PDA

Xem đầy đủ chức năng : cực đoan.



tháng mười ba
01-05-2011, 08:05 AM
cực đoan.
.
.
.

tại sao có thể dễ dàng mỉm cười với người mà mình không-coi-trọng, tha thứ cho mọi sai lầm của họ một cách dễ dàng; nhưng lại nín thinh, thờ ơ và bỏ mặc đối với người mà mình đã từng thân thiết?!

tại sao đã từng khóc tưởng như hết nước mắt vì một người, có thể đặt cược cả mạng sống của mình cho người ấy, rốt cuộc sau cơn biến cố, lại nhìn nhau như những kẻ không quen?

tại sao với một người hôm qua vẫn còn đầu gối tay ấp, hôm nay ngay cả nhắc đến cũng lành lạnh, gai người?

tại sao dốc lòng dốc sức theo đuổi hạnh phúc, cuối cùng lại thảnh thơi buông tay khi đã chạm được vào, và rũ bỏ hết mọi niềm tin vào cái điều mang tên hạnh phúc?

tại sao bản thân lại trở nên cực đoan như thế :)



Lan Anh nói, “mọi cảm xúc của chị quá mãnh liệt, không phải khi yêu ai thì buồn vui hờn giận mới được khuếch đại lên, nó vốn dĩ đã là như vậy.”

anh bảo “hờn giận là bệnh kinh niên của em rồi, chẳng cần phải yêu hay là không yêu”

trong mắt 2 người này, có lẽ mình là đứa sống cực kỳ cảm tính, ích kỷ và vô lý nhỉ :) họ có cái đúng của họ, nhưng chạm được vào suy nghĩ của mình thì chưa.

thở dài…

nếu như chúng ta chỉ đơn thuần là những người xa lạ, chưa từng có ý nghĩa gì trong nhau, vì lẽ gì mà phải đau lòng? cơn cớ gì mà sự tổn thương bị nhân lên gấp bội, gấp bội… nếu chỉ là người dưng, cười nhạt một cái là xong, nước sông không phạm nước giếng, cứ việc khuất mắt trông coi.

càng thân thiết bao nhiêu, khi xảy ra biến cố, lại càng khó lòng mà bỏ qua cho nhau, càng khó lòng mà chấp nhận lại nhau một lần nữa.

mình là như vậy mà ^^

một đôi bàn tay đỡ lấy mình khi mình bị ngã từ trên bức tường đổ.
một đôi bàn tay buông xuôi.

nếu như sau này, mình bị lãnh 1 cái tát, thử hỏi cái tát từ bàn tay nào sẽ khiến cho mình cảm thấy đau hơn? dĩ nhiên là từ bản tay đã từng nắm lấy, đã từng chở che và dắt mình đi qua những ngày bất hạnh.

chính vì thế, chúng ta mới khó tha thứ cho nhau. chính vì vậy mà phản bội chính xác là phản bội. không lí do, không giải thích. tất cả đều không được chấp nhận.

là đau cũng được. là hành xác cũng được. cơ mà phải xóa!

cho nên đừng liên lạc với em nữa, người :( nó làm cho sự sống trong em bừng lên, giây lát, rồi lại tắt ngóm. cái cảm xúc này đối với em chưa bao giờ dễ chịu. em có thể đón nhận mọi lời khích bác, chê bai, khinh coi, tất tần tật, em không sợ hãi, không ủy mị, không chán nản. chỉ cần đừng là người em đã từng yêu rất yêu…


.
.
.



Bài Nhân gian thứ nhất - Du Tử Lê


Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
đôi mắt người hồ như biển đông
có mưa-tôi-cũ về ngang đó
tự buổi thiên đàng chưa lập xong

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
mái tóc người hồ như rừng cây
có mây che lối về cho lá
và những con đường thật riêng tây

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như vết thương
có đêm ngó xuống bàn tay lạnh
và chỗ em ngồi đã bỏ không

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tấm gương
thấy tôi thắt cổ trên cành tuyết,
và bóng đo dài nỗi tủi thân

Ở chỗ nhân giang không thể hiểu
tôi có người hồ như hạt sương
có bông hoa đỏ chiều tâm khúc
tôi thấy từ em một quê hương

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như tiếng chim
theo cơn bão rớt về ngang phố
tôi học từ em: niềm lãng quên

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi có người hồ như ấu thơ
đêm đêm khóc vụng cùng chăn gối
và buồn thấy như mẹ ở xa

Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
tôi biết người mang một nỗi buồn
biết ta cuối kiếp tim còn lạnh
cùng nỗi sầu bay đâu hư không

...

17-7-1985

si c'était vrai
01-05-2011, 11:12 PM
tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay:
buồn ghê nhỉ, ngón nào đang thở dốc?

[ Du Tử Lê. ]

dạo này rất thích đọc thơ người :)


.
.
.


có một câu nói, nếu như nhớ không lầm, rằng: “đừng tự hỏi tại sao cả thế giới quay lưng lại với bạn, biết đâu bạn chính là người đang quay lưng lại với cả thế giới”.

bởi lẽ là một con người khá cực đoan, cho nên tôi thích nhìn nhận câu nói này theo một khía cạnh khác:

khoảnh khắc mà cả thế giới quay lưng lại với bạn; và bạn cảm thấy mình trắng tay, mất mát tất cả, thì cũng đừng nên buồn. bởi vì trong khoảnh-khắc-quay-lưng ấy, cả thế giới cũng đã mất bạn rồi.

là vậy đấy :)

.
.
.

những điều tôi viết ra không có gì mới mẻ. đơn giản là cứ nhìn nhận không-cũ về một vấn đề không-mới thôi ^^

lâu rồi tôi mới lại nghe Westlife :X

mất nết
02-05-2011, 10:44 AM
Tôi trở lại đáy khuya ngồi với bóng
những chiếc bàn trật khấc nỗi cô đơn
...
Du Tử Lê.


.
.
.

tìm anh cho mình đi
bạn tìm anh cho mình đi
mấy ngày rồi, tâm trạng của mình tệ quá.
mình cứ đinh ninh là có thể rũ bỏ tất cả một cách nhẹ nhàng. mình cứng cỏi đến thế cơ mà. trước khi có anh, mình vẫn sống tốt ơi là tốt đấy thôi.
bây giờ, bất quá, chỉ là hơi cô độc; chỉ là không có ai lắng nghe mình nói; cảm nhận niềm vui, nỗi buồn của mình, và thương xót cho mình.
thế mà sao tâm trạng lại khó chịu thế này, sao lại dày vò thế này !!!

anh bảo mình : "bất cứ lúc nào em cảm thấy cần anh..." nói chưa hết lời, đã bị mình chặn. nhớ lại đi nào, mình đã cười khẩy anh, còn mạnh miệng bảo anh đừng nói ra những lời thừa thãi. mình đã tự chặn bản thân không còn đường để quay lại nữa rồi =)) giỏi thật, thật là quá giỏi đi :so_funny:

đi đâu cũng thế, ngồi đâu cũng vậy, thế giới của mình chỉ là mất đi một người thôi mà chung quanh bỗng dưng trở nên trống huơ trống hoác. tại sao lại thành ra thế này >"<

chợt muốn viết, viết về 1 câu chuyện vẫn còn nợ anh...

viết về một mái tóc dài chưa bao giờ tượng trưng cho nữ tính mà chỉ đơn giản là một sự kiên trì bền bỉ trước thời gian, là sự ngạo nghễ và kiêu hãnh trước mọi thách thức thời cuộc...

chỉ khi viết mới thấy mình đang sống lại, mới thấy lòng ấm, mới thấy dường như vẫn còn anh ở bên.

viết xong, kể lại cho anh nghe.
bởi vì hiếm khi mình có thể hoàn thành bất cứ truyện nào, cho nên mình có quyền tin vào cái điều hư ảo rằng, anh sẽ đợi, đợi mình viết xong và anh sẽ đọc. chỉ cần viết xong là anh sẽ đọc...

cơ mà biết bao giờ xong? khi mà nét bút đầu tiên còn chưa từng đặt :)

.
.
.


"lần sau gặp... mà lần sau là bao giờ em nhỉ?"

"chắc là khi em đập vỡ mình một lần nữa, nếu anh vẫn còn muốn ráp lại. hoặc là anh cũng tan vỡ 1 lần nữa, và em còn có thể gắn lại :D"

"lại bắt đầu ăn nói lộn xộn rồi"

:*

đau đầu quá,
ghét mưa đêm
tìm anh cho mình đi...
tìm anh cho mình đi...

hoặc là
tìm mình cho anh đi
bởi mình lạc mất tiêu rồi...

trăng 30
05-05-2011, 11:34 AM
là những ngày bấp bênh là chuỗi dài những điều nối nhau bất ổn tháng năm đã lặng lẽ đến bên em mang theo những điều như thế

là những đêm nối đêm trằn trọc không yên giấc là những ngày dằng dặc nối ngày bất an em không sao thoát ra nổi có cố gắng đến bao nhiêu thì cũng tự mình phủ định

là những nói cười cố xua đi nỗi hoang mang rượt đuổi là những lúc tự dối gạt để yên ủi mình để rồi lại chấp chới giữa bình an và âu lo

là những ứa nước mắt khi đối diện với chính mình là những nghĩ suy cố cứng cỏi để tự dỗ mình sẽ không bị ai làm cho tổn thương trừ khi chính mình cho phép là những bất lực không biết phải làm sao để chuộc lại được những sai lầm đã gây ra

là những hoài nghi là những thất vọng đẩy niềm tin vào tận cùng ranh giới của chênh chao là những yêu thương không bền vững là cảm giác bị bỏ rơi cứ đến bên dồn vào chân tường

là những hiện tại sau một cái chớp mắt vội chạy lùi rơi tõm rồi trở thành quá khứ là những tương lai mơ hồ không thể nắm bắt là những giấc mơ đi lạc là những cánh rừng hoang âm u không tia nắng mặt trời là những khi vắng vẻ niềm tin là trời không còn xanh và mây không còn trắng là những tia hi vọng cứ le lói rồi rủ nhau rơi vào lịm tắt

là những điều em chẳng thể nói được cùng anh là một góc khuất con người ta ai cũng có nhưng chẳng một ai có thể chạm vào là những nỗi buồn mà con tim em mang đã từ lâu là những niềm đau mà em che giấu bấy nay và không thể dứt mình ra khỏi

là những im lặng làm tội tình nhau
như thế này...



http://seablogs.zenfs.com/u/4KRqqL.RERkERoP5R_km194BCoLKRUhQxQ--/photo/20110506124525581.jpg


:)

tàu bay giấy
08-05-2011, 10:33 AM
mình không ngờ, chỉ một câu nói của anh, lại "sức xáo trộn" với cuộc sống của mình nhiều đến thế :)

anh nói rằng mình k.h.ố.n n.ạ.n.
khốn-nạn cơ đấy, được người khác tặng cho 2 chữ này, mình thật là vinh dự quá cơ ^^

mình ko cướp bạn trai của người khác. nếu biết rằng anh là hoa đã có chủ, nửa điểm mình cũng ko thèm nhìn tới.

mình cũng ko ràng buộc, ko yêu cầu gì ở anh, mình thậm chí ko buồn nhìn lại xem bản thân được gì và mất gì.

khi biết rằng anh ko chỉ có duy nhất mình ở thời điểm hiện tại, mình đã lựa chọn dứt bỏ

mình khốn-nạn ở đâu? ở đâu?? ở đâu???
không chấp lời nói của kẻ say ư? biết đâu, khi say, mới là lúc người ta thẳng thắn :)

"em, sẵn sàng lên giường với người khác, sau đó bắt họ phải coi mình là bạn. khốn lắm. em nghĩ anh cũng làm được như em sao"

damn it!!!

mu vào 1 quả rồi >"<

mình rõ là khốn nạn thật mà :so_funny:

*firefly
14-05-2011, 12:11 AM
http://i131.photobucket.com/albums/p294/aohoatocroi/**_570xN_172747063.jpg

là tình yêu, trên cành cây bất ổn :)

.
.
.

dạo này, sự bất an và âu lo thường trực trong tâm trạng. em sống, mà chẳng tha thiết bất cứ gì.

điều mà em sợ hãi không muốn phải đối mặt nhất, cuối cùng, vẫn đổ ập xuống. ký ức hệt như những viên đá thủy tinh nằm chỏng chơ trên mặt đường cái, bị động ở đó, cho gót giày của người dẫm lên. nát vụn.

mà cái đứa như em thì sống nhiều bằng hồi ức...
và em rất hay khuếch đại cảm xúc buồn đau trong mình :)

em đã từng nói với người rằng, điều em căm ghét nhất trên đời là sự xúc phạm.

em đọc được nó trong tất cả những con người đã từng yêu nhau và không còn yêu nhau nữa.

với em, thật đáng buồn...

thật đáng buồn cho những con người hôm qua vẫn còn tay trong tay, vai kề vai,
để mà sau khi tan vỡ, sẵn sàng ném vào mặt nhau những lời lẽ miệt thị

thật đáng buồn cho những con người ngày hôm qua vẫn còn đầu gối tay ấp,
hôm nay, sau cơn tan vỡ, nhìn mặt nhau như thấy kẻ thù

thật đáng buồn cho sự ấu trĩ của thiên hạ.

em là đứa cầu toàn. và em căm ghét những điều như thế. nền tảng của tình yêu là sự tôn trọng, nền tảng của tình bạn cũng là sự tôn trọng. nếu không, chúng ta chỉ đơn giản là những người xa lạ trong đời nhau thôi, nghĩ thế sẽ không phải bực mình.

thật khó hiểu trước sự đổi thay lòng. tại sao lại không thể bình thản mà chấp nhận những điều đã vỡ.

hết là hết.
tan là tan.

em không nghĩ mình là một đứa máu lạnh. em chỉ đơn giản là một đứa đang học cách biết chấp nhận với sự thật mà thôi.

.
.
.

những ngày bất ổn cứ thế trôi đi
tự hỏi, bao giờ nó mới thực sự trôi qua đây?

chúng ta không còn hiểu được suy nghĩ của nhau nữa. không hề có đối thoại, chỉ đơn giản là độc thoại. như thế, cần gì phải nói chuyện với nhau đâu mà :)

vui hay buồn là tự em
buồn hay vui là do người
chúng ta đã chẳng can hệ gì đến nhau nữa rồi

Cánh Xanh
27-05-2011, 11:26 PM
chị, không còn lựa chọn nào khác, định nghĩa em bằng 2 chữ “nhẫn tâm”. em thong thả khuấy cốc café như một thói quen [ dù em uống loại café đen không đường ], nét cười khẩy trên môi em, từ bao giờ cũng đã trở thành thói quen như thế này nhỉ : )


“chắc vì ngoài cảm xúc của bản thân ra, em không quan tâm đến điều gì nữa.
chị nghĩ gì,
anh ấy nghĩ gì,
thiên hạ nghĩ gì
với em hết thảy đều không quan trọng!”


đó cũng là cách để em thản nhiên bước qua những điều thị phi như lau lách quẩn chân mình. một đứa con gái nhạy cảm như em, nếu như không tự bảo vệ lấy bản thân cho thật tốt thì những điều thị phi ấy, chúng sẽ túa ra, quấn lấy em nghẹt thở, em sẽ bị sát hại bởi lý do ngu xuẩn nhất trên đời ^^

khi chị đi rồi, chỉ còn lại một mình em với những điều tự hỏi…

thực ra,

em có bao nhiêu lần tuổi trẻ để yêu và để sống đây? em còn lại được bao nhiêu hồn nhiên và mơ mộng để dốc lòng yêu lấy một người, thật trọn vẹn và đáng sống.

thực ra,

em còn lại được bao nhiêu liều lĩnh để đem sinh mạng mình ra đánh cược cho tình yêu? em còn phải nhận thêm bao nhiêu tổn thương nữa để giết chết đến tận cùng con tim ngạo nghễ của mình?

thực ra,

thực ra em đã từ bỏ khát vọng, thực ra bấy lâu nay em sống tạm bợ bằng những cơn mơ vá víu, em từ bỏ hết, chỉ giữ lấy sự kiêu ngạo cho riêng mình. cái sự kiêu ngạo mà, thà bị đời đập cho nát vụn, chứ cương quyết không chịu uốn cong.

thực ra,
em đang sống những tháng ngày trả giá.

ước mơ của em, bạn bè của em, tình yêu của em, tuổi trẻ của em, em từ bỏ hết rồi :)

.
.
.

sống, cũng không cần quá lâu, đủ là được rồi. miễn là đáng sống.