Emmerald
02-04-2011, 11:39 PM
Tên fic: Ranunculus's Flower Shop
Tác giả: Emme/ Meme
Tình trạng: Đã hoàn thành (trên giấy :sr: )
Thể loại: bạn nào đọc xong, giới thiệu cho tớ nó là cái gì đi rồi tớ sẽ đặt nó vào đây =="
Rating: 15+
Độ dài: 2 part (fic dài nhất mà mình hoàn thành, 2 part lận đấy :so_funny: )
Một món quà dành cho các tình yêu của tớ: Elsie (tình yêu bự của tớ :5:), LK (vâng, tớ đã liệt bạn ấy vào danh sách t/y rồi :so_funny: ), ss Oz (^^), infi, hani, ASD, BCA (mình thương thầm nhớ trộm bạn này đã lâu :blushing: )
Không nhân dịp gì cả, chỉ muốn chúc các bạn ấy luôn hạnh phúc, vui vẻ và giảm bớt những xì trét của cuộc sống :huglove: .
(Nói nhều quá, mình đúng là đứa ưa làm màu :so_funny: )
----------------------------------------------------
Hạnh phúc không đến từ tay không, nhưng có thể hiện diện ở bất cứ hình dạng nào ^^.
-Ranunculus Flower Shop-
----------------------------------------------------
Ranunculus's Flower Shop
Part 1
.
.
“Ranunculus”
.
Một tiệm hoa Tây mở trên con phố Tàu. Một tiệm hoa chỉ mở đúng một mùa một mùa trong năm và chỉ bán đúng một loại hoa duy nhất – loài hoa tiệm đặt tên theo – Ranunculus.
.
Mười mấy năm trôi đi, cái đinh ngược ngạo phong cách tây âu cầu kì, như phỉ báng trên con phố cổ truyền đông á khiến bao người nhức nhối vẫn không dỡ bỏ. Nó vẫn cứ nằm đấy, lặng yên, dịu ngọt, quyến rũ như cái tên “Ranunculus”.
Mỗi cuối tháng 12, cánh cửa sập luôn đóng được mở lên, bày ra những chậu Ranunculus rực rỡ màu sắc, lóng lánh sương dưới ánh nắng chói chang.
Bước vào “Ranunculus” một lần, là bước đến cánh đồng hoa thảo nguyên yên bình, ngập tràn hạnh phúc, chỉ có nơi “Ranunculus” – một hạnh phúc nhỏ nhoi .
.
.
.
Xạch xạch xạch xạch xạch
Cánh cửa sập nằm dưới tấm biển vẽ chữ “Ranunculus” lừ đừ trờ lên trên. Tôi bê những chậu hoa nhỏ từ bên trong ra sắp lên giá đỡ bằng sắt, hắt lên đó vài giọt nước rồi trở vào tiếp tục với những chậu lớn hơn.
Nguyên tắc cơ bản khi chăm sóc Ranunculus là không bao giờ được tưới nước nhiều hơn một ly nhỏ, dù trông chúng luôn có vẻ khô cằn, nhưng nếu cho nhiều hơn, cây sẽ chết vì ngập úng. Có những khi ta tưởng yêu thương của mình đang nuôi dưỡng một thứ gì đó, có bao giờ ngờ rằng ngược lại, ta chỉ giết chết nó, dần và mòn.
Mặt trời lên đến thiên đỉnh, cái nóng dìu dịu của ngày mùa đông mang lại cho không gian cảm giác thanh bình. Đưa tay quệt những giọt mồ hôi rịn lấm tấm trên trán, tôi dừng tay, ngồi xuống chiếc ghế con đặt trước tiệm. Năm nay là năm thứ mười mấy, tôi không thể nhớ được, vì khi tôi chỉ đến với đời một năm một mùa. Như những đóa Ranunculus, chỉ thực sự sống khi chúng nở rộ, tôi chỉ sống khi tôi ở đây, bên cạnh “Ranunculus”. Những tháng ngày khác chỉ như một áng mây phù du, trôi qua và chẳng gợi nhớ lại gì. 365 ngày nhiều như thế mà tôi chỉ có thể sống được trong 60 ngày, ngồi đếm lại những cánh hoa rơi, mái đầu giờ đã phủ đốm bạc. Cuộc đời chẳng phải ngắn lắm sao?!
.
Khẽ thở dài, tôi đứng dậy quay vào trong khi bóng mặt trời đã ngả về hướng tây. Với lấy chai nước trong tủ lạnh nốc một ngụm lớn, tôi cảm thấy vị nhặng đắng của lá trong cuống họng như vọng âm nhắc nhở tuổi trẻ đã qua.
Liếc mắt về phía cửa lần nữa và lại thất vọng, tôi đoán rằng có lẽ năm nay cậu ta không tới. Cậu nhóc, à không, bây giờ phải là một chàng thanh niên, khách hàng trung thành của tôi mười mấy năm, hay gần hai chục năm có lẽ chừng, nói chung là từ khi tiệm khai trương đến giờ, luôn đến vào ngày này hằng năm, chưa bao giờ sai hẹn. Mà gọi nó là cái hẹn cũng không đúng, nó chỉ một thói quen của tôi, mở tiệm và chờ cậu ta đến.
Năm nào cậu nhóc, à không, chàng trai đó cũng mua hai chậu Ranunculus nhỏ và chỉ đúng hai màu tím và trắng. Câu chuyện về hai đóa hoa đó cũng là một phần thú vị trong cuộc sống mà tôi có thể gợi nhớ, dù không biết rằng nên kể nó với một nụ cười vui hay cay đắng.
Bắt đầu từ đâu nhỉ?
….
Ngày đầu tôi mở tấm cửa sắt này lên, có lẽ là một hay hai chục năm về trước, tôi không thể biết được, ba đứa bé đó đã đến đây, lần đầu và cũng là lần cuối tôi nhìn thấy bộ ba đó cùng nhau: cậu nhóc nay được gọi dưới cái tên chàng trai và cặp bé gái song sinh, đáng yêu nhất tôi từng gặp và cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại lần nữa.
Tôi nhớ rất rõ, cái nhìn thẳm màu u buồn tương phản nụ cười trong sáng, rạng rỡ trên khuôn mặt của cặp song sinh, giống nhau nhưng lại hoàn toàn đối nghịch nhau, như mặt trăng với mặt trời, cái ví von tôi luôn cho là cũ rích không hiểu sao khi đó lại hợp đến kì lạ. Ba đứa trẻ. Mà không. Thật ra chỉ có hai mà thôi, đùa giỡn trước cửa tiệm. Cô bé có đôi mắt đậm nét buồn man mác chỉ đứng lẳng lặng một bên nhìn theo, ánh mắt tiếc nuối luôn luôn dao động, ẩn hiện như một biển hồ dậy sóng khiến người ta không thể yên lòng. Cô bé là người đầu tiên chú ý đến những chậu Ranunculus của tôi. Giữa muôn ngàn màu sắc, tay cô bé chạm vào đóa màu thạch anh tím và giữ yên. Tôi đã tưởng rằng mình đang gặp phải Déjà Vu bởi hình ảnh của hai màu tím lặng yên đứng song song nhau. Chúng kéo thời gian và không gian trầm xuống khiến tôi có cảm giác mình đang trôi đi lặng lờ, như thể đang lềnh bềnh trong những giấc mơ. Ánh sáng của thực tại chỉ trở lại khi hai cô cậu bé còn lại cũng chạy đến. Chúng quây lấy những chậu cây xanh điểm màu sặc sỡ và cười đùa vui vẻ. Tôi chỉ cười, nghĩ rằng chúng thật ngây thơ và trong sáng.
.
Kéo lại chiếc ghế đẩu, tôi ngồi xuống, rít một điều thuốc dài, phả khói mơ màng. Làn khói trắng hư hư ảo ảo biến dạng trước mắt tôi như những vụn vặt trong kí ức mà tôi khi đó và tôi lúc này đã thay đổi.
.
Lúc đó tôi đã không nghĩ gì nhiều, đơn thuần chúng chỉ là trẻ con, mà trẻ con thì thích những cái đẹp và lấp lánh, tôi cho là như thế và sự thật là tôi đã quá kết luận vội vàng. Một thực tại khi đó chắc có nắng, có gió, cây và hoa, những thứ rực rỡ và sáng sủa, nhiều cái đáng để nhìn và xem. Ừ chắc là như thế nên tôi mới không chú ý cái cần chú ý. Vì ngay lúc này tôi chẳng thể nhớ được gì từ cái khung cảnh đó, ngoài một đôi mắt, tím biếc, như màu của đóa Ranunculus. Đau buồn và thê lương.
.
Ngày hôm đó tôi đã cho đi không hai chậu hoa đẹp nhất trong tiệm của mình, một màu tím, thống khổ, bi ai; và một màu trắng, thuần khiết và thanh bạch. Quả sự đời cũng là một cái trớ trêu, tôi nhớ rất rõ màu tím thê lương, nhưng màu trắng trong sáng, rực rỡ như mặt trời lại chẳng để lại gì trong kí ức của tôi ngoài một nụ cười, mặc dù tôi có thể chắc chắn rằng, tôi của ngày đó thích cô bé nhiều hơn đôi mắt biếc kia.
.
Dù sao thì, cũng từ dạo ấy, hằng năm, vào cùng một ngày, cậu bé lại quay trở lại và mua hai chậu Ranunculus tím và trắng. Có lần tôi đã hỏi cậu ta:
“Cậu có biết ý nghĩa hay tên của loài hoa này là gì không?”.
Thay cho câu trả lời, cậu ta chỉ cười, một nụ cười hạnh phúc dành cho đóa hoa trắng. Đóa hoa rực rỡ bao giờ cũng được nâng niu dù rằng cả hai đều cùng cần được yêu thương. Tôi chỉ không hiểu, dù biết không thể cùng có cả hai, tại sao cậu ta luôn ôm lấy chúng? Câu hỏi đó đến hôm nay vẫn còn là một bí ẩn.
Nhưng tôi ngày xưa thì cũng chỉ cho đó là tuổi trẻ bồng bột, và tin rằng một mai, rồi những đóa Ranunculus cũng sẽ bị bỏ lại bơ vơ, có thể trên bàn học, trên khung cửa…và tàn úa, héo rũ trong cô đơn.
.
Đó là tôi đã tin thế, nhưng thực tế dường như tôi luôn là người sai. Từng đó năm đi qua như chiếc lá trôi vèo, cậu ta trở thành khách hàng trung thành còn tôi trở thành người chủ rình khách quen. Hai màu tím và trắng cũng nghiễm nhiên trở thành màu ưa thích của tôi. Năm nào trước khi mở tiệm tôi cũng chuẩn bị sẵn hai chậu đẹp nhất dành cho cậu ta, vì cậu ta luôn là người đến sớm nhất. Cái sở thích đó cũng là một thói quen phiền phức thú vị mà tôi phải gánh theo “khách quen”. Bởi thế hằng năm, cứ vào mùa này, cửa hàng của tôi luôn là tiệm mở cửa đầu tiên.
.
.
Nhưng, chuỗi dây xích nào rồi cũng có lúc phải đứt đoạn, và tôi có linh cảm rằng hôm nay sẽ là ngày một trong những chuỗi kí ức của tôi sẽ phải dừng lại. Nói ra thì cũng chẳng có gì nhiều để mà ghi nhớ trong mười, hay gần hai mươi lần gặp mặt cả. Nhưng con người ta thì hay có cái xu hướng tiếc rẻ và nuối tiếc những thứ người ta sẽ mất và đã mất.Và tôi bây giờ thì cũng đang ở trong một trạng thái như thế. Vì ngoài cái màu áo sơ mi trắng tinh bắt mắt - mà tôi cho cũng là một thói quen hàng năm - thì thậm chí đến khuôn mặt của cậu ta tôi còn chẳng nhớ được, trí óc của người già lẩm cẩm nó như thế đấy, tôi chỉ còn biết đổ tội cho nó thôi.
.
Tự biết mình già cũng là làm mình già hơn trăm tuổi, tôi đã nghe câu này ở đâu đó rồi. Cuộc đời ngắn lắm, tôi nói rồi mà, và bỏ một ngày trời ra để tự thuật lại những chuyện xưa rích với chính mình cũng là một triệu chứng của già cỗi.
Tôi già rồi! Chậc, nghe đau lòng quá.
Nhưng sự thật ra sao thì nó phải thế, chẳng hạn như một sự thật khác là hôm nay tôi đang hoàn toàn ế khách. Không có lấy một người buồn dừng chân ghé qua nhìn những đóa hoa đang hé nụ. Có lẽ họ đã có đủ bận bịu với cuộc sống của mình và không cần tìm đến những hạnh phúc nhỏ nhoi bên trong những đóa Ranunculus nữa, họ đã có được cái hạnh phúc lớn của họ trong việc làm, tiền bạc…Những hạnh phúc nhỏ nhoi, dường như cũng đã già cỗi trong tâm hồn con người rồi.
Nghĩ vậy, tôi lại thấy xót xa. Những viên ngọc hạnh phúc ẩn bên trong lớp áo cuối cùng của những đóa Ranunculus sẽ biến mất. Vì kể cả khi đóa hoa đã tàn, kể cả khi chậu hoa đã úa, nếu không tìm được người chủ yêu thương, hạnh phúc sẽ chẳng lộ ra. Điều cơ bản là yêu thương và điều giết chết cơ bản cũng là yêu thương, quy chúng về với nhau, sẽ là Ranunculus, mà chẳng mấy ai còn biết được, cái hạnh phúc vô cùng nhỏ bé ấy, đang lặng lẽ nơi đây.
.
Có lẽ tôi sẽ thành cụ cố trăm tuổi thật sự khi ngồi lầm bầm mãi những điều chẳng ai hay thế này. Cuộc sống rất ngắn, và màn đêm thì đã sập lại phía chân trời còn le lói được chút ánh sáng xanh lơ nhàn nhạt cuối cùng. Tôi cũng còn một cánh cửa phải đóng và một tiệm hoa phải dọn, thời gian quý báu này không thể để phí hoài vì chờ đợi một người “khách quen” mãi được.
Đứng dậy vác chiếc ghế vào bên trong, tôi bắt đầu quy trình dọn dẹp, trình tự vẫn như cũ, chỉ có điều mọi thứ bây giờ đi vào bên trong và bên ngoài trời cũng không còn nắng nữa.
.
.
Sắp lại những chiếc chậu hoa cuối cùng lên giá gỗ trên cao, tôi phẩy thêm cho chúng vài giọt nước rồi đi về phía đống dây xích giữ cửa ở góc tiệm. Thật sự, cuộc sống của tôi, là khi ở cạnh “Ranunculus”, nhưng nếu chúng bị hắt hủi, phải chăng tôi cũng đã bị hắt hủi. Gỡ cái móc ban sáng tôi quặc vào xích để cố định ra, tôi có cảm giác tay mình đang run lên, sự mệt mỏi của thế xác và tinh thần dường như tác động lớn hơn tôi nghĩ. Lần đầu tiên trong đời, tôi không biết rằng mình có nên tiếp tục đem hạnh phúc nhỏ nhoi này đến cuộc sống nữa hay không?!
.
-LÀM ƠN CHỜ ĐÃ!!!!
Tiếng hét vang dội cả khu phố làm tay tôi khựng lại. Cái bóng đen lất phất từ phía xa dần dần hiện ra rõ nét.
Tôi mỉm cười trong suy nghĩ.
.
-Cậu đến trễ quá! Tôi sắp đóng cửa rồi .
Tôi nói khi cậu ta đã dừng lại trước mặt. Quả thật tôi chẳng hiểu cái lỗi trễ ấy ở đây có quan trọng đến mức đó không, nhưng dù sao cậu ta cũng đã tốn của tôi một ngày trời chờ đợi, nên cũng đáng phải gỡ gạc gì đó chứ nhỉ?
-Xi…xin lỗi! – Khuôn mặt cậu ta tái nhợt, miệng thở không ra hơi, chiếc va-li trên tay rơi phịch xuống đất.
Nhóc con thì vẫn mãi chỉ là nhóc con! Tôi quay vào trong, cầm ra hai chậu hoa trắng và tím đã chuẩn bị từ sáng dúi vào tay cậu ta.
-Hoa đặt sẵn của cậu đây – tôi nói với một nụ cười.
Trái lại với mong đợi vui mừng của tôi, cậu ta chỉ cúi nhìn, đóng đinh ánh mắt chất chứa những u sầu và đau đớn vào trong hai đóa hoa đang nở rộ.
-Này, chúng sẽ tàn ngay trên tay cậu nếu cậu tiếp tục nhìn như vậy đấy.
-À! – cậu ta ngẩng lên tôi với một nụ cười nhạt thếch, đôi mắt lờ đờ như điên dại khiến tôi bất giác lùi lại. – chủ nhân của chúng cũng đã không còn rồi mà, có gì quan trọng đâu nếu…
Câu nói khựng lại, tôi kinh ngạc với sự thay đổi trên cậu ta. Lúc này đây tôi không gnhĩ mình đang nói chuyện với chàng trai đã đến đây mười, hay hai mươi lần, mà với một người điên, điên trong tâm.
-Dù sao thì …- cậu ta lắc lắc đầu và đưa hai chậu hoa lại cho tôi –…trắng hay tím cũng đã không còn nữa. Trắng tàn phai và kéo tím đi vào héo úa. Chẳng còn gì hết, trắng hay tím đều không còn quan trọng nữa rồi.
-Vậy… - tôi ngập ngừng –…cậu muốn màu gì ?
Cậu ta ngẩng nhìn với một nụ cười vô hồn đến đau thương.
-Đen!
-Xin lỗi! Ranunculus không có màu đen - tôi lắc đầu - đó là màu bất hạnh. Cậu không biết sao? Ranunculus là loài hoa của hạnh phúc. Cậu không thể có hạnh phúc nếu chỉ nghĩ đến bất hạnh.
-Hạnh…phúc! - khóe miệng cậu ta cong lên. Từ một nụ cười nhạt nhẽo, nó phá ra thành một tràng cười ghê rợn rồi sụp xuống, khuỵu ngã theo con nguời nó chiếm hữu, để lại những tiếng nấc nghẹn ngào - nếu là thế…thì mọi hạnh phúc đều đã rời bỏ tôi mà đi cả rồi.
Cái hình dáng đầy tuyệt vọng đó làm tôi bất giác khó chịu. Quay lại phía giá gỗ, tôi quơ lấy chậu Ranunculus vàng – hình ảnh mà tôi luôn thấy ở chàng trai mình gặp ngày trước - rồi quay ra nhét nó vào lòng cậu ta.
-Hạnh phúc của cậu đây, hãy tự đi mà nuôi lấy!
Trong một thoáng, ánh mắt u sầu ấy sáng lên cùng nỗi kinh ngạc. Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi cần tìm cho Ranunculus yêu thương và cậu ta thì cần hạnh phúc của Ranunculus. Nhưng cậu ta có chấp nhận nó không? Dành yêu thương cho một bước ngoặt mới không phải chuyện dễ, tôi thật sự nghĩ rằng cậu ta sẽ bỏ lại chậu hoa và không bao giờ trở lại nữa. Trông chờ là một thứ phiền phức mà tôi không muốn gánh, dù là “khách quen”.
.
.
Một cơn gió lạnh cuối đông ùa qua làm những cánh hoa trong chậu xao xác. Tôi cúi xuống nhìn chậu hoa và giật mình. Tôi nghĩ mình nhìn lầm, hay có lẽ là quáng gà ban đêm rồi, vì tôi nghĩ mình đang thấy cậu ta cười, nụ cười ấm áp khi ôm Ranunculus vàng, đứa con tinh thần của tôi, trong lòng.
A! thế này thì tôi quả là vua đoán trật thật rồi.
.
.
.
-Cảm ơn về chậu hoa!
Chàng trai trẻ thì thầm khi đứng lên chào từ biệt tôi và đi vào bóng tối. Cái bóng đen chìm dần vào trong màn đêm tĩnh lặng và cuối cùng bị nuốt chửng.
Tôi gỡ móc quặc dây xích giữ cổng ra và thả cho nó rơi tự do đánh cái rầm. Một ngày nào đó cái cổng ấy sẽ rớt ra vì hành động bạo lực này của tôi. Nhưng lúc này đây, tôi không quan tâm. Tôi nghĩ mình đang hạnh phúc chết được. Mặc dù, cùng lúc tôi cũng biết, chàng trai đó sẽ không bao giờ quay trở lại để nhận thêm một đóa Ranunculus nào nữa. Vì sao ư? Tôi nghĩ, hạnh phúc của cậu ta, đã nằm trong tay cậu ta rồi.
Nhưng nói gì thì nói, một ngày chờ đợi của tôi cũng đã kết thúc không tồi, và bây giờ tôi cần đi nghỉ sớm để lấy sức cho ngày mai. Tôi còn một tiệm hoa phải mở và một ngày dài phải chờ.
Ai biết được, biết đâu đấy, ngày mai tôi sẽ lại nhớ ra được một mảnh vụn kí ức nào đó trong bộ óc già cỗi này thì sao?!
.
.
.
End part 1.
Tác giả: Emme/ Meme
Tình trạng: Đã hoàn thành (trên giấy :sr: )
Thể loại: bạn nào đọc xong, giới thiệu cho tớ nó là cái gì đi rồi tớ sẽ đặt nó vào đây =="
Rating: 15+
Độ dài: 2 part (fic dài nhất mà mình hoàn thành, 2 part lận đấy :so_funny: )
Một món quà dành cho các tình yêu của tớ: Elsie (tình yêu bự của tớ :5:), LK (vâng, tớ đã liệt bạn ấy vào danh sách t/y rồi :so_funny: ), ss Oz (^^), infi, hani, ASD, BCA (mình thương thầm nhớ trộm bạn này đã lâu :blushing: )
Không nhân dịp gì cả, chỉ muốn chúc các bạn ấy luôn hạnh phúc, vui vẻ và giảm bớt những xì trét của cuộc sống :huglove: .
(Nói nhều quá, mình đúng là đứa ưa làm màu :so_funny: )
----------------------------------------------------
Hạnh phúc không đến từ tay không, nhưng có thể hiện diện ở bất cứ hình dạng nào ^^.
-Ranunculus Flower Shop-
----------------------------------------------------
Ranunculus's Flower Shop
Part 1
.
.
“Ranunculus”
.
Một tiệm hoa Tây mở trên con phố Tàu. Một tiệm hoa chỉ mở đúng một mùa một mùa trong năm và chỉ bán đúng một loại hoa duy nhất – loài hoa tiệm đặt tên theo – Ranunculus.
.
Mười mấy năm trôi đi, cái đinh ngược ngạo phong cách tây âu cầu kì, như phỉ báng trên con phố cổ truyền đông á khiến bao người nhức nhối vẫn không dỡ bỏ. Nó vẫn cứ nằm đấy, lặng yên, dịu ngọt, quyến rũ như cái tên “Ranunculus”.
Mỗi cuối tháng 12, cánh cửa sập luôn đóng được mở lên, bày ra những chậu Ranunculus rực rỡ màu sắc, lóng lánh sương dưới ánh nắng chói chang.
Bước vào “Ranunculus” một lần, là bước đến cánh đồng hoa thảo nguyên yên bình, ngập tràn hạnh phúc, chỉ có nơi “Ranunculus” – một hạnh phúc nhỏ nhoi .
.
.
.
Xạch xạch xạch xạch xạch
Cánh cửa sập nằm dưới tấm biển vẽ chữ “Ranunculus” lừ đừ trờ lên trên. Tôi bê những chậu hoa nhỏ từ bên trong ra sắp lên giá đỡ bằng sắt, hắt lên đó vài giọt nước rồi trở vào tiếp tục với những chậu lớn hơn.
Nguyên tắc cơ bản khi chăm sóc Ranunculus là không bao giờ được tưới nước nhiều hơn một ly nhỏ, dù trông chúng luôn có vẻ khô cằn, nhưng nếu cho nhiều hơn, cây sẽ chết vì ngập úng. Có những khi ta tưởng yêu thương của mình đang nuôi dưỡng một thứ gì đó, có bao giờ ngờ rằng ngược lại, ta chỉ giết chết nó, dần và mòn.
Mặt trời lên đến thiên đỉnh, cái nóng dìu dịu của ngày mùa đông mang lại cho không gian cảm giác thanh bình. Đưa tay quệt những giọt mồ hôi rịn lấm tấm trên trán, tôi dừng tay, ngồi xuống chiếc ghế con đặt trước tiệm. Năm nay là năm thứ mười mấy, tôi không thể nhớ được, vì khi tôi chỉ đến với đời một năm một mùa. Như những đóa Ranunculus, chỉ thực sự sống khi chúng nở rộ, tôi chỉ sống khi tôi ở đây, bên cạnh “Ranunculus”. Những tháng ngày khác chỉ như một áng mây phù du, trôi qua và chẳng gợi nhớ lại gì. 365 ngày nhiều như thế mà tôi chỉ có thể sống được trong 60 ngày, ngồi đếm lại những cánh hoa rơi, mái đầu giờ đã phủ đốm bạc. Cuộc đời chẳng phải ngắn lắm sao?!
.
Khẽ thở dài, tôi đứng dậy quay vào trong khi bóng mặt trời đã ngả về hướng tây. Với lấy chai nước trong tủ lạnh nốc một ngụm lớn, tôi cảm thấy vị nhặng đắng của lá trong cuống họng như vọng âm nhắc nhở tuổi trẻ đã qua.
Liếc mắt về phía cửa lần nữa và lại thất vọng, tôi đoán rằng có lẽ năm nay cậu ta không tới. Cậu nhóc, à không, bây giờ phải là một chàng thanh niên, khách hàng trung thành của tôi mười mấy năm, hay gần hai chục năm có lẽ chừng, nói chung là từ khi tiệm khai trương đến giờ, luôn đến vào ngày này hằng năm, chưa bao giờ sai hẹn. Mà gọi nó là cái hẹn cũng không đúng, nó chỉ một thói quen của tôi, mở tiệm và chờ cậu ta đến.
Năm nào cậu nhóc, à không, chàng trai đó cũng mua hai chậu Ranunculus nhỏ và chỉ đúng hai màu tím và trắng. Câu chuyện về hai đóa hoa đó cũng là một phần thú vị trong cuộc sống mà tôi có thể gợi nhớ, dù không biết rằng nên kể nó với một nụ cười vui hay cay đắng.
Bắt đầu từ đâu nhỉ?
….
Ngày đầu tôi mở tấm cửa sắt này lên, có lẽ là một hay hai chục năm về trước, tôi không thể biết được, ba đứa bé đó đã đến đây, lần đầu và cũng là lần cuối tôi nhìn thấy bộ ba đó cùng nhau: cậu nhóc nay được gọi dưới cái tên chàng trai và cặp bé gái song sinh, đáng yêu nhất tôi từng gặp và cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại lần nữa.
Tôi nhớ rất rõ, cái nhìn thẳm màu u buồn tương phản nụ cười trong sáng, rạng rỡ trên khuôn mặt của cặp song sinh, giống nhau nhưng lại hoàn toàn đối nghịch nhau, như mặt trăng với mặt trời, cái ví von tôi luôn cho là cũ rích không hiểu sao khi đó lại hợp đến kì lạ. Ba đứa trẻ. Mà không. Thật ra chỉ có hai mà thôi, đùa giỡn trước cửa tiệm. Cô bé có đôi mắt đậm nét buồn man mác chỉ đứng lẳng lặng một bên nhìn theo, ánh mắt tiếc nuối luôn luôn dao động, ẩn hiện như một biển hồ dậy sóng khiến người ta không thể yên lòng. Cô bé là người đầu tiên chú ý đến những chậu Ranunculus của tôi. Giữa muôn ngàn màu sắc, tay cô bé chạm vào đóa màu thạch anh tím và giữ yên. Tôi đã tưởng rằng mình đang gặp phải Déjà Vu bởi hình ảnh của hai màu tím lặng yên đứng song song nhau. Chúng kéo thời gian và không gian trầm xuống khiến tôi có cảm giác mình đang trôi đi lặng lờ, như thể đang lềnh bềnh trong những giấc mơ. Ánh sáng của thực tại chỉ trở lại khi hai cô cậu bé còn lại cũng chạy đến. Chúng quây lấy những chậu cây xanh điểm màu sặc sỡ và cười đùa vui vẻ. Tôi chỉ cười, nghĩ rằng chúng thật ngây thơ và trong sáng.
.
Kéo lại chiếc ghế đẩu, tôi ngồi xuống, rít một điều thuốc dài, phả khói mơ màng. Làn khói trắng hư hư ảo ảo biến dạng trước mắt tôi như những vụn vặt trong kí ức mà tôi khi đó và tôi lúc này đã thay đổi.
.
Lúc đó tôi đã không nghĩ gì nhiều, đơn thuần chúng chỉ là trẻ con, mà trẻ con thì thích những cái đẹp và lấp lánh, tôi cho là như thế và sự thật là tôi đã quá kết luận vội vàng. Một thực tại khi đó chắc có nắng, có gió, cây và hoa, những thứ rực rỡ và sáng sủa, nhiều cái đáng để nhìn và xem. Ừ chắc là như thế nên tôi mới không chú ý cái cần chú ý. Vì ngay lúc này tôi chẳng thể nhớ được gì từ cái khung cảnh đó, ngoài một đôi mắt, tím biếc, như màu của đóa Ranunculus. Đau buồn và thê lương.
.
Ngày hôm đó tôi đã cho đi không hai chậu hoa đẹp nhất trong tiệm của mình, một màu tím, thống khổ, bi ai; và một màu trắng, thuần khiết và thanh bạch. Quả sự đời cũng là một cái trớ trêu, tôi nhớ rất rõ màu tím thê lương, nhưng màu trắng trong sáng, rực rỡ như mặt trời lại chẳng để lại gì trong kí ức của tôi ngoài một nụ cười, mặc dù tôi có thể chắc chắn rằng, tôi của ngày đó thích cô bé nhiều hơn đôi mắt biếc kia.
.
Dù sao thì, cũng từ dạo ấy, hằng năm, vào cùng một ngày, cậu bé lại quay trở lại và mua hai chậu Ranunculus tím và trắng. Có lần tôi đã hỏi cậu ta:
“Cậu có biết ý nghĩa hay tên của loài hoa này là gì không?”.
Thay cho câu trả lời, cậu ta chỉ cười, một nụ cười hạnh phúc dành cho đóa hoa trắng. Đóa hoa rực rỡ bao giờ cũng được nâng niu dù rằng cả hai đều cùng cần được yêu thương. Tôi chỉ không hiểu, dù biết không thể cùng có cả hai, tại sao cậu ta luôn ôm lấy chúng? Câu hỏi đó đến hôm nay vẫn còn là một bí ẩn.
Nhưng tôi ngày xưa thì cũng chỉ cho đó là tuổi trẻ bồng bột, và tin rằng một mai, rồi những đóa Ranunculus cũng sẽ bị bỏ lại bơ vơ, có thể trên bàn học, trên khung cửa…và tàn úa, héo rũ trong cô đơn.
.
Đó là tôi đã tin thế, nhưng thực tế dường như tôi luôn là người sai. Từng đó năm đi qua như chiếc lá trôi vèo, cậu ta trở thành khách hàng trung thành còn tôi trở thành người chủ rình khách quen. Hai màu tím và trắng cũng nghiễm nhiên trở thành màu ưa thích của tôi. Năm nào trước khi mở tiệm tôi cũng chuẩn bị sẵn hai chậu đẹp nhất dành cho cậu ta, vì cậu ta luôn là người đến sớm nhất. Cái sở thích đó cũng là một thói quen phiền phức thú vị mà tôi phải gánh theo “khách quen”. Bởi thế hằng năm, cứ vào mùa này, cửa hàng của tôi luôn là tiệm mở cửa đầu tiên.
.
.
Nhưng, chuỗi dây xích nào rồi cũng có lúc phải đứt đoạn, và tôi có linh cảm rằng hôm nay sẽ là ngày một trong những chuỗi kí ức của tôi sẽ phải dừng lại. Nói ra thì cũng chẳng có gì nhiều để mà ghi nhớ trong mười, hay gần hai mươi lần gặp mặt cả. Nhưng con người ta thì hay có cái xu hướng tiếc rẻ và nuối tiếc những thứ người ta sẽ mất và đã mất.Và tôi bây giờ thì cũng đang ở trong một trạng thái như thế. Vì ngoài cái màu áo sơ mi trắng tinh bắt mắt - mà tôi cho cũng là một thói quen hàng năm - thì thậm chí đến khuôn mặt của cậu ta tôi còn chẳng nhớ được, trí óc của người già lẩm cẩm nó như thế đấy, tôi chỉ còn biết đổ tội cho nó thôi.
.
Tự biết mình già cũng là làm mình già hơn trăm tuổi, tôi đã nghe câu này ở đâu đó rồi. Cuộc đời ngắn lắm, tôi nói rồi mà, và bỏ một ngày trời ra để tự thuật lại những chuyện xưa rích với chính mình cũng là một triệu chứng của già cỗi.
Tôi già rồi! Chậc, nghe đau lòng quá.
Nhưng sự thật ra sao thì nó phải thế, chẳng hạn như một sự thật khác là hôm nay tôi đang hoàn toàn ế khách. Không có lấy một người buồn dừng chân ghé qua nhìn những đóa hoa đang hé nụ. Có lẽ họ đã có đủ bận bịu với cuộc sống của mình và không cần tìm đến những hạnh phúc nhỏ nhoi bên trong những đóa Ranunculus nữa, họ đã có được cái hạnh phúc lớn của họ trong việc làm, tiền bạc…Những hạnh phúc nhỏ nhoi, dường như cũng đã già cỗi trong tâm hồn con người rồi.
Nghĩ vậy, tôi lại thấy xót xa. Những viên ngọc hạnh phúc ẩn bên trong lớp áo cuối cùng của những đóa Ranunculus sẽ biến mất. Vì kể cả khi đóa hoa đã tàn, kể cả khi chậu hoa đã úa, nếu không tìm được người chủ yêu thương, hạnh phúc sẽ chẳng lộ ra. Điều cơ bản là yêu thương và điều giết chết cơ bản cũng là yêu thương, quy chúng về với nhau, sẽ là Ranunculus, mà chẳng mấy ai còn biết được, cái hạnh phúc vô cùng nhỏ bé ấy, đang lặng lẽ nơi đây.
.
Có lẽ tôi sẽ thành cụ cố trăm tuổi thật sự khi ngồi lầm bầm mãi những điều chẳng ai hay thế này. Cuộc sống rất ngắn, và màn đêm thì đã sập lại phía chân trời còn le lói được chút ánh sáng xanh lơ nhàn nhạt cuối cùng. Tôi cũng còn một cánh cửa phải đóng và một tiệm hoa phải dọn, thời gian quý báu này không thể để phí hoài vì chờ đợi một người “khách quen” mãi được.
Đứng dậy vác chiếc ghế vào bên trong, tôi bắt đầu quy trình dọn dẹp, trình tự vẫn như cũ, chỉ có điều mọi thứ bây giờ đi vào bên trong và bên ngoài trời cũng không còn nắng nữa.
.
.
Sắp lại những chiếc chậu hoa cuối cùng lên giá gỗ trên cao, tôi phẩy thêm cho chúng vài giọt nước rồi đi về phía đống dây xích giữ cửa ở góc tiệm. Thật sự, cuộc sống của tôi, là khi ở cạnh “Ranunculus”, nhưng nếu chúng bị hắt hủi, phải chăng tôi cũng đã bị hắt hủi. Gỡ cái móc ban sáng tôi quặc vào xích để cố định ra, tôi có cảm giác tay mình đang run lên, sự mệt mỏi của thế xác và tinh thần dường như tác động lớn hơn tôi nghĩ. Lần đầu tiên trong đời, tôi không biết rằng mình có nên tiếp tục đem hạnh phúc nhỏ nhoi này đến cuộc sống nữa hay không?!
.
-LÀM ƠN CHỜ ĐÃ!!!!
Tiếng hét vang dội cả khu phố làm tay tôi khựng lại. Cái bóng đen lất phất từ phía xa dần dần hiện ra rõ nét.
Tôi mỉm cười trong suy nghĩ.
.
-Cậu đến trễ quá! Tôi sắp đóng cửa rồi .
Tôi nói khi cậu ta đã dừng lại trước mặt. Quả thật tôi chẳng hiểu cái lỗi trễ ấy ở đây có quan trọng đến mức đó không, nhưng dù sao cậu ta cũng đã tốn của tôi một ngày trời chờ đợi, nên cũng đáng phải gỡ gạc gì đó chứ nhỉ?
-Xi…xin lỗi! – Khuôn mặt cậu ta tái nhợt, miệng thở không ra hơi, chiếc va-li trên tay rơi phịch xuống đất.
Nhóc con thì vẫn mãi chỉ là nhóc con! Tôi quay vào trong, cầm ra hai chậu hoa trắng và tím đã chuẩn bị từ sáng dúi vào tay cậu ta.
-Hoa đặt sẵn của cậu đây – tôi nói với một nụ cười.
Trái lại với mong đợi vui mừng của tôi, cậu ta chỉ cúi nhìn, đóng đinh ánh mắt chất chứa những u sầu và đau đớn vào trong hai đóa hoa đang nở rộ.
-Này, chúng sẽ tàn ngay trên tay cậu nếu cậu tiếp tục nhìn như vậy đấy.
-À! – cậu ta ngẩng lên tôi với một nụ cười nhạt thếch, đôi mắt lờ đờ như điên dại khiến tôi bất giác lùi lại. – chủ nhân của chúng cũng đã không còn rồi mà, có gì quan trọng đâu nếu…
Câu nói khựng lại, tôi kinh ngạc với sự thay đổi trên cậu ta. Lúc này đây tôi không gnhĩ mình đang nói chuyện với chàng trai đã đến đây mười, hay hai mươi lần, mà với một người điên, điên trong tâm.
-Dù sao thì …- cậu ta lắc lắc đầu và đưa hai chậu hoa lại cho tôi –…trắng hay tím cũng đã không còn nữa. Trắng tàn phai và kéo tím đi vào héo úa. Chẳng còn gì hết, trắng hay tím đều không còn quan trọng nữa rồi.
-Vậy… - tôi ngập ngừng –…cậu muốn màu gì ?
Cậu ta ngẩng nhìn với một nụ cười vô hồn đến đau thương.
-Đen!
-Xin lỗi! Ranunculus không có màu đen - tôi lắc đầu - đó là màu bất hạnh. Cậu không biết sao? Ranunculus là loài hoa của hạnh phúc. Cậu không thể có hạnh phúc nếu chỉ nghĩ đến bất hạnh.
-Hạnh…phúc! - khóe miệng cậu ta cong lên. Từ một nụ cười nhạt nhẽo, nó phá ra thành một tràng cười ghê rợn rồi sụp xuống, khuỵu ngã theo con nguời nó chiếm hữu, để lại những tiếng nấc nghẹn ngào - nếu là thế…thì mọi hạnh phúc đều đã rời bỏ tôi mà đi cả rồi.
Cái hình dáng đầy tuyệt vọng đó làm tôi bất giác khó chịu. Quay lại phía giá gỗ, tôi quơ lấy chậu Ranunculus vàng – hình ảnh mà tôi luôn thấy ở chàng trai mình gặp ngày trước - rồi quay ra nhét nó vào lòng cậu ta.
-Hạnh phúc của cậu đây, hãy tự đi mà nuôi lấy!
Trong một thoáng, ánh mắt u sầu ấy sáng lên cùng nỗi kinh ngạc. Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi cần tìm cho Ranunculus yêu thương và cậu ta thì cần hạnh phúc của Ranunculus. Nhưng cậu ta có chấp nhận nó không? Dành yêu thương cho một bước ngoặt mới không phải chuyện dễ, tôi thật sự nghĩ rằng cậu ta sẽ bỏ lại chậu hoa và không bao giờ trở lại nữa. Trông chờ là một thứ phiền phức mà tôi không muốn gánh, dù là “khách quen”.
.
.
Một cơn gió lạnh cuối đông ùa qua làm những cánh hoa trong chậu xao xác. Tôi cúi xuống nhìn chậu hoa và giật mình. Tôi nghĩ mình nhìn lầm, hay có lẽ là quáng gà ban đêm rồi, vì tôi nghĩ mình đang thấy cậu ta cười, nụ cười ấm áp khi ôm Ranunculus vàng, đứa con tinh thần của tôi, trong lòng.
A! thế này thì tôi quả là vua đoán trật thật rồi.
.
.
.
-Cảm ơn về chậu hoa!
Chàng trai trẻ thì thầm khi đứng lên chào từ biệt tôi và đi vào bóng tối. Cái bóng đen chìm dần vào trong màn đêm tĩnh lặng và cuối cùng bị nuốt chửng.
Tôi gỡ móc quặc dây xích giữ cổng ra và thả cho nó rơi tự do đánh cái rầm. Một ngày nào đó cái cổng ấy sẽ rớt ra vì hành động bạo lực này của tôi. Nhưng lúc này đây, tôi không quan tâm. Tôi nghĩ mình đang hạnh phúc chết được. Mặc dù, cùng lúc tôi cũng biết, chàng trai đó sẽ không bao giờ quay trở lại để nhận thêm một đóa Ranunculus nào nữa. Vì sao ư? Tôi nghĩ, hạnh phúc của cậu ta, đã nằm trong tay cậu ta rồi.
Nhưng nói gì thì nói, một ngày chờ đợi của tôi cũng đã kết thúc không tồi, và bây giờ tôi cần đi nghỉ sớm để lấy sức cho ngày mai. Tôi còn một tiệm hoa phải mở và một ngày dài phải chờ.
Ai biết được, biết đâu đấy, ngày mai tôi sẽ lại nhớ ra được một mảnh vụn kí ức nào đó trong bộ óc già cỗi này thì sao?!
.
.
.
End part 1.