luanminhvopy
15-08-2009, 01:09 PM
Em yêu ơi!
Đêm nay anh không biết làm gì hơn, lụt lội những forum, tìm những lời tâm sự mà anh đang mang trong lòng em à! thời gian qua đi đối với anh như cơn gió nhẹ vừa mới quạ Thoáng nhẹ mà đã gần 6 năm rồi em nhỉ, chỉ còn và còn một tháng 14 ngày nữa là ngày mình wen nhau rồi đấy em. ngày mà đôi mắt bé thơ của em đã đập vào mắt anh, ngày mà sự thơ ngây của em đã chiếm lấy tim anh khi trái tim anh đang sụp đỗ , anh còn nhớ như in chỉ còn đúng 3 ngày nữa là ngày sn anh, năm ấy anh buồn và chán nãn khi tình cảm của anh không thể tiến đến với " Nhỏ", anh buồn quá nên về quê chơi, về để đón sn của mình tại nơi mình sinh ra, lúc ấy bổng nhiên em xuất hiện như một phép màu, tạo niềm vui cho anh, với nụ cười thơ ngây và đáng yêu , thế là anh đã nhận thấy điều gì đó trong em thật thánh thiện và đáng yêu. Rùi ngày sn anh, em tặng anh lời chúc thật chân thành đến với anh. thay thế "Nhỏ" em đã vào trái tim anh. Cứ như thế thời gian trôi qua, anh đi học chỉ mong cuối tuần về thăm em, về mượn kế rũ em đi uống nước, đi tấm biển, chỉ biết kiếm thật nhiều kế để rủ em đi chơi. Một việc điều tốt đẹp qua đi, 3 năm anh học xong phổ thông, em vào lớp 10, anh thi đại học kết quả không tốt, em thi vào lớp 10 tạm gọi là thành công. chính thời điểm đấy một lần nữa em đã động viên anh, đã ủng hộ anh đi học tiếp tuc. Anh lên xe vào đất Sài Thành này, vùng đất ai cũng cho là "Vùng đất hứa" mang theo lời hứa hẹn tình yêu của em vào này, lúc mới vào sài thành nhập học, trời cứ mưa, mưa và mưa. phòng trọ anh ở gần sông sài gòn thế là mỗi lúc trời mưa anh lại nhớ về em. nhớ về cô bé đạp xe đi học trời đông. Anh tự nhũ lòng đừng như vậy sẽ không tốt sao mọi thứ nó không như anh nghĩ, càn bảo lòng đừng nhớ về em thì anh lại nhớ nhiều hơn, nỗi nhớ chỉ bằng nước mắt mới nói được. anh nhập học xong cũng là thời gian sắp đến ngày kỷ niệm wen nhau của anh và em, ngày sn của anh. lúc đấy anh rất muốn về nhưng hoàn cảnh đã không cho phép anh về với em. ở sài t hành anh đã gằng lòng cố gắng để vượt qua nỗi nhớ. ngày sinh nhật đầu tiên của anh tại đất sài thành niềm vui xen kẽ vào nỗi buồn, vui vì anh em rất đông, tổ chức thật vui vẻ, buồn vì thiếu em, thiếu đi lời chúc của em. lúc thổi nến anh đã dành một lời cầu để cầu về hai ta. May thay ngày sn em anh đã có thể về dự , ngày đấy anh vui như một đứa trẻ lâu ngày gặp lại mẹ, nước mắt và nụ cười chang vào nhau khi mấy tháng không gặp em , em đã lớn khôn hơn, trở thành thiếu nữ trong mắt anh. anh chỉ chơi với em đúng 2 ngày rồi vào lại đất sài thanh. cứ như thế anh thường xuyên về thăm em hơn, thăm bố mẹ anh hơn 2 tháng là anh lại về thăm em để vơi đi nỗi nhớ trong lòng. Năm này qua năm nọ anh điều về thăm em , về với nơi anh đã lớn lên. để nhìn em lớn khôn từng ngày, nhìn tà áo dài em thước tha bay trong gió. Rồi thì năm em sắp bước vào lớp 12 năm em sẽ quyết định tương lai của em. anh cũng lại về vào ngày kỷ niệm hai ta wen nhau, ngày sn anh, nhưng mọi thứ hình như vỡ nát trong anh. Anh nghe bạn bè bảo hình như em đã thay lòng, anh không tin, anh không thể tin được, tại sao lúc đấy em vẫn vui vẻ bên anh, vì anh tin nơi tình cảm anh dành là chân thật nên anh đã không hỏi em mọi chuyện. em biết không ngày sn của anh cũng là ngày anh lên xe vào lại sài thành. đi trong đêm trăng thật là đẹp như đêm trăng anh và em ngồi bên nhau ngắm sao trăng, biển gió. anh ngồi trên xe mà không biết sao nước mắt anh nó cứ chảy trong âm thầm. anh chỉ mong sao trời mau sáng để đến sài thành, nơi ồn ào náo nhiệt để không học tập sẽ vơi đi nỗi buồn anh. nhưng mọi chuyện không dừng lại ở điều đấy. ngày sn em vừa tròn 18 anh lại bước chân lên xe về để được ở bên em, vậy mà trời cao không thể cho anh vui. anh về là ông nội thứ anh mất đi , nỗi buồn nối tiếp nỗi buồn. sau khi đi đám tang nội anh về thì mọi người đã nói ra môt sự thật mà nếu anh không vững thì đã ngất đi rồi đấy em à, em và anh là bà con là cùng dòng họ, một sự thật mà bao năm wen em anh chưa hề được biết. anh đã bị cú sốc , cả dòng họ gọi anh lại và khuyên anh dừng lại với em. anh đã cố gắng không phải khóc trước mặt mọi người chỉ biết nói " Con còn nhỏ". Chiều về anh vội quả vượt 25 km để mua bánh kem, mua hoa hồng cho em, hình như trời đang khóc thay anh, trời cứ mưa , đến tối mọi việc chuyển bị sn em cũng đã được hoàn tất , tuy trời mưa nhưng không hiểu sao tình cờ mấy đứa bạn anh đến chơi với anh lại trùng ngày sn em nên buổi sn thật là đông. đêm ấy anh chỉ biết cười cố mà cười, anh đã đứng ngồi trời mưa để những hạt mưa làm mắt anh au đỏ giống để che đi nước mắt của anh.đêm ấy anh xin lỗi em đã không dối nỗi lòng đau của anh. rồi đêm sn cũng qua, sáng hôm sau ngày anh vào lại sài thành mẹ em đã gọi anh vào, anh cứ nghĩ như mọi lần làm buổi liên hoan. ai ngờ đâu bố mẹ em đã biết mọi chuyện dòng họ, bố mẹ em hỏi anh " có thật sự thương em không " anh vội vàng đáp lại thành ý của bố mẹ em. nhưng lại hỏi dòng họ có đồng ý với con không? thế là khuôn mặt anh không thể dối nỗi lòng nên bố mẹ đã biết, rất may bố mẹ thương anh nên đã chấp nhận mọi chuyên. anh rất cảm ơn tình cảm mà gia đình em dành cho anh. Rồi niềm tin lại đến với anh , anh chờ em học xong 12, rồi thi tốt nghiệp , không biết lúc đấy em có lo như anh khi thấy em thi tốt nghiệp không nữa, nhưng anh đã cầu cho mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp với em. Thế là ngày em vào sài thành để dự thi đại học cũng đến, cũng là những tháng ngày anh chờ đợi lâu nay. anh đã danh hết thời gian, mọi thứ để lo cho em, để ở bên em. những ngày em ở với anh cũng thật ý nghĩa , anh đã chở em đi thi trong tâm trạng hồi hợp lo âu. chờ đợi những phút giây em ngồi trong phòng thi. Trong những ngày ấy anh cảm thấy hình như có điều gì kỳ lạ với em, anh đã xen vào riêng tư của em trong những nhật ký tin nhắn, anh vô tình thấy cái tên mà cách đấy 1 năm anh đã nghe qua bạn anh. anh đã không tin vào mắt mình , không tin vào những gì em dành cho anh lâu nay, giả tạo à, hay là điều gì khác, anh vẫn âm thầm vì không muốn làm em khó xử và phân tâm trong thi cử. anh chờ mãi đến ngày em thi xong cao đẳng, anh quyết định sẽ hỏi em. ngày hôm đấy trời sài thành lại mưa , anh muốn chúng ta ngồi nơi thật là cao để nhìn thẳng vào sự thật nhìn thẳng vào nhau. Khi anh hỏi em quyết định như thế nào vào tương lại, em lại phân vân, chỉ biết viết tin nhắn cho anh " Em cần thời gian" thế là anh đã hiểu lúc này em đã có hai tình cảm song song, một bên là người em thay thế những lúc trống vắng anh, một bên là người đã bên em từ ngày nào. anh cũng đã dành thời gian cho em, vì anh biết được em sẽ nhận ra được anh thương em vô bề. anh cũng không định về quê lúc đấy vì anh cần thời gian, em cũng cần thời gian, nhưng lời nói của bố mẹ em đã là động lực giúp anh bước chân về quê. Bố mẹ em lại một lần nữa đề cập đến việc "anh và em" bảo anh cùng gia đình anh vào, thế nhưng anh suy nghĩ đã để cho em thời gian nên anh đã cố gắng nói thật tỉnh táo để không phải mất lòng cả hai bên. anh cũng xin bố mẹ em thời gian. Nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ, bố mẹ em biết chuyện em thế là mọi chuyện diễn ra không như dự định của ạnh. lúc em ngất đi , anh nghe cú điện thoại cháu gọi vào mà tim anh như đứng lại, anh biết cũng sẽ có chuyện gì đấy xảy ra với em nhưng không nghĩ hậu quả lại như vây. Khi nằm viện chỉ có anh và em, anh đã cố gắng gằng lòng mong em sẽ vượt qua tất cả, anh đã hứa dù em có chọn anh hay là người đấy thì anh vẫn sẽ chúc cho em hanh phúc, chỉ mong em đừng có dại dột là anh vui rồi. Sag đấy em cũng hồi phục, cũng đến lúc anh vào lại sài thành, anh bước đi trong sự đau khổ, em có biết ngày anh vào đồ án của anh cũng sắp đến ngày phải báo cáo, thế nhưng tuyệt vọng và buồn chán đã dẫn anh đến với ly cafe và điếu thuốc. cứ như thế gần một tháng anh suy sụp tất cả, Nhưng không hiểu phép màu đã đến với anh, anh cũng đã vượt qua đồ án. đến hôm nay cũng sắp đến ngày anh ra trường, cũng sắp đến ngày anh về lại với em để giải quyết mọi chuyện giữa anh và em cùng với gia đình em. Vậy thì em bảo anh làm sao khi chỉ còn nửa tháng nữa là anh về với em, anh phải làm sao hả em yêu. em hãy nói cho anh biết đi, anh vẫn biết bên em vẫn có anh, nhưng anh không thể chấp nhận bên em vẫn có người khác em à. em có hiểu lòng anh không vậy hả bé yêu ngày nào anh đã yêu! Thôi thì "Hãy để mọi chuyện đơn giản" anh sẽ phải chấp nhận mọi điều em à, có người bảo rằng cho em một cơ hội! Vì anh còn yêu em nên anh không biết phải làm sao để tốt cho cả hai. 6 năm không phải là ngắn có phải không em, 6 năm cho tất cả hả em yêu.
Chào em yêu!
http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?Yi84MS9iODE1MDQ5ZjVhNDIxNDE4ZTdiMjk1ZDZmZjmUsIC3N 2U2Yi5cUIbaBmUsICDN8TeG7iyBUw6xdUngaHxOZ8O0IEcUIba Bp4WeBq_WeBiBIdXl8dHJ1ZQ
Đêm nay anh không biết làm gì hơn, lụt lội những forum, tìm những lời tâm sự mà anh đang mang trong lòng em à! thời gian qua đi đối với anh như cơn gió nhẹ vừa mới quạ Thoáng nhẹ mà đã gần 6 năm rồi em nhỉ, chỉ còn và còn một tháng 14 ngày nữa là ngày mình wen nhau rồi đấy em. ngày mà đôi mắt bé thơ của em đã đập vào mắt anh, ngày mà sự thơ ngây của em đã chiếm lấy tim anh khi trái tim anh đang sụp đỗ , anh còn nhớ như in chỉ còn đúng 3 ngày nữa là ngày sn anh, năm ấy anh buồn và chán nãn khi tình cảm của anh không thể tiến đến với " Nhỏ", anh buồn quá nên về quê chơi, về để đón sn của mình tại nơi mình sinh ra, lúc ấy bổng nhiên em xuất hiện như một phép màu, tạo niềm vui cho anh, với nụ cười thơ ngây và đáng yêu , thế là anh đã nhận thấy điều gì đó trong em thật thánh thiện và đáng yêu. Rùi ngày sn anh, em tặng anh lời chúc thật chân thành đến với anh. thay thế "Nhỏ" em đã vào trái tim anh. Cứ như thế thời gian trôi qua, anh đi học chỉ mong cuối tuần về thăm em, về mượn kế rũ em đi uống nước, đi tấm biển, chỉ biết kiếm thật nhiều kế để rủ em đi chơi. Một việc điều tốt đẹp qua đi, 3 năm anh học xong phổ thông, em vào lớp 10, anh thi đại học kết quả không tốt, em thi vào lớp 10 tạm gọi là thành công. chính thời điểm đấy một lần nữa em đã động viên anh, đã ủng hộ anh đi học tiếp tuc. Anh lên xe vào đất Sài Thành này, vùng đất ai cũng cho là "Vùng đất hứa" mang theo lời hứa hẹn tình yêu của em vào này, lúc mới vào sài thành nhập học, trời cứ mưa, mưa và mưa. phòng trọ anh ở gần sông sài gòn thế là mỗi lúc trời mưa anh lại nhớ về em. nhớ về cô bé đạp xe đi học trời đông. Anh tự nhũ lòng đừng như vậy sẽ không tốt sao mọi thứ nó không như anh nghĩ, càn bảo lòng đừng nhớ về em thì anh lại nhớ nhiều hơn, nỗi nhớ chỉ bằng nước mắt mới nói được. anh nhập học xong cũng là thời gian sắp đến ngày kỷ niệm wen nhau của anh và em, ngày sn của anh. lúc đấy anh rất muốn về nhưng hoàn cảnh đã không cho phép anh về với em. ở sài t hành anh đã gằng lòng cố gắng để vượt qua nỗi nhớ. ngày sinh nhật đầu tiên của anh tại đất sài thành niềm vui xen kẽ vào nỗi buồn, vui vì anh em rất đông, tổ chức thật vui vẻ, buồn vì thiếu em, thiếu đi lời chúc của em. lúc thổi nến anh đã dành một lời cầu để cầu về hai ta. May thay ngày sn em anh đã có thể về dự , ngày đấy anh vui như một đứa trẻ lâu ngày gặp lại mẹ, nước mắt và nụ cười chang vào nhau khi mấy tháng không gặp em , em đã lớn khôn hơn, trở thành thiếu nữ trong mắt anh. anh chỉ chơi với em đúng 2 ngày rồi vào lại đất sài thanh. cứ như thế anh thường xuyên về thăm em hơn, thăm bố mẹ anh hơn 2 tháng là anh lại về thăm em để vơi đi nỗi nhớ trong lòng. Năm này qua năm nọ anh điều về thăm em , về với nơi anh đã lớn lên. để nhìn em lớn khôn từng ngày, nhìn tà áo dài em thước tha bay trong gió. Rồi thì năm em sắp bước vào lớp 12 năm em sẽ quyết định tương lai của em. anh cũng lại về vào ngày kỷ niệm hai ta wen nhau, ngày sn anh, nhưng mọi thứ hình như vỡ nát trong anh. Anh nghe bạn bè bảo hình như em đã thay lòng, anh không tin, anh không thể tin được, tại sao lúc đấy em vẫn vui vẻ bên anh, vì anh tin nơi tình cảm anh dành là chân thật nên anh đã không hỏi em mọi chuyện. em biết không ngày sn của anh cũng là ngày anh lên xe vào lại sài thành. đi trong đêm trăng thật là đẹp như đêm trăng anh và em ngồi bên nhau ngắm sao trăng, biển gió. anh ngồi trên xe mà không biết sao nước mắt anh nó cứ chảy trong âm thầm. anh chỉ mong sao trời mau sáng để đến sài thành, nơi ồn ào náo nhiệt để không học tập sẽ vơi đi nỗi buồn anh. nhưng mọi chuyện không dừng lại ở điều đấy. ngày sn em vừa tròn 18 anh lại bước chân lên xe về để được ở bên em, vậy mà trời cao không thể cho anh vui. anh về là ông nội thứ anh mất đi , nỗi buồn nối tiếp nỗi buồn. sau khi đi đám tang nội anh về thì mọi người đã nói ra môt sự thật mà nếu anh không vững thì đã ngất đi rồi đấy em à, em và anh là bà con là cùng dòng họ, một sự thật mà bao năm wen em anh chưa hề được biết. anh đã bị cú sốc , cả dòng họ gọi anh lại và khuyên anh dừng lại với em. anh đã cố gắng không phải khóc trước mặt mọi người chỉ biết nói " Con còn nhỏ". Chiều về anh vội quả vượt 25 km để mua bánh kem, mua hoa hồng cho em, hình như trời đang khóc thay anh, trời cứ mưa , đến tối mọi việc chuyển bị sn em cũng đã được hoàn tất , tuy trời mưa nhưng không hiểu sao tình cờ mấy đứa bạn anh đến chơi với anh lại trùng ngày sn em nên buổi sn thật là đông. đêm ấy anh chỉ biết cười cố mà cười, anh đã đứng ngồi trời mưa để những hạt mưa làm mắt anh au đỏ giống để che đi nước mắt của anh.đêm ấy anh xin lỗi em đã không dối nỗi lòng đau của anh. rồi đêm sn cũng qua, sáng hôm sau ngày anh vào lại sài thành mẹ em đã gọi anh vào, anh cứ nghĩ như mọi lần làm buổi liên hoan. ai ngờ đâu bố mẹ em đã biết mọi chuyện dòng họ, bố mẹ em hỏi anh " có thật sự thương em không " anh vội vàng đáp lại thành ý của bố mẹ em. nhưng lại hỏi dòng họ có đồng ý với con không? thế là khuôn mặt anh không thể dối nỗi lòng nên bố mẹ đã biết, rất may bố mẹ thương anh nên đã chấp nhận mọi chuyên. anh rất cảm ơn tình cảm mà gia đình em dành cho anh. Rồi niềm tin lại đến với anh , anh chờ em học xong 12, rồi thi tốt nghiệp , không biết lúc đấy em có lo như anh khi thấy em thi tốt nghiệp không nữa, nhưng anh đã cầu cho mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp với em. Thế là ngày em vào sài thành để dự thi đại học cũng đến, cũng là những tháng ngày anh chờ đợi lâu nay. anh đã danh hết thời gian, mọi thứ để lo cho em, để ở bên em. những ngày em ở với anh cũng thật ý nghĩa , anh đã chở em đi thi trong tâm trạng hồi hợp lo âu. chờ đợi những phút giây em ngồi trong phòng thi. Trong những ngày ấy anh cảm thấy hình như có điều gì kỳ lạ với em, anh đã xen vào riêng tư của em trong những nhật ký tin nhắn, anh vô tình thấy cái tên mà cách đấy 1 năm anh đã nghe qua bạn anh. anh đã không tin vào mắt mình , không tin vào những gì em dành cho anh lâu nay, giả tạo à, hay là điều gì khác, anh vẫn âm thầm vì không muốn làm em khó xử và phân tâm trong thi cử. anh chờ mãi đến ngày em thi xong cao đẳng, anh quyết định sẽ hỏi em. ngày hôm đấy trời sài thành lại mưa , anh muốn chúng ta ngồi nơi thật là cao để nhìn thẳng vào sự thật nhìn thẳng vào nhau. Khi anh hỏi em quyết định như thế nào vào tương lại, em lại phân vân, chỉ biết viết tin nhắn cho anh " Em cần thời gian" thế là anh đã hiểu lúc này em đã có hai tình cảm song song, một bên là người em thay thế những lúc trống vắng anh, một bên là người đã bên em từ ngày nào. anh cũng đã dành thời gian cho em, vì anh biết được em sẽ nhận ra được anh thương em vô bề. anh cũng không định về quê lúc đấy vì anh cần thời gian, em cũng cần thời gian, nhưng lời nói của bố mẹ em đã là động lực giúp anh bước chân về quê. Bố mẹ em lại một lần nữa đề cập đến việc "anh và em" bảo anh cùng gia đình anh vào, thế nhưng anh suy nghĩ đã để cho em thời gian nên anh đã cố gắng nói thật tỉnh táo để không phải mất lòng cả hai bên. anh cũng xin bố mẹ em thời gian. Nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ, bố mẹ em biết chuyện em thế là mọi chuyện diễn ra không như dự định của ạnh. lúc em ngất đi , anh nghe cú điện thoại cháu gọi vào mà tim anh như đứng lại, anh biết cũng sẽ có chuyện gì đấy xảy ra với em nhưng không nghĩ hậu quả lại như vây. Khi nằm viện chỉ có anh và em, anh đã cố gắng gằng lòng mong em sẽ vượt qua tất cả, anh đã hứa dù em có chọn anh hay là người đấy thì anh vẫn sẽ chúc cho em hanh phúc, chỉ mong em đừng có dại dột là anh vui rồi. Sag đấy em cũng hồi phục, cũng đến lúc anh vào lại sài thành, anh bước đi trong sự đau khổ, em có biết ngày anh vào đồ án của anh cũng sắp đến ngày phải báo cáo, thế nhưng tuyệt vọng và buồn chán đã dẫn anh đến với ly cafe và điếu thuốc. cứ như thế gần một tháng anh suy sụp tất cả, Nhưng không hiểu phép màu đã đến với anh, anh cũng đã vượt qua đồ án. đến hôm nay cũng sắp đến ngày anh ra trường, cũng sắp đến ngày anh về lại với em để giải quyết mọi chuyện giữa anh và em cùng với gia đình em. Vậy thì em bảo anh làm sao khi chỉ còn nửa tháng nữa là anh về với em, anh phải làm sao hả em yêu. em hãy nói cho anh biết đi, anh vẫn biết bên em vẫn có anh, nhưng anh không thể chấp nhận bên em vẫn có người khác em à. em có hiểu lòng anh không vậy hả bé yêu ngày nào anh đã yêu! Thôi thì "Hãy để mọi chuyện đơn giản" anh sẽ phải chấp nhận mọi điều em à, có người bảo rằng cho em một cơ hội! Vì anh còn yêu em nên anh không biết phải làm sao để tốt cho cả hai. 6 năm không phải là ngắn có phải không em, 6 năm cho tất cả hả em yêu.
Chào em yêu!
http://static.mp3.zing.vn/skins/default/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog/?Yi84MS9iODE1MDQ5ZjVhNDIxNDE4ZTdiMjk1ZDZmZjmUsIC3N 2U2Yi5cUIbaBmUsICDN8TeG7iyBUw6xdUngaHxOZ8O0IEcUIba Bp4WeBq_WeBiBIdXl8dHJ1ZQ