Sọ Dừa
27-03-2010, 08:49 AM
Title: Khi Trái Đất ngừng quay.
Genre: Shounen ai (Ừ, nên SA thôi -___- )
Warn: chống chỉ định trẻ em dưới 5 tuổi (biết chữ đâu mà đọc)
Đã ngưng trệ rất lâu, quyết định post lại.
VÌ BOCONGANH ĐE DOẠ KHỦNG BỐ NÊN PHẢI POST - -"
…..,;:Khi Trái Đất ngừng quay:;,…..
_____- Chap 1- part 1 -_____
Tuyết đã ngừng rơi, để lại màu trắng xóa trải dài khắp mặt đất. Sân ga vắng không bóng người. Cơn gió nhè nhẹ, cuốn những mảnh vé tàu vương vãi quanh những băng ghế chờ, xoay xoay, nhẹ nhàng, rồi là là trên mặt đất trước khi nằm lại trên nền tuyết trắng.
Tuyết hắt lại ánh đèn đường ủ rũ soi lên chiếc ống khóa to bản ngủ say trên cánh cổng rêu phong. Bác bảo vệ già dò dẫm từng bước trong bóng tối, chậm chạp, ung dung tra chìa vào khóa. Tiếng xích sắt lạo sạo, ngái ngủ, cót két lề mề dạt ra hai bên. Một chút âm thanh khuấy động, rồi chẳng mấy chốc, sân ga lại được trả về sự im lặng cố hữu.
Một khoảng không xa đằng sau những song sắt của hàng rào cao ngút, khoảng vài mươi thước mặt đường, đứng trầm ngâm trên lớp tuyết phủ dày đặc, một chàng trai dong dỏng cao, khoác trên vai chiếc áo đen dài trầm lặng. Hai cánh tay thọc sâu vào túi, anh đứng tựa lưng vào một chiếc ô tô cũng cùng một màu đen, đầu khẽ cúi, như đang lắng nghe, như chờ đợi. Mái tóc bạch kim dài chấm lưng nhè nhẹ vân vê từng cơn gió, màu trắng như hòa với tuyết, tan vào sự im lặng.
“Tuuuu….!!!” Hồi còi dài phá vỡ sự im lặng trong không gian.
Trên loa phóng thanh, bắt đầu oang oang giọng nói mệt mỏi, gật gà.
“2h35’ ngày 05/10/1990, Chuyến tàu TKHY404, lộ trình Moscow – New York đã đến bến cuối cùng. Quý vị hành khách xin khẩn trương.”
Đây là chuyến tàu cuối cùng của ngày 04/10, nhưng không rõ vì sao, lại trễ đến ngày 05/10.
Ánh sáng đèn pha chói lòa, vàng rực quét một lượt qua dãy hành lang vắng vẻ, liếm nhẹ nhàng lên từng băng ghế chờ im ru. Tiếng động cơ hơi nước vang lên rồi nhỏ dần. Con tàu lười nhác, ì ạch từng mét cuối cùng, rồi nằm ì một đống, ngủ ngon lành trên đường ray.
Chỉ một số toa khách cuối cùng sáng đèn... Hay… Chỉ những ngọn đèn đó là duy nhất còn tỉnh táo?
Ngay khi cửa toa bật mở, từng tràng lộp bộp tiếng giày, tiếng hành lý nện lên sàn sắt vang lên. Hành khách lê những chiếc valy nặng trịch ra khỏi tàu lười biếng, từng người, từng người ùa ra. Họ bước xuống đường, chia ra trăm ngã, rồi rẽ màn đêm mất hút. Từng người lướt qua chàng trai tóc bạch kim, không do dự, không mảy may ngoái nhìn. Tất cả chỉ cắm cúi vào cái guồng quay xô bồ vội vã của cuộc đời… Con người chỉ biết điên đảo với hằng trăm nỗi lo toan, trong khi vạn vật chỉ cố đi tìm giấc ngủ yên bình thong thả.
Ánh đèn đã tắt, sân ga lại vắng không một bóng người, gió lại đùa giỡn những chiếc vé bay bay. Bác bảo vệ già lại lò dò từng bước về phía cánh cổng rêu phong. Tiếng kim loại lạo sạo lại uể oải cựa mình.
Cổng đã đóng. Mọi thứ lại trở về im lặng, lại trở về giấc ngủ say sưa. Chỉ có những bông tuyết trắng cô đơn, bắt đầu chầm chậm buông mình cho gió.
Có vẻ đã quá đủ cho sự đợi chờ, chàng trai tóc bạch kim đứng thẳng dậy, phủi sạch tuyết vương trên quần áo. Rồi anh quay đi, tra chìa vào ổ khóa điện chiếc ô tô đen sang trọng.
Cánh cửa chỉ vừa bật mở…
_Anh đợi em có lâu không?
Chàng trai tóc bạch kim khẽ quay người lại, bắt gặp một nụ cười rất đỗi ngây thơ, một mái tóc hung hung nhẹ như làn gió và đôi mắt tít lại như hai đường cong đen nhánh.
Đôi ủng da ngập sâu trong tuyết, cậu bé trước mặt anh khá gầy guộc trong lớp lớp những tầng áo ấm trùm kín từ đầu tới chân. Chiếc valy to tướng kéo lê phía sau càng khiến cậu trông thật nhỏ bé. Cậu đưa tay vẫy anh, từng làn sương trắng phả ra từ miệng, run run, tan vào màn đêm yên ả.
Anh nhìn cậu, mỉm cười…
Chiếc ô tô đen cắm cúi đuổi theo cái bóng tròn mà ánh đèn pha quét trên làn tuyết.. Những nhánh thông hai bên đường, vùn vụt lướt qua, rạch trong không khí những vệt đen dài vô tận. Màn đêm yên tĩnh, ôm gọn mọi thứ trong vòng tay hiền hòa.
Charles áp mặt vào làn kính, ngồi chồm lên trên cả ghế phụ lái, mắt chỉ chăm chắm dõi theo những bông tuyết rơi rơi ngoài cửa sổ.
_Tuyết không rơi gắt như Moscow. Anh nhỉ?- Cậu bé xuýt xoa.
_Uh.- Anh khẽ gật đầu. Qua ô kính chiếu hậu, anh ngắm nhìn làn tóc hung hung.- Bông tuyết cũng không to như Moscow.
_2 năm rồi em mới trở lại New York. Và…- Charles lại trườn xuống ghế, rồi nhìn anh, cậu bé lại cười tít mắt.- em cũng 2 năm rồi chưa được ăn kem ở phố Forwards(*) đấy. ^^
----------------------------
(*): con phố này tự tay tui bịa =.=”
----------------------------
_Kem? Tuyết đang rơi đấy. Ngốc ạ.- Anh cười nhẹ trong kẽ răng.
_Tuyết thì đã sao? Em thích mà.- Charles cười, giòn hơn, đôi mắt tiếp tục là 2 đường con đen nhánh. Rồi cậu nũng nịu.- Nhaaaaaa!!! Anhhhhhhh!! (Chớp chớp mắt, long lanh, long lanh.)
_Ok, ok.- Anh gật đầu có vẻ miễn cưỡng…
_Huraaaa!!!- Charles reo lên rồi tiếp tục đếm từng bông tuyết rơi, khuôn miệng xinh xắn du dương một điệu huýt sáo vui tai.
Anh im lặng, lắng nghe, nghe tiếng sáo ấy tan vào nhịp đập bên trong lồng ngực. Anh khẽ trút một tiếng thở dài, rất nhẹ, mà Charles không hề hay biết. Cậu bé ngây ngô chỉ đặt tâm trí lơ lửng theo màu trắng tinh khôi của tuyết.
----------------------------
Bên cạnh vỉa hè ảm đạm phủ đầy tuyết trắng, chiếc ô tô đen nằm im ắng ngắm ánh đèn đường mờ xa, rồi lại nhìn qua ô cửa kính bên trong quán Coffe Forwards. Nơi chiếc bàn dài cạnh cửa kính, ánh đèn neon dịu dàng vuốt ve mái tóc hung hung đang cắm cúi vào ly kem to tướng. Anh ngồi đối diện với Charles, tách cà phê đen tỏa khói, lặng lẽ ngắm cậu ăn, anh chỉ mỉm cười, hiền dịu.
_Lạnh quá- Charles đưa tay ôm miệng, xuýt xoa.
_Anh đã bảo rồi mà. Em chỉ thích cãi lời anh.-Anh hớp một ngụm cà phê. Cà phê đắng, nóng, tê cả đầu lưỡi.
_Nhưng không sao.- Đôi mắt Charles lại là 2 đường cong.- Kem ngon tuyệt! Vậy đủ rồi.- Charles đưa tiếp một muỗng kem to lên miệng, nhai ngon lành, thậm chí còn mút kỹ đầu muỗng.- Cho em thêm một ly nữa nhé. ^^~
_Được thôi.- Anh khẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn 3 cái ly kem rỗng khác ở đầu bàn bên kia, nơi Charles ngồi.
_Anh tuyệt nhất!-Charles lại cười, giòn hơn, rất vui vẻ.
Ly thứ 5 được mang ra. Anh nghiêng đầu nhìn soi vào lớp thủy tinh. Màu kem xanh xanh dịu dịu. Kem táo. Vẫn là táo. Táo xanh.
_Em vẫn thích táo?^^
_Dạ ^^.
_2 năm qua, em không thay đổi gì cả.
_Ý anh là sao?- Cậu bé nheo mắt, khó hiểu, rồi cậu bé nhướn mày.- Lại bảo em con nít đấy à? Em lớn rồi đấy nhá.
_uh. Em lớn rồi.- Anh lại đưa tách cà phê lên ngang miệng. Khói trắng che mờ làn hơi thở nặng nhọc. Đặt tách cà phê xuống bàn, anh lại mỉm cười.- ^^ nhưng em vẫn là con nít. Ngốc ạ!
_Quá đáng.- Charles đứng thẳng dậy. Rồi quay phắt về phía cửa tiệm.- Không chơi với anh nữa.- Cậu hờn dỗi, chạy vụt đi.
Anh đặt lên bàn một tờ giấy bạc rồi từ từ đứng dậy, bước đi. Chợt, anh dừng lại nơi Charles vừa ngồi, anh nâng cốc kem dở dang của cậu bé lên, nhìn săm soi vào màu kem xanh xanh dịu dịu. Anh… liếm nhẹ đầu muỗng, nơi khi nãy Charles đã mút rất kỹ. Đối mắt khép hờ, như mê đi...
----------------------
Charles ngồi lì trong xe, không buồn nói một tiếng, không thèm nhìn anh. Má cậu bé phồng phồng, hờn dỗi. Anh khẽ cười, lẳng lặng ngồi vào ghế lái, tra chìa vào ổ, chầm chậm cho xe lăn bánh đi.
_Thôi nào. Ngốc. Định giận anh đến bao giờ?- Anh cười.
Charles chỉ hếch mặt lên, quay đi chỗ khác, càng lúc càng lì đòn.
_Thôi nào, giận dai thế càng chứng tỏ em là con nít đó. :-“
_Anh nói cái gì?- Charles trợn mắt lên, mặt cậu đỏ bừng (yêu quá ^^~).
_haha! Con nít vẫn là con nít.
_Anh… - Charles tức đến cứng họng, không thốt được lời nào. Rồi cậu khoanh cứng tay lại, lì trên ghế luôn.
Anh vẫn đăm đăm nhìn cậu mà cậu không hề hay biết. Cậu không biế1t cũng phải, vì anh chỉ nhìn cậu qua ô kính chiếu hậu. Anh nhìn mái tóc hung hung, nhìn đôi mắt nâu ngây thơ, nhìn… khuôn miệng xinh xắn. Anh chỉ có thể yên lặng, nhìn cậu và nghe trái tim anh đang co siết lại. Máu trong anh… đang âm ỉ trào. Cậu vẫn luôn ở đó. Thật gần mà cũng thật xa…
Anh luôn ước, ước rằng những mối lo toan, những xô bồ, bon chen và cả khói bụi của New York này sẽ lấp đi làn tóc hung hung nhẹ như gió đã khắc vào tâm trí anh, anh luôn ước, ước rằng màu tuyết trắng nơi Moscow sẽ giữ chân được cậu, để giữa cậu và anh sẽ luôn có một khoảng cách, một khoảng cách đủ để anh có thể lãng quên đi một số thứ. Nhưng…
_Tại sao em trở lại New York. Chẳng phải em luôn muốn sống ở Moscow sao?- Anh hỏi.
_Chỉ là muốn thôi, không phải là sống luôn =.=”.- Charles chìm vào ghế.- Ở Moscow chán hơn em tưởng. Quanh năm đều có tuyết. Toàn là tuyết. Không có kem. Không có táo.
_Bây giờ New York cũng đang có tuyết rơi mà.
_Nhưng tuyết ở New York… ấm hơn.- Charles hơi xuống giọng, mặt cậu càng đỏ hơn, cậu bé lảng đi hướng khác cốt không để anh nhìn thấy.
Anh nghe một cái gì đó nồng nồng trong mũi, nó khiến trái tim anh càng nhói đau, Anh không biết đó là gì, và lại càng không muốn biết.
Bánh xe lăn nhanh dần, từng con phố vắng vẻ lướt qua. Mọi thứ thật yên tĩnh, mọi thứ vẫn ngủ say, thong thả, chỉ có lòng người ngổn ngang hằng trăm những nỗi lo toan
-------------------------------
....(to be continue)....
Genre: Shounen ai (Ừ, nên SA thôi -___- )
Warn: chống chỉ định trẻ em dưới 5 tuổi (biết chữ đâu mà đọc)
Đã ngưng trệ rất lâu, quyết định post lại.
VÌ BOCONGANH ĐE DOẠ KHỦNG BỐ NÊN PHẢI POST - -"
…..,;:Khi Trái Đất ngừng quay:;,…..
_____- Chap 1- part 1 -_____
Tuyết đã ngừng rơi, để lại màu trắng xóa trải dài khắp mặt đất. Sân ga vắng không bóng người. Cơn gió nhè nhẹ, cuốn những mảnh vé tàu vương vãi quanh những băng ghế chờ, xoay xoay, nhẹ nhàng, rồi là là trên mặt đất trước khi nằm lại trên nền tuyết trắng.
Tuyết hắt lại ánh đèn đường ủ rũ soi lên chiếc ống khóa to bản ngủ say trên cánh cổng rêu phong. Bác bảo vệ già dò dẫm từng bước trong bóng tối, chậm chạp, ung dung tra chìa vào khóa. Tiếng xích sắt lạo sạo, ngái ngủ, cót két lề mề dạt ra hai bên. Một chút âm thanh khuấy động, rồi chẳng mấy chốc, sân ga lại được trả về sự im lặng cố hữu.
Một khoảng không xa đằng sau những song sắt của hàng rào cao ngút, khoảng vài mươi thước mặt đường, đứng trầm ngâm trên lớp tuyết phủ dày đặc, một chàng trai dong dỏng cao, khoác trên vai chiếc áo đen dài trầm lặng. Hai cánh tay thọc sâu vào túi, anh đứng tựa lưng vào một chiếc ô tô cũng cùng một màu đen, đầu khẽ cúi, như đang lắng nghe, như chờ đợi. Mái tóc bạch kim dài chấm lưng nhè nhẹ vân vê từng cơn gió, màu trắng như hòa với tuyết, tan vào sự im lặng.
“Tuuuu….!!!” Hồi còi dài phá vỡ sự im lặng trong không gian.
Trên loa phóng thanh, bắt đầu oang oang giọng nói mệt mỏi, gật gà.
“2h35’ ngày 05/10/1990, Chuyến tàu TKHY404, lộ trình Moscow – New York đã đến bến cuối cùng. Quý vị hành khách xin khẩn trương.”
Đây là chuyến tàu cuối cùng của ngày 04/10, nhưng không rõ vì sao, lại trễ đến ngày 05/10.
Ánh sáng đèn pha chói lòa, vàng rực quét một lượt qua dãy hành lang vắng vẻ, liếm nhẹ nhàng lên từng băng ghế chờ im ru. Tiếng động cơ hơi nước vang lên rồi nhỏ dần. Con tàu lười nhác, ì ạch từng mét cuối cùng, rồi nằm ì một đống, ngủ ngon lành trên đường ray.
Chỉ một số toa khách cuối cùng sáng đèn... Hay… Chỉ những ngọn đèn đó là duy nhất còn tỉnh táo?
Ngay khi cửa toa bật mở, từng tràng lộp bộp tiếng giày, tiếng hành lý nện lên sàn sắt vang lên. Hành khách lê những chiếc valy nặng trịch ra khỏi tàu lười biếng, từng người, từng người ùa ra. Họ bước xuống đường, chia ra trăm ngã, rồi rẽ màn đêm mất hút. Từng người lướt qua chàng trai tóc bạch kim, không do dự, không mảy may ngoái nhìn. Tất cả chỉ cắm cúi vào cái guồng quay xô bồ vội vã của cuộc đời… Con người chỉ biết điên đảo với hằng trăm nỗi lo toan, trong khi vạn vật chỉ cố đi tìm giấc ngủ yên bình thong thả.
Ánh đèn đã tắt, sân ga lại vắng không một bóng người, gió lại đùa giỡn những chiếc vé bay bay. Bác bảo vệ già lại lò dò từng bước về phía cánh cổng rêu phong. Tiếng kim loại lạo sạo lại uể oải cựa mình.
Cổng đã đóng. Mọi thứ lại trở về im lặng, lại trở về giấc ngủ say sưa. Chỉ có những bông tuyết trắng cô đơn, bắt đầu chầm chậm buông mình cho gió.
Có vẻ đã quá đủ cho sự đợi chờ, chàng trai tóc bạch kim đứng thẳng dậy, phủi sạch tuyết vương trên quần áo. Rồi anh quay đi, tra chìa vào ổ khóa điện chiếc ô tô đen sang trọng.
Cánh cửa chỉ vừa bật mở…
_Anh đợi em có lâu không?
Chàng trai tóc bạch kim khẽ quay người lại, bắt gặp một nụ cười rất đỗi ngây thơ, một mái tóc hung hung nhẹ như làn gió và đôi mắt tít lại như hai đường cong đen nhánh.
Đôi ủng da ngập sâu trong tuyết, cậu bé trước mặt anh khá gầy guộc trong lớp lớp những tầng áo ấm trùm kín từ đầu tới chân. Chiếc valy to tướng kéo lê phía sau càng khiến cậu trông thật nhỏ bé. Cậu đưa tay vẫy anh, từng làn sương trắng phả ra từ miệng, run run, tan vào màn đêm yên ả.
Anh nhìn cậu, mỉm cười…
Chiếc ô tô đen cắm cúi đuổi theo cái bóng tròn mà ánh đèn pha quét trên làn tuyết.. Những nhánh thông hai bên đường, vùn vụt lướt qua, rạch trong không khí những vệt đen dài vô tận. Màn đêm yên tĩnh, ôm gọn mọi thứ trong vòng tay hiền hòa.
Charles áp mặt vào làn kính, ngồi chồm lên trên cả ghế phụ lái, mắt chỉ chăm chắm dõi theo những bông tuyết rơi rơi ngoài cửa sổ.
_Tuyết không rơi gắt như Moscow. Anh nhỉ?- Cậu bé xuýt xoa.
_Uh.- Anh khẽ gật đầu. Qua ô kính chiếu hậu, anh ngắm nhìn làn tóc hung hung.- Bông tuyết cũng không to như Moscow.
_2 năm rồi em mới trở lại New York. Và…- Charles lại trườn xuống ghế, rồi nhìn anh, cậu bé lại cười tít mắt.- em cũng 2 năm rồi chưa được ăn kem ở phố Forwards(*) đấy. ^^
----------------------------
(*): con phố này tự tay tui bịa =.=”
----------------------------
_Kem? Tuyết đang rơi đấy. Ngốc ạ.- Anh cười nhẹ trong kẽ răng.
_Tuyết thì đã sao? Em thích mà.- Charles cười, giòn hơn, đôi mắt tiếp tục là 2 đường con đen nhánh. Rồi cậu nũng nịu.- Nhaaaaaa!!! Anhhhhhhh!! (Chớp chớp mắt, long lanh, long lanh.)
_Ok, ok.- Anh gật đầu có vẻ miễn cưỡng…
_Huraaaa!!!- Charles reo lên rồi tiếp tục đếm từng bông tuyết rơi, khuôn miệng xinh xắn du dương một điệu huýt sáo vui tai.
Anh im lặng, lắng nghe, nghe tiếng sáo ấy tan vào nhịp đập bên trong lồng ngực. Anh khẽ trút một tiếng thở dài, rất nhẹ, mà Charles không hề hay biết. Cậu bé ngây ngô chỉ đặt tâm trí lơ lửng theo màu trắng tinh khôi của tuyết.
----------------------------
Bên cạnh vỉa hè ảm đạm phủ đầy tuyết trắng, chiếc ô tô đen nằm im ắng ngắm ánh đèn đường mờ xa, rồi lại nhìn qua ô cửa kính bên trong quán Coffe Forwards. Nơi chiếc bàn dài cạnh cửa kính, ánh đèn neon dịu dàng vuốt ve mái tóc hung hung đang cắm cúi vào ly kem to tướng. Anh ngồi đối diện với Charles, tách cà phê đen tỏa khói, lặng lẽ ngắm cậu ăn, anh chỉ mỉm cười, hiền dịu.
_Lạnh quá- Charles đưa tay ôm miệng, xuýt xoa.
_Anh đã bảo rồi mà. Em chỉ thích cãi lời anh.-Anh hớp một ngụm cà phê. Cà phê đắng, nóng, tê cả đầu lưỡi.
_Nhưng không sao.- Đôi mắt Charles lại là 2 đường cong.- Kem ngon tuyệt! Vậy đủ rồi.- Charles đưa tiếp một muỗng kem to lên miệng, nhai ngon lành, thậm chí còn mút kỹ đầu muỗng.- Cho em thêm một ly nữa nhé. ^^~
_Được thôi.- Anh khẽ gật đầu, rồi đưa mắt nhìn 3 cái ly kem rỗng khác ở đầu bàn bên kia, nơi Charles ngồi.
_Anh tuyệt nhất!-Charles lại cười, giòn hơn, rất vui vẻ.
Ly thứ 5 được mang ra. Anh nghiêng đầu nhìn soi vào lớp thủy tinh. Màu kem xanh xanh dịu dịu. Kem táo. Vẫn là táo. Táo xanh.
_Em vẫn thích táo?^^
_Dạ ^^.
_2 năm qua, em không thay đổi gì cả.
_Ý anh là sao?- Cậu bé nheo mắt, khó hiểu, rồi cậu bé nhướn mày.- Lại bảo em con nít đấy à? Em lớn rồi đấy nhá.
_uh. Em lớn rồi.- Anh lại đưa tách cà phê lên ngang miệng. Khói trắng che mờ làn hơi thở nặng nhọc. Đặt tách cà phê xuống bàn, anh lại mỉm cười.- ^^ nhưng em vẫn là con nít. Ngốc ạ!
_Quá đáng.- Charles đứng thẳng dậy. Rồi quay phắt về phía cửa tiệm.- Không chơi với anh nữa.- Cậu hờn dỗi, chạy vụt đi.
Anh đặt lên bàn một tờ giấy bạc rồi từ từ đứng dậy, bước đi. Chợt, anh dừng lại nơi Charles vừa ngồi, anh nâng cốc kem dở dang của cậu bé lên, nhìn săm soi vào màu kem xanh xanh dịu dịu. Anh… liếm nhẹ đầu muỗng, nơi khi nãy Charles đã mút rất kỹ. Đối mắt khép hờ, như mê đi...
----------------------
Charles ngồi lì trong xe, không buồn nói một tiếng, không thèm nhìn anh. Má cậu bé phồng phồng, hờn dỗi. Anh khẽ cười, lẳng lặng ngồi vào ghế lái, tra chìa vào ổ, chầm chậm cho xe lăn bánh đi.
_Thôi nào. Ngốc. Định giận anh đến bao giờ?- Anh cười.
Charles chỉ hếch mặt lên, quay đi chỗ khác, càng lúc càng lì đòn.
_Thôi nào, giận dai thế càng chứng tỏ em là con nít đó. :-“
_Anh nói cái gì?- Charles trợn mắt lên, mặt cậu đỏ bừng (yêu quá ^^~).
_haha! Con nít vẫn là con nít.
_Anh… - Charles tức đến cứng họng, không thốt được lời nào. Rồi cậu khoanh cứng tay lại, lì trên ghế luôn.
Anh vẫn đăm đăm nhìn cậu mà cậu không hề hay biết. Cậu không biế1t cũng phải, vì anh chỉ nhìn cậu qua ô kính chiếu hậu. Anh nhìn mái tóc hung hung, nhìn đôi mắt nâu ngây thơ, nhìn… khuôn miệng xinh xắn. Anh chỉ có thể yên lặng, nhìn cậu và nghe trái tim anh đang co siết lại. Máu trong anh… đang âm ỉ trào. Cậu vẫn luôn ở đó. Thật gần mà cũng thật xa…
Anh luôn ước, ước rằng những mối lo toan, những xô bồ, bon chen và cả khói bụi của New York này sẽ lấp đi làn tóc hung hung nhẹ như gió đã khắc vào tâm trí anh, anh luôn ước, ước rằng màu tuyết trắng nơi Moscow sẽ giữ chân được cậu, để giữa cậu và anh sẽ luôn có một khoảng cách, một khoảng cách đủ để anh có thể lãng quên đi một số thứ. Nhưng…
_Tại sao em trở lại New York. Chẳng phải em luôn muốn sống ở Moscow sao?- Anh hỏi.
_Chỉ là muốn thôi, không phải là sống luôn =.=”.- Charles chìm vào ghế.- Ở Moscow chán hơn em tưởng. Quanh năm đều có tuyết. Toàn là tuyết. Không có kem. Không có táo.
_Bây giờ New York cũng đang có tuyết rơi mà.
_Nhưng tuyết ở New York… ấm hơn.- Charles hơi xuống giọng, mặt cậu càng đỏ hơn, cậu bé lảng đi hướng khác cốt không để anh nhìn thấy.
Anh nghe một cái gì đó nồng nồng trong mũi, nó khiến trái tim anh càng nhói đau, Anh không biết đó là gì, và lại càng không muốn biết.
Bánh xe lăn nhanh dần, từng con phố vắng vẻ lướt qua. Mọi thứ thật yên tĩnh, mọi thứ vẫn ngủ say, thong thả, chỉ có lòng người ngổn ngang hằng trăm những nỗi lo toan
-------------------------------
....(to be continue)....