Fusi_Don
25-04-2010, 05:31 AM
Tác giả: Fusi_Don
Tình trạng: on-going
Tôi và Thiên thân nhau từ hồi… gia đình nó chuyển đến gần nhà tôi chăng? Tôi không rõ nữa., nhưng từ lúc nhận biết được những thứ xung quanh mình ( như xe, lược, dép…) thì tôi đã gọi nó là Thiên rồi.
Nó và tôi khác nhau nhiều nhưng mọi người lại nói giống như hai anh em.
Anh em là sao?
Tôi mà là em gái của nó á, chúng tôi đã cãi nhau cả ngày chỉ để giành nhau chức vị lớn hơn cho đến khi lôi đầu ra đánh nhau thì mẹ tôi và mẹ nó mới vô can.
Thế chẳng phải do người lớn gieo trong lòng con trẻ sự đố kị hay sao? Dạy trẻ con kiểu gì thế không biết?
Cãi nhau là vậy nhưng chúng tôi vẫn chơi với nhau cho đến thời điểm hiện tại. Thiên như một thứ gì không thể thiếu của tôi_ Thứ gì nhỉ?_ Không định nghĩa được. A…kiểu như sáng nào bạn cũng phải đánh răng phải không? Ngày nào cũng ăn cơm…Chắc là như thế đấy.
Tôi không biết tôi sẽ thế nào nếu một ngày nào đó người bạn này rời khỏi tôi. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không nói cho nó những tâm sự này kẻo nó lại lấy cớ đòi làm anh tôi nữa. Cho đến giờ, chúng tôi vẫn con tranh nhau cái cương vị trẻ con đó.
Mấy ngày hôm nay, Thiên cứ tránh mặt tôi mãi. Ngoài việc đi học và về nhà cùng nhau, tôi chưa nói chuyện với nó đã mấy chục tiếng rồi, tâm trạng bức rức không chịu được , mỗi lần mở miệng định nói thì lại bị nó chặn lại. Thế có tức không ? Tính tôi nói nhiều mà kô nói được sao chịu nổi.
Nếu không tìm được nguyên nhân vì sao thì tôi sẽ quyết một trận sinh tử với nó để hỏi tại sao.
Tôi trăn trở mấy phút…Nhỡ đâu nó nói là không muốn làm bạn với tôi nữa, rằng làm bạn con gái khiến nó trở nên yếu đuối. Nếu nó nói vậy, thực sự, tôi chẳng biết xử lí ra sao nữa.
Đánh một trận cho nó tỉnh ra…? Trời, sao đầu óc tôi toàn ý tưởng bạo lực không thế này? _Mẹ ơi, con hư là tại mẹ đó.
Hay dùng khổ nhục kế nhỉ, đứng đó khóc la lên thể nào nó cũng…thương.
Hôm sau, tôi sang nhà thì thấy nó đang nằm ngủ ngoài ban công. Trông cái mặt kìa ! Nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm nay thật muốn đá cho nó lọt lầu.
Tôi thấy một cuốn sổ màu đen nó kê dưới đầu làm gối._Nhật kí chuyền tay? Đầu óc lại nghĩ đến một chuyện tình học trò giữa nó và một con nhỏ nào đó…A, vì thế mà nó cứ tránh mình, nó sợ con nhỏ kia ghen.
Thế là mình sắp bị cho ra rìa rồi ư? Nó từng đọc tờ báo nói về BF và BFF nhưng đó là ám chỉ con gái, chẳng lẽ con trai cũng như vậy.
Ra rìa hay không thì nó cũng phải làm ra ngô ra khoai vụ này. Lấy cái cớ không giới thiệu bạn gái cho mình xem mà đánh nó một trận để trả thù vụ “có ý đồ phản bội” thì hay đấy.
Tôi từ từ chồm qua người nó rút quyển sổ ra. Sắp thành công thì bị bàn tay nó chặn lại, tôi giật mình. Nó lờ mờ tỉnh dậy, hỏi:
- Bà làm cái quái gì ở đây thế ?...._Khi đã nhận thức trời đang sáng hay tối nó lại la lên_ Bà làm gì mà chồm lên người tôi vậy?
- Đẹp trai quá, ngắm tí không được hả?_Tôi đánh trống lảng.
Thấy nó nhìn tôi chằm chằm, chẳng hiểu ánh mắt đó có nghĩa gì nhưng tôi thấy tim tôi chợt thót lên một cái. Cảm giác này lạ thật!
Tôi vờ giận bỏ về trong lòng lập sẵn một âm mưu cắp quyển nhật kí để xem con nhóc nào dám đẩy tôi ra khỏi Thiên chứ. Tôi bỏ về mà nó chẳng thèm đuổi theo, bực quá!
Cuối cùng thời cơ cũng tới hồi chín mùi, hôm nay lớp nó đi lao động. Tôi “lẻn” vào nhà nó, chui tọt vào trong phòng và bắt đầu lục lọi…một cách có tổ chức. Tôi đánh dấu từng khu vực đã kiểm tra và sau một hồi đổ mồ hôi sôi nước mắt: quyển sổ được giấu kĩ trong tủ quần áo của nó.(tận dưới cùng)
Tôi hồi hộp mở ra, bụng tôi cứ đánh lô tô mãi…con số 3, 3 giây nữa nó về…, trời ạ, làm sao mà tôi lại đi đọc nhật kí của người khác chứ. Tôi biến chất đến cỡ này rồi ư? Không được, phải kiềm chế . Tôi lặp lại trong đầu những câu như “đời tư của người khác, CẤM xâm phạm.”
Nhưng tay tôi đang lật đến trang đầu tiên, bản đồ thế giới. Lí trí và hành động của tôi chẳng khớp với nhau gì cả, chúng nó chẳng nghe lời tôi nữa rồi. Trang đầu tiên…
“ 1/4/10,…0:17am
Hôm nay mình sẽ nói, nếu không thành mình sẽ đánh trống lảng rằng hôm nay là cá tháng tư….
Màng nhĩ tôi căng ra, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Tim tôi nhảy loi choi trong lồng ngực…
9:21pm cùng ngày…
Cuối cùng cũng không nói được…cứ nhìn thấy mặt nó là mình chẳng làm gì được….”
Trời ơi, vậy đây là sự thật ư?
Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Thằng bạn chí cốt của tôi bắt đầu có tình cảm ư.
Dù biết chuyện đó là bình thường nhưng tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống một hố đen không xác định.
Tôi làm một việc mà bản thân tôi không phép: đọc tiếp…
“ 5/4/10,…2:03pm
Hôm nay kiểm tra Anh, chẳng phải sở trường của cô ấy. Hết giờ đã thấy cái mặt bí xị rồi…Dễ thương ghê!”
Trông cái mặt bên ngoài thì vậy mà viết nhật kí sến chết được…
“…Người đâu mà mau quên, có hai cây kem đã quên sạch chuyện kiểm tra kia rồi….”
Vậy đấy, mua cho bạn thì réo lên réo xuống còn cho bồ thì tận 2 cây. Phải rồi, con người ta ngây thơ đễ thương còn mình, một đứa bạn thân chỉ nghĩ đến bạo lực.
Không bằng rồi!. So sánh chi cho mệt!
Đọc nãy giờ mà chẳng thấy tên con nhỏ đó ở đâu cả. Tôi xới tung cả quyển sổ lên, chỉ thấy mấy dòng như:
“I :tim: A.R”
Con nhỏ này tên gì mà A.R ta? Tôi suy tư một hồi với mấy cái tên không đâu (Anh Ruồi…blah…blah…).
Thằng này thích tiếng Anh, chắc đây là tên viết tắt của nhỏ rồi. Thử xem…A: một…age :tuổi….apple:táo… R…ruler: thước…relative:họ hàng…Cuối cùng cũng chẳng giải nổi :…một cây thước táo, họ hàng cùng tuổi… làm gì có cái tên nào như vậy.
Nói cho cùng , tôi là bạn nó “mấy chục năm” mà chẳng có lấy một miếng đất trong quyển sổ ấy, đúng là tức thật!
Nó nghe thấy tiếng động, chắc là Thiên về. Tôi nhẹ nhàng bỏ quyển sổ trở về vị trí ban đầu. Trong đầu nghĩ ra một cái cớ cho việc ở trong phòng nó lúc này.
Tôi quay lưng lại và thấy Thiên đứng như trời trồng trước mặt mình từ lúc nào.
Tôi không biết diễn tả cái cảm giác xấu hổ này như thế nào nữa?
Ngay từ giây đầu tiên tôi thấy nó, tôi nhảy lùi ra xa vài bước xém tí nữa là hét toán cả lên . Tôi nhìn nó và nó trợn mắt nhìn tôi , gáy tôi lạnh toát, mặt tôi nóng bừng . Mặt Thiên đỏ lừ, trông nó như muốn phát hỏa.
Nó bước tới, sợ quá, tôi co rúm người lại. Nó kéo tay tôi lôi ra khỏi phòng nó, không một lời nói cũng không đòi một lời giải thích.
Tôi đứng trước cửa gọi nó rằng hãy cho tôi giải thích rằng tôi nghĩ nó đang mắc bệnh nan y nên rất cần giúp đỡ.
Nhưng không một lời đáp…Rầm…nó vừa phang một vật nào đó vào cánh cửa tôi đang đứng mà tôi ngờ rằng đó chính là quyển sổ tôi vừa mới đọc trộm.
Tình trạng: on-going
Tôi và Thiên thân nhau từ hồi… gia đình nó chuyển đến gần nhà tôi chăng? Tôi không rõ nữa., nhưng từ lúc nhận biết được những thứ xung quanh mình ( như xe, lược, dép…) thì tôi đã gọi nó là Thiên rồi.
Nó và tôi khác nhau nhiều nhưng mọi người lại nói giống như hai anh em.
Anh em là sao?
Tôi mà là em gái của nó á, chúng tôi đã cãi nhau cả ngày chỉ để giành nhau chức vị lớn hơn cho đến khi lôi đầu ra đánh nhau thì mẹ tôi và mẹ nó mới vô can.
Thế chẳng phải do người lớn gieo trong lòng con trẻ sự đố kị hay sao? Dạy trẻ con kiểu gì thế không biết?
Cãi nhau là vậy nhưng chúng tôi vẫn chơi với nhau cho đến thời điểm hiện tại. Thiên như một thứ gì không thể thiếu của tôi_ Thứ gì nhỉ?_ Không định nghĩa được. A…kiểu như sáng nào bạn cũng phải đánh răng phải không? Ngày nào cũng ăn cơm…Chắc là như thế đấy.
Tôi không biết tôi sẽ thế nào nếu một ngày nào đó người bạn này rời khỏi tôi. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không nói cho nó những tâm sự này kẻo nó lại lấy cớ đòi làm anh tôi nữa. Cho đến giờ, chúng tôi vẫn con tranh nhau cái cương vị trẻ con đó.
Mấy ngày hôm nay, Thiên cứ tránh mặt tôi mãi. Ngoài việc đi học và về nhà cùng nhau, tôi chưa nói chuyện với nó đã mấy chục tiếng rồi, tâm trạng bức rức không chịu được , mỗi lần mở miệng định nói thì lại bị nó chặn lại. Thế có tức không ? Tính tôi nói nhiều mà kô nói được sao chịu nổi.
Nếu không tìm được nguyên nhân vì sao thì tôi sẽ quyết một trận sinh tử với nó để hỏi tại sao.
Tôi trăn trở mấy phút…Nhỡ đâu nó nói là không muốn làm bạn với tôi nữa, rằng làm bạn con gái khiến nó trở nên yếu đuối. Nếu nó nói vậy, thực sự, tôi chẳng biết xử lí ra sao nữa.
Đánh một trận cho nó tỉnh ra…? Trời, sao đầu óc tôi toàn ý tưởng bạo lực không thế này? _Mẹ ơi, con hư là tại mẹ đó.
Hay dùng khổ nhục kế nhỉ, đứng đó khóc la lên thể nào nó cũng…thương.
Hôm sau, tôi sang nhà thì thấy nó đang nằm ngủ ngoài ban công. Trông cái mặt kìa ! Nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm nay thật muốn đá cho nó lọt lầu.
Tôi thấy một cuốn sổ màu đen nó kê dưới đầu làm gối._Nhật kí chuyền tay? Đầu óc lại nghĩ đến một chuyện tình học trò giữa nó và một con nhỏ nào đó…A, vì thế mà nó cứ tránh mình, nó sợ con nhỏ kia ghen.
Thế là mình sắp bị cho ra rìa rồi ư? Nó từng đọc tờ báo nói về BF và BFF nhưng đó là ám chỉ con gái, chẳng lẽ con trai cũng như vậy.
Ra rìa hay không thì nó cũng phải làm ra ngô ra khoai vụ này. Lấy cái cớ không giới thiệu bạn gái cho mình xem mà đánh nó một trận để trả thù vụ “có ý đồ phản bội” thì hay đấy.
Tôi từ từ chồm qua người nó rút quyển sổ ra. Sắp thành công thì bị bàn tay nó chặn lại, tôi giật mình. Nó lờ mờ tỉnh dậy, hỏi:
- Bà làm cái quái gì ở đây thế ?...._Khi đã nhận thức trời đang sáng hay tối nó lại la lên_ Bà làm gì mà chồm lên người tôi vậy?
- Đẹp trai quá, ngắm tí không được hả?_Tôi đánh trống lảng.
Thấy nó nhìn tôi chằm chằm, chẳng hiểu ánh mắt đó có nghĩa gì nhưng tôi thấy tim tôi chợt thót lên một cái. Cảm giác này lạ thật!
Tôi vờ giận bỏ về trong lòng lập sẵn một âm mưu cắp quyển nhật kí để xem con nhóc nào dám đẩy tôi ra khỏi Thiên chứ. Tôi bỏ về mà nó chẳng thèm đuổi theo, bực quá!
Cuối cùng thời cơ cũng tới hồi chín mùi, hôm nay lớp nó đi lao động. Tôi “lẻn” vào nhà nó, chui tọt vào trong phòng và bắt đầu lục lọi…một cách có tổ chức. Tôi đánh dấu từng khu vực đã kiểm tra và sau một hồi đổ mồ hôi sôi nước mắt: quyển sổ được giấu kĩ trong tủ quần áo của nó.(tận dưới cùng)
Tôi hồi hộp mở ra, bụng tôi cứ đánh lô tô mãi…con số 3, 3 giây nữa nó về…, trời ạ, làm sao mà tôi lại đi đọc nhật kí của người khác chứ. Tôi biến chất đến cỡ này rồi ư? Không được, phải kiềm chế . Tôi lặp lại trong đầu những câu như “đời tư của người khác, CẤM xâm phạm.”
Nhưng tay tôi đang lật đến trang đầu tiên, bản đồ thế giới. Lí trí và hành động của tôi chẳng khớp với nhau gì cả, chúng nó chẳng nghe lời tôi nữa rồi. Trang đầu tiên…
“ 1/4/10,…0:17am
Hôm nay mình sẽ nói, nếu không thành mình sẽ đánh trống lảng rằng hôm nay là cá tháng tư….
Màng nhĩ tôi căng ra, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Tim tôi nhảy loi choi trong lồng ngực…
9:21pm cùng ngày…
Cuối cùng cũng không nói được…cứ nhìn thấy mặt nó là mình chẳng làm gì được….”
Trời ơi, vậy đây là sự thật ư?
Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Thằng bạn chí cốt của tôi bắt đầu có tình cảm ư.
Dù biết chuyện đó là bình thường nhưng tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống một hố đen không xác định.
Tôi làm một việc mà bản thân tôi không phép: đọc tiếp…
“ 5/4/10,…2:03pm
Hôm nay kiểm tra Anh, chẳng phải sở trường của cô ấy. Hết giờ đã thấy cái mặt bí xị rồi…Dễ thương ghê!”
Trông cái mặt bên ngoài thì vậy mà viết nhật kí sến chết được…
“…Người đâu mà mau quên, có hai cây kem đã quên sạch chuyện kiểm tra kia rồi….”
Vậy đấy, mua cho bạn thì réo lên réo xuống còn cho bồ thì tận 2 cây. Phải rồi, con người ta ngây thơ đễ thương còn mình, một đứa bạn thân chỉ nghĩ đến bạo lực.
Không bằng rồi!. So sánh chi cho mệt!
Đọc nãy giờ mà chẳng thấy tên con nhỏ đó ở đâu cả. Tôi xới tung cả quyển sổ lên, chỉ thấy mấy dòng như:
“I :tim: A.R”
Con nhỏ này tên gì mà A.R ta? Tôi suy tư một hồi với mấy cái tên không đâu (Anh Ruồi…blah…blah…).
Thằng này thích tiếng Anh, chắc đây là tên viết tắt của nhỏ rồi. Thử xem…A: một…age :tuổi….apple:táo… R…ruler: thước…relative:họ hàng…Cuối cùng cũng chẳng giải nổi :…một cây thước táo, họ hàng cùng tuổi… làm gì có cái tên nào như vậy.
Nói cho cùng , tôi là bạn nó “mấy chục năm” mà chẳng có lấy một miếng đất trong quyển sổ ấy, đúng là tức thật!
Nó nghe thấy tiếng động, chắc là Thiên về. Tôi nhẹ nhàng bỏ quyển sổ trở về vị trí ban đầu. Trong đầu nghĩ ra một cái cớ cho việc ở trong phòng nó lúc này.
Tôi quay lưng lại và thấy Thiên đứng như trời trồng trước mặt mình từ lúc nào.
Tôi không biết diễn tả cái cảm giác xấu hổ này như thế nào nữa?
Ngay từ giây đầu tiên tôi thấy nó, tôi nhảy lùi ra xa vài bước xém tí nữa là hét toán cả lên . Tôi nhìn nó và nó trợn mắt nhìn tôi , gáy tôi lạnh toát, mặt tôi nóng bừng . Mặt Thiên đỏ lừ, trông nó như muốn phát hỏa.
Nó bước tới, sợ quá, tôi co rúm người lại. Nó kéo tay tôi lôi ra khỏi phòng nó, không một lời nói cũng không đòi một lời giải thích.
Tôi đứng trước cửa gọi nó rằng hãy cho tôi giải thích rằng tôi nghĩ nó đang mắc bệnh nan y nên rất cần giúp đỡ.
Nhưng không một lời đáp…Rầm…nó vừa phang một vật nào đó vào cánh cửa tôi đang đứng mà tôi ngờ rằng đó chính là quyển sổ tôi vừa mới đọc trộm.