mien_dat_xanh
03-08-2009, 01:11 AM
Bí mật của đồ chơi
Author: mien_dat_xanh
Genre: Cổ tích, điều kì diệu, những chuyện chỉ có con nít mới tưởng tượng ra
Rating: All
Status: “Chúng tôi không đơn thuần là đồ chơi !”
Warning: Dân mới, chém nhẹ !
Sumary: Mỗi tối, gấu bông chúng ta sẽ có 1 cuộc sống mới ! Đón chờ xem nhé ! ‘
Charater :
- Tôi : Là một chú chó bằng bông, màu trắng và có cài một cái nơ đỏ ngay trên cổ.
- Voi : là một chú voi , màu xám nhạt với cái vòi rất ngộ nghĩnh.
- Kangaroo : cũng được làm bằng bông, màu nâu và đeo bé Bi ngay túi.
- Mary và Jony : Là hai cô cậu được làm từ thạch cao, được khóac lên mình bộ áo lộng lẫy và đẹp rực rỡ.
- Tiny : Hoa khôi của tủ đồ chơi. Cô là búp bê người Pháp, cô có mái tóc màu nâu nhạt được uốn lọn xõa ngang lưng. Cô có gương mặt bầu bĩnh, với làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn, long lanh được tô điểm bởi hàng mi cong vút. Chao ôi là đẹp !
- Chàng lính ngự lâm : Lúc nào cũng có mỗi bộ quần áo y phục, vai lúc nào cũng đeo súng và cưỡi trên lưng một chú ngựa gỗ chảnh chọe mang tên Na (Na là một chú ngựa cái )
- Max : Chàng ca sĩ với bộ đồ vô cùng bóng bẩy là cây văn nghệ của bọn chúng tôi.
Ngòai ra, xin giới thiệu thêm : Chúng tôi thuộc quyền sở hữu của cô chủ nhỏ đang học lớp 2.
Và một số nhân vật khác.
Nào, chúng ta bắt đầu nhé :
Chap 1:
“Nào, đi ngủ thôi bé yêu của mẹ !” – Bà chủ trong chiếc đầm trắng khẽ kéo tay cô chủ đi. Cô chủ nhỏ phụng phịu, nhét vội vàng Tiny vào tủ rồi theo chân mẹ, mặc cho chúng tôi nằm vương vãi xung quanh. Vừa nghe tiếng sập cửa, Voi liền bật dậy, ra hiệu cho cả bọn chúng tôi tỉnh giấc. Căn phòng nhỏ nhốn nháo hẳn lên. Voi vươn vai, thở dài :
- Vậy là xong một ngày “vất vả”. Hôm nay cô chủ hành hạ tụi mình dữ dội quá đi.
Voi vừa dứt lời, Kangaroo đã lật đật chen vào kể lể, than vãn cái đuôi bị đau do cô chủ cột vào đuôi xe lửa. Bé Bi nằm trong túi cũng ngọ nguậy thò đầu nhìn mọi người. Tôi nhìn quanh kiếm Tiny, chuyện là tôi… có cảm tình với cô bé ấy, tôi đảm bảo rằng chàng Max cũng thích Tiny. Gã cứ suốt ngày chạy theo cô bé để phục vụ nàng cơ mà. Cứ mỗi lần thấy hắn ta xúm xít, nịnh nọt Tiny tôi lại ngứa mắt, muốn xông vào đập cho hắn ta vài phát. Hắn có gì hay ho đâu chứ. Chẳng qua là được cái vẻ bề ngòai với giọng hát “hơi” được mà thôi ! Tôi cũng biết hát mà nào có ai cho tôi hát đâu chứ ! Bỗng dưng chúng tôi nghe một tiếng kêu yếu ớt :
- Huhu, giúp em với các anh ơi !
Mọi người đổ dồn mắt về nơi phát ra tiếng kêu – tủ đồ chơi hay còn được gọi là nhà của chúng tôi. Tiny bé bỏng đang loay hoay tìm cách xuống góp vui nhưng không làm cách nào tuột xuống được, cô gặp khó khăn bởi chiếc váy đầm quá dài và rườm rà. Gã Max háo sắc từ đâu vụt lên, gạt phắt tôi sang một bên chạy tới bên chiếc tủ, gã quỳ rạp hẳn người xuống :
- Tiny, em hãy đạp lên lưng anh này, anh nguyện làm thân trâu thân bò để em hành hạ. Vì em, anh sẵn lòng làm tất cả !
- Ôi, tôi mắc ói quá đi ! – Voi từ dưới rú lên khiến cả bọn cười nghiêng ngả.
Tiny ngập ngừng nói :
- Anh Max ạh, dù anh có nhón chân cao hết cỡ cũng chẳng với được tới chỗ em đang ngồi, mà bây giờ anh còn quỳ xuống như thế thì làm sao em có thể chạm vào người anh được. – Tiny khẽ đung đưa chân khiến đôi hài của cô rớt cái bộp vào đầu tên Max lúc gã đang chuẩn bị đứng dậy - Ối, em… em xin lỗi anh Max ! – Tiny ân hận hỏi thăm Max.
- Không, không sao đâu em ! – Max nói mà trên trán hắn vẫn còn chữ “Quê” to ùynh.
Tiny loay hoay, nhìn trước ngó sau tìm đường xuống nhưng mãi vẫn bó tay. Đúng lúc Tiny sắp rơi lệ thì Chàng lính ngự lâm từ đâu phóng ra, anh chàng cưỡi ngựa nghe lộp cộp rộn cả một góc phòng. Chàng lính ngự lâm khẽ nói gì vào tai Na mà cô ả chợt đứng thẳng lưng, còn Chàng lính ngự lâm thì nhanh chóng đứng lên lưng Na và đưa tay đỡ Tiny xuống. Sau khi đã ngồi an tòan trên lưng ngựa, Chàng lính ngự lâm thúc ngựa đưa Na về phía chúng tôi. Anh chàng bế Tiny xuống một cách rất nhẹ nhàng và lịch sự. Tiny ấp úng đưa tay vuốt lại mái tóc khẽ cảm ơn. Anh chàng nhỏen cười và leo lên ngựa. Tôi thóang thấy mặt Tiny đỏ bừng lên. Và mặt của tên Max cũng đỏ lên, nhưng không phải vì thẹn mà vì tức !
Voi chợt nghĩ nếu không bày trò gì ấy thì chúng tôi sẽ mãi loanh quanh trong cái vòng tròn : mỹ nhân gặp nạn – anh hùng cứu giúp – mọi người thán phục – các chàng trai tức anh ách. Voi lên tiếng :
- Thôi nào, Max, hãy hát một bài góp vui đi nào !
Tên ca sĩ ấy nhặt chiếc ghi-ta lên và bắt đầu đàn, đôi mắt vẫn dính chặt vào Tiny : “Em ơi, đêm nay dài biết bao…”. Chúng tôi đứng cả dậy, vỗ tay reo hò tán thưởng rồi cùng nằm tay nhau nhảy tung tăng khắp nơi. Mải mê lo chơi, chúng tôi quên mất đi thời gian. Đến khi Kangaroo chợt la lên :
- Thôi chết, gần sáng rồi, mau mau về lại chỗ cũ đi, cô chủ sắp qua đây rồi đấy !
Chúng tôi giật mình, nháo nhào về vị trí cũ, Chàng lính ngự lâm còn phải đỡ Tiny lên tủ và cười với Tiny một cái nữa. Tôi đang thầm ghen tị với Chàng lính ngự lâm thì cô chủ bước vào phòng. Tôi hạ mình nằm im. Chỉ trong thóang chốc, mọi thứ lại như đêm hôm qua. Tôi nhìn vào đôi mắt của Voi và thấy chúng như vô hồn, chỉ là hai hòn bi đen láy mà thôi.
-------
Các bạn góp ý cho mình nhé !
Author: mien_dat_xanh
Genre: Cổ tích, điều kì diệu, những chuyện chỉ có con nít mới tưởng tượng ra
Rating: All
Status: “Chúng tôi không đơn thuần là đồ chơi !”
Warning: Dân mới, chém nhẹ !
Sumary: Mỗi tối, gấu bông chúng ta sẽ có 1 cuộc sống mới ! Đón chờ xem nhé ! ‘
Charater :
- Tôi : Là một chú chó bằng bông, màu trắng và có cài một cái nơ đỏ ngay trên cổ.
- Voi : là một chú voi , màu xám nhạt với cái vòi rất ngộ nghĩnh.
- Kangaroo : cũng được làm bằng bông, màu nâu và đeo bé Bi ngay túi.
- Mary và Jony : Là hai cô cậu được làm từ thạch cao, được khóac lên mình bộ áo lộng lẫy và đẹp rực rỡ.
- Tiny : Hoa khôi của tủ đồ chơi. Cô là búp bê người Pháp, cô có mái tóc màu nâu nhạt được uốn lọn xõa ngang lưng. Cô có gương mặt bầu bĩnh, với làn da trắng muốt, đôi mắt to tròn, long lanh được tô điểm bởi hàng mi cong vút. Chao ôi là đẹp !
- Chàng lính ngự lâm : Lúc nào cũng có mỗi bộ quần áo y phục, vai lúc nào cũng đeo súng và cưỡi trên lưng một chú ngựa gỗ chảnh chọe mang tên Na (Na là một chú ngựa cái )
- Max : Chàng ca sĩ với bộ đồ vô cùng bóng bẩy là cây văn nghệ của bọn chúng tôi.
Ngòai ra, xin giới thiệu thêm : Chúng tôi thuộc quyền sở hữu của cô chủ nhỏ đang học lớp 2.
Và một số nhân vật khác.
Nào, chúng ta bắt đầu nhé :
Chap 1:
“Nào, đi ngủ thôi bé yêu của mẹ !” – Bà chủ trong chiếc đầm trắng khẽ kéo tay cô chủ đi. Cô chủ nhỏ phụng phịu, nhét vội vàng Tiny vào tủ rồi theo chân mẹ, mặc cho chúng tôi nằm vương vãi xung quanh. Vừa nghe tiếng sập cửa, Voi liền bật dậy, ra hiệu cho cả bọn chúng tôi tỉnh giấc. Căn phòng nhỏ nhốn nháo hẳn lên. Voi vươn vai, thở dài :
- Vậy là xong một ngày “vất vả”. Hôm nay cô chủ hành hạ tụi mình dữ dội quá đi.
Voi vừa dứt lời, Kangaroo đã lật đật chen vào kể lể, than vãn cái đuôi bị đau do cô chủ cột vào đuôi xe lửa. Bé Bi nằm trong túi cũng ngọ nguậy thò đầu nhìn mọi người. Tôi nhìn quanh kiếm Tiny, chuyện là tôi… có cảm tình với cô bé ấy, tôi đảm bảo rằng chàng Max cũng thích Tiny. Gã cứ suốt ngày chạy theo cô bé để phục vụ nàng cơ mà. Cứ mỗi lần thấy hắn ta xúm xít, nịnh nọt Tiny tôi lại ngứa mắt, muốn xông vào đập cho hắn ta vài phát. Hắn có gì hay ho đâu chứ. Chẳng qua là được cái vẻ bề ngòai với giọng hát “hơi” được mà thôi ! Tôi cũng biết hát mà nào có ai cho tôi hát đâu chứ ! Bỗng dưng chúng tôi nghe một tiếng kêu yếu ớt :
- Huhu, giúp em với các anh ơi !
Mọi người đổ dồn mắt về nơi phát ra tiếng kêu – tủ đồ chơi hay còn được gọi là nhà của chúng tôi. Tiny bé bỏng đang loay hoay tìm cách xuống góp vui nhưng không làm cách nào tuột xuống được, cô gặp khó khăn bởi chiếc váy đầm quá dài và rườm rà. Gã Max háo sắc từ đâu vụt lên, gạt phắt tôi sang một bên chạy tới bên chiếc tủ, gã quỳ rạp hẳn người xuống :
- Tiny, em hãy đạp lên lưng anh này, anh nguyện làm thân trâu thân bò để em hành hạ. Vì em, anh sẵn lòng làm tất cả !
- Ôi, tôi mắc ói quá đi ! – Voi từ dưới rú lên khiến cả bọn cười nghiêng ngả.
Tiny ngập ngừng nói :
- Anh Max ạh, dù anh có nhón chân cao hết cỡ cũng chẳng với được tới chỗ em đang ngồi, mà bây giờ anh còn quỳ xuống như thế thì làm sao em có thể chạm vào người anh được. – Tiny khẽ đung đưa chân khiến đôi hài của cô rớt cái bộp vào đầu tên Max lúc gã đang chuẩn bị đứng dậy - Ối, em… em xin lỗi anh Max ! – Tiny ân hận hỏi thăm Max.
- Không, không sao đâu em ! – Max nói mà trên trán hắn vẫn còn chữ “Quê” to ùynh.
Tiny loay hoay, nhìn trước ngó sau tìm đường xuống nhưng mãi vẫn bó tay. Đúng lúc Tiny sắp rơi lệ thì Chàng lính ngự lâm từ đâu phóng ra, anh chàng cưỡi ngựa nghe lộp cộp rộn cả một góc phòng. Chàng lính ngự lâm khẽ nói gì vào tai Na mà cô ả chợt đứng thẳng lưng, còn Chàng lính ngự lâm thì nhanh chóng đứng lên lưng Na và đưa tay đỡ Tiny xuống. Sau khi đã ngồi an tòan trên lưng ngựa, Chàng lính ngự lâm thúc ngựa đưa Na về phía chúng tôi. Anh chàng bế Tiny xuống một cách rất nhẹ nhàng và lịch sự. Tiny ấp úng đưa tay vuốt lại mái tóc khẽ cảm ơn. Anh chàng nhỏen cười và leo lên ngựa. Tôi thóang thấy mặt Tiny đỏ bừng lên. Và mặt của tên Max cũng đỏ lên, nhưng không phải vì thẹn mà vì tức !
Voi chợt nghĩ nếu không bày trò gì ấy thì chúng tôi sẽ mãi loanh quanh trong cái vòng tròn : mỹ nhân gặp nạn – anh hùng cứu giúp – mọi người thán phục – các chàng trai tức anh ách. Voi lên tiếng :
- Thôi nào, Max, hãy hát một bài góp vui đi nào !
Tên ca sĩ ấy nhặt chiếc ghi-ta lên và bắt đầu đàn, đôi mắt vẫn dính chặt vào Tiny : “Em ơi, đêm nay dài biết bao…”. Chúng tôi đứng cả dậy, vỗ tay reo hò tán thưởng rồi cùng nằm tay nhau nhảy tung tăng khắp nơi. Mải mê lo chơi, chúng tôi quên mất đi thời gian. Đến khi Kangaroo chợt la lên :
- Thôi chết, gần sáng rồi, mau mau về lại chỗ cũ đi, cô chủ sắp qua đây rồi đấy !
Chúng tôi giật mình, nháo nhào về vị trí cũ, Chàng lính ngự lâm còn phải đỡ Tiny lên tủ và cười với Tiny một cái nữa. Tôi đang thầm ghen tị với Chàng lính ngự lâm thì cô chủ bước vào phòng. Tôi hạ mình nằm im. Chỉ trong thóang chốc, mọi thứ lại như đêm hôm qua. Tôi nhìn vào đôi mắt của Voi và thấy chúng như vô hồn, chỉ là hai hòn bi đen láy mà thôi.
-------
Các bạn góp ý cho mình nhé !