honghai_ngoc
05-09-2010, 03:53 AM
mới mùng 1! mưa.
mưa nhẹ lất phất rồi nặng nề , từng hạt rơi.
những hạt nước long lanh ko đủ làm người ta ướt sũng nhưng có phần gây khó chịu
.
từ bé , em đã ghét mưa.chẳng thể hiểu nổi vì sao ,trong tâm trí em cứ hình dung những hạt mưa bé nhỏ ấy như là giọt nước mắt dẫu rằng nó ko hề mặn và xót như những giọt nước chảy từ trong mắt ra.
nước mưa rất ngọt ngào , rất tinh khôi thế mà con người e lại ghét nó. em chưa từng có , dù là 1 lần. kỉ niệm với mưa!
thế mà hôm nay mưa rơi đúng cái lúc e đi hoc. chiếc áo mưa khoác vội , mưa ko đủ lớn khiến gió tung áo lên như mọi lần nhưng cái lạnh của nước khiến da em hơi buốt.lần đầu tiên em cảm thấy mình thích thú với mưa.
EM ĐÃ PHÁ CÁCH VÌ EM MUỐN THAY ĐỔI !
mái tóc dài ko chỉ còn buộc đơn giản , nó đã kèm với những lọn dây xinh xinh nhiều màu sắc.
và đôi mắt em ! em ko hiểu vì sao nó lại có thể đen như thế. nó cứ lay láy , long lanh và dường như gần tìm về dc cái vẻ tinh nghịch của ngày xưa. anh đã từng rất thích đôi mắt ấy , vì nó đẹp ! Ừ! ai cũng nói thế mà ! vì nó , lúc nào cũng như 1 đứa trẻ con , từng cử động cửa nó đều làm người khác xao xuyến , kể cả 1 kẻ kiêu kì đến đáng ghét như anh.
em cũng thích đôi mắt ấy , nó là cái duy nhất để e tự hào với mọi người.và giờ đây , đôi mắt ấy nhớ a. nó cứ buồn , buồn xa xăm. và cũng có khi nó khóc. >>>>> I cry...........
anh nói em trẻ con, mọi người cũng hay nói thế. 1 đứa con gái 17 tuổi , mạnh mẻ và cá tính. vậy mà lại chịu để anh túm đầu lắc lư như con gấu bông. những lúc ấy ko hiểu sao e hiền đến khó hiểu ! anh đã nói | " với anh e chỉ như 1 đứa bé 2 tuổi , ngây thơ ,nũng nịu và hay khóc nhè " .và e , khi ở bên anh , ko còn là 1 con bé đanh đá,chua ngoa nữa (hĩ) ,mà e,có thể khóc ,có thể cười , hồn nhiên và thoải mái. anh là thế ! là tất cả ! trong con người anh có niềm đau và hạnh phúc ! anh đã biết cho e cười nhưng cũng lấy đi của e những giọt nước mắt. anh đã là quan trọng nhất của đời em , thế mà giờ......anh đã ra đi!
tại sao anh ra đi để cho em hụt hẫng !
tại sao anh ra đi để rồi cho em biết mình mất tất cả?
anh là số 1 của e , là quan trọng nhất mà. chính anh cũng biết thế , vậy mà anh vẫn quay lưng ! em ngã , trên chính con đường a dẫn e đi ngày xưa. giờ anh ở đâu? anh làm gì? anh có còn nhớ về e? còn e , e nhớ anh nhiều lắm ! I MISS U !
mưa nhẹ lất phất rồi nặng nề , từng hạt rơi.
những hạt nước long lanh ko đủ làm người ta ướt sũng nhưng có phần gây khó chịu
.
từ bé , em đã ghét mưa.chẳng thể hiểu nổi vì sao ,trong tâm trí em cứ hình dung những hạt mưa bé nhỏ ấy như là giọt nước mắt dẫu rằng nó ko hề mặn và xót như những giọt nước chảy từ trong mắt ra.
nước mưa rất ngọt ngào , rất tinh khôi thế mà con người e lại ghét nó. em chưa từng có , dù là 1 lần. kỉ niệm với mưa!
thế mà hôm nay mưa rơi đúng cái lúc e đi hoc. chiếc áo mưa khoác vội , mưa ko đủ lớn khiến gió tung áo lên như mọi lần nhưng cái lạnh của nước khiến da em hơi buốt.lần đầu tiên em cảm thấy mình thích thú với mưa.
EM ĐÃ PHÁ CÁCH VÌ EM MUỐN THAY ĐỔI !
mái tóc dài ko chỉ còn buộc đơn giản , nó đã kèm với những lọn dây xinh xinh nhiều màu sắc.
và đôi mắt em ! em ko hiểu vì sao nó lại có thể đen như thế. nó cứ lay láy , long lanh và dường như gần tìm về dc cái vẻ tinh nghịch của ngày xưa. anh đã từng rất thích đôi mắt ấy , vì nó đẹp ! Ừ! ai cũng nói thế mà ! vì nó , lúc nào cũng như 1 đứa trẻ con , từng cử động cửa nó đều làm người khác xao xuyến , kể cả 1 kẻ kiêu kì đến đáng ghét như anh.
em cũng thích đôi mắt ấy , nó là cái duy nhất để e tự hào với mọi người.và giờ đây , đôi mắt ấy nhớ a. nó cứ buồn , buồn xa xăm. và cũng có khi nó khóc. >>>>> I cry...........
anh nói em trẻ con, mọi người cũng hay nói thế. 1 đứa con gái 17 tuổi , mạnh mẻ và cá tính. vậy mà lại chịu để anh túm đầu lắc lư như con gấu bông. những lúc ấy ko hiểu sao e hiền đến khó hiểu ! anh đã nói | " với anh e chỉ như 1 đứa bé 2 tuổi , ngây thơ ,nũng nịu và hay khóc nhè " .và e , khi ở bên anh , ko còn là 1 con bé đanh đá,chua ngoa nữa (hĩ) ,mà e,có thể khóc ,có thể cười , hồn nhiên và thoải mái. anh là thế ! là tất cả ! trong con người anh có niềm đau và hạnh phúc ! anh đã biết cho e cười nhưng cũng lấy đi của e những giọt nước mắt. anh đã là quan trọng nhất của đời em , thế mà giờ......anh đã ra đi!
tại sao anh ra đi để cho em hụt hẫng !
tại sao anh ra đi để rồi cho em biết mình mất tất cả?
anh là số 1 của e , là quan trọng nhất mà. chính anh cũng biết thế , vậy mà anh vẫn quay lưng ! em ngã , trên chính con đường a dẫn e đi ngày xưa. giờ anh ở đâu? anh làm gì? anh có còn nhớ về e? còn e , e nhớ anh nhiều lắm ! I MISS U !