Ro.
13-08-2010, 03:48 AM
""
I never had your love
And I never will
""
Chỉ là những lời bài hát, chỉ là những ca từ thôi mà sao nghe tê tái và thổn thức cõi lòng đến thế.
Cũng như giờ đây chỉ là 2 người xa lạ nhưng sao chẳng thể quên được người.
Vẫn nhớ.
Một nỗi nhớ mang tên riêng về người.
Tại sao càng cố phủi bỏ những hạt cám bám vào chân thì nó lại càng dính chặt hơn ?
Tại sao càng cứ muốn quên người thì càng lại nhớ về người biết mấy ?
Nhớ cái ánh mắt của người khi ra đi
Nhớ câu nói của người khi cất bước
Nhớ người
Nhớ người
Nhớ người thật nhiều.
Có những lối đi không hẹn mà về
Có những thói quen chẳng thể nào bỏ được
Ta lại viết tên người lên bờ cát
Ta lại vẽ trái tim bao quanh
Ta lại ngập ngừng viết tên ta bên cạnh tên người
Lặng yên và bất lực nhìn nó
Vì không thể giữ lại khi sóng xô bờ
Cũng như không thể giữ người ở lại khi mọi thứ đã vậy.
Tay trái cũng nắm lấy tay phải đó thôi
Vẫn là khi tay trái đau thì tay phải săn sóc
Vẫn là khi tay phải rã rời là tay trái nâng niu
Vẫn là thế cho những giấc mơ đêm của ta ...
Những ký ức mơ hồ hiên lên theo nhịp đập của thời gian
Kỳ lạ nhỉ
Người đâu phải của riêng ta mà ta cứ muốn giữ lấy cho riêng mình
Năm tháng hai mươi tám ngày ..
Ta nhớ người trong từng phút từng giấy
Năm tháng hai mươi tám ngày ..
Người hạnh phúc cùng một ai khác
Những tưởng là sẽ vui , sẽ hạnh phúc khi người tìm được hạnh phúc
Mà sao những giọt nước mắt cứ trào ra vô cớ
Mà sao những giọt nước mắt cứ tuôn theo những cơn mưa lạ
Trước là mưa
Sau cũng là mưa
Cần chi cho định nghĩa thế nào là mưa nước mắt
Một tháng ...
Hai tháng ...
Rồi sáu tháng ...
Qua bao cung bậc của cảm xúc
Có vui ..
Có bùn ..
Có hỷ nộ ái ố ..
Cứ ngỡ là lòng nguội lạnh
Cứ ngỡ là sẽ coi nhau như người xa lạ
Nhưng vẫn cứ khóc
Khóc cho câu nói vô tình của người
Khóc cho cái rep kết thúc tất cả của người
Đây không phải là lần đầu ta khóc cho người
Và có lẽ đây là lần cuối cùng ta rơi lệ vì người
Ta yêu người ..
Ta đã chờ người ..
Ta vẫn mong người hạnh phúc ..
Những hờn giận vô cớ giờ đã rất xa xôi
Những lời yêu trao hôm nào có lẽ không được nhắc nữa
Ta và người cũng có lẽ sẽ lạc nhau giữa đường tình trăm ngã
Có lẽ sau này ta sẽ yêu một ai đó không là người
Cũng có thể không thể quên người
Nhưng ta vẫn sống
Sống một cuộc đời như khi người ra đi
Nhưng khi mưa về và tiếng khóc ta được cất lên
Nỗi nhớ ấy chỉ hướng về người
Bây giờ và có lẽ mãi mãi ..
"
Chẳng thể nào quên đc tất cả đâu người
Cố bước đi mà sao bước vô hồn
Kí ức vẽ nên những hình hài vô thức
Giá mà ta sẽ quên được người
"
http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?ZS9iNS9lYjU1OGNiOTAwYzQ3OGQ3YzgxZGM1OTY2NDI0YmE1M S5cUIbaBmUsICDN8S2lzmUsICyBUaGUgUmFpWeBnxZaXJ1WeBW F8dHJ1ZQ
I never had your love
And I never will
""
Chỉ là những lời bài hát, chỉ là những ca từ thôi mà sao nghe tê tái và thổn thức cõi lòng đến thế.
Cũng như giờ đây chỉ là 2 người xa lạ nhưng sao chẳng thể quên được người.
Vẫn nhớ.
Một nỗi nhớ mang tên riêng về người.
Tại sao càng cố phủi bỏ những hạt cám bám vào chân thì nó lại càng dính chặt hơn ?
Tại sao càng cứ muốn quên người thì càng lại nhớ về người biết mấy ?
Nhớ cái ánh mắt của người khi ra đi
Nhớ câu nói của người khi cất bước
Nhớ người
Nhớ người
Nhớ người thật nhiều.
Có những lối đi không hẹn mà về
Có những thói quen chẳng thể nào bỏ được
Ta lại viết tên người lên bờ cát
Ta lại vẽ trái tim bao quanh
Ta lại ngập ngừng viết tên ta bên cạnh tên người
Lặng yên và bất lực nhìn nó
Vì không thể giữ lại khi sóng xô bờ
Cũng như không thể giữ người ở lại khi mọi thứ đã vậy.
Tay trái cũng nắm lấy tay phải đó thôi
Vẫn là khi tay trái đau thì tay phải săn sóc
Vẫn là khi tay phải rã rời là tay trái nâng niu
Vẫn là thế cho những giấc mơ đêm của ta ...
Những ký ức mơ hồ hiên lên theo nhịp đập của thời gian
Kỳ lạ nhỉ
Người đâu phải của riêng ta mà ta cứ muốn giữ lấy cho riêng mình
Năm tháng hai mươi tám ngày ..
Ta nhớ người trong từng phút từng giấy
Năm tháng hai mươi tám ngày ..
Người hạnh phúc cùng một ai khác
Những tưởng là sẽ vui , sẽ hạnh phúc khi người tìm được hạnh phúc
Mà sao những giọt nước mắt cứ trào ra vô cớ
Mà sao những giọt nước mắt cứ tuôn theo những cơn mưa lạ
Trước là mưa
Sau cũng là mưa
Cần chi cho định nghĩa thế nào là mưa nước mắt
Một tháng ...
Hai tháng ...
Rồi sáu tháng ...
Qua bao cung bậc của cảm xúc
Có vui ..
Có bùn ..
Có hỷ nộ ái ố ..
Cứ ngỡ là lòng nguội lạnh
Cứ ngỡ là sẽ coi nhau như người xa lạ
Nhưng vẫn cứ khóc
Khóc cho câu nói vô tình của người
Khóc cho cái rep kết thúc tất cả của người
Đây không phải là lần đầu ta khóc cho người
Và có lẽ đây là lần cuối cùng ta rơi lệ vì người
Ta yêu người ..
Ta đã chờ người ..
Ta vẫn mong người hạnh phúc ..
Những hờn giận vô cớ giờ đã rất xa xôi
Những lời yêu trao hôm nào có lẽ không được nhắc nữa
Ta và người cũng có lẽ sẽ lạc nhau giữa đường tình trăm ngã
Có lẽ sau này ta sẽ yêu một ai đó không là người
Cũng có thể không thể quên người
Nhưng ta vẫn sống
Sống một cuộc đời như khi người ra đi
Nhưng khi mưa về và tiếng khóc ta được cất lên
Nỗi nhớ ấy chỉ hướng về người
Bây giờ và có lẽ mãi mãi ..
"
Chẳng thể nào quên đc tất cả đâu người
Cố bước đi mà sao bước vô hồn
Kí ức vẽ nên những hình hài vô thức
Giá mà ta sẽ quên được người
"
http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?ZS9iNS9lYjU1OGNiOTAwYzQ3OGQ3YzgxZGM1OTY2NDI0YmE1M S5cUIbaBmUsICDN8S2lzmUsICyBUaGUgUmFpWeBnxZaXJ1WeBW F8dHJ1ZQ