MissZuzuLinh
22-02-2011, 06:22 AM
Tác giả: ZuzuLinh
Thể loại: Tiểu thuyết, bi kịch
Trạng thái: Đang sang tác.
Nội dung: Truyện kể về cuộc đời bi thương của nhân vật nam chính, đem lòng yêu một cô gái…
Lần đầu tiên tôi khóc, đây có lẽ là những giọt nước mắt ân hận, có lẽ là sự tiếc nuối, sự vô vọng, sự đấu tranh, sự giải thoát về em. Người con gái mà tôi yêu và…mãi yêu.
13h6’. Tôi hôn lên đôi môi em bằng tất cả khả năng của mình. Tôi biết, em biết tôi đang nghĩ gì.
-Xin lỗi vì tôi không thể bước tiếp con đường phía trước cùng em!
-Đoàng!- Tiếng sung xé toang không gian tĩnh lặng của một ngày thu u ám.
Tôi đang nhìn em.
Dòng máu tươi bắt đầu chảy, nó nóng hổi, nó tràn đầy nhiệt huyết, nó không thiếu tình yêu, nó đỏ lắm, một màu đỏ chết chóc,…
Máu lan tràn, tay tôi, đôi giày cao gót của em, từng chút một, cứ thế,từng giọt nhỏ xuống sàn, một cách nhẹ nhàng, lạnh lùng và vô tận…
Tại sao thế? Sao em vẫn nhìn tôi bằng anh mắt thuần khiết đó, ánh mắt đó đang soi chiếu tội lỗi của tôi hay đang tha thiết ngắm nhìn người em yêu. Em có quyền để nhìn tôi như thế sao? Ánh mắt em như hàng tỉ tỉ những mảnh vụn thủy tinh sắc lịm dày vò, sâu xé và bót nát tôi. Em đang tra hỏi tôi hay sao? Em đang lục lọi tất cả kỉ niệm của tôi, em mở từng ngăn kéo kí ức và ép tôi phải nhớ hay sao? Ánh mắt em làm tôi đau lắm em biết không? Đừng bắt tôi phải nghĩ về em, chí ít là lúc này, đừng để những hạnh phúc xoáy sâu tiềm thức, từng để những lời hứa còn đọng lại, đừng, tôi không muốn, không muốn lưu lại bất kì những gì thuộc về em, về cái quá khứ tựa thần tiên kia.
Và tôi để nước mắt làm mờ đi khuôn mặt em, lấp những khoảng hạnh phúc mà mới hôm qua thôi, vẫn còn đó…
Tôi không muốn làm em đau, nhưng nụ hôn của tôi không đủ để em đánh lừa ảo giác. Em tỏ ra không có chuyện gì, em tỏ ra không hề đau đớn, em đóng đạt lắm, nhưng em qua được mắt tôi sao? Em đang thả lỏng người rồi đấy, em sắp sa vào tôi rồi, em không còn đứng vững nữa.
Hơi thở em nó quá đỗi quen thuộc với tôi rồi, giờ cũng thế. Nhưng liệu một vài phút nữa, khi mà em vẫn còn bên tôi đây, tôi liệu có còn được cảm nhận thấy nữa?
…-Cạch!
Tôi khủng hoảng rồi, khẩu súng trên tay đã rơi cùng làn máu,…tôi ôm trầm lấy em, ôm lấy khuôn mặt em, khuôn mặt đang dần mất đi sức sống, nhợt nhạt và lạnh. Đôi bàn tay ấm áp của tôi đang cố gắng sưởi ấm em, nhưng tôi càng cố thì những vệt máu lại càng vương lên khuôn mặt em.
Người em giờ lạnh lắm, không còn chút ấm áp như khi vòng tay ôm lấy tôi nữa rồi.
Tôi nở một nụ cười khinh bỉ, tôi khinh bản thân mình, khinh con người em, khinh tởm cả thế giới này. Giống như em và tôi lúc này vậy, cái thế giới chúng ta đang tồn tại như làn da đã vấy máu của em. Tôi hận em!
“Chẳng thể thay đổi được đâu em à! Giữa chúng ta phải có người hy sinh”. Và đó không phải là tôi.
…
Thể loại: Tiểu thuyết, bi kịch
Trạng thái: Đang sang tác.
Nội dung: Truyện kể về cuộc đời bi thương của nhân vật nam chính, đem lòng yêu một cô gái…
Lần đầu tiên tôi khóc, đây có lẽ là những giọt nước mắt ân hận, có lẽ là sự tiếc nuối, sự vô vọng, sự đấu tranh, sự giải thoát về em. Người con gái mà tôi yêu và…mãi yêu.
13h6’. Tôi hôn lên đôi môi em bằng tất cả khả năng của mình. Tôi biết, em biết tôi đang nghĩ gì.
-Xin lỗi vì tôi không thể bước tiếp con đường phía trước cùng em!
-Đoàng!- Tiếng sung xé toang không gian tĩnh lặng của một ngày thu u ám.
Tôi đang nhìn em.
Dòng máu tươi bắt đầu chảy, nó nóng hổi, nó tràn đầy nhiệt huyết, nó không thiếu tình yêu, nó đỏ lắm, một màu đỏ chết chóc,…
Máu lan tràn, tay tôi, đôi giày cao gót của em, từng chút một, cứ thế,từng giọt nhỏ xuống sàn, một cách nhẹ nhàng, lạnh lùng và vô tận…
Tại sao thế? Sao em vẫn nhìn tôi bằng anh mắt thuần khiết đó, ánh mắt đó đang soi chiếu tội lỗi của tôi hay đang tha thiết ngắm nhìn người em yêu. Em có quyền để nhìn tôi như thế sao? Ánh mắt em như hàng tỉ tỉ những mảnh vụn thủy tinh sắc lịm dày vò, sâu xé và bót nát tôi. Em đang tra hỏi tôi hay sao? Em đang lục lọi tất cả kỉ niệm của tôi, em mở từng ngăn kéo kí ức và ép tôi phải nhớ hay sao? Ánh mắt em làm tôi đau lắm em biết không? Đừng bắt tôi phải nghĩ về em, chí ít là lúc này, đừng để những hạnh phúc xoáy sâu tiềm thức, từng để những lời hứa còn đọng lại, đừng, tôi không muốn, không muốn lưu lại bất kì những gì thuộc về em, về cái quá khứ tựa thần tiên kia.
Và tôi để nước mắt làm mờ đi khuôn mặt em, lấp những khoảng hạnh phúc mà mới hôm qua thôi, vẫn còn đó…
Tôi không muốn làm em đau, nhưng nụ hôn của tôi không đủ để em đánh lừa ảo giác. Em tỏ ra không có chuyện gì, em tỏ ra không hề đau đớn, em đóng đạt lắm, nhưng em qua được mắt tôi sao? Em đang thả lỏng người rồi đấy, em sắp sa vào tôi rồi, em không còn đứng vững nữa.
Hơi thở em nó quá đỗi quen thuộc với tôi rồi, giờ cũng thế. Nhưng liệu một vài phút nữa, khi mà em vẫn còn bên tôi đây, tôi liệu có còn được cảm nhận thấy nữa?
…-Cạch!
Tôi khủng hoảng rồi, khẩu súng trên tay đã rơi cùng làn máu,…tôi ôm trầm lấy em, ôm lấy khuôn mặt em, khuôn mặt đang dần mất đi sức sống, nhợt nhạt và lạnh. Đôi bàn tay ấm áp của tôi đang cố gắng sưởi ấm em, nhưng tôi càng cố thì những vệt máu lại càng vương lên khuôn mặt em.
Người em giờ lạnh lắm, không còn chút ấm áp như khi vòng tay ôm lấy tôi nữa rồi.
Tôi nở một nụ cười khinh bỉ, tôi khinh bản thân mình, khinh con người em, khinh tởm cả thế giới này. Giống như em và tôi lúc này vậy, cái thế giới chúng ta đang tồn tại như làn da đã vấy máu của em. Tôi hận em!
“Chẳng thể thay đổi được đâu em à! Giữa chúng ta phải có người hy sinh”. Và đó không phải là tôi.
…