PDA

Xem đầy đủ chức năng : Sống là fải có mục đich.



—hư—vÔ—
04-11-2010, 02:24 AM
Có câu “Cuộc hành trình lớn nhất của đời người là đi tìm chính bản thân mình, trải nghiệm và thử thách tất cả để tìm ra mình là ai”. Cũng bởi do “con người sinh ra để sống chứ không để chuẩn bị sống”. Vì vậy nhiều người cứ cắm đầu cắm cổ để sống đến khi ngồi ngẫm lại thì chẳng biết sống để làm gì???

Sống cho có ý nghĩa, sống nhiệt thành, sống chân tình và không chỉ sống cho riêng bản thân mình mà còn cho những người xung quanh. Nghe qua thì thấy quan điểm sống của nhỏ đầy ý nghĩa nhỉ!!!

Nhưng…

Ngay lúc này, nhỏ thật sự hoang mang khi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về mục tiêu sống. Những mông lung hư ảo của những nếp nghĩ, sự đấu tranh của các mâu thuẫn vẫn cứ dai dẳng chẳng dứt thêm vào nỗi lo sợ cho chính mình vì sống được nửa cuộc đời rồi… mà chưa làm được gì. Nghe ông bà nói trong cuộc đời con người cần làm 3 thứ “xây 1 căn nhà, trồng 1 cái cây và viết 1 quyển sách”…

Nhỏ lang thang mãi chẳng biết bắt đầu từ đâu! Bao nhiêu năm rồi mưa vẫn cứ đổ, còn mình nhỏ… có bao lần thấy được vệt hạnh phúc thoáng qua… có chút ngơ ngác lãng đãng của gió mây đi về… cũng làm chạnh lòng một tâm hồn ngơ ngác… Nhỏ cười ngạo nghễ chính mình khi chỉ biết có hiện tại mà chẳng dám nghĩ về tương lai!! Chẳng ai kịp nhìn mình già nua nhưng tô son điểm phấn cũng chẳng thể che được bụi phủ thời gian.

Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ… Có người ngồi đây gặm nhấm thời gian nhìn lại một thời đã qua tự nhủ mình sao không ưỡn ngực vươn vai bước ra khỏi vòng tròn tự tạo của mình…

koki
10-11-2010, 09:58 PM
chính xác sống là phải có muc dích,phải biết xây dưng muc tiêu cho chính mình,ai mà chẳng biết là như thế nhưng có mấy ai làm được đâu nguời ta thường hay lẫn lộn giữa mục tiêu và ước muộn:wish:

koki
10-11-2010, 10:15 PM
môt ngày mưa buôn lăng lẽ tung giot rơi bên mái hiên nhà ai ,mình ta đứng đây trong màn mưa mỏng manh,tự nhìn về quá khứ,ta đã làm được gì sau 19 năm tồn tai ,có đươc gì sau những lần suy nghĩ:ôi đời sao mà khó sống.Rồi ngày mai đây,tương lai phía trước sẽ thế nào:khổ cực,sướng vui chẳng biết đường nào mà lần.Rồi lại nhìn quanh mình,đôi dep đã đứt tự bao giờ,mua keo 502 dán rồi vẫn không ăn nhằm gì cả,nhìn lai chiếc áo sơ mi bạc màu từ lúc nào chả biết.Ôi tương lai mi ở đâu giữa những màn mưa mỏng manh kia ha?..................^_^....bùn trời, bùn đất,bùn nguyên một con chuồn chuồn:bicycle::timvo::timvo::timvo:

htvc
11-11-2010, 12:41 AM
Mông lung, bất định và chưa tìm được lý tưởng sống !
Đọc bài thơ này bạn nhé ! Hi vọng nó sẽ mang lại cảm hứng cho bạn bước tiếp trên đường đời ! :)

Tiếng hát con tàu - Chế Lan Viên

Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hoá những con tàu
Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu

Con tàu này lên Tây Bắc, anh đi chăng?
Bạn bè đi xa, anh giữ trời Hà Nội
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô? Tàu đói những vành trăng

Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia

Trên Tây Bắc! Ôi mười năm Tây Bắc
Xứ thiêng liêng rừng núi đã anh hùng
Nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất
Nay rạt rào đã chín trái đầu xuân

Ơi kháng chiến! Mười năm qua như ngọn lửa
Nghìn năm sau, còn đủ sức soi đường
Con đã đi nhưng con cần vượt nữa
Cho con về gặp lại mẹ yêu thương

Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa

Con nhớ anh con, người anh du kích
Chiếc áo nâu anh mặc đêm công đồn
Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách
Đêm cuối cùng anh cởi lại cho con

Con nhớ em con, thằng em liên lạc
Rừng thưa em băng, rừng rậm em chờ
Sáng bản Na, chiều em qua bản Bắc
Mười năm tròn! Chưa mất một phong thư

Con nhớ mế! Lửa hồng soi tóc bạc
Năm con đau, mế thức một mùa dài
Con với mế không phải hòn máu cắt
Nhưng trọn đời con nhớ mãi ơn nuôi

Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nào qua, lòng lại chẳng yêu thương?
Khi ta ở, chi là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!

Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương

Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày không có lịch
Bữa xôi đầu còn toả nhớ mùi hương

Đất nước gọi ta hay lòng ta gọi?
Tình em đang mong, tình mẹ đang chờ
Tàu hãy vỗ giùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga

Mắt ta nhớ mặt người, tai ta nhớ tiếng
Mùa nhân dân giăng lúa chín rì rào
Rẽ người mà đi, vịn tay mà đến
Mặt đất nồng nhựa nóng của cần lao

Nhựa nóng mười năm nhân dân máu đổ
Tây Bắc ơi, ngươi là mẹ của hồn thơ
Mười năm chiến tranh, vàng ta đau trong lửa
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta

Lấy cả những cơn mơ! Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân

Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (do Vũ Thị Thường sưu tập và biên soạn)