Độc Nguyệt Cầm
01-06-2011, 07:32 PM
Như lục bình trôi
[Rời rạc]
Bị ám bởi bằng lăng tím của Sói :so_funny:
Quà 1/6 muộn cho Tiểu Chu, con gái Bồ Công Anh, Kún và Ốc :huglove:
"Nếu có một loài hoa nào khiến em nhớ mãi, thì chỉ có thể là loài hoa tím ấy mà thôi..."
Chúng ta lớn lên bên nhau, tuổi thơ anh bập bềnh như cánh bèo giữa bốn mùa sông nước. Tuổi thơ em trắng ngần như hoa trang, bé nhỏ và đầy kiêu hãnh.
Sông quê mỗi lần nổi gió, lục bình trôi dạt khắp nơi, chỉ có hoa trang vẫn an nhiên, yên ổn tiếp tục cuộc đời nơi con nước ấy.
Hoa lục bình mỗi mùa nở rộ là tím ngăn ngắt cả một khúc sông dài. Loài hoa ấy mong manh và dễ tan nát, nhưng lại rất mực dịu dàng. Em thường trốn mẹ ngủ trưa, lẽo đẽo chạy theo anh dọc bãi sông quê. Có lần anh nói với em rằng:
- Anh nghe nói trên đời này còn có loài hoa phượng vĩ tím, đẹp lắm.
- Anh nói dối, phượng vĩ màu đỏ chứ.- Em chu môi cãi lại.
- Thật mà. Mẹ anh kể thế. Khi nào lớn lên, anh nhất định đi tìm hái về cho em.
- Ứ, em không cần. Anh không được đi đâu hết. Em sẽ chỉ thích lục bình thôi.
- Ừ, thì anh không đi nữa.
Một sáng sớm sau khi cơn bão qua đi, bè lục bình anh kết cho em chơi bị sóng đánh tan. Em khóc chạy đi tìm anh, đòi anh kết cho em một bè hoa khác.
Anh, vẫn yêu chiều em, dịu dàng như loài hoa tím biếc.
Mùa bão năm ấy, em bắt đền lục bình đã không mang anh trả lại cho em.
Mẹ anh cầm bát cơm, quả trứng, cắm hương dọc bãi sông gọi hồn anh đến lạc giọng. Có đến mấy tháng trời, mẹ anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi khắp bãi sông quê mình. Cho đến một ngày, bà mất hút trong một cơn mưa dông chiều tầm tã, và chẳng bao giờ trở vè nữa.
Mỗi lần nhìn hoa nở, em lại nhớ anh- cụm lục bình vẫn trôi nổi không dừng trong lòng em.
Người yêu em, có lần đi công tác xa, đã mang về cho em một chùm phượng vĩ tím- loài hoa năm nào anh hứa tìm cho em. Nhưng với em, màu tím lục bình vẫn luôn ám ảnh không rời.
Anh biết không, nếu có một loài hoa nào khiến em nhớ mãi, thì chỉ có thể là loài hoa tím ấy mà thôi...
31/5/2011
[Rời rạc]
Bị ám bởi bằng lăng tím của Sói :so_funny:
Quà 1/6 muộn cho Tiểu Chu, con gái Bồ Công Anh, Kún và Ốc :huglove:
"Nếu có một loài hoa nào khiến em nhớ mãi, thì chỉ có thể là loài hoa tím ấy mà thôi..."
Chúng ta lớn lên bên nhau, tuổi thơ anh bập bềnh như cánh bèo giữa bốn mùa sông nước. Tuổi thơ em trắng ngần như hoa trang, bé nhỏ và đầy kiêu hãnh.
Sông quê mỗi lần nổi gió, lục bình trôi dạt khắp nơi, chỉ có hoa trang vẫn an nhiên, yên ổn tiếp tục cuộc đời nơi con nước ấy.
Hoa lục bình mỗi mùa nở rộ là tím ngăn ngắt cả một khúc sông dài. Loài hoa ấy mong manh và dễ tan nát, nhưng lại rất mực dịu dàng. Em thường trốn mẹ ngủ trưa, lẽo đẽo chạy theo anh dọc bãi sông quê. Có lần anh nói với em rằng:
- Anh nghe nói trên đời này còn có loài hoa phượng vĩ tím, đẹp lắm.
- Anh nói dối, phượng vĩ màu đỏ chứ.- Em chu môi cãi lại.
- Thật mà. Mẹ anh kể thế. Khi nào lớn lên, anh nhất định đi tìm hái về cho em.
- Ứ, em không cần. Anh không được đi đâu hết. Em sẽ chỉ thích lục bình thôi.
- Ừ, thì anh không đi nữa.
Một sáng sớm sau khi cơn bão qua đi, bè lục bình anh kết cho em chơi bị sóng đánh tan. Em khóc chạy đi tìm anh, đòi anh kết cho em một bè hoa khác.
Anh, vẫn yêu chiều em, dịu dàng như loài hoa tím biếc.
Mùa bão năm ấy, em bắt đền lục bình đã không mang anh trả lại cho em.
Mẹ anh cầm bát cơm, quả trứng, cắm hương dọc bãi sông gọi hồn anh đến lạc giọng. Có đến mấy tháng trời, mẹ anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi khắp bãi sông quê mình. Cho đến một ngày, bà mất hút trong một cơn mưa dông chiều tầm tã, và chẳng bao giờ trở vè nữa.
Mỗi lần nhìn hoa nở, em lại nhớ anh- cụm lục bình vẫn trôi nổi không dừng trong lòng em.
Người yêu em, có lần đi công tác xa, đã mang về cho em một chùm phượng vĩ tím- loài hoa năm nào anh hứa tìm cho em. Nhưng với em, màu tím lục bình vẫn luôn ám ảnh không rời.
Anh biết không, nếu có một loài hoa nào khiến em nhớ mãi, thì chỉ có thể là loài hoa tím ấy mà thôi...
31/5/2011