t0mb0y_xjnhtraj_9X
23-04-2010, 09:20 AM
“ Mẹ mua em con heo đất. Mẹ mua em con heo đất… Í o…í o….” – con dế còm lại hát bài ca quen thuộc. Tiên uể oải bắt máy : “ Lại con quỷ nhỏ đó!”.
-Alô…ô…- giọng nó thều thào như sắp chết vậy.
-Mày à! Sang nhà tao nhá! Nhanh. Có chuyện gấp.
RỤP!
Xong. Hết một cuộc điện thoại giữa hai đứa. Ngắn gọn và tương đối đầy đủ thông tin.
Cọc cạch trên con ngựa sắt đến nhà Nhi, Tiên biết tỏng tòng tong cái “chuyện gấp” kia chẳng có gì khác ngòai một lô một lốc những chuyện trên trời dưới đất của nó và Huy Thành- chàng hotboy của lớp 12A1. Thôi âu đành phận, kiếp mình đã là bạn thân của nó thì phải chịu khó thôi! Tự an ủi mình vậy nhưng Tiên vẫn lầu bầu trong miệng: “ Đang mệt muốn chết mà….(>”<)”.
Đúng 15’ sau.
Tiên ngồi đây, trên giường của Nhi, tay ôm chặt con gấu bông, bó gối mơ màng theo câu chuyện (nhạt nhẽo => theo nó là thế) ra vẻ chăm chú lắm chứ kì thực đầu óc nó vẫn đang ngao du ở tận đẩu tận đâu ý. Câu chuyện cứ vậy được chủ nhân của nó kể lẻ nhà lẻ nhẻ, dây cà dây muống, cái lọ xọ cái chai suốt 1 tiếng đồng hồ, nhưng rốt cuộc là cũng có thể tóm tắt lại như sau: nó- tức Nhi & hắn- tức Huy Thành từ cái ngày ôn thi đại học đến h ít gặp nhau hẳn. Thậm chí con bé pm rùi, phone rùi mà chàng hotboy vẫn cứ “ trầm ngâm như xứ Huế”, chẳng ho he gì cả. Và tâm lí của bất kì một đứa con gái nào cũng vậy, lo cuống lên: “ Liệu có phải ng` ta chán mình không?!” và bắt đầu tự dằn vặt, suy xét lại mình. Những lúc như vậy, Nhi lại tâm sự và cầu mong những “lời khuyên bổ ích”(ặc ặc ) từ con bạn thân với một thái độ chân thành nhất quả đất. Ngay bây giờ đây, nó đang ngước mắt lên nhìn Tiên, với một vẻ mặt tội nghiệp đến ..đáng ghét, hoàn toàn tin tưởng rằng Tiên là một BÀ BIẾT TUỐT chết giẫm của nó! Khốn thật! Tiên thì biết cái quái gì mấy cái vụ lằng nhằng này . Nó với thằng Huy Thành có phải đúc ra từ một khuôn để cái đầu hai đứa giống nhau đâu mà cứ đụng tý là con bé lại hỏi nó nhỷ?! .
- Ôi giời!- Tiên ôm đầu- sao tao bjk được. Mày hỏi tao thì tao bjk hỏi ai?!
Câu trả lời ấy không hề khiến Nhi cảm thấy thất vọng tý nào cả. Lần nào cũng vậy, không “ mày hỏi tao thì tao bjk hỏi aj” thì cũng “ tao biết được bằng cái niềm tin à?!”. Thế nhưng, ngoài Tiên ra, thì còn có ai trong cái tập thể 12A2 này biết chuyện của Nhi với Huy Thành đâu. Vậy nên cứ có chuyện với “chàng” là nó lại lôi con bạn tội nghiệp ấy ra để cà kê dê ngỗng dù biết là..vô ích. Nhưng còn hơn là cứ để mấy chiện đó trở thành một cục to đùng trong lòng mà không biết “xả” ở đâu. Nhưng cũng..hay, mỗi lần như thế Nhi thấy lòng nhẹ nhõm hơn, một phần vì “xả” ra được, cũng một phần vì bất cứ khi nào Nhi cần thì Tiên sẽ có mặt ngay để ngồi lì đến mấy tiếng nghe Nhi kể hết chuyện này đến chuyện nọ với sự chăm chú đến…thích thú( Tội lỗi quá! Nhi có bít là con bạn iu quí của nó coi chuyện đó là một sự ..tra tấn đáng chán + sợ nhất trên đời hok nhỉ?! Tiên chỉ ra vẻ thế thôi, chứ trong mấy tiếng ấy, nó quay mặt ra chỗ khác ..ngáp ngáp không dưới mấy chục lần ).
-Ủa? Sao mày trữ nhiều băng cát-set vzậy Nhi?!
Dòng suy nghĩ của Nhi bị đứt phựt một cách không thương tiếc bởi câu hỏi tỉnh rụi của Tiên. Nhi giật mình quay qua và. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO ĐÓO…O…O..OO..!!!!
Nhi hốt hoảng lao tới giá sách, nơi con bạn đang tò mò nhòm vào chồng băng cát-set( “báu vật” của Nhi đấy ạh). Không kịp nữa rồi, con nhỏ đã kịp tóm được một cuốn băng và hồn nhiên quay ra hỏi:
-Băng gì vậy mày?
Nhi nhanh chóng giật lại “báu vật”, lắp bắp, mặt đỏ bừng:
-Không… không có gì đâu…
Nhưng khốn khổ cho Nhi! Ai bảo nó làm bạn thân của kẻ quá tinh vi như Tiên trong mấy trường hợp này làm gì. Chỉ trong 1/1000 của giây, cái đầu điện tử của Tiên đã kịp xử lí thông tin( Ha ha ). Nhanh hơn cả tốc độ của…ánh sáng, Tiên nhoài người ra phía sau Nhi, cái giá sách- nơi cất giữ chồng băng cát-set Nhi đang cố che giấu một cách lúng túng nhất có thể, chộp thêm một “vật lạ” nữa và cũng nhanh mắt liếc qua dòng chữ dán trên mặt vật lạ , đọc oang oang:
-------------------MẾN GỬI NHI?!?------------------
Trời ơi, Nhi điên lên mất! Nó vừa chồm lên( lạy các bác, em chả nghĩ ra từ nào hay ho hơn) cố lấy lại cuốn băng đó thì con nhỏ lại cầm được một một cuộn băng khác với dòng chữ: MỪNG SINH NHẬT(!). Và cứ thế, trong căn phòng đó, một khung cảnh thật khủng khiếp( đối với Nhi thôi) đã diễn ra: chồng băng cát-set rơi tứ tung trên sàn nhà, Tiên thì vừa le te chạy vừa căng mắt đọc những dòng chữ trên “vật thể lạ” mà nó vừa tóm được, còn Nhi thì khốn khổ lật đật theo Tiên để đòi lại, miệng méo xẹo: “ Tiênnnn…Trả đây! Cấm mày đọc tiếp đấy!”.
-“Nhi àh!....Mình là …là Thành đây. Huy Thành. Chắc Nhi ngạc nhiên lắm hả?! ….uhm…Vì mình không có đủ can đảm để nói trước mặt Nhi một cách trực típ nữa nên..nên đã..mình đã chọn cách ghi âm thế này……….”.
“Á...á..á.á..á…á…á..!!!!!” – Tiếng la thất thanh của khổ chủ - Tắt ngay! Mĩ Tiênnnnnnnnnnnnnnnn…”.
Trong lúc Nhi mải cất giấu đống băng rơi vãi thì con nhỏ Tiên đã lẹ làng…bỏ một cuộn băng vào cái đài cát-set. Và điều gì chắc chắn xảy ra cuối cùng cũng xảy ra. Cuộn băng (chết tiệt) đã phát ra những âm thanh mà chủ nhân của nó không hề mong muốn (trong lúc này thoy) cho kẻ không-có-quyền-được nghe kia:
-“ Hôm nay trường mình vừa kiểm tra sức khỏe xong. Hi. Nhi thế nào?! Còn Thành, Thành cao thêm được ..2cm rùi đấy!.......”.
Mặt Tiên…thuỗn ra . Có lẽ h cái mặt nó không dài như cái bơm nữa mà còn …dài hơn cả cái bơm, và cái miệng nó ngoác rộng ra hết mức có thể. Nó không ngờ con bạn mình lại… Tiên quay sang nhìn Nhi ..trân trối, mắt mở to hết cỡ. Đó là giọng của Huy Thành?! Và rồi, nó nằm bò ra sàn, cười, sằng sặc, như điên, lăn lộn ra mà cười, chả để ý gì đến gương mặt của khổ chủ đang méo mó biến dạng như cái bánh đa nhúng nước vậy:
-Hahahahahahhahahahhahahahahahahahhahahahahahahahha ahhahahahahahahha…. Tao không ngờ tụi mày lại ghê gớm đến thế! Thời đại nào rồi mà còn tỏ tình bằng băng cát-set? Trời ạ! Hú hú hú hú hú hú hú…ú..hú..u..hú…. (Mèn ơi! Sao giống tác-zăng gọi đàn vzậy nè!?)
Tiên cười đến cả đau bụng rồi lại la oai oái vì….đau thật( khổ thân)! Nó không biết nên gọi trường hợp này là cổ điển hay…cổ lỗ sĩ nữa đây. Ặc ặc..Oh my…mom!
- Tắt ngay đi! – Nhi hét lên. Nó vùng vằng chạy ra định nhấn nút “off” của cái đài cát-set thì Tiên ngăn lại, với bộ mặt chân thành nhất được tôi luyện qua nhiều năm học tập khi xin phép giáo viên vào lớp khi đi học muộn, con nhỏ nài nỉ:
- Thôi mờ! tao lỡ nghe rùi thì mày cho tao…nghe nốt đi! Bạn bè mà mày lại giấu tao chuyện này thì e… không phải với tao!
Công nhận miệng lưỡi của nhỏ Tiên đem lại hiệu quả bất ngờ cho chủ nhân của nó. Nghe con bạn nài nỉ + nãy giờ chạy theo đòi băng + la hét quá trời = Nhi mệt muốn ngã ra nhà lun! Nó ngồi phịch xuống, nhăn nhó: “ Đủ rồi đấy Mĩ Tiên! Tao xin mày” , trong khi con bé đang chăm chú nghe những lời “vàng ngọc” của hotboy 12A1:
-“ Nhi àh! ..Về chuyện sáng nay ý..Nhi đã suy nghĩ cho mình chưa vậy!?............”.
( Nói thật là lúc này Tiên mún chạy vào toa-lét…ói kinh khủng ! Nó hok ngờ thằng quỷ kia lại có thể có cái giọng “cải lương” đến như vậy! sr mọi người, nhưng….ọc ọc ọc ọc ọc ọc ọc….. nó hem có chịu nổi. hic! OMG!). Tiên quay sang nhìn con bạn thân, tủm tỉm , rùi lại ré lên khi thấy hai gò má Nhi đã dần dần chuyển sang màu …quốc kì Việt Nam. Nhi quay người tránh ánh mắt đó của Tiên , cảm thấy hai má nóng bừng , và xí hổ như kẻ vừa bị người ta phát hiện ra lỗi của mình vậy. Cô bé lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhắm nghiền mắt lại, thả mình vào những lời tỉ tê của Huy Thành và… đầu óc nó dần dần tua lại cuộn phim của hai năm về trước…
tui post thử một đoạn mọi người xem cho bít ý kiến nhé! rùi tui sẽ típ tục sáng tác típ để post những đoạn típ theo! thanks!
-Alô…ô…- giọng nó thều thào như sắp chết vậy.
-Mày à! Sang nhà tao nhá! Nhanh. Có chuyện gấp.
RỤP!
Xong. Hết một cuộc điện thoại giữa hai đứa. Ngắn gọn và tương đối đầy đủ thông tin.
Cọc cạch trên con ngựa sắt đến nhà Nhi, Tiên biết tỏng tòng tong cái “chuyện gấp” kia chẳng có gì khác ngòai một lô một lốc những chuyện trên trời dưới đất của nó và Huy Thành- chàng hotboy của lớp 12A1. Thôi âu đành phận, kiếp mình đã là bạn thân của nó thì phải chịu khó thôi! Tự an ủi mình vậy nhưng Tiên vẫn lầu bầu trong miệng: “ Đang mệt muốn chết mà….(>”<)”.
Đúng 15’ sau.
Tiên ngồi đây, trên giường của Nhi, tay ôm chặt con gấu bông, bó gối mơ màng theo câu chuyện (nhạt nhẽo => theo nó là thế) ra vẻ chăm chú lắm chứ kì thực đầu óc nó vẫn đang ngao du ở tận đẩu tận đâu ý. Câu chuyện cứ vậy được chủ nhân của nó kể lẻ nhà lẻ nhẻ, dây cà dây muống, cái lọ xọ cái chai suốt 1 tiếng đồng hồ, nhưng rốt cuộc là cũng có thể tóm tắt lại như sau: nó- tức Nhi & hắn- tức Huy Thành từ cái ngày ôn thi đại học đến h ít gặp nhau hẳn. Thậm chí con bé pm rùi, phone rùi mà chàng hotboy vẫn cứ “ trầm ngâm như xứ Huế”, chẳng ho he gì cả. Và tâm lí của bất kì một đứa con gái nào cũng vậy, lo cuống lên: “ Liệu có phải ng` ta chán mình không?!” và bắt đầu tự dằn vặt, suy xét lại mình. Những lúc như vậy, Nhi lại tâm sự và cầu mong những “lời khuyên bổ ích”(ặc ặc ) từ con bạn thân với một thái độ chân thành nhất quả đất. Ngay bây giờ đây, nó đang ngước mắt lên nhìn Tiên, với một vẻ mặt tội nghiệp đến ..đáng ghét, hoàn toàn tin tưởng rằng Tiên là một BÀ BIẾT TUỐT chết giẫm của nó! Khốn thật! Tiên thì biết cái quái gì mấy cái vụ lằng nhằng này . Nó với thằng Huy Thành có phải đúc ra từ một khuôn để cái đầu hai đứa giống nhau đâu mà cứ đụng tý là con bé lại hỏi nó nhỷ?! .
- Ôi giời!- Tiên ôm đầu- sao tao bjk được. Mày hỏi tao thì tao bjk hỏi ai?!
Câu trả lời ấy không hề khiến Nhi cảm thấy thất vọng tý nào cả. Lần nào cũng vậy, không “ mày hỏi tao thì tao bjk hỏi aj” thì cũng “ tao biết được bằng cái niềm tin à?!”. Thế nhưng, ngoài Tiên ra, thì còn có ai trong cái tập thể 12A2 này biết chuyện của Nhi với Huy Thành đâu. Vậy nên cứ có chuyện với “chàng” là nó lại lôi con bạn tội nghiệp ấy ra để cà kê dê ngỗng dù biết là..vô ích. Nhưng còn hơn là cứ để mấy chiện đó trở thành một cục to đùng trong lòng mà không biết “xả” ở đâu. Nhưng cũng..hay, mỗi lần như thế Nhi thấy lòng nhẹ nhõm hơn, một phần vì “xả” ra được, cũng một phần vì bất cứ khi nào Nhi cần thì Tiên sẽ có mặt ngay để ngồi lì đến mấy tiếng nghe Nhi kể hết chuyện này đến chuyện nọ với sự chăm chú đến…thích thú( Tội lỗi quá! Nhi có bít là con bạn iu quí của nó coi chuyện đó là một sự ..tra tấn đáng chán + sợ nhất trên đời hok nhỉ?! Tiên chỉ ra vẻ thế thôi, chứ trong mấy tiếng ấy, nó quay mặt ra chỗ khác ..ngáp ngáp không dưới mấy chục lần ).
-Ủa? Sao mày trữ nhiều băng cát-set vzậy Nhi?!
Dòng suy nghĩ của Nhi bị đứt phựt một cách không thương tiếc bởi câu hỏi tỉnh rụi của Tiên. Nhi giật mình quay qua và. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO ĐÓO…O…O..OO..!!!!
Nhi hốt hoảng lao tới giá sách, nơi con bạn đang tò mò nhòm vào chồng băng cát-set( “báu vật” của Nhi đấy ạh). Không kịp nữa rồi, con nhỏ đã kịp tóm được một cuốn băng và hồn nhiên quay ra hỏi:
-Băng gì vậy mày?
Nhi nhanh chóng giật lại “báu vật”, lắp bắp, mặt đỏ bừng:
-Không… không có gì đâu…
Nhưng khốn khổ cho Nhi! Ai bảo nó làm bạn thân của kẻ quá tinh vi như Tiên trong mấy trường hợp này làm gì. Chỉ trong 1/1000 của giây, cái đầu điện tử của Tiên đã kịp xử lí thông tin( Ha ha ). Nhanh hơn cả tốc độ của…ánh sáng, Tiên nhoài người ra phía sau Nhi, cái giá sách- nơi cất giữ chồng băng cát-set Nhi đang cố che giấu một cách lúng túng nhất có thể, chộp thêm một “vật lạ” nữa và cũng nhanh mắt liếc qua dòng chữ dán trên mặt vật lạ , đọc oang oang:
-------------------MẾN GỬI NHI?!?------------------
Trời ơi, Nhi điên lên mất! Nó vừa chồm lên( lạy các bác, em chả nghĩ ra từ nào hay ho hơn) cố lấy lại cuốn băng đó thì con nhỏ lại cầm được một một cuộn băng khác với dòng chữ: MỪNG SINH NHẬT(!). Và cứ thế, trong căn phòng đó, một khung cảnh thật khủng khiếp( đối với Nhi thôi) đã diễn ra: chồng băng cát-set rơi tứ tung trên sàn nhà, Tiên thì vừa le te chạy vừa căng mắt đọc những dòng chữ trên “vật thể lạ” mà nó vừa tóm được, còn Nhi thì khốn khổ lật đật theo Tiên để đòi lại, miệng méo xẹo: “ Tiênnnn…Trả đây! Cấm mày đọc tiếp đấy!”.
-“Nhi àh!....Mình là …là Thành đây. Huy Thành. Chắc Nhi ngạc nhiên lắm hả?! ….uhm…Vì mình không có đủ can đảm để nói trước mặt Nhi một cách trực típ nữa nên..nên đã..mình đã chọn cách ghi âm thế này……….”.
“Á...á..á.á..á…á…á..!!!!!” – Tiếng la thất thanh của khổ chủ - Tắt ngay! Mĩ Tiênnnnnnnnnnnnnnnn…”.
Trong lúc Nhi mải cất giấu đống băng rơi vãi thì con nhỏ Tiên đã lẹ làng…bỏ một cuộn băng vào cái đài cát-set. Và điều gì chắc chắn xảy ra cuối cùng cũng xảy ra. Cuộn băng (chết tiệt) đã phát ra những âm thanh mà chủ nhân của nó không hề mong muốn (trong lúc này thoy) cho kẻ không-có-quyền-được nghe kia:
-“ Hôm nay trường mình vừa kiểm tra sức khỏe xong. Hi. Nhi thế nào?! Còn Thành, Thành cao thêm được ..2cm rùi đấy!.......”.
Mặt Tiên…thuỗn ra . Có lẽ h cái mặt nó không dài như cái bơm nữa mà còn …dài hơn cả cái bơm, và cái miệng nó ngoác rộng ra hết mức có thể. Nó không ngờ con bạn mình lại… Tiên quay sang nhìn Nhi ..trân trối, mắt mở to hết cỡ. Đó là giọng của Huy Thành?! Và rồi, nó nằm bò ra sàn, cười, sằng sặc, như điên, lăn lộn ra mà cười, chả để ý gì đến gương mặt của khổ chủ đang méo mó biến dạng như cái bánh đa nhúng nước vậy:
-Hahahahahahhahahahhahahahahahahahhahahahahahahahha ahhahahahahahahha…. Tao không ngờ tụi mày lại ghê gớm đến thế! Thời đại nào rồi mà còn tỏ tình bằng băng cát-set? Trời ạ! Hú hú hú hú hú hú hú…ú..hú..u..hú…. (Mèn ơi! Sao giống tác-zăng gọi đàn vzậy nè!?)
Tiên cười đến cả đau bụng rồi lại la oai oái vì….đau thật( khổ thân)! Nó không biết nên gọi trường hợp này là cổ điển hay…cổ lỗ sĩ nữa đây. Ặc ặc..Oh my…mom!
- Tắt ngay đi! – Nhi hét lên. Nó vùng vằng chạy ra định nhấn nút “off” của cái đài cát-set thì Tiên ngăn lại, với bộ mặt chân thành nhất được tôi luyện qua nhiều năm học tập khi xin phép giáo viên vào lớp khi đi học muộn, con nhỏ nài nỉ:
- Thôi mờ! tao lỡ nghe rùi thì mày cho tao…nghe nốt đi! Bạn bè mà mày lại giấu tao chuyện này thì e… không phải với tao!
Công nhận miệng lưỡi của nhỏ Tiên đem lại hiệu quả bất ngờ cho chủ nhân của nó. Nghe con bạn nài nỉ + nãy giờ chạy theo đòi băng + la hét quá trời = Nhi mệt muốn ngã ra nhà lun! Nó ngồi phịch xuống, nhăn nhó: “ Đủ rồi đấy Mĩ Tiên! Tao xin mày” , trong khi con bé đang chăm chú nghe những lời “vàng ngọc” của hotboy 12A1:
-“ Nhi àh! ..Về chuyện sáng nay ý..Nhi đã suy nghĩ cho mình chưa vậy!?............”.
( Nói thật là lúc này Tiên mún chạy vào toa-lét…ói kinh khủng ! Nó hok ngờ thằng quỷ kia lại có thể có cái giọng “cải lương” đến như vậy! sr mọi người, nhưng….ọc ọc ọc ọc ọc ọc ọc….. nó hem có chịu nổi. hic! OMG!). Tiên quay sang nhìn con bạn thân, tủm tỉm , rùi lại ré lên khi thấy hai gò má Nhi đã dần dần chuyển sang màu …quốc kì Việt Nam. Nhi quay người tránh ánh mắt đó của Tiên , cảm thấy hai má nóng bừng , và xí hổ như kẻ vừa bị người ta phát hiện ra lỗi của mình vậy. Cô bé lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhắm nghiền mắt lại, thả mình vào những lời tỉ tê của Huy Thành và… đầu óc nó dần dần tua lại cuộn phim của hai năm về trước…
tui post thử một đoạn mọi người xem cho bít ý kiến nhé! rùi tui sẽ típ tục sáng tác típ để post những đoạn típ theo! thanks!