song tử
13-04-2011, 08:21 AM
Tình trạng: đã hoàn thành.
Thể loại: truyện ngắn.
Thành phần: dành cho tất cả mọi người muốn tiếp nhận.
Có lẽ với độ tuổi của mình, tôi chưa có đủ khả năng, sự sâu sắc kiến thức thực tế để viết nên một tác phẩm được gọi là thể loại truyên hiện thực. Nhưng với fic này, tôi muốn thử sức. Thực sự thì nó là một cảm hứng đến bất ngờ và có một điều gì đó thôi thúc tôi viết nó.
Mong mọi người đón nhận fic.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~
Cây khế
Nhà lão Tứ lục xà lục xục từ sáng sớm. À là đám giỗ bà cụ Tứ. Úi giời, đúng là có con giàu có khác. Cỗ bàn thịt cá ê hề, mời cả xóm đến xơi. Mà đúng người ở thành phố lịch sự, ăn xong gã trưởng Thế còn đứng dậy có lời cảm ơn họ hàng chòm xóm đã bớt chút thời gian đến thắp nén nhang cho mẹ gã. Đúng là có tiền có học, vịt bầu hóa thiên nga. Từ con cái lão Tứ nghèo nhất làng mà giờ toàn ông to bà lớn. Cả làng Nghênh Xuân này, ai cũng phục lão Tứ lắm. Một thân một mình, một chữ bẻ đôi cũng không biết, gà trống nuôi con mà đứa nào đứa nấy đại học đại hành hết cả, giờ nhà ở tuốt trên phố. Lễ Tết, cúng bái, chúng nó về bụi mù cả làng xóm thiên địa lên. Ấy thế nhưng mà lão Tứ gàn lắm…
Thằng con lão năm bảy lần đòi đón lão lên phố nhưng mà lão chỉ lên chơi dăm ba ngày rồi lai nằng nặc đòi về. Mà nhà lão có nuôi con gà con qué gì đâu, có mỗi con chó phốc thì lão đã ôm theo rồi. Nhưng mà lão vẫn đòi về, về để chăm cây khế đầu nhà lão.
Ối cái cây khế nhà lão. Nó lẻo khoẻo, xiêu vẹo như cái anh say rượu. Năm ra được hai, ba quả chua loét. Chim nó không thèm mổ. Nhìn chỉ cho một nhát về làm củi. Ấy thế mà lão chăm nó nó như chăm bố. Ngày nào cũng tưới tắm đầy đủ. Lão sang nhà hàng xóm trả con viết cho một cái bảng: ”Cấm đ***, i*” về cắm ngay gốc cây. Rồi chắc sợ chó làng không đọc được chữ, lão làm hẳn rào quanh gốc, đặt ở đấy cái bát hương, dịp gì cũng mang ra cúng bái. Lão bảo, cái cây khế là nơi ông cụ lão cuốc nhát cuốc đầu tiên xuống khai hang đất này. Truyền thống gia đình lão thế. Đời cụ lão truyền cho đời ông lão, đời ông lão truyền cho đời bố lão, bố lão lại truyền cho lão.
Đấy cái lão, gần kề miêng lỗ rồi mà còn gàn. Giờ chỉ có tiền, có cái bỏ vào mồm là nhất. Còn truyền thống, truyền thống cái mẽ gì. Được ăn sung mặc sướng mà không biết hưởng. Rõ dở người.
Hàng xóm vừa về hết, gã Thế cũng xin phép bố cho mở cuộc họp gia đình. Lão Tứ cũng ừ cho xong, dù lão đang quá mệt. Dù gì chúng nó cũng có nhiều việc. Gã Thế xua bọn trẻ con ra ngoài. Đến khi chỉ còn trai gái, dâu rể gã mới bắt đầu:
-Hôm nay, tôi có lời mời các cô chú về đây là muốn ta cùng bố bàn về chuyện chia tài sản của gia đình. Tôi có ý thế này. Giờ đám đất của bố tổng diện tích là 1200m2, có 100m2 là chưa có sổ đỏ. Mấy lần xã kêu đòi, tôi cũng vừa mới chi kha khá cho vụ này. Dù sao chỉ còn tôi là con trai, các cô đều là phận gái theo chồng, đến lúc bố mất, tôi là chủ gia đình, tôi xin chia cho mỗi cô 100m2, lấy ba lô vuông phía dưới. Tôi sẽ làm một cái ngõ ngang 2m rưỡi đi vào. Còn phần bếp nước với cái nhà chính này, tôi sẽ phá đi, xây biệt thự để đến dịp, các cháu về tập trung cho rộng rãi. Còn bố, tôi xin đón lên nhà tôi. Đấy, tôi….
-A bác Thế, bác có ý hay đấy, nhưng mà khó quá bác định gạt mười sào ruộng của bố mẹ cho ai. Hay là cùng với gần nghìn mét vuông đất kia vào túi bác hết. Mà bác tưởng chúng tôi không biết cái ý bác đón ông cụ lên đấy để phá hết nhà cửa dưới này đi làm cái xưởng đồ gỗ cho công ty bác à! Thôi, bác không cần nói nữa. Chúng tôi cũng nhìn ra cả đấy
-Vâng cô Thắm ạ. Tôi cũng đang định thưa về cái mười sào ruộng. Thôi thì ba cô, mỗi cô thêm hai sào ruộng. Còn cái vụ xây xưởng gỗ thì đúng là tôi cũng có ý thế thật, tôi vừa xin được cái giấy phép của tỉnh rồi.
-Ông lôi tỉnh về đây dọa đi. Gì cũng để bố phân đã, các ông các bà làm gì mà đã đắc ý thế.
-
-
…
Rồi, ấy thế là anh em chúng nó cãi nhau, giành giật ỏm tỏi cả lên. Lão Tứ thượt người trên tấm phản. Mắt lão ầng ậng. Từ đầu năm đến giờ, dịp nào về chúng nó cũng cãi nhau cái vụ chia đất cát. Cả đời lão, từ thời trai trẻ, vợ mất sớm, mình lão phải nuôi cả đàn con. Đúa nào cũng sài cũng đẹn. Rồi chúng nó đứa này nói đứa kia mà chết vì bệnh tật hết cả. Nhưng mà lão chỉ dám căm cụi làm vườn, làm ruộng trên đất ônh cha, chứ chưa bao giờ tơ hào đến chuyên bán đất, bán ruộng của tổ tiên. Thế mà giờ, con lão chúng nólại cứ nhăm nhe chực lao vào như mèo thấy mỡ. Lão đã cố giữ lắm rồi nhưng mà lão nhọc quá, không còn hơi sức để cãi với chúng nữa. Lão hổn hển mãi mới nói nghen ngào vài lời:
-Thôi thì nhà cửa thế nào, bố cứ giao cho anh trưỏng quyết. Bố cũng già rồi, không muốn lên trên ấy nữa, cứ để bố ở đây, có bạn có bè. Duy nhất cây khế, đừng chặt. Nó là tổ là tiên đấy con ạ.
Đựơc câu nói của lão, gã Thế như vớ được vàng. Con lão, chúng nó cò kè nhau một lúc rồi đứa nào về nhà đứa nấy.
Bẵng đi đến nửa tháng, tự dưng, Thế mò về quê. Vừa vào nhà, chả kịp liếc mắt đến lão Tứ đang co lại một dúm, nằm rên hừ hừ trên phản. Gã bước phăm phăm lại góc nhà, vác rùi đi ra ngoài, mặt ra vẻ quyết tâm lắm. Gã tính cả rồi, chỗ ấy làm cái sân để xe tải vận chuyển đồ gỗ. Tự dựng trước nhà lù lù cái cây. Thật chả ra thể thống gì!
Thấy gã hăm hở quá, lão Tứ chả hiểu mô tê giáp gì, đang ốm dật ốm dẹo cũng phải bò dậy, lốp ngóp chạy ra.Nhưng mà lão lết chậm quá lão mò ra đến nơi thì ôi thôi, gã đã đốn được nửa già cây khế rồi
Lão Tứ rú lên một tiếng rồi như một thằng điên, lão lao ra, ôm lấy cái cây đang ngã dần…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE END ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thể loại: truyện ngắn.
Thành phần: dành cho tất cả mọi người muốn tiếp nhận.
Có lẽ với độ tuổi của mình, tôi chưa có đủ khả năng, sự sâu sắc kiến thức thực tế để viết nên một tác phẩm được gọi là thể loại truyên hiện thực. Nhưng với fic này, tôi muốn thử sức. Thực sự thì nó là một cảm hứng đến bất ngờ và có một điều gì đó thôi thúc tôi viết nó.
Mong mọi người đón nhận fic.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~
Cây khế
Nhà lão Tứ lục xà lục xục từ sáng sớm. À là đám giỗ bà cụ Tứ. Úi giời, đúng là có con giàu có khác. Cỗ bàn thịt cá ê hề, mời cả xóm đến xơi. Mà đúng người ở thành phố lịch sự, ăn xong gã trưởng Thế còn đứng dậy có lời cảm ơn họ hàng chòm xóm đã bớt chút thời gian đến thắp nén nhang cho mẹ gã. Đúng là có tiền có học, vịt bầu hóa thiên nga. Từ con cái lão Tứ nghèo nhất làng mà giờ toàn ông to bà lớn. Cả làng Nghênh Xuân này, ai cũng phục lão Tứ lắm. Một thân một mình, một chữ bẻ đôi cũng không biết, gà trống nuôi con mà đứa nào đứa nấy đại học đại hành hết cả, giờ nhà ở tuốt trên phố. Lễ Tết, cúng bái, chúng nó về bụi mù cả làng xóm thiên địa lên. Ấy thế nhưng mà lão Tứ gàn lắm…
Thằng con lão năm bảy lần đòi đón lão lên phố nhưng mà lão chỉ lên chơi dăm ba ngày rồi lai nằng nặc đòi về. Mà nhà lão có nuôi con gà con qué gì đâu, có mỗi con chó phốc thì lão đã ôm theo rồi. Nhưng mà lão vẫn đòi về, về để chăm cây khế đầu nhà lão.
Ối cái cây khế nhà lão. Nó lẻo khoẻo, xiêu vẹo như cái anh say rượu. Năm ra được hai, ba quả chua loét. Chim nó không thèm mổ. Nhìn chỉ cho một nhát về làm củi. Ấy thế mà lão chăm nó nó như chăm bố. Ngày nào cũng tưới tắm đầy đủ. Lão sang nhà hàng xóm trả con viết cho một cái bảng: ”Cấm đ***, i*” về cắm ngay gốc cây. Rồi chắc sợ chó làng không đọc được chữ, lão làm hẳn rào quanh gốc, đặt ở đấy cái bát hương, dịp gì cũng mang ra cúng bái. Lão bảo, cái cây khế là nơi ông cụ lão cuốc nhát cuốc đầu tiên xuống khai hang đất này. Truyền thống gia đình lão thế. Đời cụ lão truyền cho đời ông lão, đời ông lão truyền cho đời bố lão, bố lão lại truyền cho lão.
Đấy cái lão, gần kề miêng lỗ rồi mà còn gàn. Giờ chỉ có tiền, có cái bỏ vào mồm là nhất. Còn truyền thống, truyền thống cái mẽ gì. Được ăn sung mặc sướng mà không biết hưởng. Rõ dở người.
Hàng xóm vừa về hết, gã Thế cũng xin phép bố cho mở cuộc họp gia đình. Lão Tứ cũng ừ cho xong, dù lão đang quá mệt. Dù gì chúng nó cũng có nhiều việc. Gã Thế xua bọn trẻ con ra ngoài. Đến khi chỉ còn trai gái, dâu rể gã mới bắt đầu:
-Hôm nay, tôi có lời mời các cô chú về đây là muốn ta cùng bố bàn về chuyện chia tài sản của gia đình. Tôi có ý thế này. Giờ đám đất của bố tổng diện tích là 1200m2, có 100m2 là chưa có sổ đỏ. Mấy lần xã kêu đòi, tôi cũng vừa mới chi kha khá cho vụ này. Dù sao chỉ còn tôi là con trai, các cô đều là phận gái theo chồng, đến lúc bố mất, tôi là chủ gia đình, tôi xin chia cho mỗi cô 100m2, lấy ba lô vuông phía dưới. Tôi sẽ làm một cái ngõ ngang 2m rưỡi đi vào. Còn phần bếp nước với cái nhà chính này, tôi sẽ phá đi, xây biệt thự để đến dịp, các cháu về tập trung cho rộng rãi. Còn bố, tôi xin đón lên nhà tôi. Đấy, tôi….
-A bác Thế, bác có ý hay đấy, nhưng mà khó quá bác định gạt mười sào ruộng của bố mẹ cho ai. Hay là cùng với gần nghìn mét vuông đất kia vào túi bác hết. Mà bác tưởng chúng tôi không biết cái ý bác đón ông cụ lên đấy để phá hết nhà cửa dưới này đi làm cái xưởng đồ gỗ cho công ty bác à! Thôi, bác không cần nói nữa. Chúng tôi cũng nhìn ra cả đấy
-Vâng cô Thắm ạ. Tôi cũng đang định thưa về cái mười sào ruộng. Thôi thì ba cô, mỗi cô thêm hai sào ruộng. Còn cái vụ xây xưởng gỗ thì đúng là tôi cũng có ý thế thật, tôi vừa xin được cái giấy phép của tỉnh rồi.
-Ông lôi tỉnh về đây dọa đi. Gì cũng để bố phân đã, các ông các bà làm gì mà đã đắc ý thế.
-
-
…
Rồi, ấy thế là anh em chúng nó cãi nhau, giành giật ỏm tỏi cả lên. Lão Tứ thượt người trên tấm phản. Mắt lão ầng ậng. Từ đầu năm đến giờ, dịp nào về chúng nó cũng cãi nhau cái vụ chia đất cát. Cả đời lão, từ thời trai trẻ, vợ mất sớm, mình lão phải nuôi cả đàn con. Đúa nào cũng sài cũng đẹn. Rồi chúng nó đứa này nói đứa kia mà chết vì bệnh tật hết cả. Nhưng mà lão chỉ dám căm cụi làm vườn, làm ruộng trên đất ônh cha, chứ chưa bao giờ tơ hào đến chuyên bán đất, bán ruộng của tổ tiên. Thế mà giờ, con lão chúng nólại cứ nhăm nhe chực lao vào như mèo thấy mỡ. Lão đã cố giữ lắm rồi nhưng mà lão nhọc quá, không còn hơi sức để cãi với chúng nữa. Lão hổn hển mãi mới nói nghen ngào vài lời:
-Thôi thì nhà cửa thế nào, bố cứ giao cho anh trưỏng quyết. Bố cũng già rồi, không muốn lên trên ấy nữa, cứ để bố ở đây, có bạn có bè. Duy nhất cây khế, đừng chặt. Nó là tổ là tiên đấy con ạ.
Đựơc câu nói của lão, gã Thế như vớ được vàng. Con lão, chúng nó cò kè nhau một lúc rồi đứa nào về nhà đứa nấy.
Bẵng đi đến nửa tháng, tự dưng, Thế mò về quê. Vừa vào nhà, chả kịp liếc mắt đến lão Tứ đang co lại một dúm, nằm rên hừ hừ trên phản. Gã bước phăm phăm lại góc nhà, vác rùi đi ra ngoài, mặt ra vẻ quyết tâm lắm. Gã tính cả rồi, chỗ ấy làm cái sân để xe tải vận chuyển đồ gỗ. Tự dựng trước nhà lù lù cái cây. Thật chả ra thể thống gì!
Thấy gã hăm hở quá, lão Tứ chả hiểu mô tê giáp gì, đang ốm dật ốm dẹo cũng phải bò dậy, lốp ngóp chạy ra.Nhưng mà lão lết chậm quá lão mò ra đến nơi thì ôi thôi, gã đã đốn được nửa già cây khế rồi
Lão Tứ rú lên một tiếng rồi như một thằng điên, lão lao ra, ôm lấy cái cây đang ngã dần…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE END ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~