Ðăng Nhập

Xem đầy đủ chức năng : Ngược sáng



*firefly
07-06-2010, 09:23 PM
Tên truyện : Ngược Sáng

Tác giả : *firefly

Thể loại: vớ vẩn và vụn vỡ

Tình trạng : Đã viết xong

Ghi chú không cần thiết : Nháp thôi

Thực ra thì...

muốn tặng một người từ tối hôm qua, nhưng viết hỗn mang quá, lại thôi. 2 chữ này nó chẳng thú vị gì để là một món quà :)



http://i131.photobucket.com/albums/p294/aohoatocroi/5cms.jpg

*

*

*


Vụn [ I ]

Nhân vật : Cô, và hắn


_Con bé đó xinh thế mà mày còn chê gì nữa?

_Cái tao cần không phải gương mặt, là cái đầu cơ

_Mày chảnh quá.
Mà nhân nói về “cái đầu”, không biết ai đang đứng cạnh mày à?

Im lặng

Tiếp lời:

_ IQ của tao là 126 mày ạ. Cho nên tao biết những thằng con trai như mày có thể quỳ xuống chân những con búp bê để tặng hoa, chứ không-phải-là-tao!

Hắn cúi người xuống, một bên đầu gối chống xuống đất… Tư thế long trọng như một hiệp sĩ khi trình diện với nữ hoàng.

_ Mày làm cái gì thế >.<

_ Buộc lại dây giày cho mày, nó bị tuột ra rồi kìa

Hơi choáng

Đứng lên, cười

_Tao không thích mày đâu. Hoặc là tao không cho phép tao được thích mày. Cho nên mau chóng kiếm một thằng nào đó đi, đừng đợi.

_Mày nói ai đợi, thằng điên!
Mày cũng đã có bạn gái đâu mà nói tao

_ Thì tao còn phải đợi

>.<

_Yên tâm, tao không đợi mày đâu mà lo

Im lặng

_Là tao đợi bạn trai của mày. Nói chính xác thì tao đợi mày có bạn trai đã.

_ Mày nghĩ tao là đứa con gái yếu đuối đến nỗi có zai thì mới sống được à, quá coi thường nhau rồi đấy

_ Đừng vội nổi đóa lên với tao thế.
Đơn giản là ở mày có một điều gì đó khiến cho tao không yên tâm, vậy thôi.
Nếu tao có bạn gái rồi, không thể lo lắng cho mày như bây giờ nữa

_ Cứ việc tự nhiên đi, tao cho phép đấy

_ Ta cần quái gì sự cho phép của mày.
Chỉ là có một lời tự hứa mà tao cần phải giữ…


* * *


Vụn [II]

Nhân vật : cô, và anh ta.

Người con trai này không có gì đặc sắc cho lắm trong cảm nhận của cô.

Nhưng cô vẫn chọn anh ta.

Đơn giản là vì cô đang cần gấp 1 người bạn trai.

Còn anh ta cũng đang cần gấp 1 cô bạn gái.

Cả 2 đều không yêu nhau, không bị cái sự phức tạp của tình yêu ràng buộc.

Cô không chuyển đến sống cùng với anh, nhưng thời gian cô ở trong căn nhà của anh còn nhiều hơn ở trong phòng của chính mình.

Cô lấy chìa khóa ở dưới chậu Bạch Trà

mở cánh cửa màu ghi

xếp đôi guốc của mình lên giá để giày dép, lúc nào cũng có một khoảng trống dành cho cô.

Cô đi chợ, nấu nướng,

đọc sách, dịch bài,

và hôn anh, mỗi khi anh đi làm về, như một nghi lễ.

Còn nhớ …

Lần đầu tiên anh nhìn cô bằng ánh mắt lạ

và hỏi cô, giọng rất ôn hòa : “Anh hôn em được chứ”

Cô chỉ lẳng lặng gật đầu, và nhắm mắt lại.

Thế là hôn nhau thôi…

Sự nhạt nhẽo của cô khiến anh lên tiếng hỏi :

“Đây là nụ hôn đầu tiên của em à”

Cô không phủ định, cũng không gật đầu.

Cô chỉ mơ hồ nhớ hắn, người đầu tiên đã chạm vào môi cô. Nhưng đấy cũng chẳng phải là hôn.

Chỉ là câu chuyện trẻ con trong những ngày rất cũ

mà …

cô cần phải quên.

Cô hôn anh

như một nghi thức để nhắc nhở mình

cô đang-là-ai và đang-ở-cạnh-ai.

***


Vụn [III]

Nhân vật : Cô, và hắn và “tình yêu”.

Cô không nhớ tên con bé người yêu của hắn. Cũng không muốn nhớ.
Cô tự ý đặt cho bé ấy một cái tên : “Tình yêu”.
“Tình yêu” - cái tên mĩ miều ấy sẽ ngày ngày nhắc với cô rằng : cô đã không còn là gì trong trái tim hắn nữa.


Nếu không thể là điều quan trọng nhất, thà chẳng là gì.

“Tình yêu” của hắn nhìn rất bắt mắt.

Thằng khờ! Thế mà suốt ngày cứ leo lẻo cái mồm rằng coi trọng cái đầu hơn nhan sắc.

Cô ghét hắn.



“Tình yêu” của hắn rất biết khẳng định quyền sở hữu.
Cứ nhìn thấy cô từ xa là “tình yêu” khoác lấy tay hắn, vội vàng.
Dở tệ, ai quan tâm!


Thằng bạn ngốc của cô đã đến với “tình yêu” ngay khi cô từ bỏ tình yêu chờ đợi suốt 19 năm qua.

Cô không có lỗi khi buông tay và tự giải thoát mình khỏi những điều vô vọng.

Thế mà…

mỗi khi hắn dắt tay cô băng qua ngã ba đường,

( Cũng tại hắn mà cô luôn lúng túng khi đứng trước ngã ba đường, không biết phải đi qua những làn xe kiểu gì)

_ Xem ra tao làm hư mày nhiều hơn mức tao tưởng.

“Làm hư”

Đấy là cái khái niệm mà hắn đã giễu cợt cô 19 năm nay. Hiện tại vẫn đang giễu cợt.

Cô chẳng biết đi xe máy. Vì có hắn đưa đi.
Cô thậm chí cũng không biết cách qua đường. Từ hồi còn bé xíu hắn đã giúp cô việc đó.
Cô không bao giờ phải lo lắng về hạn trả sách ở thư viện. Có hắn nhớ dùm rồi.

cô chỉ muốn đặt tay mình yên trong tay hắn, bất luận thời gian…



Hôm nay, cô đi xe bus, một mình, băng qua đường, một mình, trả sách ở thư viện – quyển sách quá hạn 3 ngày, cũng một mình.

Không có hắn, cô vẫn ổn, chỉ là thỉnh thoảng gợn lên cơn nhớ mà thôi…


***


Vụn [ IV]

Nhân vật : cô, và “tình yêu”


Hắn đưa “tình yêu” về nhà.

“Tình yêu” của hắn rất vui tươi chan hòa, rủ cô cùng ăn chung bữa tối.

Cô lắc đầu để tránh không làm cho mình khó xử.

Thế mà 2 kẻ kia vẫn cứ làm cho cô khó xử, khi mà họ ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường. Sau ô cửa kính trong suốt, cô thấy mắt mình rưng rưng.

Rất muộn đêm hôm ấy, hắn gọi điện nói với cô liên miên không dứt về “tình yêu”.

Rất sớm sáng hôm sau, "tình yêu" của hắn tìm đến gặp cô trong giờ nghỉ tiết 2 ở trường.

Khi chỉ có 2 người con gái với nhau, mọi việc trở nên đơn giản hơn và thẳng thắn hơn.

“Tình yêu” không cần phải miễn cưỡng nói cười với cô.

_Chị, từ nay chị tự đến trường được chứ? Em muốn Huy qua chở em.

Im lặng, rồi gật đầu.

_Em yêu anh ấy lắm.

Hắn mới chỉ có “tình yêu” được đâu chừng 1 tháng thôi mà? Đã đủ để “yêu lắm” ư?

_Thực ra thì em đã yêu đơn phương anh ấy từ hồi mới bước vào cấp III. Nhưng đi bên cạnh Huy lúc nào cũng có chị.

Vậy không phải 1, mà là 3 năm nhỉ. Còn cô, cô đơn phương đã 19 năm rồi, thậm chí còn nhiều hơn cả thế…

_Còn gì nữa không? – tim cô khe khẽ nhói, nhưng lời nói vẫn ngạo nghễ trên môi.

_ Anh ấy gọi điện cho em, nhưng khi nói lời chào tạm biệt thì…
anh ấy gọi tên của chị.

“Tình yêu” phải khổ sở lắm mới nói được tròn câu. Đó không hẳn là nỗi đau hay là hờn giận, cũng chẳng phải là là không-cam-lòng. Nét mặt của “tình yêu” mang một sắc thái phức tạp hơn…

_Tôi có thể làm được gì? – Cô nhận ra chính mình mới đang là kẻ-không-cam-lòng.

_ Chị hãy hạnh phúc, mà không cần có anh ấy tham gia vào hạnh phúc đó.
Chỉ có cách này thì cả 3 chúng ta mới không ai phải bất hạnh.

Hạnh phúc?

Không muốn “tình yêu” làm thức dậy những nỗi xót xa…

Cô gật đầu nhanh rồi bỏ đi.

Cũng được.

Cô sẽ mặc định cho mình một hạnh phúc nào đó

mà không có hắn…

lastday
07-06-2010, 10:03 PM
Cái này quen quen. Ah tôi không nói ban viết theo mô típ nào đâu nhá, mà tôi thấy quen quen cách viết thôi. *cười*

Đang nhớ ai đó, hay viết để tôi tìm đọc mà không chú tâm là có tôi. *lại cười*

Tôi sẽ đọc cho đến khi tôi tìm ra cái quen này, nên bạn viết cho hết nhá!

Elsie
07-06-2010, 10:20 PM
Đôi bạn ngớ ngẩn

Tình yêu ngớ ngẩn

Bài thi thử ngớ ngẩn >________<

P.s: Giọng văn của bạn ấy quá đặc biệt tới mức không chỉ 1-2 người nhận ra ^^

Tokki
07-06-2010, 11:45 PM
[ suy nghĩ ]

Cái tên quen quen. Cái tên tác giả cũng quen quen.

[ suy nghĩ ]

[ ngược sáng chói quá chẳng nghĩ được gì ]

[... ]

Emmerald
08-06-2010, 02:21 AM
bạn ấy, làm ơn hãy cho tớ biêt lý do vì sao mỗi khi đọc văn phong của bạn ấy là tớ lại muốn khóc thế này không :mecry:?

Bồ Công Anh
08-06-2010, 02:36 AM
..........
Fic:
Văn phong này! Nội dung này! Cách viết thật mới.

Tất cả đều khó hiểu và khó quên! Rất đặc biệt! ^^

*firefly
08-06-2010, 09:04 PM
Vỡ [ I]

Nhân vật : cô, và anh, và bầu trời sao đã mất.

*

Thế giới - trong cơn diệt vong.

Cô chạy băng qua những tòa nhà đổ nát hoang tàn, những con đường hấp hối…

Cô - trong cơn tuyệt vọng

Mặc kệ những tòa nhà đổ nát hoang tàn, những con đường hấp hối băng qua

Khi không còn điều gì để hi vọng hay bấu víu, cô đã gặp một người…

*

Ngồi trên vách nắng,

Anh đợi chờ một cái hẹn.

Bao tháng năm nay anh đã đi khắp các vùng trời, đi đến mỏi mòn thân xác và nghe trong tâm mình mục rỗng.

Không-thể-tìm-thấy, không-thể-gặp-gỡ…

bất kì ai.

Thế giới sụp đổ và vỡ vụn dưới chân anh.

Bây giờ, anh chỉ còn có thể ngồi trên vách nắng, đợi chờ một cái hẹn và cầu nguyện sẽ gặp được một người.

bất kì ai...

Cô đến,

tìm thấy anh, nhận ra anh, giữa những nỗi đau.


*

Nếu không thể là người cô yêu nhất, thì ai cũng như ai…

Nếu không thể là người anh yêu nhất, thì ai cũng như ai…

Nắm tay nhau, họ cùng băng qua nỗi cô đơn, thắp lên trong tim nhau hơi ấm để đi tiếp những tháng ngày…

Nhưng tận trong sâu thẳm, họ biết rằng bầu trời sao của anh và của cô, đã chết!


* * *


Vỡ [II]

Nhân vật : cô, và hắn

*

Khi cô đi hết những bậc cầu thang dẫn lên tầng 3, thấy cửa phòng mình không đóng.

Hắn ngồi trên chiếc ghế xanh, cái nhìn của hắn dường như bất động khi chạm vào bóng dáng cô.

Uể oải quăng túi xách về góc bàn hắn đang ngồi, cô lạnh nhạt :

“Biến về cho tao ngủ”

Rồi cô mặc kệ hắn, đi về phía giường, dẹp lũ thú bông sang một bên để tìm con gấu nâu, ôm lấy, mắt díp lại.

“Nhiều khi tao rất muốn giết mày”

Cô he hé mắt nhìn về phía góc bàn. Lúc này, hắn đã rời khỏi chiếc ghế mà đi về phía giường, thản nhiên ngồi xuống.

Cá sấu Ghenna lao về phía hắn.
Con CJ7 cũng trở thành vật thể bay không xác định.
Hello Kitty lao vun vút


“Mày bắt tao mua tặng mày một lũ gấu bông để rồi đem ném vào mặt tao như thế hả?!”

“Nhặt bọn nó lên giường cho tao rồi biến” – cô nhìn con gấu nâu lưu luyến trong cân nhắc : ném hay không ném.

“Trả lời tao, 2 ngày nay mày mất tích ở đâu?” – gạt con gấu nâu ra, gương mặt hắn áp sát gương mặt cô

“Nghĩ mày là bố tao à, biến về!”

Cô vênh mặt lên bướng bỉnh không chịu thua cái nhìn kia. Cho đến khi

hơi thở của hắn chạm nhẹ vào môi cô…

Cô cảm thấy người mình đông cứng lại, như một kẻ bị đóng băng.

“Ngốc, mày đang nghĩ gì trong đầu vậy. Nếu tao thật sự muốn hôn mày thì còn phải đợi đến hôm nay à?”

Lời của hắn chẳng khác gì một mảnh vỡ găm vào tim cô. Trái tim mà cô nghĩ rằng sở dĩ đập là vì niềm kiêu hãnh.

Cô choàng tay qua vai hắn, kéo hắn lại gần và đặt môi mình lên môi hắn.

Không có gì lãng mạn

Cũng chẳng rõ ai hôn ai.

Rất lâu sau, cô đẩy hắn ra :

“Thật thà đi, đâu phải là mày không muốn hôn tao”

Im lặng.

Thản nhiên.

“Ừh, tao xin lỗi vì đã nói dối ”

“Tao cũng xin lỗi, vì đã hôn mày”

Khi cánh cửa phòng cô đóng lại,

Khi mảnh vỡ trong tim cô được rút bỏ ra

Khi ấy...

Găm vào mắt cô là những mảnh xước ưu tư.

Cô biết …

Kể cả khi khóc, những mảnh xước ấy cũng không theo nước mắt mà tan.

Cô biết…

Phút giây môi cô chạm vào môi hắn

Phút giây cô cứu vãn niềm kiêu hãnh

Cô hủy diệt chính mình!

* * *


Vỡ [III]

Nhân vật : cô, và không ai.

*

Cô đứng ở bến xe bus.

Hắn đi đón “tình yêu”

Cô mải nhìn theo bóng chiếc xe của hắn mà lỡ mất chuyến xe của chính mình.

Việc hắn làm chỉ đơn giản là băng qua và biến mất.

Cô chạm khẽ ngón tay lên môi mình :

Đừng tin ở những nụ hôn

Hơi ấm nhạt rồi

Đừng tin ở tình yêu

Chỉ là mật ngọt ướp trên những lời gian dối.

Và…

Đừng tin vào những giấc mơ

Chúng có cánh!

*firefly
08-06-2010, 09:30 PM
@ lastday :

Viết xong [vụn], xong [vỡ].
Sẽ viết tiếp [tan], và cái cuối cùng là [ngược sáng] – nếu tớ còn đủ kiên nhẫn ôm đồm vào tất cả những rắc rối trên ^^

@ Elsie :

Cách viết ngớ ngẩn
Tác giả ngớ ngẩn
Elsie cũng ngớ ngẩn >.<

@ Ryu

Những dấu ngoặc vuông nhìn quen quen
Thực sự thích [ ] hơn ( )
Cũng giống như thích những bức ảnh ngược sáng hơn là những bức ảnh chụp thuận chiều ánh sáng.
Chỉ ngặt một điều là kĩ thuật không được tốt. Cho nên là, cho nên là … “Nháp” thôi ^^

@ Emm :

Cả bạn ấy cũng …
Trò chơi trốn tìm này thật là hết sức không thú vị :meo:

@ boconganh :

Cứ hiểu nó là những gì hết sức vớ vẩn và vụn vỡ thôi bca. Ngay cả ss khi viết xong cũng lăn tăn với chính mình :P

Mộc
10-06-2010, 10:38 AM
Điều tớ thích nhất trong truyện của bạn í

ko phải văn phong

ko phải nội dung

mà là cách suy nghĩ, "triết lý" sống của nhân vật

(hay của chính tác giả?)

^^

Emmerald
11-06-2010, 01:57 AM
Tớ thấy nó rất hay mà :sr:

Ơ mà, ai chứ bạn ấy thì ko khó để nhận ra chút nào :D. Mỗi tác giả đi vào lòng người theo cách khác nhau, và bạn ấy thì rất khác biệt :sr:.

Nhân vật là tính cách và suy nghĩ của chính tác giả, mà tớ thấy nhân vật nữ nào của bạn ấy cũng đều...khó nắm bắt như thế, thậm chí cả nhân vật nam cũng vậy.

Tớ thích nhất là những lúc chìm đắm của bạn ấy khi viết, và cả những lúc...tưng tưng cũng rất dễ thương :D

p/s: ko bao giờ biết khi nào là kết của bạn ấy cả, nó luôn mở ra một cái mới, tớ có cảm giác cả fic này cũng vậy =_________=

lastday
11-06-2010, 04:30 AM
Ừh, vậy tôi sẽ đọc đến khi mình vụn vỡ ra và đọc tiếp để ngược sáng. Được chứ *cười*

huyen nguyen
15-06-2010, 06:16 PM
bạn oi, bạn quen fic rùi ah ;(

*firefly
24-07-2010, 09:00 AM
Tớ - quay lại *Ngược sáng - với cái đầu hết sức bất thường

Viết tiếp [Tan] - cũng bằng một cái đầu hết sức bất thường

Rồi tớ lại vào đây - cám ơn những bạn đã rộng lượng với những dòng viết hết sức hồ đồ này - và biết ơn những bạn đã không ném đá cái truyện hết sức hồ đồ này :biểu_cảm:

Rồi lại... viết tiếp [Tan]

-------------------------------------------------

Bất thường! Muốn đập đầu vào đâu cho bình thường trở lại quá >.<

*firefly
24-07-2010, 09:18 AM
Tan [ I ]

Nhân vật : Cô và thế giới của anh

*

12 ô vuông màu xanh bước theo chiều ngang.
14 ô vuông màu xanh bước theo chiều dọc.
168 ô vuông màu xanh xoay xoay và biến ảo, cất giấu và che chắn cho một mảnh hình hài.
Ô cửa sổ màu xanh thẫm xoay nghiêng như một hình bình hành vuông vức, mở ra một mảnh trời cũ nát, rách bươm.

Cô vá víu lại thế giới của anh bằng đôi bàn tay của mười đầu ngón tay vụng dại.

Cô kết bạn với căn phòng.

Sự đồng cảm của những phút giây chờ đợi anh dài đằng đẵng khiến cho tình bạn nảy sinh từ cơn cớ lạ lùng ấy bỗng chốc đơm hoa đồng điệu.

Căn phòng là cả một sự trống rỗng
Cô cũng là cả một nỗi cô đơn

Thế là hài hoà nhau


Khi cô cảm thấy buồn
thì căn phòng cũng tự dưng mà u tối.
Khi ánh sáng chạm vào
ánh sáng tắt lịm!


* * *


Tan [ II ]

Nhân vật: Anh, và "Giấc Mơ"


*

Nhạy cảm, cả tin, đầy bất trắc lẫn những điều khát khao…

Anh không thể nào nắm bắt

Bởi vì cô là một Giấc Mơ.

Lâu lắm rồi anh mới lại mơ một Giấc Mơ về hạnh phúc. Phúc giây ở bên người con gái này, mọi thứ tất thảy đều trở nên bềnh bồng…

Người con gái ấy đi lạc vào thế giới 168 ô vuông màu xanh của anh, xoay ngược lại những điều bất trắc, biến ảo nỗi cô đơn và đổi chiều mất mát…

Người con gái ấy đọc được câu chuyện cũ trong mắt anh bằng đôi mắt cô độ lượng.
Thế là những mảnh vụn vỡ hay là những nỗi đau tan đi, chỉ còn lại bên anh một "Giấc Mơ" này...

Hơn tất cả mọi khao khát ước vọng đã có trên đời, sẵn sàng đánh đổi, trả mọi giá và bằng mọi phương cách - anh muốn “Giấc Mơ” của mình Phải-Hạnh-Phúc.


* * *

Tan [III]

Nhân vật : “Tình yêu”

*

Càng những điều không thuộc về mình, lại càng khát khao sở hữu.

Đấy là lí do tại sao “Tình yêu” không-muốn-buông-tay.


.
.
.

“Việc San yêu anh chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng phong phú của em thôi”

“Thế còn việc anh yêu San thì sao?”

.
.
.

“Tình yêu” hỏi một câu giản dị cuối cùng. Huy thì im lặng. "Tình yêu" biết, ở một vài tình huống, Im-Lặng cũng có thể coi là một câu trả lời.


Không muốn, nhưng rốt cuộc thì vẫn phải buông.

Có khát khao sở hữu đến đâu, “Tình yêu” cũng không thể lập trình mình cùng với nỗi cô đơn ướp mật.

Thì thôi, trả lại Huy với tự do. Cảm giác ấy cũng giống như việc bất ngờ xoay nhẹ chiếc nhẫn thần ở ngón tay áp út, cảm nhận nhịp đập tung cánh của loài chim được trả về với bầu trời.

Chỉ có điều thế gian mọi sự vốn dĩ công bằng. Hạnh phúc nào cũng đều có cái giá phải trả. Điều ước nào cũng cần thiết một đánh đổi tương xứng...

Chiếc nhẫn của “Tình yêu” không tự do, không bay bổng mà rơi tõm xuống mặt nước hồ sâu thẳm và đen lạnh.

Khi giấc mơ được toại nguyện thì lẽ dĩ nhiên, phép màu tan biến.

Fall Cloud
25-07-2010, 07:14 AM
Mình thích lắm :) những điều bạn viết ấy ;)
không đơn giản chỉ là truyện, là ở cả trong truyện, bên truyện và ngoài truyện :)

xúc cảm quá...

Tình yêu

nhim'
25-07-2010, 07:35 AM
Ko biết nói gì.

Cũng ko biết nhận xét gì.

..

Ừm, tớ chỉ thấy fic đặc biệt.

Bạn ấy biết ko, tớ luôn mong một câu chuyện như thế. Kể cả khi..."thằng ấy" của tớ có thể "ngu ngốc" ko bao giờ nhận ra.

..

Đánh trúng tâm trạng rồi.

Còn ngược sáng nữa đúng ko?

*firefly
28-02-2011, 06:12 AM
ngược Sáng.


Lẽ ra đoạn viết này không nên xuất hiện. Chỉ nên giữ lại cho riêng mình thôi.

Bởi thời gian đã êm trôi, và ngày hôm qua đã yên nghỉ rồi…


.
.
.


chỉlànỗicôđơnđanglenlỏitrongtừngkẽh ởcủaconchữ,lấnlướttoànbộcơthể
…vàngủlạitrongtừngkẽtếbàocủamộtc onbékhátyêu![/COLOR]


http://i131.photobucket.com/albums/p294/aohoatocroi/Bi.jpg

in-this-photo:Bi



*

*

*


Cô, 5 tuổi, lần đầu tiên được mẹ dắt đi học Mẫu giáo, khóc òa lên tức tưởi. Chuỗi âm thanh đang cố sức gào lên từ cái miệng rất không biết điều kia chẳng phải là “Con-muốn-về-với-mẹ” mà là “Con-muốn-về-với-Huy”.


Hắn, 6 tuổi, nín thở vì hồi hộp, vừa thoáng chút tự hào, lại vừa cảm thấy mình đang bị ràng buộc bởi chuỗi phiền phức không thể buông tay. Hắn dắt cô đi học lớp Mẫu giáo. Cô nhìn hắn, chẳng chút cảm thông mà còn ra sức dọa dẫm không thương tiếc: “Mày về tao sẽ khóc”.

.


Cô, 5 tuổi, lẽo đẽo theo đuôi hắn đến trường: “Mày không cho tao đi cùng, tao khóc.”


Không chịu nổi cô, cả 2 mẹ quyết định cho cô đi học sớm 1 năm, cùng hắn.


Hắn, 7 tuổi, mặc kệ bọn bạn bè trong lớp rùm beng ầm ĩ chuyện cô với hắn là vợ chồng. Cô tỉnh bơ miễn nhiễm với mọi lời đồn, tiếp tục lên cơn đành hanh với hắn hết trận này đến trận khác. Sau khi nghe nhàm tai khẩu khí của hai đứa trong những cuộc cãi cọ, quăng qua ném lại một mớ mày tao chí tớ vào mặt nhau, lũ bạn bè chán chẳng buồn trêu cô và hắn thêm bất cứ điều gì nữa.


.


Hắn, 13 tuổi, ăn một cái tát từ bàn tay mà hắn vẫn thường nắm lấy trong những tháng năm qua. Hắn không đánh con gái, nhưng cô nhất định không phải con gái, có thể đánh.


Cô, 12 tuổi, ném cành hồng xuống đất và dẫm chân lên. Hóa ra đây là lí do của cái tát. Hắn bỏ tay xuống. Không nỡ. Không đánh được. Nhưng sĩ diện của 1 thằng con trai khiến hắn bỏ rơi cô.


Hắn, 13 tuổi, hạ quyết tâm sẽ-không-mềm-lòng khi thấy cô lơ ngơ đứng giữa ngã ba đường. Cuối cùng, vẫn phải chạy tới, nắm lấy bàn tay đã tát mình, nhìn vào cái sinh vật đẫm nước mắt đang ở bên cạnh mình, không mềm lòng không được…



“Tao chỉ bỏ qua cho mày một lần thôi”.


.


Hắn, 15 tuổi, băn khoăn hỏi xin cô một cái hôn.

Cô, 14 tuổi, không do dự, bảo hắn nhắm mắt lại.

Hắn, 15 tuổi, bị cô cắn một cái đau đến nhớ đời.


.


Hắn, 17 tuổi, hỏi cô : “Hoặc là mày yêu tao, hoặc là để tao tự do đi yêu người khác.”

Cô, 16 tuổi, thốt ra câu trả lời đập thẳng vào mặt hắn tất cả nhẫn tâm: “Đây chắc chắn là lời tỏ tình ngu nhất mà tao được nghe.”

Cũng giống như ấn tượng về cái gần như là nụ hôn đầu tiên, cô làm hắn đau đến nhớ đời.


.


Hắn, 18 tuổi, giật lấy tờ đăng ký nguyện vọng thi Đại học của cô và tự tiện điền tên trường.

Cô, 17 tuổi, khóc lóc như mưa và thề sẽ hận hắn.

Hắn biết cô khát khao thi vào trường Đại học V, nhưng đấy không phải nơi hắn sẽ thi vào. Với cá tính của mình, cô sẵn sàng đánh đổi cả ước mơ để làm cái bóng lẽo đẽo theo hắn như 17 năm qua đã từng. Hắn không cho phép nữa. Cô phải bước trên đôi chân của cô, trên con đường dành cho cô chứ không thể lấy hắn làm tâm điểm cuộc đời lâu thêm được nữa.


Hắn, 18 tuổi, dậy sớm đưa cô đi học rồi phóng xe như điên đến trường của mình, theo một hướng hoàn toàn ngược lại. Tan học, hắn lại phải đi ngược cả quãng đường gần 2 chục cây số để đến đón cô. Đó là cái giá hắn phải trả cô, cho việc hai đứa không thể học cùng nhau.


.


Cô, 19 tuổi, trốn “một thằng dở hơi” [ cách gọi của cô về đứa con trai theo đuổi mình] ở bên nhà “một thằng dở hơi khác” [cách cô vẫn thường gọi hắn].

Hắn, 20 tuổi, phải lẽo đẽo bò sang nhà đối diện lấy cho cô con gấu nâu, nếu thiếu nó, cô không ngủ được. Còn hắn thì ôm gối ra nằm sofa vì giường đã bị cô chiếm giữ. Hắn có thể giải quyết một cách đơn giản cái đuôi của cô, chỉ cần ôm cô một cái rồi khẳng định cô là của hắn, thách thằng nào dám… Cơ bản là hắn không thể đùa giỡn với cô về vấn đề tình cảm, hắn đã có đủ những bài học nhớ đời.


Loại người như cô và hắn, chẳng thể nào yêu nhau được, và cũng chẳng thể nào yên lòng về nhau được...


.


Cô, 19 tuổi, giới thiệu người yêu với hắn. Sự ngạo nghễ trong ánh mắt cô vẫn luôn khiến hắn không an lòng. Nhưng người con trai kia, anh ta sở hữu cái nhìn khiến người đối diện có thể tin tưởng mà giao cho anh ta gìn giữ hộ mọi kho tàng châu báu của mình.


.

.

.


Hắn, 20 tuổi, được trả tự do khỏi mối tình đầu để nếm hương vị của… mối tình thứ hai.

Cô, 19 tuổi, nhớ hắn đến từng phút giây trong cuộc đời.


.


Hắn, 20 tuổi, khi không còn cô bỗng cảm thấy mình mất mát.

Cô, 19 tuổi, còn quá trẻ để tiếp tục sống mà quên lãng đi tình yêu.


.


Hắn, 20 tuổi, tại vì cô mà buông rơi.

Cô, 19 tuổi, bước ra từ ánh sáng ngược : “Nếu mày yêu đứa con gái khác, tao sẽ khóc.”


Hắn, 20 tuổi, cố nén những xao động trong lòng : “Đây chắc chắn là lời tỏ tình ngu nhất mà tao được nghe.”


Cô, 19 tuổi, bỏ đi.


Hắn, 20 tuổi, căm ghét cô vì quá dễ dàng từ bỏ, như là đã từng căm ghét chính bản thân hắn.


Cô, quay lưng lại với ánh sáng : “Coi như tao chưa nói gì”.


Hắn, gạt đi giọt nước mắt đầu tiên rơi trên má cô :
“Nếu như mày đổi cách xưng hô thì tao sẽ suy nghĩ lại.


…nếu như em đổi cách xưng hô thì anh sẽ suy nghĩ lại.”


.


Cô, 19 tuổi, nguyền rủa những lời mình đã nói ra trong cơn ngu dại.


Hắn, 20 tuổi, vòng tay qua và hôn lên môi cô. Phải đến lần thứ 3 hắn mới là người chủ động.



Hắn sẽ yêu cô, tại sao không? Đã và đang đấy thôi!



[ END. ]

...Meme...
28-02-2011, 06:30 AM
*Rớt

*Uỵch uỵch uỵch

Bạn ấy vẫn vậy đom đóm à, vẫn phải khiến người đọc mỉm cười và xao động trong những mảng ký ức rời rạc như thế.

Chậc, tớ vẫn luôn bị cái nhẹ của bạn hút như thiêu thân lao vào lửa vậy (>.<).

Thôi thì tình cờ một ngày thấy lại đây, tớ nên dừng lại đúng lúc, kẻo để thói xấu nổi lên thì tệ lắm ý :sr:

[K]shadow
28-02-2011, 07:31 AM
Tớ thích " ngược sáng" . Thank tg nhiều ^^

*firefly
28-02-2011, 10:35 AM
Huhu, ko biết hht đang bị làm sao í mà tớ đăng nhập mãi mới vô được :mecry: Thế là lại hoàn thành được thêm 1 truyện ( ngắn) nữa rồi, thật là sung sướng :dance:

Dạo này cứ hâm hâm sao á, viết toàn những điều kì kì không đâu thôi :rain: Rớ phải fic nào nữa chắc lại tiếp tục cái đà tưng tửng có dư này ^^ Tớ đã bảo mà, tác giả ko bỏ rơi fic, chỉ xếp xó thôi :P :ngụy_biện_ngụy_biện:

Mà mỗi lần log-in bằng cái nick này, cứ nghĩ đến me ớh, chắc tại cái bài hát về bọn đom đóm mà bạn ấy dịch ngày nào í :X

Mỗi lần viết xong được một truyện nào, rất phất khích :blushing: Thế mờ hht nó lại đơ ngay phút này mới mất hứng chứ :meo:

Phiêu Linh
28-02-2011, 06:45 PM
Thế nhé, được đọc hết rồi này :hum:

Hai "đứa" trong đây rỗi rãi và dở hơi hết chỗ chê :cr:

*firefly
01-03-2011, 06:13 AM
@ Phiêu Linh: Bạn nói thế 2 đứa nó lại tủi thân đòi bỏ nhau thì khổ mình ớh, mãi mới dụ được tụi nó yêu nhau để kết được truyện :D

muh Phiêu Linh là gì ta? linh hồn phiêu lãng/ bạt /du???

lastday
01-03-2011, 06:41 AM
Lâu quá không onl, quên mất *Ngược sáng rồi, nhờ bạn Dây mới nhớ ra :timvo: Lại phải chờ có thời gian để được ngược sáng một lần nữa vậy *ôm ôm

Sọ Dừa
01-03-2011, 06:51 AM
ườ, ban đầu cứ lẩn quẩn, đọc đến hơn một nửa mới nhận ra bạn firefly là ai. Ất ơ...

nhẹ nhàng quá bạn ấy, vì thế nên tớ ghét cái này, bạn ấy ạ :-<

Phiêu Linh
01-03-2011, 09:11 AM
Phiêu Linh ấy àh? Mình rất thích từ này. Mình thấy nó nửa ma quái như bạn ấy nói, nửa lại bềnh bồng, tha thẩn, nhẹ nhàng, khó năm bắt!

Mình không thích cắt nghĩa nó theo 1 cách rõ ràng. Cứ thích hiểu nó theo nghĩa-mà-mình-cảm-nhận-khi-nghe-thấy-nó :)

Gió Lạ
01-03-2011, 10:17 PM
Ko biết nói thứ gì ::D
Yêu NGược sáng
Yêu luôn ai đó viết ra nó
Ta cũng thử đi ngược coi sao

Gió Lạ ~