày – Nghi cố trấn tĩnh nói – Mày không có sao , chắc tao cũng vậy. Trầy trụa rướm máu chút đỉnh thì thôi đi và^ .y. Bây giờ mà báo công an mất công lại khai báo , lại giam xe , phiền gia đình nữa. Ở nhà la tụi mình cho coi Mỹ Quỳnh nghe lời Nghi , cô ủ rủ Nói
-Vậy tụi mình về . Hôm nay xui qúa. Định làm người tốt một bữa , ai dè … biết vậy hồi nãy nghe lời mày về sớm cho rồi
Cả hai cô cà nhắc đến bên chiếc xe. Chiếc xe đã bị bể bửng và đèn , chắc còn móp méo vài chỗ , chìa khóa và^~ còn cắm nơi ô?
Chợt Quỳnh kêu lên-Ủa… Nghi ơi! Làm sao tao chở mày về được … cái tay tao….
Nghi nhìn cái tay trầy trụa của Quỳnh , nó đang run rẩy thấy mà thương . Cô nhìn xuống tay cô , chúng cũng vậy. Vụ đụng xe làm các cô chưa định thần lại được , cả hai đều run tay như vầy , làm sao cầm lái mà về đây?
-mấy cô gởi xe vào tiệm uốn tóc đằng kia tạm được không ? Tôi vừa gọi taxi đến . Giờ này chưa bình tỉnh lại được , các cô không nên đi xe tiếp . Nếu đi taxi , muốn đến bệnh viện tôi đưa các cô đi , còn nếu về nhà thì các cô về cũng an toàn hơn
Gã có trai trở ra , hắn nói vơ/i hai người. Giọng nói nghe chẳng êm đềm chút nào , cho dù lời đề nghị xem ra đầy đủ Trách nhiệm
Mỹ Quỳnh ngần ngừ nhìn Nghi , rồi nói với côĐdể tao gọi điện thoại cho chú Tâm lên đón mình và lấy xe về
– cô liếc xéo tên thanh niên – đừng thèm đi taxi vơi hắn Nghi – rồi Quỳnh quay sang gã
khi nãy anh điện thoại cho taxi ở đâu?
Hất mặt ve ^ hướng tiệm uốn tóc , hắn hà tiện cả Câu trả lời với cộ Mỹ Quỳnh bực tức cũng cố nén , đi nhanh vào tiệm uốn tóc . Nghi đúng chơ vơ một mình . Cô nhìn quanh , rồi cà nhắc mấy bước đến vệ đường tương đối cao ráo , cô ngồi bệt xuống Khi ngẩng lên , gã con trai cũng đang đứng bên . Bóng hắn che ánh sáng từ ngọn đèn đường cuối phố . Hắn chìa tay ra trước mặt cộ Nghi cau mặt
-Gì vậy? tụi tui đã để anh đi rồi thì cứ đi đi. Tui và nhỏ Bạn cũng không nặng lắm , không sao rồi
Hắn vẫn lặng thinh , dứ dứ bàn tay trái. Hình như hắn có gì đó' trong tay hắn-cái gì vậy?
Nghi nhận ra , một miếng chanh lớn , khoảng nửa tráI. Cô ngước nhìn hắn , mắt nheo lại , không hiểu
Hắn ngồi thụp xuống cạnh cô
-Cái chân bị Phỏng đâu? – hắn hỏi lạnh lẽo
Nghi ngơ ngác máy móc trả lời
-Bên đây
- Đắp miếng chanh lên , nước chanh sẽ làm diu. Vết phỏng , cô đỡ đau hơn
Nghi không chứt do dự , cô cầm ngay lấy , áp nó vào vết phỏng ở bắp chân , nơi v^~n đang đau rát không chịu nổi
Miếng chanh hắn đưa công hiệu thật , cơn đau rát ở chân như diu. hẳn xuống . Chưa kịp cám ơn miếng chanh ấy thì hắn lại chìa ra cho cô một mảnh giấy viết nguệch ngoạc vài con số và chữ
-Lại… .gì nữa đây ?
-Tên và số điện thoại của tôi. Nếu cô và bạn cô cần tôi chịu trách nhiệm vụ Đụng xe này , có thể Gọi đến
Nghi ngờ ngợ Cầm lấy. Đưa cho cô xong , hắn đứng dậy ngay , bước đến chiếc taxi vừa đậu chờ , hắn khó nhọc leo lên băng sau. Đến bây giờ Nghi mới nhận ra , hình như hắn đi khập khiễng , một bên vai và tay phải cứng đơ
Trước khi cửa xe đóng được , cô nghe hắn nói vơi tài xế
Đdến trung tâm chấn xương chỉnh hình
Chiếc taxi đã lăn bánh . Nghi còn ngồi tr^en hè phố suy nghĩ với vẻ Lạ Lung , tay cô còn cầm miếng chanh áp vào vết thương
-Cón đau không ? Chỗ phỏng bồ sao rồi? Quỳnh đã ra tới , ngồi cạnh hỏi han , Nghi nhè nhẹ Lắc đầu
Đdỡ nhiều rồi , nhờ miếng chanh này nè
Quỳnh trố mắt nhìn
-Sao lại đắp chanh ? Ai chỉ mày à ?
-Tên… đụng xe hồi nãy – Nghi trả lơi – Cũng hay lắm , đỡ rát hơn
Quỳnh ngạc nhiên-Ngộ ha! Ủa mà ở đâu hắn có chanh ngoài đường vậy , Nghi ?
Cô nhìn quanh , Nghi khều cô , chỉ vào quán phở xéo bên kia đường
-Chắc ở đó chứ gì
-Ừ nhỉ . Hắn cũng lanh đó chứ
Nghi vắt nước miếng chanh , nhỏ vào vết bỏng , mấy ngón tay trầy trụa rướm máu gặp phải nước chanh làm cô xuýt xoa
Mỹ Quỳnh lắc đầu , méo xệch miệng cười
-Cả hai đứa đều bầm dập hết . Tối nay nhức mình đố mà ngủ được . Còn mày , cái vết phỏng này chắc thành thẹo qúa – cô nói như hối lỗi
– Xin lỗi nha Nghi . Tự nhiên làm ơn cho người ta lại rước vạ vào mình , để mày bị cái thẹo lớn như vầy. Phải chi tao nghe lời mày về sớm . Phải chi không thèm nhắc tên đó cái chống chân , cho hắn quẹo trái té chỏng gọng luôn cho rồi
Nghi đang xót và rát cũng phải phì cười
-Nói gì vậy Quỳnh ? Tai nạn đâu ai muốn , tao có trách mày đâu
-Chờ chứt nữa chú Tâm tao lên đón . Để tao nhờ chú mua luôn tuýp thuốc xức phỏng , vết thương này to như vầy …
-Tao bảo không sao mà . Tự trách mình hoài – Nghi gượng cười
– nếu mày hối hận , mai mốt tao nói gì mày phải nghe mới được
Mỹ Quỳnh cười
-Ăn vạ tao ha?
Bổng dưng cô như nhớ ra
-Chết rồi! Hồi nãy mày nói mày đang đau bụng , hối tao chạy gấp về . Vậy đụng xe cái rầm , mày có …
Nghi đó mặt
Đồ quỷ! Không có . Mày nghĩ đi đâu vậy
Mỹ Quỳnh nhe răng cười
-Ủa , ai biết mày có làm xấu không . Đã vậy hồi nãy cón nói đứng lên không được , khóc bù lu bù loa. Tao nửa sợ mày gãy xương hông , xương chậu gì đó , lại hy vọng mày đứng lên không được là tại lỡ … làm xấu ra mất rồi. Lúc đó cầu mà mày ở trường hợp thứ hai , bởi vì què mặt một chứt còn hơn là bị tê liệt như mày nói Mỹ Quỳnh vừa nói vừa cười. Cón cười trêu của cô động mấy vết thương ê ẩm làm nó thành cái cười méo xê .ch . Nghi mỉm môi , mắt đỏ lựng vì quê , nhớ lại cảnh mình ngồi ăn vạ khóc hu hu khi nãy , không biết nên khóc hay nên cười
Chiếc Nissan màu trắng vừa trờ tới , chú Tâm và thằng Kim , còn chứ đã mo của xe chạy ra
-Quỳnh có sao không con ? Nhỏ Nghi nữa. Mau lên xe chú chở đi bác sĩ
Quỳnh khoát tay , kéo Nghi đứng dậy
-Tui con không sao. Chú cho tụi con về nhé Còn cái xe con để bên này…
Nhóc Kim cười chìa tay ra với Quỳnh
-Chị Quỳnh đưa chìa khóa em chạy về cho.
CHƯƠNG 2
Chiếc xe chú Tâm dừng trước nhà Nghị Cô mở cửa xe bước xuống, sau vài câu dặn dò của chú.
Cô lách qua cổng mở hé. Từ trong nhà, tiếng nhạc êm dịu và giọng hát khàn khàn quyến rũ của Bryan Adam, làm cô buồn thiu.
Như đã có chủ định, Nghi men theo lối đi nhỏ bên hông nhà, ngang qua cửa sổ phòng khách đang râm ran tiếng cười nói, cô xuống bếp. Mong sao chỉ có má Hai ở đó. Má Hai chắc đang loay hoay ở mấy cái bếp hay bồn rửa … má sẽ không để ý đến Nghi, trước khi cô kịp chuồn lên lầu.
- Ủa, trời ơi, Nghi đó hả ? Sao quần áo te tua vậy nè.
Thôi tiêu rồi! Nghe tiếng ồm ồm của ông Khôi, bạn thân nhất của anh Huy là Nghi phát rầu. Ổng xuống đây lấy xô đá chi lúc này? Anh Khôi mà la lên là cầm bằng như báo động vậy.
Cô chưa kịp chạy biến lên cầu thang thì có vài người nghe tiếng chuông vỡ của anh Khôi, đi vào bếp.
- Ồ, nhỏ nào đây, Danh Nghi phải không ?
- Ê, chào bé Nghi, còn nhớ tụi anh không?
- Anh nữa nè, chắc nhỏ quên mất rồi.
- Cha em thằng Huy lớn nhanh ghê nhi?
- Gì nữa, năm sáu năm rồi còn gì
Tiếng cười nói ồn hẳn cả gian bếp, mỗi người góp một câu. Nghi cứ nhìn qua đây, qua kia, nhưng khuôn mặt nửa quen nửa lạ. Cô nở nụ cười ngáo, lí nhí chào, và đi lần đến cầu thang.
- Nhỏ Nghi hả ? Đi đâu giờ này mới về? Không chào hỏi ai hết, rút vô xó bếp là sao?
Rồi, lại không kịp nữa. Giọng “quyền huynh thế phụ” của ông Huy la cất lên rồi. Cô từ từ xoay người lại chán nản.
Huy vẹt đám đông bạn bè ở cửa bếp, đến trước mặt cô, anh trừng lên bộ mặt oai phong, quyền thế mà thỉnh thoảng có bạn bè, hay người quen đến, anh hay đem ra để lên mặt hạch sách, hoạnh hoẹ Nghi.
- Sao không trả lời? Đi đâu giờ này mới về?
- Từ từ, gì dữ vậy Huỷ – Có tiếng cản ngăn Huy từ đám bạn bè.
Nghi than thầm trong bụng. Cô quá biết tánh anh trai, không có bạn can thì còn đỡ, có ai đó bênh cô là anh lại càng lên gân hơn.
- Để tao hỏi nó cho rõ ràng cái đã. Con gái mới lớn mà không kiểm soát, nó lừng, đi không biết giờ về luôn
Quay sang cô anh lại hất mặt :
- Sao ?
Nghi ngán ngẩm:
- Em đi học nhưng bị quẹt xe nên về trễ chút thôi
Huy trợn mắt, hầm hừ :
- Chút thôi! Một chút mà bây giờ mới về? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? (trời ơi, cái thằng anh trời đánh, em mình bị quẹt xe đã không chịu hỏi thăm nhỏ có sao không mà còn mắng mỏ nữa … thiệt là dễ ghét mờ!!!)
Nghi oải ông anh này quá. Mấy năm gần đây Huy ít khi có bạn lui tới nhà hơn hồi đó, cố tật của anh có hơi lạt bớt, hôm nay, giữa bạn bè đông đúc cũ, cái tật cà khịa ra dáng anh trai lại có dịp trổi dậy
Nghi chưa kịp nói gì, Huy lại hạch sách tiếp:
- Viện cớ đụng xe hả? Chạy làm sao mới bị người ta đụng. Đã vậy còn lén lén cửa bếp trốn lên lầu phải không?
Nghi hết chịu nổi, cô chong mắt lên :
- Vậy anh muốn em te tua như vầy xộc vào buổi tiệc của mấy anh hả? anh có chắc là em làm vậy sẽ không bị anh la không? (yeahhhhh)
- A, lại cãi à? – Huy lên giọng
Mấy người bạn Huy lật đật chen vào:
- Thôi mà Huy, con bé lớn rồi mà còn la chằng chằng vậy, nó là con gái mà
- Thằng này la em vô lý thật
- Thế mày về trễ thì có sao
Huy phân bua:
- Đó, tui bây coi. La nó mấy tiếng, nó đứng trơ ra như sẵn sàng kình chống với mình rồi. Con gái gì mà cứng đầu, cứng cổ, lì lợm hết biết
- Ông nói mới kỳ, con bé bị đụng xe về, ông là anh, lại học y, không coi sóc, hỏi han thương tích nó thì thôi, lại còn la rầy cái gì?
Giọng nói ấm áp, nghe quen thuộc quá. Nghi đang giương mắt, đấu mặt với ông anh của mình, bất giác cô nhìn quạ Từ đó, vây cánh đang giương ra của cô bỗng xếp lại, cô trở nên nhu mì không thể ta?
Phong nãy giờ đứng dựa vào khung cửa bếp. Anh đã định không lên tiếng, nhưng cách xử sự lạ lùng của Huy làm anh phải mở miệng bênh vực.
Có thêm một giọng nữ thanh tao cất lên:
- Anh Phong nói phải đấy. Cần phải xem bé Nghi có làm sao không đã chứ ? Anh Huy giận em gái mà quên mất. Đừng la Nghi nữa anh à.
Phong nói, đối với Huy cũng chả ăn thua gì, nhưng câu nói dịu dàng pha chút âm hưởng miền bắc của Hải Đoan lại khác, Huy có vẻ ngượng.
Nghi đưa mắt nhìn chị Hải Đoan. Y như trong trí nhớ của Nghi, chị Hải Đoan vẫn đẹp, vẫn đài các một cách tiểu thư như năm sáu năm về trước. Chị đang nhoẻn miệng cười với cô.
Phong nói với mọi người:
- Thôi quí vị trở lên nhà trên đi, cuộc vui của chúng ta còn đang dở chừng đấy – Anh quay qua Huy – Ông để Nghi tôi xem lại vết thương cho, trở lên với Cẩm Tú đi, kẻo mọi người trên ấy lại kéo cả xuống đây mất.
Bạn bè nghe lời anh lục tục đi trở ra phòng khách. Huy đi sau cùng, đến khung cửa, anh quay nhìn trở lại. Nghi đứng giữa phòng, khi không còn bạn bè của mình vây quanh, anh mới thấy bộ đầm trắng tinh của con bé rách te tua ở gấu và lem luốc như bị té lăn vào vũng nước bẩn nào đó, không biết rồi còn bị trầy trụa những chỗ nào nữa không (làm anh gì mà vô trách nhiệm quá, thiệt là xui xẻo mới có ông anh như cái thằng cha này à nghen)
Anh ngần ngừ một lát rồi nói với Phong:
- Nhờ ông vậy, nếu con bé có gì, hãy gọi tôi nhé, được không ?
Phong cười vỗ vai bạn:
- Được rồi. Ông là chủ nhà, lên trên trước đi. Nghi sẽ không sao đâu.
Khi chỉ còn hai người trong gian bếp rộng, Phong kéo cái ghế đến gần Nghi
- Bé Nghi ngồi xuống đây – anh bảo cô
Nghi ngoan ngoãn làm theo lời anh một cách mơ hồ. Cô không dám tin đây là sự thật. Anh cũng kéo một cái ghế khác đến ngồi gần bên. Tay chỉ vào vết phỏng ở bắp chân cô, anh hỏi:
- Gì đây Nghi ?
Nghi máy móc nhìn xuống
- là …em bị phỏng bô xe
Anh nhíu mày:
- Ý anh hỏi em đang trét cái gì lên vậy ?
Nghi lúng túng giải thích:
- Mới đầu là … Nghi đắp chanh. Sau đó, bạn Nghi mua một tuýp thuốc xức phỏng. Nghi…. xức đại lên cho đỡ rát
- Rát lắm à? – Phong hỏi
- Dạ, hồi nãy rát nhiều
Nghi chả hiểu anh Phong với anh Huy làm bác sĩ kiểu gì. Phỏng tất nhiên là rát nhiều rồi. Vậy cũng hỏi, gặp lúc khác, người khác, có lẽ Nghi trêu cho bằng thích. Nhưng đây lại là Phong, mọi câu nói của anh, cô đều nghe rất êm tai, tâm trí đâu mà nghĩ câu để trêu chọc
- Khi nãy em có bị té va đầu vào đâu không? – Phong hỏi tiếp
- Không có. Nghi lắc đầu
- Em đi chung với bạn à
- Da.
- Bạn em thì sao?
Nghi ngạc nhiên
- Dạ, là sao ạ?
- À, bạn em có bị nặng không? Có đập đầu xuống đất không?
- Không tụi em văng ra mỗi đứa một nơi, nhưng chỉ té ngồi thôi
Ngưng một giây, rồi Phong cười:
- Bạn trai chứ hả?
Nghi lại lắc đầu:
- Không. Là MỸ Quỳnh, bạn em thôi. Tụi em đi học thêm, trên đường về thì bị quẹt xe – cô hơi thắc mắc, cô rụt rè hỏi – sao anh hỏi em nhiều vậy ?
Phong hơi giật mình:
- A, anh là bác sĩ mà. Đặt câu hỏi là việc của anh. Nghi là bệnh nhân phải trả lời thôi, đúng không?
Rồi anh vỗ hai tay vào nhau như đánh trống lảng, nói một hơi định bệnh
- Không va chạm ở đầu thì không nghiêm trọng lắm rồi, khi nãy anh là một trong những người xuống bếp đầu tiên sau câu nói của Khôi, anh nhìn thấy Nghi đi, đứng và hươ chân, múa tay cũng tương đối bình thường. Không gãy xương gì đâu. Có lẽ chỉ có vết phỏng này và những vết bầm sưng do té nên em đi cà nhắc thôi.
Nghi lơ ngơ gật đầu. Trong lòng cô đang thán phục anh “khám bệnh” bằng mắt hay quá.
Phong bảo nhẹ nhàng:
- Như vầy nhé, Nghi chỉ cho anh tủ thuốc gia đình, rồi em trở lên lầu thay quần áo cho đỡ lấm lem, trong lúc anh tìm mấy thứ cần thiết trong tủ thuốc. Anh sẽ rửa vết trầy trụa và xem kỹ lại cho em chỗ phỏng, có được không?
Nghi cười tươi:
- Được ạ! Tủ thuốc nhà em đổi chỗ rồi
Anh đứng lên đỡ lấy cô, anh cũng cười:
- Vậy thì chỉ cho anh tủ thuốc trước nhé? À nhân tiện chút đưa anh coi luôn cái tuýp thuốc em đang xức là cái gì.
Nghi dạ ngoan. Khó nhọc bước từng nấc thang lên lầu, cô cứ ngại ngùng trong lòng. Những vết bầm không làm cô bận tâm lắm, cô chỉ ngượng ngùng và băn khoăn một điều. Anh có nhìn theo cô không? Cái váy áo trắng của cô có te tua, bẩn thỉu quá không?
*- *- *
Nghi nằm im trong phòng, lặng nghe tiếng cười nói, chào tạm biệt nhau của bạn bè anh Huy vẳng lên từ dưới sân, qua khung cửa sổ mở ngỏ.
Cô nằm yên giữa đống chăn gối êm êm, mơ màng với mình. Buổi tối hôm nay tuyệt vời quá.
Khi nãy trong lòng cô đã rủa thầm không tiếc lời gã con trai đã quàng vào xe bọn cô để cô phải lãnh cái thẹo to tướng ở chân, cô sẽ khổ sở với cái thẹo xấu xí sau này khi nhìn những bộ váy dễ thương mà không dám mặc. Nhưng bây giờ, cơn buồn bực vì xui xẻo ấy đã bị đẩy lui, nhường chỗ cho niềm hân hoan và một điều gì như là hạnh phúc.
Giờ đây, Nghi thầm nghĩ, có lẽ cô còn phải cám ơn sự xui xẻo ấy nữa mới phải. Bởi vì không có những vết phỏng trầy trụa, cô đâu có cơ hội được gần Phong đến vậy.
Nghi nhắm mắt lại, môi điểm nụ cười hạnh phúc, cô hồi tưởng lại khuôn mặt anh. Đã năm năm rồi, kể từ ngày chị Hải Đoan đi nước ngoài, anh Huy không nhóm bạn đến nhà chơi như trước, cô không có dịp gặp lại anh lần nào. Hôm nay, nhân chị Đoan về nước và chị Cẩm Tú sắp được đi du học, các anh chị lại hội họp ở nhà cô, cô mới gặp được anh.
Anh vẫn vậy, điểm thêm nét phong sương, rắn rỏi. Và giọng nói của anh nữa, nghe êm ái làm sao, khi anh bảo cô:
- Nghi còn nhớ hồi đó, khi anh mới học năm thứ hai Y khoa với Huy, lúc đó bé Nghi còn nhỏ xíu, chạy chơi vấp té, trên trán bị tét một đường dài mà Huy lại không có nhà…
Cô đã cười với anh e thẹn:
- Em nhớ chứ. Anh đã may cho em tới ba mũi
Phong cũng cười:
- Không hiểu lúc đó sao anh liều mạng quá. Không đem em đến bệnh viện mà bậm gan may vết thương cho em. May mà vết thương không nhiễm trùng và anh không có sơ suất gì quá đáng. Nếu không, mẹ em và Huy có lẽ sẽ không để anh yên.
Anh lắc đầu:
- Anh nghĩ chắc lúc đó anh điên, dám đem cô con gái cưng của bác Lan ra thực tập.
Nghi nghĩ trong lòng, trong khi mắt anh chăm chú vào vết tét trên đầu, thì “cô bé” lại lén lút “chăm chú” vào những đường nét dễ nhìn trên mặt anh. Mà tim đập rộn lên khi anh nắm lấy bàn tay của cô, dịu ngọt bảo cô đừng khóc.
Thật lạ! Cô có khóc đâu, vào lúc đó, thoạt đầu, thấy máu me chảy tràn trên mặt, cô có hu hu thật, nhưng khi anh vừa vỗ về vừa săn sóc vết thương cho cô, cô đã nín khe đấy thôi.
Cô đã tự biết mình chả nhỏ xíu nữa. Khì kể từ hôm đó, cô ôm ấp trong lòng kỷ niệm và hình ảnh của anh, đến tuổi mười tám hoa mộng, cô gọi cho riêng mình đó là … tình yêu.
Cám ơn cú ngã trầy trụa chiều nay, cám ơn tên chạy xe yếu bóng vía, cám ơn luôn những vết phỏng và rướm máu, cô lại có lại những giây phút tuyệt vời.
Phong lại cầm tay cô, xem xét và rửa vết thương ở khuỷu tay, bàn tay một cách chăm chú, anh cũng đã đặt cái chân bị phỏng của cô lên đùi mình tỉ mỉ săn sóc. Thậm chí, anh đã làm cho cô đỏ hây cả hai gò má thanh xuân khi anh vừa săm soi trên gương mặt cô vừa bảo:
- Mặt Nghi có bị gì không nhỉ? Có trầy da, hay bầm chỗ nào không?
Nghi đang sắp ngạt cả hơi thở vì không dám thở mạnh, làm sao cô có tinh thần trả lời anh được. Cứ để anh ngắm nghía săm soi vậy. Ngó tới, ngó lui kỹ càng, anh cũng thôi. Bởi làm sao tìm được vết bầm hay vết trầy nào trên mặt, khi mà lúc nãy cô đã trả lời rất rõ ràng là chỉ bị té ngồi.
Cửa phòng Nghi đột ngột mở tung, làm Nghi giật nảy mình, nhắm tịt mắt lại. Có tiếng bật công tắc đèn, ánh đèn điện sáng rực cả căn phòng, Nghi cố nằm im, lòng rủa thầm tức tối ai dám phá cơn hồi tưởng của cô.
Tiếng chân “kẻ xâm nhập” ngang nhiên và chẳng hề rón rén, nó đã đến ngay bên giường Nghi.
Qúa biết rõ kẻ chuyên gây rối vào phòng riêng của người ta không gõ cửa ấy là ai. Nghi vẫn nằm như say ngủ, mong sao qua được mặt nó. Nhưng khổ nỗi khiếu đóng kịch nghiệp dư của cô còn yếu quá, cô bị đập một phát vào vai còn đang ê ẩm đến kêu lên.
- Giả bộ hả bà Tú? Thấy tui vào mà giả bộ ngủ hả? Tui biết tỏng tòng tong là bà còn thức rồi. Mở mắt dậy không hay đợi tui lấy tay banh mắt ra?
Nghi tung chăn, lăn ngay vào sát tường thủ thế, miệng cô la toáng lên:
- Thằng quỷ, mày có ra khỏi đây không? Sao vô phá giấc ngủ của tao?
Thằng Ân – Đúng thật là nó, thằng em út quý hoá của Nghi – nó đứng chống nạnh giữa phòng cười sằng sặc:
- Bà mà ngủ cái gì? Ngủ say mà mới doa. banh mắt là đã nhảy chồm lên như phi ngựa, vậy mà ngủ cái nỗi gì?
Rồi nó hất hàm, hỏi Nghi:
- Sao bà giả bộ ngủ?
Nghi cáu sườn:
- Tao bị tông xe, người đau như bị dần vậy, nghe mở cửa mà không gõ trước là biết ngay thằng yêu quái mày rồi, nhắm mắt giả bộ ngủ cho yên thân. Ai dè….
Cu Ân cười hả hê, cướp lời cô:
- Ai dè không qua mắt nổi tui, phải không? Hì hì, tui là Triển Chiêu mà, mắt tui là mắt người Điện Quang, giả bộ như bà dở ẹc, tui nhìn một cái là biết ngaỵ Hết bày đặt giả bộ nha bà, bà Tú.
Nghi hét lên tức tối:
- Đã cấm mày gọi là bà Tú rồi mà, mày là đồ khỉ khọt. Đồ yêu tinh! Ý là tao giả bộ ngủ để mong thoát, vậy mà còn bị phá hoại như vậy.
Cô nổi giận thật sự, nhăn nhó chống tay bỏ chân xuống nền gạch. Cô đứng trước nó. Cái thằng lẹ cao dữ nhỏ hơn cô bốn tuổi mà đầu nó đã ngang ngay mép tai cô rồi.
Nó chống nạnh thì Nghi cũng chống nạnh, cô gằn giọng:
- Mày muốn gì ?
- Chuyện gì vậy? Gì mà ồn ào quá vậy?
Cánh cửa phòng lại xịch mở, thêm một nhân vật ló đầu vào, cũng không hề có tiếng gõ cửa báo động gì cả. Nghi và thằng Ân đang kình nhau, phải nhìn ra: ông Huy.
Huy bước luôn vào phòng, ngắm hết đứa này, ngó đến đứa nọ như một tên độ gà đang thăm dò hai con gà chọi.
- Lại gây gỗ phải không? Sắp đánh nhau phải không? Có cần tao đem sẵn bông băng thuốc đỏ để hờ ở đây, và ngồi chờ thân chủ ở đây không?
Hai con gà chọi không thèm trả lời Huy, cũng quay trở lại kênh nhau tiếp.
- Có đứa nào mở miệng nói cho tao biết chuyện gì xảy ra không, hai đứa điên kia - Huy phát cáu.
Nghi ngần ngừ rồi cũng trả lời dấm dẳng anh trai:
- Anh hỏi nó đi. Tự nhiên vào phòng người ta phá đám, không để người ta ngủ – cô lầu bầu – trong nhà này sao có cái tật kỳ lạ, vào phòng riêng người ta không thèm gõ cửa gì hết.
Huy lờ đi câu bắt lỗi của Nghi, anh quay nhìn thằng em út với vẻ mặt nghiêm trọng, anh hất hàm:
- Gì đó “siêu quậy đầu đinh”? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Vào phòng nó phá nó ngủ làm gì để nó la làng lên vậy?
Trời đất! Nghi trợn mắt, đứng đó tức tối cho anh trai và em trai mình binh vực nhau, ăn hiếp cộ Thằng Ân quậy cô rõ ràng mà ông Huy la nó như la cô vậy.
Ân toét miệng cười với đồng minh:
- Có gì đâu. Má ở Đà Nẵng gọi điện về, hỏi em về chuyện bà Tư bị đụng có sao không, nhắc em coi chừng, nếu bả có bị gì nặng thì bảo anh đem vào bệnh viện. Em mới về nhà…
Huy gật đầu:
- Tao có thấy, cái thằng thả mày ở trước nhà mặt non choẹt mà chạy chiếc Suzuki nổ máy ầm ĩ thấy phát ghét.
Ân phản đối:
- Hê! bạn em nhạ Đừng có khi không mà ghét người ta.
Huy sốt ruột:
- Thôi được rồi. Kể tiếp coi, má nói cái gì ?
- Thì đó, má chỉ nói coi bả có sao không. Tại em mới về chưa biết bả ra sao, sáng coi thử. Ai dè bả bày đặt đóng kịch, em hù một cái,đã nhảy nhỏm lên rồi. Thấy vậy đủ biết không sao, anh khỏi đưa bả đến bệnh viện, mai má có gọi hỏi nữa, nói bả còn mạnh như trâu.
Huy gật gù, nhìn Nghi :
- Ừ thấy điệu bộ sân si của nó cũng đủ biết nó còn nhanh nhẹn lắm, chưa sao. À! mà sao mày biết nó bị xe đụng vậy hả? – anh hỏi Nghi – mày nhõng nhẽo với má hả?
Nghi trừng mắt đến toé lửa:
- Ai mà thèm nhõng nhẽo.
Giọng thằng Ân xen vào:
- Nghe má nói là má Hai nói đó, không phải bà Tú đâu, anh Hai. Tại hồi nãy má
có gọi về trước đó, hỏi anh đãi tiệc bạn bè thế nào? Có vui không? Tiệc đã tan chưa? Lúc đó má Hai bảo luôn vụ bà Tú.
Nghi giậm chân:
- Đã nói đừng kêu là bà Tú nữa mà.
Thằng Ân ngạc nhiên nhìn cô.
- Không kêu thì không kêu. Trời ơi, coi kìa anh Hai, bả bắt đầu mít ướt kìa.
Huy nhìn em gái. Có lẽ anh và thằng Ân đã quá lố rồi. Con nhỏ đang nước mắt viền mi, tuy rằng hai tay còn nắm chặt lại trông hung dữ phát ớn.
Anh vỗ vai thằng Ân:
- Thôi nhóc, về phòng đi. Hơn mười hai giờ rồi đó. Quậy nó bao nhiêu đó đủ rồi, kẻo lụt cả nhà bây giờ.
Phải vừa nói vừa đẩy Huy mới vời được cậu em út có tiếng quậy ra khỏi phòng Nghị Xong xuôi anh quay trở vào.
Nghi đã ngồi phịch xuống giường tay bóp nhẹ vết đau và sưng ở đầu gối. Huy lại gần cô em gái:
- Nhỏ Nghi có sao không? Hồi nãy Phong nó có cho uống thuốc giảm đau chưa?
Nghi giận dỗi gật đầu. Huy tần ngần một lúc, nửa muốn coi những vết thương và an ủi cô, nửa lại sợ cô cảm động khóc hu hu thì khốn. Là anh lớn, nhưng chưa bao giờ anh có câu nói hay cử chỉ thân mật , dịu dàng với em gái nên thật xa lạ và ngượng ngập khi muốn biểu lộ sự quan tâm của anh đối với cô.
Huy cũng chả hiểu tại sao đối với bệnh nhân hàng ngày tiếp xúc bên bệnh viện, anh luôn ân cần, gượng nhẹ,nhưng đối với Nghi thì anh không thể như vậy (cha này thuộc loại ruột bỏ ra mà da bỏ vào mà ) Hồi nãy khi trở ra phòng khách. Hải Đoan đã ngọt ngào khuyên anh nên mềm mỏng hơn với Nghi, cô bảo anh rằng con bé đã lớn. Bây giờ nhìn lại cái dáng ngồi ấm ức, tức tối của nó, anh có thấy nó lớn chút nào đâu. Con gái mười tám tuổi gì mà còn ham chơi, còn ngu ngốc lắm. Chẳng thế mà thằng nhóc Ân đặt cho nó cái tên là “bà Tú” “cô Tú” “Tú” ở đây không phải là Tú Tài – con nhỏ chỉ mới học lớp mười hai, vì con nhỏ tên Nghi, thằng Ân bèn kêu luôn là Tú – tức “Tú Nghi” đó thôi (trời có thằng em độc đáo thiệt)
Vậy đó, ngốc nghếch như nó, mà lớn cái nỗi gì, bởi vậy chỉ có nó là gái, mà thằng Ân ăn hiếp chọc ghẹo nó hoài, đôi lúc muốn bênh nó, mà cái miệng chanh chua, dở hơi của nó làm Huy cũng phát phiền.
- Anh còn đứng đây làm gì? Sao không làm ơn về phòng cho rồi. – Nghi lên tiếng
- Anh… chỉ muốn biết chắc mày có sao không thôi.
Nghi bỉu môi làm thinh. Huy gãi đầu.
- Nếu mày không sao thì thôi.
Anh đi ra cửa và nói với lại trước khi khép cửa phòng cho Nghi.
- Ngủ sớm đi. Mấy chỗ sưng ngày mai sẽ đau hơn, sưng hơn đó, mai anh sẽ để mấy cữ thuốc trên bàn nước cho mày.
Nghi nhìn theo bóng ông anh, cô thở ra. Đến phát tức vì hai ông thần nhà này. Suốt ngày ngoại trừ những lúc đến trường, cô luôn bực dọc, khổ sở vì những cơn trêu ghẹo quái ác của thằng Ân, mà động viên cổ vũ nó lại luôn là ông anh cả Quách (?) Huy.
Chuông đồng hồ dưới nhà gõ một tiếng ngân nga trong đêm. Đã một giờ đêm rồi ư? Lúc này Nghi vừa nghĩ ngợi, vừa mơ màng, cô sắp thiếp thật đấy chứ. Vậy mà thằng Ân vào phá phách làm cô nổi giận, bây giờ thì khó mà dỗ giấc ngủ lại được.
Nghi đến bên bàn học, ngồi vào ghế. Cô mở ngăn bàn, tận dưới những chồng sách dạy cắm hoa và làm bánh mà chẳng sẽ bao giờ có ai lục đến. Từ dưới cùng cô rút ra một quyển sách bìa xanh xinh xắn, cuốn nhật ký của riêng cô.
Người ta viết nhật ký để trải những buồn vui đậm nét lên trang giấy, để tâm sự với riêng mình. Trong những quyển tiểu thuyết mà Nghi từng xem qua, những nhân vật chính cũng có viết nhật ký, mà đa số là viết về những chuyện buồn khổ, thất tình…
Còn Nghi, cuốn nhật ký của cô chỉ toàn viết về những chuyện vui, những tâm sự đầy lạc quan yêu đời. Ví dụ như chuyện hôm nay vậy.
Quẳng cơn giận với nhóc Ân và anh Huy vào xó tối. Nghi bật đèn bàn, xắn tay áo hăm hở viết. Không ngủ được thì viết vậy. Bắt đầu sau ngày… tháng…, cô ghi bằng những câu chữ nghiêng nghiêng, dễ thương
“tối hôm nay thật tuyệt vời!
Vậy là mình đã gặp lại anh…”
CHƯƠNG 3
Vậy là con đã quyết định rồi sao
Bà Huỳnh Lân buông dao nĩa , nâng ly sữa lên miệng , bà ngừng lại giữa chừng để Hỏi Nghi
Cô gật đầu quả Quyết
Đạ con sẽ nộp đơn vài ngày nữa , nếu má cũng đồng ý
Bà Lân im lặng , bà suy nghĩ trong khi uống tng ngụm sữa nho?
- Con thích ngành đó chứ? Ngoại thương không phải la một ngành dể dàng để thử Sức và làm việc Nghi cười
- Con thích thật mà má
Quang Ân sáng sủa trong bộ Đồ đồng phục học trò , cái đầu đinh mới gọt , tóc cứ ướt mượt lỉa chỉa trong thật kỳ khôi , cu cậu vừa ôm cặp chạy như bay xuống cầu thang , vừa nói chen vào câu chuyện của Nghi - Bà Tú xạo đó má , bả đòi thi ngoại thương là bả Khoái gìống má , ăn mặc đẹp , đi gìao tiếp làm ăn với người nước ngoài hoài thôi , chư” bả Mà khoái làm thương mại cái gì
Nghi nổi sùng
- Chuyện của tao sao mày lại chen vào ? Tao thích giống má thì có gì xấu đâu
Thằng An nghinh mặt
- Không xấu , chỉ có điều bà chọn ngành không đúng thôi. Mấy bữa trước biế bà muốn vô ngoại thương , ông Huy cũng cười quá trời. Ổng nói bà hậu đậu gần chết , mai mốt làm ăn với người nước ngoài , người ta cười dân tộc VNghi thúi mũi
- Mày dám nói …
Bà Lân vội cất tiếng can ngăn
- Thôi nào hai đứa. Má đi công tác cả nửa Tháng , mới về mà nghe mấy đứa cãi lẫy sao mà muốn đi tiếp quá. An nè , con nói chuyện với chị Mà cứ bà bà , tui tui hoài vậy? Con sắp học cấp ba rồi , đừng trêu chọc móc ngoéo chị con hoài kỳ lắm
Thằng An cải
- Nhưng mà má ơi , bả …
Bà Lân cau mày
- Lại “bả”? Con sắp trưởng thành rồi , có còn là cậu nhóc nữa đâu mà để Má nhắc mày vậy
Thằng An nín khe , chịu phép mẹ , nó cắm cúi vào đĩa ốp la mà Hai vừa đặt trước mặt nó còn nghi ngút khói Bà Lân quay lại con gái
- Con Nghi nữa , má vì công việc phải đi hoài , không có thời gian kèm cặp mấy đứa , cả ba đứa đều hoc giỏi và ngoan ngoản má rất mừng. Nhưng cứ một điều làm má chán hết sức là cứ nghe con mày mày tao tao với em út
Nghi cúi mặt , liếc nhìn “em út” , nó đang giấu tiếng cười chọc quê khi thấy đến lượt cô bị Má chỉnh
- Nên nhớ năm nay con đã mười tám , sắp vào đại học rồi – giọng bà bổng trở Nên mơ màng – nhớ năm má mười tám , má đã có anh hai của tụi con
- Má Đang trừng mặt với An khi thấy no nhe lưỡi nhái cô , Nghi chợt khựng lại quay qua gọi bà Lan. Cô vươn tay ra đặt nhẹ Lên tay bà , giọng cô như lo sợ Và hối ha?
- Con hiểu ý má , con lớn rồi mà vẫn chưa nên thân. Mai mốt con sẽ ngoan hơn
Bà Lân sực tỉnh , bà nhìn đứa con gái nhạy cảm của bà và cười buồn
- Sợ Má nhác chuyện xưa à? Không có đâu
Rồi bà chuyển sang bình tỉnh hơn
- Chuyện con xin thi vào ngoài thương , má đồng ý.
Tùy theo ý má chưa chắc ngành ngoại thương là ngành con thực sự thích và hợp với nó. Cho nên , con hãy suy nghĩ thêm song song với việc nộp đơn vào Đại học Ngoại thương , má muốn co chọn thêm it' nhất hai trường nữa , chọn ngành nào , con thích …
Nghi mừng rỡ
Đdể chắc ăn hả Má? Vậy là má cũng đồng ý ?
Bà Lân cười
- Thi đồng ý , nhun+g nên nhớ kỹ , tương lai nghề nghiệp của con tùy vào quyết định của con đấy. Chọn cho đúng vào
Nghi cười toe , vỗ tay
Đạ , con sẽ nộp đơn thêm mấy trường nữa , nhưng con sẽ đậu vào ngoại thương trước nhất
- Tưởng tượng – Thằng An lí nhí cho một mình Nghi nghe , nhưng cô lờ đi
Má đã cho phép rồi , cô nhất định thi đậu ngoại thương , cô sẽ học , sẽ ra trường và làm việc giống má. Làm những công việc quan trọng , đi những chuyến công tác quan trọng , và tất nhiên trở Thành người… quan trọng
Và lúc đó thì , ái chà! cỡ Thằng An tép riu với những câu châm chọc tầm thường đâu đáng để nữ danh thương Danh Nghi phải để Tâm mà gây lộn
Bà Lân đã xong bữa điểm tâm , bà đứng dậy nhìn đồng hồ
- Hai đứa có ăn sáng nhanh lên kẻo trể Giờ học bây giờ
Nghi giật mình , nhìn xuống cổ taỵ Thời gian trôi nhanh thật , chắc không kịp ăn hết phần san'g của cô rồi. Lấy con dao răng cưa , cô cắt ổ bánh mì dọc theo thân , nhét tất cả phần trứng trên đĩa vào. Xé tờ lịch ngày hôm qua trên tường , thật là tiện lợi , cô gói ổ bà'nh mi lại thât nhanh và gọn
- Ầm! … Bà … bà Nghi nè! – Thằng An nở nụ cười cầu tài
Nghi hất hàm
- Làm giùm phải không
- Ờ đúng rồi , tại hôm nay tui có giờ kiểm tra đầu giờ , nên…
Câu nói cà kê của An chưa dứt thì Nghi đã làm xong luôn khúc bánh mì và phần trứng còn lại của nó vào trong , xong xuôi , gọn ghẻ , sau khi thêm tí nước tương
- Nè , - cô chìa ra cho nó
Nhóc An chộp ngay lấy
- Cám ơn nha , bà
Nghi bĩu môi , câu Cám ơn thấy mà ghệ Cô cũng chộp cái cặp , chào với má Hai và đưa ra cửa sau với Thằng An
Khi cô ra đê/n sân , Thằng nhóc đã dắt xe ra sân như mọi khi , nhưng cái lạ hom nay là nó lại thượng ngay lên yên trước và đề máy
Nghi trọ+n mắt ngạc nhiên
- Gì vậy An?
An cười hiền , nháy nhó với cô
- Hôm nay bà ngồi sau đi nha , cho tui lái một bữa nhạ Tui lái được mà , tới trường tui vô để xe bà đi nha
Nghi cáu sườn la lên
- Nha nha cái con khi?
Mặt Thằng An càng nhây tợn
- Suỵt đừng có la , má biết. Đi mà , cho tui chở Một bữa đi mà! Hứa với bà mai mốt không chọc ghẹo bà nữa , đi
Nghi thở ra phát phiền. Hết nha , đến há. Thằng An mới mười bốn , ai dám cho nó cầm lái. Nhưng vẻ mặt hăng hái của nó làm cô tội nghiệp , cô ngần ngừ
- Ừ thì… nhưng mà mày đã tập lái chưa?
- Xì , từ khuya rồi , không tin bà lên thử coi. Lẹ Lên bà Nghi , trể Giờ học bây giờ
Nghi tặc lưỡi , chả cần suy nghĩ , cô thót lên yên , ngồi sau lưng An. Nó vô số và vọt ra khỏi cổng xuống mặt đường. Cô giật bắn cả người , bấu lấy eo nó , suýt tí nữa cô rớt khỏi yên xe rồi , nếu không kịp bà^'u nó
- Thằng quỷ – cô la lên – Tao bi đụng xe bữa trước , mới lành lại bây giờ mày lại muốn tao lãnh thêm nữa ha?
Thằng An cười khoái trá
- Tui chạy ngon lành lắm , bà đừng có lo , tui còn chạy Su được rồi nữa a , ăn thua gì chiếc 81 này
Nghi hàm hè
- Chạy kiểu này , công an thổi là cái chắc , mày mới mười bốn tuổi , chưa có bằng lái đó , chạy nhanh cho cố vô
Đã g^an đến trường của An , nó còn như thách thức câu hăm của cô , cái xe chồm lên làm Nghi la oai oải. Nó cười thích chí né tranh cái thụi của cô
Cuối cùng rồi nó cũng chịu ngừng lại , xốc cái cặp , nhảy ra khỏi xe , nó bảo cô như ra lệnh
- Bắt đầu từ ngày mai tui sẽ chở bà đi học , tới đây thì bà lái bận về , chia như vậy
Nghi trừng mắt nhìn nó , nó đưa tay ngăn lại
- Chuyện tui hứa với bà là thật đó , tui sẽ không dám ngó , chọc ghẹo bà nữa đâu , bây giờ bà tới trường lẹ đi , trể Bây giờ
Nói xong nó xoay người đi vào cổng trường để Lại Nghi ngơ ngác với chiếc xe máy vẫn con đang nô?
Trời! Nghi hầu như không còn nhận ra Thằng em quạy quọ của mình. Nó nhu vụt lớn hẳn ra , như đã trưởng thành với giọng điệu dường như nghiêm túc lắm. Xem cung cách nó đi vào trường kìa , vẫn cái dáng còm nhom mà cao nghêu của nó , nó đi đứng Thẳng người , dáng chững chạc ra phết. Nghi lấy làm lạ , chẳng lẻ lời la rầy quen thuộc của má sáng nay đã lọt vào cái đầu đinh của nó
Cô chạy đến trường mình mà lòng cứ mãi phân vân. Em trai cô nó đã thật sự tự thay đổi rồi sao? Còn cô ?
CHƯƠNG 4
Mày nộp đơn và ngoại thương thật à? – Mỹ Quỳnh hỏi Nghi
Nghi nhún vai:
Đĩ nhiên thì mày biết rồi đó, tao muốn được như má tao. Bây giờ lại có sự đồng ý của má, tao nhất định sẽ đạt được mong muốn của mình.
Cô nhìn bạn:
-Còn mày vẫn hoài bảo cũ chứ ?
Quỳnh hăng say trả lời:
-Vẫn nó. Phóng viên báo chí hoặc truyền hình tao đều thích. Tao sẽ thi vô ngành báo chí. Nghe nói mỗi năm Đại học tổng hợp cho ra trường bao nhiêu là cử nhân báo chí, nhưng đâu bao nhiêu người trụ được với nghề.
-Vậy sao mày nhào vổ – Nghi ngạc nhiên.
Quỳnh hếch cằm lên:
- Đã là hoài bảo thì ít nhất thử một lần tận lực thực hiện chứ.
Nghi bài bác:
- Để rồi khi ra trường được vài năm, trong số những cử nhân báo chí bỏ nghề lại có mày?
Quỳnh cười:
-Cũng chả sao nếu lúc đó vì bất cứ lý do nào đó. Thu nhập èo uột quá, công tác khô khan quá, hay thậm chí viết bài bị… người ta chửi quá, mà phải bỏ nghề thì tao cũng hài lòng. Bởi vì mình cũng gắng hết sức thực hiện mơ ước, hoài bảo của mình, cố hết sức tạo dựng sự nghiẹp cho mình nhưng vì một nguyên nhân khách quan nao khác mà phải buông thì cũng không hối tiếc.
Cô vỗ nhẹ vai Nghi:
-Phải không? Còn hơn tao thấy nhiều đứa chọn nghề theo phong trào. Thấy thời buổi bây giờ chọn quản trị kinh doanh, thấy tin học, Anh Văn có giá lại chen nhau nộp đơn vào đó, tại sao? Nói thật với mày chưa chắc họ thích những ngành nghề đó, chỉ vì tụi nó muốn chắc ăn kiếm được việc khi ra trường và việc thì kiếm cũng khá tiền. Cứ cái đà này thì vài năm nữa, cử nhân Anh Văn đầy dẫy, lấy đấu mà đong cũng không hết. Quản trị kinh doanh cũng thừa mứa, ai cũng đòi làm sếp, lấy ai làm nhân viên? Rồi các ông sếp này, các cô thư ký cao cấp nọ khi bệnh hoạn đến bệnh viện sẽ khổ sở vì thiếu bác sĩ, đưa con đi học sẽ tức tôi vì trường học thiếu thày.
-Nè, có thôi đi không. Bài hùng biện về thực trạng sinh viên trước ngưỡng cửa cuộc đời nghe kinh khiếp quá – Nghi khịt mũi – Ai thì tao không dám nói chứ mày vào báo chí là đúng quá. Nhất là phải theo cái mảng về xã hội, nói là cứ một hơi …
Mỹ Quỳnh sáng mắt:
-Nói đúng ý tao, tao nhất định sẽ đậu, sẽ tốt nghiệp khoa báo chí, sẽ làm được mộng ước của mình.
- Được rồi, chúc mừng mày trước đấy, con khỉ? – Nghi lắc đầu cười.
Quỳnh trợn mắt:
-Nữ doanh nghiệp Nguyễn Danh Nghi ơi, muốn bắt đầu cho sự nghiệp của mình tốt nhất cô nên stop bớt mấy từ “con khỉ ”, “con quỷ” … đi. Làm học trò thì còn… du di được, nhưng nay mai là sinh viên rồi, lại là sinh viên ngoại thương, mở miệng ra không là châu là ngọc, thì cũng là gang là thép đấy. Đừng có nói vô tội vạ như vầy nghe “oải quá”.
Nghi quê một cục:
-Hôm nay là cái ngày quỷ gì vậy? Sáng sớm tao bị má chỉnh, bây giờ tới phiên mày sửa lưng? Chưa kể thằng Ân cũng dạy đời.
Quỳnh toét miệng cười:
-Vậy đúng hôm nay là ngày kỵ của mày rồi. Đến nhóc Ân mà cũng lên chân nữa hả ? Từ từ sửa lại là vừa, “nhớn” rồi đấy nhỏ! Sắp cô Tú cả rồi.
Cái từ “cô tú” làm Nghi nhột, cô nhìn nhanh nhỏ Quỳnh, may quá, nhỏ ấy bình thường. Nhỏ chưa biết cái bí danh vẫn luôn được giấu kỹ của Nghị Cô đánh trống lảng:
-Hồi nãy mày nói sáng chủ nhật đi với mày là đi đâu? Lại bách phố à?
Quỳnh vỗ hai tay vào nhau:
-Mày không nhắc tao quên mất. Tính nói mày đi để ủng hộ tao. Tao đăng ký thi hùng biện ở nhà văn hoá đề tài là “thanh niên và tương lai đất nước” Sáng chủ nhật này là tới phiên tao…. “múa mỏ”, chỉ mong mày ngồi dưới vỗ tay nhiều nhiều, nhất là lúc tao kết thúc.
- Để đánh thức ban giám khảo dậy chứ gì – Nghi nham nhở trêu bạn – có cần tao ủng hộ như tinh thần SV96 không? Căng khẩu hiệu, hô khẩu hiệu động viên gà nhà?
Mỹ Quỳnh la chói lói:
-Thôi thôi! Xin can, ở đây người ta thi kiểu khác chứ bô... Mày vào coi đi, tao sẽ vô chung kết cho coi.
Không bỏ lỡ dịp may, Nghi cà khịa:
-Vô chung kết có đãi ăn mừng không ?
Quỳnh vung tay:
- Đãi thì đãi chứ, ngán ai.
-Ê, nói rồi đó nghe. Được rồi tao sẽ vỗ đến rát cả tay hoan hô mày, mong sao chầu ăn uống này mày đừng để tao bị vuột mất.
- Đồ tham ăn – Quỳnh cười.
Tiếng chuông lại reng lên. Giờ chơi đã hết mất rồi. Học sinh lục tục trở lại lớp học.
Nghi và Quỳnh cũng rời khỏi chỗ ngồi quen thuộc của mình ở căn tin. Hai cô bá vai nhau đi dọc hành lang. Nghi thấp hơn bạn, nên khi sóng đôi cô phải bước nhanh hơn.
Những bước chân vội vã vào lớp hôm naỵ Những bước chân vội vã vào đời ngày mai. Bước chân nào đi con đường rộng thong dong? Bước chân nào đi con ngõ khúc khuỷu đến té lên té xuống, đến bỏ cuộc?
Ai mà biết được nhỉ?
Mọi chuyện đều có thể ở ngày mai.
Nghi đón bạn ở hội trường, người đông khủng khiếp chỉ toàn là giới trẻ. Mỹ Quỳnh đã ra đến nơi, tươi cười, hãnh diện, tay ôm mấy bó hoa nhỏ, đơn giản, nhưng là cả một sự ái mộ, đồng tình với bài hùng biện của cô.
Diễn giả là thanh niên, khán giả cũng là thanh niên. Những suy nghĩ, lý tưởng đã tìm thấy những tâm hồn đồng điệu bằng những tràng pháo tay không ngớt.
Trong số diễn giả, Quỳnh có vẻ trẻ nhất, nhưng bài nói của cô hùng hồn và mạnh mẽ không kém gì những người nổi bật khác. Nghi trách mình hậu đậu quên cả mua hoa tặng bạn, nhưng không có hoa “ủng hộ gà nhà” của Nghi, Quỳnh cũng được cả khối người chen lên tặng hoa.
Nhìn con nhỏ rạng rỡ cười với người này, người kia miệng thì cám ơn những lời chúc mừng, mắt lại láo liên tìm cô, Nghi cười gọi lớn:
-Quỳnh … Quỳnh … Quỳnh ơi, tao nè.
Phải gọi là hươ tay đến hai, ba lần nhỏ mới thấy cộ Cả hai cười với nhau, cùng nối đuôi thiên hạ ra khỏi nhà Văn Hoá.
-Tướng mày nhỏ xíu giữa dòng người, tao phải căng mắt ra mới thấy được – Quỳnh nói.
Nghi cười:
-Người ta bu mày chúc mừng dữ quá, tao chen chân đâu có được.
Cô hích bạn:
-Mà nè, xin lỗi nha, tao lại quên bẵng mất không hoa cỏ gì hết.
Quỳnh khoát tay:
-Quan trọng là hồi nãy mày có vỗ tay ủng hộ tao không thôi.
Nghi chìa cả hai bàn tay vẫn còn đỏ:
-Vỗ đến rát cả tay nè! Mới đầu tính lúc mày nói sẽ vỗ tay ủng hộ kiêm cò mồi thôi. Nhưng mà mày càng nói càng hùng hồn và đầy tính thuyết phục, tao vỗ hăng quá trời, rát cả tay mà không biết nữa.
Quỳnh cười xoà:
-Nhỏ này ngốc quá. Nghe hay, đồng tình vỗ vài lần là được rồi. Làm gì mà đỏ cả bàn tay thế này. Coi chừng sưng bây giờ.
Nghi nhướng mắt:
- Đã bảo là đang hăng mà.
Quỳnh gật gù :
-Vậy thì để đền đôi bàn tay ủng hộ của mày, tao sẽ đãi mày ăn một chầu đến no căng cả bao tử luôn, chịu chưa? Mày gọi điện về xin phép má Hai hay anh Huy đi, mình ăn uống xong thì đi xem phim, chiều đi bách phố, rồi thì tối sẽ đi …
-Trời ơi, thôi xin đủ. Mày làm ơn nói ngắn cho tao nhờ - Nghi phát vào lưng bạn – dài hơn sân khấu thì hay, nhưng dài hơn ngoài đời thì tiêu.
Cô nắm lấy khuỷu tay Quỳnh:
-Hôm nay má tao có ở nhà, tao đã xin phep đi chơi với mày đến chiều. Chỉ đến chiều thôi, đi hết ngày sợ má la, vì cũng sắp kết thúc năm học, thi cử trước mắt mà rong chơi hoài không được.
Quỳnh nhoẻn cười:
-Vậy à? Vậy thôi, đi chơi đến chiều cũng được. Bây giờ tao đóng vai chủ nhân đãi khách mày nói đi. Đi đâu và ăn gì?
Mắt Nghi chớp liên hồi:
-Cái túi thì thế nào?
Quỳnh nhe răng vỗ vỗ vào túi quần jean:
-Khỏi lo cảnh bị viêm túi để mày ngồi đồng chạy về nhà lấy tiền như lần trước, tao có đủ tiền, đủ mà, nhiều lắm.
Nghi cười phì :
-Nhắc tới vụ trước tao còn quê độ, ai đời rủ tao đi ăn mà quên tiền.
-Thì có một lần thôi chứ bộ – Quỳnh chống chế – Mà… mày chọn đi chứ, ăn cái gì nè?
Nghi ngẫm nghĩ :
-Ăn… gà rán.
Quỳnh nuốt ực nước miếng:
-Ở đâu?
-Texas đi. Chỗ đó mình chưa ăn thư?
Quỳnh gật đầu ngay:
-Chịu liền. Đúng ngay tao đang thèm gà rán. Rồi ăn xong gà còn… gì nữa?
Nghi lại vận dụng đầu óc lập thực đơn tiếp theo:
-Ăn kem không? Kem Bạch Đằng, mình ngồi trên lầu, ngắm thiên hạ lên đồ dạo phố ngày chủ nhật?
Đuyệt liền – Quỳnh gật đầu – Nhỏ Nghi này lên kế hoạch đúng ý tao quá! Xong rồi mình tranh thủ xem phim nha ? Phim hay thì coi, phim dở thì tiếc tiền ngủ một giấc vậy. Sau đó ra về nếu bụng còn lưng lưng thì mình đi ăn bún riêu. Tao mới biết một chỗ bán bún riêu ốc mới, ngon tuyệt vời . (chòi, làm Tina cũng thấy đói theo lun )
Nghi bật cười:
-Chưa chi đã kể một tràng rồi.
-Nhưng mà duyệt chứ?
Nghi trợn mắt:
Đuyệt chứ sao lại không? Mày cũng biết bún riêu là món ruột của tao mà.
Quỳnh khoát vai Nghi:
-Vậy thì mình đi. Ra lấy xe, xong rồi, bắt đầu là gà rán phải không? Rồi lên đường.
Cả hai cùng cười vang, nụ cười của họ đẹp và tươi như những đoá hoa trên tay Quỳnh.
Trông họ dễ thương làm sao, có ai mà biết được nét tươi tắn, hân hoan ấy là dành cho những món ăn sắp được biến mất sau hai đôi môi xinh xinh đang nhoẻn những nụ cười.
-Tao ăn gà chiên – Nghi tuyên bố ngay khi đang đứng trước quầy đặt món.
-Tao cũng vậy – Quỳnh nói – Hôm bữa ăn gà nướng tiệm cũ mặn quá, không ngon gì hết. Hôm nay tao cũng ăn giống mày.
Cô ra hiệu cho người phục vụ :
-Chị làm ơn cho hai phần gà chiên. Hai coca…
Nghi phản đối:
-Tao không uống coca đâu, nóng lắm.
Quỳnh thuyết phục:
-Uống đi. Tao chỉ mày cách uống coca mới, tao học được trong phim, hôm nay tụi mình sẽ thử nhe.
Nghi ngần ngừ:
-Ừ thôi cũng được
-Quỳnh tươi tắn quay sang gọi món tiếp:
-Hai coca, một đĩa salad bỏ nhiều nước sốt, cho xin một đĩa muối và chanh.
Nghi trợn mắt:
-Cái … gì vậy ?
-Hà, thì chút tao chỉ cho mà.
Nghi xịu mặt lầu bầu:
-Bày đặt giữ bí mật nữa. Nhỏ này lãng xẹt. Có những chuyện cơ mật tâm sự mấy nghe thì mày lại thông tin để cả làng, còn ba cái chuyện cỏn con thì úp úp, mở mở.
Chợt cô chẳng nghe nhỏ Quỳnh nói năng gì. Nghi nhìn lại, mắt Quỳnh đang nheo nheo ở xéo lưng cô, cô ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt bạn, miệng hỏi:
-Gì vậy Quỳnh ?
Quỳnh cố nheo mắt lại nhỏ xíu:
-Có một tên ngồi bàn bên đó, thấy hơi quen quen, nhưng tao ráng nhớ, cũng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu.
-Mày nói cái người… hình như đang băng một cánh tay đó à? Bàn sát vách góc trong? – Nghi hỏi.
-Ừ mày thử nhìn xem, có thấy quen giống tao không ?
Nghi để ý nhìn kỹ, anh chàng các cô ngắm nghía đang cúi gằm mặt. Từ chỗ các cô có lẽ hơi khó nhận ra được. Nhưng cái điệu bộ vuốt tóc của người đó, làm Nghi bất giác nhíu mày, cô cũng vừa phát hiện, quả là anh ta có nét gì đó hơi… quen quen như Quỳnh nói.
Quỳnh than:
-Tại sáng nay đi hùng biện, tao muốn làm dáng một chút, nên đã để cái kính cận ở nhà, nếu không tao sẽ nhớ ra hắn là ai. Gặp một người có quen biết mà lại không nhận ra quen ở đâu thì ấm ức thật.
Nghi ngoái đầu lại quan sát người đó:
-tao cũng thấy quen mặt, nhưng chưa biết là ai. Cúi gằm mặt thế thì ai mà thấy được.
Quỳnh lắc đầu:
-Chắc tại tụi mình học ôn dữ quá cho kỳ thi đại học sắp tới, nên “tẩu hoa? nhập ma” mất rồi, bây giờ đầu óc lung tung hết, nên quên mặt, chứ hồi nãy tao có thấy mặt mấy ảnh.
Nghi nhún vai, ngồi ngay lại:
-Thôi mặc kệ anh ta, nhớ không ra thì thôi vậy Quỳnh à! Chắc là anh trai của một trong mấy đứa lớp mình chứ gì. Gặp mặt có lẽ chừng một hai lần, ổng không nhớ nổi tụi mình đâu, khỏi chào.
Quỳnh đồng tình, cô cười:
-Ừ, kệ Ổng vậy. Mà mày biết sao tao chú ý đến ông đó không? Hồi nãy anh chàng vô sau mình, có mấy đứa nhỏ chạy giỡn giữa mấy bàn, anh ta có vẻ né tránh tụi nó, anh đi nghiêng, nhìn mắc cười lắm, chắc sợ mấy đứa nhỏ đụng cái tay đau. Mày mà ngó cái tướng đi nghiêng nghiêng đó mới “quái” làm sao.
-Vậy à! - Nghi mỉm cười cho qua.
Người phục vụ đã đưa thức ăn ra. Nghi né qua một bên để Cô gái đặt lỉnh kỉnh những phần gà, nước, salad và mấy chai lọ thức chấm như bày binh bố trận trên bàn
Vô tình mắt cô lại hướng về anh chàng khi nãy. Cô nhìn lướt qua, rồi đột nhiên mở to mắt khi nhìn trở lại một cách kinh ngac. Người đó đã ngẩng mặt lên và đang châm một điếu thuốc bằng tay trái, vì cánh tay phải bị bó bột cứng ngắc
Nghi kêu lên
- Y Mỹ Quỳnh ơi, tao nhận ra hắn rồi
- Ai? mày nhận ra là ai
- Hắn là cái tên tháng trước quẹt xe tụi mình té nhào đó, nhớ không
Quỳnh chồm Người lên để nhìn cho rõ
- Ủa, vậy à, cái gã tao rượt theo nhắc cái chân chống, mà là “thần hồn nát thần tính” móc vào xe mình đó ha?
- Chính hắn đó
Mỹ Quỳnh săm soi, ngăm ngó
- Ờ, chắc đúng hắn rồi, mày nhìn hay thật. Tại bữa trước hắn trọc đầu, áo sơ mi thì cũng rách te tua, bây giờ lại có cái đầu đinh, ăn mặc cũng lịch sự nên tao nhìn không ra
Rồi cô thắc mắc
- Ê, này N! Chắc hắn mới tông ai nữa đó, phải không mày, nên mới bị băng bột cái tay
Nghi ngờ ngơ.
- Tao lại nghi là hắn bi gãy tay cái hôm đụng tụi mình, chứ không có vụ mới nào đâu
Quỳnh ngạc nhiên nhìn bạn
- sao mày nói vậy ? Ba người đều bi té, tụi mình ngoài vết phỏng bô ở chân mày là tương đối nặng nhất, còn lại chỉ là bầm với trầy xước chổ Này chổ kia một tí . Làm gì hắn lại bị Nặng thế ? Nhất là đụng xong hắn còn là kẻ đứng dậy trước, lại hỏi tụi mình có sao không nữa chứ
Nghi ngẫm nghĩ rồi nói
- Tại tụi mình là con gái yếu bóng vía nên đụng rồi cứ ngồi trơ ra đó . Còn hắn là con trai lại là người có lỗi, hắn nhanh chân, bò dậy, đến hỏi thăm tụi mình là phải rồi. Tao còn nhớ lúc mày vô gọi điện thoại, hắn đưa nhanh số điện thoại gì đó cho tao toàn bằng tay trái, tay phải hắn cứng đơ hà, lúc đó tao đã hơi nghi nghi hắn cũng bị thương, chân hắn cũng cà nhắc nữa
- Vậy sao? Mỹ Quỳnh trợn mắt
Nghi gật đầu xa/c nhận
- Rồi khi chui vào taxi, tao nghe hắn bảo tài xế chạy đến trung tâm Chấn Thương Chỉnh Hình
Quỳnh gật gù
- À, vậy là đúng rồi hôm đ'o hắn bị gãy taỵ Ai ngờ hắn là người bị nặng nhất trong đám. Cũng đúng đấy chứ, tai nạn là do hắn gây ra mà
– Rồi Quỳnh lại chuyển sang cay cú – Vậy mà lúc mày sợ bi gãy xương hắn còn nói đụng nhẹ, không có chuyện gãy xương gì hết, còn mỉa mai là xương tụi mình đâu dễ gãy được chứ. Mỉa như vậy nhưng hắn lại bị gãy, đáng đời thật.
Nghi nói, cô hơi phân vân
- Thôi, kệ hắn mày ơi, còn ấm ức, giận dỗi gì nữa, gãy tay chắc là đau lắm
Quỳnh tròn mắt
Đau chứ sao không, may mà hắn bị, chứ nếu là tụi mình, đau đến khóc hu hu rồi
Nghi ngoái lại hơi tội nghiệp
- Bó bột như vậy phải mất bao lâu mày nhi?
Quỳnh nhún vai
- Chắc chừng hai, ba tháng gì đó. Nếu tao hay mày bị, chắc học khó vô được, kỳ thi tốt nghiệp dám trục trặc lắm.
– Rồi cô tặc lư+~i, hối ha?
– Ủa mà mặc hắn đi chứ. đề cập đến hắn hoài vậy, gà nguội hết bây gìợ xung phong đi Nghi
Nghi cười
- Ừ thì xung phong, đứa nào cũng có phần mà
Mỹ Quỳnh sáng nay để hết hơi hết sức và tâm trí vào cuộc thi hùng biện, nên chắc đói bụng dữ. Nhìn cô ăn hết phần gà thì biết. Ăn hăng say, ngon lành như cả thế giới lúc này không có gì đáng quan tâm bằng miếng gà béo ngậy, da giòn rụm và nước sốt chua chua ngọt ngọt
Vừa ăn Quỳnh vừa tấm tắc
- Ngon tuyệt vời nhỏ Ơi! Ngon hơn tiệm cũ há mày
Nghi phì cười khi ngó bạn
- Chưa chắc đâu, cô thế hôm nay mày đói qúa đó thôi. Sáng mày đã ăn cái gì rồi
Mắt Quỳnh chảy dài
- Cũng tại nhóc Kim nhà tao đó, hắn bày cho tao là muốn bình tĩnh thì không được ăn nhiều cho nặng bụng, mà nên uống một ly nước đầy, phải là nước trà đặc. Báo hại tao suốt cuộc thi, bụng óc ách toàn nước, đói meo
Nghi suýt sặc vì cười
- Trời ơi! lớn như vậy, lanh như vầy mà bị con nít dụ . Sao lại nghe lời nhóc Kim, nó còn khờ khạo hơn cả thằng An quậy nhà tao nữa á
- Thi đó, lâu lâu ngu đột xuất mà
– Quỳnh nháy mắt cười
– Bởi vậy đừng quá ngặc nhiên khi tao gọi thêm phần gà nữa. còn mày, ăn nữa không
Vừa hỏi cô vừa đứng lên chuẩn bị gọi món tiếp. Nghi hoảng kinh nhìn lại khay, phần gà cửa nhỏ Quỳnh khi nãy chỉ cõn chỏng chơ vài ba mẫu xương
- Ăn gì lẹ Vậy Q?
– cô kêu lên
– tao chỉ mới nhấm nháp mà mày đã xực xong hết rồi
Quỳnh cười toe
- Răng khểnh mà, răng khểnh tức là dư răng mày nhai mười lăm phút, tao nhai năm phút là xong
Nghi cười biu? môi với câu tự hào cửa Q- Xí, thôi gọi món tiếp đi, không thôi cái bao tử mày lại kêu réo
Trong khi Quỳnh hăng hai trở lại quày, Nghi còn một mình, trút sự chú ý cửa cô vào phần ăn. Điã salad rưới đẫm nước sốt ngon thật, miếng gà cũng tuyệt vời. Chỉ có điều cái phần ức gà hơi khó ăn chỉ lịch sự Nghi vụng về lùa dao và nĩa ghim tới ghim lui, mà miếng thịt cứ trợt qua, trợt lại như đuà. Cáu tiết, cô buông “vũ khí” xài…. ”đũa mười ngón” luôn
Miếng gà to thì chẳng to lắm, nhưng cũng đủ quệt lên hai má Nghi một vệt mỡ màng, khi cầm lên miệng cắn. Miệng nhai nhóp nhép, mắt Nghi ngó quanh trên bàn tìm khăn giấy
Dở Thật, chả thấy mẫu khăn giấy nào. đang lúc tìm. Nghi chợt như có chút linh tính, cô quay lai nhìn, đúng là có người đang chiêm ngưỡng cách ăn thời nguyên thủy của cộ ánh mắt nữa chế giễu nữa kẻ cả đánh giá
Quê mặt c^o lúng túng quẹt bàn tay chùi vết mỡ trên má. Mỹ Quỳnh đang bưng một cái khay khác về, thấy điều bộ ngượng nghịu của Nghi cô ngặc nhiên
- Gì vậy nho?
- Hắn dòm tao – Nghi đỏ mặt trả lời
Quỳnh ngó quanh quất
- Ai? cái tên gãy tay đó ha?
Nghi làu bàu
- Còn ai nữa
Quỳnh tròn mắt
Dòm thôi mà, dòm thì mắc mớ gì mà mày phải đỏ mắt, tía tai vậy
- Hắn dòm lúc tao ăn bốc, mắt hắn khinh khỉnh thấy ghét lắm
Quỳnh xì một cái
- Nhỏ Vô duyên hôm nay bày đặt mắc cỡ. Ăn bốc là cách thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất, mày nói với tao như vậy mà. Thây kệ hắn
Nghi ngắc ngứ, không biết đường nào mà cãi với Q? U nhỉ, miêng lưỡi cô cũng chót chét, cũng lì lợm ghê lắm. Bây gìơ ăn bốc dơ mặt mày thôi mà, nhằm nhò gì mà e với thẹn ? Vả lại, hắn là …. Cái gì mà cô phải e thẹn, phải mắc co với anh mắt xét nét của hắn?
Nghi ậm ừ với những câu xuýt xoa khen ngon của Mỹ Quỳnh, với cái khay cô vừa đem ra. Nghi gạt đi cơn ngượng dở hơi hồi nãy, còn miếng gà ăn nữa chừng, cô làm việc tiếp
Thấy thỉnh thoảng, Nghi vẫn liếc nhìn về phía go/c tối, Quỳnh nhăn mặt
- Sao đó nhỏ còn chiếu tướng mày à
Nghi chớp mắt ấp úng
Đâu có . tại … tao đang thắc mắc… ơ
- Thắc mắc cái gì
- Hơ… à…. tao… tao đang thắc mắc hắn có một tay thì làm sao mà ăn gà ? Chẳng lẽ hắn cũng an bốc giống tao? Mỹ Quỳnh cười toe
- Ừ há, vào qúan gà rán thì ăn gà là cái chắc roi. Vậy mà nãy gìơ tụi mình lo ăn, quên qúan sát xem tên đó ăn bằng cách nào. nhất là cái tay lành chỉ là tay trái, khó ăn lắm, phải không
Cả hai rúc rích cười, đồng quay lại nhìn. Đằng kia, người toc' ngắn. À quên, đầu đinh, phải rồi, người đầu đinh vẫn dõi cặp mắt nhìn hai cô một cách khe khắc, trịch thưọ+ng
- Sao nhìn mắt hắn tao thấy ghét qúa mày. Mỹ Quỳnh nhìn chằm chằm vào hắn thầm thì với Nghi
- Tao cũng vậy, ghét nhất là đôi mắt hắn – Nghi tiếp lời
Quỳnh đồng tình
- Ừ, chắc mày nói đúng. Mắt hắn nhìn…. sao sao ấy, khó chịu ghê
Trong lúc hai cô xầm xì với nhau, hắn vẫn ngoi rít thuốc, mắt vẫn không dời đi nơi khắc. Cứ ngồi đối mắt với nhau, chả thú vị gì. Quỳnh là đứa nản trước nhất, cô quay lại với mấy lon coca
- Này N, đừng thèm để ý hắn nữa, tao chỉ cho mày cách uống coca mờ'i
Vừa nói cô vừa khui nắp lon, lấy cán nĩa, cô xúc một tí muối cho vào lon coca, bỏ ống hút vào và khuấy lên
- Gì vậy ? Trò gì vậy Q? – Nghi trố mắt hỏi
Quỳnh cười đắc ý
- Lạ chứ hả có một phim họ uống vậy đấy
Cô đẩy một lon về phía Nghi
- Thử xem
Nghi ngần ngừ
- Uống được không đay?
Đdược mà – Quỳnh nói, vẻ chắc chắn
- Mày đa uống thử chưa?
Quỳnh thật thà
- Chưa, bữa nay rủ mày thử là làn đầu
Nghi tròn mắt, cha chả, chưa từng thử qua, chỉ Thấy trên phim, vậy mà nhỏ Quỳnh lại bắt chước chế biến đe nhỏ và cô uống
- Thử chứ? – Quỳnh dò hỏi
- Thì…. thử – Nghi làm bẩm – gọi có hai lon nước, mày đa bỏ muối vô luôn hai lon, không thử Thì uống gì đay?
Cô và Quỳnh đành cúi xuống, ngụm coca đầu tiên vừa trôi qua cỏ họng, họ buông ống hút ra nhìn nhau
im lặng một phút. Quỳnh lên tiếng trước, giọng nhỏ Nhe.
- Sao vậy
Nghi nhìn bạn, rồi mắt từ từ nhăn lại
- Vô duyên qúa mày ơi
Quỳnh gật đầu, mắt cũng nhăn nhó
- Ừ, sao mà dở òm. Tự dưng có muối nó vô duyên, lãng nhách sao đâu
Cô nhìn hai lon nước chỉ mới vơi một ngụm mà tiếc hùi hụi
- Biết vậy, hồi nãy thử một lon
Chợt cô có vẻ mừng, nói với Nghi
- À, Nghi ơi. Trong một phim khắc, tao lại thấy họ bỏ chăng vậy mình vắt….
- Thôi thôi, xin can – Nghi xua tay – Chỉ Có chút muối mà làm lon coca dở tệ, thêm chút chanh vào chắc là còn khó uống ác
Quỳnh iu? xìu
- Vậy hả U uổng qúa. Hai lon nước đâu có ít tiền. Mấy cái phim qủy quái, làm mình tưởng là ngon
Tiếng trầm tr^am c? 'a gả con trai vang lên với tiếng động của hai lon nước mới toanh được đặt lên bàn. Nghi và Quỳnh đồng ngảng lên
- Tôi có thể Ngồi chung với các cô một lúc được không? – Gã hỏi tiếp vẻ Tỉnh táo
NNghi và Quỳnh nhìn nhau ngờ ngợ, rồi bất giác lại nhìn hắn. Quỳnh ngần ngừ, dịch người vào sát vách
Gật đầu nhè như cám ơn Q, gã con trai ngồi ngay xuống. Lập tức, cặp mắt như đóng đinh trên khuôn mắt Nghi
Thật kỳ lạ , thương ngày, hai cô nghịch phá , dí dỏm có tiếng, chẳng hiểu sao bây giờ như cua bị bẻ hết càng. Chả ngo ngoe nhúc nhích gì được nữa
- Tôi mời thật tình, hai cô cứ dùng đi
Vừa nói tên đó vừa đấy hai lon nước. Một về phía Quỳnh còn một ra trước mắt N. Nghi không biết nhìn đi đâu bây giờ, đe tránh ánh mắt kỳ lạ của hắn. Nó cu lưng lửng, lơ lơ, như ẩn chứa điều gì đọ Điều gì nhỉ Suy ~ của hắn chăng? Cô chăng biết, chỉ Thấy bực bực với ánh mắt đo
- Tôi muốn ngồi cùng bàn để Có dịp xin lời hai cô vì tai nạn hôm trước. Nếu không phải tại tôi, chắc các cô đâu có bị thương tích tùm lum và lại bị Một phen hoảng sơ.
Quỳnh ngập ngừng
- Không sao đâu, chuyện không ai muốn mà
Nghi trở mắt nhìn bạn. Nhỏ Hôm nay hiền qúa ta, sự Kiện la.
Tên đầu đinh gật đầu như biết trước thế nào các cô cũng xuề xoà nói câu đọ Hắn cũng nhìn Nghi chăm chứ
- Còn vết phỏng của cô thế nào rồi
Định nói cho qua là không sao, nhưng nhớ đến vẻ mắt tự tin như biết trước câu trả lời khắch sáo, lịch sự của Quỳnh khi nãy, Nghi bổng buột miệng cộc lốc, chua ngoa
- Không có gì. Đã lành, vết thẹo to như miệng chú hề vậy
Tới phiên Quỳnh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng là làm sao, mắt tên con trai vẩn tỉnh bơ, vẩn như biết trước câu trả lời cộc cằn của N. Hắn điềm tỉnh nói
- À, phỏng bô, đương nhiên vết thẹo phải khó coi. Nhất là hôm đó cô hoảng hồn nên không biết đau, không kịp rút chân ra sớm, theo tôi nghĩ cái vết thẹo đó có lẽ khó phải. Sẽ khổ sở cho cô mời khi muốn mặc đam. Thật xin lỗi
Giọng điệu phân tích như dạy đời làm Nghi tím mắt
- Anh có ý gì khi nói vậy? Thích chí lắm khi đã gây họa cho người khác? Còn cợt đùa trước thiệt hại của người ta?
Cô nói giọng gay gắt, giận dữ, làm Mỹ Quỳnh cũng hoảng hốt. Anh mắt hắn dịu xuống đời chút
Hắn nhún vai
- Cô không nghe sao Toi vừa nói câu xin lỗi
- Xin lổiỉ Xin lổi kiểu cà khênh đó ả Tôi cóc thèm nghe – Nghi điên tiết – Đã bị anh đụng là xui xẻo lắm rồi, không thèm nghe mấy câu xin lỗi kẻ cả của anh. Làm ơn tránh xa cho tụi tôi nhờ
Hắn nheo mắt, ngã người ra phía sau dựa lưng hắn vào lưng ghe, chậm rải nói
- Khi nãy các cô đã đồng ý cho tôi ngồi rồi
- Khi nãy khác bây giờ khác – Nghi gằn giọng – chúng tôi đổi ý rồi làm ơn vác cái mắt đáng ghét của anh đi cho khác chơi
- Hơ Nghi – Quỳnh kêu lên
Nghi không nhìn bạn, cô đang quắc mắt về phía đối diện, còn hắn vẩn trăm trăm ánh mắt quan sát từng biến đổi trên gương mắt Nghi
- Sao? Anh muốn tôi lập lại tiếng đuổi lần thứ hai ?
Tên con trai đầu đinh vẩn thẳn nhiên tựa lưng vào ghế
- E là tôi không làm cô hài lòng được
- Anh nói gì? – Nghi chưa hiểu hỏi lại
Hắn thong thả nói
- Tôi không phải là người làm theo ý muốn của người khác. Tôi thích ngồi ở đây, cả hai cô đã đồng ý rồi, thì tôi vẫn ngồi đây cho đến khi nào tôi muốn chứ không phải cô muốn.
Câu trả lời rõ ràng, chính xác nhưng đầy vẻ Ngạo mạn, phắch lối làm Nghi tức uất đến run cả người, cô đúng phát dậy
- Nghi
Tiếng Quỳnh gọi làm cô nhận thức được nhưng cặp mắt tò mò, hiê”u kỳ cúa nhưng người trong qúan đang đổ dồn vào cọ Nghi hit một hơi dài đe nén bớt cơn giận, cô cười nhạt
- Thích ngồi đây chứ gì? Được, xin mời, tôi nhương hẳn đó, mình đi Quỳnh
Quỳnh đang còn ngơ ngác trước cơn giận mau phát của N, cô bị mắc kẹt trong vách, ngồi ngoài lại là tên con trai đó, cô ngác ngứ
- Nghi, hơ … tao …
Nghi thấy vẻ chần chừ của bạn cô cau mày
- Mày muốn ở lại ả Vậy thì tao về trước đaỵ Xin lỗi tao không đi chơi tiếp với mày được, hôm khác vậy nhe/
Chụp lấy cái ba lô con cóc nhỏ Xiú, cô còn cười khảy, bướng lại thêm mấy câu trước khi đi
- Ngồi thêm một chút nhìn mắt của anh, chắc miếng gà tôi ăn khi nãy, phải ói trở ra
Nói xong là cô vụt băng người ra của, Quỳnh luống cuống kêu lên
- N, DN, đợi tao với
Cô lúng túng nhìn sang, gả con trai lặng lẽ nhìn dáng Nghi khuất ngoài của kính. Như cảm nhận ý muốn của Q, hắn dời người đúng ra ngoài bàn, né lối cho cô
Quỳnh đa lách ra ngoài, nhưng tần ngần ở lối đi, nửa cảm thấy áy náy với gã thanh niên, nữa như cảm thấy có lổi với N, nếu cô không chạy theo với bạn. Cười cũng, co đánh bạo quay lại đối diện tên con trai vẫn đứng ở cạnh bàn như chờ đọi. Cô hỏi nhanh
- Anh… tên là gì
Hắn nhướng mắt
- Vũ, Thiên Vũ
Quỳnh ngại ngừng
- Anh Vũ, xin đừng trách, chi tại….
- Không tôi không trách, cô đừng ngại – V ngắt lời
- Vậy…. chào anh…
Nói xong Quỳnh như đỏ bừng cả gướng mắt, cô bước nhanh ra phía của. Nhưng chỉ được vài bược, cô đã quay lại với nụ cười
- Tôi tên Mỹ Quỳnh… hẹn gặp lại
Gật đầu chào, hơi ngạc nhiên một chút, gã con trai ngồi lại cho mình, cái bàn khi nãy phải tranh chấp và cãi lẫy, bây giờ chỉ Còn mỗi một mình. Một mình và nhưng đóa hoa nhỏ Đủ loại, đủ hương sắc mà khi nãy hai cô gái đa bỏ Quên lại
Hai cô nhỏ với hai cách xử Sự khác nhau, thật lạ lùng gai góc nhưng cũng khá … dể thương. Như gì nhỉ Gã thanh niên đưa?o mắt lướt quanh. A, chỉ Có thể Vì như nhưng cánh hoa đủ loại, đủ màu đang khoe sắc ở góc bàn. Mỗi cánh có một màu sắc, một dáng vẻ, một mùi hương khác nhau, đang cũng nở hé, xinh tươi.
CHƯƠNG 5
Hôm nay chủ nhật, nhưng Nghi phải ở nhà. Ân sáng sớm sau cuốc chạy bộ mọi sáng ở sân banh về, cu cậu đã lẹ tay chân tắm táp và diện kẻng, vọt ra khỏi nhà mất tiêu.
Anh Huy thì hôm tiệc tùng với bạn bè cũ tại nhà đến nay, anh đi suốt. Trực ở cơ quan về, là lại đóng bộ để đi tiếp. Cho nên, hôm nay má Hai về quê, Nghi túc trực ở nhà với nhiệm vụ cao cả là giữ nhà.
Chân của Nghi vốn là chân đi. Tánh là tánh liếng khỉ, nên công việc quẩn quanh bốn bức tường quen thuộc, thật là quá nhàm chán, và là một cực hình với Nghị Nhưng mà, biết sao được . Ngày thi sắp đến, những quyển sách và vở ôn thi, Nghi bê hẳn xuống phòng khách. Nằm dài trên salon, cô vừa học vừa nhấm nháp đĩa khô bò để gần đó.
Quyển sách cô đang cầm là môn tiếng Anh. Đây là món khó nuốt, đối với Nghị Không hiểu sao cô rất dễ tiếp thu cả bài hát tiếng Anh, cô thuộc lòng vài câu để ngâm nga hát theo, dễ nhớ tên ca sĩ, tên các tài tử Hollywood… nhưng ngược lại cô lại học không vô mấy bài luận văn chương khách sáo, khô khan.
Lảm nhảm mãi cùng vẫn câu vô đầu, câu bay theo gió, Nghi trở dậy bật máy hát. Thư giãn vài phút đã.
Nhịp chân theo nhịp điệu, Nghi cao hứng “rống” theo câu hát của Bryan Adams
“Please, forgive me
I can't stop loving you
Don't deny me …”
Tiếng chuông cửa làm Nghi giật mình. Mất hứng, cô làu bàu trong miệng rồi ra mở cổng, khuôn mặt người khách làm Nghi sửng sốt, cô kêu lên đầy ngạc nhiên:
- Hơ, anh Phong.
Phong mỉm cười:
- Anh đây, chủ nhật ở nhà, đang làm gì mà mặt mũi bùng thụng khó coi vậy Nghi ?
- Nghi … ở … giữ nhà
Vẻ ngơ ngác và câu trả lời của Nghi làm Phong phì cười:
- Nhìn thôi cũng đủ biết em bị giữ nhà hôm nay rồi.
Ánh mắt của anh làm Nghi vụt nhìn lại mình. Trời hỡi, cái quần cộc đá banh của con trai và cái áo thun trắng cổ tròn, trông cô đâu có vẻ gì của một nàng thục nữ.
- Làm gì lọng cà lọng cọng vậy bé Nghi, không cho anh vào nhà à ?
Nghi lính quýnh:
- Dạ đâu có.
Cô mở rộng thêm cánh cổng, và thụt lùi lại nhường chỗ cho anh.
- Được rồi em vào trước đi, anh đóng cổng cho – Phong nói.
Nghi biến vào nhà, đứng lớ ngớ ở phòng khách, không biết chạy ù lên phòng thay đồ đàng hoàng, dễ thương hơn, hay nên ở lại tiếp anh cho đúng phép.
Còn đang phân vân thì tiếng Phong đã vang lên sau lưng:
- Cha, sắp thi phải không? Học mệt lắm Nghi hả ?
- Da.
Phong tự nhiên ngồi xuống, tay cầm một quyển sách lật lật:
- Nghi thi ngành gì ? Trường nào vậy?
- Dạ ngoại thương.
- Giống bác Lân à? Em thích ngành kinh doanh?
- Da.
Phong bật cười, lắc đầu:
- Làm gì xa lạ vậy Nghỉ Ngồi xuống đi chứ. Cứ đứng đó dạ dạ hoài. Trông em đâu giống cô nhỏ Nghi hay nghịch phá thường ngày đâu.
Nghi tần ngần ngồi xuống đối diện anh, Phong vừa xếp lại cuốn sách đang xem và ngẩng lên, cô bõng buột miệng một câu thật vô duyên:
- Anh tìm anh Huy à? Sáng nay anh không có ở nhà.
Phong nheo mắt:
- Anh đâu có tìm Huy, Nghi không hoan nghênh anh đến chơi sao ?
Nghi chẳng biết trả lời thế nào thì Phong hỏi:
- Hôm nay chủ nhật trời đẹp thế này mà Nghi phải giam mình trong nhà ôn bài, chắc buồn lắm hả ?
Nghi máy móc gật đầu, rồi…. lại ngồi lặng thinh. Cô muốn nói câu gì đó hay ho, vui vẻ để tiếp nối những câu hỏi của Phong. Cô muốn anh phải nhận ra bỏ một buổi sáng chủ nhật đến phiếm chuyện với cô thú vị biết chừng nào. Nhưng không hiểu tại sao cô cứ im ru, đầu óc vướng vít những nỗi hân hoan, bay bổng mơ hồ làm cô không thốt nên lời.
Nghi cố động não và tự nhủ xem mình phải làm gì. Cô lóng ngóng đứng lên:
- Em làm nước cho anh uống nhe ?
- Thôi nào, Nghi , anh không khát – Phong níu tay cô lại – để anh ngồi chơi một lát được rồi – anh cười khuyến khích khi thấy cô có vẻ mặt tự nhiên – có lẽ đã mấy năm trời, anh không gặp lại Nghị Em đã lớn hẳn, xinh đẹp hẳn ra, khác xa con bé Nghi lí lắc ngày xưa. Hãy nói anh nghe thử xem dạo này em ra sao? Làm thế nào một con bé con, em đã lớn thế này.
- Nói… về em à? – Nghi ngạc nhiên.
Anh gật nhẹ đầu.
Nghi ngần ngừ :
- Em có gì để kể đâu, thì vẫn quanh quẩn trong nhà, học bài… đi chơi… gây lộn với anh Huy và cu Ân rồi tự nhiên lớn thôi.
Phong nhướng mày cười:
- Tự nhiên lớn? Em nói chuyện dí dỏm thật.
Nghi buồn cười thầm trong lòng. Những câu nói ấp a, ấp úng như gà mắc dây thun của cô vừa rồi vô duyên không thể tả mà Phong bảo là “dí dỏm” vậy nếu cô miệng mồm như ngày thường, chả hiểu anh còn hào phóng khen tặng đến đâu. Bỗng dưng Nghi thấy mình bình tĩnh lại, tim đã đỡ đập rộn lên như khi nãy.
- Học năm cuối bậc trung học, chắc Nghi nhiều bạn lắm?
- Dạ nhiều lắm, nhưng thân thì ít thôi.
Phong như hỏi cho có lệ:
- Bạn trai ?
Nghi lắc đầu:
- Không có
Phong cười vẻ không tin:
- Không có hay chưa có? Anh không tin lắm đâu. Nghi xinh thế này….
Nghi cãi ngay:
- Thì anh mới nói năm cuối học trung học đó thôi. Học ráng hết sức còn sợ rớt nữa là bày đặt bồ bịch. Vả lại, má với anh Hai mà biết em không lo học mà lo cặp kè bạn trai là ký u đầu luôn.
- Dữ vậy à? vậy chứ theo Nghi thấy khi nào thì mình có thể có bạn trai mà không bị la?
Nghi cười ngây thơ:
- Em không biết.
- Em mười chín chứ hả ?
- Da.
- Vậy chắc trước khi vào Đại học em không dám có bạn trai vì sợ thi rớt, phải không? Vậy nếu đã đậu rồi, đã trưởng thành một chặng nữa rồi thì sao?
Nghi bối rối:
- Em không biết
Rồi cô thắc mắc:
- Nhưng sao anh hỏi em chuyện này ?
Đến phiên Phong bị truỵ Anh hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên:
- Có gì đâu. Anh chỉ hơi tò mò khi thấy Nghi lớn và xinh đẹp thế này mà vẫn chưa có bạn trai.
Câu trả lời dường như làm Nghi chưa hài lòng cô gạn hỏi:
- Em chỉ mới bước qua tuổi mười tám. Em biết là đã lớn, nhưng đâu cứ gì phải cặp kè bạn trai mới chứng tỏ mình trưởng thành.
Phong thở ra:
- À, có lẽ anh đã suy nghĩ một cách hơi áp đặt. Đừng giận anh. Chỉ là những câu chuyện phiếm thôi mà. Nếu em không thích nói về vấn đề này, thì anh sẽ không đề cập đến nữa.
Nghi so vai:
- Không sao, em đâu có giận, chỉ làm lạ….
Phong phân trần, mắt nhìn Nghi:
- Tại vì xung quanh anh thấy các cô cậu từ mười sáu, mười bảy đã thân mật với nhau lắm, chuyện lứa đôi không cổ hủ, dè dặt như lớp của anh xưa kia. Nhưng nếu em đã có kế hoạch dồn tâm trí vào việc thi cử và vào cổng trường đại học, thì cũng là tỉnh táo và thông minh đấy chứ.
- Vậy à.
Nghi ngẫm nghĩ rồi cô cười nói:
- Nói vậy chứ cũng chưa chắc. Để ra cho mình một hướng đi là một chuyện, nhưng diễn tiến xoay chiều của cuộc đời lại là một chuyện khác.
Cô nhún vai nói vui:
- Sao anh không nghĩ em bốc phét và khuôn mẫu thế chỉ vì chưa có ai thèm để mắt đến em ?
Phong lại lắc đầu:
- Anh không tin đâu.
Nghi tiếp lời, cười nói:
- hay thực ra em chưa gặp đúng người. Chứ nếu có, không chừng ngày chủ nhật của em sẽ tuyệt vời hơn, thay vì nằm dài ở nhà gặm nhắm mớ sách vở khô khan chán chết này.
Phong nhìn cô đăm đăm:
- Có chắc vậy không ?
Nghi ngạc nhiên không hiểu:
- Dạ chắc gì cơ?
Phong hơi chồm người lại gần, mắt sáng rực:
- Có chắc là đã gặp đúng người, em sẽ không còn bó mình với những nguyên tắc cứng ngắc, khuôn mẫu đó, có phải không ?
- Hơ …
Nghi ngơ ngác với lời của anh. Nhìn vào mắt anh, trái tim cô bỗng vội vã nhịp đập. Cô như vừa chợt hiểu, và cũng vừa lo sợ, không biết có thật như vậy?
Cô ấp úng:
- Anh có ý gì khi hỏi vậy ?
Phong nhướng mắt tự tin:
- Bởi vì anh hiểu bé Nghi đang nghĩ gì về anh, và anh cũng vừa nhận ra được tình cảm của mình.
Nghi sững người, anh vừa nói gì vậy? Đó là những lời cô ao ước nghe từ anh. Câu nói của anh có được rõ ràng không? Sao nó cứ như bâng quơ không thật.
- Nghi, Nghi – Phong đang gọi cộ Giọng anh dịu dàng – Em có hiểu điều anh vừa nói không ?
Điều gì nhỉ ? Nghi trơ mắt ngó anh, rồi như một đứa xuẩn ngốc, cô buột miệng:
- Giống như lời tỏ tình vậy.
Nói rồi cô mới ý thức được câu nói kỳ khôi của mình. Trời ơi, học nhiều, đọc nhiều sao cô không chịu nghiên cứu, khi được tỏ tình văn hoa bóng bẩy như anh, thông thường người con gái sẽ xử sự thế nào? E thẹn làm như không hiểu hay ngỏn ngoẻn lúc lắc đầu “không dám đâu” hay nham nhở gật đầu ừ đại?
Phong cũng hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, anh cười:
- Em cũng nghĩ vậy à? – Anh nheo mắt – mà nếu đúng như vậy thì sao?
Thì sao? Nghi có biết đâu, sao anh cứ nói lửng lơ thế nhỉ ? Bộ những lời tỏ tình thông thường phải mơ mơ hồ hồ như thế này sao ?
- Thế nào hả Nghi ? Cho anh biết em đang nghĩ gì đi.
Phong nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay cộ Nghi giật mình như muốn giật tay về. Nhưng không hiểu sao tay cô vẫn nằm gọn trong bàn tay anh. Cô nhìn xuống tay anh và rồi lại ngẩng lên bối rối:
- Anh phong… Nghi…
Tiếng kèn kẹt của cánh cổng mở cửa vừa vang lên, Q Ân đã phóng lên bậc tam cấp vào phòng khách, miệng huýt sáo vang vang
Chợt cu cậu ngừng chân, ở phòng khách lại đang có khách. Chị ba của cậu mặt đỏ như ráng chiều, ngồi khép nép nhìn xuống đôi bàn tay, dáng điệu mờ ám giống y những lần cậu bắt gặp Nghi ăn vụng trong bếp. Còn người khách, đâu xa lạ gì, anh Phong chứ ai. Bây giờ, anh dựa vào salon, đang nhìn cu cậu cười:
- Đi chơi về hả Ân ?
- Dạ – Ân đáp, mắt vẫn quan sát hai người.
- Ân lớn lên cao dữ. Chắc thích chơi thể thao lắm? – Phong hỏi tiêp
Ân cười, quyết định nhanh, cu cậu quẳng chiếc túi xách lên salon và ngồi phịch xuống cạnh Nghi và trả lời Phong:
- Em chơi đủ thứ, chạy bộ, bóng rổ, bơi lội, mai mốt em còn học chơi xà đơn, xà kép luôn.
Phong cười như thán phục:
- Cha, chơi nhiều môn kết hợp như vậy rất tốt. Anh cũng ước sao mình sung sức và trẻ trung được như em. Thể thao rất tốt cho sức khoẻ.
- Vậy sao anh không chơi ?
- Anh cũng có chơi, nhưng chỉ chơi được cầu lông. Anh không có thì giờ.
- À – Ân cười gật gù – Môn thể thao quý tộc.
Phong nhún vai không phản bác:
- Anh rất bận nên chơi cũng không đều. À, em có thích cầu lông không? Nếu muốn chơi thêm một môn nữa thì theo anh.
Ân mỉm cười lắc đầu:
- Thôi môn đó không hợp với em.
- Vậy à.
Phong không nói gì thêm, Ân quay sang chị :
- Anh hai chưa về sao, bà Nghi ?
Lời ăn nói xấc xược trước mặt anh Phong của nhóc Ân làm Nghi hơi xấu hổ với anh. Cô liếc nhanh Phong, thấy anh vẫn ngồi thản nhiên, như không nghe thấy ngôn từ xách mé gọi cô của thằng em quậy, cô mới yên tâm một chút. Nghi lắc đầu trả lời em:
- Anh Huy chưa về – rồi cô hỏi lại nó – Còn mà … em, sao về sớm thế, mọi bữa chủ nhật đi đến tối mịt mới về.
Ân gãi đầu:
- Ồ, tại… hôm nay chán đi rồi
Nhìn Phong vẫn ngồi yên lặng trước câu đối thoại xù xì, tẻ nhạt của hai chị em. Ân bỗng thay đổi thái độ, ra vẻ người lớn, cu cậu hắng giọng cười với anh:
- Em vừa nhớ ra, anh Huy có hẹn đi picnic, có lẽ buổi chiều mới về lận.
Câu nói của Ân làm Nghi chú ý có lẽ nhóc Ân nghi Phong đến tìm Huy, vì chờ Huy về nên Nghi tiếp chuyện thay thế.
Cô còn đang tròn mắt ngó cậu em, Phong đã nở nụ cười hiểu ý :
- Vậy à, vậy mà anh cứ tưởng Huy tạt đi đâu đó thôi. Nếu hắn đến chiều mới về được thì… thôi, anh về vậy.
Ân vẫn giữ nét cười “gia chủ” trên mặt:
- Dạ, nhưng mà anh tìm ảnh có gì gấp không? Có cần nhắn ảnh không, chút chiều ảnh về tụi em sẽ báo lại.
Phong lắc đầu ngay:
- À thôi. Anh chỉ ghé qua chuyện trò với Huy chút thôi. Bữa khác anh đến vậy.
Anh đứng lên, kín đáo nhìn Nghi, cũng vừa lúc cô ngập ngừng nhìn anh. Ánh mắt ngầm nhắc cô câu hỏi bỏ lửng khi nãy của anh, miệng anh nhoẻn cười:
- Anh về nhé Nghi.
Nghi dạ nhỏ, nhìn theo dáng anh đi, ngoài sân, nắng vàng rực làm chiếc áo trắng của anh càng loé sáng.
Ân tiễn Phong ra, đóng cổng lại, hắn nhẹ nhàng quay vào đến sát Nghi, cô mới như sực tỉnh. Đôi mắt nó sắc bén đang ngó lom lom trên mặt cô, Nghi ngạc nhiên:
- Gì vậy thằng quỷ ?
- Ngó bà – Ân buông gọn câu trả lời:
- Sao lại ngó tao ?
Ân nhún vai:
- Tại hôm nay bà quái lạ chứ sao.
Nghi máy móc đưa tay quẹt lên má :
- Cái gì quái lạ ? Mày đừng có bịa chuyện.
Ân bỉu môi:
- Ai thèm bịa chuyện – rồi nó nói trống không như tự nói mình nghe – Đàn bà con gái xạo sự thấy mà chán. Hồi nãy bầy đặt em em, chị chị, còn bây giờ lại trở giọng mày tao rồi.
Nghi xấu hổ đến đỏ mặt:
- Tao gọi thế vì… không muốn anh Phong … à, người ngoài đánh giá nhà mình ăn nói không có trật tự. Nhưng nếu mày thích… thì mình gọi lại chị em cũng được chứ sao, má cũng bảo vậy mà.
- Xì , bữa nay bà đạo đức giả nhắc lời má.
Ân nheo nheo mắt nhìn cô:
- Có thật là bà muốn nghe theo lời má ?
Nghi mím môi rủa thầm thằng em quái ác, hiểu tận gan ruột của cô mà chưa chịu tha cho.
- Bây giờ hỏi thiệt bà nè – Ân cười nham nhở với chị – Kêu mày tao, với chị chị em em bà thích cái nào?
Nghi ngần ngừ, rồi thở dài:
- Nói thật ra – cô cười, nụ cười y chang thằng em, cô nói nhanh – kêu mày tao dĩ nhiên khoái hơn.
Ân sáng mắt:
- Thoải mái hơn phải không ?
Nghi toét miệng cười, cô vỗ vai em:
- Dĩ nhiên, suông miệng hơn rồi, thằng quậy đầu đinh.
Hai chị em ngó nhau cười sặc. Bây giờ mà Phong có quay lại, chắc phải tá hoả, Nghi và Ân sao mà xấc xược, nụ cười trên mặt sao mà láu cá trẻ nít. Đâu có nhận ra nổi Nghi với dáng vẻ e thẹn khi nãy.
- Đói bụng quá – Ân la lên.
Nghi rạng rỡ :
- Tao đâu có nấu cơm. Ra ngoài ăn nha, hamberger hay bún bò huế ?
Ân ứng tiếng ngay, như không cần suy nghĩ :
- Bún bò huế, bà bao nha.
Nghi rộng lượng:
- Ờ, tao biết ngay, hôm nay hết tiền nên mới về nhà sớm phải không ?
Ân cười, không trả lời, tuy hay cãi nhau như chó với mèo, nhưng phải nói nó và Nghi vẫn nhanh chóng hiểu ý nhau.
Buổi trưa nắng gắt, Ân nổ máy xe đợi chị trước cổng. Cái đầu đinh model không đội nón như phơi da đầu dưới ánh nắng mặt trời, đến đổ mồ hôi trong khi Nghi vẫn đang lui cui khoá cổng.
Ân cằn nhằn:
- Lẹ lên, nắng quá nè, bà Tú.
Nghi cũng vừa khoá xong cổng, cô ngồi lên yên, nhăn nhó em:
- Đã bảo đừng gọi tao là bà Tú rồi mà.
Ân vô ga, câu cằn nhằn của Nghi rớt đâu đó ra đường, câu này nghe thường quá, thằng nhỏ đâu thèm để ý.
CHƯƠNG 1
Danh Nghi ngồi sau yên xe Mỹ Quỳnh. Nhỏ cứ chạy rù rù như thời gian dư lắm vậy, cứ nghiên qua ngó lại hai bên đường, săm soi những shop quần áo liên tiếp nhau. Miệng xuýt xoa với cô:
- Ê ngó cái jupe kìa Nghi. Trời ơi ! Bộ đồ hở rún bên đây mới ác liệt. Ý coi kìa, cái đầm, chu coa! Còn cái...
Nghi hết chịu nỗi , cô phát cáu la lên :
- Cái con khỉ, có chạy ù một mạch đưa tao về nhà liền không, ở đó cà kê nhìn ngó.
Nhỏ Quỳnh phản đối ngay.
- Ủa nhỏ này vô duyên. Mọi bửa cũng ngó cũng chạy rong, mày đốc xúi chứ ai. Sao hôm nay trở chứng tự cao, hối tao về gấp? Bộ mày có việc gì à? Nhỏ cố ngó ra sau tò mò:
- Có hẹn với ai sao?
Nghi núp bóng cái lưng Quỳnh, cô tủm tỉm cười. - Hẹn? Sao nó nói gần đúng thế nhỉ. Một cái... gần gần như hẹn , rất quan trọng với Nghi, nhưng còn khuya cô mới dám thố lộ với Mỹ Quỳnh, nhỏ bạn thân của mình.
Bởi cái miệng con nhỏ, tuy có đến hai cái răng mọc dư, gọi là răng khuyển, như dường như nó vẫn còn bị hở. Chuyện gì tâm sự với nó hôm trước, đã dặn nó đừng nói với ai. Ví dụ như chuyện gây lộn với ông Huy, bị Ổng đánh. Như chuyện cô gãy một cái răng vì cô cắn càng cua. Thậm chí như chuyện cô nóng trong người nổi cái nhọt ở bên mông, vào lớp điệu phải ngồi bắt tréo chân... Mới than thở với nó, hôm sau vào lớp là y như rằng, lớp 51 đứa là đúng 51 cặp mắt e ngại lẫn thông cảm. Tệ hơn nữa là lúc ông thầy vào lớp, cũng ân cần đi xuống cạnh bàn vỗ vai Nghi, nói với giọng tội nghiệp:
- Không sao đâu em, cố gắng lên nhé...
Ôi trời ! Đã quá kinh nghiệm tài phát sóng của nhỏ Quỳnh, chuyện trọng đại "hẹn hò" ngày hôm nay Nghi đâu dám lộ ra. Nó đâu biết mấy năm trời Nghi mơ mộng, ôm ấp mối tình lãng mạn ơi là lãng mạn . Và tối nay Nghi sẽ hội ngộ với người ấy của Nghi tại nhà.
Nó mà biết thế chẳng hiểu nó sẽ ra sao nhỉ? Ngạc nhiên đến té luôn đôi mắt bồ câu? Bất ngờ đến té xỉu? Hay bái phục đến cà lăm? Ái cha ! Nghi thật không dám tưởng tượng nó sẽ ngưỡng mộ cô đến độ nào.
Nếu tin cậy miệng mồm nó được đôi chút, cô có lẽ sẽ nôn nóng bật mí cho nó nghemột tí rồi. Bởi vì giu8~ hoài trong lòng một mối tình tuyệt vời, một bí mật trọng đại thì quả là một gánh nắng, ấm ức cho Nghi.
Trời phải chi kể được cho nhỏ ? Quỳnh nghe nhỉ ? Cái “sự tích tình cờ càng kể càng ly kỳ hấp dẫn.
Tuy vậy , hình ảnh của “người ấy” và mối tình đâu thơ mộng vẫn âm ỉ một cách lãng mà .n trong tâm trí Nghi
Hôm qua , khi nghe anh Huy xin phép mẹ chiều này ảnh mượn phòng khách gìa đình làm chỗ họp mặt bạn bè cũ học Y khoa xưa kia với anh . Nghi đã suýt thét lên vì vui mừng và hồi hộp . Thật là “mối tình” của cô sắp có đoạn kết , cô sẽ lại gặp được “người ấy.
Suốt đêm qua , Nghi có ngủ nghê gì được đâu , chỉ chợp mắt say sưa lúc gần sáng , để đến nỗi sáng bảnh , ông Huy lên đâ .p cửa phòng cô\ . Nguyên do vì cô nôn nóng quá khi gặp “người ta” . Lâu quá rồi , không biết người ta cón nhó cô không nhỉ “người ta” đã có thay đổi gì không ? Hay vẫn … đẹp trai như ngày nào?
Chao ơi! Chiều đã sẫm màu rồi , và^ .y mà nhỏ Mỹ Quỳnh cón chưa chịu chở Nghi về nhà cho Nghi sớm gặp “người ta” . Nghi càng nôn nao , con nhỏ càng cà kê.
-Nãy chỉ mày , mày nhìn thấy kịp không Nghi ?
-Cái gì ? – Nghi giật mình trước câu hỏi như hét vào tai của Mỹ Quỳnh
-Thì đôi giày đó . Con nhỏ này , mày không nhìn kịp hả Đôi giày chưng phía ngoài , dãy quấn áo cổ chân , bắp chân như quấn xà cạp thời xưa vậy đó . Nhìn cũng ngộ qúa trời
Nghi ngao ngán
-Thôi về nhà tao đi chứ mày , hình như mày cua cái bùng binh này đã 2 lần rồi thì phải.
Mỹ Quỳnh nhe răng cưòi. Bộ răng khểnh của nhỏ Cừơi hơi hơi mỉm chỉ thì có duyên , cười nhe ra nham nhơ ? như hiện gìờ làm Nghi liên tưởng đen bộ Răng khủng long
Nhỏ đang trả và Nghi
-Nãy giờ có gì mà mày cứ đói về hoài và^ .y Nghi ? Hôm nay thầy bình cho về sớm , mình có quyền kéo dài thêm cái thú “window shopping” của mình chứ . Danh chánh ngôn thuận , chút nua về đúng giờ , đâu có ai la mình đâu
-Thì biết và^ .y nhưng mà…
Nghi chợt nghĩ ra một kế thoát thân
-Tại … tao bị tào tháo rượt . Mày chạy lòng vòng hoài , tao sắp chịu hết nổi rồi nè
Mỹ Quỳnh hốt hoảng , thấy mà thương
-Uả Và^ .y hả Sao mày không nói sớm , để tao cho mày về
Nghi lầm bầm trong miệng
-Tao mà nghĩ ra cách này sớm thì đã nói rồi
Cô thầm hài lòng khi thấy nhỏ Quỳnh đã chịu quẹo về con đường đi đến nhà cộ Chẳng mấy chốc Nghi sẽ về đến nhà . Buổi họp mặt gì đó của ông Huy chắc sắp bắt đầu
Đột nhiên , Mỹ Quỳnh tăng ga chạy theo một chiếc xe Jawa màu đen phía trước , cô gọi lớn
-Gạt chân chống kià chú ơi
-Gì vậy Quỳnh ?
Nghi chồm người len hơi. Mỹ Quỳnh khong trả lơi , câu cảnh báo của cô xem ra không át được tiếng máy xe ầm ĩ nên chứ nhân chiếc Jawa và^~n phăng phăng chạy vào một con phố nhỏ , cái chân chống cứ chĩa xuống đường
Khi thỉnh thoảng đó^ .t xuất tốt , dường như người ta tốt vô giới hạn . Mỹ Quỳnh cũng vậy , cô quẹo luôn theo chiếc Jawa , cái quẹ gấp làm Nghi cũng hết hồn , bíu lấy eo cô
Tăng ga đưa sát đến bên chiếc xe có người chủ lãng tai , cô đập tay vào tay người đó , miệng hét lớn hơn
-Chú ơi , cái chân chô… .ô… . Oái
“Rầm”
Âm thanh và đập vào nhau của hai xe và mà( .t đường làm Nghi điếng hồn , không cón biết chuyện gì đã xảy ra nữa
Khi tiếng xôn xao của vài người đi đường và những người tốt bụng gần đó hỏi han , cô mới nhớ được mình đang ở đâu
Cú đụng xe ghê gớm qúa. Cả Nghi , cả Mỹ Quỳnh và người lái chiếc Jawa đều té lăn lóc trên mặt đường
Cái xe Max của Mỹ Quỳnh vẩn cón đang đè lấy chân cô , người ta xúm xít đỡ lấy nó lên . Chân Nghi dường như rát bỏng , cô lơ láo ngó xuống . Một vết phỏng to tổ bố ở bắp chân
Một giọng nói vang lên trên đầu cô-Hai cô có sao không ? Coi lại mình xem có bị gì không ?
Ngước mắt nhìn lên , Nghi dù sảng hồn nhưng vẫn nhận ra được người chử Chiếc Jawạ Cái nón kết màu đen đã và(ng đâu đó , để lộ cho Nghi thấy trước mằt là cái đầu tóc ngắn lởm chởm và n+ứoc da tái mét của một gã c'n trai. Tự dưng , cơn đau ê ẩm ở mông và vế phỏng rát ở chân làm cô lơ ngơ , mếu máo
Đdi… đi xe kiểu gì vậy? Khi không cái… cái đâm vào xe tui -Mày… có sao không Nghi ? – Mỹ Quỳnh đã đứng l^en được , cô lót tót đến bên Nghi . Quỳnh lo lắng , lặp lại câu hỏi – Mày xem lại coi có sao không ? Đau lắm hả Đau chổ nào? Đứng lên thử coi?
Không hỏi thì thôi. Càng hỏi , Nghi càng thấy đau dữ dội , định chống tay ngồi nhổm dậy , nhưng rồi đau nhuc qúa. Một viển cảnh đen tối với hnh dáng chiếc xe… lăn làm Nghi chợt hãi hùng , cô òa lên khóc
-Chết tao rồi Quỳnh ơi , trời ơi đau qúa. Tao không đứng lên được
Mỹ Quỳnh sợ Hãi , mặt tái xanh
-Sao vậy Nghi ? trò+i ơi mày bi . . gì vày
Nghi vàn hu hu , meu mào
-Chac tao bị Gãy xương hông rồi , bi . . … liệt rồi , Quỳnh ơi
-Không phải vậy chứ
Có tiếng ồm ồm , gã đụng xe khi n~y lai. Lên tiếng -Va chạm cùng chiều làm gì có chuyện ghê gớm như vậy. Cô thử đứng lên xem nào
Nhận ra hắn chính là thủ phạm vụ đụng xe , Mỹ Quỳnh xót bạn , tru tréo lên ngay
-Cái ông này nè , có biết chạy xe không vậy? Tui có lòng tốt nha ('c ông cái chân chống chưa gạt lên , sao ông lại máng luôn vào tay lái xe tui. Bây giờ nhỏ Bạn tui hết đứng lên được rồi đó
-Cô ta chỉ giả vờ thôi – giọng hắn bực tức
Mỹ Quỳnh trợn mắt
-Giả Vờ ? vậy ông giỏ+i xốc nó đứng lên thử coi
Câu nói như lời đốc thúc gã con trai. Cả Nghi lẫn Quỳnh cón chưa hiểu hết ' nghĩ và hậu quả của câu nói đó thì gã đã hành động rồi Nhăn nhó , nghiến răng , hắn khom xuống gương mặt còn đang ngơ ngác , tèm hem nước mằt của Nghi , luồn tay xốc thẳng cô lên
-Không , không , tui không đứng được , tui….
Không gì thì không , mặc cho Nghi la lên hốt hoảng , hắn vẫn kéo cho bằng được cô lên . Rồi cuối cùng , Nghi cũng đứng được . Thoạt đãu , vì đầu và mất thăng bằng , khi hắn vừa buông ra , cô lại chúi ngã nhào ra sau Cùng với tiếng hét của Quỳnh và Nghi , gã con trai cũng kịp đưa thân hứng đỡ lấy cô , mặt hắn nhăn lại đau đớn
-Không sao rồi. – có người lên tiếng
-Ơ , đứng lên được là không sao rồi đó
Tiếng bàn tán xung quanh lại râm ran
-Mấy cô cậu nên gh' qua bệnh viện kiểm tra kỹ lại coi có bị gì không ?
-Chắc bầm sơ sơ thôi mà . Cái đầu không bị gì là không sao rồi
Mấy người đi đường gần đó đã dựng giùm họ hai chiếc xe lên trên lề , rồi dần dần tản đi
-Có cần tôi đưa hai người đi bệnh viện không ? – tên đó lại hỏi
Câu hỏi không có vẻ quan tâm mà trái lại cứ như mỉa mai. Quỳnh liếc ngang gã , rồi cô quay qua bạn
-Sao Nghi ? Mày không sao chứ ?
Nghi đứng thở Một mình , cô vẫn cón run rẩy và cà lăm-Chắc … tao không… không sao. Mày quá , tao cứ … cứ sơ . . bi . . liệt , bi . . bể … bể xương
-Khỏi lo đi. Xương của các cô đâu dễ gãy được
Lại một câu móc méo , Mỹ Quỳnh hết chịu nổi , cô quay lại sừng sô .-Anh còn dám nói. Tại đường này vắng , không có công an , chứ không thôi tôi báo họ giam xe anh rồi. Chạy ẩu tả cón nói
-Bây giờ thì sao? – gã cau có
Mỹ Quỳnh trợn mắt , chưa biết dùng lời gì cãi tiếp vơi hắn , thì Nghi kéo tay cô
-thôi Q! Kệ hắn . Mình về … về nhà đi Mỹ Quỳnh định quay lại vớt vát vài câu nữa thì chỉ Còn thấy cái dáng hắn đã là^ ?n nhanh vào một tiệm uốn toc' gần đó
-Hắn đi đâu vậy Nghi ? Tụi mình đã đồng y/ tha cho hắn đâu? – Mỹ Quỳnh tức tối
-Thôi đi mày – Nghi cố trấn tĩnh nói – Mày không có sao , chắc tao cũng vậy. Trầy trụa rướm máu chút đỉnh thì thôi đi và^ .y. Bây giờ mà báo công an mất công lại khai báo , lại giam xe , phiền gia đình nữa. Ở nhà la tụi mình cho coi Mỹ Quỳnh nghe lời Nghi , cô ủ rủ Nói
-Vậy tụi mình về . Hôm nay xui qúa. Định làm người tốt một bữa , ai dè … biết vậy hồi nãy nghe lời mày về sớm cho rồi
Cả hai cô cà nhắc đến bên chiếc xe. Chiếc xe đã bị bể bửng và đèn , chắc còn móp méo vài chỗ , chìa khóa và^~ còn cắm nơi ô?
Chợt Quỳnh kêu lên-Ủa… Nghi ơi! Làm sao tao chở mày về được … cái tay tao….
Nghi nhìn cái tay trầy trụa của Quỳnh , nó đang run rẩy thấy mà thương . Cô nhìn xuống tay cô , chúng cũng vậy. Vụ đụng xe làm các cô chưa định thần lại được , cả hai đều run tay như vầy , làm sao cầm lái mà về đây?
-mấy cô gởi xe vào tiệm uốn tóc đằng kia tạm được không ? Tôi vừa gọi taxi đến . Giờ này chưa bình tỉnh lại được , các cô không nên đi xe tiếp . Nếu đi taxi , muốn đến bệnh viện tôi đưa các cô đi , còn nếu về nhà thì các cô về cũng an toàn hơn
Gã có trai trở ra , hắn nói vơ/i hai người. Giọng nói nghe chẳng êm đềm chút nào , cho dù lời đề nghị xem ra đầy đủ Trách nhiệm
Mỹ Quỳnh ngần ngừ nhìn Nghi , rồi nói với côĐdể tao gọi điện thoại cho chú Tâm lên đón mình và lấy xe về
– cô liếc xéo tên thanh niên – đừng thèm đi taxi vơi hắn Nghi – rồi Quỳnh quay sang gã
khi nãy anh điện thoại cho taxi ở đâu?
Hất mặt ve ^ hướng tiệm uốn tóc , hắn hà tiện cả Câu trả lời với cộ Mỹ Quỳnh bực tức cũng cố nén , đi nhanh vào tiệm uốn tóc . Nghi đúng chơ vơ một mình . Cô nhìn quanh , rồi cà nhắc mấy bước đến vệ đường tương đối cao ráo , cô ngồi bệt xuống Khi ngẩng lên , gã con trai cũng đang đứng bên . Bóng hắn che ánh sáng từ ngọn đèn đường cuối phố . Hắn chìa tay ra trước mặt cộ Nghi cau mặt
-Gì vậy? tụi tui đã để anh đi rồi thì cứ đi đi. Tui và nhỏ Bạn cũng không nặng lắm , không sao rồi
Hắn vẫn lặng thinh , dứ dứ bàn tay trái. Hình như hắn có gì đó' trong tay hắn-cái gì vậy?
Nghi nhận ra , một miếng chanh lớn , khoảng nửa tráI. Cô ngước nhìn hắn , mắt nheo lại , không hiểu
Hắn ngồi thụp xuống cạnh cô
-Cái chân bị Phỏng đâu? – hắn hỏi lạnh lẽo
Nghi ngơ ngác máy móc trả lời
-Bên đây
- Đắp miếng chanh lên , nước chanh sẽ làm diu. Vết phỏng , cô đỡ đau hơn
Nghi không chứt do dự , cô cầm ngay lấy , áp nó vào vết phỏng ở bắp chân , nơi v^~n đang đau rát không chịu nổi
Miếng chanh hắn đưa công hiệu thật , cơn đau rát ở chân như diu. hẳn xuống . Chưa kịp cám ơn miếng chanh ấy thì hắn lại chìa ra cho cô một mảnh giấy viết nguệch ngoạc vài con số và chữ
-Lại… .gì nữa đây ?
-Tên và số điện thoại của tôi. Nếu cô và bạn cô cần tôi chịu trách nhiệm vụ Đụng xe này , có thể Gọi đến
Nghi ngờ ngợ Cầm lấy. Đưa cho cô xong , hắn đứng dậy ngay , bước đến chiếc taxi vừa đậu chờ , hắn khó nhọc leo lên băng sau. Đến bây giờ Nghi mới nhận ra , hình như hắn đi khập khiễng , một bên vai và tay phải cứng đơ
Trước khi cửa xe đóng được , cô nghe hắn nói vơi tài xế
Đdến trung tâm chấn xương chỉnh hình
Chiếc taxi đã lăn bánh . Nghi còn ngồi tr^en hè phố suy nghĩ với vẻ Lạ Lung , tay cô còn cầm miếng chanh áp vào vết thương
-Cón đau không ? Chỗ phỏng bồ sao rồi? Quỳnh đã ra tới , ngồi cạnh hỏi han , Nghi nhè nhẹ Lắc đầu
Đdỡ nhiều rồi , nhờ miếng chanh này nè
Quỳnh trố mắt nhìn
-Sao lại đắp chanh ? Ai chỉ mày à ?
-Tên… đụng xe hồi nãy – Nghi trả lơi – Cũng hay lắm , đỡ rát hơn
Quỳnh ngạc nhiên-Ngộ ha! Ủa mà ở đâu hắn có chanh ngoài đường vậy , Nghi ?
Cô nhìn quanh , Nghi khều cô , chỉ vào quán phở xéo bên kia đường
-Chắc ở đó chứ gì
-Ừ nhỉ . Hắn cũng lanh đó chứ
Nghi vắt nước miếng chanh , nhỏ vào vết bỏng , mấy ngón tay trầy trụa rướm máu gặp phải nước chanh làm cô xuýt xoa
Mỹ Quỳnh lắc đầu , méo xệch miệng cười
-Cả hai đứa đều bầm dập hết . Tối nay nhức mình đố mà ngủ được . Còn mày , cái vết phỏng này chắc thành thẹo qúa – cô nói như hối lỗi
– Xin lỗi nha Nghi . Tự nhiên làm ơn cho người ta lại rước vạ vào mình , để mày bị cái thẹo lớn như vầy. Phải chi tao nghe lời mày về sớm . Phải chi không thèm nhắc tên đó cái chống chân , cho hắn quẹo trái té chỏng gọng luôn cho rồi
Nghi đang xót và rát cũng phải phì cười
-Nói gì vậy Quỳnh ? Tai nạn đâu ai muốn , tao có trách mày đâu
-Chờ chứt nữa chú Tâm tao lên đón . Để tao nhờ chú mua luôn tuýp thuốc xức phỏng , vết thương này to như vầy …
-Tao bảo không sao mà . Tự trách mình hoài – Nghi gượng cười
– nếu mày hối hận , mai mốt tao nói gì mày phải nghe mới được
Mỹ Quỳnh cười
-Ăn vạ tao ha?
Bổng dưng cô như nhớ ra
-Chết rồi! Hồi nãy mày nói mày đang đau bụng , hối tao chạy gấp về . Vậy đụng xe cái rầm , mày có …
Nghi đó mặt
Đồ quỷ! Không có . Mày nghĩ đi đâu vậy
Mỹ Quỳnh nhe răng cười
-Ủa , ai biết mày có làm xấu không . Đã vậy hồi nãy cón nói đứng lên không được , khóc bù lu bù loa. Tao nửa sợ mày gãy xương hông , xương chậu gì đó , lại hy vọng mày đứng lên không được là tại lỡ … làm xấu ra mất rồi. Lúc đó cầu mà mày ở trường hợp thứ hai , bởi vì què mặt một chứt còn hơn là bị tê liệt như mày nói Mỹ Quỳnh vừa nói vừa cười. Cón cười trêu của cô động mấy vết thương ê ẩm làm nó thành cái cười méo xê .ch . Nghi mỉm môi , mắt đỏ lựng vì quê , nhớ lại cảnh mình ngồi ăn vạ khóc hu hu khi nãy , không biết nên khóc hay nên cười
Chiếc Nissan màu trắng vừa trờ tới , chú Tâm và thằng Kim , còn chứ đã mo của xe chạy ra
-Quỳnh có sao không con ? Nhỏ Nghi nữa. Mau lên xe chú chở đi bác sĩ
Quỳnh khoát tay , kéo Nghi đứng dậy
-Tui con không sao. Chú cho tụi con về nhé Còn cái xe con để bên này…
Nhóc Kim cười chìa tay ra với Quỳnh
-Chị Quỳnh đưa chìa khóa em chạy về cho.
CHƯƠNG 2
Chiếc xe chú Tâm dừng trước nhà Nghị Cô mở cửa xe bước xuống, sau vài câu dặn dò của chú.
Cô lách qua cổng mở hé. Từ trong nhà, tiếng nhạc êm dịu và giọng hát khàn khàn quyến rũ của Bryan Adam, làm cô buồn thiu.
Như đã có chủ định, Nghi men theo lối đi nhỏ bên hông nhà, ngang qua cửa sổ phòng khách đang râm ran tiếng cười nói, cô xuống bếp. Mong sao chỉ có má Hai ở đó. Má Hai chắc đang loay hoay ở mấy cái bếp hay bồn rửa … má sẽ không để ý đến Nghi, trước khi cô kịp chuồn lên lầu.
- Ủa, trời ơi, Nghi đó hả ? Sao quần áo te tua vậy nè.
Thôi tiêu rồi! Nghe tiếng ồm ồm của ông Khôi, bạn thân nhất của anh Huy là Nghi phát rầu. Ổng xuống đây lấy xô đá chi lúc này? Anh Khôi mà la lên là cầm bằng như báo động vậy.
Cô chưa kịp chạy biến lên cầu thang thì có vài người nghe tiếng chuông vỡ của anh Khôi, đi vào bếp.
- Ồ, nhỏ nào đây, Danh Nghi phải không ?
- Ê, chào bé Nghi, còn nhớ tụi anh không?
- Anh nữa nè, chắc nhỏ quên mất rồi.
- Cha em thằng Huy lớn nhanh ghê nhi?
- Gì nữa, năm sáu năm rồi còn gì
Tiếng cười nói ồn hẳn cả gian bếp, mỗi người góp một câu. Nghi cứ nhìn qua đây, qua kia, nhưng khuôn mặt nửa quen nửa lạ. Cô nở nụ cười ngáo, lí nhí chào, và đi lần đến cầu thang.
- Nhỏ Nghi hả ? Đi đâu giờ này mới về? Không chào hỏi ai hết, rút vô xó bếp là sao?
Rồi, lại không kịp nữa. Giọng “quyền huynh thế phụ” của ông Huy la cất lên rồi. Cô từ từ xoay người lại chán nản.
Huy vẹt đám đông bạn bè ở cửa bếp, đến trước mặt cô, anh trừng lên bộ mặt oai phong, quyền thế mà thỉnh thoảng có bạn bè, hay người quen đến, anh hay đem ra để lên mặt hạch sách, hoạnh hoẹ Nghi.
- Sao không trả lời? Đi đâu giờ này mới về?
- Từ từ, gì dữ vậy Huỷ – Có tiếng cản ngăn Huy từ đám bạn bè.
Nghi than thầm trong bụng. Cô quá biết tánh anh trai, không có bạn can thì còn đỡ, có ai đó bênh cô là anh lại càng lên gân hơn.
- Để tao hỏi nó cho rõ ràng cái đã. Con gái mới lớn mà không kiểm soát, nó lừng, đi không biết giờ về luôn
Quay sang cô anh lại hất mặt :
- Sao ?
Nghi ngán ngẩm:
- Em đi học nhưng bị quẹt xe nên về trễ chút thôi
Huy trợn mắt, hầm hừ :
- Chút thôi! Một chút mà bây giờ mới về? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? (trời ơi, cái thằng anh trời đánh, em mình bị quẹt xe đã không chịu hỏi thăm nhỏ có sao không mà còn mắng mỏ nữa … thiệt là dễ ghét mờ!!!)
Nghi oải ông anh này quá. Mấy năm gần đây Huy ít khi có bạn lui tới nhà hơn hồi đó, cố tật của anh có hơi lạt bớt, hôm nay, giữa bạn bè đông đúc cũ, cái tật cà khịa ra dáng anh trai lại có dịp trổi dậy
Nghi chưa kịp nói gì, Huy lại hạch sách tiếp:
- Viện cớ đụng xe hả? Chạy làm sao mới bị người ta đụng. Đã vậy còn lén lén cửa bếp trốn lên lầu phải không?
Nghi hết chịu nổi, cô chong mắt lên :
- Vậy anh muốn em te tua như vầy xộc vào buổi tiệc của mấy anh hả? anh có chắc là em làm vậy sẽ không bị anh la không? (yeahhhhh)
- A, lại cãi à? – Huy lên giọng
Mấy người bạn Huy lật đật chen vào:
- Thôi mà Huy, con bé lớn rồi mà còn la chằng chằng vậy, nó là con gái mà
- Thằng này la em vô lý thật
- Thế mày về trễ thì có sao
Huy phân bua:
- Đó, tui bây coi. La nó mấy tiếng, nó đứng trơ ra như sẵn sàng kình chống với mình rồi. Con gái gì mà cứng đầu, cứng cổ, lì lợm hết biết
- Ông nói mới kỳ, con bé bị đụng xe về, ông là anh, lại học y, không coi sóc, hỏi han thương tích nó thì thôi, lại còn la rầy cái gì?
Giọng nói ấm áp, nghe quen thuộc quá. Nghi đang giương mắt, đấu mặt với ông anh của mình, bất giác cô nhìn quạ Từ đó, vây cánh đang giương ra của cô bỗng xếp lại, cô trở nên nhu mì không thể ta?
Phong nãy giờ đứng dựa vào khung cửa bếp. Anh đã định không lên tiếng, nhưng cách xử sự lạ lùng của Huy làm anh phải mở miệng bênh vực.
Có thêm một giọng nữ thanh tao cất lên:
- Anh Phong nói phải đấy. Cần phải xem bé Nghi có làm sao không đã chứ ? Anh Huy giận em gái mà quên mất. Đừng la Nghi nữa anh à.
Phong nói, đối với Huy cũng chả ăn thua gì, nhưng câu nói dịu dàng pha chút âm hưởng miền bắc của Hải Đoan lại khác, Huy có vẻ ngượng.
Nghi đưa mắt nhìn chị Hải Đoan. Y như trong trí nhớ của Nghi, chị Hải Đoan vẫn đẹp, vẫn đài các một cách tiểu thư như năm sáu năm về trước. Chị đang nhoẻn miệng cười với cô.
Phong nói với mọi người:
- Thôi quí vị trở lên nhà trên đi, cuộc vui của chúng ta còn đang dở chừng đấy – Anh quay qua Huy – Ông để Nghi tôi xem lại vết thương cho, trở lên với Cẩm Tú đi, kẻo mọi người trên ấy lại kéo cả xuống đây mất.
Bạn bè nghe lời anh lục tục đi trở ra phòng khách. Huy đi sau cùng, đến khung cửa, anh quay nhìn trở lại. Nghi đứng giữa phòng, khi không còn bạn bè của mình vây quanh, anh mới thấy bộ đầm trắng tinh của con bé rách te tua ở gấu và lem luốc như bị té lăn vào vũng nước bẩn nào đó, không biết rồi còn bị trầy trụa những chỗ nào nữa không (làm anh gì mà vô trách nhiệm quá, thiệt là xui xẻo mới có ông anh như cái thằng cha này à nghen)
Anh ngần ngừ một lát rồi nói với Phong:
- Nhờ ông vậy, nếu con bé có gì, hãy gọi tôi nhé, được không ?
Phong cười vỗ vai bạn:
- Được rồi. Ông là chủ nhà, lên trên trước đi. Nghi sẽ không sao đâu.
Khi chỉ còn hai người trong gian bếp rộng, Phong kéo cái ghế đến gần Nghi
- Bé Nghi ngồi xuống đây – anh bảo cô
Nghi ngoan ngoãn làm theo lời anh một cách mơ hồ. Cô không dám tin đây là sự thật. Anh cũng kéo một cái ghế khác đến ngồi gần bên. Tay chỉ vào vết phỏng ở bắp chân cô, anh hỏi:
- Gì đây Nghi ?
Nghi máy móc nhìn xuống
- là …em bị phỏng bô xe
Anh nhíu mày:
- Ý anh hỏi em đang trét cái gì lên vậy ?
Nghi lúng túng giải thích:
- Mới đầu là … Nghi đắp chanh. Sau đó, bạn Nghi mua một tuýp thuốc xức phỏng. Nghi…. xức đại lên cho đỡ rát
- Rát lắm à? – Phong hỏi
- Dạ, hồi nãy rát nhiều
Nghi chả hiểu anh Phong với anh Huy làm bác sĩ kiểu gì. Phỏng tất nhiên là rát nhiều rồi. Vậy cũng hỏi, gặp lúc khác, người khác, có lẽ Nghi trêu cho bằng thích. Nhưng đây lại là Phong, mọi câu nói của anh, cô đều nghe rất êm tai, tâm trí đâu mà nghĩ câu để trêu chọc
- Khi nãy em có bị té va đầu vào đâu không? – Phong hỏi tiếp
- Không có. Nghi lắc đầu
- Em đi chung với bạn à
- Da.
- Bạn em thì sao?
Nghi ngạc nhiên
- Dạ, là sao ạ?
- À, bạn em có bị nặng không? Có đập đầu xuống đất không?
- Không tụi em văng ra mỗi đứa một nơi, nhưng chỉ té ngồi thôi
Ngưng một giây, rồi Phong cười:
- Bạn trai chứ hả?
Nghi lại lắc đầu:
- Không. Là MỸ Quỳnh, bạn em thôi. Tụi em đi học thêm, trên đường về thì bị quẹt xe – cô hơi thắc mắc, cô rụt rè hỏi – sao anh hỏi em nhiều vậy ?
Phong hơi giật mình:
- A, anh là bác sĩ mà. Đặt câu hỏi là việc của anh. Nghi là bệnh nhân phải trả lời thôi, đúng không?
Rồi anh vỗ hai tay vào nhau như đánh trống lảng, nói một hơi định bệnh
- Không va chạm ở đầu thì không nghiêm trọng lắm rồi, khi nãy anh là một trong những người xuống bếp đầu tiên sau câu nói của Khôi, anh nhìn thấy Nghi đi, đứng và hươ chân, múa tay cũng tương đối bình thường. Không gãy xương gì đâu. Có lẽ chỉ có vết phỏng này và những vết bầm sưng do té nên em đi cà nhắc thôi.
Nghi lơ ngơ gật đầu. Trong lòng cô đang thán phục anh “khám bệnh” bằng mắt hay quá.
Phong bảo nhẹ nhàng:
- Như vầy nhé, Nghi chỉ cho anh tủ thuốc gia đình, rồi em trở lên lầu thay quần áo cho đỡ lấm lem, trong lúc anh tìm mấy thứ cần thiết trong tủ thuốc. Anh sẽ rửa vết trầy trụa và xem kỹ lại cho em chỗ phỏng, có được không?
Nghi cười tươi:
- Được ạ! Tủ thuốc nhà em đổi chỗ rồi
Anh đứng lên đỡ lấy cô, anh cũng cười:
- Vậy thì chỉ cho anh tủ thuốc trước nhé? À nhân tiện chút đưa anh coi luôn cái tuýp thuốc em đang xức là cái gì.
Nghi dạ ngoan. Khó nhọc bước từng nấc thang lên lầu, cô cứ ngại ngùng trong lòng. Những vết bầm không làm cô bận tâm lắm, cô chỉ ngượng ngùng và băn khoăn một điều. Anh có nhìn theo cô không? Cái váy áo trắng của cô có te tua, bẩn thỉu quá không?
*- *- *
Nghi nằm im trong phòng, lặng nghe tiếng cười nói, chào tạm biệt nhau của bạn bè anh Huy vẳng lên từ dưới sân, qua khung cửa sổ mở ngỏ.
Cô nằm yên giữa đống chăn gối êm êm, mơ màng với mình. Buổi tối hôm nay tuyệt vời quá.
Khi nãy trong lòng cô đã rủa thầm không tiếc lời gã con trai đã quàng vào xe bọn cô để cô phải lãnh cái thẹo to tướng ở chân, cô sẽ khổ sở với cái thẹo xấu xí sau này khi nhìn những bộ váy dễ thương mà không dám mặc. Nhưng bây giờ, cơn buồn bực vì xui xẻo ấy đã bị đẩy lui, nhường chỗ cho niềm hân hoan và một điều gì như là hạnh phúc.
Giờ đây, Nghi thầm nghĩ, có lẽ cô còn phải cám ơn sự xui xẻo ấy nữa mới phải. Bởi vì không có những vết phỏng trầy trụa, cô đâu có cơ hội được gần Phong đến vậy.
Nghi nhắm mắt lại, môi điểm nụ cười hạnh phúc, cô hồi tưởng lại khuôn mặt anh. Đã năm năm rồi, kể từ ngày chị Hải Đoan đi nước ngoài, anh Huy không nhóm bạn đến nhà chơi như trước, cô không có dịp gặp lại anh lần nào. Hôm nay, nhân chị Đoan về nước và chị Cẩm Tú sắp được đi du học, các anh chị lại hội họp ở nhà cô, cô mới gặp được anh.
Anh vẫn vậy, điểm thêm nét phong sương, rắn rỏi. Và giọng nói của anh nữa, nghe êm ái làm sao, khi anh bảo cô:
- Nghi còn nhớ hồi đó, khi anh mới học năm thứ hai Y khoa với Huy, lúc đó bé Nghi còn nhỏ xíu, chạy chơi vấp té, trên trán bị tét một đường dài mà Huy lại không có nhà…
Cô đã cười với anh e thẹn:
- Em nhớ chứ. Anh đã may cho em tới ba mũi
Phong cũng cười:
- Không hiểu lúc đó sao anh liều mạng quá. Không đem em đến bệnh viện mà bậm gan may vết thương cho em. May mà vết thương không nhiễm trùng và anh không có sơ suất gì quá đáng. Nếu không, mẹ em và Huy có lẽ sẽ không để anh yên.
Anh lắc đầu:
- Anh nghĩ chắc lúc đó anh điên, dám đem cô con gái cưng của bác Lan ra thực tập.
Nghi nghĩ trong lòng, trong khi mắt anh chăm chú vào vết tét trên đầu, thì “cô bé” lại lén lút “chăm chú” vào những đường nét dễ nhìn trên mặt anh. Mà tim đập rộn lên khi anh nắm lấy bàn tay của cô, dịu ngọt bảo cô đừng khóc.
Thật lạ! Cô có khóc đâu, vào lúc đó, thoạt đầu, thấy máu me chảy tràn trên mặt, cô có hu hu thật, nhưng khi anh vừa vỗ về vừa săn sóc vết thương cho cô, cô đã nín khe đấy thôi.
Cô đã tự biết mình chả nhỏ xíu nữa. Khì kể từ hôm đó, cô ôm ấp trong lòng kỷ niệm và hình ảnh của anh, đến tuổi mười tám hoa mộng, cô gọi cho riêng mình đó là … tình yêu.
Cám ơn cú ngã trầy trụa chiều nay, cám ơn tên chạy xe yếu bóng vía, cám ơn luôn những vết phỏng và rướm máu, cô lại có lại những giây phút tuyệt vời.
Phong lại cầm tay cô, xem xét và rửa vết thương ở khuỷu tay, bàn tay một cách chăm chú, anh cũng đã đặt cái chân bị phỏng của cô lên đùi mình tỉ mỉ săn sóc. Thậm chí, anh đã làm cho cô đỏ hây cả hai gò má thanh xuân khi anh vừa săm soi trên gương mặt cô vừa bảo:
- Mặt Nghi có bị gì không nhỉ? Có trầy da, hay bầm chỗ nào không?
Nghi đang sắp ngạt cả hơi thở vì không dám thở mạnh, làm sao cô có tinh thần trả lời anh được. Cứ để anh ngắm nghía săm soi vậy. Ngó tới, ngó lui kỹ càng, anh cũng thôi. Bởi làm sao tìm được vết bầm hay vết trầy nào trên mặt, khi mà lúc nãy cô đã trả lời rất rõ ràng là chỉ bị té ngồi.
Cửa phòng Nghi đột ngột mở tung, làm Nghi giật nảy mình, nhắm tịt mắt lại. Có tiếng bật công tắc đèn, ánh đèn điện sáng rực cả căn phòng, Nghi cố nằm im, lòng rủa thầm tức tối ai dám phá cơn hồi tưởng của cô.
Tiếng chân “kẻ xâm nhập” ngang nhiên và chẳng hề rón rén, nó đã đến ngay bên giường Nghi.
Qúa biết rõ kẻ chuyên gây rối vào phòng riêng của người ta không gõ cửa ấy là ai. Nghi vẫn nằm như say ngủ, mong sao qua được mặt nó. Nhưng khổ nỗi khiếu đóng kịch nghiệp dư của cô còn yếu quá, cô bị đập một phát vào vai còn đang ê ẩm đến kêu lên.
- Giả bộ hả bà Tú? Thấy tui vào mà giả bộ ngủ hả? Tui biết tỏng tòng tong là bà còn thức rồi. Mở mắt dậy không hay đợi tui lấy tay banh mắt ra?
Nghi tung chăn, lăn ngay vào sát tường thủ thế, miệng cô la toáng lên:
- Thằng quỷ, mày có ra khỏi đây không? Sao vô phá giấc ngủ của tao?
Thằng Ân – Đúng thật là nó, thằng em út quý hoá của Nghi – nó đứng chống nạnh giữa phòng cười sằng sặc:
- Bà mà ngủ cái gì? Ngủ say mà mới doa. banh mắt là đã nhảy chồm lên như phi ngựa, vậy mà ngủ cái nỗi gì?
Rồi nó hất hàm, hỏi Nghi:
- Sao bà giả bộ ngủ?
Nghi cáu sườn:
- Tao bị tông xe, người đau như bị dần vậy, nghe mở cửa mà không gõ trước là biết ngay thằng yêu quái mày rồi, nhắm mắt giả bộ ngủ cho yên thân. Ai dè….
Cu Ân cười hả hê, cướp lời cô:
- Ai dè không qua mắt nổi tui, phải không? Hì hì, tui là Triển Chiêu mà, mắt tui là mắt người Điện Quang, giả bộ như bà dở ẹc, tui nhìn một cái là biết ngaỵ Hết bày đặt giả bộ nha bà, bà Tú.
Nghi hét lên tức tối:
- Đã cấm mày gọi là bà Tú rồi mà, mày là đồ khỉ khọt. Đồ yêu tinh! Ý là tao giả bộ ngủ để mong thoát, vậy mà còn bị phá hoại như vậy.
Cô nổi giận thật sự, nhăn nhó chống tay bỏ chân xuống nền gạch. Cô đứng trước nó. Cái thằng lẹ cao dữ nhỏ hơn cô bốn tuổi mà đầu nó đã ngang ngay mép tai cô rồi.
Nó chống nạnh thì Nghi cũng chống nạnh, cô gằn giọng:
- Mày muốn gì ?
- Chuyện gì vậy? Gì mà ồn ào quá vậy?
Cánh cửa phòng lại xịch mở, thêm một nhân vật ló đầu vào, cũng không hề có tiếng gõ cửa báo động gì cả. Nghi và thằng Ân đang kình nhau, phải nhìn ra: ông Huy.
Huy bước luôn vào phòng, ngắm hết đứa này, ngó đến đứa nọ như một tên độ gà đang thăm dò hai con gà chọi.
- Lại gây gỗ phải không? Sắp đánh nhau phải không? Có cần tao đem sẵn bông băng thuốc đỏ để hờ ở đây, và ngồi chờ thân chủ ở đây không?
Hai con gà chọi không thèm trả lời Huy, cũng quay trở lại kênh nhau tiếp.
- Có đứa nào mở miệng nói cho tao biết chuyện gì xảy ra không, hai đứa điên kia - Huy phát cáu.
Nghi ngần ngừ rồi cũng trả lời dấm dẳng anh trai:
- Anh hỏi nó đi. Tự nhiên vào phòng người ta phá đám, không để người ta ngủ – cô lầu bầu – trong nhà này sao có cái tật kỳ lạ, vào phòng riêng người ta không thèm gõ cửa gì hết.
Huy lờ đi câu bắt lỗi của Nghi, anh quay nhìn thằng em út với vẻ mặt nghiêm trọng, anh hất hàm:
- Gì đó “siêu quậy đầu đinh”? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Vào phòng nó phá nó ngủ làm gì để nó la làng lên vậy?
Trời đất! Nghi trợn mắt, đứng đó tức tối cho anh trai và em trai mình binh vực nhau, ăn hiếp cộ Thằng Ân quậy cô rõ ràng mà ông Huy la nó như la cô vậy.
Ân toét miệng cười với đồng minh:
- Có gì đâu. Má ở Đà Nẵng gọi điện về, hỏi em về chuyện bà Tư bị đụng có sao không, nhắc em coi chừng, nếu bả có bị gì nặng thì bảo anh đem vào bệnh viện. Em mới về nhà…
Huy gật đầu:
- Tao có thấy, cái thằng thả mày ở trước nhà mặt non choẹt mà chạy chiếc Suzuki nổ máy ầm ĩ thấy phát ghét.
Ân phản đối:
- Hê! bạn em nhạ Đừng có khi không mà ghét người ta.
Huy sốt ruột:
- Thôi được rồi. Kể tiếp coi, má nói cái gì ?
- Thì đó, má chỉ nói coi bả có sao không. Tại em mới về chưa biết bả ra sao, sáng coi thử. Ai dè bả bày đặt đóng kịch, em hù một cái,đã nhảy nhỏm lên rồi. Thấy vậy đủ biết không sao, anh khỏi đưa bả đến bệnh viện, mai má có gọi hỏi nữa, nói bả còn mạnh như trâu.
Huy gật gù, nhìn Nghi :
- Ừ thấy điệu bộ sân si của nó cũng đủ biết nó còn nhanh nhẹn lắm, chưa sao. À! mà sao mày biết nó bị xe đụng vậy hả? – anh hỏi Nghi – mày nhõng nhẽo với má hả?
Nghi trừng mắt đến toé lửa:
- Ai mà thèm nhõng nhẽo.
Giọng thằng Ân xen vào:
- Nghe má nói là má Hai nói đó, không phải bà Tú đâu, anh Hai. Tại hồi nãy má
có gọi về trước đó, hỏi anh đãi tiệc bạn bè thế nào? Có vui không? Tiệc đã tan chưa? Lúc đó má Hai bảo luôn vụ bà Tú.
Nghi giậm chân:
- Đã nói đừng kêu là bà Tú nữa mà.
Thằng Ân ngạc nhiên nhìn cô.
- Không kêu thì không kêu. Trời ơi, coi kìa anh Hai, bả bắt đầu mít ướt kìa.
Huy nhìn em gái. Có lẽ anh và thằng Ân đã quá lố rồi. Con nhỏ đang nước mắt viền mi, tuy rằng hai tay còn nắm chặt lại trông hung dữ phát ớn.
Anh vỗ vai thằng Ân:
- Thôi nhóc, về phòng đi. Hơn mười hai giờ rồi đó. Quậy nó bao nhiêu đó đủ rồi, kẻo lụt cả nhà bây giờ.
Phải vừa nói vừa đẩy Huy mới vời được cậu em út có tiếng quậy ra khỏi phòng Nghị Xong xuôi anh quay trở vào.
Nghi đã ngồi phịch xuống giường tay bóp nhẹ vết đau và sưng ở đầu gối. Huy lại gần cô em gái:
- Nhỏ Nghi có sao không? Hồi nãy Phong nó có cho uống thuốc giảm đau chưa?
Nghi giận dỗi gật đầu. Huy tần ngần một lúc, nửa muốn coi những vết thương và an ủi cô, nửa lại sợ cô cảm động khóc hu hu thì khốn. Là anh lớn, nhưng chưa bao giờ anh có câu nói hay cử chỉ thân mật , dịu dàng với em gái nên thật xa lạ và ngượng ngập khi muốn biểu lộ sự quan tâm của anh đối với cô.
Huy cũng chả hiểu tại sao đối với bệnh nhân hàng ngày tiếp xúc bên bệnh viện, anh luôn ân cần, gượng nhẹ,nhưng đối với Nghi thì anh không thể như vậy (cha này thuộc loại ruột bỏ ra mà da bỏ vào mà ) Hồi nãy khi trở ra phòng khách. Hải Đoan đã ngọt ngào khuyên anh nên mềm mỏng hơn với Nghi, cô bảo anh rằng con bé đã lớn. Bây giờ nhìn lại cái dáng ngồi ấm ức, tức tối của nó, anh có thấy nó lớn chút nào đâu. Con gái mười tám tuổi gì mà còn ham chơi, còn ngu ngốc lắm. Chẳng thế mà thằng nhóc Ân đặt cho nó cái tên là “bà Tú” “cô Tú” “Tú” ở đây không phải là Tú Tài – con nhỏ chỉ mới học lớp mười hai, vì con nhỏ tên Nghi, thằng Ân bèn kêu luôn là Tú – tức “Tú Nghi” đó thôi (trời có thằng em độc đáo thiệt)
Vậy đó, ngốc nghếch như nó, mà lớn cái nỗi gì, bởi vậy chỉ có nó là gái, mà thằng Ân ăn hiếp chọc ghẹo nó hoài, đôi lúc muốn bênh nó, mà cái miệng chanh chua, dở hơi của nó làm Huy cũng phát phiền.
- Anh còn đứng đây làm gì? Sao không làm ơn về phòng cho rồi. – Nghi lên tiếng
- Anh… chỉ muốn biết chắc mày có sao không thôi.
Nghi bỉu môi làm thinh. Huy gãi đầu.
- Nếu mày không sao thì thôi.
Anh đi ra cửa và nói với lại trước khi khép cửa phòng cho Nghi.
- Ngủ sớm đi. Mấy chỗ sưng ngày mai sẽ đau hơn, sưng hơn đó, mai anh sẽ để mấy cữ thuốc trên bàn nước cho mày.
Nghi nhìn theo bóng ông anh, cô thở ra. Đến phát tức vì hai ông thần nhà này. Suốt ngày ngoại trừ những lúc đến trường, cô luôn bực dọc, khổ sở vì những cơn trêu ghẹo quái ác của thằng Ân, mà động viên cổ vũ nó lại luôn là ông anh cả Quách (?) Huy.
Chuông đồng hồ dưới nhà gõ một tiếng ngân nga trong đêm. Đã một giờ đêm rồi ư? Lúc này Nghi vừa nghĩ ngợi, vừa mơ màng, cô sắp thiếp thật đấy chứ. Vậy mà thằng Ân vào phá phách làm cô nổi giận, bây giờ thì khó mà dỗ giấc ngủ lại được.
Nghi đến bên bàn học, ngồi vào ghế. Cô mở ngăn bàn, tận dưới những chồng sách dạy cắm hoa và làm bánh mà chẳng sẽ bao giờ có ai lục đến. Từ dưới cùng cô rút ra một quyển sách bìa xanh xinh xắn, cuốn nhật ký của riêng cô.
Người ta viết nhật ký để trải những buồn vui đậm nét lên trang giấy, để tâm sự với riêng mình. Trong những quyển tiểu thuyết mà Nghi từng xem qua, những nhân vật chính cũng có viết nhật ký, mà đa số là viết về những chuyện buồn khổ, thất tình…
Còn Nghi, cuốn nhật ký của cô chỉ toàn viết về những chuyện vui, những tâm sự đầy lạc quan yêu đời. Ví dụ như chuyện hôm nay vậy.
Quẳng cơn giận với nhóc Ân và anh Huy vào xó tối. Nghi bật đèn bàn, xắn tay áo hăm hở viết. Không ngủ được thì viết vậy. Bắt đầu sau ngày… tháng…, cô ghi bằng những câu chữ nghiêng nghiêng, dễ thương
“tối hôm nay thật tuyệt vời!
Vậy là mình đã gặp lại anh…”
CHƯƠNG 3
Vậy là con đã quyết định rồi sao
Bà Huỳnh Lân buông dao nĩa , nâng ly sữa lên miệng , bà ngừng lại giữa chừng để Hỏi Nghi
Cô gật đầu quả Quyết
Đạ con sẽ nộp đơn vài ngày nữa , nếu má cũng đồng ý
Bà Lân im lặng , bà suy nghĩ trong khi uống tng ngụm sữa nho?
- Con thích ngành đó chứ? Ngoại thương không phải la một ngành dể dàng để thử Sức và làm việc Nghi cười
- Con thích thật mà má
Quang Ân sáng sủa trong bộ Đồ đồng phục học trò , cái đầu đinh mới gọt , tóc cứ ướt mượt lỉa chỉa trong thật kỳ khôi , cu cậu vừa ôm cặp chạy như bay xuống cầu thang , vừa nói chen vào câu chuyện của Nghi - Bà Tú xạo đó má , bả đòi thi ngoại thương là bả Khoái gìống má , ăn mặc đẹp , đi gìao tiếp làm ăn với người nước ngoài hoài thôi , chư” bả Mà khoái làm thương mại cái gì
Nghi nổi sùng
- Chuyện của tao sao mày lại chen vào ? Tao thích giống má thì có gì xấu đâu
Thằng An nghinh mặt
- Không xấu , chỉ có điều bà chọn ngành không đúng thôi. Mấy bữa trước biế bà muốn vô ngoại thương , ông Huy cũng cười quá trời. Ổng nói bà hậu đậu gần chết , mai mốt làm ăn với người nước ngoài , người ta cười dân tộc VNghi thúi mũi
- Mày dám nói …
Bà Lân vội cất tiếng can ngăn
- Thôi nào hai đứa. Má đi công tác cả nửa Tháng , mới về mà nghe mấy đứa cãi lẫy sao mà muốn đi tiếp quá. An nè , con nói chuyện với chị Mà cứ bà bà , tui tui hoài vậy? Con sắp học cấp ba rồi , đừng trêu chọc móc ngoéo chị con hoài kỳ lắm
Thằng An cải
- Nhưng mà má ơi , bả …
Bà Lân cau mày
- Lại “bả”? Con sắp trưởng thành rồi , có còn là cậu nhóc nữa đâu mà để Má nhắc mày vậy
Thằng An nín khe , chịu phép mẹ , nó cắm cúi vào đĩa ốp la mà Hai vừa đặt trước mặt nó còn nghi ngút khói Bà Lân quay lại con gái
- Con Nghi nữa , má vì công việc phải đi hoài , không có thời gian kèm cặp mấy đứa , cả ba đứa đều hoc giỏi và ngoan ngoản má rất mừng. Nhưng cứ một điều làm má chán hết sức là cứ nghe con mày mày tao tao với em út
Nghi cúi mặt , liếc nhìn “em út” , nó đang giấu tiếng cười chọc quê khi thấy đến lượt cô bị Má chỉnh
- Nên nhớ năm nay con đã mười tám , sắp vào đại học rồi – giọng bà bổng trở Nên mơ màng – nhớ năm má mười tám , má đã có anh hai của tụi con
- Má Đang trừng mặt với An khi thấy no nhe lưỡi nhái cô , Nghi chợt khựng lại quay qua gọi bà Lan. Cô vươn tay ra đặt nhẹ Lên tay bà , giọng cô như lo sợ Và hối ha?
- Con hiểu ý má , con lớn rồi mà vẫn chưa nên thân. Mai mốt con sẽ ngoan hơn
Bà Lân sực tỉnh , bà nhìn đứa con gái nhạy cảm của bà và cười buồn
- Sợ Má nhác chuyện xưa à? Không có đâu
Rồi bà chuyển sang bình tỉnh hơn
- Chuyện con xin thi vào ngoài thương , má đồng ý.
Tùy theo ý má chưa chắc ngành ngoại thương là ngành con thực sự thích và hợp với nó. Cho nên , con hãy suy nghĩ thêm song song với việc nộp đơn vào Đại học Ngoại thương , má muốn co chọn thêm it' nhất hai trường nữa , chọn ngành nào , con thích …
Nghi mừng rỡ
Đdể chắc ăn hả Má? Vậy là má cũng đồng ý ?
Bà Lân cười
- Thi đồng ý , nhun+g nên nhớ kỹ , tương lai nghề nghiệp của con tùy vào quyết định của con đấy. Chọn cho đúng vào
Nghi cười toe , vỗ tay
Đạ , con sẽ nộp đơn thêm mấy trường nữa , nhưng con sẽ đậu vào ngoại thương trước nhất
- Tưởng tượng – Thằng An lí nhí cho một mình Nghi nghe , nhưng cô lờ đi
Má đã cho phép rồi , cô nhất định thi đậu ngoại thương , cô sẽ học , sẽ ra trường và làm việc giống má. Làm những công việc quan trọng , đi những chuyến công tác quan trọng , và tất nhiên trở Thành người… quan trọng
Và lúc đó thì , ái chà! cỡ Thằng An tép riu với những câu châm chọc tầm thường đâu đáng để nữ danh thương Danh Nghi phải để Tâm mà gây lộn
Bà Lân đã xong bữa điểm tâm , bà đứng dậy nhìn đồng hồ
- Hai đứa có ăn sáng nhanh lên kẻo trể Giờ học bây giờ
Nghi giật mình , nhìn xuống cổ taỵ Thời gian trôi nhanh thật , chắc không kịp ăn hết phần san'g của cô rồi. Lấy con dao răng cưa , cô cắt ổ bánh mì dọc theo thân , nhét tất cả phần trứng trên đĩa vào. Xé tờ lịch ngày hôm qua trên tường , thật là tiện lợi , cô gói ổ bà'nh mi lại thât nhanh và gọn
- Ầm! … Bà … bà Nghi nè! – Thằng An nở nụ cười cầu tài
Nghi hất hàm
- Làm giùm phải không
- Ờ đúng rồi , tại hôm nay tui có giờ kiểm tra đầu giờ , nên…
Câu nói cà kê của An chưa dứt thì Nghi đã làm xong luôn khúc bánh mì và phần trứng còn lại của nó vào trong , xong xuôi , gọn ghẻ , sau khi thêm tí nước tương
- Nè , - cô chìa ra cho nó
Nhóc An chộp ngay lấy
- Cám ơn nha , bà
Nghi bĩu môi , câu Cám ơn thấy mà ghệ Cô cũng chộp cái cặp , chào với má Hai và đưa ra cửa sau với Thằng An
Khi cô ra đê/n sân , Thằng nhóc đã dắt xe ra sân như mọi khi , nhưng cái lạ hom nay là nó lại thượng ngay lên yên trước và đề máy
Nghi trọ+n mắt ngạc nhiên
- Gì vậy An?
An cười hiền , nháy nhó với cô
- Hôm nay bà ngồi sau đi nha , cho tui lái một bữa nhạ Tui lái được mà , tới trường tui vô để xe bà đi nha
Nghi cáu sườn la lên
- Nha nha cái con khi?
Mặt Thằng An càng nhây tợn
- Suỵt đừng có la , má biết. Đi mà , cho tui chở Một bữa đi mà! Hứa với bà mai mốt không chọc ghẹo bà nữa , đi
Nghi thở ra phát phiền. Hết nha , đến há. Thằng An mới mười bốn , ai dám cho nó cầm lái. Nhưng vẻ mặt hăng hái của nó làm cô tội nghiệp , cô ngần ngừ
- Ừ thì… nhưng mà mày đã tập lái chưa?
- Xì , từ khuya rồi , không tin bà lên thử coi. Lẹ Lên bà Nghi , trể Giờ học bây giờ
Nghi tặc lưỡi , chả cần suy nghĩ , cô thót lên yên , ngồi sau lưng An. Nó vô số và vọt ra khỏi cổng xuống mặt đường. Cô giật bắn cả người , bấu lấy eo nó , suýt tí nữa cô rớt khỏi yên xe rồi , nếu không kịp bà^'u nó
- Thằng quỷ – cô la lên – Tao bi đụng xe bữa trước , mới lành lại bây giờ mày lại muốn tao lãnh thêm nữa ha?
Thằng An cười khoái trá
- Tui chạy ngon lành lắm , bà đừng có lo , tui còn chạy Su được rồi nữa a , ăn thua gì chiếc 81 này
Nghi hàm hè
- Chạy kiểu này , công an thổi là cái chắc , mày mới mười bốn tuổi , chưa có bằng lái đó , chạy nhanh cho cố vô
Đã g^an đến trường của An , nó còn như thách thức câu hăm của cô , cái xe chồm lên làm Nghi la oai oải. Nó cười thích chí né tranh cái thụi của cô
Cuối cùng rồi nó cũng chịu ngừng lại , xốc cái cặp , nhảy ra khỏi xe , nó bảo cô như ra lệnh
- Bắt đầu từ ngày mai tui sẽ chở bà đi học , tới đây thì bà lái bận về , chia như vậy
Nghi trừng mắt nhìn nó , nó đưa tay ngăn lại
- Chuyện tui hứa với bà là thật đó , tui sẽ không dám ngó , chọc ghẹo bà nữa đâu , bây giờ bà tới trường lẹ đi , trể Bây giờ
Nói xong nó xoay người đi vào cổng trường để Lại Nghi ngơ ngác với chiếc xe máy vẫn con đang nô?
Trời! Nghi hầu như không còn nhận ra Thằng em quạy quọ của mình. Nó nhu vụt lớn hẳn ra , như đã trưởng thành với giọng điệu dường như nghiêm túc lắm. Xem cung cách nó đi vào trường kìa , vẫn cái dáng còm nhom mà cao nghêu của nó , nó đi đứng Thẳng người , dáng chững chạc ra phết. Nghi lấy làm lạ , chẳng lẻ lời la rầy quen thuộc của má sáng nay đã lọt vào cái đầu đinh của nó
Cô chạy đến trường mình mà lòng cứ mãi phân vân. Em trai cô nó đã thật sự tự thay đổi rồi sao? Còn cô ?
CHƯƠNG 4
Mày nộp đơn và ngoại thương thật à? – Mỹ Quỳnh hỏi Nghi
Nghi nhún vai:
Đĩ nhiên thì mày biết rồi đó, tao muốn được như má tao. Bây giờ lại có sự đồng ý của má, tao nhất định sẽ đạt được mong muốn của mình.
Cô nhìn bạn:
-Còn mày vẫn hoài bảo cũ chứ ?
Quỳnh hăng say trả lời:
-Vẫn nó. Phóng viên báo chí hoặc truyền hình tao đều thích. Tao sẽ thi vô ngành báo chí. Nghe nói mỗi năm Đại học tổng hợp cho ra trường bao nhiêu là cử nhân báo chí, nhưng đâu bao nhiêu người trụ được với nghề.
-Vậy sao mày nhào vổ – Nghi ngạc nhiên.
Quỳnh hếch cằm lên:
- Đã là hoài bảo thì ít nhất thử một lần tận lực thực hiện chứ.
Nghi bài bác:
- Để rồi khi ra trường được vài năm, trong số những cử nhân báo chí bỏ nghề lại có mày?
Quỳnh cười:
-Cũng chả sao nếu lúc đó vì bất cứ lý do nào đó. Thu nhập èo uột quá, công tác khô khan quá, hay thậm chí viết bài bị… người ta chửi quá, mà phải bỏ nghề thì tao cũng hài lòng. Bởi vì mình cũng gắng hết sức thực hiện mơ ước, hoài bảo của mình, cố hết sức tạo dựng sự nghiẹp cho mình nhưng vì một nguyên nhân khách quan nao khác mà phải buông thì cũng không hối tiếc.
Cô vỗ nhẹ vai Nghi:
-Phải không? Còn hơn tao thấy nhiều đứa chọn nghề theo phong trào. Thấy thời buổi bây giờ chọn quản trị kinh doanh, thấy tin học, Anh Văn có giá lại chen nhau nộp đơn vào đó, tại sao? Nói thật với mày chưa chắc họ thích những ngành nghề đó, chỉ vì tụi nó muốn chắc ăn kiếm được việc khi ra trường và việc thì kiếm cũng khá tiền. Cứ cái đà này thì vài năm nữa, cử nhân Anh Văn đầy dẫy, lấy đấu mà đong cũng không hết. Quản trị kinh doanh cũng thừa mứa, ai cũng đòi làm sếp, lấy ai làm nhân viên? Rồi các ông sếp này, các cô thư ký cao cấp nọ khi bệnh hoạn đến bệnh viện sẽ khổ sở vì thiếu bác sĩ, đưa con đi học sẽ tức tôi vì trường học thiếu thày.
-Nè, có thôi đi không. Bài hùng biện về thực trạng sinh viên trước ngưỡng cửa cuộc đời nghe kinh khiếp quá – Nghi khịt mũi – Ai thì tao không dám nói chứ mày vào báo chí là đúng quá. Nhất là phải theo cái mảng về xã hội, nói là cứ một hơi …
Mỹ Quỳnh sáng mắt:
-Nói đúng ý tao, tao nhất định sẽ đậu, sẽ tốt nghiệp khoa báo chí, sẽ làm được mộng ước của mình.
- Được rồi, chúc mừng mày trước đấy, con khỉ? – Nghi lắc đầu cười.
Quỳnh trợn mắt:
-Nữ doanh nghiệp Nguyễn Danh Nghi ơi, muốn bắt đầu cho sự nghiệp của mình tốt nhất cô nên stop bớt mấy từ “con khỉ ”, “con quỷ” … đi. Làm học trò thì còn… du di được, nhưng nay mai là sinh viên rồi, lại là sinh viên ngoại thương, mở miệng ra không là châu là ngọc, thì cũng là gang là thép đấy. Đừng có nói vô tội vạ như vầy nghe “oải quá”.
Nghi quê một cục:
-Hôm nay là cái ngày quỷ gì vậy? Sáng sớm tao bị má chỉnh, bây giờ tới phiên mày sửa lưng? Chưa kể thằng Ân cũng dạy đời.
Quỳnh toét miệng cười:
-Vậy đúng hôm nay là ngày kỵ của mày rồi. Đến nhóc Ân mà cũng lên chân nữa hả ? Từ từ sửa lại là vừa, “nhớn” rồi đấy nhỏ! Sắp cô Tú cả rồi.
Cái từ “cô tú” làm Nghi nhột, cô nhìn nhanh nhỏ Quỳnh, may quá, nhỏ ấy bình thường. Nhỏ chưa biết cái bí danh vẫn luôn được giấu kỹ của Nghị Cô đánh trống lảng:
-Hồi nãy mày nói sáng chủ nhật đi với mày là đi đâu? Lại bách phố à?
Quỳnh vỗ hai tay vào nhau:
-Mày không nhắc tao quên mất. Tính nói mày đi để ủng hộ tao. Tao đăng ký thi hùng biện ở nhà văn hoá đề tài là “thanh niên và tương lai đất nước” Sáng chủ nhật này là tới phiên tao…. “múa mỏ”, chỉ mong mày ngồi dưới vỗ tay nhiều nhiều, nhất là lúc tao kết thúc.
- Để đánh thức ban giám khảo dậy chứ gì – Nghi nham nhở trêu bạn – có cần tao ủng hộ như tinh thần SV96 không? Căng khẩu hiệu, hô khẩu hiệu động viên gà nhà?
Mỹ Quỳnh la chói lói:
-Thôi thôi! Xin can, ở đây người ta thi kiểu khác chứ bô... Mày vào coi đi, tao sẽ vô chung kết cho coi.
Không bỏ lỡ dịp may, Nghi cà khịa:
-Vô chung kết có đãi ăn mừng không ?
Quỳnh vung tay:
- Đãi thì đãi chứ, ngán ai.
-Ê, nói rồi đó nghe. Được rồi tao sẽ vỗ đến rát cả tay hoan hô mày, mong sao chầu ăn uống này mày đừng để tao bị vuột mất.
- Đồ tham ăn – Quỳnh cười.
Tiếng chuông lại reng lên. Giờ chơi đã hết mất rồi. Học sinh lục tục trở lại lớp học.
Nghi và Quỳnh cũng rời khỏi chỗ ngồi quen thuộc của mình ở căn tin. Hai cô bá vai nhau đi dọc hành lang. Nghi thấp hơn bạn, nên khi sóng đôi cô phải bước nhanh hơn.
Những bước chân vội vã vào lớp hôm naỵ Những bước chân vội vã vào đời ngày mai. Bước chân nào đi con đường rộng thong dong? Bước chân nào đi con ngõ khúc khuỷu đến té lên té xuống, đến bỏ cuộc?
Ai mà biết được nhỉ?
Mọi chuyện đều có thể ở ngày mai.
Nghi đón bạn ở hội trường, người đông khủng khiếp chỉ toàn là giới trẻ. Mỹ Quỳnh đã ra đến nơi, tươi cười, hãnh diện, tay ôm mấy bó hoa nhỏ, đơn giản, nhưng là cả một sự ái mộ, đồng tình với bài hùng biện của cô.
Diễn giả là thanh niên, khán giả cũng là thanh niên. Những suy nghĩ, lý tưởng đã tìm thấy những tâm hồn đồng điệu bằng những tràng pháo tay không ngớt.
Trong số diễn giả, Quỳnh có vẻ trẻ nhất, nhưng bài nói của cô hùng hồn và mạnh mẽ không kém gì những người nổi bật khác. Nghi trách mình hậu đậu quên cả mua hoa tặng bạn, nhưng không có hoa “ủng hộ gà nhà” của Nghi, Quỳnh cũng được cả khối người chen lên tặng hoa.
Nhìn con nhỏ rạng rỡ cười với người này, người kia miệng thì cám ơn những lời chúc mừng, mắt lại láo liên tìm cô, Nghi cười gọi lớn:
-Quỳnh … Quỳnh … Quỳnh ơi, tao nè.
Phải gọi là hươ tay đến hai, ba lần nhỏ mới thấy cộ Cả hai cười với nhau, cùng nối đuôi thiên hạ ra khỏi nhà Văn Hoá.
-Tướng mày nhỏ xíu giữa dòng người, tao phải căng mắt ra mới thấy được – Quỳnh nói.
Nghi cười:
-Người ta bu mày chúc mừng dữ quá, tao chen chân đâu có được.
Cô hích bạn:
-Mà nè, xin lỗi nha, tao lại quên bẵng mất không hoa cỏ gì hết.
Quỳnh khoát tay:
-Quan trọng là hồi nãy mày có vỗ tay ủng hộ tao không thôi.
Nghi chìa cả hai bàn tay vẫn còn đỏ:
-Vỗ đến rát cả tay nè! Mới đầu tính lúc mày nói sẽ vỗ tay ủng hộ kiêm cò mồi thôi. Nhưng mà mày càng nói càng hùng hồn và đầy tính thuyết phục, tao vỗ hăng quá trời, rát cả tay mà không biết nữa.
Quỳnh cười xoà:
-Nhỏ này ngốc quá. Nghe hay, đồng tình vỗ vài lần là được rồi. Làm gì mà đỏ cả bàn tay thế này. Coi chừng sưng bây giờ.
Nghi nhướng mắt:
- Đã bảo là đang hăng mà.
Quỳnh gật gù :
-Vậy thì để đền đôi bàn tay ủng hộ của mày, tao sẽ đãi mày ăn một chầu đến no căng cả bao tử luôn, chịu chưa? Mày gọi điện về xin phép má Hai hay anh Huy đi, mình ăn uống xong thì đi xem phim, chiều đi bách phố, rồi thì tối sẽ đi …
-Trời ơi, thôi xin đủ. Mày làm ơn nói ngắn cho tao nhờ - Nghi phát vào lưng bạn – dài hơn sân khấu thì hay, nhưng dài hơn ngoài đời thì tiêu.
Cô nắm lấy khuỷu tay Quỳnh:
-Hôm nay má tao có ở nhà, tao đã xin phep đi chơi với mày đến chiều. Chỉ đến chiều thôi, đi hết ngày sợ má la, vì cũng sắp kết thúc năm học, thi cử trước mắt mà rong chơi hoài không được.
Quỳnh nhoẻn cười:
-Vậy à? Vậy thôi, đi chơi đến chiều cũng được. Bây giờ tao đóng vai chủ nhân đãi khách mày nói đi. Đi đâu và ăn gì?
Mắt Nghi chớp liên hồi:
-Cái túi thì thế nào?
Quỳnh nhe răng vỗ vỗ vào túi quần jean:
-Khỏi lo cảnh bị viêm túi để mày ngồi đồng chạy về nhà lấy tiền như lần trước, tao có đủ tiền, đủ mà, nhiều lắm.
Nghi cười phì :
-Nhắc tới vụ trước tao còn quê độ, ai đời rủ tao đi ăn mà quên tiền.
-Thì có một lần thôi chứ bộ – Quỳnh chống chế – Mà… mày chọn đi chứ, ăn cái gì nè?
Nghi ngẫm nghĩ :
-Ăn… gà rán.
Quỳnh nuốt ực nước miếng:
-Ở đâu?
-Texas đi. Chỗ đó mình chưa ăn thư?
Quỳnh gật đầu ngay:
-Chịu liền. Đúng ngay tao đang thèm gà rán. Rồi ăn xong gà còn… gì nữa?
Nghi lại vận dụng đầu óc lập thực đơn tiếp theo:
-Ăn kem không? Kem Bạch Đằng, mình ngồi trên lầu, ngắm thiên hạ lên đồ dạo phố ngày chủ nhật?
Đuyệt liền – Quỳnh gật đầu – Nhỏ Nghi này lên kế hoạch đúng ý tao quá! Xong rồi mình tranh thủ xem phim nha ? Phim hay thì coi, phim dở thì tiếc tiền ngủ một giấc vậy. Sau đó ra về nếu bụng còn lưng lưng thì mình đi ăn bún riêu. Tao mới biết một chỗ bán bún riêu ốc mới, ngon tuyệt vời . (chòi, làm Tina cũng thấy đói theo lun )
Nghi bật cười:
-Chưa chi đã kể một tràng rồi.
-Nhưng mà duyệt chứ?
Nghi trợn mắt:
Đuyệt chứ sao lại không? Mày cũng biết bún riêu là món ruột của tao mà.
Quỳnh khoát vai Nghi:
-Vậy thì mình đi. Ra lấy xe, xong rồi, bắt đầu là gà rán phải không? Rồi lên đường.
Cả hai cùng cười vang, nụ cười của họ đẹp và tươi như những đoá hoa trên tay Quỳnh.
Trông họ dễ thương làm sao, có ai mà biết được nét tươi tắn, hân hoan ấy là dành cho những món ăn sắp được biến mất sau hai đôi môi xinh xinh đang nhoẻn những nụ cười.
-Tao ăn gà chiên – Nghi tuyên bố ngay khi đang đứng trước quầy đặt món.
-Tao cũng vậy – Quỳnh nói – Hôm bữa ăn gà nướng tiệm cũ mặn quá, không ngon gì hết. Hôm nay tao cũng ăn giống mày.
Cô ra hiệu cho người phục vụ :
-Chị làm ơn cho hai phần gà chiên. Hai coca…
Nghi phản đối:
-Tao không uống coca đâu, nóng lắm.
Quỳnh thuyết phục:
-Uống đi. Tao chỉ mày cách uống coca mới, tao học được trong phim, hôm nay tụi mình sẽ thử nhe.
Nghi ngần ngừ:
-Ừ thôi cũng được
-Quỳnh tươi tắn quay sang gọi món tiếp:
-Hai coca, một đĩa salad bỏ nhiều nước sốt, cho xin một đĩa muối và chanh.
Nghi trợn mắt:
-Cái … gì vậy ?
-Hà, thì chút tao chỉ cho mà.
Nghi xịu mặt lầu bầu:
-Bày đặt giữ bí mật nữa. Nhỏ này lãng xẹt. Có những chuyện cơ mật tâm sự mấy nghe thì mày lại thông tin để cả làng, còn ba cái chuyện cỏn con thì úp úp, mở mở.
Chợt cô chẳng nghe nhỏ Quỳnh nói năng gì. Nghi nhìn lại, mắt Quỳnh đang nheo nheo ở xéo lưng cô, cô ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt bạn, miệng hỏi:
-Gì vậy Quỳnh ?
Quỳnh cố nheo mắt lại nhỏ xíu:
-Có một tên ngồi bàn bên đó, thấy hơi quen quen, nhưng tao ráng nhớ, cũng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu.
-Mày nói cái người… hình như đang băng một cánh tay đó à? Bàn sát vách góc trong? – Nghi hỏi.
-Ừ mày thử nhìn xem, có thấy quen giống tao không ?
Nghi để ý nhìn kỹ, anh chàng các cô ngắm nghía đang cúi gằm mặt. Từ chỗ các cô có lẽ hơi khó nhận ra được. Nhưng cái điệu bộ vuốt tóc của người đó, làm Nghi bất giác nhíu mày, cô cũng vừa phát hiện, quả là anh ta có nét gì đó hơi… quen quen như Quỳnh nói.
Quỳnh than:
-Tại sáng nay đi hùng biện, tao muốn làm dáng một chút, nên đã để cái kính cận ở nhà, nếu không tao sẽ nhớ ra hắn là ai. Gặp một người có quen biết mà lại không nhận ra quen ở đâu thì ấm ức thật.
Nghi ngoái đầu lại quan sát người đó:
-tao cũng thấy quen mặt, nhưng chưa biết là ai. Cúi gằm mặt thế thì ai mà thấy được.
Quỳnh lắc đầu:
-Chắc tại tụi mình học ôn dữ quá cho kỳ thi đại học sắp tới, nên “tẩu hoa? nhập ma” mất rồi, bây giờ đầu óc lung tung hết, nên quên mặt, chứ hồi nãy tao có thấy mặt mấy ảnh.
Nghi nhún vai, ngồi ngay lại:
-Thôi mặc kệ anh ta, nhớ không ra thì thôi vậy Quỳnh à! Chắc là anh trai của một trong mấy đứa lớp mình chứ gì. Gặp mặt có lẽ chừng một hai lần, ổng không nhớ nổi tụi mình đâu, khỏi chào.
Quỳnh đồng tình, cô cười:
-Ừ, kệ Ổng vậy. Mà mày biết sao tao chú ý đến ông đó không? Hồi nãy anh chàng vô sau mình, có mấy đứa nhỏ chạy giỡn giữa mấy bàn, anh ta có vẻ né tránh tụi nó, anh đi nghiêng, nhìn mắc cười lắm, chắc sợ mấy đứa nhỏ đụng cái tay đau. Mày mà ngó cái tướng đi nghiêng nghiêng đó mới “quái” làm sao.
-Vậy à! - Nghi mỉm cười cho qua.
Người phục vụ đã đưa thức ăn ra. Nghi né qua một bên để Cô gái đặt lỉnh kỉnh những phần gà, nước, salad và mấy chai lọ thức chấm như bày binh bố trận trên bàn
Vô tình mắt cô lại hướng về anh chàng khi nãy. Cô nhìn lướt qua, rồi đột nhiên mở to mắt khi nhìn trở lại một cách kinh ngac. Người đó đã ngẩng mặt lên và đang châm một điếu thuốc bằng tay trái, vì cánh tay phải bị bó bột cứng ngắc
Nghi kêu lên
- Y Mỹ Quỳnh ơi, tao nhận ra hắn rồi
- Ai? mày nhận ra là ai
- Hắn là cái tên tháng trước quẹt xe tụi mình té nhào đó, nhớ không
Quỳnh chồm Người lên để nhìn cho rõ
- Ủa, vậy à, cái gã tao rượt theo nhắc cái chân chống, mà là “thần hồn nát thần tính” móc vào xe mình đó ha?
- Chính hắn đó
Mỹ Quỳnh săm soi, ngăm ngó
- Ờ, chắc đúng hắn rồi, mày nhìn hay thật. Tại bữa trước hắn trọc đầu, áo sơ mi thì cũng rách te tua, bây giờ lại có cái đầu đinh, ăn mặc cũng lịch sự nên tao nhìn không ra
Rồi cô thắc mắc
- Ê, này N! Chắc hắn mới tông ai nữa đó, phải không mày, nên mới bị băng bột cái tay
Nghi ngờ ngơ.
- Tao lại nghi là hắn bi gãy tay cái hôm đụng tụi mình, chứ không có vụ mới nào đâu
Quỳnh ngạc nhiên nhìn bạn
- sao mày nói vậy ? Ba người đều bi té, tụi mình ngoài vết phỏng bô ở chân mày là tương đối nặng nhất, còn lại chỉ là bầm với trầy xước chổ Này chổ kia một tí . Làm gì hắn lại bị Nặng thế ? Nhất là đụng xong hắn còn là kẻ đứng dậy trước, lại hỏi tụi mình có sao không nữa chứ
Nghi ngẫm nghĩ rồi nói
- Tại tụi mình là con gái yếu bóng vía nên đụng rồi cứ ngồi trơ ra đó . Còn hắn là con trai lại là người có lỗi, hắn nhanh chân, bò dậy, đến hỏi thăm tụi mình là phải rồi. Tao còn nhớ lúc mày vô gọi điện thoại, hắn đưa nhanh số điện thoại gì đó cho tao toàn bằng tay trái, tay phải hắn cứng đơ hà, lúc đó tao đã hơi nghi nghi hắn cũng bị thương, chân hắn cũng cà nhắc nữa
- Vậy sao? Mỹ Quỳnh trợn mắt
Nghi gật đầu xa/c nhận
- Rồi khi chui vào taxi, tao nghe hắn bảo tài xế chạy đến trung tâm Chấn Thương Chỉnh Hình
Quỳnh gật gù
- À, vậy là đúng rồi hôm đ'o hắn bị gãy taỵ Ai ngờ hắn là người bị nặng nhất trong đám. Cũng đúng đấy chứ, tai nạn là do hắn gây ra mà
– Rồi Quỳnh lại chuyển sang cay cú – Vậy mà lúc mày sợ bi gãy xương hắn còn nói đụng nhẹ, không có chuyện gãy xương gì hết, còn mỉa mai là xương tụi mình đâu dễ gãy được chứ. Mỉa như vậy nhưng hắn lại bị gãy, đáng đời thật.
Nghi nói, cô hơi phân vân
- Thôi, kệ hắn mày ơi, còn ấm ức, giận dỗi gì nữa, gãy tay chắc là đau lắm
Quỳnh tròn mắt
Đau chứ sao không, may mà hắn bị, chứ nếu là tụi mình, đau đến khóc hu hu rồi
Nghi ngoái lại hơi tội nghiệp
- Bó bột như vậy phải mất bao lâu mày nhi?
Quỳnh nhún vai
- Chắc chừng hai, ba tháng gì đó. Nếu tao hay mày bị, chắc học khó vô được, kỳ thi tốt nghiệp dám trục trặc lắm.
– Rồi cô tặc lư+~i, hối ha?
– Ủa mà mặc hắn đi chứ. đề cập đến hắn hoài vậy, gà nguội hết bây gìợ xung phong đi Nghi
Nghi cười
- Ừ thì xung phong, đứa nào cũng có phần mà
Mỹ Quỳnh sáng nay để hết hơi hết sức và tâm trí vào cuộc thi hùng biện, nên chắc đói bụng dữ. Nhìn cô ăn hết phần gà thì biết. Ăn hăng say, ngon lành như cả thế giới lúc này không có gì đáng quan tâm bằng miếng gà béo ngậy, da giòn rụm và nước sốt chua chua ngọt ngọt
Vừa ăn Quỳnh vừa tấm tắc
- Ngon tuyệt vời nhỏ Ơi! Ngon hơn tiệm cũ há mày
Nghi phì cười khi ngó bạn
- Chưa chắc đâu, cô thế hôm nay mày đói qúa đó thôi. Sáng mày đã ăn cái gì rồi
Mắt Quỳnh chảy dài
- Cũng tại nhóc Kim nhà tao đó, hắn bày cho tao là muốn bình tĩnh thì không được ăn nhiều cho nặng bụng, mà nên uống một ly nước đầy, phải là nước trà đặc. Báo hại tao suốt cuộc thi, bụng óc ách toàn nước, đói meo
Nghi suýt sặc vì cười
- Trời ơi! lớn như vậy, lanh như vầy mà bị con nít dụ . Sao lại nghe lời nhóc Kim, nó còn khờ khạo hơn cả thằng An quậy nhà tao nữa á
- Thi đó, lâu lâu ngu đột xuất mà
– Quỳnh nháy mắt cười
– Bởi vậy đừng quá ngặc nhiên khi tao gọi thêm phần gà nữa. còn mày, ăn nữa không
Vừa hỏi cô vừa đứng lên chuẩn bị gọi món tiếp. Nghi hoảng kinh nhìn lại khay, phần gà cửa nhỏ Quỳnh khi nãy chỉ cõn chỏng chơ vài ba mẫu xương
- Ăn gì lẹ Vậy Q?
– cô kêu lên
– tao chỉ mới nhấm nháp mà mày đã xực xong hết rồi
Quỳnh cười toe
- Răng khểnh mà, răng khểnh tức là dư răng mày nhai mười lăm phút, tao nhai năm phút là xong
Nghi cười biu? môi với câu tự hào cửa Q- Xí, thôi gọi món tiếp đi, không thôi cái bao tử mày lại kêu réo
Trong khi Quỳnh hăng hai trở lại quày, Nghi còn một mình, trút sự chú ý cửa cô vào phần ăn. Điã salad rưới đẫm nước sốt ngon thật, miếng gà cũng tuyệt vời. Chỉ có điều cái phần ức gà hơi khó ăn chỉ lịch sự Nghi vụng về lùa dao và nĩa ghim tới ghim lui, mà miếng thịt cứ trợt qua, trợt lại như đuà. Cáu tiết, cô buông “vũ khí” xài…. ”đũa mười ngón” luôn
Miếng gà to thì chẳng to lắm, nhưng cũng đủ quệt lên hai má Nghi một vệt mỡ màng, khi cầm lên miệng cắn. Miệng nhai nhóp nhép, mắt Nghi ngó quanh trên bàn tìm khăn giấy
Dở Thật, chả thấy mẫu khăn giấy nào. đang lúc tìm. Nghi chợt như có chút linh tính, cô quay lai nhìn, đúng là có người đang chiêm ngưỡng cách ăn thời nguyên thủy của cộ ánh mắt nữa chế giễu nữa kẻ cả đánh giá
Quê mặt c^o lúng túng quẹt bàn tay chùi vết mỡ trên má. Mỹ Quỳnh đang bưng một cái khay khác về, thấy điều bộ ngượng nghịu của Nghi cô ngặc nhiên
- Gì vậy nho?
- Hắn dòm tao – Nghi đỏ mặt trả lời
Quỳnh ngó quanh quất
- Ai? cái tên gãy tay đó ha?
Nghi làu bàu
- Còn ai nữa
Quỳnh tròn mắt
Dòm thôi mà, dòm thì mắc mớ gì mà mày phải đỏ mắt, tía tai vậy
- Hắn dòm lúc tao ăn bốc, mắt hắn khinh khỉnh thấy ghét lắm
Quỳnh xì một cái
- Nhỏ Vô duyên hôm nay bày đặt mắc cỡ. Ăn bốc là cách thưởng thức món ăn tuyệt vời nhất, mày nói với tao như vậy mà. Thây kệ hắn
Nghi ngắc ngứ, không biết đường nào mà cãi với Q? U nhỉ, miêng lưỡi cô cũng chót chét, cũng lì lợm ghê lắm. Bây gìơ ăn bốc dơ mặt mày thôi mà, nhằm nhò gì mà e với thẹn ? Vả lại, hắn là …. Cái gì mà cô phải e thẹn, phải mắc co với anh mắt xét nét của hắn?
Nghi ậm ừ với những câu xuýt xoa khen ngon của Mỹ Quỳnh, với cái khay cô vừa đem ra. Nghi gạt đi cơn ngượng dở hơi hồi nãy, còn miếng gà ăn nữa chừng, cô làm việc tiếp
Thấy thỉnh thoảng, Nghi vẫn liếc nhìn về phía go/c tối, Quỳnh nhăn mặt
- Sao đó nhỏ còn chiếu tướng mày à
Nghi chớp mắt ấp úng
Đâu có . tại … tao đang thắc mắc… ơ
- Thắc mắc cái gì
- Hơ… à…. tao… tao đang thắc mắc hắn có một tay thì làm sao mà ăn gà ? Chẳng lẽ hắn cũng an bốc giống tao? Mỹ Quỳnh cười toe
- Ừ há, vào qúan gà rán thì ăn gà là cái chắc roi. Vậy mà nãy gìơ tụi mình lo ăn, quên qúan sát xem tên đó ăn bằng cách nào. nhất là cái tay lành chỉ là tay trái, khó ăn lắm, phải không
Cả hai rúc rích cười, đồng quay lại nhìn. Đằng kia, người toc' ngắn. À quên, đầu đinh, phải rồi, người đầu đinh vẫn dõi cặp mắt nhìn hai cô một cách khe khắc, trịch thưọ+ng
- Sao nhìn mắt hắn tao thấy ghét qúa mày. Mỹ Quỳnh nhìn chằm chằm vào hắn thầm thì với Nghi
- Tao cũng vậy, ghét nhất là đôi mắt hắn – Nghi tiếp lời
Quỳnh đồng tình
- Ừ, chắc mày nói đúng. Mắt hắn nhìn…. sao sao ấy, khó chịu ghê
Trong lúc hai cô xầm xì với nhau, hắn vẫn ngoi rít thuốc, mắt vẫn không dời đi nơi khắc. Cứ ngồi đối mắt với nhau, chả thú vị gì. Quỳnh là đứa nản trước nhất, cô quay lại với mấy lon coca
- Này N, đừng thèm để ý hắn nữa, tao chỉ cho mày cách uống coca mờ'i
Vừa nói cô vừa khui nắp lon, lấy cán nĩa, cô xúc một tí muối cho vào lon coca, bỏ ống hút vào và khuấy lên
- Gì vậy ? Trò gì vậy Q? – Nghi trố mắt hỏi
Quỳnh cười đắc ý
- Lạ chứ hả có một phim họ uống vậy đấy
Cô đẩy một lon về phía Nghi
- Thử xem
Nghi ngần ngừ
- Uống được không đay?
Đdược mà – Quỳnh nói, vẻ chắc chắn
- Mày đa uống thử chưa?
Quỳnh thật thà
- Chưa, bữa nay rủ mày thử là làn đầu
Nghi tròn mắt, cha chả, chưa từng thử qua, chỉ Thấy trên phim, vậy mà nhỏ Quỳnh lại bắt chước chế biến đe nhỏ và cô uống
- Thử chứ? – Quỳnh dò hỏi
- Thì…. thử – Nghi làm bẩm – gọi có hai lon nước, mày đa bỏ muối vô luôn hai lon, không thử Thì uống gì đay?
Cô và Quỳnh đành cúi xuống, ngụm coca đầu tiên vừa trôi qua cỏ họng, họ buông ống hút ra nhìn nhau
im lặng một phút. Quỳnh lên tiếng trước, giọng nhỏ Nhe.
- Sao vậy
Nghi nhìn bạn, rồi mắt từ từ nhăn lại
- Vô duyên qúa mày ơi
Quỳnh gật đầu, mắt cũng nhăn nhó
- Ừ, sao mà dở òm. Tự dưng có muối nó vô duyên, lãng nhách sao đâu
Cô nhìn hai lon nước chỉ mới vơi một ngụm mà tiếc hùi hụi
- Biết vậy, hồi nãy thử một lon
Chợt cô có vẻ mừng, nói với Nghi
- À, Nghi ơi. Trong một phim khắc, tao lại thấy họ bỏ chăng vậy mình vắt….
- Thôi thôi, xin can – Nghi xua tay – Chỉ Có chút muối mà làm lon coca dở tệ, thêm chút chanh vào chắc là còn khó uống ác
Quỳnh iu? xìu
- Vậy hả U uổng qúa. Hai lon nước đâu có ít tiền. Mấy cái phim qủy quái, làm mình tưởng là ngon
Tiếng trầm tr^am c? 'a gả con trai vang lên với tiếng động của hai lon nước mới toanh được đặt lên bàn. Nghi và Quỳnh đồng ngảng lên
- Tôi có thể Ngồi chung với các cô một lúc được không? – Gã hỏi tiếp vẻ Tỉnh táo
NNghi và Quỳnh nhìn nhau ngờ ngợ, rồi bất giác lại nhìn hắn. Quỳnh ngần ngừ, dịch người vào sát vách
Gật đầu nhè như cám ơn Q, gã con trai ngồi ngay xuống. Lập tức, cặp mắt như đóng đinh trên khuôn mắt Nghi
Thật kỳ lạ , thương ngày, hai cô nghịch phá , dí dỏm có tiếng, chẳng hiểu sao bây giờ như cua bị bẻ hết càng. Chả ngo ngoe nhúc nhích gì được nữa
- Tôi mời thật tình, hai cô cứ dùng đi
Vừa nói tên đó vừa đấy hai lon nước. Một về phía Quỳnh còn một ra trước mắt N. Nghi không biết nhìn đi đâu bây giờ, đe tránh ánh mắt kỳ lạ của hắn. Nó cu lưng lửng, lơ lơ, như ẩn chứa điều gì đọ Điều gì nhỉ Suy ~ của hắn chăng? Cô chăng biết, chỉ Thấy bực bực với ánh mắt đo
- Tôi muốn ngồi cùng bàn để Có dịp xin lời hai cô vì tai nạn hôm trước. Nếu không phải tại tôi, chắc các cô đâu có bị thương tích tùm lum và lại bị Một phen hoảng sơ.
Quỳnh ngập ngừng
- Không sao đâu, chuyện không ai muốn mà
Nghi trở mắt nhìn bạn. Nhỏ Hôm nay hiền qúa ta, sự Kiện la.
Tên đầu đinh gật đầu như biết trước thế nào các cô cũng xuề xoà nói câu đọ Hắn cũng nhìn Nghi chăm chứ
- Còn vết phỏng của cô thế nào rồi
Định nói cho qua là không sao, nhưng nhớ đến vẻ mắt tự tin như biết trước câu trả lời khắch sáo, lịch sự của Quỳnh khi nãy, Nghi bổng buột miệng cộc lốc, chua ngoa
- Không có gì. Đã lành, vết thẹo to như miệng chú hề vậy
Tới phiên Quỳnh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng là làm sao, mắt tên con trai vẩn tỉnh bơ, vẩn như biết trước câu trả lời cộc cằn của N. Hắn điềm tỉnh nói
- À, phỏng bô, đương nhiên vết thẹo phải khó coi. Nhất là hôm đó cô hoảng hồn nên không biết đau, không kịp rút chân ra sớm, theo tôi nghĩ cái vết thẹo đó có lẽ khó phải. Sẽ khổ sở cho cô mời khi muốn mặc đam. Thật xin lỗi
Giọng điệu phân tích như dạy đời làm Nghi tím mắt
- Anh có ý gì khi nói vậy? Thích chí lắm khi đã gây họa cho người khác? Còn cợt đùa trước thiệt hại của người ta?
Cô nói giọng gay gắt, giận dữ, làm Mỹ Quỳnh cũng hoảng hốt. Anh mắt hắn dịu xuống đời chút
Hắn nhún vai
- Cô không nghe sao Toi vừa nói câu xin lỗi
- Xin lổiỉ Xin lổi kiểu cà khênh đó ả Tôi cóc thèm nghe – Nghi điên tiết – Đã bị anh đụng là xui xẻo lắm rồi, không thèm nghe mấy câu xin lỗi kẻ cả của anh. Làm ơn tránh xa cho tụi tôi nhờ
Hắn nheo mắt, ngã người ra phía sau dựa lưng hắn vào lưng ghe, chậm rải nói
- Khi nãy các cô đã đồng ý cho tôi ngồi rồi
- Khi nãy khác bây giờ khác – Nghi gằn giọng – chúng tôi đổi ý rồi làm ơn vác cái mắt đáng ghét của anh đi cho khác chơi
- Hơ Nghi – Quỳnh kêu lên
Nghi không nhìn bạn, cô đang quắc mắt về phía đối diện, còn hắn vẩn trăm trăm ánh mắt quan sát từng biến đổi trên gương mắt Nghi
- Sao? Anh muốn tôi lập lại tiếng đuổi lần thứ hai ?
Tên con trai đầu đinh vẩn thẳn nhiên tựa lưng vào ghế
- E là tôi không làm cô hài lòng được
- Anh nói gì? – Nghi chưa hiểu hỏi lại
Hắn thong thả nói
- Tôi không phải là người làm theo ý muốn của người khác. Tôi thích ngồi ở đây, cả hai cô đã đồng ý rồi, thì tôi vẫn ngồi đây cho đến khi nào tôi muốn chứ không phải cô muốn.
Câu trả lời rõ ràng, chính xác nhưng đầy vẻ Ngạo mạn, phắch lối làm Nghi tức uất đến run cả người, cô đúng phát dậy
- Nghi
Tiếng Quỳnh gọi làm cô nhận thức được nhưng cặp mắt tò mò, hiê”u kỳ cúa nhưng người trong qúan đang đổ dồn vào cọ Nghi hit một hơi dài đe nén bớt cơn giận, cô cười nhạt
- Thích ngồi đây chứ gì? Được, xin mời, tôi nhương hẳn đó, mình đi Quỳnh
Quỳnh đang còn ngơ ngác trước cơn giận mau phát của N, cô bị mắc kẹt trong vách, ngồi ngoài lại là tên con trai đó, cô ngác ngứ
- Nghi, hơ … tao …
Nghi thấy vẻ chần chừ của bạn cô cau mày
- Mày muốn ở lại ả Vậy thì tao về trước đaỵ Xin lỗi tao không đi chơi tiếp với mày được, hôm khác vậy nhe/
Chụp lấy cái ba lô con cóc nhỏ Xiú, cô còn cười khảy, bướng lại thêm mấy câu trước khi đi
- Ngồi thêm một chút nhìn mắt của anh, chắc miếng gà tôi ăn khi nãy, phải ói trở ra
Nói xong là cô vụt băng người ra của, Quỳnh luống cuống kêu lên
- N, DN, đợi tao với
Cô lúng túng nhìn sang, gả con trai lặng lẽ nhìn dáng Nghi khuất ngoài của kính. Như cảm nhận ý muốn của Q, hắn dời người đúng ra ngoài bàn, né lối cho cô
Quỳnh đa lách ra ngoài, nhưng tần ngần ở lối đi, nửa cảm thấy áy náy với gã thanh niên, nữa như cảm thấy có lổi với N, nếu cô không chạy theo với bạn. Cười cũng, co đánh bạo quay lại đối diện tên con trai vẫn đứng ở cạnh bàn như chờ đọi. Cô hỏi nhanh
- Anh… tên là gì
Hắn nhướng mắt
- Vũ, Thiên Vũ
Quỳnh ngại ngừng
- Anh Vũ, xin đừng trách, chi tại….
- Không tôi không trách, cô đừng ngại – V ngắt lời
- Vậy…. chào anh…
Nói xong Quỳnh như đỏ bừng cả gướng mắt, cô bước nhanh ra phía của. Nhưng chỉ được vài bược, cô đã quay lại với nụ cười
- Tôi tên Mỹ Quỳnh… hẹn gặp lại
Gật đầu chào, hơi ngạc nhiên một chút, gã con trai ngồi lại cho mình, cái bàn khi nãy phải tranh chấp và cãi lẫy, bây giờ chỉ Còn mỗi một mình. Một mình và nhưng đóa hoa nhỏ Đủ loại, đủ hương sắc mà khi nãy hai cô gái đa bỏ Quên lại
Hai cô nhỏ với hai cách xử Sự khác nhau, thật lạ lùng gai góc nhưng cũng khá … dể thương. Như gì nhỉ Gã thanh niên đưa?o mắt lướt quanh. A, chỉ Có thể Vì như nhưng cánh hoa đủ loại, đủ màu đang khoe sắc ở góc bàn. Mỗi cánh có một màu sắc, một dáng vẻ, một mùi hương khác nhau, đang cũng nở hé, xinh tươi.
CHƯƠNG 5
Hôm nay chủ nhật, nhưng Nghi phải ở nhà. Ân sáng sớm sau cuốc chạy bộ mọi sáng ở sân banh về, cu cậu đã lẹ tay chân tắm táp và diện kẻng, vọt ra khỏi nhà mất tiêu.
Anh Huy thì hôm tiệc tùng với bạn bè cũ tại nhà đến nay, anh đi suốt. Trực ở cơ quan về, là lại đóng bộ để đi tiếp. Cho nên, hôm nay má Hai về quê, Nghi túc trực ở nhà với nhiệm vụ cao cả là giữ nhà.
Chân của Nghi vốn là chân đi. Tánh là tánh liếng khỉ, nên công việc quẩn quanh bốn bức tường quen thuộc, thật là quá nhàm chán, và là một cực hình với Nghị Nhưng mà, biết sao được . Ngày thi sắp đến, những quyển sách và vở ôn thi, Nghi bê hẳn xuống phòng khách. Nằm dài trên salon, cô vừa học vừa nhấm nháp đĩa khô bò để gần đó.
Quyển sách cô đang cầm là môn tiếng Anh. Đây là món khó nuốt, đối với Nghị Không hiểu sao cô rất dễ tiếp thu cả bài hát tiếng Anh, cô thuộc lòng vài câu để ngâm nga hát theo, dễ nhớ tên ca sĩ, tên các tài tử Hollywood… nhưng ngược lại cô lại học không vô mấy bài luận văn chương khách sáo, khô khan.
Lảm nhảm mãi cùng vẫn câu vô đầu, câu bay theo gió, Nghi trở dậy bật máy hát. Thư giãn vài phút đã.
Nhịp chân theo nhịp điệu, Nghi cao hứng “rống” theo câu hát của Bryan Adams
“Please, forgive me
I can't stop loving you
Don't deny me …”
Tiếng chuông cửa làm Nghi giật mình. Mất hứng, cô làu bàu trong miệng rồi ra mở cổng, khuôn mặt người khách làm Nghi sửng sốt, cô kêu lên đầy ngạc nhiên:
- Hơ, anh Phong.
Phong mỉm cười:
- Anh đây, chủ nhật ở nhà, đang làm gì mà mặt mũi bùng thụng khó coi vậy Nghi ?
- Nghi … ở … giữ nhà
Vẻ ngơ ngác và câu trả lời của Nghi làm Phong phì cười:
- Nhìn thôi cũng đủ biết em bị giữ nhà hôm nay rồi.
Ánh mắt của anh làm Nghi vụt nhìn lại mình. Trời hỡi, cái quần cộc đá banh của con trai và cái áo thun trắng cổ tròn, trông cô đâu có vẻ gì của một nàng thục nữ.
- Làm gì lọng cà lọng cọng vậy bé Nghi, không cho anh vào nhà à ?
Nghi lính quýnh:
- Dạ đâu có.
Cô mở rộng thêm cánh cổng, và thụt lùi lại nhường chỗ cho anh.
- Được rồi em vào trước đi, anh đóng cổng cho – Phong nói.
Nghi biến vào nhà, đứng lớ ngớ ở phòng khách, không biết chạy ù lên phòng thay đồ đàng hoàng, dễ thương hơn, hay nên ở lại tiếp anh cho đúng phép.
Còn đang phân vân thì tiếng Phong đã vang lên sau lưng:
- Cha, sắp thi phải không? Học mệt lắm Nghi hả ?
- Da.
Phong tự nhiên ngồi xuống, tay cầm một quyển sách lật lật:
- Nghi thi ngành gì ? Trường nào vậy?
- Dạ ngoại thương.
- Giống bác Lân à? Em thích ngành kinh doanh?
- Da.
Phong bật cười, lắc đầu:
- Làm gì xa lạ vậy Nghỉ Ngồi xuống đi chứ. Cứ đứng đó dạ dạ hoài. Trông em đâu giống cô nhỏ Nghi hay nghịch phá thường ngày đâu.
Nghi tần ngần ngồi xuống đối diện anh, Phong vừa xếp lại cuốn sách đang xem và ngẩng lên, cô bõng buột miệng một câu thật vô duyên:
- Anh tìm anh Huy à? Sáng nay anh không có ở nhà.
Phong nheo mắt:
- Anh đâu có tìm Huy, Nghi không hoan nghênh anh đến chơi sao ?
Nghi chẳng biết trả lời thế nào thì Phong hỏi:
- Hôm nay chủ nhật trời đẹp thế này mà Nghi phải giam mình trong nhà ôn bài, chắc buồn lắm hả ?
Nghi máy móc gật đầu, rồi…. lại ngồi lặng thinh. Cô muốn nói câu gì đó hay ho, vui vẻ để tiếp nối những câu hỏi của Phong. Cô muốn anh phải nhận ra bỏ một buổi sáng chủ nhật đến phiếm chuyện với cô thú vị biết chừng nào. Nhưng không hiểu tại sao cô cứ im ru, đầu óc vướng vít những nỗi hân hoan, bay bổng mơ hồ làm cô không thốt nên lời.
Nghi cố động não và tự nhủ xem mình phải làm gì. Cô lóng ngóng đứng lên:
- Em làm nước cho anh uống nhe ?
- Thôi nào, Nghi , anh không khát – Phong níu tay cô lại – để anh ngồi chơi một lát được rồi – anh cười khuyến khích khi thấy cô có vẻ mặt tự nhiên – có lẽ đã mấy năm trời, anh không gặp lại Nghị Em đã lớn hẳn, xinh đẹp hẳn ra, khác xa con bé Nghi lí lắc ngày xưa. Hãy nói anh nghe thử xem dạo này em ra sao? Làm thế nào một con bé con, em đã lớn thế này.
- Nói… về em à? – Nghi ngạc nhiên.
Anh gật nhẹ đầu.
Nghi ngần ngừ :
- Em có gì để kể đâu, thì vẫn quanh quẩn trong nhà, học bài… đi chơi… gây lộn với anh Huy và cu Ân rồi tự nhiên lớn thôi.
Phong nhướng mày cười:
- Tự nhiên lớn? Em nói chuyện dí dỏm thật.
Nghi buồn cười thầm trong lòng. Những câu nói ấp a, ấp úng như gà mắc dây thun của cô vừa rồi vô duyên không thể tả mà Phong bảo là “dí dỏm” vậy nếu cô miệng mồm như ngày thường, chả hiểu anh còn hào phóng khen tặng đến đâu. Bỗng dưng Nghi thấy mình bình tĩnh lại, tim đã đỡ đập rộn lên như khi nãy.
- Học năm cuối bậc trung học, chắc Nghi nhiều bạn lắm?
- Dạ nhiều lắm, nhưng thân thì ít thôi.
Phong như hỏi cho có lệ:
- Bạn trai ?
Nghi lắc đầu:
- Không có
Phong cười vẻ không tin:
- Không có hay chưa có? Anh không tin lắm đâu. Nghi xinh thế này….
Nghi cãi ngay:
- Thì anh mới nói năm cuối học trung học đó thôi. Học ráng hết sức còn sợ rớt nữa là bày đặt bồ bịch. Vả lại, má với anh Hai mà biết em không lo học mà lo cặp kè bạn trai là ký u đầu luôn.
- Dữ vậy à? vậy chứ theo Nghi thấy khi nào thì mình có thể có bạn trai mà không bị la?
Nghi cười ngây thơ:
- Em không biết.
- Em mười chín chứ hả ?
- Da.
- Vậy chắc trước khi vào Đại học em không dám có bạn trai vì sợ thi rớt, phải không? Vậy nếu đã đậu rồi, đã trưởng thành một chặng nữa rồi thì sao?
Nghi bối rối:
- Em không biết
Rồi cô thắc mắc:
- Nhưng sao anh hỏi em chuyện này ?
Đến phiên Phong bị truỵ Anh hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên:
- Có gì đâu. Anh chỉ hơi tò mò khi thấy Nghi lớn và xinh đẹp thế này mà vẫn chưa có bạn trai.
Câu trả lời dường như làm Nghi chưa hài lòng cô gạn hỏi:
- Em chỉ mới bước qua tuổi mười tám. Em biết là đã lớn, nhưng đâu cứ gì phải cặp kè bạn trai mới chứng tỏ mình trưởng thành.
Phong thở ra:
- À, có lẽ anh đã suy nghĩ một cách hơi áp đặt. Đừng giận anh. Chỉ là những câu chuyện phiếm thôi mà. Nếu em không thích nói về vấn đề này, thì anh sẽ không đề cập đến nữa.
Nghi so vai:
- Không sao, em đâu có giận, chỉ làm lạ….
Phong phân trần, mắt nhìn Nghi:
- Tại vì xung quanh anh thấy các cô cậu từ mười sáu, mười bảy đã thân mật với nhau lắm, chuyện lứa đôi không cổ hủ, dè dặt như lớp của anh xưa kia. Nhưng nếu em đã có kế hoạch dồn tâm trí vào việc thi cử và vào cổng trường đại học, thì cũng là tỉnh táo và thông minh đấy chứ.
- Vậy à.
Nghi ngẫm nghĩ rồi cô cười nói:
- Nói vậy chứ cũng chưa chắc. Để ra cho mình một hướng đi là một chuyện, nhưng diễn tiến xoay chiều của cuộc đời lại là một chuyện khác.
Cô nhún vai nói vui:
- Sao anh không nghĩ em bốc phét và khuôn mẫu thế chỉ vì chưa có ai thèm để mắt đến em ?
Phong lại lắc đầu:
- Anh không tin đâu.
Nghi tiếp lời, cười nói:
- hay thực ra em chưa gặp đúng người. Chứ nếu có, không chừng ngày chủ nhật của em sẽ tuyệt vời hơn, thay vì nằm dài ở nhà gặm nhắm mớ sách vở khô khan chán chết này.
Phong nhìn cô đăm đăm:
- Có chắc vậy không ?
Nghi ngạc nhiên không hiểu:
- Dạ chắc gì cơ?
Phong hơi chồm người lại gần, mắt sáng rực:
- Có chắc là đã gặp đúng người, em sẽ không còn bó mình với những nguyên tắc cứng ngắc, khuôn mẫu đó, có phải không ?
- Hơ …
Nghi ngơ ngác với lời của anh. Nhìn vào mắt anh, trái tim cô bỗng vội vã nhịp đập. Cô như vừa chợt hiểu, và cũng vừa lo sợ, không biết có thật như vậy?
Cô ấp úng:
- Anh có ý gì khi hỏi vậy ?
Phong nhướng mắt tự tin:
- Bởi vì anh hiểu bé Nghi đang nghĩ gì về anh, và anh cũng vừa nhận ra được tình cảm của mình.
Nghi sững người, anh vừa nói gì vậy? Đó là những lời cô ao ước nghe từ anh. Câu nói của anh có được rõ ràng không? Sao nó cứ như bâng quơ không thật.
- Nghi, Nghi – Phong đang gọi cộ Giọng anh dịu dàng – Em có hiểu điều anh vừa nói không ?
Điều gì nhỉ ? Nghi trơ mắt ngó anh, rồi như một đứa xuẩn ngốc, cô buột miệng:
- Giống như lời tỏ tình vậy.
Nói rồi cô mới ý thức được câu nói kỳ khôi của mình. Trời ơi, học nhiều, đọc nhiều sao cô không chịu nghiên cứu, khi được tỏ tình văn hoa bóng bẩy như anh, thông thường người con gái sẽ xử sự thế nào? E thẹn làm như không hiểu hay ngỏn ngoẻn lúc lắc đầu “không dám đâu” hay nham nhở gật đầu ừ đại?
Phong cũng hơi bất ngờ với câu hỏi của cô, anh cười:
- Em cũng nghĩ vậy à? – Anh nheo mắt – mà nếu đúng như vậy thì sao?
Thì sao? Nghi có biết đâu, sao anh cứ nói lửng lơ thế nhỉ ? Bộ những lời tỏ tình thông thường phải mơ mơ hồ hồ như thế này sao ?
- Thế nào hả Nghi ? Cho anh biết em đang nghĩ gì đi.
Phong nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay cộ Nghi giật mình như muốn giật tay về. Nhưng không hiểu sao tay cô vẫn nằm gọn trong bàn tay anh. Cô nhìn xuống tay anh và rồi lại ngẩng lên bối rối:
- Anh phong… Nghi…
Tiếng kèn kẹt của cánh cổng mở cửa vừa vang lên, Q Ân đã phóng lên bậc tam cấp vào phòng khách, miệng huýt sáo vang vang
Chợt cu cậu ngừng chân, ở phòng khách lại đang có khách. Chị ba của cậu mặt đỏ như ráng chiều, ngồi khép nép nhìn xuống đôi bàn tay, dáng điệu mờ ám giống y những lần cậu bắt gặp Nghi ăn vụng trong bếp. Còn người khách, đâu xa lạ gì, anh Phong chứ ai. Bây giờ, anh dựa vào salon, đang nhìn cu cậu cười:
- Đi chơi về hả Ân ?
- Dạ – Ân đáp, mắt vẫn quan sát hai người.
- Ân lớn lên cao dữ. Chắc thích chơi thể thao lắm? – Phong hỏi tiêp
Ân cười, quyết định nhanh, cu cậu quẳng chiếc túi xách lên salon và ngồi phịch xuống cạnh Nghi và trả lời Phong:
- Em chơi đủ thứ, chạy bộ, bóng rổ, bơi lội, mai mốt em còn học chơi xà đơn, xà kép luôn.
Phong cười như thán phục:
- Cha, chơi nhiều môn kết hợp như vậy rất tốt. Anh cũng ước sao mình sung sức và trẻ trung được như em. Thể thao rất tốt cho sức khoẻ.
- Vậy sao anh không chơi ?
- Anh cũng có chơi, nhưng chỉ chơi được cầu lông. Anh không có thì giờ.
- À – Ân cười gật gù – Môn thể thao quý tộc.
Phong nhún vai không phản bác:
- Anh rất bận nên chơi cũng không đều. À, em có thích cầu lông không? Nếu muốn chơi thêm một môn nữa thì theo anh.
Ân mỉm cười lắc đầu:
- Thôi môn đó không hợp với em.
- Vậy à.
Phong không nói gì thêm, Ân quay sang chị :
- Anh hai chưa về sao, bà Nghi ?
Lời ăn nói xấc xược trước mặt anh Phong của nhóc Ân làm Nghi hơi xấu hổ với anh. Cô liếc nhanh Phong, thấy anh vẫn ngồi thản nhiên, như không nghe thấy ngôn từ xách mé gọi cô của thằng em quậy, cô mới yên tâm một chút. Nghi lắc đầu trả lời em:
- Anh Huy chưa về – rồi cô hỏi lại nó – Còn mà … em, sao về sớm thế, mọi bữa chủ nhật đi đến tối mịt mới về.
Ân gãi đầu:
- Ồ, tại… hôm nay chán đi rồi
Nhìn Phong vẫn ngồi yên lặng trước câu đối thoại xù xì, tẻ nhạt của hai chị em. Ân bỗng thay đổi thái độ, ra vẻ người lớn, cu cậu hắng giọng cười với anh:
- Em vừa nhớ ra, anh Huy có hẹn đi picnic, có lẽ buổi chiều mới về lận.
Câu nói của Ân làm Nghi chú ý có lẽ nhóc Ân nghi Phong đến tìm Huy, vì chờ Huy về nên Nghi tiếp chuyện thay thế.
Cô còn đang tròn mắt ngó cậu em, Phong đã nở nụ cười hiểu ý :
- Vậy à, vậy mà anh cứ tưởng Huy tạt đi đâu đó thôi. Nếu hắn đến chiều mới về được thì… thôi, anh về vậy.
Ân vẫn giữ nét cười “gia chủ” trên mặt:
- Dạ, nhưng mà anh tìm ảnh có gì gấp không? Có cần nhắn ảnh không, chút chiều ảnh về tụi em sẽ báo lại.
Phong lắc đầu ngay:
- À thôi. Anh chỉ ghé qua chuyện trò với Huy chút thôi. Bữa khác anh đến vậy.
Anh đứng lên, kín đáo nhìn Nghi, cũng vừa lúc cô ngập ngừng nhìn anh. Ánh mắt ngầm nhắc cô câu hỏi bỏ lửng khi nãy của anh, miệng anh nhoẻn cười:
- Anh về nhé Nghi.
Nghi dạ nhỏ, nhìn theo dáng anh đi, ngoài sân, nắng vàng rực làm chiếc áo trắng của anh càng loé sáng.
Ân tiễn Phong ra, đóng cổng lại, hắn nhẹ nhàng quay vào đến sát Nghi, cô mới như sực tỉnh. Đôi mắt nó sắc bén đang ngó lom lom trên mặt cô, Nghi ngạc nhiên:
- Gì vậy thằng quỷ ?
- Ngó bà – Ân buông gọn câu trả lời:
- Sao lại ngó tao ?
Ân nhún vai:
- Tại hôm nay bà quái lạ chứ sao.
Nghi máy móc đưa tay quẹt lên má :
- Cái gì quái lạ ? Mày đừng có bịa chuyện.
Ân bỉu môi:
- Ai thèm bịa chuyện – rồi nó nói trống không như tự nói mình nghe – Đàn bà con gái xạo sự thấy mà chán. Hồi nãy bầy đặt em em, chị chị, còn bây giờ lại trở giọng mày tao rồi.
Nghi xấu hổ đến đỏ mặt:
- Tao gọi thế vì… không muốn anh Phong … à, người ngoài đánh giá nhà mình ăn nói không có trật tự. Nhưng nếu mày thích… thì mình gọi lại chị em cũng được chứ sao, má cũng bảo vậy mà.
- Xì , bữa nay bà đạo đức giả nhắc lời má.
Ân nheo nheo mắt nhìn cô:
- Có thật là bà muốn nghe theo lời má ?
Nghi mím môi rủa thầm thằng em quái ác, hiểu tận gan ruột của cô mà chưa chịu tha cho.
- Bây giờ hỏi thiệt bà nè – Ân cười nham nhở với chị – Kêu mày tao, với chị chị em em bà thích cái nào?
Nghi ngần ngừ, rồi thở dài:
- Nói thật ra – cô cười, nụ cười y chang thằng em, cô nói nhanh – kêu mày tao dĩ nhiên khoái hơn.
Ân sáng mắt:
- Thoải mái hơn phải không ?
Nghi toét miệng cười, cô vỗ vai em:
- Dĩ nhiên, suông miệng hơn rồi, thằng quậy đầu đinh.
Hai chị em ngó nhau cười sặc. Bây giờ mà Phong có quay lại, chắc phải tá hoả, Nghi và Ân sao mà xấc xược, nụ cười trên mặt sao mà láu cá trẻ nít. Đâu có nhận ra nổi Nghi với dáng vẻ e thẹn khi nãy.
- Đói bụng quá – Ân la lên.
Nghi rạng rỡ :
- Tao đâu có nấu cơm. Ra ngoài ăn nha, hamberger hay bún bò huế ?
Ân ứng tiếng ngay, như không cần suy nghĩ :
- Bún bò huế, bà bao nha.
Nghi rộng lượng:
- Ờ, tao biết ngay, hôm nay hết tiền nên mới về nhà sớm phải không ?
Ân cười, không trả lời, tuy hay cãi nhau như chó với mèo, nhưng phải nói nó và Nghi vẫn nhanh chóng hiểu ý nhau.
Buổi trưa nắng gắt, Ân nổ máy xe đợi chị trước cổng. Cái đầu đinh model không đội nón như phơi da đầu dưới ánh nắng mặt trời, đến đổ mồ hôi trong khi Nghi vẫn đang lui cui khoá cổng.
Ân cằn nhằn:
- Lẹ lên, nắng quá nè, bà Tú.
Nghi cũng vừa khoá xong cổng, cô ngồi lên yên, nhăn nhó em:
- Đã bảo đừng gọi tao là bà Tú rồi mà.
Ân vô ga, câu cằn nhằn của Nghi rớt đâu đó ra đường, câu này nghe thường quá, thằng nhỏ đâu thèm để ý.