Mjt_hok_ju
21-12-2009, 06:03 AM
A yêu , vậy là mình đã chia tay nhau....em đã khóc như chưa bao giờ được khóc.....nhưng có lẽ đó những giọt nước mắt sau cuối....Em đứng lại....anh đi....anh đi quá nhanh , anh không kịp nhìn thấy mắt em nhoè đi....Ah,chắc là tại đi xe gió lạnh quá chứ không phải em khóc đâu anh nhỉ?
Em không nhớ được hôm nay đã xảy ra những chuyện gì...mà có lẽ em nên quên thì hơn....chỉ biết rằng giờ đây em và anh đã đi trên hai con đường khác nhau....Cuộc sống cũng giống như những con đường anh nhỉ....có quá nhiều ngã rẽ và chúng mình đã rẽ vào hai ngả đường khác nhau....
Ngày bố em mất....em đã đau , đã khóc và đã ân hận....Và cũng những cảm giác ấy ùa về trong em khi xa anh.....Em đau vì mất đi người mà em yêu thương, em khóc cho những gì em đã phải dồn nén lại....và em ân hận khi suốt những ngày tháng yêu nhau em đã không thể làm cho anh cảm nhận được tình yêu em dành cho anh....Trong lòng em lúc này trống rỗng , em không khóc , từ nay em sẽ không khóc cho những gì đau khổ , em sẽ chỉ khóc cho hạnh phúc mà thôi.....Anh ah,điều sau cuối , anh tin em nhé....em luôn mong anh hạnh phúc....Em kể anh nghe chuyện này nhé
.. Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới ...
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
Có thể không còn đi chung một con đường...
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào...
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn...
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời...
Có thể không còn chung một tương lai, mơ về một mái ấm...
Em không nhớ được hôm nay đã xảy ra những chuyện gì...mà có lẽ em nên quên thì hơn....chỉ biết rằng giờ đây em và anh đã đi trên hai con đường khác nhau....Cuộc sống cũng giống như những con đường anh nhỉ....có quá nhiều ngã rẽ và chúng mình đã rẽ vào hai ngả đường khác nhau....
Ngày bố em mất....em đã đau , đã khóc và đã ân hận....Và cũng những cảm giác ấy ùa về trong em khi xa anh.....Em đau vì mất đi người mà em yêu thương, em khóc cho những gì em đã phải dồn nén lại....và em ân hận khi suốt những ngày tháng yêu nhau em đã không thể làm cho anh cảm nhận được tình yêu em dành cho anh....Trong lòng em lúc này trống rỗng , em không khóc , từ nay em sẽ không khóc cho những gì đau khổ , em sẽ chỉ khóc cho hạnh phúc mà thôi.....Anh ah,điều sau cuối , anh tin em nhé....em luôn mong anh hạnh phúc....Em kể anh nghe chuyện này nhé
.. Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới ...
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ.
Có thể không còn đi chung một con đường...
Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào...
Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn...
Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời...
Có thể không còn chung một tương lai, mơ về một mái ấm...