thieuduyint
15-09-2009, 11:21 PM
Tôi và em, mình quen nhau bao lâu rồi em nhỉ? Chín năm, thời gian có thể gọi là dài lâu và có thể coi là quá ngắn ngủi không em? Quá dài để có thể hiểu hết một con người và quá ngắn để chúng ta chôn dấu hết những tình cảm mà mình đã dành cho nhau chăng?
EM là mối tình đầu của tôi, ngày em đi tôi đã rất buồn, tôi nghĩ mình ko thể nào sống thiếu em đc nhưng giờ tôi biết làm thế nào đây. tôi và em yêu nhau từ thời học lớp 10 đó là 1 mối tình thơ mộng nhất tôi và em học khác trường nhưng học thêm lại cùng nhau em học kém hơn tui nhưng tui vẫn iu em vẫn đi cùng em trong nhưng lúc khó khăn nhất . cho đến ngày thi đại học thì mỗi người theo đuổi ước mơ của mình và hẹn nhau là sẽ thành công rùi về nhà xin 2 gia đình cho 2 đứa thương nhau, nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng bằng lặng, đến ngày báo điểm tôi thì đậu ĐH nhưng em thì ko, tui biết em buồn lắm nhưng tui cũng đâu có vui gì vì tui ko thể giúp gì cho em đc, khi đó tui chỉ biết bên cạnh và an ủi em rùi năm sau thi tiếp và tui đã dấu gia đình mình ko cho gia đinh biết là mình đậu ĐH và sẽ ở nhà ôn thi lại cùng em nhưng tui ở nhà đc 1 thời gian thì tui có giấy gọi đi nhập ngũ tui đã lên đường và ko quên dặn em phải cố gắng ôn thi cho tốt có như vậy 2 đứa mới đc gần nhau.tôi ở trong lính tuần nào cũng 1 lá thư gửi cho em xemtình hình học tập em thế nào và trong thời gian ở trong lính tui cũng ôn thi lại, đến năm thứ 2 tui vẫn đậu ĐH nhưng ko phải là trường tui mơ ước, tui ko muốn đi học mà muốn chờ cho khi nào em đậu ĐH thì tui mới đi học nhưng em ko muốn cho tui chờ em nữa nhưng tui ko muốn em đã bảo nếu tui ko đi học thì em sẽ ko còn iu tui nữa và em muốn tui phải học cho tốt để sau này còn giúp đỡ em và tui nghic cũng đúng nên tui đã đi học nhưng ông trời cũng ko phụ lòng người năm sau em đã đậu CĐ và học mãi trong Đà Nẵng còn tui thì học ở HN tui luôn nhủ lòng ko sao đó chỉ là khoảng cách địa lý ko quan trọng , quan trọng là trong tim mình có nhau thì sớm muộn rùi cũng thuộc về nhau.
Năm nào cũng vậy cứ mỗi năm là tui và em đc gặp nhau trong 5 ngày tết nên lúc nào cũng đi cùng nhau ko muốn dời nhau nữa bước và hết 5 ngày tết thì ai lại lo việc của người ấy khi em ra trường tui bảo em hãy về quê hay ra HN làm cho gần nhà nhưng em ko muốn và em quyết định vào bình phước làm cho đến 1 ngày em gọi điện cho tôi và em nói tui quên em đi. tui đã rất boàng hoàng ko hiểu tại sao thì em bảo tui hãy tìm 1 người con gái nào tốt hơn em mà iu, còn em ko tốt em đã tìm đc 1 người khác có thể lo cho em rùi nên anh quên em đi nói xong thì em tắt máy tui gọi kiểu gì cũng ko liên lạc đc.
Tui đã rất buồn buồn nhiều lắm nhưng ko làm sao giải thích đc cho em hiểu lòng của tôi iu em nhiều đến nhường nào vì tui ko thể gặp đc em, mấy năm nay năm nào về quê tui cũng đến nhà em chơi nhưng gia đình em bảo em ko về ăn tết tui nghĩ em tránh mặt tui nên em ko về, và tui vẫn luôn cầu chúc cho em luôn đc hạnh phúc vì trong suốt thời gian em học ở Đà Nẵng thì tui chỉ vào thăm em 3lần/năm do điều kiện kinh tế gia đình của tui cũng ko đc khá cho lắm nên tui phải vừa học vừa làm để lấy tiền đóng học phí và tự trang trải cho cuộc sống của mình.
Một hôm tui gặp đc chị gái của em, tui và chị ngồi nói chuyện với nhau rất lâu rùi tui hỏi về em xem sống thế nào công việc ra sao có vất vả lắm ko? thì chị ấy kể về em và chị ấy cho tui biết từ ngày chia tay tui thì em cũng chưa quen và iu bất kỳ 1 người con trai nào khác, và tui cũng vậy tui đã từng cố gắng để iu 1 ai đó để có thể thay thế hình em trong trái tim tui nhưng tui làm mãi mà ko đc, vì khi gặp 1 người con gái khác tui thường nghĩ về em có ai có thể giúp mình bảo mình nên làm gì ko?
(note: ko gặp được em vì em tránh mặt và giờ chỉ có số điện thoại thui mà ko có địa chỉ nếu gọi cho em ấy thì nói chuyện bình thường nhưng hỏi địa chỉ thì em ấy bảo ko biết và câu cửa miệng là quên em đi nếu nhắc đến chuyện tình cảm là em ấy sẽ tắt máy thế mới chán chứ):say:
EM là mối tình đầu của tôi, ngày em đi tôi đã rất buồn, tôi nghĩ mình ko thể nào sống thiếu em đc nhưng giờ tôi biết làm thế nào đây. tôi và em yêu nhau từ thời học lớp 10 đó là 1 mối tình thơ mộng nhất tôi và em học khác trường nhưng học thêm lại cùng nhau em học kém hơn tui nhưng tui vẫn iu em vẫn đi cùng em trong nhưng lúc khó khăn nhất . cho đến ngày thi đại học thì mỗi người theo đuổi ước mơ của mình và hẹn nhau là sẽ thành công rùi về nhà xin 2 gia đình cho 2 đứa thương nhau, nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng bằng lặng, đến ngày báo điểm tôi thì đậu ĐH nhưng em thì ko, tui biết em buồn lắm nhưng tui cũng đâu có vui gì vì tui ko thể giúp gì cho em đc, khi đó tui chỉ biết bên cạnh và an ủi em rùi năm sau thi tiếp và tui đã dấu gia đình mình ko cho gia đinh biết là mình đậu ĐH và sẽ ở nhà ôn thi lại cùng em nhưng tui ở nhà đc 1 thời gian thì tui có giấy gọi đi nhập ngũ tui đã lên đường và ko quên dặn em phải cố gắng ôn thi cho tốt có như vậy 2 đứa mới đc gần nhau.tôi ở trong lính tuần nào cũng 1 lá thư gửi cho em xemtình hình học tập em thế nào và trong thời gian ở trong lính tui cũng ôn thi lại, đến năm thứ 2 tui vẫn đậu ĐH nhưng ko phải là trường tui mơ ước, tui ko muốn đi học mà muốn chờ cho khi nào em đậu ĐH thì tui mới đi học nhưng em ko muốn cho tui chờ em nữa nhưng tui ko muốn em đã bảo nếu tui ko đi học thì em sẽ ko còn iu tui nữa và em muốn tui phải học cho tốt để sau này còn giúp đỡ em và tui nghic cũng đúng nên tui đã đi học nhưng ông trời cũng ko phụ lòng người năm sau em đã đậu CĐ và học mãi trong Đà Nẵng còn tui thì học ở HN tui luôn nhủ lòng ko sao đó chỉ là khoảng cách địa lý ko quan trọng , quan trọng là trong tim mình có nhau thì sớm muộn rùi cũng thuộc về nhau.
Năm nào cũng vậy cứ mỗi năm là tui và em đc gặp nhau trong 5 ngày tết nên lúc nào cũng đi cùng nhau ko muốn dời nhau nữa bước và hết 5 ngày tết thì ai lại lo việc của người ấy khi em ra trường tui bảo em hãy về quê hay ra HN làm cho gần nhà nhưng em ko muốn và em quyết định vào bình phước làm cho đến 1 ngày em gọi điện cho tôi và em nói tui quên em đi. tui đã rất boàng hoàng ko hiểu tại sao thì em bảo tui hãy tìm 1 người con gái nào tốt hơn em mà iu, còn em ko tốt em đã tìm đc 1 người khác có thể lo cho em rùi nên anh quên em đi nói xong thì em tắt máy tui gọi kiểu gì cũng ko liên lạc đc.
Tui đã rất buồn buồn nhiều lắm nhưng ko làm sao giải thích đc cho em hiểu lòng của tôi iu em nhiều đến nhường nào vì tui ko thể gặp đc em, mấy năm nay năm nào về quê tui cũng đến nhà em chơi nhưng gia đình em bảo em ko về ăn tết tui nghĩ em tránh mặt tui nên em ko về, và tui vẫn luôn cầu chúc cho em luôn đc hạnh phúc vì trong suốt thời gian em học ở Đà Nẵng thì tui chỉ vào thăm em 3lần/năm do điều kiện kinh tế gia đình của tui cũng ko đc khá cho lắm nên tui phải vừa học vừa làm để lấy tiền đóng học phí và tự trang trải cho cuộc sống của mình.
Một hôm tui gặp đc chị gái của em, tui và chị ngồi nói chuyện với nhau rất lâu rùi tui hỏi về em xem sống thế nào công việc ra sao có vất vả lắm ko? thì chị ấy kể về em và chị ấy cho tui biết từ ngày chia tay tui thì em cũng chưa quen và iu bất kỳ 1 người con trai nào khác, và tui cũng vậy tui đã từng cố gắng để iu 1 ai đó để có thể thay thế hình em trong trái tim tui nhưng tui làm mãi mà ko đc, vì khi gặp 1 người con gái khác tui thường nghĩ về em có ai có thể giúp mình bảo mình nên làm gì ko?
(note: ko gặp được em vì em tránh mặt và giờ chỉ có số điện thoại thui mà ko có địa chỉ nếu gọi cho em ấy thì nói chuyện bình thường nhưng hỏi địa chỉ thì em ấy bảo ko biết và câu cửa miệng là quên em đi nếu nhắc đến chuyện tình cảm là em ấy sẽ tắt máy thế mới chán chứ):say: