MickeyMouse1991
23-09-2009, 11:48 PM
if i has to choose between loving you, and breathing. I would use my last breath to say I LOVE YOU"...
Không gian nào sẽ đưa chúng ta đến với nhau? Không gian ấy có còn đọng lại khoảng kí ức mà chúng ta có với nhau không? Chẳng hiểu vì sao, anh lại thấy khoảng không gian ấy xa xôi quá, tại sao định mệnh lại cướp em mất khỏi anh???....
Trác Hy dựa người ra sau bức tường trắng toát của nhà thương. Chiếc áo sơ mi trắng của anh lấm lem máu từ trên người của Chiêu Mỹ. Mới lúc chiều, cả hai còn cùng nhau ăn kem nơi hò hẹn mỗi khi mà giờ này, Chiêu Mỹ đang nằm trong phòng cấp cứu. Trác hy không biết phải suy nghĩ gì nữa, đầu óc anh hoang mang, không thể tin được chuyện này đang xảy ra.
_ Cậu nói tôi nghe xem, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải cậu hứa sẽ bảo vệ Chiêu Mỹ sao?
Trác Hy như người không hồn, mặc cho ông Thành Tín, ba của Chiêu Mỹ đang nắm chặt lấy cổ áo của anh và lớn tiếng la mắng. Trác Hy có cảm giác đôi mắt mình đang thấm nhoà nước mắt, đưa tay quẹt mau đi những dòng lệ sắp tuôn rồi anh ngước đầu lên nhìn ông thành Tín:
_ PHải, là lỗi của cháu. Đáng lý ra cháu phải tới đón cô ấy sớm hơn một chút thì có lẽ cô ấy sẽ không bị xe đụng. Giờ bác muốn đánh cháu hay sao cũng được.
Bà Thành Tín bật khóc oà rồi ôm mặt ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, em gái của Chiêu Mỹ ôm lấy bờ vai run lên của mẹ rồi dựa lên khóc. Ông Thành Tín tức giận nhìn Trác hy rồi nghiến răng:
_ Giờ này tôi đánh cậu hay chửi cậu thêm thì cũng không giải quyết được gì nữa rồi. Cậu hãy cút khỏi ánh mắt tôi.
_ Bác..
_ Tôi không muốn nghe cậu nói thêm gì nữa.
Trác Hy vẫn quỳ ở đó cho tới khi vị bác sĩ trong bộ đồ màu xanh bước ra từ phòng cấp cứu và hỏi:
_ Ai là thân nhân của bệnh nhân Dương Chiêu Mỹ?
_ Chúng tôi!
Mọi người ùa tới, Trác Hy cũng vội đứng lên chạy tới gần bác sĩ. Anh chụp lấy cánh tay của bác sĩ rồi hỏi gấp rút:
_ Bác sĩ, cô ấy ra sao rồi?
_ Chúng tôi thành thật tạ lỗi và chia buồn với gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cô ấy ra máu quá nhiều và bị thương khá nặng ở não bộ.
_ CHIÊU MỸ!
Trác hy la lên rồi chạy như bay vào phòng cấp cứu. Anh kéo tấm vải phủ lên mặt của Chiêu Mỹ xuống rồi ôm lấy thân sát lạnh như băng của cô. :
_ Không, em không được ra đi như vậy. Chẳng phải em nói là khi nào ra trường là sẽ đám cưới sao? Anh không cho phép em ra đi như vậy, em mau tỉnh lại đi. Em mở mắt đi...em mở mắt đi.
Tháo đi sợi dây đeo trên tay của Chiêu Mỹ, Trác Hy cất vào túi rồi đứng lên, anh quay bước bỏ đi.....
************************************************** *********
2 Năm Sau: tại Los Angeles, Mỹ
Trác hy tháo chiếc gương mát xuống, rồi lấy bluetooth gắn vào tai trả lời:
_ Sao đây cô nương? Lại có chuyện muốn nhờ có phải không?
_ Anh họ. Em để quên sách Chemistry ở nhà rồi, anh có đem giùm em chưa? Em sắp vào lớp rồi nè.
_ Có em họ như em cực thiệt chứ, quên trước quên sau hoài.
_ Xí, anh họ như anh cũng cực thiệt, than hoài.
_ Anh có lấy giùm em rồi, đang trên đường tới trường đây. Em đợi lát đi.
TRác Hy đã sang Mỹ được 2 năm, anh quyết định rời khỏi Việt Nam, rời khỏi sự mất mát qua lớn kia để qua Mỹ hoàn thành khoá học chuyên ngành kinh doanh với ý định sau này quay về Việt nam, phụ ba mình coi quản tập đoàn của gia đình.. Gia đình của anh là chủ tập đoàn đá quý lớn nhất nhì châu á "La BellaPure". Từ khi sang Mỹ, Trác hy ở nhà của dì Thuỷ, là em gái của mẹ Trác Hy và học chung trường với Hương Giang, con gái của dì Thuỷ.
Vừa chạy xe vào tới bãi đậu xe của trường, Trác Hy đã thấy Hương Giang đang đứng chờ trung với ba cô bạn thân. Dác thấy Trác Hy, họ đã rối rít mỉm cười rồi ghé vào tai nhàu thì thầm gì đó.
Từ khi Chiêu Mỹ chết, Trác Hy không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, đối với anh, tình yêu là sự đau đớn, là sự dằn vặt đã theo đuổi anh hai năm qua. Đến bây giờ, nỗi đau kia như hằn sâu vào tim anh, Trác Hy không còn muốn cặp kè hay gần bên cô gái nào nữa.
_ Sách của em nè.
Trác Hy chia quyển sách ra, đưa cho Hương Giang. Toan bước đi, cô bạn của Hương Giang đã vội năm lấy cánh tay của Trác hy, kéo lại rồi hỏi:
_ Where are you going so fast? ( Ạnh đi đâu mà vội vậy?)
_ To class of course. Sorry I can't stay any longer. ( Tất nhiên là vào lớp. Xin lỗi, tôi không đứng lại lâu được).
_ ALright. let's hang out next time, okay? ( Được thôi, nhưng lần sau, đi chơi chung nghen?)
_ Will see. ( Để coi)
_ Bye
_ See ya. (Gặp sau)
Trác Hy thở phào khi trốn khỏi được mấy cô bạn của Hương Giang, họ khiến cho Trác Hy sợ hãi. Lúc trước, anh là một tên con trai không biết bị bồ đá là gì, cua gái cũng là số một. Có lẽ cái chết của Chiêu Mỹ thật sự đã thay đổi Trác Hy!.
Đang rảo bước vào lớp, Trác hy hơi giật mình khi nghe tiếng nhạc hip-hop vang lên từ phía trong một phòng học. Lùi lại vài bước, Trác Hy nghe mắt vào trong. THì ra là lớp học nhảy...Bên trong là một đám học sinh, có tất cả các chủng tộc, nhưng tuyệt nhiên châu á lại rất ít. Đang chuẩn bị quay gót, Trác hy chợt thấy giữa một đám con trai cao lớn là một cô gái châu á đang nhảy rất "sung". Dáng người tuy nhỏ bé, trên người cô ta là chiếc quần thể thao dài thùng thình với đôi giày tennis và chiếc áo lửng trên lưng bụng. Mái tóc cô được xõa dài nhưng đội trên đầu là chiếc mũ len màu xám, ôm sát mái tóc.
Tại sao giữa lớp học nhảy hip-hop rộn ràng của cánh mày râu lại có một cô bé châu á nổi bật vậy? Khiến cho Trác hy không thể tiến bước. Anh cứ đứng đó, đôi chân cứ như muốn dính sát tại nơi đó, đôi mắt dán theo từng bước nhảy mạnh bạo của người con gái kia.
( Còn tiếp)
Không gian nào sẽ đưa chúng ta đến với nhau? Không gian ấy có còn đọng lại khoảng kí ức mà chúng ta có với nhau không? Chẳng hiểu vì sao, anh lại thấy khoảng không gian ấy xa xôi quá, tại sao định mệnh lại cướp em mất khỏi anh???....
Trác Hy dựa người ra sau bức tường trắng toát của nhà thương. Chiếc áo sơ mi trắng của anh lấm lem máu từ trên người của Chiêu Mỹ. Mới lúc chiều, cả hai còn cùng nhau ăn kem nơi hò hẹn mỗi khi mà giờ này, Chiêu Mỹ đang nằm trong phòng cấp cứu. Trác hy không biết phải suy nghĩ gì nữa, đầu óc anh hoang mang, không thể tin được chuyện này đang xảy ra.
_ Cậu nói tôi nghe xem, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải cậu hứa sẽ bảo vệ Chiêu Mỹ sao?
Trác Hy như người không hồn, mặc cho ông Thành Tín, ba của Chiêu Mỹ đang nắm chặt lấy cổ áo của anh và lớn tiếng la mắng. Trác Hy có cảm giác đôi mắt mình đang thấm nhoà nước mắt, đưa tay quẹt mau đi những dòng lệ sắp tuôn rồi anh ngước đầu lên nhìn ông thành Tín:
_ PHải, là lỗi của cháu. Đáng lý ra cháu phải tới đón cô ấy sớm hơn một chút thì có lẽ cô ấy sẽ không bị xe đụng. Giờ bác muốn đánh cháu hay sao cũng được.
Bà Thành Tín bật khóc oà rồi ôm mặt ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, em gái của Chiêu Mỹ ôm lấy bờ vai run lên của mẹ rồi dựa lên khóc. Ông Thành Tín tức giận nhìn Trác hy rồi nghiến răng:
_ Giờ này tôi đánh cậu hay chửi cậu thêm thì cũng không giải quyết được gì nữa rồi. Cậu hãy cút khỏi ánh mắt tôi.
_ Bác..
_ Tôi không muốn nghe cậu nói thêm gì nữa.
Trác Hy vẫn quỳ ở đó cho tới khi vị bác sĩ trong bộ đồ màu xanh bước ra từ phòng cấp cứu và hỏi:
_ Ai là thân nhân của bệnh nhân Dương Chiêu Mỹ?
_ Chúng tôi!
Mọi người ùa tới, Trác Hy cũng vội đứng lên chạy tới gần bác sĩ. Anh chụp lấy cánh tay của bác sĩ rồi hỏi gấp rút:
_ Bác sĩ, cô ấy ra sao rồi?
_ Chúng tôi thành thật tạ lỗi và chia buồn với gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cô ấy ra máu quá nhiều và bị thương khá nặng ở não bộ.
_ CHIÊU MỸ!
Trác hy la lên rồi chạy như bay vào phòng cấp cứu. Anh kéo tấm vải phủ lên mặt của Chiêu Mỹ xuống rồi ôm lấy thân sát lạnh như băng của cô. :
_ Không, em không được ra đi như vậy. Chẳng phải em nói là khi nào ra trường là sẽ đám cưới sao? Anh không cho phép em ra đi như vậy, em mau tỉnh lại đi. Em mở mắt đi...em mở mắt đi.
Tháo đi sợi dây đeo trên tay của Chiêu Mỹ, Trác Hy cất vào túi rồi đứng lên, anh quay bước bỏ đi.....
************************************************** *********
2 Năm Sau: tại Los Angeles, Mỹ
Trác hy tháo chiếc gương mát xuống, rồi lấy bluetooth gắn vào tai trả lời:
_ Sao đây cô nương? Lại có chuyện muốn nhờ có phải không?
_ Anh họ. Em để quên sách Chemistry ở nhà rồi, anh có đem giùm em chưa? Em sắp vào lớp rồi nè.
_ Có em họ như em cực thiệt chứ, quên trước quên sau hoài.
_ Xí, anh họ như anh cũng cực thiệt, than hoài.
_ Anh có lấy giùm em rồi, đang trên đường tới trường đây. Em đợi lát đi.
TRác Hy đã sang Mỹ được 2 năm, anh quyết định rời khỏi Việt Nam, rời khỏi sự mất mát qua lớn kia để qua Mỹ hoàn thành khoá học chuyên ngành kinh doanh với ý định sau này quay về Việt nam, phụ ba mình coi quản tập đoàn của gia đình.. Gia đình của anh là chủ tập đoàn đá quý lớn nhất nhì châu á "La BellaPure". Từ khi sang Mỹ, Trác hy ở nhà của dì Thuỷ, là em gái của mẹ Trác Hy và học chung trường với Hương Giang, con gái của dì Thuỷ.
Vừa chạy xe vào tới bãi đậu xe của trường, Trác Hy đã thấy Hương Giang đang đứng chờ trung với ba cô bạn thân. Dác thấy Trác Hy, họ đã rối rít mỉm cười rồi ghé vào tai nhàu thì thầm gì đó.
Từ khi Chiêu Mỹ chết, Trác Hy không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, đối với anh, tình yêu là sự đau đớn, là sự dằn vặt đã theo đuổi anh hai năm qua. Đến bây giờ, nỗi đau kia như hằn sâu vào tim anh, Trác Hy không còn muốn cặp kè hay gần bên cô gái nào nữa.
_ Sách của em nè.
Trác Hy chia quyển sách ra, đưa cho Hương Giang. Toan bước đi, cô bạn của Hương Giang đã vội năm lấy cánh tay của Trác hy, kéo lại rồi hỏi:
_ Where are you going so fast? ( Ạnh đi đâu mà vội vậy?)
_ To class of course. Sorry I can't stay any longer. ( Tất nhiên là vào lớp. Xin lỗi, tôi không đứng lại lâu được).
_ ALright. let's hang out next time, okay? ( Được thôi, nhưng lần sau, đi chơi chung nghen?)
_ Will see. ( Để coi)
_ Bye
_ See ya. (Gặp sau)
Trác Hy thở phào khi trốn khỏi được mấy cô bạn của Hương Giang, họ khiến cho Trác Hy sợ hãi. Lúc trước, anh là một tên con trai không biết bị bồ đá là gì, cua gái cũng là số một. Có lẽ cái chết của Chiêu Mỹ thật sự đã thay đổi Trác Hy!.
Đang rảo bước vào lớp, Trác hy hơi giật mình khi nghe tiếng nhạc hip-hop vang lên từ phía trong một phòng học. Lùi lại vài bước, Trác Hy nghe mắt vào trong. THì ra là lớp học nhảy...Bên trong là một đám học sinh, có tất cả các chủng tộc, nhưng tuyệt nhiên châu á lại rất ít. Đang chuẩn bị quay gót, Trác hy chợt thấy giữa một đám con trai cao lớn là một cô gái châu á đang nhảy rất "sung". Dáng người tuy nhỏ bé, trên người cô ta là chiếc quần thể thao dài thùng thình với đôi giày tennis và chiếc áo lửng trên lưng bụng. Mái tóc cô được xõa dài nhưng đội trên đầu là chiếc mũ len màu xám, ôm sát mái tóc.
Tại sao giữa lớp học nhảy hip-hop rộn ràng của cánh mày râu lại có một cô bé châu á nổi bật vậy? Khiến cho Trác hy không thể tiến bước. Anh cứ đứng đó, đôi chân cứ như muốn dính sát tại nơi đó, đôi mắt dán theo từng bước nhảy mạnh bạo của người con gái kia.
( Còn tiếp)