gió_đi_hoang
18-02-2010, 09:31 AM
Đáng lẽ ra tớ sẽ chỉ lặng lẽ nhìn theo
Đáng lẽ ra tớ sẽ chẳng có cái cơ hội để nói chuyện với bạn thêm lần nữa
Nhưng đến lúc rồi ... đến lúc bạn cần phải nghỉ ngơi ... đến lúc bạn phải trả tớ về với cuộc sống...
Tớ nhớ lần nói chuyện cuối cùng giữa tớ và bạn là 8 năm trước. Tớ cứ tưởng đó là lần cuối cùng ... nhưng dường như ko phải ... Có lẽ cái hi vọng của tớ đang dần trở thành hiện thực... Có thể tớ tàn nhẫn với bạn... nhưng tớ cũng muốn được SỐNG...
8 năm - bạn chẳng thay đổi nhiều, khờ dại và cho đi nhiều quá... mù quáng và vẫn hay đau...
8 năm - tớ ở nơi này dõi theo bạn, cảm nhận những cảm xúc nơi bạn mỗi ngày và ko ít lần cái bản ngã lạnh lùng nơi tớ cũng bất chợt cảm thấy thực sự bị đau...
Tớ không thích bạn !
Tớ không thích cái con người yếu đuối, lãng mạn và quá tình cảm nơi bạn.
Tớ không thích mỗi lần bạn cho đi cảm xúc của mình bởi mỗi lần như thế tớ biết rồi bạn sẽ lại bị tổn thương.
Tớ không thích cái cách bạn quá trân trọng và chung thủy với một người
Tớ thật sự không thích bạn... ko một chút nào đâu ...
Tớ không thích bạn nhưng không có nghĩa là tớ ghét bạn
Thương bạn ! Tớ thương lắm lắm !!!
Dẫu tớ và bạn - 2 tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng chúng ta có chung một cơ thể
Dù muốn hay không tớ vẫn phải hiểu bạn... và vì hiểu bạn nên... tớ thương...
8 năm - tớ không ngờ bạn có thể nỗ lực đến thế... Tớ không biết tại sao con người đã từng từ bỏ cuộc sống như bạn lại có đủ nghị lực mà đi từ nỗi đau này đến nỗi đau khác, từ những mất mát này đến mất mát khác. Và bạn vẫn cười... cái nụ cười mà cả tớ và bạn đều ghét... cái nụ cười rạng rỡ mà giả tạo biết bao... Giống như 8 năm trước khi thức dậy tại bệnh viện, bạn đã bắt đầu cười như thế... Nếu hỏi tớ ghét gì nơi bạn ... tớ sẽ trả lời đó là nụ cười... Nó chỉ làm bạn đau đớn hơn! Và tớ thì không thích điều ấy ... Bạn đau ... tớ phải cảm nhận... mà tớ thì không muốn phải chịu cảm giác đau...
8 năm trước đáng lẽ ra tớ không nên bỏ cuộc, đáng lẽ ra người phải ngủ vùi là bạn, ko phải là tớ... nhưng rốt cuộc bạn làm tớ phải buông tay. Cái con người lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm như tớ lại phải chấp nhận từ bỏ vì bạn... nhưng lúc đó, người mà bạn bè bạn cần là bạn, ko phải tớ... Lần đầu tiên tớ nhận ra rằng bạn hơn tớ... dù bạn yếu đuối, dù bạn khờ dại nhưng bạn vẫn có những người bạn rất thật lòng ở bên... Vậy nên tớ chấp nhận ở lại nơi này thêm một lần nữa...
8 năm qua chẳng ít lần tớ thấy bạn khóc và tổn thương. Chẳng ít lần tớ thấy bạn gục ngã và tuyệt vọng. Nhưng chẳng phải sau mỗi lần bạn nói bạn “không thể” bạn sẽ lại đứng dậy thật nhanh và đi thật xa sao ? Tớ không thích cái cách bạn vựơt qua nỗi đau bằng chính nỗi đau bạn đang có. Bạn ko biết yêu thương chính bản thân mình. Một ngừơi không biết yêu thương chính mình thì làm sao có thể yêu thương người khác ? Vậy mà bạn thì…
8 năm – một chặng đường ko dài cũng ko ngắn với bao điều phải nỗ lực, với nhiều những vết thương, với những gì bạn buộc phải trả lại… cũng có lúc tớ thấy bạn chạy trốn vào một góc co mình lại hoảng hốt, sợ hãi, khóc đến tang thương và vỡ vụn… nhưng 8 năm qua dù xảy ra bất cứ chuyện gì bạn cũng chưa một lần cầu cứu nơi tớ. Tớ vẫn cứ ở đó nhìn theo bạn, còn bạn thì cứ bắt tớ phải chịu chung cảm giác đau… Bạn ích kỷ thật đấy! Cơ thể này đâu phải của mình bạn đâu…
Mùa hè năm ấy và cuộc hội ngộ bất ngờ, tớ thật sự không thích sự trở lại của người đàn ông ấy. Kẻ mà 9 năm trước đã làm bạn tổn thương, khóc nhiều thật nhiều. Nhưng tớ đã yên tâm khi tớ cảm nhận được nơi bạn mọi thứ thật bình thường, vô tư lự mỉm cười với người ta chân thật. Tớ đã thật sự cảm thấy mừng vì tình cảm của bạn dành cho him chỉ còn là con số 0. Nhưng đến cuối cùng, cả bạn và tớ lại cùng yêu người đàn ông ấy. Tớ không biết có phải cảm xúc nơi bạn tràn qua tớ ko nhưng lần đầu tiên trong đời tớ thấy cần một người đàn ông nhiều như thế. Có lẽ him chẳng bao giờ biết được rằng có 2 ngừơi con gái tính cách hòan toàn khác nhau đã cùng lúc yêu him và ở bên cạnh him suốt hơn 1 năm qua, đã cùng him chia sẻ những ngọt bùi, cay đắng, đã chăm sóc him lúc him bệnh tật cho đến khi khỏe mạnh để rồi giũ bỏ mọi thứ theo 1 người con gái khác.
Người đàn ông ấy bạc thật! Với tớ chỉ vậy thôi…
Còn với bạn, dường như mất mát quá nhiều…
Trước kia dù bị tổn thương đến nhường nào có bao giờ bạn có những ý nghĩ cay độc đó đâu… dù tớ không ít lần cố gắng nhuộm đen tâm hồn bạn…
Vậy mà…
Tớ đã bất ngờ đến tột độ khi cảm nhận những gì bạn nghĩ chảy tràn qua tớ mỗi ngày qua.
Nó xấu xí và méo mó đến nhường nào… ko phải bạn mà tớ từng dõi theo 19 năm qua…
Bạn ko đen và đục như thế!
Bạn có thể làm tổn thương chính mình và tất cả nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương người mình yêu.
“Giá như anh cứ nằm đấy mãi, có lẽ em đã không mất anh…” – tớ sợ cái ý nghĩ ấy của bạn.
Tớ cũng sợ những toan tính trong bạn.
Tớ sợ những hình thù kì dị nơi trái tim bạn giờ đây…
Lần đầu tiên tớ sợ mất bạn!
Bạn đã mang màu đen mà không cần tớ phải làm bất cứ điều gì.
Bạn yêu thật nhiều và cũng ích kỷ thật nhiều.
Điều gì quá nhiều cũng không mang lại cái gì tốt đẹp. Đó là cuộc sống!
Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên cạnh người đó. Tình yêu chỉ nên dành cho những người xứng đáng. Và him ko phải người xứng đáng để nhận tình yêu của bạn.
Vậy thì tại sao bạn phải khổ sở đến vậy?
Tại sao lại đánh mất chính mình?
Bạn khờ thật đấy!
Tớ vừa giận, vừa ghét mà vừa thương.
Hơn một năm qua, quá nhiều những kỷ niệm không thể xóa đi, bạn đã yêu thật nhiều và cho đi thật nhiều để rồi mất mát thật nhiều, tổn thương thật sâu… Tớ cũng đã thấy bạn nỗ lực đến nhường nào để kéo him trở lại, để chữa lành vết thương nơi trái tim, để có thể một lần nữa đứng dậy như ngày xưa… Nhưng dường như … bạn đã kiệt sức rồi…
Còn tớ,
đơn giản chỉ là cần nhau thì yêu thôi,
đến lúc một người bước đi thì mọi thứ “the end”…
…tớ chẳng nuối tiếc hay óan hận, mọi thứ với tớ nhạt lắm…
…cũng chỉ là một ngã rẽ, thế thôi!
Tớ chẳng cần.
Có lẽ vì bạn sống quá tình cảm, còn tớ sống quá lý trí. Vậy mà 2 chúng ta lại cùng song song tồn tại trong cái cơ thể này. Tiếc rằng tớ không được chọn để làm chủ nó, tiếc rằng tớ chỉ là một cái bóng nhạt nhòa phía sau…
Bạn mệt mỏi rồi phải không? Tớ biết bạn đã mệt mỏi lắm rồi! Tự hủy hoại và ruồng rẫy bản thân ko phải là cách tốt nhất để đi qua nỗi đau. Ko đáng bạn ạ! Ngủ đi… ngủ một giấc thật dài… cho đến khi bạn thật sự muốn thức dậy… Hãy lùi lại phía sau và ngắm nhìn cuộc sống qua đôi mắt của tớ… hãy lùi lại phía sau và cảm nhận cuộc sống qua những gì tớ cảm nhận… như tớ đã từng làm khi đứng phía sau bạn ngày xưa… Tớ không muốn mất bạn nên xin bạn hãy nhường cơ thể lại cho tớ… Tớ không muốn mất bạn nên xin bạn hãy để tớ giúp bạn… một lần này thôi…
Đáng lẽ ra tớ sẽ chẳng có cái cơ hội để nói chuyện với bạn thêm lần nữa
Nhưng đến lúc rồi ... đến lúc bạn cần phải nghỉ ngơi ... đến lúc bạn phải trả tớ về với cuộc sống...
Tớ nhớ lần nói chuyện cuối cùng giữa tớ và bạn là 8 năm trước. Tớ cứ tưởng đó là lần cuối cùng ... nhưng dường như ko phải ... Có lẽ cái hi vọng của tớ đang dần trở thành hiện thực... Có thể tớ tàn nhẫn với bạn... nhưng tớ cũng muốn được SỐNG...
8 năm - bạn chẳng thay đổi nhiều, khờ dại và cho đi nhiều quá... mù quáng và vẫn hay đau...
8 năm - tớ ở nơi này dõi theo bạn, cảm nhận những cảm xúc nơi bạn mỗi ngày và ko ít lần cái bản ngã lạnh lùng nơi tớ cũng bất chợt cảm thấy thực sự bị đau...
Tớ không thích bạn !
Tớ không thích cái con người yếu đuối, lãng mạn và quá tình cảm nơi bạn.
Tớ không thích mỗi lần bạn cho đi cảm xúc của mình bởi mỗi lần như thế tớ biết rồi bạn sẽ lại bị tổn thương.
Tớ không thích cái cách bạn quá trân trọng và chung thủy với một người
Tớ thật sự không thích bạn... ko một chút nào đâu ...
Tớ không thích bạn nhưng không có nghĩa là tớ ghét bạn
Thương bạn ! Tớ thương lắm lắm !!!
Dẫu tớ và bạn - 2 tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng chúng ta có chung một cơ thể
Dù muốn hay không tớ vẫn phải hiểu bạn... và vì hiểu bạn nên... tớ thương...
8 năm - tớ không ngờ bạn có thể nỗ lực đến thế... Tớ không biết tại sao con người đã từng từ bỏ cuộc sống như bạn lại có đủ nghị lực mà đi từ nỗi đau này đến nỗi đau khác, từ những mất mát này đến mất mát khác. Và bạn vẫn cười... cái nụ cười mà cả tớ và bạn đều ghét... cái nụ cười rạng rỡ mà giả tạo biết bao... Giống như 8 năm trước khi thức dậy tại bệnh viện, bạn đã bắt đầu cười như thế... Nếu hỏi tớ ghét gì nơi bạn ... tớ sẽ trả lời đó là nụ cười... Nó chỉ làm bạn đau đớn hơn! Và tớ thì không thích điều ấy ... Bạn đau ... tớ phải cảm nhận... mà tớ thì không muốn phải chịu cảm giác đau...
8 năm trước đáng lẽ ra tớ không nên bỏ cuộc, đáng lẽ ra người phải ngủ vùi là bạn, ko phải là tớ... nhưng rốt cuộc bạn làm tớ phải buông tay. Cái con người lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm như tớ lại phải chấp nhận từ bỏ vì bạn... nhưng lúc đó, người mà bạn bè bạn cần là bạn, ko phải tớ... Lần đầu tiên tớ nhận ra rằng bạn hơn tớ... dù bạn yếu đuối, dù bạn khờ dại nhưng bạn vẫn có những người bạn rất thật lòng ở bên... Vậy nên tớ chấp nhận ở lại nơi này thêm một lần nữa...
8 năm qua chẳng ít lần tớ thấy bạn khóc và tổn thương. Chẳng ít lần tớ thấy bạn gục ngã và tuyệt vọng. Nhưng chẳng phải sau mỗi lần bạn nói bạn “không thể” bạn sẽ lại đứng dậy thật nhanh và đi thật xa sao ? Tớ không thích cái cách bạn vựơt qua nỗi đau bằng chính nỗi đau bạn đang có. Bạn ko biết yêu thương chính bản thân mình. Một ngừơi không biết yêu thương chính mình thì làm sao có thể yêu thương người khác ? Vậy mà bạn thì…
8 năm – một chặng đường ko dài cũng ko ngắn với bao điều phải nỗ lực, với nhiều những vết thương, với những gì bạn buộc phải trả lại… cũng có lúc tớ thấy bạn chạy trốn vào một góc co mình lại hoảng hốt, sợ hãi, khóc đến tang thương và vỡ vụn… nhưng 8 năm qua dù xảy ra bất cứ chuyện gì bạn cũng chưa một lần cầu cứu nơi tớ. Tớ vẫn cứ ở đó nhìn theo bạn, còn bạn thì cứ bắt tớ phải chịu chung cảm giác đau… Bạn ích kỷ thật đấy! Cơ thể này đâu phải của mình bạn đâu…
Mùa hè năm ấy và cuộc hội ngộ bất ngờ, tớ thật sự không thích sự trở lại của người đàn ông ấy. Kẻ mà 9 năm trước đã làm bạn tổn thương, khóc nhiều thật nhiều. Nhưng tớ đã yên tâm khi tớ cảm nhận được nơi bạn mọi thứ thật bình thường, vô tư lự mỉm cười với người ta chân thật. Tớ đã thật sự cảm thấy mừng vì tình cảm của bạn dành cho him chỉ còn là con số 0. Nhưng đến cuối cùng, cả bạn và tớ lại cùng yêu người đàn ông ấy. Tớ không biết có phải cảm xúc nơi bạn tràn qua tớ ko nhưng lần đầu tiên trong đời tớ thấy cần một người đàn ông nhiều như thế. Có lẽ him chẳng bao giờ biết được rằng có 2 ngừơi con gái tính cách hòan toàn khác nhau đã cùng lúc yêu him và ở bên cạnh him suốt hơn 1 năm qua, đã cùng him chia sẻ những ngọt bùi, cay đắng, đã chăm sóc him lúc him bệnh tật cho đến khi khỏe mạnh để rồi giũ bỏ mọi thứ theo 1 người con gái khác.
Người đàn ông ấy bạc thật! Với tớ chỉ vậy thôi…
Còn với bạn, dường như mất mát quá nhiều…
Trước kia dù bị tổn thương đến nhường nào có bao giờ bạn có những ý nghĩ cay độc đó đâu… dù tớ không ít lần cố gắng nhuộm đen tâm hồn bạn…
Vậy mà…
Tớ đã bất ngờ đến tột độ khi cảm nhận những gì bạn nghĩ chảy tràn qua tớ mỗi ngày qua.
Nó xấu xí và méo mó đến nhường nào… ko phải bạn mà tớ từng dõi theo 19 năm qua…
Bạn ko đen và đục như thế!
Bạn có thể làm tổn thương chính mình và tất cả nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương người mình yêu.
“Giá như anh cứ nằm đấy mãi, có lẽ em đã không mất anh…” – tớ sợ cái ý nghĩ ấy của bạn.
Tớ cũng sợ những toan tính trong bạn.
Tớ sợ những hình thù kì dị nơi trái tim bạn giờ đây…
Lần đầu tiên tớ sợ mất bạn!
Bạn đã mang màu đen mà không cần tớ phải làm bất cứ điều gì.
Bạn yêu thật nhiều và cũng ích kỷ thật nhiều.
Điều gì quá nhiều cũng không mang lại cái gì tốt đẹp. Đó là cuộc sống!
Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên cạnh người đó. Tình yêu chỉ nên dành cho những người xứng đáng. Và him ko phải người xứng đáng để nhận tình yêu của bạn.
Vậy thì tại sao bạn phải khổ sở đến vậy?
Tại sao lại đánh mất chính mình?
Bạn khờ thật đấy!
Tớ vừa giận, vừa ghét mà vừa thương.
Hơn một năm qua, quá nhiều những kỷ niệm không thể xóa đi, bạn đã yêu thật nhiều và cho đi thật nhiều để rồi mất mát thật nhiều, tổn thương thật sâu… Tớ cũng đã thấy bạn nỗ lực đến nhường nào để kéo him trở lại, để chữa lành vết thương nơi trái tim, để có thể một lần nữa đứng dậy như ngày xưa… Nhưng dường như … bạn đã kiệt sức rồi…
Còn tớ,
đơn giản chỉ là cần nhau thì yêu thôi,
đến lúc một người bước đi thì mọi thứ “the end”…
…tớ chẳng nuối tiếc hay óan hận, mọi thứ với tớ nhạt lắm…
…cũng chỉ là một ngã rẽ, thế thôi!
Tớ chẳng cần.
Có lẽ vì bạn sống quá tình cảm, còn tớ sống quá lý trí. Vậy mà 2 chúng ta lại cùng song song tồn tại trong cái cơ thể này. Tiếc rằng tớ không được chọn để làm chủ nó, tiếc rằng tớ chỉ là một cái bóng nhạt nhòa phía sau…
Bạn mệt mỏi rồi phải không? Tớ biết bạn đã mệt mỏi lắm rồi! Tự hủy hoại và ruồng rẫy bản thân ko phải là cách tốt nhất để đi qua nỗi đau. Ko đáng bạn ạ! Ngủ đi… ngủ một giấc thật dài… cho đến khi bạn thật sự muốn thức dậy… Hãy lùi lại phía sau và ngắm nhìn cuộc sống qua đôi mắt của tớ… hãy lùi lại phía sau và cảm nhận cuộc sống qua những gì tớ cảm nhận… như tớ đã từng làm khi đứng phía sau bạn ngày xưa… Tớ không muốn mất bạn nên xin bạn hãy nhường cơ thể lại cho tớ… Tớ không muốn mất bạn nên xin bạn hãy để tớ giúp bạn… một lần này thôi…