PDA

Xem đầy đủ chức năng : Họa Nương



hoa_anh_tuc
12-08-2010, 10:22 PM
Au : là tớ ^^
Tình trạng : đã hoàn thành
Thể loại : short - fic


--- o 0 o ---

Đêm phủ khắp dãy Yên Nha, trăng mập mờ lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời. Có tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập, trong không khí lạnh lẽo giữa chốn hoang liêu, thứ âm thanh ấy gần như mang theo hơi thở của tử thần.

Soạt!

Phịch!

Một bông hoa được tạo nên từ máu. Cánh hoa vươn cao, vươn dài và ngã xuống nền đất, tưới đẫm cho đám cỏ dại đang muốn tắm sương đêm.

Hoa đỏ đến rợn người. Tiếng cú kêu đêm sao thê lương da diết, như cố gắng hoàn thiện thêm cho khung cảnh u ám và quỷ dị.

“Kẻ cuối cùng...”

Đôi hài thêu hoa đỏ như màu máu tươi đang từ từ tiến lại kẻ bị giết.

“Tuyệt vọng?”

“Không...không phải... là bi phẫn mới đúng chứ!”

“Không! Có cả hai...”

“Được lắm.”

Đôi hài xoay một vòng ngược lại, chứng tỏ người vừa nói chuyện một mình đã chậm rãi rời đi.

Những giọt máu dần loang ra khắp bộ y phục của kẻ bị giết, tựa như hoa đào đang bung nở. Đẹp đến vô cùng mà cũng chết chóc đến vô cùng.

.

.

Ba ngày trước.

.

“Cái gì?!! Chỉ trong một đêm mà phái Thanh Giao không còn một mạng?”

Lão nhân tóc bạc sững sờ nhìn xuống chung trà đã vỡ tan dưới nền đá.

“Là ai?” – Lão nghẹn giọng hỏi. Trong lời nói đã không thể che giấu một sự sợ hãi đến tột độ.

Tên đệ tử run run đưa lên cho lão một chiếc mặt nạ làm bằng bạc. Kiểu dáng chiếc mặt nạ ấy chẳng có gì đặc sắc, hay nói chính xác hơn là nó rất đơn giản. Không màu vẽ, càng không kiểu cách. Nó trơn tru và lạnh lẽo, chỉ có hai cái hình bán nguyệt cong cong biểu đạt vị trí của con mắt.

Khi ánh mắt lão chạm phải hai cái khe ấy, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc toàn thân.

“Là ả điên ấy... là ả đã làm ...”

Lão nhân ngồi phịch xuống ghế. Đôi mắt nhắm nghiền.

Gã đệ tử áo xanh cũng kinh hoàng tột độ, im lặng nhìn sư phụ như đang chờ đợi một chỉ thị nào đó.

Một lúc lâu sau, lão mới thốt nên lời:

“Diệp Tinh bang giải tán từ hôm nay, ai về quê người nấy, vĩnh viễn đừng đặt chân vào giang hồ nếu như còn muốn sống... Thiệu Tân, đánh ba hồi trống tập trung tất cả mọi người lại đây.”

Gã vâng lệnh và rút đi rất nhanh, dường như đã chờ đợi câu nói này từ lâu lắm.

Giữa căn phòng rộng, lão bang chủ ngồi đấy thất thần. Giây phút này, lão ước ao sao cho thật nhanh thật nhanh rời khỏi chốn này, hạ cái biển có ba chữ Diệp Tinh bang được làm từ vàng ròng nguyên chất xuống, tất cả chỉ vì hai chữ “ Cầu Sinh ”.

Nhưng, lão đã lầm.

Thiên La Giáo vẫn không buông tha lão.

Một trăm lẻ bảy con người, và bốn Tử thần.

.

.

hoa_anh_tuc
12-08-2010, 10:26 PM
1.

.

.

“Đầu tiên là xanh cho hy vọng...”

Len lỏi trong câu nói nhẹ nhàng có tiếng chân gấp gáp.

“Đến màu đen tuyệt vọng...”

Là ánh nhìn của gã.

“Rồi một chút tím của bi, một chút đỏ của hận...”

Là đôi mắt mở to của kẻ bị giết đêm qua.

...

Có tiếng cười khúc khích phát ra, tiếng cười ấy là của một nữ tử áo đỏ đang ngồi chăm chú vẽ. Những màu sắc bao quanh nàng, ôm ấp nàng, và trói buộc nàng.

Trên đôi bàn tay trắng mịn của nàng là chiếc mặt nạ, lúc này đã được tô lên đủ thứ màu sặc sỡ. Nàng mân mê nó, vuốt ve nó, nhẹ nhàng lướt những ngón tay thon dài của mình lên nó. Âu yếm như một thiếu nữ vuốt mặt tình lang.

Chỉ tiếc là nàng không phải một thiếu nữ bình thường, và cái mặt nạ ấy cũng chẳng phải một nam nhân. Ai mà biết được bàn tay đang rất dịu dàng kia vừa mới đêm qua thôi, đã nhuộm máu của bốn mươi ba sinh mạng? Còn trên cái mặt nạ đó là những đường nét và trạng thái của người cuối cùng bị giết?

Đừng vội tin vào những thứ trước mắt mà hãy dùng chính tâm hồn để cảm nhận.

Chẳng nữ tử hiền dịu nào lại thích chơi đùa với loại màu sắc được làm nên từ cái chết như nàng. Chẳng cô nương e lệ nào mà lại chịu đêm đêm đóng vai tử thần như nàng. Càng không người bình thường nào lại có niềm thích thú đặc biệt với việc vẽ mặt nạ của người chết đến như nàng.

Nàng là thế. Mười mấy năm nay nàng miệt mài đi tìm đường nét cho chiếc mặt nạ cuối cùng. Nó phải là đẹp nhất, độc nhất và cũng ám ảnh nhất.

Trên vách gỗ nơi căn phòng nàng đang ngồi treo vô số mặt nạ, mỗi cái khắc họa một gương mặt đã từng chết dưới tay nàng. Khóc có, cười có, kinh hoàng có, dịu dàng cũng có. Đến hơn trăm cái, và còn dưới nền nữa, cái nọ chồng chéo lên cái kia, không thể đếm được là bao nhiêu cái.

Sau mỗi đêm truy sát, nàng vẽ lại những gương mặt hấp hối mà nàng cho là sống động nhất. Nhưng dù sống động thế nào, nó vẫn chưa đủ để nàng dừng lại. Cái đẹp thì chưa đủ độc, cái độc lại chưa đủ ám ảnh. Vậy đấy, nên nàng cứ mải miết đi tìm...

“Vẫn chưa được...”

Nàng thở dài ngao ngán. Hôm nay nàng chỉ vẽ một cái, vì nó có pha màu hy vọng, sự hy vọng trên gương mặt ấy tuy không rõ nhưng so với bốn mươi hai gương mặt kia vẫn đỡ hơn nhiều. Đó là lý do tại sao lần này nàng chỉ chọn một để vẽ.

“Phải tìm cái mới thôi...”

Nàng lẩm bẩm, giọng điệu có chút dỗi hờn giống như một đứa bé vừa bị mất món đồ chơi ưng ý.

Ngoài sân, những hạt mưa rơi tí tách xuống thềm đá, từng giọt nước li ti bật tung lên nhảy múa, rừng trúc lao xao đón những cơn gió quật vào.

Nàng ngẩng đầu nhìn về khoảng sân trước mắt.

Cảnh đẹp, mà buồn bã lạ thường.

.

.

“Họa Nương, cô không vẽ nữa à?” – Chất giọng trầm trầm của một nam nhân vang lên giữa đêm thanh vắng. Nghe rất ngọt ngào.

Nàng không trả lời, cũng chẳng buồn nhìn lên xem đó là ai. Vạt áo đỏ tươi nằm bất động trên nền nhà. Nàng ngồi yên lặng đến nỗi nếu không để ý đến bờ ngực phập phồng kia, ắt hẳn người ta sẽ lầm tưởng nàng là con búp bê diễm lệ mà vô tri vô giác.

“Sao thế? Lại giận dỗi gì rồi?”

Dường như chẳng để ý đến thái độ lạnh lùng ấy, bạch y nhân cười nhẹ và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng.

Y nhấc bàn tay trắng trẻo như thư sinh của mình lên, chạm nhẹ vào mái tóc đen tuyền của nàng, dịu dàng đưa lên môi rồi hôn khẽ.

Choang!

Tiếng kim khí vang lên lạnh lẽo. Trên tay nàng là một chiếc trâm cài bằng bạc, còn trên tay y là thanh đoản kiếm sắc bén vô cùng. Một chiêu đấu một chiêu, nhanh như ánh chớp. Bờ vai nàng có chút động đậy, giờ đây nàng đã đứng đối diện với y.

Bạch y nhân vẫn giữ nụ cười hòa hoãn, ánh nến chập chờn chỉ soi được nửa gương mặt y nhưng cũng đủ để nhận ra đấy là một mỹ nam tử. Sống mũi cao và đôi môi mỏng, khuôn mặt thanh tú vô song nhưng cũng mang một vẻ tà dị vô cùng.

Nàng nhìn y một lúc lâu. Vẫn đứng bất động như pho tượng, hay đúng hơn là như một con thú đang cảnh giác trước kẻ địch.

Nhưng bạch y nhân ấy thì không, y thản nhiên ngồi xuống, cầm lên một chiếc mặt nạ rồi xem xét, tựa hồ như chuyện nàng nhìn y như vậy là một lẽ hiển nhiên.

Cuối cùng, nàng cũng mở lời.

“Tần giáo chủ đến đây có việc gì?”

Y vẫn cười, trong đáy mắt ánh lên một chút xúc cảm mơ hồ.

“Đến giúp cô đi tìm đồ chơi mới.”

Nàng cười nhạt, đôi mắt phía sau tấm mặt nạ trơn tru lóe lên tia sáng rợn người.

“Đến lượt ai vậy?”

“Cả nhà Lưu Hà Sơ, mười bảy mạng người.”

.

.

Đêm trung tuần tháng bảy, trăng tròn vành vạnh.

Đêm nay trăng đỏ như máu. Lung linh màu ma quái.

Người kêu gào, thanh âm thảm thiết.

Ngựa hí vang, bồn chồn gõ vó.

Lưu gia trang bề thế mọi ngày nay rùng rợn như điện Diêm La.

“Mười ba...”

“Mười bốn...”

“Mười lăm...”

Nàng lẩm bẩm đếm. Giọng nàng đều đều không cảm xúc. Giữa đêm trăng, màu áo đỏ của nàng trông như phủ lên một lớp kim quang. Đôi hài thêu hoa màu đỏ di chuyển mỗi lúc một gần đến Lưu Hà Sơ, không gì ngăn cản được bước chân nàng.

Lưu Hà Sơ nắm chặt chuôi Phong Dạ Kiếm, quyết định sẽ tung một chiêu tất sát. Uy lực của thanh bảo kiếm này hy vọng sẽ khiến ả điên kia chậm lại một chút, phu nhân chàng nếu trốn được xuống núi thì sẽ có cơ trốn thoát về nhà nhạc phụ, tam đại cao thủ đã chờ sẵn ở đó để giúp đỡ.

Nàng nhẹ nhàng tiến từng bước một. Ẩn đằng sau chiếc mặt nạ bạc kia là một thái độ phấn khích điên cuồng.

“Quyết tử trong hy vọng...Thú vị quá!”

Tiếng nàng trong trẻo, ngân nga pha lẫn sự kích động.

“Thú vị quá...”

Nàng cười khanh khách, mái tóc dài tung bay trong gió. Trên nền trời hôn ám, một quầng mây đen che mất vầng trăng đỏ.

Ánh kim quang trên áo nàng cũng tắt, chỉ còn một màu đỏ thẫm kinh hồn.

“Nào... ra tay đi...”

Nàng thúc giục. Nàng muốn nhanh lên để được nhìn cho thật rõ cái ý chí kiên cường kia. Sao mà đáng yêu đến thế...

“Nhanh nào...”

Âm điệu đã có phần gấp gáp. Nàng bước đến gần Lưu Hà Sơ thêm một bước. Khoảng cách quá thuận lợi cho chàng.

Ánh bạc của Phong Dạ Kiếm nhá lên cùng lúc với một tia chớp trên bầu trời, chiêu thức ấy như vừa chém nữ sát thủ điên loạn ra làm đôi.

Tấm áo đỏ rơi xuống nền đất ẩm, những giọt máu rơi tí tách tí tách, giống hệt như ngày mưa trong rừng trúc, chỉ khác là chúng thấm quá nhanh vào đất nên không thể nhảy múa mà thôi.
Gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi nước như báo hiệu trước sẽ có mưa.

Lưu Hà Sơ vẫn đứng yên chỗ ấy, đôi đồng tử mở to nhìn đăm đăm vào lưỡi kiếm đẫm máu trước mặt. Máu trên mặt chàng tuôn chảy không ngừng, tựa như không thể tin đấy là sự thật.

“Mười sáu...”

Đôi hài thêu hoa lại tiếp tục bước đi. Nhẹ nhàng, đều đặn.

Nàng bước trên con đường nhỏ. Lúc này mưa đã lất phất rơi. Bờ vai trần trắng như ngọc, cùng với y phục đỏ đầy mê hoặc, giữa đêm mưa trông nàng chẳng khác nào một con hồ ly tinh trong truyện cổ. Mà hồ ly thì đánh hơi rất tài. Nhưng lúc này nàng chẳng cần phải đánh hơi.

“Oe...Oe...”

“Phu nhân... là một tiểu thiếu gia!”

“Mau... mang nó... xuống núi... mặc... kệ... ta...”

Nàng cười khẽ. Chầm chậm tiến tới.

Vì sợ kinh động đứa bé nên khi bà vú ngẩng đầu lên, nàng vội đưa tay lên suỵt khẽ, tưởng rằng bà ta hiểu ý sẽ im lặng. Nào ngờ nàng tính nhầm, bà ta cứ trợn tròn mắt nhìn nàng, miệng ú ớ.

“Họa... Nư...ơng...”

À, nàng quên mất cái mặt nạ nàng đang đeo. Chỉ có Họa Nương mới đeo loại mặt nạ này, trong lúc vui vẻ vì tìm được gương mặt hấp hối ưng ý nên nàng quên mất.

Lưu phu nhân ngoái đầu nhìn theo ánh mắt kinh hãi của bà vú. Chỉ có những bụi cây rung rinh, xào xạc.

Dù vậy, linh tính của vị phu nhân tội nghiệp cho biết nguy hiểm đã cận kề.

Phu nhân đáng thương hướng ánh nhìn trở lại phía bà hầu, một ánh chớp nữa lại lóe lên, soi rõ Họa Nương đã đứng trước mặt không biết từ lúc nào.

Nàng cúi xuống nhìn đứa bé, đôi tay vươn ra như muốn giành được bế. Lưu phu nhân thảng thốt bật lên tiếng cầu xin ai oán.

“Họa... Nương, ta... van.. cô, tha... cho nó...”

Đôi mắt phu nhân đẫm lệ, nước mắt hòa cùng mưa chảy trên khuôn mặt thanh lệ. Đang quỳ bên cạnh nàng là bà vú trung thành, cũng dập đầu lia lịa van nài.

“Cho ta bế nó.”

Nàng ngọt ngào nói, nhưng đôi mắt thấp thoáng một tia sáng khác lạ.

Thấy nàng hòa hoãn, Lưu phu nhân không dám trái lời, đành nuốt nước mắt giao đứa con mình rứt ruột sinh ra cho Họa Nương. Chỉ biết thầm mong nữ sát thủ ấy đừng lên cơn rồ dại. Nhân lúc nàng ta còn chưa nổi điên, biết đâu còn cơ may sống sót.

Nhưng phu nhân cũng nhầm.

Nàng không hề quên công việc của mình.

“Mười bảy.”

...

Bà vú sững người trước hành động của nàng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Máu tươi loang lổ trên áo nàng cũng theo đấy trôi đi, nhưng cái mùi tanh tưởi thì không bao giờ có thể gột rửa được.

Nàng nhìn xuống đứa bé nhỏ xíu trên tay. Da nó thâm lại, môi cũng tái. Chắc là nhiễm lạnh rồi. Phải đi nhanh thôi.

À, suýt nữa nàng lại quên một chuyện.

“Ta quên, bà có tấm ngọc bội nào của nhà họ Lưu không?”

Bà vú căm phẫn nhìn nàng, giọng bà the thé.

“Có, để nó không quên mối hận này.”

Nàng bật cười thích thú.

“Ừ, đưa cho ta đi, để ta mang cho nó.”

Tấm ngọc bội màu xanh lục bảo, trông rất tinh xảo. Có khắc rất rõ một chữ “Lưu”.

“Ta sẽ đặt tên nó là Phong Dạ.”

Rồi nàng quay lưng, để lại phía sau một bà lão đang thất thần kinh hãi. Bà lão cứ ngồi đấy, rất lâu, chỉ khẽ lầm bầm một câu duy nhất.

“Ả ta điên rồi, điên thật...”

.

.

.

hoa_anh_tuc
12-08-2010, 10:30 PM
2.

.

.

.

“Ả điên đó lại làm trò rồ dại. Sát thủ mà lại chăm sóc trẻ con...”

“Giáo chủ đồng ý rồi...”

“Giáo chủ dường như rất chiều chuộng ả...”

“Ta e là ả ta sẽ hủy hoại giáo chủ mất...”

“Ngươi nói thế tức là giáo chủ làm sai à?”

...

Họa Nương nâng niu đứa bé trên tay, đi một mạch về phía rừng trúc. Những lời bàn luận, đàm tiếu trôi xa về sau theo bước chân nàng.

Nàng thích nhìn khuôn mặt bé xíu ấy. Nó không khóc, không hoảng sợ trước nàng. Thậm chí nó còn vươn đôi tay nho nhỏ ra chạm vào cái mặt nạ bạc nàng luôn đeo. Không do dự, không run rẩy. Chỉ có vui thích và yêu thương.

Nhưng... nàng cũng không quên đam mê của nàng.

.

.

Ngày qua ngày, nó cao hơn, nặng hơn, và cũng yêu nàng hơn.

Nàng thực hiện công việc của mình đều đặn. Mỗi khi nàng trở về, nó chạy đến bên nàng, ôm chặt cổ nàng.

Khi nàng ngồi vẽ, nó chải tóc cho nàng.

Khi nàng im lặng, nó lặng lẽ ngồi bên nàng.

Khi nàng tức giận, nó cắn răng chịu đau đớn vì nàng.

Khi nàng vuốt tóc nó, nó âm thầm gọi tên nàng trong dạ.

“Họa Nương...”

.

.

“Cô vẫn chưa tìm được chiếc mặt nạ cuối cùng à?” – Bạch y giáo chủ cười cười. Nét âm tà trên gương mặt thanh tú vẫn luôn hiện hữu.

Nàng vẫn im lặng. Đôi mắt mông lung nhìn về khoảng sân trống. Nơi ấy có một thiếu niên đang luyện kiếm.

“Phong Dạ có tài năng thiên bẩm, lại dưới tay Họa Nương đào tạo, thật là rất có tương lai.”

Tần giáo chủ nhấp một ngụm hồng trà. Y vốn đã quen với thái độ này của nàng nên chưa bao giờ lấy làm phiền lòng. Ngược lại, chỉ cần thấy nàng yên tĩnh như vậy y cũng cảm thấy nhẹ nhàng rồi.

.

Theo thời gian, đứa bé năm nào nay đã trở thành một thiếu niên. Nó cũng rất anh tuấn, càng lớn càng giống Lưu Hà Sơ đến kì lạ. Và nó luôn nghe lời nàng, chưa bao giờ thắc mắc thân thế của mình.

Bên nàng ngần ấy năm, nó đã hiểu vị trí của nàng trong Thiên La Giáo là gì. Nhưng nó chưa bao giờ căm ghét hay khinh miệt nàng vì đôi tay vấy máu. Nàng luôn là Họa Nương bí ẩn mà dịu dàng, hình ảnh ấy luôn được nó xếp vào vị trí cao nhất trong tim.

“Họa Nương... giáo chủ vừa cho Phong Dạ gia nhập vào đội quân sát thủ.”

Nàng cười vang, tiếng cười rộn rã như tiếng chuông ngân.

“Giỏi, giỏi lắm.”

Phong Dạ sung sướng nhoẻn miệng cười theo. Nó cười vì được nghe tiếng nàng cười.

.

.

Mười tám tuổi.

Phong Dạ trở thành người trẻ tuổi nhất trong Thiên La Giáo từ trước đến nay nắm giữ chức chỉ huy của đội quân sát thủ. Vị trí của chàng bây giờ chỉ dưới Tần giáo chủ và bốn vị Tử thần, trong đó có Họa Nương.

Chàng luôn hoàn thành công việc rất tốt. Đôi khi tranh luôn công việc với Họa Nương. Tần giáo chủ thấy vậy cũng chỉ cười, y hoàn toàn không ngăn cản hay trách móc. Với y, đó là việc hiển nhiên.

Sự đặc cách ấy y chỉ dành riêng cho hai người. Họa Nương và đứa bé của nàng.

.

.
“Phong Dạ, thanh kiếm này là của cha ngươi. Đêm nay ngươi hãy đi giết toàn bộ nhà họ Cao ở An Dũ, bằng chính thanh kiếm này.”

Giọng nàng lảnh lót, khuôn mặt vẫn ẩn sau chiếc mặt nạ. Nếu chỉ nghe giọng hoặc biết sơ qua, chắc chắn ai cũng lầm tưởng nàng còn rất trẻ.

Phong Dạ cúi đầu tuân theo. Lúc rời khỏi rừng trúc, trong lòng chàng háo hức nghĩ về tiếng cười vui vẻ của Họa Nương. Bất giác môi chàng điểm một nụ cười.

...

Nàng cười khẽ. Phong Dạ vẫn không thắc mắc cha mình là ai.

.

.

Đêm nay cũng là một đêm mưa.

Nước mưa hòa cùng máu tươi chảy ròng ròng trên gương mặt tuấn tú của Phong Dạ.

Tấm ngọc bội họ Lưu đang bị chàng xiết chặt. Đôi mắt trống rỗng nhìn xoáy vào màu xanh lục bảo.

Xanh quá, xanh như rừng trúc bao quanh căn nhà thân thuộc.

Mưa vẫn không thể rửa trôi những đường máu còn vương lại trên những rãnh nhỏ của tấm ngọc bội. Vẫn còn đó trên nền xanh một màu đỏ máu. Giống như màu áo của nàng.

“Aaaaaa....”

Phong Dạ khuỵu xuống đầy bất lực.

“Tại sao? ... Họa Nương?”

Tàn độc giết chết phụ mẫu của chàng. Nhưng lại dịu dàng nuôi nấng chàng. Sau đó lại đẩy chàng vào địa ngục, sắp xếp cho chàng tự tay giết chết nhà ngoại của chàng.

Họa Nương... cả đời đam mê vẽ mặt nạ, rốt cuộc thì cái mặt nạ nào mới đúng để diễn tả con người ấy đây?

.

.

Họa Nương ngồi trầm lặng giữa đống mặt nạ ngổn ngang. Những màu sắc bao quanh nàng, ôm ấp nàng, và trói buộc nàng.

Trên đôi bàn tay trắng mịn của nàng là chiếc mặt nạ, nhưng lần này nó vẫn chưa được tô màu. Nàng mân mê nó, vuốt ve nó, nhẹ nhàng lướt những ngón tay thon dài của mình lên nó. Âu yếm như một thiếu nữ vuốt mặt tình lang.

Trời gần về sáng, mưa đã ngừng rơi.

Nàng sắp được thấy thành quả công sức của mình rồi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gấp gáp. Nhưng lần này không phải chạy trốn Tử thần, mà là đi tìm Tử thần.

Tiếng phong linh ngân lên theo một giai điệu dồn dập. Hòa cùng với âm thanh trong lồng ngực của chàng.

Họa Nương kia rồi. Vẫn dáng ngồi quen thuộc, vẫn với mớ màu sắc sặc sỡ, vẫn chiếc mặt nạ bạc vô tình trên mặt. Sao sự thân quen ấy lại khiến chàng đau đến vậy...

“A, Phong Dạ đã về rồi.”

Nàng đứng lên, bây giờ nàng chỉ cao đến ngang vai Phong Dạ. Thời gian trôi đi nhanh thật. Nàng không nén được một tiếng cười.

Tiếng cười của nàng rất êm tai, khiến cho Phong Dạ vô thức ngẩn người.

“Thế nào? Giết sạch hết chứ? Họ chết có đau đớn lắm không?”

Nàng vừa cười vừa hỏi. Những câu hỏi nửa như vô tình nửa như cố ý của nàng như khoét sâu thêm vào vết thương trong tâm hồn chàng.

“Cha của ta là ai?” – Chàng hỏi, giọng đã khản đặc hẳn đi.

“Là Lưu Hà Sơ.”

Tim chàng hẫng đi một nhịp.

Cố nén cơn đau đang giằng xé, chàng lại hỏi.

“Tất cả chuyện này là do ... người sắp đặt phải không?”

“Đúng vậy.”

Phong Dạ im lặng. Chàng không còn thấy đau đớn gì nữa.

Mãi một lúc, chàng mới run giọng buông lời.

“Tại sao người không lắc đầu? Chỉ là một cái lắc đầu thôi mà...”

Họa Nương cười lớn, nàng cười đến mức gập cả người.

“Chỉ là một trò chơi. Xem nào...”

Nàng đưa bàn tay trắng muốt của mình lên, vuốt nhẹ khuôn mặt anh tuấn.

“... rất đẹp. Vừa đau thương, vừa tiếc nuối, lại vừa căm hận. Còn có cả ...tình yêu. Chiếc mặt nạ cuối cùng là đây.”

Những chữ cuối cùng vừa thốt ra, nàng đã xuất thủ. Tử thần đã muốn lấy đi sinh mạng nào thì sinh mạng ấy không bao giờ có thể thoát.

Nhưng nàng không ngờ, Phong Dạ lại di chuyển nhanh hơn nàng một khoảnh khắc. Chàng bật lui về sau nhanh như chớp, bản năng của một sát thủ đã cứu sống chàng trong lúc ấy nhưng đổi lại, chàng cũng bị một vết thương chạy dài từ trán xuống cằm. Tuy không sâu nhưng chảy rất nhiều máu.

Máu tươi nhỏ giọt trên nền nhà, phía ngoài trời đã dần hửng sáng.

Họa Nương bất chợt ngẩn ra. Nàng lại quên, tất cả những kỹ năng nàng đã truyền thụ lại cho Phong Dạ cả rồi. Bây giờ trên tay địch thủ là kiếm, còn nàng dùng trâm, xem ra lợi thế không thuộc về nàng.

“Phải nhất chiêu tất sát thôi, năm xưa cha ngươi cũng đã làm thế với ta, cũng là thanh kiếm ấy. Thật ngu xuẩn...”

Nàng cười lạnh. Đôi mắt sắc nhìn thẳng vào Phong Dạ, bắt chàng phải đối diện.

Lúc hai đôi mắt chạm nhau, Họa Nương hiểu, chàng đã đối diện tức là nhìn vào sự thật rồi.

Rồi nàng lao đến, thân ảnh di chuyển nhanh như chớp. Mũi trâm trên tay nàng vươn ra, đâm thẳng vào ngực Phong Dạ.

Vạn vật như ngừng lại ở khoảnh khắc ấy. Chỉ có máu vẫn nhỏ giọt âm thầm như đếm thời gian.

Phong Dạ giật mình thu kiếm lại.

Nhưng đã muộn. Máu trào ra ồ ạt từ một bên mắt của Họa Nương. Phủ lên chiếc mặt nạ trơn tru bằng bạc một màu đỏ thẫm.

Lưỡi kiếm lấp loáng phản chiếu lại tấm mặt nạ ma quái. Con mắt còn lại của nàng dán chặt vào đấy. Sáng rỡ lên trong thứ niềm vui bệnh hoạn.

“Chiếc mặt nạ cuối cùng là đây.”

Nàng ngã xuống. Nhẹ nhàng như cánh bướm.

Phong Dạ buông rơi thanh kiếm. Run rẩy ôm lấy nàng.

“Ta không cố ý. Ta tưởng người sẽ tránh...” – Từng lời của chàng nghe day dứt pha lẫn đớn đau.

“Không sao... Ta... tìm...được rồi... ”

Máu vẫn không ngừng chảy. Họa Nương dùng hết sức lực cuối cùng, cởi chiếc mặt nạ đang nhuốm máu ra, để lộ một gương mặt diễm lệ vô ngần nhưng trắng bệch.

“Ta... vẽ được rồi... ngươi xem... màu đỏ... này mới thật...”

Chỉ có máu mới vẽ được hết cảm xúc. Hy vọng, tuyệt vọng, hạnh phúc hay bi ai... người ta cảm nhận được bằng dòng máu. Những son phấn phù du dù lộng lẫy đến thế nào cũng không thể bằng một giọt máu của con người.

Phong Dạ càng ôm chặt Họa Nương, cảm giác thân thể nàng ngày một lạnh đi.

“Tần Doanh...”

Họa Nương bật lên tiếng gọi khẽ.

Đó cũng là âm thanh cuối cùng thoát ra trên môi nàng, nữ sát thủ điên loạn trong những truyền kỳ đẫm máu của võ lâm.

.

.

hoa_anh_tuc
12-08-2010, 10:33 PM
3.

.

.

Bạch y giáo chủ lần này đã đến muộn. Khi nghe tin Phong Dạ đi hành thích Cao gia bằng thanh Phong Dạ Kiếm, y đã mơ hồ nhận ra hồi kết của cuộc chơi này. Nhưng y vẫn đến muộn.

Họa Nương điên dại không bao giờ còn vẽ được nữa. Đôi mắt kia đã vĩnh viễn nhắm nghiền. Mặt trời mọc lên sau cơn mưa, chiếu ánh sáng nhu hòa và ấm áp. Chỉ tiếc là nàng không thể mở mắt ra lần nữa để ngắm nhìn.

Y lặng lẽ tiến đến trước mặt Phong Dạ, lúc này đã trở thành ngây ngốc.

“Giết ta đi... giáo chủ...”

Chàng ngước lên nhìn vị giáo chủ tà dị.

Sau bao nhiêu năm ông ta vẫn không thay đổi hình dạng mấy. Rõ ràng nội lực của ông ta đã luyện đến mức không thể nào lường được. Họa Nương cũng vậy, đã sống hơn nửa cuộc đời nhưng gương mặt vẫn mãi như một thiếu nữ đôi mươi. Hai con người tà quái đã ở bên nhau rất lâu, rất lâu. Đến hôm nay nàng lại bỏ y mà đi trước. Y cũng giận lắm chứ.

Nhưng...

“Ta sẽ không giết ngươi.”

Y chậm rãi đáp. Lần đầu tiên trong ánh mắt lạnh băng của y có chút đau thương.

“Cái mà nàng muốn vẽ chân chính là ngươi.”

Phong Dạ ngẩn người. Không lý giải nổi.

“Đẹp mà bi, độc và tuyệt vọng, cuối cùng là ám ảnh. Gương mặt ngươi hội tụ đủ thứ nàng cần.”

Y đều đều nhận xét. Khóe môi nhếch lên thành một điệu cười ngụy dị.

“Ngươi chính là quá khứ của nàng. Nhưng ngươi không giống nàng, ngươi có thể xuất thủ, cho nàng được chết. Còn nàng thì không thể làm thế với ta.”

Đã từ rất lâu về trước, y ra lệnh giết chết toàn gia nàng, sau đó lại nuôi dưỡng nàng. Âm thầm quan sát nàng trưởng thành, và dần trở nên điên rồ như thế nào.

“Nàng đóng vai quá khứ của ta. Nhưng nàng không giống ta, nàng có thể bức ngươi xuất thủ. Còn ta thì không thể làm tổn thương nàng thêm nữa.”

Y chỉ mong được chết dưới tay nàng. Nhưng y lại không đủ can đảm để khiêu khích nàng, trong khi nàng cũng không đủ khả năng để giết y. Tạo hóa trêu ngươi, cho y và nàng những sức mạnh mà người đời luôn ao ước nhưng cũng lấy đi của họ những điều bình dị nhất trong đời.

Nàng là “ả điên” còn y là “quỷ”.

Phong Dạ nghe y nói mà chấn động tâm can. Cái tên Họa Nương đến chết vẫn gọi không phải là tên của giáo chủ hay sao? Giả như... người chết là chàng, thì chàng sẽ gọi tên ai?

Chàng ngồi thừ ra. Vẫn ôm Họa Nương trong đôi tay của mình. Một giọt nước mắt chảy xuống, hòa lẫn với máu tươi trên gương mặt chàng, trông rất đỗi thê lương.

“Các người đúng là điên thật mà... điên hết cả rồi...”

Tần giáo chủ bật cười.

“Đúng vậy, bọn ta đều là những kẻ điên.”

Một giáo chủ bệnh hoạn, nuôi dưỡng và chiều chuộng một người, chỉ mong người đó sẽ giết mình.

Một Họa Nương điên điên dại dại, suốt đời đi tìm chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất. Đó là mặt nạ của y.

Phong Dạ cũng đột ngột cười lớn. Huyết lệ thôi rơi. Chàng đã nhìn thấu. Họa Nương không thể giết giáo chủ để tìm ra đường nét cho chiếc mặt nạ cuối cùng. Vì thế nên nàng phải tự nhập vai, để rồi tự giết chính mình. Phong Dạ chỉ là một con rối trong tay nàng, không hơn không kém.

Chàng buông Họa Nương ra, loạng choạng đứng dậy.

“Ta phải rời khỏi cái nơi điên rồ này...ta không muốn mình bị điên...”

Chàng vừa lẩm nhẩm vừa run rẩy bước đi.

Bạch y giáo chủ vẫn giữ nguyên nét cười. Nhìn bóng chàng bước đi xiêu vẹo, tựa như có thể gục xuống bất cứ lúc nào.

Khi Phong Dạ đã khuất trong vườn trúc. Y mới từ từ tiến lại gần nàng. Bàn tay thư sinh của y nâng đầu nàng dậy, những ngón tay dài vuốt nhẹ trên gương mặt trắng bệch của nàng.

“Họa Nương, cô hài lòng rồi chứ? Vẻ mặt của nó giống hệt cô. Thù hận và trống trải, rồi nó cũng sẽ hóa điên như cô thôi. Cô có thể vẽ mọi cảm xúc bằng màu sắc, chỉ trừ cảm xúc của cô.”

Rồi y vung nhẹ tay, một mùi hăng hắc xuất hiện. Sau đó là lửa bùng lên dữ dội, bao trùm hết gian phòng, vây hai người đang ngồi ở giữa.

Y dịu dàng hôn lên trán nàng.

“Ta xin lỗi. Ta không biết đó là gia đình nàng... Bây giờ trên đời đã chẳng còn ai đủ tư cách để giết ta, ta đành phải đi tìm nàng lần nữa vậy...”

Y nhìn khắp phòng. Lửa cháy mỗi lúc một mạnh hơn. Dù đêm qua mưa rất nhiều, nơi đây rất ẩm ướt nhưng ngọn lửa vẫn cháy rực.

Đó là loại lửa của địa ngục. Chỉ riêng y biết cách sử dụng mà thôi.

Những chiếc mặt nạ trên vách rơi xuống trong màn lửa. Một số cái còn nẩy lên như đang nhảy múa. Quỷ dị vô cùng.

Tần giáo chủ cười, cúi xuống nhìn nàng.

“ Nàng xem, những chiếc mặt nạ nàng vẽ đang vui mừng khi được đi cùng chúng ta kìa...”

Y xiết chặt nàng hơn. Ngọn lửa dần khép kín vòng vây.

Gian nhà nhỏ giữa rừng trúc chẳng mấy chốc như một đóa hoa lửa đang nở. Trên nền xanh của trúc, cánh hoa vươn dài, vươn cao... rồi tàn lụi.

Phong Dạ giật mình quay đầu lại, nhìn đốm lửa đằng xa. Lòng chàng bất giác thấy yên tĩnh lạ thường.

Có lẽ khi bi thương đã đến một ngưỡng nào đấy, vượt qua giới hạn của cảm xúc thì nó sẽ hóa thành trống rỗng.

Cơn ác mộng ngọt ngào đã kết thúc. Nhưng chàng biết, rồi nó sẽ ám ảnh chàng cả cuộc đời.

.

.

.

End.

¶³QH_candy
13-08-2010, 12:57 AM
chà... thể loại truyện cổ trang à... nói thật tớ không thích thể loại này cho lắm nhưng cũng tùy truyện...^_^

mà bạn viết hay đấy.. cố gắng phát huy nhé...

chúc đông khách...

infinite
13-08-2010, 01:20 AM
Chết lặng .... '____________'

Lâu lắm tớ mới được đọc lại cái ngữ văn cổ trang (ngữ văn?)

Hận, yêu, bi ai và máu.

Cái vòng luẩn quẩn của ba con người và sẽ tiếp tục...

Cốt truyện rất hay, nhất là phần kết khi sau phần Phong Dạ phát hiện ra thân thế, mình tưởng sẽ như đa phần truyện cổ trang sẽ về hai người này nhưng ....O_o wow Đốt cháy một phần, để lại burnmark khó mà phai ...>...<

@candy: ...hình như là kết phúc rồi thì phải ? = =" tớ chịu

hoa_anh_tuc
13-08-2010, 01:36 AM
@ candy: thanks nhìu vì lời nhận xét và động viên của bạn ^^

@himekei : truyện kết thúc rồi, tớ quên để chữ "end" ^^! sẽ chỉnh ngay.

infinite
13-08-2010, 02:04 AM
hok vấn đề ^^

mà một câu tò mò : "Họa" trong Họa nương là họa sĩ hay là hiểm họa ?...hay là cả hai?

thêm câu nữa...: bạn ấy sao lại chọn Tần Doanh?

Akai
13-08-2010, 02:45 AM
Hoạ nương dịch từ tiếng hán việt sang thì có nghĩa là... người đàn bà được vẽ lại thì phải :so_funny:

kminguyen
13-08-2010, 03:06 AM
Tớ nói được 3 chữ thôi: Hay khủng khiếp ^^

hoa_anh_tuc
13-08-2010, 03:14 AM
^^ Họa Nương đơn giản chỉ là một tên riêng thôi ạ, như Mỵ Nương, Vũ Nương v.v...

Còn Tần Doanh cũng thế, tớ nhất thời nghĩ ra, không hàm chứa ý gì cả

thanks lời khen của bạn kminguyen nhiều ^^

reminiscence
13-08-2010, 03:20 AM
Phải thú thật, cảm giác đầu tiên của mình là.... sợ. urgh... sau đó là tuyệt vọng. Hiệu ứng của việc nửa đêm mò dậy mở lap lên và đọc truyện :)

nhim'
13-08-2010, 03:33 AM
Tớ thích fic này.

Truyện ý nghĩa, phải đọc đến cuối cùng ta mới hiểu được câu chuyện. Lý do của Họa Nương.

Cám ơn bạn về một fic hay.

Bồ Công Anh
13-08-2010, 09:33 AM
Phụ thânnnnn!!!!!!!!!!!!

Con thích fic này quáaaaaaa!!!!! Thích cách phụ thân xây dựng tình tiết. Thích tính cách nhân vật và thích câu nói của Tần Doanh ở đoạn gần cuối:


“Ta xin lỗi. Ta không biết đó là gia đình nàng... Bây giờ trên đời đã chẳng còn ai đủ tư cách để giết ta, ta đành phải đi tìm nàng lần nữa vậy...”

Fic này khiến con nuối tiếc - nhiều người lầm lỡ quá! Haizzz!

Muội Muội
13-08-2010, 05:56 PM
Đọc xong muốn bon chen viết fic kiểu này quá :sr:

gooddythin_nd1996
13-08-2010, 08:13 PM
Thích thể loại này :D
Máu - là 1 thứ ngọt ngào nhưng cũng khiến con người ta ghê tởm !

trăng 30
13-08-2010, 09:01 PM
Nàng này rất hợp viết truyện cổ trang :X
Tò mò, nàng có học tiếng Trung ko thế :D

lastday
13-08-2010, 10:25 PM
Trả lời dùm cho chồng ta rằng thì là chàng chưa có học tiếng Trung :D

Đọc lại lần hai thì hết thấy sợ rồi chồng ơi :) Bất giác lại muốn nó thấm đẫm màu máu hơn nữa, ôi mình thiệt bệnh mà :sr:

hoa_anh_tuc
14-08-2010, 08:36 AM
@ con gái : cám ơn con *cười toe toét* lúc đầu ta cũng sợ fic này hơi... nên định để warning, sau cùng lại quên , ta lú lẫn rồi *lẩm bẩm*

@ vợ: mai vợ rảnh không? mai ta đưa nàng đi khám bệnh =))

@ trăng : hình như bạn là người thứ 4 hỏi mình câu đó * tủm tỉm *

yui takitori
14-08-2010, 12:38 PM
truyện thật cảm động bi ai nhưng rất thấm đậm lòng ngươi. Một cái kết như là đang mở ra một câu chuyện mới thật sự rất hay. Có một cái gì đó khiến người ta đồng cam
kết thúc buồn nhưng lại khiến trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhàng.
chết thật hay quá khiến quên mất chuyện chính bạn có thể cho mình post câu chuyện này qua forum lớp dc ko mình sẽ ghi rõ tác giả nguồn không thay đổi. nếu cần thiết mình sẽ cho bạn tên forum để kiểm tra

Bắt gió
15-08-2010, 12:58 AM
Lại 1 fic hay nữa của bạn ấy. Bạn ấy làm tớ kết thể loại này luôn mất. :D

Tiểu Hổ Bivian
15-08-2010, 05:35 AM
Ừ, hay. Nội dung hay, kết cấu truyện thông minh ^^ Phát triễn thành kịch bản phim được. ^^

Cây oải hương
15-08-2010, 07:19 AM
Hay đến không thể hay hơn..... :hum: :hum: :hum:

p/s : tiền bối còn tp nào nữa ko? Giới thiệu cho e đi :rain:

Thiên Nha
15-08-2010, 07:50 AM
Nhức nhối? Kinh dị? Bi ai?

Lạy Chúa, tôi phải nói ji đây?

Thật sự là rất khó nói mà !

trăng 30
16-08-2010, 02:43 AM
@ Cây oải hương : Bạn anh_tuc còn viết 2 fic Thanh Tâm - Tử Mộng Ký và Nguyệt Ảnh nữa íh :D

hoa_anh_tuc
08-09-2010, 12:17 AM
Thực ra tớ cũng hơi chần chừ khi post điều này, nhưng vì nội dung của nó khiến tớ phải suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tớ hỏi ý kiến bạn bè thì họ bảo nên post. Dưới đây là comt của một bạn bên vnfiction dành cho fic này của tớ, câu mà tớ đã làm đậm nó lên chính là điều cốt yếu để tớ thấy mình nên post nó.

Tớ nghĩ những bạn nào đã vào đây dù có đọc hay chỉ lướt qua đi chăng nữa thì cũng đủ để tớ biết rằng bạn ấy đã dành cho fic một sự quan tâm nhất định, do đó tớ nghĩ rằng việc mình đang làm đây cũng không hề thừa thãi.


đầu tiên phải nói là tôi thích fic này của bạn. Cũng đã một thời gian rồi, ít thấy được fic nào mang tính màu sắc và đầy biểu tượng như vậy. Đọc những dòng văn ngắn, hơi rời rạc nhưng lại rất có cảm giác võ hiệp kỳ tình, những ẩn dụ và trạng thái tình cảm cũng như hành động của nhân vật rất thu hút. Thực tình mà nói tôi đã đọc lại đến 3 lần. Cảm giác ám ảnh rất gần.


Tuy nhiên vẫn còn một số sạn không đáng có, tôi liệt kê ra như lời lẽ của một phản biện, nếu bạn có một kiến giải nào thích hợp hơn, tôi nghĩ mọi độc giả đều rất muốn lắng nghe.

Cá nhân tôi nghĩ, với phân lượng của một fic vừa (trong vòng 3 phân đoạn), dài hơn một one-shot nhưng không hẳn quá dài, bạn đã hoàn toàn thể hiện được vừa khít những gì muốn diễn đạt, fic không bị loãng bởi những tình tiết dư thừa. Tuy nhiên, ở phân đoạn sau cùng, sau khi Họa Nương chết, sự xuất hiện của Giáo Chủ có hơi dư ra một tí, có lẽ nhiều người sẽ đồng ý rằng nên kết ở phân đoạn trước thì sẽ hợp lý hơn. Cũng là một cái kết gọn và đẹp hơn. Nếu vậy, sự thêm thắt diễn giải của nhân vật giáo chủ ở đoạn sau, nếu không khéo sẽ tạo cảm giác loãng. Mà điều đó vô hình chung bạn đã mắc phải, từ đó đã lộ ra một số điểm yếu không cần thiết, làm cho cái đậm đà, sắc sảo của từng nhân vật ở đoạn đầu bị giảm đi. Trong đoạn miêu tả này, tính cách của 2 nhân vật Phong Dạ và Giáo chủ không còn cân đối và nhất quán với những mô tả từ trước, làm người đọc dễ có cảm giác hẫng. Nhất là Phong Dạ, tính cách của chàng ta không logic. Câu thoại :


“Ta phải rời khỏi cái nơi điên rồ này...ta không muốn mình bị điên...”

không thể thốt ra từ môi một sát thủ như Phong Dạ. Đoạn sau tôi có cảm giác anh ta bị lật ngược hoàn toàn với hình tượng bàng hoàng, bi thương, trống rỗng, bê bết máu me, và có một chút uất hận trộn lẫn trong phân đoạn trước, trái lại là một đứa trẻ ngây-thơ hoàn toàn, có một chút yếu mềm.


Hình tượng đám lửa là một ẩn dụ tốt trong đoạn cuối. Nhưng rất tiêc nó không được trao chuốt kỹ.


Diễn đạt của bạn, như tôi đã nói là một diễn đạt đẹp, tuy nhiên có một số chỗ có hơi sa đà và cường điệu hóa, dễ có cảm giác lên gân, làm giọng văn có chút sượng, không được mượt cho lắm. Một vài tính từ nhỏ nên được xem lại ý nghĩa và hiệu quả diễn đạt


vài góp ý nho nhỏ, vì một thời gian tôi cũng ít phản hồi cho ai đó, cho nên có một chút hơi lóng ngóng khi type cái này (có lẽ là tại bàn phím một phần ?!!)^"^ haha


Và đây là những lời giải thích của tớ


Vâng, đầu tiên rất cảm ơn lời khen lẫn góp ý mà bạn đã dành cho tôi ^^

Đúng như bạn đã nói, quả là đến đoạn cuối tính cách nhân vật có sự thay đổi bất ngờ nên thành ra thiếu mất sự nhất quán. Thực ra theo ý của tôi, Phong Dạ dù có là một sát thủ lợi hại đến thế nào đi nữa thì anh ta vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, với anh ta thì Họa Nương là người thân duy nhất, cũng là người duy nhất mà anh gần gũi. Ở bên cạnh một con người quái dị như Họa Nương, sống trong môi trường đào tạo những sát thủ, tuổi thơ của anh ta dĩ nhiên không thể trọn vẹn như bao người khác. Cái tình cảm và cả sự yếu mềm của Phong Dạ đều được thể hiện không hề giấu diếm trước người đàn bà ấy. Vì vậy mà khi phát hiện ra sự thật, cái mảnh khuyết trong tâm hồn vốn sẵn có của anh ta lại thêm một lần nữa được khoét sâu, cuối cùng thì vỡ vụn. Những điều đó dẫn đến các hành vi và lời nói bất bình thường của anh sau này. Họa Nuơng lẫn giáo chủ không giết anh ta theo cách thường mà giết theo cách khác, đó là hủy diệt niềm tin và lý trí.

Dù sao thì những lời nói của tôi ở trên vẫn chỉ là ở một góc nhìn, một khía cạnh của người viết, do đó có thể nó vẫn chưa thỏa mãn được thắc mắc của một số độc giả.

Những hạt sạn, cách dùng tính từ và khả năng trau chuốt hình tượng đối với tôi vẫn là những khuyết điểm mà tôi đang cố khắc phục, nhất định tôi sẽ chỉnh sửa lại những lỗi ấy để fic này hoàn thiện hơn.

Thêm một lần nữa cảm ơn những lời nhắc nhở bạn đã dành cho (đây là fic ngắn đầu tiên tôi viết về thể loại này) ^^!

Thân,

Hoa anh túc.

Tớ nghĩ là sẽ có người thắc mắc giống như bạn ấy nên đã copy toàn bộ câu trả lời của mình về đây. Nếu ai có vấn đề cần thắc mắc hay chưa đồng ý với cách diễn giải nhân vật của tớ có thể comt tại đây hoặc gửi tin nhắn riêng cũng được. Tớ vốn là người đòi hỏi rất cao ở bản thân mình, dĩ nhiên là lại càng muốn những fic mình viết xứng đáng với công sức của những người đã bỏ thời gian ra đọc và cảm nhận nó.

Thân.

devil13
20-09-2010, 11:01 AM
tao hà ne,hay lắm,không có chỗ chê được,hjhj,vừa đọc vừa thấy lạnh lạnh sau gáy,lâu rồi ko nghe m kể truyện,hjhj,thik nghe mấy truyện cổ trang có liên quan tới máu me và yêu đương lắm,cố lên nữa nhé.
Đầu truyện co nhắc tới 4 tử thần ma,sao ko hé lộ chút chút để người khác tò mò và tiếp tục chờ đợi theo dõi,hjhj:sr:

lastday
20-09-2010, 11:29 AM
tao hà ne,hay lắm,không có chỗ chê được,hjhj,vừa đọc vừa thấy lạnh lạnh sau gáy,lâu rồi ko nghe m kể truyện,hjhj,thik nghe mấy truyện cổ trang có liên quan tới máu me và yêu đương lắm,cố lên nữa nhé.
Đầu truyện co nhắc tới 4 tử thần ma,sao ko hé lộ chút chút để người khác tò mò và tiếp tục chờ đợi theo dõi,hjhj:sr:
4 Tử thần đã viết được 3 rồi bạn :) Tìm đợc Thi Nữ và Cầm Lang nữa nhé :)

hoa_anh_tuc
20-09-2010, 07:09 PM
^^ lâu rồi tôi với ông có đi lang thang dạo phố nữa đâu mà nghe, đứa nào cũng bận mà (nhưng chắc chắn là ông bận hơn tôi rồi :))

Đã post Cầm, Thi, Họa rồi đấy, riêng Kỳ và Tần giáo chủ thì cho tôi 1 time ^^

(Sở dĩ không nhắc nhiều đến những Tử thần còn lại là vì để người đọc muốn bắt đầu từ fic nào trước cũng được. *cười*)

@ v: :-* v làm tiếp công việc cho c siêng năng quá, thưởng cho v á :">

wind1928
20-09-2010, 10:53 PM
Truyện của bạn hay thật. Thể loại rất khác, rất hấp dẫn. Nội dung và tình tiết mới lạ. Nói chung là đỉnh wá đi. Chúc bạn ngày càng phát huy tốt khả năng viết lách của mình. ^^!