hoàng tử của gió
18-05-2011, 09:53 PM
:blow: GIÓ...LÀ EM ĐÓ!
....
Tác giả:<<- --zUnO.s0s--- >>
Thể loại: truyện dài
Tình trạng: sắp hoàn
G/t qua nhé:
TRuyện xoay quanh cuộc sống của hai nhân vật chính :D (..hô,tất nhiên là thế rồi!!!)
Tâm Tâm là một cô gái mạnh mẽ và đầy nghị lực sống,tình cờ gặp được Đăng Khoa trong một hoàn cảnh ….đặc biệt.Cô tựa như một cơn gió thoảng đến,nhưng vô tình đã cuốn đi trái tim cậu.
Cuộc sống mang nhiều khó khăn và khổ đau,liệu cô có thể vượt qua tất cả để đến với hạnh phúc cuả mình…Liệu sóng gió có qua đi kể cả khi đã được ở ngay bên người mình yêu?!
*-*,Haizzz, dù ko phải là lần đầu viết truyện nhưng vẫn có thể sẽ mắc nhiều lỗi…nhưng vẫn mong các bác ủng hộ và đừng chặt chem’ ‘’ác quá ‘’ nhớ!( thank trc’ các bác)
( thôi,vào truyện đã….)
CHAP 1: CƠN GIÓ LẠ
_Huhu, tao muốn đai-la-mai quá!huhu…
Con Thanh Thanh vẫn ko ngớt rên rỉ từ sáng tới giờ.Nó cứ nhảm đi nhảm lại cái bầu tâm sự ấy thì làm sao tôi học được đây! T-T
_Huhu…ôi cái số tôi…
‘’ Đấy! nó lại rên thêm một tràng tiếp rồi.Tức người, tôi đứng phắt dậy rồi ôm chồng sách vở ra bàn khác của thư viện ngồi cho yên thân.Ngay lập tức đã bị giữ lại bởi cái níu tay
_MÀy đi đâu đấy?
_Tao đi tránh kiếp nạn!
_Mày…chẳng thương bạn bè gì cả.Người xưa đã có câu ‘’ một cây làm chẳng lên non,hai cây chụm lại nên hòn núi cao’’, bây giờ mày ko thương tao, ko giúp tao thì biết nương nhờ vào ai đây…huhu
Haizzz, lại dở cái giọng đạo lí dởm ấy để van nài tôi đây mà.Nghĩ cũng thương nó thật,nhưng thương thì cũng tùy chuyện thôi chứ còn riêng chuyện này tôi lại ko thể thương được!
Hắng giọng nói:
_Vậy mày đã từng nghe câu ‘’ có phúc cùng hưởng có họa…tự chịu’’ bao h chưa?
Lập tức Thanh Thanh lừ mắt nhìn tôi làm da gà da ốc nổi hết cả lên.Chỉ biết thở dài rồi bỏ đi,bước được vài bước thì chợt phải khựng lại ngay sau đó, bởi vì…nghe thoáng được tiếng sụt sịt…hình như là…
Quay người lại,Oh chao,…Thanh Thanh,con bạn tôi nó khó thật rồi.
_mày…mày…khóc thật đấy a`?
Thanh Thanh hai mắt đã đỏ hoe,chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái mà đã đùng đùng bỏ đi.Vội đuổi theo nó,miệng ko ngừng la ó
_Thanh Thanh,nghe tao nói đã….này…
Càng đuổi thì nó càng chạy,
_Mày nge tao nói đã…
Nó nước mắt ngắn nước mắt dài quay lại nhìn tôi đằng đằng sát khí
_mày,mày chỉ vì có thôi mà đã khóc rồi ak`?
_Mày ko giúp tao,thì cũng khác gì giống bố,đùn đẩy tao trong truyện này!
Lòng chợt bối rối,Thanh khẽ cầm lấy tay t ,ánh nhìn đầy hi vọng
_Xin mày,giúp tao nhé
Vậy là,trong phút yếu lòng mà tôi đã vô thức gật đầu.
Sẵn sang đồng ý mà ko nghĩ đến hậu quả, bản thân lại ko hề biết rằng từ cái thời khắc đó cuộc đời tôi đã lật sang một trang mới…
….
Thanh Thanh và tôi là bạn thân từ thưở những năm đầu của đại học.hồi mới bước vào trường buổi đầu tiên,tôi còn là một nhỏ có hơi ‘’ lạc hậu so với thời đại’’, lớ ngớ thế nào mà gặp phải Thanh Thanh- đứa còn lớ ngớ hơn cả mình!!!
Chẳng biết là có duyên hay gì nữa,chỉ biết cả hai vô tình đụng mặt nhau ngày khai giảng và chơi thân từ đó đến nay thôi.Thấm thoắt cũng được hơn hai năm rồi đấy.Bản thân sau một thời gian dài cũng ko ngờ rằng lại có thể chơi được với một con nhỏ mà ban đầu cứ tưởng là ‘’hiền lành,chân phương ‘’ ( giống tôi…hê hê) ai ngờ dần dà mới biết được nó là một tiểu thơ ‘’ trác tán ‘’ phết!Có lẽ vì được sống sung sướng quá nên đâm ra nó chán đời mà đâm đầu vào những thú vui ‘’ lạc lối ‘’ để rồi gia đình bất trị,cha con bất hòa.Tôi ngao ngán thương thay cho số kiếp ấy.Ông bà Thành-pama của Thanh cũng nhiều lần nhờ vả toi cho ý kiến và giúp đỡ…nhưng cũng bó tay thôi!
NGày này qua ngày khác rồi đến một ngày mẹ của Thanh Thanh chợt lóe ra một chiêu vô cùng độc và hiểm hóc.Ấy là ‘’ con gái hư hỏng , sang năm cho xuất giá ‘’----Nghe xong mà ai cũng té ghế .
Thì tất nhiên,con bạn tôi nó có mà chịu,chiều mai hai bên gia đình cho gặp mặt.
KHỏi nói,nhỏ Thanh nó âm ỉ từ sáng cũng là vì chuyện ấy,nó van nài tôi là đóng giả nó đi xem mặt rồi làm cách nào mà vận dụng hết mọi khổ nhục kế để có thể phá bỏ hôn ước này.Mủi lòng và…tôi đã đồng ý như thế đấy!
….
Một buổi chiều đầy nắng,
Thanh Thanh nhẫn tâm bắt tôi diện một bộ đầm mà hôm trước nó mới mua ở Vincom,đã vậy lại còn bôi lên mặt tôi những thứ hóa mĩ phẩm …lòe loẹt!
Haizzz,bức bối ko thể tả,ấy vậy lại thêm thằng Đức’’xít’’ đứng bên cạnh cứ toe toét trêu ngươi làm thêm càng lộn ruột
_mày định hành tao đến bao giờ nữa đây?
Tôi gầm ghè nạt con bạn,còn nó chỉ cười xòa:
_HÌ,dù lần này người đi gặp mặt là mày nhưng tao cũng ko thể đánh mất đi đẳng cấp được!
Vội gạt ngay cây son mà Thanh đinh đánh ra,nhăn nhó:
_Bày đặt,đừng để tao đổi ý đấy!
_Tâm Tâm à,tao chỉ làm cho mày xinh hơn thôi,có gì đâu..đúng ko hở Đức?
Thằng Đức cười toe:
_Con Thanh Thanh nó làm cho mày từ vịt hóa vượn ấy chết.. từ vịt hóa thiên nga chả sướng quá!
_Gớm, cái gì mà ‘’ vịt vịt ‘’,ko cần soi gương tao cũng thừa biết nhan sắc cuả mình ko nghiêng nước thì cũng đổ thành rồi!
_Her,tao thua mày rồi đấy!
Cong môi lên cãi nhau,rồi ngước lên động hồ trên tường.Á đã 3h chiều rồi…
Ba đứa lật đật phi thân đến café ‘’XiXi-YuYu’’.
Ông Thành bố Thanh Thanh cẩn thận đã đặt trước bàn trên lầu 2,sao tự dưng trong lòng lại cảm thấy…hơi căng thẳng nhỉ.Haizzzz,cứ như là mình đi ra mắt thật ý.Cố lên,chỉ là ngồi đấy đong giả vài phút thôi mà!
Tự động viên mình,cố lấy lại bình tĩnh và tôi bước đến cái bàn số 3 gần cửa.Cái bàn vẫn trống ko,hính như là đối phương chưa đến.Hồi hộp và cũng lo lắng quá,tôi quay sang nhìn về phía cái bàn cũng gần đó, hai đứa bạn thậm thụt ẩn nấp đang ra hiệu ‘’ cố lên’’.
KHẽ thở dài, uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh.Đúng lúc có một bóng người con trai xuất hiện bất thình lình và nói:
_Có phải cô…
‘’………..phụt ………’’!!!
Đang uống dở ly nước thì nó bị làm cho giật bắn người và kết quả là…phun hết cả nước trong miệng vào mặt người đối diện.Chẳng cần nói thì cũng thừa biết là anh ta được vố đơ người!!!T-T
Bất động mất 3s,
Ko chỉ riêng tôi mà cả hai đứa( ở đằng xa xa kia) đều há hốc mồm.
Tôi bối rối ngẩng mặt lên và đập vào mắt là hình ảnh một chàng trai với mái đầu đỏ chóe và phong cách bụi bặm.Chỉ nhìn có thế thôi mà tôi đã chẳng dám nhìn qua khuôn mặt anh ta rồi!
Lập tức trong đầu đã nghĩ đến việc ‘’ liệu phải chăng có nhầm người!’’
_Xin…xin…lỗi nhé!
Anh chàng cau có rồi lấy khăn lau mặt,chắc trong lòng hắn đang hậm hực lắm đây!
Một cảm giác lo lắng lại trào dâng…
Ném cái khăn một cách thô bạo xuống bàn,rồi tên đó hất hàm:
_Cô em tên gì?
‘’ What?có nghe nhầm ko thế?ôi ôi,hắn ăn nói ko khác gì vẻ bên ngoài của hắn-đúng là lấc cấc.Từ lúc hắn phọt ra cái câu ấy,thì tôi đã gim lên khuôn mặt ấy hai chữ ‘’ rân trơi’’ rồi!
Bàng hoàng mất một lúc,
_Uhmm, chị tên ‘’ Thanh-Thanh’’ chữ ‘’ Thanh’’ trong thanh cao!vậy còn chú em?
Tôi dùng cách chơi chữ để xỏ hắn,mặt cũng vênh phải biết.ANh ta chỉ cười khẩy:
_Tên đẹp đấy,vậy nhân tiện hôm nay đến đây để anh nói luôn cho mà biết.’’ Thanh Thanh’’, tên thì cũng đẹp nhưng chẳng có duyên tẹo nào.Ai đời mới lần đầu gặp mà đã chào hỏi nhau bằng một màn ‘’ phun nước ‘’ như thế rồi!ANh thì lại chẳng ưa nổi những đứa con gái vô duyên như thế cả!
Nghe mà tức đến xương đến tủy.Gr…,được lắm tưởng tôi đây hiền lành chắc.Cố nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo đáp lại lời anh ta:
_Chị đây cũng cực ghét những ai mới gặp lần đầu mà tỏ vẻ quân tử nhưng cách cư xử lại chẳng khác gì kẻ ‘’ tiểu nhân’’!!!
Hòa 1-1.
Từ đằng xa, hai đứa kia cũng nhận ra rằng ko khí đằng bên đang rất chi là căng thì phải.Oa…chiến tranh,lại sắp có chiến tranh bùng nổ rồi đây.
Cứ thế,tôi và tên đó nhìn nhau đằm đằm sát khí.Vốn dĩ súng A-ca đang sẵn ở trong tay tôi,chẳng qua là do hắn tự châm ngòi nổ trước mà thôi!!!
Đường đường là một sinh viên khoa báo chỉ-văn chương lai láng chẳng nhẽ lại ko đủ sức đấu mồm với một tên ‘’ rân trơi ‘’ như thế này sao?
_Hmmm,vậy tôi vào thẳng vấn đề
_Được,xin cứ nói
_Tôi ko biết đôi bên gia đình có ý như thế nào, nhưng riêng tồi thì lại ko tán thành cái hôn ước vớ vẩn này!
_Ồ…thì ra cô cũng thế.Nhưng có vẻ đôi bên lần này quyết tâm lắm.Nên cứ để từ từ rồi quyết định sau cũng được
_Ý anh là sao?
_...cứ mặc một thời gian nữa,nói đại là hai ta cần tìm hiểu nhau rồi đến lúc ấy thì kêu là ‘’ ko hợp ‘’.Ông bà cũng ko ép quá đâu,tự khắc sẽ hủy hôn
NGhe anh ta nói thế + cái thái độ bất cần này mà làm tôi thấy ghét quá đi.Nếu như Thanh Thanh có bị gả cho hắn thật thì lúc ấy cứ gọi là …’’ ôi cái cuộc đời này!!!T-T’’
_Chuyện là như vậy,mong rằng chúng ta ko có lần sau gặp mặt.Bye!
Nói dứt lời anh ta khinh khỉnh bỏ đi tức khắc.Chỉ còn mình tôi ngồi trơ ở đó trông mặt ‘’ đần ‘’ hết sức.Chết tiệt thật, tôi còn chưa nói được điều gì cơ mà,Cái gì mà…mong rằng ko có lần sau gặp mặt.Haizzz,điên!
Hai đứa kia nhanh nhảu chạy tới xem xét tình hình.Thằng Đức láu táu:
_thế nào m?
Sôi máu,đánh ‘’ duỳnh’’ cái vào bàn
_Her,cái thằng cha đó.nói đến đâu làm tao ứa máu đến đó.Nói ra câu nào cũng thấy tức tiết quá!.........Ko phải là mong rằng ko có lần sau gặp mặt mà là never gặp lại nữa
Sau buổi hôm ấy tôi vẫn chưa hết tức trong lòng,tuy chỉ là người đóng giả nhưng cái căm tức ấy vẫn sục sôi như ngày nào.Con Thanh Thanh chẳng cần phải nhắc cũng biết tỏng là nó hả hê ra sao,đâm ra suốt ngày ca hót bên tai tôi suốt ko thôi.bài vở thì nhiều,mà lúc nào cũng có nó bên cạnh làm tâm tư rối trí,thành thử ra chán đời.Những lúc như vậy,nên tìm đến Game là tốt nhất!
Lững thững vác cái túi vào quán nét,miệng hút sùn sụt cốc trà sữa.Một lần nữa,cuộc đời thật trớ treu thay khi tôi lại gặp phải cái tên đó trong quán.Anh ta đang ngồi đá FiFa,mắt cứ dán vào màn hình và miệng thì cũng ko ngừng ‘’ tụng kinh’’
Nếu lần này là do ông trời sắp xếp cuộc gặp,thì tôi đây cũng ko nỡ ko nhận ý tốt ấy.Aizzz-za, phải biết tận dụng thôi.
Cười gian tà rồi tiến đến gần chỗ máy anh ta,nhân lúc thiên hạ ko để ý tới, tôi giả vờ trượt chân ngã cái ‘’ zuỳnh’’ nhưng cốc trà sữa vẫn kịp thời táng thẳng vào người anh ta.Thế đấy,mọi chuyện dường như đã bắt đầu.
Mãn nguyện với tài diễn xuất của mình vô cùng,ngước lên thì thấy cái bản mặt đang tím đi vì tức giận mà trong lòng ko ngừng hả hê
_LẠI LÀ CÔ!??!??!
Chớp chớp mắt với ánh nhìn vô tội,
_Ôi, sr anh nhé, tôi….tôi…ko cố ý!:khocnhe:
_thế này mà bảo là ko cố ý,mắt cô mù à?
Hắn tức tưởi nhìn cái áo thảm hại dính đầy..màu hồng của trà sữa dâu.
_Tôi ko cố ý mà
_THÔI ĐI!
Tiếng gầm ấy đủ sức rung chuyển cả cái quán,lập tức bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn hết về phía hai người.Thời cơ đây rồi,đã vậy phải làm cho hắn bẽ mặt mới được.Hai tay liền chống nạnh,gải làm mặt sưng sỉa lên:
_này,nói cho anh biết nhé, người ta đã ko cố ý thì thôi,xin lỗi hẳn hoi mà anh còn hạnh họe cái gì?
_Định gây sự đấy hả?
_Chẳng việc gì ,tôi đâu có dỗi hơi!
Bàn tay anh ta đã cuộn thành nắm đấm,thấy vậy mà tôi chợt rung mình!
Bỗng bên ngoài đâu ra một tên sồng sộc chạy vào,miệng ko ngừng hô to:
_Đại ka,mau lên thôi.Chúng nó đang chờ rồi!
Lập tức hắn ta bỏ đi,nhưng vẫn ko quên quay lại gằm ghè câu cuối:
_May cho cô đấy!
Bóng chiếc xế chạy tít mù rồi biến mất nhanh khỏi con đường.:D
Vậy cứ coi tỉ số giờ là 1-0 đi.Và chiến thắng đang nghiêng về mình,nghĩ thì cũng thấy vui vui nhưng ko biết sắp đến chuyện gì sẽ xảy ra với mình đây.
[/COLOR]
....
Tác giả:<<- --zUnO.s0s--- >>
Thể loại: truyện dài
Tình trạng: sắp hoàn
G/t qua nhé:
TRuyện xoay quanh cuộc sống của hai nhân vật chính :D (..hô,tất nhiên là thế rồi!!!)
Tâm Tâm là một cô gái mạnh mẽ và đầy nghị lực sống,tình cờ gặp được Đăng Khoa trong một hoàn cảnh ….đặc biệt.Cô tựa như một cơn gió thoảng đến,nhưng vô tình đã cuốn đi trái tim cậu.
Cuộc sống mang nhiều khó khăn và khổ đau,liệu cô có thể vượt qua tất cả để đến với hạnh phúc cuả mình…Liệu sóng gió có qua đi kể cả khi đã được ở ngay bên người mình yêu?!
*-*,Haizzz, dù ko phải là lần đầu viết truyện nhưng vẫn có thể sẽ mắc nhiều lỗi…nhưng vẫn mong các bác ủng hộ và đừng chặt chem’ ‘’ác quá ‘’ nhớ!( thank trc’ các bác)
( thôi,vào truyện đã….)
CHAP 1: CƠN GIÓ LẠ
_Huhu, tao muốn đai-la-mai quá!huhu…
Con Thanh Thanh vẫn ko ngớt rên rỉ từ sáng tới giờ.Nó cứ nhảm đi nhảm lại cái bầu tâm sự ấy thì làm sao tôi học được đây! T-T
_Huhu…ôi cái số tôi…
‘’ Đấy! nó lại rên thêm một tràng tiếp rồi.Tức người, tôi đứng phắt dậy rồi ôm chồng sách vở ra bàn khác của thư viện ngồi cho yên thân.Ngay lập tức đã bị giữ lại bởi cái níu tay
_MÀy đi đâu đấy?
_Tao đi tránh kiếp nạn!
_Mày…chẳng thương bạn bè gì cả.Người xưa đã có câu ‘’ một cây làm chẳng lên non,hai cây chụm lại nên hòn núi cao’’, bây giờ mày ko thương tao, ko giúp tao thì biết nương nhờ vào ai đây…huhu
Haizzz, lại dở cái giọng đạo lí dởm ấy để van nài tôi đây mà.Nghĩ cũng thương nó thật,nhưng thương thì cũng tùy chuyện thôi chứ còn riêng chuyện này tôi lại ko thể thương được!
Hắng giọng nói:
_Vậy mày đã từng nghe câu ‘’ có phúc cùng hưởng có họa…tự chịu’’ bao h chưa?
Lập tức Thanh Thanh lừ mắt nhìn tôi làm da gà da ốc nổi hết cả lên.Chỉ biết thở dài rồi bỏ đi,bước được vài bước thì chợt phải khựng lại ngay sau đó, bởi vì…nghe thoáng được tiếng sụt sịt…hình như là…
Quay người lại,Oh chao,…Thanh Thanh,con bạn tôi nó khó thật rồi.
_mày…mày…khóc thật đấy a`?
Thanh Thanh hai mắt đã đỏ hoe,chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái mà đã đùng đùng bỏ đi.Vội đuổi theo nó,miệng ko ngừng la ó
_Thanh Thanh,nghe tao nói đã….này…
Càng đuổi thì nó càng chạy,
_Mày nge tao nói đã…
Nó nước mắt ngắn nước mắt dài quay lại nhìn tôi đằng đằng sát khí
_mày,mày chỉ vì có thôi mà đã khóc rồi ak`?
_Mày ko giúp tao,thì cũng khác gì giống bố,đùn đẩy tao trong truyện này!
Lòng chợt bối rối,Thanh khẽ cầm lấy tay t ,ánh nhìn đầy hi vọng
_Xin mày,giúp tao nhé
Vậy là,trong phút yếu lòng mà tôi đã vô thức gật đầu.
Sẵn sang đồng ý mà ko nghĩ đến hậu quả, bản thân lại ko hề biết rằng từ cái thời khắc đó cuộc đời tôi đã lật sang một trang mới…
….
Thanh Thanh và tôi là bạn thân từ thưở những năm đầu của đại học.hồi mới bước vào trường buổi đầu tiên,tôi còn là một nhỏ có hơi ‘’ lạc hậu so với thời đại’’, lớ ngớ thế nào mà gặp phải Thanh Thanh- đứa còn lớ ngớ hơn cả mình!!!
Chẳng biết là có duyên hay gì nữa,chỉ biết cả hai vô tình đụng mặt nhau ngày khai giảng và chơi thân từ đó đến nay thôi.Thấm thoắt cũng được hơn hai năm rồi đấy.Bản thân sau một thời gian dài cũng ko ngờ rằng lại có thể chơi được với một con nhỏ mà ban đầu cứ tưởng là ‘’hiền lành,chân phương ‘’ ( giống tôi…hê hê) ai ngờ dần dà mới biết được nó là một tiểu thơ ‘’ trác tán ‘’ phết!Có lẽ vì được sống sung sướng quá nên đâm ra nó chán đời mà đâm đầu vào những thú vui ‘’ lạc lối ‘’ để rồi gia đình bất trị,cha con bất hòa.Tôi ngao ngán thương thay cho số kiếp ấy.Ông bà Thành-pama của Thanh cũng nhiều lần nhờ vả toi cho ý kiến và giúp đỡ…nhưng cũng bó tay thôi!
NGày này qua ngày khác rồi đến một ngày mẹ của Thanh Thanh chợt lóe ra một chiêu vô cùng độc và hiểm hóc.Ấy là ‘’ con gái hư hỏng , sang năm cho xuất giá ‘’----Nghe xong mà ai cũng té ghế .
Thì tất nhiên,con bạn tôi nó có mà chịu,chiều mai hai bên gia đình cho gặp mặt.
KHỏi nói,nhỏ Thanh nó âm ỉ từ sáng cũng là vì chuyện ấy,nó van nài tôi là đóng giả nó đi xem mặt rồi làm cách nào mà vận dụng hết mọi khổ nhục kế để có thể phá bỏ hôn ước này.Mủi lòng và…tôi đã đồng ý như thế đấy!
….
Một buổi chiều đầy nắng,
Thanh Thanh nhẫn tâm bắt tôi diện một bộ đầm mà hôm trước nó mới mua ở Vincom,đã vậy lại còn bôi lên mặt tôi những thứ hóa mĩ phẩm …lòe loẹt!
Haizzz,bức bối ko thể tả,ấy vậy lại thêm thằng Đức’’xít’’ đứng bên cạnh cứ toe toét trêu ngươi làm thêm càng lộn ruột
_mày định hành tao đến bao giờ nữa đây?
Tôi gầm ghè nạt con bạn,còn nó chỉ cười xòa:
_HÌ,dù lần này người đi gặp mặt là mày nhưng tao cũng ko thể đánh mất đi đẳng cấp được!
Vội gạt ngay cây son mà Thanh đinh đánh ra,nhăn nhó:
_Bày đặt,đừng để tao đổi ý đấy!
_Tâm Tâm à,tao chỉ làm cho mày xinh hơn thôi,có gì đâu..đúng ko hở Đức?
Thằng Đức cười toe:
_Con Thanh Thanh nó làm cho mày từ vịt hóa vượn ấy chết.. từ vịt hóa thiên nga chả sướng quá!
_Gớm, cái gì mà ‘’ vịt vịt ‘’,ko cần soi gương tao cũng thừa biết nhan sắc cuả mình ko nghiêng nước thì cũng đổ thành rồi!
_Her,tao thua mày rồi đấy!
Cong môi lên cãi nhau,rồi ngước lên động hồ trên tường.Á đã 3h chiều rồi…
Ba đứa lật đật phi thân đến café ‘’XiXi-YuYu’’.
Ông Thành bố Thanh Thanh cẩn thận đã đặt trước bàn trên lầu 2,sao tự dưng trong lòng lại cảm thấy…hơi căng thẳng nhỉ.Haizzzz,cứ như là mình đi ra mắt thật ý.Cố lên,chỉ là ngồi đấy đong giả vài phút thôi mà!
Tự động viên mình,cố lấy lại bình tĩnh và tôi bước đến cái bàn số 3 gần cửa.Cái bàn vẫn trống ko,hính như là đối phương chưa đến.Hồi hộp và cũng lo lắng quá,tôi quay sang nhìn về phía cái bàn cũng gần đó, hai đứa bạn thậm thụt ẩn nấp đang ra hiệu ‘’ cố lên’’.
KHẽ thở dài, uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh.Đúng lúc có một bóng người con trai xuất hiện bất thình lình và nói:
_Có phải cô…
‘’………..phụt ………’’!!!
Đang uống dở ly nước thì nó bị làm cho giật bắn người và kết quả là…phun hết cả nước trong miệng vào mặt người đối diện.Chẳng cần nói thì cũng thừa biết là anh ta được vố đơ người!!!T-T
Bất động mất 3s,
Ko chỉ riêng tôi mà cả hai đứa( ở đằng xa xa kia) đều há hốc mồm.
Tôi bối rối ngẩng mặt lên và đập vào mắt là hình ảnh một chàng trai với mái đầu đỏ chóe và phong cách bụi bặm.Chỉ nhìn có thế thôi mà tôi đã chẳng dám nhìn qua khuôn mặt anh ta rồi!
Lập tức trong đầu đã nghĩ đến việc ‘’ liệu phải chăng có nhầm người!’’
_Xin…xin…lỗi nhé!
Anh chàng cau có rồi lấy khăn lau mặt,chắc trong lòng hắn đang hậm hực lắm đây!
Một cảm giác lo lắng lại trào dâng…
Ném cái khăn một cách thô bạo xuống bàn,rồi tên đó hất hàm:
_Cô em tên gì?
‘’ What?có nghe nhầm ko thế?ôi ôi,hắn ăn nói ko khác gì vẻ bên ngoài của hắn-đúng là lấc cấc.Từ lúc hắn phọt ra cái câu ấy,thì tôi đã gim lên khuôn mặt ấy hai chữ ‘’ rân trơi’’ rồi!
Bàng hoàng mất một lúc,
_Uhmm, chị tên ‘’ Thanh-Thanh’’ chữ ‘’ Thanh’’ trong thanh cao!vậy còn chú em?
Tôi dùng cách chơi chữ để xỏ hắn,mặt cũng vênh phải biết.ANh ta chỉ cười khẩy:
_Tên đẹp đấy,vậy nhân tiện hôm nay đến đây để anh nói luôn cho mà biết.’’ Thanh Thanh’’, tên thì cũng đẹp nhưng chẳng có duyên tẹo nào.Ai đời mới lần đầu gặp mà đã chào hỏi nhau bằng một màn ‘’ phun nước ‘’ như thế rồi!ANh thì lại chẳng ưa nổi những đứa con gái vô duyên như thế cả!
Nghe mà tức đến xương đến tủy.Gr…,được lắm tưởng tôi đây hiền lành chắc.Cố nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo đáp lại lời anh ta:
_Chị đây cũng cực ghét những ai mới gặp lần đầu mà tỏ vẻ quân tử nhưng cách cư xử lại chẳng khác gì kẻ ‘’ tiểu nhân’’!!!
Hòa 1-1.
Từ đằng xa, hai đứa kia cũng nhận ra rằng ko khí đằng bên đang rất chi là căng thì phải.Oa…chiến tranh,lại sắp có chiến tranh bùng nổ rồi đây.
Cứ thế,tôi và tên đó nhìn nhau đằm đằm sát khí.Vốn dĩ súng A-ca đang sẵn ở trong tay tôi,chẳng qua là do hắn tự châm ngòi nổ trước mà thôi!!!
Đường đường là một sinh viên khoa báo chỉ-văn chương lai láng chẳng nhẽ lại ko đủ sức đấu mồm với một tên ‘’ rân trơi ‘’ như thế này sao?
_Hmmm,vậy tôi vào thẳng vấn đề
_Được,xin cứ nói
_Tôi ko biết đôi bên gia đình có ý như thế nào, nhưng riêng tồi thì lại ko tán thành cái hôn ước vớ vẩn này!
_Ồ…thì ra cô cũng thế.Nhưng có vẻ đôi bên lần này quyết tâm lắm.Nên cứ để từ từ rồi quyết định sau cũng được
_Ý anh là sao?
_...cứ mặc một thời gian nữa,nói đại là hai ta cần tìm hiểu nhau rồi đến lúc ấy thì kêu là ‘’ ko hợp ‘’.Ông bà cũng ko ép quá đâu,tự khắc sẽ hủy hôn
NGhe anh ta nói thế + cái thái độ bất cần này mà làm tôi thấy ghét quá đi.Nếu như Thanh Thanh có bị gả cho hắn thật thì lúc ấy cứ gọi là …’’ ôi cái cuộc đời này!!!T-T’’
_Chuyện là như vậy,mong rằng chúng ta ko có lần sau gặp mặt.Bye!
Nói dứt lời anh ta khinh khỉnh bỏ đi tức khắc.Chỉ còn mình tôi ngồi trơ ở đó trông mặt ‘’ đần ‘’ hết sức.Chết tiệt thật, tôi còn chưa nói được điều gì cơ mà,Cái gì mà…mong rằng ko có lần sau gặp mặt.Haizzz,điên!
Hai đứa kia nhanh nhảu chạy tới xem xét tình hình.Thằng Đức láu táu:
_thế nào m?
Sôi máu,đánh ‘’ duỳnh’’ cái vào bàn
_Her,cái thằng cha đó.nói đến đâu làm tao ứa máu đến đó.Nói ra câu nào cũng thấy tức tiết quá!.........Ko phải là mong rằng ko có lần sau gặp mặt mà là never gặp lại nữa
Sau buổi hôm ấy tôi vẫn chưa hết tức trong lòng,tuy chỉ là người đóng giả nhưng cái căm tức ấy vẫn sục sôi như ngày nào.Con Thanh Thanh chẳng cần phải nhắc cũng biết tỏng là nó hả hê ra sao,đâm ra suốt ngày ca hót bên tai tôi suốt ko thôi.bài vở thì nhiều,mà lúc nào cũng có nó bên cạnh làm tâm tư rối trí,thành thử ra chán đời.Những lúc như vậy,nên tìm đến Game là tốt nhất!
Lững thững vác cái túi vào quán nét,miệng hút sùn sụt cốc trà sữa.Một lần nữa,cuộc đời thật trớ treu thay khi tôi lại gặp phải cái tên đó trong quán.Anh ta đang ngồi đá FiFa,mắt cứ dán vào màn hình và miệng thì cũng ko ngừng ‘’ tụng kinh’’
Nếu lần này là do ông trời sắp xếp cuộc gặp,thì tôi đây cũng ko nỡ ko nhận ý tốt ấy.Aizzz-za, phải biết tận dụng thôi.
Cười gian tà rồi tiến đến gần chỗ máy anh ta,nhân lúc thiên hạ ko để ý tới, tôi giả vờ trượt chân ngã cái ‘’ zuỳnh’’ nhưng cốc trà sữa vẫn kịp thời táng thẳng vào người anh ta.Thế đấy,mọi chuyện dường như đã bắt đầu.
Mãn nguyện với tài diễn xuất của mình vô cùng,ngước lên thì thấy cái bản mặt đang tím đi vì tức giận mà trong lòng ko ngừng hả hê
_LẠI LÀ CÔ!??!??!
Chớp chớp mắt với ánh nhìn vô tội,
_Ôi, sr anh nhé, tôi….tôi…ko cố ý!:khocnhe:
_thế này mà bảo là ko cố ý,mắt cô mù à?
Hắn tức tưởi nhìn cái áo thảm hại dính đầy..màu hồng của trà sữa dâu.
_Tôi ko cố ý mà
_THÔI ĐI!
Tiếng gầm ấy đủ sức rung chuyển cả cái quán,lập tức bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn hết về phía hai người.Thời cơ đây rồi,đã vậy phải làm cho hắn bẽ mặt mới được.Hai tay liền chống nạnh,gải làm mặt sưng sỉa lên:
_này,nói cho anh biết nhé, người ta đã ko cố ý thì thôi,xin lỗi hẳn hoi mà anh còn hạnh họe cái gì?
_Định gây sự đấy hả?
_Chẳng việc gì ,tôi đâu có dỗi hơi!
Bàn tay anh ta đã cuộn thành nắm đấm,thấy vậy mà tôi chợt rung mình!
Bỗng bên ngoài đâu ra một tên sồng sộc chạy vào,miệng ko ngừng hô to:
_Đại ka,mau lên thôi.Chúng nó đang chờ rồi!
Lập tức hắn ta bỏ đi,nhưng vẫn ko quên quay lại gằm ghè câu cuối:
_May cho cô đấy!
Bóng chiếc xế chạy tít mù rồi biến mất nhanh khỏi con đường.:D
Vậy cứ coi tỉ số giờ là 1-0 đi.Và chiến thắng đang nghiêng về mình,nghĩ thì cũng thấy vui vui nhưng ko biết sắp đến chuyện gì sẽ xảy ra với mình đây.
[/COLOR]