Bi thông minh
27-02-2011, 09:53 AM
Cây dâu
Giờ thì nó đã lớn, cao, và chằng chịt những quả :) Xanh mướt, đẹp lắm. Xuân đến mà, có lẽ nó đang thực hiện cái nhiệm vụ của nó là phải đâm chồi nảy lộc. Công nhận là nhìn nó cực thích mắt. Những trái dâu xanh non, nhiều nữa chứ. Tôi thích. Và thế là cứ mỗi sáng, bước khỏi giường là tôi lại chạy ra sau nhà để đo xem những trái dâu có lớn hơn so với ngày hôm trước nhiều ko :D Khởi đầu 1 ngày mới thật tươi mát. :)
Sẽ chẳng có gì để nói nếu đó là cây dâu dại, tự mọc, tự lớn và tự cho ra những trái dâu kia. Mà nó là thành quả của tôi, chính tay tôi đã trồng nó :D Mặc dù tôi chẳng thường xuyên chăm sóc, chẳng thường xuyên tưới nước, tỉa lá, bắt sâu, hay hù doạ những chú chim non, nhưng tôi là người vẫn theo dõi sự trưởng thành mỗi ngày của nó. Nó đã sống rất tốt trong 1 khoảng trống hẹp và ít đất. Vẫn vươn mình ra ngoài ánh sáng để cho ra quả. Chỉ là 1 cành dâu nhỏ bé, bàn tay vụng về tôi cắm xuống đất mà h nó đã lớn thế kia :) Đôi lúc nhìn nó, tôi tự mỉm cười, có chút gì đó lâng lâng :mpl: Dù gì thì có tôi mới có nó mà.
Có 1 câu hỏi mà từ khi bé xíu tôi đã thắc mắc, rằng cây thì có nói chuyện đc với nhau ko, bởi hồi ấy trong suy nghĩ non nớt của 1 đứa bé như tôi thì loại động vật nào cũng có ngôn ngữ riêng, nhưng ko biết các loại cây thì như thế nào. Nhưng cho đến bây giờ thì tôi vẫn chẳng tin đc những lời giải thích nào từ khoa học cả. Ừ, ko hiểu vì sao nữa. Cây dâu ko 1 mình, đấy là tính cả những cây cỏ dại bên dưới nữa, nhưng cây cỏ mỏng manh, yếu ớt, thấp bé có thể làm bạn được với dâu ko nhỉ? Tôi tự hỏi, có bao giờ cây dâu buồn, hay cô đơn chưa? Có bao giờ nó có tâm trạng giống tôi ko nhỉ? Nó có bao giờ khóc vì ko có người thủ thỉ tâm sự, hay khóc vì tôi bỏ bê, ko quan tâm đến nó chưa?...... Chỉ biết rằng nó vẫn sống tốt, vẫn nghị lực vươn lên, vẫn xanh tươi và mang trên mình trĩu quả :) Có lẽ vì nó sống mà chẳng phải suy nghĩ gì cả? Phải chăng là như vậy :D
Tôi ko có cái gọi là nghị lực ấy, rất nhiều lần thất bại nên vô vàn lần chẳng muốn tiếp tục và cố gắng. Tôi cũng đã khóc, rất nhiều lần. Tôi ko "xanh" theo cây dâu đc :hihi: Cuộc sống cũng chẳng phải 1 màu xanh đâu, nó nhiều màu lắm, có màu tươi, đẹp, nhưng cũng có những màu u ám, đen tối, nó tượng trưng cho những điều chẳng lành. Nhưng tôi hiểu rằng, cuộc sống phải biết chấp nhận. Phải chấp nhận đc thì mới tồn tại đc. Lau nước mắt đi, rồi cuộc sống lại tiếp tục mà :)
Sẽ có ngày những quả dâu nó sẽ chín đỏ, nhanh thôi. Rồi ai cũng sẽ lớn dần và tất nhiên cần tuân theo qui luật của cuộc sống. Quan trọng là cần có nghị lực, cần có cố gắng. Tôi sẽ đứng dậy và cố gắng lần nữa, sẽ ko để cho những điều ko đáng làm mất đi ý chí, sự quyết tâm nữa đâu. Gắng lên nhé!
Giờ thì nó đã lớn, cao, và chằng chịt những quả :) Xanh mướt, đẹp lắm. Xuân đến mà, có lẽ nó đang thực hiện cái nhiệm vụ của nó là phải đâm chồi nảy lộc. Công nhận là nhìn nó cực thích mắt. Những trái dâu xanh non, nhiều nữa chứ. Tôi thích. Và thế là cứ mỗi sáng, bước khỏi giường là tôi lại chạy ra sau nhà để đo xem những trái dâu có lớn hơn so với ngày hôm trước nhiều ko :D Khởi đầu 1 ngày mới thật tươi mát. :)
Sẽ chẳng có gì để nói nếu đó là cây dâu dại, tự mọc, tự lớn và tự cho ra những trái dâu kia. Mà nó là thành quả của tôi, chính tay tôi đã trồng nó :D Mặc dù tôi chẳng thường xuyên chăm sóc, chẳng thường xuyên tưới nước, tỉa lá, bắt sâu, hay hù doạ những chú chim non, nhưng tôi là người vẫn theo dõi sự trưởng thành mỗi ngày của nó. Nó đã sống rất tốt trong 1 khoảng trống hẹp và ít đất. Vẫn vươn mình ra ngoài ánh sáng để cho ra quả. Chỉ là 1 cành dâu nhỏ bé, bàn tay vụng về tôi cắm xuống đất mà h nó đã lớn thế kia :) Đôi lúc nhìn nó, tôi tự mỉm cười, có chút gì đó lâng lâng :mpl: Dù gì thì có tôi mới có nó mà.
Có 1 câu hỏi mà từ khi bé xíu tôi đã thắc mắc, rằng cây thì có nói chuyện đc với nhau ko, bởi hồi ấy trong suy nghĩ non nớt của 1 đứa bé như tôi thì loại động vật nào cũng có ngôn ngữ riêng, nhưng ko biết các loại cây thì như thế nào. Nhưng cho đến bây giờ thì tôi vẫn chẳng tin đc những lời giải thích nào từ khoa học cả. Ừ, ko hiểu vì sao nữa. Cây dâu ko 1 mình, đấy là tính cả những cây cỏ dại bên dưới nữa, nhưng cây cỏ mỏng manh, yếu ớt, thấp bé có thể làm bạn được với dâu ko nhỉ? Tôi tự hỏi, có bao giờ cây dâu buồn, hay cô đơn chưa? Có bao giờ nó có tâm trạng giống tôi ko nhỉ? Nó có bao giờ khóc vì ko có người thủ thỉ tâm sự, hay khóc vì tôi bỏ bê, ko quan tâm đến nó chưa?...... Chỉ biết rằng nó vẫn sống tốt, vẫn nghị lực vươn lên, vẫn xanh tươi và mang trên mình trĩu quả :) Có lẽ vì nó sống mà chẳng phải suy nghĩ gì cả? Phải chăng là như vậy :D
Tôi ko có cái gọi là nghị lực ấy, rất nhiều lần thất bại nên vô vàn lần chẳng muốn tiếp tục và cố gắng. Tôi cũng đã khóc, rất nhiều lần. Tôi ko "xanh" theo cây dâu đc :hihi: Cuộc sống cũng chẳng phải 1 màu xanh đâu, nó nhiều màu lắm, có màu tươi, đẹp, nhưng cũng có những màu u ám, đen tối, nó tượng trưng cho những điều chẳng lành. Nhưng tôi hiểu rằng, cuộc sống phải biết chấp nhận. Phải chấp nhận đc thì mới tồn tại đc. Lau nước mắt đi, rồi cuộc sống lại tiếp tục mà :)
Sẽ có ngày những quả dâu nó sẽ chín đỏ, nhanh thôi. Rồi ai cũng sẽ lớn dần và tất nhiên cần tuân theo qui luật của cuộc sống. Quan trọng là cần có nghị lực, cần có cố gắng. Tôi sẽ đứng dậy và cố gắng lần nữa, sẽ ko để cho những điều ko đáng làm mất đi ý chí, sự quyết tâm nữa đâu. Gắng lên nhé!