PDA

Xem đầy đủ chức năng : " Hắn " tựa đề cho một con người!!!



bù nhìn
19-08-2014, 09:13 PM
https://scontent-a-mad.xx.fbcdn.net/hphotos-xpa1/v/t1.0-9/10247317_452108864921746_1337781092474977341_n.jpg ?oh=cea824db47d452d34bd7ce51e4e0ef46&oe=5516469D

"Hắn" với tên gọi đủ thấy được con người của Hắn.
Hắn không biết bắt đầu từ đâu với cái Tôi trong Hắn.

Với một ngày đẹp trời con người Hắn bỗng dưng như không muốn đứng lại. Hắn lao ra ngoài chốn không gian, ngước mắt nhìn trời cao với mây xanh thăm thẳm. Hẳn Hắn sẽ tự hỏi con đường bước nên trời cao thật thăm thẳm, Hắn như mơ tưởng một thế giới huyền ảo thuộc về Hắn. Ở chốn xa Hắn đã nhìn thấy chân trời, Hắn đi mãi để mong tới được chân trời đó. Ngay cả khi Hắn leo lên đỉnh núi rất cao để có thể với tới chân trời kia. Nhưng chân trời đó còn rất xa, nó không đơn thuần trong mắt Hắn. Ngay cả khi Hắn thấy được những thanh sắc của cầu vồng. Hắn đã ước nguyện những gì Hắn muốn đem lại cho cuộc sống này. Hắn thốt lên một lời: Ước gì ta được là chàng tiên, được bay đến những người thân yêu, được mang đến cho họ những điều hạnh phúc nhất.

Trong một buổi chiều đầy nắng ấm và gió Hắn đã vươn mình trong ánh sáng ấm áp, và hòa quyện vào từng cơn gió nhè nhẹ thổi. Hắn cố vờn theo từng cơn gió đó để nhờ gió đưa Hắn đến được thế giới thơ mộng của Hắn. Nhưng những cơn gió như vô tình trong ánh nắng, để lòng Hắn nghẹn ngào như tắt đi những hy vọng trong thế giới thơ mộng đó.

Trong đêm tối với bầu trời đầy sao "Hắn". Thật nực cười quá.
Hắn lại mơ tưởng đến thế giới của riêng Hắn. Những ngôi sao tỏa sáng trong đêm với từng giờ lại sát gần nhau. Hắn thấy lạnh cóng trong tâm hồn, lẻ loi trong ánh sao. Đêm càng về khuya khi các ánh sao dần tắt nhưng vẫn còn ông trăng theo sát Hắn, bao chùm lấy Hắn.
Hắn như vỡ òa những nỗi thơ mộng trong Hắn. Dù sao vẫn có được cảnh hiểu lòng người.

Đối diện với thực tại cuộc sống đời thường. Hắn không muốn chấp nhận những điều này. Dĩ nhiên trong Hắn đang tràn ngập tất cả những lỗ lực của bản thân Hắn.

Đối với Hắn mọi người dần quên Hắn. Bởi có lẽ Hắn đã không có được những giây phút dành cho họ. Ngần như Hắn đã quen đối diện với sự lạnh nhạt của cuộc sống thực tạo cho Hắn.

Bạn bè Hắn dần xa Hắn. Hắn quan tâm và luôn tìm mọi cách tốt nhất để giúp bạn bè. Nhưng có lẽ một điều sự thật là Hắn đã ở khoảng cách xa mọi người khi chưa cho là quá xa.

Với bố mẹ, anh em, mọi người trong gia đình Hắn chưa chăm sóc được mọi người. Trong lòng Hắn đau và bị tổn thương.

Với người con gái mà Hắn đã yêu và sẽ mãi yêu đó Hắn cũng dần dời xa. Hắn đã từng mơ ước được cùng nàng đến một chốn thật lãng mạng mà khi đó chỉ có hai người với thiên nhiên tràn ngập tình yêu. Hắn yêu, yêu nàng với một tình yêu chân thật và trong sáng. Nhưng cuộc sống đối với Hắn thật tàn nhẫn, không cho Hắn được trọn vẹn. Hắn đã không đem lại sự che trở, không đem lại cho nàng những niềm vui, không đem lại cho nàng những sự an toàn của tình yêu. Hắn đã không làm được điều đó dù chỉ trong chốc lát.

Trái tim Hắn đau và đau lắm, Hắn đã không làm được cho mọi người.
Hắn cô đơn, Hắn sợ bóng tối, Hắn sợ sự lạnh lẽo,.... Hắn đang phải đối diện với những điều đó.

Hắn như một đứa trẻ điên cuồng, mà gần như nơi nơi Hắn đều hình dung ra Hắn bị xã hội xa lánh Hắn.

Cuộc sống của Hắn vẫn đang trôi theo sự sợ hãi của Hắn.

Hắn cố gắng mỉm cười theo dòng thời gian.

bù nhìn
28-08-2014, 04:14 AM
https://scontent-a-mad.xx.fbcdn.net/hphotos-xpa1/v/t1.0-9/1975187_435901056542527_1568540013_n.jpg?oh=b933d5 06066cc56f5b6a60dc20678c1d&oe=551F27CC

Một ai đó nói thấy lo cho hắn, hắn cần phải thay đổi bản thân một chút, bởi họ có trực giác, thấy một điều gì đó rất mong manh trong con người hắn, sợ hắn sẽ cô đơn – và khi cô đơn dễ ngộ nhận nhiều thứ, sẽ dễ bị người khác làm cho đau khổ một lúc nào đó…

Mong manh… Phải rồi, mong manh lắm! Cái mong manh ấy hắn biết, nhưng không gọi được thành tên. Mọi thứ trong hắn, của hắn đều mong manh. Còn cô đơn? Hắn cô đơn là đúng rồi, chắn chắn rồi, và có lẽ vĩnh viễn không thoát khỏi cô đơn – dù khi ở giữa đám đông, giữa mọi người ồn ã hay khi lặng lẽ, lầm lũi một mình… Chẳng có ai cho hắn bám víu để khỏi trôi đi, lênh đênh trên cái dòng cô đơn mênh mông vô định ấy… Mãi rồi cũng quen, cũng học cách đối diện và chấp nhận… Bởi vậy hắn cười, bức hình nào cũng thấy toe toét một nụ cười. Nhưng có người nói nhìn thấy ở đó là một nụ cười buồn…

Hắn không biết, không thấy ai hiểu được mình – nên đôi lúc chẳng nghĩ nữa, cứ kệ ngày trôi theo một nhịp sống, một không gian sống quanh quẩn, tẻ nhạt lặp đi lặp lại mỗi ngày, không còn sôi nổi như những ngày của thời sinh viên căng tràn nhiệt huyết…

Là thế, cuộc đời mỗi người là một bức tranh – và tự họ sẽ lựa chọn những màu sắc với những cách nhìn, cách nghĩ khác nhau để vẽ nên bức tranh cho cuộc đời mình. Có bức tươi vui, trong sáng, rạng rỡ dưới nắng mặt trời; nhưng cũng có những bức trầm buồn một màu mây xám âm u, chập chờn giông gió…

Còn hắn – nét vẽ nào, và màu sắc gì?

“Có lẽ bản thân mình là một bức tranh loang lổ mọi nét vẽ của cuộc sống, khó định hình, cái gì cũng mong manh – và bởi mong manh nên không rõ nét, không chạm tới được những gì người khác chạm tới…”. Hắn đã nghĩ, đã tự định nghĩa về mình như thế trong một ngày đông thấy lòng chông chênh, và quãng đường phía trước mình sẽ đi qua cũng đầy sương giăng không rõ lối…

Đôi lúc hắn thấy mình như một kẻ bị bỏ quên giữa thành phố này, lạc lõng ngay giữa chính lòng mình, trong giấc mơ của mình… Quên quên – nhớ nhớ… Có lẽ bức tranh loang lổ nhiều nét vẽ khó định hình kia của hắn đều pha lẫn một sắc màu của lãng quên – quên đi nhiều thứ bộn bề, quên đi những mong manh, cô đơn; quên đi cả những giấc mơ không thành… Mà cuộc sống này vốn dĩ đã mặc định một màu lãng quên, phôi pha như thế… Nét vẽ cuối cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay trở về cát bụi đều mang hình hài của sự lãng quên – quên đi mọi ân oán tình thù, cả khi hụt hẫng, đớn đau lẫn khi hạnh phúc… Và chính nét vẽ ấy rồi cũng sẽ mờ dần đi, màu lãng quên thì cứ đậm dần lên theo những phôi pha lấp đầy của thời gian, của lòng người chật chội nhiều toan tính…

teddybear.nnx
08-09-2014, 09:24 PM
hắn cũng là một cái tên thay thế

dauchankiniem
13-09-2014, 08:08 AM
Và rồi, nếu cứ suy nghĩ mãi, hắn cũng không thể thoát được chính cái hố "vô hình" mà chính tay hắn đã dựng nên.

bù nhìn
03-11-2014, 09:32 PM
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/v/t1.0-9/11546_547938715338760_8416205453618994232_n.jpg?oh =57c8ec34d0b346a23f55a5220ce43384&oe=54ABDC6E&__gda__=1423534099_e39dd832513042af0fc903d36fe3947 8

Em xa lạ rồi, kỷ niệm bán được không?!...

bù nhìn
04-11-2014, 09:58 PM
https://scontent-b-sin.xx.fbcdn.net/hphotos-xpa1/v/t1.0-9/10389549_651760268274064_736323501562381412_n.jpg? oh=13bcd3534ea0caa713ae79fdba14b0f2&oe=54F17B99

Cô đơn của một đứa trẻ đơn giản là lúc bên cạnh chúng không có ai. Nhưng cô đơn của người trưởng thành lại là lúc đứng giữa vạn người vẫn thấy tim mình lạnh.

bù nhìn
12-11-2014, 03:57 AM
https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpf1/v/t1.0-9/10403318_551627821636516_4694218123697814485_n.jpg ?oh=e372cc64ded0da8cf769815c96713fcf&oe=54D1C897&__gda__=1424582141_278b34fbd18b05ba9b2347fde8c9d0a c

Hạnh phúc nhiều khi như tờ giấy gấp
ta xếp máy bay rồi ném vụt lên trời
như cái cách xuôi ngược giữa vạn người
kiếm tìm hạnh phúc như một trò may rủi

(Những yêu thương có đôi khi gần gũi
chúng ta vụng về rồi phút chốc đánh rơi...)
(P2T)

bù nhìn
14-11-2014, 03:56 AM
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xap1/v/t1.0-9/10801597_656845637765527_8731305008079201144_n.jpg ?oh=715ddfc8408048297f5c3ee28909354b&oe=54D6934F&__gda__=1424486035_dd5c30defbc2bf5f9b8bee14f0f7a89 1

Hóa ra, yêu và không yêu đều cô đơn như nhau.

Lúc không yêu thì cứ tưởng cô đơn vì không có tình yêu, yêu rồi mới biết, tình yêu chẳng qua là nỗi cô đơn bịa ra mà thành...

bù nhìn
15-11-2014, 04:36 AM
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xaf1/v/t1.0-9/10624589_552187681580530_8746619958897348645_n.jpg ?oh=f47c78539e8594ce48ef816e9946db6c&oe=54D520E6&__gda__=1423712087_89794d12950d1e28b106552e33397d9 5

Mơ ước tỉ lệ nghịch với tuổi tác,theo thời gian,mơ ước cứ teo tóp dần lại,không biết vì khi trưởng thành,người ta ý thức được năng lực bản thân,hay vì người ta sợ khó khăn,ngại thách thức và đương đầu? Ngày bé,mơ ước và thấy vui,lớn lên rồi,ngại ước mơ vì thấy cuộc sống thật mệt! Nhưng nếu không mơ ước nữa,lấy động lực nào mà sống!

bù nhìn
24-11-2014, 12:11 AM
https://scontent-a-mxp.xx.fbcdn.net/hphotos-xpf1/v/t1.0-9/10363784_553002674832364_6397481430223478817_n.jpg ?oh=b92855b3d925ebea878a9bb3d243d35f&oe=5519B331

Không biết, ta đã lạc mất bàn tay người ở ngã rẽ nào trên con đường hun hút ngoài kia?...

bù nhìn
24-11-2014, 10:16 PM
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/v/t1.0-9/10311765_662022890581135_2662493909468836656_n.jpg ?oh=d557ac00b29f7f3ab425c302239faab9&oe=551B7234&__gda__=1423660940_8ecd9905363f593bd707ed5d114986e f

Yêu thương bất hạnh nhất vẫn là một người níu giữ còn một người đã từ bỏ mất. Nhiều câu muốn nói, nhưng câu nào cũng thành thừa thãi...

P/s: Đừng nói với cô ấy tôi vẫn còn yêu...:)

bù nhìn
02-12-2014, 03:55 AM
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfa1/v/t1.0-9/10380969_666292333487524_7549763419473847292_n.jpg ?oh=162d8ff09c69855218cfb9df5f608528&oe=5502D188&__gda__=1426765758_b7d0c6b5a862a9a9614366128257325 d

Tình yêu là không ai muốn bỏ đi. Thế mà giờ giữa chúng ta chỉ còn sự thờ ơ, đôi khi im lặng ám ảnh đến đau lòng. Và ngày không mong chờ đã đến. Ta xa nhau. Không vấn vương. Không mộng mị. Tự dưng rời tay nhau. Là hết !

bù nhìn
04-12-2014, 07:37 PM
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/v/t1.0-9/10847810_667394650043959_8853064261782245070_n.jpg ?oh=6acfc55c24a00258944715eadcdc310d&oe=55184FC8&__gda__=1427606128_c492e21a9adedd1d3fd4267c0f779c9 5

Càng khi cô đơn con người ta mới biết rằng mình đang nhớ quắt quay một điều gì đó, một người đặc biệt nào đó đã hoặc đang đi bên cuộc sống của mình.

Vì đâu mà nỗi nhớ có sức mạnh vô hình đến kỳ lạ. Có thể len lỏi vào những giấc mơ, có thể hiện hữu ngay cả khi ta đang nói cười với một ai đó khác, thậm chí, có thể vu vơ ùa vào trong suy nghĩ những phút ta nhìn đời, nhìn người chơi vơi lạ…

Trong một cuộc tình, yêu đương dù là kẻ chậm chân đến sau hay là người nhanh chân đến trước, dẫu có yêu gần gũi hay xa xôi, vẫn cứ là đó một khoảng trời đong đầy nỗi nhớ.

Khi đem lòng yêu thương một ai đó là khi trái tim ta dành trọn cho một người vốn chẳng phải người thân, không phải bạn bè, chỉ đơn thuần là một người xa lạ. Nhưng người xa lạ ấy làm ta ngơ ngẩn, làm ta vui vu vơ và thành hình một nỗi nhớ vu vơ.

Cho ta nhớ người một chút thôi...

Khoảng thời gian yêu là khoảng thời gian đẹp nhất, là vô tình đong đầy kỉ niệm trên những góc phố ta qua, là những đêm trời mây lặng gió nhưng lòng ta như nổi bão. Nếu người không đến, nếu người không có một câu trả lời, nếu người không hiện diện… lòng ta hẳn sẽ nổi bão mất rồi. Một cơn bão lòng của ngập tràn thương nhớ…

Sau những yêu thương mặn nồng, những ngọt nhạt nơi đầu môi, tình ta rơi vào khoảng nào xa xăm lắm. Mối tình thơ trôi xa dần, tay ta mỏi mệt buông lơi. Kể cả khi chuyện tình hồng kết thúc, phía cuối con đường chỉ còn mình ta độc bước, ai đó thân thuộc đã rời đi, đã chọn cho riêng họ một lối rẽ khác không ta… Thì khi ấy, vẫn còn đó những nỗi nhớ cút côi, nhớ đến hoang hoải trong những kiếm tìm yêu thương vụn vặt…

Ta say người từ những nỗi nhớ, người ơi!!!

Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ người ta yêu thương, từng khờ dại đem yêu thương nhấn chìm tất cả. Những nỗi nhớ chẳng có nổi một bóng hình trọn vẹn, nhưng cứ vô tình bóp nghẹt tim ta…

Nỗi nhớ về người là những nỗi nhớ xót xa, xót xa cho một thời ta mê mải. Ta còn đó những nỗi khờ vụng dại, nhưng nếu chọn lại một lần, vẫn chọn là người mà ta đã yêu thôi.

Cho ta nhớ người một chút thôi...

Nỗi nhớ về người là nỗi nhớ sẽ trôi, một ngày nào đó sẽ trôi, chỉ là ngày ta chưa biết trước. Ta không phiền ôm thương nhớ một mình ta, vẫn đi qua ngày tháng sau chuyện tình chia xa đầy nước mắt. Ta có thể mạnh mẽ đến độ gom yêu thương và gửi nỗi nhớ đi một chiều. Cho đến khi ta mỏi mệt, nỗi nhớ kia cũng tự khắc hóa nhạt nhòa…

Nỗi nhớ chẳng của riêng người, chẳng của riêng ta, nhưng ta giữ khư khư cho riêng ta một nỗi nhớ. Ta ôm trọn vẹn nỗi nhớ vào lòng và sống mạnh mẽ qua những ngày tháng đơn côi, ta không cố gắng chất chồng thêm những mảnh tình hờ, không cố lướt đi nhanh qua những tháng ngày rêu phong cũ. Ai đó cười ta, chê ta… Ừ ta khờ, đến nỗi nhớ cũng khờ khạo giống ta, cứ mải mê gắn với bóng hình người ở đó…

Ta sẽ quên, sẽ lại dành thương nhớ cho một ai đó khác, nhưng hiện tại, cứ để ta nhớ người, dù chỉ là một chút, một chút thôi…

bù nhìn
07-12-2014, 06:47 AM
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xap1/v/t1.0-9/p370x247/10403616_669040489879375_5350190624215924615_n.jpg ?oh=be2774fa577d9e9fd0358e74937ee632&oe=55087AD7&__gda__=1427579017_14533a5836e39b6a175328f9c59ad6e 6

Nhớ quá một thành phố thực ra cũng chỉ là để nhắc nhớ về một người, một ký ức đã chẳng còn thích hợp để gọi tên...

bù nhìn
19-12-2014, 07:56 AM
https://scontent-b-sea.xx.fbcdn.net/hphotos-xpa1/v/t1.0-9/p526x296/10456142_674715872645170_2352091452065843700_n.jpg ?oh=a9b1a3b86d77f1d4a3a0343479e2cc18&oe=5503B4A9

Đêm nay cứ lặng lẽ trôi đi. Không ồn ào, không vồn vã như đêm qua. Vô tình hắn lại bị chính cái bóng đen tù túng về cảm xúc đàn áp. Nỗi buồn lại càng được đà mà lấn tới.

Hắn đang rơi dần vào hố sâu của sự thất vọng khi dòng tin nhắn của hắn gửi đi không được người đáp lại. Khoảng cách giữa hắn và người lại càng được kéo ra xa hơn. Hắn càng cố gắng vun đắp bao nhiêu thì người lại hờ hững, lảng tránh bấy nhiêu. Có lẽ, tình cảm mà hắn dành cho người không đủ lớn để níu kéo người hay người đã thay đổi mà hắn không biết.

Hắn thấy hụt hẫng khi đêm nay, trời chẳng có mưa. Hắn mong đợi cơn mưa này vì nó có thể cho hắn một cảm giác gì đó bình yên, một chút niềm vui thực sự mà hắn đang lang thang đi tìm và hơn thế là giúp hắn kìm hãm sự lớn dần lên của nỗi nhớ người trong hắn.

Bỗng hắn thấy mình cô đơn và lạc lõng quá. Hắn thấy mình cần một lời san sẻ, một cái nắm tay của bất kì ai đó trong lúc này. Quờ tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, hắn lướt nhanh qua những con số trên danh bạ rồi gửi đại một tin nhắn tới họ để mong tìm được sự đồng cảm. Nhưng chẳng ai để ý, chẳng ai đoái hoài gì tới hắn cả. Ngoài bóng đêm bao trùm ra, hắn chỉ còn gió là bạn đồng hành.

Cảm xúc giờ đây của hắn là gì nhỉ? Hắn cũng chẳng rõ. Bóng đêm kia cũng chẳng thể giải thích dùm hắn. Hắn vui vì câu nói của một người xa lạ. Hắn buồn vì những gì diễn ra trong đêm nay. Hắn vui rồi hắn buồn. Hắn hụt hẫng và nhận thấy mình cô đơn. Rồi hắn lại tự đưa mình vào khoảng không của nỗi buồn... Cứ xoay vần hết đêm nay rồi mai sẽ thế nào?

bù nhìn
28-12-2014, 10:02 PM
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/v/t1.0-9/p235x350/10502273_678165108966913_8096787924943873328_n.jpg ?oh=1adad89298690be72c6fdf0216893fa1&oe=553068DE&__gda__=1430772280_d3a8e616f0281b92dc11570cc3a96ab 7

Có đôi lúc, người ta dùng từ “ngày xưa” không phải để chỉ khoảng cách xa về thời gian, mà là để chỉ một khoảng trống lớn trong tâm hồn không thể lấp đầy…

bù nhìn
01-01-2015, 07:00 AM
https://scontent-b-sin.xx.fbcdn.net/hphotos-xpf1/v/t1.0-9/10394646_682784608504963_2145316602139631366_n.jpg ?oh=fba70cb9fb1f090a0ae362805db9f413&oe=553AB58C

Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi một nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm một nỗi buồn ta. Nỗi buồn của một người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai.

Ðừng than thân trách phận. Ðời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Ðêm giao thừa không có người yêu thì buồn lắm nhưng cũng không vì thế mà chết được. Những lễ lạc đi qua đời người mà thiếu vắng hồng nhan thì vẫn có thể vui nhưng là một niềm vui không trọn. Như một khúc hát dở dang. Symphonie inachevée. Một mùa thu không có lá vàng. Một mùa hè không có nắng. Một đêm đông không giá rét.

Trịnh Công Sơn

bù nhìn
05-01-2015, 08:51 PM
https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfp1/v/t1.0-9/p350x350/10922440_688632457920178_8363882191665853895_n.jpg ?oh=2eb894a462262a64469dfda7376221a4&oe=552A3A8F&__gda__=1433324991_8b918cb41308ca2e861f152ac51cebd 7

"Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ…mới thấy cô đơn là thứ chưa bao giờ ta muốn lựa chọn"

bù nhìn
05-02-2015, 10:23 PM
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfp1/v/t1.0-9/1947574_706089889507768_7853123625998382899_n.jpg? oh=eb19abc623a8f32c66204ea65d367def&oe=55584359&__gda__=1431469250_604b4418b7ae881b8f34132cf6ea0aa 9

Những ngày cuối năm...

Đường phố dần náo nhiệt, những khuôn mặt lộ nét rạng ngời, những bước chân dần trở nên vội vã.

Cái rét cuối cùng ngày đông buốt giá cũng trở nên thật ngọt khi vấn vương chút nắng dịu dàng. Dường như cái không khí của ngày xuân đã cận kề gần lắm, Tết đã về đến trong tim mỗi người. Chắc hẳn tôi cũng đã cứ mãi tin như thế nếu như...

Nếu như một ngày không tình nghe được câu chuyện của cô bạn cùng lớp về nỗi lo cho chiếc vé tàu trở về quê ngày Tết.

Nếu như không được nghe kể về bao cái Tết xa nhà của bác lái xe taxi vẫn thường đưa đón tôi. Tết của bác vẫn là những hành trình quen thuộc cùng với chiếc xe này.

Nếu như không có lần phải ra khỏi nhà vào buổi sáng sớm, thấy anh bảo vệ đang cặm cụi lau những vết bẩn trên từng chiếc yên xe, rồi lần lượt sắp xếp chúng thật ngay ngắn. Ngày Tết với anh chắc vẫn sẽ bắt đầu bằng những sáng tinh mơ như thế.

Nếu như không có buổi tối rét buốt tạt vào hàng ngô nướng ven đường, rồi được biết những bắp ngô bé nhỏ mà những người khách qua đường như mình đang cầm trên tay lại là hi vọng để sinh sống cho cả một gia đình.

Nếu như không ghé vào gánh hàng hoa dạo thì cũng đâu thể biết được rằng thì ra không phải ai cũng có quyền lựa chọn về phần mình những bông hoa tươi tắn nhất. Có những người đã tận tụy chăm bón, dưỡng nuôi nhưng cuối cùng chỉ có thể giữ lấy những gì đã tàn phai...

Tết về với niềm vui, hạnh phúc, và cả những hy vọng. Tết là để dành cho tất cả mọi người. Nhưng dường như không phải ai cũng giống như ta được hòa vào những hân hoan, náo nức ấy một cách trọn vẹn. Tết không phải lúc nào cũng là yên ấm đủ đầy. Tết với một số người đôi khi là lo toan mưu sinh nặng nhọc, với người khác có khi lại là niềm mong muốn tới cháy lòng được đoàn viên, được sum họp. Tết lắm khi trở thành sợ hãi, âu lo cũng vì những lẽ ấy...

Những ngày cuối năm bận rộn, đừng vì những bước chân vội vã quá đỗi mà khiến mà ánh mắt cũng trở nên hời hợt. Đừng vì bởi trái tim ta đong đầy những háo hức, mong chờ cho một năm mới đang tới gần mà để nó hẹp đi vài phần. Đôi khi dừng lại một chút là để cho mình vài khoảng lặng giữa cái náo nhiệt ngày cuối năm, là để nhận ra mình đã may mắn và hạnh phúc đến nhường nào, là để học cách biết nhìn rộng ra thế giới bên ngoài,là để biết cảm thông và thấu hiểu...

Với chúng ta,

Tết đã đến rất gần...

Với bao người,

Tết vẫn còn xa lắm...

bù nhìn
01-03-2015, 09:25 AM
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpf1/v/t1.0-9/s851x315/11017075_715787685204655_3242382107145634017_n.jpg ?oh=87a84607c08c8533264507ccdfe3e2e3&oe=5580DCFD&__gda__=1435848000_1926d2f7be22d8f0f90f26f8e3074be e

Hóa ra thứ khôn nhất chính là trái tim. Nó đợi cho khối óc và cơ bắp mệt lử rồi mới cất tiếng - lúc nửa đêm.

bù nhìn
15-03-2015, 08:31 PM
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpf1/v/t1.0-9/11026215_614160025383295_4505229312276671500_n.jpg ?oh=0625fe91a3a026432ef05b325f8ee22e&oe=55B3B056&__gda__=1437855548_b493f56ac8407efec16bf1079d4e23f 9

"Trên đời này, có hai điều khiến con người ta trở nên thực sự đáng thương: một là khi đã quen phải làm bạn với cô đơn; và hai, là khi đối diện với đau thương, lại quên mất phải đau như thế nào."

bù nhìn
01-04-2015, 11:16 PM
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/v/t1.0-9/11071809_734487123334711_5374946738840364673_n.jpg ?oh=4fea8064c88f12b064d6fcf3f41d0339&oe=559D140B&__gda__=1433397171_0621415549649ccc2ff068202e88e96 5

Em biết không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi, cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng ngày lạc mất nhau...

bù nhìn
03-05-2015, 07:04 PM
https://m.ak.fbcdn.net/sphotos-c.ak/hphotos-ak-xat1/v/t1.0-9/11215831_638981456234485_860096618619319579_n.jpg? oh=99ef28dce8df5bf5b4608d816fe169c2&oe=55C4A2F7&__gda__=1440534275_b87aaec72cb233be84ba787d5b5d61f f

Đến cả khoảng không cũng mang hình hài nỗi nhớ, thì nhìn về phía nào cũng chỉ thấy một trời thương...

bù nhìn
03-07-2015, 10:35 AM
https://scontent-sin1-1.xx.fbcdn.net/hphotos-xta1/v/t1.0-9/10300320_762689997181090_1527167229873193644_n.jpg ?oh=f5924d932d858ec4ab705b9e4def9f57&oe=56167F28

Tôi không cho phép mình từ bỏ thói quen thương nhớ, hay để bản thân mất đi ham muốn yêu đương.
Đúng hơn, là tôi sợ bị cô đơn lột trần, sợ chẳng có gì ngoài sự một mình. Vậy mà lúc này, vẫn đang là bạn đồng hành với nó.
Chẳng nhớ nổi đã bao lâu lồng ngực như thừa, không nhói lên hay nhức nhối. Môi khô, tay vắng, không có dấu vết nào của hò hẹn.

Chỉ biết tự đốt mình. Đêm mênh mông buồn, tim càng mong manh.

Hạt Tiêu
03-07-2015, 10:38 PM
"Nếu không thể quên thì hãy cứ nhớ.
Nếu không thể bỏ đi được thì cứ hãy giữ lại bên cạnh mình.
Nếu dứt khoát một lần quá khó khăn thì hãy cứ yêu đi yêu lại cho đến khi nào quên được thì thôi.
Vì mỗi lần yêu lại, là thêm một lần tình yêu vơi đi một chút…."

bù nhìn
02-08-2015, 06:32 PM
https://scontent-sin1-1.xx.fbcdn.net/hphotos-xft1/v/t1.0-9/11800123_678894495576514_9061632343111838850_n.jpg ?oh=55588c94852c75a9abc14b02e209692f&oe=56527E89

Thỉnh thoảng bạn bè có cùng một câu hỏi đó và tự vấn mình, kiểu :" Mày có cô đơn không ?".

Trả lời như thế nào nhỉ?! Uhm,...một kẻ có nỗi nhớ, thì chẳng bao giờ cô đơn cả.

bù nhìn
16-10-2015, 11:24 PM
https://scontent-lax3-1.xx.fbcdn.net/hphotos-xat1/v/t1.0-9/12065792_167973373547866_7410672791602184203_n.jpg ?oh=d33ac354d4c8ad587412cc71e76aef44&oe=56C17301


"Chẳng biết từ khi nào nỗi buồn đã hóa thành thói quen
Sự cô đơn được coi như chuyện bình thường của lẽ sống.
Chẳng biết từ khi nào trái tim đã trở thành trống rỗng
Nỗi nhớ bỗng vô hồn bởi thiếu vắng khát khao.

Chẳng biết từ khi nào nắng hóa kiếp hanh hao,
Người cũng quên mất đã trao người câu hứa.
Cơn mưa vẫn thét gào bên bậc thềm trước cửa
Người đối với người thêm một nửa bơ vơ..."

bù nhìn
17-03-2016, 10:06 PM
"Ngày tôi từ bỏ giấc mơ xê dịch của mình, vẫn hay đùa, rằng thành tựu lớn nhất trong những tháng ngày rong ruổi là đã quen biết và yêu thương cô.
Ngày cô rời bỏ yêu thương của hai đứa, điểm dừng không còn là mục đích của tôi nữa. Nhưng tôi lại bắt đầu sợ hãi những chuyến đi. Tôi không hay đau buồn vì những kết thúc, nhưng luôn bị ám ảnh bởi những gặp gỡ và rẽ ngang..."