PDA

Xem đầy đủ chức năng : Hoa Hồng và Nắng_Roses and Sunshine



snowna
06-07-2010, 09:32 AM
Tựa đề truyện: Đã được nêu ngoài TOPIC
Tác giả: SNOWNA
Tình trạng của truyện: Vẫn còn đang được trong quá trình hoàn thành
Thể loại: Tình cảm, lãng mạn và buồn.
Rating: Cấm trẻ dưới 16 tuổi.
Nội dung: Xin mời các bạn đọc truyện để biết thêm chi tiết.

Có thể đối với các bạn đây không phải là một thể loại truyện nào mới nhưng đối với Snowna, đây là lần đầu tiên Snowna viết theo phong cách thế này. Nếu có sai sót hay không được hoặc không rõ chỗ nào, xin các bạn hãy chỉ ra giúp Snowna để Snowna có thể biết và sửa chữa kịp thời. Ngoài ra, cũng mong các bạn sẽ ủng hộ cho câu truyện này vì đây cũng là truyện đầu tiên mà Snowna sẽ không cho kết thúc có hậu. Chân thành cảm ơn tất cả mọi người *cúi đầu*


Chapter One: The Villa and The Roses Garden

- Cô có vẻ thích hoa nhỉ?

Giọng nói ấm áp ấy phát ra từ bên trong căn biệt thự màu trắng nằm giữa rừng ngàn hoa hồng thơm ngát. Tôi vội vàng đứng dậy và nhìn lên. Anh, với dáng người mảnh khảnh, mái tóc màu bạch kim ôm gọn vào hai bên má, làn da trắng cùng với đôi mắt màu đen lay láy làm tôi phải ngẩn ngơ đứng nhìn rất lâu. Trông anh cứ như một vị hoàng tử bước ra từ một trong những truyện cổ tích mà tôi yêu thích.

- À… xin lỗi, chỉ là tôi chưa bao giờ để ý thấy có một ngôi villa ở đây, mà lại còn có một vườn hoa hồng đẹp thế này nữa. Bây giờ mới phát hiện ra nên tôi đứng ngắm một chút. Không biết có làm phiền gì anh hay không.

- Không đâu, dù gì vườn hoa được trồng cũng đâu phải chỉ để trưng. Ngày nào tôi cũng ngắm một mình nên nhiều lúc cũng thấy chán chứ. Hôm nay có thêm một “vị khách” đứng ngắm chung thì còn gì thú vị bằng.

Anh nở một nụ cười, nụ cười như những tia nắng ban mai rực sáng trên mặt biển rộng bao la đằng xa kia . Đối với tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có một người con trai lại cười đẹp đến thế. Và lại một lần nữa, tôi ngẩn người ra nhìn anh cứ như anh là một vị tiên thánh nào đấy từ trên trời bay xuống chứ không còn là “hoàng tử trong mộng” nữa.

- Cô không ngại chứ nếu như tôi mời cô vào nhà uống trà? (cười nhẹ)

- À… vâng! Tôi… không ngại. Chỉ sợ làm phí thời gian quý báu của anh thôi.

- Hì… tôi thì có việc gì làm đâu ngoại trừ cứ đi ra đi vào thế này. Mời cô vào. – anh nhẹ nhàng mở cánh cổng được làm bằng sắt nhìn trông rất cổ xưa ra và chìa tay vào trong như ý mời gọi tôi.

- Cảm ơn…anh.

Bây giờ thì tôi mới có dịp được nhìn ngắm kỹ bên trong của tòa biệt thự. Nó rộng lớn gấp mấy lần khi tôi đứng nhìn từ bên ngoài. Chắc hẳn gia đình của anh là một gia đình có quyền có chức trong chính phủ, tôi đoán thế. Ngoài vườn hoa hồng được tỉa gọn một cách kỹ lưỡng, ở giữa sân còn có một tượng đài phun nước, trông nó thật long lanh khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, làm tôi cảm nghĩ đây chắc là “nước tiên”. Mà tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? Đây là “Trái Đất” cơ mà, có phải là “Xứ sở thần tiên” đâu cơ chứ. Đúng là tôi đọc truyện cổ tích nhiều quá nên đâm ra bị nhiễm mất rồi.

- Cô ngồi đi. – lại giọng nói ấm áp ấy, nó làm tôi trở về với “hiện tại” và quay lại. Anh đang đẩy ghế ra và mời tôi ngồi xuống một cách lịch sự. Thời buổi bây giờ mà vẫn còn những người con trai ga lăng như anh ư?

- À vâng. Anh không cần phải làm thế đâu. Tôi có thể tự làm được. – tôi cười gượng và cũng ngồi xuống.

- Đó cũng là một hành động của một người con trai khi cư xử với một cô gái thôi. Cô đừng bận tâm. (cười)

- À… vâng… - mặt tôi bỗng dưng nóng ran cả lên, sao anh lại cứ thích cười thế nhỉ? Anh không biết nụ cười đó đang làm tôi ngại ngùng à?

- Cô thích uống trà gì? – vừa nói anh vừa đi lại chỗ khay trà và bắt đầu làm những thao tác mà người ta hay gọi là “pha trà”.

- Tôi… không rành về trà cho lắm nên… anh cho tôi uống gì thì tôi uống đó thôi. 

- Thế tôi cho cô uống trà có độc, cô cũng uống sao? – anh nhìn lên tôi và lại nở nụ cười “chết người” ấy.

- Không! Ý tôi… không phải thế… (cúi đầu xuống) – “Thật sự mà được thế chắc tôi cũng mãn nguyện.” suy nghĩ trong đầu tôi hoàn toàn trái ngược với những gì tôi vừa nói ra. Lần đầu tiên, tôi mới biết cảm giác hồi hộp khi ở một mình với con trai là như thế nào.

- Ha ha! Tôi chỉ đùa thôi. Ai lại nỡ giết chết một cô gái xinh đẹp như cô đây được? ^^ Trà của cô đây. – vừa nói, anh đặt tách trà vừa được pha xong xuống. Anh đâu có biết rằng mặt tôi nó đỏ đến cỡ nào khi anh vừa khen tôi “xinh đẹp”.

- Cảm… cảm ơn anh.

- Cô uống thử xem vị trà có vừa miệng cô không?

Lúc này, tôi mới dám ngẩn đầu lên một tí để cầm tách trà của mình lên và từ từ đưa vào miệng. Lạ thật, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên tôi uống trà nhưng tôi cũng không tự cho mình là người hiểu biết về trà và vị của nó nhưng tách trà này rất ngon. Khi mới đưa vào miệng, vị trà rất đắng và nó làm cho bạn cảm thấy thật khó chịu khi phải uống một cái thứ mà chẳng khác gì vị thuốc tây, nhưng nếu như bạn chịu khó kiên nhẫn và cố gắng nuốt ngụm trà đó vào thì bạn sẽ phát hiện ra được rằng trong vị đắng nghét này còn có một chút vị ngọt và chát. Tôi đặt tách trà xuống trong sự ngạc nhiên và đột ngột, tôi quay sang nhìn anh.

- Trà này… là trà gì vậy?

- Cô thấy thích vị của nó chứ?

- Tôi không biết, nhưng tách trà này làm tôi cảm thấy nó thật thú vị và đáng để được uống thêm lần nữa. – tôi nói với giọng tinh nghịch làm anh suýt nữa thì bật cười to vì cái tính “con nít” của tôi.

- Đây là trà hoa hồng. Được làm từ chính hoa hồng nguyên chất đấy.

- Sao? Trà hoa hồng? – tôi cầm tách trà lên và nhìn. Bây giờ thì tôi mới để ý, trong trà có một vài cánh hoa be bé được để bên trong ngay từ lúc đầu. Đó là lý do vì sao tôi mới có thể ngửi thấy được hương thơm của hoa hồng lan tỏa đâu đây.

- Nếu như cô thích, cô có thể tới đây hàng ngày. Chúng ta có thể ngồi nói chuyện, ngắm hoa và cùng uống trà ^^.

- Sao cơ? Như thế thì… có bất tiện cho anh không? Dù sao chắc anh cũng phải bận rộn chứ nhỉ.

- Ồ không đâu, tôi rảnh rang lắm. Ngày nào cũng chỉ ra đây ngồi một mình thế này thôi. Như cô đã thấy lúc nãy đấy.

- Thế cũng được. Dù sao tôi cũng đang trong thời gian nghỉ hè trước khi vào đại học. Nhất định tôi sẽ ghé qua nếu như có thời gian rảnh. Còn bây giờ tôi phải về để không sẽ bị muộn đi làm mất. – tôi nhìn vào đồng hồ trên tay mình và lật đật đứng dậy.

- Thế à? Ra tôi đã làm mất thời gian quý báu của cô. Thành thật xin lỗi nhé. Để tôi tiễn cô ra cổng.

- Không sao đâu. Dù gì tôi cũng không có gì làm trước khi đi làm mà. Vào đây ngồi cũng giết được bao nhiêu thời gian. Cảm ơn anh nhé, vì ly trà ^^.

- Không có chi. Hẹn gặp cô lần sau.

Mặc dù vội vã để chạy đến chỗ làm, tôi vẫn không quên quay đầu lại nhìn anh cúi chào. Anh mỉm cười thật tươi, vẫy tay chào lại. Cho đến khi tôi đi cũng khá xa thì anh mới bước vào trong nhà và đóng cửa lại. Một người con trai thật kỳ lạ và bí ẩn. Anh không kể gì về gia đình của anh cả, cũng chẳng kể rằng anh đang học gì hoặc làm gì. Anh chỉ có mỉm cười và đôi khi im lặng. Nhưng cái im lặng ấy mang lại cho tôi cảm giác bình yên. Có vẻ tôi đã cảm thấy thích cái nơi này mất rồi, và tôi cũng yêu luôn cái vị trà mà anh đã làm cho tôi ngày hôm nay. Nhất định tôi sẽ quay lại vào ngày mai để cùng làm những điều mà anh đã nói với tôi, “Chúng ta có thể ngồi nói chuyện, ngắm hoa và uống trà”. À mà không biết anh có ngồi sẵn ở trước cửa để chờ tôi không nhỉ? Hì, tôi thật sự ngày mai hãy mau tới đi để tôi còn có thể gặp lại anh, người con trai bí ẩn trong cuộc đời tôi.


---------------o-O-o---------------

Lại là em, người con gái tôi không hề quen biết cũng như chưa bao giờ nói chuyện, lại đứng trước cửa nhà tôi và nhìn ngắm những đóa hoa hồng một cách mê mẩn. Hẳn em là một người rất yêu hoa, đặc biệt là loài hoa quý phái này. Ngày nào cũng thế, tôi chỉ có thể đứng nhìn em từ xa. Nếu em biết điều này chắc em nghĩ tôi là một thằng con trai “lưỡng tính” mất, tôi rất ngại khi nói chuyện với người xa lạ và đặc biệt là đối với con gái. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu để có thể thu hút cái nhìn của em về phía tôi và mở miệng nói chuyện với tôi. Và vâng, dường như hôm nay là ngày định mệnh, tôi đã dùng hết sức can đảm của mình để lên tiếng.

- Cô có vẻ thích hoa nhỉ?

Câu nói của tôi đơn giản vậy thôi, thế mà cũng đủ làm cho em đứng dậy và lúng túng nhìn tôi. Có vẻ, em không bao giờ biết được sự hiện diện của tôi ngay trong vườn hoa này, cũng đúng thôi, lúc nào em cũng nhìn những hoa hồng kia chăm chú như thế thì làm sao em có thể để ý tới cái con người này đang đứng nhìn em cũng như thế kia chứ? Nhưng mà dù gì tôi cũng phải cảm ơn vườn hoa mà bấy lâu nay tôi đã dành hết thời gian để chăm sóc, nhờ chúng mà tôi đã gặp được em.

- Cô không ngại chứ nếu tôi mời cô vào uống trà? – tôi nở một nụ cười thật tươi hết sức có thể để cho em biết rằng đối với tôi, em là người con gái rất đặc biệt. Tôi muốn đươc tiếp xúc với em nhiều hơn, tôi muốn được biết về em nhiều hơn. Trong lòng tôi bỗng dưng nổi lên sự hồi hộp và trông chờ câu trả lời từ em, tôi mong rằng đó không phải là một câu từ chối.

- À… vâng! Tôi… không ngại. Chỉ sợ làm phí thời gian quý báu của anh thôi

Câu nói của em làm tôi cảm thấy em thật kỳ lạ. Sao lại làm phí thời gian quý báu của tôi nhỉ? Tôi là người đề nghị mời em kia mà. À mà thế là em đã đồng ý rồi sao? Cũng may mắn cho tôi là tôi rất giỏi về việc che giấu cảm xúc thật sự của mình chứ không thì giờ này em sẽ thấy một thằng điên cứ nhảy tưng tưng ở trong vườn và có khi… em chẳng còn muốn ngồi xuống ở ngay cái chỗ mà tôi vừa mời em đâu nhỉ?

- Cô thích uống trà gì? – đi lại chỗ khay trà đã được để ra sẵn, tôi vừa hỏi em vừa lấy một ít trà khô ra khỏi hộp.

- Tôi không rành về trà cho lắm… anh cho tôi uống gì thì tôi uống đó thôi .

- Thế tôi cho cô uống trà có độc, cô cũng uống sao? – một ý nghĩ “đùa giỡn một tí với em” bỗng xẹt ngang qua đầu tôi khi em nói như thế. Quả thật, em chẳng giống như những cô gái khác, em có gì đó thật đặc biệt hơn họ. Nếu như là họ, chắc chắn tôi đã biết câu trả lời rồi “Anh uống gì thì em uống nấy.”.

- Không! Ý tôi… không phải thế…

Điệu bộ của em lúc này làm tôi muốn bật cười ra ngoài, trông em thật ngố và đáng yêu biết dường nào. Mà nếu như mắt tôi không cận hay loạn thị thì chắc chắn tôi đang nhìn thấy mặt em đang đỏ lên vì xấu hổ. Cái gương mặt vốn đã hồng ở hai bên má nay còn được tô điểm thêm một chút màu đỏ, nhìn là chỉ muốn hôn cho một cái! À mà tôi phải kiềm chế bản thân mình thôi, không thì tôi sẽ làm cho em sợ tôi mất. Nhìn em, bỗng dưng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo, đó là lấy hoa hồng làm trà. Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ dám làm thế vì tôi không biết một khi bỏ hoa vào trà thì hương vị sẽ ra sao. Nhưng đối với tôi bây giờ, chỉ có trà hoa hồng mới xứng với em, người con gái kỳ lạ của đời tôi.

- Trà này… là trà gì vậy? – sau khi đã thử uống một ngụm, em quay qua nhìn tôi với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Có lẽ loại trà mới này của tôi đã thành công chăng?

- Cô thấy thích vị của nó chứ?

- Tôi không biết, nhưng tách trà này làm tôi cảm thấy nó thật thú vị và đáng để được uống thêm lần nữa. – em cười, một nụ cười làm tim tôi đập nhanh hơn một nhịp. Mà em cứ như là ban giám khảo đang chấm điểm thi ấy nhỉ? Uống thử từng loại trà rồi đưa ra quyết định có nên tiếp tục uống hay không.

- Đây là trà hoa hồng. Được làm từ hoa hồng nguyên chất đấy.

- Sao? Trà hoa hồng?

- Nếu như cô thích, cô có thể tới đây hàng ngày. Chúng ta có thể ngồi nói chuyện, ngắm hoa và cùng uống trà ^^. – dùng hết sức can đảm còn lại của mình, tôi nhẹ nhàng “ngỏ ý” mời em quay lại. Phải, đây là cơ hội để tôi có thể tiếp cận với em nhiều hơn và gần hơn.

- Sao cơ? Như thế thì… có bất tiện cho anh không? Dù sao chắc anh cũng phải bận rộn chứ nhỉ. – Bận rộn ư? Không đâu, tôi sẵn sang bỏ qua mọi thứ cho dù nó có quan trọng đến cỡ nào để có thể ngồi nói chuyện với em hàng giờ như thế này. Chắc em không biết được điều đó đâu nhỉ?

- Ồ không đâu, tôi rảnh rang lắm. Ngày nào cũng chỉ ra đây ngồi một mình thế này thôi. Như cô đã thấy lúc nãy đấy.

- Thế cũng được. Dù sao tôi cũng đang trong thời gian nghỉ hè trước khi vào đại học. Nhất định tôi sẽ ghé qua nếu như có thời gian rảnh. Còn bây giờ tôi phải về để không sẽ bị muộn đi làm mất. – ra đây là lý do mà nãy giờ em cứ ngồi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái của mình. À mà không phải chính miệng em vừa nói là “trước khi vào đại học” à? Ra em chỉ mới tốt nghiệp thôi sao? Nhỏ vậy mà đã đi làm rồi, tôi thật ngưỡng mộ em biết bao.

- Tiễn em ra đến cổng, tôi không thể nào rời mắt mình khỏi dáng người bé nhỏ đang đi khuất dần ở phía cuối con đường.

Em, tuy không sang trọng như những tiểu thư quý phái tôi đã từng gặp, cũng không điệu đà, son phấn như những cô gái ăn chơi đua đòi bây giờ, nhưng em có một cái gì đó hoàn toàn khác thu hút tôi, một cái gì đó thật huyền bí lôi cuốn đôi mắt của tôi cứ phải nhìn em. Thật sự em là người từ đâu đến? Và vì sao em lại lạc vào giữa chốn “không một bóng người” này để tôi phải ôm hình bóng em mỗi khi đêm xuống. Ngày mai, chỉ cần ngày mai đến thật nhanh thôi, tôi sẽ gặp lại em, người con gái kỳ lạ của đời tôi.

(End Chapter One)

khjxjnh
09-07-2010, 04:18 AM
post tiếp đi bạn. Truyện hay lắm!

¶³QH_candy
09-07-2010, 06:18 AM
quả là khá lãng mạn, lời văn rất thực...dc trau chuốt khá kj~ nhỉ... ^_^
tớ ủng hộ fic này....

chờ chap mới...

àh , mà hai nhân vật chính... tên gì ấy nhỉ ???? ^_^

snowna
09-07-2010, 01:51 PM
* khjxinh: Thanks bạn đã ủng hộ ^^. Mình sẽ post phần mới ngay. Mấy hôm nay đi du lịch, không có ở nhà nên không có post đc. :)

* ¶³QH_candy: Tên của nhân vật sẽ được bật mí trong chapter 2 ^^.

snowna
09-07-2010, 02:21 PM
Chapter Two: New Student

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây mà ba tháng hè đã đi rồi. Giờ thì tôi phải rất bận bịu với đống bài luận văn đang được chất thành từng chồng ngay trên bàn học của mình. Chẳng có đêm nào là tôi không thức khuya cả. Bên ngoài, trời đã chập tối, không khí xung quanh im lặng, trong khu phố, chỉ còn mỗi mình phòng tôi là còn mở đèn.

- Phải làm cho xong thôi, không thì ngày mai thầy Hùng sẽ “giết” mình mất! =.=”!!!

Vừa làm, tôi vừa tưởng tượng đến gương mặt đầy “nham hiểm” và “đáng sợ” của ông thầy dạy môn Marketing năm nay của khu 1 – A. Nghe các anh chị sinh viên từng học chung với thầy Hùng nói rằng tuy thầy nhìn dữ nhưng mà thầy rất yêu thương học trò, thiệt tình là chẳng biết có nên tin hay không nhưng mà trước mắt là thầy đang hành chúng tôi dữ lắm đây! Tôi ngồi dựa vào ghế và làm vài động tác để giãn xương cốt của mình sau một thời gian dài ngồi một chỗ. Chợt, tôi liếc mắt qua nhìn cành hoa hồng được để cẩn thận trong lọ thủy tinh be bé, tôi nhớ đến anh. Chẳng biết anh dạo này sao rồi? Cũng đã khá lâu, từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi đã không tới nhà anh chơi. Hai tháng rồi đúng không? Hai tháng cũng được coi là một thời gian dài chứ nhỉ? Tôi lấy tay chọt lên những cánh hoa và mỉm cười, bỗng trong đầu tôi muốn gặp lại anh. Tôi muốn được tới nhà anh, gặp anh, ngồi nói chuyện và uống trà cùng anh trong vườn hoa hồng thơm ngát ấy. Ơ… mà sao tôi lại có ý nghĩ thế nhỉ? Tôi có là gì của anh đâu. Chúng tôi chỉ đơn thuần là tình cờ quen biết nhau và kết bạn. Chẳng còn gì nữa cả. Thở dài, tôi thôi không nhìn vào đóa hoa ấy nữa mà quay đầu vào cái đống cần được giải quyết cho xong đêm nay.

- Bà làm xong hết bài luận thầy giao chưa Nguyệt? – Hoa, cô bạn ngồi cùng bàn với tôi trong lớp quay qua nhìn tôi với con mắt đầy lo lắng. Chắc chắn là cô bạn ý chưa làm xong rồi đây.

- Oa~… xong rồi. Sao? – cơn buồn ngủ lại đến với tôi, mấy đêm nay đã chợp mắt được miếng nào đâu cơ chứ.

- Hả?! Nhanh thế! Trong vòng một tuần mà bà đã xong hết sáu bài luận văn, mỗi bài phải dài hơn 2000 từ đó đấy sao??? Bà đùa tui à?! :-o – mắt Hoa mở to ra nhìn tôi cứ như chuyện tôi vừa nói là một chuyện gì đó cực kỳ hiếm có.

- Tui nói xạo làm gì. Không tin thì hồi tui nộp bài cho thầy là bà biết tui nói xạo hay không. Oa~…

- Trật tự nào. – thầy Hùng đã bước vào lớp lúc nào không hay. Cả lớp tôi im lặng và ngồi ngay ngắn lại. Tuy đã vào đại học nhưng phép tắc vẫn là phép tắc. – Thầy xin được giới thiệu với các em rằng hôm nay chúng ta có học sinh mới.

- Học sinh mới à?...

- Con trai hay con gái nhỉ?

- Sao lại có học sinh mới vào giữa kỳ thế này? – cả lớp xầm xì và ồn ào trở lại, chỉ vì có ba từ “học sinh mới” thôi. Đúng là cái lũ nhiều chuyện, học thì không bằng ai mà “tám” thì không ai bằng =.=”.

- Im lặng! Thầy sẽ kêu bạn học sinh mới vào đây. Em nào không giữ trật tự thì coi chừng tôi đấy. – giọng đầy chất “hăm dọa” của thầy Hùng hoàn toàn có tác dụng đối với những cái đầu “cứng còn hơn đá” này.

Thầy bước ra khỏi lớp, nói chuyện gì đó với người được lớp tôi xôn xao là “học sinh mới” rồi thầy quay lại vào bên trong. Theo sau thầy chính là… Ủa?! Là anh! Là anh thật sao?! Tôi không nghĩ là anh lại chuyển vào trường của tôi. Mà tại sao anh lại vào đây? À không… đúng hơn là… tại sao anh lại chọn vào đây học nhỉ?! Nhà anh đâu phải thuộc dạng tầm thường như tôi hay như những bạn cùng lớp. Tôi ngạc nhiên không nói nên lời, chỉ biết đơ ra và nhìn anh đang đi lên bục giảng. Còn các bạn nữ trong lớp tôi thì… các bạn cũng biết rồi đấy, hò hét còn hơn cái chợ Bến Thành cách nhà tôi 1 cây số nữa =.=”.

- Xin chào, tôi là Lý Mã Thiên. Từ nay sẽ học tại trường Đại Học Kinh Tế, mong các bạn giúp đỡ cho. – anh cười, cái nụ cười mà đã làm cho mặt tôi nóng ran cả lên ngay vào cái buổi đầu tiên gặp anh. À mà bây giờ có phải một mình tôi đỏ như quả cà chua đâu, nguyên cả cái đám con gái trong lớp cũng đang bị y như tôi kìa.

- Được rồi, Mã Thiên, em muốn ngồi ở đâu? – thầy Hùng quay qua nhìn anh và hỏi với giọng nghiêm nghị. Anh nhìn chung quanh lớp và bất chợt thấy tôi ngồi ở hàng dãy cuối cùng, kế bên là con bạn cùng bàn cũng đang đớ người ra vì bề ngoài quá ư là lộng lẫy của anh.

- Em ngồi ở bàn đằng trước bàn cuối được không ạ? – anh chỉ về cái bàn đằng trước bàn tôi, tôi giật mình và nhìn lại cái chỗ ngồi đấy. Chỗ trống…

- Nếu em thích. Em có thể xuống đó.

- Vâng, cảm ơn thầy.

Anh đi ngang qua biết bao nhiêu cái ánh nhìn đầy ngưỡng mộ và ham muốn, nhưng anh nào có thèm để ý tới. Ngồi yên vị ở chỗ đằng trước tôi, anh quay lại và nở một nụ cười thật tươi hết sức có thể. Giá mà ở đây có cái lỗ thật to và thật sâu, tôi sẵn sàng làm người tiên phong chui xuống trước. Ý tôi là… mặt tôi đã đỏ, nay còn đỏ hơn!

- Tôi không biết là cô học ở đây đấy.

- À vâng… tôi cũng không biết là anh chuyển vào đây. – tôi cười gượng.

- Vậy thì từ nay giúp đỡ nhau nhé. – anh nháy mắt, tim tôi như muốn rớt ra ngoài vậy. Khoan! Cảm giác này là sao?! Sao chỉ khi gặp anh, lòng tôi lại hồi hộp và lo lắng thế này cơ chứ?! Thế này là thế nào?!

- À… vâng… - chẳng biết nói gì ngoài gật đầu một cái. Tôi cúi mặt nhìn xuống cuốn sách của mình mà không hề để ý rằng anh đang nhìn tôi bằng một đôi mắt khác.

- Được rồi. Hôm nay tôi sẽ vào bài mới. Đến cuối giờ, nộp tất cả bài luận văn của các em lại cho tôi. Không – được – thiếu – sót – bài – nào! – thầy Hùng nhấn mạnh từng chữ làm tất cả học sinh trong lớp đều phải rợn cả da người và lạnh xương sống. Thật may mắn là tôi đã hoàn thành nếu không thì… chắc nãy giờ tôi thà đập đầu xuống bàn chết còn hơn!

Một tiếng đi qua nhanh hơn tôi nghĩ. Ai nấy đều thu dọn tập vở thật lẹ để mà “chuồn về nhà sớm” nhưng mà ý muốn ấy đều bị thầy Hùng lật tẩy. Thầy còn ra lệnh nếu ai chưa làm thì phải ngồi lại trong lớp làm cho xong mới được về. Và theo như tôi thấy thì… khoảng 99% là đã ở lại, 1% còn lại ra đi. 1% này nghĩa là tôi và anh. Anh chỉ mới vào nên thầy Hùng không nói gì nhiều ngoại trừ đưa cho anh xấp hồ sơ và kêu anh về nhà tham khảo. Xấp này dày lắm đây, phải mất khoảng một ngày để đọc hết đống đấy nếu người đó là tôi.

- Xin lỗi, tôi quên hỏi, cô tên gì? – câu hỏi bất chợt của anh làm tôi không thả hồn về đâu nữa mà trở về với hiện thực.

- À tôi tên Hoàng Minh Nguyệt, cứ gọi tôi là Nguyệt.

- Minh Nguyệt à? Tên cô đẹp thật đấy, đúng y như người mang tên nó vậy ^^. – lại cười, chắc anh thích làm tôi phải xỉu ngay giữa đường thì anh mới chịu nổi hay sao ấy.

- À… anh quá khen thôi.

- Mà… sao thời gian qua, Nguyệt không ghé qua nhà tôi nữa vậy? – mắt anh chợt thoáng buồn xen lẫn nỗi lo lắng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh nhìn này từ anh. Nó làm tôi cảm thấy khó chịu và có lỗi biết dường nào.

- Tôi xin lỗi, vào học rồi nên bài tập cứ dồn đến suốt =.=”. Đã thế tôi còn phải đi làm thêm ca nên hầu như không có thời gian rảnh để mà ghé qua nhà Thiên. Tôi hứa khi nào có thời gian, tôi sẽ ghé. Tôi hứa thật đó! ^^ - tôi nhe răng cười nhìn anh, mong rằng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

- Tôi đùa một tí thôi, Nguyệt đâu cần phải giải thích tận tình chi tiết đến thế. Mà nói nghe nè, Nguyệt cười nhe răng trông ngố lắm đấy. :)) – anh bụp miệng và cố cười không ra tiếng. Chắc anh không muốn tôi bị quê đây mà. Nhưng mà thật sự là tôi đang rất muốn đập đầu mình vào cái cột điện đằng kia!

- À… ha ha... Mà thôi, chắc tôi phải tạm biệt Thiên ở đây. Tôi phải đi làm rồi. Hôm nay làm sớm thì nghỉ sớm. Có gì gặp sau nhé. – chưa kịp bước đi thì Thiên nắm cổ tay tôi lại. Một luồng điện xẹt ngang qua người tôi. Theo phản ứng, tôi quay lại. – Ch… chuyện… gì vậy?

- Cho tôi số điện thoại của Nguyệt được không? Có gì tôi sẽ liên lạc với Nguyệt, như thế sẽ dễ dàng hơn.

- Ơ… ừ… được… được thôi. – tôi bối rối viết số điện thoại mình vào một tờ giấy nhỏ có sẵn trong túi rồi đưa cho anh. – Đây, tôi đi nhé. Chào Thiên.

Quay mặt và chạy đi thật nhanh, để lại anh đứng đó với cái mặt ngẩn ngơ không hiểu gì, anh có biết mặt tôi lúc này nó đang đỏ đến mất nào đâu cơ chứ. Kỳ lạ thật, tại sao lúc anh nắm tay tôi, tôi lại có một cảm giác rất lạ lẫm thoáng qua trong lòng. Tim tôi đập loạn nhịp cả lên, tôi cảm thấy được điều ấy khi đưa tay lên phía bên trái của mình. Cảm giác này tôi có từ khi nào?... Phải chăng… từ cái lần mà tôi gặp anh? Nhưng cảm giác này có ý nghĩa ra sao? Đầu óc tôi rối bời. Tất cả là tại anh, vì anh đã bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tất cả chỉ tại anh, người con trai bí ẩn của cuộc đời tôi.


--------------o-O-o---------------

Đã hai tháng trôi qua rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng ngay trước cổng nhà tôi? Hay là em đã quên tôi mất rồi? Tôi mong rằng suy nghĩ ấy sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Chắc hẳn em quá bận với công việc của mình chăng? Tôi nghĩ thế. À mà khoan… ba tháng nghỉ hè của em đã qua rồi còn đâu. Vậy là em đang phải chúi đầu vào năm học mới đầy mệt mỏi này đây. Tôi chợt nhớ ra có một lần em đã nói cho tôi biết em sẽ học đại học ở đâu. Phải, trường Đại Học Kinh Tế. Được, tôi sẽ chuyển vào đó để gặp lại em. Tôi hoàn toàn không trông mong gì hơn ngoài việc thấy được gương mặt và nụ cười của em. Không biết phản ứng của em ra sao khi thấy tôi nhỉ?

- Thầy xin giới thiệu với các em rằng hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. – đứng bên ngoài khẽ nhìn vào, tôi thấy các bạn đang nhốn nháo cả lên. Đây là sinh viên năm nhất sao? Giống như cấp ba thì đúng hơn. Mà tôi cũng chẳng quan tâm, điều tôi cần làm bây giờ là kiếm cho ra được em trong cái đống hỗn độn này.

- Này, có học sinh mới trong lớp mình đấy.

- Thế à? – A! Tôi đã tìm thấy em rồi. Em đang ngồi ngay dưới hàng cuối kia. Mà sao em có vẻ không thích hòa nhập vào cái đề tài “học sinh mới” này mấy với những người bạn chung quanh nhỉ. Chẳng sao cả. Vì đó là con người của em mà và tôi đã luôn yêu con người ấy ngay từ lần đầu tiên gặp.
- Im lặng! Thầy sẽ kêu bạn học sinh mới vào đây. Em nào không giữ trật tự thì coi chừng tôi đấy. – Không gian im lặng bao trùm cả lớp học gần hơn 30 người này. Thầy Hùng có vẻ rất có uy đây. Chẳng có gì lạ khi tất cả học sinh trong trường đều rất sợ và tôn trọng thầy.

Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần và bước vào trong theo thầy. Tiếng xì xầm trong lớp lại nổi lên, nhưng tôi nào có thèm nghe hay để ý tới. Cái mà làm tôi chú ý chính là phản ứng của em. Ơ hay, sao mặt em kỳ lạ thế kia? Mắt chữ O, miệng chữ A là sao? Hay chuyện tôi chuyển vào trường em là quá đỗi ngạc nhiên chăng? Cũng phải thôi. Với gia cảnh hoàn toàn khác biệt của mình, lẽ ra tôi có thể vào học một trường hoàn toàn tốt hơn ngôi trường ngày gấp bội lần, nhưng không, tôi không muốn đuổi theo lí trí của mình, tôi muốn nghe theo trái tim mình đang mách bảo gì cơ.

- Được rồi, Mã Thiên, em muốn ngồi ở đâu? – thầy Hùng quay qua nhìn tôi sau khi tôi hoàn thành phần giới thiệu về bản thân mình. Hiển nhiên, chỗ ngồi thì tôi đã ngắm từ nãy giờ khi còn đứng bên ngoài lớp rồi. Đó là cái ghế trống ngay trước mặt bàn em kìa!

- Em ngồi ở bàn đằng trước bàn cuối được không ạ?

- Nếu em thích, em có thể xuống đó. – chỉ chờ có vậy thôi, tôi cúi đầu cảm ơn thầy và đi một mạch xuống phía dưới.

Biết bao nhiêu con mắt của những cô gái thuộc dạng xinh đẹp nhất nhì trong lớp đều đổ dồn về phía tôi. Nhưng ánh nhìn của tôi thì chỉ hướng về một người. Nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ của mình, tôi quay lại, nhìn em và mỉm cười. Gương mặt của em đã ngạc nhiên này còn ngạc nhiên hơn. Không khí có vẻ không được tự nhiên cho lắm thì phải?

- Tôi không biết là cô học ở đây đấy. – nối dối thì không tốt chút nào nhưng mà không còn cách nào khác để tôi có thể phá vỡ bầu không khí “chẳng mấy thân thiện” này đi.

- À vâng… tôi cũng không biết là anh chuyển vào đây.

- Vậy từ nay giúp đỡ nhau nhé. – tôi nháy mắt. Lần này thì tôi có thể thấy rõ cái gương mặt hiền hậu kia đang đỏ hết cả lên. Phải cố gắng lắm tôi mới có thể nhịn cười được. Chắc tôi lại làm em lúng túng nữa rồi đúng không?

Thật không ngờ tiết học trong trường lại trôi qua nhanh đến thế. À mà lúc nãy có phải thầy Hùng vừa đề cập đến chuyện bài luận văn gì gì đó được giao từ hai tuần trước cho các sinh viên trong lớp không? Sao chỉ có mỗi mình em là làm xong thế này? O.o” Ngỡ ngàng trước bao điều mới lạ ở ngôi trường này, tôi càng cảm thấy thú vị. Thú vị hơn nữa là tôi đang đi chung một con đường với em! Vậy là tôi có nhiều thời gian riêng tư với em rồi.

- Xin lỗi, tôi quên hỏi, cô tên gì? - chợt nhớ ra một điều mà đáng lẽ mình phải làm trước đó, tôi liền quay sang nhìn em và hỏi nhẹ nhàng. Đương nhiên là không quên nở ,một nụ cười thật hiền trước mặt em rồi.

- À, tôi tên Hoàng Minh Nguyệt, cứ gọi tôi là Nguyệt. - tên Nguyệt à? Nghĩa là Trăng sao? Cái tên thật hợp với chủ nhân của nó, tuy ánh hào quang xung quanh rất mờ nhạt nhưng nó cũng đủ khiến cho người ta phải ngước nhìn, điển hình là tôi đây.

- Minh Nguyệt à? Tên cô đẹp thật đấy, đúng y như người mang tên nó vậy ^^.

- À... anh quá khen thôi. - Quá khen à? Tôi đang nói sự thật đấy chứ. À mà nè, sao hai bên má của em hồng thế kia? Lúc nãy đã hồng rồi sao giờ còn hồng hơn nhỉ? Hay... em đang ngại? Em dễ thương quá đi mất! Làm tôi chỉ muốn ôm em vào lòng mình. Nhưng nếu làm thế thì chắc em sẽ nghĩ tôi là một thằng “dê gái”, thôi thì đành kiềm chế vậy.

Cuộc đối thoại giữa tôi và em sẽ kéo dài hơn nếu như nó không bị cắt đứt bởi công việc của em. Đã đến giờ em phải đi đến chỗ làm và em không thể ở lâu. Lòng tôi chợt thoáng buồn. Dù gì cũng chỉ mới gặp lại em cách đây hai tháng, có thể đối với em hai tháng là một thời gian ngắn nhưng đối với tôi nó như hàng ngàn thế kỷ vậy. Không gặp được em, tôi như một thể xác không hồn. Nhưng không thể vì ham muốn của bản thân mà làm em bị mắng vì đi làm trễ, tôi chỉ đành gật đầu. Bỗng chợt nhớ ra điều gì, theo quán tính, tôi đã nắm lấy cổ tay em lại.

- Cho tôi số điện thoại của Nguyệt được không? - đây là cách duy nhất tôi có thể liên lạc với em mà không cần phải mỗi ngày chờ đợi được gặp mặt em. Chỉ cần biết rằng em vẫn ổn và vẫn vui tươi như thế này, tôi đã mừng lắm rồi.

- Ơ... ừ... được... được thôi. - chắc hành động của tôi làm em giật mình, thế thì cho tôi xin lỗi nhé! Tôi cũng không ngờ mình lại đủ can đảm để giữ em lại chỉ bằng một cái nắm tay, việc mà từ trước tới giờ tôi chưa dám làm với những đứa con gái khác. Có khi nào nhờ em mà lòng can đảm của tôi được dâng lên chăng?

Cầm trên tay tờ giấy với dòng chữ “Hoàng Minh Nguyệt – 0903XXXXX”, tôi nhìn theo dáng người đang đi thật nhanh đến ngã tư, quẹo sang phải và mất hút. Lòng chợt thấy lâng lâng một niềm vui khó tả, tôi liền rút điện thoại di động của mình ra và lưu số của em vào. Chắc chắn tối nay tôi sẽ nhắn tin qua cho em để em còn biết số của tôi nữa chứ! À... mà tôi lại quên hỏi chừng nào em làm xong rồi! Đầu óc tôi thật đãng trí đúng không? Lần nào gặp em tôi cũng thế này, không lẽ tôi già trước tuổi rồi? Hời... Nhưng không sao, nếu tại vì em mà tôi ra nông nỗi này thì tôi cũng sẽ chẳng than phiền gì cả. Vì người duy nhất có thể làm tôi có những hành động khác thường chỉ có em mà thôi, người con gái kỳ lạ của đời tôi.

(End Chapter Two)

hunie_liil.candy
09-07-2010, 03:39 PM
Lạ thật, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên tôi uống trà nhưng tôi cũng không tự cho mình là người hiểu biết về trà và vị của nó nhưng tách trà này rất ngon.

?

Viết từ 2 cách nhìn nhưng tình tiết thì trùng lăp. Thực sự thì.....mình chẳng biết phải nói sao nữa! ^^~

snowna
09-07-2010, 10:42 PM
* Hunie liil.candy: thanks bạn đã chỉ ra cho mình, giờ mình đọc lại cũng thấy kỳ ^^

gooddythin_nd1996
10-07-2010, 09:29 PM
Híc lâu lắm mới thấy snowna tái xuất giang hồ :D
Tg bảo fic này sẽ không có hậu, vậy nghĩa là Thiên - Nguyệt sẽ không yêu nhau được à :(
Nếu không nhầm thì hình như bạn còn 1 fic từ lâu rồi chưa hoàn thành hay sao ý :D

snowna
11-07-2010, 04:12 AM
* khjxjnh: Thanks bạn, mình sẽ post nhanh thui :D he he.

* gooddythin_nd1996: Hi hi ừm, cái truyện trong folder NO TITLE FIC, Snowna không còn suy nghĩ ra được tình tiết cho câu chuyện nên đành lòng bỏ luôn :(. Bùn lém chứ nhưng mà không thể đòi hỏi cái óc mình nó hoạt động theo ý mình mún đc T_T. Bạn ủng hộ cho truyện mới của Snowna nhé ^^. Thanks! :D

[Bunny]
12-07-2010, 04:27 AM
Ss tui bị me con trai ten Thiên hay sao ay ta, ;)) truyện naò cũng nv nam chính là Thiên hết kà ;))

snowna
13-07-2010, 02:12 AM
* [Bunny]: Ủa? Em hem biết sis thích con trai tên Thiên à? ;)