tranquynhanh_girl
09-11-2010, 07:41 AM
tác giả : tôi
thể loại : bức thư gửi đến người tôi yêu
anh , từ khi chúng ta quen nhau , có nhiều người hỏi em rằng tại sao em luôn hờ hững vs anh , tại sao em luôn bắt nạt anh... Em một đứa con gái chuyển từ đà lạt vào , đối vs em tất cả đều là màu hỒNG. Trong nhóm bạn thân thì theo chúng nói em là đứa sướng nhất , được lên sài gong học... nhưng tụi nó có biết đâu thật sự em không muốn đi em muốn ở lại cái vùng mà theo như chúng nói là hẻo lánh , hoang sơ , xuốt ngày chỉ đi nhặt thông là cùng...Nhưng em thì lại nghĩ khác em muốn ở lại , ở lại nơi mà đang có anh ở lại nơi đầy ắp kỉ niệm hai đứa. Nhưng em biết làm sao bây giờ ,... khi em đang đứng giữa hai con đường. em đi dọc theo hành lang quen thuộc dẫn đến lớp , dãy hành lang mà em thường hay ngồi chờ anh , những lúc em sai anh đi mua cho mình một thứ gì đó , những lúc trời mưa bất chợt , những khi anh còn bận ở lại để tập bố rổ ,... để rồi những khi anh đến trễ em lại giận dỗi , không thèm nghe lời xin lỗi của anh , mặc cho anh cứ đũng đĩnh theo sau mà nói luyên thuyên một điều gì đó hay là một câu chuyện cười nào đó để em có thể hết giận. Và bước tiếp theo anh sẽ năn nỉ em để anh làm mmột trò gì đó cho em xem , một cây kẹo mút loại em thích nhất hay đại loại như một con vật bằn bbông dễ thương anh nhỉ... xuất hiện anh tặng nó cho em rồi em hết giận. Anh luôn hỏi em khi hai đúa mình cùng ngồi dưới một gốc thông nào đó là tại sao em không hỏi anh tại sao anh lại có thể biến ra cho em nhiều đồ đến thế và em chỉ lắc đầu không đáp. Anh biết tại sao em lại không hỏi anh không , đơn giản chỉ là em muốn anh dữ lấy cho mình một bí mật , một bí mật nhỏ để em có thể không biết , để em bất ngờ... Em cười anh nắm tay em và hai đứa mình cùng nhìn lên bbầu trời xanh thẳm kia. Em biết chỉ có ở nơi đó mới có bầu trời của hai chúng ta. Nhiều lúc em hỏi ngớ ngẩn lắm khi trong lòng có một chút lo lắng về tình cảm của hai đứa mình :'' nếu không có em ...chắc anh sẽ thích một đứa con gái khác phải không anh ?'' những lúc em hỏi vậy , anh chỉ nhìn em trừng trừng như muốn nói tại sao em lại hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn đó ... nhưng anh ak . đó không phải là những câu hỏi ngớ ngẩn đâu . Bởi vì em biết , em sắp ra đi , xa anh thật xa ,... nhưng không phải em chết đâu , em chỉ đi xa nơi này , nơi không có anh .... Em sợ , em sợ anh sẽ hết yêu em , anh sẽ thay đổi và em cũng sẽ thay đổi ... Có nhiều người nói tình yêu có lẽ vẫn bền vững khi hai người ở xa nhau ... em cũng ước như vậy . Cũng ước sao cho tình yêu đôi ta bền vững , anh mãi là Duy của em ngày xưa và em mà là Anh nhõ nhẽo của anh ngày xưa .. mặc cho những đứa bạn có trêu chọc chúng ta như thế nào đi nữa . Và rồi ngày ấy cũng đến , mọi lo lắng của em đã đến , em bước lên xe ..lặng lặng ra đi khi anh đang cựa mình trên chiếc giường của anh . Em không muốn nhận được từ anh lời hứa hẹn nào cả ... và em gửi lại cho anh lời hứa hẹn của mình :'' em yêu anh . Và em sẽ trở về , anh yêu .'' . Em sẽ không thay đổi , sẽ trở về , nhất đinh ..sẽ về bên anh , sẽ về dãy hành lang xưa củ , nơi đồi thông và góc cây có những khoảng trời của riêng anh và em ....
thể loại : bức thư gửi đến người tôi yêu
anh , từ khi chúng ta quen nhau , có nhiều người hỏi em rằng tại sao em luôn hờ hững vs anh , tại sao em luôn bắt nạt anh... Em một đứa con gái chuyển từ đà lạt vào , đối vs em tất cả đều là màu hỒNG. Trong nhóm bạn thân thì theo chúng nói em là đứa sướng nhất , được lên sài gong học... nhưng tụi nó có biết đâu thật sự em không muốn đi em muốn ở lại cái vùng mà theo như chúng nói là hẻo lánh , hoang sơ , xuốt ngày chỉ đi nhặt thông là cùng...Nhưng em thì lại nghĩ khác em muốn ở lại , ở lại nơi mà đang có anh ở lại nơi đầy ắp kỉ niệm hai đứa. Nhưng em biết làm sao bây giờ ,... khi em đang đứng giữa hai con đường. em đi dọc theo hành lang quen thuộc dẫn đến lớp , dãy hành lang mà em thường hay ngồi chờ anh , những lúc em sai anh đi mua cho mình một thứ gì đó , những lúc trời mưa bất chợt , những khi anh còn bận ở lại để tập bố rổ ,... để rồi những khi anh đến trễ em lại giận dỗi , không thèm nghe lời xin lỗi của anh , mặc cho anh cứ đũng đĩnh theo sau mà nói luyên thuyên một điều gì đó hay là một câu chuyện cười nào đó để em có thể hết giận. Và bước tiếp theo anh sẽ năn nỉ em để anh làm mmột trò gì đó cho em xem , một cây kẹo mút loại em thích nhất hay đại loại như một con vật bằn bbông dễ thương anh nhỉ... xuất hiện anh tặng nó cho em rồi em hết giận. Anh luôn hỏi em khi hai đúa mình cùng ngồi dưới một gốc thông nào đó là tại sao em không hỏi anh tại sao anh lại có thể biến ra cho em nhiều đồ đến thế và em chỉ lắc đầu không đáp. Anh biết tại sao em lại không hỏi anh không , đơn giản chỉ là em muốn anh dữ lấy cho mình một bí mật , một bí mật nhỏ để em có thể không biết , để em bất ngờ... Em cười anh nắm tay em và hai đứa mình cùng nhìn lên bbầu trời xanh thẳm kia. Em biết chỉ có ở nơi đó mới có bầu trời của hai chúng ta. Nhiều lúc em hỏi ngớ ngẩn lắm khi trong lòng có một chút lo lắng về tình cảm của hai đứa mình :'' nếu không có em ...chắc anh sẽ thích một đứa con gái khác phải không anh ?'' những lúc em hỏi vậy , anh chỉ nhìn em trừng trừng như muốn nói tại sao em lại hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn đó ... nhưng anh ak . đó không phải là những câu hỏi ngớ ngẩn đâu . Bởi vì em biết , em sắp ra đi , xa anh thật xa ,... nhưng không phải em chết đâu , em chỉ đi xa nơi này , nơi không có anh .... Em sợ , em sợ anh sẽ hết yêu em , anh sẽ thay đổi và em cũng sẽ thay đổi ... Có nhiều người nói tình yêu có lẽ vẫn bền vững khi hai người ở xa nhau ... em cũng ước như vậy . Cũng ước sao cho tình yêu đôi ta bền vững , anh mãi là Duy của em ngày xưa và em mà là Anh nhõ nhẽo của anh ngày xưa .. mặc cho những đứa bạn có trêu chọc chúng ta như thế nào đi nữa . Và rồi ngày ấy cũng đến , mọi lo lắng của em đã đến , em bước lên xe ..lặng lặng ra đi khi anh đang cựa mình trên chiếc giường của anh . Em không muốn nhận được từ anh lời hứa hẹn nào cả ... và em gửi lại cho anh lời hứa hẹn của mình :'' em yêu anh . Và em sẽ trở về , anh yêu .'' . Em sẽ không thay đổi , sẽ trở về , nhất đinh ..sẽ về bên anh , sẽ về dãy hành lang xưa củ , nơi đồi thông và góc cây có những khoảng trời của riêng anh và em ....