Thanh Vũ
29-05-2011, 01:33 PM
Tác phẩm:Phép giao hoán.
Người viết: Thanh Vũ
Thể loại: Tình cảm học đường.
Tình trạng: Vừa mới bắt đầu.
Giới hạn: 13+
~~~~*tắt đèn*~~~~
:hum:Thấy người người viết teen fic, nhà nhà viết teen fic. Mình cũng một phút ham hố hóng hớt, chém ra fic này, mong các bạn ủng hộ:hum:
*kéo rèm*
Sáng ngày 5/9 tại Trường THPT Hoa Anh Đào, trường THPT có điểm chuẩn cao nhất nước.
Lớp 10A8.
Sau buổi lễ khai giảng là buổi sinh hoạt chủ nhiệm trên lớp. Cô giáo giở sổ điểm danh.
“Lê Nhật Minh Anh”
“Có!”
“Lê Hoàng Xuân Bách”
“Có!”
“Lê Trân Thủy Cúc”
“Có!”
“Lê Nguyễn Xuân Dung”
“Có!”
Và 1 dãy dài dằng dặc những cái chữ “Lê …” ở phía sau. Tầm 30-40 cái.
Một đứa (cũng họ Lê) khều đứa ngồi trên.
_Lê với chả xá lị, tao nhớ mấy cái cây ăn trái đâu có cây nào rây mơ rễ má kiểu này.
_Ờ... - Đứa bị khều mặt mày có chút biến sắc, cũng gật đại cho qua chuyện.
“Nguyễn Lê Minh Yên.”
“Dạ có!” - Đứa mới nãy bị khều hớt hải đứng lên, hô dõng dạc. Đó cũng là lúc 44 cặp mắt nhà họ Lê trong lớp chọc lủng gáy nó, nhìn nó săm soi (không rõ là ngưỡng mộ hay tò mò) như săm soi thú quý hiếm báo động đỏ cấp cao.
Tha cho nó đi, nó cũng là con người kia mà, không lẽ, chỉ vì lạc nhầm vào 1 cái lớp có họ hàng rây mơ rễ má dính chùm dính lẹo này mà nó bị thoái hóa từ loài người trở thành thú quý hiếm hay sao?
Ai da, ai bảo nó không phải họ Lê. Cơ mà, nó cũng có chữ Lê kia mà, chỉ là không phải đứng đầu tiên thôi.
_Hôm nay lớp chúng ta đi học đầy đủ, cô rất hài lòng. - Cô giáo chủ nhiệm đóng danh sách lại rồi ngẩng lên. - Giới thiệu với cả lớp. - Cô giáo cầm 1 viên phấn, rồi bắt đầu viết tên mình lên bảng. - Tên cô là …. Lê Thị Xuân Hương.
Rồi, xong. Nó thật sự chính thức trở thành thú-quý-hiếm-báo-động-cấp-cao.
~* chuyển cảnh *~
Lớp 10A7. Giờ điểm danh.
“Lê Nguyễn Minh Yên.”
“Dạ có!”
_Một bạn họ Lê duy nhất trong lớp chúng ta. Thầy hy vọng thành tích học tập của em sẽ thật là “Lê” thê. - Thầy chủ nhiệm đóng danh sách lớp lại, rồi viết tên mình lên bảng. - Còn bây giờ, cả lớp, tên của thầy là... Nguyễn Văn Xuân Trường.
Đứa họ Lê chết trân giữ lớp, mồm nó đơ như tượng. Nó là con-thú-quý-hiếm duy nhất họ Lê lọt trong danh sách 45 học sinh mà trong đó 44 mống là con nhà họ Nguyễn, à không, chính xác là 45, vì thầy chủ nhiệm cũng con cháu cụ Gia Long Nguyễn Ánh kia mà.
~* chuyển cảnh *~
Giờ ăn trưa, bữa trưa đầu tiên của năm học mới. Không có nhiều học sinh ở lại trường nghỉ trưa, chỉ có những đứa ở trọ hay sống xa nhà mới đăng ký bán trú. Và Minh Yên là một trong số đó.
Thực đơn trong canteen trường khá phong phú, nhưng Minh Yên chỉ trung thành duy nhất một món “Cơm sườn”. Món mà một ngày 3 bữa, cứ đúng giờ là nó lại ăn.
Bàn ăn trong canteen khá rộng, có thể đủ cho 5-6 đứa cùng ngồi 1 bàn, nhưng những chiếc bàn Minh Yên lướt qua, đều đã chật kín người, chỉ trừ một chiếc trong góc nhà ăn. Ngồi ở đó chỉ có duy nhất 1 cô bé lớp 10, mái tóc tém ôm sát gương mặt, rất xinh gái. Tại sao Minh Yên biết đứa đó học lớp 10? Vì nó mặc đồng phục mới, đồng phục mới là thế nào? Trường này trước đây bắt buộc học sinh mặc đồng phục rất nghiêm ngặt. Nay, cả nam lẫn nữ chỉ cần quần tây áo sơ mi chỉnh tề là đủ.
Do đó, đứa nào không mặc đồng phục, nghĩa là đang mặc đồng phục mới.
Minh Yên rất đẹp trai. Vì lẽ đó, đi đến đâu cũng có những ánh mắt trầm trồ thán phục bám theo nó, con gái vây quanh nó. Đi dạo cũng đi chung với con gái, ngồi học cũng ngồi cùng con gái, kể cả ăn trưa cũng phải ngồi cạnh con gái. Một chỗ ngồi như thế còn không mau tận dụng, Minh Yên đến bên chiếc bàn có cô bé xinh xinh nọ, dịu dàng nói.
_Mình ngồi đây được chứ?
Cô bé xinh xinh đó ngẩng lên, nhìn Minh Yên săm soi một hồi, rồi cười tác quác tới mang tai, đáp.
.
_Được chứ sao không.
Minh Yên ngồi xuống, rất tự nhiên, và bắt đầu ăn. Cô bé kia cũng tiếp tục ăn. Hai đứa cứ cắm cúi ăn mà không nói gì, tiếng nào với ai. Những bàn xung quanh thi thoảng có những cặp mặt tò mò ngó sang. Một đứa rất đẹp trai và một đứa cực kỳ xinh gái, đang ngồi ăn với nhau, đối diện nhau, cùng một bàn. Trai tài gái sắc thế, mà sao lạnh nhạt đến thế.
_Ê! Minh Yên!
Chẳng biết chui từ đâu lên một thằng bá vơ đập bàn cái bộp, làm hai cái mặt đang cắm cúi ăn đồng loạt ngẩng lên.
_Cái gì? - Đôi trai tài gái sắc cùng đồng thanh.
_Hê, hai người cùng tên à? - Thằng bá vơ nọ cười hề hề ra chiều thích thú lắm. Rồi nó xua tay trước mặt Minh Yên đẹp trai mà chỉ chỉ vào đứa rất xinh gái bên cạnh. - Tôi không kêu ông. Tôi kêu thằng này.
_Có chuyện gì? - Lúc này, đứa rất xinh gái mới giở giọng lè nhè của một .. thằng con trai vừa bể tiếng.
_Lúc nãy thầy Lý giảng nhanh như điện tao chép không kịp, mày cho tao mượn tập nha.
_Rồi, đầu giờ chiều qua bàn tao lấy, Giờ té đi cho đẹp trời, nhìn mặt mày ăn mất cả ngon. - Trái... cổ xinh xinh đều đặn lên xuống theo khuôn miệng xinh xinh của cô bé xinh xinh.
Minh Yên rất đẹp trai lúc này dừng đũa, hai tay bưng phần cơm của mình lên, đứng bật dậy, rồi quay đi.
_Bạn ăn xong rồi à? - “Cô bé xinh xắn” quay sang nó hấp háy mắt.
_Tớ không thích ăn cùng bàn với con trai. - Minh Yên nói mà không ngoảnh mặt lại. Dừng lại một chút, nói thêm. - Dù cho bạn có xinh hơn cả con gái thật. - Nói rồi, Minh Yên te te đi một nước (gần như là bỏ chạy).
_Mày.nói.ai.xinh.như.con.gái? - Cái bàn tội nghiệp một lần nữa rung lên vì bị một nắm đấm đập thật mạnh xuống.
Nhưng cái tên đẹp trai ngời ngời đã mất dạng không sủi chút tăm.
_Thằng.đó.đâu.rồi? - “Cô bé xinh xắn” nghiến răng kèn kẹt. - Dám bảo tao giống con gái, tao phải dần cho nó nhừ xương.
_Ê, nó bỏ quên cặp nè mày. - Thằng bạn bên cạnh hồ hởi reo to. - Bỏ của chạy lấy người kìa.
Trên chiếc ghế lúc nãy cái tên đep trai ngời ngời ngồi xuống, là một chiếc cặp táp bằng da có dây đeo chéo, rất thanh lịch.
_Nó bỏ quên cặp thì mắc mớ gì tới tao?
_Coi tập vở của nó là biết nó lớp nào chứ gì. Nắm trong lòng bàn tay rồi, sợ không bóp chết nó được sao?
_Ừ, mày nói đúng. - Minh Yên gật gù.
Rồi hai đứa hè nhau mở chiếc cặp táp đó ra. Bên trong có một ít tập vở được bao bì cẩn thận lắm, mới nguyên, chưa đề cả tên, một bộ đồng phục, một bộ đồ nhỏ … của con gái.
_Ây da. - Thằng bạn vỗ tay đánh bốp. - Thằng này ghê bay. Mới bé tý mà đã tập tành tàng trữ hàng nóng rồi.
_Cái thứ này mà cũng đậu được vào đây. Tao không chấp nhận được.
_Tao cũng không thể chấp nhận được, đạo đức suy đồi quá. Tao với mày hôm nào phải dạy dỗ nó một bữa. Sống là phải biết trước biết sau, chia sẻ với bạn bè nữa chứ.
Hai thằng tiếp tục lục lọi một hồi, tìm thấy một cuốn sổ liên lạc.
Trang sơ yếu lý lịch đã được điền đầy đủ, chữ viết rất nắn nót, sạch đẹp.
Trên ảnh chính là cái tên đẹp trai ngời ngời khi nãy.
Dòng đầu tiên.
Họ và tên: Lê Nguyễn Minh Yên.
Giới tính : Nữ.
Oành! Oành! Oành!
Sét đánh ngang tai.
~~~~ hạ rèm ~~~~
======== to be countinue ======
Người viết: Thanh Vũ
Thể loại: Tình cảm học đường.
Tình trạng: Vừa mới bắt đầu.
Giới hạn: 13+
~~~~*tắt đèn*~~~~
:hum:Thấy người người viết teen fic, nhà nhà viết teen fic. Mình cũng một phút ham hố hóng hớt, chém ra fic này, mong các bạn ủng hộ:hum:
*kéo rèm*
Sáng ngày 5/9 tại Trường THPT Hoa Anh Đào, trường THPT có điểm chuẩn cao nhất nước.
Lớp 10A8.
Sau buổi lễ khai giảng là buổi sinh hoạt chủ nhiệm trên lớp. Cô giáo giở sổ điểm danh.
“Lê Nhật Minh Anh”
“Có!”
“Lê Hoàng Xuân Bách”
“Có!”
“Lê Trân Thủy Cúc”
“Có!”
“Lê Nguyễn Xuân Dung”
“Có!”
Và 1 dãy dài dằng dặc những cái chữ “Lê …” ở phía sau. Tầm 30-40 cái.
Một đứa (cũng họ Lê) khều đứa ngồi trên.
_Lê với chả xá lị, tao nhớ mấy cái cây ăn trái đâu có cây nào rây mơ rễ má kiểu này.
_Ờ... - Đứa bị khều mặt mày có chút biến sắc, cũng gật đại cho qua chuyện.
“Nguyễn Lê Minh Yên.”
“Dạ có!” - Đứa mới nãy bị khều hớt hải đứng lên, hô dõng dạc. Đó cũng là lúc 44 cặp mắt nhà họ Lê trong lớp chọc lủng gáy nó, nhìn nó săm soi (không rõ là ngưỡng mộ hay tò mò) như săm soi thú quý hiếm báo động đỏ cấp cao.
Tha cho nó đi, nó cũng là con người kia mà, không lẽ, chỉ vì lạc nhầm vào 1 cái lớp có họ hàng rây mơ rễ má dính chùm dính lẹo này mà nó bị thoái hóa từ loài người trở thành thú quý hiếm hay sao?
Ai da, ai bảo nó không phải họ Lê. Cơ mà, nó cũng có chữ Lê kia mà, chỉ là không phải đứng đầu tiên thôi.
_Hôm nay lớp chúng ta đi học đầy đủ, cô rất hài lòng. - Cô giáo chủ nhiệm đóng danh sách lại rồi ngẩng lên. - Giới thiệu với cả lớp. - Cô giáo cầm 1 viên phấn, rồi bắt đầu viết tên mình lên bảng. - Tên cô là …. Lê Thị Xuân Hương.
Rồi, xong. Nó thật sự chính thức trở thành thú-quý-hiếm-báo-động-cấp-cao.
~* chuyển cảnh *~
Lớp 10A7. Giờ điểm danh.
“Lê Nguyễn Minh Yên.”
“Dạ có!”
_Một bạn họ Lê duy nhất trong lớp chúng ta. Thầy hy vọng thành tích học tập của em sẽ thật là “Lê” thê. - Thầy chủ nhiệm đóng danh sách lớp lại, rồi viết tên mình lên bảng. - Còn bây giờ, cả lớp, tên của thầy là... Nguyễn Văn Xuân Trường.
Đứa họ Lê chết trân giữ lớp, mồm nó đơ như tượng. Nó là con-thú-quý-hiếm duy nhất họ Lê lọt trong danh sách 45 học sinh mà trong đó 44 mống là con nhà họ Nguyễn, à không, chính xác là 45, vì thầy chủ nhiệm cũng con cháu cụ Gia Long Nguyễn Ánh kia mà.
~* chuyển cảnh *~
Giờ ăn trưa, bữa trưa đầu tiên của năm học mới. Không có nhiều học sinh ở lại trường nghỉ trưa, chỉ có những đứa ở trọ hay sống xa nhà mới đăng ký bán trú. Và Minh Yên là một trong số đó.
Thực đơn trong canteen trường khá phong phú, nhưng Minh Yên chỉ trung thành duy nhất một món “Cơm sườn”. Món mà một ngày 3 bữa, cứ đúng giờ là nó lại ăn.
Bàn ăn trong canteen khá rộng, có thể đủ cho 5-6 đứa cùng ngồi 1 bàn, nhưng những chiếc bàn Minh Yên lướt qua, đều đã chật kín người, chỉ trừ một chiếc trong góc nhà ăn. Ngồi ở đó chỉ có duy nhất 1 cô bé lớp 10, mái tóc tém ôm sát gương mặt, rất xinh gái. Tại sao Minh Yên biết đứa đó học lớp 10? Vì nó mặc đồng phục mới, đồng phục mới là thế nào? Trường này trước đây bắt buộc học sinh mặc đồng phục rất nghiêm ngặt. Nay, cả nam lẫn nữ chỉ cần quần tây áo sơ mi chỉnh tề là đủ.
Do đó, đứa nào không mặc đồng phục, nghĩa là đang mặc đồng phục mới.
Minh Yên rất đẹp trai. Vì lẽ đó, đi đến đâu cũng có những ánh mắt trầm trồ thán phục bám theo nó, con gái vây quanh nó. Đi dạo cũng đi chung với con gái, ngồi học cũng ngồi cùng con gái, kể cả ăn trưa cũng phải ngồi cạnh con gái. Một chỗ ngồi như thế còn không mau tận dụng, Minh Yên đến bên chiếc bàn có cô bé xinh xinh nọ, dịu dàng nói.
_Mình ngồi đây được chứ?
Cô bé xinh xinh đó ngẩng lên, nhìn Minh Yên săm soi một hồi, rồi cười tác quác tới mang tai, đáp.
.
_Được chứ sao không.
Minh Yên ngồi xuống, rất tự nhiên, và bắt đầu ăn. Cô bé kia cũng tiếp tục ăn. Hai đứa cứ cắm cúi ăn mà không nói gì, tiếng nào với ai. Những bàn xung quanh thi thoảng có những cặp mặt tò mò ngó sang. Một đứa rất đẹp trai và một đứa cực kỳ xinh gái, đang ngồi ăn với nhau, đối diện nhau, cùng một bàn. Trai tài gái sắc thế, mà sao lạnh nhạt đến thế.
_Ê! Minh Yên!
Chẳng biết chui từ đâu lên một thằng bá vơ đập bàn cái bộp, làm hai cái mặt đang cắm cúi ăn đồng loạt ngẩng lên.
_Cái gì? - Đôi trai tài gái sắc cùng đồng thanh.
_Hê, hai người cùng tên à? - Thằng bá vơ nọ cười hề hề ra chiều thích thú lắm. Rồi nó xua tay trước mặt Minh Yên đẹp trai mà chỉ chỉ vào đứa rất xinh gái bên cạnh. - Tôi không kêu ông. Tôi kêu thằng này.
_Có chuyện gì? - Lúc này, đứa rất xinh gái mới giở giọng lè nhè của một .. thằng con trai vừa bể tiếng.
_Lúc nãy thầy Lý giảng nhanh như điện tao chép không kịp, mày cho tao mượn tập nha.
_Rồi, đầu giờ chiều qua bàn tao lấy, Giờ té đi cho đẹp trời, nhìn mặt mày ăn mất cả ngon. - Trái... cổ xinh xinh đều đặn lên xuống theo khuôn miệng xinh xinh của cô bé xinh xinh.
Minh Yên rất đẹp trai lúc này dừng đũa, hai tay bưng phần cơm của mình lên, đứng bật dậy, rồi quay đi.
_Bạn ăn xong rồi à? - “Cô bé xinh xắn” quay sang nó hấp háy mắt.
_Tớ không thích ăn cùng bàn với con trai. - Minh Yên nói mà không ngoảnh mặt lại. Dừng lại một chút, nói thêm. - Dù cho bạn có xinh hơn cả con gái thật. - Nói rồi, Minh Yên te te đi một nước (gần như là bỏ chạy).
_Mày.nói.ai.xinh.như.con.gái? - Cái bàn tội nghiệp một lần nữa rung lên vì bị một nắm đấm đập thật mạnh xuống.
Nhưng cái tên đẹp trai ngời ngời đã mất dạng không sủi chút tăm.
_Thằng.đó.đâu.rồi? - “Cô bé xinh xắn” nghiến răng kèn kẹt. - Dám bảo tao giống con gái, tao phải dần cho nó nhừ xương.
_Ê, nó bỏ quên cặp nè mày. - Thằng bạn bên cạnh hồ hởi reo to. - Bỏ của chạy lấy người kìa.
Trên chiếc ghế lúc nãy cái tên đep trai ngời ngời ngồi xuống, là một chiếc cặp táp bằng da có dây đeo chéo, rất thanh lịch.
_Nó bỏ quên cặp thì mắc mớ gì tới tao?
_Coi tập vở của nó là biết nó lớp nào chứ gì. Nắm trong lòng bàn tay rồi, sợ không bóp chết nó được sao?
_Ừ, mày nói đúng. - Minh Yên gật gù.
Rồi hai đứa hè nhau mở chiếc cặp táp đó ra. Bên trong có một ít tập vở được bao bì cẩn thận lắm, mới nguyên, chưa đề cả tên, một bộ đồng phục, một bộ đồ nhỏ … của con gái.
_Ây da. - Thằng bạn vỗ tay đánh bốp. - Thằng này ghê bay. Mới bé tý mà đã tập tành tàng trữ hàng nóng rồi.
_Cái thứ này mà cũng đậu được vào đây. Tao không chấp nhận được.
_Tao cũng không thể chấp nhận được, đạo đức suy đồi quá. Tao với mày hôm nào phải dạy dỗ nó một bữa. Sống là phải biết trước biết sau, chia sẻ với bạn bè nữa chứ.
Hai thằng tiếp tục lục lọi một hồi, tìm thấy một cuốn sổ liên lạc.
Trang sơ yếu lý lịch đã được điền đầy đủ, chữ viết rất nắn nót, sạch đẹp.
Trên ảnh chính là cái tên đẹp trai ngời ngời khi nãy.
Dòng đầu tiên.
Họ và tên: Lê Nguyễn Minh Yên.
Giới tính : Nữ.
Oành! Oành! Oành!
Sét đánh ngang tai.
~~~~ hạ rèm ~~~~
======== to be countinue ======