Ozhi
16-10-2009, 05:32 AM
Tác giả: Ozhi
Thể loại: one-shot
Giới hạn: 10+
Cảnh báo: à không có
Tình trạng: hoàn thành
Bản quyền: thuộc Ozhi và Hime
Tóm tắt: Chỉ là Nắng, Mưa và Em…
A/N: tôi viết fic này tặng cho Hime. Như là một món quà, dành cho em! Cô bé! Phải nói đây là một fic rất dịu dàng như thời nào tôi vẫn hay viết vậy!
………………………………………
http://stream.kapsule.info/fsfsdfdsfdserwrwq3/2668400dd4d944549cb4e41e6e4b5344/4ad85230/0/ce/0ce3ecebd73e9a3521081e3a1dc89e99.mp3
Sài Gòn hai mùa mưa và nắng!
Lam là con gái Sài thành,
Từ khi còn bé xíu, em đã sống tại nơi đây, phồn hoa và đông đúc. Ngay từ khi còn là một đứa nhóc chạy nhòng nhòng tắm mưa ngoài con lộ nhỏ, Lam đã biết yêu. Không phải là yêu một người, một ai đó, mà nói đúng hơn là yêu nơi em sống, yêu những con đường lợp xi măng đầy nhúc chân người. Ừ nơi này, không gì có thể đẹp hơn nữa!
Bước chân của người dân thành phố như Lam thoăn thoắt và vội vã…
…đã quen rồi cảm giác chạy không hề quay đầu lại.
Sài Gòn mà...chỉ có hai mùa mưa và nắng!
……
…
Em ghét Mưa!
Vì Mưa làm em ướt!
Mưa cứ luôn làm chậm lại bước chân của cô gái nhỏ chạy trên đường, cứ hay đùa, hay mơn trớn tóc em và Mưa thì làm em lạnh.
Với Lam, Mưa lúc nào cũng như là một lãng tử phong trần, sống một cuộc đời bạt mạng. Đôi lúc cứ lùa qua vội vã đế làm ướt cái áo em đang mặc trên người. Thiệt tình! Lam đâu có chạy trốn kịp để tránh mưa đâu!
Lại có lúc, từ từ buông bàn tay nhẹ nhàng trên má em, để rồi để lại đó những giọt li ti bé xíu. Mưa phớt qua làn da Lam một chút lạnh của mùa, mùa mưa. Ớ đất Sài Gòn này làm gì có đủ bốn mùa cho Mưa định dạng hình thù triệt để! Chỉ có mùa mưa với những lần bay nhảy vội vàng của chàng lãng tử, hay đôi lúc trầm lắng sâu sắc của con người phong trần, đi nhiều nơi, buồn nhiều cảnh rồi thành quen.
Em ghét Mưa!
Ừ em ghét lắm!
Vì Mưa đa sầu đa cảm như em đó…
Em ghét Mưa!
Nhưng mà…
…chỉ là em nói như vậy thôi…
Bởi vì em vẫn thích nghe tiếng mưa rơi từ từ trên những mái tole “lộp độp”. Âm thanh vui tai, không dư không thừa những cảm giác lành lạnh của hơi nước bao lấy người em. Nghe như tiếng sáo của Mưa, tiếng vũ của chàng nhạc công đa tình. Cứ mỗi lần cất lên lại khiến Lam lại nổi da gà. Tiếng mưa, như cứa vào lòng em từng lúc khắc khoải đến ưu tư. Hình thù không định dạng, chạy dài mãi từ vô tận đến vô cùng.
Mùa mưa đến…mùa mà Lam sẽ mãi say mê…
…mùa mà em yêu lắm…
…em yêu Mưa…yêu đến nỗi nhiều lần em tự hỏi, Mưa có yêu em hay không?
…Mưa đã từng trả lời rằng: có…
……
…
Lam thích Nắng!
Em thích cái cách Nắng ấm áp đáp trên vai em, thích cái cách Nắng choàng qua tóc em từng mảnh khăn vàng lung linh lấp lánh. Lúc đó, Lam tự thấy bản thân thật rạng ngời!
Chưa một lần nào, Nắng làm em cảm thấy cô đơn, cảm thấy một nỗi trống trải khắc khoải vô tận bên trong từng sợi vàng nhỏ xíu. Chưa một lần nào, Nắng làm con tim em rạo rực đến nỗi dâng lên cảm giác xuyến xao.
Với Nắng, chỉ có sự ấm áp trường tồn, kéo dài từ ngày qua ngày, từ mùa qua mùa, từ ấm áp, đến ấm áp hơn…rồi nóng bức…
Lam thích Nắng, nhưng ở một nơi nào đó trong góc tối tâm hồn em sợ nắng. Em sợ những lần Nắng quá nồng cháy khiến da em phỏng rộp lên cả tuần lễ. Em sợ những lần Nắng đến gần em, ôm em vào lòng, phà hơi nóng lên tóc em để rồi mấy ngày sau chỗ tóc ấy vàng khè bức xúc, vì nóng quá…
Em luôn biết một điều, Nắng yêu em…
…nhưng em không rõ mình có yêu Nắng không, em không rõ tình cảm của mình dành cho Nắng, một Nắng nhất mực ấm áp và nồng cháy ấy. Có đôi khi em sợ thứ tình yêu bỏng rát ấy…
…em đã lẩn trốn Nắng trong những cơn mưa…
…sáu tháng, một mùa…em cũng không chạy khỏi trời nắng…
Nắng lại đến, lại vòng tay ôm em, lại chờ đợi…em lại hoảng sợ…lại ẩn mình vào trong bóng râm, lại chờ đợi những hạt mưa.
Em không dám nghe bài Hạ trắng, em không dám gọi nắng đáp lên vai. Em sợ mùa có gió, có nắng, có nắng và chỉ nắng.
Lam trốn biệt một tình yêu đậm đà…
…
……
Những thứ quá hiền từ lắm lúc bùng nổ, đến khi nào đó Nắng phát điên!
Nắng ghen tuông với cơn Mưa lúc nào cũng lãng đãng quanh em mà em không hề từ chối. Nắng ghen với cả tiếng mưa rơi trên mái tole nhà em. Nắng nổi điên với những hạt mưa rớt trên vai áo em. Nắng chạy ào vào những lúc Mưa đang quanh quẩn bên em. Làm hừng lên làn hơi nóng. Làm những giọt Mưa li ti sợ hãi chạy trốn vào lòng đất. Nắng ào lên bầu trời âm u làm mây tan ra biến đi. Nắng làm Mưa không tài nào đến được.
Nắng hằn lên đất những vết nẻ chai sần. Chụp lên làn da con gái mỏng manh những cảm giác bỏng rát. Nắng hà hơi lên trán em từng cơn sốt hầm hập.
Nắng giam em trong nhà với những trận bệnh liên miên, không thể rời khỏi giường. Cứ thế Nắng nhìn em nhợt nhạt tái xanh. Dù trong lòng Nắng đau vô cùng, dù trong lòng Nắng xót xa…nhưng mỗi khi em mê man bất tỉnh, em gọi: “Mưa ơi!” Nắng lại căm phẫn. Nắng không muốn thả Lam ra…
…Mưa không đến được với Lam…
Mưa chỉ lảng vảng ngoài phố, Mưa không dám đáp mạnh lên mái tole, Mưa sợ làm em giật mình. Mưa chỉ rụt rè đứng bên ngoài nhà thấp thỏm. Mưa chỉ lo lắng nhìn qua cửa sổ nhà em. Mưa nhìn em hao gầy, Mưa lo lắng đến không rơi được nữa…càng ngày Mưa càng bị nắng đẩy ra xa Lam…
…càng ngày…Mưa càng bất lực…
Cũng chỉ vì Nắng quá yêu em…một câu ngụy biện…
……
…
Cho đến một ngày, Lam không chịu được nữa. Em đã đi đến cái ngưỡng không thể chịu thêm được nữa. Trên làn da xanh xao em đã bắt đầu vuốt lên màu trắng, trong ánh nhìn của em có ai đó đã đi về, đã gọi em trong dáng dấp của Mưa. Em ngồi dậy, em chào cuộc sống, em ra đi…
…đi về nơi có dòng sông Nại Hà, có người lái đò mang hình Mưa…
…đi về nơi…không còn bóng Nắng có thể đáp xuống vai em…đôi vai gầy…
…
……
Lam ra đi Nắng nhạt màu trên con phố…
…em ra đi, Mưa chọi vào thời gian những cơn bão tố điên cuồng…
…Mưa trách em…trách Mưa…trách Nắng…
Lam ra đi Nắng không đáp trên vai ai lần nữa…
…em ra đi, Nắng và Mưa chẳng còn gặp nhau…
…dù chỉ là ánh mắt…
…Nắng và Mưa…không còn giao qua mùa…
…
…
…không có Lam…
-end-
@Hime: ss đang làm một cái đặc biệt cho em! ^^ khi nào xong ss sẽ gửi em nhé! Gửi qua mail ấy! Thân!
Thể loại: one-shot
Giới hạn: 10+
Cảnh báo: à không có
Tình trạng: hoàn thành
Bản quyền: thuộc Ozhi và Hime
Tóm tắt: Chỉ là Nắng, Mưa và Em…
A/N: tôi viết fic này tặng cho Hime. Như là một món quà, dành cho em! Cô bé! Phải nói đây là một fic rất dịu dàng như thời nào tôi vẫn hay viết vậy!
………………………………………
http://stream.kapsule.info/fsfsdfdsfdserwrwq3/2668400dd4d944549cb4e41e6e4b5344/4ad85230/0/ce/0ce3ecebd73e9a3521081e3a1dc89e99.mp3
Sài Gòn hai mùa mưa và nắng!
Lam là con gái Sài thành,
Từ khi còn bé xíu, em đã sống tại nơi đây, phồn hoa và đông đúc. Ngay từ khi còn là một đứa nhóc chạy nhòng nhòng tắm mưa ngoài con lộ nhỏ, Lam đã biết yêu. Không phải là yêu một người, một ai đó, mà nói đúng hơn là yêu nơi em sống, yêu những con đường lợp xi măng đầy nhúc chân người. Ừ nơi này, không gì có thể đẹp hơn nữa!
Bước chân của người dân thành phố như Lam thoăn thoắt và vội vã…
…đã quen rồi cảm giác chạy không hề quay đầu lại.
Sài Gòn mà...chỉ có hai mùa mưa và nắng!
……
…
Em ghét Mưa!
Vì Mưa làm em ướt!
Mưa cứ luôn làm chậm lại bước chân của cô gái nhỏ chạy trên đường, cứ hay đùa, hay mơn trớn tóc em và Mưa thì làm em lạnh.
Với Lam, Mưa lúc nào cũng như là một lãng tử phong trần, sống một cuộc đời bạt mạng. Đôi lúc cứ lùa qua vội vã đế làm ướt cái áo em đang mặc trên người. Thiệt tình! Lam đâu có chạy trốn kịp để tránh mưa đâu!
Lại có lúc, từ từ buông bàn tay nhẹ nhàng trên má em, để rồi để lại đó những giọt li ti bé xíu. Mưa phớt qua làn da Lam một chút lạnh của mùa, mùa mưa. Ớ đất Sài Gòn này làm gì có đủ bốn mùa cho Mưa định dạng hình thù triệt để! Chỉ có mùa mưa với những lần bay nhảy vội vàng của chàng lãng tử, hay đôi lúc trầm lắng sâu sắc của con người phong trần, đi nhiều nơi, buồn nhiều cảnh rồi thành quen.
Em ghét Mưa!
Ừ em ghét lắm!
Vì Mưa đa sầu đa cảm như em đó…
Em ghét Mưa!
Nhưng mà…
…chỉ là em nói như vậy thôi…
Bởi vì em vẫn thích nghe tiếng mưa rơi từ từ trên những mái tole “lộp độp”. Âm thanh vui tai, không dư không thừa những cảm giác lành lạnh của hơi nước bao lấy người em. Nghe như tiếng sáo của Mưa, tiếng vũ của chàng nhạc công đa tình. Cứ mỗi lần cất lên lại khiến Lam lại nổi da gà. Tiếng mưa, như cứa vào lòng em từng lúc khắc khoải đến ưu tư. Hình thù không định dạng, chạy dài mãi từ vô tận đến vô cùng.
Mùa mưa đến…mùa mà Lam sẽ mãi say mê…
…mùa mà em yêu lắm…
…em yêu Mưa…yêu đến nỗi nhiều lần em tự hỏi, Mưa có yêu em hay không?
…Mưa đã từng trả lời rằng: có…
……
…
Lam thích Nắng!
Em thích cái cách Nắng ấm áp đáp trên vai em, thích cái cách Nắng choàng qua tóc em từng mảnh khăn vàng lung linh lấp lánh. Lúc đó, Lam tự thấy bản thân thật rạng ngời!
Chưa một lần nào, Nắng làm em cảm thấy cô đơn, cảm thấy một nỗi trống trải khắc khoải vô tận bên trong từng sợi vàng nhỏ xíu. Chưa một lần nào, Nắng làm con tim em rạo rực đến nỗi dâng lên cảm giác xuyến xao.
Với Nắng, chỉ có sự ấm áp trường tồn, kéo dài từ ngày qua ngày, từ mùa qua mùa, từ ấm áp, đến ấm áp hơn…rồi nóng bức…
Lam thích Nắng, nhưng ở một nơi nào đó trong góc tối tâm hồn em sợ nắng. Em sợ những lần Nắng quá nồng cháy khiến da em phỏng rộp lên cả tuần lễ. Em sợ những lần Nắng đến gần em, ôm em vào lòng, phà hơi nóng lên tóc em để rồi mấy ngày sau chỗ tóc ấy vàng khè bức xúc, vì nóng quá…
Em luôn biết một điều, Nắng yêu em…
…nhưng em không rõ mình có yêu Nắng không, em không rõ tình cảm của mình dành cho Nắng, một Nắng nhất mực ấm áp và nồng cháy ấy. Có đôi khi em sợ thứ tình yêu bỏng rát ấy…
…em đã lẩn trốn Nắng trong những cơn mưa…
…sáu tháng, một mùa…em cũng không chạy khỏi trời nắng…
Nắng lại đến, lại vòng tay ôm em, lại chờ đợi…em lại hoảng sợ…lại ẩn mình vào trong bóng râm, lại chờ đợi những hạt mưa.
Em không dám nghe bài Hạ trắng, em không dám gọi nắng đáp lên vai. Em sợ mùa có gió, có nắng, có nắng và chỉ nắng.
Lam trốn biệt một tình yêu đậm đà…
…
……
Những thứ quá hiền từ lắm lúc bùng nổ, đến khi nào đó Nắng phát điên!
Nắng ghen tuông với cơn Mưa lúc nào cũng lãng đãng quanh em mà em không hề từ chối. Nắng ghen với cả tiếng mưa rơi trên mái tole nhà em. Nắng nổi điên với những hạt mưa rớt trên vai áo em. Nắng chạy ào vào những lúc Mưa đang quanh quẩn bên em. Làm hừng lên làn hơi nóng. Làm những giọt Mưa li ti sợ hãi chạy trốn vào lòng đất. Nắng ào lên bầu trời âm u làm mây tan ra biến đi. Nắng làm Mưa không tài nào đến được.
Nắng hằn lên đất những vết nẻ chai sần. Chụp lên làn da con gái mỏng manh những cảm giác bỏng rát. Nắng hà hơi lên trán em từng cơn sốt hầm hập.
Nắng giam em trong nhà với những trận bệnh liên miên, không thể rời khỏi giường. Cứ thế Nắng nhìn em nhợt nhạt tái xanh. Dù trong lòng Nắng đau vô cùng, dù trong lòng Nắng xót xa…nhưng mỗi khi em mê man bất tỉnh, em gọi: “Mưa ơi!” Nắng lại căm phẫn. Nắng không muốn thả Lam ra…
…Mưa không đến được với Lam…
Mưa chỉ lảng vảng ngoài phố, Mưa không dám đáp mạnh lên mái tole, Mưa sợ làm em giật mình. Mưa chỉ rụt rè đứng bên ngoài nhà thấp thỏm. Mưa chỉ lo lắng nhìn qua cửa sổ nhà em. Mưa nhìn em hao gầy, Mưa lo lắng đến không rơi được nữa…càng ngày Mưa càng bị nắng đẩy ra xa Lam…
…càng ngày…Mưa càng bất lực…
Cũng chỉ vì Nắng quá yêu em…một câu ngụy biện…
……
…
Cho đến một ngày, Lam không chịu được nữa. Em đã đi đến cái ngưỡng không thể chịu thêm được nữa. Trên làn da xanh xao em đã bắt đầu vuốt lên màu trắng, trong ánh nhìn của em có ai đó đã đi về, đã gọi em trong dáng dấp của Mưa. Em ngồi dậy, em chào cuộc sống, em ra đi…
…đi về nơi có dòng sông Nại Hà, có người lái đò mang hình Mưa…
…đi về nơi…không còn bóng Nắng có thể đáp xuống vai em…đôi vai gầy…
…
……
Lam ra đi Nắng nhạt màu trên con phố…
…em ra đi, Mưa chọi vào thời gian những cơn bão tố điên cuồng…
…Mưa trách em…trách Mưa…trách Nắng…
Lam ra đi Nắng không đáp trên vai ai lần nữa…
…em ra đi, Nắng và Mưa chẳng còn gặp nhau…
…dù chỉ là ánh mắt…
…Nắng và Mưa…không còn giao qua mùa…
…
…
…không có Lam…
-end-
@Hime: ss đang làm một cái đặc biệt cho em! ^^ khi nào xong ss sẽ gửi em nhé! Gửi qua mail ấy! Thân!