Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Baby Loading < !? complete >



99%complete
02-12-2010, 06:28 AM
Baby Loading


Tác giả: 99% complete

Thể loại: Action, Fantasy, Magic, Novel, Shounen....

Tình trạng: Going to...drop < !? >

Sumary: Lúc nào đó sẽ có. ( hay là không? )

___________________


1% complete: Back door

Hắn dụi mắt đầy chán ngán.

Hà Nội mùa đông. Cơn mưa phùn rả rích tràn ngập khắp không gian. Bầu trời lạnh lẽo. Vài áng mây xám xịt cứ hững hờ trôi.

Chênh lệch giờ giấc làm hắn thấy uể oải. Nốc cạn li cafe, hắn vớ lấy cái cốc đi về phía cửa.

- Hey hey, I'm here!

Nó nheo mắt nhìn con nhỏ đang nhảy loi choi với cái bảng tên gạch xóa. Hắn gãi đầu, thờ ơ bước qua.

- Này này, tình yêu của ta!

Con nhỏ líu ríu chạy theo hắn. Nó cố giật tay áo hắn đầy cố gắng.

- Ta....ta....Lan đây mà!!!

- Chào bạn Trần Mai Lan. Xin lỗi, tôi là Andy Nguyễn, không phải Daniel hay Vinyl (???) Nguyễn!

- Ui nhớ mi ghê! - Nó đánh trống lảng. - Lâu lắm rồi ta không được ôm mi.

Vừa liến thoắng nó vừa nhảy lên bá cổ hắn. Chênh lệch hơn 20 cm làm hắn có cảm giác mình như tấm rèm cửa vậy. Con mèo - nó vừa cố rướn người lên, vừa cố bôi bôi cái mũi giày đầy bùn lên vali hắn.

- Rồi, rồi!

Hắn đưa tay xốc nách đẩy nó ra đầy kì thị. Con nhỏ lúc nào cũng hiếu động đến kì cục.

- Cảm nhận đầu tiên khi trở về Việt Nam....

- Huh? Sao sao?

- .....cảm giác giống như bước vào cái nhà trẻ! - Hắn chậm rãi.

Dường như chẳng để ý nhiều đến lời hắn nói lắm, nó thản nhiên mở vali của hắn ra lục lọi, vừa đào bới vừa lẩm nhẩm kêu gào đầy ham muốn.

- Quà quà....

Hắn thở dài. Thật là mất mặt!

- Này! - Hắn chìa thanh chocolate vè phía nó. - Chút nữa về ta lấy quà cho, nhé!

- Mi không được.....uốt....ời.....âu.....ấy! - Nó phồng mồm cố nói.

Thanh chocolate tạm thời bịt miệng được nó trong thời gian hắn gọi taxi. Chẳng được bao lâu thì cái con nhỏ phiền phức ấy lại tiếp tục.

- Để ta dẫn mi đi tham quan Việt Nam nhé? Chắc giờ mi thèm ăn kem rồi nhỉ? A à ra rạp đi, mi học hành vất vả chắc chưa xem phim tháng này đâu nhỉ? Bowling Bowling nữa, ta lâu rồi chưa....

- Thôi khỏi!

Crốp! Cái âm thanh tưởng giòn giã mà có phần mềm mại tan chảy trong miệng hắn. Lượng đường trong máu dần tăng lên khiến hắn thấy buồn ngủ. Hắn ngáp dài rồi gối đầu lên đùi nó.

- Freeze....

_____________________________________

- Oaaa.....

Hắn ngáp dài. Một giấc mơ không tệ.

- Này này. - Nó bẹo má hắn. - Nam nữ thụ thụ bất thân nhé!

Hắn tặc lưỡi lồm cồm bò dậy. Nó vẫn như xưa: Toàn mùi sữa và đồ ngọt.

- Vẫn chưa tới nơi à?

- Tắc đường gần 1 giờ rồi!

Hắn mở cửa xe. Theo hắn nhớ thì khu vực này giao thông khá tốt.

- Ta bắt taxi về sau!

- Này này....

Hắn luồn lách đi đến toà cao ốc phía bên này đường. Chậm rãi, hắn bước vào thang máy đi lên tầng thượng.

Lúc này bầu trời gần như đã chuyển sang màu trắng đục. Nhìn thật kĩ mới thấy tất cả đang đổi thay.

Những cơn gió vần vũ đuổi bắt những gợn mây về tận cuối trời. Đôi lúc hiếm hoi chút xanh xao nền trời hiện hữu. Để rồi thoáng chốc lại tan đi trong vũ điệu bầu trời.

Càng xao động bầu trời càng rực sáng. Thoáng chốc ngàn vạn ánh nắng nhảy múa trên nền trời trắng đục.

Phía dưới bầu trời, trên tầng thượng, bên ngoài hàng rào: Một cô gái!

Hắn nhẹ nhàng bước tới, khẽ trèo qua hàng rào, chậm thì thầm với cô gái đấy.

- Này!

Cô gái giật mình. Suýt chút ngã nhào từ cái ban công tầng 50 đầy gió. Cái diễn tiến rủi ro đó bị dừng lại bởi bàn tay của hắn.

- Xin lỗi!

Cô gái có dáng vẻ khó nắm bắt đến kì lạ. Mái tóc xõa dài quá vai thoảng chút mùi hương gì thanh nhẹ, rộng lớn, như là bầu trời. Làn da trắng đến như tan biến trong cảnh vật. Tất cả làm nền cho ánh mắt, ánh mắt sâu thẳm đến như không tồn tại.

Cô gái thoáng ngạc nhiên nhìn hắn. Chốc lát, cô nở một nụ cười.

- Mình là Cường! - Hắn giơ tay về phía cô gái.

Cô gái không nắm lấy tay hắn. Co người và rên lên khe khẽ, cô mỉm cười nhìn hắn:

- Chào Cường! Cường định làm gì vậy?

- Giống bạn thôi!

Cô gái co người ngồi xuống. Từ cái khoảng trống nhỏ xíu cô đung đưa đôi chân trần trong khoảng không.

- Sao Cường biết mình không định nhảy xuống?

Hắn khịt mũi. Một cơn gió mạnh vừa thổi bay chiếc áo khoác mà hắn cầm trên tay. Rốt cục sau một đường cong bất định nó nằm lại trên cái hàng rào.

- Chỉ là mình nghĩ một người sắp chết sẽ không thả máy bay và cười một mình. - Hắn kéo chiếc áo khoác đang bị mắc giữa hai thanh sắt. - Sao bạn nghĩ mình không định nhảy xuống?

Không vội trả lời, cô gái chậm rãi đứng dậy nhặt lấy cái ví vừa rơi ra khỏi áo hắn. Thật nhẹ, cô tung người nhảy xuống.

- Ai biết?

KhoaNinh
02-12-2010, 07:29 AM
Nih k hiểu nội dug lắm,chắc chap sau sẽ rõ ràg hơn @@

tieu te thien
04-12-2010, 10:38 PM
Cũng ngộ đấy.Tác giả sử dụng khá nhiều thủ pháp miêu tả kết hợp các câu đặc biệt ngắn tạo sức gợi tả lớn.Tớ thích cách dừng lại của tác giả.Được!
Muah!

99%complete
13-12-2010, 06:57 AM
2% complete: Under attack
Hắn vu vơ bắt lấy tia nắng héo hắt cuối buổi chiều tàn.

Trong số những thứ hiện hữu - không hiện hữu, thứ hắn có cảm nhận rõ ràng nhất là ánh sáng. Hắn gần như có thể nghe thấy, ngửi thấy, thậm chí chạm vào nó vậy.

Thoáng chốc giống như tia nắng giãy dụa trong tay hắn rồi vụt tắt như một ngọn lửa tàn.

Thở hắt một cái thật dài, hắn bấm chuông ngôi nhà không xa lạ.

- Chào!

- Mi về muộn!

- Ta về muộn!

- Mi phải giải thích chứ!

- Bla bla!

Hắn lờ nó hững hờ bước vào nhà. Treo cái áo lên móc, hắn bắt gặp những khuôn mặt chẳng lạ.

- Cháu chào cô!

- Về muộn thế cháu, xuống ăn cơm đi!

- Dạ để chút nữa, cháu vừa ghé quán anh Tùng!

Người phụ nữ vừa nói chuyện với hắn không ai khác chính là mẹ của con bạn nó. Bà xoa đầu con nhóc chừng ba, bốn tuổi đang bám dưới chân mình.

- Chào anh Cường đi con!

- Cha...em chào anh!

Chút hờn giận vu vơ trôi qua trong hắn. Vậy lại con nhóc quên mình rồi!

Thật nhanh, hắn ôm lấy con bé bế ra phòng khách. Con bé hoảng sợ vùng vẫy nhưng không thể thoát ra vòng tay vừa mềm, vừa chặt của hắn. Nằm dài trên chiếc ghế, nó đặt lên má con bé một nụ hôn thật nhẹ.

Con bé vùng vẫy kêu gào một chút rồi nguôi dần. Nó vùi đầu vào ngực hắn. Chốc lát ngủ khì.

Hắn lặng im nhìn con bé ngủ trong yên bình. Hắn không hiểu, hắn không thể hiểu tại sao có người phụ nữ có bỏ rơi con mình. Cũng như mẹ hắn không thể hiểu tại sao có người đàn ông lại có thể bỏ rơi vợ mình.

Lặng im cảm nhận từng hơi thở của cái hình hài bé nhỏ đang cuộn tròn trên ngực mình làm hắn cảm thấy mềm yếu. Hắn chưa bao giờ nhận ra em gái mình lại mong manh đến thế. Đến nỗi, lúc nào đó hẳn tưởng như mình không hề tồn tại. Chỉ có cái vũ trụ nhỏ xinh kia đang đều đặn chuyển mình.

Hắn dần mơ màng. Chìm trong cảm giác gì mà người ta gọi là bình yên ít nhiều hiện hữu.

_________________________________

Con bé véo má hắn đầy hiếu kì.

Hắn cũng tỉnh dậy nhưng cứ vờ như đang ngủ. Rồi bất ngờ cù vào bụng nó.

- A!

Con bé kêu ré lên nhảy khỏi người hắn. Vừa chạy vừa cười khúc khích. Hắn cũng dõi theo cười thầm.

Uể oải vươn vai, hắn lê cái thân xác rã rời vào phòng tắm. Một chút nước ấm lúc này sẽ làm hắn thấy thoải mái hơn.

Phải mất một lúc nước nóng mới đầy bồn. Hắn lười biếng thả mình vào dòng nước ấm. Ngân nga khúc ca nào không rõ.

Mãi đến khi nước lạnh hẳn hắn mới bước ra khỏi bồn. Vớ lấy cái khăn hắn cố lau sạch mái tóc dày của mình.

Hắn nhìn ra cửa sổ. Ngày rằm. Ánh trăng buồn bã giăng mờ khắp không gian. Nhuốm bạc màn đêm đầy sắc lạ lùng. Như tang thương, lại như huy hoàng hiện hữu.

Hắn dụi mắt. Cái ảo ảnh trên nền trời kia làm hắn khó chịu.

Sau một hồi cố gắng lừa dối bản thân rằng cô gái đang trôi lơ lửng trôi trên nền trời kia chỉ là một tấm dán trên kính, hắn mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Phiền phức thay là cái ảo ảnh kia lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Nó cứ mờ tỏ và trôi nổi trên bầu trời như một chiếc lông vũ phất phơ trong gió.

Lấy hết bình sinh, hắn ném mạnh cục xà bông về cái ảo giác của mình.

HEAD SHOT!

Cái ảo ảnh lảo đảo mất mấy giây mới dừng lại được. Lại mất mấy giây nữa để tìm kiếm kẻ vừa chơi khăm mình. Và đột ngột, nó lao về phía hắn.

Hắn giật mình đánh rơi cái khăn tắm.

Cái ảo ảnh giật mình đánh rơi cái bạt tai về phía hắn.

Chẳng dễ chịu gì!

gooddythin_nd1996
24-12-2010, 11:31 PM
Bóc tem :D
Chẳng hiểu gì cả !!

99%complete
05-01-2011, 02:22 AM
Hôm nay đẹp trời quá nên nghỉ học, thêm 1 chap nào!

Sr bạn nào muốn rõ ràng hơn nhé! Sẽ rõ ràng hơn, 1 lúc nào đó không phải bây giờ! ( có thể lắm! ) :cr:

____________________________________________


3% comlete: Risque de journalier

Cái buổi sáng đầu tiên ở Việt Nam sau ba năm không yên ả như hắn tưởng. Đầu hắn đau như búa bổ, lùng bùng đầy mộng mị.

- Cường ơi mi có ở trong đó không?

Hắn lồm cồm bò dậy từ nền phòng tắm. Có thể kết luận hắn tắm lâu quá nên bị ngất, và phát sinh ảo giác.

- Đợi ta một chút!

Hắn vớ lấy bộ quần áo cố mặc vào. Công bằng mà nói hắn còn sống sót là một kì tích. Một lúc lâu hắn mới có thể loạng choạng bước ra ngoài.

- Xin phép mi nha! Haaaar....? - Nó tròn mắt nhìn hắn đang trong tình trạng y như cái thây ma đông lạnh. - Mi đã tắm bao lâu vậy hả?

- Mô-ột tỉ năm!

Gần như ngay lập tức, nó dùng vũ lực lôi hắn về phòng mình. Đắp cho hắn cái chăn to bự rồi lại ào ào chạy ra.

- Ngồi yên không ta giết!

Không lâu sau thì nó lôi lên phòng mình cốc nước cam và bát cháo trứng còn bốc hơi nghi ngút.

Nó phải lật đật đi những hai lần vì bàn tay bé xíu của mình. Trời mùa đông lạnh lẽo mà nó mồ hôi nhễ nhại.

- Mi ăn ngay đi cho nóng!

Hắn ngoan ngoan làm theo lời nó. Hơi nóng làm hắn dần tỉnh táo trở lại.

Hắn làm một hơi hết bát cháo rồi nốc cạn cốc nước cam. Nó chăm chú nhìn hắn.

- Mi ăn nữa không?

- Cám ơn mi nhiều!

- Shishishi!

Nó nheo mắt cười đầy đắc ý. Một lúc lâu rồi nó đứng dậy cầm cái bát và cốc ra khỏi phòng.

- Thay quần áo, đợi ta dẫn đi chơi!

- Hả? Ta vừa ốm dậy mà!

- Vali mi ở gần Tivi dưới phòng khách nhé!

Hắn thở dài bất lực.

Dù đã khoẻ hơn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận hôm nay là một ngày cực-kì-lạnh-lẽo. ( Tác giả hôm nay đi ngoài đường thấy con ruồi đang bay ngã xuống chết, thề! ). Kim nhiệt kế ngưng trệ ở mốc 5 độ.

- Đứng lại, đi ngược tất rồi kìa!

- Yayaya!

Con nhóc chạy vào phòng tắm khi hắn còn đang mặc quần áo. Hắn nheo mắt nhìn nó, nó cũng nheo mắt nhìn "hắn".

- Đó là cái gì hả anh?

- Cái này hả? Là con chim, con chim đó!

- Con chim bay trên trời chứ ạ?

- Chim này không biết bay mà biết làm nhiều cái hay lắm!

- Mi dạy nó cái gì thế hả?

( Censorsed mà vẫn bạo lực, thôi mạn phép cho mình lược đi vậy! )

- Sao lại đánh chim anh Cường vậy chị?

-........

- Chim anh Cường xấu quá chị nhỉ?

- Uhm!

__________________________________________________ _________

gooddythin_nd1996
05-01-2011, 03:21 AM
Bóc tem :D
Phần cuối ngộ quá :sr: