b3kut3_d3gh3t
11-07-2010, 03:06 AM
Tình cờ hôm nay em nghe bài hát mới của Phan Đình Tùng. Không hiểu sao lời bài hát cứ len vào lòng em và em đã khóc. Bài hát giai điệu rất hay anh àk nhưng sao nó buồn lắm. Cứ như rằng nó đang nói lên tâm trạng em từng ngày xa anh.
" Đêm nay anh ngồi đây nhìn trời sao anh nhớ em nhớ đến những lúc xưa ta hay ngồi đặt bàn tay em trong tay anh nguyện tình yêu ta mãi xanh. Sao trên cao chứng nhân em và anh. Ngôi sao anh lẻ loi nhìn về nơi phương xa có em... "
Những ngày anh đi em chĩ biết ngồi nhìn bầu trời và nhớ về anh. Nhớ những khi anh ở cùng em nhớ những kỉ niệm mà cả hai chúng ta cùng trải qua và tự mình cười với chính mình. Cười nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ rơi dài trên má em. Phải chăng em đang khóc....Nhưng em kiêng cường lắm em vẫn cố gắng vượt qua vì em tin ở nơi đó anh củng đang nhớ đên em. Cứ như thế lặng lẽ trôi qua , một ngày dài đối với em như vô nghĩa nhưng em vẫn sống. Và em biết đối với em anh quan trọng như thế nào em không thể mất anh....
Ngày anh trở về em đã rất vui. Em tự nhủ sẽ nắm thật chặt tay anh em sẽ không buông tay anh ra nữa không thể để anh đi mà không có em không thể để anh xa em lần nữa. Vì em biết nỗi nhớ về anh thật sự rất lớn và em không vượt qua nỗi. Em đã ngồi rất lâu để nhìn anh. Và em đã khóc. Khóc không phải vì em vui khóc không phải vì em sợ mà vì em quá thương anh. Anh đi xa chĩ vì em và anh cũng nhớ em nhiều như em nhớ đến anh. Nén chặt nổi buồn anh cũng cố gắng bước qua từng ngày không có em. Em biết anh rất mệt rất cực. Nhưng khi anh trỡ về nhìn thấy em anh vẫn cười thật tươi ôm em thật chặt vẫn lo lắng cho em từng chút mà không hề nghĩ đến chính mình. Nhìn anh luống cuống lo cho em mỗi khi em đau em lại thấy lòng mình se lại một chút gì đó nhói đau. Rồi anh giận dỗi mỗi khi em không chịu ăn no không chịu lo cho chính mình em lại thấy mình thật sự rất nhỏ bé khi trong vòng tay anh. Em còn nhớ lần anh dẫn em đi shop anh chỉ lo mua đồ cho em mà không nghĩ rằng chính anh cũng cần mua. Anh chĩ nghĩ đến chính em mà không hề lo cho mình những khi ấy em thấy mình thật vô dụng. Em không thể cho anh hạnh phúc cho anh những thứ mà anh cần. Những khi em buồn anh ở cạnh vỗ về an ũi những lúc em giận dỗi anh lại dịu dàng năn nĩ em. Em than mệt anh ở cạnh vổ về. Anh lo cho em từng chút một giống như con chim bố lo cho chim con. Thế nhưng còn em em tự hỏi em đã làm được gì cho anh ngoài sự mệt mỏi nỗi buồn và nước mắt. Hay em luôn làm cho anh đau làm cho anh nỗi giận. Em thật ngốc phải không anh....
Những ngày anh trở về thăm em là khõang thời gian đẹp nhất và vui nhất mà em từng có. Những lúc ở cạnh anh em thấy mình thật nhỏ bé nhưng thật ấm áp. Nhưng sao khõang thời gian ấy trôi qua thật nhanh và hôm nay đã đến lúc anh phãi đi phải xa em. Bàn tay em nhỏ bé quá em không thể nắm lấy tay anh nữa. Không thể giữ anh ở cạnh em lần nữa. Nhìn anh lòng em đau nhói em rất muốn nói với anh " Hãy để em đi cùng " nhưng em không thể. Em rất đau và mệt mõi nữa. Rào cản gia đình đã không cho hai đứa mình xích lại gần nhau. Dù ba mẹ em đã hứa với anh nhưng giờ đây thì em biết lời hứa ấy như gió thoảng qua thôi. Nhìn anh cố gắng em lại thương anh nhiều hơn lòng em đau nhói. Đau lắm... Em chĩ muốn mình biến mất mãi mãi hay em không hề tồn tại không hề biết đến thế giới này thì hay biết. Cái thế giới đầy sự dối trá. Em thật sự không biết mình phải bước về đâu. Em không thể mất anh nhưng em biết em ở cạnh anh chỉ làm anh thêm mệt mõi. Em rơi vào bế tắt em rất muốn khóc nhưng nuốt nước mắt vào. Em không muốn anh lo lắng không muốn làm chùng bước chân anh. Em không muốn anh phải khỗ vì em. Những ngày qua nhìn anh vất vả bên em em biết em chĩ là gánh nặng cho anh. Trút bỏ gánh nặng này sẽ giúp anh thoãi mái hơn. Em nên đễ anh đi thì hơn. Thời gian sẽ giúp anh quen dần với cuộc sống không có em sẽ giúp anh quên được em. Rồi anh cũng sẽ tìm được một người tốt hơn em...
Ngày anh đi chắc cũng là ngày em đi. Bây giờ em mới hiểu vì sao những con người từ bỏ gia đình mình để ra đi tìm lấy tình yêu và hạnh phúc. Em ước gì mình cũng được như họ dũng cảm theo đuổi cái mình thích. Chứ không phải ngoan ngoãn như một con mèo nghe theo lời ba mẹ mãi. Ba mẹ vẫn bắt em quên anh. Họ vẫn ép em đi qua bên ấy. Em đã cố gắng đấu tranh nhưng em vẫn không thể làm được điều mà mình muốn. Em rất muốn được cùng anh đi đâu đó mà không ai biết đến mình mãi mãi không về. Nhưng em biết điều đó là không thể....
Bây giờ em rất buồn buồn đến nỗi em chĩ muốn khóc thật to muốn la thật lớn muốn trốn đi đâu đó mà không ai nhận ra em không ai biết đến em. Người ta nói tình yêu chân thành sẽ luôn nhận được may mắn thế nhưng sao tình yêu của em và anh chông chênh thế hã anh. Ngày mai anh đi rồi đi rất xa chỉ còn lại 1 mình em chống chọi với cuộc sống. Em đã tự nhũ mình rằng phải cố gắng chờ anh trở về. Bước qua thử thách tình yêu sẽ đẹp hơn đúng không anh. Nhưng rồi hôm nay em nhận ra em không đủ dũng cảm để bước qua những thử thách nhửng khó khăn này anh à. Em thật sự đã quá mệt mõi em chĩ muốn buông xuội mọi thứ. Có vẻ như thế sẽ tốt cho em. Em sẽ không cần phải nghĩ không phải lo và anh cũng thế nhưng mà em không làm được điều ấy. Buông tay anh ra và nhẹ nhàng ra đi mãi mãi với em thật khó khăn....
Em ít kì quá phải không anh nhưng vì em biết với em anh quan trọng như thế nào. Giờ đây em rất rối em không biết mình nên làm gì để tốt cho cả hai. Nếu như em đi em sợ 1 ngày em trở về em đã mất anh mãi mãi. Nhưng nếu hôm nay em đi cùng anh em sợ rằng em sẽ là gánh nặng cho anh....Bài toán này em giải mãi vẫn không được anh à....Cuối cùng thì em vẫn chĩ là 1 ngôi sao lẽ loi....
" Đêm nay anh ngồi đây nhìn trời sao anh nhớ em nhớ đến những lúc xưa ta hay ngồi đặt bàn tay em trong tay anh nguyện tình yêu ta mãi xanh. Sao trên cao chứng nhân em và anh. Ngôi sao anh lẻ loi nhìn về nơi phương xa có em... "
Những ngày anh đi em chĩ biết ngồi nhìn bầu trời và nhớ về anh. Nhớ những khi anh ở cùng em nhớ những kỉ niệm mà cả hai chúng ta cùng trải qua và tự mình cười với chính mình. Cười nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ rơi dài trên má em. Phải chăng em đang khóc....Nhưng em kiêng cường lắm em vẫn cố gắng vượt qua vì em tin ở nơi đó anh củng đang nhớ đên em. Cứ như thế lặng lẽ trôi qua , một ngày dài đối với em như vô nghĩa nhưng em vẫn sống. Và em biết đối với em anh quan trọng như thế nào em không thể mất anh....
Ngày anh trở về em đã rất vui. Em tự nhủ sẽ nắm thật chặt tay anh em sẽ không buông tay anh ra nữa không thể để anh đi mà không có em không thể để anh xa em lần nữa. Vì em biết nỗi nhớ về anh thật sự rất lớn và em không vượt qua nỗi. Em đã ngồi rất lâu để nhìn anh. Và em đã khóc. Khóc không phải vì em vui khóc không phải vì em sợ mà vì em quá thương anh. Anh đi xa chĩ vì em và anh cũng nhớ em nhiều như em nhớ đến anh. Nén chặt nổi buồn anh cũng cố gắng bước qua từng ngày không có em. Em biết anh rất mệt rất cực. Nhưng khi anh trỡ về nhìn thấy em anh vẫn cười thật tươi ôm em thật chặt vẫn lo lắng cho em từng chút mà không hề nghĩ đến chính mình. Nhìn anh luống cuống lo cho em mỗi khi em đau em lại thấy lòng mình se lại một chút gì đó nhói đau. Rồi anh giận dỗi mỗi khi em không chịu ăn no không chịu lo cho chính mình em lại thấy mình thật sự rất nhỏ bé khi trong vòng tay anh. Em còn nhớ lần anh dẫn em đi shop anh chỉ lo mua đồ cho em mà không nghĩ rằng chính anh cũng cần mua. Anh chĩ nghĩ đến chính em mà không hề lo cho mình những khi ấy em thấy mình thật vô dụng. Em không thể cho anh hạnh phúc cho anh những thứ mà anh cần. Những khi em buồn anh ở cạnh vỗ về an ũi những lúc em giận dỗi anh lại dịu dàng năn nĩ em. Em than mệt anh ở cạnh vổ về. Anh lo cho em từng chút một giống như con chim bố lo cho chim con. Thế nhưng còn em em tự hỏi em đã làm được gì cho anh ngoài sự mệt mỏi nỗi buồn và nước mắt. Hay em luôn làm cho anh đau làm cho anh nỗi giận. Em thật ngốc phải không anh....
Những ngày anh trở về thăm em là khõang thời gian đẹp nhất và vui nhất mà em từng có. Những lúc ở cạnh anh em thấy mình thật nhỏ bé nhưng thật ấm áp. Nhưng sao khõang thời gian ấy trôi qua thật nhanh và hôm nay đã đến lúc anh phãi đi phải xa em. Bàn tay em nhỏ bé quá em không thể nắm lấy tay anh nữa. Không thể giữ anh ở cạnh em lần nữa. Nhìn anh lòng em đau nhói em rất muốn nói với anh " Hãy để em đi cùng " nhưng em không thể. Em rất đau và mệt mõi nữa. Rào cản gia đình đã không cho hai đứa mình xích lại gần nhau. Dù ba mẹ em đã hứa với anh nhưng giờ đây thì em biết lời hứa ấy như gió thoảng qua thôi. Nhìn anh cố gắng em lại thương anh nhiều hơn lòng em đau nhói. Đau lắm... Em chĩ muốn mình biến mất mãi mãi hay em không hề tồn tại không hề biết đến thế giới này thì hay biết. Cái thế giới đầy sự dối trá. Em thật sự không biết mình phải bước về đâu. Em không thể mất anh nhưng em biết em ở cạnh anh chỉ làm anh thêm mệt mõi. Em rơi vào bế tắt em rất muốn khóc nhưng nuốt nước mắt vào. Em không muốn anh lo lắng không muốn làm chùng bước chân anh. Em không muốn anh phải khỗ vì em. Những ngày qua nhìn anh vất vả bên em em biết em chĩ là gánh nặng cho anh. Trút bỏ gánh nặng này sẽ giúp anh thoãi mái hơn. Em nên đễ anh đi thì hơn. Thời gian sẽ giúp anh quen dần với cuộc sống không có em sẽ giúp anh quên được em. Rồi anh cũng sẽ tìm được một người tốt hơn em...
Ngày anh đi chắc cũng là ngày em đi. Bây giờ em mới hiểu vì sao những con người từ bỏ gia đình mình để ra đi tìm lấy tình yêu và hạnh phúc. Em ước gì mình cũng được như họ dũng cảm theo đuổi cái mình thích. Chứ không phải ngoan ngoãn như một con mèo nghe theo lời ba mẹ mãi. Ba mẹ vẫn bắt em quên anh. Họ vẫn ép em đi qua bên ấy. Em đã cố gắng đấu tranh nhưng em vẫn không thể làm được điều mà mình muốn. Em rất muốn được cùng anh đi đâu đó mà không ai biết đến mình mãi mãi không về. Nhưng em biết điều đó là không thể....
Bây giờ em rất buồn buồn đến nỗi em chĩ muốn khóc thật to muốn la thật lớn muốn trốn đi đâu đó mà không ai nhận ra em không ai biết đến em. Người ta nói tình yêu chân thành sẽ luôn nhận được may mắn thế nhưng sao tình yêu của em và anh chông chênh thế hã anh. Ngày mai anh đi rồi đi rất xa chỉ còn lại 1 mình em chống chọi với cuộc sống. Em đã tự nhũ mình rằng phải cố gắng chờ anh trở về. Bước qua thử thách tình yêu sẽ đẹp hơn đúng không anh. Nhưng rồi hôm nay em nhận ra em không đủ dũng cảm để bước qua những thử thách nhửng khó khăn này anh à. Em thật sự đã quá mệt mõi em chĩ muốn buông xuội mọi thứ. Có vẻ như thế sẽ tốt cho em. Em sẽ không cần phải nghĩ không phải lo và anh cũng thế nhưng mà em không làm được điều ấy. Buông tay anh ra và nhẹ nhàng ra đi mãi mãi với em thật khó khăn....
Em ít kì quá phải không anh nhưng vì em biết với em anh quan trọng như thế nào. Giờ đây em rất rối em không biết mình nên làm gì để tốt cho cả hai. Nếu như em đi em sợ 1 ngày em trở về em đã mất anh mãi mãi. Nhưng nếu hôm nay em đi cùng anh em sợ rằng em sẽ là gánh nặng cho anh....Bài toán này em giải mãi vẫn không được anh à....Cuối cùng thì em vẫn chĩ là 1 ngôi sao lẽ loi....