Thiên Nha
09-05-2010, 06:32 AM
Author: Tiana
Status: Completed
Genre: well, trí tưởng tượng được vận dụng một cách tối đa (thật ra tớ cũng băn khoăn về nó) :sweat:
Rating: nope
Summary:
Bạn nghĩ gì nếu được trở về quá khứ
và học cách "làm quen" với tuổi thơ của mình
...với những phân tử không khí là thứ tạo nên hình hài của bạn?
Vì đó là món quà được gửi từ
Quá Khứ
Khe nứt lan rộng hơn…
“…cái chết mà bạn phải chịu đựng lại là nỗi đau của chính họ…”
“Quá khứ là không thể thay đổi, nó cũng không cho cậu cái quyền được chối bỏ, nhưng cậu được quyền hỏi về những sai lầm của nó, phải không?”.
Bức tường cũng đến lúc phải…đổ…
__________________________________________________ ___
Part 1
Tôi không có cha.
Tôi cũng không nói là ông đã mất, bởi như vậy thì các bạn vốn chẳng có lý do gì để có mặt ở đây cả
Mà tôi cũng không nói là câu chuyện xoay quanh cha tôi đâu nhé!
Nói rõ hơn, ông ấy đã bỏ mẹ con tôi để lấy người đàn bà khác, lúc tôi mới sáu tuổi. Và trong cái trí nhớ ngây dại ấy, tôi chỉ biết là mẹ tôi nói cha sẽ không bao giờ hiện diện trong cuộc đời chúng tôi nữa.
Đó cũng đồng nghĩa với việc, trong từ điển mang tên sáu tuổi của tôi, mẹ đi đôi với công việc.
Ít ra tôi đã hiểu thế nào là “chế độ độc tài tình cảm” của người lớn đối với “con người bé nhỏ” ngốc nghếch là tôi!
Cũng tức là, trong từ điển của tôi, tôi yêu ông nội nhất! Tôi cũng yêu mẹ, nhưng tôi yêu ông nội nhất, vậy đấy…
Chúa cũng mang ông đi…
…
“Mày là đồ không cha!”.
Đôi mắt đen láy giương lên nhìn bọn chúng một cách khinh bỉ.
“Láo hả? Không có cha dạy dỗ hoá ra lại như thế này à?” Nó ghé sát vào tai con bé rồi cắn một nhát.
Những gì nó nói khiến con bé tan vỡ…hệt như bong bóng xà phòng…
…
Tôi tỉnh dậy, thoát ra khỏi những hình ảnh của quá khứ mà tôi thấy trong cơn mộng mị, xung quanh tôi…
Là không khí, theo đúng nghĩa của nó, thì tôi đang lơ lửng, lơ lửng theo nghĩa đen…
“Gì đây? Gì vậy chứ?”
Tôi buông thõng người xuống một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh – nơi mà thân xác tôi đang nằm.
. . .
Một tiếng “cạch” rất khẽ, cô y tá bước vào phòng, bỏ qua sự có mặt của một con người cô đơn bên giường
“Này, cô ơi!”
“…”
“Cô ơi, cô đừng đùa cháu chứ!”
“…”
Cô bước ra khỏi phòng và đóng khẽ cánh cửa cam đáng ghét ấy. Dù sao, cám ơn cô đã cho tôi biết. Bây giờ...
…Tôi mang tên vô hình
. . .
Nhợt nhạt, chính xác là cái từ dùng để miêu tả nó lúc này, nhợt nhạt.
Cả thân xác lẫn linh hồn nó, đều nhợt nhạt
Nhợt nhạt đến mức nó sợ chính bản thân mình...
. . .
Tôi thấy sợ, sợ chính bản thân mình, bất lực trước viễn cảnh “chúng tôi” không còn là một…Và…
Sợ mẹ tôi cô đơn...
. . .
Có ai nói với bạn về cảm giác cận kề cái chết chưa?
Nói thật nhé, nếu có lúc ấy thật, thì tôi dám nói với bạn rằng, điều khiến bạn lo sợ cái chết không phải là cái chết, mà là sự sống…
Sự sống của người mà bạn yêu thương nhất
Cảm giác mà họ chịu đựng sẽ biến tâm hồn họ thành một bao tải nặng trĩu cô đơn
Cuộc sống mà họ chịu đựng sẽ biến con người họ thành một con búp bê trống rỗng
Còn cái chết mà bạn phải chịu đựng lại là nỗi đau của chính họ…
Nếu ngày mai là ngày cuối cùng của bạn, nếu chiếc đồng hồ cát là phần rơi vãi duy nhất mà bạn có, tôi biết bạn sẽ không lãng phí nó. Không bao giờ.
Nhưng tôi, xin lỗi bạn, tôi không như thế, không thể như thế…bởi bây giờ tôi chỉ là hàng vạn những phân tử không khí được biến thành một linh hồn mà thôi…Và tất cả tôi có thể làm bây giờ là nhớ…
Tôi cố nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó…
…
Nó ngồi trong chiếc ô tô mẹ lái, tay ôm hộp bánh kem, sinh nhật năm nay cũng là lần đầu tiên mẹ về ăn sinh nhật với nó.
Cám ơn hãng Air-line đã hoãn chuyến bay đi New York của mẹ!
Nó đã hạnh phúc và vui mừng biết bao
Nhưng niềm vui, bạn biết đấy…
Chúa mang đến hạnh phúc cho mọi người
Tất nhiên không ai là ngoại lệ
Cũng tức là, quỷ Satan cũng có quyền thực hiện cái “hạnh phúc” của nó
Cái “hạnh phúc” ấy lại mang tên Tai Hoạ…
. . .
Mẹ tránh một em bé đột ngột chạy ra đường, chiếc xe trượt dài một quãng rồi đâm vào một chiếc ô tô khác đang đậu bên vỉa hè, tôi nghe thấy tiếng la, tiếng mẹ tôi gọi tôi…trong mơ hồ.
. . .
Thiếp đi trên chiếc ghế sofa đặt sát cửa sổ, việc cố gắng nhớ lại vụ tai nạn khiến tôi mệt mỏi…
. . .
Nhiệt độ ấm dần lên nhanh chóng, xoá tan đi cái bầu không khí lạnh lẽo bất tận
Nó he hé mi mắt rồi quay ra phía sau để tránh cái ánh sáng chói mắt…
. . .
“Người ta đổi sơn tường màu vàng lúc nào vậy nhỉ?”
. . .
Quay đầu lại…
. . .
“Ông nội!”
. . .
Ông đang đứng trước mặt nó, ông đang cười và vuốt mái tóc nó. Nó ôm chầm, vội vàng tóm lấy ông hệt như một con hổ nhỏ trông thấy mẹ.
. . .
Tôi sợ ông đi mất, sợ ông bỏ lại tôi cô đơn trên thế gian này
Tôi muốn giữ ông thật chặt…
“Cháu gái bé bỏng của ông!”
. . .
Nó thủ thế, ôm chặt ông hơn
. . .
“Ông không đi, ông sẽ ở đây với cháu”.
Tôi buông ông ra, vì tôi biết, ông không nói dối tôi. Không bao giờ.
Ông mặc một bộ áo trắng, chính xác hơn là một cái váy ống thẳng tuột xuống chân và một đôi cánh, chiếc vòng lơ lửng tỏa sáng trên mái tóc bạc.
Bất chợt tôi nhìn lại mình…
. . .
“Cháu ghét ông”. Cái nỗi sợ to đùng trong đôi mắt nó…
“Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Ông mỉm cười trấn an nó
“Ông ơi, ông ở lại với cháu luôn đúng không, đúng không ông...”
“Với cháu lúc này thì chắc là không thể nhanh hơn, cháu yêu, chúng ta có 3 ngày”. Giọng ông lạnh tanh cố tỏ ra cương quyết
“Hãy sống thành thật với chính mình, ông yêu quý của cháu”. Nó cố tỏ ra tinh quái. “Sáu ngày, ông nhé, ít thế thôi…”
. . .
Ông khẽ thở dài, ôm tôi vào lòng, hệt như cảm giác ngày xưa khi ông che chở cho tôi mỗi lần bị ức hiếp…
. . .
Không gian xung quanh tôi bỗng nhiên thay đổi, không còn căn phòng trắng hiện đại mà thay vào đó là một bầu trời trong xanh, dưới chân tôi, cái thế giới bao la rộng lớn ấy giờ chỉ là một mô hình nhỏ xíu, tưởng chừng như chỉ cần hất tay là chúng đổ vỡ.
Vậy mà bao lâu nay, tôi lại phải thu mình trong cái mô hình bé nhỏ ấy.
Vậy mà bao lâu nay, tôi sợ hãi cái mô hình bé nhỏ xấu xí ấy…
Ông cho tôi một chiếc chìa khóa vàng, và ông chỉ về phía những đám mây, nơi một chiếc cổng màu trắng xuất hiện
. . .
Nó nhìn ông, bối rối
. . .
Tôi muốn ông đi cùng với tôi, nhưng ánh mắt ông nói tôi hãy đi qua đó. Một mình.
Ông nghĩ tôi can đảm lắm hay sao, khi tôi chỉ mới bắt đầu vai trò của một linh hồn…
Dù sao, tôi vẫn bước đến bên chiếc cổng. Nó to lớn như một tòa nhà, còn tôi chỉ là một con người nhỏ bé ở trong tòa nhà ấy
. . .
“Ổ khoá đâu nhỉ?” Nó nhìn toàn nhà bối rối.
. . .
“Ông ơi, ổ khoá ở đâu?” tôi quay lại nhìn ông, vẻ dò hỏi.
. . .
Ông nhìn lên trên, ra hiệu cho nó.
. . .
Lên đến giữa cánh cửa, tôi thấy một ổ khóa màu vàng mang hình cây thánh giá, và tôi tra chìa khóa vào.
Cửa mở...
Tôi đang lơ lửng giữa bầu trời Châu Âu
Ngày 16-9-1920. New York.
“Tại sao mình lại có ý niệm đó nhỉ?”
. . .
Nó thích thú lướt qua các nhà hàng lớn, rong ruổi trong những cửa hàng pizza thơm nức từ xa, “lăng quăng” trong cảm giác window-shopping, bắt chước một manocanh mặc váy cưới trắng, hôn chụt chụt lên tấm hình quảng cáo của một anh chàng đẹp trai nào đó, rồi lại lộn ngược đường đi đến Wall Street…
. . .
Tôi đứng ở giữa Wall Street, giữa hàng trăm con người đang lướt qua mình, ở đây, tôi có cảm giác thân quen kì lạ. Tôi dừng lại trước một tiệm hoa tươi và ngắm nhìn mọi thứ…
Một bông hoa hồng không có gai héo úa
Một cặp tình nhân đang hôn nhau nồng ấm
Một đôi vợ chồng già gục đầu bên nhau ngủ trên chiếc ghế đá
Một gã ăn mày nhem nhuốc đang thử thách lòng hảo tâm
Một người hát dạo với cây guitar cũ nát đang rượt đuổi những tâm hồn vô cảm
Một cô bé tay níu chặt vạt áo không phải là của mình và luôn mồm nói ghét
Một cậu bé bối rối bị vấp té, đè cô bé nằm dài ra đất
Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe ngựa, mang một vẻ ngoài đầy điên cuồng và nghẹt thở trong sợ hãi…
Và một giây sau đó…
______________________________________________
Đã complete part 1 trước 10h rồi nhé
:sr:
Status: Completed
Genre: well, trí tưởng tượng được vận dụng một cách tối đa (thật ra tớ cũng băn khoăn về nó) :sweat:
Rating: nope
Summary:
Bạn nghĩ gì nếu được trở về quá khứ
và học cách "làm quen" với tuổi thơ của mình
...với những phân tử không khí là thứ tạo nên hình hài của bạn?
Vì đó là món quà được gửi từ
Quá Khứ
Khe nứt lan rộng hơn…
“…cái chết mà bạn phải chịu đựng lại là nỗi đau của chính họ…”
“Quá khứ là không thể thay đổi, nó cũng không cho cậu cái quyền được chối bỏ, nhưng cậu được quyền hỏi về những sai lầm của nó, phải không?”.
Bức tường cũng đến lúc phải…đổ…
__________________________________________________ ___
Part 1
Tôi không có cha.
Tôi cũng không nói là ông đã mất, bởi như vậy thì các bạn vốn chẳng có lý do gì để có mặt ở đây cả
Mà tôi cũng không nói là câu chuyện xoay quanh cha tôi đâu nhé!
Nói rõ hơn, ông ấy đã bỏ mẹ con tôi để lấy người đàn bà khác, lúc tôi mới sáu tuổi. Và trong cái trí nhớ ngây dại ấy, tôi chỉ biết là mẹ tôi nói cha sẽ không bao giờ hiện diện trong cuộc đời chúng tôi nữa.
Đó cũng đồng nghĩa với việc, trong từ điển mang tên sáu tuổi của tôi, mẹ đi đôi với công việc.
Ít ra tôi đã hiểu thế nào là “chế độ độc tài tình cảm” của người lớn đối với “con người bé nhỏ” ngốc nghếch là tôi!
Cũng tức là, trong từ điển của tôi, tôi yêu ông nội nhất! Tôi cũng yêu mẹ, nhưng tôi yêu ông nội nhất, vậy đấy…
Chúa cũng mang ông đi…
…
“Mày là đồ không cha!”.
Đôi mắt đen láy giương lên nhìn bọn chúng một cách khinh bỉ.
“Láo hả? Không có cha dạy dỗ hoá ra lại như thế này à?” Nó ghé sát vào tai con bé rồi cắn một nhát.
Những gì nó nói khiến con bé tan vỡ…hệt như bong bóng xà phòng…
…
Tôi tỉnh dậy, thoát ra khỏi những hình ảnh của quá khứ mà tôi thấy trong cơn mộng mị, xung quanh tôi…
Là không khí, theo đúng nghĩa của nó, thì tôi đang lơ lửng, lơ lửng theo nghĩa đen…
“Gì đây? Gì vậy chứ?”
Tôi buông thõng người xuống một chiếc ghế bên cạnh giường bệnh – nơi mà thân xác tôi đang nằm.
. . .
Một tiếng “cạch” rất khẽ, cô y tá bước vào phòng, bỏ qua sự có mặt của một con người cô đơn bên giường
“Này, cô ơi!”
“…”
“Cô ơi, cô đừng đùa cháu chứ!”
“…”
Cô bước ra khỏi phòng và đóng khẽ cánh cửa cam đáng ghét ấy. Dù sao, cám ơn cô đã cho tôi biết. Bây giờ...
…Tôi mang tên vô hình
. . .
Nhợt nhạt, chính xác là cái từ dùng để miêu tả nó lúc này, nhợt nhạt.
Cả thân xác lẫn linh hồn nó, đều nhợt nhạt
Nhợt nhạt đến mức nó sợ chính bản thân mình...
. . .
Tôi thấy sợ, sợ chính bản thân mình, bất lực trước viễn cảnh “chúng tôi” không còn là một…Và…
Sợ mẹ tôi cô đơn...
. . .
Có ai nói với bạn về cảm giác cận kề cái chết chưa?
Nói thật nhé, nếu có lúc ấy thật, thì tôi dám nói với bạn rằng, điều khiến bạn lo sợ cái chết không phải là cái chết, mà là sự sống…
Sự sống của người mà bạn yêu thương nhất
Cảm giác mà họ chịu đựng sẽ biến tâm hồn họ thành một bao tải nặng trĩu cô đơn
Cuộc sống mà họ chịu đựng sẽ biến con người họ thành một con búp bê trống rỗng
Còn cái chết mà bạn phải chịu đựng lại là nỗi đau của chính họ…
Nếu ngày mai là ngày cuối cùng của bạn, nếu chiếc đồng hồ cát là phần rơi vãi duy nhất mà bạn có, tôi biết bạn sẽ không lãng phí nó. Không bao giờ.
Nhưng tôi, xin lỗi bạn, tôi không như thế, không thể như thế…bởi bây giờ tôi chỉ là hàng vạn những phân tử không khí được biến thành một linh hồn mà thôi…Và tất cả tôi có thể làm bây giờ là nhớ…
Tôi cố nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó…
…
Nó ngồi trong chiếc ô tô mẹ lái, tay ôm hộp bánh kem, sinh nhật năm nay cũng là lần đầu tiên mẹ về ăn sinh nhật với nó.
Cám ơn hãng Air-line đã hoãn chuyến bay đi New York của mẹ!
Nó đã hạnh phúc và vui mừng biết bao
Nhưng niềm vui, bạn biết đấy…
Chúa mang đến hạnh phúc cho mọi người
Tất nhiên không ai là ngoại lệ
Cũng tức là, quỷ Satan cũng có quyền thực hiện cái “hạnh phúc” của nó
Cái “hạnh phúc” ấy lại mang tên Tai Hoạ…
. . .
Mẹ tránh một em bé đột ngột chạy ra đường, chiếc xe trượt dài một quãng rồi đâm vào một chiếc ô tô khác đang đậu bên vỉa hè, tôi nghe thấy tiếng la, tiếng mẹ tôi gọi tôi…trong mơ hồ.
. . .
Thiếp đi trên chiếc ghế sofa đặt sát cửa sổ, việc cố gắng nhớ lại vụ tai nạn khiến tôi mệt mỏi…
. . .
Nhiệt độ ấm dần lên nhanh chóng, xoá tan đi cái bầu không khí lạnh lẽo bất tận
Nó he hé mi mắt rồi quay ra phía sau để tránh cái ánh sáng chói mắt…
. . .
“Người ta đổi sơn tường màu vàng lúc nào vậy nhỉ?”
. . .
Quay đầu lại…
. . .
“Ông nội!”
. . .
Ông đang đứng trước mặt nó, ông đang cười và vuốt mái tóc nó. Nó ôm chầm, vội vàng tóm lấy ông hệt như một con hổ nhỏ trông thấy mẹ.
. . .
Tôi sợ ông đi mất, sợ ông bỏ lại tôi cô đơn trên thế gian này
Tôi muốn giữ ông thật chặt…
“Cháu gái bé bỏng của ông!”
. . .
Nó thủ thế, ôm chặt ông hơn
. . .
“Ông không đi, ông sẽ ở đây với cháu”.
Tôi buông ông ra, vì tôi biết, ông không nói dối tôi. Không bao giờ.
Ông mặc một bộ áo trắng, chính xác hơn là một cái váy ống thẳng tuột xuống chân và một đôi cánh, chiếc vòng lơ lửng tỏa sáng trên mái tóc bạc.
Bất chợt tôi nhìn lại mình…
. . .
“Cháu ghét ông”. Cái nỗi sợ to đùng trong đôi mắt nó…
“Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Ông mỉm cười trấn an nó
“Ông ơi, ông ở lại với cháu luôn đúng không, đúng không ông...”
“Với cháu lúc này thì chắc là không thể nhanh hơn, cháu yêu, chúng ta có 3 ngày”. Giọng ông lạnh tanh cố tỏ ra cương quyết
“Hãy sống thành thật với chính mình, ông yêu quý của cháu”. Nó cố tỏ ra tinh quái. “Sáu ngày, ông nhé, ít thế thôi…”
. . .
Ông khẽ thở dài, ôm tôi vào lòng, hệt như cảm giác ngày xưa khi ông che chở cho tôi mỗi lần bị ức hiếp…
. . .
Không gian xung quanh tôi bỗng nhiên thay đổi, không còn căn phòng trắng hiện đại mà thay vào đó là một bầu trời trong xanh, dưới chân tôi, cái thế giới bao la rộng lớn ấy giờ chỉ là một mô hình nhỏ xíu, tưởng chừng như chỉ cần hất tay là chúng đổ vỡ.
Vậy mà bao lâu nay, tôi lại phải thu mình trong cái mô hình bé nhỏ ấy.
Vậy mà bao lâu nay, tôi sợ hãi cái mô hình bé nhỏ xấu xí ấy…
Ông cho tôi một chiếc chìa khóa vàng, và ông chỉ về phía những đám mây, nơi một chiếc cổng màu trắng xuất hiện
. . .
Nó nhìn ông, bối rối
. . .
Tôi muốn ông đi cùng với tôi, nhưng ánh mắt ông nói tôi hãy đi qua đó. Một mình.
Ông nghĩ tôi can đảm lắm hay sao, khi tôi chỉ mới bắt đầu vai trò của một linh hồn…
Dù sao, tôi vẫn bước đến bên chiếc cổng. Nó to lớn như một tòa nhà, còn tôi chỉ là một con người nhỏ bé ở trong tòa nhà ấy
. . .
“Ổ khoá đâu nhỉ?” Nó nhìn toàn nhà bối rối.
. . .
“Ông ơi, ổ khoá ở đâu?” tôi quay lại nhìn ông, vẻ dò hỏi.
. . .
Ông nhìn lên trên, ra hiệu cho nó.
. . .
Lên đến giữa cánh cửa, tôi thấy một ổ khóa màu vàng mang hình cây thánh giá, và tôi tra chìa khóa vào.
Cửa mở...
Tôi đang lơ lửng giữa bầu trời Châu Âu
Ngày 16-9-1920. New York.
“Tại sao mình lại có ý niệm đó nhỉ?”
. . .
Nó thích thú lướt qua các nhà hàng lớn, rong ruổi trong những cửa hàng pizza thơm nức từ xa, “lăng quăng” trong cảm giác window-shopping, bắt chước một manocanh mặc váy cưới trắng, hôn chụt chụt lên tấm hình quảng cáo của một anh chàng đẹp trai nào đó, rồi lại lộn ngược đường đi đến Wall Street…
. . .
Tôi đứng ở giữa Wall Street, giữa hàng trăm con người đang lướt qua mình, ở đây, tôi có cảm giác thân quen kì lạ. Tôi dừng lại trước một tiệm hoa tươi và ngắm nhìn mọi thứ…
Một bông hoa hồng không có gai héo úa
Một cặp tình nhân đang hôn nhau nồng ấm
Một đôi vợ chồng già gục đầu bên nhau ngủ trên chiếc ghế đá
Một gã ăn mày nhem nhuốc đang thử thách lòng hảo tâm
Một người hát dạo với cây guitar cũ nát đang rượt đuổi những tâm hồn vô cảm
Một cô bé tay níu chặt vạt áo không phải là của mình và luôn mồm nói ghét
Một cậu bé bối rối bị vấp té, đè cô bé nằm dài ra đất
Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe ngựa, mang một vẻ ngoài đầy điên cuồng và nghẹt thở trong sợ hãi…
Và một giây sau đó…
______________________________________________
Đã complete part 1 trước 10h rồi nhé
:sr: