ngoc_iu_anh
06-06-2010, 12:00 PM
mình ghét gia đình mình..
ghét cs này...
ghét sự giả tạo...
mình ghét những con người luôn cho mình cái quyền áp đặt người khác...
ghét tất cả...
mình không biết phải làm gì nữa...
thật sự...
cuộc sống này sao tồi tệ thế chứ....
sao bất công thế và giả dối một cách trắng trợn tới như thế....
mình đã cố gắng...
đã mạnh mẽ đủ để tồn tại...
ấy vậy mà tới lúc này mình lại cảm thấy mệt mỏi...
thấy gượng ép quá...
mình ghét mẹ...ghét thấy người con gái giả dối như mẹ...
mình ghét ba...ghét con người vô tâm và vũ phu....
ghét hết những con người giả dối và ích kỉ...
ghét hết những con người không biết nghĩ cho người khác...
ghét hết những người chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta...
nói chung là ghét cuộc đời này...
người bạn mà mình tin tưởng nhất quay lưng lại vs mình mà mình không thể nào ghét được nó...
mình không dám gặp nó vì sợ...thấy nó mình lại mềm lòng...lại khóc...mà thật sự mình không mún khóc trước mặt người đã làm mình khóc...
mình phải làm gì bây giờ....ừ...ghét lắm...nhưng mà cũng yêu lắm...cũng thương lắm và cũng lo lắng lắm chứ...
mình đâu mún mẹ không ngủ vì mình...đâu mún mẹ phải bùn vì mình...đau mún một ai đó vì mình phải khổ....
mình đâu mún nói những lời cay nghiệt về con phượng cho dù đó là sự thật...
mình đâu mún để mẹ bít mọi sự thật...
mẹ cứ quí ông ý...cứ tin ông ý mà đâu bít ông ý đã làm gì vs mình và trang...mình hân ông tâm...ghét ông tâm và căm thù ông tâm...có lẽ...chỉ hai chị em mình mới hiểu nhau ma thôi...
mẹ tát mình vì chú ấy...cũng đâu bít ở phòng hát chú ý định làm gì mình...thật ngược đời...
mình có là gì đâu chứ...
ba biết chuyện mà cũng coi như không...thật nhu nhược...đáng khinh...thế mà là một thằng con trai...mình thấy mình không giống ba mẹ tí gi..có khi...mình không phải con của ba mẹ thật nên ba me mới đối xử như thế vs mình...
ngày xưa...ba mẹ quí mình...chỉ vì sĩ diện...vì mình ngoan...mình học giỏi...mình được nhìu thầy cô và mọi ng quí...còn giờ...mình hư...mình phá phách...mình không được hs giỏi...
lúc nào mẹ cũng so sánh mình vs anh ấy...nào thì anh ấy học giỏi...nào thì ngoan...mình ghét bị so sánh như thế...
sở thik của mình thì ảnh hưởng gì tới mẹ chứ...tại sao lại cấm...lại áp đặt mình...tại sao ép mình...
cái trang thi được trường múa thì đã sao mà cứ tỏ ve k thjk...tai sao...
ba mẹ chỉ có tú anh thôi...nó hiền...nó ngoan...còn mình và trang chẳng là gì...thế mà...khi mình tự tử còn cứu làm gì...còn tát mình và giận 1 tuần k nc vs mình nữa chứ...nực cười...
lại còn cả dì cún nữa...đọc trộm nhật kí của mình...bít chuyện mình đã...thế mà không bít mình đã đau khổ ntn...sợ ntn...lại còn nói vs bà ngoại...thế là bà hỏi mình hồi tết làm mình sợ...
dì luyện nữa...chỉ ăn bám bà...bà mình gài rồi...thế mà vẫn phải phục vụ nhà dì ý...
bác chỉnh thì sợ vợ...để con mụ hằng đáng ghét ấy ngày càng hống hách...
bác nghiêm thì gió chiều nào theo chiều ấy...
thế đây...có phải là gia đình không nhỉ...có phải là ruột thịt của nhau k....
tại sao...ai cũng đối xử vs mình như thế...
mình không cần sự quan tâm giả vờ bề ngoài để mọi ng nhìn vào...
không cần cái cuộc sống giả dối như thế...
mình cần sự thật lòng...chân thành...không toan tính...không nhỏ nhen...
vậy mà khó quá đi...tai sao cứ phải chà đạp lên nhau để sống...vì sao cứ phải lừa dối mình...
gia đình...bạn bè...tại sao...tại sao lại như vậy...
mình đã tự hứa không bao giờ gục ngã...mình sẽ cố gắng...sẽ vững vàng...sẽ cứng rắn...nhưng không hiểu vì sao sau những nụ cười giả tạo để ng khác nghĩ mình không yếu mình lại cảm thấy thật khinh tởm mình...
mình phải làm sao bây giờ....
ghét cs này...
ghét sự giả tạo...
mình ghét những con người luôn cho mình cái quyền áp đặt người khác...
ghét tất cả...
mình không biết phải làm gì nữa...
thật sự...
cuộc sống này sao tồi tệ thế chứ....
sao bất công thế và giả dối một cách trắng trợn tới như thế....
mình đã cố gắng...
đã mạnh mẽ đủ để tồn tại...
ấy vậy mà tới lúc này mình lại cảm thấy mệt mỏi...
thấy gượng ép quá...
mình ghét mẹ...ghét thấy người con gái giả dối như mẹ...
mình ghét ba...ghét con người vô tâm và vũ phu....
ghét hết những con người giả dối và ích kỉ...
ghét hết những con người không biết nghĩ cho người khác...
ghét hết những người chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta...
nói chung là ghét cuộc đời này...
người bạn mà mình tin tưởng nhất quay lưng lại vs mình mà mình không thể nào ghét được nó...
mình không dám gặp nó vì sợ...thấy nó mình lại mềm lòng...lại khóc...mà thật sự mình không mún khóc trước mặt người đã làm mình khóc...
mình phải làm gì bây giờ....ừ...ghét lắm...nhưng mà cũng yêu lắm...cũng thương lắm và cũng lo lắng lắm chứ...
mình đâu mún mẹ không ngủ vì mình...đâu mún mẹ phải bùn vì mình...đau mún một ai đó vì mình phải khổ....
mình đâu mún nói những lời cay nghiệt về con phượng cho dù đó là sự thật...
mình đâu mún để mẹ bít mọi sự thật...
mẹ cứ quí ông ý...cứ tin ông ý mà đâu bít ông ý đã làm gì vs mình và trang...mình hân ông tâm...ghét ông tâm và căm thù ông tâm...có lẽ...chỉ hai chị em mình mới hiểu nhau ma thôi...
mẹ tát mình vì chú ấy...cũng đâu bít ở phòng hát chú ý định làm gì mình...thật ngược đời...
mình có là gì đâu chứ...
ba biết chuyện mà cũng coi như không...thật nhu nhược...đáng khinh...thế mà là một thằng con trai...mình thấy mình không giống ba mẹ tí gi..có khi...mình không phải con của ba mẹ thật nên ba me mới đối xử như thế vs mình...
ngày xưa...ba mẹ quí mình...chỉ vì sĩ diện...vì mình ngoan...mình học giỏi...mình được nhìu thầy cô và mọi ng quí...còn giờ...mình hư...mình phá phách...mình không được hs giỏi...
lúc nào mẹ cũng so sánh mình vs anh ấy...nào thì anh ấy học giỏi...nào thì ngoan...mình ghét bị so sánh như thế...
sở thik của mình thì ảnh hưởng gì tới mẹ chứ...tại sao lại cấm...lại áp đặt mình...tại sao ép mình...
cái trang thi được trường múa thì đã sao mà cứ tỏ ve k thjk...tai sao...
ba mẹ chỉ có tú anh thôi...nó hiền...nó ngoan...còn mình và trang chẳng là gì...thế mà...khi mình tự tử còn cứu làm gì...còn tát mình và giận 1 tuần k nc vs mình nữa chứ...nực cười...
lại còn cả dì cún nữa...đọc trộm nhật kí của mình...bít chuyện mình đã...thế mà không bít mình đã đau khổ ntn...sợ ntn...lại còn nói vs bà ngoại...thế là bà hỏi mình hồi tết làm mình sợ...
dì luyện nữa...chỉ ăn bám bà...bà mình gài rồi...thế mà vẫn phải phục vụ nhà dì ý...
bác chỉnh thì sợ vợ...để con mụ hằng đáng ghét ấy ngày càng hống hách...
bác nghiêm thì gió chiều nào theo chiều ấy...
thế đây...có phải là gia đình không nhỉ...có phải là ruột thịt của nhau k....
tại sao...ai cũng đối xử vs mình như thế...
mình không cần sự quan tâm giả vờ bề ngoài để mọi ng nhìn vào...
không cần cái cuộc sống giả dối như thế...
mình cần sự thật lòng...chân thành...không toan tính...không nhỏ nhen...
vậy mà khó quá đi...tai sao cứ phải chà đạp lên nhau để sống...vì sao cứ phải lừa dối mình...
gia đình...bạn bè...tại sao...tại sao lại như vậy...
mình đã tự hứa không bao giờ gục ngã...mình sẽ cố gắng...sẽ vững vàng...sẽ cứng rắn...nhưng không hiểu vì sao sau những nụ cười giả tạo để ng khác nghĩ mình không yếu mình lại cảm thấy thật khinh tởm mình...
mình phải làm sao bây giờ....