moonlight_beauty
16-07-2009, 03:05 AM
[SHORT FIC] FRIEND! (tặng Cheerychip)
Trước khi vào truyện, tớ có vài điều muốn nói vs các bạn:
§1: đây là 1 câu chuyện có thật, nhân vật cũng thật luôn. Chính xác thì đó là bà chị họ yêu dấu của tớ. vì vậy nên cốt truyện sẽ khá nhẹ nhàng, ko có cao trào hay j` j` hết. mong mọi người thông cảm ^^!
§2: truyện này dành tặng cheerychip, nhưng ai đọc cũng OK. Nếu có j` sơ suất mong mọi người góp ý, nhưng đừng ném bất cứ j` vào truyện của tớ là đc :D
Sao mình lắm mồm thế ko bik. Thôi mọi người thông cảm cho tớ, tớ vào đề đây ^^!
Tên truyện: FRIEND!
Tác giả: chính tớ ^^!
Thể loại: truyện tình bạn học trò vô cùng trong sáng :) (mong sẽ cải thiện đc tình hình đầu óc đậm đặc của những người đã đọc Cô dâu quỷ :”>)
Tình trạng: đã hoàn thành.
Nguồn: đời sống thật của chị họ tớ, Phương Linh ^^!
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
--Con nhỏ kia! Đứng lại coi!
Đang đi, nó chợt khựng lại bởi cái giọng chua hơn… chanh ngâm giấm. chẳng còn lạ j` nữa, đó là nhỏ kẻ thù No.1 của nó.
--Wow~ Tưởng ai, hóa ra là bạn Hương “đứng đèo”!- nó quay lại, cất giọng mỉa mai.
--Mày…-nhỏ Hương tức muốn trào máu họng.
--Vinh dự quá! Bạn Hương “đứng đèo” tìm mình có việc j` ko?
Con nhỏ đó cười khẩy, vẻ như ko thèm quan tâm đến lời của nó. Nhỏ đó giơ trước mặt nó 1 tờ giấy, nói:
--Tao muốn đấu vs mày ván cuối cùng…
--cuối cùng?-nó ngạc nhiên.
--Đừng có nhảy vào họng tao! Nghe cho thủng này: đây là thể lệ cuộc thi viết = tiếng anh. Tao vs mày sẽ thi xem ai đoạt giải! đứa nào thua sẽ phải phục tùng đứa thắng tới hết năm học.
--viết = tiếng anh?- nó há hốc mỏ ra. Gì chứ tiếng anh là môn khó nhằn nhất đối vs nó. Nhưng chả lẽ lại thua nhỏ “đứng đèo” này? Tự ái trỗi dậy, nó giật lấy tờ giấy:
--OK! Thi thì thi. Đây sợ chắc!
Nhỏ Hương mỉm cười đắc ý. Tặng nó 1 nụ hôn gió, nhỏ mỉm cười:
--Cố mà thắng nhé! Ko lại phải đi…lau WC đấy! ha ha ha!
Trên hành lang, mọi người đều bị hai đứa thu hút sự chú ý. Đơn giản là vì hai đứa nó đã nổi tiếng là 1 cặp “ko đội trời chung”. Mà ko chỉ có 3 năm cấp III, từ năm lớp 1 tới giờ rồi! nó tức tối vì cứ tưởng lên cấp III sẽ thoát khỏi nhỏ này, ai ngờ… Oan giaaaaaaaa!
Trong trường, bây h` chẳng ai là ko bik đến cuộc đọ sức này. Ko cân tài cân sức! mấy đứa chung khối 12 vs nó nói như thế đấy! ai mà chẳng bik nhỏ Hương là cây văn của trường, lại là thành viên chủ chốt trong club Anh Văn nữa chứ. Thậm chí mọi ng` còn lôi vụ này ra cá cược nữa mà. Ai cũng chắc chắn rằng nhỏ Hương sẽ thắng! còn nó… cơ hội có lẽ là 0.01% __ ___”.
Nhỏ Hương nổi tiếng bao nhiêu thì nó cũng nổi tiếng… y vậy! ko phải là xuất sắc như vậy, mà là thành tích “đội sổ” môn Anh văn ý. Còn văn thì… gà mờ kinh khủng. hình như cái cơ hội chiến thắng của nó còn ko đc tới 0.01% mà. Đau lòng quá T^T!
Nó có 1 cậu bạn nổi tiếng kinh khủng. tên Duy, là hotboy. Đẹp trai khỏi bàn(hotboy mừ lỵ), học giỏi khỏi cãi, chơi bóng rổ hay cực. Nói chung là gần như hoàn hảo! hai đứa chơi chung từ hồi cấp II. Đương nhiên là Duy cũng bik quan hệ của nó và Hương, nhưng rất ít khi “quân sư” cho nó kế hoạch hạ nock out nhỏ Hương. Đơn giản vì “vụ này quá vớ vỉn, tôi ko rảnh dính vào, bà tự lo đi”. Thế có tức ko chứ lại!
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
--Bà điên àh!-Câu đầu tiên Duy hét vào tai nó khi nghe tin “động trời”
--Ông có nhất thiết phải bức xúc như vậy ko?- nó bịt tai, la lại.
--Bik khả năng mình tới đâu ko mà dám đấu vs nhỏ Hương?
--Vâng, thưa bố! con bik! Vậy nên…
--Đừng hòng nhờ vả j` tôi!-Duy buông 1 câu chắc nịch khiến mặt nó méo xẹo.
--Phũ phàng! Bạn bè thế ấy hả?
--Yes! Tôi chỉ có thế thôi! Bà đi mà nhờ vả cô dạy Anh văn ý!
--NO! bà Hitler ấy ko bao h` tôi nhờ vả! nếu bà ấy là 1 ông thầy đẹp zai thì may ra…
--Chết thật! trời hôm nay có nóng đâu mà bà hâm hấp thế!
Nó lườm Duy 1 cái làm thằng nhỏ nín bặt. miệng lầm bầm: “ko giúp thì thôi! Lộn xộn bà cho vài bạt tai bi h`!”
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
“Alo!”- đầu giây bên kia vang lên tiếng Duy.
“Alo! Ông đấy àh? Đến cứu tôi mau!”- Giọng nó mếu.
“Chuyện rì?”
“Lap tôi ko khởi động đc!”
“OK! Tôi đến ngay!”
Đúng 5 phút sau, Duy đã có mặt trước cổng nhà nó. Nó chạy ra mở cổng “mời” thằng bạn chí cốt vào nhà. Quăng cái mũ bảo hiểm lên giường nó, Duy khởi động máy.
--Giời ạh! virus thế này thì có mà… mở!
Quay sang, nhìn mặt nó méo xẹo, Duy phì cười:
--Cái này cũng đáng đời bà đấy! tải 1 đống rác trên mạng xuống mà ko chịu cho chạy Anti-virus.
--Tôi cho chạy đấy chứ! Nhưng mà ko có tác dụng ông ạh!
Duy mở chương trình diệt virus ra xem thử, rồi đập tay cái “bốp”:
--Chương trình từ năm 2007 bà còn để làm cái rì! Cái này thì có mà diệt!
--…tôi ko bik tải chương trình mới! ông ngon thì làm thử đi! Thử đi!
--Pó tay pà! Thôi tôi cài cho bà chương trình mới nhá! Lục cho tôi cái đĩa trong cặp.
Một lúc sau, laptop của nó đã chạy ro ro. Nó mừng quýnh:
--ko hổ danh là dân chuyên Tin! Tôi phục ông đấy!
--Chuyện! tôi mừ nỵ - hắn vỗ ngực tự khen.
--này!- nó gõ vai Duy.
--ji`?
--Ông có chương trình học tiếng anh cấp tốc ko? Dow cho tôi đê!
--Sặc! bà cần làm rì?
--Bik còn hỏi!
--Chả có! Bà thik thì lên mạng mà tìm!
--Thôi mừ! bạn tốt mừ! đi mừ!
--Bỏ ngay cái giọng xin xỏ ấy cho tôi nhờ! Kinh quá! Da gà da vịt nổi tùm lum rồi!
--Ông bị H5N1 hả? Răng mừ da gà da vịt tùm lum?-Nó nhăn nhở.
--thôi! Con xin mẹ! tôi ko có cái chương trình học tiếng anh cấp tốc, chỉ có cái từ điển đời mới này! Có lầy thì lấy!-hắn vái dài nó.
--Yeah! Bạn bè là phải như thế chứ! Cài cho tôi đê!
--mà này, cái tờ giấy ghi thể lệ đâu? Đưa tôi xem “dư lào”!
Nó chạy đến chỗ tủ áo, lôi cái áo hồi sáng ra. Lục lọi túi 1 hồi, nó lôi ra tờ giấy nhỏ Hương đưa.
--Ahhhhhh!
--Gì đêý?
--còn…còn 1 tuần nữa là hết hạn...-nó lắp bắp.
--Sặc! tiêu pà rồi!
--con Hương nó chơi tôi rồi ông ạh!- nó thất thểu.
--Làm j`! bà cứ cố gắng là đc thôi mà. Tôi sẽ giúp bà vụ này! Àh mà giải thưởng là j` đêý?
Nó xoay xoay tờ giấy đọc tiếp, 1 lúc sau, lại 1 tiếng “Ahhhhhh” vang lên.
--Ối zời ôi! Học bổng ông ạh! tận 40k $$$!
--Ô! Đã thế, dưa tôi!- hắn giật tờ giấy trên tay nó.
--Còn hơn cả giải nhất olympia!
--nhưng mà đừng vội mừng mẹ ạh! đậu cuộc thi viết còn phải thi nói nữa đấy!
Cứ thế, hai đứa hý hửng vs cái giải thưởng “trong mơ” mà quên mất 1 thực tế: làm sao để đc cái học bổng ấy. và cơ hội chiến thắng của nó là <0.01%. ;]]
-----------------------------------O0o0O-------------------------------------Hôm nay cô phát bài kiểm tra 1 tiết phần tập làm văn.-thông báo của bà cô dạy văn làm cả lớp nháo nhào, dứa lầm rầm “khấn”, đứa thì cười tủm tỉm “bài tao chấc chắn điểm cao”.
--Bài kiểm tra kỳ này, các em làm khá tốt! lớp ta có 1 bạn đc 8đ, cao nhất khối, đó là bạn Ngọc Hương!
Cả lớp đều “Ồ” lên vẻ thán phục. nhỏ Hương quay xuống nhìn nó, cười đểu 1 cái. Nó làm bộ ko chú ý, vẫn típ tục nhìn lên bảng, vẻ như “tôi ko wan tâm”.
--Tuy nhiên, vẫn còn những bạn làm bài rất kém! Cô lấy VD như bài của bạn Phương Linh (nó chứ ai), câu cú khá lủng củng, phân tích ko bám vào chi tiết văn bản!
“Trời ơi! Sao cô ko lấy VD bài đứa khác mà lại lấy bài em???”-nó lầm bầm trong họng. thế có mất mặt chứ lại! đã thế máy thèng rảnh chuyện trong lớp lại còn “đâm, chọc” vào nõi đau của nó. Đứa thì “văn thế sao thắng đc Hương”, “bỏ cuộc đi Linh ơi”…blahblahblah…
Tức mình, nó quay xuống gằn giọng, từng tiếng 1 : “Im mồm hết, lũ chó. Đừng để ra về tao xử lý chúng mày đấy!”. có tác dụng ngay lập tức, bọn lắm mồm ấy im ngay, nhưng nó thừa bik là chúng còn cười thầm trong bụng đấy! quay lên, nhìn tờ giấy kiểm tra cô vừa phát. Nó ngán ngẩm, có 4đ àh! Gấp tư tờ giấy kẹp vào sách, nó nằm dài ra bàn. Cò lẽ, nó thua nhỏ Hương thật rồi.
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
--Linh!-nhỏ Hương chặn ngay cửa, ko cho nó đi ra.
--Gì?- nó bực mình.
--Chỉ còn 4 ngày nữa là hết hạn nộp bài rồi, mày ko định trốn đấy chứ!- nhỏ cười khinh bỉ.
--Bik rồi! Tao ko bao h` trốn, bik chưa? Giờ thì biến ra chỗ khác cho tao đi!- nó ngiến răng, bẻ tay “răng rắc”.
Nhỏ Hương có vẻ sợ vẻ mặt đó của nó. Nhỏ liền né qua 1 bên, nó tức tối đi qua. “tao mà trốn áh? Mày đang mơ hả Hương?”
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
Trước khi vào truyện, tớ có vài điều muốn nói vs các bạn:
§1: đây là 1 câu chuyện có thật, nhân vật cũng thật luôn. Chính xác thì đó là bà chị họ yêu dấu của tớ. vì vậy nên cốt truyện sẽ khá nhẹ nhàng, ko có cao trào hay j` j` hết. mong mọi người thông cảm ^^!
§2: truyện này dành tặng cheerychip, nhưng ai đọc cũng OK. Nếu có j` sơ suất mong mọi người góp ý, nhưng đừng ném bất cứ j` vào truyện của tớ là đc :D
Sao mình lắm mồm thế ko bik. Thôi mọi người thông cảm cho tớ, tớ vào đề đây ^^!
Tên truyện: FRIEND!
Tác giả: chính tớ ^^!
Thể loại: truyện tình bạn học trò vô cùng trong sáng :) (mong sẽ cải thiện đc tình hình đầu óc đậm đặc của những người đã đọc Cô dâu quỷ :”>)
Tình trạng: đã hoàn thành.
Nguồn: đời sống thật của chị họ tớ, Phương Linh ^^!
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
--Con nhỏ kia! Đứng lại coi!
Đang đi, nó chợt khựng lại bởi cái giọng chua hơn… chanh ngâm giấm. chẳng còn lạ j` nữa, đó là nhỏ kẻ thù No.1 của nó.
--Wow~ Tưởng ai, hóa ra là bạn Hương “đứng đèo”!- nó quay lại, cất giọng mỉa mai.
--Mày…-nhỏ Hương tức muốn trào máu họng.
--Vinh dự quá! Bạn Hương “đứng đèo” tìm mình có việc j` ko?
Con nhỏ đó cười khẩy, vẻ như ko thèm quan tâm đến lời của nó. Nhỏ đó giơ trước mặt nó 1 tờ giấy, nói:
--Tao muốn đấu vs mày ván cuối cùng…
--cuối cùng?-nó ngạc nhiên.
--Đừng có nhảy vào họng tao! Nghe cho thủng này: đây là thể lệ cuộc thi viết = tiếng anh. Tao vs mày sẽ thi xem ai đoạt giải! đứa nào thua sẽ phải phục tùng đứa thắng tới hết năm học.
--viết = tiếng anh?- nó há hốc mỏ ra. Gì chứ tiếng anh là môn khó nhằn nhất đối vs nó. Nhưng chả lẽ lại thua nhỏ “đứng đèo” này? Tự ái trỗi dậy, nó giật lấy tờ giấy:
--OK! Thi thì thi. Đây sợ chắc!
Nhỏ Hương mỉm cười đắc ý. Tặng nó 1 nụ hôn gió, nhỏ mỉm cười:
--Cố mà thắng nhé! Ko lại phải đi…lau WC đấy! ha ha ha!
Trên hành lang, mọi người đều bị hai đứa thu hút sự chú ý. Đơn giản là vì hai đứa nó đã nổi tiếng là 1 cặp “ko đội trời chung”. Mà ko chỉ có 3 năm cấp III, từ năm lớp 1 tới giờ rồi! nó tức tối vì cứ tưởng lên cấp III sẽ thoát khỏi nhỏ này, ai ngờ… Oan giaaaaaaaa!
Trong trường, bây h` chẳng ai là ko bik đến cuộc đọ sức này. Ko cân tài cân sức! mấy đứa chung khối 12 vs nó nói như thế đấy! ai mà chẳng bik nhỏ Hương là cây văn của trường, lại là thành viên chủ chốt trong club Anh Văn nữa chứ. Thậm chí mọi ng` còn lôi vụ này ra cá cược nữa mà. Ai cũng chắc chắn rằng nhỏ Hương sẽ thắng! còn nó… cơ hội có lẽ là 0.01% __ ___”.
Nhỏ Hương nổi tiếng bao nhiêu thì nó cũng nổi tiếng… y vậy! ko phải là xuất sắc như vậy, mà là thành tích “đội sổ” môn Anh văn ý. Còn văn thì… gà mờ kinh khủng. hình như cái cơ hội chiến thắng của nó còn ko đc tới 0.01% mà. Đau lòng quá T^T!
Nó có 1 cậu bạn nổi tiếng kinh khủng. tên Duy, là hotboy. Đẹp trai khỏi bàn(hotboy mừ lỵ), học giỏi khỏi cãi, chơi bóng rổ hay cực. Nói chung là gần như hoàn hảo! hai đứa chơi chung từ hồi cấp II. Đương nhiên là Duy cũng bik quan hệ của nó và Hương, nhưng rất ít khi “quân sư” cho nó kế hoạch hạ nock out nhỏ Hương. Đơn giản vì “vụ này quá vớ vỉn, tôi ko rảnh dính vào, bà tự lo đi”. Thế có tức ko chứ lại!
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
--Bà điên àh!-Câu đầu tiên Duy hét vào tai nó khi nghe tin “động trời”
--Ông có nhất thiết phải bức xúc như vậy ko?- nó bịt tai, la lại.
--Bik khả năng mình tới đâu ko mà dám đấu vs nhỏ Hương?
--Vâng, thưa bố! con bik! Vậy nên…
--Đừng hòng nhờ vả j` tôi!-Duy buông 1 câu chắc nịch khiến mặt nó méo xẹo.
--Phũ phàng! Bạn bè thế ấy hả?
--Yes! Tôi chỉ có thế thôi! Bà đi mà nhờ vả cô dạy Anh văn ý!
--NO! bà Hitler ấy ko bao h` tôi nhờ vả! nếu bà ấy là 1 ông thầy đẹp zai thì may ra…
--Chết thật! trời hôm nay có nóng đâu mà bà hâm hấp thế!
Nó lườm Duy 1 cái làm thằng nhỏ nín bặt. miệng lầm bầm: “ko giúp thì thôi! Lộn xộn bà cho vài bạt tai bi h`!”
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
“Alo!”- đầu giây bên kia vang lên tiếng Duy.
“Alo! Ông đấy àh? Đến cứu tôi mau!”- Giọng nó mếu.
“Chuyện rì?”
“Lap tôi ko khởi động đc!”
“OK! Tôi đến ngay!”
Đúng 5 phút sau, Duy đã có mặt trước cổng nhà nó. Nó chạy ra mở cổng “mời” thằng bạn chí cốt vào nhà. Quăng cái mũ bảo hiểm lên giường nó, Duy khởi động máy.
--Giời ạh! virus thế này thì có mà… mở!
Quay sang, nhìn mặt nó méo xẹo, Duy phì cười:
--Cái này cũng đáng đời bà đấy! tải 1 đống rác trên mạng xuống mà ko chịu cho chạy Anti-virus.
--Tôi cho chạy đấy chứ! Nhưng mà ko có tác dụng ông ạh!
Duy mở chương trình diệt virus ra xem thử, rồi đập tay cái “bốp”:
--Chương trình từ năm 2007 bà còn để làm cái rì! Cái này thì có mà diệt!
--…tôi ko bik tải chương trình mới! ông ngon thì làm thử đi! Thử đi!
--Pó tay pà! Thôi tôi cài cho bà chương trình mới nhá! Lục cho tôi cái đĩa trong cặp.
Một lúc sau, laptop của nó đã chạy ro ro. Nó mừng quýnh:
--ko hổ danh là dân chuyên Tin! Tôi phục ông đấy!
--Chuyện! tôi mừ nỵ - hắn vỗ ngực tự khen.
--này!- nó gõ vai Duy.
--ji`?
--Ông có chương trình học tiếng anh cấp tốc ko? Dow cho tôi đê!
--Sặc! bà cần làm rì?
--Bik còn hỏi!
--Chả có! Bà thik thì lên mạng mà tìm!
--Thôi mừ! bạn tốt mừ! đi mừ!
--Bỏ ngay cái giọng xin xỏ ấy cho tôi nhờ! Kinh quá! Da gà da vịt nổi tùm lum rồi!
--Ông bị H5N1 hả? Răng mừ da gà da vịt tùm lum?-Nó nhăn nhở.
--thôi! Con xin mẹ! tôi ko có cái chương trình học tiếng anh cấp tốc, chỉ có cái từ điển đời mới này! Có lầy thì lấy!-hắn vái dài nó.
--Yeah! Bạn bè là phải như thế chứ! Cài cho tôi đê!
--mà này, cái tờ giấy ghi thể lệ đâu? Đưa tôi xem “dư lào”!
Nó chạy đến chỗ tủ áo, lôi cái áo hồi sáng ra. Lục lọi túi 1 hồi, nó lôi ra tờ giấy nhỏ Hương đưa.
--Ahhhhhh!
--Gì đêý?
--còn…còn 1 tuần nữa là hết hạn...-nó lắp bắp.
--Sặc! tiêu pà rồi!
--con Hương nó chơi tôi rồi ông ạh!- nó thất thểu.
--Làm j`! bà cứ cố gắng là đc thôi mà. Tôi sẽ giúp bà vụ này! Àh mà giải thưởng là j` đêý?
Nó xoay xoay tờ giấy đọc tiếp, 1 lúc sau, lại 1 tiếng “Ahhhhhh” vang lên.
--Ối zời ôi! Học bổng ông ạh! tận 40k $$$!
--Ô! Đã thế, dưa tôi!- hắn giật tờ giấy trên tay nó.
--Còn hơn cả giải nhất olympia!
--nhưng mà đừng vội mừng mẹ ạh! đậu cuộc thi viết còn phải thi nói nữa đấy!
Cứ thế, hai đứa hý hửng vs cái giải thưởng “trong mơ” mà quên mất 1 thực tế: làm sao để đc cái học bổng ấy. và cơ hội chiến thắng của nó là <0.01%. ;]]
-----------------------------------O0o0O-------------------------------------Hôm nay cô phát bài kiểm tra 1 tiết phần tập làm văn.-thông báo của bà cô dạy văn làm cả lớp nháo nhào, dứa lầm rầm “khấn”, đứa thì cười tủm tỉm “bài tao chấc chắn điểm cao”.
--Bài kiểm tra kỳ này, các em làm khá tốt! lớp ta có 1 bạn đc 8đ, cao nhất khối, đó là bạn Ngọc Hương!
Cả lớp đều “Ồ” lên vẻ thán phục. nhỏ Hương quay xuống nhìn nó, cười đểu 1 cái. Nó làm bộ ko chú ý, vẫn típ tục nhìn lên bảng, vẻ như “tôi ko wan tâm”.
--Tuy nhiên, vẫn còn những bạn làm bài rất kém! Cô lấy VD như bài của bạn Phương Linh (nó chứ ai), câu cú khá lủng củng, phân tích ko bám vào chi tiết văn bản!
“Trời ơi! Sao cô ko lấy VD bài đứa khác mà lại lấy bài em???”-nó lầm bầm trong họng. thế có mất mặt chứ lại! đã thế máy thèng rảnh chuyện trong lớp lại còn “đâm, chọc” vào nõi đau của nó. Đứa thì “văn thế sao thắng đc Hương”, “bỏ cuộc đi Linh ơi”…blahblahblah…
Tức mình, nó quay xuống gằn giọng, từng tiếng 1 : “Im mồm hết, lũ chó. Đừng để ra về tao xử lý chúng mày đấy!”. có tác dụng ngay lập tức, bọn lắm mồm ấy im ngay, nhưng nó thừa bik là chúng còn cười thầm trong bụng đấy! quay lên, nhìn tờ giấy kiểm tra cô vừa phát. Nó ngán ngẩm, có 4đ àh! Gấp tư tờ giấy kẹp vào sách, nó nằm dài ra bàn. Cò lẽ, nó thua nhỏ Hương thật rồi.
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------
--Linh!-nhỏ Hương chặn ngay cửa, ko cho nó đi ra.
--Gì?- nó bực mình.
--Chỉ còn 4 ngày nữa là hết hạn nộp bài rồi, mày ko định trốn đấy chứ!- nhỏ cười khinh bỉ.
--Bik rồi! Tao ko bao h` trốn, bik chưa? Giờ thì biến ra chỗ khác cho tao đi!- nó ngiến răng, bẻ tay “răng rắc”.
Nhỏ Hương có vẻ sợ vẻ mặt đó của nó. Nhỏ liền né qua 1 bên, nó tức tối đi qua. “tao mà trốn áh? Mày đang mơ hả Hương?”
-----------------------------------O0o0O-----------------------------------