Xem đầy đủ chức năng : Vài dòng cho anh, người của người ta
Vallice_Valentime
06-08-2019, 03:39 AM
[30/09/2019]
Hi anh,
Topic này khá dài, do em hay viết nhật kí linh tinh mỗi ngày. Cũng không có gì quan trọng cả đâu, anh bấm vào đây (http://www.matnauhoctro.com/4rum/showthread.php?427889-V%C3%A0i-d%C3%B2ng-cho-anh-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-c%E1%BB%A7a-ng%C6%B0%E1%BB%9Di-ta&p=5323157&viewfull=1#post5323157) để chạy thẳng tới bài cuối ngày hôm nay em viết cho anh nhé.
[06/08/2019]
Cứ mỗi lần có chuyện buồn là mình lại bắt đầu viết. Những dòng linh tinh và rời rạc từ trong note điện thoại. Tết vừa rồi mình mất điện thoại, và mọi thứ mất hết. Hơi buồn chút, nhưng mà chắc cũng vui. Vì những nỗi buồn cũng đã ra đi hết rồi. Dạo này mình lại gặp chuyện buồn, rất buồn. Lại hay viết linh tinh. Chợt nhớ ra, à cũng có một nơi mình từng coi là nhà. Cũng có nơi có thể lưu lại được vài dòng của mình.
Mình muốn dùng nick Lao Đao, hay là Dư Âm cơ. Nhưng mà, quên hết password rồi. Chỉ còn nhớ mỗi account đầu tiên thôi :rain:
Sẽ viết đến lúc không còn buồn nữa, hay ít nhất là không còn buồn vì chuyện này nữa.
Thương,
Mình gặp anh trong đợt thực tập ở Romania. Mình là thực tập sinh, thực tập trong 3 tháng, còn anh là kỹ sư của nhà máy ở Việt Nam, sang training 3tuần. Mình gặp anh vào giữa đợt thực tập, khi mình vừa hoàn thành tuần thứ ba và đang chết trong sự chán như con gián thì anh xuất hiện, vào cùng văn phòng.
Mình, 22 tuổi, đang in a relationship với bạn trai, hơn 3 tuổi, đã được gần 4 năm. Tụi mình yêu xa gần như hoàn toàn trong khoảng thời gian yêu nhau.
Anh, 32 tuổi, đã có vợ và một con trai 3 tuổi.
Và chúng mình va vào nhau.
Có chết đi sống lại mình cũng không thể tin được mình lại để bản thân dính vào mối quan hệ như thế này. Nhưng mà, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Chúng mình ở cạnh nhau 3 tuần, thì nắm tay nhau chỉ được hơn một tuần, với nhiều niềm vui, nỗi buồn, cả nước mắt. Và từ đầu tụi mình đã xác định, sẽ chẳng có tương lai gì cả. Chỉ bên nhau lúc còn có thể, vậy thôi. Nghe như tình một đêm, nhưng mà tình yêu là có thật.
Giờ anh đã về Việt Nam được 2 tuần rồi. Chỉ còn mình ở đây, quanh quẩn với những nơi nhiều kỉ niệm, và buồn một mình.
Nhưng mà sớm thôi, 3 tuần nữa mình cũng sẽ về Hungary tiếp tục học. Hi vọng tình cảm này sẽ sớm nguôi ngoai. :hug:
Update ngày 30/09/2019: Mình đóng topic ở đây thôi, quay lại với việc học tập và sẽ thôi không còn buồn. Cố gắng và yêu thương bản thân mình nhiều hơn nhé tôi ơi :hug: :hug: :hug:
Vallice_Valentime
06-08-2019, 03:42 AM
Hôm bữa bạn trai em uống say tự nhiên nói với em là, em học xong thạc sĩ về mình cưới nhé. Cùng cái hôm anh bay về VN luôn. Rồi anh ấy tâm sự nhiều thứ lắm, về những mệt mỏi khi phải yêu xa, về đôi lúc nghi ngờ, đôi lúc ghen mà bình thường anh ấy ko bao h nói. Và anh ấy sẽ đợi, dù em có không cần ảnh vẫn đợi. Rồi nhiều nhiều chuyện nữa. Rất lâu rồi 2 đứa mới ngồi nói chuyện với nhau như thế. Nó khiến em nhận ra, à mình vốn luôn có nơi để trở về, vẫn có người thương mình và thương chỉ mỗi mình mình. Còn anh thì lúc đó, đang trên đường trở về với nơi thuộc về anh rồi.
Sau đó em đã định sẽ nói với anh là, chắc là mình ko nên liên lạc với nhau nữa, để trái tim có thể nguôi ngoai dần, để có thể không nhớ gì về nhau nữa. Nhưng đến lúc anh gọi, buổi sáng anh vừa về và em lên công ty á, em lại không nói được gì. Chỉ nghe thấy giọng anh nói thôi em đã thấy tim mình thắt lại. Vẫn biết quên đi là điều tốt nhất cho cả hai, nhưng sao nghĩ đến việc một ngày tình cảm này không còn được nhớ đến nữa, em lại buồn không chịu nổi.
Em cảm thấy mình thật xấu xa, nhưng em đã rất vui khi anh gọi. Khi anh phải vòng ngược từ sân bay về khách sạn, mệt đến mức hai mắt mở không nổi vẫn gọi cho em. Khi anh đợi đổi chuyến ở Bucharest cũng gọi cho em suốt quãng thời gian đó. Em đã rất vui. Đến lúc anh về VN rồi nhiều lúc muốn nhắn gì đó cho anh em cũng ngập ngừng, sợ anh đang ở với vợ, sợ làm phiền anh, vì anh sẽ còn nhiều mối bận tâm hơn khi ở VN. Nhưng mà ngày nào cũng vào box chat của anh, xem anh có đang online không, rồi lật lật đọc lại hết tin nhắn cũ, có hôm đọc những hai ba lần.
Rồi em đi chơi với anh hai, cố làm cho mình bận rộn. Đi từ sáng đến tối mịt, leo hết ngọn đồi này sang ngọn núi khác. Em còn gặp được một cặp host rất dễ thương. Chị gái là một người rất thích đi du lịch. Vừa tới nơi bọn em đã tám đủ chuyện trên trời dưới đất, về nhiều miền đất khác nhau, mất gần 2 tiếng đồng hồ. Đến lúc đi chơi về lại đem bia ra uống và hàn huyên. Em không có thời gian để nhớ đến anh nữa, và nghĩ mình đã nguôi ngoai dần. Em nghĩ thế.
Vậy mà đến lúc đi làm lại, trên đường đi ra trạm xe, nhìn hàng rào hoa dâm bụt, nỗi nhớ lại tràn về. Rồi ra xe buýt chờ, lại nhớ những lần lên xe đưa mắt tìm xem anh đang ngồi đâu đó. Lúc xuống xe vẫn nhớ anh từng đứng sẵn ở dưới đợi, hoặc em sẽ đợi anh xuống, rồi cùng nhau đi bộ vào văn phòng, cùng nhau nghe nhạc, xem phim, rồi đi dạo xưởng. Em đã nghĩ trước về những hành trình này nhiều lần, để tự dỗ bản thân rằng rồi sẽ quen thôi, rồi sẽ quên thôi. Vậy mà vẫn buồn, hì hì. Nhưng em không khóc, vì em đã hứa rồi :D
Nhưng mà không sao đâu, thời gian có thể xoa dịu vết thương mà, chỉ là, chắc là, chưa đủ. Chắc là em vẫn cần thêm chút thời gian nữa.
Từ hôm anh về, sau lần cuối anh gọi em trước khi đi đón Min, em không còn được gọi anh, được nghe giọng anh nữa. Nhắn tin cũng phải rất dè dặt. Dù hôm nào cũng vào box chat với anh trên dưới chục lần, nhưng chẳng bao giờ dám nhắn, cũng nghĩ là không nên nhắn. Vẫn nghĩ đừng nên nhắc về những yêu thương cũ nữa, cứ để mọi thứ trôi đi, rồi thì mình sẽ quên được nhanh hơn. Vậy mà hôm qua, lúc anh gửi em video và nói anh nhớ em, lúc em nghe lại giọng anh hát, nhưng anh đau khi anh mất em, em đã thấy lòng mình đau lắm, tim như thắt lại, suýt nữa thì khóc mất rồi hì hì. (nhưng mà chưa đâu nhé, em vẫn giữ lời mà ). Em xem đi xem lại video đó không biết bao nhiêu lần. Nhìn anh thật buồn. Nghe anh hát cũng thật buồn. Vậy mà em không dừng lại được, chỉ muốn nhìn muốn nghe mãi.
Rồi anh gọi cho em. Trong em lẫn lộn lắm. Nhưng em bấm nghe trước khi em kịp nghĩ. Chắc là em nhớ anh quá, thấy anh gọi đến bấm nghe ngay, sau đó mới chợt nghĩ giờ này ở VN là mấy giờ rồi, anh đang ở đâu, sao lại dám gọi em,… Và trong những hỗn loạn đó, không hiểu sao em vẫn thấy vui. Dù biết là không đúng, em vẫn thấy vui, vì anh vẫn nhớ đến em, vẫn dám gọi cho em dù đang ở trong nhà. Lúc đó em đã nghĩ là, chắc anh đã nhớ em lắm, như em vẫn luôn nhớ anh vậy, nên mới gọi, nên em đã rất vui. Được thấy anh được nghe em nói sau nhiều ngày, em đã rất vui. Nhưng mà, nhìn anh thật buồn. Mình đã nhìn nhau thật buồn, và đó là điều em không muốn. Em đã hi vọng anh sẽ vui hơn, được về nhà và không còn phải ăn những món ăn nhớ nhà nữa, được gặp Min ôm Min chơi với Min. Em đã hi vọng được nhìn thấy anh mập hơn, tươi hơn, và không còn nghĩ nhiều về em nữa. Em cũng hi vọng đôi mắt mình biết nói dối, để anh thấy em cười thật tươi, để anh nghĩ em không còn buồn, rồi anh cũng sẽ không còn buồn, hì hì.
Chắc là có những điều anh nghĩ, em sẽ không bao giờ hiểu được thật. Nhưng với những chuyện đã không thể thay đổi được rồi, em mong anh sẽ thôi không nghĩ nữa.
Có lẽ em biết lí do tại sao mà mình lao vào nhau, nhanh chóng và bất chấp đến vậy. Bởi vì trong quá khứ có lẽ cả hai đều thiếu một mối tình mà chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đủ, không cần phải nghĩ suy toan tính gì nhiều. Em không biết anh thấy được gì từ đôi mắt em, nhưng em yêu anh không phải từ đôi mắt, mà là từ ánh mắt anh dành cho em. Thật ra em đã để ý, từ trước, đôi lúc thấy anh nhìn, nhưng em hay lảng đi, sợ mình ngộ nhận. Tới hôm đến khách sạn ăn uống và chơi, rồi nghe anh tâm sự, em cũng để ý hết, nhưng em nghĩ là, chắc đó chỉ là sự quan tâm của anh trai dành cho em gái thôi. Có lẽ tại anh lớn rồi, còn em chưa từng được ai quan tâm như thế, nên có lẽ hơi nhầm lẫn. Em dỗ mình thế, rồi thôi.
Cho đến lúc anh nhắn cho em bảo rằng, với anh em là tuyết rơi mùa hè, tự nhiên em thấy đất trời hơi đảo lộn một tí, một tí thôi, rồi nhắn cho anh bài hát kia như một lời nhắn nhủ và từ chối khéo. Bản thân em là đứa quy tắc, chưa bao giờ muốn bước chân vào cuộc tình của bất cứ một ai, chứ đừng nói là đến với một người đã có gia đình và con nhỏ. Nhưng mà đến hôm sau tự nhiên em để ý kĩ hơn cách anh nhìn em, rồi em chết chìm trong ánh mắt ấy, rồi em nắm lấy tay anh, nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, nhanh hơn tất cả những quy tắc mà em từng có trong nhiều năm qua.
Nhưng mà, em đã biết từ đầu, sẽ chẳng có kết quả gì cho chuyện này cả. Từ lúc nắm lấy tay anh, em đã không nuôi cho mình bất cứ hi vọng gì. Trước đó mình đã từng nói với nhau, đối với mỗi chúng ta gia đình là tất cả. Em thì chỉ có gia đình lớn thôi, nhưng anh thì đã có gia đình nhỏ của mình, có người mà đối với anh là tất cả, có người mà anh sẽ không bao giờ từ bỏ được.
Từ đầu em đã biết, rồi mình cũng sẽ chỉ còn là kỷ niệm trong nhau thôi, nhưng mà em vẫn không hối hận vì đã nắm lấy tay anh đâu. Vì em biết, người đàn ông mình từng yêu là người rất giỏi giang và nghị lực, là người giàu cảm xúc, biết suy nghĩ và thương yêu gia đình. Vậy là được rồi. Còn chuyện giữa anh và em, đã biết rõ là không thành, thì cũng đừng nên nghĩ nữa. Mình đến với nhau không suy nghĩ, thì đến lúc chia xa cũng không nên nghĩ thêm gì. Anh phải yêu thương bản thân mình trước, ăn nhiều hơn và vui nhiều hơn, rồi yêu thương gia đình mình, gia đình nhỏ gia đình to, rồi đến sự nghiệp của bản thân, anh sẽ thành công thôi em tin chắc đấy, vân vân và mây mây, sau cùng nếu rảnh rỗi một chút thì hãy nhớ đến em, mà hông nhớ luôn cũng được. Em cũng sẽ cố gắng như thế. Tình cảm này, nếu quên được thì tốt, mà nếu không, thì mình đừng quên cũng được, nhưng hãy cất nó kĩ vào, lâu lâu nhớ lại và mỉm cười, à thì ra đã từng có những ngày mình yêu bất chấp như thế, thì ra mình cũng từng có một tình yêu đẹp đến thế, là được rồi.
Hì hì, những lúc ngồi bình tâm mà nghĩ em mới nói được những điều hay ho thế này thôi. Chứ đến lúc nhìn thấy mặt anh, em lại chẳng nghĩ thêm gì được nữa. Lại muốn ngày nào cũng được thấy anh được nghe anh nói, muốn chiếm anh làm của riêng. Lại muốn có anh ở cạnh, muốn được ôm anh và được anh ôm hoài. Nhưng mà sẽ không sao đâu, rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả thôi mà. Rồi sẽ có một ngày, mình nhìn vào mắt nhau mà không còn buồn nữa. Em không muốn thấy anh buồn. Em sẽ vui, nên anh cũng không được buồn và nghĩ thêm gì nữa nhé. Hôm qua lúc anh gọi, em chỉ muốn nhìn anh hoài thôi, hì hì. Nhìn ánh mắt của anh dành cho em, dù thật buồn nhưng đầy tình yêu. Ừ, đúng là đôi mắt của người em yêu đây rồi, không lẫn đi đâu được. Hôm qua lúc gọi, đã rất nhiều lần em suýt khóc. Nhưng không sao, nước mắt chảy ngược vào hết rồi. Kể cả khi anh không nhìn thấy, em vẫn giữ được lời hứa không khóc nữa, nên anh cũng lo giữ lời hứa đi đó, biết chưa.
Sau này em hi vọng mình có thể thân thiết như anh em trong nhà. Em sẽ đến chơi với vợ anh và với Min. Sau này nếu em cưới chồng và có con sẽ dắt con lên chơi với anh Min. Mình vẫn sẽ thương nhau, nhưng theo một kiểu khác, một kiểu mà sẽ không ai phải buồn đau cả.
À, có mấy gói snack anh mua cho em ở value center á, anh nhớ không, em chưa dám ăn luôn. Không phải em để dành đâu, nhưng nhìn nó em cũng nhớ đến anh nữa, buồn lắm chẳng muốn ăn luôn. Nhưng đến trước khi về lại Hung em sẽ ăn hết, sẽ chỉ cho mình nhớ đến anh tới lúc đó thôi, rồi cất tình cảm này lại ở Baia Mare nhé. Tới lúc đó, không còn đi qua những nơi nhiều kỉ niệm nữa, chắc là em sẽ dễ nguôi ngoai hơn thôi mà.
À, anh còn nhớ bài anh cho em nghe lúc em khóc không? Dạo gần đây em nghe bài đó hoài luôn. Nhớ lại lúc khóc lại thấy dị ghê. Em không phải đứa hay khóc đâu, chẳng hiểu sao lúc đó lại vỡ òa như thế nữa.
Tình tựa bão tố, dù có tan úa, mộng đẹp xin giữ… trong tim
Hãy cho nụ cười dù ngày mai có phai mau
Bài này lời rất hay luôn á. Em phải nghe hoài để dặn mình, không được buồn nữa và phải cười thật tươi. Thật ra trái tim nguôi ngoai hẳn không phải là khi mình quên được nhau, mà là khi mình vẫn nhớ, nhưng tim đã thôi buồn, đúng không? Nhớ về em như một kỷ niệm đẹp để mỉm cười khi nhớ đến, được chứ?
Em nhớ và thương anh, nhiều.
Vallice_Valentime
06-08-2019, 03:45 AM
Tự nhiên em lại nhớ cái lần anh kêu em là đồ ngốc. Anh bảo là anh phải bảo vệ cho người con gái anh thương chứ, hì hì. Thật ra ngoài ba mẹ mình ra, em chưa từng chờ đợi được ai bảo vệ. Cũng không hề muốn luôn. Em lớn lên, luôn hi vọng có thể sống mà không cần dựa dẫm vào ai, không cần phải trông đợi điều gì từ ai cả. Trong tình yêu với em trước giờ cũng thế. Em không chờ đợi người mình yêu giàu có cho mình một đời sung túc, cũng không mong chờ người ta có thể che chở bảo bọc cho mình. Em thích sống một cuộc đời riêng, có thể không giàu có nhưng kiếm đủ để tự lo cho bản thân, có thể đi cùng người mình yêu chỉ vì mình yêu người ta thôi chứ không còn vì lí do nào khác.
Sau này nếu có cưới, em cũng vẫn sẽ chọn cưới người mình yêu. Anh từng bảo quan trọng nhất phải cưới người thương mình, nhưng mà em không thích thế. Nếu vậy thì em sẽ cảm thấy rất buồn và nhàm chán, nếu mỗi sáng tỉnh dậy nhìn thấy người mà mình không yêu. Hì hì. Phụ nữ không phải hơn nhau ở tấm chồng đâu, phụ nữ hơn nhau ở chính bản thân mình. Nếu chọn sai thì em sẵn sàng từ bỏ, nếu chọn không được thì em ở vậy một mình. Em biết có thể sẽ rất quạnh hiu, nhưng mà ở cạnh một người thương mình mà trái tim mình không hướng về người ta, thì sẽ lại càng cô đơn hơn nữa.
Có thể anh thấy em hơi ngông. Thật ra là em rất ngông. Hì hì. Có thể vài năm nữa em sẽ khác, nhưng thật sự em không mong như thế. Em muốn mãi được là chính mình. Được yêu hết mình. Được sống hết mình.
À, hôm nay anh có viết câu gì liên quan đến thông minh và lương thiện ấy nhỉ. Anh từng khen em thông minh. Và em từng nói làm con gái thông minh không phải chuyện tốt lành gì. Vì con gái thông minh hiểu nhiều, và sẽ hay nghĩ nhiều. Đôi khi làm một việc khi không suy nghĩ, lại phải tốn thêm nhiều thời gian để suy nghĩ về việc đã làm thêm nữa. Và con gái thông minh, thường sẽ dằn vặt hoài. Thà ngốc một chút, để bảo chẳng biết việc đó là sai. Nhưng em biết việc này là sai rồi, nhưng vẫn cứ làm. Vẫn biết là sẽ đau, nhưng không thể dừng lại được.
Ừ, ước gì em ngốc một chút, có lẽ em đã lương thiện hơn nhiều, phải không?
Vallice_Valentime
06-08-2019, 03:47 AM
Hôm qua em đã mơ một giấc mơ rất kì lạ. Em đang đi ăn thì nhận được tin nhắn của anh, vài bức hình về đồ ăn, rồi hỏi em thèm không. Em chưa kịp trả lời em không thèm đâu thì tự nhiên thấy anh ở trước mặt, đang đứng ngay quầy. Rồi anh cúi xuống bồng Min lên, tay kia nắm lấy tay vợ anh dắt đi tìm chỗ.
Anh mặt áo xám và quần đùi đen, giống như hôm anh tới chỗ em, hì hì. Còn vợ anh mặt váy trắng và cười rất tươi, lại còn nhìn anh suốt. À, vợ anh còn có lúm đồng tiền rất duyên, mà em nhìn cứ thấy ghen tị hoài.
Xong rồi mình chạm mắt nhau. Trong tích tắc thôi rồi anh nhìn đi chỗ khác. Lúc đó anh vừa đưa gia đình đến bàn. Anh để vợ ngồi hướng đối diện với em, có thể nhìn thấy em, còn mình thì ngồi xoay lưng lại, như thể anh sợ nhìn vào mắt em vậy. Chuyện đó làm em buồn một chút, nhưng rồi tự nhiên em lại vui, và thấy lòng nhẹ nhõm lạ.
Em mừng vì thấy anh vẫn đang hạnh phúc. Anh phải hạnh phúc thì em mới đủ can đảm bước ra khỏi cuộc tình này được.
Cũng có những lúc em muốn hỏi anh nhiều chuyện, nhưng mà không dám. Chuyện về gia đình, về cuộc sống của anh. Em vẫn nhớ trên ban công phòng anh, anh từng nói cuộc sống kết hôn không như mơ, trước khi cưới người ta coi mình là tất cả nhưng sau khi cưới thì không phải vậy. Rồi giờ anh lại kể về những ngày ăn mì tôm hoài. Em nghe, thấy xót...
Nhưng mà đó là chuyện gia đình của anh. Ngay từ đầu em đã biết mình không thể và không có quyền can thiệp hay tò mò tọc mạch. Em chỉ có thể ở đây, đợi đến lúc anh cần, và sẻ chia. Thế thôi. Và em sẽ vẫn luôn ở đây, mỗi lúc anh cần, như một cô em gái ngoan thiệt ngoan nhé.
Thật ra có một câu, em muốn hỏi anh từ rất lâu, dù đã biết trước câu trả lời. Anh có dám từ bỏ mọi thứ để đến với em không? Em không sợ xã hội đàm tiếu. Không sợ ba mẹ cản ngăn. Sẽ thương Min như con ruột, và sẽ khiến Min thương em như mẹ ruột.
Chỉ cần anh dám.
Em có thể từ bỏ mọi thứ vì tình yêu của mình. Mà cũng không hẳn. Phải gọi là sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cho tình yêu của mình. Chỉ cần người em yêu dám bước về phía em, một bước.
Nhưng mà em sẽ không hỏi. Nên nếu một ngày nào anh có thể đọc được những dòng này, thì cũng đừng trả lời. Vì em biết câu trả lời rồi. Hì hì.
Min cần mẹ ruột. Min còn quá nhỏ để phải sống xa ba hay mẹ ruột của mình. Và Min là cả thế giới của anh. Còn em có lẽ chỉ là người mà anh trót say trong đôi mắt ấy mà thôi.
Và em sẽ không bao giờ trách anh cả, không bao giờ. Em sẽ chỉ tự hào, vì người em yêu thương yêu gia đình đến thế mà thôi.
Có lẽ khoảng cách mười năm cách biệt là thế đó anh. Là em còn quá trẻ, chỉ sợ sau này hối hận vì những gì mình không dám làm. Là có thể buông bỏ, mặc sự đời người ta nói, không cần biết đúng sai, để một lần sống chết hết mình vì tình yêu. Nhưng em sẽ hiểu và tin vào những gì người em yêu lựa chọn. Và có lẽ những gì em làm được cho người ấy cũng chỉ có thế thôi.
Nếu mình gặp nhau cách đây 5 năm cũng không thể thành được. Anh nói là ba mẹ em sẽ không cho phép anh đến với em đâu, nhưng mà em không nghĩ thế. Đối với em chuyện ba mẹ cho phép hay không không quan trọng. Vì em sẽ bảo vệ tình yêu của mình. Chỉ cần có tình yêu. Chỉ là nếu mình gặp nhau 5 năm trước, sẽ không có tình yêu nào cả, nên em mới nói là chuyện sẽ không thành, vậy thôi. Còn với em, chỉ cần có tình yêu, em sẽ làm mọi cách để bảo vệ cho tình yêu của mình. Chỉ cần người ấy dám bước đến em một bước, em sẽ không bao giờ quay lưng. Chỉ cần người ấy dám nắm lấy tay em, em sẽ không bao giờ là người buông bỏ trước.
Chỉ là người ta chỉ dám trao em một ánh nhìn, chứ nào có dám bước bước nào đâu, hì hì.
Vallice_Valentime
06-08-2019, 04:12 AM
Có lẽ những bông hoa dâm bụt mà mình cùng thấy đều đã úa tàn cả rồi anh ạ. Nhưng những bông hoa mới lại nở, tuần hoàn vậy thôi.
Hôm qua em lên hồ chơi với anh hai. Lại nhớ lần trước tại sao mình bỏ lỡ chuyến đi hồ, hì hì. Rồi tự nhiên trong lúc đang chèo kayak, anh hai nói giờ mà còn Hòa Điệp ở đây thì vui hì. Anh Hòa về anh hai không có người chạy bộ chung, nên buồn. Em không có anh ở đây, nên cũng buồn.
Hôm qua em cùng anh hai nấu ăn. Vì làm trái ca, nên là lần đầu hai đứa cùng nhau nấu ăn. Ngó vậy chứ anh hai vô dụng cực kỳ. Em làm xong gần hết việc rồi anh hai mới gọt xong mấy củ khoai. Em chê anh hai chậm. Anh hai nói không phải đâu, do bé nhanh đó. Cái gì cũng nhanh. Mà sao chẳng nhanh quên được, anh nhỉ?
Tính ra anh hai có số hưởng lắm. Là người đầu tiên được ăn đồ ăn em nấu luôn đó. Tự nhiên em nghĩ lại, không hiểu tại sao hồi đó em không nấu cho anh ăn nhỉ, hì hì. Chắc có lẽ lúc đó em bận nghĩ, nhiều hôm ngủ không được luôn, vì cảm giác tội lỗi đầy mình á. Giờ anh đi rồi, em không còn làm gì có lỗi nữa, nếu có thì chỉ là lén nhớ anh hơi nhiều, trong tâm trí, vậy thôi. Nên em thấy mình nhẹ nhõm hơn, mới nấu ăn được. Nấu ăn trong tâm trạng lo âu, thì món ăn cũng sẽ âu lo theo đấy.
Có lẽ là sau khi đọc những dòng đầu em viết, anh cũng đã có sự lựa chọn của mình rồi. Em sẽ không nhắn tin cho anh trước nữa. Còn nếu anh có nhắn trước thì, em không chắc nữa, nhưng em sẽ cố, kìm nén bản thân chút nhỉ. Cũng sẽ cố không vào box chat của anh mỗi lúc rảnh, chỉ để xem anh có online không.
Em sẽ cố yêu thương bạn trai của mình hơn. Suy cho cùng, anh ấy là người đã đi cùng em trong những năm tháng cả hai còn ngáo ngơ và trẻ trâu nhất. Cùng nhau trưởng thành, cùng học cách yêu thương lẫn nhau. Những lúc gọi về có thể gặp và chào ba mẹ anh ấy một cách đường hoàng. Có thể qua nhà anh ấy chơi và được mọi người yêu thương. Có thể dẫn anh ấy về nhà. Có thể cùng anh ấy nắm tay giữa phố, tựa đầu vào vai anh ấy mọi nơi mà chẳng cần sợ ai nhìn thấy.
Suy cho cùng thì, thương một người chỉ thuộc về riêng mình vẫn tốt hơn là một người đã thuộc về người khác rồi, phải không anh?
Tự nhiên em lại chợt nhớ đến câu anh hát. Nhưng anh đau khi anh đánh mất em. Lúc đó em đã tự hỏi bản thân mình là, đã đánh mất chưa nhỉ? Giờ nghĩ lại thì, có lẽ là rồi anh ạ, có lẽ là rồi! :)
Vallice_Valentime
06-08-2019, 04:14 AM
Hôm qua bạn trai em lại nhậu xỉn anh ạ. Từ hồi đi làm bạn trai em bắt đầu thói quen nhậu nhiều hơi. Hồi sinh viên bạn ấy không bao giờ uống, và em không thích thế. Nhưng mà mọi người lớn lên, môi trường sống khác đi, đều sẽ dần thay đổi. Nên em không trách bạn ấy được. Chỉ hơi buồn một chút xíu mà thôi.
Xong rồi bạn ấy gọi cho em, và nói bạn ấy yêu và nhớ em nhiều. Em thương bạn ấy lắm. Bình thường chẳng bao giờ sến súa vậy đâu. Lúc nào cũng chê cũng trêu em thế này thế nọ. Vậy mà đến lúc say cứ khen em xinh hoài. Cứ nói với anh em dễ thương nhất. Anh chỉ yêu mình em thôi…
Rồi bạn ấy khoe chiếc nhẫn được bà nội tặng. Bên nội chỉ còn bạn ấy chưa có gia đình. Bà nội kêu bà nội sợ không đợi được, nên tặng trước. Bạn ấy đeo ở ngón giữa, rồi nói khi nào em về sẽ tặng em một chiếc, đeo vào ngón giữa cho em để đặt cọc trước.
Bạn ấy còn bảo anh trả hết nợ ngân hàng rồi, từ giờ anh sẽ cố gắng kiếm tiền và tiết kiệm. Năm sau em về sẽ dắt em đi nước ngoài chơi, các nước châu Á thôi, tùy em chọn. Sẽ cầu hôn em thật lãng mạn, nhưng chưa bắt em cưới bây giờ đâu. Em cứ đi học tiếp, anh sẽ tiếp tục cày, tới lúc có thể sửa sang lại nhà, kinh tế vững chắc hơn sẽ đón em về làm vợ. Anh sẽ cố kiếm thật nhiều tiền, để em không phải lo lắng gì cả, đi làm chỉ để cho vui, còn không ở nhà làm vợ anh thôi cũng được.
Nghe thật mơ mộng và đầy màu hồng anh nhỉ. Những ước mơ của những người còn trẻ. Hì hì. Nhưng em vẫn đã rất vui. Dù có làm được hay không, thì anh ấy cũng đã hi vọng như thế. Đã thương và muốn bên em đến thế.
Anh ấy nói cả công ty giờ ai cũng biết đến em rồi. Vợ của các anh khác có khi mọi người chưa biết, chứ em thì ai cũng biết. Sếp lúc tăng lương còn trêu, người yêu ở xa tiền để đâu cho hết mà đòi tăng lương. Qua nhà họ hàng chơi thì ai cũng hỏi người yêu về chưa, học còn bao lâu nữa thì xong,… Ông ngoại anh ấy, đã hơn chín mươi tuổi rồi, hôm rồi phải vào viện nằm vì sức khỏe đã yếu đi nhiều, còn nói với anh ấy chuyển lời chúc em học tốt, ông sợ khó gặp em lần nào nữa.
Giờ anh đi đâu cũng có người nhắc về em. Ba mẹ anh cũng xem em như dâu con trong nhà. Anh chỉ mong thời gian trôi đi thật nhanh thật nhanh anh có đủ điều kiện để đón em về làm vợ thôi. Sáng mở mắt ra được thấy em bên cạnh, được ôm em vào lòng trước lúc đi làm, đi làm lại mong ngóng tới lúc về để lại được gặp em, cùng em chia sẻ buổi tối. Sau này sẽ cùng em có con, anh thích có con gái, nhưng con gì anh cũng thương, mà không có con cũng không sao, chỉ cần được ở cùng em là được rồi.
Những lời này lúc bình thường em sẽ thấy như toàn những lời mật ngọt. Nhưng nhìn anh ấy vừa say vừa nói, không hiểu sao em lại thấy nó thật chân thành.
Dù gì thì, yêu trong ánh sáng vẫn tốt hơn, anh nhỉ. Nắm tay ngoài đường không phải nhìn trước ngó sau sợ ai nhìn thấy. Có ảnh người mình thương cất trong điện thoại có thể ngắm mà không sợ ai dòm. Người ta có thấy cũng tự hào bảo người yêu mình đó. Có thể cùng nhau tính chuyện tương lai. Chuyện mà không ai biết trước được điều gì, nhưng hôm nay có thể ngồi đây cùng nhau tính, đã là chuyện rất vui rồi, đúng không? Vẫn tốt hơn là tình yêu chẳng có tương lai nào cả, đúng không?
Nhưng mà thật buồn cười, em thật buồn cười, tình yêu trong em thật buồn cười.
Em đã từng nghĩ, trái tim mình chật chội, không thể chứa được nổi quá một người. Em yêu người yêu em gần bốn năm, chưa từng một lần nghĩ đến người nào khác. Dù bốn năm qua người theo đuổi em cũng không ít đâu. Độc thân, đẹp trai, giàu có, giỏi giang và chí lớn,… Người nào cũng có điểm nổi trội, và những điểm khác thì, không tồi. Nhiều hồi nhìn lại em cũng thấy buồn cười, người yêu em chẳng có gì đặc biệt, chẳng hiểu sao em vẫn yêu, vẫn thương lâu đến vậy. Từ những ngày còn là sinh viên, hơi trẻ trâu và ngáo đá một chút. Từ cái hồi còn thích thả thính con gái linh tinh. Từ hồi nhìn thấy ba mẹ em lại run không nói nổi nên lời.
Em và anh ấy, đã cùng nhau đi qua những năm tháng còn nhiều thay đổi, cùng nhìn nhau trưởng thành hơn, cùng giúp nhau trưởng thành hơn.
Thật ra em rất ghét bị ràng buộc. Không mơ mộng về ngày sau hai đứa cưới nhau. Nhưng vẫn nghĩ sẽ không bao giờ phản bội anh ấy, dù chỉ là trong tâm tưởng. Vậy mà mọi chuyện đảo lộn khi em gặp anh, khi em va vào ánh mắt ấy. Rồi em nhận ra, à thì ra, trái tim con người vốn không phải chật hẹp, chỉ là chưa gặp được đúng người mà thôi.
Nhưng mà, em vẫn yêu người yêu em. Em cũng không biết nữa. Em yêu anh ấy. Và em cũng yêu anh. Em không biết mình yêu ai hơn. Em chỉ biết là mình yêu cả hai, bằng những tình yêu khác nhau, nhưng đều là tình yêu cả. Và em thấy mình, thật đỗi xấu xa.
Hôm qua sau khi tắt máy để bạn ấy đi ngủ xong, em đã dỗ lòng mình là, em phải cứng rắn lên, phải cắt đứt với anh đi và chỉ dành tình yêu cho bạn trai mình thôi. Có lẽ em sẽ phải tự nói tự viết câu này nhiều nhiều lần, cho đến khi em làm được, hì hì.
Vì tối qua em lại mơ thấy anh. Hì hì. Buồn cười lắm. Em mơ thấy anh đạp xe chở em đi vòng vòng. Em đứng ở sau xe, đưa tay vịn vào vai anh, lâu lâu thơm lén vào má anh một cái. Đúng là mơ anh nhỉ, chẳng hợp lí gì cả. Nhưng trong mơ cả hai ta đều đã rất hạnh phúc. Cùng nhau. Ừ thì, có lẽ chỉ có thể là trong mơ thôi…
Không thể nói quên là quên ngay được, người mình đã từng thương tới mức nghĩ đến chuyện buông bỏ tất cả. Nhưng mà rồi sẽ quên được thôi, phải không anh? Cố gắng từng ngày, rồi mình sẽ quên được nhau thôi mà…
Vallice_Valentime
07-08-2019, 05:01 AM
Người ta nói càng cố quên thì lại càng nhớ phải không anh nhỉ? Giờ em cố nhớ anh để mà quên thì có được không?
Em vẫn chưa bỏ được thói quen bật tin nhắn của anh lên mỗi ngày, chỉ để xem anh có online không. Nhưng đã không còn nghĩ tới việc nhắn gì cho anh rồi. Một bước tiến mới, anh nhỉ. Hôm rồi em lên hồ chơi, chụp được vài bức ảnh xinh xinh, cũng muốn gửi cho anh, nhưng lại thôi. Hôm trước em nhận được bơ từ nhà gửi đến, muốn chụp khoe anh lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại tiếp tục thôi, hì hì. Hôm qua em lại nấu ăn, nhưng đã không nghĩ đến chuyện khoe anh nữa rồi.
Giờ em chỉ lâu lâu vào nhìn mặt anh xíu, cho đỡ nhớ thôi.
Nhưng mà, lâu ngày không thấy anh nhắn, em cũng buồn. Em không thể nói dối cảm xúc của mình được. Em đã buồn, khi thấy anh hoài không nhắn. Có lẽ cả hai chúng ta đều đang ở cùng một tâm trạng chăng? Là muốn nói nhưng lại sợ phải nhớ thương nhau hoài, nên thôi.
Thật ra thế này là tốt nhất, phải không anh? Dù có buồn đến mấy, rồi cũng sẽ quen, sẽ quên thôi mà.
Hôm nay em có vài việc phải làm, tự nhiên bớt thời gian nhớ anh hẳn đi. Em nghĩ là anh ở nhà cũng đang rất bận. Tự nhiên em thấy ghen tị quá, với anh đấy. Ghen tị vì có người đang bận thiệt bận, vì có người không cần phải đi qua những nơi đầy kỷ niệm, nên việc quên với người ta chắc dễ dàng hơn nhiều.
Tại sao người dễ quên, không phải em?
Vallice_Valentime
08-08-2019, 04:01 AM
[How can I tell her]
She knows when I'm lonesome, she cries when I'm sad
She's up in the good times, she's down in the bad
Whenever I'm discouraged, she knows just what to do
But girl she doesn't know about you.
Cô ấy cảm nhận được những lúc anh thấy cô đơn.
Cô ấy khóc khi anh buồn.
Cô ấy vui khi thấy anh vui
Và buồn khi anh không ổn.
Mỗi lúc anh thấy chán nản,
cô ấy luôn biết phải làm gì.
Nhưng cô ấy không biết gì về em.
I can tell her my troubles, she makes them all seem right
I can make up excuses not to hold her at night
We can talk of tomorrow, I'll tell her things that I want to do
But girl how can I tell her about you.
Anh có thể nói cho cô ấy nghe về mọi vấn đề,
cô ấy sẽ khiến mọi thứ tốt hơn.
Anh có thể viện nhiều lí do,
để không phải ôm cô ấy mỗi tối.
Anh và cô ấy có thể nói về ngày mai,
Anh sẽ nói cô ấy nghe về những điều anh muốn
Nhưng em ơi, làm sao để anh nói cô ấy nghe về em?
How can I tell her about you
Girl please tell me what to do
Everything seems right whenever I'm with you
So girl won't you tell me how to tell her about you.
Làm sao để anh nói cô ấy nghe về em?
Hãy nói anh biết anh phải làm gì…
Mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn mỗi lúc ở gần em
Nên em ơi, hãy cho anh biết cách,
để nói cô ấy nghe về em.
How can I tell her I don't miss her whenever I'm away
How can I say it's you I think of every single night and day
But when is it easy telling someone we're through
But girl help me tell her about you.
Làm sao anh có thể nói anh không nhớ về cô ấy,
những lúc anh đi xa.
Làm sao anh có thể nói đó là em,
người anh luôn nghĩ về…
Làm sao để điều đó là dễ dàng,
khi nói với một người những điều chúng ta đang đi qua…
Nên em ơi, giúp anh nói cô ấy nghe, về em.
Anh biết không, bài hát này thật buồn. Buồn thật buồn. Cho cả cô ấy, cả em, và cả anh. Nhiều lần em nghĩ, đứng ở chỗ nào trong tim người ta thì tốt hơn anh nhỉ?
We can talk of tomorrow
hay là
It's you I think of every single night and day
?
Em cũng không biết nữa. Là người được nghĩ về nhưng không có tương lai, hay là người luôn ở cạnh bên nhưng không được nhớ tới?
Em không biết,
Chỉ thấy mình buồn rất buồn những lần nghe đi nghe lại bài hát này. Ước gì em là người có thể cùng anh talk of tomorrow anh ha…
“Anh là người xấu phải không em?
Em cũng là người xấu, những người xấu thường va vào nhau.”
Vallice_Valentime
09-08-2019, 12:17 AM
Hôm qua anh gọi cho em, lúc hơn mười hai giờ đêm ở bên anh. Anh nằm ngoài phòng khách, nói rằng anh chỉ muốn nhìn thấy em chút thôi. Rồi chúng mình trò chuyện về nhiều thứ, về những người mới sang, về những chú bơ heo con mập kít, về Mihai, về palinka,… nhưng không về chuyện của chúng ta. Em thấy lòng mình đã bình thản hơn nhiều so với lần cuối anh gọi, và anh hình như cũng vậy. Anh vừa đá bóng về, nhìn anh vui hơn, kể về trận bóng thật hào hứng. Rồi kể về chuyện mai anh phải lên công trường, phải đưa máy xuống mà anh chưa biết phải đưa thế nào, thôi mai rồi biết, haha…
Mình đã cười nhiều hơn, anh nhỉ? :smile:
Em đã kể cho một người bạn nghe về chuyện của chúng ta, dù không chi tiết lắm. Bạn ấy dặn cấm có kể thêm cho ai nhé, vì không nhiều người sẽ thấy chuyện này là bình thường đâu. Em mới bảo, em biết tự nhục, nên không kể ai nghe đâu… Thật tốt khi có người luôn ở phía mình dù mình xấu xa đến đâu, anh nhỉ.
Hôm qua em ngồi nghe lại mấy bản radio online trên diễn đàn ngày xưa, ngôi nhà cũ của em, anh muốn nghe cùng không nè?
Em chọn (https://www.youtube.com/watch?v=jlU8U-NSzP8&list=PL4-msszIbVn_KP-G3ts605n3kJkP9NmZQ&index=27)
Em lựa chọn bình yên cho riêng mình :hug:
Con người giàu tình cảm mà sống càng lí trí thì càng đau đớn nhiều hơn,
đúng anh nhỉ?
Em vẫn thường hay nói với mọi người, rằng cuộc sống của chúng ta đều là do chúng ta lựa chọn. Đến bên anh là do em lựa chọn. Nên em sẽ không hối hận, cũng không tự trách móc gì anh hay là bản thân mình. Chỉ là đôi lúc, em thấy chua xót quá thôi…
Như là sáng nay, khi em lướt facebook bỗng thấy anh đăng hình đồ ăn vợ nấu lên và nói cảm ơn vợ yêu, tầm nửa tiếng trước khi gọi cho em, em đã tự hỏi trong anh đang nghĩ gì lúc ấy? Khi đi nhậu về khuya, ăn đồ ăn vợ nấu xong up facebook khoe, vài phút sau đã ra phòng khách gọi cho cô gái khác?
Xong rồi em còn tự hỏi, thấy hình này em có quyền ghen không nhỉ? Buồn cười ghê anh ha. Em nhớ lúc ở đây em đã từng ghen dỗi khi anh đến ghẹo và xin chụp hình với mấy cô bé người Romani xinh xinh. Anh cũng từng ghen vì em cứ đi chơi với anh hai hoài, từ lúc anh còn ở đó đến lúc anh về rồi. Nhưng anh không nói gì khi em đổi ava chụp với người yêu. Em cũng chẳng nói gì được khi anh up ảnh yêu vợ yêu nhiều.
Là hai chúng ta đều biết, mình mãi mãi chỉ là người thứ ba trong cuộc đời của người kia, phải không? Mãi mãi chẳng có quyền ghen với người đang ở cạnh bên. Em tự hỏi mỗi lần nhìn vào nick em anh có chút bực mình nào không khi thấy ava, chứ em thì chỉ thây hình đồ ăn vợ anh nấu thôi đã rất hờn rồi, hì hì.
Nhưng thật ra, em cũng thấy vui, vì anh được vợ yêu thương và chăm sóc. Anh cũng vui, vì em được người yêu em thương mà, đúng không?
Dù người cạnh bên có không phải là mình, thì người ta hạnh phúc mình cũng vui rồi, anh nhỉ?
Thương anh, :hug:
Vallice_Valentime
13-08-2019, 01:26 AM
Hôm nay em tới nhà các anh mới chơi. Có vẻ các anh nào mới qua cũng đều thích rước em gái về nhà hì hì. Các anh nấu ăn thì cũng thường thôi, thua xa anh Tiến, nhưng nói chuyện rất vui. Có cả Andy qua, ăn xong mọi người còn tụ lại nói chuyện với nhau một lúc lâu, những câu chuyện kéo dài hoài không dứt.
Lúc ngồi ăn em đã nhớ anh ghê gớm, hì hì. Chỗ ngồi ngoài trời, sân vườn rộng làm em nhớ thật nhớ lúc ở bên chỗ anh, nhớ nhiều nhiều những cái nắm tay lén lút, những lúc anh nhìn em,… vậy thôi hì hì. Em nhớ anh để đó thôi hà.
Xong rồi chiều về em và anh hai có ngồi tâm sự một xíu. Anh hai và vợ đang giận nhau, không nói chuyện với nhau cả tuần rồi. Em hỏi vậy anh hai định khi nào nói chuyện lại với vợ? Anh hai bảo anh hai định không nói luôn. Định để vậy đến lúc về thì về thôi. Vậy là em mắng anh hai ngay. Như vậy là không được. Vợ chồng với nhau nhất định sẽ có lúc cãi vã, nhưng không được im lặng. Im lặng sẽ giết chết tình cảm gia đình.
Em biết anh hai với vợ có nhiều chuyện không ưng ý. Anh hai cưới vợ vội vàng, cưới xong mới biết có nhiều chuyện không hòa hợp được. Chuyện của hai người em không phán xét ai đúng ai sai, vì em chỉ nghe từ phía anh hai thôi mà, nhưng là đàn ông, nhịn vợ một chút mới là quân tử, anh nhỉ :)
Huống hồ gì, vợ còn đang mang thai đứa con của mình, hì hì. À chuyện này bí mật nhé, anh hai nói ngoài gia đình hai bên ra anh hai chỉ kể cho mình em thôi đó.
Mai em phải về Hung rồi, sẽ là hai ngày dài bận rộn. Hi vọng là mọi việc sẽ suôn sẻ, như nó vẫn luôn suôn sẻ trước đây.
Vallice_Valentime
13-08-2019, 01:31 AM
Em ra ga từ sáng sớm. 3 rưỡi dậy để 4 giờ sáng bò ra khỏi nhà. Đêm hôm trước em đi uống bia với anh hai, anh Thành và Andy, đến tận gần mười hai giờ mới về, như Cinderella, hì hì. Trước lúc ngủ anh hai dặn tới dặn lui là, sáng bé phải gọi anh hai dậy đó, anh hai dẫn bé ra ga. Tự nhiên em thấy ấm lòng lạ. Em cũng không biết nữa. Cảm giác có anh hai, có người che chở cho mình cũng thích nhỉ.
Nhưng mà rồi anh hai chỉ dắt em ra tới chỗ taxi thôi, vì buồn ngủ á. Vậy là em lại ra sân ga một mình, như bao lần. Em ra ga hơi sớm, vì em sợ em đi sớm quá không có taxi, canh sao cho nếu không có taxi đi bộ tới ga vẫn kịp, nên ra trước tàu tận nửa tiếng. Nhìn ga tàu vắng vẻ, tự nhiên cảm giác cũ trong em trở lại. Cảm giác một mình.
Và em thấy dễ chịu.
Có lẽ lâu rồi em quên đi chuyện mình thích một mình. Ngày xưa em hay đi dạo sông Hàn một mình, quan sát mọi thứ. Em không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là cảm thấy bình yên quá đỗi mỗi lúc ngồi bên bờ sông hàn ngắm mọi thứ đi qua. Có lúc lặng yên chỉ nghe tiếng gió. Cũng có lúc chỉ toàn tiếng xe cộ ồn ào. Những ông cụ chơi cờ tướng bên đường. Đám trẻ con chạy nhảy nghịch ngợm. Vài cặp tình nhân nắm tay nhau đi dọc bờ sông. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chỉ có em ngồi đây, một mình, dừng lại.
Sau này em đi du học cũng hay thui thủi một mình. Em và chị cùng nhà không sinh hoạt cùng nhau. Có một chị bạn thân, nhưng hai đứa không ở chung, chỉ hay qua nhà nhau chơi như thú vui. Em vẫn sinh hoạt một mình như vậy, tối tối gọi cho người yêu một chút, cuối tuần gọi cho nhà một chút, thi thoảng đi du lịch cùng chị bạn, nhưng nhìn chung vẫn rất tận hưởng cách sống một mình, không phải lo lắng cho ai, cũng không cần ai lo lắng cho.
Cho đến khi em gặp anh. Ngày nào cũng kè kè bên anh. Cuối tuần lại phải chui ra đường đi chơi cùng anh. Đến lúc về cũng không được anh tha cho (ok, đôi lúc là em không tha cho anh hì hì). Rồi tới lúc anh đi anh hai lại chuyển sang ở cùng, làm em cũng quên béng đi luôn cảm giác một mình là như nào, cho đến hôm nay.
Có lẽ là lâu rồi em chưa dừng lại. Có lẽ là em đã sống hơi vội khoảng thời gian này chăng?
Tự nhiên em nhớ đến một tác phẩm ngắn ngày xưa em từng đọc, và rất thích “Khoảng lặng ở giữa những chuyến xe” (http://www.tixitrum.com/4rumold/showthread.php?t=427841). [Nếu anh muốn đọc, thì tên đăng nhập là hht và pass cũng thế nhé]
Ở giữa khoảng lặng của những chuyến xe, em tìm anh trong nỗi nhớ…
Rồi em tự hỏi, không biết mình đã bớt thương anh được chút nào hay chưa?
Vallice_Valentime
13-08-2019, 01:33 AM
Ba mẹ người yêu em bị tai nạn giao thông. Nhận được tin em lo phát sốt. Người yêu em bận đưa ba mẹ vào viện, làm thủ tục,… không nhắn tin nhiều được. Em cũng không dám gọi sợ phiền. Ngồi chờ làm giấy tờ mà không dám rời mắt khỏi điện thoại, chỉ đợi bạn ấy thông báo tình hình. Lòng em như lửa đốt. Rồi tự nhiên em bật khóc.
Em muốn gọi cho anh thật sự. Em cần một người nào đó, nói với em một điều gì đó, để em bình tĩnh lại, và em chỉ nghĩ đến anh…
Em thương hai bác, nói là như ba mẹ ruột thì hơi quá, nhưng chắc cũng như… ba mẹ chồng. Em qua chơi với hai bác cũng từ lâu, được thương như con cái trong nhà. Nghe tin hai bác gặp nạn lòng em như lửa đốt, chỉ ước mình có thể ở Việt Nam lúc này…
Bác trai chỉ xây xát nhẹ, nhưng vì lúc bị tông bất tỉnh nên vẫn cần theo dõi thêm. Bác gái lúc ngã mũ bảo hiểm lỏng quai văng ra ngoài. Trên đầu có máu đông tụ, tiếp tục theo dõi và uống thuốc xem có tự tan được không, nếu không thì khả năng phải phẫu thuật…
Ngồi trên chuyến tàu về lại Romania, đọc những dòng người yêu em gửi em cứ ứa nước mắt hoài không dừng lại được.
Rồi em nghĩ về bố mẹ. Em lớn lên, bố mẹ cũng già đi nhiều. Hồi em còn ở nhà còn hay bị mẹ bắt nhổ tóc bạc. Từ hồi qua đây học mẹ dặn mua thuốc nhuộm cho mẹ mỗi lúc về, vì tóc bạc nhiều, đã nhổ không nổi nữa.
Nhiều người hỏi em có tính định cư ở nước ngoài không. Em không. Vì ba mẹ em sẽ không qua cùng em. Mà lỡ ba mẹ có chuyện gì, em biết phải làm sao?
Em vẫn ám ảnh hoài những ngày ngoại mất. Ngoại mất đột ngột lắm, mới hôm qua vẫn còn nói cười. Ngoại ở với nhà em gần chục năm, từ lúc còn khỏe đến lúc ốm đau bệnh tật nhiều, vậy mà đến lúc ngoại ra đi mẹ và em vẫn còn quá nhiều điều nuối tiếc vì chưa làm được cho ngoại, vì chưa làm được khi có ngoại. Em mà ở xa thì khi thời gian ấy đến em biết phải thế nào?
Em nghĩ nhiều, nghĩ nhiều về ba mẹ anh ấy, về ba mẹ mình, càng nghĩ lại càng khóc.
Rồi tự nhiên em ước gì có anh ở đây, ôm em và vỗ về. Và em thấy mình thật tệ, giữa những phút giây thế này vẫn nghĩ đến anh, thật tệ.
Vậy là em ước em có thể ở bên bạn ấy lúc này. Ôm bạn ấy, để bạn ấy biết em vẫn ở đây, là chỗ dựa tinh thần cho bạn ấy. Được bạn ấy ôm, để em biết em đang được người con trai thuộc về mình ôm, để không còn phải nhớ nhung về bóng hình ai khác nữa.
Biết rõ thế nào là đúng là sai, mà không khiến lòng mình nghe lời được là thế nào, anh nhỉ?
Vallice_Valentime
14-08-2019, 05:25 AM
Ba bạn trai em đã xuất viện được, nhưng mẹ vẫn còn đau nhiều. Cả buổi làm hôm qua em chỉ mong về sớm để gọi cho hai bác. Bác gái đã tỉnh nhưng nhìn rất mệt. Hai bác bảo cảm ơn Như quan tâm, còn bảo bác sẽ sớm khỏe thôi, Như lo học lo làm đi, không cần lo lắng cho hai bác. Kỳ thật anh ha, tính gọi để động viên hai bác, vậy mà lại được động viên ngược…
Đêm hôm trước em đi tàu về rất mệt. Trời nắng nóng, và em không ngủ được. Về tới nhà tắm rửa ăn uống một chút đã hơn mười một giờ. Những tưởng sẽ ngủ được ngay vì mệt, vậy mà phải tận hơn hai giờ đêm mới ngủ nổi. Sáng hôm qua em đi làm trong trạng thái đờ đẫn, chỉ chực gục mặt xuống bàn và ngủ. Nhưng không ngủ được.
Em cảm thấy đuối và mệt mỏi. Không biết làm gì cũng không muốn làm gì.
Chỉ ước thời gian ngừng lại, lâu một chút. Cho em nghỉ ngơi. Cho vạn vật cùng em dừng lại.
Nhiều lúc em thấy, sống khó quá anh ạ… Mà thôi, bỏ đi, hì hì. Cũng không phải lần đầu em rơi vào tình trạng thế này. Dẫu sao thì, em cũng sẽ vượt qua được thôi, bằng chính bản thân mình.
Tự nhiên nhớ lại hôm trước em lại thấy buồn cười. Lúc em đi từ Hung về, ì ạch xách vali lên 3 tầng lầu. Lên tới nơi anh hai mới bảo sao bé không gọi hai xuống xách đồ lên cho, em mới ngớ người ra. Không phải em ngại anh hai gì đâu, chỉ là, có lẽ là… em sống một mình quen rồi. Tự thân vận động quen rồi. Tự làm mọi thứ một mình quen rồi. Quên hẳn luôn là bây giờ mình đang có người để nhờ vả, hì hì.
Em cũng không biết như thế là tốt hay xấu. Chắc là cả tốt và xấu. Nhưng mà chắc là tốt nhiều hơn xấu, anh nhỉ.
Hôm qua lúc về đến nhà em chỉ muốn lăn ra ngủ ngay. Nhưng em phải gọi cho ba mẹ bạn trai, rồi gọi cho mẹ, rồi đợi bạn trai về lại gọi cho anh ấy,… Đến lúc xong việc thì lại không còn buồn ngủ nữa, chỉ thấy mệt thôi. Vậy là em đợi anh hai về, nghịch nghịch youtube nghe nhạc rồi chơi game đợi anh hai về. Một lúc sau mới chợt nhớ ra, à cả ngày nay em chưa vào box chat của anh [chẳng biết có phải việc tốt không, anh nhỉ]. Xong em mới mò mò, thấy tin nhắn của anh ở tít phía dưới, từ tận lần cuối anh gọi em ngày 8/8. Vậy là đã 5 ngày trôi qua. Anh có thấy nhớ em không nhỉ? Rồi em thấy anh online 2 giờ trước. Cũng phải, giờ ở Việt Nam đã khuya rồi mà. Xong em lướt lướt lên một chút đọc vài tin nhắn cũ, xem lại video anh hát, nhìn mặt anh một xíu, rồi thôi.
Có lẽ là, em sẽ sớm quên anh thôi, hì hì.
À lúc về Hung em có đổi được mấy tờ 500huf màu đỏ mới cứng, em sẽ gửi anh hai đem về, tặng cho anh và cả anh Hòa nữa, cho đỡ bị nghi ngờ nhỉ. Chắc là em cũng sẽ gửi luôn cái kính và key anh để lại cho em, nói là đồ anh để quên nhỉ. Có thể anh sẽ thấy em hơi tuyệt tình, mà chắc là em tuyệt tình thật ấy, hì hì. Em không đủ can đảm để giữ những thứ này lại bên mình, càng không nỡ để nó mất đi. Nên chắc gửi trả lại cho anh là tốt nhất, nhỉ?
Sáng nay anh lại gọi. Lúc em đang chuẩn bị đồ và vứt điện thoại sang một bên thì anh gọi. Khi em nhìn sang màn hình thấy anh gọi, mất thêm 2 giây để em nghĩ xem có nên nghe hay không, rồi thì anh tắt… Em không biết nữa. Em cũng muốn nhìn thấy anh, muốn nghe anh nói, đã nhiều ngày rồi. Nhưng nếu cứ như vậy biết đến chừng nào em mới có thể quên?
Em không muốn giữ tình yêu này nữa. Không còn muốn yêu anh thêm nữa. Cũng chẳng muốn yêu thêm ai nữa…
À hôm nay anh gửi em bài hát, thay tôi yêu cô ấy, hà hà, chẳng giống em gì cả anh à. Em sẽ tự yêu lấy chính bản thân mình. Em không cần tình yêu của ai, nên anh đừng lắng lo làm gì. Có người yêu em hay không, em cũng sẽ yêu bản thân mình dư hết phần người khác, cũng sẽ tự lắng lo được cho mình.
Cho dù sau này có cô độc, em cũng sẽ là một người cô đơn mạnh mẽ, một người cô đơn hạnh phúc, em hứa đấy…
Vallice_Valentime
16-08-2019, 04:59 AM
Đêm hôm trước bác gái đau nặng, bạn trai em kể đang chuẩn bị về thì mẹ la đau buốt đầu, phải gọi bác sĩ, huyết áp tăng cao đến 180, nhưng sợ nhất là đau đầu. Bạn trai em phải đợi thêm nửa tiếng cho mẹ bớt đau mới dám về. Nhìn bạn ấy mệt mỏi thấy rất thương.
Đến sáng hôm qua có kết quả chụp thì mẹ không sao rồi, may quá. Chiều có thể xuất viện về nhà dưỡng bệnh. Về nhà thoải mái hơn, mẹ nói mẹ cảm thấy khỏe hơn ở trong bệnh viện. Giờ bạn trai em và anh trai lại đi lo thủ tục với bên tông xe. Nhà có hai con trai lớn thật tốt anh nhỉ. Em nghĩ thế. Dù em vẫn thích có con gái hơn, nhưng mà, tự bản thân là con gái không biết sau này có đủ mạnh mẽ để lo lắng mọi thứ cho ba mẹ hay không. Nhiều lúc tỏ ra can trường và mạnh mẽ, nói không nhớ nhung không thương yêu gì cả. Nhiều lúc được hỏi ở đây có buồn không lại cười toe vui như tết chẳng nhớ nhà gì. Em vẫn luôn cố gắng để trở thành người mạnh mẽ nhất, là điểm tựa tinh thần cho mẹ và cả gia đình. Fake it until you make it.
Nhưng mà cũng đã lâu rồi, mà em vẫn chưa make it được. Những lần ở sân ga đôi lúc vẫn ước có người đợi đón mình, có người tiễn mình đi. Trên chuyến bay đầu tiên qua Hung em đã khóc, không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai. Đã chuẩn bị và háo hức thật nhiều cho chuyến đi này, tại sao lúc đi rồi vẫn buồn đến vậy. Thật ra em là đứa rất hay khóc, rất dễ khóc. Những ngày đầu sang hay gọi về cho gia đình và bạn trai để show chỗ ở, show thành phố,… em vẫn hay cười và kể những điều mới, nhưng đến lúc tắt máy, thấy mình lại ở một mình, lại vẫn buồn. Sinh nhật đầu tiên xa nhà, em học từ 8am tới 8pm [và 2 cái sinh nhật sau này cũng thế, tổ cha thằng xếp lịch!!!]. Đến lúc được về thì mọi người đã ngủ cả rồi, nên em không về nhà vội mà đi lang thang ngoài đường tới hơn 12h đêm, cho qua luôn sinh nhật. Em tự thưởng cho mình một bữa steak đắt tiền, một li kem thật to, và một li bia tươi. Tới lúc qua 12h rồi nước mắt nó lại cứ từ đâu tuôn ra, hì hì.
Nhưng, lại nhưng, không sao cả. Em vẫn fake it được, vẫn fake it rất giỏi. Trên chuyến bay ngày xưa ấy đến lúc mọi người tắt hết đèn để ngủ rồi em mới lặng lẽ rơi nước mắt. Các bạn đi cùng chẳng ai hay biết cả. Những lần gọi về nhà đều cười, đều bảo bên này vui lắm, có lúc chuyện học hành gặp trục trặc cũng chỉ than thở vài câu thôi, rồi bảo không sao đâu con giải quyết được mà… Những hôm nay em mệt trong người và lo nhiều cho ba mẹ của người yêu, mà ở với anh hai anh hai có phát hiện ra đâu. Không dễ gì có người nhìn thấy được em khóc đâu, thật đấy hì hì [aaaa không nhắc chuyện hôm bữa nha huhuhuhu].
Tự nhiên em nhớ lại, ngày xưa em thích bạn trai mình vì bạn ấy có nụ cười rất sáng. Từ lần đầu gặp em đã thích rồi ấy. Em vẫn còn nhớ rất rõ luôn hôm ấy ở lớp tiếng Anh bạn ấy đi học trễ, đẩy cửa bước vào cười cầu hòa với cô, ấy thế mà sao em mê đến thế, hihi. Sau này lúc đang nhắn tin à ơi qua lại, có một lần bạn í nói là, nhìn em trông tươi lắm, cười rất có duyên. Nên lúc anh bảo anh thương em vì đôi mắt biết nói, em đã bật cười [trong lòng]. Hình như là, em thương người ta vì điều gì thì cũng đều được thương lại bằng điều đó nhỉ. [Nếu mà nói xa hơn chút, thì mối tình đầu của em biết làm thơ, và rất mê những gì em viết.]
Hôm qua em đi chơi rất vui. Cảm giác được mặc lên mình áo của công ty, như một phần của công ty thật khác lạ. Em gặp nhiều người, và thu hoạch được rất nhiều bức ảnh kỷ niệm, chỉ tiếc là không có anh ở đó, hì hì.
Xong rồi tự nhiên em ngồi gửi ảnh cho anh, như một thói quen. Đến lúc về mới ngớ người ra, tự lẩm bẩm với bản thân, không được như thế, không nên như thế, hì hì. Nốt lần này thôi đấy, nốt hôm nay thôi nhé,… Rồi ngày mai không được nhớ anh không được thương anh nữa. Em hay dễ dãi với bản thân mình vậy á, cứ bảo rằng hết hôm nay thôi, mà ngày mai thì hình như chẳng tới bao giờ…
Chị gái em có thai rồi, chị hôm bữa cưới chàng rể tây đó. Hôm nay mợ chụp hình vài món đồ các chị gửi về lên, ghi là “gái nhỏ, gái lớn, rể tây” gửi về nhân lễ vu lan. Thật ra em vốn không để ý đâu, do mẹ thấy rồi gửi qua cho xem, hì hì. Xong mẹ nói là, gái nhỏ gái lớn rể tây gì, một mình gái xinh nhà mình chấp hết, nhỉ. Đối với ba mẹ, quan trọng hơn giàu sang phú quý, là em có thể tự đi được trên đôi chân của mình và không cần dựa dẫm vào ai, là em có thể bên cạnh người mình thương và thương mình, là đủ rồi.
Có ba mẹ như vậy, em thật may mắn, phải không anh?
Ba mẹ đều là những người đàng hoàng và chuẩn mực, luôn dạy em phải sống thế nào cho phải từ những ngày tấm bé,… Vậy mà em lại thành ra hư thế này, thật kì anh ha…
Vallice_Valentime
18-08-2019, 11:17 PM
Hôm rồi em đi chơi bị ông Khương làm một vài hành động vô duyên và khiếm nhã. Em về kể với người yêu em nghe, người yêu em điên lắm, bảo là anh mà ở đó là thằng kia không xong với anh đâu. Người yêu em cũng nóng nảy và hơi trẻ con nhỉ. Rồi em kể cho anh hai nghe, anh hai bảo thôi kệ đi tránh đừng tiếp xúc với ổng là được, mỗi người mỗi tính, kể với anh cũng thế. Thật ra thì, em biết là mỗi người mỗi tính rồi, cũng tự nhủ phải kệ đi kệ đi nhiều lần rồi, chỉ là muốn có cảm giác có người ở "phe" mình, bảo vệ mình đôi chút... Hôm đó ở đấy cũng nhiều anh chứng kiến nhưng không dám nói gì, như là ngại...
Xong em kể với anh hai người yêu em nói thế, anh hai mới nói người yêu em trẻ trâu. Nhưng em không nghĩ thế. Anh biết sự khác biệt giữa anh, anh hai với người yêu em không? Đó là với người yêu em, em là cô gái của anh ấy. Không thằng nào được phép động vào cô gái của anh ấy mà yên ổn cả... Bởi vì em thuộc về anh ấy, nên anh ấy luôn nghĩ mình phải có trách nhiệm bảo vệ em,và tức điên lên khi không bảo vệ được em. Vậy đó.
Các anh có thể trưởng thành hơn, có thể cho là dĩ hòa vi quý là tốt nhất, nhưng với người yêu em, không gì quan trọng hơn bạn gái của anh ấy cả.
Anh có nghĩ là, em đã tìm được đúng người chưa?
Hôm qua anh gọi cho em lúc 6h sáng, em để điện thoại rung nên không biết. Tầm 30p sau em giật mình dậy, vẫn còn ngái ngủ, thấy cuộc gọi nhỡ từ anh. Em nhắn anh một câu bảo em chưa ngủ dậy, rồi tắt máy định ngủ tiếp, nhưng lại không ngủ thêm được nữa. Đã từng có một ngày thứ bảy như vậy, anh nhỉ?
Hình như là, em lại nhớ anh rồi...
Vallice_Valentime
19-08-2019, 04:49 AM
Đôi khi em không hiểu được bản thân mình nữa anh ạ. Em có phải là đang làm quá mọi thứ lên không? Em thấy mình hơn ủ dột và thiếu sức sống, dù chẳng có chuyện gì xảy ra. Những lúc bận rộn thì không sao. Em đi chơi vẫn thấy vui vẻ bình thường. Nhưng đến lúc rảnh rỗi em lại hay nhớ đến anh. Và buồn một mình.
Đôi lúc em tự hỏi anh đang làm gì, có nhớ em chút nào không… Mà nếu anh không nhớ, em sẽ rất buồn. Nhưng nếu anh có nhớ, em sẽ lại càng buồn. Em mâu thuẫn như vậy đó… Cứ nghĩ về anh hoài, về những chuyện không đầu không cuối. Rồi lại vào box chat của anh xem xem những hình ảnh cũ. Rồi lại tự hỏi, tại sao người đàn ông em yêu lại là của người ta nhỉ…
Bạn trai em vẫn gọi. Hôm nay gọi tận ba lần. Thì cũng không có gì đáng nói. Tụi em vẫn thế từ trước đến giờ. Chỉ trừ khi một trong cả hai có việc bận, còn không thì ngày nào cũng gọi, ngày gọi vài lần… Chỉ là, dạo gần đây em bắt đầu suy nghĩ một chút về tình cảm của mình. Em thấy có lỗi với anh ấy, dù cho mình đã xa nhau rồi, em vẫn thấy rất có lỗi. Vì em không còn dành thời gian nhớ anh ấy đủ nhiều, mà là nhớ một người nào khác…
Rồi em tự hỏi bản thân mình, em có còn yêu anh ấy không? Em không biết. Tình cảm em dành cho anh ấy là gì, em cũng không biết… Gọi là hết tình còn nghĩa thì cũng không đúng. Vì em và anh ấy đã có ràng buộc gì đâu mà nghĩa. Em đã từng nghĩ là, với mối quan hệ này, một khi đã hết yêu em sẽ chủ động chia tay. Vì em còn trẻ, còn nhiều thời gian để tìm kiếm tình yêu thật sự của mình. Em không muốn ở cạnh một người vì bất cứ điều gì mà chẳng phải tình yêu.
Nhưng mà lúc này em thấy mỏi mệt. Tình yêu là gì anh nhỉ? Có phải là thứ không đáng có trên đời mà khi đứng giữa những lựa chọn, người khôn ngoan luôn lựa chọn từ bỏ nó không? Em thấy mệt và không muốn đi tìm tình yêu nữa. Em và bạn trai quen nhau gần bốn năm rồi. Yêu gần cũng từng yêu xa cũng có. Tính nết nhau hiểu gần như đủ cả. Đã gặp mặt với gia đình bên kia, và được ủng hộ. Vậy có đủ để sau này có một gia đình chưa?
Em thấy mình già đi, anh ạ. Từ bao giờ em lại nghĩ đến chuyện lập gia đình? Từ bao giờ em lại sợ hãi việc phải tìm kiếm những điều mới như thế?
Nhiều lúc em nghĩ, giá như bạn ấy bỏ em đi thì tốt anh nhỉ? Em sẽ không phải sống trong cảm giác tội lỗi thế này. Nhưng nhiều lúc lại nghĩ, bạn ấy bỏ em đi rồi chắc em ở vậy luôn cả đời quá. Em lười tìm kiếm một mối quan hệ mới. Lười bắt đầu một mối quan hệ mới mà không có tình yêu.
Liệu em có còn yêu ai khác được nữa không anh nhỉ?
Mà không còn yêu thêm được ai khác, thì có sao không anh?
Vallice_Valentime
20-08-2019, 03:19 AM
[Như đã dấu yêu]
Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu
Nhưng em ước gì
Mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc
Và em chưa thuộc về ai
Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên em tình mình đến rất nhanh
Em sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào
Anh đến với em với tất cả tâm hồn
Em đến với anh với tất cả trái tim
Ta đến với nhau muộn màng cho đớn đau
Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu
Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây
Em sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào.
Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên em tình mình đến rất nhanh
Em sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
Nồng nàn…
Bài hát này em đã nghe từ lâu rất lâu, và thích rất thích. Chỉ là chưa bao giờ nghĩ nó lại vận vào mình như thế. Nghe đúng đến lạ kỳ, anh nhỉ?
Tự nhiên em không biết viết thêm gì cho bài hát này nữa, vì tự nó đã nói hết mọi thứ cho cuộc tình của mình rồi.
Và em sẽ cố quên… sẽ phải cố quên đi thôi nhỉ. Những niềm vui và nỗi buồn mà mình từng có. Anh đã từng đếm từng giờ một khoảng thời gian mình còn có thể bên nhau. Em cũng đã đếm từng phút một đến khi đồng hồ điểm mười giờ. Và biết, thời gian cho cuộc tình này đã hết.
Anh đã hút rất nhiều thuốc, và em chỉ biết nhìn. Chúng ta bất lực. Không thể làm gì thêm nữa cho cuộc tình này…
Mình chỉ có thể là tất cả trong đôi mắt nhau thôi, phải không anh?
Vallice_Valentime
21-08-2019, 05:25 AM
Tối qua em lại có một giấc mơ rất kì lạ. Em đứng giữa anh và người yêu của em, và hai người bắt em chọn. Thật kì cục. Đừng hỏi em vợ anh đâu, vì giấc mơ thì thường vô lí, mà em trong mơ thì không đủ lí trí để phân tích những điều vô lí đó. Người yêu em chỉ nhìn em và nói, em chọn đi, hãy chọn điều mà em muốn. Ánh mắt anh ấy buồn rất buồn, và cả thất vọng, cả kìm nén nhiều giận dữ. Có lẽ anh ấy đã hi vọng ở em nhiều hơn thế. Đã hi vọng em là em của ngày đầu anh ấy gặp…
Ngày xưa ấy, khi mà tụi em ở trong giai đoạn tán tỉnh nhau, anh ấy đang quen một chị khác. Tận sau khi chính thức quen em vài hôm, anh ấy mới cắt đứt với chị kia. Chuyện này em hoàn toàn không hay. Đến lúc em biết được mọi chuyện em đã ở bên này rồi. Và em đã suy sụp thật sự. Cảm tưởng như mình bị lừa dối, bị đặt niềm tin nhầm người. Tại sao lại có thể nhắn tin tán tỉnh em trong khi đang quen một người khác? Vậy bây giờ đang yêu em liệu anh ấy có như vậy với ai khác không?
Đã có nhiều nhiều những câu hỏi và sự đau lòng như thế. Nhưng rồi em cũng quyết định tha thứ, quyết định nhắm mắt cho qua quá khứ. Và em đã nói với anh ấy, khi anh có tình cảm với một ai khác, hãy cứ can đảm nói chia tay, em sẽ không oán trách. Chỉ cần đừng lừa dối em là được. Và em cũng sẽ hứa không lừa dối.
Em nói với anh ấy, em biết yêu xa có nhiều cám dỗ, và sẽ có những phút yếu lòng. Vậy nên đừng tạo cơ hội cho những phút yếu lòng đó. Đừng tự tin bản thân có thể vượt qua được. Đừng nghĩ chỉ một vài tin nhắn với cô gái khác cho khuây khỏa lúc người yêu không ở cạnh. Nếu không có cơ hội, sẽ chẳng có một phút yếu lòng nào. Em ở đây, người tán tỉnh không phải không có, nhưng em đều chủ động tránh xa. Em có thể có nhiều bạn là con trai, nhưng chỉ cần em thấy người ấy có cảm tình xa hơn với em, em sẽ không còn thân thiết nữa.
Em đã từng là người như vậy đấy. Và anh ấy đã từng tin tưởng em biết bao. Vậy mà em lại là người lừa dối trước. Thật mỉa mai anh ha?
Em nhớ bản thân mình của bốn năm về trước. Khi mới thi xong đại học, vào lớp tiếng Anh và gặp anh ấy. Em khi ấy, thuần khiết, trinh nguyên, thành thật. Đã ước bản thân sẽ vậy hoài dù đời có xô đẩy tới đâu. Vậy mà…
Nên anh ấy đã nhìn em thất vọng biết bao nhiêu. Nhưng anh ấy vẫn yêu em, vẫn chưa muốn buông bỏ em. Chỉ cần em dám dứt khoát đến với anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ. Nhưng nếu hôm nay em bỏ đi, có lẽ cả đời anh ấy sẽ không muốn nhìn mặt em nữa…
Còn anh hả, anh thì thế nào nhỉ? Anh nói với em là, đi với anh, đi. Như cái lần ở trên văn phòng anh nói. Hình như giấc mơ cóp nhặt chút từ kí ức của em anh nhỉ… Và ánh mắt của anh, nó lại như muốn giết chết em lần nữa. Ánh mắt buồn nhưng vẫn đầy yêu thương đó. Anh như muốn nói là, đi với anh đi, anh muốn có em…
Vậy anh có biết em đã lựa chọn thế nào không?
.
.
.
Chắc là, anh cũng đoán được nhỉ… Em chọn bản thân mình. Em xin lỗi cả hai và nói mình không xứng đáng với tình yêu nào cả, rồi em bỏ đi.
Cho đến tận lúc giật mình tỉnh dậy em vẫn thấy buồn cười. Dù chỉ là giấc mơ thôi nhưng em vẫn đúng là em rồi. Nếu chuyện này có ngoài đời thật em cũng sẽ lựa chọn như vậy. Vì cho dù em ở cạnh bên ai, em sẽ vẫn nhớ đến người còn lại, và dằn vặt hoài.
Vậy là em bỏ trốn anh ạ, trốn đến Sài Gòn thì phải, vì em nhớ là em đến ở cùng chị bạn thân, làm một công việc văn phòng sớm hôm gì đó, sống một cuộc sống bình yên. Sài Gòn tuy ồn ào và bận rộn hơn Đà Nẵng, nhưng em vẫn cảm thấy lòng thanh thản lạ. Có lẽ là không giông tố nào mệt mỏi hơn giông tố trong tim mình phải không anh? Thi thoảng cũng có nhớ lại chuyện cũ và buồn, nhưng chỉ chút thôi. Em thích cuộc sống này lạ kì. Có lẽ em sinh ra để sống một mình thì vẫn hợp hơn hết anh ạ.
Rồi anh tìm tới em, bằng một cách nào đó em cũng không biết, đã bảo là mơ mà. Anh dắt Min đến tìm em. Kể cả ở trong mơ, em cũng tự nhận thức được Min mãi là cả thế giới của anh anh nhỉ. Nhưng lại vô lí ở chỗ Min vẫn nhỏ như bây giờ hì hì. Nhưng em nói rồi em trong mơ không đủ tỉnh táo để phân tích những điều vô lí này đâu. Em nhớ là em nhìn thấy anh khi em đang thả bộ từ trạm bus vào nhà. Anh đứng đối diện, cầm tay Min. Rồi mình đứng hình, nhìn nhau một lúc, cho tới lúc Min buông tay anh ra và chạy tới ôm em. Hình như em đã khóc. Trong mơ thôi, nhưng đến lúc dậy thì cảm giác nghẹn nghẹn nơi cổ họng, cảm giác hơi tức ngực và khó thở vẫn còn có thật. Ừ đúng rồi, khúc này em tỉnh dậy nè haha.
Em không biết nếu mơ tiếp thì sẽ thế nào nữa. Em mất một lúc lâu để nghĩ về giấc mơ ấy rồi tự cười (nhạo) bản thân mình. Không hiểu làm sao lại mơ ra được giấc mơ vô lí như thế nữa. Rồi em lại lôi điện thoại ra vào box chat với anh, nhìn mặt anh một chút, lại tự hỏi đã bao lâu rồi nhỉ, rồi lại cất điện thoại đi tự dỗ mình vào giấc ngủ trở lại.
Anh biết không tự nhiên em thấy thật buồn cười. Tại sao trong mơ lại là anh đi tìm em nhỉ? Có phải là em hi vọng người đến tìm em là anh hay không? Hình như là kể cả trong mơ, em cũng thương anh hơn một chút phải không?
Rồi thì sáng nay anh gọi. Anh cũng hay nhỉ, cứ mỗi lần em tự hỏi đã bao lâu rồi anh chưa nhắn cho em, thì anh lại gọi. Anh nói anh gầy đi, tại anh chán cơm rồi. Em tự cười. Vậy em là phở của anh à? Uầy chả có cọng phở nào vừa ngắn vừa to lại vừa đen như này đâu há há. Hay em là món đồ ăn nhớ nhà của anh? Anh bảo anh nhớ Rumani. Em lại nói Rumani chẳng có gì đâu mà nhớ. Chẳng có gì ngoài tình yêu không nên nhớ của chúng ta đâu anh…
Vallice_Valentime
22-08-2019, 05:30 AM
[Hold me for a while]
Hold, hold me for a while
I know this won't last forever
So hold, hold me tonight
Before the morning takes you away
Xin hãy ôm em thêm một chút
Vì em biết chuyện này sẽ không tồn tại mãi
Nên xin hãy ôm em thật chặt đêm nay
Trước khi bình minh đưa anh đi thật xa.
Hold, hold me for a while...
What's that sparkle in your eyes?
Is it tears that I see?
Oh tomorrow you are gone
So tomorrow I'm alone
Short moments of time
We have left to share our love
Có điều gì đang lấp lánh trong ánh mắt anh?
Hay là những giọt lệ mà em nhìn thấy?
Ngày mai thôi anh sẽ đi xa nơi này
Ngày mai thôi em sẽ lại về với cô đơn.
Những khoảnh khắc còn lại thật ngắn ngủi,
Để chúng ta trao nhau yêu thương
Hold, hold me for a while
I know this won't last forever
So hold, hold me tonight
Before the morning takes you away
We're in each others arms
Soon we're miles apart
Can you imagine how I'll miss
Your touch and your kiss?
Short moments of time
We have left to share our love
Chúng ta đang trong vòng tay nhau,
nhưng chút nữa thôi sẽ xa ngàn dặm [8293km, có xa không anh?]
Anh có thể tưởng tượng được không, rằng em sẽ nhớ đến thế nào?
Những cái chạm tay và môi hôn rất ngọt.
Chúng ta chỉ còn chút thời gian nữa thôi,
để yêu thương nhau.
Hold, hold me for a while...
Hold, hold me now
From dusk, all night to dawn
Save, save me now
A short moment of time
Xin anh hãy ôm em,
từ hoàng hôn, qua màn đêm u tối để đến bình minh [dù đã có lúc em mong trời cứ tối hoài]
Xin hãy cứu rỗi em,
cù chỉ là trong phút giây ngắn ngủi này.
Nghe thật giống với mình, anh nhỉ?
Ước gì em được ôm anh ngủ, một hôm nào đó nhỉ. Nhưng chắc là không còn hôm nào đâu. Mình đã bỏ qua cơ hội cho một hôm nào rồi.
Em vốn dĩ là một đứa rất dễ ngủ. Cả khi buồn em cũng ít khi trằn trọc, mà sẽ tự dỗ mình là, ngủ chút đi rồi lúc thức dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vậy mà cái hôm anh đi em không làm sao ngủ được. Em bật bài này lên nghe, nghịch nghịch điện thoại chơi một vài game offline cho đỡ nghĩ, những vẫn thấy lòng mình trĩu lại. Ước gì những giây phút cuối này có thể ở bên anh, ôm anh lần cuối, “before the morning takes you away”.
Rồi em lại nhớ đến cái hôm anh ở phòng em và ôm em thật chặt, em chỉ ước thời gian ngừng lại lâu hơn một chút, để em được ôm anh hoài như lúc này. Ước gì lúc mình cùng dạo phố và nắm tay nhau không phải nhìn trước ngó sau. Ước gì anh không cần phải về chỉ vì sợ “về trễ tụi nó nghi”. Ngay cả lúc đang chìm đắm trong tình yêu nhất, thì cả hai vẫn nhận thức được những chuyện mình làm là không đàng hoàng, anh nhỉ?
I know… it wont last forever
Có lẽ đây là câu hát đau lòng nhất mà em từng nghe. Dù chỉ giản đơn thôi, ừ thì em biết, chuyện này sẽ không thể kéo dài mãi được. Vậy thôi đó, mà nghe cứ xót xa hoài. Tại sao lại như vậy anh nhỉ? Đã biết là chẳng thể đi về đâu, vậy mà vẫn cứ muốn người ấy “hold me for a while”. Phải chăng là vì biết, mình chỉ có “short moment of time”, nên mới phải trân trọng từng khoảnh khắc một mình còn bên nhau?
Ước gì em đã có thể ôm anh lâu hơn chút nữa, khi mình còn có thể bên nhau, như là tình nhân.
Vallice_Valentime
23-08-2019, 04:57 AM
Hôm qua em đã chuyển sang chỗ ở mới. Em ở ngay căn phòng mà ngày xưa mình từng ngồi nhậu ấy anh. Hì hì, trớ trêu anh nhỉ? Em lại phải nhớ đến anh mỗi lúc bước vào phòng rồi… Hôm bữa dọn đồ em mới phát hiện ra mấy cái bánh lần trước đến nhà anh cho. Hồi lâu cất vô tủ xong quên béng luôn. Đếm thấy còn 9 cái, số em thích nè hì hì. Rồi em nhẩm nhẩm, hình như còn 9 ngày nữa em cũng về, vậy thì mỗi ngày một cái là vừa đẹp luôn anh nhỉ?
Hôm nay chắc em sẽ đi mua bút cho anh, mua thêm ít giấy về gấp chơi quá. Cũng lâu rồi em không đụng đến, không biết có lụt nghề đi không.
Gần đến sinh nhật Min rồi anh nhỉ? Cũng không trùng hợp gì lắm nhưng mà sinh nhật Min trùng với sinh nhật ngày âm của em, hì hì. Có đôi lần em vào fb anh xem ảnh, nhìn Min dễ thương ghê, mặt cười rất kháu. Hình như có một bức anh bồng Min và cười rất tươi. Đúng là ở bên cạnh thế giới của mình có khác, anh nhỉ? Em thấy anh thật thân quen mà cũng thật xa lạ. Em thấy anh ở một thế giới khác, một thế giới mà em không nên xuất hiện, không thể đặt chân vào. Thật mừng là anh vẫn luôn hạnh phúc.
Tự nhiên em nghĩ, không biết anh định mua gì cho Min năm nay nhỉ? Lại là xe nữa sao? Mua về cho Min chơi hay là anh chơi không biết, hì hì…
Có lẽ em sẽ mua một hộp bánh để gửi về tặng Min, không biết các anh kia có còn chỗ để em gửi không nhỉ…
À anh, ngày hôm qua á, lúc mà em dọn đồ để qua anh hai không qua giúp, để quên đồ lại còn nhờ em xách qua giúp nữa. Lúc em nói em nhiều đồ nặng lắm, anh hai kêu em có tài xế tới chở mà, nói ổng lên xách xuống cho. Em thôi không nói nữa.
Anh hai bỏ về để lại hai căn phòng tan hoang, một đống chén bẩn và bếp đầy dầu mỡ. Em cũng không nói gì chỉ im lặng dọn. Có lẽ đây là lí do em và chị bạn thân ở Hung không ở cùng với nhau. Vì khi ở chung rồi chắc sẽ xảy ra vài chuyện gây khó chịu và khó thân được nữa. Như em với anh hai bây giờ là vậy đó. Thật ra em dọn cũng được, cũng không sao cả. Chỉ là anh hai nên biết, mình là người đến ở nhờ, lúc đến mọi thứ thế nào thì khi đi nên để mọi thứ vẫn như thế đấy.
Và khi em nói anh hai qua giúp em đi, thì anh hai bảo anh hai buồn ngủ, ngủ để còn chạy bộ. Tức là, thật ra em có thể làm được nhiều thứ mà không cần nhờ vả ai, chỉ là muốn biết người ta đối với mình như thế nào. Và nếu người ta bận thì em sẽ ok thôi, nhưng người ta bận lo cho bản thân của người ta thì lại khác. Nên là, hôm qua cũng không có chuyện gì xảy ra cả. Em ôm cặp, vali nhỏ và hộp giày của anh hai, hơi cồng kềnh tí nhưng cũng không sao, vali lớn chú tài xế xách giúp. Căn bản là em có thể tự xử lí mọi chuyện được, nhưng tình cảm của em và anh hai thì không còn như trước nữa, dù em không nói ra, chỉ là tự trong thân tâm em không còn thương anh hai nhiều nữa mà thôi.
Tại vì, anh hai không thương em nhiều. Anh hai sống hơi ích kỷ và chỉ lo nghĩ cho bản thân. Từ vụ anh hai cãi nhau với vợ em đã nhận ra được điều đó. Chuyện đối tốt với em trước giờ, thật ra cũng là vì còn nhờ vả em được, chứ cũng không phải vì thương. Anh hai đến với em tính toán, thì em cũng không dành tình cảm của mình cho anh hai nữa làm gì, thế thôi.
Thật ra trong các mối quan hệ bạn bè em rất lí trí. Em chơi với bạn lúc nào cũng hết mình, chưa bao giờ tính toán. Nhưng chỉ cần bạn em tính toán với em một chút, thì tự bản thân em sẽ không hết mình nữa. Em không tính toán lại với bạn làm gì đâu, em sẽ im lặng và nhẫn nhịn lần cuối, rồi làm lơ cho tình bạn đó trôi đi thôi.
Nhưng mà thật ra vẫn buồn. Khi mà nhận ra điều đó, thì cũng vẫn sẽ buồn.
Cái này gọi là, con người giàu tình cảm mà sống càng lí trí thì càng đau đớn đó anh.
Mình cho đi tình cảm nhiều nhưng không nhận lại được tình cảm như thế, đến lúc lí trí ngộ ra được, thì sẽ bỏ đi thôi, nhưng vẫn buồn nhiều, hì hì.
Nhưng thôi không sao, cũng không có gì phải buồn cả. Nếu mà có trách, thì trách em đã hi vọng ở anh hai nhiều hơn, còn anh hai thì vẫn là anh hai thế thôi, em hi vọng nhiều rồi bể mộng, suy cho cùng cũng chẳng phải lỗi của anh hai anh nhỉ?
À mà, em đã trả, có lẽ là hết chuyến đi Brasov cho anh hai rồi. Em đi chợ mua đồ về nấu, trả tiền cho hai anh em khi đi nhà hàng, và lén bỏ vào ví anh hai một ít. Em chỉ nhẩm sơ qua thôi nhưng có lẽ là đủ rAnh hai không biết cách quản lí tiền bạc gì hết, trong người có bao nhiêu cũng không nhớ luôn haha. Nên không phát hiện ra. Em không cần anh hai biết, chỉ cần em tự biết và tự thấy bản thân mình không nợ nần gì ai, là được rồi.
Lại kết thúc một tuần rồi.
One more week and I will say goodbye to this place.
Chắc là em sẽ nhớ lắm. Hoặc là không…
Vallice_Valentime
24-08-2019, 11:53 AM
Hôm qua trời mưa. Em đi làm về và đi gặp bạn ở old town, cách nhà tầm 10 phút đi bộ. Và đi được 5 phút thì trời mưa. Mưa to rất to tưởng chừng có thể thổi bay được em đi luôn ấy. Em đứng dưới một hiên nhà nhỏ đợi mưa tạnh, nhưng vẫn ướt, vì gió lớn. Thế là em quyết định đi bộ trong mưa. Ướt như chuột lột, và có sợ một xíu. Nhưng vui. Cũng đã lâu lắm rồi mới đi dưới mưa như vậy.
Tự nhiên em nhớ ai đó đã nói, tôi thích đi dưới mưa vì không ai thấy tôi đang khóc.
Nhưng mà, em đã không khóc, hì hì.
Em đã đi khá nhiều nơi nhưng chưa mua được cây bút mà anh muốn. Khó quá đi à...
Sáng nay khoe với anh về đôi giày đứt quai, tự nhiên bâng quơ sắp tới sinh nhật Min rồi nhỉ, chắc nhà chuẩn bị có thêm vài con xe, vậy là nhận ngay hình sinh nhật Min với cái bánh sinh nhật và... xe. Tận hai con cơ...
Min trông dễ ghét thiệt sự, hì hì. Hình như con nít ở độ này đứa nào cũng dễ thương. Em nhớ tới em gái của em ngày xưa, cũng dễ ghét y chang vậy. Tự nhiên em nghĩ sau này có con không biết sẽ thế nào. Các anh chị lớn hơn em ít tuổi cũng dần cưới chồng có con cả, up hình lên fb khoe suốt ngày. Có lúc em chặc lưỡi cưới với chả đẻ sớm, phí hết cả tuổi xuân. Có lúc em lại nghĩ, nhìn mọi người thật hạnh phúc nhỉ?
Làm con gái, sống càng đơn giản càng hạnh phúc, phải không anh? Đâu cần phải thông minh làm gì đâu anh nhỉ?
Như em nhìn em gái em bây giờ nhiều lúc ghen tị lắm. Ba mẹ luôn bảo, chỉ cần nó hạnh phúc là được rồi. Ừ thì ba mẹ cũng luôn mong em hạnh phúc, nhưng cả thành đạt nữa...
Em là đứa con đầu, lớn lên trong nhiều sai lầm vì lần đầu dạy con của ba mẹ, lớn lên thừa hưởng chút thông minh và nhận lấy nhiều kì vọng, lớn lên với nhiều đòn roi vì không đạt được sự kì vọng của ba mẹ, lớn lên với nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui...
Em hi vọng Min sẽ không lớn lên như thế.
Nên là, chúc mừng sinh nhật Min, chúc Min sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc, vậy là đủ rồi Min ha :hug:
À tiện tay chúc vậy, chứ sinh nhật Min còn 2 ngày nữa cơ nhỉ.
Lúc sáng khi anh đăng hình lên, em đã thấy vợ anh cười một nụ cười rất quen, hình như là em đã thấy, lần trước, ở trong mơ ấy, hì hì.
Em thấy cả bức trước, đầy đủ cả gia đình nhỏ, tự nhiên em mỉm cười, trong vô thức á. Em nhìn anh và gia đình thêm một lúc, rồi chuyển qua trang cá nhân của mình, nhìn ảnh em và bạn trai. Mình đúng là, ở hai thế giới riêng anh ha?
Nhưng thật mừng, vì ở thế giới không có em, anh vẫn luôn hạnh phúc.
Anh, đột nhiên em nghĩ, nếu một ngày em biến mất, thì anh sẽ thế nào? Chắc là sẽ không sao cả nhỉ. Chợt nghĩ lại thì, mình chẳng là gì của nhau cả anh ha... Nếu em biến mất anh có buồn không? Chắc là có, em đoán vậy. Nhưng rồi nỗi buồn sẽ qua mau thôi, vì bên anh vẫn còn nhiều niềm vui khác mà, đúng không?
Vậy em còn ở lại để làm gì nhỉ?
Thôi, tự nhiên em lại vẩn vơ linh tinh quá. Hôm nay em thấy anh online khuya, chắc là xem bóng đá, tính nhắn kể mấy chuyện hài hước hôm nay cho anh nghe, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.
Cứ thế vậy là qua hết thêm một ngày.
Vallice_Valentime
25-08-2019, 01:56 PM
Bây giờ là 8h tối. Ở Việt Nam là tròn 12h. Chả hiểu sao em lại nhìn đồng hồ vào đúng lúc này, hì hì. Vậy là Min sang tuổi mới, chúc mừng sinh nhật Min.
Hôm nay em đã đi mua (chắc là) đủ đồ để gửi về cho anh và Min. Mai em đem văn phòng gói ghém lại một chút, rồi sẽ đem qua gửi anh Châu đem về cho anh. Tự nhiên ngồi hí hoáy cắt cắt dán dán giấy em có cảm giác thật kì. Cũng lâu lắm rồi em mới đụng tay vào mấy việc này...
Có lẽ em là tuýp người thích cho nhiều hơn nhận, dù những thứ em cho được có lẽ cũng không có gì nhiều. Nhưng em thích cảm giác chuẩn bị quà cho người khác, những người mà em rất thương. Nhiều lúc em cũng nghĩ, mình đặt nhiều công sức vào món quà, nhưng nhiều khi người nhận không cảm nhận được hết, thì liệu có buồn không?
Thật ra lúc đầu cũng có một chút, nhưng giờ em quen rồi, hì hì. Như lúc này đây, em đang cảm thấy vui, là được rồi đúng không?
Nhưng có thể khi nhận món quà này anh sẽ buồn... Em hi vọng anh sẽ không buồn, anh nhé...
Thương anh,
:hug:
Vallice_Valentime
26-08-2019, 05:32 AM
Hôm qua mẹ gọi, thì cuối tuần nào mẹ em cũng gọi. Lại nói những chuyện linh tinh hỏi thăm thôi. Xong mẹ nói Gà Ri bây giờ đã bằng Như lần đầu gia đình mình đi chụp ảnh kỉ niệm rồi, hồi đó là mười lăm năm ngày cưới của ba mẹ. Vậy là đã tám năm trôi qua… Xong mẹ nói là, Gà Ri bây giờ hay bị mọi người trêu là già. Mà tự nhiên mẹ ngồi xem lại ảnh cũ, thấy hồi đó Như cũng già như trái cà, hì hì.
Hình như là, ở cái tuổi đó, ai cũng muốn mình trông già dặn và đứng đắn. Rồi lớn lên, lại muốn mình nhìn tươi trẻ lại.
Xong mẹ kể chuyện chị Lộc, chị thứ ba của cậu, đang học lớp mười một, năm rồi cũng vừa qua Úc ở chung với chị đầu. Mẹ kêu Lộc đi có mấy tháng mà thay đổi nhiều lắm. Ngày xưa ở nhà nhìn giống thằng con trai, bây giờ qua đó đi làm nail rồi cũng make up các kiểu, ăn diện nữ tính lên hẳn. Rồi mẹ cười, còn Như đi học ba năm biết được mỗi đánh son, hì hì.
Em hỏi mẹ là, mẹ thấy vậy tốt hay xấu? Mẹ thấy… bình thường. Như đủ tuổi để ăn diện được rồi. Sau này đi làm cũng nên quan tâm váy vóc và trang điểm một chút, không phải chỉ để đẹp, mà còn là để người ta thấy mình là người biết quan tâm chăm sóc bản thân. Còn bây giờ đang sinh viên, thì Như muốn thế nào cũng được. Ra đường quẹt nhẹ xíu son cho nhanh gọn, đi chơi cứ áo phông và quần jeans đỡ mất công suy nghĩ. Sống một cuộc sống giản đơn cho nhẹ nhàng cũng tốt. Người ta thương mình cũng không phải vì quần áo hay lớp trang điểm bên ngoài.
Thật ra, không phải là em không biết gì về mỹ phẩm, nước hoa hay là quần áo. Em qua đây 3 năm, tìm hiểu cũng được kha khá, để… mua về làm quà cho mẹ. Mỗi lần về thì vali nào là phấn son, nào là nước hoa các kiểu. Nhưng em không dùng… vì em lười, hì hì. Giống như là ngày xưa ấy, ở Việt Nam không đánh son em thấy bình thường. Nhưng qua bên này đánh quen rồi, cảm giác không đánh lại thấy khó chịu. Em sợ make up xong hình ảnh đấy mọi người nhìn quen rồi em lại phải make up hoài mỗi lần muốn ra đường. Những lúc lười mọi người lại… chẳng nhận ra mình mất, nên thôi.
Em mua đồ về cho mẹ thường không tiếc gì. Lâu lâu giả bộ than một câu với mẹ, mỗi lần về là thấy tiền cứ bay bay bay mẹ nghe. Mẹ lại nói mua đi về mẹ trả tiền cho, nhưng ai lại thế, đây là quà em tặng mẹ mà.
Nhưng mà đối với bản thân thì em thường sống như kẻ ăn mày… ừ thì, trừ những hôm đi du lịch. Em ăn uống cũng không quá tiết kiệm, nhưng em ăn ít, nên tốn kém không nhiều. Còn mua sắm thì gần như là không. Ba năm qua em dùng 2 cây son không hết, trước lúc qua Romani mới nghĩ nên mua một cây son màu đằm lại để đi làm (vì hai cây kia màu đều rất tươi) nên mới mua thêm. Em có một thỏi son em rất thích nhưng chưa mua. Lần nào vào mall em cũng đều ghé qua cửa hàng để đánh ké. Cây son hơn một triệu, không phải em không đủ tiền để mua, nhưng em muốn để nó lại, đợi đến lúc có thể mua mà không còn lăn tăn về giá của nó nữa.
Nhiều lúc chứ, em nghĩ về bạn bè mình, ở tuổi này đã lo an cư lập nghiệp, tính toán đủ thứ cho tương lai, tiết kiệm tiền, mua nhà đất rồi kinh doanh các kiểu này nọ, còn em vẫn ở đây, tận hưởng cuộc sống hiện tại của mình. Em thấy mệt khi nghĩ về tương lai, nên rất hay lười nghĩ. Em thấy bản thân ở hiện tại cũng tạm được rồi. Có một khoản tiết kiệm nho nhỏ gửi nhờ chỗ ba mẹ. Chi tiêu hàng tháng đầy đủ, không cần phải xin tiền ba mẹ. Vẫn đủ để đi du lịch, mua quà và vé máy bay mỗi lần muốn về thăm nhà. Chắc vậy là đủ rồi, em thấy hạnh phúc với cuộc sống vừa vừa thế này, không đòi hỏi gì hơn, cũng chưa muốn tính gì xa hơn. Bạn bè có người qua đây vừa học vừa làm thêm, tiết kiệm tiền mua được xe được đất,… Em thì chẳng có gì ngoài những kỷ niệm và trải nghiệm. Không biết sau này em có tiếc không, nhưng bây giờ thì em hài lòng, hì hì.
Chắc là, em là kiểu chỉ biết đến hôm nay, không có được nhìn xa trông rộng cho lắm, anh nhỉ?
Nhưng em thấy sống như vậy thoải mái. Tình cảm trong nhà cũng tốt. Trong nhà cũng chưa tới giai đoạn quá sòng phẳng. Em về Việt Nam ba mẹ vẫn nuôi ăn. Lâu lâu ba mẹ cho ít tiền tiêu vặt em vẫn nhận bình thường, vẫn cười hì hì như trẻ con được phát quà. Rồi em vẫn mua quà về cho ba mẹ và em gái. Em gái em, ở độ tuổi dậy thì mới lớn, nhiều khi vẫn còn hay lăn tăn chuyện tiền bạc ấy, vẫn còn hơi “kiết” và tính toán chút. Em và nó có một cuốn sổ tiết kiệm chung tiền lì xì của hai đứa, vì khi còn nhỏ nó vẫn gửi hết cho em. Cứ hết một mùa tết là lại đưa mẹ gửi thêm vào sổ. Mấy năm nay em không về tết mọi người quên mất sự có mặt của em luôn. Nên nó mới bảo, gửi chung với chị hai em lỗ, chị hai không có lì xì chi hết. Em mới nói là, Ri lo gì lớn lên chị hai cho Ri hết làm của hồi môn. Nhưng giờ phải ngoan và chăm học cái đã.
Chẳng phải em chê tiền, nhưng với người trong nhà em chẳng bao giờ tính toán so đo. Vì ba mẹ em đã luôn như thế. Không phải ba mẹ em dạy và dặn em phải thế đâu, mà là em lớn lên, chứng kiến ba mẹ sống và hành xử thế nào, luôn tự hào về ba mẹ và tự dặn bản thân phải sống thành người đúng đắn như ba mẹ. Nên đối với em gái mình, em hi vọng nó cũng có thể nhìn vào em và thành người như thế.
Hì hì em nói rồi mà, em đối với em gái em như là “mẹ nhỏ” vậy. Ba mẹ có lúc không trị được nó, còn phải nhắn tin nhờ đến em. Em thấy vui, như kiểu mình thật có giá trị, là người đứng giữa hai thế hệ và có thể hòa giải mọi việc trong nhà.
Thật ra em không hi vọng mình sau này sẽ nuôi dạy con giống ba mẹ. Vì em lớn lên với nhiều tổn thương mà người ngoài nhìn vào không thể thấy, ba mẹ cũng sẽ không thể hiểu. Em không muốn con mình cũng lớn lên với những nỗi đau như thế. Nhưng chắc là ba mẹ em dạy con cũng khá tốt, nhỉ? Em cũng khá là nên người, phải không? Hay là không anh nhỉ? Em chẳng biết nữa…
Nhưng em hi vọng người ta nhìn vào em, sẽ khen ba mẹ em biết cách dạy con…
Hình như hôm nay em lan man về bản thân hơi nhiều rồi…
Hôm nay em mang cái hộp lên công ty, bỏ luôn cái kính của anh vào rồi gói ghém lại. Không biết lỡ phải vào nhà máy thì phải làm sao, mà chắc là không cần vào đâu nhỉ… Cũng sắp tới ngày về rồi.
Tự nhiên em thấy hơi buồn, hì hì. Em vẫn hi vọng anh sẽ gọi cho em một lần nào đó, trước lúc em trở về Hung, vì có lẽ sẽ là lần cuối em nghe máy, cho đến lúc mình gặp lại nhau ở Đà Nẵng nhỉ. Nhưng chắc không phải là hôm nay rồi…
Chúc mừng sinh nhật Min!
Em đã gửi hộp cho anh Châu rồi, nhưng vẫn chưa dám nói là gửi về cho anh… Anh Châu nhiệt tình ghê, nói là gửi địa chỉ nhà em đây, anh mang lên tận nơi cho. Chắc là em vẫn phải nói thôi, nhưng đợi ít hôm nữa đã. Uầy thật ngại.
Vậy là giờ cạnh em không còn gì của anh nữa rồi. À vẫn còn, mấy gói bánh, nhưng chắc em cũng sẽ xử lý nhanh thôi. Em thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cũng chẳng biết tại làm sao. Nếu mà tình cảm gửi trả lại nhanh như gửi mấy món đồ, thì cuộc sống này đã dễ dàng biết bao, phải không anh?
Vallice_Valentime
28-08-2019, 05:07 AM
Tối qua em đi uống bia với anh hai, gọi là mừng sinh nhật em sớm 1 tháng, và mừng em vừa được công ty trợ cấp cho một khoản nhỏ nhỏ, hì hì. Từ hồi em về đây em và anh hai ít nói chuyện hơn. Anh hai sợ lời ra tiếng vào về tai vợ, em biết, nên em cũng kệ. Tối hôm qua vốn chỉ định đi với anh hai thôi, nhưng lúc đi ra lại gặp mọi người đang ăn khuya, lại rủ thêm, thành ra đi nguyên hội.
Mọi người bắt đầu ngồi kể lại những chuyện hồi mới sang, láo ngáo lơ ngơ không biết gì, vậy mà bây giờ còn vài ngày nữa là phải về rồi. Lúc mới sang không hợp chỉ mong ngày về, giờ chuẩn bị về lại thấy cũng hơi luyến tiếc. Tâm trạng chung của những người đi xa cả, anh nhỉ. Đi để trở về. Về rồi lại thấy nhớ nơi xa.
Vậy là còn 3 ngày nữa em cũng về Hung rồi. Mặc dù chỉ cách nhau nhẹ nhẹ 5 tiếng đồng hồ đi tàu thôi, nhưng về lần này chắc em cũng khó lòng quay lại đây lần nữa. Tự nhiên cũng thấy có chút lưu luyến.
Em vốn là đứa di chuyển nhiều, lúc chuyển tới đây thực tập cũng chỉ nghĩ là di chuyển nhẹ nhàng sang một thành phố gần nơi mình muốn sống thôi. Cũng từng nghĩ sẽ chỉ đơn giản là sống những ngày yên ổn một mình như cũ… Đâu có ai ngờ… Ừ, làm sao mà ngờ được, anh nhỉ?
Làm sao mà ngờ được có một người đến mang theo giông bão cho Baia Mare, và cho cả em… Vậy mà chẳng hiểu sao em lại cứ nhớ đến người đó hoài hoài…
Vallice_Valentime
29-08-2019, 04:38 AM
Hôm qua ở chỗ em mở tiệc chia tay, có mời thêm một vài anh chị cô chú ở công ty tới dự, có cả chị lễ tân Raluca. Mới đầu em trốn ở trong bếp, vì bên ngoài có cả vài người ở gia đình Hungary, em không quen, nên không thích lắm. Em giả bộ đứng nướng thịt cùng anh Sáng và anh Cường, rồi ba anh em dắt nhau vào bếp ăn riêng. Sau đó chị Raluca tới trễ, lúc đó vãng dần rồi, em mới ra ngồi nói chuyện với Raluca. Tụi em nói về nhiều thứ, và laugh rất nhiều. Hình như những người béo thường hợp nhau anh ạ, hì hì.
Xong tự nhiên chị hỏi mọi người ở đây đã có gia đình hết chưa, vì thấy ai cũng đeo nhẫn cưới. Em mới để ý xem thử thì, chị ấy cũng đang đeo nhẫn, ở ngón áp út tay trái, mới hỏi ủa vậy chị đã kết hôn chưa. Chưa, cái này chỉ là nhẫn đính hôn thôi. Raluca 23 tuổi, quen bạn trai được 1 năm, đã đính hôn và dự tính sẽ kết hôn trong vòng 2 năm nữa. Em mới nói là em chỉ thua Raluca có 1 tuổi thôi, quen bạn trai được gần 4 năm rồi, mà chưa có ý định sẽ đính hôn luôn nữa.
But you will someday, right?
I don’t know, Im still too young to think abt it.
But I hope you will marry him someday. You guys love each other for long enough.
Nhưng, thế nào là “long enough” anh nhỉ? Em không biết… Cũng không chắc mình có muốn biết hay không. Nên em chỉ cười trừ thôi. Rồi chỉ ấy cho em xem ảnh người yêu và hỏi xem ảnh của em và người yêu. Em mới lục lại ảnh hồi tết cho chị ấy xem, và chị ấy nói em với bạn ấy look so good with each others. Tự nhiên em mới ngồi nhớ lại khoảng thời gian chụp những bức hình này.
Em với bạn ấy vốn dĩ yêu nhau rất giản dị. Hai đứa thích dắt nhau đi ăn và ra bờ sông Hàn nắm tay nhau đi dạo. Lâu lâu lại về nhà nhau chơi. Lâu lâu thì rủ thêm bạn bè. Thích tận hưởng cảm giác ở cạnh nhau là chính. Quen nhau tròn 3 năm thì bạn ấy mới được ló mặt lên facebook của em lần đầu, và gần đây mới được trèo lên ava ngồi một tẹo. Mà thật ra không phải em ít đăng hình lên facebook đâu, thật ra là do em ít chụp hình…
Tết vừa rồi em về bạn ấy mới rủ em hai đứa đi mua áo đôi, mua một cặp áo đỏ xinh xinh, rồi hai đứa dắt nhau lên Sơn Trà, ra đường Hoa và cầu tình yêu chụp ảnh. Những bức ảnh tình như cái bình, hì hì. Em nhớ là, khoảng thời gian đó em đã rất hạnh phúc… Tụi em quấn lấy nhau không rời. Ba mẹ em vốn khó, ít cho đi chơi. Những lúc bị bắt ở nhà thì bạn ấy đi làm về ăn uống xong chạy lên nhà em… ngồi lì trong nhà nói chuyện với ba. Riết ba thấy ớn tận cổ đuổi hai đứa đi uống trà sữa chút đi rồi về.
Đó là khoản thời gian mà em cảm nhận được tình cảm của bạn ấy nhiều hơn bao giờ hết. Bạn ấy đi làm được nửa năm, chững chạc hơn, biết quan tâm và thương yêu em nhiều hơn. Em về chỉ một tháng mà cảm thấy được thương nhiều hơn cả ba năm qua cộng lại.
Vui nhất là, bạn ấy đã tự tin hơn trước gia đình em, dám đến chúc tết ba mẹ, sang chúc tết cậu mợ và thắp hương cho ông bà, dám cùng đi chơi chung với gia đình em. Trước đó bạn ấy nhát cáy lắm, vì ba mẹ em nghiêm mà, nên rất sợ. Giờ đỡ nhiều rồi, hì hì.
Em đã từng rất tự hào khi nói về tình yêu của mình với mọi người. Em nghĩ chắc anh cũng cảm nhận được lần đầu em kể với anh về bạn ấy đúng không? Em đã luôn tin rằng mình có một tình yêu thật đẹp, cho đến khi em làm cho tình yêu đó bớt đẹp…
Tự nhiên em thấy hơi thất vọng về mình một chút…
Rồi em lại nhớ lại, hôm qua, trước lúc xuống dưới bạn ấy có gọi cho em, lúc đang ở cùng gia đình. Có ba mẹ và gia đình anh chị. Mọi người đang ngồi ăn bánh và uống trà sữa, nói là gọi để trêu Như bên kia không có ăn. Xong mọi người mới đùa, ít bữa Như về đi là nhà có bốn con heo ngồi ăn, thêm Bông (con gái của anh chị, 6 tháng tuổi) là con heo tiềm năng thứ năm, ít bữa có răng rồi cũng không kém cạnh đâu.
Mẹ anh ấy mới nói là, không biết răng ba mẹ gầy mà đẻ ra hai đứa con thằng mô thằng nấy mập kít, rồi cưới vợ về đứa mô cũng mập nốt luôn. Giống như là, với mọi người em đã là dâu con trong nhà từ lâu, em ở Việt Nam có gì ngon cũng gọi em lên ăn cùng, em không lên được thì để phần rồi bắt người yêu mang qua cho em. Em không ở Việt Nam thì gia đình hội họp đông đủ lúc nào cũng bảo gọi cho Như, Như ở bên nớ một mình buồn, tội.
Lúc bắt đầu yêu bạn trai mình, em không nghĩ mình sẽ có gia đình thứ hai sớm thế, cũng không nghĩ sẽ được thương đến thế. Sau này lỡ mà có chia tay, chắc em sẽ nhớ gia đình này lắm.
Mà phủi phui cái miệng, anh nhỉ. Yêu mà cứ nghĩ đến chia tay, kì quá.
Rồi tự nhiên em nghĩ, nếu mà giờ em có bạn ấy ở cạnh bên, chắc em sẽ bớt nhớ anh nhanh hơn nhỉ? Mà cũng không chắc… Lỡ như mà bạn ấy đã ở cạnh em rồi, mà em vẫn còn nhớ anh nhiều, thì cảm giác tội lỗi này trong em còn dài ra thêm nữa… Còn bây giờ thì, em có thể ngụy biện với chính bản thân mình một tí, là tại em đang một mình, nên mới nhớ đến anh thôi…
Anh ơi,
Hôm nay có bạn của bé cùng phòng ghé qua phòng em chơi, đang ngồi nói chuyện thì bạn í tự nhiên nghêu ngao hát, “I love it when you call me Senorita…”. Này là lỗi của bạn ấy, làm em lại nhớ đến anh, chẳng phải tại em đâu nhé…
Vậy là mai là ngày cuối cùng rồi, nhỉ?
Vallice_Valentime
30-08-2019, 03:46 AM
Hello anh,
Dạo này em hay lải nhải lảm nhảm một mình, tự nhiên giờ ngồi viết và biết là anh sẽ đọc, cảm giác thấy… lạ lạ. Nếu mà anh đọc được đến dòng này thì có nghĩa là mọi người đã về tới Việt Nam và đưa đồ cho anh rồi, còn em thì chắc cũng đã về tới Hung, chắc cũng được vài ngày rồi, và trang này sẽ không còn được đụng tới nữa.
Mà khoan, anh có đang bận không? Nếu bận thì khi nào rảnh lại quay lại nhé, đọc cho hết nhé, lần này dài gấp đôi lần trước đó, đừng có vội vội vàng vàng lướt nhanh nhé, hì hì.
Vậy là cũng hơn một tháng trôi qua từ lúc anh về Việt Nam rồi nhỉ. Em cũng trở lại Hung. Có lẽ anh chẳng bao giờ quay lại Baia Mare nữa, có lẽ em cũng thế. Chẳng bao giờ trở lại nơi tình cảm của chúng ta bắt đầu, và kết thúc. Em đã ôm ấp tình cảm đó trong dày vò hơn một tháng qua rồi. Giờ đã đến lúc em để nó lại và cho nó ngủ yên. Và để em cũng được bình yên thêm chút.
Nhưng mà, lần cuối, có lẽ sẽ là lần cuối thật sự, em muốn nói...
Em yêu anh,
nhiều,
có lẽ là nhiều hơn cả khoảng cách 8293km...
Bây giờ em đang ngồi trên công ty, ngày cuối cùng, và cố gắng nhớ lại tất cả, lần đầu mình gặp nhau, từng ánh mắt và cử chỉ của anh, lần em bông đùa ít bữa về anh có nhớ em không, và anh trả lời rất rõ ràng là, có chứ. Vậy mà em đã ngỡ là anh đang đùa, hì hì. Em còn nhớ cả cái lần đang đi vào xưởng thì anh hát "Trong đôi mắt anh em là tất cả..." Và em đã ồ lên a em biết bài này, em thích bài này lắm. Tới lúc về phòng em còn vô tư bật bài đó lên nghe như nghe lại một bài hát yêu thích thời xưa cũ... [mà chẳng nhận ra sau này bài hát ấy lại vận vào mình, hì hì]. Và nhiều nhiều những tín hiệu khác. Đáng lẽ em phải nhận ra sớm hơn chứ nhỉ?
Như là cách mình đi cùng nhau ngày thứ bảy hôm ấy. Em đã bám theo anh hoài nhỉ? Uhm thì là vì em đã nghĩ em chỉ quen có mình anh thôi mà... Rồi đến lúc xuống ăn em lại ngồi cạnh anh, hình như có ai đó đã chọc anh là anh có vợ rồi anh nên biết mình nên ngồi chỗ mô chứ, rồi cả hai cùng nói đúng rồi anh phải ngồi chỗ ni, chỗ cạnh bên em... Lúc anh nói mình lên phòng đi và đưa tay ra kéo em dậy, em đã không nắm lấy… Vậy mà không biết mình đứng kiểu gì, anh Hậu lại tưởng đang nắm tay nhau, ồ lên mới phát hiện ra là không phải, thế là em đùa mọi người có muốn xem nắm tay thật không. Ấy thế mà anh nắm tay em thật, nắm tay dắt vào nhà định dắt lên lầu luôn, nhưng mà vào trong thì em buông tay anh ra, vì thấy như thế thật kì… Rồi tới lúc lên phòng anh và em cùng tâm sự nhiều chuyện, nhiều chuyện mà không dễ gì nói ra cùng người khác. Rồi cả cách anh cúi xuống để mang giày cho em [dù là sau đó em không cho]. Hì hì.
Nếu em nhận ra sớm hơn một chút, có phải mình đã có thêm vài ngày cho tình yêu này không anh?
Mà không, không phải là em không nhận ra. Sao em có thể không nhận ra được chứ. Đến bây giờ ngồi nhớ lại mọi thứ vẫn rõ mồn một trong em kia mà. Những lần anh ngoái đầu lại nhìn em trên bus em đều biết cả, chỉ là em lảng đi... Rồi những hôm anh cảm em có chọc anh là, động lực nào khiến anh đi làm vậy, anh trả lời là vì em đó… Thật ra từ lúc đó em đã biết anh không đùa. Em vẫn còn nhớ được ánh mắt của anh khi ấy, nhưng em gạt đi, tự dối mình rằng anh cũng đang đùa lại với em thôi. Thật ra em nhạy cảm hơn em nghĩ… Chỉ là em trốn tránh, em không muốn thừa nhận mình đã xiêu lòng trước những điều sai trái.
Em đã nghĩ là, chỉ cần anh đừng nói ra, thì mọi chuyện sẽ bình thường như nó hoài vẫn thế... Đã có lúc em tự nghĩ là, anh tìm kiếm điều gì ở em chứ? Vì em trẻ hả? Vì em nhìn có vẻ hiện đại, và thoáng hả? Rồi anh nghĩ em cần gì ở anh nhỉ? Một cô gái trẻ thì cần gì ở anh nhỉ? Anh có thương em thật không? Hay là chỉ muốn tìm chút niềm vui những ngày xa vợ? Cũng từng tự hỏi có khi nào mình chỉ là món đồ chơi trong anh... Anh đừng giận em khi nghe những điều này nhé, nếu anh đặt mình vào em anh sẽ hiểu, những lo sợ này là bình thường… Vì em còn trẻ, vì có nhiều chuyện em chưa thể nào hiểu hết được, nên trong lòng không dễ gì tránh được lo sợ, hoang mang…
Nhưng mà khi em đem chuyện này ra kể cho bạn em nghe, bạn ấy chỉ bảo là, bạn tin vào mắt nhìn người của em. Bạn tin vào cảm nhận và lựa chọn của em. Ừ nhỉ, tại sao người ta tin em đến thế, mà em lại có lúc hoài nghi về con tim mình nhỉ, hì hì. Cho dù em có không tin anh đi nữa, cũng nên tin vào bản thân mình chứ, đúng không?
Anh,
Anh nói đúng, em là người sống lí trí. Em biết rõ việc mình đang làm là gì, cũng biết rõ tương lai sẽ thế nào, biết rõ luôn sẽ đau lòng ra sao. Từ lúc bắt đầu. Em không phải là một kẻ mộng mơ để hi vọng điều gì khác. Cũng không đủ tàn nhẫn để trông chờ vào điều gì khác.
Anh nhớ không anh đã từng nói, anh ước gì mình gặp nhau cách đây 5 năm, rồi 5 năm sau mình vẫn có Min là được. Dù em biết nghe thật sai trái, nhưng em cũng đã rất vui. Đã rất vui vì anh muốn có em trong đời. Vì anh đã từng ước người có thể đi bên cạnh anh đến suốt đời này là em. Dù cho đó có thể chỉ là suy nghĩ thoáng qua, chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, rồi khi nghĩ kỹ lại anh sẽ không còn cảm thấy thế nữa, nhưng em cũng đã rất vui. Dù chỉ là trong giây lát, em vẫn đã ở đó, trong tim anh, thật đặc biệt, vậy là đủ rồi.
Còn em, thật ra em chưa bao giờ ước thời gian quay ngược cả, chỉ ước mọi thứ dừng lại, tại thời điểm chúng ta ở cạnh nhau. Chỉ ước mình được ở cạnh nhau lâu hơn một chút, là được rồi.
Mà như thế nào là đủ? Là được nhỉ? Em không biết. Em hay tự trấn an, tự an ủi bản thân mình. Thế này là đủ rồi, thế kia là được rồi, là tốt rồi. Nhưng tận sâu trong lòng em, em biết em muốn nhiều hơn. Nhưng, cũng tận sâu trong em, em biết mình không thể có được nhiều hơn. Nên em dỗ mình, như vậy là đủ rồi. Bởi vì không thể đạt được, nên tốt nhất là đừng nên khao khát, đúng không anh?
Yêu anh, có thể sẽ là quyết định sai lầm nhất của em trong đời. Nhưng em sẽ không hối hận, chắc chắn đấy.
Sẽ không hối hận vì mình đã từng yêu. Dù cho tình yêu đấy là thứ bị người đời khinh bỉ, thì em vẫn sẽ thương nó, thương hết cả phần thiên hạ, hì hì.
Nhưng vì em là một đứa sống lí trí, nên em biết, đã đến lúc phải kết thúc rồi. Thật ra, là nên kết thúc từ cách đây một tháng rồi... Chỉ là lúc đó, em chưa có đủ quyết tâm...
Giờ thì em đủ rồi nè, hì hì.
Anh biết không dạo gần đây em không đêm nào ngủ được ngon giấc. Từ lúc yêu anh. Có lẽ hôm ở nhà anh là hôm em ngủ ngon nhất... dù cũng có giật mình tỉnh giấc đôi lúc giữa đêm, nhưng em đã ngủ khá sâu, hình như thế... Sau này lúc anh hai qua ở với em có cho em mượn đồng hồ đeo, sáng dậy thấy được tối qua mình ngủ thế nào. Và không có lúc nào em ngủ sâu cả, kể cả khi rất mệt. Mỗi đêm em thức giấc tận 6-7 lần, lò mò cầm điện thoại xem giờ rồi ngủ lại, chập chờn cả đêm. Đến lúc em sang chỗ anh hai ở thì giấc ngủ còn khó khăn hơn nữa. Cứ tầm nửa tiếng em lại dậy một lần, có khi còn sớm hơn. Em vẫn đặt báo thức, nhưng rồi lại tắt từ trước khi báo thức kịp kêu. Chưa kịp ngủ thì đã tỉnh. Em thấy mình không còn là chính mình, không còn niềm tin vào chính mình. Em thấy em yếu đuối và mệt mỏi hơn bao giờ hết. Em thấy em đáng thương...
Nhưng mà anh đừng cảm thấy có lỗi với em, đừng nghĩ là anh không làm được gì cho em cả, lại còn làm em khổ tâm nhiều. Đừng nghĩ như thế nhé. Ở bên cạnh anh em đã rất vui, và đến tận bây giờ nhiều lúc nhớ lại những ngày tháng cũ, em vẫn thấy vui. Chỉ là đi cùng niềm vui ấy là cảm giác có lỗi và dằn vặt. Ừ, em và anh chẳng làm điều gì có lỗi với nhau cả. Chúng mình có lỗi với những người khác, với nhiều người khác.
Anh biết không, lương thiện rất khó, nhưng ngược lại cũng không phải chuyện dễ dàng gì… Làm người tốt thật khó, nhưng làm người xấu nhiều khi còn khó hơn.
Có lẽ là do em còn quá trẻ, nên vẫn còn đắm chìm vào tình yêu nhiều đến thế, dù đã tự nhắc mình không biết bao lần, rằng mình còn nhiều điều quan trọng hơn thế để lắng lo và nghĩ suy... Nhiều lúc em nghĩ mình cứ như vậy có đáng không... Em không biết. Thế nào là đáng hay không đáng anh nhỉ? Em cũng không biết luôn...
Chỉ biết mình đã yêu anh, thật nhiều.
Và sẽ không hết nhanh được, em biết. Khi tất cả mọi thứ em vẫn còn nhớ như in, từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc một. Cách anh nhìn em, cách anh cười, cách anh đứng lại đợi, cách anh ôm em vào lòng, cách anh thơm em, cách anh nói anh yêu em 3000. Em xin lỗi, em vừa khóc một xíu, một xíu thôi. Tại vì hôm nay là ngày cuối cùng của em ở đây, tự nhiên em lại nhớ đến ngày cuối cùng anh ở cạnh, nên tự nhiên không ngăn được nước mắt. Em không biết mình đang khóc cho điều gì nữa, chỉ là em thấy nhớ anh, và thấy bản thân mình bất lực.
Tự nhiên em nhớ đến lần em nhắn bảo em nhớ anh, để “dụ” anh đến, hì hì. Đến lúc về rồi anh còn trêu, ai biểu nói nhớ anh để anh đến hành. Bây giờ thì có nhớ cũng không làm gì được, kể cả một tin nhắn thôi cũng không dám gửi… Có nhớ, cũng chỉ biết giấu đi.
Em đã cố gắng thật nhiều. Cố gắng bình thản khi anh gọi, bình thản khi nhắn tin với anh. Cố gắng mỉm cười. Cố gắng để có thể xem anh như một người anh trai. Tự nhủ với bản thân là mọi chuyện đang ổn và vẫn sẽ ổn thôi. Nhưng nó không đúng. Tự sâu trong lòng em, tình yêu đó vẫn cháy, rất mãnh liệt, và rất đớn đau. Và nó làm em đau. Và còn đau hơn nữa khi hôm nay em quyết định sẽ dập tắt nó. Em không muốn quên, nhưng chừng nào còn nhớ, em còn chưa bước tiếp được.
Đến lúc rồi anh ạ. Đến lúc mình phải bước ra cuộc tình này rồi.
Anh còn nhớ ngày cuối cùng lúc em đến nhà anh không? Anh đã bảo em xuống chơi cùng mọi người. Có lẽ anh muốn hai đứa thoát ra khỏi bầu không khí u ám này, hoặc anh sợ mọi người nói này nói nọ không tốt về em. Rồi anh còn bật hài lên coi và nói, xem hài đi cho bớt buồn. Anh thích lảng tránh nỗi buồn của mình. Còn em thì không.
Em chỉ muốn ở cạnh anh lâu hơn một chút, chỉ muốn nhìn anh lâu hơn một chút. Vì em biết những giây phút này sẽ không bao giờ được lặp lại nữa. Em muốn trân trọng nó vì với em nó quý giá hơn bất cứ điều gì khác. Vì nó đáng, để em chấp nhận những lời xì xào. Đáng để em cảm thấy buồn. Đáng để em đối diện với nỗi buồn.
Em ngừng khóc rồi anh ạ. Và sẽ không khóc vì anh nữa đâu, lần trước là hứa với anh nhưng vừa phá vỡ lời hứa mất rồi, em xin lỗi... Lần này em sẽ tự hứa với bản thân mình nhé.
Em sẽ không vào box chat của anh mỗi ngày nữa. Sẽ không nghĩ đến chuyện gửi gì linh tinh về cuộc sống hàng ngày cho anh nữa. Và anh cũng thế nhé. Ý em là, mình không nên liên lạc với nhau nữa ấy. Uhm không block hay chặn mess gì đâu nhé, vì trẻ con lắm. Em vẫn sẽ ở đấy, những lúc anh cần, nếu anh cần, thì em vẫn luôn ở đấy. Dù em cũng không biết anh sẽ cần gì ở em nữa, hì hì. Nhưng đừng gọi cho em chỉ vì anh muốn thấy em. Đừng nhắn tin cho em chỉ vì bỗng nhiên thấy nhớ. Đừng xoa dịu bản thân bằng một phút nhìn nhau như thế.
Chúng mình, đừng cố tham lam níu giữ thứ tình cảm sẽ gây tổn thương cho nhiều người thêm nữa.
Em sẽ tập cách đi qua nỗi nhớ anh, sẽ tập cách đi qua thật sự. Không phải là tuyệt giao luôn đâu, em vẫn muốn có anh như một người anh trai, hì hì. Nhưng là như một người anh trai thật sự, chứ không phải như bây giờ. Vậy nên em cần phải vượt qua tình yêu trong em trước đã. Rồi em sẽ nhắn tin trước, khi tình yêu trong em đã ngủ yên hoàn toàn. Khi em về Việt Nam em sẽ nhắn. Chỉ là bây giờ em cần không gian, và cả thời gian cho bản thân mình, cho những người cần em hơn. Và anh cũng thế đúng không?
Và có lẽ em sẽ xóa luôn những dòng tin của anh anh ạ. Ngày anh về Việt Nam em đã bắt anh xóa hết đi, và tự nghĩ rằng, em sẽ giữ mọi thứ lại, thay anh. Nhưng mà có lẽ em không làm được. Em cứ vào đọc đi đọc lại hoài những dòng tin cũ, nhớ lại mọi thứ rồi tự cười, tự đau…
Nói làm liền luôn nè, em vừa vào đọc lại mọi thứ lần cuối rồi, xem lại ảnh anh lần cuối, nghe anh hát lần cuối, rồi xóa hết rồi. Em đúng là người tuyệt tình, nhỉ?
Ngày anh về em đã rất muốn có một thứ gì đó của anh để giữ lại. Nhưng bây giờ em không dám giữ thứ gì bên mình nữa. Vì sẽ lại nhớ rất nhớ khoảng thời gian này.
Anh từng bảo anh sẽ đợi em về Việt Nam. Em không biết anh đợi để làm gì. Để ôm em 3000 cái hả, hì hì. Nhưng mà, dù có là vì điều gì, thì anh cũng đừng đợi nữa, vì có lẽ cô gái yêu anh sẽ không trở về đâu.
Cô gái mà anh sẽ gặp ở Đà Nẵng, sẽ mạnh mẽ và can trường hơn, cũng có thể sẽ xinh hơn [ai biết đâu được nhỉ], nhưng chắc sẽ không còn yêu anh nữa.
Có thể vài năm sau này nhìn lại, em sẽ thấy lúc này mình thật dở hơi và yếu đuối. Sẽ thấy những chuyện từng đi qua chẳng đáng là gì. Nhưng nỗi buồn của em hôm nay vẫn là có thật, và em sẽ trân trọng nó.
Ngày xưa em chia tay với mối tình đầu của mình khi cả hai đều còn tình cảm cho nhau. Nhưng em biết con đường mà em và bạn ấy lựa chọn không giống nhau. Suy nghĩ không giống nhau. Nên không thể nào đi chung được. Thật ra cả bạn ấy cũng thấy thế, nhưng lại không dám dứt khoát. Và em là người đóng vai ác, đóng vai tuyệt tình. Cách đây tầm vài tháng, bạn ấy có hỏi em là, làm thế nào ngày ấy em có thể dứt khoát được như thế. Bạn ấy bảo bạn ấy đã nhiều lần nghĩ về chia tay, nhưng lại cảm thấy thật tệ khi làm em đau, nên lại thôi, lại muốn cố gắng thêm tí nữa. Rồi cuối cùng em lại là người bỏ đi trước.
Thì em mới trả lời thế này này,
“Nếu anh đã từng có ý định chia tay một lần, thì em đã có tận hai lần. Mà nếu như anh hai lần, thì em phải bốn. Nếu anh từng sợ em đau nên thôi một lần, thì em cũng đã hai lần như thế. Và nếu anh từng muốn cố gắng thêm một, thì em đã muốn cố gắng thêm mười rồi.
Nhưng có những chuyện, không phải sợ nhau đau thì nên ở lại, không phải cứ cố gắng thì kết quả sẽ thành.
Rồi tới một ngày, giữa những day dứt và dằn xé, giữa cảm giác muốn đi nhưng cũng muốn ở, em tự ngồi lại và nghĩ rằng… em mệt rồi. Không còn muốn cố gắng thêm nữa. Rồi em bỏ đi.”
Tụi em không nhìn mặt nhau trong khoảng gần một năm sau khi chia tay. Và lí do là em tránh mặt bạn ấy. Bạn ấy bảo hãy cứ làm bạn bình thường, nhưng em biết nếu ngay tại thời điểm đó mà làm bạn thì chắc chắn sẽ không được. Em và bạn ấy đều cần thời gian, để quên đi tình cảm hiện tại. Đến khi có thể nhìn lại, cũng phải hơn một năm sau, thì cũng là lúc tâm yên ổn rồi, có thể cười nhắc lại nhiều chuyện cũ mà không còn cảm thấy đau hay nuối tiếc nữa. Gần năm năm trôi qua ngày ấy, giờ nhìn lại em thấy bản thân cũ xưa thật trẻ con, ngây thơ và đôi phần ngốc nghếch.
Em đã khóc rất nhiều ngày chia tay. Đã nghĩ tới bạn ấy nhiều hơn tất cả. Đã đớn đau rất nhiều, và rất lâu. Chia tay bạn ấy được hơn tháng thì bà ngoại em mất. Em gác tạm lại giấc mơ du học đã chuẩn bị sẵn từ trước, ở lại làm chỗ dựa tinh thần cho mẹ, dù nhiều lúc bản thân cũng cảm thấy không chịu nổi. Gia đình em lúc đó rất rối. Ba phải lo lắng cho đám tang ngoại, còn mẹ và Gà Ri thì khóc suốt. Em phải mạnh mẽ, tự nhắc bản thân mình như thế nhiều lần, phải mạnh mẽ, mạnh mẽ, để có thể phụ ba, để mẹ và Ri đừng thấy mà đau lòng thêm nữa. Lắm lúc em lén khóc khi ở một mình, chỉ ước có bạn ấy ở bên cạnh và ôm em, để em biết vẫn còn chỗ để mình yếu đuối. Nhưng mà em đã không liên lạc.
Vài tháng sau thì em với ba gặp tai nạn xe, cũng may hai ba con chỉ bị xây xát ngoài da. Nhưng em là đứa chịu đau rất kém, trầy da u đầu thôi cũng đủ làm em khóc rồi. Vậy mà em nhịn được, không khóc gì để về nói với mẹ, không phải lỗi của ba đâu, con không đau chút xíu nào. Vì hôm đó ba em cũng có uống một chút, nhưng không phải lỗi của ba thật. Đến lúc mà mọi người đi ngủ hết rồi em mới ứa nước mắt ra. Em nằm bấm bấm điện thoại, muốn gọi cho bạn ấy để khóc nhè. Nhưng em đã không. Hơn ai hết em biết, em phải vượt qua cảm giác này, phải đủ dũng cảm để bước một mình. Nếu em mềm lòng một lần, thì chắc chắn sẽ có những lần mềm lòng khác. Lúc này em nhớ là vào tầm tháng tư, em với bạn ấy chia tay từ tháng tám, tức là đã hơn 8 tháng trôi qua, không một cuộc gặp mặt, không một tin nhắn, và em vẫn nhớ bạn ấy, rất nhiều.
Em đã từng nghĩ, không biết bao giờ em mới bước được ra khỏi tình cảm này, không biết bao giờ mới thôi nghĩ về bạn ấy? Vậy mà giờ đây ngồi nhìn lại, mọi thứ chỉ giản đơn như một giấc mơ, và đã trôi qua hết. Bây giờ em nghĩ lại những ngày tháng cũ xưa ấy, vẫn nhớ được rõ ràng đã từng yêu đã từng đau buồn thế nào, nhưng trái tim đã thôi thổn thức, đã bình yên thật sự rồi.
Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua thôi mà, phải không anh?
Rồi cũng sẽ có một ngày nghĩ đến anh em không còn buồn không còn nhớ thương gì nữa, anh nhỉ?
Em còn quá trẻ để nhớ hoài về một người, còn quá trẻ để yêu hoài một tình yêu vô vọng, đúng không anh?
Anh từng nói là, tình yêu ngày xưa, đẹp lắm. Như tình yêu của ba mẹ em vậy nhỉ? Còn tình yêu bây giờ, có lẽ hời hợt và chóng quên hơn nhiều. Thật ra em nghĩ đó không phải là chuyện gì xấu… Thật ra, em lại muốn mình là người chóng quên… Vì nếu cứ giữ hoài một bóng hình mãi mãi chẳng thuộc về mình, thì sẽ buồn đau lắm.
Nên là hôm nay em phải quên anh thôi. Sẽ quên đi tình yêu của chúng mình. Em không biết anh nghe vậy có thấy buồn không, còn em thì buồn lắm. Buồn đến nỗi tim buốt lại, buồn tưởng chừng như không thở nổi. Nhưng em là người thông minh mà, nhỉ? Là một người thông minh và muốn trở nên lương thiện. Nên em biết, có lẽ là em biết, mình cần phải làm gì.
Cô gái đã dành hết tâm can để yêu anh mà không hi vọng hay tính toán thêm gì, sẽ ở lại Baia Mare anh nhé. Còn em sẽ trở lại là chính em, như khi chưa gặp anh. Là cô gái độc lập và mạnh mẽ. Là cô gái nguyên tắc, biết đúng biết sai. Là cô gái lí trí, luôn suy nghĩ thật nhiều trước khi làm. Là cô gái, với trái tim chỉ chứa được một người, không phải là anh. Sẽ trở lại là chính em, nguyên vẹn.
Nhưng mà thật sự thì, em đã rất thích cô gái kia anh ạ. Cô gái yêu anh ấy. Cô ấy đã dám sống hết mình cho tình yêu dù biết có đớn đau. Cô gái ấy, mới thật sự mạnh mẽ biết bao anh nhỉ.
Và cho dù hôm nay em phải bỏ cô ấy lại để bước tiếp, thì sau này, có thể là sẽ hơi lâu đấy, vài năm hay vài chục năm sau này, khi em nhớ lại, em sẽ vẫn thấy vui, vì cô ấy đã từng xuất hiện, đã từng ở trong em.
Và sẽ vẫn vui, vì đã được gặp anh, đã được yêu anh. Cảm ơn anh vì ngày ấy đã dám bước đến gần em thêm một bước. Cảm ơn anh vì đã yêu em, đã cho em biết cảm giác yêu một người chẳng nghĩ suy là thế nào. Cảm ơn anh vì quãng thời gian mình đã từng coi nhau là tất cả. Sau cùng thì, mình vẫn đã có một tình yêu tuyệt đẹp phải không anh?
Vậy thôi, tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu của chúng ta. Và mình sẽ gặp lại thôi, khi ngọn lửa tình yêu trong em không còn cháy, khi bão tố trong em không còn nữa, khi em có thể thật sự bình thản đối diện với mọi việc, chứ không chỉ là cố tỏ ra bình thản như bao ngày đã qua.
Khi trái tim bình yên trở lại, mình sẽ lại gặp nhau anh nhé, người thương của em…
Em của hôm nay, đã thương anh rất nhiều.
P/s: thật ra em biết gửi mọi thứ đi bằng cách này hơi… trẻ con và lãng xẹt, cũng hơi sến nữa, hì hì. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì em lại chẳng nói được gì ra hồn, nên em chỉ dám làm thế này thôi… Anh đừng giận khi em gửi trả hết đồ về cho anh nhé. Em không có ý gì cả, em cũng rất muốn giữ mọi thứ làm kỷ niệm, chỉ là em không đủ can đảm, chỉ là em sợ khi còn giữ chúng ở bên mình, em sẽ không thể nào lương thiện nổi…
Em hi vọng Min sẽ thích món quà sinh nhật muộn của em, hì hì. Anh cho Min ăn thử các loại bánh nhé, Min thích bánh nào thì lần sau về em sẽ mua nguyên hộp đó về làm quà cho Min nè. Mà anh đừng nói vợ anh là quà em tặng làm gì đâu nhé. Min cũng chưa đủ lớn để cần biết ai tặng quà cho mình, cứ đưa Min ăn và chơi là được rồi. Em chỉ thương Min thôi, không có ý gì khác đâu…
Mà em quyết định dừng mọi chuyện lại thế này, vì thương bản thân em là thứ nhất, nhì là vì em thương Min đấy, còn anh thì… kệ anh, nhé.
Vậy nên là, hãy tôn trọng quyết định của em, và hãy thực hiện những gì anh hứa với em nhé, anh còn nhớ không? Nếu không thì em sẽ nhắc lại nè, sẽ xem như mọi chuyện ở đây như chưa từng xảy ra và dành hết tình cảm của mình cho Min và mẹ Min, một cách thực sự, nhé?
Không phải chỉ không hút thuốc khi ở nhà là đủ tốt đâu, bỏ thuốc luôn mới là thực sự tốt, theo cả nghĩa đen lẫn bóng, nha anh.
P/s2: định kết rồi mà cái p/s nó dài hơn cả cái kết :)) Nên là, thôi em kết lại lần nữa,
em…
À mà thôi, không có kết gì nữa hết, thật là lãng xẹt…
Thôi thì, em chúc anh và gia đình mãi bình yên
Vallice_Valentime
01-09-2019, 07:27 PM
Đã định sẽ không viết gì thêm, nhưng thôi phá lệ tổng kết một chút xíu những ngày cuối cùng ở Baia Mare. Cũng phá lệ một xíu là lần này không phải viết cho anh, mà là tự viết cho chính mình nhé.
Thứ sáu sau khi post xong bài cuối thì đóng laptop dọn dẹp bàn đi về. Nhìn mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ, không còn chút dấu vết gì của mình, lòng cũng buồn buồn một chút. Vậy là phải đi rồi, vậy là không còn ghế chủ tịch rồi. Nhắn một tin cho bạn trai, nói là phải về rồi, bạn trai trêu "Về đi thôi còn lưu luyến gì nữa."
"Lưu luyến chứ, em đã có rất nhiều kỉ niệm ở đây đó. Nhưng giờ em phải về với anh thôi."
Chắc là nói thật.
Quyết định rời văn phòng sớm một xíu để tới reception tạm biệt Raluca và lên trên chào Laura. Lúc ôm Raluca xong chị ấy chảy nước mắt làm nước mắt cũ của mình cứ chực chảy ra tiếp, nhưng may quá, mình nhịn được để dỗ dành chị í. Có những người dành tình cảm như vậy cho mình, mình quả là may mắn.
Lên xe buýt về. Ồ vậy là lần cuối ngồi xe buýt UAC rồi. Cái gì cuối nghe cũng thật buồn. Hôm ấy đi xe buýt về một mình, anh Thành và anh hai đã lên sân bay rồi. Mình phải ngồi đến tận trạm cuối, khi xe không còn ai, bước một mình về nhà, cũng thấy thật lạ.
Nhà mất đi một nửa số người, những người còn ở lại cũng tản ra đi mua sắm này nọ. Không khí những ngày cuối cùng rõ ràng hơn bao giờ hết, và mình thấy hơi ngộp thở.
Hôm đó bữa tối nhẹ nhẹ với ít người. Ăn xong mình ở lại nói chuyện thêm với mấy anh, rồi mọi người cũng bỏ đi dần, còn lại mình và anh, uhm, tạm gọi là anh X đi hì hì. Anh í có cách nhìn mình rất lạ, từ lâu rất lâu rồi. Từ hồi mình chỉ gặp ảnh ít lần lúc lấy đồ ăn trưa, tới lúc mình chuyển qua đây ở hẳn. Nguyên tuần qua những lúc ăn cơm, cứ mỗi lúc mình nhìn lên đều thấy anh í đang nhìn mình, và nó làm mình thấy hơi ngại. Và lạ hơn nữa là, anh ấy không đánh mắt đi chỗ khác mỗi lần mình nhìn thấy. Tới lúc mình trêu là, anh làm gì nhìn em suốt thế, anh ấy mới quay đi.
Nhưng thật ra ban đầu mình không để ý nhiều đến ảnh lắm, ảnh ngoài nhìn mình ra cũng không chủ động bắt chuyện với mình, fb có add cũng không nhắn. Cho tới hôm nay thì hai anh em mới nói chuyện đôi chút, cũng không nói gì nhiều, hai đứa ngồi khoe ảnh cũ, đứa than mập lên đứa than gầy đi, khoe ảnh lúc nhỏ, ảnh dậy thì thành công/ thất bại, rồi bật nhạc nghe và cùng hát hò một chút, vậy thôi.
Một lúc sau trời hơi tối chút lại ai về phòng nấy, giải tán hết ngày thứ sáu.
Mình dành hết buổi sáng thứ bảy nằm trong phòng để suy nghĩ xem có nên qua bên các anh kia không. Mình muốn đến nơi đã từng có nhiều kỉ niệm, muốn nhìn lại lần cuối trước khi từ bỏ, rồi lại nghĩ thôi cũng đâu có ý nghĩa gì, rồi lại muốn đi, rồi lại không, luẩn quẩn cả sáng. Vừa hay lúc mình quyết định là không đi thì anh Mỹ nhắn tin, hỏi chỗ mua thuốc, vừa hay gần nhà mình, gọi anh Mỹ qua rồi bu theo về bên kia luôn.
Vậy là mình qua kia, đã đi và nhớ lại đủ những kỉ niệm cũ, tự nhiên thở ra một chút, ừ vậy là xong rồi. Ăn nhậu nhẹ nhẹ vài cữ với các anh, rồi đi metro. Lúc bước ra khỏi nhà thì mây đen tới, có lác đác vài giọt mưa, nhưng rồi lại không mưa. Trải nghiệm cảm giác ú tim khi băng qua đường, vừa đi vừa nghe chó sủa. Rồi mình thấy cầu vồng. Tự nhiên mình thấy vui lạ lạ. Ngày cuối cùng ở Baia Mare nhìn thấy cầu vồng. Ừ thì, giông bão đi qua, cầu vồng lại tới với mình rồi, đúng không?
Mình đi mua đồ với các anh, mua tặng mỗi anh một gói snack để lên sân bay ăn, về nằm phòng máy lạnh thêm một chút, rồi chào về. Chào cả các anh mới để về. Lúc này trời cũng đã tối. Vậy là một ngày cũng có chút ý nghĩa. Về phòng xếp hành lý thôi, mai là về rồi.
Chủ nhật, cuối cùng cũng tới rồi. Sáng, mình xuống dưới đi penny với các anh mua nốt những đồng lei cuối cùng, rồi xem các anh đóng hành lý, tám linh tinh. Cũng nhờ cái cân đợt trước mình đem qua, mà các anh canh kí cũng dễ hơn. [Cân được truyền tới truyền lui, nhưng đến phút cuối chỉ có anh X nói, cảm ơn Như vì cái cân nhe, câu này làm mình quý anh hơn một chút].
Anh í cũng phụ mình bưng đồ xuống, dặn em kiểm tra kĩ đồ đi, xíu lên xe mà có nhớ ra quên gì thì nhắn anh lên lấy đem về Việt Nam luôn cho nhe,... Rồi nói chúc em thượng lộ bình an, học tốt,... Nói tận mấy lần, đều không có gì mới, trông thiệt ngố. Rồi dặn về Việt Nam nhớ gọi anh, cà phê cà pháo nghe.
Gần tới giờ đi thì gia đình người Romania bạn của các anh đến, mình trốn lên phòng vì không quen biết chẳng biết nói gì. Xe đến sớm hơn dự định tận 20 phút, mọi người ở dưới mới gọi vọng lên, mình phải vào phòng mang vội giày để xuống. Hành lí lúc này đều ở nhà dưới cả rồi, nhưng anh vẫn chạy lên hỏi mình còn cần mang gì xuống nữa không. Mình nói không mọi thứ ở dưới hết, vậy là anh, lại ở giữa cầu thang, chúc mấy câu chúc cũ, lại dặn về không được quên gọi anh đâu đó. Xong lại nhìn mình một lúc không còn biết nói gì, cũng không chịu tránh ra cho mình xuống luôn, vậy là mình chủ động nói ôm một cái tạm biệt nè.
Rồi mình nhận được một cái ôm thiệt lâu và thiệt chặt. Ừ, thật ra lâu nay mình vẫn đoán được mà, nhưng giờ thì chắc chắn hơn rồi, mình nghĩ thế.
Thường thì, khi mình biết người khác có tình cảm với mình mà mình không dành cho họ tình cảm tương tự, mình sẽ chủ động giữ khoảng cách, và thường thì sẽ mất luôn tình bạn. Nhưng với anh ấy thì khác. Dù mình có thể chắc chắn 100% mình không dành tình cảm ấy cho anh, ở bên anh mình vẫn thấy dễ chịu lạ. Anh single, và biết mình có bạn trai. Khi mọi người trêu mình với bạn trai, anh im lặng. Anh giữ khoảng cách, chừng mực, không tán tỉnh, chỉ quan tâm. Và mình rất quý anh vì lẽ đó.
Hoặc là, vì ánh mắt anh giống một người. Mà thật ra cũng không giống lắm. Chỉ là nó làm mình nhớ đến một người... Ánh mắt anh ít buồn rầu hơn, ít nuối tiếc, ít muốn sở hữu, cũng không hi vọng gì. Đó là ánh mắt muốn nói anh thương em, và... không gì nữa cả. Có thể anh hơi ngố và vụng về trong cách thể hiện tình cảm, hoặc là anh quá tinh tế nên mới như thế. Mình không biết, chi là nó làm mình vẫn cảm thấy thoải mái khi ở bên anh.
À và cái cách anh cảm thán một câu gì đó rồi thêm "Như ơi" vào phía sau cũng làm mình nhớ đến một người những ngày cảm cúm, hì hì.
Thế là, sau cái ôm "tạm biệt" thật chặt đó, anh đi cùng mình xuống, đem hành lí ra, mở và đóng cửa xe cho mình, rồi vẫy tay tạm biệt, và chỉ thế thôi.
Thật ra mình đã định, trước khi về sẽ ôm tất cả mọi người chào tạm biệt. Nhưng vì cái ôm đó, mình quyết định không ôm ai nữa cả.
Mình cảm thấy mình may mắn vì nhận được tình cảm này, tình cảm không được nói ra vì biết sẽ không được đáp lại, hoặc là vì tôn trọng đối phương. Tình cảm không cần nói thành lời, đối phương vẫn biết. Và dù thật sự không thể đáp lại, vẫn rất trân trọng, thế thôi.
Kết lại những dòng dành cho anh ấy, vì mọi chuyện thật sự không có gì nhiều, mình chỉ muốn viết lại đây, để đừng quên, đã từng có một người đã dành cho mình một tình cảm thật đặc biệt.
Rồi mình lên xe, đi một lúc, lôi "chiếc bánh cuối cùng" ra ăn, không quên chụp lại một bức gửi anh, ừ đúng rồi, là anh, là người thương cũ của mình ấy, không phải anh bên trên đâu haha. Mình type em yêu anh vài lần, muốn gửi nhưng rồi lại xóa đi. Có lẽ là mình đã làm xong tất cả những điều mình muốn trước khi rời khỏi nơi đây, chỉ thiếu việc nhắn tin đó cho anh, lần cuối.
Mãi cho đến gần biên giới, khi qua cổng an ninh, lúc biết sắp hết 3g rồi, mình mới nhắm mắt nhắn liều, rồi xóa luôn box chat của anh, cũng không cần biết anh đã đọc hay chưa, tắt luôn 3g, rồi ngồi cặm cụi viết những dòng này.
Vậy là xong rồi.
Kết thúc một mùa hè ở Romania với nhiều kỉ niệm hơn mình nghĩ. Buồn thì cũng nhiều đấy, nhưng mà vui thì có lẽ nhiều hơn, mình hi vọng thế.
Tạm biệt Baia Mare, tạm biệt một phần tuổi trẻ, một phần thanh xuân của mình, tạm biệt những ngày đã yêu và được yêu. Những ngày mình đã sống thật trọn vẹn cho bản thân mình.
01/09/2019
Summer end.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.