PDA

Xem đầy đủ chức năng : Cho những gì mình cảm nhận đc...



pe_jess
04-09-2014, 02:11 PM
_thở dài_

chuyện muôn thuở không bao giờ hết luôn là chuyện tình cảm trai gái.

hồi xưa hay xem phim hàn quốc rồi ngồi mơ mơ mộng tình yêu thế này thế kia, rồi lại trông trông ngóng ngóng thích hết người này đến người khác. Buồn cười nhất là khi các bạn ấy không thích mình, mình lại càng thích nhiều hơn; nhưng khi mình cảm nhận đc người ta thích mình lại, mình lại bắt đầu tìm ra hết chỗ này đến chỗ khác không vừa ý, mà tỏ ra lạnh lùng, né tránh... tạm coi là mission accomplished.

có lẽ vì thế mà đến 20t mới biết thế nào là tìm hiểu ai đó và đc tìm hiểu lại.

có lẽ vì thế mà đến 21t mới biết thế nào là có bạn trai.

có lẽ vì thế mà đến 22t mới biết quan hệ tình cảm khi 2 người quen nhau là thế nào. Có những lúc như trong phim, cũng có những lúc cực kỳ đời thường ít khi đc đưa lên phim ảnh.

cũng có lẽ vì thế mà chưa bao giờ biết đc thế nào là quan hệ tình cảm nam nữ theo kiểu châu á.

--------------

Cuối cùng thì chỉ hy vọng mối quan hệ hiện tại sẽ đc giữ vững. Vì sau đó còn có nhưng thứ như, hoàn thành xong cái bằng đại học, xây dựng gia đình, tiết kiệm tiền mua nhà, lên kế hoạch sinh con, lên kế hoạch du lịch....

Chỉ là, mình học đc rằng dù làm gì đi đâu, sẽ vui hơn rất nhiều nếu có một ai đó thân thuộc, hiểu mình, cùng chia sẻ niềm vui với mình.

Có những người, tìm tìm kiếm kiếm, quen hết người này đến người khác vô phương hướng để làm gì, đến cuối cùng quay đầu nhìn lại chỉ có mỗi mình với mình.


https://www.youtube.com/watch?v=p0eYNHrv0tg

pe_jess
04-09-2014, 09:19 PM
Cái bàn làm việc của mình.

Mấy hôm nay mình trong trạng thái chán việc và muốn viết.

Thứ năm rồi, ngày mai là thứ sáu. Ngày mai mình lại đc ngồi tẩn mẩn với đống thiệp. Mình thích crafting, crafting nào mà mình đem cho người ta đc í.

Càng nghĩ càng thấy bản thân mình cái gì cũng muốn, cái gì cũng thích rồi lại chẳng biết mình muốn và thật sự thích cái gì. Bố hay bảo: con bé này cứ suốt ngày đứng núi này trông núi nọ, củng đúng. Bố luôn là người hiểu con gái bố nhất.

Có 2 diễn đàn mình tham gia, DDLQD và HHT, từ hồi 05-06...

mình còn nhớ cái cảnh mẹ lên Saigon tower học MBA, để cho mình ngồi chơi mạng trong phòng máy. Nhớ cái thời, internet nhà vẫn còn dùng dây điện thoại dial internet, rồi khi lên saigon tower ADSL internet nên mình cứ thế hùi hụi tải nhạc trên mạng từ DDLQD về khí thế, save vô USB 128 MB....

rồi kế nhà mở tiệm internet, mình thích ra đó chụp đủ thứ hình stickers, và thành thành viên HHT.

Gần 10 năm rồi.
.
.
.
.
.

Trong khi DDLQD vẫn cứ thay hết nhóm học sinh cấp 2, cấp 3 này sang nhóm hs cấp 2, cấp 3 khác, thì mình có cảm giác HHT lớn lên cùng với nhóm thành viên nhỏ tuổi lúc ấy.

xem người ta lớn lên thế nào, xem cuộc sống người ta thay đổi theo thời gian thế nào... nhiều lúc có thể tìm thấy hết ở HHT.
.
.
.
.
.

và mình, cô bé NDGV hồi nào còn khóc lên khóc xuống vì trượt LHP, chỉ đậu TDN và NTH... cô gái mới lớn ngày nào cón muốn chết lên chết xuống vì không xin đc thực tập... cô gái chập chờn vừa bược qua ngưỡng trưởng thành còn nước mắt liên miên khi cảm thấu cái quý giá tình thương của người thân, sự mất mát trong gia đình và rung động trước sự chân thành nhiệt tình nâng đỡ từ người không phải là người thân...

mình, bây giờ vẫn còn tập trưởng thành, dù đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

mình, chỉ là, mãi vẫn chẳng thoát khỏi cái nghề học sinh....

ai cũng bảo... chưa lớn đc đâu khi vẫn cứ ôm khư khư cái bụt giảng thế kia.

ai cũng bảo... chưa lớn đc đâu khi suốt ngày cứ ôm khư khư đống bài tập thế kia.

ai cũng bảo... chưa lớn đc đâu khi vẫn chưa đi làm 40 tiếng 1 tuần để hiểu đồng tiền mình kiếm đc nó đáng quý đáng yêu thế nào.

Cũng muốn lớn lắm chứ, cũng muốn đc tận hưởng cái cảm giác lần đầu đi làm 40 tiếng/tuần, lãnh 1 cục lương bự... rồi thong dong dẫn ba mẹ đi du lịch bàng tiền mình kiếm, thong dong chui vô xó này xó kia với người thương mà không thấy tội lỗi vì vẫn xài tiền ba mẹ...

Cũng là số phận đưa đẩy... dù gì mình cũng may mắn đc cho tiền ăn học, là học đến đốc tờ cơ, là vẫn ôm khư khư bài tập và bụt giảng những 5 năm nữa nhưng không phải ba mẹ chi nữa.

có điều, ba mẹ bảo: hiện giờ bố mẹ vẫn còn đi làm, vẫn còn kiếm ra tiền, con đc cho tiền hằng tháng ăn xài... thì cứ giữ lấy. Bổ mẹ vẫn gửi tiền qua cho con dùng đc, để dành tiền của con để sau này còn làm việc lớn... con cái làm cho bố mẹ tự hào là niềm vui lớn nhất của bố mẹ, chỉ hy vọng khi bố mẹ sức tàn lực cạn con có thể đứng vững bàng hai chân mà sống vui vẻ, không để bố mẹ lo nữa.

Lúc này mình nghĩ:

có nhng gia đình viêt nam sống theo tư tưởng là con gái thì chẳng cần học rộng, chỉ hao công tốn của

có nhưng gia đình việt nam sống theo tư tưởng nuôi con để sau này nó nuôi lại mình

có nhưng gia đình việt nam sống theo tư tưởng nuôi con để sau này nó tự nuôi thân nó

có nhưng gia đình việt nam sống theo tư tưởng đàn ông đàn bà nên bình đẳng

có nhưng gia đình việt nam sống theo tư tưởng đàn ông là người đứng đầu trong gia đình, phụ nữ là người lo chuyện bếp núc dạy dỗ con cái

Mình may mắn vì bố mẹ theo tư tưởng thứ 3...

và bố của mình tin rằng nam nữ nên sống bình đẳng... rằng mẹ nấu cơm thì bố rửa bát, rằng mẹ giặt quần áo thì bố phơi quần áo và là quần áo, rằng nếu mẹ quết nhà thì bố lau nhà, rằng nếu mẹ chăm chút cho mình về sức khỏe thì bố nên trông nom mình về tinh thần, rằng nội trợ không nhất thiết nên thuộc về tay phụ nữ hết- bố cũng biết đi chợ nấu ăn khi mẹ vắng nhà.

Đã xong việc khoe loe kể lể về bố mẹ. Mình thật rất tự hào vì là con của bố mẹ.

-------------------------


https://www.youtube.com/watch?v=XCv2u8k1mis

pe_jess
09-09-2014, 06:33 PM
Ghen tị, đố kị và hay xỏ mũi vào chuyện người khác mà phán xét, bàn tán là những tính rất xấu của con người.

Chỉ là người ấy có ít hay nhiều và họ đã biết kiềm hãm những tính cách ấy như thế nào.

Nếu có 1 thang điểm từ 1 đến 10 (1= bạn là sự kết hợp đến cực đại của những cái xấu, 10= bạn là sự kết hợp đến mức cực tiểu của những cái xấu), có lẽ mình nằm từ tầm 4,5 hay 6.

Mình ghen tị với những người thông minh hơn mình, ghen tị với những người giao tiếp/ kết bạn đc hơn mình, ghen tị với những người khôn ngoan hơn mình, ghen tị với những người học không giỏi nhưng luôn đc đánh giá cao hơn mình.

Mình ghét những người học giỏi, thành công trong giao tiếp xã hội, đc offer hết job này đến job khác, không cần tốn nhiều thời gian mò mẫm nghiền ngẫm bài vở/ cách ứng xử đời thường mà vẫn đc người người quý mến, và điểm vẫn cứ cao chót vót.

Cũng từ sự ghen tị như vậy, mình càng ngày càng thu nhỏ bản thân hơn. Mình ngán ngẩm những ngày hội việc làm. Mình mệt mỏi khi nghĩ đến chuyện xin việc. Cố gắng đến chảy hết nước mắt và nước máu vẫn không xin đc thực tập 4-5 năm trước đã làm mình hoàn toàn sụp đổ. Nhiều khi mình đổ là do kinh tế lúc ấy khó khăn và vì thế người ta càng không muốn thuê du học sinh... nhưng mình củng không thế phủ nhận có những đứa vì đc lớn lên trong môi trường ngoại ngữ tiếng anh, dù học không bằng mình, nhưng giao tiếp giỏi hơn mình, khôn ngoan hơn mình mà xin đc việc.

Nói chung là, càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nói càng phẫn nộ, ghét luôn cá cái department... ghét bản thân quá đần và hiền lành, chẳng khôn cũng chẳng giỏi giao tiếp.

Lâu lâu check facebook, thấy cái đám đh sau mình thành công mà đi làm, mình ghét. Ghét chúng nó là người bản xứ mà đc ưu tiên nhiều thứ, ghét chúng nó may mắn sinh ra lớn lên ở xứ này nên cái gì cũng biết- từ cách ứng xử đến thao tác công việc. Có muốn 'bắt chước' chúng nó thế nào cũng không hoàn toàn bắt chước đc... nhất là, bọn nó không đần, bọn nó biết ai giả tạo, ai là thật.

Khó chịu kinh khủng..... ghét hết cái lũ ấy.

pe_jess
11-09-2014, 11:02 PM
Nhiều khi nhìn xung quanh mà thấy rằng cuộc sống thật muôn hình muôn vẻ.

Cuộc đời mỗi người sẽ là một câu chuyện. Có câu chuyện sẽ thật phong phú nhiều diễn biến tình tiết, có những câu chuyện chỉ chứa vài tình tiết. Có câu chuyện kết thúc vui, có câu chuyện kết thúc buồn, cũng có câu chuyện kết thúc chưng hửng.

Nếu hiện tại được hỏi, câu chuyện đang diễn ra nào mình ấn tượng nhất.... có lẻ là chuyện của một người đàn ông gần 60 tuổi, ông là người đàn ông lạc quan và mạnh mẽ nhất mà mình từng gặp. Ông là một người bạn thân, một bậc tiền bối, một người cha, một chỗ dựa tinh thần lớn cho mình đất nước này.

Ông Owen sinh ra và lớn lên ở New Hampshire. Bố ông trước học quân y, làm cho hải quân, sau này ra quân và mở phòng khám tư ở ngoài. Ông hay kể với mình bố ông, trong mắt ông là một người đàn ông tuyệt vời, luôn biết cách đối nhân xử thế và được người người quý trọng. Mẹ ông là một người phụ nữ thông minh, tốt nghiệp đại học Havard ngành ngôn ngữ Anh. Vì chồng là bác sĩ, bà luôn có tiền để đi học hết trường đại này đến trường đại học khác, luôn nằm trong top 1% của các trường. Bà chưa bao giờ phải đi làm. Do cha mẹ mất do một tai nạn từ khi 14 tuổi nên bà không có nhiều khái niệm về nuôi dạy con cái. Tất cả những gì bà làm đều là cho niềm vui của bà đầu tiên. Bà có thể bỏ ra 6000 đô hằng năm cho những chuyến du lịch châu âu của bà nhưng bà lại khẳng định rằng gia đình không có tiền để hỗ trợ học phí đại học cho con.

Owen là con trai trưởng trong một gia đình có 3 con trai và 2 con gái. Từ nhỏ vốn đã thông minh, Owen không bao giờ cần bỏ sức học hành mà cũng được điểm A. Owen đc vào học lớp Hóa Năng Khiếu khi 15 tuổi, trong khi lớp hóa này thường chỉ có học sinh lớp 12. Có một lần ông ngủ trong tiết, lúc cô giáo reng chuông kêu còn 5 phút làm bài, ông đã thức dậy và bắt đầu bài kiểm tra.... kết quả ông vẫn được 98%. Điều này làm ông cản thấy kinh ngạc về bản thân mình. Khi 17 tuổi, ông chán cuộc sống của 1 đứa con trai ngoan, chẳng cần cống gắng mà vẫn đạt thành tích học tập cao... ông quyết định đi chơi với nhóm bạn đua đòi, thích sử dụng thuốc. Ông bảo ông đã thử hết tất cả các loại thuốc thời đó có, bao gồm cả Heroin. Ông quyết định rằng ông không thích cảm giác mà các loại thuốc mang lại cho ông vì tất cả quá giả tạo và không tồn tại lâu.

Mẹ Owen biết con trai đang chơi với nhóm bạn không tốt, bà nộp hồ sơ cho con vào trường Phillips Exeter Academy. Đây là trương trung học phổ thông tư thục chất lượng cao ở Mĩ. Một số lượng lớn học sinh ở đây được nhận vào các trường đại học top 5-10 của Mĩ. Các giáo viên của trường này phần lớn đều có bằng thạc sị hay tiến sĩ từ những trường đại học nổi tiếng. Đây là nơi Owen biết điểm C khác xa với B và A thế nào. Ông bắt đầu học cách cố gắng hơn và thích thú việc học hơn với những thử thách từ bụt giáng.

Khi ông chuẩn bị nộp hồ sơ học đại học, thầy chủ nhiệm đã nói với Owen rằng học bạ của ông chỉ đủ sức vào những trường hạng 2. Trường kỹ thuật hảng 2 trong mắt Phillips Exeter Academy là những trường như Cornell, Lehigh, Brown, etc. Owen đc nhận vào những trường ấy với học bổng bán phần. Vì gia đình ông không cho ông tiền đóng học phí đại học, ông quyết định bỏ nhà đến Jackson Hole, Wyoming làm thêm về mỏ, hy vọng rằng sẽ để dành đủ tiền đi học.

...............

Mỏi tay rồi, mai viết tiếp.... đang nghe nhạc Mary Chapin Carpenter


https://www.youtube.com/watch?v=t_wLguIsJrw

pe_jess
12-09-2014, 10:12 PM
Jackson Hole là một thị trấn nổi tiếng về du lịch trượt tuyết ở Mĩ. Nơi này cách công viên quốc gia Yellowstone một vài tiếng lái xe. Owen vẫn còn nhớ ông làm việc vất vả 10 tiếng 1 ngày, và những lúc rảnh rỗi ông lại trèo lên cái đồi sau căn hộ chung cư và tận hưởng cái vẻ đẹp hoang dã, cái gió, và cái không khí lạnh khô của miền núi cao bồi vùng tây Mĩ.

Sau 1 năm chật với sự tự kiếm ăn và đồng lương ít ỏi, Owen nhận ra rằng mình khó có thể tiết kiệm đủ để học đại học. Tiền kiếm được phải chi trả tiền trọ, tiền điện nước và tiền đi lại. Ông quyết định dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi, bắt xe dọc đường để trở về vùng đông bắc- nơi ông lớn lên.

Không từ bỏ ước mơ học đại học, lần này ông nghĩ ông sẽ sống ở nhà. Nếu sống ở nhà ông không cần phải lo tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước. Ông sẽ đi học đại học bán thời gian ở trường đại học New Hampshire, và ông sẽ đi làm 40 tiếng/ tuần để trả tiền học phí. Trong thời gian này ông quen được một người con gái lúc ấy đang học thạc sĩ ngành tiếng anh. Đó là tình yêu đầu tiên của Owen. Tình yêu ấy thật đẹp và đậm trong tâm trí Owen.

Sau một năm học ở đại học New Hampshire, Owen một lần nữa không thích quyết định của bản thân mình. Ông nhớ cái cảm giác ngồi trên bụt giảng với những học sinh suất sắc và những cuộc thảo luận với các thầy cô trình độ học vấn sâu rộng. Vả lại, với cách học bán thời gian hiện tại, ông sẽ cứ phải làm phục vụ 40 tiếng 1 tuần, nghèo khổ nhửng ít nhất 10 năm. Tức là, mất ít nhất 10 năm để ông hoàn thành chương trình đại học.

Owen lại một lần nữa làm đơn vào đại học. Lần này ông nộp đơn vào các học viện quân đội- nơi mà nhà nước chi tra 100% học phí, cho các thiếu sinh quân tiền sử dụng hằng tháng, và chất lượng đào tạo cực kì cao. Ông được tuyển thẳng vào học viện Hải Quan cho ngành cơ khí. Khoa kỹ thuật của học viện hải quân nhìn chung luôn xếp thứ 5 trên toàn quốc. Người Mĩ- những ai theo kỹ thuật- đều được rất nể trọng vì đây là khối ngành khó xếp thứ hai, sau ngành y.

Owen là một người đàn ông trung thực, thích giúp đỡ, thích làm mọi người xung quanh mình vui. Ông không quen nhận sự giúp đỡ của người khác cũng như quà của người khác. Ông kể với mình có những món quà người khác tặng, ông đã để nguyên gói quà mấy năm trời mà vẫn chưa mở.

Những người học kỹ sư ra trường ở mĩ rất ít khi nào chĩ làm nhưng công việc kỹ thuật khi ra trường. Đa phần họ sẽ làm việc liên quan đến kỹ thuật trong 2 năm, sau đó sẽ được công ty đào tạo lên quản lý. Phần lớn các công ở Mĩ nghĩ tin rằng nhưng người quản lý/ điều hành/ giám đốc thành công nhất, là những người có bằng kỹ thuật. Các công ty/ tập đoàn đã nghiên cứu và hiểu rằng kiến thức khoa học kỹ thuật cùng với kỹ năng phân tích giải quyết vấn đề một cách logic chắc chắn sẽ có trong con người của các vị kỹ sư; còn kỵ năng giao tiếp cùng với hiểu biết xã hội lúc nào cũng có thể trau dồi được.

Vì hiểu rõ tính cách của bản thân, vào năm thứ 3 khi bị bắt buộc chọn hướng chuyên ngành, Owen tìm hiểu kỹ nhưng hướng đi của các phân ngành trong khoa cơ khí của trường. Ông thấy rằng nêu ông học chuyên về năng lượng nguyên tử ông sẽ chĩ làm các công việc lên quan đến kỹ thuật. Vì nhưng gì liên quan đến nguyên tử đều rất quan trọng và nguy hiểm, đây là phân ngành kỹ thuật duy nhất có rất ít các kỹ thuật viên (tốt nghiệp trường dạy nghề hoặc cao đẳng cộng đồng ) được "nhúng tay vào". Phân ngành năng lượng nguyên tử cũng là phân ngành khó vào nhất trong khoa cơ khí. Các sinh viên muốn vào phân ngành này phải qua những cuộc phỏng vấn và nhưng 4bao2 thi khá khắt khe. Học viện hải quân mĩ là nơi tiên phong về phương pháp sản xuất năng lượng nguyên tử một cách an toàn nhất, phương pháp này hiện vẫn đang được áp dụng tại các nhà máy năng lượng hạt nhân ở Mĩ.

Nhiều đêm mệt mỏi với đèn sách, Owen đã tốt nghiệp khoa cơ khí, phân ngành nguyên tử, của Học viện Hải Quân. Ông là một trong 5 người được chọn vào làm trên tàu Enterprise.

.....

Khi nào ranh viết tiếp =)


https://www.youtube.com/watch?v=8CR5v0xDMhY

pe_jess
09-10-2014, 04:39 PM
https://www.youtube.com/watch?v=4REbp0s_G9w

Hồi ấy Owen cứ hay bảo mình rằng con gái khi đang còn tuổi "teen" hay cãi nhau và đối lập với mẹ nhiều lắm. Nhưng khi bắt đầu vào tuổi 20 thì lại trở nên gần gũi thân thiết hẳn lên với mẹ. Giờ nghĩ lại thấy Owen đúng thật. Từ khi nào bố mẹ bỗng nhiên supportive và gần gũi hẳn lên. Không còn những lúc tranh cãi nẵng nề nữa. Mẹ tự nhiên nhẹ nhàng dịu dàng và gần gũi hơn cả.

Hôm nay lục lục thế nào lại ra bài La Vie en rose. Sau đó ra bài Besame Mucho. Tino Rossi hát bài Besame Mucho. Ông í là ca sĩ nỗi tiếng những năm 30s. Ông nội và bà nội khi ấy đang bắt đầu tuổi teen... cái tuổi tập quen với âm nhạc. Mình nhớ hồi lớp 7 khi cả gia đình và ông bà nội về vũng tàu chơi, ông bà dạy mình hát bài C'est a Capri. Sau này khi sắp đi học ông đã viết cả lời bài hát cho mình.

Giờ lại ngồi nghĩ về lịch sử. Ông bà nội sinh ra vào nhửng năm thế giới mới kết thúc chiến tranh 1. Những biến đổi tình hình lịch sứ thế giới -> việtnam.... cái cách văn hóa trung quốc -> việt nam....

Nói về lịch sử TQ, mình nc với các du học sinh TQ trong chương trình thạc sĩ tiến sĩ.... ai cũng công bảo là người trung quốc có rất nhiều cảm xúc phục, hận Mao. Mao ghét tri thức, Mao dùng nhiều cách để kìm hãm tri thức vì ông ta xuất thân từ nông dân và ông ta không thích bị người khác nhìn nhận ông ta là "dốt". Mình tò mò, không biết giới lãnh đạo TQ hiện tại, có bao nhiêu người bị coi lả "dốt". Dù sao thì nghiên cứu khoa học TQ vẫn phát triển hơn Việt Nam.

Những du học sinh TQ mình đc quen biết và kết bạn ai cũng giỏi thật, thông minh thật, chịu khó thật, và tốt thật. Mình con trao đổi văn hóa trà với họ nữa.... hix, trà xanh hạng trung bình của TQ sao mà ngon hơn trà thái nguyên mình thế này =(. Được bảo là nhiều người TQ rất thích món bánh đậu xanh của VN mình =).

pe_jess
30-10-2014, 07:30 PM
Ummm... một buổi sáng sớm trên đường đi học, cô gái nghe bài hát có nội dung tương tự "today I am gonna get married...". Cô gái liền gọi điện cho fiance của cô, nói là nhất định hôm đó họ phải đến tòa án thành phố làm đơn kết hôn. Họ đến nhà vị đại sứ hòa bình của thành phố và tại ngôi nhà bé bé ấy, vị đại sứ hòa bình đã làm chứng lời tuyên thệ vợ chồng của họ.

Vậy là, cô gái đã lấy chồng. Vậy là, một 'ẩn số' trong nhiều ẩn số của cuộc đời cô gái đã được giải: Cô gái giờ đã có chồng...

Theo văn hóa Mĩ, lể cưới được tổ chức bằng tiền bên nhà gái. Bên nhà trai chỉ trả tiền cho bữa ăn của hai gia đình trước lể cưới. Thường cặp sắp cưới sẽ có 1 list những thứ họ cần cho "gia đình mới" của họ, sau đó gửi cho khách mời và hy vọng khách mời sẽ hồi âm với những thứ khách mời sẽ mua làm quà cho cặp đôi.

Nếu những đứa con gái bình thường giành cả năm trời để lên kế hoạch đám cưới của mình;

Nếu những đứa con gái bình thường chấp nhận trà đến chục ngàn đô cho chiếc váy cưới;

Nếu những đứa con gái bình thường mất ca đống thời gian, thay vì làm những việc hửu ích, đế tán gẫu với hết người này đến người khác về kế hoạch đám cưới;

Nếu những đứa con gái bình thường xài cháy tiền ba mẹ hoặc tiền tiết kiệm bản thân, thân chí chấp nhận vay nợ vì đám cưới của cô;

THÌ MÌNH chỉ muốn việc kết hôn của mình như thế nào practical nhất. Người châu á không thích nợ nần, minh là một ví dụ. Nếu mình có tổ chức đình đám, có lẽ mình sẽ để mẹ lo từ a-z với list một số người bạn thân thiết mình muốn mời.... và tỗ chức ở việt nam, vì khách mời đem tiền đến làm quà thay vì đồ dùng trong nhà như người MĨ.

Bố mình là kỹ sư- luôn rất thực tế/ practical. Bố bảo: chỉ cần 1 bữa ăn gia đình là dủ cho 1 lễ cưới.

=)


https://www.youtube.com/watch?v=_9Wx8BRjzoI

pe_jess
29-11-2014, 06:35 PM
Mua được cái Beats wireless, còn chồng mua dc cái TV 50" với giá $218... cái TV bự chà bá, chiếm hết 2/3 cái xe của mình. Công nhận, Skullcandy thua Beats a chỗ đeo Beats vào mình có thể nhảy nhót tứ tung mà nó không có rớt khỏi đầu.

Xài tiền như heo thế này.... Mình nguyện ăn đồ hộp nguyên tháng 12.

pe_jess
15-12-2014, 11:51 PM
http://youtu.be/knZihzpMzCE

Nhớ cái cảm giác khi mới xách va li lên máy bay.....

My country, which is on that hill
spread out like a sleeping old man
the boredom, the desertion, the nothing are your illness
my country, I'm leaving you, I'm going away

What will it be? what will it be? what will it be?
what will it be of my life, who knows...
I know how to do everything, or maybe not, we'll see it from tomorrow on
and it will be, will be that which has to be

Almost all my friends have left
and the other ones will go after me
what a shame! I used to enjoy their company
but everything finishes, everything goes

Che sarà della mia vita chi lo sa.
I take my guitar with me, and if I cry at night
I'll play a lullaby from my country

My love, I kiss you on the lips
which were the source of my first love
we have an appointment, where and when... I don't know
but I know I will come back

pe_jess
21-03-2015, 07:48 PM
Có nghười hỏi mình, duộc sống học tiến sĩ như thế nào. Mình hay trả lời là cuộc sống tiến sĩ cứ như đang học lại cấp 3 ở việt nam vậy. Người lại hỏi: vậy chắc cấp 3 học chuyên hả...

MÌnh ngồi nghĩ, vậy là, chắc chỉ có dân "chuyên" cấp 3 mới bị bị áp lực học nhiều như vậy !? Trước giờ cứ tưởng là học sinh việt nam nào cũng có cuộc sống cấp 3 giống mình... Hmmm.

MÌnh hỏi bạn trung quốc, anh thấy học tiến sĩ ở đây thế nào, có mệt mỏi như hồi anh học cấp 3 không... anh bảo, chỉ bẳng khoảng 70-80% hồi anh học cấp 3. Thảo nào học sinh trung quốc nào mình gặp cũng pro quá cỡ. Họ có tính "chịu đựng" với công việc cao.

Hmmm, chồng mình.... may mà có anh, hồi cấp 3 có mẹ, giờ có chồng. Hồi cấp 3 có mẹ lo hết việc nhà, giặt giũ, nấu nướng, bồi bổ... giờ có chồng lo hết việc nhà, giặt giũ, nấu nướng, bồi bổ... MÌnh... may mắn. Anh chồng đã 30 rồi nhưng vẫn nhí nhảnh gúm, lúc nào cũng làm cười được.

à, nghiện cái bài L'italiano...
https://www.youtube.com/watch?v=T2H5D58kAd0

pe_jess
28-05-2015, 01:01 AM
cái bụng thì cứ thế mà phệ ra, rủng rỉnh mỡ.... chồng nuôi tốt quá, có muốn xuống kí cũng không xuống nỗi.

cả ngày cứ suốt ngày ngồi nghĩ: hôm nay chồng sẽ nấu cái gì... chồng nấu gì cũng ngon hết

bị dụ ăn uống hoài, cái bụng chồng cũng thế mà rủng rỉnh mỡ theo

thương anh chồng nhà mình.

pe_jess
13-02-2016, 03:01 PM
New year, year of the monkey. I'm turning 25, still happily married. Kari came to Fayetteville. We started to go the east coast swing every Friday. We always have fun. I am so glad dancing is back to my life again.

Once in awhile, there are itches of seeing guys you have had crushes on. But if it is not fate to be together, then it is not fate to be together. I believe it is good to experience several relationships before you get married. I believe it is good to try to live together before you get married. You wont know who fits you and can make you happy most just by one chance and no experience in living together. What if the guy is a jerk, what if he is the most lazy guy and most irresponsible guy at home? What if you have no pleasure at all in bed together? But then once in awhile you are desperate of being together with one of your past bf just because your current spouse does not do certain things that one or more of your ex bf used to do with you. Then you just have to get over that yearning.


https://www.youtube.com/watch?v=g_HN50TLuaI

Valentine was coming, which means one person who gave me heartache's bday was near. Gosh. I wish I could get over that guy. It has been years... how long more would it be...

pe_jess
01-10-2016, 10:47 AM
Đã 6-7 tháng gì đó mình không vào trang web này. Dạo này không swing dance nữa, mình quay trở về với các điệu nhãy mĩ latin. Lớp nhảy của mình bình thường nam nữ equal, không thì nam nhiều hơn nữ. Mình thích văn hóa của Mĩ Latin cực, nhảy như là một văn hóa giao tiếp đời thường và các bạn nam Mĩ Latin đa phần đều biết nhảy...

Thật ra thì người châu phi, nam nữ châu Phi cũng nhảy cực đẹp.

Vì những người này lớn lên với âm nhạc, trình độ bắt nhịp, theo nhịp nhạc của họ cực tốt... Mình thật sự thật sự ước các bạn Mĩ trắng, cụng như các bạn nam Việt cũng thích nhảy. Có 1 bạn nam Peru nói với mình thế này, khi nhảy, nhiệm vụ của người nam làm cho người nữ sexy, là tôn vinh vẻ đẹp và sự gợi cảm của người nữ, thế nên khi xem cặp đôi nhảy, ai cũng tự nhiên sẽ bị thu hút bởi người nữ nhiều hơn.

Nhảy khiêu vũ khác với nhảy giao tiếp. Nhảy khiêu vũ cầu kì vả kiểu cách, nhảy giao tiếp đơn giản hơn và vui hơn. Nhất là con trai, họ chỉ cần nắm bắt nhịp nhạc, biết bước đi cơ bản và cách quay bạn nữ là được... Các ông nhảy khiêu vũ nhìn cứ gay gay thế nào ấy...

Đang học bachata và cuban salsa. Mấy hôm trước có 1 wedding video Zouk đẹp kinh đựoc post, và hiện tại mình rất muốn học Zouk.


https://www.youtube.com/watch?v=P0yGyAtmgcg&feature=youtu.be

Thêm cái bachata video nữa, đang thích bài hát này, lời bài hát thật đẹp:


https://www.youtube.com/watch?v=hfd_VV2VQWM

Tell me what you hide behind your look
Tell me what you miss in this moment,
I'll be with you to protect you,
I want to be the angel who looks after your soul.

Don't let anything wipe off your smile,
You are the girl I've always dreamed of
I would do anything to see your happy,
Eventually I live in love with you.

You have the fragrance of the flowers in the garden,
Every morning the sun shines thanks to you,
There's so much tenderness inside your heart,
But it's your innocence that captured me.

And every day my love grows,
And it's because of you that sadness left forever,
I thank fate which put your on my way
Girl of my heart.

You are as fresh as the water of the rivers,
Now thanks to your smile my life makes sense,
My love, I want to tell you that since you're here
You woke up my hope, girl of my heart.

pe_jess
29-01-2017, 02:52 PM
Hình như trong gia đình lớn nào cũng có 1 con sâu cứ suốt ngày vụng trộn đục khoét phá phách các thành viên khác của gia đình. Để mà nhận biết được con sâu ấy, nhiều khi phải sống hơn nửa đời, nhiều khi phải đến lúc các anh chị em đều lập gia đình và sinh con đẻ cái rồi...

Cái việc ấy làm mình nghĩ đến phim Trung Quốc, nhất là mấy cái phim về việc lên ngôi của Ung Chính... ví dụ điển hình, tưởng là "tiểu thuyết" nhưng lại rất đời thường, rất thực tế. Anh chị em với nhau gì chứ vì tiền, vì danh mà ngấm ngầm đấu đá nhau, lợi dụng nhau... nhất là khi có vợ/ chồng, con cái và bị cuộc sống của vợ/ chồng, con cái chi phối.

Thôi thì cứ thu nhỏ gia đình mình lại. Những người xa xa thì giữ mối quan hệ giao tiếp chứ không gần gũi quá làm gì để mà thêm ưu phiền cho bản thân. Cứ sống như Tây, thế mà thấy tâm tình thư thái thoải mái. Sống như Ta nhiều quá chỉ khỗ bản thân về lâu dài.

pe_jess
04-02-2017, 11:21 AM
https://www.youtube.com/watch?v=aVx-zJPEF2c

Mình yêu nhạc. Nghe nhạc Zouk va Kizomba đều thật thích và đều muốn học nhảy. Có điều Kizomba dùng cánh chân và phần bụng điều khiển nhiều, thành ra đụng chạm thân thể nhiều. Con Zouk thì quay mòng mòng nhiều quá... những người yếu tiền đình như mình, quay 2-3 vòng là ngã lăn quay rồi.

Vậy nên thôi thì cứ giữ bản thân với bachata... bachata có cọ sát... nhưng điệu nhãy trữ tình nào mà không cọ sát.

pe_jess
15-02-2017, 09:18 PM
Đây là tuổi thơ của mình: Mình luôn là cô bé to con tròn trĩnh trong lớp. Mình lại rất dễ có tình cảm với các bạn nam "cá tính". Mà một khi đã có cảm nắng người ta thì mình cứ thích người ta hoài. Rồi một ngày mình quyết định rằng mình muốn đc xem là 1 đứa con gái bình thường.

Sống với cái fantasy rằng các bạn nam tây to hơn các bạn nam á, cơ hội được tận hưởng tình yêu "áo trắng" sẻ đến với mình, mình đòi bố mẹ cho đi học lớp 12 ở nước ngoài.

Mình thích lắm cái cảm giác đi đâu cũng được mặc size S. Mình thích lắm vì mình đứng bằng với các hot girls người tây.

Rồi mình nhận ra là rào cản văn hóa sẽ làm cho mình chẳng có bạn trai tây cấp ba được... Nếu như họ nói chuyện với mình mà mình không đáp trả được hay không đùa với họ được thì họ sẽ không muốn "get to know" mình nữa.

---------------------------------------------------------------
Phải lớn một chút mới gặp chồng. Mình mệt mỏi việc gặp khó khăn mãi với chuyện tình cảm chẳng vào đâu. Mình lấy chồng.

---------------------------------------------------------------

Coference, lại trong hội với các bạn, các anh chị người Việt. Ai cũng là Ph.D student cả. Lại cảm nắng hết anh này đến anh khác... nhưng khi nhình vào những tấm hình nhóm mà mình là người to nhất trong các bạn nữ... to bằng các bạn nam... Mình tự nhủ, chồng vẫn là nhất.


https://www.youtube.com/watch?v=ANF8W0xM0V0

pe_jess
16-03-2017, 11:49 AM
Lâu lắm rồi cả nhà mới có đủ 4 người. Cũng ca 10 năm rồi từ khi cả nhà đi chơi xa.

Hồi đó, mình mới 17 tuổi đã đòi đi xa nhà. Còn nhớ tuần mình ra sân bay, vì bố phải đi công tác nên không tiễn mình đc, bố viết cho mình 2 trang giấy dặn dò mình cần phải chú ý những gì khi đi sân bay. Lúc ấy mình thấy lạ lạ... đến giờ vẫn chưa dám đọc hết cái note ấy của bố. Mình sợ nó làm mình yếu lòng.

Cho đến lúc xa nhà, từ nhỏ đến lớn, từ miếng ăn tới áo mặc lúc nào cũng có mẹ nấu cơm, bố giặt đồ ủi đồ. Từ hồi 17 tuổi tới giờ chắc mình vẫn chưa ủi đồ bao giờ.

Cứ 2 năm, 3 năm về nhà một lần, hết cấp ba rồi lại đến học đại học, cứ về nhà là mình lại ngồi ì một chỗ theo thói quen cũ để bố mẹ "hầu"- dùng theo từ của bố. Mình vô tư lự mà chẳng chú ý rằng bố mẹ lớn tuổi dần...

Lúc bị bệnh phải mổ, mấy lần liên tiếp mẹ lọc cọc chuẩn bị đồ gấp bay qua chăm cho mình. Vẫn cứ cái khẩu vô tư lự... nhiều khi còn tự mong mẹ về việt nam lẹ để mình quay trợ lại với cuộc sống bè bạn bình thường mà không phải suốt ngày lo mẹ ở nhà một mình.

Lúc nhận đc học bổng học tiến sĩ từ VEF, bố đi khắp nơi "khoe" với các chú trong cơ quan. Có lẽ đó là lần đầu trong đời mình làm bố thật sự tự hào.

Mãi tời gần một năm nay mình mới bắt đầu thật sự tự lập, bớt dựa dẫm tiền bạc của bố mẹ. Bố mẹ lúc nào cũng tiết kiệm giành dụm từng chút. Hồi đại học mình đã làm cho mẹ biết bao nhiều lần phải lo "chạy tiền" vì cứ la thiếu. Mình thật rất nể bố mẹ, đầu là lương công chức nhưng cũng để đc cho hai đứa con đi học nước ngoài. Nhà cửa thì hư chỗ này hỏng chỗ kia, nhưng cũng ít sửa chữa nhiều vì cứ có tiền là lại lo gữi cho mấy đứa con.

Mẹ cứ bảo, bố xài cái gì cho bản thân cũng tiếc, đi đâu cũng nghĩ mua về, mang về cho vợ con. Vợ con vui đầy thì bố vui. Vợ con khỏe tốt thì bố vui.

10 năm rồi. Bố mẹ đã bắt đầu có nhiều biến đổi về sức khỏe do tuổi tác. Ba tuần bố mẹ qua chơi mình chợt nhận ra có quá nhiều thứ về bố mẹ mình chưa bào giờ nhìn thấy hay nhận ra. Mình chợt nhận ra thằng em trai của mình tính hệt như bố, cái gì cũng cẩn thận, tỉ mỉ, ngăn náp, gọn gàng. Mình chợt nhận ra có nhiều điểm của mình giống hệt như mẹ. Hồi đó cứ mỗi lần về nhà bố lại hay phàn nàn lo xa này nọ... qua đây chơi lại thấy bố hay phàn nàn lo xa này nọ... hồi đó mình thấy mệt mỏi và khó chịu.... giờ cái tật ấy của bố làm mình thương bố và cứ làm mình mỉm cười... tất cả là do bố cứ hay lo lắng chu ý cho mọi người xung quanh quá.

Phải mất ít nhất 8-9 năm từ khi xa nhà mình mới bắt đầu biết lo lắng nhiều và trân trọng nhiều hơn tình thương của bố mẹ. Có lẽ sau này có con cái, mình chẳng chu dáo và tỉ mỉ với con cái được như bố mẹ chăm sóc cho mình.
Bố bảo, cứ đẻ em bé đi rồi thảy cho ông bà em bé nuôi... Bố mẹ muốn có cháu lắm rồi.

Chỉ cầu mong cho bố mẹ khỏe mạnh vui vẻ. Con người sống chỉ cần vậy là đủ.

Bố thích máy cái bài nhạc pop 70s. Bố cứ nhắc mình chép nhạc cho bố cả mấy tuần liền...

"Bo me len may bay dung gio boarding . Duoc xep hang uu tien nen len som hon du dinh. Co khoang rong de hanh ly thoai mai. Co gang nhe. Bye." Mẹ chuẩn bị cho mình 1 đống tôm rim, thịt rim trong ngăn đá để mình ăn với cơm. Bố mẹ còn làm nồi súp cho mình ăn trong tuần. Bố dọn sach cái sân đằng trước cho mình. Mẹ sắp xếp hết đồ đặc trong nhà...


https://www.youtube.com/watch?v=Y-pxgUyC_V4

pe_jess
25-03-2017, 04:42 PM
Vẫn thích mê mấy cái phim trung quốc, đài loan, hồng kông... nhất là mấy cái phim về cấp 3/ đại học... Hồi bé xem mấy phim này thì cứ trông mình lên cấp ba cho lẹ để cũng được trải nghiệm như trong phim. Mình bự con quá, mập thì không mập, ốm thì không ốm, đứng với thằng nào cũng width gấp rưỡi, có crush ai cũng thừa.

Lớn thế này rồi, khi xem mấy cáp phim hs lớp 12, đại học mình vẫn thích. Có lẽ là vì mình không kết thúc cấp bai ở vn, có lẽ là vì mình không học đh ở vn.

Sometimes I wonder if the asian europeans/asian americans could understand the high school friendships and high school lives of asians in asia. It seems that high school friends/ friendhsip in America are/is not the same.


https://www.youtube.com/watch?v=bMqKM9lqX7M

pe_jess
15-04-2017, 09:20 PM
Mình thích nghe ng ta tám chuyện chính sự, cụ thế là chính trị, văn hóa và lịch sử... hay nói cách khác là khoa học xã hội và nhân văn. Thật buồn cười là mình học kỹ thuật, gia đình toàn kỹ sư mà mình không có thói quen cũng như chẳng hứng thú lắm khi tám về khoa học kỹ thuật.

Sự thật là nhờ mình có ông bố tuyệt vời... dù là kỹ sư nhưng bố chẳng quan tâm đến khoa học công nghệ mấy... mà dù chẳng quan tâm mấy thứ đó, nhưng khi mình 5 tuổi bố đã tậu 1 cái máy tình về để ở nhà...

Khi mình học lớp 6 bố upgrade 1 cái máy tính khác ở nhà.

Cả hai cái máy tính... người sử dụng duy nhất là mình. Người phá cho nó hỏng lên hỏng xuống, cũng là mình.

Khi mình qua mĩ học cấp 3, tự nhiên mình thấy rằng mình thật ra còn advance về máy tính hơn tụi bạn cùng lứa ở trường... trừ mấy đứa có đam mê tự nhiên vê 2khoa học máy tính ra...

Mới 2 năm nay bố bắt đầu xài smart phone, lý do là để skype hai chị em mình.

Bi giờ thứ duy nhất bố biết làm trên máy vẫn là check email và gửi email... báo cáo này nọ "sếp" bố vẫn đọc qua giấy tờ.

Mình có ông bố tốt nhất trên đời.

Nhưng mà, vì ở nhà chẳng bao h có ai nói chuyện khoa học, nên theo một cách nào đó... mình luôn vẫn khoái các chũ đề xã hội nhân văn hơn kho nói chuyện v mn.

Nhưng mà, người vn khi nc ít khi vô chủ đề chính trị xã hội lịch sử... trừ mấy ông "già già", như là ông nội hay bố.

Mà ông nội mất rồi.

Còn bố thì lại bắt đầu mệt mỏi với chuyện xã hội, giờ bố chỉ thích coi phim với đi bộ.

Chồng thì lại giống bố, cũng vì thế mà lúc nào anh ấy cũng vui vẻ, vô lo =|...

Cái hứng xã hội nhân văn của mình bị làm tụt mất.

pe_jess
29-04-2017, 01:08 PM
Mới bắt đầu tìm hiểu đến photography. Mê thật. Hình chụp ra đẹp lung linh, nhiều tấm chụp nhìn y chang như mấy cái hình trên tạp chí.


https://www.youtube.com/watch?v=Xe1G5NORk84

https://scontent.fmci1-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/18058089_1303121709778502_9038717232857253483_n.jp g?oh=9806a0182c22d851d59cb6c53e9dd815&oe=59BC7A28

https://scontent.fmci1-1.fna.fbcdn.net/v/t31.0-8/s960x960/18077319_1300662073357799_3247017747691370100_o.jp g?oh=338014a7c2bd9538e21cd681dfab7103&oe=59C2E82D

pe_jess
10-05-2017, 10:26 AM
Hồi xưa cứ nghĩ 30+ là lớn lắm, chững chạc lắm. Chồng mình vậy mà đã gần mid 30. Chẳng thấy chồng lớn hơn nhiều đến mức đó.

Đ/v mình, 1 ng 40-90 cũng chẳng thật sự "lớn" lắm. Họ wise hơn, biết nhiều hơn. Nhưng mình không còn học nhiều từ họ nữa, mình chẳng phải cái gì cũng học từ họ nữa. Mình nhìn vào họ, đánh giá cách nhìn nhận cuộc sống của họ, đánh giá tính cách của họ, sau đó điều gì hay từ họ thì mình học, điều gì không hay thì mình rút kinh nghiệm.

Bà nội, ông nội, chú, bố, mẹ, etc. Không phải ai làm gì nói gì cũng đúng nữa...

Hồi trước, ai lớn hơn mình lúc nào cũng "gọi dạ bảo vâng"...


https://www.youtube.com/watch?v=q7ssnsmzkQs

pe_jess
21-09-2017, 10:07 AM
Từ tuần trước khi The Vietnam War ra mắt, mình nhận được email/ tin nhắn là nên xem phim tài liệu. Chỗ mình học có nhiều sinh viên Việt Nam, nhưng chỉ có mỗi đám VEF là tụ lại đến buổi preview của The Vietnam War.

Chỉ là 36 phút trích đoạn của 10 tập tài liệu VN war nhưng cũng mang lại rất nhiều cảm xúc.

Mình xem đc hết tập 1 và tập 2 VN War. Chỉ ước gì Việt Nam có thể sử dụng phim tài liệu này để chiếu cho học sinh THPT xem trong các tiết lịch sử VN về chiến tranh chống Mĩ. Ông Ken Burn nói là ông ấy không thể xuát bản bộ phim tài liệu này sớm hơn đc, phải đến thời điểm này ông mới chi ra được bộ phim này. 10 người được phỏng vấn trong VN War, cựu lính Mỹ có, cựu lính Vn cộng hòa có, và có rất nhiều lính việt minh/ việt cộng.

VN war cho thấy 3-4 khía cạnh khác nhau của cuộc kháng chiến chống Mĩ. Người Mĩ thì nghĩ là họ phải ngăn cản không cho Nga và Trung (cộng sản) chiếm thêm nhiều đất nữa vì CS với họ là tồi tệ. Người Việt Cộng thì ghét cách cai trị khắc nghiệt của Diệm. Quân Việt Minh nắm đc tình hình miền nam thì giúp việt cộng, chủ yếu chỉ mong đất nước không còn bị chia cắt. Giới lãnh đạo Mĩ thì càng ngày lún càng sâu, mãi tới 72-73 mới bắt đầu tìm cách rút ra vì họ dần nhận thấy rõ rệt chiến tranh này là sai. Giới lãnh đạo miền Nam thì bảo thủ, theo kiểu phong kiến nên càng ngày càng có nhiều người ghét. Giới lãnh đạo miền Bắc thì thấy cơ hội hợp nhất đất nước đến gần, lợi dụng sự căm ghét của người Nam, mà tiến vào "giải phóng" đất nước.

Theo như VN War thì người Mĩ bỏ rất nhiều tiền vào giúp cải cách kinh tế miền Nam. Nhiều vùng miền Nam bấy giờ rất phồn thịnh. Nhưng mặt khác, Diệm lại dùng rất nhiều tiền vào việc "củng cố quyền lực", giết không tha ai không nghe lời ông... vì thế càng ngày càng nhiều người ghét Diệm, thành ra lại ghét luôn Mĩ.

Theo như VN War thì ở miền Bắc, thời kì chiến tranh chống Mĩ, Lê Duẩn có nhiều quyền lực nhất. Quyền lực của cụ Hồ rất yếu rồi. Ông ít phần tham gia những quyết định lớn...

Hồi học lịch sử ở THCS/THPT ở VN, mình ghét lịch sử VN kinh khủng... cơ bản nó khô khan và chứa đầy những ngày tháng mình với mình là "vô nghĩa". Lịch sử TG thì mình chĩ chịu nhớ mỗi WWI và WWII. Ở nhà ông bà, bố mẹ chịu đàm đạo chuyện sử TG với mình- nhất là Tg cận đại, còn nhắc tới sử cận đại VN thì chẳng ai muốn đàm đạo cả. Mấy cái chuyện TG trước đó mình cũng chẳng quan tâm nốt. Bởi thế mình mơ hồ lịch sử kinh khủng. Cứ nghe thời Thiệu, thời Diệm ng Nam thế này thế kia, cứ nghe chuyện ng Bắc sơ tán bomb và chuyện thời bao cấp... nên mình chẳng hiểu lắm lịch sử chút nào. Chỉ biết mình khoái thời Diệm, thời Thiệu hơn là thời bao cấp.

The VN war chơi nhạc Bob Dylan, còn mình coi phim xong cứ muốn nghe nhạc Khánh Ly.

pe_jess
02-10-2017, 04:48 PM
Đây là bài của bác sĩ Võ Xuân Sơn, mình lưu lại.

-----------------------------------------------------------------------
CHIẾN TRANH VIỆT NAM
Sau khi xem hết 10 tập của bộ phim Vietnam war, tôi có thể rút ra một số điều sau về bộ phim. Đây mới chỉ là những điều rút ra từ bộ phim, và tôi muốn kể cho những bạn quan tâm mà chưa có điều kiện xem hết. Bài này khá dài, các bạn có thể đọc từng đoạn.
Bản thân tôi cũng phải quyết tâm lắm mới xem hết được 10 tập của bộ phim. Dự dịnh là tôi sẽ xem lại một lần nữa để có một nhận định sâu sắc hơn về cuộc chiến này.

1. Chủ tịch Hồ Chí Minh:
Là một người yêu nước, đến với cộng sản vì nguyện vọng giải phóng dân tộc, đã từng bị phê bình vì chỉ luôn chăm chú đến vấn đề dân tộc mà không chuyên tâm với tinh thần Quốc tế Cộng sản. Là một chính trị gia lão luyện, một nhà quan hệ công chúng tuyệt vời. Ông có khả năng thu hút quần chúng, chinh phục quần chúng.
Về sau này (sau năm 1960), ông bắt đầu phải chia sẻ quyền lực với Lê Duẩn. Chính vì vậy, mặc dù ông chủ trương hạn chế xung đột vũ trang, (giống như ý kiến của Liên Xô) nhưng Việt nam lại đi theo đường lối của Trung quốc, quyết thống nhất đất nước bằng vũ trang, dưới sự dẫn dắt và lộng quyền của Tổng Bí thư Lê Duẩn.

2. Việt cộng: Là lực lượng mà các nhà làm phim chỉ những người du kích, bộ đội địa phương, cán bộ binh vận... ở miền Nam, tại các địa phương, thuộc sự quản lí của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền nam Việt nam.
Đây là lực lượng du kích, thông thuộc địa hình. Họ chiến đấu rất ngoan cường và quả cảm. Họ quyết liệt và theo đuổi đến cùng mục tiêu thống nhất đất nước, không ngại hi sinh, kể cả tính mạng. Tuy nhiên, các nhà làm phim cho rằng họ tàn ác không kém gì đội quân của Ngô Đình Diệm (nói đúng hơn, các nhà làm phim cho rằng Việt cộng rất tàn ác, và nói rằng, chế độ Ngô Đình Diệm cũng tàn ác không kém gì Việt cộng).

3. Bộ đội Bắc Việt: Đây là cách mà các nhà làm phim gọi lực lượng bộ đội thuộc chính phủ Việt nam Dân chủ Cộng hòa từ miền Bắc vào Nam.
Bộ đội Bắc Việt được mô tả là các chiến sĩ quả cảm, anh dũng, tài giỏi, kiên định. Họ giành được sự kính trọng của đối thủ, những người lính Mỹ. Họ đã làm cho nhiều người lính và sĩ quan Mỹ, Thủy quân lục chiến cũng như Bộ binh, kính phục. Thậm chí, nhiều sĩ quan Mỹ, có cả những sĩ quan cao cấp, cho rằng nước Mỹ đã chọn nhầm phe để đứng chung trong cuộc chiến Việt nam.
Bộ đội Bắc Việt cũng thiện chiến như lính Mỹ, nhưng cũng có nhược điểm là không thông thạo địa hình giống như lính Mỹ. Và Bộ đội Bắc Việt đã khắc phục nhược điểm của mình bằng sự phối hợp tốt với lực lượng Việt cộng tại chỗ. Do sự quả cảm của mình, cùng với sự quyết liệt đánh đến cùng của giới lãnh đạo Bắc Việt, và hỏa lực mạnh của quân đội Mỹ, bộ đội Bắc Việt chết rất nhiều. Trong những trận đánh mà bên Bắc Việt thắng hoặc có khả năng kiểm soát, họ mang hết thương binh và xác đồng đội khi rút đi. Trong những trận thua, hoặc những lúc bị tấn công rát, họ bỏ lại xác đồng đội.

4. Chính quyền Việt nam Cộng hòa:
Xuyên suốt từ đầu cho đến cuối bộ phim, các nhà làm phim cho thấy họ không đánh giá cao chế độ Việt nam Cộng hòa. Chính phủ Ngô Đình Diệm được coi là tốt nhất trong tất cả các chính phủ của chế độ này, lại độc tài gia đình trị, tham nhũng, và ngạo mạn ngay cả với Mỹ.
Khi Mỹ cho quân đổ bộ vào Việt nam, Mỹ hoàn toàn không có bàn thảo gì với chính phủ Việt nam Cộng hòa. Khi người Mỹ bàn bạc và thống nhất kế hoạch ngưng bắn với Bắc Việt, Tổng thống Thiệu chỉ biết được nhờ việc bắt được các cán bộ Việt cộng cấp huyện có tài liệu hướng dẫn thực hiện ngừng bắn. Và sau đó, khi chất vấn Johson thì Tổng thống Thiệu đã bị ép phải đồng ý.
Cái cách mà Tổng thống Mỹ Johson, Bộ trưởng quốc phòng McNamara nói về tướng Nguyễn Khánh, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, và các nhà làm phim nói về Tướng Nguyễn Cao Kỳ, có chút gì đó khinh miệt. Họ coi đây là những người thích quyền lực và thích làm giàu (tham nhũng), và Mỹ dễ điều khiển.
Quân đội Việt nam Cộng hòa đã quá lệ thuộc vào Mỹ. Cho nên, khi Mỹ rút ra khỏi cuộc chiến, gần như ai cũng thấy chính quyền Việt nam Cộng hòa sẽ thua trận. Một quan chức Mỹ còn nói, nếu như những vũ khí mà Mỹ viện trợ cho Việt nam Cộng hòa mà được viện trợ cho Bắc Việt, Bắc Việt sẽ có đủ vũ khí để đánh Mỹ đến cuối thế kỉ.

5. Nước Mỹ:
Nước Mỹ đã mắc một sai lầm nghiêm trọng do bị nỗi sợ hãi Cộng sản chi phối. Nước Mỹ đã bỏ qua Hồ Chí Minh và những đề nghị trợ giúp từ Hồ Chí Minh. Những lá thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh gởi cho các đời Tổng thống Mỹ đều bị chặn lại, và không đến tay người nhận. Từ đó, chính quyền Mỹ quyết định ủng hộ Ngô Đình Diệm, phá vỡ Hiệp định Geneva, và ngày càng lún sâu vào cuộc chiến tranh Việt Nam.

Tổng thống Kenedy, và sau này là Johson, lúc ban đầu đã không muốn bị lún vào với Việt nam. Nhưng niềm tin rằng Mỹ là một đất nước đặc biệt, luôn đúng và bất khả chiến bại, đã làm cho giới lãnh đạo Mỹ quyết định dính ngày càng sâu vào cuộc chiến. Có lúc đã có sự hiện diện của hơn 600.000 lính Mỹ tại Việt nam.

Tổng thống Mỹ Johson là người đưa nước Mỹ dính sâu vào Việt nam. Từ chỗ muốn tập trung xây dựng một "xã hội vĩ đại", ông đã để cho "nỗi sợ cộng sản" áp đảo, đưa nước Mỹ vào con đường sai lầm, dẫn đến sự chia rẽ sâu sắc của nước Mỹ. Tuy nhiên, Johson được mô tả như một vị Tổng thống khá chính trực.

Khi tranh cử, Nixon từng nói, rằng Tổng thống Mỹ đi đến đâu trong nước Mỹ và trên thế giới cũng bị phản đối bởi các cuộc biểu tình chống chiến tranh Việt nam, và ông phải kết thúc điều đó. Chính vì ý tưởng này mà cuộc vận động tranh cử của ông ở Chicago được người dân chào đón.

Trong khi trước đó, Đại hội Đảng Dân chủ diễn ra trong vòng vây của các nhóm biểu tình, mà cảnh sát, quân đội, FBI và cả CIA đã phải dùng vũ lực để giải tán. Có một chi tiết, là những người vận động tranh cử của Nixon đã đi đêm với Tổng thống Thiệu để chứng tỏ chính quyền Johson không thể kết thúc chiến tranh, bảo đảm cho Nixon thắng cử. Nixon tỏ ra là một nhà hùng biện nhưng dối trá.

Từ năm 1968, nước Mỹ bị bạo lực, phân biệt chủng tộc và phong trào phản chiến chi phối, chia rẽ. Thanh niên Mỹ từ chỗ hăng hái xung phong sang Việt nam chiến đấu, đến chỗ cho rằng chống quân dịch, trốn sang Canada mới là dũng cảm. Sự chia rẽ làm cho cả người dân và các nhà lãnh đạo Mỹ lo lắng, và kiên quyết chấm dứt chiến tranh. Sau chiến tranh, mặc dù chưa hoàn toàn, nhưng nước Mỹ đã hàn gắn được rất nhiều.

6. Sự kiện Vịnh Bắc Bộ
Sự kiện Vịnh Bắc Bộ là mấu chốt quyết định để Mỹ tham chiến tại Việt nam. Tuy nhiên, đó lại là một "trận giả". Trước sự kiện thật sự thì có vụ tàu của Hải quân Việt nam bắn tàu Mỹ thật. Và đó là sai lầm. Tướng Võ Nguyên Giáp và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã rất lo lắng (vì họ hoàn toàn không muốn Mỹ có lí do tham chiến trực tiếp tại Việt nam), và ra lệnh điều tra. Tuy nhiên, cuộc điều tra không mang lại kết quả. Người ta nghi ngờ việc xử lí không đến nơi là do người ra lệnh bắn. Người ra lệnh bắn là ai thì ai cũng nghĩ giống nhau.

Mấy tháng sau, khi Tổng thống Johson ra lệnh đánh Bắc Việt nam với lí do Bắc Việt tấn công vào tàu Mỹ chỉ là một sai lầm của việc dịch lại mệnh lệnh của Hải quân Việt nam. Thay vì "bảo vệ các vị trí bị tàu Mỹ tấn công" thì lệnh của phía Việt nam được dịch là "tấn công các tàu Mỹ".

7. Mậu Thân
Mậu Thân là một trang đau thương của Việt cộng và Bộ đội Bắc Việt. Mặc dù các bên đều tuyên bố chiến thắng, nhưng rõ ràng, phe Việt cộng và Bộ đội Bắc Việt bị thiệt hại rất nặng nề, con số thương vong quá lớn. Chiến dịch lần đầu (Xuân), khoảng một nửa của 84 ngàn quân Việt cộng và Bộ đội Bắc Việt bị giết. Mậu Thân lần 2 (khoảng 6 tháng sau lần đầu), khảng hơn 30 ngàn người chết nữa, và lần 3, có khoảng 17 ngàn người hi sinh. Tổng cộng khoảng 90.000 Bộ đội Bắc Việt và Việt cộng chết trong các chiến dịch Mậu thân. Một con số khủng khiếp.

Các nhà làm phim cho rằng Chiến dịch Mậu Thân thể hiện sự quyết đoán và tính toán sai lầm của Tổng Bí thư Lê Duẩn. Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Chủ tịch Hồ Chí Minh bị gạt ra dưới chiêu bài đưa đi chữa bệnh. Thư kí của Chủ tịch Hồ Chí Minh, cùng một số người phản đối, bị bắt giam. Bên phía cộng sản tính toán rằng, với cuộc tổng tấn công và nổi dậy, dân chúng sẽ vùng lên chống lại chính quyền Sài gòn, và làm cho lực lượng quân sự của Việt nam Cộng hòa tan rã. Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Chiến dịch Mậu Thân là một thất bại quân sự của phía cộng sản, nhưng nó lại châm ngòi cho thất bại toàn diện của Mỹ. Nước Mỹ bị chia rẽ nặng nề, các đồng minh cũng không đứng về phía Mỹ. Trong cuộc bầu cử Tổng thống sau đó, Johson đã phải rút lui, không tranh cử. Các ứng viên Tổng thống đều nhắm vào việc tìm cách rút ra khỏi Việt nam. Và Đảng Dân chủ đã thua khá xa.

8. Những câu chuyện man rợ
Trong thời kì Mậu Thân, tướng Nguyễn Ngọc Loan của chính quyền Sài gòn đã rút súng bắn ngay vào đầu một cán bộ Việt cộng bị bắt, trước các phóng viên trong nước và nước ngoài. Điều này làm cho dân Mỹ và cả chính giới Mỹ đều đặt câu hỏi, tại sao Mỹ lại ủng hộ một chính thể có những kẻ như vậy?

Câu chuyện thứ hai thật là đau thương. Chiến dịch Mậu Thân lần thứ nhất tại Huế kết thúc sau 26 ngày giao tranh. 2 tuần sau, trong một cuộc hành quân, quân Mỹ phát hiện một cùi chỏ người nhô lên mặt đất. Họ đào lên thì thấy đó là một hố chôn khoảng 2.800 người, đa số là phụ nữ, có cả trẻ em, nhiều người bị trói và bị giết bằng súng bắn vào đầu.

Đây được cho là do phe cộng sản thực hiện. Có 2 cựu chiến binh Bắc Việt cho rằng, vì tất cả lực lượng bí mật đã bị lộ mặt trong chiến dịch, nên để giữ bí mật thì phải bịt đầu mối. Và đây là vết nhơ của chiến tranh mà không gì có thể gột sạch được. Không biết đây có phải lí do mà bộ phim này bị cấm chiếu ở Việt nam hay không.

Một câu chuyện nữa là Mỹ Lai. Việc này xảy ra vài tháng sau vụ Mậu Thân, nhưng phải mấy năm sau mới được đưa ra ánh sáng. Việc này do một toán lính Mỹ thực hiện, bắn chết hơn 500 dân làng Mỹ Lai gồm phụ nữ, người già, trẻ em. Sự thảm sát chỉ được ngưng lại khi một sĩ quan không quân đứng chắn giữa những lính Mỹ và dân làng, và yếu cầu những lính không quân khác bắn vào đám lính Mỹ nếu họ còn tiếp tục thảm sát dân làng.

Sau đó, sĩ quan các cấp của quân đội Mỹ đã bao che, bưng bít. Khi sự việc đổ bể, dư luận Mỹ cũng chia ra làm nhiều phe, kẻ chống, người ủng hộ. Riêng về những binh lính Mỹ từng bắn giết nhiều thì cho rằng việc giết những dân làng như vậy làm cho họ cảm thấy dễ chịu hơn khi nghĩ về những đồng đội bị quân thù giết chết.

9. Đoạn kết
Nước Mỹ bị chia rẽ, nhiều thanh niên Mỹ có xu hướng thích sử dụng bạo lực… Nước Mỹ đã kịp thời nhìn ra điều ấy, và họ đã tìm cách kết thúc một cuộc chiến bằng việc công nhận sự thất bại. Mặc dù đoạn cuối họ có vẻ không “chơi đẹp” khi bỏ rơi đồng minh Việt nam Cộng hòa, nhưng họ rất thực tế, vì họ đã không thể thắng, kéo dài cũng vô ích.

Mặc dù không nhiều cựu chiến binh và những người liên quan hội nhập hoàn toàn với cuộc sống mới, nhưng về cơ bản, nước Mỹ đã được hàn gắn, dân Mỹ đã đối xử với nhau nhân văn hơn.

Tôi có suy nghĩ: Hình như sau 40 năm Việt cộng và Bắc Việt thắng trong cuộc chiến này, Việt nam lại bị chia rẽ nặng nề. Đạo dức xuống cấp, bạo lực tràn lan. Phải làm sao để hàn gắn lại đây?

pe_jess
09-10-2017, 09:01 AM
Favourite quote today from my professor to sophomores students: "It used to be that the employers would ask if you have any students who know coding. Now all the employers assume that the students know coding... So if you hate coding, it is your own problem, get over it, find a way for your relationship with codes work, because codes don't hate you."

I am not a computer scientist. I am not a computer engineering major. When I finished undergrad, my department just started to think about adding coding to their undergrad program. When I started graduate school, I had to go through the pain of learning to code... mostly by myself. But had it not been for the new "improved k-12 program" in 2006 in VN, which included some basic Pascal, I would not have made it this far with coding. That to be said, I did not go through any fancy coding classes... and if you ask me fancy terminologies about codes and the fancy programming background like what is polynomial solvable... I did not know that until recently...

If most science and engineering majors are expected to know coding now, then computer science may become a general major one day, just like management major in the business school. To go far with your computer science degree, you must self-taught some other specific areas. That is not a problem to them since most computer scientists are smart.

pe_jess
24-10-2017, 06:20 PM
Đang rầu... chiện bất tài vô lực... Là do mình bất tài vô lực mà đùn trách nhiệm qua chuyện mình chỉ là hs NTH đòi trèo cao.

Tại sao HS Nguyễn Thượng Hiền cũng đậu vào các trường đh lớn như y dược sài gòn, y phạm ngọc thạch, đh quốc gia các khoa lấy điểm cao, đh kiến trúc, đh bk, đh ngoại thương sài gòn...

Nhưng mình chưa gặp ai là cưu hs Nguyễn Thượng Hiền và đang theo học tiến sĩ ở nước ngoài?

Tại sao các anh chị/ bạn/ em theo học chương trình tiến sĩ, theo các suất học bổng quốc gia, quốc tế lại toàn là hs từ các trường chuyên: chuyên ở Cần Thơ, chuyên ở Vinh, chuyên ở Huế, chuyên Ams, chuyển tổng hợp, Lê Hồng Phong, năng khiếu, Trần Đại Nghĩa, etc... Ai cũng có quá khứ từ trường chuyên.

Mình tự hỏi, có đúng là học NTH thì hs có level thấp hơn hẳn so với các hs trường chuyên? Vì không từ trường chuyên thì có vào đc y dược, BK, ngoại thương, etc điểm đầu ra cũng thấp hơn so với các bạn từ trường chuyên, thế nên khả năng xin học bổng thấp hơn...

Cái nhóm "bạn" vn của mình bây giờ... vô profile ai cũng toàn xuất xứ từ trường chuyên...

Nhiều khi cái máu sĩ cứ nổi lên, làm mình tủi thân vô cùng vì mình là hs Nguyễn Thương Hiền.

Nhắc tới trường "chuyên", Mark Zuckerberg went to the best HS in the nation!!!! He probably learned all he needed to learn while he was at HS. Mark's HS considers Cornell, Lehigh, etc as 3rd tier tech Universities. That means if you were a B or a C student, you should be able to be accepted to those 3rd tier colleges. Same toward Bill Gates. In general, both Mark and Bill came from really high-income families who could afford the best pre-college education. 1st tier includes Cal-tech, MIT, Naval Academy. Ai kêu không cần học hết ĐH mà vẫn giàu đc mình cười nhạo trong đầu liền cho sự ignorance của mấy ng đó... không cần hết đh nhưng kiến thức ít nhất phải trình độ đh thì mới giữ tiền và phát triển thị trường đc.

Mình nghĩ ở trường chuyên, hs đã đc dạy gần hết kiến thức đh... để đến khi vô đh, chỉ cần cố 1 tí là đc straight As... vì thế HS chuyên xin đc nhiều học bổng quốc tế hơn... Thêm nữa, bạn mình nói là các bạn THPT của chị ấy (từ trường chuyên) toàn đang học tiến sĩ ở các nước khác nhau... nên chị thấy chuyện học tiến sĩ là chuyện đương nhiên. Các bạn THPT của mỉnh bây giờ mới lác đác vài người học thạc sĩ, chủ yếu để đi làm kiếm lương cao hơn...

pe_jess
14-11-2017, 08:27 PM
Nỗi khổ của việc chấm bài tập coding của hs... là code thì dài thoòng loòng... mà kết quả thì sai be sai bét
Nếu mà muốn dòm xem nó sai logic đoạn nào chắc chấm tới sang năm cũng chưa xong...

Thôi thì, cứ kq phần nào sai thì trừ hết điểm phần đó vậy. Tụi nó học đh chứ có phải học trung học đâu. Đứa nào siêng mà chịu xem lại bt cũ thì chịu khó tự fix code vậy.

pe_jess
15-11-2017, 12:43 PM
Chồng nhiều lúc nói những câu tưởng như bâng quơ nhưng đúng dễ sợ...

Sweetie, you should be happy that we are not poor. We don't need to be greedy. We both are not silver spoon kids...

Mình chẳng mơ kiếm nhiều tiền... mình chỉ là tính sĩ hơi bị cao. Nếu có cơ hội đc học ở trường giỏi thì mình cũng muốn học. Hơn nũa, nếu income của mình có thể đến mức độ upper middle class, mình có thể afford cho kids của mình vô học mấy trường giỏi. Hy vọng con mình sẽ đủ giỏi để vào đc Phillip Exeter Academy.

Thương chồng quá. Chồng là người mà càng gần càng thương hơn chứ chẳng thấy ít thương hơn tí nào. Chồng không phải là người thông minh nhất TG nhưng chồng lớn lên trong cái nghèo nên biết tự lập từ nhỏ. Mình cũng thấy vui vì chồng hiền lành, có trách nhiệm với gia đình. Dù lớn lên trong cái nghèo và phải tự lập nhiều, lúc nào chồng cũng vui... có vẻ vô tư ít nghĩ nhiều. Bên chồng nhiều tự nhiên mình cũng thấy cuộc sống vui hơn hẳn. Mẹ nói: không cần người giỏi hơn mình, vác nó về nhà chỉ khổ thân mình, chỉ cần thằng nào chịu khó hiền lành thương vợ thương con là đủ. =)

Mẹ lấy bố vì thấy bố hiền lành chịu khó... và biết là ít nhất sẽ không nghèo vì bố có công ăn việc làm, là anh kỹ sư.

pe_jess
07-03-2018, 04:41 AM
Thời gian trôi qua vưa nhanh mà vừa chậm. Bây giờ mình đếm tháng để được quay trở lại. Mình đã ở Mỹ cũng gần 10 năm. Giờ quay về coi vẫy chứ cũng sốc văn hóa ít nhiều. Ghết nhất là ba chuyện giáy tờ thủ tục này nọ ở đây. Ngay cả chuyện đi làm "nhà nước" cũng đòi hỏi giấy tờ lằng nhằng phúc tạp. Mình sẽ thử việc ở 1 công ty tư nhân... finally, lần đầu tiên sau 27 năm mình không "đi học" nữa. Hy vọng mình con đủ trẻ để adapt vào môi trường này.

Nói gì chứ các công ty tư nhân ở đây bóc lột sức lao động kinh khủng. Họ trả lương thấp và có quyền yêu cầu đi làm thứ bảy, trong khi mấy tay boses thì cho họ cái quyền đi làm trể, về sớm, nghĩ thứ bảy, và lãnh lương theo mức giá nước ngoài.

Cho dù có lên tới quản lý và lương là $1500 thì vẫn cực thấp so với mức lương nước ngoài....

Cún được 1 tháng rồi. Cún chỉ khóc khi đói, khi bị ướt mông (tè hay ị). Hôm nay mình cắt móng tay cho cún, bỏ bao tay ra được rồi.

Nhìn Cún ngủ mà thương gì đâu.

pe_jess
23-01-2020, 10:53 AM
Cún gần dc 2y rồi.
Thòi gian trôi qua chậm thật.
2vc ko ở với nhau hơn 2 năm rồi.

Hy vọng mọi thứ sẽ trôi qua suôn sẻ.
Hy vọng gia đình mình sẽ sớm dc together again.

Mình may mắn vì làm ở công ty mình đang làm.

Thật khó để đc đam mê công việc khi có con nhỏ.
Thật khó để có được cuộc sống xã hội khi có con nhỏ.
Mệt mỏi khi bị trói buộc ở nơi động nghẹt người, muốn cho con đi ra ngoài cũng không đc... mẹ mình còn phán "Con bỏ tập thể dục đi"; "nhiệm vụ củ con là PHẢI Ở NHÀ với con".
Mệt mỏi cứ bị xét nét chửi bới hằng ngày.

Mình có supports từ bố mẹ nhưng sao mình mệt mỏi và stress quá. Cuộc sống của mình bị thu nhỏ đến nỗi mình chỉ có công ty, nhà, và toàn những chửi bới. Nhìn lại chẳng có đc ng` bạn nữa.

Một đứa outdoor, socialize như mình... giờ cứ hẽ nghe chửi bới, nếu không phải là cái hy vọng đc reunite với chồng sớm... chắc đã tự tử lâu rồi.

pe_jess
22-02-2020, 12:17 PM
Hôm nay sinh nhật.
Hôm nay nói mãi mới được ra ngoài chơi... nhờ cậu e chở đi window shopping.
Sinh nhật mình mình bỏ tiển mua đồ ăn để hối lộ cậu em đi chơi cho có bạn.
Sinh nhật mình mình mùa bánh về nhà an mừng sinh nhật.

Mệt, depressed, tại sao mình chẳng thấy happy j cả.
Mẹ làm 1 đống đồ ăn... kêu là vì sinh nhật mình nên mẹ làm 1 đống đồ ăn.

Mình đâu có hứng ăn 1 đống đồ ăn. Mình muốn có 1 hoạt đồng j` đó có gia đình.
Sinh nhật mà sao depress quá

pe_jess
10-01-2023, 09:31 PM
hồi bé xíu, 7-8 tuổi gì đó, nhà ở Gò Vấp nhưng mẹ đã quyết định cho hai chị em lên nhà thiếu nhi thành phố học đàn, học võ, học bóng bàn, và lúc nào chị hai cũng được tẩn mẩn trong thư viện nhà thiếu nhi lục tìm đủ thứ sách truyện từ truyện chữ đến truyện tranh.

Học hết lớp 4 mắt mình cũng cận nặng luôn vì lúc nào cũng nằm ôm truyện... oliver twist, david Copperfield, 4 co con gai nhà March, truyen cổ nga, truyện cồ grim, tuổi thơ dữ dội, không gia đình, võ thị sáu (đọc xong ám ảnh hix hix), những ngày thơ ấu, tắt đèn, dòng sông thơ ấu, harry potter, conan, doremon, inuyasha. NXB hồi đó hoặc tóm tắt truyện hoặc chia truyện dài thành những quyển sách nhỏ nên rất dễ cho đứa trẻ 7-10 tuổi đọc. Nhiều sách mình không hiểu hết nhưng sự tò mò về 1 đứa trẻ cùng lứa trong nhiều tác phẩm và cuộc đời của nó làm mình không thể bỏ sách xuống.

Chuyện học đàn, mình nhớ mình thấy piano thật chán và vô vị... nhưng khi vừa được chuyển qu đàn org, mình đã mê mẩn. Nốt nhạc nhớ răm rắp... cô vừa chỉ cách chỉnh tempo va loại nhạc background rồi cách đọc đánh gam nhạc là mình hí hửng về thử hết bài này đến bài khác trong sách... cứ nghe hay hay mùi mùi là ngồi ráng đánh cho được thôi. Đánh xong rồi muốn cho nó fancy giống richard clayderman mình mò mẫm thu âm hợp âm đủ kiểu... với cây đàn used 2 triệu bố lấy từ nhà bạn về...

Nhạc: lúc đó nhạc background mình thích nhất là tango. CỨ hễ thấy tango là mình sẽ tập chơi trước.

Sau khi thi lớp 5 xong, mình đòi học đàn lai sau 1 năm, ông thầy lớp 6 đến nhà nghe mình đàn xong ngồi 3 tiếng thuyết phục bố cho mình học ở nhac viện... bố nhất nhất không chịu.
Gần đây mẹ kể là hồi đó trước khi mời thầy, Mẹ dẫn mình đến chỗ học đàn chuyên nghiệp gần nhà... họ bảo không dạy được nữa, muốn nâng cao thì phải chuyển qua piano...mình vẫn không thích piano.

Cấp 3, biết nhiều hơn, mình bắt đầu để ý những thứ liên quan đến tango... cụ thể là phim mà người ta co nhảy tango nhìn sâu deep ntn... rồi mình mê xem nhảy và muốn học nhảy...

Ballroom tango làm mình thấy rối rắm. Mình đổi quá focus vào latin, rumba, cha cha, ba cha ta, và salsa. Đi học ở nước ngoài mình học những nơi không đông dân... chỉ có lớp nhảy latin...

Nhờ công việc, mình được sống ở thành phố mid cap. Chỗ này có nhiều activities hơn, từ đi nhảy ballroom for fun lại, mình biết đến 1 loại nhảy là Argentine Tango.

Giờ thì mình biết là cái thứ ballroom tango kia gọi là American Tango, khó chịu, cứng ngắc và không phải tango hay thấy trên phim. Argentine TG là kiểu nhảy hay thấy trên phim. Đang rất mê học nhaỷ Tango...

https://youtu.be/JaEsttvrXkY

pe_jess
10-01-2023, 10:07 PM
Nếu tình đầu là thứ phải kết thúc trong ân hận nuối tiếc, không chỉ có mình, mà mình nghĩ nhiều người cũng sẽ lâu lâu nhớ đến mối tình đó và lại cảm thấy buồn buồn với một đống những câu hỏi whatifs!?

Mình đã kết hôn và có con. Người ấy cũng đã kết hôn năm 2014... Mình chỉ biết tới đó... nhiều khi mình tự hỏi người đó có cuộc sống viên mãn không, có mấy đứa con rồi...hay đã ly dị vợ. Facebook không có hình đôi...

Tự nhiên 6 tháng nay cứ hay nhận dc tin nhắn từ số lạ... " Hi "... rồi tắt ngấm không respond khi mình trả lời.
Hồi đó mình hay test google voice nên hay gửi bạn "Hi" từ random numbers.

Có thể là do mình nhạy cảm thôi.

Argentine Tango description from Google: The Argentine tango lyrics often tell nostalgic, sad tales of lost or unrequited love, and are laments for what cannot be. Modern versions of the dance have extended beyond this of course, but the original meaning was one of despair...

Bạn là 1 bài Argentine Tango của mình.

pe_jess
13-02-2023, 09:29 PM
Tháng 2 có sinh nhật bạn. Có sinh nhật cún. Có sinh nhật mình.

Dạo này mê tango quá...

"Dancing Argentine Tango is like having multiple love affairs in one night. Each last between 10 to 15 mins... nice thing is, those love affairs have no string attached"

Trong Tango, social dance gọi là Milonga. Nhạc tango follow Tanda, 3 tangos, 3 vals, 3 milonga. Vậy nên mỗi bạn nhảy nếu ko có j đặc biệt xảy ra sẽ nhảy 1 lần 1 Tanda kéo dài chừng 10-15 phút.

"Dancing Tango for the embraces and to live in the moment!"

https://youtube.com/playlist?list=PLiFPQ1BHMF7msnIkFtfB1fC2YrgLaurPE