Uờ
23-02-2010, 09:23 PM
Kì 1: Kí ức tình yêu sáng trong
Đã một năm rồi, những kí ức về Phụng vẫn chưa phai nhạt trong tiềm thức Khôi. Hắn vẫn nhớ, hôm nay là ngày Phụng trở về...
Và tất nhiên, hắn vẫn không quên được ngày cuối cùng gặp Phụng. Hắn không tin rằng cả hai lại có thể rời xa nhau...
Họ đến với nhau khi Khôi là cậu học sinh lớp 10, còn Phụng đã là cô nữ sinh cuối cấp. Ngày ấy, Phụng nổi tiếng nhất trường. Vừa xinh xắn, giỏi giang, vừa năng nổ, tốt bụng, Phụng đã khiến Khôi chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một tình cảm khó hiểu len lỏi vào tâm hồn anh chàng lớp 10 hồn nhiên tinh nghịch. Như một định mệnh đã sắp đặt sẵn, Khôi không cần quá nhọc công để cưa cẩm, tán tỉnh. Phụng cũng để ý Khôi. Tình cảm chớm nở ngay từ khi ánh nhìn của cả hai chạm vào nhau, có vẻ như vừa là tình cờ, vừa là số phận. Cũng không thể gọi đó là rung động thoáng qua, hay một tình cảm ngộ nhận nào khác. Ừ, gọi nó là tình yêu.
Họ chính thức đến với nhau, thời gian càng trôi đi thì cả hai càng phát hiện ra nhiều điểm tương đồng thú vị. Họ có nhiều sở thích giống nhau, quan niệm sống hệt nhau, và cả những thói quen nữa. Cả hai gặp nhau mỗi ngày vẫn không thấy chán, tối đến nhắn tin cho nhau hàng giờ mà vẫn cảm thấy vui...Họ yêu chân thành bằng cả trái tim tuổi trẻ...
Điều khác biệt duy nhất giữa Khôi và Phụng là khoảng cách tuổi tác. Khi yêu, ít ai quan tâm đến điều này. Nhưng người ngoài nhận thấy sự khác biệt khá rõ. Trong khi Phụng đang ở lứa tuổi 18 đẹp tuyệt, với nét đẹp chững chạc, mặn mà, thì Khôi đang ở tuổi 16 trăng tròn, đẹp hồn nhiên, đẹp đáng yêu...Khôi cao hơn Phụng, nhưng không chín chắn bằng Phụng. Dù vậy, cả hai vẫn xưng hô "anh - em" một cách tự nhiên, điều này đôi khi khiến "dư luận" thi thoảng lại ganh tị, hô hào:
"Ôi dào..., tui cá với mấy người là cả hai sẽ chia tay sớm thôi..."
"Vì sao?"
"Khoảng cách tuổi tác là ranh giới rạch ròi. Một người 18 tuổi sẽ có một thế giới khác biệt với một người 16 tuổi. Mãi mãi là như thế..."
"Họ yêu nhau chân thành đến thế cơ mà, tôi chả tin...Nhiều khi người ngoài nhìn vào không hiểu, phán bậy bạ mà thôi..."
"Để xem..."
Và rồi, 2 năm sau, khi Khôi đang chuẩn bị thi tốt nghiệp, cậu lại nhận tin sét đánh: "Chúng ta rời xa đi..."
Vốn hiểu nhau nên dù "không thể tin nổi chuyện này", Khôi vẫn không gặng hỏi lý do nơi Phụng. Nỗi đau Phụng gây ra cho cậu có vẻ lớn đến mức khiến cậu mất cảm giác. Cậu đón nhận tin này một cách bình thản. Và thay vì sa sút đến mức không làm nổi bài thi tốt nghiệp, cậu lại hoàn thành một cách xuất sắc và trúng tuyển luôn hai trường đại học danh tiếng. Sự khác biệt của Khôi là ở chỗ đó. Cũng chính vì Phụng biết thế nên cô bạn dám mạnh dạn nói thẳng ngay lúc "nước sôi lửa bỏng" thế này...Cả hai cứ ngầm hiểu nhau như thế, và nỗi đau tan biến như thế...
Khi Khôi chuẩn bị nhập học thì cũng là lúc Phụng lên đường du học...Cậu không biết nên tự hiểu kiểu "rời xa" của Phụng theo nghĩa nào, bởi lẽ, Phụng chưa nói từ "chia tay".
Bật YM, Khôi nhận được một tin off: "Cậu chẳng hiểu tí ti gì về tâm lý phụ nữ. Chúng ta hiểu nhau, yêu nhau đấy, nhưng chưa đủ đâu ngốc ơi...Chuyện tình cảm, đâu phải lúc nào cũng chỉ cần hai trái tim đầy ắp yêu thương là đủ...Sao cậu không thể hiện bằng hành động thay vì cứ phải nói những lời hoa mĩ ấy nhỉ?"
Khôi ngỡ ngàng. Chẳng lẽ, yêu thật lòng đối với Phụng là chưa đủ? Chẳng lẽ, tình yêu Khôi dành cho Phụng không đủ cao quý để Phụng đón nhận ư? 2 năm quen nhau mà Phụng nói ra những lời như thế? Tại sao hiểu nhau đến như vậy mà còn nói ra những lời cay đắng như vậy? Ôi cuộc sống, phải hiểu những lời nói ấy theo nghĩa nào?
Đến giờ thì Khôi bắt đầu lắng nghe lời của mọi người xung quanh: "Một người 18 tuổi sẽ có một thế giới khác biệt với một người 16 tuổi. Mãi mãi là như thế...". Ừ thì, có lẽ Phụng như bao cô gái xinh đẹp khác, chấp nhận quen Khôi suốt 2 năm chỉ vì Khôi đẹp trai, Khôi tài giỏi, Khôi cũng nổi tiếng... "Trai tài gái sắc" phải sánh đôi bên nhau mới xứng. Nghĩ đến điều đó, Khôi lại mỉm cười chua cay...Tình đầu đẹp như bức tranh, nay đã bị người trong cuộc là chính Phụng, vò nát. Mà chỉ vì lý do: "Không hiểu tâm lý phụ nữ"?. Tình yêu, đối với Phụng là gì vậy?
Khôi hét lên thật to. Có lẽ, với một cô gái 20 tuổi, thì một chàng trai 18 tuổi không đủ chững chạc để bảo vệ cô ta chăng? Hay chàng có quá non trẻ để có thể hòa nhập với thế giới năng động của những người 20 tuổi? Hay vì sự nhiệt tình quá mức vì yêu quá nhiều, đã khiến Phụng cảm thấy thật "tầm thường" và không giống cách yêu của những nhân vật trong tiểu thuyết? Khoảng cách 2 tuổi và yêu nhau 2 năm. Số 2 định mệnh. Và Khôi thì vẫn là "con nít" trong mắt Phụng.
Khôi yêu Phụng chân thành. Phụng là mối tình đầu của Khôi. Có lẽ chính vì thế mà cô nàng cảm thấy...chán chán, dù đó là tình yêu đích thực? Chẳng lẽ phải thể hiện như một anh chàng đào hoa dày dạn kinh nghiệm, lãng mạn và đa tình, Phụng mới hài lòng? Hình như Khôi suy nghĩ đúng hướng rồi...
Khôi đã từng đặt ra luật cho chính bản thân mình: "Người yêu đầu tiên cũng chính là người yêu cuối cùng". Nhưng thôi rồi, Khôi không thực hiện được rồi... Cuộc sống, có ai ngờ nó sẽ thế này đâu...Yêu chân thành cũng có lỗi, yêu thiếu kinh nghiệm cũng là một cái tội. Phải rồi, Phụng "từng trải" quá mà...
Đã một năm rồi, những kí ức về Phụng vẫn chưa phai nhạt trong tiềm thức Khôi. Hắn vẫn nhớ, hôm nay là ngày Phụng trở về...
Và tất nhiên, hắn vẫn không quên được ngày cuối cùng gặp Phụng. Hắn không tin rằng cả hai lại có thể rời xa nhau...
Họ đến với nhau khi Khôi là cậu học sinh lớp 10, còn Phụng đã là cô nữ sinh cuối cấp. Ngày ấy, Phụng nổi tiếng nhất trường. Vừa xinh xắn, giỏi giang, vừa năng nổ, tốt bụng, Phụng đã khiến Khôi chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một tình cảm khó hiểu len lỏi vào tâm hồn anh chàng lớp 10 hồn nhiên tinh nghịch. Như một định mệnh đã sắp đặt sẵn, Khôi không cần quá nhọc công để cưa cẩm, tán tỉnh. Phụng cũng để ý Khôi. Tình cảm chớm nở ngay từ khi ánh nhìn của cả hai chạm vào nhau, có vẻ như vừa là tình cờ, vừa là số phận. Cũng không thể gọi đó là rung động thoáng qua, hay một tình cảm ngộ nhận nào khác. Ừ, gọi nó là tình yêu.
Họ chính thức đến với nhau, thời gian càng trôi đi thì cả hai càng phát hiện ra nhiều điểm tương đồng thú vị. Họ có nhiều sở thích giống nhau, quan niệm sống hệt nhau, và cả những thói quen nữa. Cả hai gặp nhau mỗi ngày vẫn không thấy chán, tối đến nhắn tin cho nhau hàng giờ mà vẫn cảm thấy vui...Họ yêu chân thành bằng cả trái tim tuổi trẻ...
Điều khác biệt duy nhất giữa Khôi và Phụng là khoảng cách tuổi tác. Khi yêu, ít ai quan tâm đến điều này. Nhưng người ngoài nhận thấy sự khác biệt khá rõ. Trong khi Phụng đang ở lứa tuổi 18 đẹp tuyệt, với nét đẹp chững chạc, mặn mà, thì Khôi đang ở tuổi 16 trăng tròn, đẹp hồn nhiên, đẹp đáng yêu...Khôi cao hơn Phụng, nhưng không chín chắn bằng Phụng. Dù vậy, cả hai vẫn xưng hô "anh - em" một cách tự nhiên, điều này đôi khi khiến "dư luận" thi thoảng lại ganh tị, hô hào:
"Ôi dào..., tui cá với mấy người là cả hai sẽ chia tay sớm thôi..."
"Vì sao?"
"Khoảng cách tuổi tác là ranh giới rạch ròi. Một người 18 tuổi sẽ có một thế giới khác biệt với một người 16 tuổi. Mãi mãi là như thế..."
"Họ yêu nhau chân thành đến thế cơ mà, tôi chả tin...Nhiều khi người ngoài nhìn vào không hiểu, phán bậy bạ mà thôi..."
"Để xem..."
Và rồi, 2 năm sau, khi Khôi đang chuẩn bị thi tốt nghiệp, cậu lại nhận tin sét đánh: "Chúng ta rời xa đi..."
Vốn hiểu nhau nên dù "không thể tin nổi chuyện này", Khôi vẫn không gặng hỏi lý do nơi Phụng. Nỗi đau Phụng gây ra cho cậu có vẻ lớn đến mức khiến cậu mất cảm giác. Cậu đón nhận tin này một cách bình thản. Và thay vì sa sút đến mức không làm nổi bài thi tốt nghiệp, cậu lại hoàn thành một cách xuất sắc và trúng tuyển luôn hai trường đại học danh tiếng. Sự khác biệt của Khôi là ở chỗ đó. Cũng chính vì Phụng biết thế nên cô bạn dám mạnh dạn nói thẳng ngay lúc "nước sôi lửa bỏng" thế này...Cả hai cứ ngầm hiểu nhau như thế, và nỗi đau tan biến như thế...
Khi Khôi chuẩn bị nhập học thì cũng là lúc Phụng lên đường du học...Cậu không biết nên tự hiểu kiểu "rời xa" của Phụng theo nghĩa nào, bởi lẽ, Phụng chưa nói từ "chia tay".
Bật YM, Khôi nhận được một tin off: "Cậu chẳng hiểu tí ti gì về tâm lý phụ nữ. Chúng ta hiểu nhau, yêu nhau đấy, nhưng chưa đủ đâu ngốc ơi...Chuyện tình cảm, đâu phải lúc nào cũng chỉ cần hai trái tim đầy ắp yêu thương là đủ...Sao cậu không thể hiện bằng hành động thay vì cứ phải nói những lời hoa mĩ ấy nhỉ?"
Khôi ngỡ ngàng. Chẳng lẽ, yêu thật lòng đối với Phụng là chưa đủ? Chẳng lẽ, tình yêu Khôi dành cho Phụng không đủ cao quý để Phụng đón nhận ư? 2 năm quen nhau mà Phụng nói ra những lời như thế? Tại sao hiểu nhau đến như vậy mà còn nói ra những lời cay đắng như vậy? Ôi cuộc sống, phải hiểu những lời nói ấy theo nghĩa nào?
Đến giờ thì Khôi bắt đầu lắng nghe lời của mọi người xung quanh: "Một người 18 tuổi sẽ có một thế giới khác biệt với một người 16 tuổi. Mãi mãi là như thế...". Ừ thì, có lẽ Phụng như bao cô gái xinh đẹp khác, chấp nhận quen Khôi suốt 2 năm chỉ vì Khôi đẹp trai, Khôi tài giỏi, Khôi cũng nổi tiếng... "Trai tài gái sắc" phải sánh đôi bên nhau mới xứng. Nghĩ đến điều đó, Khôi lại mỉm cười chua cay...Tình đầu đẹp như bức tranh, nay đã bị người trong cuộc là chính Phụng, vò nát. Mà chỉ vì lý do: "Không hiểu tâm lý phụ nữ"?. Tình yêu, đối với Phụng là gì vậy?
Khôi hét lên thật to. Có lẽ, với một cô gái 20 tuổi, thì một chàng trai 18 tuổi không đủ chững chạc để bảo vệ cô ta chăng? Hay chàng có quá non trẻ để có thể hòa nhập với thế giới năng động của những người 20 tuổi? Hay vì sự nhiệt tình quá mức vì yêu quá nhiều, đã khiến Phụng cảm thấy thật "tầm thường" và không giống cách yêu của những nhân vật trong tiểu thuyết? Khoảng cách 2 tuổi và yêu nhau 2 năm. Số 2 định mệnh. Và Khôi thì vẫn là "con nít" trong mắt Phụng.
Khôi yêu Phụng chân thành. Phụng là mối tình đầu của Khôi. Có lẽ chính vì thế mà cô nàng cảm thấy...chán chán, dù đó là tình yêu đích thực? Chẳng lẽ phải thể hiện như một anh chàng đào hoa dày dạn kinh nghiệm, lãng mạn và đa tình, Phụng mới hài lòng? Hình như Khôi suy nghĩ đúng hướng rồi...
Khôi đã từng đặt ra luật cho chính bản thân mình: "Người yêu đầu tiên cũng chính là người yêu cuối cùng". Nhưng thôi rồi, Khôi không thực hiện được rồi... Cuộc sống, có ai ngờ nó sẽ thế này đâu...Yêu chân thành cũng có lỗi, yêu thiếu kinh nghiệm cũng là một cái tội. Phải rồi, Phụng "từng trải" quá mà...