PDA

Xem đầy đủ chức năng : Bông Hồng Vàng



thanhthuyQT
25-10-2009, 10:27 AM
Bông Hồng Vàng

Tác giả: Là mình

Thể loại: Tình cảm lãng mạn

Rate: 18+

Đây là truyện đầu tay của mình mong các bạn giơ cao chém khẽ:santa3:


10 giờ sáng, sân bay Nội Bài ồn ào nhộn nhịp, mọi người cố gắng chen lấn trước cửa làm thủ tục để

chờ người thân ra, những khuôn mặt hiện lên nỗi vui sướng lẫn hồi hộp. Lẫn trong dòng người là một cô

gái xinh xắn nhỏ nhắn, tay ôm bó hoa hồng rực rỡ điểm xuyết những bông hoa trắng nhỏ li ti. Nhưng

trái ngược với vẻ tươi tắn rực rỡ của bó hoa, khuôn mặt cô nàng nhăn nhó, khổ sở như đang chịu cực

hình.

- Nhanh lên Chi ơi, trời ơi cháu phải chen lên chứ, giơ bó hoa cao lên kẻo nát bây giờ.

Bà Thái, sang trọng trong bộ áo dài gấm đen thêu kim tuyến vừa len lên, nắm tay cô gái nhỏ, vừa càu

nhàu.

- Dạ vâng cháu chen đây. Hự…hự…Ối đừng, bác dẫm lên chân cháu rồi,đau quá, hu hu

Chi một tay giơ cao bó hoa, một tay nắm lấy tay bà Thái , cố gắng xô bên này, đẩy bên kia để len lên,

mặt mũi cô đỏ gay như gà chọi.

- Ơ cái cô này, xô đẩy cái gì đấy, chả lịch sự gì cả

- Ối, cháu xin lỗi ạ, bác cho cháu qua tí, xin lỗi bác

Miệng xin lỗi liên tục nhưng cô nàng vẫn hung hăng chen lên. Trời không phụ lòng người, sau những nỗ

lực xô đẩy Chi cuối cùng cũng đã đứng được lên hàng đầu. Sung sướng ngất ngây với thắng lợi của

mình, vẻ cau có trên mặt Chi biến mất hẳn, cô quay qua bà Thái toe toét cười:

- Hi hi, bác thấy thế nào,cháu chen giỏi chưa.

- Ừ cô thì giỏi rồi, tập trung nhìn đi, mọi người bắt đầu ra rồi kia kìa.

- Ơ, sao cháu lại phải nhìn, cháu có biết mặt anh ấy đâu, con trai bác thì bác phải nhìn chứ.


- Cái cô này, tôi đã đưa cho cô xem ảnh nó rồi cơ mà. Mắt tôi kém không nhìn xa được tôi mới

nhờ cô chứ không tôi nhờ làm gì. Cô tinh mắt nhìn mau đi.

- À cháu quên mất, nhưng nhìn ảnh làm sao mà chính xác được, cháu dở khoản nhận mặt lắm

đấy nhé. Đằng nào người ta chả lại gần đây, bác cứ từ từ.

- Cô thì lúc nào cũng từ từ, hừ, làm ăn phải nhanh nhẹn lên chứ

- Cháu từ từ thì bác chê cháu chậm, cháu nhanh thì bác lại chê cháu hấp tấp. Lúc nào bác chả

thích chê cháu.

- Lại trả treo rồi, cô đúng là không biết tôn trọng người lớn tuổi, mà tôi còn là giám đốc của cô

đấy nhé. Tôi là tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, bố cô là bạn thân của tôi nên tôi coi cô như con, chứ tôi nói

nhiều chỉ tổ mệt người chứ báu bở gì.

- Dạ cháu xin lỗi, cháu xin nghe ạ. Lần sau cháu không dám cãi nữa ạ. ( Nghe điêu thế, nghe

như đang nói đểu bà già, hihi)

Nghe câu đó, bà Thái tỏ vẻ hài lòng bụng nghĩ ‘đấy, mình nói nhiều nên nó cũng ngấm đôi chút, thôi tha

cho nó, tìm con trai mình đã’. Nghĩ thế, bà hỉ hả dõi mắt tìm hình bóng con trai cưng của mình. Trong

khi đó Chi thở phào nhẹ nhõm ‘ khiếp quá, nói thế để bà ấy khỏi làu nhàu tiếp’. (Ặc ặc, hóa ra thế,

tưởng ngấm rồi chứ)

- Ý, bác ơi, bác ơi, kia có phải con trai bác không?

- Ôi giời ơi, không phải nàng ơi, nhìn cho kĩ vào, con trai tôi mà già với béo thế à. Này, cô có

xem kỹ hình tôi đưa không đấy?

- Dạ, nhưng bác đưa hình anh í đeo kính đen sì, có thấy mặt ngang mũi dọc thế nào đâu. Mà

biết đâu anh ấy lại lên cân, ăn đồ Tây dễ béo lắm, khéo lại béo hơn cả cái ông vừa nãy ấy chứ.

- Thôi cô đừng nói linh tinh, chả được cái việc gì, cho đi chỉ mất công.

- Cháu có đòi đi đâu, bác cứ bắt cháu đi đấy chứ, công ty còn bao nhiêu việc quan trọng.

- Thôi cô ít mồm cho tôi nhờ, cứ làm như chăm lắm không bằng. Tôi là tôi đi guốc trong bụng cô.

Chi tức điên, khói xịt ra cả đằng mũi, 9h30 máy bay hạ cánh mà 6h30 bà giám đốc đã bắt phải đi, đã

thế phải chuẩn bị trước cả bó hoa hồng to đùng, giờ đấy ai mà bán hoa, làm cô phải hái những bông

hoa yêu quí trong vườn nhà và tự mua giấy để bó. Đã thế phải chen ngang chen dọc cho bà, thế mà bà

bảo cô chả được việc gì. ‘Điên hết cả người, cầu cho hắn béo lút đầu lút cổ,trông già nhăn cho bà khỏi

nhận ra’, cô lẩm bẩm.

thanhthuyQT
25-10-2009, 10:33 AM
- Lầm bầm cái gì đấy, con trai tôi kìa, vẫy hoa đi, vẫy đi chứ.

‘Eo ơi, phải vẫy sao, quê chết được’, cô nghĩ thầm, mặt méo xệch, nhưng tay vẫn giơ hoa lên vẫy vẫy.

Nổi bật giữa đoàn người là một chàng trai cao lớn mặc toàn đồ trắng, kéo theo một đôi vali đang thong

thả tiến lại cửa. Điểm nổi bật của anh chàng không phải vẻ đẹp trai hay bộ đồ trắng của anh ta mà

chính là cô nàng đang bám cứng vào tay anh. Cô gái mặc một bộ váy lụa đỏ ngắn quá gối cùng đôi bốt

da đen bóng, cả người cô như thiếu sức sống, ngả hẳn vào cháng trai áo trắng. Chàng trai đã nhận ra

mẹ mình và rảo bước đến gần.

- Mẹ

- An, con ơi

Bà Thái, kêu lên nghẹn ngáo, đôi mắt bà rưng rưng, niềm vui khi nhìn thấy đứa con thân yêu khiến bà

muốn rơi lệ, những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh chàng trông cũng xúc động nhưng vẫn cứng miệng;

- Mẹ phải vui khi thấy con chứ sao lại khóc thế kia,mẹ mà khóc nữa thì con đi tiếp đấy nhé.

- Cha bố anh, mẹ khóc vì vui đấy chứ, lại đây mẹ ôm nào

- Đúng là phụ nữ, vui cũng khóc mà buồn cũng khóc, khóc hết cả phần của đàn ông con trai.

Anh ta cười cười bước tới, buông cả vali lẫn cô em váy đỏ rồi ôm choàng lấy mẹ. ‘Hừ, phụ nữ thì sao

chứ, đàn ông con trai còn đòi khóc tranh với chị em phụ nữ à. Đúng là cái đồ kiêu căng’, Chi đứng bên

cạnh làu bàu, cô nàng vẫn còn tức tối vì anh chàng không béo và già như cô nàng đã trù ếm, thậm chí

còn ngược lại.

- Chi ơi chi, hoa.

Bà Thái tuy đang cơn xúc động nhưng vẫn không quên quay ra giục Chi làm đúng thủ tục chào đón thân

nhân.

- Dạ

Chi vội choàng tỉnh, cô cố nặn ra nụ cười xã giao và đưa ra bó hoa. An đưa tay ra nhận nhưng trông

không có vẻ gì thích thú hay vui sướng của người được nhận hoa.

- Cám ơn cô, mà cô gì nhỉ?

- Đây là Thủy Chi, trợ lý của mẹ. Mẹ nhờ cô ấy đi cùng để đón con. Còn đây là Bình An, con

trai bác, cháu cũng biết rồi đấy.

‘Tên là Bình An mới sợ chứ, trông hắn chả thấy bình an tẹo nào, có mà bất an ý’, Chi nghĩ bụng,

- Vâng, chào anh, rất vui được làm quen với anh. (Chả vui tẹo nào cả, đang bực mình đây)

- Chào cô Chi , tôi cũng rất hân hạnh được biết cô, An kéo dài giọng, môi khẽ nhếch lên

‘Mẹ nghĩ gì khi đưa cô ta tới đây thế nhỉ, khéo lại gài mình đây, hừ trông cũng xinh đấy, nhưng so với

mấy em chân dài mình quen thì chỉ cầm đèn đỏ thôi cưng à’, An nghĩ bụng đưa mắt lướt từ mái tóc loăn

xoăn, khuôn mặt xinh xắn, xuống thân hình nhỏ nhắn của Chi, ‘ Sơ mi trắng, jupe đen à, văn phòng quá

nhỉ’, An cười khẩy.

‘ Á à, tên khốn nhà ngươi,đừng tưởng ta không biết, nói đểu mình, nhìn đểu, còn cười đểu mình nữa, láo

thế. Trông cũng bảnh trai đấy, nhưng mà cao khiếp trỏng cứ như cái sào, áo trắng, quần trắng, lại còn

giày trắng, đồ đỏm dáng, mới về nước mà đã tay cắp một em ẽo ợt, ôm ôm ấp ấp giữa đường giữa chợ,

đúng là trơ không biết dơ’, sau khi lườm lại An, Chi cũng cười khẩy đáp lễ.

- Thôi nào, mọi người cùng ra xe đi, bà Thái lên tiếng, phá tan không khí sặc mùi thuốc súng.

- Anh, quên em rồi à, cô nàng váy đỏ nũng nịu ôm tay An.

- À, ừ, An thản nhiên choàng eo cô gái và giới thiệu

- Mẹ, đây là Jenny Nguyễn, bạn con bên Úc.

- Chào cô

‘ Cái thằng này, mang cái loại gái gì về thế này, váy ngắn cũn cỡn, móng tay đỏ chót, tóc vàng chóe,

trông như cá bảy màu, ngay đến cái tên cũng khó nghe’, bà Thái nhíu mày.

- Dạ cháu chào bác, bác cứ gọi cháu là Jen cho thân mật.

- Thôi mọi người ra xe, bà Thái lạnh lùng nói

_Luvin Yesterday_
25-10-2009, 10:49 AM
"mọi người cố gắng chen lấn trước cửa làm thủ tục để chờ người thân ra," ~> Muốn chờ người thân thì phải làm thủ tục hay người ta ra bằng cửa thủ tục ?

thanhthuyQT
25-10-2009, 10:56 AM
"mọi người cố gắng chen lấn trước cửa làm thủ tục để chờ người thân ra," ~> Muốn chờ người thân thì phải làm thủ tục hay người ta ra bằng cửa thủ tục ?

Ý tớ là chờ những người bên trong làm thủ tục cơ. Không ngờ câu của mình lại tối nghĩ vâỵ. Sorry mình không nhớ cửa chờ chỗ sân bay gọi là gì nữa. Mình chỉ nhớ qua cửa check hộ chiếu rồi lấy đồ, rồi qua cửa 'đó đó ' là gặp người nhà :so_funny:

UsA lEmOn
26-10-2009, 05:58 AM
mấy cái dòng suy nghĩ chen vào thấy cứ sao sao ý, vụng vụng, mà C v A mới gặp nhau thôi làm j C có ác cảm kiểu đó vậy, thấy ko hay ho cho lắm, chắc mún tạo cá tính kiểu 'bương bướng ' cho nv thì pải :|

góp ý riêg thoi nhá

...¶<ø§...
26-10-2009, 06:41 AM
Chep.. ko biết nói sao nhưng.. hình như có gì đó chưa ổn ^^~~

thanhthuyQT
27-10-2009, 02:24 AM
Chiếc xe Ford Everest bạc bảy chỗ lướt qua cánh cổng ngôi biệt thự nguy nga kiểu Pháp, lối vào rải sỏi

trắng, hai bên là hàng dừa cao thẳng tắp. Bà Thái bước xuống xe nói ;

- Mọi người vào trong nghỉ ngơi rồi dùng bữa luôn, tôi đã dặn người đặt tiệc tại nhà rồi.

- Dạ thôi bác ạ, bác cho cháu về nhà, cháu thấy hơi mệt ạ, Chi vừa nói vừa nhăn nhó xoa trán

- Ở lai ăn cái đã rồi về, đằng nào cô chả ăn trưa. Tôi mà để cô về cô lại ăn linh tinh rồi ốm

thêm.

Không tiện từ chối thêm, Chi đành ỉu xìu theo chân bà Thái vào trong. Tại phòng ăn, một bàn tiệc thịnh

soạn đã được bày biện trông thật hấp dẫn, ánh cam dìu dịu hắt ra từ chiếc đèn chùm Italy khiến cho

người ta cảm thấy dễ chịu, thư thái.

-Mọi người dùng chút champagne nhé.

Champagne trắng được rót vào những chiếc ly thủy tinh trong suốt hình hoa tuy líp,miệng ly hơi uốn

cong để lưu lại những hạt bọt nhỏ li ti và hương thơm của rượu.

- Tất cả cùng nâng ly mừng sự trở về của Bình An nào, bà Thái nâng cao ly rượu vui vẻ nói

Chi cũng gượng cười nâng cao ly rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Vị thanh nhẹ, ngọt dịu của nho

thấm vào đầu lưỡi cho cô cảm giác thật dễ chịu ‘ Rượu ngon quá’, cô nghĩ thầm ‘ Chắc đắt lắm đây’, cô

chép miệng uống thêm ngụm nữa.

- Mọi người dùng bữa nào, An, hôm nay mẹ đặt làm toàn món con thích đấy, ăn nhiều một

chút nhé.

- Dạ, con cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn nhiều vào cho khỏe, con thấy mẹ ốm đi nhiều, An nhoài

người gắp miếng tôm chiên bột cho bà.

‘ Ôi, “anh í” thật là có hiếu’, Chi giễu cợt nghĩ, len lén bĩu môi, ‘ bỏ mẹ già ở nhà hàng năm trời chả

thèm ngó ngàng chăm sóc thế mà còn ra vẻ’. Chợt ánh mắt của An quét qua gặp đúng cái bĩu môi của

cô, anh chợt thấy nhột nhạt ‘Con bé này, chắc đang nói xấu mình trong bụng, trông cái môi nó trề ra

kìa ghét quá’.

- Chi, ngồi gẩy thức ăn thế à, ăn đi chứ, người thì gầy như còn mắm, chịu khó ăn thịt vào, ăn

toàn ăn rau thế à.

- Bác ơi, ăn rau nhiều rất tốt đấy ạ, đẹp da chống lão hóa, lại giúp cơ thể thon thạ Theo khoa

học nghiên cứu thì ăn thịt rất nhanh già bác a.

- Kệ cô ấy đi mẹ, chắc cô ấy đang ăn kiêng để giữ mình dây đây mà, An mỉa mai chọc vào.

- Dây rợ gì, chả hiểu mấy cô bây giờ nữa, béo tốt hồng hào mới đẹp chứ người ngợm gầy

nhom như cái kẹo mút thì đẹp gì.

- Mẹ nói đúng đấy ạ, ha ha, ‘người kẹo mút’, anh vừa nói vừa nhìn sang Chi như ám chỉ.

‘Tức điên mất, trước đây chỉ có bà Thái bây giờ lại thêm tên mỏ nhọn này nữa, làm sao mà chịu được’,

Chi nghiến răng lườm An, đồng thời gắp vào bát mình một miếng cá to đùng. Thấy thế, anh nhún vai,

nhếch mép cười ra vẻ ta đây không chấp nhóc con.

- Jenny này, cháu có người thân ở Việt Nam không? bà Thái đột ngột quay qua hỏi Jenny

- Dạ, không ạ, ba mẹ cháu định cư ở Úc, cháu cũng qua Việt Nam chơi thôi ạ, cháu nghe

anh An khen Việt Nam đẹp lắm nên cháu muốn đến cho biết.

- Thế hả cháu, bà Thái thở phào nhẹ nhõm. Vậy cháu đã có chỗ ở chưa?

- Dạ cháu đã đặt phòng khách sạn rồi bác ạ.

Nghe vậy bà Thái như trút dược gánh nặng, bà liền tươi tỉnh mặt mày,

- Khi nào cháu muốn đến khách sạn để bác cho người đưa cháu đi.

- Vâng ạ, cháu cảm ơn bác.

Chi buông đũa nói,

- Bác, thôi muộn rồi cháu về đây ạ để bác và anh còn hàn huyên tâm sự.

- Ừ thôi về nghỉ ngơi đi khi nào hết ốm rồi đi làm

- Cháu chỉ hơi mệt thôi, mai cháu đến công ty, không bác lại chê cháu lười trốn việc

- Ăn với nói thế đấy, cô nó thế khác nào bảo cô bóc lột cô. Thôi về đi, thấy cô tôi lại đau đầu

- Hi hi, cháu chào bác cháu về ạ, em chào anh chị em về. Nói xong Chi xách túi chạy vù ra cửa

- Chạy nhanh thế mà bảo mệt, An lắc đầu.

- Cái con bé này láu táu thế đấy con ạ, lúc nào cũng phải để mẹ nói

- Bác ơi, chắc cháu cũng phải đến khách sạn làm thủ tục đây bác ạ, Jenny mở lời.

- Cháu về sớm thế à, khi nào rảnh đến chơi nhà bác nhé. Để bác gọi chú Tài đưa cháu đi.

- Vâng, cháu cám ơn, cháu chào bác cháu đi

- Có cần anh giúp gì không?

- Dạ thôi, anh cứ ở nhà nói chuyện với mẹ đi, khi nào cần em gọi

- Ừ, bye em.

- Bye bye anh, Jen rướn người hôn nhẹ An, chớp mắt cười với anh một cái rồi quay đi.

Khi cô vừa đi khuất, bà Thái cau mày nhìn An,

- An, con với con bé đó là gì với nhau?

- Bạn bè thôi mẹ ạ, An giả lả cười

- Bạn bè gì mà hôn hít nhau như thế, loại con gái gì mà, có mẹ ở đây mà nó còn như thế, nếu

không có mẹ thì hai đứa còn thế nào.

- Mẹ ơi, đấy chỉ là xã giao ở nước ngoài thôi, để con bảo cô ấy chú ý hơn.

- Ừ, con mà yêu loại người như nó là không được đâu đấy, mẹ không muốn có loại con dâu lai

căng như thế.

‘Chết, lại bắt đầu rồi đây’, anh nghĩ thầm,vội vàng lảng sang chuyện khác.

- À mẹ này, sao mẹ lai tuyển trợ lý là con nhóc con đó. Trông mặt mũi non choẹt thế, chắc

mới ra trường, hay bố nó làm to lắm hả mẹ?

- Con nghĩ mẹ thế à, trông nó thế thôi nhưng đã có bốn năm kinh nghiệm làm quản lý ở công

ty tài chính rồi đấy.

- Cái gì? Bốn năm kinh nghiệm, An kêu lên kinh ngạc, nó có khai gian không đấy?

- Bố nó là bạn thân của mẹ mà, nó đi học sớm một năm, năm nay nó đã 25 rồi.

- Cô ta già thế rồi cơ à, thế mà trông mặt búng ra sữa

- Ừ, nó tuy hơi láu táu, nhưng cũng ngoan ngoãn, được việc lắm, bố nó giao nó cho mẹ quản

lý nên mẹ hơi nghiêm khắc với nó.

- Thương cho roi cho vọt mà, bạn thân đã nhờ thì mẹ phải giúp triệt để vào mẹ à, con thấy cô

vẫn còn hay cãi bướng lắm, mẹ phải nghiêm khắc hơn nữa mới được

- Ừ, có lẽ mẹ phải nghiêm khắc hơn nữa.

Châm thêm vài câu, anh thấy khoan khoái làm sao ‘Hừ, con nhỏ đó mà ngoan nỗi gì, lúc ở sân bay nó

dám lườm mình, lại còn cười khẩy mới ghét, trông cái mắt đấy thì không dám ngoan đâu, bướng phải

biết, đã thế ta bảo mẹ rèn giũa cho bõ ghét.Ha ha, mẹ mình mà đã ra tay thì gạo xay ra cám, đời tàn

rồi em ơi.’

- An, về Việt Nam con định thế nào?

- Dạ, con làm bên kia có tích lũy được một số vốn và kinh nghiệm , con định lập công ty chứng

khoán mới.

- Lập công ty, thế con không làm cho mẹ à? Mẹ định cho con vào công ty làm vài năm sau đó

thế chân mẹ, mẹ già rồi, mẹ muốn con quản lý công ty mẹ đã tốn bao tâm huyết dựng lên.

- Con xin lỗi, nhưng con muốn có cái gì đó của riêng mình, chuyện gì con cũng có thể nghe mẹ

trừ sự nghiệp của con.

- Thôi được nếu con đã nói vậy, sự nghiệp của con mẹ không can dự vào nhưng chuyện hôn

nhân của con thì con phải nghe mẹ.

‘Thôi chết cha, sập bẫy bà già rồi’, An mặt mũi nhăn nhó không nói được câu nào

- Con lên nghỉ ngơi đi, bay mười mấy tiếng chắc mệt lắm rồi, mẹ con mình sẽ nói chuyện sau,

bà Thái sau cú ghi điểm cười sung sướng ‘Chạy không thoát rồi con trai, năm nay mình chắc có con

dâu’