PDA

Xem đầy đủ chức năng : Can't wait - Anh không thể đợi nữa!



juliedoan
11-11-2014, 02:08 PM
Can't wait - Anh không thể đợi nữa!

chú thích: Chữ thường (Linh Nhi), chữ nghiêng (Duy Linh), Chữ nét đậm (Minh Hoàng), chữ nghiêng đậm (Bảo Ngọc)



“We don’t marry someone we can live with, we marry someone we can’t live without…”

1.
Giờ đã sang tháng 2, chỉ trong vài tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ phải hoàn thành hồ sơ đăng kí dự thi vào đại học và cao đẳng rồi. Đối với các bạn tôi, họ sốt ruột, lo lắng, hồi hộp nhưng cũng không kém phần háo hức cho những dự định tương lai cùng với sự lựa chọn ngành học. Còn tôi thì cứ tàng tàng đi tới đi lui, rốt cục thì cũng chỉ vì thi cho vui thôi.

Trong thời gian này thì mối bận tâm lớn nhất của tôi là giấy tờ và các chứng chỉ. Cả nhà hỗn loạn hết chỉ vì mấy thứ thủ tục ở đại sứ quán, làm đơn xin dự thi rồi lại còn cả chứng minh tài chính cho tôi nữa. Bạn bè, ai cũng thừa biết là tôi sắp đi du học nhưng không ai biết là tôi đã quyết định sẽ không trở về.

Đúng ra là không được trở về...vì gia đình tôi muốn vậy.

Thật ra tôi cũng không có gì để phản đối, với tôi, sao cũng được. Không thể phủ nhận rằng tôi thích sống ở Châu âu hơn dù tôi là một người con rất nặng tình với Hà Nội. Chỉ là, tôi cần một thứ gì đó yên tĩnh, trong sạch hơn là những tối cuối tuần ngắm những cuộc đua xe Hồ Gươm với những thanh niên không đúng mực!

Tôi cũng chẳng có gì phải bận tâm. Tôi sẽ trở về thăm bố mẹ một năm đôi ba lần. Bạn bè tôi cũng chẳng nhiều nhặn đến mức tôi sẽ phải khóc và nhớ họ thật nhiều. Họ chỉ đơn giản là những người khiến tôi có thể chơi và nói chuyện.

Điều khiến tôi bận tâm và không muốn bỏ lại nhất, chính là anh…

Tôi, và anh, là gì nhỉ? Nhiều lần tôi đã cố gắng hỏi bản thân mình như thế, nhưng rồi tôi mặc kệ câu trả lời ra sao, dù tôi chưa bao giờ giải đáp được, tôi vẫn yêu anh, một cách “điên cuồng”!

Tôi và anh chỉ là những người “bạn” quen nhau qua một game online, nói chuyện và trao đổi các thứ như những người khác vẫn làm, nhưng dần dần anh trở thành một thứ “thói quen” trong cuộc sống của tôi và tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay. Một ngày không được nói chuyện với anh, tôi cảm giác như mình bị cầm tù. Tôi dần sống một cuộc sống không thể thiếu vắng anh…

Tôi đã nhiều lần tỏ tình với anh. Người ta cứ nói, mình là con gái, phải biết giữ cái tiếng, phải là hoa cho người ta hái chứ. Nhưng chờ tới lúc được hái, chắc tôi đã mòn mỏi vì yêu anh mất rồi!

Tôi biết, anh không có tình cảm gì với tôi. Dẫu có cũng không hơn một người bạn. Anh luôn lạnh lùng đáp lại mỗi khi tôi nói tôi thích anh. Nhưng anh vẫn chu đáo quan tâm tôi suốt khiến tôi luôn tưởng bở và cứ bám riết lấy anh một cách phiền toái, và tự tiêm mình những liều thuốc cấm, để càng ngày càng yêu anh hơn…

Đã 3 năm rồi, tôi vẫn chờ.

Tôi đã có một cái ý định này từ rất lâu. Tôi đã định trước khi tôi đi du học một tuần, tôi sẽ gọi điện rủ anh đi chơi và nói hết những gì mình thầm giấu trong thời gian qua. Nói rằng tôi phát cuồng vì yêu anh chứ không phải là chỉ đơn giản là một cô nhóc thích vẻ hào nhoáng của một anh chàng đẹp trai. Nếu anh vẫn không yêu tôi, mọi chuyện sẽ vẫn tốt, anh và tôi sẽ vẫn sống và đi trên con đường của mình, như bây giờ. Nhưng nếu anh thực sự đã yêu tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã làm tôi phải sống trong chờ đợi suốt thời gian qua.

Nhưng dường như tình yêu của tôi sắp phát nổ rồi. Nó như một quả bóng được một mình tôi thổi phồng, không ai để chia sẻ những khoảng trống bên trong, nó cứ to dần, to dần lên theo những tình cảm mơ hồ của tôi. Tôi muốn có một câu trả lời! Tôi không chờ được cho tới tận khi đó nữa. Và tôi đã nhấn nút “call” , hẹn một cuộc gặp mặt…



Nắng chiều xuân nhạt dần trên từng dãy phố, toả màu mệt mỏi trên những toà nhà. Tôi ngồi lặng, vân vê chiếc vé xem phim và nhìn ra phía cửa kính chờ đợi. Tôi đã ngồi đây trọn 30 phút. Không phải do anh tới muộn, chỉ là tôi quá háo hức cho ngày hôm nay, và cả hồi hộp nữa. Tôi ngồi cả đêm lựa quần áo, tôi tự bịa ra một cuộc đối thoại để mình có thể thản nhiên và lưu loát, hay đơn giản là không bị khớp trước anh. Tôi đã bó gối suốt một đêm không ngủ chỉ vì ngày hôm nay, tôi quyết không để mình xấu hổ, sướt mướt hay thất bại.

Bình thường nếu đã hẹn ai xem phim thì tôi sẽ vẫn đến sớm và lang thang dưới World Game. Nhưng, hôm nay lại khác, tôi sẵn sàng chôn chân ở đây chỉ để chờ anh tới…

Cắm headphone và lẩm nhẩm hát theo ca khúc yêu thích, tôi gõ tay vài nhịp lên mặt bàn ngao ngán. Một bịch bỏng ngô to sụ được đặt phịch trước mặt tôi. Nhận diện “kẻ vô duyên” qua màu áo ca rô xanh, tôi trả lời mà không thèm nhìn vào mắt hắn.

- Bạn ơi có người ngồi đây rồi!

Chẳng thể đáp lại bằng một cử chỉ lịch sự hơn, hắn ta giật phắt hai chiếc vé trong tay tôi.

- Phim này là phim gì thế này? Hoạt hình à?

Có lẽ như tôi biết đây là ai rồi. Tôi chần chừ một lúc, thấy tay mình hơi run. Hít sâu một hơi, tôi ngước mắt lên nhìn chàng trai trước mặt. Chết, tôi lại đang mất bình tĩnh rồi. Tôi chẳng biết phải nói gì cả, đến một câu chào cũng khó nữa. Không phải là chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau, mà chỉ là đây là lần đầu tôi gặp anh gần đến thế. Làn da màu trung tính, lông mày màu nâu đen hoà lẫn vào màu tóc. Đôi mắt nhỏ nằm ngay ngắn với những góc cạnh hết sức đơn giản của khuôn mặt. Anh thực sự không quá đẹp trai tới mức như là một hot boy gì đấy, nhưng bởi tôi yêu anh, và tôi yêu mọi thứ thuộc về anh, vậy thôi. Có lẽ tôi ngốc nghếch quá chăng?

Đưa bàn tay lên đưa qua đưa lại trước mắt tôi, anh há hốc mồm giả bộ giống khuôn mặt tôi lúc này.

- Mày đơ rồi hả?

- Rỗi việc nói năng linh tinh gì thế? – Tôi lắp bắp đáp từng chữ một cách chậm rãi. Chẳng giống cái tác phong thường ngày của tôi một chút xíu. Tôi thấy run quá!

- Ơ, bình thường mày nói nhanh lắm mà, máy hết nhiên liệu à? – Anh giả tảng lảng sang chuyện khác. Đã hơn 3 tháng nay chúng tôi không nói chuyện gì với nhau, tôi còn ngỡ anh ghét tôi rồi. Tôi còn nghĩ hôm nay anh sẽ đến và đi, lạnh lùng như một cơn gió mùa ấy.

Anh nhìn chăm chú vào chiếc vé xem phim và đứng dậy đi về phía phòng chiếu. Tôi lóc cóc chạy theo như một cô nhóc 8 tuổi lần đầu được mẹ cho đi vào rạp chiếu. Phòng chiếu bắt đầu tối đèn…

juliedoan
12-11-2014, 11:28 AM
2.
Dập máy điện thoại. Tôi chẳng hiểu nổi. Em đã không liên lạc với tôi 3 tháng nay rồi. Hay là tôi đã tự tránh mặt em thì đúng hơn, tôi cũng không nhớ nữa. Tôi sợ yêu em một cách kinh khủng. Em không phải là một dạng người yêu kiểu mẫu của các chàng trai. Em không ngoan hiền và chăm chỉ, thuộc loại lành. Nhưng em cũng chẳng phải loại con gái phá phách, bỏ học và hư đốn. Em chỉ là em. Em chỉ là người mà tôi muốn yêu!

Nhớ những ngày mới quen nhau, em là một cô nhóc hay trốn học khiến tôi luôn phải nhắc nhở và trách móc. Lúc đầu nó có khiến tôi thấy hơi kì cục, nhưng dần, tôi lại rất thích làm những việc phiền nhiễu ấy, vì đơn giản là tôi thấy nó khá thú vị. Em còn là một cô nhóc kém thích ứng với thời tiết nữa. Em hay ốm vặt khi trời đổi gió, thỉnh thoảng nghe điện thoại, thấy giọng em khàn khàn, kèm vài tiếng ho hắng và sổ mũi mà tôi lại thấy sốt cả ruột. Ép em uống thuốc và ngủ sớm thì chỉ nhận được những lời cãi ngang… hoàn toàn có lý. Lúc ấy tôi chỉ muốn tức tốc nhảy lên xe và tới bên em. Dần dần cái kiểu cư xử của tôi cũng tự làm tôi phát bực. Xung quanh tôi hàng ngày chỉ là những cô nàng sẵn sàng ôm cổ vuốt ve và đáp ứng mọi đòi hỏi của một thằng con trai như tôi, là những loại con gái luôn rất quyến rũ trong mọi việc cô ta làm… tôi đã nghĩ là nói chuyện với em nhiều như vậy khiến tôi thấy hay, đơn giản chỉ là vì được đổi món, nhưng hình như là… không phải.

Em rất tốt, biết quan tâm, em rất thông minh và hài hước. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ là một thằng con trai không ra thể thống gì…

Tôi hư hỏng, hay phá phách và đánh nhau gây gổ. Từ lúc đi học, số lần viết kiểm điểm và bị đuổi học của tôi đã chẳng thế đếm được. Tôi luôn trách móc mẹ và đổ lỗi cho mẹ về việc bố bỏ cả gia đình mà đi. Tôi có nhiều người yêu và đương nhiên chỉ yêu theo kiểu chơi bời. Theo từ ngữ bây giờ, có lẽ tôi đúng là một thằng sát gái, hay vô liêm sỉ, đúng nghĩa. Tôi dùng cái vẻ đẹp trai và túi tiền của mình để mồi chài mọi cô gái và đưa họ vào tròng…

Em sẽ nghĩ sao nếu biết tôi là loại đàn ông như thế? Tôi rất sợ. Tôi muốn yêu em, nhưng tôi cũng muốn xa lánh em nữa… và hơn nữa, tôi không muốn tin vào tình yêu, một lần nữa.

“Xin lỗi vì đã để em phải yên lặng trong chờ đợi và những sự tuyệt vọng. Xin lỗi vì những lần em đã phải khóc vì một thằng đểu như anh, chỉ là… anh không xứng đáng. Anh thực sự yêu em, Nhi ạ! Và anh luôn muốn cho em biết, anh yêu em nhiều tới thế nào. Nhưng anh… quá vô dụng!

Anh dường như phát cuồng vì em mất. Anh tự gõ những tin nhắn trong điện thoại và không dám gửi cho em, anh tự ngồi suy nghĩ và mỉm cười khi nghĩ tới em… Anh yêu em như một kẻ điên rồi. Nhưng anh xin lỗi, chỉ vì, anh rất sợ tình yêu. Anh sợ em sẽ chán anh và ra đi giống người ấy. Anh sợ anh cũng sẽ như bố anh, bỏ lại em và gia đình theo một người đàn bà khác. Anh sợ, anh rất sợ…

Anh biết em yêu anh, nhưng anh lại lạnh nhạt đáp lại cái thứ tình cảm trong sáng ấy. Anh là một thằng hèn! Mỡ đến miệng mèo mà còn chê nữa. Một người đàn ông như anh, cả đời sẽ không bao giờ hiểu nổi tính cách trái chiều của mình…”



Em hẹn tôi 3 giờ chiều ở rạp chiếu phim, nhưng tôi đến sớm hơn những một tiếng. Em nói nếu tôi không muốn đi cùng em hoặc ngại đi cùng em thì có thể đi cùng một người bạn, kể cả trai hay gái. Nhưng tôi đã đến một mình, tôi muốn, chỉ có tôi và em thôi.

Tôi cho tay vào túi quần và tẩn ngẩn đứng trước lịch chiếu phim. Em đã nói là để em chọn phim và mua vé, em muốn thế nên tôi cũng không phản ứng thêm gì cả. Kể cả em có xem phim nàng tiên cá hay công chúa ngủ trong rừng, tôi cũng sẽ vui vẻ vào phòng chiếu cùng em. Tôi tôn trọng sở thích của em, bởi vì, nó thuộc về em…

Tôi lang thang dưới World Game vì nghĩ rằng có lẽ em đã tới từ lâu và đang hào hứng chơi một trò gì đó. Tôi quá thuộc cái thói quen này của em rồi, có lẽ em không biết thôi. Nhưng không, em không có ở đây. Hay là em đã bỏ bom tôi rồi? Liệu có phải thế? Em trả thù vì tôi đã làm em phải đau khổ, đã từ chối tình cảm của em?

Thực ra, đã bao lần tôi cố sắp xếp một cuộc hẹn, nhưng em đều từ chối một cách cợt nhả và khiến tôi mất hứng. Có khi, lần này cũng chỉ là một trò đùa? Tự dưng lúc này tôi thấy ghét em nhiều hơn là yêu…

Để cố gắng chứng minh mình đã lầm, tôi nhấn nút thang máy và lại lên tầng 6.

Một cô gái tóc dài ngồi gần cửa sổ nhìn tôi như chờ đợi...

juliedoan
13-11-2014, 01:45 AM
3.
Đúng như lời hứa, đây sẽ là lần cuối cùng tôi làm phiền anh...

Bộ phim đang đi đến hồi kết, khi các nhân vật bước vào giai đoạn “happily ever after”. Tôi cắn môi đứng dậy, định bụng sẽ chuồn ra trước. Nhưng anh đã kịp níu tay tôi lại. Anh không nhìn tôi. Tay này nắm chặt cổ tay tôi, tay kia vẫn chống lên cằm cố chăm chú theo dõi cho nốt đoạn kết.

- Phim chưa hết mà!

- Cũng... gần hết rồi... Có việc… – Tôi ngập ngừng đáp gọn lỏn vì chẳng biết xưng hô với anh thế nào. Dẫu gì thì từ suốt hơn 2 năm nay, bọn tôi chỉ ậm ừ mày tao kiểu bạn bè.

- Chờ hết rồi về, không gì mà phải vội, không chơi trò bỏ bom giữa phim đâu, nhỡ …ừm… bị lạc thì sao? – Anh giật giật cánh tay tôi, cố kéo tôi ngồi xuống. Chỉ khi tôi đã yên vị anh mới chịu buông bàn tay anh ra. Cũng may anh chẳng phải loại đô con vạm vỡ gì lắm nên cổ tay tôi cũng chẳng phải chịu nhiều thương tích. Nhưng lúc ấy, anh đã nắm rất chặt, rất rất chặt...

Cuối cùng thì những dòng chữ giới thiệu đạo diễn, quay phim đã hiện ra. Đèn phòng chiếu dần sáng lên. Tranh thủ lúc anh không để ý, tôi đi ra trước. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh quá rõ ràng dưới ánh đèn sáng này. Hai năm mệt mỏi với tôi đã quá đủ rồi, bây giờ thì tôi nghĩ đến việc phải từ bỏ anh, và may sao, như thế thì tôi sẽ không phải thực hiện kế hoạch của mình...

Tôi cố gắng len lỏi một cách kém lịch sự qua dòng khách đang xếp hàng đi ra cửa phòng chiếu. Và rồi, khi bước đi thật nhanh, lúc này tôi mới biết khó thở không phải là chỉ để nói hoa mỹ khi người ta nghĩ về người mình luôn dành tình cảm. Tôi không thích sự kết thúc! Tôi đã từng sợ sẽ yêu anh cả đời, một ý nghĩ khá ngu ngốc, và nếu tôi bỏ đi như thế này, tôi nghi rằng nó sẽ thành hiện thực mất.

Cố bước nhanh hơn vì sợ rằng anh đang đứng ngay đằng sau. Nhưng có lẽ đó cũng là một hành động phí công vô ích, vì tôi biết, với bất cứ giá nào, anh cũng sẽ không đuổi theo tôi đâu, nhưng tôi vẫn phải chạy, tại sao chứ?

Có lẽ do không ngẩng đầu để xác định phương hướng tôi đâm sầm vào một cô gái. Ngước nhìn bản mặt của loại người này, tôi chẳng muốn xin lỗi: môi son đậm, mắt tô vẽ cầu kì kèm theo đôi mi giả cong vút, tóc xoăn và mặc một chiếc áo hai dây kiểu cách. Nhưng dù sao tôi cũng chẳng thích gây sự hay tỏ ra kém thiện cảm ở những chỗ công cộng như thế này, hoặc chí ít vì tôi sợ người ta sẽ lôi tôi lên phần điểm tin dưới phần nhận dạng nạn nhân mất! Đỡ cô ấy đứng dậy, tôi gập người nhã nhặn và hỏi xem cô ấy có thương tích gì không.

Đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong. Trông bản mặt thì không đáng ưa nhưng tính tình thì không đến nỗi. Cô ta không những chẳng thèm bắt đền tôi cái gì mà còn rối rít nhận lỗi về mình với một nụ cười rất đẹp trên khuôn mặt hơi giả tạo. Tự dưng, tôi thấy ám ảnh bởi nụ cười ấy. Nó mang đến cho tôi cảm giác chẳng lành trong tương lai. Nhưng mà, thật rõ vớ vẩn! Từ biệt người-không-quen, tôi bước vào thang máy mà không hề biết rằng, thực ra có một bước chân vẫn theo tôi từ nãy tới giờ.

Cái tiếng nhạc quen thuộc tới phát chán phát ra để báo hiệu cho mọi người biết là đã xuống tới tầng 5. Tôi bực mình nghĩ tại sao nó không mở cửa luôn mà lần nào cũng phải phát nhạc rõ lâu rồi cửa mới chậm rãi lướt mình đỏng đảnh. Trong này quá nhiều người, không khi bí bức quá rồi. Chỉ chờ đúng lúc thang máy mở cửa, tôi đã nhanh chóng len ra ngoài và bước đi vội vã. Tôi cũng chẳng để ý gì khi tiếng bước chân đằng sau ngày càng gấp hơn bước chân tôi, tôi chỉ đoán là họ có hẹn ăn uống gì đó thôi, nhưng đên khi có một bàn tay níu chặt cổ tay tôi lại…

- Đi đâu? Sao phải trốn? – Hoá ra anh đã đi theo tôi từ nãy đến giờ, tôi để mắt ở đâu mà không thấy nhỉ, anh còn đứng cùng tôi trong một thang máy nữa chứ, thật là ngốc quá! Nhìn khuôn mặt lạnh băng của anh, tôi nín họng, phần vì hơi sợ, phần vì chẳng biết giải thích sao và cũng phần vì lần đầu tiên có một chàng trai nhìn tôi gần tới như thế này. Anh vẫn nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, cái siết tay càng ngày càng chặt, và đến khi nhận ra tôi đã biến thành bất động, anh mới nới lỏng bàn tay. - Định chuồn đi chơi một mình hả, không được đâu. Gọi người ta lên đây mà định bỏ bom chắc, hẹn hò như thế đấy. Đi thôi! Về nhà giờ này, chán chết!

Anh quay lưng đi, một tay đút túi quần, một tay thì kéo tôi đi theo. Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu và lẽo đẽo bước đi. Anh vẫn nắm chặt, không phải bàn tay, mà là cổ tay tôi. Tôi không hiểu nổi cảm giác trong tôi lúc này là gì nữa, tôi thấy toàn thân mình như phát sốt. Tôi biết tôi yêu anh, nhưng làm ơn, không phải là lúc này...

Thong dong được vài bước, anh nhìn tôi, mấy lần ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng thì...

- Mình đổi cách xưng hô đi!

- Mày tao quen rồi mà! – Tôi chưng hửng đáp như một cái lẽ đương nhiên.

- Anh hơn tuổi mà! – Mặt anh vẫn lạnh tanh, nhưng cái vành tai đỏ ửng đã tố cáo mọi tội lỗi. Tôi cười khẽ trong lòng và nghĩ đến kế hoạch quỷ quái của tôi. Mặc dù nó cũng khá là bình thường, và không biết nạn nhân sẽ là tôi hay anh.

- Nghĩa là... – Tôi hơi trừng mắt nhìn anh chờ đợi, anh không định để chúng tôi gọi tên nhau chứ?


- Em hâm thật hay giả vờ thế?

Tôi há hốc mồm nhìn anh. Anh thực sự muốn đổi cách xưng hô theo kiểu này sao. Đáng cười hay đáng khóc nhỉ?

juliedoan
13-11-2014, 09:58 AM
4.
Nhiều món ăn có mùi vị lờ lợ, đúng là ám ảnh người ta suốt bữa ăn, đôi khi là cả đời. Và hôm nay, chẳng hiểu sao cái món ăn đáng ghét ấy lại được bày ra trước mặt tôi một lần nữa.

Tôi đuổi theo Nhi, và thấy cô ấy đâm sầm vào Ly. Bất giác tôi chùn chân, núp vào một góc tường. Tôi sợ Ly biết tôi đang đi cùng Nhi, hay là tôi sợ Nhi biết Ly là người yêu cũ của tôi? Nực cười nhỉ, chuyện đời thường mà cứ như đang trải qua một bộ phim truyền hình, và tôi là nhân vật chính một cách bất đắc dĩ. Sau khi bóng hai người con gái đã biến mất hẳn, tôi mới thở phào đi về phía cầu thang máy.

Những tưởng suýt nữa tôi đã mất dấu Nhi, nhưng cuối cùng thì trời cũng không triệt đường cố gắng của tôi...Nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của em khi phát hiện ra tôi đã đi theo nãy giờ, nó lại càng tiếp thêm cho tôi sự tự tin và động lực. Lần này nếu em quyết định là người trốn tránh, được, vậy tôi nguyện sẽ là người đuổi theo. Tôi đã tự hứa là tôi sẽ thử theo đuổi em, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi không muốn mình tự làm khổ mình thêm một lần. Lần này, đến lượt tôi!

Khi tôi nói hãy đổi cách xưng hô, nhìn khuôn mặt em thật nực cười, hay đáng yêu, theo một nghĩa nào đó. Em có thấy không, vậy là tôi đã tình nguyện bước thêm một bước trên khoảng cách giữa tôi và em? Vậy là bước đầu xem như đã hoàn thành, và nó cũng chẳng hề quá khó khăn như tôi nghĩ, chỉ có điều, tôi còn những 99 bước nữa.

Tôi kiên nhẫn chờ em đốt xèng vào mấy trò chơi ngớ ngẩn trong World Game như một đứa trẻ lẽo đẽo chờ mẹ mua hàng giảm giá. Phải công nhận tôi phục mình thật, tôi còn chưa bao giờ chờ một cô người yêu thay quần áo nổi 20 phút. Nghĩ tới đó, tôi bất giác mỉm cười và một lần nữa bị em phát hiện.

- Mày, à không, nhầm, anh… hôm nay có vấn đề hả? Toàn tự cười một mình!... A, xưng hô kiểu này ngượng mồm quá, chả quen gì cả, hay cứ như cũ lại hay!

- Không quen cũng phải quen! Mà… em có vấn đề thì có ! – Tôi cười gượng, đưa tay lên cốc nhẹ vào đầu em để cố che giấu sự ngượng ngập.

- Anh xem lại mình đi! – Nhi bĩu môi - Thứ nhất, anh cười một mình rất nhiều lần, thứ hai, làm ơn bỏ tay em ra.

- Không! – Nhìn khuôn mặt bối rối thoáng chút khó chịu của em tôi lại càng muốn cãi ngang và cứng đầu một chút, bỏ tay ra để em chuồn về à? Tôi không cần biết em quyết định làm gì sau đó, tôi chẳng cần để ý tới tin nhắn em nói rằng đây là lần cuối làm phiền tôi, tôi kệ tất cả. Tôi sẽ không để em chạy đi...

Chẳng hiểu vô tình hay cố tình, em lại nói rằng em mới nhờ bạn đèo qua đây, nhưng bạn thì đã về mất rồi. Và tôi nghiễm nhiên nhận được một cơ hội “hộ tống” em trong suốt tối nay.

- Em đèo thử được không? – Nhi rụt rè đề nghị khi tôi mới cắm chìa khóa vào ổ.

- Có chắc không đấy? – Tôi hơi cau mày thắc mắc. Nhi không trả lời, tôi phì cười và đột nhiên ôm vào vai em không chủ đích. Rút chiếc ipod ra từ trong túi xách em nhìn tôi vẻ tò mò.

- Anh rất ít nghe nhạc nước ngoài đúng không?

- Em thích nói thật hay nói dối?

- Nói thật, đương nhiên.

- Anh chỉ nghe những bài em gửi thôi. – Tôi giả tảng quay đi tìm mũ bảo hiểm để em không thấy tôi đang khó xử thế nào khi nói ra những câu thật lòng đó.

Tôi không nghe thấy thêm một câu trả lời nào cả, chỉ cảm nhận được em nhẹ nhàng đưa tai nghe cho tôi và ấn play.

If our love was a fairy tale, I would charge in to rescue you
...
You leave me breathless,
You’r everything good in my life...

Tôi cho xe chạy lòng vòng, còn em thì repeat bản nhạc này liên tục. Thú thực tôi muốn ngồi gần em suốt thế này hơn là đưa em về nhà và nói lời tạm biệt. Tôi thà tốn 10 bình xăng hay 100 bình xăng đi nữa cũng được, rốt cuộc cũng chỉ cần em ngồi sau tôi thế này. Khi nghĩ ra những điều này, tôi thấy mình giống một thằng hâm, à không, một thằng thần kinh thì chính xác hơn hẳn!

- Em đói đúng không?

- Không! – Em trả lời thẳng thắn và chắc nịch, nhưng tôi biết thừa em đang muốn ăn gì đó. Cố nghĩ ra xem mình hay bất chợt gặp em ở đâu nhất, tôi vòng xe chạy loanh quanh khu phố cổ.

Điện thoại rung bất chợt khiến tôi giật mình, rút máy ra. Số của Nhi đang gọi cho tôi. Tôi quay lại nhìn cô gái đang thản nhiên ngắm phố. Lại đãng trí rồi!

- Điện thoại của em đâu?

- Đây....mà ơ, thôi chết, điện thoại của em....

- Ừ, may cho em, người ta có nhã ý gọi cho anh, chắc nói em đến lấy máy. Em nghe đi. – Tôi vòng tay ra đưa điện thoại cho em và cố tình đụng vào tay em gần một chút. Lại một hành động ngớ ngẩn!

Quả là như tôi đã dự đoán và chẳng thích thú một chút nào, Ly nhặt được máy điện thoại của em. Cố lảng ra xa và nói em hãy tự đi bộ ra chỗ đó, tôi lùi xe vào một góc khuất...

Tôi không hiểu nổi mình nữa, sao tôi phải làm thế? Cứ ra đó và nói em là ngướì yêu tôi, vậy không tốt hơn sao. Hay là, tôi vẫn còn...

juliedoan
14-11-2014, 06:17 PM
5.
Những tiết học ôn thi nặng nề tới giãn hết cả cơ mắt khiến cho mấy đứa học sinh kiểu như tôi muốn tự tử vì cơn buồn ngủ.

Cố tránh khỏi bài giảng nhàm chán của giáo viên dạy sinh, tôi lơ đễnh chống tay nhìn ra cửa sổ. Trời tháng 2 vẫn hơi se lạnh, dù đã có một chút nắng uể oải thi hành nhiệm vụ của mình. Tôi thích hôm nay có mưa, nắng chỉ làm tôi thêm chóng mặt mà thôi!

Tiết 5 rồi, vài phút nữa là trống. Lại còn 4 tiết học buổi chiều tại trường nữa, tôi uể oải ngáp ngắn ngáp dài và gõ gõ bút chờ cho hết tiết học buổi sáng. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi ấy, tôi tự dưng nghĩ tới anh, có lẽ đó là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này, hoặc là muốn làm lúc này.

Gần đây anh có vẻ dễ gần hơn so với trước thì phải. Anh hay nhắc tôi phái mặc đủ ấm khi ra đường, nhắc tôi giờ đi học, hay nhắn tin với tôi hơn mà không càu nhàu những câu chuyện của tôi dần thiếu muối, mua cho tôi Latte Caramel vào mỗi buổi chiều và một cốc kem chanh leo to tướng vào cuối tuần...Còn tôi, thì không biết sẽ phải đón nhận cái cuộc sống mới này thế nào nữa. Dù trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất rất thích anh, nhưng tôi không cần anh, nhất là vào lúc này. Tôi đâu còn nhiều thời gian nữa. Hay anh đang cố gắng… thương hại tôi?

Tiếng trống khô khốc phá tan dòng suy tưởng. Hết tiết học sáng rồi! Tôi ngán ngẩm nhìn ra trời và rút ô ra. Cầu được ước thấy, quả là mưa!

- Ôi trời, vừa mưa vừa lạnh, nhớ người yêu quá! – My ngồi run lập cập và rót vài thứ viển vông vào tai tôi.

- Này bà cô già, trải qua bao nhiêu mối tình học đường chưa chán à? Tui mới là người chưa có người yêu này, huhu! - Đệm vào một câu ngớ ngẩn góp vui cho bữa ăn trưa. Tất cả chúng tôi đang làm loạn cái quán ăn này lên mất.

- Ôi, ước gì giờ này người yêu mình sẽ mang ô đến cho mình, dù mình có ô rồi… xong rồi hỏi mình có lạnh không các thứ! – Trang tặc lưỡi nhìn vào màn hình điện thoại. - Gọi cho ảnh thử xem!

Không tín hiệu trả lời. Cô nàng dùng dằng lẩm bẩm rủa anh chàng người yêu không hiểu đang ngoài vùng phủ sóng trong vùng phủ chăn nào rồi. Tôi mỉm cười giả tảng nói vài câu an ủi kiểu lố bịch mà mình vẫn hay thốt ra. Rồi tôi nghĩ, không hiểu nếu tôi gọi cho anh, anh cũng sẽ dập máy thế hay là hành động như thế nào. Cố cười một cách ngớ ngẩn, tôi đang nghĩ gì nhỉ, điên à? Mưa ngày một to dần, chẳng thích hợp với tiết trời tháng 2 chút nào. Và điện thoại của tôi, đang đổ chuông, cũng ngày một to dần…

- Anh làm gì ở đây? – Tôi nói qua điện thoại, thực sự tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn diễn như mình đang bực tức.

- Em đừng hỏi nhiều, ra đây đi! Anh chết cóng mất thôi! Nhanh đi!

- Chờ em! – Tôi giả vờ bực dọc, gác máy, thú thật tôi cũng có chút xíu… rung động. Nhưng mà, anh bị điên sao? 12 rưỡi trưa, mưa tầm tã, trời rét buốt, không ở nhà mà ngủ, ra đây làm gì nhọc công, nhà anh thì có gần gũi trường tôi gì cho cam...

Vác chiếc ô ra chỗ mái hiên gần cửa hàng bánh, anh đã gần ướt nhẹp như một con chuột lột rồi. Tôi khó chịu giậm mạnh chân ra chiều tức tối lắm, mặc dù trong lòng tôi, hoàn toàn ngược lại...

- Này! – Anh đưa cho tôi một cái túi, chẳng thèm nhìn tôi một cái. - Ờ kìa… cầm đi, anh còn đi về!

- Về bây giờ? Anh bị thần kinh à? Đang mưa, anh có biết không? Em không cần anh mang gì đến cho em, em có tiền, có chân tay, tự ăn uống được, em chỉ yêu cầu anh ở nhà thôi. Mưa như thế này, anh muốn ốm chết à? Ôi trời, lại còn không mang áo mưa nữa. Vì gì mà phải mất công thế hả anh? Em có phải chị em ruột thịt thân thiết hay là gì của anh đâu cho cam, sao phải nhọc công chịu mưa thế này. Sao... – Tôi nói liên hôi không ngừng nghỉ, rồi cái máy của tôi chỉ tắt phụt khi anh đưa tay lên bịt chặt miệng tôi lại. Anh nhìn tôi, nói chậm rãi trong tiếng mưa đang xối xả.

- Sau ngần ấy việc anh làm, em vẫn chưa nhận ra em đang và sẽ là gì của anh ư? Em cần câu trả lời vào lúc nào! Anh sẽ cố gắng!

Tôi chợt nghĩ tới cái anh định nói mà nấc một tiếng. Lườm anh một cái, tôi đi thẳng quay lại chỗ cả bọn đang ngồi. Tôi không muốn nghe câu trả lời!

juliedoan
15-11-2014, 06:32 AM
6.
Tôi cứ tưởng rằng mình chắc chắn sẽ nắm phần thắng, bởi lẽ em yêu tôi, tôi biết chắc điều đó. Và tôi cũng biết rằng tình cảm ấy chưa hẳn là đã thay đổi. Thêm nữa, gần đây tôi đã cố gắng chiều lòng em, tôi chiều em như chiều một người bạn gái. Và tôi đã tự vẽ ra trong đầu em cái ý nghĩ đúng đắn là: Chúng tôi yêu nhau!

Nhưng tôi vẫn không phải là người chiến thắng, có những điều tưởng chừng như không thể, thì chúng vẫn xảy đến trong cuộc đời một con người. Cuộc sống của tôi, rõ ràng như là một bộ phim tình cảm lãng xẹt với nhân vật chính là một tên nhu nhược.

Tại sao tôi lại không chịu mở mồm ra nói một câu “anh yêu em, hãy làm bạn gái anh!”, chẳng lẽ điều đó khó với tôi đến thế?

Ok! Nếu nó khó, ngưới khác sẽ làm hộ tôi không ngại ngần.

Và rốt cục thì, em đã có bạn trai. Và bạn trai em thì không phải là tôi.

Suy đi nghĩ lại, tôi đâu có nói yêu em, tôi đâu có giới thiệu em với mọi người dưới tư cách là bạn gái của tôi đâu, vậy thì tôi làm gì có quyền hạn với em kia chứ? Em đi chơi, em gặp gỡ bạn bè là việc của em. Và việc em có bạn trai, đó cũng hoàn toàn là việc của em nốt!

Tôi đã cố gắng ru mình bằng cái ý nghĩ mông lung như vậy, nhưng không thể. Tôi trút sự tức giận lên đầu em và cả mọi người xung quanh nữa. Tôi không trả lời tin nhắn, không trả lời điện thoại, tôi không quan tâm tới em nữa, tôi không còn mua cho em những món ăn mà em thích, thỉnh thoảng tôi nhắn những cái tin cáu kỉnh, trách móc đầy vớ vẩn cho em...Tôi thật tồi tệ!

Tôi thực sự không muốn biết vì lí do gì em có bạn trai, và như thế nào. Tôi không muốn nghe. Có lẽ vì tôi sống ích kỉ. Tôi ư? Chính em mới là người thay lòng chứ. Thế mà tôi tưởng em yêu tôi cơ đấy! Tôi còn là một thằng con trai, tôi cần lòng tự trọng chứ, chẳng có lí do gì có thể kéo tôi xuống hố tuyệt vọng chỉ vì em đã có bạn trai cả. Dù sớm hay muộn, em sẽ lại phải nghĩ đến tôi thôi.


Tôi đẩy cửa phòng, căn phòng khách vẫn trống không. Mẹ vẫn chưa về, thằng em thì chắc lại la cà quán net với một vài hội bạn nào đó mà tôi không nắm rõ. Tôi bấm số.

- Bao giờ thì mẹ định về đây?

- Hôm nay mẹ bận lắm. Ăn gì chưa, nếu chưa thì hai đứa tự xử lý với nhau đi.

- Con thì ăn rồi, thằng Lâm thì không biết. Mẹ để tiền đâu đấy?

- Lại tiền. Mà cũng lâu rồi mới thấy mày hỏi đến tiền nhỉ. Hết thời kì tu dưỡng rồi hả. Hay lại mới yêu con nặc nô nào. – Mẹ tôi cười đầy vẻ mỉa mai.

- Mẹ thôi cái giọng đấy đi, con lấy trong két nhớ.

- Bao nhiêu đây?

- Tầm 5 hay 6 gì đấy, hoặc hơn, lấy rồi báo mẹ sau. Đi linh tinh ra đường ý mà.

- Rồi, lấy đi. Lấy hơn tao về kiểm tra lại đấy.

Mẹ cúp máy. Tôi lại trở về cuộc sống thường ngày trước khi không có em. Chơi đêm, lăn lộn khắp các bar pub với vài người bạn mà đôi khi tôi còn chẳng nhớ tên hết. Và quay trở về với cuộc điện thoại thường ngày giữa hai mẹ con.

Tôi mở két. Lấy đúng số tiền mình cần, khoác vội chiếc áo da và nhấc máy gọi cho thằng bạn thân.

- Mày à? Tối nay làm một tăng đi… Ừ biết thế.

Câu “ừ” nhanh chóng đáp lại như giục giã ở đầu dây bên kia. Tôi ngập ngừng một lúc rồi quyết định đế thêm vào.

- Rủ cả con Ly đi!

juliedoan
16-11-2014, 05:39 AM
7.
Có chết tôi cũng chẳng mơ là tôi đang có người yêu. Cuối cùng thì cũng có một mảnh tình vắt vai cho 12 năm học đường “đằng đẵng cô độc”, đến một mối tình mẫu giáo còn chẳng được sở hữu nữa!

Anh tên Hoàng, là bạn thân của bạn tôi. Tôi gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật bạn mình. Anh hơn tôi 4 tuổi và đang học Học viện ngoại giao. Anh là một người quá lý tưởng cho những cái tiêu chuẩn ngu ngốc mà mỗi đứa con gái đều tự đặt ra cho mình! Ngoại hình không quá tệ, gia thế tốt, có học hành.

Tôi không định so sánh, nhưng về một mặt nào đó, anh ấy hơn đứt hẳn Linh. Nhất là về khoản anh có thể xác định rõ tình cảm với tôi.

Anh làm quen bắt chuyện tôi trong tiệc sinh nhật, và một tháng sau, chúng tôi bắt đầu giới thiệu nhau với danh nghĩa: người yêu. Nói chúng tôi yêu nhau, thì liệu nghe có đúng không nhỉ. Có thể chỉ là anh yêu tôi, hoặc là không ai yêu ai, chỉ là một trò đóng kịch trêu ngươi buồn cười. Tôi chỉ muốn đơn giản là đáp ứng nhu cầu “thèm có bạn trai” của mình thôi mà, con anh thì tôi không biết!

Tất nhiên rồi, anh đi xe “xịn”, và ngày ngày có bạn trai đưa đón, tôi cảm thấy “oai” hơn hẳn trong mắt lũ cùng trường, hay ít ra là cùng lớp… Và càng thấy có lỗi với anh.

Lúc đầu tôi cũng chỉ trông mặt bắt hình dong. Anh ăn mặc chỉn chu, mái tóc hung lúc nào cũng được vuốt dựng. Tôi đã nghĩ anh cũng chỉ là loại con trai mà hàng ngày tôi vẫn thấy trên phố lớn thôi: kè kè bên cạnh vài cô gái ăn mặc hơi mát mẻ cho đủ bộ sưu tầm chiến tích “trai làng chơi”, mở miệng ra là lô đề bóng bánh và mấy thứ thô tục… Cho đến tận khi anh nói anh thấy tôi là một đứa thú vị và thích thôi, tôi cũng chỉ nhún vai và đồng ý. Có người yêu cũng hay mà cũng chẳng mất gì, là anh ta sẽ lộ đúng vẻ mặt sau vài tháng, cũng có thể vài tuần, chia tay không muộn. Và hơn thế, chuyện tôi có bạn trai chắc sẽ làm cho Linh bẽ bàng và tức tối! Nhưng dần dần, tôi đã buộc phải thay đổi suy nghĩ về người con trai đang mang danh bạn trai của tôi kia. Anh quá tốt, và quá dịu dàng, đến mức mà nhiều lúc tôi sợ sẽ yêu anh thật sự mất. Anh luôn quan tâm lo lắng đến tôi, ân cần chăm sóc tôi... mọi thứ, tôi dần như phụ thuộc vào anh nhiều hơn, anh cứ như là một thứ gì đó không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Đơn giản là, tôi thấy cần anh, nhưng chưa hẳn là yêu hay thích gì cả!

Tôi càng nghĩ lại mà lại càng thấy nực cười. Linh đưa tôi đi khắp các buổi tụ họp bạn bè của anh, quản lý ngay cả lịch học thêm không cho tôi lơ là chuyện ôn thi, quản lý từng bữa ăn giấc ngủ của tôi, ôm tôi, nắm tay tôi... Nhưng không một lần anh ngỏ ý nói rằng tôi hãy làm bạn gái anh. Tôi cứ sống như một cô bồ bé trong bóng tối. Tôi không ưa vậy! Tôi cũng là con gái mà!

Đã nhiều lúc tôi suy nghĩ, có phải mình chấp nhặt quá không nhỉ? Anh hành động như vậy, nghĩa là anh đã yêu tôi rồi còn gì. Nhưng tôi vẫn luôn đòi hỏi từ anh một sự khẳng định chứ không phải thái độ mập mờ như thế.

Tôi sợ phải sống trong cái sự nơm nớp lo lắng và ghen tuông thế này. Có lẽ tôi nên chọn đi trên một con đường đơn giản hơn chăng?

Và tôi đã chọn Hoàng...

Nhưng là chọn, theo một nghĩa nào đó….

juliedoan
17-11-2014, 04:53 AM
8.
Càng ngày tôi càng ngập tràn trong những cái thứ tệ nạn mà tưởng chừng như tôi đã quên chúng từ lâu lắm rồi. Chắc tôi chỉ còn đường thử hút ma túy và bị HIV nữa là đủ bộ thôi!

Tôi gọi điện nhắn tin dụ dỗ tất cả các cô “người yêu cũ” của tôi với hàng ngàn lời mật ngọt và hứa hẹn để có thứ khỏa lấp cho sự “kém bận bịu” của mình.

Hôm nay thì tới phiên “món thịt bò hầm” đặc sản…

Ly ngồi và đặt chai rượu xuống nhìn thẳng vào tôi lo lắng.

- Anh sao vậy? Ổn chứ?

Có lẽ trong số những người con gái mà từng mang danh người yêu tôi, Ly là người tử tế nhất. Bởi lẽ em là mối tình đầu. Có thể em đã từng chọn cách làm đau khổ tôi để đi theo tiếng gọi của tình yêu mới, nhưng dù thế nào, trong tôi vẫn luôn tồn tại một cảm giác, rằng tôi vẫn còn ẩn hiện trong trái tim em...

Tôi cười nhạt vào cái suy nghĩ của mình, hốc nốt ly rượu. Bất chợt tôi nắm lấy tay em và đặt lên môi em một nụ hôn. Dường như không thể kiểm soát được bản thân, càng hôn, tôi càng lấn sâu vào một thứ cảm giác mù lòa mà tưởng chừng đã từ lâu không thể cứu chữa rồi. Em không kháng cự, điều đó càng làm tôi thích thú và bộc phát ra một thái độ muốn chiếm hữu...

- E hèm. – Khắc gõ gõ lên mặt bàn và huýt một hồi sáo dài.

- Chào anh! – Ly mỉm cười, những nụ cười như thế chưa bao giờ thiếu trên môi em cả, đó là lí do vì sao chưa bao giờ tôi phải ngại ngần khi giới thiệu Ly là bạn gái mình.

- Chào em, và chào cả Linh nữa. – Khắc nháy mắt với tôi đầy thích thú. – Anh mượn người yêu em một tí nhé!

- Anh đừng đùa quá như vậy. – Ly lắc đầu, đôi mắt tỏ rõ thái độ không đồng ý.

- Thôi đi mày, có gì nói luôn. Tao mệt. Không đứng dậy đâu. – Tay tôi lắc lắc cốc rượu, mắt không rời khỏi viên đã trong suốt đang dần tan chảy.

- Vậy thì, phiền Ly lánh ra một chút nhé.

Ly gật đầu, em nhích người ra khỏi ghế, để lại một khoảng trống vừa đủ dài để cách xa câu chuyện của chúng tôi.

- Quyết định quay lại với nàng?

- Không.

- Thế mày vừa làm gì thế? Chưa ăn đủ à?

- Chỉ là tự dưng thôi, bản năng mà. Tao là đàn ông, không phải thần thánh.

- Cỡ mày dám cho nó có thai quá! Cái loại bản năng của mày… – Khắc nhún vai cười khẩy, rồi quay sang đánh mạnh vào lưng tôi đau điếng. Tôi cau mày vươn người thẳng dậy, hất tay Khắc ra.

- Lắm chuyện. Ra chỗ khác đi.

- Dạo này Nhi đâu? – Tự dưng mặt nó chuyển sang nghiêm túc làm tôi thấy sợ.

Câu hỏi của Khắc làm tôi như đóng bị đóng băng tại chỗ. Tôi nhìn nó như muốn nuốt sống. Tại sao lại nhắc tới Nhi vào lúc này?

- Có người yêu rồi. – Tôi buông một nụ cười cợt nhả, tiếp tục nốc cạn cốc rượu mới rót và lại đổ thêm vào.

- Thì quay lại với Ly đi, nó cũng có ý với mày... Nếu mày cũng không để ý chuyện cũ.

- Ừ...

juliedoan
18-11-2014, 02:30 PM
9.
- Em đã bao giờ nghĩ là sẽ chia tay anh?

- Hả? - Tôi khẽ bật ra câu hỏi trong cổ họng, nhưng chỉ vừa đủ cho, có lẽ là một mình tôi nghe thấy thôi. Tôi không thuộc tuýp con gái đã yêu là yêu cho trót, và sẽ hoàn tòan hét tóang lên khi bạn trai mình nói vậy, chỉ đơn giản để chứng tỏ rằng "Anh điên à, mình sẽ chẳng bao giờ chia tay, trừ khi anh muốn thế" rồi làm điều khóc lóc, giận dỗi. Tuýp con gái đó thật tội nghiệp!

- Em bảo sao?

- Em bảo hả chứ còn sao nữa? - Tôi không nhìn cũng biết khuôn mặt anh ngạc nhiên và ...khổ thân thế nào. Tôi có cảm giác tôi quá đáng với anh, đã không có tình cảm thì chỉ cần nói một lời, đằng này tôi cứ lôi thôi giả vờ như một cô người yêu đeo mặt nạ, xuất hiện trước “công chúng” để làm quà. Nhưng suy đi tính lại, nếu anh yêu tôi tới mức chấp nhận như vậy thì tôi đồng ý yêu anh cũng là một sự “giúp đỡ” to lớn đấy chứ.

Hoàng nhìn tôi một lúc lâu, có lẽ không phải là vì tôi quá xinh đẹp, hay là lúc tôi đang ăn kem trông dễ thương, đại loại một vài câu sến súa giống vậy mà thường hay xuất hiện ở phim Hàn hay tiểu thuyết ngôn tình. Hoàng nhìn tôi, bởi anh đang chờ, tôi đoán vậy, anh đang chờ tôi quay ra mỉm cười và đáp rằng "Em đùa đấy, em sẽ không bao giờ chia tay anh"? Tự dưng tôi thấy muốn khóc, tôi đang tự đùa cợt với chính tình cảm của mình, đúng không? "Yêu là cưới", chứ mấy khi người ta bảo "Cưới là yêu"? Tôi đã từng "tưởng" là bạn gái anh rồi thì tôi sẽ yêu anh, bởi anh có gì không xứng đáng với cái tiêu chuẩn của mọi đứa con gái chứ? Anh đẹp trai, anh quen biết rộng và thân thiện, anh có học đàng hoàng, anh luôn chiều ý tôi hết mực, anh làm tôi cười, duy chỉ có một điều mà tôi không thể chấp nhận được, anh không làm cho tôi yêu...

Tôi đặt hộp kem xuống, nhìn ra phía ban công lộng gió. Mùi vị tháng 3 tràn vào kín cả căn phòng nhỏ, dát lên tường một thứ không khí ẩm ướt nhưng lại xanh mướt màu sự sống và tuổi trẻ. Tôi thở dài, vuốt những ngón tay mình lên khung lan can gỗ, rồi tựa người vào đó, suy nghĩ.

- Thế, sẽ thế nào nếu hai người yêu nhau chia tay nhau nhỉ? Em chưa từng trải qua bao giờ...

- Một người sẽ rất buồn. - Anh nói. Phải, anh đang nói mà tôi nghe như anh đang tâm sự, hay chính xác là một lời… cầu xin.

- Tại sao không phải hai người? Anh nghĩ rằng chỉ người bị bỏ rơi mới thấy buồn thôi chắc?

- Em đúng là chưa từng trải qua nhỉ? - Anh cười hắt ra. - Bởi lẽ, chuyện chia tay đều là do một người quyết định và người kia sẽ buộc phải tôn trọng. Đơn giản, họ đã và tìm thấy tình yêu mới, cuộc sống mới, có gì mà phải buồn chứ, hoặc là...

Tôi nghe tiếng chân anh thật khẽ tiến lại gần sau lưng tôi, tôi biết. Và khác với mọi lần, lần này tôi sẽ không né tránh anh nữa. Tôi khẽ nhích người ra khỏi bản lề cửa, cố chừa ra một chỗ đủ vừa để anh quàng cánh tay mình qua đó. Anh ôm tôi từ phía sau, rồi thật khẽ, anh nói với tôi như thì thầm…

- Sẽ thế nào nếu em nói rằng "Em không yêu anh"? Sẽ thế nào nếu em muốn chia tay anh? Hả cô bé...

- Đừng gọi em là cô bé, em 18 tuổi rồi, và hơn nữa, em không thích những thứ sến súa như vậy. – Tôi cau mày phản kháng lại, tôi đâu có nói dối, “cô nhóc” và “cô bé” là hai từ khiến tôi thấy khó chịu nhất!

- Nhưng vẫn là cô bé. - Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc tôi, và nói rành rọt từng chữ. – Anh yêu em, thật đấy… Đã bao giờ em thử tin vào nó chưa?

Tôi không đáp, chỉ nhìn ra không gian phẳng lặng phía trước. Gió mùa xuân dần ấm qua từng hơi thở. Mùa xuân - mùa của tình yêu, vậy thì lẽ ra phải mang những mầm mống yêu thương ấy tràn về, chạm vào từng sợi rung cảm chứ, chẳng lẽ lại trừ tôi ra? Hay, nó không phải ở đây...

- À, anh không muốn cay cú hơn thua, nhưng... - Cánh tay anh lỏng dần. - Em lưu tên anh trong danh bạ chỉ là anh Hoàng, và lưu một số khác, là My Love, đúng không? Anh xin lỗi vì hôm nọ lúc em nhờ anh nghe máy anh có nhìn qua… Nhưng, anh … thấy ghen.

- Anh biết rồi... - Tôi cười, ngả đầu vào vai anh và nghịch nghịch những ngón tay. Lần đầu tiên tôi mới nhận ra là, anh có một bờ vai rộng và ấm thế này đấy, khác hẳn với cái dáng vẻ thư sinh thường ngày. Bởi thế mà tôi cứ liên tục dụi tóc mình vào bờ vai ấy đầy thích thú, như một con mèo mướp đang lăn qua lăn lại trên cái sân ngập tràn màu nắng vàng ươm. Không phải là tôi muốn nịnh anh, mà tự dưng, muốn yêu anh thì đúng hơn. Tại sao nhỉ, vì anh đã thú nhận những lời ấy chăng? Vì anh nói anh ghen?

- Anh thua cậu ta chứ?

- Anh hơn anh ấy rất nhiều.

- Vậy thì...

- Chỉ là bọn em quen nhau lâu hơn, có lẽ lúc trái tim em cần anh thì anh đang...tắc đường.

- Ôi ngốc thật!. - Anh phì cười thành tiếng rồi gõ lên trán tôi. Kế đó, anh tiến lại gần tôi hơn, hơi thở anh nhẹ nhàng và đượm mùi quả mâm xôi. Anh hôn khẽ lên trán tôi, mà không cần sự cho phép. - Bây giờ thì đường thông xe chạy lại rồi, em có thể lên xe anh được chưa?

- Để xem anh có chở được em không đã. Em nặng lắm, chỉ sợ đi giữa đường lại hỏng xe dắt bộ… - Tôi cầm hai cánh tay anh và nhìn sâu vào đôi mắt đen. - Hay mình cưới nhau nhỉ?

- Ừ, ngay ngày mai...

juliedoan
19-11-2014, 09:10 AM
10.
- Này, em có từng nghĩ muốn quay lại với anh không? – Tôi quay lại hỏi Ly theo một cái cách đùa cợt, tôi cần gì lúc này nhỉ? Một cái tát chăng?

- Cũng có! – Ly nhún vai thật nhẹ, và cũng thật dịu dàng, em vòng tay lên phía trước, ôm chặt lấy tôi. – Anh cũng từng nghĩ thế chứ?

Tôi không biết trả lời sao, chỉ cười trừ.

Phải ngót nghét ba tuần trời rồi, Nhi không thèm liên lạc với tôi. Có lẽ em cũng không chung tình như tôi nghĩ, hoặc thực ra thì tôi cũng không xứng đáng như tôi tự tưởng chăng? Mà thôi, mặc kệ tôi nghĩ thế nào thì... điều cần thiết là tôi cũng cần có một cô người yêu hẳn hoi đã. À mà, thế nào là cô người yêu hẳn hoi nhỉ, tôi cũng chưa định nghĩa nổi đây. Tôi cười nhạt rồi bật dần thành tiếng, tôi cố vít ga thoát nhanh ra khỏi cái bè lũ của mình, mà quên mất rằng đằng sau tôi còn có người. Tôi gần như khóc.

- Anh, giống như có vấn đề. – Tiếng nói ấy như kéo tôi ra khỏi cái thứ suy nghĩ lằng nhằng mà tôi đang lao vào. Tôi vờ đưa tay lên dụi mắt vì bụi.

- Anh xin lỗi, em bảo gì cơ? Anh thì lúc nào chả có vấn đề nhỉ? – Tôi cố lái giọng mình cao lên như thể đang đùa.

- Anh khóc. – Ly đáp hai chữ gọn lỏn, nhưng cái giọng điệu của em đủ để thấy bây giờ em đang nghĩ gì.

- Thì sao?

- Anh yêu con bé kia?

- Con bé nào? Vớ vẩn! – Tôi bực dọc đáp lại. – Anh ném em xuống xe bây giờ đấy!

- Anh …

- Anh có giỏi thì ném chứ gì, bây giờ em ngang tàng nhỉ?
Tôi đang định nói bỡn thêm một câu nữa, thì…

- Sao anh phanh gấp thế? Ui… - Ly xuýt xoa, em cố ngóc đầu lên để cố gắng nắm bắt xem chuyện gì đang diễn ra. Nhưng có lẽ em không hiểu, và sẽ không bao giờ hiểu.

- Ly này.

- Hả?

- Quay lại đi!

- Quay về nhà á?

- Bực mình thật. Chúng ta quay lại làm người yêu ấy! – Tôi nói một cách cộc lốc đáp lại.

- Nhưng…

- Một.

- Khoan đã!

- Hai.

- Thôi, em đồng ý.

juliedoan
20-11-2014, 09:50 AM
11.
Cuối xuân, Hà Nội vẫn mang một cái lạnh man mác, đặc trưng riêng của vùng Bắc Bộ. Nó không còn là những cái rét tê buốt, không còn là những đợt mưa phùn xối xả như đấu kiếm với làn da. Chỉ là một cái lạnh dìu dịu, như vỗ về, như an ủi, như luyến tiếc chia xa…cái lạnh của tình yêu.

Từ lúc biết đến cái gọi là để ý, là tương tư, tôi đã quá nhiều lần ngộ nhận. Tôi có thể ngộ nhận màu lá cây là màu đỏ, ngộ nhận mùi nắng với mùi mưa, ngộ nhận một ánh nhìn là cả một bầu trời yêu thương... Nhưng tôi chắc chắn lần này, thì tôi không nhầm, tôi không ngộ nhận, tôi ... có tình cảm với Hoàng. Tôi có thể hét lên tôi thích anh, yêu anh không ngại ngần gì cả.

- Này… anh yêu em! – Hoàng không quay đầu lại. Nhưng tôi vẫn nghe rõ từng từ một qua tấm lưng anh. Vẫn là kiểu nói chuyện “bỗng dưng” như vậy, và tôi thấy nó cực đáng yêu!

- Sao anh chỉ toàn nói những thứ không liên quan đến câu chuyện thế, em ghét kiểu đấy.

- Thế thì anh thà để em ghét.

Tôi im lặng không đáp, mắt nhằm hờ và lại áp đầu vào lưng anh.

- Có nhiều lúc anh không hiểu?

- Sao kia?

- Em yêu anh nhanh vậy sao? Anh vẫn có thể chờ em chấp nhận… anh còn rất nhiều thời gian, em có thể suy nghĩ kĩ hơn mà.

- Em không thuộc loại cuồng yêu nhưng ít nhất…

Đang nói nhưng tôi có cảm giác như có cái gì đó chặn lại ở họng mình, phải rồi, chính xác là bị chặn lại chứ không phải tôi không muốn nói.

Đúng là anh. Tôi không thể nào nhầm được. Anh, cùng một cô gái. Hình như là… ghen?! À mà khoan, tôi có người yêu, anh có người yêu, có gì là sai nhỉ? Chúng tôi đã từng là gì đâu?

Không hiểu lúc đó tôi cố làm trò gì trước mặt anh nữa. Chứng tỏ mình là kẻ thắng thế ư? Tôi rút máy điện thoại ra và nhắn tin cho anh : “Nguoi yeu em ^^”.



Hôm nay sinh nhật bạn của Hoàng.

Kể cả trong mơ hay bị ép buộc, tôi cũng chưa bao giờ thích một bữa tiệc mắc cười như thế này.

Tiệc sinh nhật trong quán bar. Hàng trăm các bóng hồng bay bay nhảy nhảy. Hàng trăm các nam thanh nữ tú lượn lờ, hò hét. Mùi hơi người, mùi phấn son, mùi nước hoa mà gần 60% là mùi cồn trộn lẫn nhau lờ lợ. Thực tình mà nói, đây quả là cái sở thú!

- Xin lỗi, làm khó em thế này, mình sẽ về sớm thôi. – Hoàng đặt tay lên bả vai tôi, kéo sát lại rồi nhẹ nhàng hôn lên tóc như một lời xin lỗi.

- Không, em không sao, anh cứ ở lâu tùy thích mà. – Tôi cố nặn ra một nụ cười méo xẹo. Chẳng phải cố tình, nhưng đúng là, tôi không muốn phá hỏng cuộc vui của anh, nếu anh thích. Tôi hiểu cái thế giới của anh khác của tôi hoàn toàn, đó là cuộc sống của “giới thượng lưu” với hàng hiệu và những cuộc vui thâu đêm suốt sáng không bao giờ dừng.

- Ôi trời! – Hoàng cười hắt ra, cái mùi mâm xôi trong miệng anh phả ra dịu nhẹ. Đã có nhiều lúc tôi ngốc tới nỗi thích nghĩ rằng anh là thần quả mâm xôi, nên anh luôn sở hữu cái mùi này như nét đặc trưng của mình, chứ không phải là do anh có cái sở thích hay đúng ra là sở trường thích ăn kem và kẹo vị mâm xôi mọi lúc mọi nơi. Mải nghĩ mà tôi đã không để ý, lúc này, môi anh đang tiến sát gần tôi hơn. – Muộn thế này rồi, em về nhà có sao không?

Nhìn nét mặt anh ái ngại, tôi chẳng biết phải nói gì hơn. Tôi thản nhiên đáp một cách vô tình.

- Hay về nhà anh nhé?

- Sao kia?

Hoàng tròn mắt. Chắc anh đang mường tượng ra trong đầu tôi là một loại con gái …dâm đãng lắm! Sực nhớ ra đây là chuyện không đùa được, tôi đành cười trừ.

- Em chỉ đùa thôi mà.

- Nếu em không làm gì anh…thì cũng được. – Hoàng đưa tay lên gãi đầu. Tôi nghi là anh phải cảm ơn cái ánh đèn này nhiều nhiều lắm, bởi ít ra nó không phơi bày cái khuôn mặt ngố tệ của anh. Chẳng thế hiểu nổi anh đang đùa hay đang nói thật. Tôi nhìn anh và bất giác mỉm cười.

- Em … đã làm gì anh rồi sao? – Tôi cố nín cười thành tiếng, khuôn mặt làm bộ lo lắng lắm.

- Em…quyến rũ anh rồi đấy. Anh không kìm việc yêu em lại được mất rồi. – Hoàng nhích lại gần hơn, đôi mắt anh như đang thôi miên tôi…

- Chào chồng, lâu mới gặp…

Tôi ngước mắt lên nhìn “vợ”. Hoàng buông tay tôi ra cười phì.

- Con điên, đi nước ngoài bỏ quên bạn bè rồi bây giờ chường mặt ra đòi làm vợ người ta hả?

- Có Hoàng là thằng điên ý. À mà… - Cô ả huých vai Hoàng, đánh mắt sang phía tôi, ánh mắt có một chút gì đó hình như là nghi ngờ pha lẫn thất vọng. Tôi không biết người này, tôi chưa gặp ở bất cứ buổi đi chơi hay hội hè nào, có thể đây là bạn thân Hoàng, hoặc chí ít là cô người yêu cũ chẳng hạn. Nhưng dẫu sao chị ấy vẫn hơn tuổi tôi, tôi lễ phép cúi chào và có ý tránh sang chỗ khác để hai người tiện nói chuyện.

- À. – Hoàng kéo giật tay tôi lại. – Đây là Nhi, người yêu Hoàng. Còn đây là Ngọc, ô sin nhà anh.

Hoàng cười như nắc nẻ, còn Ngọc thì liên tục thụi vào lưng anh. Trông họ có vẻ thân thiết lắm. Chứng kiến cái cảnh đó, tự dưng tôi cảm thấy tim mình như đang cố tình làm một bài beatbox ngẫu hứng cho hợp với không gian xập xình này? Thấy chối mắt tới phát cáu. Cứ như kiểu là đang ghen thật sự ý. Nực cười, không đến nỗi sâu đậm thế chứ? Tôi giật tay áo Hoàng.

- Anh cứ ra kia nó chuyện với chị Ngọc đi.

- Đúng rồi đấy. – Ngọc hưởng ứng. Chị nhanh tay kéo “bạn trai tôi” ra khỏi tôi và cười trừ. – Thank you em dâu.

Tôi ngồi phịch xuống và nhìn đồng hồ. 10h22 phút. Có gọi là quá muộn không hay gọi là vẫn sớm theo cách nhìn của các “đại gia” này nhỉ? Tôi ngả đầu vào ghế, cố gắng tìm một cơn buồn ngủ để thoát ra khỏi cái không gian kín bưng nặng nề này.

Về nhà Hoàng à, cũng được, vì bây giờ thì làm gì còn ai mở cửa cho tôi nữa, bạn bè thì lại càng không rồi, chúng nó chắc cũng ngủ say tít cả. Cũng may là bố mẹ tôi đi ăn cưới xa tới 2 ngày nên chỉ có mấy chị em tôi và một đứa em họ ở nhà, tôi có thể “cầu xin” nó bằng mấy cốc trà sữa để bao che cho tôi vì tội đi chơi đêm được! Nhưng về nhà bạn trai thì cũng hơi… tôi có bảo thủ quá không nhỉ, tôi cũng đâu ghê tởm đến mức sẽ đi quyến rũ anh!

Mở mắt ra, cố kiểm tra điện thoại một lần nữa, gần 11h, Hoàng vẫn nói chuyện với người kia. Tôi lảo đảo bước ra quầy cố tìm một thứ đồ uống gì đó hợp khẩu vị.

- Con nhà lành cũng có lúc bước chân vào trốn phù du này hay sao?

Tôi khó chịu quay lại nhìn. Linh ngồi đó, tay vẫn cầm cốc rượu, trông anh ta đã có vẻ ngà ngà say, đôi mắt dán chặt vào tôi đầy bỡn cợt. Đi cùng người yêu và gặp lại “người tình” cũ, quả là kịch tính như phim! Không những thế mà là như phim hành động loại kinh dị ấy chứ. Tôi cười nhạt, quay người ngồi lại, buông giọng bông đùa, châm chọc, dù thực tình đó chẳng phải tính cách của tôi, chỉ là tôi muốn gây chiến với anh ta một chút.

- Người yêu đâu mà anh chàng đào hoa nỡ đi một mình thế này?

- Liên quan gì tới cô?

- Anh nói năng càng ngày càng vui vẻ nhỉ? Vậy chuyện tôi đi đâu cũng liên quan gì tới anh.

- Em cũng vậy, em yêu ạ. Trình độ đối đáp nhanh hơn rồi đấy. – Linh tiến sát lại, tay vờn tóc tôi.

- Xin lỗi đi nhé! Anh nhầm em yêu rồi. – Tôi nửa đùa nửa thật, gạt tay anh ra.

- Em có yêu cậu ấy không? – Linh nhìn tôi, ánh mắt chuyển sang van lơn nài nỉ. Tự dưng câu hỏi này và ánh mắt anh làm tôi thấy khó chịu. Tôi bối rối quay lại nhìn ly cocktail vừa mới được bưng ra rồi nghịch nghịch cái miếng dứa trên thành cốc rồi nói như thì thầm.

- Em không yêu thì em làm bạn gái người ta làm gì?

- Trả thù anh.

- Gì? – Tôi cố gắng tỏ ra ngạc nhiên hết sức để che dấu vẻ mặt đã bị bại lộ. Anh đúng, đó từng là lí do để tôi đến với Hoàng. - Anh có thù gì với em? – Tôi cố móc lại.

- Thôi xin đi, anh biết thừa là em yêu anh. Em đang cố làm trò để anh nhận ra thôi chứ gì. Em không yêu cậu ta, em tỉnh lại đi, người em yêu đang ngồi tại đây này. – Linh lay mạnh hai bả vai tôi, cố rót vào tai tôi đôi lời sáo rỗng. Tiếp tục tặng anh nụ cười nhạt, tôi tụt xuống khỏi ghế quầy bar.

- Ít ra anh ấy còn tử tế hơn anh về mọi mặt, cả vật chất và tinh thần, nhất là về khoản tình cảm, anh ấy rõ ràng. Không sáo rỗng và nửa vời như anh.

- Này! – Linh chắc đã tức giận thật sự, anh giật tay tôi lại đau điếng, cảm giác như là sắp đứt luôn cổ tay vậy. – Em nói ai nửa vời? Hả?

- Bỏ ra đi! Hoàng đến rồi. – Tôi cố rút tay ra. Hay thật, rượu có tính chất hóa học và sinh học nặng thật đấy. Anh ta cầm tay tôi chặt hơn hẳn lần cuối chúng tôi gặp nhau, chính xác là như một gọng kìm.

Tôi liên tục rút tay ra và cố gắng yêu cầu anh buông tay tôi, khi thì van lơn, khi thì ra lệnh, nhưng dường như vô dụng. Trông cái cảnh tượng buồn cười này cứ như đang bị đánh ghen...đồng tính! Quầy bar lại còn là nơi sáng đèn nhất nữa chứ, bao nhiêu ánh mắt tò mò, soi xét đổ dồn về phía tôi, nhìn tôi như một con ả vô đạo đức. Tôi cố giật tay ra.

Nhưng không kịp. Linh kéo tay tôi lại và…

Đó là lần đầu tiên tôi thực sự hôn anh… Một nụ hôn mùi Chivas!

juliedoan
22-11-2014, 10:19 AM
12.
Có lẽ bây giờ thì tôi đã có thể có một chỗ đứng trong cuốn nhật kí đời em. Dù là kẻ qua đường tôi cũng chịu…

Tôi gặp em trong một bữa tiệc sinh nhật của cậu bạn thân cùng trường. Giữa những cô nàng xúng xính áo váy, em không mấy nổi bật với quần jeans và áo sơ mi, chỉ là bỗng dưng tôi thấy thích, đôi môi, đôi mắt… khi em hát. Và cũng như bao chàng trai khác, tôi dồn dập cưa cẩm và bây giờ thì chúng tôi là một đôi.

Là một đôi thì chẳng qua là về mặt vật chất, chứ dường như tôi thấy em đối với tôi, nghiêng về tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Nhưng dù sao, vẫn cảm ơn em!

Cảm ơn em vì đã không từ chối tình cảm của tôi, cảm ơn em vì không bao giờ che dấu tôi điều gì, cảm ơn em vì những món ăn dành cho tôi vào cuối tuần, và cảm ơn em, vì đã cảm hóa chính bản thân tôi.



Cách đây vài hôm, Ngọc có gọi điện cho tôi một cách bất ngờ và nói là sắp trở về Việt Nam. Tôi không tin, Ngọc thường xuyên có kiểu đùa như thế. Đối với tôi, Ngọc luôn là một “cô bạn già” đáng yêu, người mà tôi có thể yên tâm chia sẻ mọi thứ, người mà tôi có thể tìm đến sau những nỗi buồn, người luôn làm tôi thấy an tâm. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Chỉ là một cô bạn. Có điều, tôi biết Ngọc thích tôi. Tôi đã cố né tránh những lần Ngọc định bày tỏ. Tôi không thể nói thật rằng tôi không muốn Ngọc trở thành bạn gái tôi, tôi không muốn phá vỡ mối quan hệ đang rất tốt đẹp này. Chắc có lẽ vì thế, Ngọc quyết định đi du học...rất xa.

Sinh nhật Lâm, Ngọc trở về thật. Tôi ngỡ ngàng.

Cách đây 2 năm, khi tiễn Ngọc ở sân bay, chẳng hiểu vì sao, tôi đã trót hứa với Ngọc, trong thời gian Ngọc đi vắng, tôi sẽ không dành tình cảm cho ai mà sẽ dành thời gian suy nghĩ về một thứ sẽ sớm gọi là tình yêu giữa hai đứa chúng tôi.

Ngọc kéo tôi ra góc.

- Có thật là người yêu Hoàng?

- Ừ... – Tôi ngập ngừng, đút tay vào túi quần và nhìn sang chỗ khác. – Sao Ngọc không gọi điện cho cả hội ra đón.

- Nếu là một mình Hoàng ra thì Ngọc sẽ vui hơn. – Ngọc cười buồn, hai tay chống ra chiếc bàn đằng sau, mắt nhìn vô hướng. – Mà Ngọc đã gọi điện rồi mà, sao Hoàng lại vô tâm đến vậy được nhỉ? Chẳng lẽ tình bạn mười mấy năm của chúng mình, Hoàng chẳng màng nữa à...

- Không phải vậy... - Tôi cố thanh minh. – Vì Ngọc toàn nói đùa, Hoàng cứ nghĩ là...thì đấy…

- Nếu Hoàng nghĩ kĩ thì chẳng bao giờ Ngọc không tới sinh nhật Lâm cả… Thôi, cho qua chuyện này đi. Ngọc không thích tính toán, mặc dù đã mất công xin nghỉ học vài tuần để về đây, không hiểu còn theo kịp không.

- Ngọc giỏi mà, thế nào mà chẳng học được. – Tôi cười trừ, đưa tay lên xoa đầu Ngọc như cái điệu vẫn thường làm ngày trước. Rồi bất chợt, bắt gặp ánh mắt trách móc của Ngọc, tôi thật thà. – Xin lỗi, Hoàng đã không giữ lời hứa...

- Hoàng hứa gì?

- Hơn hai năm trước, lúc ở sân bay, hứa không yêu ai khác...

- Thôi... – Ngọc cắt ngang. – Con bé đấy tốt với Hoàng chứ?

- Rất rất rất tốt.

- Đến mức ấy cơ à? Hơn Ngọc không?

- Không biết được, nhưng Nhi sẽ không phản bội Hoàng đâu. Chắc chắn đấy.

- Thật không...Hay là…

Ngọc vừa dứt lời thì từ phía quầy bar bỗng vang lên tiếng xôn xao, lại có cả tiếng vỗ tay nữa. Chẳng hiểu lại có ai đang cố gắng làm “đẹp đội hình” nữa đây. Vì tò mò, Ngọc nhanh chóng kéo tôi qua đó...

Từ lúc sinh ra tới giờ, trừ những lần gây gổ vô lý ở trường ra, đây quả là lần đầu tiên tôi thực sự muốn đánh người. Một tên bợm rượu nào đó đang ôm ghì lấy bạn gái của tôi, và thậm chí là… hôn nữa. Cảm nhận được những mạch máu trong người mình sôi lên, thấy người nóng bừng, như từng sợi thần kinh đang sắp đứt ra và đầu như có thể bổ đôi ra được rồi. Tôi đang ghen? Không, tôi có thể kiềm chế, Nhi ghét những người đàn ông ưa bạo lực. Nuốt một hơi dài, tôi bước tới, không nói không rằng kéo tay Nhi luồn ra khỏi đám đông...

- Này, đi đâu? – Tên bợm kia giọng như khích bác, giọng còn sặc mùi rượu.
Tôi không đáp, cũng không quay lưng lại nhìn, tôi chỉ sợ rằng mình sẽ cho hắn ngay một quả đấm ở sinh nhật bạn mình. Tôi nắm chặt tay Nhi, và cảm thấy rõ nó đang run lên …

- Ra đây. – Hắn tiếp tục giằng Nhi ra khỏi tay tôi mặc cho tôi đã buông lời cảnh báo. Quả là không thể chịu đựng được nữa, tôi văng tục.

- Mẹ kiếp, thằng chó! Bỏ tay bạn gái tao ra! Tao đã cảnh cáo mày rồi cơ mà! – Kế đó, tôi thụi thật mạnh vào bụng hắn, để hắn không kịp chở tay, tôi tiếp tục thụi vào lưng vào gáy hắn như cái cách bọn côn đồ đầu đường xó chợ hay làm. Dường như để trút giận, tôi không kiểm soát được hành động của mình nữa, cho đến khi đám bảo vệ lôi tôi ra ngoài...

juliedoan
23-11-2014, 12:03 PM
13.
Bỏ mặc Ly ở lại trong quán bar, tôi kéo tay Nhi chạy hùng hục ra phía bãi gửi xe. Lại gây gổ rồi, và lần này là với bạn trai của Nhi mới thật là hấp dẫn. Tại sao ư? Bởi vì việc được đánh kể chõ mõm vào việc của mình, không phải là hấp dẫn sao. Cũng thật may, nếu như không kịp bỏ chạy thì bây giờ tôi cũng đã bị mấy tên bảo vệ hộ pháp tiễn ra cửa rồi. Tôi dừng lại, bất giác cười lớn.

- Đau lắm à? – Nhi đặt tay lên vết bầm tím trên mặt tôi, giọng bình thản. Em không lo cho bạn trai của mình hay sao, lại còn đi lo cho tôi?

Tôi cầm lấy bàn tay em, đặt lên lồng ngực mình và đáp.

- Cả ở đây nữa này.
Nhi nhìn tôi một lúc, em nghiêng đầu. Ánh mắt vẫn mở to đầy thú vị.

- Đừng nói những thứ củ chuối đấy nữa, dị ứng kinh! . – Nhi phẩy tay. – Thôi về đi. Bạn gái anh còn ở trong kia, đừng để trong ấy phải chờ.

- Còn em?

- Anh để Hoàng bị kéo đi như thế, coi như em mất tài xế rồi. – Nhi cười nhạt nhìn tôi vẻ trách móc đùa cợt. - Chắc lát nữa, anh ấy cũng về với người yêu cũ. Em tự lo cho mình được, em 18 tuổi rồi.

- 17. Chưa sinh nhật.

- Sao cũng được.

- Em còn là con gái nữa. Mà bây giờ 12h đêm rồi chứ sớm sủa gì nữa! – Nhi cúi đầu xuống nhìn những ngón chân đang ngọ nguậy rong đôi giày, em rút điện thoại ra. Định bấm gì đó nhưng lại thôi. Không chần chừ, tôi kéo tay em đi.

- Anh đưa em về. Đừng mất công gọi hay chờ đợi thằng kia nữa!

- Giờ này thì còn ai thèm ra mở cửa nữa mà đưa về. Em nói là em ngủ nhà bạn rồi.

- Bạn em thì sao?

- Chúng nó cũng có bố mẹ, thôi để xem có đứa nào…

- Hay...về nhà anh. – Tôi đề nghị, nhưng mặt quay đi chỗ khác. Ánh mắt Nhi hiện lên chút kinh ngạc. – Yên tâm, anh không ăn thịt em đâu… à và anh ở một mình! – Như vớ được phao giữa lúc sắp chết sặc giữa biển nước, tôi nói bừa, nhưng cũng là nói thật. Có bao giờ mẹ tôi về nhà đâu!

Nhi lắc đầu.

- Đưa bạn gái anh về đi.

Nhi toan chạy ra phố vẫy taxi, nhưng tôi đã níu tay lại.

- Em không lo cho vết thương của anh à? Bạn trai em sắp giết chết anh đến nơi rồi, cũng may mà nhờ mấy tên bảo vệ…

- Cũng có, nhưng điều ấy để bạn gái anh lo hộ thì tốt hơn. Còn em, em cần lo cho Hoàng chứ, nhỉ?

- Em định tới chỗ Hoàng?

- Có thể… à mà, chắc hôm nay anh ấy bận rồi… Có bạn gái…

- A...ừm... – Tôi ngập ngừng một lát, từ giây phút nghe thấy câu nói đó của em, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của em, tôi đã biết, tôi thực sự là kẻ ngoài cuộc rồi. Và cũng từ giây phút đó, trái tim của tôi càng đập nhanh hơn, thôi thúc lý trí của mình hãy làm gì đó để níu được tình yêu của em quay lại. Tôi từ từ kéo tay em lại gần mình hơn. – Anh yêu em.

- Muộn rồi, bây giờ là 12h. – Nhi tránh cái nhìn của tôi, em liếc vào màn hình điện thoại nhấp nháy và buông một câu nói mang đầy ẩn ý.

- Muộn rồi? – Tôi nhắc lại.

- Phải, muộn rồi. Em đã có bạn trai.

- Nhưng em yêu anh.

- Nực cười! – Nhi cười, nhìn tôi ý châm chọc. – Anh đang coi em là trò hề của anh đấy à? Thích thì yêu, chán thì thôi, xong đến lúc thích lại nhặt tiếp à? Em không yêu anh nữa, bây giờ em yêu Hoàng! Anh thành quá khứ từ lâu rồi. Nói thật chứ, em không thích anh từ lâu rồi, vì em không có nhiều bạn trai bên cạnh, anh chỉ là cái thứ thế thân thôi!

- Em nói thật đấy à?

Tôi hỏi vậy, nhưng không cần câu trả lời, tôi ôm chặt lấy em, như thể đang trói buộc một kẻ tội nhân vậy. Thân hình bé nhỏ cố gắng đẩy tôi ra nhưng sao có thể. Tôi cười, và cúi xuống hôn lên bờ môi em. Nước hoa mùi táo bay phảng phất trong gió, những làn tóc tơ nhẹ nhàng vờn lên từng đầu ngón tay tôi. Phải nói sao nhỉ, tới bây giờ tôi mới biết tại sao người ta gọi đó là “tình yêu”...

patrickmyandextay5565
24-11-2014, 05:13 AM
online pharmacy propecia kamagra soft compare generic cialis sublingual prices healthy meds kamagra gold cheap brand name levitra professional does brand cialis help treat bph how does brand cialis work video how to get kamagra samples real ****** professional no prescription cheap online pills order ****** plus can i go to a minute clinic for ****** professional ****** plus en ligne canada safe site to ****** soft female pink cialis professional 100mg pills cialis professional 100mg swiss cheap soft tab ****** jelly
Is ****** plus sold over the counter
36 hour cialis sublingual side effects vermox bulk (http://atomicwatchformen.com/vermox-bulk-buy/) generic kamagra gold sildenafil india diflucan (http://awe-east.com/diflucan-overnight/) overnight shipping to usa female ****** dosage vpxl 9pc (http://peterhessakademietirol.at/dosage-vpxl-9pc/) ****** plus paypal zahlung pills (http://www.commercialdrivers.net/pills-hyzaar-25mg/) glucophage buy online levitra (http://www.fatimarvko.nl/better-than-levitra-professional/)
ojm5dsfj
cialis sublingual prices at walmart brand levitra plus canada pharmacy rush limbaugh cialis super active swiss medical cialis super active cialis jelly erection pictures buy brand ****** brand canada cialis jelly cialis jelly levitra sample pack actors in kamagra commercials buying authentic cialis sublingual cialis sublingual tablets side effects

buying brand ****** online scams buy (http://www.drivingcenter.fr/buy-mycelex-g/) finasteride shampoo cialis jelly next day delivery usa (http://iblogpro.org/cialis-jelly-next/) generic ****** soft uk suppliers coupons (http://uvett.se/lexapro-coupons-2012/) paypal excepted generic ****** super active baclofen lethal dogs (http://smokr.fr/baclofen-lethal-dogs/) kamagra aus england levitra (http://www.123sardaigne.fr/generic-levitra-professional-philippines/)
jkr9dah
****** sublingual professional usa brand levitra cream for men for example: ****** jelly cheap super ****** super active how to use ****** soft spray

juliedoan
24-11-2014, 10:39 AM
14.
Tối đó chẳng hiểu ma xui quỷ khiến ra sao, tôi quyết định về nhà Linh thật. Hay có lẽ đúng là nụ hôn là một thứ ma lực có thể thôi miên người ta? Càng nghĩ tôi càng không hiểu mình. Tôi luôn mồm nói tôi không phải loại con gái dễ dãi, tôi sẽ không bao giờ hành động một cách lơ lẳng, giống như trường hợp này. Tôi đã có bạn trai rồi! Anh rất tốt, rất tốt với tôi. Đáng lẽ tôi không có quyền làm những điều thế này. Tôi thấy có lỗi, vừa với anh và với cả chính bản thân mình nữa.

- Đừng tự dằn vặt kiểu uể oải buồn cười thế. Mình là bạn. – Linh đưa cho tôi một cốc café vị caramel và mỉm cười vỗ lên vai tôi. – Coi như em đến nhà bạn ngủ một hôm đi, anh cũng không phải yêu râu xanh đâu, đừng lo xa quá đáng. Em ngủ ở giường anh đây này, anh sẽ sang phòng thằng Lâm.

Giọng Linh nhỏ dần.

Tôi chỉ mỉm cười đáp lại một cách cứng nhắc và gật đầu miễn cưỡng. Nói thật, bình tĩnh thế nào khi mà tôi vẫn còn yêu anh cơ chứ? Tôi sợ rằng, dù anh có làm gì tôi hay không, thì chỉ sang ngày mai thôi, trái tim tôi sẽ còn yêu anh nhiều hơn cả Hoàng nữa. Nhất là khi, chúng tôi lại gần nhau đến thế này…

- Em không thể đi ngủ với khuôn mặt đó! – Linh chỉ tay, ra hiệu cho tôi.

- … - Tôi không đáp, chỉ nhìn anh vẻ thắc mắc.

- …trang điểm. Em không muốn mang một bộ mặt già nua xấu xí đấy chứ?

- … - Tôi vẫn tiếp tục không đáp, chỉ gật, rồi lại lắc.

- Nhưng em nên đi rửa mặt đi, và anh sẽ không đạp cửa phòng tắm xông vào đâu mà lo. Em làm ơn đừng giữ khoảng cách thế nữa được không?

Tôi nhìn Linh. Đôi mắt anh ánh lên sự buồn bã, anh cười khổ, khóe miệng cong vênh như muốn nói một điều gì đó… Tôi lặng lẽ không đáp một câu, đi về phía nhà tắm.

- Thay cả chiếc váy đó ra nhé, em không thể thoải mái với một bộ trang phục như thế được. Ờ, cái này là quần áo ở nhà của… mẹ anh.

Tôi vẫn tiếp tục nhìn anh, khuôn mặt không lộ chút xúc cảm. Tôi gật đầu đón lấy bộ áo ngủ từ tay anh và đóng cửa phòng tắm. Sau nụ hôn không mong muốn ấy, đôi môi tôi dường như bị khóa lại. Không phải tôi không có gì để nói với anh, tôi có rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao chúng chẳng thế cất ra thành lời. Tôi thấy sợ… chính bản thân mình!

Tôi soi mình trong gương, rôi chợt nghĩ…

Giờ này Hoàng đang làm gì nhỉ? Có lẽ anh đang chuẩn bị cho một cuộc chia tay đau khổ với tôi rồi cũng nên, có thể không? Tôi cười nhạt, ủ mặt vào tấm khăn lông dày sụ. Chưa bao giờ tôi thấy hụt hẫng vì mình đã từng yêu như lúc này… Sao khi yêu lại khó tin tưởng tới thế?

- Trông em dạo này… xinh … lắm! Không phải ai anh cũng nói thật thế này đâu! – Anh ngồi gần bàn máy tính nhìn tôi cười, đoạn anh bước tới nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hôn lên mái tóc vẫn còn hơi ẩm.

Tôi chẳng đáp chẳng rằng, toàn thân tôi như bất động. Ngay chính giây phút này đây, tôi thấy ghê tởm và ghét anh kinh khủng! Anh bỏ mặc tôi giữa một tình yêu đơn phương lạc lối dài đằng đẵng, để rồi khi tôi đã thoát được ra khỏi khu rừng mù quáng ấy, anh lại xuất hiện, như một bạch mã hoàng tử, không phải để cứu vớt, mà là để kéo tôi ra khỏi khu rừng màu hồng của mình, và quay trở lại với vùng tăm tối mang tên “đơn phương” kia một lần nữa. Tại sao anh cứ phải cố làm như vậy cơ chứ? Tại sao anh không nói yêu tôi ngay từ trước? Tại sao anh để mặc cho tôi sa vào tình yêu rồi lại quay đầu níu kéo khiến tôi phải lựa chọn?... Tôi yêu Hoàng, tôi không bao giờ dối gian về điều ấy. Nhưng xin lỗi anh, em…yêu Linh nhiều hơn cả những gì em có thể dành cho anh…

- Người có mùi táo! Mới đổi nước hoa à?… Em mệt à? Hay em ngủ trước đi, anh sẽ ngủ ở phòng bên, đừng lo … Hay em đói, em muốn ăn gì?... Này, anh không chịu nổi được đâu. Em nói gì đi chứ?

Có vẻ như Linh tức thật, anh xốc người tôi lên. Cánh tay anh ghì chặt hai vai tôi, khuôn mặt nóng ran, hơi thở gấp gáp và ánh mắt như rực lửa. Tôi dường như đang bị thu hút bởi cái vẻ lịch lãm nhưng cũng rất mãnh liệt ấy. Tôi cố giữ mình không bị kích động, nhưng hình như không thể nữa rồi, mọi thứ đã vượt quá khỏi tầm kiểm soát. Tôi luồn hai tay lên tóc anh rồi lướt nhẹ ra sau gáy, khẽ kéo khuôn mặt anh sát gần mình hơn nữa. Một cảm giác… hơi lạ…

Cho tới thời điểm này, trong cuộc đời tôi, tôi đã gặp hai chàng trai mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Một ồn ào, cuốn hút và dữ dội như dòng sông, cuốn trôi mọi thứ theo dòng chảy không chờ đợi; một thì lặng lẽ, dịu dàng như biển chiều tuy đôi lúc cũng mãnh liệt vì mưa bão cuồng phong và những ngọn sóng, nhưng khi trở về bờ, sóng sẽ vẫn mãi dịu êm và nhẹ nhàng. Và Linh, anh chính là dòng sông… Tôi có thể ngồi bên bờ sông hàng giờ để chờ anh, nhưng tôi chưa bao giờ một lần đặt chân xuống chính dòng sông ấy để tự cuốn mình theo, tôi chỉ chờ, theo một cách bị động, mong rằng sóng sông sẽ kéo mình đi khỏi bờ bãi lẻ loi này… Nhưng nó vẫn trôi đi, trôi đi, cuốn theo mọi thứ xung quanh, trừ một cô gái…

Nhưng tôi cũng không thể làm thế, bởi nơi bình yên mà tôi đáng lẽ phải trở về chính là bờ cát dài đầy nắng với những con sóng hiền hòa đang chờ tôi ở đó…

- Khoan đã… Em xin lỗi, em bị… kích động quá. Chắc em say rồi. – Tôi tự bao biện để rút lui khỏi những ý nghĩ mơ hồ, cố đưa mình về hiện thực. Tôi không thể làm thế này, tôi thấy quá có lỗi với Hoàng, giá như… - Em đã có anh Hoàng, cũng giống anh, anh đã có người mình yêu. Chúng ta cần phải về đúng nơi ta đang sống… Em không xuất hiện ở đây, chỉ để níu kéo một thứ tình cảm vô vọng. Nên quên đi, hãy coi như chưa có gì xảy ra giữa hai ta cả… Chúng ta… mãi là bạn!

- Nhưng Ly với anh chỉ…

- Nhưng em với Hoàng không phải tình nghĩa. – Tôi nói chắc nịch. – Có lẽ tình yêu của anh và em cũng đang nằm đâu đó thôi. Nhưng, đã lâu rồi em không còn thấy nó nữa!

juliedoan
27-11-2014, 03:55 AM
15.
- So với hai năm trước, Hoàng khác … Ừ, khác nhiều! – Ngọc đặt tay lên tay tôi. Thường thì trong mấy cái tiểu thuyết tình cảm “vô lí”, người ta sẽ nói là “người ấy có bàn tay ấm áp”. Nhưng với tôi thì không thế, có lẽ Ngọc có một bàn tay hơi lạnh, ít ra là để tôi nguôi cái cơn nóng phừng phừng trong mình lúc này.

- Khác ấy hả? – Tôi cười nhạt. – Khác có nhiều không? Xấu hay tốt?

- À, Ngọc cũng không chắc nữa, có lẽ là tốt, nhưng mà đối với Ngọc là xấu.

- Lằng nhằng, Ngọc nói xem. – Tôi cục cằn đáp lại, cố rút tay mình ra khỏi tay Ngọc, giả tảng đóng cửa kính ô tô rồi đạp ga nhanh hơn một chút.

- Hoàng, đang ghen. – Ngọc thành thực, nghiêng đầu nhìn tôi, sắc mặt hơi lo lắng. Bàn tay Ngọc một lần nữa tìm tới gần tôi hơn. Tôi cố tránh, nhưng cái không gian chật hẹp này không cho phép. Ngọc nắm chặt tay tôi, tay kia áp lên má, khuôn mặt biểu lộ những cảm xúc dữ dội mà tôi chưa từng thấy ở Ngọc. – Hoàng đang bị lừa dối! Con bé ấy không yêu Hoàng đâu, nó còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu.

- Ngọc bỏ tay ra đi. – Tôi bực mình gạt tay Ngọc ra. – Ngọc với Hoàng chỉ là bạn thân! Có bao giờ Ngọc hiểu điều đó hộ Hoàng chưa? Vì thế, đừng cố vượt quá cái ranh giới ấy, thêm nữa, đừng bao giờ có thái độ phán xét bạn gái của Hoàng, Hoàng tin cô ấy là được, không nhờ Ngọc phải tin, được chưa? Còn bây giờ, Ngọc ở nhà hay ở khách sạn nào để Hoàng còn đưa về, và làm ơn hãy yên lặng trong quãng đường còn lại, Hoàng không muốn nghe them một lời nào từ Ngọc nữa, ok?

- Nhưng bản năng phụ nữ mách bảo...

- Ngọc thôi đi có được không? – Tôi hét lên. Tối hôm nay chưa đủ “chuyện vui” cho tôi hay sao mà còn phải cố khuấy đảo nó thêm nữa?

Ngọc đâu cần phải nói, đâu cần phải cố moi ra mọi chuyện rồi bày trước mắt tôi như thế chứ? Tôi đã cố quên và cố nghĩ là không phải. Nhưng Ngọc tưởng tôi mù quáng tới mức ấy sao? Tôi biết chứ, tôi biết Nhi không hề yêu tôi nhiều như tôi mong muốn, tôi biết tình cảm em dành cho gã kia còn gấp mấy lần tình cảm em dành cho tôi....tôi biết, biết từ lâu rồi. Tôi đã tự nghĩ, mình thua kém hắn ở điểm nào cơ chứ. Chính em cũng đã từng nói tôi hơn hắn nhiều. Tôi giàu có, có nhiều mối quan hệ, tôi có học hành đàng hoàng, gia đình tôi có địa vị trong xã hội, hơn cả, tôi còn yêu em nhiều hơn hắn. Vậy mà lí do gì tôi lại không thể cứu vãn tình yêu này dù chỉ một chút? Tại sao cái thứ tình cảm của em dành cho tôi vẫn luôn nghiêng về phía tình nghĩa nhiều hơn? ...


Gần sáng, tiếng chuông đổ dữ dội. Tôi dụi mắt nhìn vào đồng hồ. Bảy giờ hơn một chút. Hôm qua quả là một ngày mệt mỏi, tôi đã lang thang tới gần 4 giờ sáng mới về đến nhà, và giờ thì bị đánh thức một cách thô lỗ.

Tôi bật dậy khua khoắng khắp giường để tìm điện thoại.

Ôi trời, sau suốt hơn 2 tháng, đây là lần đầu tiên, tôi nhận được một cú điện thoại, từ em.

- Có gì không? – Tôi giả giọng ngái ngủ để giấu đi cái vẻ sung sướng con nít của mình.

- Anh vẫn ngủ à? Hôm qua mấy giờ anh về thế?

- Thôi, anh buồn ngủ lắm, có gì mình nói sau nhé! – Tôi cố làm bộ. Nhưng rồi tự dưng dứt lời, tôi mới chợt nhớ ra rằng Nhi chẳng mùi mẫn gì lắm với cái kiểu “làm hàng” này. Đang định mở miệng thanh minh thì ở đầu dây bên kia, giọng em vang lên nũng nịu.

- Nói sau cũng được, nhưng ra mở cửa cho em đã!

Tôi sốt sắng đứng dậy tìm chìa khóa. Quả là một sự bất ngờ hiếm thấy, hiếm hơn cả việc… tuyển Việt Nam vào World Cup nữa! Em gọi điện cho tôi đã đành, giờ lại còn chủ động tới nhà tôi nữa, và thậm chí là cả...đồ ăn sáng!

- Sớm thế này, em cất công sang đây làm gì? Em có mấy khi phải dậy sớm đâu?

- Phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu cái kiểu be cool đấy không bao giờ thành công với em? – Nhi cúi xuống cởi giày và đặt túi đồ ăn lên thềm. Từ khi liếc nhìn thấy túi đồ em xách từ ngoài cửa, tôi đã không muốn ở trên mặt đất nữa rồi. Tôi muốn được bay, được nhảy giống như ... người nhện chẳng hạn và được hét lên thật to rằng “Thích quá đi mất!!!”. Thỉnh thoảng tôi đã từng nghĩ nếu được em chủ động nấu ăn cho một lần thì ngày mai tôi chết cũng được, và đến ngay bây giờ thì tôi lại nghĩ, nếu chết thì làm sao có thể được thưởng thức hương vị đó một lần nữa đây... Thật ra thì, đôi khi tôi có những suy nghĩ thật ngớ ngẩn và bừa bộn, nhưng trong đó, tôi vẫn tìm thấy một điều: Tôi yêu em, rất nhiều!

- Anh vào ngủ tiếp đi! – Nhi cười và ngẩng lên hôn nhẹ vào má tôi khi tôi ôm em từ đằng sau.

- Anh thích đứng đây cơ! Mà, nếu anh cứ tiếp tục thế này, em vẫn nấu được chứ?

- Vẫn, nhưng anh sẽ phải mỏi lưng đấy, anh có cúi mãi xuống được thế này không?

- Thế cứ để vai em làm gối cho anh đi, anh sẽ ngủ ở đây. Mà cao lên một chút đi vợ ơi, không thì sau này anh sẽ vẫn còn mỏi lưng dài dài mất...

Tôi giả giọng nũng nịu. Em không đáp, không bĩu môi, không phản ứng gì sau tiếng gọi “vợ” của tôi giống mọi khi, em chỉ cười. Một nụ cười rất hiền, rất trong như nắng cuối xuân bình yên...

Khi xem bộ phim “Koizora – Sky of love”, em đã từng nói với tôi rằng, tôi giống như biển. Lúc đó tôi đã rất phân vân, ý em là sao? Dù có đi bất cứ đâu, cũng sẽ có ngày tôi trở về bên em, giống như sóng biển, luôn ru em, vỗ về em, hay ý em rằng, dù biển có dành trọn vẹn cả tình yêu tới mức nào, rồi cũng sẽ có ngày nó lơi tay cho cô gái trở về với dòng sông, như trong bộ phim đó? Đã nhiều lúc tôi xem lại cuốn phim và tự suy nghĩ, liệu em có giống nhân vật nữ chính, là một bờ cát dài, đôi khi là lặng lẽ ven sông và cũng có những lối rộng bình yên trài dài bên biển. Em đã khiến tôi suy nghĩ nhiều, nghi ngờ cũng nhiều… Và cũng có lúc tôi mong em chỉ là gió. Em chỉ có thể chỉ lướt qua tôi chút thôi, không cần quan tâm tôi quá nhiều, nhưng ngày nào, gió cũng ghé qua biển...

juliedoan
29-11-2014, 09:56 AM
16.
Tôi lại trở về nhà vào những sáng sớm sau những chuyến đi đêm đầy cám dỗ, và lại ra khỏi cửa vào mỗi khi hàng xóm đã tắt đèn đi ngủ. Trừ những ngày Lâm – thằng em tôi – không đi học thêm hoặc đi tụ tập trai gái với cái lũ đầu trâu mặt ngựa ngoài quán net thì nhà còn có người, và ít ra cũng còn có kẻ vác mặt cùng tôi xuống bếp ăn mì gói lúc nửa đêm.

Nhưng đêm nào cũng vậy. Mẹ không ở nhà. Quanh năm suốt tháng, mở tủ lạnh ra chẳng có nổi một bó rau xanh hay một miếng thịt, toàn mấy thứ đồ ăn sẵn đầy chất béo và khô nhách. Tôi thà nhà mình không có nổi cái tủ lạnh mà bữa nào cũng được quây quần còn hơn là ngồi tưởng tượng về một mái nhà ấm cúng của quá khứ thế này. Từ ngày bố mẹ chia tay, tôi đã nghĩ mình không được khóc, mình là đàn ông con trai, cần phải mạnh mẽ, mình còn mẹ, còn em trai để lo lắng và bảo vệ họ, bây giờ không có bố thì cần phải cố gắng hơn nữa để giúp đỡ gia đình. Và tôi đã rất hận bố…

Nhưng tôi đã sai, tôi hoàn toàn có thể và được quyền khóc, vì rốt cục tôi cũng chỉ là môt thằng con trai bình thường không hơn không kém. Và hóa ra, mẹ không yêu quý chúng tôi như tôi đã tưởng. Tôi không hiểu mẹ làm nghề gì, ở đâu, với ai... Ngày nào, tháng nào, riêng cái két bạc nhà tôi cũng không thể nào dưới nổi mấy trăm triệu có khi là mấy tỉ, đôi lúc tôi thấy lo mẹ làm điều phi nghĩa, nhưng nói thì mẹ lại gạt, rồi quát mắng tôi, tôi đâm chán và hay nổi cáu với mẹ. Nghĩ đi nghĩ lại, khi li hôn, người đáng hận có khi lại là mẹ tôi cũng nên, ít ra bố tôi cũng không đi bước nữa và năm nào cũng về thăm anh em tôi. Còn mẹ, thỉnh thoảng lại thấy mẹ í ới với mấy gã đàn ông không đứng đắn nào đó rồi cười đong đưa đi với họ tới tận sáng mới về.

- Hôm nay mẹ ở nhà đấy anh ạ. – Lâm nói, mắt không rời màn hình vi tính. – Có xin tiền cho cả tuần thì xuống nói với mẹ, xin hộ em luôn đi!

- Thằng này, mày chỉ suốt ngày tiền, không liệu mà ôn thi đi, sắp thi học kì rồi, rồi năm sau còn thi đại học nữa. – Tôi mở giọng cằn nhằn. Chẳng phải tôi đang giả vờ. Tôi thấy thương thằng em trai của mình, có lẽ vì nó ít được mọi người quan tâm nên mới đâm ra đổ đốn thế này, chứ hồi nhỏ, thằng nhóc học siêu lắm chứ. Chắc cũng vì để che giấu sự cô đơn trong chính mình nên nó mới cố tạo lớp vỏ bọc, ngay với chính cả anh trai của nó.

- Anh thì cũng có hơn gì em? – Lâm cười ruồi. – Anh còn bỏ cả thi cơ mà, căn bản anh em mình cũng biết thừa không học nổi nữa. Bố mẹ mình cũng có giỏi giang, tốt đẹp gì đâu mà mang gen trội được.

- Mẹ thằng khỉ. – Tôi bực tức, ném quyến sách trên tay xuống đất. – Mày không bao giờ được phép nói như thế trong cái nhà này, mà ra đường thì càng không. Tao không muốn nói lại mày thì thôi, đừng bao giờ đem bố mẹ ra nói thế trước mắt tao. Đừng để tao điên lên…

- Sao anh cứ cố tôn sùng hai cái con người đứt ruột đẻ ra rồi vứt bỏ mình thế? – Nó rời màn hình quay sang cắt ngang lời tôi.

Tôi không đáp, đóng sầm cửa phòng lại rồi đi xuống cầu thang. Mẹ đang cười nhả với một ông bạn nào đó trong điện thoại. Lớp trang điểm bóng nhẫy trên khuôn mặt dần nhợt nhạt màu thời gian. Khuôn mặt mẹ vẫn vậy, vẫn dịu dàng, hiền hòa, vậy mà sao tâm tính mẹ lại thay đổi tới thế? Tôi nắm lấy thanh lan can cầu thang lê từng bước thật chậm, cố để thoát ra khỏi những dòng kí ức xưa cũ.

- Trong tủ có pizza đấy, mẹ mới mua.

- Sao mẹ không nấu cơm? – Tôi hỏi cho có phép, dù cũng biết sẵn câu trả lời.

- Thời gian đ. đâu, bận lắm!

- Vâng.

Tôi đáp, không quay đầu. Mẹ vẫn tiếp tục chú tâm vào cuộc điện thoại “đường dài” của mình. Rót nước cam ra cốc, tôi ngồi xuống nhìn mẹ và chờ đợi.

- Sao? Lại tiền? – Mẹ bước vào bếp nhìn tôi sau khi đã cúp máy. – Tuần này mày đã ngốn bao nhiêu rồi, chưa đủ hả con?

- Con vẫn còn, mẹ không cần lo, đủ ăn đủ tiêu, chưa chết được.

- Có mà chờ mày đủ ăn đủ tiêu, mày chưa kịp chết đã rú lên rồi ý. – Mẹ mở túi sách rút ra một cọc tiền ném lên bàn. – Cầm lấy rồi đi lên gác, đừng ngồi đây làm chướng mắt tao.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn mẹ, nuốt giận. Tôi cần một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh hơn là cái việc ném rác vào mặt người khác như thế này.

- Lại sao nữa, mày với thằng bố mày, y hệt nhau, suốt ngày cứ nhìn chòng chọc người khác, điên cả tiết!

- Mẹ quan tâm tới gia đình này một tí đi, nhà lúc nào cũng toàn đồ ăn nhanh với đồ khô trong siêu thị, Lâm thì sắp thi rồi mà mẹ cứ mặc nó như vậy. Với cả, số tiền này mẹ kiếm ở đâu ra, sao mẹ lại kiếm được nhiều thế, mẹ có làm gì phi nghĩa không đấy? Nếu mẹ nhận nuôi bọn con chỉ để bọn con chịu khổ thế này, sao từ đầu không để bố…

- À, hôm nay mày ăn phải c** hay sao mà liên tục lên giọng dạy tao thế, mày đúng là bản sao thằng bố mày mà, chỉ giỏi phét lác. Mày xem lại bản thân mày đi, đến đại học còn chả đỗ, chỉ giỏi ở nhà bám váy tao, được cái tích sự gì mà ... Với cả, tiền ở đâu thì mặc m. tao, có cho mày tiêu là tốt, đừng có đòi hỏi...

- Mẹ, con đang nói chuyện nghiêm chỉnh với mẹ, mẹ làm ơn đừng xưng mày tao và bớt nói tục đi chứ, mẹ cứ như là ai chứ không phải mẹ con nữa rồi.

- Mày chưa phải bố tao!

- Con nói thật, mẹ cứ thế này, bảo sao chả li hôn! Bố còn không chịu nổi… – Tôi nhếch mép cười, đẩy lại cục tiền sang bàn bên kia rồi đứng dậy đi lên gác, thực ra là lên gác để ngồi nghĩ và tự dằn vặt bản thân một chút. Tối nay tôi sẽ ở nhà ngủ, không la cà nữa, và quan tâm tới cái nhà này nhiều hơn, thay mẹ, để chứng tỏ tôi cũng là một thằng đàn ông trưởng thành.

- À, thằng bố mày gọi điện đấy, mai liệu mà đi gặp nó, tao để địa chỉ ở dưới nhà chỗ cái lọ hoa hồng đấy nhớ. – Mẹ nói với lên, rồi cánh cổng nhà đóng sầm lại, tiếng ô tô lại rít lên, bánh xe lăn đều trên con đường vắng.

Bố lại về!

juliedoan
02-12-2014, 09:24 AM
17.
Cuối cùng tôi cũng đã một lần chủ động làm anh vui, và từ giờ con số ấy sẽ còn lớn hơn nữa. Phải, sẽ thế!

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của mình dành cho Hoàng, và đôi khi là suy nghĩ cả về tình yêu mình dành cho Linh nữa. Đây quả là thứ tình cảm ngớ ngẩn nhất mà tôi từng trải nghiệm. Tôi đã từng nghĩ sẽ rất thích nếu như có hơn một người yêu mình say đắm và được tranh giành, nhưng chỉ là lúc tôi còn đang “lẻ bóng” thôi, và bây giờ thì cảm giác đó chuyển thành rất đáng sợ.

Tôi sẽ còn phải tự nhắc bản thân mình bao nhiêu lần nữa rằng Hoàng rất tốt, và tự thôi huyễn hoặc mình về chuyện tình yêu đối với Linh? Tôi yêu Hoàng và tôi muốn yêu Hoàng, điều đó đâu có gì là khó, nhất là đối với kiểu con gái dễ rung động như tôi. Mà tốt nhất là tôi nên thôi suy nghĩ…

- Có những điều anh không ngờ ở em đấy! – Hoàng hôn lên tóc tôi.
- Điều gì? Em nấu ăn quá ngon?
- Không, em đang yêu anh. – Hoàng cười, ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến và hạnh phúc. Không thể phủ nhận tôi rất nhớ ánh mắt đen buồn của anh trước kia, nhưng anh luôn thế này thì tốt hơn…

Tôi đỏ lựng mặt, không dám nói gì, chỉ cắm cúi thu dọn bát đũa. Đúng là tôi đang yêu anh thật! Nhưng sự thật lúc nào cũng có những chữ “nhưng”…

- Mà em không định làm anh vui trước khi mình chia tay đó chứ? – Hoàng lo lắng nhìn tôi như dò hỏi. Tôi cười, lắc đầu.

Hôm nay là chủ nhật, một chủ nhật đầu hạ nắng ấm. Những cái lạnh còn vương vất trong xuân giờ đã dần tắt hẳn, chỉ còn chút nắng ấm rơi trên đầu những ngọn cây đổi lá. Tháng thứ 3 chúng tôi yêu nhau. Mặc dù tôi còn chưa hiểu rõ về anh lắm, nhưng với tôi, tình yêu vẫn cứ phải là tình yêu, không thể là thứ tình cảm nào khác. Tôi nằm trên chiếc giường xanh thẫm của anh, mắt nhìn ra phía ban công nơi có mặt hồ lộng gió…

- Anh chuẩn bị đi đâu? – Tôi ngước lên hỏi Hoàng khi thấy anh đang lục lọi tủ quần áo.
- Chưa phải bây giờ, bây giờ thì anh chưa bỏ em được. – Anh lại cười. – Đùa thôi, anh có công chuyện quan trọng với bố tối này, mà thú thực không hiểu là đi đâu.

Trong đầu tôi bắt đầu hiện lên những suy nghĩ tiêu cực nhất. Chúng tôi mới yêu nhau, tôi luôn từ chối tới gặp bố mẹ anh với lí do vẫn còn sớm. Nhưng liệu mối tình này có chờ đợi lâu được đến lúc tôi đủ can đảm để ra mắt gia đình anh không? Anh mới 22 tuổi, nhưng trên vai anh là cả một trọng trách lớn, bởi lẽ, anh là con trai độc nhất, và bởi lẽ, gia đình anh có địa vị trong xã hội. Có lẽ hôm nay bố anh sẽ nghĩ đến việc đưa anh đi giới thiệu với một cô gái nào đó môn đăng hộ đối hơn? Anh có muốn cũng không được, mối tình ngắn ngủi này của chúng tôi sẽ sớm kết thúc thôi…

- Đã nhiều lúc em nghĩ…. – Tôi hơi ngừng lại, ánh mắt Hoàng nhìn tôi như chờ đợi. Tôi cúi xuống vân vê cái mép ga trải giường và nói nhỏ như thể đang nói với chính bản thân. – Em…có phải… là lợi dụng anh không nhỉ?
- Em? Lợi dụng anh? Em nghĩ vậy hay ai nói với em? – Hoàng đáp lại bằng một tiếng thở dài và một tràng câu hỏi.
- Em nghĩ người khác sẽ nghĩ vậy. Gia đình em chẳng khá giả gì so với nhà anh, thậm chí bề ngoài em còn chẳng nổi bật so với mấy cô gái mà anh gọi là bạn…
Không để tôi được nói tiếp, anh tiến tới, hôn lên môi tôi và nói thật nhẹ nhàng qua hơi thở.
- Đừng bao giờ để anh nghe thấy những điều không hay này nữa, nghe chưa?
- Em…nhưng mà…
- Người khác nghĩ sao, kệ họ. Anh yêu em là được, mặc kệ em có yêu anh không nhưng em vẫn là của anh rồi, không ai có quyền tách chúng ta ra cả.

Phải, không ai có quyền tách chúng ta ra…

juliedoan
03-12-2014, 03:09 PM
18.
Tối chủ nhật.
Bố đưa cho tôi một tấm vé mời và nói là muốn tôi tới dự bữa tiệc này bởi đây là đối tác quan trọng của bố. Tôi nhăn mặt, đối tác gì chứ, đây là tên của bố mẹ Ngọc mà, họ đâu có làm ăn khá giả tới mức ấy. Bố mẹ tôi rất quý Ngọc, bởi chúng tôi từ bé đã là bạn, lớn lên Ngọc lại thường xuyên lui tới nhà tôi thăm hỏi nữa. Bố tôi luôn mong tôi sẽ kết hôn với Ngọc, nhưng tôi thì không mong… Chắc bố tôi lại muốn có dụng ý gì đây. Để chiều lòng bố, tôi vẫn đến, dù tôi biết thừa rằng ông sẽ lại gợi ý hai chúng tôi sẽ kết hôn.

Tôi chọn một chiếc áo sơ mi ghi sậm cùng một chiếc quần vải thoải mái nhất để mặc tới bữa tiệc, tôi ghét sự lịch lãm thái quá.

Chỉnh lại vạt áo cho tôi, Nhi nói thật nhỏ.

- Anh không định đi rồi lấy vợ luôn đấy chứ?

Tôi chột dạ, em như đoán trước được mục đích ra khỏi nhà hôm nay của tôi luôn vậy. Tôi cười, vuốt lên tóc em.

- Anh cũng định thế đấy, mà định cưới em cơ… Đừng lo, anh chỉ đi công chuyện với bố thôi mà.
- Ai bảo là em lo! – Nhi ngúng nguẩy bỏ ra phòng khách. Tôi chạy lại, nhanh chóng ôm chầm lấy em từ đằng sau.
- Giá như mình bị bất động nhỉ?
- …
- Anh đưa em về nhé?
- Thôi, em tự về được mà.

Tôi gật đầu và tiễn em ra cửa.

Không sai, khi tôi vừa bước chân tới bữa tiệc, bố đã tươi cười vẫy tôi lại, bên cạnh là Ngọc.

- Đây là Ngọc. Còn đây là Hoàng, con trai bác.
- Bố! Bọn con quen nhau từ lúc còn đóng bỉm cơ! – Tôi cười.
- Ừ thì giới thiệu lại cho nhớ, con bé đi Anh lâu quá rồi mà.
- Vâng, hôm trước bọn con cũng gặp nhau rồi.
- Thế à? Chừng nào hai đứa kết hôn?

Vẫn những câu hỏi kiểu cũ, tôi không đáp. Chỉ quay mặt đi giả vờ như đang chăm chú theo dõi gì đó.

- Bác ơi, bọn con mới 21 tuổi thôi mà.
- Có hai mươi mấy thì cũng đủ tuổi đăng kí kết hôn rồi. – Bố tôi cười to, nhìn tôi như ra hiệu. Tôi lắc đầu, kéo tay Ngọc chạy ra góc khuất.
- Ngọc biết rồi à?
- Biết gì?
- Bố Hoàng…
- Bác biết Nhi rồi à?
- Chưa.
- Sớm muộn gì bác cũng không đồng ý hai người đâu, Hoàng đừng cố. – Khuôn mặt Ngọc cười độc ác, tôi rợn gáy. Chẳng lẽ mục đích về nước của Ngọc là... - Ngọc không về nước chơi để quay lại đó một mình đâu. Ở bên đó Ngọc nghĩ kĩ rồi. Hoàng, đến lúc Hoàng phải suy nghĩ lại rồi. Hoàng thích Nhi vì con bé đấy có nét giống như Dương đúng không? Hoàng đừng cố gắng gợi chuyện xưa nữa.

Tôi im lặng một lúc lâu, cố quay đi để cho nước mắt không chảy. Lại là Dương…

- Hoàng ở bên cạnh nó chỉ khiến bản thân nghĩ tới những kí ức đau buồn ngày xưa thôi, sao Hoàng cứ cố gắng duy trì tình yêu với một người đã ra đi thế? Từ lúc Dương đi, người duy nhất bên cạnh, giúp Hoàng vượt qua mọi chuyện không phải là Ngọc hay sao chứ? Tại sao không phải Ngọc? Tại sao Ngọc luôn phải là người ở sự lựa chọn thứ hai thế?
- Ngọc nói hết chưa? – Tôi cố nặn ra một nụ cười. – Hoàng thấy mệt, Hoàng về đây.
- Lại mệt, đừng kiếm cớ. Hoàng không muốn nghe cũng phải nghe thôi, và Hoàng hãy nhớ những điều mà Ngọc nói.

Tôi tiến chậm chạp về phía bãi đỗ xe.
Chẳng hiểu giờ này Dương đang vui hay buồn nhỉ? Tôi chợt nhớ về những kỉ niệm ngày xưa mà hai đứa đã từng có, nước mắt cứ trào ra không thôi. Tôi cũng đã nghĩ mình yêu Nhi chỉ vì em có đôi phần giống Dương, nhưng không, em khác, khác hoàn toàn…và tôi yêu chính con người em!

juliedoan
04-12-2014, 10:50 AM
19.
Bố về nước trong một ngày đầu hạ nắng gắt cuối tháng 4. Ông nhắn qua mẹ nói tôi tới quán café quen thuộc của hai bố con. Ông chẳng thay đổi gì nhiều, đôi mắt dài, khuôn mặt vuông vắn đã hằn lên những nếp nhăn, nụ cười hiền từ và giọng nói vẫn trầm ấm, như xưa.

- Bố mới về à? – Tôi ngồi xuống và ngoắc tay gọi thêm cốc café.
- Con chưa chào bố.
- Con chào bố. – Tôi miễn cưỡng cười. – Bên đó bố vẫn vui chứ? Bố gọi con có việc gì không?
- Có việc bố mới gọi. Uống café đi đã.

Tôi nhâm nhi tách café còn chưa tan hết sữa, nhìn bố và kiên nhẫn chờ đợi.

Tôi nhớ như in cái ngày mẹ kéo tay tôi đi, tôi đã khóc rất nhiều. Bố chỉ đứng im cười hiền sau dòng nước mắt và nói rằng bố sẽ sớm quay về. Lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu là họ đã ly hôn chứ không phải bố đi công tác như ông nói. Bố đã nói dối, ông chẳng bao giờ quay trở lại ngôi nhà đó một lần nữa… Bố ra đi với không lợi lộc. Bố đồng ý chuyển quyền nuôi hai đứa con cho mẹ tôi như bà mong muốn, bố tự nguyện đưa hết tiền trong tài khoản lại cho mẹ để ba người chúng tôi được sống sung túc, và bố để lại cả ngôi nhà nữa… Đó là tài sản tôi ghét nhất. Mọi nơi trong căn nhà này đều tràn ngập hình bóng bố! Từ lúc nhận thức được việc bố sẽ không bao giờ trở về nơi đây và việc bố với mẹ đã ly hôn, tôi đã không cho phép mình khóc, nhưng chỉ là không cho phép, đã ai có thể điều khiển được cảm xúc thật của mình đâu…

- Bố có chuyện cần bàn với con.
- Bố nói đi ạ.
- Đã đến lúc con cần thực sự nghĩ cho tương lai con trai ạ. Bố muốn con ra khỏi căn nhà đó…
- Còn mẹ, còn Lâm!
- Bố đã làm thủ tục chuyển Lâm vào trường quốc tế, đã có người lo cho nó ở đấy. Mẹ con đã đồng ý rồi.
- …
- Con hãy chuyến tới căn nhà bố mới mua ở Thanh Xuân, rồi đi học lại.
- Bố lại muốn đưa con sang đấy à?
- Vì con thôi con trai.
- Con không muốn!
- Không việc gì phải bực tức tới vậy. Bố sẽ cho con thời gian suy nghĩ về việc đi học lại, con vốn rất thông minh và biết suy nghĩ mà, đó mới là con trai của bố. Còn chuyện chuyển nhà, là bắt buộc, bố đã giải tán ngôi nhà đó rồi… mẹ con… ừm thôi.
- Bố!
- Hy vọng con sớm giải tán luôn những mối tình sớm hôm của con để tập trung vào việc gây dựng sự nghiệp.

Bố không nói thêm gì nữa, ông đứng dậy thanh toán tiền và chào tạm biệt tôi. Cánh cửa taxi đóng sầm lại nghe nặng nề, như thể đang đóng cửa toàn bộ cuộc sống của tôi. Tôi không muốn phải xa Việt Nam, không phải vì bất cứ kỉ niệm hay gia đình gì đó đại loại, mà tôi không muốn xa Nhi. Tôi có quá ích kỉ không nhỉ?

Tôi nhấc máy gọi cho em ngay sau khi bố đi khỏi.

- Em đây.
- Lắng nghe kĩ những điều anh sắp nói, làm ơn đừng đáp lại trừ khi anh hỏi.
- Hôm nay anh ăn phải gì mà nói năng buồn cười thế? Hay mới xem phim Hàn nào hả? – Nhi đùa cợt.
- Em yêu anh chứ?
- …
- Anh đang rất cần một câu trả lời thật lòng.
- Có... còn hơi hơi.
- Nếu một ngày anh không ở bên cạnh em, em sẽ thấy buồn và nhớ anh, phải không?
- Cũng…từa tựa như thế.
- Cám ơn em! – Tôi cười tươi. – Với anh thế là đủ.

juliedoan
16-12-2014, 05:55 AM
20.
Hoàng vắng bóng cả một tuần trời, điện thoại không nghe, yahoo với facebook thì không online, nhà thì luôn khóa cửa. Thú thực là tôi rất lo cho anh, sợ anh ốm mà không muốn tôi lo lắng chẳng hạn, rồi thì hàng loạt các ý nghĩ điên rồ cứ thi nhau hiện lên trong tâm trí tôi. Anh có bạn gái khác? Anh bị giết? Bị xã hội đen thanh toán? Anh đã có vợ con? Bố mẹ anh muốn chúng tôi chia tay?… Và chúng bị xóa tan bởi tin nhắn ngắn ngủi của anh trong một sáng chủ nhật đầy nắng.
“Ra cua di, vo yeu :x!”

Ôi bạn trai tôi! Khác hẳn với anh của mọi ngày: quần kaki lửng túi hộp, áo sơ mi khoác ngoài ba lỗ, lưng đeo balo và tay cầm theo một túi đồ lỉnh kỉnh. Anh cười toe toét.

- Vào thay quần áo đi! Hôm nay chúng ta sẽ đi cắm trại!

Chúng tôi đi thẳng một mạch đi tới “đích” không một chặng nghỉ. Tôi cũng thắc mắc liệu bọn tôi sẽ đi đâu, làm gì, nhưng anh không đáp, anh nói, lên tới nơi rồi sẽ rõ mọi chuyện. Trừ nụ cười hồi đầu sáng, suốt quãng đi anh chỉ lặng lẽ ngồi nghe mấy khúc tình ca buồn và tập trung lái xe. Tôi chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ vì không có ý muốn làm phiền, hay khiến anh phải bận tâm.

Không khí trên núi trong lành, khác hẳn với với cái bầu khí ngột ngạt, bức bí nơi đô thị, nhất là trong những ngày oi ả chờ cơn mưa này. Tôi chạy một mạch lên đỉnh đồi và hét thật to. Chưa bao giờ tôi thấy thoải mái hơn lúc này. Anh chầm chậm bước theo, cười. Một nụ cười hơi khác.

Sau khi sắp sẵn đồ ăn lên tấm bạt trải, anh nằm xuống thềm cỏ và thở dài.

- Lên tới đây mệt thật, nhưng thế này mới đúng là du lịch! Vắng vẻ và tĩnh lắng…

Hai cánh tay anh đặt sau gáy, đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ. Gió núi xào xạc khiến tóc anh bay lòa xòa trên khuôn mặt dài. Tôi cúi xuống hôn thật nhẹ lên má anh…

- Đám mây kia giống như rùa đi xe máy nhỉ?
- Á, anh nhìn sao ra rùa lại còn đi xe máy?
- Kiểu nhìn giống em.
- Ừ thì… Cái kia nhìn như thần đèn bán kẹo bông nhỉ?
- Đấy! Còn trách ai?

Anh cười sằng sặc trước những suy nghĩ của tôi, thời gian cứ thế trôi đi thật nhanh mà tôi cũng đâu hay biết. Tôi đang thấy hạnh phúc? Không biết nữa. Tôi chỉ thấy một chút bức bối trong lòng thôi…

- Anh quên mất một điều rồi đấy? – Tôi nói khi đang đưa trái táo lên miệng.
- Sao? Anh quên gì kia?
- Lí do chúng ta lên đây hôm nay.


Anh lặng im không đáp. Tôi thấy anh quay ra đằng sau và đặt tay lên sống mũi, anh đang cố giấu nước mắt? Lại là một kỉ niệm buồn, và là một kỉ niệm buồn bên người tình cũ, theo tôi nghĩ. Tôi thấy hơi khó chịu, dường như chính xác hơn là ghen với người cũ của anh. Tôi bật dây và quay lưng đi ra phía mấy bụi hoa dại.

Anh vẫn im lặng… Chỉ nghe thấy tiếng anh nén thở dài thật khẽ. Tôi cũng muốn khóc, không hiểu lí do nữa, nhưng nhìn anh, tôi không đành lòng. Bước lại gần và kéo đầu anh sát lên vai mình, tôi khẽ nói.

- Em không biết những người con gái kia yêu anh theo cách nào, nhưng ở bên em, anh là một người đàn ông có thể khóc.
- Anh không thể khóc. – Hoàng nhìn tôi, cố giấu nỗi buồn sau nụ cười. Khóe mắt đỏ hoe chứng tỏ anh đã chịu đựng nhiều tới mức nào. – Đi thôi, anh cõng em được không?

Tôi lặng lẽ gật đầu. Lôi chiếc ipod ra, tôi cắm một tai phone vào tai anh, chiếc còn lại vào tai mình…

Anh bước đi chậm chạp trên dốc núi, mắt vẫn hướng về con đường vắng phía trước như chờ đợi một phép màu. Được một lúc, anh dừng lại hẳn, nhìn xuống đất và nói.

- Hôm nay, anh đặt tên nó là ngày nói thật…
- Ngày nói thật?
- Đã hơn 2 tháng cho chúng ta rồi, Nhi này, anh thích em thật sự chứ không phải kiểu đùa cợt vớ vẩn đâu. Anh vẫn muốn hiểu nhiều về em hơn, nhưng ngoài những sở thích lặt vặt ra, em chẳng bao giờ chia sẻ thêm chuyện gì cho anh cả, em luôn coi anh như người xa lạ vậy... Em đồng ý sẽ trả lời thật những gì anh sẽ hỏi bây giờ chứ?

Tôi nấc cục vì giật mình. Tôi không muốn làm anh buồn, nhưng sự thật vẫn phải là sự thật, và tôi chưa bao giờ muốn thú nhận hay đối mặt với nó. Tôi tựa cằm vào vai anh, khẽ lắc đầu.

- Làm ơn hãy đồng ý! – Anh nói chậm từng chứ, như thể đang khóc. – Kể cả chuyện về cậu Duy Linh đó…
- …
- Em thích anh chứ? À không, yêu anh chứ?
- Vâng.
- Anh và Duy Linh, ai nhiều hơn.

Tôi bấu chặt lấy vai anh, nước mắt cứ muốn ứa ra, nhưng tôi vẫn kìm lại được. Tôi nói thật khẽ, mặt quay sang hướng khác để mong nó sẽ loãng vào những con gió, mong anh không nghe thấy gì cả…

- Em xin lỗi…
- Em có thể kể cho anh nghe chuyện của em và cậu ấy được không? – Anh cười trong tiếng thở dài.
- Tại sao?
- Đơn giản vì anh muốn nghe thôi mà, anh muốn biết anh kém cậu ấy ở chỗ nào.

Tôi gật đầu và bắt đầu kể. Tôi nói về những ngày mà bọn tôi mới quen nhau, nói về tình cảm đơn phương tôi dành cho Linh suốt những năm qua, nói về những lần anh ấy quan tâm tôi, và tình cảm vô hứng của tôi dành cho Linh. Tôi đã nói thật lâu và không còn để ý mình đã nói những gì nữa, chỉ thấy càng lúc, đôi mắt tôi càng ướt và ứ nước. Tôi khẽ khịt mũi và quệt ngang dòng nước mắt. Có lẽ vì tôi thấy, lúc nào mình cũng chỉ là kẻ bại trận và hèn kém, như là một đứa bé hư chỉ xứng đáng nhận mấy cục than vào đêm Giáng sinh, nhưng lại luôn mong chờ một bộ đồ chơi lắp ghép.

- Sao thế, anh đã bắt em nói ra những điều em không vui à? Đừng khóc…
- Không, chỉ là… Hoàng, em xin lỗi. Không phải em nói ra những điều này vì em muốn so sánh tình cảm của mình... đó chỉ là tình cảm, và em không điều khiển được. Nhưng em sẽ không bao giờ nói chia tay với anh đâu. Em hứa.
- Không, không được hứa, em vẫn có thể nói chia tay khi em không muốn tiếp tục. Còn anh, anh sẽ không bao giờ nói ra những lời ấy, xin thề có trời đất này. – Anh cười hạnh phúc và ngước nhìn lên bầu trời vàng rực được thêu từ những sợi lấp lánh. – Giờ… đến lượt anh.

Dương là bạn gái anh. Họ quen nhau khi vào lớp 10 và tình yêu bắt đầu từ đó. Khi lắng nghe câu chuyện này, tôi mới thấy mình tồi tới mức nào. Tôi quả là không biết quan tâm, chăm sóc một chàng trai tốt như anh. Tôi không tuyệt vời được như chị Dương, có lẽ anh còn yêu chị ấy rất nhiều… còn tôi, chắc là, kẻ thế chân?

- Em giống chị ấy à? – Tôi cắt ngang câu chuyện.
- Ừ, lúc trước thôi. Em có đôi phần giống Dương, nhưng chuyện anh chủ động làm quen em, chỉ là vì anh thấy thú vị với chính bản thân em thôi, em đừng hiểu lầm. Tới giờ phút này, trong tâm trí anh, em và Dương là hai khái niệm trái nhau hoàn toàn. Dương dịu dàng, hiền hòa như một dòng suối. Còn em thì rực rỡ, nồng nàn, cuốn hút như ánh lửa đam mê… Em không nghĩ anh nói năng bay bướm và mồm mép quá chứ. – Hoàng lại cười, anh tiếp tục bước đi thật chậm trên quãng đường núi còn rất dài và vắng vẻ. Lúc sau, anh lôi ra trong túi quần một chiếc máy nghe nhạc MP4 đã hơi cũ, ấn play một video duy nhất trong máy, cắm tai nghe và cho tôi xem.

Là một cô gái. Cô ấy đang ngồi trên giường bệnh với bộ quần áo trắng, đầu quấn chi chít băng. Cô ấy cười, nụ cười và ánh mắt ấy… giống tôi. Chả trách… Dương hát một vài câu hát tiếng Pháp gì đó rồi chị ấy nói với một nụ cười rất đẹp trên khóe miệng, nhưng chỉ là một nụ cười giả tạo, để che giấu nỗi buồn và dòng nước mắt.
“Anh còn nhớ sad story mà em đã bất chợt kể cho anh một lần chứ? Không ngờ nó lại xảy ra giữa chính em và anh nhỉ? Khi anh nghe được những lời nói này thì khoảng cách giữa chúng ta đã lớn lắm rồi, là ranh giới giữa hai thế giới. Anh đừng trách Ngọc vì sự chậm trễ, là do em đã ép nó làm như vậy. Em muốn cả hai chúng ta sẽ thanh thản. Em sẽ ra đi không vướng bận, còn anh, người sống vẫn phải sống, mà phải sống thật hạnh phúc cho cái người dám đi trước này thấy hối hận vì không cùng anh đi tiếp con đường phía trước. Hãy nhớ, đừng bao giờ gọi điện cho em nhé, không nhắn tin hay chat chit nữa nhé, em rất bận. – Dương tiếp tục cười tếu táo, nhưng rồi chị dừng lại một lát, đưa ngón tay lên gạt qua đôi mắt và nói thật chậm. – Và đừng yêu em nữa nhé, em tin sẽ còn nhiều thứ tình cảm tuyệt với hơn tình cảm mà anh đã dành cho em, cảm ơn anh. Khi nằm đây, em đã nghĩ tại sao em không ra đi trong một vụ tai nạn nhỉ, như thế chúng ta sẽ không phải chia tay nhau buồn bã trong thời gian kéo dài từng ngày thế này… Nhưng anh yên tâm, em sẽ vui vẻ và hạnh phúc, và em biết thừa là anh cũng có thể thế, hứa nhé… Hẹn thật lâu mới được gặp lại anh!”
- Tại sao?
- Dương có một khối u ác tính đè lên não, vị trí không thể phẫu thuật.
- …
- Như phim Hàn Quốc ấy nhỉ, nghe thật giả tạo và trớ trêu.
- Anh…
- Ừ?
- Anh buồn chứ? Anh muốn tới đây vì kỉ niệm của hai người à?
- Tuần cuối cùng trước khi Dương nhập viện, Dương đã nói muốn đi chơi núi, và anh đã cõng cô ấy suốt trên đoạn đường này.
- Có phải…
- Không như em nghĩ đâu, anh đã sống khổ sở trong mối tình này rất lâu rồi, đó là lí do vì sao anh đã không thể thật lòng với ai suốt một thời gian dài. Và hôm nay là ngày cuối cùng. Anh muốn đưa em tới đây để giới thiệu với Dương, và từ giờ phút này trở đi, em mới chính là trái tim của anh… - Nói hết, anh ném chiếc máy MP4 đi thật xa và nói vọng theo. – Tạm biệt!

Tôi nhảy xuống và đứng ra trước mặt anh. Anh lại cười, một nụ cười không còn thân thuộc như trước nữa. Tôi đã từng nghĩ mình là nạn nhân, là trò đùa của cái thứ mang tên tình yêu và số phận. Tôi đã từng nghĩ mình thật khổ sở giữa những mối tình đơn phương vô vọng, giữa những đêm cô đơn không có người tâm sự, giữa những sự lựa chọn trớ trêu. Thế nhưng, người đang đứng trước mặt tôi thì sao? Yêu mà không thể nữa, khóc mà cũng không ai lau nước mắt cho… Ẩn chứa sau trái tim của con người hết mực dịu dàng và luôn tươi cười này là những tình cảm, những kỉ niệm đau xót, đầy bi kịch. Tôi kéo sát đầu anh lại gần vai mình và nói.

- Anh… đừng cười nữa, hãy khóc đi!
Rồi những giọt nước mắt ứa ra…

juliedoan
21-12-2014, 03:21 PM
21.
Họp lớp vào một ngày tháng 5.

Bình thường thì tôi rất hứng thú với mấy cái phi vụ đi chơi kiểu này, đặc biệt là đi với bọn lớp cũ cấp 3 của tôi, chúng tôi rất thân! Nhưng, lần đi này tôi không thích, bởi là do Ngọc đề nghị.

Chẳng hiểu sao gần đây, thái độ của Ngọc rất căng thẳng… và có đôi phần lén lút. Tôi cố gắng làm hòa với Ngọc như trước, cố gắng vui vẻ, rủ rê Ngọc đi đây đó, nhưng mỗi lần xuất hiện, tôi lại thấy thứ gì đó rất ma quái ở Ngọc, Ngọc xét nét Nhi đủ kiểu, nói năng nặng lời kể cả với tôi ... và vô số thứ tôi chưa từng thấy ở người bạn thân nhất của mình.

Mới tuần trước, Ngọc gọi điện rủ tôi đi Đà Lạt. Tôi nói không. Tôi viện cớ mình còn phải đi học, không đủ thời gian. Rồi Ngọc nghĩ tới ngay cái lí do họp lớp và lôi kéo mọi người đi. Nói là họp lớp thì vui miệng thật chứ tôi nghĩ già nửa cái lớp này chả thích cái “họp lớp” này tí nào.

Họp lớp lần nào mấy đứa lớp tôi cũng lũ lượt kéo người yêu đi ra mắt, tự dưng lần này tôi nghĩ tôi sẽ đưa cả Nhi đi, có người yêu vừa nấu ăn ngon, vừa hát hay, vừa khéo lại vừa dễ thương, tội gì mà không khoe cơ chứ?

- Đi Đà Lạt hả anh?
- Ừ, em đi chứ?
- Không được đâu.
- Sao?

Nhi cười rồi nhướng mắt lên nhìn tôi. Em xếp đĩa lên bàn ăn, ngồi xuống đối diện chống cắm nhìn tôi như chính em mới là người chờ đợi câu trả lời.

- Ở trường anh được học cái gì thế không biết, bọn em sắp thi tốt nghiệp rồi.
- Anh biết thừa mà, nhưng vợ anh học giỏi thế, nghỉ bớt một vài buổi vẫn đỗ chắc. – Tôi à lên một tiếng như chợt hiểu ra, nhưng vẫn cố gắng chữa ngượng.
- Thôi anh đi đi, em cũng không hứng thú. Đợi em thi xong thì anh kéo em lên mặt trăng cũng được.
- Anh sợ không được, anh chưa có tiền lên mặt trăng. – Tôi nhe răng cười. – Mà, em không đi thật đấy à?
- Anh thấy em giống nói đùa lắm à? Thôi cứ đi, rồi mua quà cho em, nhé!

Thế là kế hoạch giới thiệu bạn gái của tôi tan tành mây khói. Tôi đành ngậm ngùi sắp vali lên đường đi “họp lớp”. Mà đi thế này, bỏ em ở lại tôi chẳng yên tâm chút nào. Linh cảm chuyến đi này mất mát còn nhiều hơn là được. Tôi cũng chưa định hình rõ được là mình đang lo chuyện gì nữa. Sợ tên Duy Linh sẽ nhân lúc vắng chủ nhà, hay sợ Ngọc lại bắt đầu những kế hoạch đáng sợ khác? Cũng chưa biết… chắc đơn giản là vì tôi là tuýp người hay lo lắng vớ vẩn thôi!

5 giờ chiều chủ nhật, tất cả bọn tôi đã có mặt ở thành phố mộng mơ mang tên Đà Lạt.

Người ta vẫn hay gọi Đà Lạt là thành phố buồn, nhưng đó chỉ là những chuyện của quá khứ thôi, chứ còn bây giờ, Đà Lạt đã là một thành phố chẳng kém gì so với Sài Gòn rồi. Nhưng trong mắt tôi, chẳng hiểu sao, nó vẫn là một thành phố buồn… vì tâm trạng chăng?

Ngồi trên xe ô tô nhìn ra cửa kình, tôi hết bật máy rồi lại tắt máy. Cả ngày hôm nay Nhi chưa gọi cho tôi lấy một cuộc, tôi cũng muốn nhắn cho em một cái tin lắm, nhưng chỉ sợ em đang học, tôi lại thôi. Thấy nhớ em quá! Chỉ muốn nhanh chóng lên máy bay quay về Hà Nội ngay lập tức!

Hơn hai năm rồi mới đông đủ có khác, cả lớp cứ náo loạn hết cả lên kể chuyện. Đứa thì vẫn đang theo học đại học, đứa thì đã đi làm, đứa thì sắp lập gia đình, rồi thậm chí đã có cả em bé. Mấy thằng con trai trong hội tôi, thằng nào cũng dẫn bạn gái đi cùng, làm tôi tức hết cả mình. Cả lũ cứ nhốn nháo đủ thứ chuyện ba lăng nhăng trên đời, cho tới khi nhận ra tôi chẳng lên tiếng và thậm chí đứng tách xa khỏi đám, Minh kéo vội tôi vào và cười lớn:

- Sao? Mày với Ngọc cãi nhau hay sao mà không thấy “tình tứ” gì thế? Hai đứa này thật là, sắp cưới nhau tới nơi rồi mà.

Tôi cười ruồi, nhưng vẫn không đáp. Chẳng hiểu ở đâu ra cái tin thất thiệt này, chúng tôi chỉ thân nhau thôi chứ nào đã yêu nhau. Ờ mà cũng phải, là thân quá mức mà, nên suốt quãng thời gian đi học đứa nào cũng tưởng chúng tôi là một cặp. Thậm chí còn suốt ngày lon ton đi theo “Cô dâu chú rể, đội rế lên đầu…”. Tôi quay sang nhìn Ngọc dò hỏi. Ngọc cũng đang nhìn tôi, ánh mắt đắc thắng và nụ cười nhếch mép tới rợn…

Tối đến, khi tất cả đã ăn no phè phỡn rồi, Ngọc rủ rê cả lũ lên bar với lí do Ngọc quen vài người bạn trên này, muốn cả lớp đi luôn cho vui. Không ai từ chối!

Chọn một góc khuất, nhâm nhi li rượu và nhắn vài cái tin hỏi thăm vớ vẩn cho Nhi, tôi nhìn ra phía Ngọc. Nãy giờ Ngọc cứ giả bộ tích cực vui vẻ cùng mọi người lắm, nhưng tôi biết thừa ánh mắt ấy vẫn đang thăm dò thái độ của tôi.

- Nhi không đi à? – Lâm vỗ vai tôi và đặt thêm một chai rượu xuống.
- Ừ, vẫn đang học mà.
- Ha, yêu mấy em cấp 3 khổ thế đấy.

Tôi cười, không đáp, tiếp tục rót rượu vào ly.
- Mày không sợ à? – Lâm nói khẽ.
- Sợ gì?
- Con Ngọc, nhìn mắt nó sợ quá, đừng uống rượu nữa, cẩn thận đêm nay có biến.
- Chả dám tin là Ngọc làm vậy, bọn tao là bạn mà! Nói bao nhiêu lần rồi! – Tôi nhún vai, rồi lại tiếp tục rót rượu. – Mà mày, sao vừa nãy lúc thằng Minh đàn bà bịa chuyện thế, không nhảy vào giúp tao?
- Có hóa ra điên à? Ai bảo mày không phân trần trước, tao nhảy vào lại thành dở hơi, hơi đâu đi lo chuyện bao đồng.
- Ừ, cũng phải. Tao thấy mình hèn hèn.
- Công nhận.

Đêm đó, tôi say thật. Thằng Lâm quả là gở mồm. Nhưng nó không chỉ gở ở chỗ đấy…
Khi được đưa về phòng, tôi lờ mờ thấy bóng dáng một người con gái, rồi tôi nghe thấy tiếng Ngọc, cả mùi nước hoa Ngọc hay dùng nữa. Hình như có tiếng đóng cửa…chỉ nhận thức được có vậy, tôi chìm sâu vào giấc ngủ.