freaky_girl
04-04-2010, 04:29 AM
Đây là cái one shot đầu tiên. Hy vọng được các bạn ủng hộ. Bởi vì rất hâm mộ những one-shot của Ozhi nên tập viết thử thôi.
Chỉ là viết theo bất cứ cái gì có trong đầu. Cho mình biết cảm nhận nhé, được không?
Chuyện tình mưa và tuyết
Mưa…
Lại mưa nữa rồi…
Đã bao lần ngồi ngắm màn mưa qua cửa sổ mà vẫn không cảm nhận được hết mưa.
Người ta nói mưa chỉ đem lại cho con người ta cảm giác buồn phiền, lạnh lẽo và u tối. Có phải thế không hả mưa?!?...
Anh nói với tôi rằng mưa rất đẹp. Anh nói với tôi rằng mưa ấm áp. Anh nói với tôi rằng mưa đẹp như người con gái mà anh yêu.
Anh nói đúng. Mưa rất đẹp. Mưa ấm áp. Chỉ có điều, tôi không phải là mưa của anh.
Anh tới nhanh như khi mưa tới, anh cũng đi nhanh như khi mưa tạnh. Có lúc anh mạnh mẽ, che chắn cho tôi. Có lúc anh nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng mang theo vài hạt mưa lất phất bay.
Anh là thế.
Lần đầu gặp anh là gặp trong mưa. Anh lớn hơn tôi chừng một hai tuổi là cùng. Anh cao hơn tôi và anh cũng dễ gần hơn tôi nữa.
Đó là lần đi dạo dưới mưa đẹp nhất mà có lẽ, tôi sẽ không bao giờ quên.
“Cô bé không sợ ướt sao?” Anh từ đâu tới che dù cho tôi. Mái tóc anh bồng bềnh lãng tử. Giọng nói anh trầm ấm với nụ cười thật đẹp. Chỉ là tôi không biết anh là ai. Mà có khi anh cũng chẳng hề quen tôi.
“ Có lẽ……..Mưa lạnh nhỉ!” Tôi chỉ là buông vài câu vớ vẩn nhưng anh lại phản bác
“ Không. Cô bé chưa cảm nhận được hết mưa rồi. Mưa rất ấm áp” Anh mỉm cười nói với tôi. Lạ lùng thật.
“ Tại sao anh lại đi với tôi?”
“ Anh cũng không rõ. Chỉ biết là mưa bảo anh phải đi với cô bé này mà thôi.” Anh lại cười. Đẹp thật. Hệt như mưa…
Lần thứ hai gặp lại anh là trên xe lửa. Đó là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Và tôi đã gặp lại anh. Tôi ngồi đó, trên chiếc ghế mang số 9. Tôi lim dim mắt ngủ, chiếc tai nghe ipod chỉ để làm cảnh. Tôi không hề nghe nhạc. Chẳng qua tôi không muốn bị làm phiền mà thôi. Chiếc ghế bên cạnh mang số 10 vẫn trống.
Và anh bước tới, mang theo một cơn mưa trái mùa. Mưa nhè nhẹ làm xua tan cái nóng, mang đến cho tôi sự thanh bình.
Anh ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi đã lại bên nhau trong lần thứ hai gặp mặt.
Có vẻ như anh không nhận ra tôi. Vì tôi thấy anh khe khẽ hát. Anh nhìn ngắm ra màn mưa ngoài cửa sổ. Giai điệu anh hát quen thuộc lắm. Cái bài hát quảng cáo Double Mint thì phải. Trong vô thức, tôi hát theo anh. Và anh hát cùng tôi, cho dù cả hai chưa từng biết tên nhau, chưa từng nói chuyện đến lần thứ hai.
“ Cô bé cũng đi Hà Nội sao? Đi một mình?” Anh có vẻ ngạc nhiên. Vì quãng đường từ miền Nam ra Hà Nội cũng phải mất hơn một ngày đường. Tôi khẽ thở dài, gật đầu.
“Giống anh rồi. Tình cờ nhỉ. Chắc là mưa bảo anh phải đi để gặp lại cô bé đấy!” Tôi không biết anh có thuộc dạng đào hoa không nhưng nếu anh đi tán tỉnh, tôi dám cá là phải có chục đứa chết vì nụ cười của anh, trăm đứa chết vì giọng nói ấm áp của anh và ngàn đứa chết vì vẻ lãng tử của anh.
Không biết là may hay không may, tôi nằm trong số cả ngàn, cả trăm và cả chục đứa ấy.
“ Cô bé còn học lớp mấy rồi nè?”
“ Năm 2” Tôi khẽ trả lời. Thú thật, tôi vẫn không quên được anh là một người hoàn toàn xa lạ với tôi. Mà tôi thì vốn cẩn thận nên vẫn không ngừng giữ thái độ dè dặt đối với anh.
“ Anh năm 4. Vậy là lớn hơn cô bé những hai tuổi kia đấy. …..” Và anh cứ thao thao bất tuyệt hết chuyện học ở Bách Khoa cho đến những công việc làm thêm ở tiệm bánh, hát ở phòng trà và cả làm cứu hộ hồ bơi nữa.
Cũng nhanh thật. Từ hồi quen biết anh, tụi bạn nói tôi có vẻ vui tính hơn trước, hòa đồng hơn trước và cũng lãng mạn, mơ mộng hơn trước.
1 năm sau đó….
Anh ra trường, đi làm và trở thành quản lý của một công ty nước ngoài. Anh là người trẻ tuổi nhất công ty. Thế mà những chị làm cùng không ai là không chết đứng như tôi đã từng chết.
Anh vẫn quan tâm đến tôi như thế. Anh vẫn gọi tôi cô bé như anh đã từng gọi, vẫn nụ cười đẹp mà ấm áp như nó đã từng sưởi ấm cho tôi. Và anh vẫn yêu mưa như anh đã từng yêu.
2 năm sau đó…
Tôi và anh vẫn có thói quen đi dạo dưới màn mưa, hát bài hát quảng cáo Double Mint lúc bên nhau và ăn chung một que kem vào trời lạnh.
Tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, ra trường và làm chung công ty với anh. Tôi không đẹp như mưa nên tôi rất buồn khi thấy các chị khác, các bạn mới vào công ty cứ bám lấy anh. Họ thầm đặt nickname cho anh là “Quản lý lãng tử”.
Anh vẫn như ngày xưa. Vẫn giống hệt như ngày đầu anh đến bên tôi. Chỉ có điều, tôi không nghĩ mình sẽ giữ được anh nữa.
Năm ấy, anh được cử dẫn đoàn của công ty sang bên Hàn để nghiên cứu thị trường, làm dự án. Cả đoàn có 7 người, trong đó có tôi.
Tối Noel năm ấy, tôi có cảm giác mình thật lạc lõng. Tôi ghét sự ồn ào, náo nhiệt nên tôi đã bỏ ra ngoài, trong lúc bữa tiệc mừng Noel đang diễn ra. Trời Soeul thật lạnh.
Tuyết rơi rồi.
Không phải mưa, mà là tuyết.
Hơi thất vọng vì sẽ không được ở bên “mưa”
Và mưa cũng rơi……từ đôi mắt tôi….
Cứ lặng lẽ như thế, tôi đi trong màn tuyết trắng. Tuyết đã phủ đầy trên mái tóc của tôi. Bất chợt, anh đến.
Anh đến đột ngột như khi anh đến với tôi lần đầu tiên. Anh quẹt nước mắt cho tôi, ôm chặt lấy bờ vai của tôi, khẽ thì thầm
“ Cô bé đã cảm nhận được mưa chưa?”
Lắc đầu. Tôi không tài nào cảm nhận được mưa của anh. Tôi lại khóc. Giọt nước mắt nỏng hổi làm tan tuyết trên gò má gầy gò.
“ Anh là mưa, còn cô bé là tuyết. Thấy không? Nước mắt sẽ làm tuyết tan đó. Đừng khóc nữa nhé. Vì mưa mãi muốn ở bên tuyết. Cũng giống như anh muốn mãi ở bên cạnh cô bé thôi.”
Ngọt ngào thật. Ấm áp thật. Anh siết chặt tôi thêm một chút nữa. Ấm hơn. Anh nhẹ nhàng vén tóc tôi lên, phủi phủi một vài bông tuyết trên đỉnh đầu và đặt vào đó một nụ hôn.
Phải, tuyết sẽ mãi mãi bên mưa, không rời.
THE END
Chỉ là viết theo bất cứ cái gì có trong đầu. Cho mình biết cảm nhận nhé, được không?
Chuyện tình mưa và tuyết
Mưa…
Lại mưa nữa rồi…
Đã bao lần ngồi ngắm màn mưa qua cửa sổ mà vẫn không cảm nhận được hết mưa.
Người ta nói mưa chỉ đem lại cho con người ta cảm giác buồn phiền, lạnh lẽo và u tối. Có phải thế không hả mưa?!?...
Anh nói với tôi rằng mưa rất đẹp. Anh nói với tôi rằng mưa ấm áp. Anh nói với tôi rằng mưa đẹp như người con gái mà anh yêu.
Anh nói đúng. Mưa rất đẹp. Mưa ấm áp. Chỉ có điều, tôi không phải là mưa của anh.
Anh tới nhanh như khi mưa tới, anh cũng đi nhanh như khi mưa tạnh. Có lúc anh mạnh mẽ, che chắn cho tôi. Có lúc anh nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng mang theo vài hạt mưa lất phất bay.
Anh là thế.
Lần đầu gặp anh là gặp trong mưa. Anh lớn hơn tôi chừng một hai tuổi là cùng. Anh cao hơn tôi và anh cũng dễ gần hơn tôi nữa.
Đó là lần đi dạo dưới mưa đẹp nhất mà có lẽ, tôi sẽ không bao giờ quên.
“Cô bé không sợ ướt sao?” Anh từ đâu tới che dù cho tôi. Mái tóc anh bồng bềnh lãng tử. Giọng nói anh trầm ấm với nụ cười thật đẹp. Chỉ là tôi không biết anh là ai. Mà có khi anh cũng chẳng hề quen tôi.
“ Có lẽ……..Mưa lạnh nhỉ!” Tôi chỉ là buông vài câu vớ vẩn nhưng anh lại phản bác
“ Không. Cô bé chưa cảm nhận được hết mưa rồi. Mưa rất ấm áp” Anh mỉm cười nói với tôi. Lạ lùng thật.
“ Tại sao anh lại đi với tôi?”
“ Anh cũng không rõ. Chỉ biết là mưa bảo anh phải đi với cô bé này mà thôi.” Anh lại cười. Đẹp thật. Hệt như mưa…
Lần thứ hai gặp lại anh là trên xe lửa. Đó là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Và tôi đã gặp lại anh. Tôi ngồi đó, trên chiếc ghế mang số 9. Tôi lim dim mắt ngủ, chiếc tai nghe ipod chỉ để làm cảnh. Tôi không hề nghe nhạc. Chẳng qua tôi không muốn bị làm phiền mà thôi. Chiếc ghế bên cạnh mang số 10 vẫn trống.
Và anh bước tới, mang theo một cơn mưa trái mùa. Mưa nhè nhẹ làm xua tan cái nóng, mang đến cho tôi sự thanh bình.
Anh ngồi xuống cạnh tôi. Chúng tôi đã lại bên nhau trong lần thứ hai gặp mặt.
Có vẻ như anh không nhận ra tôi. Vì tôi thấy anh khe khẽ hát. Anh nhìn ngắm ra màn mưa ngoài cửa sổ. Giai điệu anh hát quen thuộc lắm. Cái bài hát quảng cáo Double Mint thì phải. Trong vô thức, tôi hát theo anh. Và anh hát cùng tôi, cho dù cả hai chưa từng biết tên nhau, chưa từng nói chuyện đến lần thứ hai.
“ Cô bé cũng đi Hà Nội sao? Đi một mình?” Anh có vẻ ngạc nhiên. Vì quãng đường từ miền Nam ra Hà Nội cũng phải mất hơn một ngày đường. Tôi khẽ thở dài, gật đầu.
“Giống anh rồi. Tình cờ nhỉ. Chắc là mưa bảo anh phải đi để gặp lại cô bé đấy!” Tôi không biết anh có thuộc dạng đào hoa không nhưng nếu anh đi tán tỉnh, tôi dám cá là phải có chục đứa chết vì nụ cười của anh, trăm đứa chết vì giọng nói ấm áp của anh và ngàn đứa chết vì vẻ lãng tử của anh.
Không biết là may hay không may, tôi nằm trong số cả ngàn, cả trăm và cả chục đứa ấy.
“ Cô bé còn học lớp mấy rồi nè?”
“ Năm 2” Tôi khẽ trả lời. Thú thật, tôi vẫn không quên được anh là một người hoàn toàn xa lạ với tôi. Mà tôi thì vốn cẩn thận nên vẫn không ngừng giữ thái độ dè dặt đối với anh.
“ Anh năm 4. Vậy là lớn hơn cô bé những hai tuổi kia đấy. …..” Và anh cứ thao thao bất tuyệt hết chuyện học ở Bách Khoa cho đến những công việc làm thêm ở tiệm bánh, hát ở phòng trà và cả làm cứu hộ hồ bơi nữa.
Cũng nhanh thật. Từ hồi quen biết anh, tụi bạn nói tôi có vẻ vui tính hơn trước, hòa đồng hơn trước và cũng lãng mạn, mơ mộng hơn trước.
1 năm sau đó….
Anh ra trường, đi làm và trở thành quản lý của một công ty nước ngoài. Anh là người trẻ tuổi nhất công ty. Thế mà những chị làm cùng không ai là không chết đứng như tôi đã từng chết.
Anh vẫn quan tâm đến tôi như thế. Anh vẫn gọi tôi cô bé như anh đã từng gọi, vẫn nụ cười đẹp mà ấm áp như nó đã từng sưởi ấm cho tôi. Và anh vẫn yêu mưa như anh đã từng yêu.
2 năm sau đó…
Tôi và anh vẫn có thói quen đi dạo dưới màn mưa, hát bài hát quảng cáo Double Mint lúc bên nhau và ăn chung một que kem vào trời lạnh.
Tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, ra trường và làm chung công ty với anh. Tôi không đẹp như mưa nên tôi rất buồn khi thấy các chị khác, các bạn mới vào công ty cứ bám lấy anh. Họ thầm đặt nickname cho anh là “Quản lý lãng tử”.
Anh vẫn như ngày xưa. Vẫn giống hệt như ngày đầu anh đến bên tôi. Chỉ có điều, tôi không nghĩ mình sẽ giữ được anh nữa.
Năm ấy, anh được cử dẫn đoàn của công ty sang bên Hàn để nghiên cứu thị trường, làm dự án. Cả đoàn có 7 người, trong đó có tôi.
Tối Noel năm ấy, tôi có cảm giác mình thật lạc lõng. Tôi ghét sự ồn ào, náo nhiệt nên tôi đã bỏ ra ngoài, trong lúc bữa tiệc mừng Noel đang diễn ra. Trời Soeul thật lạnh.
Tuyết rơi rồi.
Không phải mưa, mà là tuyết.
Hơi thất vọng vì sẽ không được ở bên “mưa”
Và mưa cũng rơi……từ đôi mắt tôi….
Cứ lặng lẽ như thế, tôi đi trong màn tuyết trắng. Tuyết đã phủ đầy trên mái tóc của tôi. Bất chợt, anh đến.
Anh đến đột ngột như khi anh đến với tôi lần đầu tiên. Anh quẹt nước mắt cho tôi, ôm chặt lấy bờ vai của tôi, khẽ thì thầm
“ Cô bé đã cảm nhận được mưa chưa?”
Lắc đầu. Tôi không tài nào cảm nhận được mưa của anh. Tôi lại khóc. Giọt nước mắt nỏng hổi làm tan tuyết trên gò má gầy gò.
“ Anh là mưa, còn cô bé là tuyết. Thấy không? Nước mắt sẽ làm tuyết tan đó. Đừng khóc nữa nhé. Vì mưa mãi muốn ở bên tuyết. Cũng giống như anh muốn mãi ở bên cạnh cô bé thôi.”
Ngọt ngào thật. Ấm áp thật. Anh siết chặt tôi thêm một chút nữa. Ấm hơn. Anh nhẹ nhàng vén tóc tôi lên, phủi phủi một vài bông tuyết trên đỉnh đầu và đặt vào đó một nụ hôn.
Phải, tuyết sẽ mãi mãi bên mưa, không rời.
THE END