PDA

Xem đầy đủ chức năng : theo gió bay đi....



gio_kobietkhoc
07-01-2011, 06:00 AM
4 h sáng , điện thoại rung liên hồi. Oạch , phải dậy rồi ak? mắt nhấm mắt mở tìm điện thoại. Tắt. Ngủ tiếp.
4h10 , lại reng reng liên hồi , lần này là cái đồng hồ báo thức ở đầu bàn học. lồm cồm bò dậy khỏi chiếc chăn ấm , tắt đồng hồ , và...quay lại giường. :) tìm điện thoại vừa nãy còn ném ở đâu đó. em tìm dòng tin tối qua anh đã gửi khi em ngủ quên...một lời pm lại hoặc một lời mắng vu vơ "lại ngủ quên rồi hả?" bất giác , em mỉm cười , giữa cái lạnh của buổi sáng mùa đông....
Từ bao giờ em cũng chẳng rõ....
Mỗi lần rảnh rỗi , mỗt lúc buồn , mỗi lúc cô đơn , em lục danh bạ , chẳng suy nghĩ j nhiều , em tìm tên của anh_"caca"
Em quen cách anh mắng em , lúc em bỏ bữa , lúc em ốm mà vẫn thik lượn đường , lúc hậu đậu làm hỏng việc. Dù em làm sai , anh cũng chẳng hề giận. Lúc em làm anh buồn anh cũng chẳng trách em... Em quen cả những lời thoại của anh , quen lúc nào anh làm j , quen cả những sở thik , quen cả thời khóa biểu của anh...Và đôi lúc còn đoán trúng những giờ anh trốn tiết :)

Mỗi buổi sáng đến trường quen nt cho anh , mỗi buổi tối đi học về chờ dòng tn của anh...Cả ngày như thế , như có anh bên cạnh , em chẳng bao giờ cô đơn nữa...
Em luôn nghi...anh thật tốt...giống như một thiên thần ý :P
Nếu người ta sống mãi trong cô đơn ,và mọi thứ liên quan đến hp trở thành ảo. Thì khi hp trở lại người ta sẽ hững hờ vs nó ,hoặc là sẽ cố níu chặt lấy nó k rời. Em từng nói vs anh , em chỉ là một đứa trẻ , trẻ con thì bướng bỉnh lắm ,nó sẽ giữ chặt nhựng j` mà nó thik , mặc kệ kết quả ntn đi nữa...
Và em nghĩ , em đang cố níu vào anh ,dựa dẫm vào anh, giữ chặt lấy anh cho riêng em_của một mình em!
Em k biết tại sao nữa....
Đôi lúc em tự nhủ bản thân mình , phải mạnh mẽ lên , sống như tr h từng sống , khi mà chưa wen anh. nhưng mà thật sự khó quá...
Em đã từng nghĩ , nếu có thể có Tatty , em có thể đánh đổi j cũng dc , là j chứ 7 ngày k dùng dt _ 7 ngày k nc vs anh. Em nghĩ mình sẽ làm dc thôi , thế mà , chỉ một ngày k nt cho anh , em thấy nhớ anh nhiều , cảm giác như mật đi một điều rất quan trong....
Tuổi mới lớn , em biết đó chỉ là cảm xúc của riêng mình em thôi! Và em biết ,tc này sẽ chẳng đi dc đến đâu cả. Buồn vì điều đó....
Đôi lúc phải học cách chấp nhận rằng mình thua cuộc , phải chạy trốn chính mình , khó chịu...buồn.....

Mong cơn gió sẽ mang nỗi buồn đó đi xa thật xa.....