mưa giông
22-05-2011, 10:43 PM
Tên truyện: tớ chưa nghĩ ra nên tạm gọi là thích từ trong tớ thích cậu ấy
Thể loại: truyện ngắn
Tình trạng: chưa hoàn thành
Truyện này do tớ viết, tuy cách diễn đạt chưa tốt, nội dung không mới nhưng điều tớ muốn là làm giàu cho forum h2t
CHAP 1: TỎ TÌNH
- Tao thích Quân rồi mày ạ.
Câu khẳng định chắc như đinh đóng cột vừa rồi được thốt ra từ Quyên-con bạn thân nhất của Phương.
-ừ, thì sao nào?
-Mày không tỏ ra bất ngờ hả? _ Quyên trợn tròn mắt ngạc nhiên
Với vẻ mặt bình thản nhất, Phương đáp lại
-Biết lâu rồi, nhưng tao để cho mày tự thú
Vẫn không cất cái vẻ mặt lúc nãy( tức là ngạc nhiên đấy) Quyên hỏi tiếp:
-Từ lúc nào vậy?
-từ lúc mày bắt đầu để ý những cử chỉ và hành động của thằng Quân, cả cái cách mày nhìn hắn ta đắm đuối.
Mặt Quyên xụ xuống
-thế mà tao cứ tưởng..... mày tinh ý quá!
-tao mà không biết thì tao đã k là bạn thân của mày. _Phương nói, nở một nụ cười trên môi.
-Uhm, phải đấu tranh tư tưởng lắm tao mới nói ra, ta sợ mày cười tao, bảo tao ngốc.
Phương lại cười
-Mày đúng là ngốc thật, tao có cười mày đâu, thích một người không có gì là đáng cười cả.
-Mày đúng là bạn tốt của tao Phương à? _Quyên nói ôm chầm lấy con bạn
-AA, thả tao ra nào. Người ta nhìn lại tưởng tao less
-Hihi, có ai đâu mà sợ đang ở trong phòng mày mà, có less đi chăng nữa thì tao càng mừng,tao không thích Quân nữa. -Quyên nói,vẫn không chịu thả Phương ra
Bó tay với con bạn, Phương quá hiểu con bạn, chút nữa chán là nó lại tha cho Phương ngay ấy mà
-Á -Quyên hét lên thất thanh
-Gì vậy mày? Phương hỏi
Sau tiếng hét thất thanh ấy Quyên thả Phương ra và vội vàng phóng khỏi chiếc giường êm ái của Phương
-4h45’ rồi,tao phải về,phòng chưa dọn, mẹ tao giết tao mất.
Sau câu nói đó, con bạn Phương mất hút.
Phương cười nhìn theo Quyên, Quyên thích Quân, mới nghe có vẻ không hợp lí cho lắm.
Ban đầu Phương cũng không tin vào cảm nhận của mình nhưng sự thật thì phải biết chấp nhận thôi.Ai có thể ngờ răng, một đứa như Quân lại lọt vào mắt xanh của Quyên, khi Quân hoàn toàn ngược lại với mẫu người mà Quyên thích.Quân là đứa chẳng ra gì, học hành thì lẹt đẹt, lại ăn chơi, trong khi con quyên bạn Phương lại dễ thương học giỏi, ngoan ngoãn. Một đôi đũa lệch thật sự.
Sáng đến lớp, vào chỗ ngồi quen thuộc đã thấy Phương đến lớp trước Quyên. Bỏ chiếc cặp trên bàn, ngồi đối mặt với Phương
-Hôm nay tao sẽ nói với Quân là tao thích Quân.
Lại thêm một lời tuyên bố hùng hồn từ con bạn,Phương đoán là ngày đó sẽ đến nhưng lại không nghĩ nó nhanh đến thế.
-Mày nghĩ kĩ chưa?
-Tối qua, tao nghĩ đến nỗi biến thành con gấu trúc rồi nè. _Quyên đưa tay lên chỉ vào mắt mình
Phương nghĩ là chưa đến lúc, vì không có biểu hiện nào từ Quân, nhưng con bạn đã quyết thì Phương có can thế nào cũng không được.
Sau nhiều lần cố gắng để nói với Quân nhưng vẫn không thể thốt nên lời, và cách cuối cùng là viết giấy. Nói thật Phương thật sự nể phục sự liều sự gan dạ của cô bạn mình.
Giờ ra chơi, lúc quân đi ngang qua chỗ mình, Quyên lên tiếng gọi:
-Quân
Quân dừng lại, không thấy Quyên nói gì, Phương đoán là Quân cảm thấy lạ khi hôm nay nhiều lần cô bạn cứ gọi mình, sau đó không nói gì lại bỏ đi. Quân nhìn xuống bàn, một tờ giấy được ghi rõ ràng ba chữ : “tôi thích cậu” xuất hiện trong vòng 3s rồi biến mất khi Quyên đút nó vào trong sách.
Phương thích thú xem biểu hiện của Quân thế nào. Thú vị thật, trên gương mặt Quân vẫn không hề có chút biến đổi, đáng khen cho cậu ta. Được tỏ tình mà cứ hờ hững như không, nể thật.
Và nhanh chóng Phương lại bật cười khi Phương nhận ra rằng, không phải Quân đáng nể mà là máu lên não cậu ta chậm. Sau màn tỏ tình đột xuất vừa rồi, cậu ta vẫn bước đi ra khỏi lớp, với vẻ mặt bình thản nhưng thật ra là đang suy nghĩ tìm ý nghĩa cho 3 chữ cậu vừa đọc được. Và sau đó Phương thấy cậu ta cười, nhếch mép. Phương không hiểu nụ cười ấy mang ý nghĩa gì nhưng Phương lại cảm thấy thích thú với cặp đôi này.
Thể loại: truyện ngắn
Tình trạng: chưa hoàn thành
Truyện này do tớ viết, tuy cách diễn đạt chưa tốt, nội dung không mới nhưng điều tớ muốn là làm giàu cho forum h2t
CHAP 1: TỎ TÌNH
- Tao thích Quân rồi mày ạ.
Câu khẳng định chắc như đinh đóng cột vừa rồi được thốt ra từ Quyên-con bạn thân nhất của Phương.
-ừ, thì sao nào?
-Mày không tỏ ra bất ngờ hả? _ Quyên trợn tròn mắt ngạc nhiên
Với vẻ mặt bình thản nhất, Phương đáp lại
-Biết lâu rồi, nhưng tao để cho mày tự thú
Vẫn không cất cái vẻ mặt lúc nãy( tức là ngạc nhiên đấy) Quyên hỏi tiếp:
-Từ lúc nào vậy?
-từ lúc mày bắt đầu để ý những cử chỉ và hành động của thằng Quân, cả cái cách mày nhìn hắn ta đắm đuối.
Mặt Quyên xụ xuống
-thế mà tao cứ tưởng..... mày tinh ý quá!
-tao mà không biết thì tao đã k là bạn thân của mày. _Phương nói, nở một nụ cười trên môi.
-Uhm, phải đấu tranh tư tưởng lắm tao mới nói ra, ta sợ mày cười tao, bảo tao ngốc.
Phương lại cười
-Mày đúng là ngốc thật, tao có cười mày đâu, thích một người không có gì là đáng cười cả.
-Mày đúng là bạn tốt của tao Phương à? _Quyên nói ôm chầm lấy con bạn
-AA, thả tao ra nào. Người ta nhìn lại tưởng tao less
-Hihi, có ai đâu mà sợ đang ở trong phòng mày mà, có less đi chăng nữa thì tao càng mừng,tao không thích Quân nữa. -Quyên nói,vẫn không chịu thả Phương ra
Bó tay với con bạn, Phương quá hiểu con bạn, chút nữa chán là nó lại tha cho Phương ngay ấy mà
-Á -Quyên hét lên thất thanh
-Gì vậy mày? Phương hỏi
Sau tiếng hét thất thanh ấy Quyên thả Phương ra và vội vàng phóng khỏi chiếc giường êm ái của Phương
-4h45’ rồi,tao phải về,phòng chưa dọn, mẹ tao giết tao mất.
Sau câu nói đó, con bạn Phương mất hút.
Phương cười nhìn theo Quyên, Quyên thích Quân, mới nghe có vẻ không hợp lí cho lắm.
Ban đầu Phương cũng không tin vào cảm nhận của mình nhưng sự thật thì phải biết chấp nhận thôi.Ai có thể ngờ răng, một đứa như Quân lại lọt vào mắt xanh của Quyên, khi Quân hoàn toàn ngược lại với mẫu người mà Quyên thích.Quân là đứa chẳng ra gì, học hành thì lẹt đẹt, lại ăn chơi, trong khi con quyên bạn Phương lại dễ thương học giỏi, ngoan ngoãn. Một đôi đũa lệch thật sự.
Sáng đến lớp, vào chỗ ngồi quen thuộc đã thấy Phương đến lớp trước Quyên. Bỏ chiếc cặp trên bàn, ngồi đối mặt với Phương
-Hôm nay tao sẽ nói với Quân là tao thích Quân.
Lại thêm một lời tuyên bố hùng hồn từ con bạn,Phương đoán là ngày đó sẽ đến nhưng lại không nghĩ nó nhanh đến thế.
-Mày nghĩ kĩ chưa?
-Tối qua, tao nghĩ đến nỗi biến thành con gấu trúc rồi nè. _Quyên đưa tay lên chỉ vào mắt mình
Phương nghĩ là chưa đến lúc, vì không có biểu hiện nào từ Quân, nhưng con bạn đã quyết thì Phương có can thế nào cũng không được.
Sau nhiều lần cố gắng để nói với Quân nhưng vẫn không thể thốt nên lời, và cách cuối cùng là viết giấy. Nói thật Phương thật sự nể phục sự liều sự gan dạ của cô bạn mình.
Giờ ra chơi, lúc quân đi ngang qua chỗ mình, Quyên lên tiếng gọi:
-Quân
Quân dừng lại, không thấy Quyên nói gì, Phương đoán là Quân cảm thấy lạ khi hôm nay nhiều lần cô bạn cứ gọi mình, sau đó không nói gì lại bỏ đi. Quân nhìn xuống bàn, một tờ giấy được ghi rõ ràng ba chữ : “tôi thích cậu” xuất hiện trong vòng 3s rồi biến mất khi Quyên đút nó vào trong sách.
Phương thích thú xem biểu hiện của Quân thế nào. Thú vị thật, trên gương mặt Quân vẫn không hề có chút biến đổi, đáng khen cho cậu ta. Được tỏ tình mà cứ hờ hững như không, nể thật.
Và nhanh chóng Phương lại bật cười khi Phương nhận ra rằng, không phải Quân đáng nể mà là máu lên não cậu ta chậm. Sau màn tỏ tình đột xuất vừa rồi, cậu ta vẫn bước đi ra khỏi lớp, với vẻ mặt bình thản nhưng thật ra là đang suy nghĩ tìm ý nghĩa cho 3 chữ cậu vừa đọc được. Và sau đó Phương thấy cậu ta cười, nhếch mép. Phương không hiểu nụ cười ấy mang ý nghĩa gì nhưng Phương lại cảm thấy thích thú với cặp đôi này.