PDA

Xem đầy đủ chức năng : Sài Gòn mưa...



KenBinQ7
29-08-2009, 02:08 AM
Mưa đổ đầy khoảng trời mộng mơ , vô tình trở thành ảo niệm trong đời . Mùa mưa lại đến , nỗi nhớ về một người dưng dài như sợi mưa giăng trên phố vắng. Gió lùa hoang vu trên từng ngọn tóc, chợt thấy se lòng giữa màu đỏ nồng nàn. Ngõ vắng đến không ngờ . Gió muốn làm tan đi niềm nhớ ... Tiếng mưa rơi rụng giữa hiên trường đại học . Quay quắt nhớ cửa phòng lớp học ngày xưa , trên đó, cái tên mình được ai đó viết vào ngày chia xa . Sỏi đá muôn đời lao xao hát bài ca rất cũ . Ở gốc phượng già, có hai viên sỏi nhuộm mực tím cất ở đó, những cơn mưa rào có làm chúng phôi pha ? Thèm nghe nhạc ve cất một bài ca xa xưa mà quen thuộc, thấy lòng neo lại cho quá khứ quay đầu .

Một gương mặt hiện về, nước mưa bám đầy trên tóc, trên trán, đôi mắt dõi buồn nhìn lá bay bay . Đôi mắt ấy cứ trĩu buồn, mơ một khoảng trời bình yên không bão tố . Mà, hiện đời còn chật hẹp, lấy đâu chất chứa những cơn mơ ? Ghế đá co ro, nghe thiếu một câu nói thân quen của người yêu mến : "mùa mưa về rồi ". Mưa nguyên sơ rơi ... Mưa phong kín đường về . Tiếng đòn gánh kẽo kẹt chìm khuất trong mưa . Và, những buổi sáng mặt trời thức sớm, chợt thấy lòng se thắt. Vô tư quá, nhìn lá úa mà sao không biết tuổi đời đã đi qua .... lại sắp một sinh nhật nữa rồi...

Những chùm hoa điệp vàng nở đầy con phố nhỏ bên bờ Kênh , có một cảm xúc giao mùa vui vui đang len lỏi giữa ngõ ngách tâm hồn; lại ray rứt lòng khi thấy nét lặng lẽ của ai đó ngồi nhìn những chiếc lá tàn phai thành cát bụi. Tự dưng thấy run rẩy trước bánh xe oan nghiệt của thời gian và thấy lòng chùng xuống trong những ngày mưa ghé lại . Hoa cúc vệ đường nở khuya hơn, sương rơi trong hơn trên những phiến cỏ xanh mượt mà đầy sức sống, giờ còn đâu nữa. Tiếng rao hàng vang hơn, thăm thẳm, nhưng không giấu được chút chai sạn và chút hồn nhiên còn sót lại . À, nó là thằng bé bán mì gõ nóng ban đêm. Nó giã từ cặp sách, nó cố rao to hơn để mơ giấc mơ có nồi cơm đầy thơm phưng phức và những quyển tập trắng tinh tươm. Đành lòng, mình lại thức khuya hơn, đợi nó . Ăn mì gõ lâu ngày cũng thấy chán mà vẫn cứ muốn giúp nó . Rồi lại mềm lòng ngồi nhớ tuổi thơ, huyền thoại hay là cổ tích, để bù đắp cho mai sau những sóng gió nếu có của cuộc đời .

Mùa mưa lại về , Sài Gòn vẫn khoác chiếc áo xám màu mưa, trầm tư đứng bên triền sông suy niệm cuộc đời . Vẫn là điệu nhạc năm nào nhưng sao thấy lòng không bình yên như thuở trước, vẫn thấy những đóa-hoa-mưa nở đầy trên mái ngói, thấy nước mắt trong hơn, mặn hơn và nhói xót lòng hơn... Mưa hát điệp khúc buồn chơi vơi . Chợt nhận diện một nụ cười thân quen vắt ngang vùng ký ức. Thấy nụ cười ấy bí hiểm quá, nhưng chủ nhân tự giải thích : nụ cười để mơ thế giới này hạnh phúc hoặc bớt khổ đau ... Mưa Sài Gòn ...buồn mênh mông...