—hư—vÔ—
04-11-2010, 02:24 AM
Có câu “Cuộc hành trình lớn nhất của đời người là đi tìm chính bản thân mình, trải nghiệm và thử thách tất cả để tìm ra mình là ai”. Cũng bởi do “con người sinh ra để sống chứ không để chuẩn bị sống”. Vì vậy nhiều người cứ cắm đầu cắm cổ để sống đến khi ngồi ngẫm lại thì chẳng biết sống để làm gì???
Sống cho có ý nghĩa, sống nhiệt thành, sống chân tình và không chỉ sống cho riêng bản thân mình mà còn cho những người xung quanh. Nghe qua thì thấy quan điểm sống của nhỏ đầy ý nghĩa nhỉ!!!
Nhưng…
Ngay lúc này, nhỏ thật sự hoang mang khi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về mục tiêu sống. Những mông lung hư ảo của những nếp nghĩ, sự đấu tranh của các mâu thuẫn vẫn cứ dai dẳng chẳng dứt thêm vào nỗi lo sợ cho chính mình vì sống được nửa cuộc đời rồi… mà chưa làm được gì. Nghe ông bà nói trong cuộc đời con người cần làm 3 thứ “xây 1 căn nhà, trồng 1 cái cây và viết 1 quyển sách”…
Nhỏ lang thang mãi chẳng biết bắt đầu từ đâu! Bao nhiêu năm rồi mưa vẫn cứ đổ, còn mình nhỏ… có bao lần thấy được vệt hạnh phúc thoáng qua… có chút ngơ ngác lãng đãng của gió mây đi về… cũng làm chạnh lòng một tâm hồn ngơ ngác… Nhỏ cười ngạo nghễ chính mình khi chỉ biết có hiện tại mà chẳng dám nghĩ về tương lai!! Chẳng ai kịp nhìn mình già nua nhưng tô son điểm phấn cũng chẳng thể che được bụi phủ thời gian.
Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ… Có người ngồi đây gặm nhấm thời gian nhìn lại một thời đã qua tự nhủ mình sao không ưỡn ngực vươn vai bước ra khỏi vòng tròn tự tạo của mình…
Sống cho có ý nghĩa, sống nhiệt thành, sống chân tình và không chỉ sống cho riêng bản thân mình mà còn cho những người xung quanh. Nghe qua thì thấy quan điểm sống của nhỏ đầy ý nghĩa nhỉ!!!
Nhưng…
Ngay lúc này, nhỏ thật sự hoang mang khi bắt đầu nghĩ nhiều hơn về mục tiêu sống. Những mông lung hư ảo của những nếp nghĩ, sự đấu tranh của các mâu thuẫn vẫn cứ dai dẳng chẳng dứt thêm vào nỗi lo sợ cho chính mình vì sống được nửa cuộc đời rồi… mà chưa làm được gì. Nghe ông bà nói trong cuộc đời con người cần làm 3 thứ “xây 1 căn nhà, trồng 1 cái cây và viết 1 quyển sách”…
Nhỏ lang thang mãi chẳng biết bắt đầu từ đâu! Bao nhiêu năm rồi mưa vẫn cứ đổ, còn mình nhỏ… có bao lần thấy được vệt hạnh phúc thoáng qua… có chút ngơ ngác lãng đãng của gió mây đi về… cũng làm chạnh lòng một tâm hồn ngơ ngác… Nhỏ cười ngạo nghễ chính mình khi chỉ biết có hiện tại mà chẳng dám nghĩ về tương lai!! Chẳng ai kịp nhìn mình già nua nhưng tô son điểm phấn cũng chẳng thể che được bụi phủ thời gian.
Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ… Có người ngồi đây gặm nhấm thời gian nhìn lại một thời đã qua tự nhủ mình sao không ưỡn ngực vươn vai bước ra khỏi vòng tròn tự tạo của mình…