Xem đầy đủ chức năng : Tâm Sự Của Adam Lúc Phát Hiện Eva_____Bùi Chí Vinh
Kyoshiro_Shiina Yuya
30-06-2009, 11:43 AM
Em xuất hiện như mặt trời
Xua đi những cơn u ám
Anh đang buồn hiu một hoàng hôn xám
Bỗng đổi màu thành xanh
Từ đó một ngày có 3 buổi bình minh
Nắng buổi nào cũng thơm tho mùi mật
Từ đó không còn giới hạn của ngày và đêm
Em đã xoay chiều trái đất
Thì anh chính là một hành tinh buồn bã nhất
Lần đầu tiên biết giá trị nụ cười
Em đi rón rén như nhan sắc
Dạy cho anh nói tiếng loài người
Anh Là Một Con Cừu
Cướp hết tình yêu dành cho mẹ anh đi
Em cướp hết như một người chinh phục
Kể từ đây không còn ai thân thuộc
Anh mồ côi trong đôi mắt em rồi
Hãy an ủi anh bằng những nụ hôn môi
Hãy che chở anh bằng vòng tay con gái
Hãy dạy anh đánh vần và tập nói:
" Yêu, yêu, yêu ... " cho đến lúc lìa đời
Em đã trở thành một bà mẹ nhân đôi
Đi chăn dắt một con cừu thần thoại
Một con cừu chứ sao? Đầy vụng dại
Anh là con cừu tình nguyện được ... mồ côi
(Trích từ tập thơ " Thơ Tình Bùi Chí Vinh " - NXB Trẻ 1995 )
Alô, "nó kià!"
Đưa anh ngón út anh cầm
Cái ngón ốm nhách mà em giấu hoài
Không đưa, anh nắm bàn tay
Anh nâng lên mũi đố ai bắt đền?
Bắt đền sao được hả em?
Alo di động đắt tiền, anh "to"
Nó kìa (*) nếu muốn, anh lo
Dế anh "dế lửa" học trò điếc luôn
Gáy từ lớp tới vũ trường
Bàn tay xịn, thương mến thương anh ghiền
đưa anh ngón út nha em
Lộn ngón đeo nhẫn hết tiền của anh!
----------------
(*) Alô đời mới Nokia
Anh Nhớ Em
Như con nít nhớ cà rem vậy mà
Như con dế trống đi xa
Một hôm nhớ đến quê nhà gáy chơi
Con dế thì gáy một hơi
Còn anh gáy hết một thời con trai
...
Cô bé ơi, anh nhớ em
Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa
Như cà chớn nhớ cà chua
Như da em nhớ da-ua ngọt ngào
Cái nhớ nhảy qua hàng rào
Chẳng thèm đăng ký cứ nhào vô anh
Xô ra thì thấy không đành
Nên anh ôm lấy rồi canh giữ hoài
...
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau
Nhớ em không biết để đâu
Nếu để trên đầu thì tóc che đi
Để trong túi áo cũng kỳ
Lỡ đi đường rớt lấy gì chứng minh
Thôi thì giả bộ làm thinh
Hét lên "nhớ quá" một mình nghe chơi
Anh và thằng nhóc
I
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Lủi thủi theo sau áo trắng tan trường
Rồi chiếc áo băng qua đường, biến mất
Anh tiếc hoài cái kẹp tóc cô nương
Anh bịnh thương hàn suốt ... ba ngày chẵn
Cái tội lang thang quên béng nắng trên đầu
Mà nếu có chết anh cũng không hối hận
Chỉ sợ tan trường có kẻ lén theo sau ...
Chỉ một mình anh đau, một mình anh ốm
Còn riêng em đừng thương hại ngoái nhìn
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Anh độc quyền buồn ngay cả lúc ... làm thinh
II
Còn bây giờ anh khác thằng nhóc lắm
Ngồi xổm lan can và gặm bánh mì
Chờ áo trắng tan trường ơi áo trắng
Anh trải thơ tình để lót bước em đi
Nếu em bắt chuyện tất nhiên anh lơ đãng
Trời thì xanh, xe cộ rất nhiều màu
Anh quên màu trắng đến khi em hốt hoảng
Mới quay lại cười một cái dễ ... xa nhau
Nếu em dửng dưng tất nhiên anh hét lớn
Em sẽ quan tâm hỡi cô gái tò mò
Thấy chưa, bây giờ anh khác thằng nhóc lắm
Ai dại độc quyền chịu đựng nỗi buồn ... xo !
Kyoshiro_Shiina Yuya
30-06-2009, 11:49 AM
Bùi Chí Vinh
B' lao
Em có giống B' lao không em?
Đón anh đừng đóng cửa, cài then
Bằng không anh biến thành bông giấy
Mọc tỉnh bơ ngay phía trước thềm
Em có giống B'lao không em?
Ngắt anh đừng nỡ ngắt trong đêm
Bằng không anh biến thành trái bắp
Cắn vào răng em để bắt đền
Em có giống B'lao không em?
Vất anh đừng vất ở ngoài hiên
Bằng không anh biến thành con muỗi
Chờ dịp giường em bị hở mền
Em có giống B'lao không em?
Đập anh đừng đập bẩn tay tiên
Bằng không anh sẽ nằm huýt sáo
Suốt mùa thu như chú dế mèn
Là phải giống Blao nghe em
Chiều, mưa một chút để anh thèm
Tối, sương một chút để anh nhớ
Một chút gì như thể áo len
Là phải giống Blao nghe em
Làm duyên một chút để anh hiền
Dịu dàng một chút cho anh sợ
Một chút gì như thể buốt tim
Bùi Chí Vinh
Bài Thơ Chưa Hoàn Thành
Đêm nhớ em, em có tin không?
Em như chiếc gối rúc trong lòng
Nào ai biết trăm con chim mộng
Vây kín đầu giường anh hát rong
Ngày nhớ em, em đã tin chưa?
Em như sen đẹp tự nghìn xưa
Vái trời ao mọc ngay bên cạnh
Em nở thành thơ suốt bốn mùa
Mốt nhớ em, biết nhớ hay không?
Mới ngày, đêm đã đủ tê lòng
Thôi nghe đừng nhớ, thôi đừng nhớ
Lỡ mai này con sáo sang sông...
Bài thơ lì xì
Tết đến em có còn bướm trắng ??
Áo dài thơ, hay váy đầm xoè ??
Mặc áo dài ?? Anh đeo kính cận
Còn diện đầm ?? Anh ..... mắt đỏ hoe
Tết đến, em có còn nhớ lớp ??
Hay nhớ gì đâu trước cổng trường ??
Nhớ lớp ?? Anh biến thành trái thị
Còn nhớ gì đâu, anh biến ...... luôn !!
Tết đến, ăn mứt me chua lưỡi
Cắn hạt dưa đỏ chót môi cười
Trời đất sinh ra chi tiểu muội
Để năm nào anh cũng ..... ' eo ơi !!'
Tết đến đừng xoè tay, ngượng nhé !!
Cái đuôi sau gót quá là dài
Khỏi cần tập soi gương e lệ
Lì xì anh một sợi tóc mai
Khoá vào cặp nhốt mười sáu tuổi
Lỡ mai em ' bẻ gãy sừng trâu'
Thì chắc anh biến thành chú Cuội
Ôm cây đa bay tuốt lên ..... lầu !!!
Bàn Tay
Khi tay em trong tay anh
Kẻ nào dị nghị sẽ thành người dưng
Mắc mớ gì phải quan tâm
Miễn sao ta nắm không lầm tay ai
Tay mà đút túi rất gầy
Có đôi chắc chắn bàn tay hồng hào
Tội gì không áp vào nhau
Đợi cho sợi tóc bạc đầu thì buông...
Bí Mật Mỗi Con Đường
Chắc chắn là rất nhiều dấu chân đi qua
Chồng chất lên nhau làm người ta có tuổi
Anh chưa làm được gã gác - cửa - thời - gian
Gỡ các dấu chân để tìm sương khói
Chắc chắn là dưới những chiếc guốc, những đôi giày không biết nói
Các đôi lứa yêu nhau đã phát biểu ồn ào
Như anh đã dụi đầu vào vai em mệt mỏi
Thả lại trên đường đúng mười ngón xôn xao
Đã có cái hôn quá khứ rất nhiệm mầu
Cho vành môi hết thời kỳ tái mét
Đã thú nhận nhau những cuộc tình đầu
Cho hai gót chụm dần đêm vĩnh biệt
Chắc chắn là sẽ còn hoài dấu vết
Dấu ngón chân em, vết cứa anh mà
Và chắc chắn ở chỗ nào bí mật
Có ai tình cờ nhắc một ai xa.
Bình Đẳng Ơi, Chào Mi
Bình đẳng nhau tất cả mọi thứ
Anh đồng ý hai chân, hai tay
Khi giơ lên thì anh té ngửa
Xin em đừng xây xẩm mặt mày
Nghĩa là anh giống cóc, giống xoài
Và ngọt lịm như chè thập cẩm
Còn em thì chuyển hệ đắng cay
Sáng xỉn, chiều say, trưa đờ đẫn
Nghĩa là anh ... vào ra ngơ ngẩn
Mở trang lưu bút, chép thơ tình
Còn em thì vi vu xế nổ
Áo bụi quần dơ, tóc tủa đinh
Nghĩa là dẹp ngày "Valentine"
Anh thèm hoa, còn em vặt lá
Vui vui thì đàm đạo văn minh
Bình đẳng " ba " và bình đẳng " má "
Nghĩa là từ nay anh nội trợ
Còn em ngồi nhậu ở vỉa hè
Lạy trời cho em đừng trúng gió
Bằng không anh mắc nghẹn cơm khê
Bình đẳng nhau tất cả mọi thứ
Nhưng anh cao, em thấp, ý trời ...
Em có muốn chồm lên giận dữ
Anh cúi đầu hôn nhẹ nhàng thôi ....
Bông Điên Điển
Tôi biết có nồi canh điên điển
Cá bông lau, đậu bắp, mỡ hành
Em ngậm cái màu bông chín nõn
Thẹn thùng không nói được tiếng "anh"
Bông điên điển trên sông xưa lắm
Mù nước lên tôi nhớ Tháp Mười
Bông điên điển trên sông sang lắm
Tôi thả tình bèo giạt hoa trôi
Bông điên điển trên sông xưa lắm
Em chèo ghe, tôi hái trộm về
Trời giận nên làm con nước lớn
Lụt tháng mười, em mất bến quê
Từ đó tôi tìm bông điên điển
Ai đem dị thảo đến nhà hàng
Con sáo sang sông con sáo hiếm
Kỳ hoa thành lẩu đãi nhà quan
Đâu biết có nồi điên điển luộc
Ăn thay cơm trên sóng thủy thần
Em ngậm cái màu bông nước mắt
Kỷ niệm buồn như một tiếng "anh"
Ở phố tôi thèm cơn nước lụt
Để bông ngày ấy tự trôi xuôi
Đâu biết chính mình đang phụ bạc
Bông chát, lòng em cũng ngậm ngùi
Bướm và Hoa
Ra khỏi lớp các em tan như bướm
Có bướm màu đen coi giống bướm bà
Có em áo dài đẹp như bướm trắng
Anh ngẩn người, thầm gọi : bướm kiêu sa !!!
Bươm bướm thật vốn nhiều màu sặc sỡ
Còn bướm của anh không bay khỏi mặt đường
Thơ anh đậu xếp hàng trên bãi cỏ
Chờ trước cổng trường một cánh bướm tơ vương
Nhưng có thật các em là bướm trắng ??
Con gái là hoa, ai gọi bướm bao giờ !!
Kìa bông giấy trắng và hoa huệ trắng
Lấp ló hàng rào đôi mắt nhãn ngây thơ
Bông giấy không hương nên các em từ chối
Hoa huệ tràn hương, anh cuống quít thập thò
Khi tiếng guốc ở trên đường chưa mỏi
Thì anh còn lẽo đẽo bước buồn xo ....
Bynight
"Bynight" có gì lạ không em?
Đêm chắc là phố xá có đèn
Đêm chắc là đèn không đủ sáng
Đêm chắc là u ám tối đen
Ờ, "bynight" lạ lắm hả em?
Đêm về em "lắc" giống đang điên
Đêm về em hát như đang mợ
Chỉ tội phụ huynh cạn vì tiền.
Cao Và Thấp
Bao nhiêu lần em kiễng chân lên
Cũng không thể cắn vành tai anh được
Anh có bổn phận phải cao gần hai thước
Để xoa đầu em một cách dễ dàng
Anh có nhiệm vụ lớn bằng người ngoại quốc
Để cùng em dạo phố thật hiên ngang
Nếu anh cao một thước tám mươi lăm
Chỗ cư trú thường là sân bóng rổ
Cao một thước tám mươi tư cũng khổ
Không tắm pít-xin anh cũng đánh bóng chuyền
Cao một thước tám mươi ba càng buốt tim em
Vì môn thể thao mới sẽ là nghề bóng đá
Em sẽ tốn tiền mua dầu nóng để bôi vào mắt cá
Cầu thủ như anh hay bị "đốn" bất ngờ
Nhưng dưới một thước năm mươi thì em sẽ buồn xo
Thấy anh bò lết cả ngày vì tập tạ
Anh sẽ đô như Hercule nhưng thê thảm quá
Dạo phố ngoài đường chỉ đứng đến vai em
Vì vậy hôm nay em kiễng chân lên
Anh mới thí dụ để mình không mặc cảm
Cái chiều dài hay bị thua chiều ngắn
Lúc cúi hôn em phải biết lấy thăng bằng
Cao cho dữ cũng đành thua lùn xủn
Lúc hai cái đầu chụm lại rất tình nhân
Chẳng phải vậy sao ? Kiễng chân thì dễ ..... sợ
Nên lúc rụt về em thấp đến dễ ..... thương !!!
Kyoshiro_Shiina Yuya
30-06-2009, 11:54 AM
Chia buồn cùng năm Sửu
(17 bẻ gẫy sừng trâu)
Khi em lên mười bảy
Loài trâu mất tích sừng
Cỏ đang thơm bỗng dại
Trái tim chàng rét run
Ai bảo em mười bảy
Bẻ gãy hết ngọt ngào
Con trâu và con gái
Cứa một đường hơn dao
Vậy thì anh mười tám
Hơn một tuổi ngon lành
Tình nguyện làm con ..... nghé
Cưa sừng nhìn xuân xanh !
Chiếc ghế mây
khi em rời ghế mây
chỉ mùi hương ở lại
tre biến thành thần thoại
trúc biến thành hoang đường
anh biến thành tai ương
thấp thỏm bên chiếc ghế
cái mùi hương ác thế
không theo em bay đi
mà quấn quýt bên tre
mà quẩn quanh bên trúc
để riêng anh biết được
có thực, mùi hương kia
không một ai sẻ chia
chỉ trừ ra chiếc ghế
không ngu gì anh kể
mùi hương này cho ai
hỡi những chiếc ghế mây
hiếm hoi trên trái đất
hãy khinh chiếc ghế sắt
hãy khinh chiếc ghế bành
những chiếc ghế vô danh
trong căn nhà trải thảm
nơi chân em chưa dẫm
nơi tình em chưa ngồi
nơi Chúa chưa ra đời
nơi Phật chưa hiện đến
nơi em chưa rón rén
những gót chân tuyệt vời
nơi mọi người hít thở
chưa thấy mùi em rơi
nơi đây anh đang hay
chỗ này anh đang biết
anh vuốt ve ghế mây
như vuốt ve truyền thuyết
tình yêu anh lẫm liệt
thanh trúc phải cong vòng
tình yêu anh tận cùng
thanh tre đành duỗi thẳng
anh đặt trái tim đắng
vào chiếc ghế em ngồi
trái tim trở nên ngọt
chiếc ghế tình anh ơi
chiếc ghế tình em ơi
lúc người kia đi mất
lúc người này cúi mặt
cái mùi hương chưa đi
như không hề biệt ly
như không hề xa cách
trận gió có thổi sạch
tất cả mọi đền đài
cơn bão có đùa dai
anh cũng không lo sợ
khi lòng anh: em ở
khi ghế anh em ngồi
hương thời gian muôn thuở
thuở bắt đầu lứa đôi...
Chiều Có Lan
Chỉ cần ngón tay đưa lên môi
Ngàn năm nhan sắc ở em rồi
Ngàn năm trời đất thành thơ nhạc
Cây cỏ chào nhau để lứa đôi
Chỉ cần chiếc muỗng em trong ly
Là tim anh chết rất nhu mì
Là chàng thi sĩ bay đâu mất
Một chút tình anh lẻn trốn đi
Chỉ cần em cứ ngồi như thế
Yên lặng nhìn anh suốt buổi chiều
Là anh trôi sạch bao dâu bể
Mở hết lòng ra đợi tiếng yêu !! .....
Chuyện chiếc xe đạp
Anh chở em đi bằng xe đạp
Thấy phổi hôm nay sạch lạ thường
Dọc đường khói một trăm chiếc " cúp"
Không làm hơi thở bị dơ hơn
Anh chở tình anh trên xe đạp
Mặc ai kia ngó, mặc ai dòm
Dễ gì mang một cô công chúa
Đặt vào xe rồi khẽ cúi hôn
Anh chở em đi bằng xe đạp
Mồ hôi ra đẫm hết vai gầy
Thương ghê ngọn gió sau lưng đó
Thổi mát đời anh trong cánh tay
Cảm ơn em dám ngồi xe đạp
Để cho anh quên mất mình nghèo
Cảm ơn em đã không đánh phấn
Nhìn anh bằng con mắt trong veo
Cô Nương Ngày Tết
Mười hai tháng cô nương già chát
Dè đâu xuân đến "lẳng" ra liền !
Giống như ngọn sóng anh ngồi hát
Nịnh đầm tiểu muội một hơi : em....
Thì em vẫn là em áo trắng
Nhất quỉ, nhì ma, thứ ba ... huề
Anh cao lớn mà chân thì ngắn
Bước hoài vẫn bị gọi nhà quê
Muội tuyên bố đón xuân tiết kiệm
Sơ sơ chỉ một hũ kiệu hành
May thay, con mắt không hà tiện
Khai vị đầu năm, biết liếc anh
Biết liếc anh ... nghĩa là chóng lớn
Một năm mới đó, đã bay vèo
Anh tự cắt cái đuôi cà chớn
Lên đồ, đứng cạnh sợi dây leo !
Cười như cô nương, khóc như tiểu muội
Anh biết sao mà dỗ bây giờ ?
Thà mùng một trái tim anh chết đuối
Mùng hai anh lại nhảy lên bờ ....
....làm thơ !
Con Gái Tuổi Dần
Năm tới sẽ là năm con cọp
Tuổi bé trùng năm mới động trời
Nếu muốn làm tim anh hồi hộp
Bé gầm lên một tiếng "Anh ơi!"
Sử sách đã nhắc nhiều đến bé
Hết sát phu rồi đến bỏ chồng
Anh thì gọi đó là "Bà Kẹ"
Mới nhìn, đã nuốt chửng đàn ông
Vái trời ai cũng xa lánh bé
Chỉ riêng anh tan cửa nát nhà
Anh chết sớm không hề nuối tiếc
Miễn là móng vuốt có mùi hoa
Mà anh lại cầm tinh con ngựa
Thoát sao qua con gái tuổi Dần
Giả đò vồ thật anh lần nữa
Để tình run rẩy hết hai chân
Đà Lạt
Nghe nói hồi xưa toàn tướng tá
Chọn cao nguyên làm chỗ cắm dù
Ta gốc dân thường nên thấy lạ
Vén sương mù cổ tích coi chơi
Y rằng Đà Lạt như con gái
Trinh nữ hồn nhiên mọc dọc đường
Hoa nào lúc nở đều e lệ
Hèn gì vua chúa chẳng du dương
Có điều thiên hạ như bông cải
Ra chợ lềnh khênh xếp đợi thời
Ta muốn kiếm một ông Lý Bạch
Ai ngờ thủy tạ thiếu trăng soi
Đất đai cũng thể như gươm giáo
Dàn trận xông lên tím mặt mày
Một hôm ta xách tiền mua núi
Thấy vàng trong đá tựa tro bay .....
Dạm Ngõ
Hai người lớn giáp mặt nhau
Vậy là con trẻ qua cầu gió bay
Áo tình anh giữ trong tay
Bỏ công em cởi từ ngày còn thơ
Anh đi hỏi vợ bất ngờ
Vầng trăng chờ mật nằm mơ trên trời
Trầu cau chưa sắm đủ đôi
Trước sau chỉ có một lời sắt son
Mẹ anh đánh tiếng cầu hôn
Ba em con mắt cứ dòm đôi ta
Mặc người lớn nói gần xa
Tội gì không lẻn xuống nhà hôn em.
Đêm Mona Lisa
Người đàn bà tôi lỡ gặp trong đêm
Tuyệt như nàng Mona Lisa tôi đã gặp
Nàng bổ dưỡng hơn rất nhiều thịt nạc
Tôi "ba rọi" trong tiếng hỏi lời chào
Trên tóc nàng tôi đậu một con sâu
Sớm đập cánh rồi bay đi như bướm
Nàng hàm tiếu như hoa quỳnh nở muộn
Tự nhiên hương nên tôi hữu xạ nhìn
Rồi lặng lẽ làm bài thơ ăn trộm
Cũng nhờ trời, tôi có chút thông minh
**
Đêm dắt nàng chạy ra khỏi bức tranh
Bật công tắc hồn tôi đang cúp điện
Nàng dặn tôi đừng liếc ngang dòm lén
Đặt đồng tử tôi đến chỗ cần nhìn
Tôi ngắm dại khờ một cõi nhân sinh
Thú và người mong manh như sợi chỉ
Tôi không biết gầm tôi không biết hí
Vậy thì tôi đích thực giống con người
Con người ấy nói một câu có lý:
Em, em, em và chỉ có em thôi
**
Đêm bỗng vỡ òa ánh sáng trên môi
Người đàn bà trở nên không có tuổi
Nàng hát một bài đầy thức ăn cho tim tôi bớt đói
Nàng ca một trích điệu Bôhêmiêng cho tôi lấy thăng bằng
Nàng bay như chim không sợ cánh rừng
Ngỗ nghịch hát trên đồi tôi đầy sỏi
Nàng tự vệ bằng kinh nghiệm của bà cố, bà sơ, bà ngoại
Rằng con quạ nó kêu là nam đáo nữ phòng
Trước thứ vũ khí vô cùng lợi hại
Tôi đã đầu hàng rồi nhích lại gần hơn
**
Đến bây giờ môi mới thật là son
Đỏ như lửa người đàn ông thần thoại
Đỏ như máu bộ tuần hoàn đang chảy
Đỏ như em con rắn của Chúa Trời
Đỏ như tôi: trái cấm nuốt chưa trôi
Trần trụi nhảy xuống trần gian gieo giống
Em sinh đẻ một đêm ngàn giấc mộng
Tôi nằm mơ đấm ngực tiếc xuân thì
Chỉ ao ước tóc râu dài như võng
Ru em nằm quên Cung Oán ngâm thi
**
Tôi giao hết cho nàng bao đó tuổi
Như bao đó xu chẳng đáng là gì
Ôi đêm lạ tuổi tôi thành giấy bạc
Em hãy xài cho tôi chết mau đi!
Kyoshiro_Shiina Yuya
30-06-2009, 11:59 AM
Dép Quốc Doanh
Đi bộ dép vỏ xe phồng ngón
Con đào thương hại sắm dép da
Trời xúi bàn chân quen xả láng
Xỏ vào nửa tháng đã te tua
Tội nghiệp con đào, tiền chắt bóp
Nhịn tháng lương,không dám ăn chè
Ta thân đói rách mà chơi "sộp"
Nửa đường nhìn dép đứt, giận ghê !!
Thì đổ thừa tại đường lồi lõm
Lỗ tấn mà đi cũng cụt giò
Huống chi ta, mỗi ngày lộn xộn
Giang hồ chưa chịu lép Rambo
Thì đổ thừa tại ta tuổi Ngựa
Thiếu yên cương, ruổi vó sao đành
Tiếng hí nghe buồn như tiếng sủa
Tiếng sủa buồn như dép quốc doanh
Con đào sắm dép, quên sắm kép
Dép-quốcđoanh thì kép-cuốc-cày
Em nhan sắc thuộc hàng kiện tướng
Chọn lầm ta, duyên nợ thương thay !!
Thương thay sĩ tử đông như vậy
Nỡ để trạng nguyên ngóng vỉa hè
Thương thay giày dép nhiều như vậy
Để thi hào mang lốp vỏ xe ......
Đọc Chuyện Liêu Trai Nửa Đêm
Phải là ma cái thì lên
Còn là ma đực vô duyên thì chuồn
Phải là ma cái anh thương
Còn là ma đực khôn hồn cút ngay
Đối ẩm với Đỗ Mục
Nằm mơ đối ẩm cùng Đỗ Mục
rượu nửa phần trong, nửa phần đục
hai thằng giành nhau uống một chung
lúc cạn nhìn nhau ứa nước mắt
Đỗ Mục mang hài, ta chân đất
người xưa làm quan, ta thường dân
Hẳn ngàn năm trước huynh đã khóc
khiến ngàn năm sau đệ rưng rưng
Huynh nổi tiếng bạc tình thi sĩ
"Lạc phách giang hồ tái tửu thành"
ta là lính quân hàm binh sĩ
cũng từng ở các chốn lầu xanh
Hà tất bàn chi sang trận mạc
rủi lát nữa tên bay đạn lạc
đệ chui xuống đất, huynh lên trời
vò rượu để không buồn muốn khóc
Đoạn tống nhất sinh duy hữu tửu
thà ngồi đây bàn về phụ nữ
tội nghiệp cho huynh thằng đẹp trai
xuống Dương Châu chỉ nhậu lai rai
Mà phụ nữ ngày xưa chắc ngộ
Đâu có cọt- xê, chỉ có yếm đào
nếu huynh nghiền gái mời ra phố
tốn chục đồng quên hết binh đao
Thứ nữa mời huynh một điếu thuốc
"ba số" thơm râu không chê được
huynh xưa là Thứ sử nhà Đường
dọc tẩu gối ả đào say khướt
Riêng ta phận lính nên đành lác
tướng sang mà vẫn kiếp ngựa thồ
trời ơi, hai đứa thơ chưa khạc
tiếng gà nở gáy rách cơn mơ
Ghẹo Vợ Tương Lai
Mỗi lần say sưa anh lại nhớ em
Làm như thể em là ly bia vậy
Ly bia nhấp môi thì anh uống đại
Em nhấp anh thì biết uống cách nào
Em nhấp anh nghĩa là kép nhấp đào
Hoa nhấp bướm và rơm nhấp lửa
Bướm đụng hoa thì hoa tàn, nhị rữa
Lửa đụng rơm thì rơm bén hết mình
Mà chúng ta thì khác hẳn trái chanh
Vắt nước sớm chỉ còn trơ miếng vỏ
Anh sẽ vắt em như chồng vắt vợ
Trăng mật cả năm đâu chỉ một tuần
Đâu chỉ gối chăn mới hết nghĩa động phòng
Ta động phòng nhau từ trong cái nhớ
Cái "động" dễ thương, cái "phòng " dễ sợ
Dễ sợ, dễ thương nên nhớ nhau hoài
Cái nhớ lũy thừa mỗi lúc anh say
Làm như thể sắp bồng em ra biển
Đặt xuống cát đen chờ con sóng đến
Chứng kiến anh đang tuyên thệ ái tình
Cái nhớ bình phương lúc nhớ thình lình
Nhớ mà giấu thì làm sao chịu được
Anh sẽ hét lên cho lỗ tai em nhột
Còn hét tên ai, đố em biết... hà hà
Giấc mơ công ty riêng
Được gọi là "giám đốc"
Nghĩ cũng hách xì xằng
Đặt bút ký cái rẹt
"Lính bắt đầu lănbg xăng"
Tuổi trẻ sớm lập nghiệp
Thường "bạo phát bạo tàn"
Hèn chi nhiều giám đốc
Chưa phát đã... bạo gan!
Giọt mực mùa hè
Chắc chắn hồn anh toàn mực tím
bé không tin chấm thử vài lần
một là được thầy cho mười điểm
hai là tim bé bị ... bâng khuâng
Anh làm thơ toàn bằng viết bic
làm quen chưa biết viết bằng gì
sực nhớ ngày xưa còn lọ mực
sân trường tím đẫm một cây si
Bài hát nào "sợi thương sợi nhớ"
còn thơ anh "giọt nhớ giọt thương"
một hôm anh biến thành quyển vở
tình nguyện yêu giọt mực tím đang buồn
Hiên Mưa
Một hôm lãng xẹt mưa rơi
Giọt thưa, giọt nặng khiến đời có hiên
Ta vào trú tuổi thanh niên
Chưa hai thứ tóc đã quên thiếu thời
Một hôm lãng xẹt mưa rơi
Thất thanh ta gọi " em ơi" đỡ buồn
Ngoài hiên đám trẻ bất lương
Coi thường phụ nữ, cởi truồng tắm mưa
Trong hiên, người lớn chẳng vừa
Nâng ly kể chuyện: ngày xưa đa tình...
Ta ngồi gác cửa văn minh
Uống một mình, thấy hai mình ngất ngư
Khai trường
Cổng trường đóng cửa trong ba tháng
Có một con tằm ngồi ươm tơ
Suốt ba tháng thơ anh hạn hán
Dùng sóng và mưa vẫn vỗ bờ.
Ba tháng ủ ê vườn thiên lí
Hoa trên trái đất đều không thơm
Anh giận một mùa hè ích kỉ
Giam em trong cá chậu chim lồng.
Ba tháng tưởng đâu em mất tích
Sài Gòn quên áo lụa Hà Đông
Đường phố toàn màu đen ngỗ nghịch
Nhớ ai mắt biếc, ai môi hồng.
Bây giờ thì nói chi ba tháng
Trái thị hồn anh đã chín rồi
Cô Tấm khai trường hương áo trắng
Anh lại làm thơ " xịn" gấp đôi!
Không đề trước ngã ba sông
Cơn ác mộng tràn dầu chưa kịp đi qua
Vịt chạy ruộng đứt hơi vì lúa lép
Nơi tôm cá ê hề mà tìm không ra con tép
Nhịp thở dòng sông thoi thóp dưới váng dầu
Bảy xã hôm qua chưa tan nỗi sợ đắm tàu
Sáng mở mắt đã cuống cuồng chống lũ
Mưa và lệ hoà tan trong bão dữ
"Nhà Bè nước chảy chia haị.."
Anh đã từng cắm sào Tam Thôn Hiệp đến chai tay
Cụng ly nỗi buồn Lý Nhơn, thăm tri âm Bình Khánh
Ghé An Thơi Đông ngó trộm tóc dài
Xuống Phước Kiểng chia hai dòng ấm lạnh
Anh đã từng hứng mưa cho traí tim sét đánh
Nhưng sét đánh trong mưa chỉ hại có một người
Còn bão lũ lại gieo đầy bất hạnh
Đắm mảnh đấ t nghèo chưa kịp ra khơi
Em hát "Nhà Bè..." chi vậy em ơi
Nước ngập sách vở làm sao thành câu hát
Con còng con nghêu vố đã hiếm hoi
Hạt gạo cổ tích ngậm ngùi như lục bát
Ai không biết "Lá lành đùm lá rách"
Bầy vượn còn đùm bọc nhau chia trái héo Cần Giờ
Anh cũng chia lòng đến Nhà Bè, Duyên Hải
Lạy trời tóc dài thuở ấy vẫn còn thơ ...
Lambada trên cỏ
Hãy cùng anh nhảy giật hai bước
Các bộ lạc Braxin bây giờ ở đâu
Nơi sinh ra loài người em hất ra phía trước
Bỏ lại sau lưng một trái đất buồn rầu
Không còn những vũ trường rực rỡ Mỹ Âu
Chúng ta lambada trên cỏ
Cũng không cần cái ban nhạc Kaoma
Những bài hát bị chúng ta xếp xó
Nói với Thượng Đế đi em, rằng tình yêu bùng nổ
Toàn bộ cơ bắp anh đã được châm ngòi
Chiếc váy của em phập phồng như thở
Ta bắt đầu cuộc hỏa hoạn lứa đôi
Tại sao phải nghĩ đến cái giường khi thực hiện một trò chơi
Tuổi trẻ không có gì để mất
Tình yêu lăn ra cỏ mà cười
Những cuộc hành lạc già nua vờ đạo đức
Không giống Luân Đôn, không giống Paris,
Chúng ta lambada bằng nước mắt
Ở Đông phương hạnh phúc rất nghèo
Nếu thiếu cả cỏ thì lề đường, anh bất chấp
Bởi vì thưa em, lambada là yêu .....
Lời rao của sự cô đơn
Tìm em không phải tìm hạnh phúc
có khi bạc mệnh cả một đời
Có khi cả một trời nóng nực
Tôi vẫn tìm một chút mưa rơi
Tìm em không hẳn tìm ngay được
Có khi đến chết vẫn còn tìm
Em thấp thoáng như là kiếp trước
Đậu xuống hồn tôi : chỗ yếu tim
Tìm em thật giống tìm nguồn cội
Tôi lạc tôi biết mấy tuổi đời
Tôi vừa kén vợ, vừa mai mối
Thấy bóng mình đổ xuống chung đôi .....
Kyoshiro_Shiina Yuya
30-06-2009, 12:05 PM
Máy vi tính
Thì thầm bằng vi tính
Mới đúng điệu "imeo"
Nói năng bằng cái lưỡi
Xưa như thuở nhà nghèo
Thời "software" quyết định
Con "chip" bay lên trời
Thẩy "ram" vào dữ liệu
Ái tình liền bốc hơi
Mê công nghệ mới hàng tiêu dùng
Xe, hơi bị "đời mới"
Áo, mặc hơi bị "nghèo"
Di động, hơi bị "nhẹ"
Nụ cười, hơi bị "yêu"
Đời không công nghệ mới
Sao ra dáng... tiêu dùng?
Nhưng biến thành hàng hoá
Coi chừng em... tiêu tùng?
Một Năm Áo Trắng
Áo trắng thôi nôi tinh khiết quá
Lãng đã hồn em trắng bốn mùa
Anh chỉ giữ riêng anh mùa hạ
Nghe điếng lòng nhau tiếng dạ thưa...
Con ve giờ chết trên cành phượng
Ngày xưa thi sĩ gọi: thu vàng
Còn anh cứ thấy mùa thu trắng
Chờ áo Hà Đông rón rén sang.
Mưa mùa bảo
Mưa
Cô gái chưa đến tuổi phát ngôn về tình yêu tỏ ra bực bội
Chiếc dù và bầu trơì ngoài màu đen giống nhau còn cùng chung "mode" mới
Ly cà phê sẫm hơn mọi ngày
Những nắp cống lạnh lùng không nói
Mưa
Sao lại đụng vào tôi rồi "xin lỗi, xin lỗi"
Hãy nhìn thủng qua dạ dày cuả những kẻ ngưả tay để định nghĩa thế nào là đói
Sự va chạm chỉ là ngẫu nhiên
Người nữ không có tội
Mưa
Lý do gì mà Schubert mệt mõi
Tôi muốn trong một giây, lỗ tai có răng và có lưỡi
Để nếm âm thanh, nhạc, và...
Cô có quyền làm thầy bói
Mưa
Chưa đóan ra ư ? Vậy thì tô^i lải nhải
Chiếc dù đen, bầu trời đen, cà phê đen, đen đen đen đen
Tôi xin lập lại
Chiếc dù cuả em, bầu trời của em, cà phê cuả em, em em em em.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5 Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.