PDA

Xem đầy đủ chức năng : Những câu chuyện về cuộc sống



Nhàn Cư Vi
07-08-2009, 09:02 PM
I.Có cánh chuồn nào trên vai em không?


Đây là một câu chuyện lưu truyền trên mạng BBS của Đài Loan, sau tác giả giấu tên bán bản quyền cho nhạc sĩ Vũ Tuyền năm 2003. Truyện do nhà văn Trang Hạ dịch.



Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".


o O o


Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.


o O o


Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.


o O o


Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.


o O o


Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."


o O o


Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.



"Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
- Trang Hạ -

Ljnhnghy_It's me
07-08-2009, 09:04 PM
Rất ý nghĩa , rất sâu sắc , đậm chất triết lí

Nhàn Cư Vi
07-08-2009, 09:15 PM
II.Ngôi sao may mắn


Ở một chiếc ghế dài trong bệnh viện X ,bên ô cửa sổ tràn ánh sáng ,có một cô bé rất xinh, khoảng chừng bảy tám tuổi đang cặm cụi làm gì đó .

Cô bé đang xếp những ngôi sao giấy , những ngôi sao may mắn. " Bảy tám , bảy chín ,tám mươi...", bàn tay nhỏ nhắn đã mỏi lắm rồi, nhưng em phải xếp thôi , vì có được một trăm ngôi sao may mắn, thì sẽ có một điều ước ,người ta đã nói như vậy mà. Và em tin chứ ,rất tin, khi nào có đủ một trăm ngôi sao , em sẽ dành điều ước đó cho bố , vì bố là người thân duy nhất của em, và vì bố thương em nhất mà , nhưng bố cứ nằm thiêm thiếp , mắt nhắm nghiền , bố đang bệnh nặng .

....Em ôm chiếc lọ đã có đủ một trăm ngôi sao , thì thào ước , ước mãi,"nhất định bố sẽ khỏi bệnh, sẽ về với em.." rồi em ngủ thiếp đi, bên ô cửa sổ ...

Khi em mở mắt ra , thì cô y tá đang đứng trước mặt em .Cô khóc .
Em chẳng hiểu gì cả.

Cô y tá cố gắng giải thích cho em hiểu , rằng bố đã không qua khỏi, rằng các bác sĩ đã cố gắng hết sức , rằng nhất định bố sẽ lên thiên đường ...vậy mà em không hiểu , em nhất định không hiểu , vì em đã có đủ một trăm ngôi sao kia mà , cô không hiểu hay sao ? Đây này , cái lọ này đây , có đúng một trăm ngôi sao, chính tay em đã xếp ,đã đếm !

Không thể nào ! Và em khóc ,vì cô đơn ,vì một niềm tin vỡ vụn, có lẽ .Gió bên ngoài ô cửa rì rào thổi qua những tán cây...

Cô y tá không biết . Em không biết. Không ai biết cả .Chỉ có gió biết mà thôi.

Vì gió ,đã vô tình cuốn đi,

Một ngôi sao may mắn.

Sưu tầm.

Nhàn Cư Vi
07-08-2009, 09:25 PM
III.Câu Chuyện Bát Mì



Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản


o O o

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

- Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.

- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá!

- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy.

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?

Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua.

Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

“Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:

-Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.



o O o


Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.

(SưuTầm)

IV.Bức tranh đẹp nhất



Một họa sĩ suốt đời mơ ước một bức tranh ĐẸP NHẤT TRẦN GIAN. Ông đến hỏi vị giáo sư để biết điều gì đẹp nhất. Vị giáo sư trả lời: "Tôi nghĩ điều đẹp nhất trần gian là NIỀM TIN, vì niềm tin nâng cao giá trị con người."

Người họa sĩ cũng đặt câu hỏi tương tự với một cô gái và được trả lời: "TÌNH YÊU" là điều đẹp nhất trần gian, bởi tình yêu làm cho cay đắng trở nên ngọt ngào, mang đến nụ cười cho kẻ đang than khóc, làm cho điều bé nhỏ trở nên cao quý, cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao nếu không có tình yêu"

Cuối cùng, người họa sĩ gặp một người lính mới trở về từ mặt trận, khi được hỏi, người lính trả lời: "HÒA BÌNH là cái đẹp nhất trần gian, ở đâu có hòa bình, ở đó có cái đẹp."

Khi trở về nhà, người họa sĩ nhận ra NIỀM TIN trong ánh mắt các con, TÌNH YÊU trong cái hôn của người vợ. Chính những điều đó khiến tâm hồn ông ngập tràn HẠNH PHÚC và BÌNH AN. Bây giờ thì ông đã hiểu thế nào là điều đẹp nhất trần gian. Sau khi tác phẩm của mình hoàn thành, người họa sĩ đặt tên cho bức tranh của mình là: "GIA ĐÌNH"

Thật vậy, gia đình là nơi đầy ấp tiếng cười của trẻ thơ, tiếng hát của người mẹ và sức mạnh của người cha. Nơi đó có hơi ấm của những con tim biết yêu, là ánh sáng của đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, là sự ân cần, là lòng chung thủy. Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ học những điều hay lẽ phải, niềm tin và lý tưởng sống.

- Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ
- Đó là nơi những món ăn đơn sơ cũng trở thành mỹ vị
- Đó là nơi tiền bạc không quí bằng tình yêu
- Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm vui và hạnh phúc.

(Sưu Tầm)

Nhàn Cư Vi
07-08-2009, 09:36 PM
V.Độc huyền cầm


Độc huyền cầm buồn lắm
Mấy ai người tri âm

Chuyện ngày xưa kể rằng :

Ngày xưa có anh Trương Chi
Người thì thậm xấu hát thì thậm hay

Chuyện ngày xưa kể rằng ...
Có nàng Mỵ Nương mê mẩn tiếng hát của chàng đến bệnh tương tư, rồi nàng gặp chàng, rồi nàng thất vọng, rồi chàng phẫn uất và chết, rồi giọt nước mắt của Mỵ Nương làm tan khối uất hận của Trương Chi trong đáy chén ...
Chuyện ngày xưa kể rằng ...
***
Chuyện ngày xưa kể rằng :

Mỵ Nương có một người tỳ nữ, cô gái vốn là con một thầy đồ trong làng, có chút chữ nghĩa và ngón đàn độc huyền nức tiếng cả một vùng gần xa.

Mỵ Nương rất thương người tỳ nữ ấy. Bao lần dưới trăng thanh nàng trò chuyện cùng Tiểu Mai - tên người tỳ nữ - về những ước mơ rất đỗi con gái của mình. Tiểu Mai chỉ lẳng lặng âu yếm nhìn cô chủ. Khi Mỵ Nương hỏi Tiểu Mai về người trong mộng của mình, nàng chỉ nhè nhẹ lắc đầu rồi lấy cây độc huyền cầm thân thương của nàng lên và khảy một khúc nhạc.

Tiếng đàn của nàng vang xa thật xa. Tiếng đàn như nỉ non, như ai oán, có lúc lại như dòng suối tuôn trào, có lúc lại dữ dội và cuồng nộ như lời oán trách số phận. Mỵ Nương thường ngồi yên nghe Tiểu Mai đàn một lúc lâu. Những lúc ấy nhìn Tiểu Mai lạ lắm, như thể cô ấy từ đâu đến. Mỵ Nương rất thương Tiểu Mai, cô muốn tìm người xướng hoạ thi ca và nâng khúc đàn với Tiểu Mai. Nhưng tìm mãi, tìm mãi mà cả hai nàng vẫn chưa gặp được người như ý nguyện. Tiểu Mai thường hát một mình:

Độc huyền cầm buồn lắm
Mấy ai người tri âm
***

Trăng đêm nay sáng quá. Mỵ Nương đang chập chờn trong mơ chợt nghe tiếng Tiểu Mai reo vang như thế. Nàng giật mình choàng tỉnh giấc nhìn ra chấn song. Trăng chiếu ánh vàng rạng rỡ. Ngoài hiên, Tiểu Mai đang chải tóc. Suối tóc đen mượt mà của Tiểu Mai dưới trăng như được dát bạc, giống như một dòng sông dịu dàng và êm đềm. Mỵ Nương mê mải ngắm nhìn. Tiểu Mai đã chải tóc xong rồi. Nàng nâng cây đàn độc huyền lên. Trăng sáng quá, bao la và bát ngát, người ta nói những đêm trăng đẹp như thế này thường dễ gặp được người mình mơ ước. Tiểu Mai tấu một khúc nhạc buồn, hạnh phúc của nàng, chàng hoàng tử của nàng giờ đang ở đâu, nàng không bao giờ quên mình chỉ là một tỳ nữ, dẫu được sủng ái thì cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi. Khúc đàn ban đầu nghe êm đềm, về sau trở nên ai oán. Nước mắt Mỵ Nương rơi nhòa theo tiếng đàn của Tiểu Mai. Ơ, lạ kìa, sao vẫn nghe tiếng đàn ai oán như ban nãy. Rồi cung đàn vút cao lên, cao thật cao. Rồi cung đàn chợt thấp xuống như môt lời an ủi dịu dàng. Rồi một giọng hát vút lên hòa quyện theo tiếng đàn. Tiểu Mai chụp lấy cây đàn của mình một cách vội vã. Hai tiếng đàn và hai giọng hát hòa quyện:"Chim hót trên cành cây ... chim ơi cớ sao hờn tủi, tình yêu ơi, người ở nơi đâu ...". Tiểu Mai hát như người nhập đồng. Trong phòng loan, Mỵ Nương như lên cơn sốt. Nàng chưa bao giờ được nghe một tiếng đàn như thế. Nàng cũng chưa bao giờ nghe được một giọng hát như thế, thốt nhiên nàng chợt thấy ghen tị với Tiểu Mai khi nàng không thể nâng cây độc huyền cầm lên để đàn hát cùng người lạ mặt kia. Họ vẫn hát. Tiếng hát và tiếng đàn hòa quyện giữa đêm trăng mê hoặc lòng người. Mỵ Nương hé rèm, bước rất khẽ ra ngoài. Bờ sông thấp thoáng ngàn lau lách. Nàng chẳng thấy được ai cả. Vậy thì giọng hát ấy cất lên từ đâu? Tiếng hát đã ngừng, Tiểu Mai cũng đã buông đàn.

Trông Tiểu Mai như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài. Nàng ngơ ngác nhìn Mỵ Nương:
- Tiểu thư ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại ngồi đây? Sao tiểu thư chưa đi ngủ?

Tiểu Mai hối hả đưa Mỵ Nương vào phòng. Mỵ Nương vẫn còn bàng hoàng nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai nói thật hay đùa, chẳng lẽ Tiểu Mai không biết gì cả sao? Suốt cả đêm Mỵ Nương không thể chợp mắt. Nàng cứ thao thức mãi với hàng trăm câu hỏi trong đầu. Giọng hát mê hoặc ấy cứ ám ảnh nàng. Tiểu Mai đã ngủ tự bao giờ. Ngọn hồng lạp thứ ba Mỵ Nương tự thắp đã tàn mà nàng vẫn chưa ngủ được.

***
Trên dòng sông vắng chở đầy ánh trăng, con thuyền nan nhỏ bé đang trôi lững lờ. Không gian lặng phắc như tờ. Trương Chi đang thao thức ... Từ khi cha mất đến nay, chưa bao giờ chàng nghĩ rằng sẽ lại cất tiếng hát và nâng lại cây độc huyền cầm của cha. Một đời cha lênh đênh trên sông nước. Cha chàng yêu những dòng sông, nhất là trong những đêm trăng, tiếng hát của cha chàng và mẹ chàng quấn quít, có lúc hòa quyện có lúc tách rời. Bài hát ấy Trương Chi đã thuộc lòng, nó đã ăn sâu vào máu chàng, bài hát đầu tiên cha chàng dạy chàng là bài hát đó. Đó là một bài hát tuyệt vời về tình yêu đôi lứa., người ta đi tìm kiếm tình yêu và đã tìm được nó sau ngàn vạn đắng cay. Khi mẹ chàng mất đi, cha chàng đã không chạm đến cây đàn ấy nữa và vĩnh viễn ông không bao giờ còn hát được. Giọng hát của ông đã theo bà đi khỏi cõi trần gian này. Ít lâu sau khi bà mất, ông cũng đi theo bà, bỏ lại mình Trương Chi lênh đênh trên sóng nước, chàng cũng không muốn lên bờ.

Lạ sao đêm nay lại có người con gái hát đúng khúc nhạc ấy. Tiếng đàn dìu dặt buông như gửi gắm niềm tâm sự và những khát khao lặng thầm làm Trương Chi xúc động thật sự.

Chàng đã nâng đàn lên ...
Giờ thì ánh trăng lóng lánh đang chiếu sáng mọi thứ trên dòng sông. Tiếng gà gáy canh tư vang lên mà Trương Chi vẫn chẳng cách nào dỗ giấc ngủ. Người con gái ở lầu hoa thì chắc chắn là hàng danh gia thế phiệt. Còn mình ... ? Trương Chi chẳng dám ước mơ nhưng tiếng hát cứ dai dẳng ám ảnh trong lòng chàng, như tơ vò gỡ mãi chẳng xong.

***
Mưa.
Ngoài song cửa tiếng mưa như oán trách, như nỗi niềm thầm kín nào muốn thổ lộ. Tiểu Mai thấy lòng nôn nao buồn. Tiểu thư bệnh tương tư đã hai tuần trăng rồi. Nàng gạn hỏi mãi mà tiểu thư chẳng chịu nói. Nàng biết làm gì cho tiểu thư đây? Nàng nhìn mông lung ... Mưa mãi rồi cũng tạnh, sau mưa, trăng sáng lạ kỳ, Tiểu Mai nghe văng vẳng tiếng đàn. Ban đầu tiếng đàn còn mơ hồ, sau đó ngày càng trở nên gần hơn, gần nữa, gần mãi. Đến cuối cùng Tiểu Mai hình dung nó đang ở cạnh bên, nhưng không ngay trong trái tim nàng. Tiểu Mai nâng độc huyền cầm lên và hát:"Tình yêu ơi, ta qua trăm suối trăm sông để đi tìm, tình yêu ơi người đang ở đâu?". Câu hát đang vút lên chợt Tiểu Mai im bặt. Tiểu thư của nàng đã choàng tỉnh dậy. Mỵ Nương chạy ra cửa, nhìn bên ngoài rồi lại trở vào trong khóc nức nở. Tiểu Mai đã hiểu, nàng thấy thương tiểu thư vô hạn và thương cho cả chính mình nữa. Nàng sẽ nói với quan huyện ngày mai...

***
Đến đây, chuyện xưa kể rằng Mỵ Nương đã trông thấy Trương Chi bằng xương bằng thịt và do chàng quá xấu xí nên Mỵ Nương đã từ chối. Trương Chi uất hận chết đi, hồn vẫn còn tức tưởi nên hiện lên ở đáy chén, đợi đến khi giọt nước mắt ân hận của Mỵ Nương rơi xuống bónh hình ấy mới tan biến đi. Rồi người ta truyền nhau câu hát:
Ngày xưa có anh Trương Chi
Người thì thậm xấu hát thì thậm hay

Nhưng có đúng thật là chuyện đã diễn ra như thế không?
Không ai chắc chắn cả. Chỉ có điều người kể đã quên nhân vật Tiểu Mai rồi.

Chuyện thật ra còn kể rằng:
Quan huyện sau nhiều năm vất vả đã tìm được Trương Chi. Trương Chi cuối cùng cũng gặp được người mà anh nghĩ rằng đã cùng anh xướng họa cung đàn độc huyền nên đồng ý cưới nàng. Mỵ Nương sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Để tránh hậu họa về sau, Mỵ Nương đã cho Tiểu Mai lấy một người nông dân ở rất xa nơi cô sống.
Chuyện cũng kể rằng, ngay đêm hợp hôn, Trương Chi đã trang trọng mời Mỵ Nương uống rượu dưới trăng. Và, chàng đã nâng cung đàn độc huyền lên:

- Nương tử của ta, đêm ấy nghe tiếng đàn của nàng, giọng hát của nàng ta hiểu mình đã tìm được người tri âm tri kỷ đi cùng ta suốt cõi hồng trần. Đêm nay, dưới trăng ngà, nàng hãy cùng ta dạo lại khúc nhạc xưa... Người ta thường nói độc huyền cầm không thể song tấu vì nó chỉ để dành cho những nỗi sầu dang dở. Nhưng xem ra người xưa đã sai rồi, vì ta còn có nàng đây, hồng nhan tri kỷ của ta ơi!

Mỵ Nương đang hết sức bối rối không biết trả lời thế nào với Trương Chi thì không gian bỗng vang lên tiếng tơ chùng huyền ảo:

Độc huyền cầm buồn lắm
Mấy ai người tri âm

Giọng hát liêu trai và cung đàn nức nở của Tiểu Mai. Trương Chi nhìn Mỵ Nương bàng hoàng. Mỵ Nương cúi gục đầu không đáp trả ánh mắt đầy dấu hỏi của Trương Chi.
Trương Chi đứng lên, chàng đuổi theo tiếng đàn.

Sưu tầm

Nhàn Cư Vi
07-08-2009, 09:50 PM
VI. Tình yêu không tìm thấy


Cuộc sống có lúc có những sai lầm rất ngẫu nhiên, nếu bạn bỏ lỡ một thì có thể đánh mất cả cuộc đời.

Có một chàng trai, trong một buổi liên hoan cuối năm ở trường đã quen một cô gái. Người con gái đó có nụ cười giống như hoa hàm tiếu hé nở trong nắng sớm, cuốn hút đến lạ kì, lại là một người con gái rất thông minh nhạy cảm. Từ giây phút đó, chàng trai đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng con tim. Nhưng anh vẫn giấu kín trong lòng không thổ lộ cùng cô. Bởi vì lúc đó anh đang trải qua giai đoạn học hành vất vả căng thẳng dưới sự quản lý nghiêm khắc của cha mẹ. Vì thế đối với chuyện tình cảm anh không thể tự mình quyết định, chỉ tự nhủ với lòng mình rằng: “Phải cố gắng chờ đợi, khi nào mọi việc hoàn tất, sẽ thổ lộ với cô.”

Một năm sau, vào một buổi tối trăng sáng, cuối cùng anh đã lấy hết dũng khí hẹn cô gái ra ngoài, nói với cô tình cảm của mình chôn dấu bấy lâu nay. Nào ngờ, cô không dám nhìn anh, chỉ nói một cách ấp úng: “Em ... em nghĩ em không thể nhận lời với anh ..., một tuần trước... em đã ... đã chấp nhận tình yêu của một... người con trai khác. Em thật không biết anh... lại có thể yêu em...” Nói xong, cô vội vã quay mình bước nhanh về phòng, tránh để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt đã ướt nhòa trong mắt cô.
Sau này, học sinh trong trường đều nhìn thấy anh sánh đôi với một “hoa khôi” của trường. Mọi người nghĩ rằng anh đã si mê vẻ đẹp của mĩ nhân nhưng chẳng ai có thể hiểu được, bởi vì “hoa khôi” ấy có nụ cười giống như hoa hàm tiếu, có nụ cười của cô gái anh yêu. Không ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của anh, chỉ có anh biết trái tim mình đang nghĩ gì. Và rồi cũng chẳng được bao lâu, anh lại chia tay với cô gái ấy.

Cuộc sống ở trường đại học qua đi thật nhanh.
Sau khi tốt nghiệp, cô gái khoác áo hoa theo người khác về nhà chồng, còn anh vẫn chưa từng yêu một ai. Bởi vì anh hiểu một điều rằng, chỉ có cô ấy mới là tình yêu đích thực của đời anh.
Qua sự giúp đỡ của bạn bè, anh biết được ngày sinh nhật và địa chỉ nơi cô ở. Mỗi khi đến ngày sinh nhật của cô, anh đều gửi tặng cô một bó hoa có chín bông Uất Kim Hương rất đẹp. Bản thân anh không biết cô thích hoa gì, nhưng đó là loài hoa anh thích nhất. Anh cũng biết là cô là người đã có chồng nên không bao gì để lại tên hay số điện thoại liên hệ trong bưu thiếp, anh không muốn tình cảm của mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.

Lại vài năm nữa thấm thoát trôi nhanh, anh vẫn một mình đơn chiếc, và vẫn nhớ tặng hoa cho cô mỗi dịp sinh nhật. Một lần, trước sinh nhật của cô hai ngày, anh tham gia một buổi liên hoan họp cựu sinh viên của trường, và được biết rằng, trong mấy năm gần đây cô đã trải qua hai lần li hôn, và đến bây giờ vẫn còn độc thân. Ngực anh bất chợt nói đau, trái tim anh đập rộn rã như lần đầu nhìn thấy cô, anh vừa vui mừng vừa lo sợ, anh thương cảm cho cô nhưng cũng hồi hộp cho chính bản thân mình...
Cuối cùng đã đến ngày sinh nhật của cô! Chàng trai cảm thấy vui mừng khôn xiết. Anh muốn lần này sẽ tự tay mình sẽ tặng hoa cho cô, rồi anh sẽ thổ lộ tình cảm của mình với cô. Và vì thế, anh đã đi lùng sục hết các hàng hoa trong thành phố, cuối cùng mới chọn ra những bông hoa Uất Kim Hương đẹp nhất.

Và khi cô bán hàng bó những bông hoa một cách cẩn thận, chàng trai viết lên trên tấm bưu thiếp những điều anh đã ấp ủ bao lâu nay: “Em có biết anh vẫn còn rất yêu em không? Em nhận lời làm vợ anh nhé!” Khuôn mặt đẹp của chàng trai bỗng chốc bừng sáng, trên môi anh luôn thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc, trái tim anh ngập tràn hi vọng. Anh sải từng bước dài tiến đến nhà cô gái.
Và trong giây phút đó, một chiếc xe chở hàng đã bất ngờ lao thẳng vào anh ...

Khi cô gái nhận được bó hoa Uất Kim Hương đó cũng là lúc nhận được tin báo tử của chàng trai.

Cô đã hiểu ra tất cả, cô nhốt mình trong phòng khóc ròng một đêm. Cô nhớ lại buổi tối nhiều năm trước khi mà chàng trai đến và đã thổ lộ tình cảm với cô. Mà cô cũng không thể biết rằng, trong suốt mười mấy năm đó, người con trai vẫn chỉ si mê yêu và chờ đợi cô! Nghĩ đến điều này, cô càng khóc nức nở hơn, những giọt nước mắt thấm ướt trên những cánh hoa Uất Kim Hương vẫn đang khoe sắc, đẹp đến lạ lùng. Cô biết rằng, cô đã thực sự mất đi một tình yêu chân chính, tình yêu mà không bao giờ cô có thể tìm lại được nữa.

Và người con trai đang yên giấc ngủ ngàn thu kia chắc cũng không thể biết rằng, loài hoa cô gái thích nhất, cũng chính là hoa Uất Kim Hương ...



Phương Liên ( Dịch từ cuốn “Bên hồ có cây ước hẹn” của Trung Quốc )

tomato123
08-08-2009, 01:17 AM
VII.Mối Tình Trên net

Đông Oanh đọc vội mấy hàng ngoaì Phòng thơ .
Room hôm nay chán quá không có ai hết.
Nàng hơi mĩm cười, thầm nghĩ mình khó tính. Room mà đông quá thì cũng than phiền mà vắng quá thì cũng than phiền.
Đông Oanh là một Moderator nỗi tiếng trong phòng thơ . Nàng nỗi tiếng vì cư xữ rất nhẹ nhàng nhưng cã quyết.
Nàng handle mấy tay dê rất tài tình, không mất lòng ai mà cũng không dể ai làm phiền nàng . Lâu dần những Chatter nễ ra măt.
Thấy room vắng và im lìm, Đông Oanh quyết định ra phòng giỡn chút cho vui .
Nàng cuối xuống Keyboard đánh vội mấy câu thơ buồn ...
...
Đông Oanh : Từ Khi nào biển đã lặng phong ba
Con dã tràng ngủ ngon trên bờ cát
Sóng vỗ bờ cuốn ngày xưa đi mất
Còn in hằn những vết tích' đời nhau .
..Đông Oanh buông tay hơi mĩm mĩm cười ngồi chờ kết quả .
Phòng thơ bắt đầu nhốn nháo hẳn lên . Một vài câu thơ họa lại, một vài câu đùa giỡn .
Đông Oanh ngao ngán lắc đầu nhũ thầm ... Con trai ơi là con traị. thiệt là phát ngán ... Cho bọn bây chít luôn .
Nàng đánh thêm bốn câu nữa .
Đông Oanh: Lạ lùng thay như một giấc chiêm bao
Con thiêu thân lao mình vào ngọn lữa
Tĩnh giấc rồi có còn chi đâu nữa
Sau lưng vừa khép lại những ngày xưa
Phòng thơ như chợt hồi sinh lại . Có mấy chàng dường như thơ ở đâu sẳng bắt đầu tuôn ra ào ạc .
Không khí sinh động lại .
Đông Oanh ngó đồng hồ, 3 giờ sáng .
Nàng đã hơi mệt . Vã lại hôm nay củng chẳng ai quen . Nàng đánh xuống vỏn vẹn hai hàng:
Đông Oanh: Thui tui dzọt ... 99 .
Rồi logoff.

o0o

Nick của nàng biết mất, chẳng ai để ý tới trừ một người
CuuLong
Hắn là dân mới của phòng thơ . Hắn lặn lội vào đây chẳng phải vì buồn . Củng chẳng phải vì yêu thơ . Hắn đến để tìm ý cho lời mấy bài nhạc hắn viết .
Tám câu thơ kia thật sự làm hắn nín thở . Nhửng giòng chữ đó như mang hẳn riêng cúa nó một thế giới ảo ạnh
Một linh hồn .
Hắn lẩm nhẩm lại mấy câu ấy rồi buột miệng nói một mình ...
-Hay quá !!!
Điều hắn không bao giờ ngờ đến là mấy câu thơ ấy như một định mệnh sẻ trói buộc hắn và nàng trong nhứng ngày sắp tới .
Hắn lấy viết chép lại mấy câu thơ . Lạ quá, nhửng câu thơ kia như vừa khích vào bài nhạc, không thiếu không dư một chử .
Hắn ghi vội ngày tháng trong mảnh giấy .
Hắn log off.
Hắn mang đàn ra hát một cách say sưa .
Đồng hồ chỉ 11 giờ đêm California .
Hôm đó là ngày đầu tiên họ gặp nhau .

o0o

Từ đó hắn vào phòng thơ mổi ngày .
Hắn thật sự đi tìm nàng và tìm những lời thơ sương khói mà nàng viết .
Có khi hắn ngồi chờ nàng hàng giờ .
Có khi chờ hoài chẳng thấy nàng đâu, hắn bực tức tắt máy, rồi mang đàn ra đánh cho đở bự bội .
Hôm nay hắn lại vào . Vừa login thì chử @ĐôngOanh đã hiện ra phía góc phải màng hình .
Nàng đang đùa giờn với mấy người trong room .
Thơ đâu chẳng thấy gì cả . Hắn nhủ thầm ...
- Biết đâu nàng lụm được tám câu đó ở đâu trong báo rồi đánh lên ...
Có thế lắm mà . Hắn quyết định hỏi nàng .
pvtMess Cuulong: Hị..
... chờ ...
pvtMess ĐôngOanh: gì đó ?
pvtMess Cuulong: Đông Oanh lam` thơ đi .
pvtMess ĐôngOanh: thui o có hứng .
Hắn im lặng thất vọng, nhưng để tỏ vẻ thân thiện, hắn đánh một nụ cười .
pvtMess Cuulong: Hôm trước Đông Oanh làm tám câu thơ hay lắm ... Mai mốt có làm nửa cho CuuLong xem với ...Gỡi cho email này nha ...
pvtMess ĐôngOanh: DO lười e-mail lắm ... thích thơ thì vao Hp mà coi . Trong đó 1 đống .
pvtMess Cuulong: ok
pvtMess ĐôngOanh: . Bye nha
pvtMess Cuulong: Bye .
Hắn logoff rồi vào web page nàng cho . Trang Web củng thường, đơn giãn .
Hắn bắt đầu đọc từng bài thơ một . Càng đọc hắn càng sững sờ . Kinh ngạc . Rồi há hốc .
Có những bài thơ ấy xoáy lòng người .
Càng đọc hắn càng cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn với thơ nàng . Sự cảm phục ấy tạo thành những tình cảm khó tả trong lòng hắn .
Suốt đêm ấy hắn không ngủ được . Hắn cứ nằm suy nghĩ . Tại sao những bài thơ sương khói như huyền thoại này có thể do một con người lạnh lùng khô khan không tình cãm này viết .
Hắn quyết định sẽ tim nàng .
Hắn muốn biết thật rỏ con người thật phái sau những vầng thơ ảo ảnh kia .
Hắn nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết .
Hôm ấy là ngày đầu tiên họ quen nhau
Nick của hắn bắt đầu quen thuộc với mọi người trong phòng thơ .
Hắn bắt đầu private với nàng, lúc đầu thì ít, ... rồi nhiều hơn .
Càng ngày càng trở nên thân hơn ... rồi thân hơn nữa .
Họ bắt đầu chia sẻ cho nhau những suy nghĩ thầm kính nhất .
Có mấy lần hắn buốt miệng nói ...
PrvMess: CuuLong: Hôm qua anh nhớ em ... muốn điên luôn .
PrvMess: ĐôngOanh: thật không ?
Cả hai cùng cười .
Thời gian lại tiếp tục trôi thấm thoát đã một năm .
Một hôm nọ net bị chậm, ngồi chờ hoài hắn cáu lên ...
CuuLong: Em cho anh số phone đị Anh chán cái net này quá !
Im lặng rồi im lặng .... Mãi lúc lâu sau nàng trả lời .
ĐôngOanh: Không được ... Em không cho ai phone trên Net cả .
Hắn thật sự nổi giận . Hắn type liên tục ...
CuuLong: Nên căn bản của tình bạn là lòng tin ... Em tiếc với anh một số phone sao ?
ĐôngOanh: Anh không hiểu đâu !
Dường như cơn giận không còn làm cho hắn suy nghĩ nữa ...
CuuLong : Nếu thật sự như vậy thì mình còn quen nhau làm gì ...
ĐôngOanh: Tùy anh .
Hắn không nói một câu nào logoff .
Ba ngay liên tiếp, hắn không vào phòng thơ ...
Đó là lần đâu tiên họ giận nhau .
Hắn chờ nàng đả hơn 3 tiếng .
Cái cảm giác buồn hiu đến trong lòng hắn .
Mọi người trong phòng thơ vẩn nói cười, đùa giỡn vui vẻ .
Từng dòng chử tiếp nối trên màng hình .
Từng câu thơ . Từng lời trêu nhau
Nhưng tất cả những đều ấy vô nghĩa vì phía bên góc phải, nơi cột tên của nhưng người trong phòng thơ vẩn còn thiếu 1 người ... ĐôngOanh .
Hắn lẩn nhẩm nick của nàng rồi thầm nhủ ...
- Không biết giờ này ĐôngOanh ở đâu !!!
Hắn buồn lặng lẽ .
Ba ngày ấy đủ để hắn đo lường tình cảm của mình .
ĐôngOanh đã trở thành một phần của cuộc đời hắn .
Hắn biết rỏ . Hắn yêu nàng . Hắn chỉ muốn chờ nàng và nói cho nàng biết rỏ đều ấy .
Còn tất cả những việc khác trên đời này không còn quan trọng nữa ...
Hắn đang miêng mang suy nghĩ thì ánh màng hình loé lên .
Nàng đến tự bao giờ .
...
ĐôngOanh : ...Hi ...
Hắn chụp vội cái keboard như sợ nó biến mất .
CuuLong : .... anh nhớ em muốn điên lên luôn ... Em đã đi đâu ?
...
...
Im lặng . Không câu trả lời .
...
...
Mãi một lúc sao mới thấy nàng trả lời một cách khó khăn ngập ngừng .
ĐôngOanh : ..Me too
Hắn sung sướng đến lặng người . Bao nhiêu hờn giận, trách móc tiêu tan hết . Giá mà có nàng ở đây chắc hắn sẻ ôm hôn nàng mất !!!
Từ đó họ yêu nhau . Nhửng buổi nói chuyện kéo dài lâu hơn, sâu hơn, và đậm hơn .
Nàng gỡi cho hắn mấy tấm ảnh . Hắn củng gỡi cho nàng mấy tấm ảnh, rồi thơ, nhạc, và v.v.
Có lần hắn nói ...
CuuLong: Anh muốn nghe giọng nói của em .
...
...
...
Nàng im lặng một lúc .
ĐôngOanh: Không được đâu ... Có nhiều việc anh không hiểu đâu .
ĐôngOanh: Em muốn biết chắc chắn rằng anh yêu em .
Cuulong: Anh thề
ĐôngOanh: Chưa đũ
Cuulong: Vậy anh muốn em làm sao ?
ĐôngOanh: Anh sang đây thăm em đi .
Cuulong: Ngày mai
ĐôngOanh: Cuối Tuần .
...
...
...
Sáng hôm sau, hắn vào sở xin nghĩ ngày thứ Hai tới .
Hắn gọi đặt vé máy bay chuẩn bị lên đường sang New York .
Chiều thứ Sáu, hắn ra phi trường .
Phi trường Los Angeles lúc nào củng đông đúc . Hắn cứ sợ trể cả giờ . Hắn lo cuống lên . Còn 35 phút nữa là chuyến bay United 626 to NewYork sẻ cất cánh .
Suốt đêm qua trên net, ĐôngOanh đã hỏi đi hỏi lại ba lần . Số chuyến bay .
Hắn nhớ nàng quá . Chỉ còn 6 tiếng nữa là ĐôngOanh bằng xương bằng thịt sẻ đứng trước mặt hắn .
Hắn rung lên . Những tình cảm vui mừng, lo âu trộn lẩn trong lòng ...
Như một cậu bé 16 . Nắm tay người yêu lần đầu .
...
...
...
Nàng chờ hắn ngay tại cổng của United Way . Chiếc áo màu đỏ y hệt như trong hình . Hắn bước tới cố làm ra vẻ tự nhiên . Tim hắn đập loạn xa .
Khi đến gần, hắn thấy trong mắt nàng có vẻ buồn buồn như sắp khóc . Nàng móc trong chiếc sách tay hai cuốn sổ và hai cây bút .
Miệng nàng ú ớ .
Tay nàng viết thật nhanh lên cuốn số và đưa cho hắn xem .
- Hi anh có mệt không ?
Hắn chợt hiểu tất cả .
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng . Nước mắt đã tràn ra tự bao giờ trên vành mi buồn thảm ấy .
Hắn nắm cuốn số và cây viết vất xuống đất . Hắn ôm choàng lấy nàng . Vuốt nhẹ nhẹ trên mái tóc rồi nói ...
- Nín đi ... Em khờ quá ....
Từ lúc ấy họ nói với nhau bằng cây viết và cuốn sổ . Hắn quen dần với cách ra dấu bằng tay và nhửng diển đạt tình cảm trên khuôn mặt nàng .
Nàng dẩn hắn đi khắp cả New York . Họ âu yếm và hạnh phúc nhau như đôi vợ chồng .
Có một buổi chiều trong quán ăn .
Hắn vừa quay lại bàn từ nhà vệ sinh thì thấy người waitress đang lớn tiếng với nàng .
Nàng đang ú ớ . Hai tay ra dấu cố giải thích, mắt nàng như sắp khóc . Hắn bước nhanh đến chen ngay vào giữa che hẳn nàng lại .
Đuổi người waitress đi hắn vẩn còn chưa hả giấn . Hắn liệng mớ tiền lên bàn rồi nắm tay dẩn nàng đi thẳng . Ra khỏi quán hắng dừng lại .
Ngón tay hắn vẻ từng chử một trên lòng bàn tay nàng ...
- Trên đời này nếu còn anh, sẻ không ai có thể ăn hiếp em cả .
Nàng bật khóc ... Qua làn nước mắt, hắn sừng sững như một thiên thần . ...........
Hôm chia tay, hắn ôm nàng thật chặt trong tay .
Bánh phi cơ lăn dần trên phi đạo ... New York mờ dần phía sau lưng .
o0o
Bà cô hắn phản đối dử dội .
Bà đem dòng họ tố tiên ra kễ lễ . Nào là cha hắn nơi suối vàng sẽ không nhắm mắt . Nào là vong hồn mẹ hắn sẽ tũi hổ .
Mấy người bạn thân nói hắn điên .
Áp lực vậy cứng quanh hắn .
Hắn xin nghĩ một tuần lễ . Suốt mấh ngày hắn lang thang ngoài phố .
Có mấy hôm hắn mang đàn một mình lên tít ngọn núi . Ngồi viết nhạc suốt ngày .
Cuối cùng hắn chợt nhỡ ra lý lẽ . Tình yêu không phải là một đều vĩnh cữu .
Tình yêu vốn dĩ mong manh lắm . Con người không phải chỉ sống cho riêng mình . Học còng có những áp lực ở xung quanh .
Hắn đã quyết định .
Tối hôm đó hắn vào Net gặp nàng .
Khó khăn lắm hắn mới nói được .
CuuLong: ... Chúng mình cần phải xa nhau một thời gian .
...
...
ĐôngOanh: Tai Saỏ??
CuuLong: Anh cần thời gian để suy nghĩ về chúng mình ... về tương lai .
Hắn không thấy nàng trả lời . Hắn nghe đau nhói trong lòng .
Chiếc màng hình mờ dần ... mờ dần ...

o0o

ĐôngOanh nấc lên từng tiếng nghẹn ngào .
Nàng cắn chặc chiếc gối, nước mắt cứ tuôn xuống . Ngực nàng nghe đau nhói .
Con trai quả thật là hiện thân của ác quỷ . Tất cả con trai đều lừa đảo . Tất cả con trai đều giả dối .
Hai năm trời quen nhau hình như sắp bỏ nàng đi mất .
Cái gánh đời trên vai nàng nằng nặng . Bây giờ nghe nặng thêm . Nàng muốn khụy xuống . Nàng nghe hụt hẩng quá .
Nàng cứ nằm yên với nổi đau tang dần theo nhịp kim đồng hồ rồi thiếp đi lúc nào không rỏ .
o0o
Đoạn kết
Một tháng sau .
Chiều thứ hai hắn vừa tan sở . Công việc ngày đầu tuy có chút bở ngở nhưng củng thoải mái .
Hắn phóng xe như vút về hướng nhà nàng .
...
Nàng mở cửa, trố mắt nhìn hắn . Không để cho nàng kịp phản ứng, hắng đả bế xốc nàng lên đi dần ra xe .
Hắn đặc nàng gọn gàng trong băng ghế rồi rồ máy phóng xe vút đi .
Tay hắn vẻ vỏn vẹn hai chử trên đùi nàng ...
- My Place .
...
Họ đứng lặng yên trong căn phòng trống rổng hắn mới mướn .
Bao nhiêu nổi nhớ thương của một tháng trời xa nhau dâng trong lòng hắn . Hắn tìm quanh phòng .
Không có một cây bút . Không có một tờ giấy .
Hắn kéo bàn tay nàng . Hắn muốn vẻ tất cả yêu thương lên ấy .
- Trên đời này nếu còn Anh, ... sẽ không có ai có thể ăn hiếp em cả ... Anh muốn ...
Nàng chận tay hắn lại rồi ngước cổ kề sát mặt hắn .
Một nụ hôn nồng nàn .
Rồi một nụ hôn nữa .
Môi nàng kề sát vành tai hắn nóng bỏng .
Nàng nói thì thào, câu nói duy nhất sau hai năm quen nhau ...
- Đừng nói nữa, Đông Oanh hiểu anh mà .

(Sưu tầm)

tomato123
08-08-2009, 11:07 PM
VIII.Cà phê … muối


Họ ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu. “Để mình về nhà còn hơn” – cô gái nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi bàn đến nói: “Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê nhé!”. Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.

Cô gái tò mò hỏi:

-Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?

Anh trả lời:

-Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc đó do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giác nó mặn mà và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi – người suốt đời sống ở đấy – biết bao nhiêu.

Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt.

Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng của chàng trai. Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc … của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự khởi đầu tốt đẹp.

Những lần hẹn hò sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành … Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn thêm vào một ít muối theo cách mà anh thích.

40 năm sau … người đàn ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư: “Em yêu quí, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việc duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đầu tiên hò hẹn của chúng mình? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối … Thật khó để thay đổi lời nói nên anh đành phải uống ly cà phê ấy. Nhưng anh không thể ngờ điều đó đã bắt đầu cho mối quan hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thật ấy với em, nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ thì anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao … Nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng sẽ không bao giờ nói dối em bất kỳ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể được sống một lần nữa, anh vẫn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối …”

Đôi mắt cô gái nhòe đi, và lá thư ướt đẫm …

Một ngày, có người hỏi cô: “Mùi vị của cà phê muối thế nào?”. “Rất ngọt ngào, bạn ạ!” – cô trả lời.

(Sưu tầm)

viggo
09-08-2009, 01:56 AM
hix,câu truyện đầy ý nghĩa về lòng thủy chung và cao thượng ... ....,những câu truyện đầy cảm động về tình yêu bất hữu lun là những câu chuện mình sưu tầm và tìm kiếm...cám ơn rất nhìu!

viggo
09-08-2009, 02:34 AM
thanks ....những câu chuyện.đầy cảm động ...mình thật sự thấy mình đồng cảm vào những nhân vật trong những nhân vật trên...dù bay giờ mình vẫn chưa có người yêu....nhưng 1 ngày nào, ,nếu mình tìm thấy được 1 tình yêu chân thật, mình sẽ giũ chặt tình yêu mình cho đến trọn đời , thanks a lot!

viggo
09-08-2009, 02:47 AM
"Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt."...^^! mình đã rơi, thật đây'...>!!!

tomato123
10-08-2009, 04:11 AM
IX.Ngôn Ngữ Của Tình Yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ ? ".Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.

Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em." Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.

Sưu tầm

tomato123
10-08-2009, 06:24 AM
X. Ăn Mày Trúng Số



Một con sông rộng, cầu sắt bắt ngang. Người qua kẻ lại trong cái buổi sớm mai nầy kể có hằng chục, hằng trăm mà không ai để ý lão ăn mày kia đang dựa mình vào lan can vừa cúi đầu suy nghĩ. Không một ai để ý đến lão, mà chẳng dè lão là người đóng vai tuồng trong chuyện này. Không một ai tưởng rằng lão mừng lão vui mà chẳng ai dè lão đương mừng vui hơn cả mấy trăm người đã qua lại trước mặt lão từ sớm mai cho đến bây giờ.

Hôm nay gương mặt lão không thèm làm bộ đau đớn, thảm khổ; cái miệng của lão không thèm nói tiếng than vãn rên xiết. Ai đi ngang qua trước mặt lão thì mặc họ, lão cũng chẳng buồn đưa tay ra xin từng đồng xu lớn nhỏ như mọi bữa nữa.

Một người ăn mày, quần áo lang thang thúi hôi rách rưới mà hôm qua xin từng đồng xu, lượm từng đồng điếu mà hôm nay đã thấy tánh ý đổi xa. Ai đi ngang qua trước mặt, lão cũng cho rằng người ấy là không bằng lão, lão tưởng như vậy là có lý lắm chớ chẳng phải không vì hôm nay lão chẳng còn phải như mọi bữa nữa, lão không còn ăn xin ăn mày nữa.

Lão có mua một tấm giấy số mà tấm giấy số ấy lại trúng độc đắc một triệu đồng! Một triệu đồng bạc!

Theo ý tưởng của lão và những người như lão thì một triệu đồng bạc là một số tiền to tát, một số tiền nhiều không biết là bao nhiêu mà kể. Lão đứng dựa lan can cầu tự hồi hừng đông cho tới bây giờ. Bụng lão suy, trí lão nghĩ, suy nghĩ nghĩ suy mãi mà không biết phãi chi dùng số bạc một triệu đồng mà lão sẽ được lãnh vào việc gì?

Lão đứng ngó mông lung lại đằng xa kia thì thấy một toà nhà ngói, vách tường rất là đẹp mắt. Gương mặt của lão bổng lộ vẻ vui mừng. Lão nhìn ngay lại toà nhà ấy mãi. Lão đã thấy chỗ dùng số bạc một tirệu đồng của lão rồi. Trước hết lão phải lo cho lão một chỗ ở. Lão muốn một cái nhà rộng, thật khéo, thật đẹp, chung quanh có vườn tược, có đủ thứ cây ăn trái và đủ thứ bông hoa kiểng vật. Bấy giờ đứng dựa lan can mà lão đã tưởng rằng đương đứng trong ngôi nhà tốt đẹp ấy rồi. Một chiếc xe mui kiến sơn láng bóng chạy ngang qua cầu, trước mặt lão làm cho lão chống hai con mắt ngó theo không nháy, mà bụng bảo dạ rằng: - Rồi đây mình cũng sẻ phải có một xe hơi cũng đẹp cũng tốt như cái xe đó, mới cho là sướng. Mình ở trong một cái nhà lớn tốt mà nếu như không có sắm xe hơi không khác gì là một người con gái lịch sự mà què chân. Phải! Lão ăn mày ta trúng số độc đắc một triệu đồng thì thật là có trúng nhưng mà tiền chưa lãnh đồng nào, nhà cửa chưa cất, xe hơi cũng chưa sắm, thế mà lão ta nghiễm nhiên làm bộ tịch như một bực giàu sang, phong lưu, quyền quí đâu tự mấy đời rồi. Dầu cho có lầu cao cửa rộng, xe hơi, ca nô, thì cũng chưa đầy đủ cái lòng ham muốn của lão đâu. Lão cũng như ai, phải cây cỏ chi chi mà chẳng có tình. Ngoài những chuyện món ăn, nhà ở, xe đi, lão còn tính cần phãi có một tá các cô gái vừa trẻ vừa đẹp để hầu hạ lão. Lão tính tới tính lui, tưởng xa tưởng gần rồi gục mặt xuống sông, ngắm xem hình bóng của mình dưới dòng nước chảy. Bộ tướng xấu xa, thân hình dơ dáy làm cho lão có một điểm buồn cho lão rồi. Nầy là cây gậy, nầy là cái bị, hôm nay lão cần giữ lấy nó mà làm gì đây nữa. Lão đã có một triệu đồng bạc là tấm giấy số trong mình thì lão đã thành một ông nhà giàu rồi, lão phải mau mau cởi bỏ cái lớp ăn mày đi.

Lão cầm cây gậy quăng ngay xuống sông, nó trôi lờ đờ trên mặt nước. Lão cầm cái bị mà quăng theo luôn cho nước chảy. Cây gậy trôi trước, cái bị trôi sau, lão đưa mắt nhìn theo mà lòng khoan khoái. Lão đưa tay lên xuống làm như muốn xô đuổi hai cái món vật ấy trôi đi cho mau, cho xa lão. Thình lình gương mặt lão vùng biến sắc, lão nhớ lại rằng tấm giấy số của lão đương nằm trong bị mà cái bị ấy đang lờ đờ đằng xa kia.

Lão vùng nhãy xuống sông để vớt cái bị lại, nhưng mà lão đã quên béng đi mất rằng lão không biết bơi. Cái bị cứ trôi lần lần xa ra còn lão thì chìm lần lần xuống đáy.

Than ôi! Nhà lầu, xe hơi, gái đẹp, những những đều thấy trôi theo dòng nước, còn lão ăn mày ta thì cũng trôi theo nhưng mà là trôi theo dòng nước ở .... dưới đáy sông.

(Sưu Tầm)

tomato123
10-08-2009, 06:39 AM
Chợt nhớ những mùa sim

Dọc theo thượng nguồn sông Hương, từ ngã ba Bảng Láng - Tuần. Những đồi sim nở hoa tim tím hai bên đuờng lên lăng Minh Mạng, làm tôi chợt nhớ đến bài thơ của thi sĩ Hữu Loan. Một thời cắp sách tới trường Quốc Học, không biết bằng cách chi mà chúng tôi có được bài thơ ấy, trước 1970, chuyền tay nhau đọc và chép vào lưu bút. Ơi màu hoa phơn phớt tím chung thuỷ và sắc son! Đứa con trai mới lớn là tôi, thường hái hoa sim, chọn những cành có hoa đẹp nhất để tặng một người con gái, nữ sinh Đồng Khánh. Màu hoa tím ngây thơ nói hộ trái tim mình một lời yêu dấu...

Đứng suốt một buổi chiều mùa hạ, lặng lẽ ngắm sắc hoa biêng biếc tím, mà lòng lời man mác buồn nhớ buổi chia tay em. Những đam mê run rẩy, lả tả rơi từng cánh tím xuống chân hai đứa, khi hoàng hôn thượng nguồn phủ sương choàng vai vạt cỏ mềm lấp lánh sim mua miền sơn cước. Em ở đâu? Hỡi vầng trăng mười tám? Phố núi bây chừ, ta đứng lơ ngơ, nghe tiếng con chim gì kêu mà lẻ bạn, ta tuôn ra những lời nói thầm thì với vạt đồi sim ướt đẫm sương ngày cũ. Cũng chỗ này đây, xưa hai đứa, bây chừ vắng một người. Cứ đứng nhìn mông lung ở tận cuối con đường có dáng ai như bóng em, tóc dài áo trắng, cầm sắc hoa sim tím trên tay, nghe nhói một lời lỗi hẹn. Hoa tím trên lá xanh kia, một thời với biết bao dự cảm cho những điều chưa nói hết.

Hoa sim tím đối với tôi, thật sự là cây hoa của tình yêu. Những đồi sim dại tím giữa chiều hoang biền biệt, không ai tưới tắm, chăm nom vẫn sống, vấn lớn lên, nở hoa, hiền lành và dung dị như bao cuộc tình dịu dàng nào đó! Không thể thiếu được trong cuộc đời này.

Bao nhiêu năm qua, dăm ba cuộc tình không tên tuổi cũng đã ra đi, để lại trong tôi những ký ức nhạt nhoà. Chỉ còn có em, với giấc mơ có hoa sim dại. Nhớ ngày nào, em và tôi ngồi đây. Hồn nhiên kế chuyện trường, chuyện lớp, chuyện mấy đứa bạn cứ "cặp đôi" và cái "O Thiệt lau chau lắm chuyện, làm mạ biết hết trơn… chuyện chúng mình

Chuyện chúng mình ! Mới đó mà đã mấy chục năm. Những mùa sim đã qua đời người. Nắng đã phai bao lần, mưa đã ướt bao chiều, màu sim tím ấy vẫn thăng hoa trong trái tim người. Bây chừ, tôi đã làm chồng, em làm vợ người khác, hoa sinh tím chứng kiến cuộc chia tay! Có một câu nói cứ ngập ngừng nơi cửa miệng, ngập ngừng cho đến khi chiếc xe hoa chở em chạy vút đi, bỏ lại sau lưng một trời hoa sim tím. Hoa mát lành mà chẳng thê bình yên. Khi trở về, tôi biết mình sẽ khó lòng gặp lại…

Thời gian thật sự không chờ đợi ai! Dù là người vô tâm hay kẻ có lòng. Mới đó, mà tóc mình đã bạc. Thi sĩ Hữu Loan trở về không gặp "nàng". Bao năm rối, tôi biền biệt xa ngọn đồi có hoa sim dại, nơi tôi đã đánh rơi một mối tình đẹp và buồn.

Trở về, ngồi quán cà phê phố núi. Quán trồng đầy hoa sim trước ngõ như hàng rào. Có một khung cửa sô bằng gỗ nhìn ra sân hoa và một dòng suối trong, hòn non bộ giả sơn, nước róc rách chảy. Ly cà phê trước mặt, tôi trở về ký ức xưa: nhà tôi nghèo lắm, những đứa con xứ Huế như tôi vì hoàn cảnh, dẫm phải gai, bàn chân đau "việt vị" ngõ nhà em. Thuơng nhớ núi Ngự sông Hương đã đành, còn thuơng nhớ cây cỏ, hoa lá, chim muông, ong bướm và đặc biệt là thương nhớ những mùa sim. Những mùa sim đi qua để lại giấc mơ có hoa nở tím. Ơi, màu hoa nở tím dở dang cả một đời người…

Ngô Cang

tomato123
11-08-2009, 06:53 AM
XII. Ân Tình Lớn Nhỏ



Một bà cụ gầy yếu toàn thân ướt đẫm, mệt mỏi chen lấn ở đầu dòng người xếp hàng, bất chấp trời mưa, chờ đợi phòng bán vé của nhà hát lớn New York mở cửa bán vé. Phía sau bà cụ là dòng người rồng rắn đã kéo dài vượt quá nửa con phố.

Bà cụ một tay xách túi, trong túi là mấy món lặt vặt một tay kẹp cây dù. Việc xếp hàng cả mấy tiếng đồng hồ thật sự khiến bà cụ khó mà chịu đựng nổi. Bà chúi người ngã xuống, nằm ngất xỉu trên nền đường. Người gác cửa ăn mặc ý phục phẳng phiu, xanh vàng xen kẽ, trông thấy thế liền ngay lập tức ẵm bà cụ vào sảnh rỗng lớn của nhà hát. Nhờ bác sĩ cấp cứu, bà cụ hồi tỉnh. Bà ngồi trên một chiếc ghế thếp vàng, rất đẹp, hai mắt đờ đẫn nhìn ông phó giám đốc nhà hát ngồi ở bên cạnh. Vị phó giám đốc đang nhìn bà bằng đôi mắt xanh ấm áp của người Ái Nhĩ Lạn

“Cụ khoẻ chứ? Có cần gọi xe tai đưa cụ về nhà không" ông phó giám đốc ghé sát bà cụ hỏi.

“Ông nói thế là tôi không được xem kịch ư ?" Bà cụ giận dữ nói, "Tôi đến là để xem kịch, các ông không hiểu tình lý gì cả ? Bỏ công tôi xếp hàng hay sao".

Bà cụ nở nụ cười mỉa mai, tự tin lắc lắc đầu, đứng dậy, vừa đi, vừa đung đưa cái nón kỳ dị của mình. Trên nón cắm mấy cọng lông vũ đã mất vẻ sáng bóng. Bà cụ giống như đi ra từ phòng trưng bày cổ vật vậy.

Vị phó giám đốc hỏi "'Xin cụ nói qua về tình hình của cụ. Chồng của cụ vẫn còn khoẻ chứ?"

“Không, ông nhà tôi mất rồi. Con trai tôi cửng chết rồi, vì vậy tôi thường đi xem kịch của Grey Cooper diễn.” Thái độ của bà cụ đã trở nên ôn hoà, có lẽ bà cụ đã hiểu rõ mọi chuyện vừa xảy ra . "Tôi phải ra xếp hàng múa vé đây , phiền ông đưa lôi trở lại chỗ xếp hàng . . . "

"Cụ hãy đi với tôi, đoàn kịch đang diễn tập, cụ có thể vào ngồi trước để xem lát nữa tôi sẽ mang lại cho cụ ly cà phê nóng, cụ cứ ngồi mà xẹm"

"Tôi xem kịch thường thích xem hai lần." Bà cụ nói: "Ông có thể để tôi xem hai lần không .”

“Cụ xem bao nhiêu lần chẳng được !”

Từ đó họ trở thành đôi bạn vong niện Chỉ cần có vở kịch mới , bà cụ liền đến xem. Mỗi lần đến, cụ thường gõ vào phòng người phó giám đốc trước tiên. Câu đầu sau khi bà cụ đẩy cửa vào là: "Có việc muốn kiếm phó giám đốc " .

Ngày nọ, bà cụ mời phó giám đốc đến nhà dùng trà, nhưng ông không rảnh, vì thế họ đến một cửa hàng thực phẩm ở góc phố dùng bánh mì ở quầy. Khi ấy, cả hai đều không ngờ đây là lần gặp gỡ cuối cùng của họ. Năm đó nền kinh tế suy thoái, nhà hát lớn New York bị đóng cửa, người phó giám đốc phải rời đi nơi khác kiếm kế sinh nhai.

Bà cụ già vốn sống một mình trong một ngôi nhà ba tầng rộng lớn. Ngày nọ, cảnh sát đột nhiên nhận được thông báo, đã mấy ngày rồi không thấy bà cụ ra vào nhà. Cảnh sát vội đến đẩy cửa vào, trong nhà bốc lên mùi ẩm mốc nồng nặc. Tầng trệt yên lặng vắng vẻ như tờ và trống không chẳng có gì cả. Cảnh sát đi lên cầu thang đầy bụi bặm thấy cửa phòng ngủ khoá chặt. Lắng nghe kỹ, bên trong có tiếng rên rất nhỏ. Họ vội đẩy mạnh cửa phòng, nhưng cánh cửa quá chắc chắn, không mở ra được. Họ đành phải bắt thang leo vào phòng từ phía cửa sổ sát mặt phố, thì phát hiện ra bà cụ thần trí không còn tỉnh táo
nữa còn gian phòng hết sức hỗn độn. Mọi người vội vàng đưa bà cụ vào bệnh viện. Tối hôm đó bà mất.

Sau đó, ngân hàng quốc gia Chase đưa ra bản di chúc của bà cụ . Trong danh sách người kế thừa di sản, bà cụ không quên ghi tên ông phó giám đốc nhà hát kịch nọ : "Sở dĩ tôi để cho vị phó giám đốc nhà hát kế thừa một phần di sản, là vì trong những năm cuối đời của tôi, ông ấy luôn để tôi xem kịch miễn phí. Điều này khiến cuộc sống của tôi trở nên thú vị. Ông ấy luôn từ tốn, lịch sự, ôn hoà, cư xử với tôi rất tốt. Hơn nữa ông ấy không bao
giờ đòi hỏi một sự báo đáp nào từ tội"

Người phó giám đốc năm xưa bây giờ ở đâu ? Người ta tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra ông ấy đang làm công việc phục vụ ở một bệnh viện, lương mỗi tháng
chỉ có 52 đô-la, cuộc sống rất nghèo khổ. Và điều mà ông ấy. được thông báo là một tin vui không thể nào tin nổi: Người bạn già đã để lại cho ông một di sản gần một triệu đô-la?


Trích từ "Tình yêu vĩnh hằng"

Nhàn Cư Vi
14-08-2009, 11:58 PM
Truyền thuyết hoa hồng


Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.

Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên năn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.

Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.

Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.

Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.

Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.

Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.

Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:

"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."

Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:

"Thưa phụ hoàng, con đây !".

Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.

Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:

"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".

Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:

"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".

Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:

"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".

Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:

"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."

Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.

Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.

(Sưu Tầm)

Luyến Vô Thường
21-08-2009, 10:58 PM
Câu chuyện chưa là tình yêu



Có một chàng trai bị bệnh ung thư,chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất cứ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến mức nghiêm ngặt của bố mẹ . Do đó chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi , dù chỉ 1 lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ , bố mẹ cậu cũng đồng ý.Chàng trai đi dọc theo con phố - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác . Khi đi qua 1 cửa hàng bán CD nhạc , chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy 1 cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là " tình yêu từ ánh mắt đầu tiên" . chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn ,nơi cô gái đang ngồi

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh?- cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấỵ

-Ơ...-chàng trai lúng túng- tôi muốn mua 1 CD...

Chàng trai chỉ bừa 1 cái CD trên giá rồi trả tiền

- anh có cần tôi gói lại không ?- cô gái hỏi & lại mỉm cười

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong
Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận , chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về
Từ hôm đó ,ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng ,mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói lại cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. Anh rất ngại không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia

Ngày hôm sau lấy hết can đảm , chàng trai lại đến cửa hàng bán CD , rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói lại, anh đã để lại một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bạn Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói -như tất cả mọi ngày- đem về.

Vài ngày sau...

"reeeeeng !!!"

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại :

- Alô

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD .Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc :

- Cháu không biết sao ? Nó đã mất rồi...hôm qua ...

Im lặng một lúc cô gái xin lỗi , chia buồn rồi đặt máy

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai .Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi thấy hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận , chưa hề được mở

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc , mở thử ra

Bên trong lớp giấy bọc là một chiếc CD cùng với mảnh giấy ghi :"chào anh, anh dễ thương lắm - jacelyn"

Bàmẹ mở thêm một chiếc CD nữa

Lại thêm một mảnh giấy ghi :" chào anh , anh khoẻ không?Mình làm bạn nhé ? - jacelyn".

Một chiếc CD nữa , một chiếc nữa... trong mỗi chiếc là một mảnh giấy ...

Trong mỗi cử chỉ đều tiềm ẩn một món quà .Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở tất cả những món quà mà cuộc sống đem lại

(sưu tầm)