ChupaChys
08-08-2010, 05:22 PM
Vỏn vẹn chỉ còn chưa đầy một năm nữa là lứa học trò khóa 2K8-2K10 sắp phải chia xa thầy cô,bạn bè
để mỗi đứa “vững vàng” tiến lên trên con đường xa xăm phía trước.
Biết bao nhiêu kỷ niệm,những nỗi nhớ,những nỗi buồn,những niềm vui trong một khoảng thời gian lâu dài nhưng sao thật ngắn ngủi
Nhớ sân bóng hồi ấy tụi con trai hay len lén cúp tiết chơi đùa ,
nhớ gốc phượng năm nào cao lắm nhưng có một con nhóc dám cột áo dài để leo lên ngắt cho được chùm hoa đẹp nhất,
Nhớ cái lần trời mưa,2 bàn dồn lại ngồi học chung ,nhưng vui lắm!
-------------
Bạn chỉ cần một giây để quên hết cả những vì sao bạn vừa đếm ,
bạn chỉ cần một phút để quên tên một người nổi tiếng trên truyền hình ,
bạn chỉ cần một ngày để quên một bài lịch sử hay địa lí………..
Nhưng suốt cả cuộc đời tôi tin rằng bạn khó có thể quên đc kỉ niệm vui buồn thời ao81 sách đến trường
..Một thời áo trắng vô tư , khó có thể quên những ổ bánh mì gặm vội giờ ra chơi , những giận hờn làm tuôn những giọt nước mắt……
Khó có thể diễn tả bằng lời , chỉ kịp lưu nó bằng những tấm ảnh rồi những tấm ảnh sẽ trường tồn vs thời gian và mong rằng cảm xúc sẽ mãi mãi nguyên vẹn trong tim………
-------
Thời gian cứ thắm thoát trôi đi để xuân đến , hè sang , đông tàn thu rụng . Để bao lần cánh phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút .
Hoa phượng , hoa học trò , màu hoa chia li vẫn luôn tinh nghịch
Phượng vẫn đỏ thắm , áo trắng vẫn vô tư nhưng ó ai hay rằng những đợt són thời gian lần lượt cuốn trôi đi những ngày tháng vui vẻ.
Còn chăng những kỉ niệm luyến nhớ của 1 thời “ không sách vở cầm tay có tâm sự đi nói cùng cây cỏ…”
----------
Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ.
Để tôi được sống lại những ngày thơ bé, để để thực hiện lại những sai lầm vấp ngã trong cuộc đời.
Để trở nên hoàn thiện hơn trong mắt mọi người, để được yêu quý hơn bây giờ. Tôi thích như thế
----------
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Để 1 lần nữa được hòa mình cùng bạn bè vào những cuộc vui ý nghĩa
Để lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của nhưng bàn tay lạnh xen vào nhau giữ ấm, để truyền nhiệt cho nhau khi đông về
Để lần nữa chia nhau mớ xôi, miếng xoài,... Để trao nhau những cái ôm thắm thiết của ngày chia tay nghẹn ngào
Để biết sống yêu thương nhau và trân trọng nhau nhiều hơn
---------
Những đợt gió se lạnh đầu đông đã thổi về mang lại cho tôi cái cảm giác nhớ nhung đến nao lòng
Tôi nhớ như in những ngày cấp 3 ấy.
Cái ngày mà chúng tôi vẫn còn non nớt lắm để nhận thức đúng sai.
Cái ngày mà lũ chúng tôi phó mặc để ai muốn nói sao về mình cũng được.
Không 1 phản ứng để biện minh. Cũng từng tức tối bực dọc nhưng không làm gì được.
Bị thế nên cả lũ càng thấu hiểu hơn, càng yêu thương hơn, càng muốn quay đầu để nhìn lại kí ức huy hoàng của những năm đầu cấp(10,11).
Để thêm lòng yêu quý cô Định_ người cô, người mẹ, người chị, người bạn thân thiết nhất của B5,
trân trọng những gì mà cô dành cho lớp này. Quả là xa rồi mới thấy quý giá.
Xa trường rồi. Được tự do nói những gì mình muốn nói mà không sợ nữa.
Đó là sự thật..
Lòng thắc mắc, sao người ta cứ vin vào những khuyết điểm mắc phải mà quy trách cả vấn đề thế nhỉ?
----------
Ở trong chăn mới bik chăn có rận hay không.
Vì thế, nếu ai muốn khẳng định điều gì xin hãy tìm hiểu cặn kẽ, kĩ càng trước khi nói.
Cô dạy văn nghị luận đã từng dạy tôi rằng:
khi làm bài văn nghị luận phải xem xét sự việc ở cả 2 mặt tích cực và tiêu cực.
Hy vọng mọi người hiểu.
để mỗi đứa “vững vàng” tiến lên trên con đường xa xăm phía trước.
Biết bao nhiêu kỷ niệm,những nỗi nhớ,những nỗi buồn,những niềm vui trong một khoảng thời gian lâu dài nhưng sao thật ngắn ngủi
Nhớ sân bóng hồi ấy tụi con trai hay len lén cúp tiết chơi đùa ,
nhớ gốc phượng năm nào cao lắm nhưng có một con nhóc dám cột áo dài để leo lên ngắt cho được chùm hoa đẹp nhất,
Nhớ cái lần trời mưa,2 bàn dồn lại ngồi học chung ,nhưng vui lắm!
-------------
Bạn chỉ cần một giây để quên hết cả những vì sao bạn vừa đếm ,
bạn chỉ cần một phút để quên tên một người nổi tiếng trên truyền hình ,
bạn chỉ cần một ngày để quên một bài lịch sử hay địa lí………..
Nhưng suốt cả cuộc đời tôi tin rằng bạn khó có thể quên đc kỉ niệm vui buồn thời ao81 sách đến trường
..Một thời áo trắng vô tư , khó có thể quên những ổ bánh mì gặm vội giờ ra chơi , những giận hờn làm tuôn những giọt nước mắt……
Khó có thể diễn tả bằng lời , chỉ kịp lưu nó bằng những tấm ảnh rồi những tấm ảnh sẽ trường tồn vs thời gian và mong rằng cảm xúc sẽ mãi mãi nguyên vẹn trong tim………
-------
Thời gian cứ thắm thoát trôi đi để xuân đến , hè sang , đông tàn thu rụng . Để bao lần cánh phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút .
Hoa phượng , hoa học trò , màu hoa chia li vẫn luôn tinh nghịch
Phượng vẫn đỏ thắm , áo trắng vẫn vô tư nhưng ó ai hay rằng những đợt són thời gian lần lượt cuốn trôi đi những ngày tháng vui vẻ.
Còn chăng những kỉ niệm luyến nhớ của 1 thời “ không sách vở cầm tay có tâm sự đi nói cùng cây cỏ…”
----------
Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ.
Để tôi được sống lại những ngày thơ bé, để để thực hiện lại những sai lầm vấp ngã trong cuộc đời.
Để trở nên hoàn thiện hơn trong mắt mọi người, để được yêu quý hơn bây giờ. Tôi thích như thế
----------
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Để 1 lần nữa được hòa mình cùng bạn bè vào những cuộc vui ý nghĩa
Để lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của nhưng bàn tay lạnh xen vào nhau giữ ấm, để truyền nhiệt cho nhau khi đông về
Để lần nữa chia nhau mớ xôi, miếng xoài,... Để trao nhau những cái ôm thắm thiết của ngày chia tay nghẹn ngào
Để biết sống yêu thương nhau và trân trọng nhau nhiều hơn
---------
Những đợt gió se lạnh đầu đông đã thổi về mang lại cho tôi cái cảm giác nhớ nhung đến nao lòng
Tôi nhớ như in những ngày cấp 3 ấy.
Cái ngày mà chúng tôi vẫn còn non nớt lắm để nhận thức đúng sai.
Cái ngày mà lũ chúng tôi phó mặc để ai muốn nói sao về mình cũng được.
Không 1 phản ứng để biện minh. Cũng từng tức tối bực dọc nhưng không làm gì được.
Bị thế nên cả lũ càng thấu hiểu hơn, càng yêu thương hơn, càng muốn quay đầu để nhìn lại kí ức huy hoàng của những năm đầu cấp(10,11).
Để thêm lòng yêu quý cô Định_ người cô, người mẹ, người chị, người bạn thân thiết nhất của B5,
trân trọng những gì mà cô dành cho lớp này. Quả là xa rồi mới thấy quý giá.
Xa trường rồi. Được tự do nói những gì mình muốn nói mà không sợ nữa.
Đó là sự thật..
Lòng thắc mắc, sao người ta cứ vin vào những khuyết điểm mắc phải mà quy trách cả vấn đề thế nhỉ?
----------
Ở trong chăn mới bik chăn có rận hay không.
Vì thế, nếu ai muốn khẳng định điều gì xin hãy tìm hiểu cặn kẽ, kĩ càng trước khi nói.
Cô dạy văn nghị luận đã từng dạy tôi rằng:
khi làm bài văn nghị luận phải xem xét sự việc ở cả 2 mặt tích cực và tiêu cực.
Hy vọng mọi người hiểu.