lonely_rocker_1610
08-10-2009, 04:31 AM
Lúc này đây..... khi chúng ta vẫn đang sinh sống và làm việc... chạy theo những giá trị tầm thường nhỏ nhen trên Trái đất... thì ở một nơi rất xa... ở tận một thiên hà nào đó... có một hành tinh.. nó cũng mang một màu xanh như Trái đất... Và ở đó cũng tồn tại một sinh vật như giống như lòai người... Họ vẫn sinh sống và làm việc.. nhưng.. điểm khác biệt lớn nhất của hành tinh đó và trái đất... chính là... hành tinh đó sắp bị tan biến....
Đã một tuần trôi qua kể từ cái tin hành tinh sắp bị hủy diệt được công bố khắp thế giới, mọi người đã không còn hỏang lọan như trước. Cái cảnh người người khóc than, nhốn nháo chạy đã không còn nữa. Thật ra khi cụm từ ngày tận thế được nhắc đến thì ai cũng hỏang loạn, sợ hãi.. có người còn nhưng chỉ trong những ngày đầu thôi. Còn giờ đây, mọi chuyện thật sự đã khác.. Mọi vật bây h rất... bình yên....
Những con người hàng ngày thực hiện nhiệm vụ cầm vũ khí trên tay bây giờ tất cả đều cả trở về.. Họ về nhà, về lại quê hương và tìm lại hạnh phúc.. Những người hàng ngày chỉ biết đến tiền bạc bây giờ lại là những người cho đi nhiều nhất... Những con người hàng ngày bị xa lánh, ruồng bỏ giờ đây đã được mọi người chấp nhận, coi như những người thân thiết nhất của mình... Những con người hàng ngày chỉ biết đến bản thân giờ đây đã sẵn sàng dâng tặng tòan bộ của cải của mình cho xã hội..... và còn rất nhiều điều nữa... Tóm lại.. rất bình yên..
Tất cả bọn họ, dù kẻ xấu hay người tốt, giờ đây đều sống vì cộng động, vì mọi người, và họ đều rất hạnh phúc... Những suy nghĩ về cái chết sắp đến không làm họ chùn bước mà lại làm họ thay đổi.. tại sao ư ?? Bởi vì ngày mai, mọi thứ sẽ không còn nữa... tất nhiên, bao gồm cả họ.. Vì vậy đa số họ đều muốn những ngày còn lại trở nên có ý nghĩa.... Tất cả họ..
Và rồi khi đêm đến... Những lời yêu thương được cất lên... Một người con ngỗ nghịch bây h đang ở trong vòng tay của người mẹ và nói những câu nói mà cậu đã không bao giờ nói lên được: "con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ơi... con xin lỗi"và họ đã cùng nhau có một bữa tối gia đình ấm cúng.... Một người đàn ông trung niên đang nắm chặt tay vợ mình và nói câu nói mà ông chỉ thốt lên đúng một lần "anh yêu em...".. và rồi họ ôm chặt nhau trong hạnh phúc... Một nhóm thanh niên đang đi trên đừơng và họ đang trao cho những người xa lạ những những cử chỉ ân cần.. và rồi tất cả họ đều cười vui trong hạnh phúc...
Tất cả họ giờ đây đều mong muốn họ có thể trở lại quá khứ, khiến ngày nào cũng như ngày hôm nay, cái ngày mà cả thế giới đón chờ sự diệt vong trong hạnh phúc, nhưng không được. Thế là họ đã nắm tay nhau, cùng ước nguyện, họ cầu nguyện một cuộc sống tốt đẹp sẽ diễn ra, nhưng không phải trong hòan cảnh trước lúc diệt vong như lúc này... Họ biết là sẽ không thể.. nhưng họ vẫn cầu nguyện.. Họ không chỉ cầu nguyện cho họ, mà cho tòan bộ sinh linh đang tồn tại...
HÃY KHIẾN CUỘC SỐNG TRỞ NÊN Ý NGHĨA HƠN, VÀ SỐNG ĐỂ KHÔNG BAO GIỜ TIẾC NUỐI.....
Bài này hoàn toàn do tự mình viết... Nếu bạn có nhã ý muốn sao chép bài này thì mình đồng ý.. chỉ mong các bạn thêm link blog của mình vào góc trái của bài viết nhé.. Cám ơn http://vn.myblog.yahoo.com/lonely_rocker_1610
Đã một tuần trôi qua kể từ cái tin hành tinh sắp bị hủy diệt được công bố khắp thế giới, mọi người đã không còn hỏang lọan như trước. Cái cảnh người người khóc than, nhốn nháo chạy đã không còn nữa. Thật ra khi cụm từ ngày tận thế được nhắc đến thì ai cũng hỏang loạn, sợ hãi.. có người còn nhưng chỉ trong những ngày đầu thôi. Còn giờ đây, mọi chuyện thật sự đã khác.. Mọi vật bây h rất... bình yên....
Những con người hàng ngày thực hiện nhiệm vụ cầm vũ khí trên tay bây giờ tất cả đều cả trở về.. Họ về nhà, về lại quê hương và tìm lại hạnh phúc.. Những người hàng ngày chỉ biết đến tiền bạc bây giờ lại là những người cho đi nhiều nhất... Những con người hàng ngày bị xa lánh, ruồng bỏ giờ đây đã được mọi người chấp nhận, coi như những người thân thiết nhất của mình... Những con người hàng ngày chỉ biết đến bản thân giờ đây đã sẵn sàng dâng tặng tòan bộ của cải của mình cho xã hội..... và còn rất nhiều điều nữa... Tóm lại.. rất bình yên..
Tất cả bọn họ, dù kẻ xấu hay người tốt, giờ đây đều sống vì cộng động, vì mọi người, và họ đều rất hạnh phúc... Những suy nghĩ về cái chết sắp đến không làm họ chùn bước mà lại làm họ thay đổi.. tại sao ư ?? Bởi vì ngày mai, mọi thứ sẽ không còn nữa... tất nhiên, bao gồm cả họ.. Vì vậy đa số họ đều muốn những ngày còn lại trở nên có ý nghĩa.... Tất cả họ..
Và rồi khi đêm đến... Những lời yêu thương được cất lên... Một người con ngỗ nghịch bây h đang ở trong vòng tay của người mẹ và nói những câu nói mà cậu đã không bao giờ nói lên được: "con yêu mẹ nhiều lắm mẹ ơi... con xin lỗi"và họ đã cùng nhau có một bữa tối gia đình ấm cúng.... Một người đàn ông trung niên đang nắm chặt tay vợ mình và nói câu nói mà ông chỉ thốt lên đúng một lần "anh yêu em...".. và rồi họ ôm chặt nhau trong hạnh phúc... Một nhóm thanh niên đang đi trên đừơng và họ đang trao cho những người xa lạ những những cử chỉ ân cần.. và rồi tất cả họ đều cười vui trong hạnh phúc...
Tất cả họ giờ đây đều mong muốn họ có thể trở lại quá khứ, khiến ngày nào cũng như ngày hôm nay, cái ngày mà cả thế giới đón chờ sự diệt vong trong hạnh phúc, nhưng không được. Thế là họ đã nắm tay nhau, cùng ước nguyện, họ cầu nguyện một cuộc sống tốt đẹp sẽ diễn ra, nhưng không phải trong hòan cảnh trước lúc diệt vong như lúc này... Họ biết là sẽ không thể.. nhưng họ vẫn cầu nguyện.. Họ không chỉ cầu nguyện cho họ, mà cho tòan bộ sinh linh đang tồn tại...
HÃY KHIẾN CUỘC SỐNG TRỞ NÊN Ý NGHĨA HƠN, VÀ SỐNG ĐỂ KHÔNG BAO GIỜ TIẾC NUỐI.....
Bài này hoàn toàn do tự mình viết... Nếu bạn có nhã ý muốn sao chép bài này thì mình đồng ý.. chỉ mong các bạn thêm link blog của mình vào góc trái của bài viết nhé.. Cám ơn http://vn.myblog.yahoo.com/lonely_rocker_1610