nhoiunhok
24-07-2010, 09:05 PM
...hôm nay trời lại mưa...tại sao mỗi lần mưa rơi...cũng khiến ai phải buồn..phải chạnh lòng...và em...em cũng buồn..bởi vì..kí ức về anh lại tràn về trong em...đến bây giờ...em vẫn không hiểu tại sao anh có thể lờ đy những hi vọng....những quá khứ..những lời hứa..anh đã từng hứa với em dù xảy ra chuyện gì anh vẫn yêu em nhiều như ngày hôm ấy ....và em ko hiểu...thời gian đã quá lâu mà em vẫn không thể quên được hình bóng đó...
.........em khóc..em oà khóc...khóc nức nở...nước mắt hoà vào mưa...em đưa mình vào những hoài niệm...những giấc mơ....em nhận ra rằng dù thời gian cứ trôi mãi mãi thỳ em vẫn iu anh nhiều.....em đã phản bội một tình iu cao đẹp của người ta...để đến bên anh....vì em iu anh...và anh cũng iu em nhiều.....em cứ chạy theo hình bóng đó...nhưng càng xa dần...em cố chấp tất cả..cố chấp dù bị người ta nguyền rủa...hạnh phúc xẽ mãi bên em mãi mãi.....giờ anh lại ra đy...như vậy có quá đáng không anh.....?????????
anh ở đâu...tại sao anh lại không về bên em?????tại sao tại sao anh lại ra đy như vậy....anh ra đy không một câu thỏa đáng... anh đy như vậy em thật không cam tâm.....
..........em cảm thấy mình gục ngã trước một cuộc tình đẹp..em không mún xa anh....em không mún cứ phải khỏc....em không mún tất cả thành màu đen....em cần anh...em lun mong chờ anh...nhưng có lẻ anh ra đy xẽ không trở lại được nữa.................3m hận anh...em iu anh.............tại sao anh lại có thể thờ ơ một trái tim anh đã từng iu thương..em hoảng sợ...khi nhận ra rằng anh ko còn bên em..anh lạnh lùng...anh tàn độc....em vẫn không tin điều đó là sự thật.....em cất tiếng gọi anh..anh im lặng....sự im lặng làm trái tim em nhói đau....tại sao em vẵn miễn cưỡng rằng anh vẫn còn bên em.............tại sao em vẫn không thể quên được anh....trong một thời gian dài như vậy...tại sao...tại sao.....???????????
e biết iu là chấp nhận thương đau....3m ko mún cô đơn..em không mún phải lạc lỏng............rồi em sẽ ra sao...rồi ai xẽ ở bên em...chăm sóc bảo vệ em từng giây từng ngày....em sẽ tập sống không có anh bên em....xẽ không hoài tưởng về những kỉ niệm đó...em đã sống một cuộc sống can đảm như vậy...em vẫn mãi sồng trong hư ảo...đến một ngày em không chịu đựng được nữa....em vẫn iu anh...vẫn không thể quên anh...không có anh..em không mún tồn tại trên cõ đời.không mún tồn tại thật sự..có lẽ tình iu em dành cho anh quá lớn.............lớn hơn cả tình cảm của người ta dành cho anh...em đã phản bội người ấy đến bên anh..rồi anh lại ra đy..liệu đó có phải là sự trừng phạt của ông trời...dành cho em không
....em âm thầm chờ đợi...nhớ mong trong vô vọng....em để anh ra đy như vậy....tạm biệt anh...anh vẫn quay lưng không một câu..em không muốn bật khóc mà tại sao mưa cư buông lơi................em hoảng sợ tột cùng em mất phương hướng thật sư...trời ơi !....làm sao anh có thể hiểu...ko có anh ở bên..em mất tất cả..chẳng còn gì thiết tha...em mún tan vào trong hư vô.....................
..............trong tình iu người ta ko biết trước được điều gì.....đả tự trách mình đã iu thật lòng....thực sự hiểu được sự cô độc....giờ thực sự hiểu được tình cảm người mà mình đả phản bội.........một khi đả đánh mt người mình iu...chúng ta chìm sâu vào quá khứ...tình iu....những hoài niệm..những hi sinh..........sự đớn đau...........trong thâm tâm chúng ta...phải biết trân trọng những gì mình đang có..hãy sống thật với bản thân...đừng để dánh mất những tình cảm đó..bởi vì tình cảm một đy xẽ không bao giơ trở lại...........................
.........em khóc..em oà khóc...khóc nức nở...nước mắt hoà vào mưa...em đưa mình vào những hoài niệm...những giấc mơ....em nhận ra rằng dù thời gian cứ trôi mãi mãi thỳ em vẫn iu anh nhiều.....em đã phản bội một tình iu cao đẹp của người ta...để đến bên anh....vì em iu anh...và anh cũng iu em nhiều.....em cứ chạy theo hình bóng đó...nhưng càng xa dần...em cố chấp tất cả..cố chấp dù bị người ta nguyền rủa...hạnh phúc xẽ mãi bên em mãi mãi.....giờ anh lại ra đy...như vậy có quá đáng không anh.....?????????
anh ở đâu...tại sao anh lại không về bên em?????tại sao tại sao anh lại ra đy như vậy....anh ra đy không một câu thỏa đáng... anh đy như vậy em thật không cam tâm.....
..........em cảm thấy mình gục ngã trước một cuộc tình đẹp..em không mún xa anh....em không mún cứ phải khỏc....em không mún tất cả thành màu đen....em cần anh...em lun mong chờ anh...nhưng có lẻ anh ra đy xẽ không trở lại được nữa.................3m hận anh...em iu anh.............tại sao anh lại có thể thờ ơ một trái tim anh đã từng iu thương..em hoảng sợ...khi nhận ra rằng anh ko còn bên em..anh lạnh lùng...anh tàn độc....em vẫn không tin điều đó là sự thật.....em cất tiếng gọi anh..anh im lặng....sự im lặng làm trái tim em nhói đau....tại sao em vẵn miễn cưỡng rằng anh vẫn còn bên em.............tại sao em vẫn không thể quên được anh....trong một thời gian dài như vậy...tại sao...tại sao.....???????????
e biết iu là chấp nhận thương đau....3m ko mún cô đơn..em không mún phải lạc lỏng............rồi em sẽ ra sao...rồi ai xẽ ở bên em...chăm sóc bảo vệ em từng giây từng ngày....em sẽ tập sống không có anh bên em....xẽ không hoài tưởng về những kỉ niệm đó...em đã sống một cuộc sống can đảm như vậy...em vẫn mãi sồng trong hư ảo...đến một ngày em không chịu đựng được nữa....em vẫn iu anh...vẫn không thể quên anh...không có anh..em không mún tồn tại trên cõ đời.không mún tồn tại thật sự..có lẽ tình iu em dành cho anh quá lớn.............lớn hơn cả tình cảm của người ta dành cho anh...em đã phản bội người ấy đến bên anh..rồi anh lại ra đy..liệu đó có phải là sự trừng phạt của ông trời...dành cho em không
....em âm thầm chờ đợi...nhớ mong trong vô vọng....em để anh ra đy như vậy....tạm biệt anh...anh vẫn quay lưng không một câu..em không muốn bật khóc mà tại sao mưa cư buông lơi................em hoảng sợ tột cùng em mất phương hướng thật sư...trời ơi !....làm sao anh có thể hiểu...ko có anh ở bên..em mất tất cả..chẳng còn gì thiết tha...em mún tan vào trong hư vô.....................
..............trong tình iu người ta ko biết trước được điều gì.....đả tự trách mình đã iu thật lòng....thực sự hiểu được sự cô độc....giờ thực sự hiểu được tình cảm người mà mình đả phản bội.........một khi đả đánh mt người mình iu...chúng ta chìm sâu vào quá khứ...tình iu....những hoài niệm..những hi sinh..........sự đớn đau...........trong thâm tâm chúng ta...phải biết trân trọng những gì mình đang có..hãy sống thật với bản thân...đừng để dánh mất những tình cảm đó..bởi vì tình cảm một đy xẽ không bao giơ trở lại...........................