PDA

Xem đầy đủ chức năng : Oneshort [sakuno VS lion_fanmg



tocduoiga
25-06-2009, 11:46 PM
Ờ, chào tất cả những người ghé đọc topic này, và, như mọi khi, hy vọng tất cả mọi người, từ lớn đến bé, đều khoẻ re. Vì dạo này dịch cúm Heo [Swine Flu] lan tràn dữ quá, cho nên đề nghị mọi người nên cẩn thận đề phòng. Hãy bảo dưỡng sức khoẻ của bạn thật tốt. Vì sức khoẻ là vàng!

Xong, khuyến cáo từ bộ y tế là thế. Giờ đến vấn đề chính.

Topic này mang tên Oneshort [sakuno VS lion_fanmg], có nghĩa là một cuộc thi viết Onshort giữa hai người : Sakuno và lion_fanmg. Mục đích cho cuộc thi, tự các thí sinh hiểu. Nhưng mà, tin tôi đi, hai người họ, mỗi người đều có một âm mưu đằng sau chuyện này hết. Theo yêu cầu của Mod, tôi xin đưa ra một vài thông tin chi tiết của cuộc thi như sau :

1. Tên cuộc thi : Oneshort

2. Mục đích : So tài với nhau để cùng giao lưu học hỏi [À, vì để giấu đi mục đích đen tối, thay vào đó là cái nhìn trong sáng hoàn toàn, hãy cứ xem như đây là một cuộc thi để giao lưu học hỏi đi, nhé!]

3. Thể loại : Oneshort

4. Chủ đề : Tự do

5. Thời gian : từ 28/6 đến 28/7

6. Thành phần tham gia : sakuno và lion_fanmg

7. Thành phần Ban Giám Khảo : lazy_baby_mike, mưa_buồn, Mây Phiêu Lãng, và một vài người đề nghị dấu tên.

8. Ngày công bố : 4/8 (cho BGK làm việc 5 ngày)

Gởi riêng đến thành phần ban giám khảo : Rất cám ơn tất cả các bạn đã bỏ chút thời gian ra để ngồi vào hàng ghế nóng [Hot Seats] cho cuộc thi này. Với lòng tin vào những cái nhìn sâu sắc và khả năng xét duyệt văn viết thoáng rộng, tôi hy vọng các bạn cũng sẽ công bình trong cuộc thi này. Đừng vì sakuno là đệ tử của tôi mà nhẹ tay với nó. Trái lại, càng mạnh tay càng tốt. Và, với lion_fanmg, các bạn cũng cứ việc thẳng tay trừng trị đi, đừng nể nang Bố Mẹ của nhóc đó. Mong muốn của tôi chính là, qua cuộc thi này, cả hai đứa nó sẽ cùng trưởng thành.

Nhắn sakuno : Em thì quá ư là hời hợt với văn viết, chuyên gia không nghiêm túc, viết kiểu nửa vời trêu gan những người đọc của em, bỏ dở fic đó rồi kiếm cớ đẩy sang cho chị, phá phách, ngang tàn, bướng bỉnh, và còn nhiều tội khác nữa. Tuy nhiên, đây là cơ hội duy nhất của em, biết rồi chứ? Nếu em còn viết fic kiểu tạp nham như Love Game : Dare To Play [mục đích viết là để bôi bác sư phụ mình] thì đừng mong có cửa chiến thắng, nhé!

Nhắn lion_fanmg : Tôi bắt đầu thấy nể cái tính kiên cường của nhóc rồi đó. Tôi không có gì để nói nhiều với nhóc, ngoài câu chúc may mắn ra. Nhóc cũng có thứ cần phải đạt được trong cuộc thi này mà, phải không? Cho nên hãy cố lên nhé!

Dành cho những người ghé thăm topic này : Tôi hoan nghênh tất cả những bạn hiếu kì muốn tìm hiểu xem cái cuộc thi này là gì, và muốn cổ động cho các thí sinh. Và, tôi nghĩ đây cũng sẽ là những cổ vũ về mặt tinh thần rất lớn nếu tất cả các bạn động viên các thí sinh, cũng như đưa ra những lời bình quý giá cho Onshort của họ. Tuy nhiên, tôi chỉ chấp nhận những lời lẽ có tính khách quan, không mong đợi những trận cãi vã bằng những từ ngữ dung tục có tính ảnh hưởng đến tinh thần của hai thí sinh chính. Vậy nên, xin các bạn hãy lựa lời mà nói, tránh làm cho họ bị tổn thương. Phê bình sâu sắc không có nghĩa là lên án ai đó thậm tệ. Một bài phê bình đúng nghĩa là một bài viết có thể khiến cho người nhận lời phê bình thấm thía nhận ra phần còn thiếu sót của bản thân mình, chứ không phải làm cho họ cảm thấy uất ức. Rất cám ơn sự giúp đỡ của các bạn, những người đọc với nhiều ý kiến khác nhau. Nhưng cái chính là, hãy cùng tôi cỗ vũ cho họ, nhé!

Nội Quy cho hai thí sinh

Dành cho hai thí sinh, hai người chơi chính của cuộc thi này. Xin hãy đọc kĩ phần nội quy trước khi bắt đầu viết.

1. Mỗi người chỉ có thể được phép gởi một bài viết duy nhất mà thôi. Cho nên, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi viết. Nếu có thể, tôi khuyến cáo hai bạn nên viết thành bản thảo tay trước khi post lên mạng.

2. Bài viết này phải là ý tưởng của riêng bạn, không được sao chép bài viết của bất kì ai trên mạng. Nếu ban giám khảo phát hiện ra chuyện này, bạn sẽ ngay lập tức bị loại khỏi cuộc chơi. Phần kiểm tra này sẽ do tôi phụ trách.

3. Bạn có 1 tháng để hoàn thành bài viết của mình, bắt đầu từ ngày 28/6 đến hết ngày 28/7. Ngay sau đó, ban giám khảo sẽ không nhận bất cứ chỉnh sửa nào từ bạn nữa. Họ sẽ đóng cửa làm việc trong vòng 5 ngày để đưa ra kết quả chung cuộc cho cuộc thi này.

4. Ban Giám Khảo có quyền không đưa ra nhận xét chính thức về bài thi của bạn, trình bày về những điểm mà bạn còn thiếu sót. Tuy nhiên, bất cứ lúc nào bạn cần, bạn vẫn có thể liên lạc với tôi. Tôi có thể thay bạn hỏi một ai đó trong ban giám khảo phần chi tiết về bài viết của bạn. Điều khoản này được đặt ra để tránh chuyện bạn có hiềm khích với một ai đó trong ban giám khảo.

5. Bạn có quyền chỉnh sửa bài viết của bạn trong khoảng thời gian cho phép, từ lúc cuộc thi bắt đầu cho tới khi kết thúc.

6. Lời bình từ phía người đọc đôi lúc sẽ là một ý kiến tuyệt vời giúp bạn nâng cao kĩ năng viết. Tuy nhiên, hãy luôn nhớ rằng nó cũng có một mặt trái. Đó là, nó có thể khiến cho bạn bị lẫn lộn giữa mặt ý kiến cá nhân và ý kiến tập thể. Lưu ý, đây là Onshort được viết bởi bạn, không phải những người khác. Vậy nên, hãy chắt lọc thật kĩ những thứ mà bạn có thể dùng được, và loại bỏ những thứ có thể làm cho fic của bạn bị xáo trộn.

7. Dù thắng hay thua, mong hai bạn sẽ luôn hòa hợp với nhau.

8. Cuối cùng, chúc cả hai người chơi có một cuộc thi thú vị. Hy vọng cả hai sẽ học được những thứ bổ ích sau cuộc thi này.

Lưu ý : Topic này được lập sớm hơn 1 ngày, trước khi cuộc thi bắt đầu, nhằm tạo cơ hội cho cả hai thí sinh có dịp được đặt câu hỏi, trước khi cuộc chơi bắt đầu.

Chúc tất cả một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

chồn_ú
26-06-2009, 01:33 AM
Để mình đặt câu hỏi trước vậy ^^
Đây không phải là một Sequel đúng không ss tocduoiga?? Không viết nối tiếp chap mà là viết hẳn một one - short. Vậy cái này kêu là gì ạ? ^^ Mà là one-short hay là one-shot đấy ạ <- nhiều người viết thế này lắm nên Ú cũng không biết cái nào đúng nữa >.< Hình như là one-short
Một cuộc thi thú vị tuy tất cả mọi người đều không biết"cái gì đó" đằng sau cuộc thi tài này (trừ đương sự) Chắc là zui lắm
Sakuno thì Ú có biết nhưng Lion fanmg thì không rõ lắm. Dù sao thì Ú cũng sẽ nhận xét thẳng thắn , không thiên vị đâu ( eo, mình như ban giám khảo ý nhờ :D )
Chúc hai người may mắn ^^

tocduoiga
26-06-2009, 02:22 AM
To chồn_ú : Không phải sequle bạn ạ. Đây là cuộc thi viết Oneshort, nghĩa là truyện ngắn. Mỗi người sẽ viết một đoạn truyện ngắn, không phải là một fic dàu với nhiều chương và nhiều đoạn. Như bạn nói, hai người họ có lẽ sẽ chơi rất vui *cười*.

À, Oneshort [truyện ngắn], chứ không phải là oneshot nhé! Cái đó thì viết sai chính tả do typying quá nhanh ấy mà. Dù sao cũng cám ơn sự hứa hẹn của bạn về một lời phê bình nghiêm khắc dành cho cả hai thí sinh. Như tôi đã nói ở đâu đó, phê bình giúp con người ta trưởng thành. Cho nên, hãy cứ thẳng tay vào, nhé!

Chúc một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

tocduoiga
27-06-2009, 08:22 AM
Okie, bây giờ đã là 1h15' sáng ngày 28/6/2009, tính theo giờ ở chỗ tôi. Vậy nên, cuộc thi viết giữ sakuno và lion_fanmg chính thức bắt đầu. Chúc cả hai thí sinh may mắn, và, hy vọng mọi người sẽ cổ vũ nhiệt tình cho cả hai người bọn họ.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

Mik.kun
27-06-2009, 09:51 PM
Vào ủng hộ hai thí sinh Sakuno và Lion_fanmg này :D .
Chúc các bạn tìm ra được một chủ đề cho riêng mình và hoàn thành chủ đề đó một cách xuất sắc . Mong rằng hai người sẽ tham gia cuộc thi thật vui ^^= .
Các bạn độc giả cũng phải ủng hộ thường xuyên nhớ :D .

Chúc các bạn ngày tốt lành .
Thân -

Laz [E] :flower: .

Ozhi
28-06-2009, 03:00 AM
Nhìn thấy thì nhảy vào! (ham hố mà! ^^!) Với cả lion_fanmg thì mình cũng có quen, mà Sukuno thì hình như nghe quen quen! Nói chung là ham hố nên nhảy vào thôi! Cổ vũ cả hai (hay là ba?) thí sinh.

Chúc một cuộc thi thành công với tất cả mọi hình thức với mọi lí do (cho dù là nó thật sự không trong sáng như tocduoiga nói! >"<)

Hứa hẹn tháng sau! Sau khi thi xong sẽ vào rep một bài nữa nhưng vẫn sẽ theo dõi thường xuyên!




Thân
Ozhi~


P/S: lion_fanmg ss cũng muốn bon chen trong cuộc thi của mí đứa nữa! Chúc vui vẻ với cuộc thi nha!

sakuno
01-07-2009, 12:10 PM
DAY WITHOUT RAIN



Sakuno - Giang Ngọc Hân


Re : Chúng ta quen nhau vào một ngày trời mưa tầm tã, và chia tay nhau cũng trong một chiều mưa nhiều. Em tự hỏi, nếu không có những cơn mưa đó thì liệu chuyện tình yêu của hai ta sẽ khác đi nhiều không?


Mưa.


Bầu trời mang một màu xám xịt ảm đạm. Phía trên ấy đang không ngừng trút xuống mặt đất những trận mưa ngày càng nặng hạt. Mưa rơi xuống, va mạnh vào những mái tôn nhà, tạo ra những tiếng nghe rào rào rất chói tai. Không hiểu sao thứ âm thanh này lại khiến cho tôi rùng mình. Tôi không lạnh. Chỉ đơn giản là run người, thế thôi.

Qua làn mưa trắng xóa, khung cảnh dường như bị phủ mờ bởi một lớp sương dày, nhoè đi, mờ, và xám. Giờ thì tôi khó mà có thể nhìn thấy Ti Vi của ngôi nhà bên kia đường đang phát chương trình gì. Vậy là, tôi không thèm nhướng mắt vào khung của sổ bằng gỗ sơn màu xanh lá đó nữa. Dù gì thì tôi cũng có nghe được gì ngoài tiếng mưa đâu. Và, tôi bắt đầu cảm thấy chán khi phải đối diện với mưa như bây giờ.


Mưa vẫn thế, không ngừng rơi.


Một thứ mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Tôi bâng khuâng suy nghĩ, liệu đó có phải là mùi của mưa hay không? Ồ, thế mà đã có lúc, tôi tưởng mưa phải có mùi gì đó tuyệt lắm mới đúng. Vì mưa là từ mây, mà mây thì lúc nào cũng rong ruổi trên trời cao. Ai đó từng bảo với tôi rằng những thứ đến từ trời phải là tinh khiết, là thanh cao lắm. Vậy mà mưa lại mang toàn một mùi hôi khó chịu. Thật đáng thất vọng!

Tôi không thích mưa. Dựa theo kiến thức căn bản mà tôi đã được học ở trường, mây được hình thành từ hơi nước ở dưới mặt đất bốc lên. Tôi đưa mắt nhìn xuống mặt đường : ngập những dòng nước đen sì đang rung động không ngừng vì sự quấy phá của mưa. À, vì nước bẩn như vậy, cho nên mới có mây màu đen, và mưa to như vầy, ha? Tôi đã nói, tôi không thích mưa. Vì mưa không mang đến cho tôi bất cứ một cảm xúc nào hết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi ghét mưa. Tôi không ghét mưa. Thực tình mà nói thì mưa là thứ cần thiết cho sự sống. Vậy nên, xin cứ yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ ghét mưa đâu.


Mưa chỉ là nước rơi từ trên trời xuống thôi mà. Và, thứ nước đó cũng không phải thuộc dạng thần thánh gì cả. Mưa chỉ là mưa, thế thôi.


- Nè, cần che chung dù không, cô bé?

Tôi ngước nhìn lên. Tôi biết mình đặc biệt thu hút những người khác phái. Bởi vì tôi đẹp! Tôi không phải đang quá tự tin về bản thân mình, nhưng đã có một số tạp chí thời trang trẻ mời tôi làm người mẫu khi tôi mới 14 tuổi. Tôi luôn luôn nổi bật trong đám đông với nước da trắng, mái tóc mượt buông dài, và sở hữu một dáng người thon đầy mơ ước của bao cô gái cùng tuổi khác. Đấy là khi tôi mới 14 tuổi. Còn bây giờ, bước sang tuổi 17, tôi trông trưởng thành và tỏa sáng ở bất cứ nơi nào tôi đi qua.

Tôi biết. Không phải cố gắng khuyên dạy tôi đâu. Nè, tôi đã nói là tôi biết rồi mà. Ừ, con trai sẽ kéo đến cưa cẩm và tán chuyện với tôi chỉ vì tôi xinh xắn. Không ai trong số họ yêu con người thật của tôi cả. Cái mà họ hướng tới chỉ là thể xác của tôi. Chính vì biết, cho nên tôi đâm ra căm ghét tất cả những đứa con trai xung quanh mình, mặc dù thực chất thì họ chưa hề xúc phạm gì đến tôi hết. Tôi kiêu kì. Tôi tự phụ. Tôi tự đặt mình ở vị trí trên cao, và nhìn xuống tất cả những người con trai chung quanh tôi như thứ cỏ dại thấp hèn. Tôi biết. Và chính vì biết, tôi mới tin rằng trên đời này, chẳng có ai yêu tôi thật lòng.

Hoa Hồng đẹp nhưng lại đầy gai. Nấm đẹp là Nấm độc. Tất cả chung quy về một nghĩa : Phụ nữ đẹp luôn tàn ác. Bên Trung Hoa chả phải cũng có vài minh chứng nho nhỏ cho chuyện này rồi sao? Nhìn lại Đắc Kỷ, Điêu Thuyền, và Tây Thi xem. Có ai trong số họ là không mang đến tai họa đâu. Cô Tấm vừa xinh đẹp, vừa đôn hậu cũng chỉ tồn tại trong câu chuyện cổ tích mà thôi. Người ta bảo, con gái càng đẹp thì càng hư sớm. Vậy có bao giờ họ đặt ra câu hỏi "Vì nguyên nhân nào mà các cô gái lại sớm đi vào đường đời" hay không?

Tóm lại, tôi ghét con trai. Tất cả!

- Đến đây! Anh cho che chung dù. Nhà ở đâu? Anh đưa về nhé!

Những loài sinh vật dẻo lưỡi, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt để gạ gẫm các cô gái. Tôi ghét họ.

- Tránh xa tôi ra, đồ biến thái! Không tôi báo cảnh sát bắt anh bây giờ.

Trong số 10 người, hết 8 người, sau khi nghe câu này đã trề môi bỏ đi. Tuy nhiên, vẫn sẽ có 2 người dai dẳng trụ lại.

- Nè, đừng đanh đá thế, cô bé. Xinh đẹp là chuyện của em. Đừng vì ưu thế nhan sắc đó mà tự cho là mình cao sang, rồi nói chuyện với người ta kiểu này nhé!

Tôi nhíu mày. Thường thì khi gặp phải những tên dạng này, tôi đành dùng cách khác để đối phó.

- Anh còn không đi, tôi la làng lên đó nha!

- Được! - Hắn thản nhiên gật đầu - Em cứ la! Tôi không làm gì em cả, nên chắc cũng không cần tức tốc bỏ trốn đâu, phải không? Thêm vào đó, tôi là cảnh sát, nếu em cần đến sự giúp đỡ.

Tôi ngớ người nhìn hắn. Hắn...là cảnh sát thật sao?

- Xạo! Mặt anh nhìn giống lưu manh giả danh trí thức, hơn là...

Hắn đột nhiên dí sát mặt tôi chiếc thẻ cảnh sát của hắn. Bị bất ngờ trước hành động này, tôi giật nảy người, tự động lùi về sau. Hắn phì cười :

- Ha! Nhát như Thỏ, vậy mà còn làm ra vẻ cứng miệng. Cô bé à, em chưa gặp phải một tên lưu manh thứ thiệt, phải không? Vì nếu là mấy tay có máu mặt, họ chẳng những không thèm nghe em hăm dọa, mà sẽ còn làm tới đó.

Tôi đứng đó, chỉ biết trân trối nhìn hắn, chứ không nói được thêm lời nào. Có lẽ hắn đã đúng. Vì tôi chưa thật sự gặp phải những tay côn đồ, chứ nếu không thì...


Mưa vẫn rơi không ngừng. Nước mưa văng tung toé trên mặt đất, dội ngược trở lại, làm ướt hết hai ống quần dài của hắn.

- Vĩnh Hằng! Tên em là Vĩnh Hằng, phải không?

Hắn mỉm cười, trong khi đôi mắt tôi đang mở to hết cỡ nhìn hắn. Cái tên biến thái này, làm sao hắn biết tên tôi nhỉ?

- Mình cùng xóm với nhau. Nhà tôi ở cách nhà cô bé mấy căn, bên phía tay phải.

Thật sao? Không phải trùng hợp như vậy chứ? Mà cũng có thể lắm. Vì tôi cứ ở trong nhà suốt, không loanh quanh chơi đùa cùng những đứa trẻ trong xóm, nên chưa bao giờ biết đến chuyện mình cùng xóm với hắn. Có lẽ hắn biết tôi, còn tôi thì không biết hắn thật.

- Đường ngập nước rồi. Em mà lội về sẽ bị ướt hết áo dài cho coi. Có muốn anh giúp không?

Tôi luống cuống :

- Hở?!? Không phải anh định...định...

Hắn lại bật cười. Dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi :

- Định bế cô bé về hả? Cho xin đi! Tôi đâu phải Super Man. Và, tôi cũng chỉ có một đôi bàn tay thôi. Tôi sẽ giúp cô bé qua lề bên kia cho thuận đường. Cô bé sẽ phải đi bộ dưới những mái hiên nhà đó. Rồi! Đưa tay cho tôi!

Tôi từng bảo mình ghét con trai. Nhưng lạ thay. Ngay lúc này, sau lời hắn, tôi đã không chút ngần ngừ, ngoan ngoãn để cho hắn nâng người mình lên, và dịch chuyển sang lề bên kia. Chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại dễ dàng đưa tay cho hắn như vậy. Về sau này, lúc suy ngẫm lại, tôi gọi đó là niềm tin. Bởi vì thứ cảm giác mà hắn mang đến cho tôi lúc đó rất dịu dàng, rất vững vàng, và rất an toàn. Hắn cho tôi sự an tâm tuyệt đối. Thôi thì cứ bảo là tôi tin hắn đi. Thế cũng được.


Thế là, hai người quen nhau vào một chiều mưa dầm ngập lối, và bắt đầu biết đến tình yêu cũng trong những ngày mưa không dứt. Tiếng mưa đã giúp che đi tiếng những con tim đang đập lỗi nhịp trong lồng ngực. Màn mưa đã giúp che đi đôi má nóng ửng hồng, khi tôi ở cạnh bên người ta. Và, cơn lạnh trong mưa đã buộc chặt tôi vào người anh, trong vô thức mong ngóng một chút hơi ấm từ vòng tay người. Cứ thế, một mùa mưa đã đi qua.


Chúng tôi yêu nhau thấm thoát như thế đã được một năm. Để xứng đáng trở thành người yêu đứng cạnh anh, tôi đã tự biến mình thành một cô gái trưởng thành về mặt tinh thần rất nhiều, so với những đứa bạn cùng trang lứa khác. Biết sao được! Vì anh là một quân nhân. Các cô gái thời xưa có người yêu tham gia quân đội thì phải luôn chấp nhận chuyện đợi chờ người con trai mình yêu, dẫu cho thời gian có qua đi hàng mươi năm. Tôi nhớ mình vẫn thường nghe các bà, các cụ dặn dò con gái mình rằng đừng nên yêu lính. Bởi vì như thế thì sau này, đời các cô sẽ khổ ghê lắm. Nhưng đó là chuyện ngày xưa, là thời mà đất nước hãy còn chinh chiến. Ngày nay đã khác đi rất nhiều rồi. Phải! Anh là lính. Nhưng anh không thật sự phải xông pha nơi tiền tuyến. Hoặc giả, tôi nên nói rằng, anh có ra trận, nhưng không đến nỗi khắc nghiệt như thời chiến tranh. Anh là một thanh tra hình sự chuyên chống những tệ nạn xã hội. Cho nên, chiến trường của anh chính là những băng đảng xấu xa, và kẻ thù của anh thì toàn những kẻ phạm pháp gian ác. Anh không phải đi xa. Nhưng anh vẫn xa tôi.



....




Mưa không ngừng rơi bên ngoài mái hiên nhà. Hôm nay đã là ngày thứ tư trời mưa dầm không dứt. Ngày cũng như đêm, tôi nghe tiếng mưa không lúc nào ngừng trút xuống nóc nhà mình. Mưa đi cả vào trong những giấc mơ của tôi, cùng anh ẩn hiện một cách mờ nhạt. Những đêm mưa mơ về anh làm cho trái tim tôi xao xuyến. Tôi khẽ rùng mình. Tôi không lạnh. Chỉ đột ngột run người, vậy thôi.

Tôi bắt đầu học cách yêu mưa, bởi vì mưa mang anh đến bên tôi, cùng những sương gió phong trần còn vương lại trên tấm áo sờn cũ. Anh hay đến thăm tôi vào những khi mưa day dứt như thế này. Mưa làm ướt áo anh, làm cho đôi bàn tay anh lạnh cóng. Tôi ôm anh vào lòng, siết thật chặt anh trong trái tim đang run lên từng cơn vì tiếng mưa của mình. Tôi thích thú nghe tiếng tim anh đập rõ nhịp trong lồng ngực, và ngửi thấy mùi của mưa trên người anh. Kì lạ! Mưa trên người anh không hề có mùi ẩm mốc như mọi khi. Đó là một mùi rất lạ. Nó khiến tôi mỉm cười, nép sâu vào người anh và cảm thấy thật hạnh phúc. Tôi gọi đó là mùi của yêu thương.

Anh rất gần, nhưng anh cũng thật xa. Thế nên, tôi vẫn cứ chờ đợi anh trong những cơn mưa, như những cô gái chờ đợi người yêu thời binh biến. Và đợi chờ đã giúp tôi trưởng thành. Tôi biết mình không thể yêu anh theo kiểu các cô gái bình thường yêu một người. Tôi không thể làm nũng với anh, không thể bắt anh đưa đón mỗi khi tan trường, rồi còn đưa đi chơi đó đây, rong ruỗi trên đường phố ít nhất 4 lần mỗi tuần. Tôi không thể đòi hỏi hay yêu cầu anh bất cứ điều gì tương tự như thế. Thay vào đó, tôi tự lấy làm hài lòng với chuyện được nhìn thấy anh cười, và tôi sẽ mỉm cười lại. Tôi cho rằng hạnh phúc của mình chính là được ôm anh, được biết anh vẫn bình yên. Đã có một thời, với tôi, đó là tất cả.


Anh đến với tôi trong những ngày mưa giăng mù lối, rồi ra đi vội vàng như một cơn gió thoáng qua. Những lúc như thế, tôi chỉ biết hôn anh, chúc anh bình yên, và nhìn anh chạy đi nhanh trong mưa.


Tôi không thể yêu anh theo cách của một cô gái 18 tuổi thông thường được. Bởi vì anh là một quân nhân. Vì anh, tôi đã học cách tiếp nhận, học cách khoan dung độ lượng, học cách tự hài lòng với những gì mình đang có, mà không dám đòi hỏi thêm. Và vì anh, tôi còn học cả cách đợi chờ.

Tất cả chỉ vì tôi yêu anh.

Và, yêu anh cũng có nghĩa là phải yêu mưa. Vì chính những cơn mưa ấy đã mang anh về bên tôi.

Mùa mưa thứ hai, tôi hay nằm dài trên chiếc tràng kỉ đặt ngay cạnh cửa sổ, nhìn mưa, và mong chờ anh đến.



....



Mùa mưa thứ ba.


Vẫn mưa, vẫn không ngừng rơi vô tình bên ngoài, vẫn lạnh lẽo, vẫn vô tình, vẫn mong chờ.


Ba năm. Tôi nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn để đợi. Tôi nghĩ mình đã đủ vị tha để thấu hiểu cho hoàn cảnh công việc của anh. Tôi nghĩ là mình đã trưởng thành.

Thật không? Tôi đã trưởng thành rồi sao? Ngắm nhìn mình trong gương, tôi đúng là có cao lớn, có nở nang hơn hồi xưa rất nhiều. Tôi đứng đó, với chiếc bóng đang nhìn vào chính tôi. Tôi khẽ mỉm cười. Tôi vẫn vậy : Xinh đẹp và quyến rũ. Nhìn kĩ lại đi! Sao nụ cười kia có chút gượng gạo? Và, trên gương mặt yêu kiều kia, nét buồn thoáng hiện ra.

Tôi? Buồn sao?

- Nè, mình phục Hằng Thiệt nha! Bạn trai hờ hững như vầy mà cũng còn đủ sức trụ tới năm thứ ba. Nếu là mình thì mình đã cho rơi lâu rồi. Tụi mình còn trẻ, quen bạn trai là để được làm nũng, được cưng chiều mà. Tội chi phải bó buộc bản thân mình vô một con người lạnh ngắt như vầy?

Khuấy ly nước Táo lên, tôi nhẹ nhàng mỉm cười :

- Uh, thì mình cũng biết vậy. Nhưng được cái là anh ấy yêu mình thật lòng. Chỉ cần như vậy là đủ.

Tiếng mấy cô bạn ngồi cùng bàn suýt soa :

- Wa...bạn thiệt là cao thượng. Tụi mình coi ra còn trẻ con rất nhiều, so với bạn đó!

Tôi chỉ cười, không nói thêm gì.

Tôi? Cao thượng? Thật không?

Các bạn ấy nói đúng. Sao tôi lại phải mong ngóng từng ngày, và chờ đợi mỏi mòn, chỉ mong được nhìn thấy anh trong những cơn mưa? Anh đến, rồi lại đi, chưa kịp trao cho tôi một nụ hôn ấm nồng nào cả. Tôi bắt đầu tự đặt nghi vấn cho mình. Anh có bao giờ yêu tôi nhiều như là tôi đã yêu anh hay không? Anh có bao giờ đợi tôi như tôi đã đợi anh trong suốt ba năm qua hay không? Anh có bao giờ...

Những tiếng nói cười chung quanh tôi đều bị lãng đi, khi tôi nghĩ đến những vấn đề này. Lần đầu tiên, tôi biết nước Táo có thể làm cho cổ họng mình nghẹn đắng, và sống mũi mình thì cay nồng. Ai bảo nước Táo là ngọt hoàn toàn nhỉ?

Chuyện đời từ muôn thuở, tiếng mưa có vui bao giờ. Tôi biết. Tôi biết tiếng mưa chỉ làm cho lòng tôi thêm u sầu. Vậy thì tại sao? Sao tôi còn phải yêu mưa? Sao tôi lại phải tự ép bản thân mình làm những điều không muốn? Vì sao?

Vì anh...tất cả đều là vì anh.

Nhưng mà...tôi có bao giờ thật sự vui vì yêu anh hay chưa?


Mưa.


Rơi thưa dần, thưa dần, rồi trở mình thành một cơn mưa bụi, lất phất bay trong một chiều lộng gió. Ngày hôm đó, anh đã ghé thăm tôi.

- Ở bên em hôm nay đi, được không anh?

Anh thoáng ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt như cầu khẩn của tôi. Song, anh lắc đầu :

- Không! Anh xin lỗi. Nhưng tí nữa anh còn có một nhiệm vụ quan trọng phải làm.

Trái tim tôi gần như bật khóc. Tại sao? Sao anh không thể bỏ qua hết tất cả để ở bên tôi dù chỉ một ngày thôi? Như thế là quá khó khăn đối với anh sao?

- Em xin anh...hãy vì em...hôm nay thôi, được không?

Nhưng anh vẫn một mực khướt từ :

- Anh bận mà. Bữa nay em sao vậy? Tự nhiên đòi hỏi lung tung. Bình thường em có như thế đâu.

Tôi ôm anh vào lòng.

- Ở lại với em, chỉ hôm nay thôi, anh nhé!

Nhưng anh lại lạnh lùng đẩy tôi ra :

- Không được! Anh phải đi.

Anh phải đi.

Phải đi.

Phải đi.

Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần rồi. Và tôi cảm thấy chán ghét nó kinh khủng. Vì sao chứ? Tôi là gì đối với anh?

- Nếu yêu em, hãy ở lại bên em hôm nay. Còn không, anh cứ đi. Và, hai chúng ta sẽ chấm dứt tại đây.

Tiếng sấm rền vang bên ngoài kia. Mưa bắt đầu nặng hạt. Anh đứng đó, nhìn tôi trong ngỡ ngàng.

Anh yêu em mà, phải không? Vậy thì hãy ở lại bên em, nhé!

Anh quay lưng, và bước đi. Trái tim tôi tan vỡ như thủy tinh vụn. Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ? Anh không phải rất yêu em sao? Nhưng anh, ngay bây giờ, đang quay lưng lại với em. Anh chạy nhanh ra ngoài, lao mình vào những giọt mưa lạnh cắt da. Tôi khụy xuống, khóc cùng với tiếng mưa.


Chúng tôi chia tay nhau trong một chiều mưa rơi giăng lối.



....




Ba mùa mưa, chuyện tình yêu của chúng tôi nhạt dần theo màu xám của màn mưa, và cuối cùng là vỡ tan theo những giọt mưa rơi xuống đất.

Anh yêu tôi, anh không yêu tôi.

Anh yêu tôi, vậy sao anh lại bỏ đi trong chiều mưa hôm ấy?

Anh không yêu tôi, thế sao còn siết chặt tôi trong vòng tay ấm của mình?

Tôi yêu anh, tôi không yêu anh.

Tôi yêu anh, tôi đã chờ anh trong suốt những ngày mưa không dứt.

Tôi không yêu anh, tôi bảo anh hãy rời xa tôi.

Kết luận, hai chúng tôi có yêu nhau hay không?



....




- Em thật sự muốn theo chị đi du học sao?

Tôi gật đầu, cố gắng nở một nụ cười để trấn an chị. Chị tần ngần nhìn tôi, rồi buông một tiếng thở dài :

- Thôi được! Vậy em nói chuyện với anh ấy lâu một chút đi. Vì sau khi rời khỏi đây rồi, hai người sẽ không gặp nhau khá lâu đó.

Xong, chị quay lưng bỏ đi, nhường lại không gian riêng tư cho tôi và anh. Trước mặt tôi, anh vẫn cười thật tươi như ngày đầu, lúc hai chúng tôi mới quen nhau. Tôi nhìn anh, uất nghẹn không nói nên lời. Mưa lất phất bay, phớt qua đôi môi mềm đã nhiễm lạnh vì thiếu hơi anh. Nước mắt tôi rơi, hòa cùng những giọt mưa, nóng hổi. Mưa là nước mắt. Tôi đã khóc thật nhiều ngày anh xa tôi, và bây giờ, tôi cũng khóc thật nhiều vì tôi phải xa anh.

- Anh à, em đã luôn luôn tự hỏi, vì sao chúng ta lại không thể yêu như những gặp đôi bình thường khác? Vì sao em cứ mãi chờ, và anh cứ mãi bước đi? Vì sao anh không ở lại bên em chiều mưa hôm ấy? Vì sao vậy?

Nuốt những giọt mưa lạnh giá làm trái tim mình nhói đau, tôi nói tiếp :

- Vì anh, em bắt đầu yêu mưa. Vì anh, em bắt đầu biết mong nhớ da diết một bóng hình trong từng đêm mưa. Và cũng vì anh, em đã khóc rất nhiều. Chuyện tình yêu của chúng ta bắt đầu khi trời mưa, và cũng kết thúc trong mưa. Anh à, nếu không có những cơn mưa thì sao? Liệu tình yêu của mình sẽ khác đi nhiều không?

Người tôi run lên theo từng cơn gió đi qua. Anh đã không còn ôm tôi vào lòng mỗi khi mưa lạnh nữa. Giữa hai chúng tôi đã hết thật rồi.

- Từ giờ trở đi, em sẽ không đến thăm anh thường xuyên nữa đâu. Em quyết định đi xa một chuyến. Em muốn tìm quên những kí ức về anh, về mưa, về tình yêu của hai chúng ta. Anh đừng lo! Em sẽ biết cách tự chăm sóc cho mình mà. Em không còn là trẻ con nữa. Em sẽ tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Em hứa sẽ không để cho những hệ lụy ái tình trong quá khứ ngăn cản bước chân mình đâu.

Tôi đưa tay chạm vào anh. Lạnh ngắt.

- Em phải đi đây. Nhưng em sẽ nhớ anh nhiều lắm.

Tôi tiến lại gần, dịu dàng đặt môi lên hôn anh lần cuối :

- Em yêu anh.

Xong, tôi gục đầu khóc trên bia mộ của anh. Ngày hôm ấy, sau khi chia tay với tôi, anh đã mất trong nhiệm vụ truy bắt tội phạm. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ ra đi, và mãi mãi không trở lại. Đó có phải là lỗi của tôi hay không? Nếu tôi không bướng bỉnh, nếu tôi không yêu cầu đòi hỏi quá mức, và nếu tôi chịu để anh ôm vào lòng, hôn từ biệt và chúc anh may mắn, thì có lẽ...Vâng! Có lẽ, anh đã không chết.

Anh chưa bao giờ giận tôi. Chắc vậy. Vì di ảnh anh trước mặt tôi vẫn luôn cười hiền hòa. Anh là thế. Luôn yêu thương tôi một cách sâu sắc và thầm kín.

Mưa vẫn rơi. Mưa át tiếng khóc nức nở của tôi, và che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không phải đợi anh trong mưa nữa. Vì tôi biết, anh sẽ mãi không quay trở về.

Giả sử. Giả sử hai chúng tôi không quen nhau vào một ngày mưa, không chia tay nhau trong mưa, thì anh có còn bên tôi hay không?



Em mơ một ngày trời không mưa, để người đừng xa em.

gooddythin_nd1996
01-07-2009, 12:20 PM
Bóc tem :D. Liệu 2 người này có tiếp tục yêu nhau được ko nhỉ :D. Cuộc thi này hay đấy chứ :hihi:

sakuno
01-07-2009, 03:04 PM
Ya! update xong oneshort của mình rồi. Mong những người đọc hãy giúp tôi nhận xét coi còn thiếu chỗ nào, đặng mà tôi còn bổ sung. sis tocduoiga đã có nói, chúng tôi không được nhận lời bình từ phía ban giám khảo, nhưng vẫn cứ dzô tư nhận lời bình từ những người xem mờ ^^

-‘๑’-Poly ốc♥ღ♥
01-07-2009, 05:44 PM
lâu lâu đọc oneshort cũng hay nhỉ, ngắn , dễ đọc dễ hiểu :D:D:D tuyệt lắm sakuno

Ozhi
01-07-2009, 05:54 PM
- Mình cùng xóm với nhau. Nhà tôi ở căn nhà cô bé mấy căn bên phía tay phải.



Tôi đọc mãi mà vẫn không hiểu câu này! Đây chắc là một lỗi type nhỉ!

Vẫn còn một lỗi type nữa như tôi không nhớ nó nằm ở đâu! Thôi thì tg tự kiếm đi vậy!

Nếu thật lòng nhận xét về fic này của Sukuno thì tôi cảm thấy có đôi chút gì đó gượng ép! (chỉ là nx cá nhân thôi đấy nhé! ^^)

Vẫn biết là một chuyện tình buồn nhưng khi đọc tôi có cảm giác rất hờ hững! (chính tôi còn không hiểu làm sao như vậy!) Không phải là tôi quá khắt khe mà fic nó thật sự chưa gây được xúc cảm nhiều cho tôi. Có thể rằng hình ảnh mưa đưa vào hơi gượng ép! Tôi có cảm giác như nhất thiết phải là mưa kiểu đó, cái cách chờ đợi đó mới được vây!

Về diễn đạt và câu văn thì không cần nói đến. Rất suôn! Mà tôi nghĩ nếu mà mềm hơn một tí sẽ gây thêm được một tí cảm giác chăng!

Không phải là không có cái hay của nó. Sự chờ đợi không được đền đáp và một cái kết thúc chưa hẳn là kết thúc. Nếu đọc tới cuối truyện tôi nghĩ ng` đọc chắc sẽ vẫn hi vọng cho một cái gì khác hơn là cái kết như vậy! Ngay cả tôi cũng thế!

Uhm...chắc là chỉ bây nhiêu đó thôi! Thật ra là tôi ko có gì để phải rep thêm nữa! MỚi đọc có một lần có thể là tôi chưa thấm hết! Để khi đọc lần thứ hai, có thể tôi sẽ bổ sung nếu mà có thêm cái cảm giác thú vị nào đó!

(Tôi không quá khó tính mà!) *cười*




(Lâu rồi mình mới rep một bài dài vậy! Haiz za...*thở dài*)

Thân
Ozhi~

Giun Đất
01-07-2009, 06:17 PM
À, chắc là vì thấy con mèo trên avatar của bạn Sakuno quá dễ thương nên Giun Đất đành "giúp bạn trưởng thành", theo như lời tocduoiga nói.
Tớ rất ghét rằng, một khi đã nhận xét ai đó trong bất cứ lãnh vực gì, tớ đều phải chịu sức ép bởi việc "hoàn hảo hóa" bản thân. Nhận xét luôn là việc của những người hiểu và nhiều kinh nghiệm hơn người khác. Về khoản đó, Giun Đất còn thua bạn rất xa nên có điều gì không phải, mong bạn góp ý.

Có cảm giác bạn lạm dụng Mưa quá nhiều trong đoạn truyện ngắn kia, làm người đọc dễ chán nản và cảm thấy "ngộp". Có thể hiểu đây là chủ ý của bạn, mượn mưa thay cho đoạn tả tình yêu, mượn sự yêu mưa của cô gái như tấm lòng của cô với chàng cảnh sát đặc nhiệm. Bạn có đi qua sự thay đổi về cách nhìn của Mưa, thậm chí cả giọng văn. Nhưng, quả thật, bạn tả Mưa quá nhiều rồi, vì tớ chẳng thấy luyến tiếc hay vương vấn chút gì về hình ảnh mưa, hay về mối tình kia.

Tớ khâm phục sự trưởng thành trong việc viết của bạn. Tuy nhiên, cách hành văn còn chưa được tự nhiên, hơi bị gò bó. Tớ đoán là bạn chưa luyện tập viết nhiều qua những "tôi" với tính cách khác nhau, nên ngòi viết chưa "đâm đúng chỗ". Tớ để ý bạn dùng rất nhiều câu hỏi trong hầu hết các truyện. Không tốt cũng chẳng xấu, tự nhiên tớ muốn thấy một phép viết mới. Ví dụ như so sánh hay ẩn dụ chẳng hạn.

Tớ tìm thấy một vài lỗi dùng sai từ trong bài của bạn. Bên dưới, tớ chỉ trích một chỗ nhỏ. Hy vọng bạn không chê nếu tớ bỏ qua những chỗ khác, vì mắt tớ quá kém @_@


Tôi không phải đang quá tự ti về bản thân mình,...

Tự ti là thiếu tự tin. Tớ đoán ý của bạn là tự tin chứ không phải tự ti.


----

3g sáng rồi. Trời nực quá, không tài nào chợp mắt nổi. @_@ Chào Sakuno, chúc bạn may mắn trong cuộc thi ^^

anh_trang
01-07-2009, 07:49 PM
[QUOTE=sakuno;4517828]
DAY WITHOUT RAIN



Vậy là, tôi không không thèm nhướng mắt vào khung của sổ bằng gỗ sơn màu xanh lá đó nữa. Dù gì thì tôi cũng có nghe được gì ngoài tiếng mưa đâu.
Thêm 1 lỗi chính tả nữa sakuno ơi.

Từ trước giờ rất thích giọng văn của sakuno. Nhưng đọc one short này thấy nó đúng là có chút gượng ép, mặc dù văn của sakuno ko lẫn vào đâu được. Lúc bạn diễn tả cô gái chờ người yêu trong những chiều mưa, khi đọc cảm giác như gấp gáp chứ ko phải là kiên nhẫn chờ người yêu như cách cô gái nghĩ. Không biết mình cảm giác vậy đúng ko hay là do chưa cảm hết được truyện.
Hehe, mà đọc truyện này xong tự nhiên nhớ đến ngày 27 tháng 7 sắp tới.
Chúc 2 thí sinh nhiều điều may mắn và ngày càng trưởng thành hơn trong cách viết để đọc giả có nhiều tác phẩm hay để đọc. tanghoatanghoatanghoa

tocduoiga
02-07-2009, 12:29 AM
Hưm, em bắt đầu chịu viết nghiêm túc rồi đó. Tin tốt! Đã có rất nhiều người viết nhận xét cho oneshort của em, cho nên, hãy cứ mà từ từ sửa đổi, và cố lên! Đọc fic của em mà cứ phải che dù suốt nhỉ?

Okie, công nhận Day Without Rain là fic dự thi của em. Em còn có quyền sửa chữa nó từ đây cho đến hết ngày 28/8. Chúc em may mắn.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

chika
02-07-2009, 01:25 AM
Tớ mới tham gia forum thôi, và viết thì cực kỳ kém
Nhưng vì đã ghé thăm topic nên cũng muốn để lại 1 comment:D
Không biết tác giả bao tuổi, nhưng xin phép xưng hô tớ - bạn (cho nó thân thiện:-")
Không giỏi nhận xét nhưng cũng xin góp ý với bạn một chút ^^




tôi nghe tiếng mưa trông lúc nào ngừng trút xuống nóc nhà mình

Tớ nghĩ đây là một lỗi type, có lẽ phải là: tôi nghe tiếng mưa không lúc nào ngừng trút xuống nóc nhà mình:-?

Và trong bài cũng còn một số lỗi nữa, ví dụ:


sương gió phong trần cìn vương lại

Còn nữa nhưng tớ chưa rõ lắm cách quote bài, sorry:(


Nói thật tớ thấy fic này khá hay, cốt truyện ổn, miêu tả cũng được. fic buồn, nhẹ nhàng và có cái gì đó lôi cuốn người đọc.
Nhưng tớ thấy giọng văn của bạn... nói sao nhỉ... hơi lạnh chăng???
1 câu chuyện buồn, nhưng đọc xong tớ lại chỉ thấy như là một cơn mưa thoáng qua, không đọng lại được nhiều cảm xúc. Bạn viết theo cảm xúc của "tôi", "tôi" nói "tôi" yêu anh nhiều, "tôi" nói "tôi" hối hận vì sự ra đi của anh, cùng những đợi chờ nhớ mong... nhưng sao tớ cứ thấy những cảm xúc đó... lành lạnh, không hề giống như cố ấy đang yêu, nghe như một người ngoài cuộc đang kể lại chuyện của bạn mình hơn...

Anyway, dù sao thì đây cũng là một one-short hay ^____^

nh0c_vip
02-07-2009, 02:42 AM
đọc xong hok hỉu j` hết ~~~~~~~~> miễn bình luân.
lúc nào t sẽ đọc kĩ hơn nhưng chắc hok dám nói j` nhìu vì lion là kon pé học cùng từ hồi TH

hotaru_216
02-07-2009, 03:38 AM
Đây là một câu chuyện buồn, nhưng hình như nỗi buồn ấy vẫn chưa thật thấm thía và sâu sắc để người đọc, à không, cứ xem như chỉ riêng Hotaru rung động. Không hẳn là do cách diễn đạt của Sakuno không hay, có lẽ chăng là do tình cảm trong câu chuyện cũng bị mưa xoá nhoà đi một phần rồi chăng ? ^___^

Hay là nên chờ một ngày mưa và đọc lại câu chuyện này thêm một lần nữa nhỉ ?

Uhm, dù sao thì Hotaru cũng ủng hộ Sakuno, cố lên nhé. Hotaru nghĩ câu chuyện này vẫn có cái hay của riêng nó, chỉ là………nó chưa hoàn toàn được bộc lộ thôi.

Hì, đây chỉ là một vài nhận xét mang tính chủ quan từ Hotaru, hy vọng sẽ giúp ích một chút cho câu chuyện của Sakuno.

Chúc Sakuno một ngày tốt lành!

sakuno
02-07-2009, 07:49 AM
Cám ơn tất cả mọi người đã giúp sakuno chỉ ra lỗi sai. Hôm nay sakuno quay lại để chính sửa phần typing, nhưng sẽ vẫn không thay đổi nội dung của fic này.

sakuno thấy vui vì tất cả mọi người đều cảm nhận được sự gượng gạo trong chuyện tình yêu của cô gái và chàng trai. Bởi vì nó vốn phải như thế. Ngay từ đầu, cô gái đã luôn tự ép bản thân mình phải thay đổi, mà chưa bào giờ dừng lại tự hỏi xem mình có vui vì yêu chàng trai ấy hay không.

sakuno đã rất cố gắng xây dựng hình tượng cô gái trưởng thành trong 3 mùa mưa. Và cảm xúc của cô gái thay đổi dần về mưa. Đoạn cuối, sakuno dồn hết toàn bộ cảm xúc vào đó, hy vọng khiến cho người đọc thấy chút gì đó xót ra. Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện này đều dày đặc một màn mưa, cho nên những hình ảnh trong đó sẽ có đôi chỗ phủ một màu xám của mưa.

Giun Đất
02-07-2009, 09:01 AM
Cám ơn tất cả mọi người đã giúp sakuno chỉ ra lỗi sai. Hôm nay sakuno quay lại để chính sửa phần typing, nhưng sẽ vẫn không thay đổi nội dung của fic này.

sakuno thấy vui vì tất cả mọi người đều cảm nhận được sự gượng gạo trong chuyện tình yêu của cô gái và chàng trai. Bởi vì nó vốn phải như thế. Ngay từ đầu, cô gái đã luôn tự ép bản thân mình phải thay đổi, mà chưa bào giờ dừng lại tự hỏi xem mình có vui vì yêu chàng trai ấy hay không.

sakuno đã rất cố gắng xây dựng hình tượng cô gái trưởng thành trong 3 mùa mưa. Và cảm xúc của cô gái thay đổi dần về mưa. Đoạn cuối, sakuno dồn hết toàn bộ cảm xúc vào đó, hy vọng khiến cho người đọc thấy chút gì đó xót ra. Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện này đều dày đặc một màn mưa, cho nên những hình ảnh trong đó sẽ có đôi chỗ phủ một màu xám của mưa.

Có cách khác để diễn tả sự gượng ép của cô gái kia mà ko cần phải làm mọi người cảm thấy văn phong gượng ép, nói cách khác là...dở.
Chẳng phải, điều quan trọng là cho người đọc hiểu, bài học cuộc sống mà cô gái kia đã thu nhặt được? Nếu bạn chăm chút cho phần câu cú gò bó thì làm lạc hướng người đọc nhiều hơn đó.

Bài comment của bạn làm tớ hơi rối. Thật ra, mục đích của câu chuyện hướng về điều gì? Màn mưa của bạn hình như xóa nhòa điều quan trọng đó rồi kìa!

Dù sao cũng tùy bạn cả ^^
Con người không bao giờ học lấy kinh nghiệm của người khác, trước khi mình cùng trải nghiệm điều đó.

Ozhi
02-07-2009, 09:27 AM
Cám ơn tất cả mọi người đã giúp sakuno chỉ ra lỗi sai. Hôm nay sakuno quay lại để chính sửa phần typing, nhưng sẽ vẫn không thay đổi nội dung của fic này.

sakuno thấy vui vì tất cả mọi người đều cảm nhận được sự gượng gạo trong chuyện tình yêu của cô gái và chàng trai. Bởi vì nó vốn phải như thế. Ngay từ đầu, cô gái đã luôn tự ép bản thân mình phải thay đổi, mà chưa bào giờ dừng lại tự hỏi xem mình có vui vì yêu chàng trai ấy hay không.

sakuno đã rất cố gắng xây dựng hình tượng cô gái trưởng thành trong 3 mùa mưa. Và cảm xúc của cô gái thay đổi dần về mưa. Đoạn cuối, sakuno dồn hết toàn bộ cảm xúc vào đó, hy vọng khiến cho người đọc thấy chút gì đó xót ra. Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện này đều dày đặc một màn mưa, cho nên những hình ảnh trong đó sẽ có đôi chỗ phủ một màu xám của mưa.

Chà! Cũng phải cám ơn bạn!

Chắc chắn là bạn không nên sửa nội dung rồi! Đó là điều cấm kị với một fic đã được trình làng! (Đó là tôi nghĩ vậy!) Thật ra sự gượng gạo không phải là nó như thế và đã như thế mà là fic này có lẽ đã được viết quá vội và post quá vội trước khi tg điều chỉnh cho nó hoàn mĩ hơn!

Như "con Giun" đã nói! *cười* có nhiều cách để diễn tả sự gượng gạo trong một mối quan hệ, nhưng không nhất thiết phải làm cho fic của mình trở nên gượng ép! (gượng ép!) Thật sự là một cô gái trưởng thành trong cuộc sống khi mà nói ra một điều rất là vu vơ nhỉ! Có phải là vu vơ không?

Cuối cùng là cũng vì một màn mưa màu xám mà cả câu chuyện bị che mờ đi! Nhưng màn mưa màu xám có lẽ cũng đã mang lại một tí cảm xúc cho fic. Tôi nghĩ cái đó bạn đã thành công!


Tôi đã đọc lại lần thứ 2 và những gì bên trên là tất cả những gì tôi cần và đã nói! Vậy thôi! Tôi sẽ không nx nữa nhưng sẽ đứng ngoài để xem những ai sẽ nx nữa và bạn sẽ xử lí nó như thế nào? *cười*


Chúc bạn thành công nhé!

(tôi chuồn đây! >"<)



Thân
Ozhi~

tanghoa

fanmg
03-07-2009, 02:16 AM
hic,mất bao công sức đánh cái rep cả một trang mà ấn nhầm phát đi tong hết cả roài :((:oh:
thui vậy,nhớ dc tí nào đánh lại tí ấy vậy +________+

--------------------

nghe Lion kêu réo mãi về truyện này của sajuno nên thực sự rất tò mò,nhưng khi đọc rùi thì mình thấy.........bình thường.....có hơi thất vọng một chút (_ _") tại đọc cái Dare to play của sakuno rùi nên cũng rất thích lối viết mạch lạc,tình tiết rõ ràng của ban.......về truyện này thì.....

mình thấy bạn quá lạm dụng mưa để dẫn dắt câu chuyện, biết là bạn muốn dùng mưa để làm điểm nhấn nhưng sự xuất hiện triền miên của mưa làm mình thấy chính MƯA ở dey đã dìm chết TÂM TRẠNG và CẢM XÚC của cô gái,thứ mà đáng lẽ ra phải nổi bật nhất

thứ hai,mình tiếc cho truyện này vì là truyện viết về một chuyện tình buồn mà mình chẳng thấy dc tình yêu của 2 nhân vật đâu cả,có chăng chỉ là những cảm xúc dc tả thoáng qua và sự gượng ép ,gò bó bản thân để bám lấy tinh yêu của cô gái.Phần tình yêu nếu sakuno diễn tả hay và nhấn mạnh hơn thì truyện có lẽ đã có những điểm ấn tượng nhất định ,nhưng bạn dã chỉ lướt qua nên cái kết ( phần theo mình là ssaau sắc nhất ) trở nên....nản và nhạt hơn bao giờ hết ,làm mất hết cả cảm xúc phần trên của truyện



Tuy nhiên, truyện vẫn có những cái hay,như những suy nghĩ và cách miêu tả cảm nhận về mưa của cô gái ở đoạn đầu ,rất nhẹ nhàng, buồn và gợi cảm xúc....



Mong rằng sẽ đọc dc nhiều truyện hay hơn của sakuno



--------------

To Lion : Liệu liệu mà viết dey bà nhá ,nhanh lên ><

tocduoiga
04-07-2009, 12:53 PM
Xin chào, tôi quay lại đây để kiểm tra, tiện, thông báo với mọi người là sakuno sẽ không xuất hiện trên này một thời gian. Con bé cần thời gian để suy nghĩ lại tất cả những gì tôi nói với nó.

Rồi, chúc tất cả một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

mưa_buồn
19-07-2009, 07:40 PM
Đáng lí ra thì giám khảo không được phép cm phải không ạ? nhưng Mưa nghĩ là Mưa không sai trong trường hợp này vì cm này không dành cho câu chuyện dự thi của sakuno mà là một vài điều Mưa gửi đến ss Nguyệt Thiên cơ.

Về vấn đề như cm đầu tiên ấy ạ , bạn kia đã thắc mắc về "oneshort" và "one-shot"

Theo nhiều người nghĩ thì hai từ này như nhau , và Mưa cũng thấy nó được sử dụng rất nhiều.

Nếu xét ra thì từ one-shot mới là từ đúng đấy ạ , theo từ điển mà Mưa tra nghĩa thì "oneshort" không có nghĩa gì cả , nói trắng ra là nó không hề có mặt trong từ điển. Nhưng "one-shot" thì có nghĩa là "một lần duy nhất" , nói cách khác , khi dùng cho việc post truyện thì phải hiểu là "câu chuyện chỉ có một-chap-duy-nhất" , cũng có nghĩa đấy là truyện ngắn.

Đó là ý kiến của Mưa , hi vọng không làm phật ý sis.

p/s : xin lỗi tất cả , vì lẽ ra Mưa phải đặt chân vào topic này sớm hơn nhưng thú thật là Mưa chẳng vào box Tác giả là tôi làm gì nên không thấy topic. Một sự chậm trễ với lí do không chính đáng là đây....:rain:....

muathutim
20-07-2009, 07:43 AM
Giờ mình mới thấy 1 topic thú vị như vầy :hihi:
Vào bon chen xem , nhưng mà chưa thấy bạn còn lại nhỉ :cr:

tienu
21-07-2009, 03:39 PM
Đáng lí ra thì giám khảo không được phép cm phải không ạ? nhưng Mưa nghĩ là Mưa không sai trong trường hợp này vì cm này không dành cho câu chuyện dự thi của sakuno mà là một vài điều Mưa gửi đến ss Nguyệt Thiên cơ.

Về vấn đề như cm đầu tiên ấy ạ , bạn kia đã thắc mắc về "oneshort" và "one-shot"

Theo nhiều người nghĩ thì hai từ này như nhau , và Mưa cũng thấy nó được sử dụng rất nhiều.

Nếu xét ra thì từ one-shot mới là từ đúng đấy ạ , theo từ điển mà Mưa tra nghĩa thì "oneshort" không có nghĩa gì cả , nói trắng ra là nó không hề có mặt trong từ điển. Nhưng "one-shot" thì có nghĩa là "một lần duy nhất" , nói cách khác , khi dùng cho việc post truyện thì phải hiểu là "câu chuyện chỉ có một-chap-duy-nhất" , cũng có nghĩa đấy là truyện ngắn.

Đó là ý kiến của Mưa , hi vọng không làm phật ý sis.

p/s : xin lỗi tất cả , vì lẽ ra Mưa phải đặt chân vào topic này sớm hơn nhưng thú thật là Mưa chẳng vào box Tác giả là tôi làm gì nên không thấy topic. Một sự chậm trễ với lí do không chính đáng là đây....:rain:....


À, mưa nè, có thể hiểu sự khác biệt giữa oneshot và one-short như sau:
- Oneshot: gồm one (một) và shot (cú bắn) -> Một lần duy nhất. Chỉ những truyện có giới hạn một lần post duy nhất.
- One-short (dấu gạch nối không quan trọng -_-''): Gồm one và short (đoạn ngắn). Đây có thể là một đoạn trích từ trong một truyện dài, nhưng có ý nghĩa hay và đủ để hiểu. Short, nếu là danh từ, thì không có lớp nghĩa nào ám chỉ "một đoạn ngắn" nhưng ngôn ngữ lúc nào chẳng muôn hình vạn trạng :sr:


Đây là cuộc thi viết Oneshort, nghĩa là truyện ngắn. Mỗi người sẽ viết một đoạn truyện ngắn, không phải là một fic dàu với nhiều chương và nhiều đoạn. Như bạn nói, hai người họ có lẽ sẽ chơi rất vui


-------> Giải thích như vậy có đúng ý ss chứ? :D Em chỉ suy luận chủ quan và có tra từ điển.


------> Tuy nhiên, vì ss tocduoiga có đề cập đến việc "viết sai chính tả do type quá nhanh" <<<<< Hoang mang, bối rối, không biết si nghĩ sao :sr: Trong trường hợp này, tienu đồng ý với Mưa Buồn là ss nhầm ^^!

mưa_buồn
21-07-2009, 09:16 PM
[B]Đọc cm của Tiên mà rối thêm một nùi...:so_funny:

thiệt ra thì Mưa không phải phản bác về việc dùng oneshot hay oneshort mà chỉ là muốn nói với ss Nguyệt Thiên là từ ấy không phải "viết sai chính tả do type quá nhanh"

ss nhầm ở chỗ ấy đấy ạ, thiệt tình là khi đọc mấy chữ đó Mưa shock thật, vì Mưa cũng dùng chữ oneshot mà , bị ghép vào tội "viết sai chính tả do type quá nhanh", đối với người viết truyện thì đó là không chấp nhận được :so_funny:[/B

Devil Doll
22-07-2009, 12:14 AM
Chào chị Sakuno và tất cả mọi người, e đã quên mất cái pass cũ nên không thể đăng nhâp. Bình thường thì cũng mặc kệ....nhưng thấy cái contest quá ư là thú vị…nên không thể bỏ qua….và phần cũng mún bik đc cái mục đích.Thui e vào vấn đề chính lun nhỉ…

Có lẽ mình khác với mọi người, e rất ấn tượng với đoạn mở đầu về mưa và rất thích (có lẽ vì mình có kỉ niệm với mưa chăng…)….nhưng mà mưa đã làm mờ đi tình cảm của cô gái mất rùi….e chỉ mún tìm hiểu xem là ss Sakuno định chọn Mưa…hay là con người của cô gái làm chủ đề chính thôi…mọi người có vẻ như chưa cảm nhận đc hết tình cảm,nỗi đau của cô gái đâu nhỉ

E đã đọc Love game của chị (hình như đang bị bỏ dở hay sao ấy)…2 câu chuyện này khác nhau hoàn toàn…nhưng vẫn thấy cái tôi của tác giả trong ấy…e rất thích điều này…đặc biệt là đều có diễn biến nhanh(đúng gu mình nhưng không biết mọi người thì sao)

Dù sao ss cũng đã cố gắng và làm rất tốt rùi

Chúc chị may mắn,thắng cuộc thi này ^^

P/S:điều cuối cùng e mong mún là ai đó sẽ tiết lộ về mục-đích-thật-sự của cuộc thi này!

Chúc mọi người luôn vui.

lion_108
22-07-2009, 03:40 AM
haizzzzzzzz, chào mọi người, xin lỗi mọi người vì bây h mới xuất hiên --___--!

À, và người thi với sakuno là tớ, lion chứ ko phải fanmg đâu (có rất nhiều người nhầm lẫn về chuyện này ^^)

Fic của sakuno đã đc post rồi và nhận đc rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, còn fic của tớ sẽ đc post vào một ngày ko xa (trước khi cuộc thi kết thúc ^^), hi vọng đc mọi người chém thẳng tay


P/S:điều cuối cùng e mong mún là ai đó sẽ tiết lộ về mục-đích-thật-sự của cuộc thi này!

Có lẽ sẽ làm bạn và một số người khác thất vọng nhưng mục đích cuộc thi này sẽ ko đc tiết lộ đâu ^^
Hãy cứ nghĩ mục đích của nó thật là trong sáng, chỉ là một cuộc thi giao lưu học hỏi thôi nhé ^^

PS: Hi vọng ko bị mod cho là spam ^^

muathutim
22-07-2009, 05:17 AM
Fic của sakuno đã đc post rồi và nhận đc rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, còn fic của tớ sẽ đc post vào một ngày ko xa (trước khi cuộc thi kết thúc ^^), hi vọng đc mọi người chém thẳng tay

bạn nên post sớm , như vậy mọi người có thể góp ý để bạn hoàn thiện tác phẩm hơn :D

Cà Rem
22-07-2009, 08:34 AM
Xin chào, tôi quay lại đây để kiểm tra, tiện, thông báo với mọi người là sakuno sẽ không xuất hiện trên này một thời gian. Con bé cần thời gian để suy nghĩ lại tất cả những gì tôi nói với nó.

Rồi, chúc tất cả một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

Em nghĩ nếu sakuno đã chấp nhận tham gia cuộc thi thì nếu ko xuất hiện vì 1 lý do nào đó cũng nên lên nói trực tiếp với mọi người. Dù sao, nếu đã tham gia thì nên nghiêm túc. Cái đó là suy nghĩ của riêng em thôi. Hy vọng sẽ được coi 1 trận đấu gay cấn. :dien:

lu_hehe
22-07-2009, 09:36 AM
Nghe cứ như thể bạn lion đang xin sis Tdg 1 chân làm đệ tử... và dùng cuộc thi này để chứng minh thực lực vậy... đấy là tớ đoán mò. Và tớ đã nói đúng về việc bạn là nữ, nhỉ?

Tớ đọc fic của sakuno từ mấy ngày trước, nhưng giờ mới bắt đầu động não đây. Nói trước là tớ vốn dở văn nên đây chỉ là mấy cảm nhận lung tung mang tính chủ quan mà thôi.

- bạn miêu tả mưa rất đẹp

- mẫu tính cách nv chính lại thuộc vào loại tớ... ko thích lắm, nên cũng chả nhận xét phần này

- khúc đầu hơi dài, miêu tả quá kỹ lưỡng về cuộc gặp mặt giữa hai ng và những cảm nhận của cô gái lúc ấy. tớ biết là lần đầu tiên gặp mặt thì hẳn là ấn tượng khó quên, nhưng phần đó dài quá mà cái phần tâm tư của cô gái trong lúc đang quen chàng trai thì... mờ nhạt và hơi ngắn, chưa để lại cảm xúc j cho tớ. -> hơi thiếu cân bằng

- theo tớ hiểu, cô gái đã nói với bạn mình rằng "anh ấy yêu mình thật lòng", nhưng thật ra không hề tin vào điều đó. điểm này là điểm tớ hơi ghét ở con gái - nghi ngờ lung tung - nhưng là con ng ai chẳng mắc lỗi, và mục đích của tớ ở đây cũng chẳng phải để phê bình nv.

- và chữ "khụy xuống" hình như là "khuỵu xuống"

- cái câu "Kết luận, hai chúng tôi có yêu nhau hay không?" nghe nó là lạ thế nào ấy, khá là vô cảm. nếu thay chữ "kết luận" bằng những chữ khác có lẽ gây xúc động hơn, nhưng hình như cô gái thường nhận xét mọi thứ bằng đầu óc thực tế, phải không? vd như lúc tả mưa ban đầu ấy?

- câu cuối cùng "Giả sử. Giả sử hai chúng tôi không quen nhau vào một ngày mưa, không chia tay nhau trong mưa, thì anh có còn bên tôi hay không?", nếu giữa hai chữ "giả sử" là dấu "..." thay vì một dấu chấm đơn giản thì có lẽ tớ đã cho rằng đây là một lời nói ra trong tiếng nấc nghẹn ngào của ng con gái. Tớ thích sử dụng nhiều dấu "..." vì nó gợi lên sự tiếc nuối cho một chuyện tình dang dở.

Devil Doll
23-07-2009, 01:06 AM
No secret-no magical.....^^....hình như ai đó đã nói câu này!

Oh thôi cũng đành chịu vậy...ng ta thường bảo tính tò mò thường đem lại hậu quả xấu mà nhỉ *cười to*

Bạn Lion cũng nhanh post bài của mình...để mọi người cùng...chém chứ nhỉ

P/S:chúc 2 người may mắn và ĐẠT ĐƯƠC MỤC ĐÍCH mà mình mong muốn!!

GRTL
23-07-2009, 02:34 AM
- Quá vội vàng, kịch bản kém ... viết tới tới ... nghỉ đến đâu viết đến đó ! Có vài đoạn cảm tưởng như bạn cố nặng vài thứ để viết ... tính liên kết hình ảnh và cảm xúc rất thấp !
- Đoạn kết là cao trào cho sự bế tắc trong cốt truyện ! nặng ra một cái chết ... để dốc hết nỗi lòng lần cuối !

...... bạn đã thất bại với một câu truyện như thế này sakuno à !!!

linhchemthue
23-07-2009, 02:38 AM
có bạn nào 14t ko
cho tôi làm wenn với nào

lion_108
23-07-2009, 03:39 AM
Nghe cứ như thể bạn lion đang xin sis Tdg 1 chân làm đệ tử... và dùng cuộc thi này để chứng minh thực lực vậy... đấy là tớ đoán mò. Và tớ đã nói đúng về việc bạn là nữ, nhỉ?


:so_funny::so_funny::so_funny:



Bạn Lion cũng nhanh post bài của mình...để mọi người cùng...chém chứ nhỉ

Tớ sẽ có gắng ^^

all: cảm ơn các bạn vì đã ủng họ cho cuộc thi này ^^

Ozhi
23-07-2009, 04:52 AM
@GRTL: anh vào đây! *cười cười* cười cười cười

@lion: đến giờ này ss còn không biết em định đi chơi tới chừng nào! Thôi kệ em! Ráng mà hoàn thành cho kịp thời hạn! Mà em bảo chém thẳng tay là không hối hận ấy phải hem! *cười cười* Ráng mà viết đi bé ạ! *nặng tay* *cười gian*

@lu_hehe: *cười cười* cái lí do thật là thú vị quá thể! em/bạn thật là thú vị quá thể! Nói sao nhỉ! Cái cảm của bạn/em cho bài sukuno nó thật là cái gì đó quá thể! *cười*

@mưa: về cái vụ oneshort hay là oneshot thì hình như cái nào cũng đúng ấy! Theo pé Tiên nói thì mưa đâu có type sai lỗi chính tả đâu! *cười*





Thân
Ozhi~

tocduoiga
23-07-2009, 06:38 AM
Lion_fanmg, tôi chỉ muốn nhắc với bạn là thời gian của bạn đang cạn dần, vì hôm nay đã là ngày 23/7 rồi. Sakuno đã hoàn thành bài viết, chỉ còn chờ bạn nữa thôi.

To everyone : Cám ơn tất cả mọi người đã có ý quan tâm đến cuộc thi này.

To hai thí sinh chính : Tôi nhắc lại lần nữa, lời khuyên cũng như nnhững nhận xét của những người đọc sẽ là một cột mốc rất tốt để cả hai người chỉnh sửa lại oneshort của mình. Tuy nhiên, cái gì cũng có điểm yếu của nó. Và, điều mà tôi cần các bạn lưu ý chính là tính chọn lọc dành cho các lời khuyên từ những người đọc. Hãy từ tốn nhận lời phê bình từ mọi người, suy nghĩ lại, rồi quyết định chọn chỉnh sửa hay không chỉnh sửa oneshort của mình.

Chúc tất cả một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

lu_hehe
23-07-2009, 07:32 AM
@Ozhi: tớ đã làm gì mà cười dữ thế? Nãy giờ xem lại cái comm của mình tới 3-4 lần rồi, chả hiểu tại sao bạn cười dữ vậy nữa (làm mình có cảm giác ngu ngu ~~~). Ấy ấy, sắp sửa té ghế rồi kìa!!!

@Sakuno:
Tớ có đọc những comm trước, thấy nguyên 1 tràng từa tựa như là "mưa át đi nỗi lòng cô gái" hay gì đó. Một hai ng nêu lên vậy, rồi tất cả mọi ng nêu lên theo (haiizzz... y như comm cho bài hát, 1 ng nói bài này có ý nghĩa... dăm ba ng nói theo, chẳng biết có bao nhiêu ng thật lòng nghĩ vậy). Cái vụ đó tớ thật sự ko hiểu vì sao mọi ng nói vậy, vì khả năng cảm thụ văn học của tớ kém, chỉ đủ để bảo cho tớ biết là một bài viết có để lại ấn tượng mạnh với tớ hay không. Vì ko hiểu nên tớ chẳng lặp lại cái câu phê bình đó đâu.

Tớ thì chẳng khó tính mấy với fic, thuộc loại ăn tạp ít kén chọn, chỉ dị ứng với mấy bài kiểu teeny weeny hiện giờ, đầy những chữ viết tắt. Về văn phong của fic, tớ ít khi có ý kiến, chủ yếu tớ nhận xét về ý tưởng và nhân vật. Nhưng xem ra trong cuộc thi này, mọi ng nhận xét về văn phong nhiều hơn, nên có lẽ những lời nhận xét của tớ... hơi kỳ kỳ 1 chút... nhưng tớ đã đọc đến 3 lần mới nhận xét đấy.

Vâng, nhận comm rồi sửa lại hay không cũng mang tính chọn lọc, cái đó tất nhiên là tùy bạn có đồng tình với những gì ng ta chỉ ra hay không. Take your time to think.

@Lion: tớ đoán sai thì thôi, cười gì nhiều thế? Đi viết đi kìa.

@mọi ng: vâng, rút lui đây, mất công lại cảm thấy mình thiếu hiểu biết nữa ~_~

•!¦[• Ça†|-| •]¦!•
25-07-2009, 09:59 PM
Thật sự không hiểu lắm về việc này!! Nhưng rất thích Mưa của Sakuno. Nó để lại 1 cái cảm giác gì đó rất là sâu lắng trong tâm hồn.

Nếu và nếu...
Nếu không có mưa và nếu anh ở lại bên em trong ngày mưa đó thì sẽ không......

tocduoiga
28-07-2009, 07:37 AM
Xin chào, tôi quay lại đây để gởi lên một thông báo cho ban giám khảo cũng như những người thấy hứng thú với cuộc thi này. Vì lý do sự cố kĩ thuật, diễn đàn đã không hoạt động trong một ngày, cho nên thời hạn viết bài cho cuộc thi sẽ được gia tăng thêm một ngày, cho công bằng. Thế nên, cuộc thi này sẽ chính thức kết thúc khi hết ngày 29/7, thay vì 28/7. lion_fanmg, bạn có thêm một ngày nữa để viết.

Thế thôi, chúc tất cả một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

-‘๑’-Poly ốc♥ღ♥
28-07-2009, 06:45 PM
ko thấy lion_fanmg có tin tức j` kể từ ngày fic đc lập za nhỉ , hay mình nhớ nhầm

Devil Doll
29-07-2009, 12:17 AM
Hôm nay đã là hạn chót rồi đấy, bạn Lion ah! Có lẽ 0h tối nay là cuộc thi sẽ chính thức close!

Mọi ng đang chờ bạn đấy!

lion_108
29-07-2009, 08:02 AM
To be or not to be???


Lion

http://www7.nhac.vui.vn/Music/#Play,84454

"Grừm ... grừm....." Những chiếc tay ga bị vặn xoắn cứ rú lên từng hồi, báo hiệu cuộc đua sắp bắt đầu. Tiếng động cơ, tiếng còi xe cùng tiếng re hò ầm ĩ tạo nên không khí của mỗi trận đua. Những chiếc motor trước nhất đã nổ máy sẵn sàng, cứ nhích lên từng hồi rồi lùi trở lại vạch xuất phát, như con mãnh thú trước cuộc săn mồi, chỉ chờ đợi dấu hiệu là lập tức phóng lên.

Hai tên đại ca gườm gườm nhìn nhau cho đến khi chiếc khăn đen trắng được vẫy lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Một cái liếc mắt đầy hiểm độc về phía hắn. Không cần nói cũng đủ biết hắn sẽ phải làm gì... Tên đại ca nhếch mép, mắt căng ra nhìn chiếc khăn rơi xuống. Chạm... Cả đoàn xe rú lên, lao vụt về phía trước, dần dần mất hút phía cuối con đường tối đen như mực....

--------------------------------------

Hắn điên cuồng vặn tay ga, mặc cho chiếc kim đang tiến tới gần vạch đỏ, gió quất vào mặt, có cảm tưởng như đang bị ngàn lưỡi dao vô hình chém qua. Đau rát... Tiến sát lại gần mục tiêu, hắn quơ chân định đá vào phần đầu xe nhưng tên kia dường như đã biết trước, đột ngột tăng ga huých vào hông xe khiến hắn trượt tay lái.

"Xe..ẹt..." Chiếc xe kéo một đường dài tóe lửa, quăng cả người hắn vào vệ cỏ. Đầu hắn đập vào cái gì đó cưng cứng, mắt hoa lên từng chặp... chỉ kịp thấy một ánh mắt lướt qua, nhìn hắn căm giận và khinh bỉ....

----------------------------------

Trong một nhà kho tối om, chỉ có vài ánh đèn le lói từ ngoài đường hắt vào, một tiếng quát lớn xé toạc không gian yên tĩnh nơi đây.

"Đồ vô dụng, mày có biết tao đánh cược cho vụ này bao nhiêu ko hả??? Vậy mà cũng để nó xổng mất.... " Tên đại ca lấy chân đạp vào bụng hắn. Lồng lộn như con thú bị cướp mất miếng mồi ngon, gã liên tục trút giận lên người hắn, đám đàn em cúi gằm mặt đứng hai bên, ko ai dám nhúc nhích...

Mặc cho gã mắng chửi, đánh đấm, hắn vẫn ko nói gì, chỉ đứng im lặng. Đôi mắt đen thăm thẳm ẩn dưới cặp lông mày rậm vẫn ko chút cảm xúc. Nhìn vào hắn, người ta chỉ thấy sự ớn lạnh trước một xác thịt vô hồn.

Tuy nhiên, thái độ đó của hắn càng làm gã đại ca nổi điên. Tên này cầm ngay chai bia trên bàn đập vào đầu hắn đánh choang. Máu chảy tràn trên mặt làm mắt hắn mờ đi. Trước khi ngất, hắn vẫn nghe thấy chất giọng the thé đầy giận dữ ....... Đồ vô dụng
-------------------

Hắn lết về nhà với thân mình đầy vết thương, bê bết máu. Căn biệt thự tối om, im ắng và lạnh lẽo. Cố lẻn lên gác thật nhẹ nhàng, hắn không muốn bị bắt gặp trong tình trạng này. Nhưng chỉ leo được mấy bước, hắn đã phải dựa vào lan can, thở khó nhọc bởi một cơn đau nhói bên sườn.

Một thoáng ý nghĩ khiến đôi môi nhợt nhạt nhếch lên: "Nếu hắn gục chết ở đây, cái nhà này sẽ phản ứng ra sao nhỉ ?!!" Rồi tự bản thân hắn lại bật ngay ra câu trả lời: "Phải rồi, kể cả hắn có chết thì "gia đình" này cũng không quan tâm...."

"Tách" Căn phòng sáng lên dưới ánh đèn. Em trai hắn, kẻ đang đứng bên cạnh công tắc, nhìn hắn với con mắt soi mói, giọng mỉa mai:

- Mày đi đâu mà giờ này mới về ?

Tiếng nói vang lên khiến đầu hắn đau nhức, vết thương lại rỉ máu làm hắn càng muốn biến khỏi đây thật nhanh. Vịn vào thanh cầu thang, hắn lê từng bước.

- Coi bộ dạng mày kìa! Tởm quá!

Em hắn vẫn không ngừng xỉa xói, ánh mắt thích thú nhìn bộ dạng khổ sở trong từng bước đi của hắn. Đôi chân run run khiến cả thân hình đẫm máu đổ ập vào người thằng em. Nó gào lên:

- Á, kinh quá...... Cút đi!

Từ trên lầu, bố mẹ hắn hốt hoảng chạy xuống. Nhìn thấy người cậu em quý tử dính tùm lum máu, mẹ hắn sợ quá suýt ngất xỉu, may có ông anh cả đỡ ở phía sau. Bố hắn, chẳng nói chẳng rằng, chạy tới xốc cổ áo hắn, giơ tay tát mạnh vào mặt...

"Bốp!"

- Mày.... thằng chó này.... có muốn chết thì chết ở ngoài đường ấy.... Đừng có về nhà tao mà chết...

Hắn thấy đầu óc mình chập chờn, những hình ảnh trước mắt cứ chao lượn, văng vẳng bên tai hắn chỉ còn tiếng mắng chửi của người cha "đáng kính" và bà mẹ đang xuýt xoa lo cho thằng em mất dạy. Không ai để ý tới những vết thương trên người hắn, không ai quan tâm đến việc hắn sắp gục ngã và cũng không ai biết từ bao giờ ánh mắt hắn đã trở nên vô hồn....

Không ai...

Không một ai...

...............

Hắn lang thang ngoài đường sau khi bị đuổi ra khỏi nhà cùng câu chửi: “Đồ vô dụng". Đồ vô dụng... Đồ vô dụng.... Hắn căm thù câu nói đó. Nó là gì mà cứ ám ảnh hắn, khiến hắn phải chịu đựng sự dày vò đến thế. Rốt cuộc hắn cũng chỉ là đồ vô dụng thôi sao? Hắn cứ bước đi, đi mãi, mặc cho những vết thương đang hành hạ bản thân.

Hãy để nỗi đau thể xác làm mờ đi những vết cắt trong tâm hồn...

Nếu không.... hắn sẽ gục ngã.....
...
.
.
....Trong cơn mưa tầm tã, người ta nhìn thấy một chàng trai mình mẩy dơ dáy, thất thểu bước đi. Mái tóc ướt nước, che khuất đôi mắt. Những giọt nước mưa chảy tràn trên khuôn măt...... như những dòng nước mắt…

***

Hắn thấy đầu đau nhức, lờ mờ tỉnh dậy. Cảm giác một bàn tay dịu dàng đặt lên trán khiến hắn cảm thấy ấm áp. Những mảnh ghép kí ức chợt ùa về, xa xôi, nhưng cũng thật sống động, tái hiện một khung cảnh ấm cúng mà hắn vẫn thường mơ.


Những mái ngói ẩm thấp. Một người phụ nữ cầm quạt nan quạt đều đều bên cạnh… Những bàn tay bé xíu tranh nhau sờ trán hắn. Tiếng trẻ con rối rít:

- Mẹ ơi! Em đã tỉnh chưa ạ!

- Mẹ, lúc nào em khỏi bệnh hả mẹ?

- Hư nào, em nó vừa mới ngủ, các con ra sân chơi đi.

-…À ơi…
Tiếng hát ru lại một lần nữa đưa hắn chìm vào giấc mộng .

***

Hắn thấy mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Ánh mắt lạnh lùng mở ra, mệt mỏi. Hắn đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ xa lạ, trên trán là chiếc khăn ướt, các vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, bên cạnh là chiếc bàn học, nơi cô bé mà theo hắn nghĩ là chủ nhà đang ngủ gục ngon lành.

Hắn chẳng quan tâm tại sao mình lại ở đây và vì lí do gì mà cô gái không quen này lại cứu hắn. Hắn không muốn dính dáng tới bất cứ ai. Con người như hắn........Mà thôi, tốt nhất hắn nên rời khỏi đây.

Hắn bước xuống giường, định đi ra cửa, nhưng chỉ bước được vài bước, hắn loạng choạng suýt ngã, may có cô bé đỡ kịp:

- Anh không sao chứ? - Cô bé dìu hắn trở lại giường, nói.

Hắn hất tay ra, giọng lạnh lùng:

- Kệ tôi !

- Nếu muốn kệ, em đã chẳng phải gồng mình vác anh về đây ! - Cô bé khẽ nhăn mặt, giọng hờn mát .

- Thế thì tại sao cô lại đưa tôi về đây? Tôi đâu có quen biết gì cô??

- ừm, ...đúng là anh không biết em, nhưng em biết anh. Mà cái chính là dù có biết anh hay không, em cũng không thể thấy một người sắp chết mà không cứu! Sáng hôm qua, nhìn thấy anh ngất trước căn hẻm, em rất sợ, định đưa anh vào bệnh viện nhưng anh lại cầm tay em, nói không muốn. Thế là em phải mang anh về nhà chăm sóc. Mà anh nặng kinh khủng, em phải mất gần 20’ mới đưa được anh vào đây đấy! À, chắc anh đói rồi phải không, đợi em một lát nhé...

Nói rồi cô bé đứng lên đi ra ngoài, lúc sau bưng vào một tô cháo hành nghi ngút khói, tỏa mùi thơm ngào ngạt khiến cái bụng trống rỗng của hắn cồn cào không chịu được.

- Anh bị ốm, tốt nhất nên ăn cháo hành giải nhiệt......

- Tôi không ăn đâu..... - Hắn nói cứng, cố nuốt nước bọt.

Hắn có cảm giác cô bé đang nhìn hắn, được một lúc, cô bé đứng lên, cười cười đầy ẩn ý:

- Bây giờ em có việc phải ra ngoài một lát, anh nhớ ăn nhé!

Hắn nghe tiếng cạch cửa, vậy là chỉ còn mình hắn trong căn phòng cùng....... tô cháo. Hắn cố dỗ mình trở lại giấc ngủ nhưng hình ảnh bát cháo nóng cứ lượn lờ trước mắt, cùng với cái bụng đói, thành ra không sao ngủ nổi. 10'..... 20'...rồi nửa tiếng, hắn vẫn không thấy cô bé quay trở lại, chắc là có việc bận thật. Còn tô cháo kia thì sao??? Để thế thì trương hết còn gì....... Hắn xoay xoay mình trên giường, rồi bật dậy. Trước khi đi cô bé đã ủ tô cháo vào khăn nên vẫn còn nóng. Hắn ngồi, múc từng thìa, một lúc thì hết sạch.

Đúng lúc đấy thì có tiếng mở cửa, cô bé về... Hắn cứng đờ người nhìn cô bé bước vào....

Hình ảnh một anh chàng mình đầy vết băng bó, vừa ngượng vừa tức, quả thật...... rất..... buồn cười. Cô bé cố nín lắm những cũng phải......bật cười trước hai sắc đỏ đang lan dần trên mặt hắn.

Cười được một lúc, cô bé mở đường cho hắn thoát:

- Em vừa ra ngoài mua thuốc cho anh đây, may mà anh ăn cháo rồi, giờ uống thuốc rồi nằm nghỉ đi nhé!

Cô bé đưa hắn mấy viên thuốc và cốc nước. Hắn nhận, vẫn im lặng, chẳng biết nói gì.

- Chắc anh đang tò mò muốn biết em là ai đúng không ? Em sẽ nói cho anh biết nhưng đổi lại anh phải trả lời những câu hỏi của em - Cô bé nói, giọng tinh nghịch.

Hắn nằm suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu.

- Em tên là.... học năm 2 đại học... dưới anh 1 năm.... Bây giờ đến lượt em hỏi nhé: Vì sao mà anh bị thương?

- Đua xe.

- Anh hay đi đua xe lắm đúng không? - Cô bé hỏi, giọng có vẻ e dè - Mà có vẻ...... anh đua không được giỏi lắm thì phải?!!

Hắn nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu. Cô bé tiếp:

- Tại em thấy... lần nào đi đua xe, anh cũng bị thương cả.

Câu nói đó làm hắn nhớ lại những kỉ niệm không vui, hắn cáu gắt:

- Không phải việc của cô!

Sau câu nói của hắn, căn phòng bỗng trở nên im lặng, cô bé cúi gằm mặt xuống, không nói gì. Không gian yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng dế kêu rả rích ngoài vườn, thảng hoặc, có tiếng của trẻ con phát ra từ phòng bên. Một lúc lâu sau, cô bé mới nói, giọng khe khẽ, xen lẫn chút lo lắng:

- Đua xe nguy hiểm lắm!

Hắn cứ nằm yên như thế, nghĩ về một cô bé xa lạ, một bàn tay ấm áp khiến hắn nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ, một bát cháo khiến lòng hắn ấm lại và... một ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, lo lằng.......... Những điều hắn đã khao khát đến mức giờ đây, hắn thấy như mình đang mơ...........
..
.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô bé đã đi học. Hắn cảm thấy mình đã khỏe hơn nên quyết định rời khỏi đây. Hắn chỉ muốn lẳng lặng đi, nhưng không hiểu nghĩ sao, hắn lại bước vào nhà, xé tờ lịch trên tường, viết vào đó hai chữ “Cảm ơn” .... hai chữ mà đã từ lâu hắn không còn dùng đến nữa....

***

Mấy hôm sau, hắn đi học lại bình thường. Khi đang ngồi trong lớp, hắn nhận được tin nhắn của băng.
Hắn đứng dậy và bỏ ra ngoài, đây là một chuyện quá quen thuộc nên chẳng ai nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn rời khỏi lớp....

Không biết rằng từ trên tầng, có một ánh mắt lo lắng đang dõi theo....

----

Cô bé thấy hắn bước về phía cổng trường, nơi một nhóm mô tô đang đợi. Một cảm giác bất an chợt cồn lên, tràn ngập trong bụng,cô liền chạy đuổi theo.
----

Cô bé thở hổn hển, đứng trước mặt hắn:

- Anh… Anh lại đi đua xe à....

Sự xuất hiện của cô bé khiến hắn ngạc nhiên và làm mấy thằng ngoài kia có vẻ chú ý…

Hắn dắt xe, đi qua cô bé, không nói gì. Cô bé vội vã nắm lấy tay hắn…

- Đừng, anh làm ơn đừng đi có được không?

Mấy tên kia đã xuống xe và tiến lại gần chỗ hắn:

- Có chuyện gì thế? Gà mới của mày à…

Hắn khẽ nhíu mày lo lắng, nhưng cô bé không quan tâm, vẫn tiếp tục nài nỉ:

- Anh…

- Tránh ra! – Hắn lạnh lùng, cố che dấu cảm xúc của mình.

- Nếu em muốn, lên xe với anh! – Một tên chợt buông lời cợt nhả khi thấy vẻ mặt gần như sắp phát khóc của cô bé.

- Đừng có vớ vẩn, cô ta chẳng dính dáng gì đến tao cả. Đi thôi! – Hắn nhảy lên xe, vặn tay lái.

Biết không thể làm hắn thay đổi, cô bé liền trèo lên yên sau.

- Cái gì thế?! – Hắn quát – Xuống!

- Không – Cô bé cũng lớn tiếng.

Giằng co với nhau một hồi, hắn đành chịu thua:

- Cô sẽ hối hận!

Giọng cô bé thoảng trong gió:

- Nếu là vì anh thì không!

..

Hắn lướt xe đi. Ánh mắt thấp thoáng những tia sáng là lạ.

***

Hắn tiến về nơi tập trung, một thằng trong băng phóng qua, hét lên trong tiếng gào rú của động cơ:

- Vẫn nhiệm vụ cũ....

***

Chiếc xe của hắn lao nhanh trong gió, tốc độ đã đạt đến 170 km/h. Hắn đang dẫn đầu đoàn đua, chỉ chờ con mồi đến. Nhưng, hắn cảm nhận thấy thân thể nhỏ bé sau lưng mình đang run lên, những ngón tay thon mảnh bấu chặt vào bụng hắn. Cô bé sợ… hắn biết… và điều ấy làm hắn không thể điều khiển nổi mình nữa… Bẻ tay lái, hắn rẽ vào một con đường nhỏ, giảm dần tốc độ, đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay lạnh giá của cô bé như muốn nói mọi việc đã ổn.....

Tất cả mọi hành động của hắn đều thật điên rồ... Nhưng lí trí không thể điều khiển trái tim...

Bỗng, một chiếc xe phốc lên chặn trước mặt hắn. Tên đại ca bước xuống, khẽ rít lên:

- Mày lại định giở trò gì đây?! Thằng chó! - Gã liếc mắt về phía cô bé, mắt ánh lên tia nhìn gian ác - Đừng có nói là vì con đĩ này nhé!

Tên này nâng cằm cô bé lên, phả khói thuốc vào mặt khiến cô bé ho sù sụ.

- Đại ca! - Hắn hét lên, giọng giận dữ xen lẫn sự đe dọa.

- Sao ? Xót cho nó hả ..? - Tên đại ca gằn giọng. Gã cầm điếu thuốc đang cháy dở lên, dí thẳng vào cổ cô bé.

" Á ..." Cô bé đau đớn thốt lên .

Nhìn cô bé, lòng hắn quặn thắt. Hắn xông lên túm cổ tên đại ca, đấm vào mặt gã.

- Mày dám...

Vừa dứt câu, gã liền nhảy lên, đấm liên tục làm hắn thối lui mấy bước. Nếu là bình thường, hắn chắc chắn không bao giờ đối đầu với gã. Nhưng lần này, hắn sẽ không nhịn nữa.... không chỉ mình bản thân hắn phải chịu đựng.... Hắn vùng lên đánh trả.

....

Tên đại ca mặt mũi bầm tím, trèo lên xe , quay lại nhìn hình hắn bằng ánh mắt đầy căm thù rồi nổ máy chạy mất hút .

Cô bé dìu hắn vào lề đường , khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng, vội vã lôi từ chiếc cặp bông băng , thuốc sát trùng , cao dán ....cần thận chăm sóc vết thương cho hắn . Bỗng hắn hất tay cô bé ra :

- Cô thấy hậu quả chưa ? Từ lần sau hãy tránh xa tôi ra !

Hắn quát, giận dữ và đau khổ.

- Không!

- Cô không là gì hết , đừng xen vào cuộc sống của tôi !

- Vậy .......từ bây giờ em sẽ là bạn gái của anh !

Cô bé nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên quyết nói. Đôi mắt trong sáng dường như có ma lực , thu hút hắn, khiến hắn không dứt ra được. Hắn phải cố quay đi, tránh nhìn vào đó.

- Cô nói nhảm gì vậy....?

- Em thích anh... - Cô bé nhỏ giọng, có vẻ hơi xấu hổ khi lại đi tỏ tình trong hoàn cảnh này.Nhất là hắn chỉ mới biết cô bé được vài ngày ......

Hắn im lặng, quay lại nhìn cô bé. Bắt gặp chỗ da thâm tím trên cổ. Khẽ đưa tay lên , chạm nhẹ vào vết cháy xém,giọng hắn thì thầm :

- ...tôi..... xin lỗi .........

..........

Cô bé có việc phải về gấp sau khi nhất quyết lôi hắn vào bệnh viện. Hắn bị bắt làm một loạt các xét nghiệm mà theo hắn là không cần thiết.Định đứng dậy bỏ về thì cánh cửa bật mở, ông bác sĩ gọi hắn vào trong .

"Một tháng sau cậu đến lấy kết quả xét nghiệm. Chúng tôi cần kiểm tra lại thật kĩ"

Hắn bỏ về, chẳng thèm để ý.

Từ sau hôm đó , hắn và cô bé thường đi chơi với nhau. Hắn thấy mình như đang trở lại con người trước đây .Trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc của một người đang yêu.Nhưng khi hắn tưởng cuộc đời mình bước sang một trang mới, cũng là lúc hắn biết mình mất tất cả .....
..
.
-------------------------

Hắn đi ra khỏi bệnh viện, bước chân loạng choạng không vững , tiếng ông bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai : " ...Chúng tôi nghi ngờ cậu bị mắc bệnh .... Có lẽ chỉ còn sống được mấy tháng nữa .... " .....
..
Sao vậy ? tại sao vậy ? Chẳng phải trước đây hắn luôn mong cái chết đến với mình sao ? Đáng lẽ hắn phải sung sướng, hạnh phúc khi nghe tin này chứ ........Hóa ra hắn cũng chỉ là một kẻ hèn nhát như vậy ....chùn chân trước cái chết và chỉ biết bỏ chạy ......
...Những giọt nước lăn dài trên má, hắn khóc mà chính bản thân cũng không hay biêt...
..
..Nước mắt ư....
..
.... không phải đã cạn rồi sao....

---------------------------

... Từ ngày biết tin mình sắp chết, hắn tự động cắt đứt mọi liên hệ với cô bé. Bản thân chìm đắm trong rượu và những bản nhạc quay cuồng tại các quán bar.

Tin nhắn từ máy điện thoại : cô bé hẹn hắn ra ngoại ô, nơi lần đầu tiên cả hai cùng ngắm mặt trời mọc. Hắn tắt máy quẳng đấy , tiếp tục uống rượu với lũ bạn.

- Ê , mày có tin nhắn này!

Một thằng nhóc tóc vàng mượn máy hắn gọi cho con bồ nói.

- Kệ bà nó !

- Mấy chục cái này, chắc có chuyện gấp đấy, không mở thật à?

- Gì?

Bấy giờ hắn mới nghĩ tới cô bé, biết đâu.........Giật lấy cái máy, hắn mở ra.....Quả nhiên, tất cả tin nhắn đều do cô bé gửi , cứ 10' một tin. Hắn nhìn đồng hồ, đã 6h , cô bé hẹn lúc 3h.......

Hắn chạy ào ra khỏi bar , phóng xe như điên trên đường , lí trí giằng co với trái tim...........hắn không nên đến, nếu muốn chấm dứt với cô bé.........hắn phải đi , nếu không cô bé sẽ vẫn chờ , cô gái bướng bỉnh ngốc nghếch ...

Đến nơi, hắn dừng xe, chạy quanh tìm cô bé. Tuy lòng thầm nhủ chẳng ai ngu ngốc chờ suốt 3 tiếng đồng hồ nhưng chẳng hiểu sao, hắn vẫn hi vọng sẽ nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ quen thuộc ấy. Hi vọng nhiều thì thất vọng cũng thật nhiều. Cô bé không có ở đó. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong lòng. Hắn thấy hình như mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, đau nhói nơi lồng ngực...

Hắn buồn bã quay đi.

" Hù " Cô bé nhảy ra từ phía sau làm hắn giật mình.

- Em.. em ở đâu ra vậy?

Câu hắn của hắn khiến cô bé phải phì cười.

- Thì vẫn ở đây từ nãy giờ, nhưng có người đến muộn nên em muốn chọc chút thôi.

- Anh...anh xin lỗi ! - Hắn ngập ngừng, thấy vô cùng hối hận.

- Nếu anh muốn xin lỗi thì nhắm mắt lại đi !

Mặc cho hắn thắc mắc , cô bé cứ cầm tay hắn lôi đi.Đến lúc dừng lại , hắn nghe thấy giọng hát khe khẽ bên tai.

" happy birthday to you
happy birthday to you
happy birthday, happy birthday
happy. birthday.. to... you... "

"Chúc mừng sinh nhật"

Trước mắt hắn, cô bé đang vừa vỗ tay vừa hát bên chiếc bánh sinh nhật . Một tấm thảm hoa được trải lên trên bãi cỏ bên cạnh bở sông , dưới tán cây cổ thụ.....Mọi thứ dường như trở nên lấp lánh dưới ánh nến lung linh trong buổi chiều tà.

Cô bé chạy đến, kéo hắn ngồi xuống.Thích thú hỏi :

- Sao, ngạc nhiên không anh?

Hắn vẫn còn bất ngờ, cảm động không biết nói gì.

- Cảm ơn em...

- A...anh ước đi để còn thổi nến, nến sắp cháy hết rồi. - Cô bé la lên khi phát hiện những cây nến nhiều màu đã cháy được hơn nửa.

Câu nói của cô bé vô tình khơi lại vết thương trong lòng hắn. Người sắp chết liệu có cần ước mơ không...À,hắn nghĩ ra rồi, nếu hắn không có ước mơ, thì hãy dùng điều ước này cho người mà hắn yêu mến ,ít ra nó cũng không bị bỏ phí.

- Thế....ước mơ của em là gì?

- Em á??? Em ước mình có thật nhiều tiền...

" Tiền, lại tiền,..." Hắn chua chát nghĩ " Tiền đã làm gia đình hắn thay đổi, đã biến hắn thành con người như hiện nay ,..vậy ra cô bé cũng chỉ đến thế...."

-....để chữa bệnh cho bố em.... - Cô bé nói tiếp, giọng buồn bã - Nhưng chẳng biết đến bao giờ, em mới có đủ số tiền lớn đến thế.

- Bố em bị sao? - Hắn hỏi , lòng tự sỉ vả vì đã nghĩ xấu về cô bé ,may mà hắn chưa nói ra câu nào.

- Thôi, đừng nói đến việc này nữa, hôm nay là sinh nhật anh cơ mà. ,,.....Á, nến sắp tắt rồi kìa, anh ước đi, ước đi.......

Nhìn bộ dạng của cô bé mà hắn phải phì cười, hắn nhắm mắt thầm ước cô bé sẽ mãi vui vẻ như thế rồi thổi nến.

Hắn ôm cô bé vào lòng, cùng ngắm nhìn hoàng hôn.

- Lần đầu tiên chúng ta đến đây là bình minh, còn bây giờ là hoàng hôn...

- Không - Cô bé mỉm cười - Lần đầu tiên cũng là hoàng hôn mà!

- Sao??? - Hắn tò mò hỏi

- Anh còn nhớ lúc anh bị thương, em đã nói em biết anh từ trước rồi không? Thật ra, cách đây hai năm, cũng tại nơi này, lần đầu tiên em gặp anh....

Cô bé thì thầm, ánh mắt mơ màng...

Hôm đó là một buổi chiều cuối thu, em có chuyện buồn nên một mình đạp xe đến đây. Lang thang một hồi, em chợt nghe thấy tiếng hát man mác buồn của một ai đó.Dựng xe lại , em tìm nơi phát ra tiếng hát. Và em nhìn thấy anh đang ngồi dưới một gốc cây, mắt ngước nhìn bầu trời , giọng hát như xoáy vào không gian. Những chiếc lá vàng bay trong gió, rơi xuống bên cạnh anh , anh như chìm trong ánh hoàng hôn , buồn bã và ảm đạm.......cảm giác vô cùng cô đơn...... " " Rồi em gặp anh ở trường.. không biết từ lúc nào, ánh mắt em đã luôn dõi theo hình bóng anh.... "

- Anh à, em rất thích bài hát đó....... dù rất đau lòng..... anh hát cho em nghe lần nữa nhé...

Hắn ôm chặt cô bé hơn , khe khẽ hát. Bài hát của ngày sinh nhật hôm ấy........

I couldn't tell you why she felt that way,
She felt it everyday.
And I couldn't help her,
I just watched her make the same mistakes again.

What's wrong, what's wrong now?
Too many, too many problems.
Don't know where she belongs, where she belongs.
She wants to go home, but nobody's home.
I's where she lies, broken inside.
With no place to go, no place to go to dry her eyes.
Broken inside.

Open your eyes and look outside, find a reasons why.
You've been rejected, and now you can't find what you left behind.
Be strong, be strong now.
Too many, too many problems.
Don't know where she belongs, where she belongs.
She wants to go home, but nobody's home.
It's where she lies, broken inside.
With no place to go, no place to go to dry her eyes.
Broken inside.

Her feelings she hides.
Her dreams she can't find.
She's losing her mind.
She's fallen behind.
She can't find her place.
She's losing her faith.
She's fallen from grace.
She's all over the place.
Yeah,oh

She wants to go home, but nobody's home.
It's where she lies, broken inside.
With no place to go, no place to go to dry her eyes.
Broken inside.

She's lost inside, lost inside...oh oh yeah
She's lost inside, lost inside...oh oh yeah

Bài hát dần kết thúc, giọng hắn lại càng da diết, như chìm vào một nỗi cô đơn sâu thẳm trong tâm hồn.Đã rất lâu...vẫn luôn ở đó....không gì có thể xóa nhòa..........

Cô bé nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương và lo lắng , nhưng thay vì lời nói, cô bé dùng tiếng hát xoa dịu để nỗi đau này.....

Another day has gone
I'm still all alone
How could this be
You're not here with me
You never said goodbye
Someone tell me why
Did you have to go
And leave my world so cold

Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Something whispers in my ear and says
That you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay

You are not alone
I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
You are not alone

All alone
Why, oh

Just the other night
I thought I heard you cry
Asking me to come
And hold you in my arms
I can hear your prayers
Your burdens I will bear
But first I need your hand
So forever can begin

Everyday I sit and ask myself
How did love slip away
Then something whispers in my ear and says
That you are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
For you are not alone
I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
And you are not alone

Whisper three words and I'll come runnin'
And girl you know that I'll be there
I'll be there

You are not alone
I am here with you
Though you're far away
I am here to stay
You are not alone
I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart

You are not alone
For I am here with you
Though you're far away
I am here to stay

For you are not alone
For I am here with you
Though we're far apart
You're always in my heart
For you are not alone

Cô bé thấy vòng tay của hắn siết chặt hơn, mỉm cười hạnh phúc.

----

Khi hắn về đến nhà, trời đã tối khuya. Hắn nhốt mình trong phòng, nhìn chiếc đồng hồ trên tường chạy tích tắc. Như nhìn cuộc sống của mình đang dần trôi. Tất cả mọi thứ diễn ra trong đầ hắn như một bộ phim quay chậm.Hắn suy nghĩ về cuộc sống, về những người xung quanh, và về chính bản thân mình........đồng hồ vẫn tích tắc tích tắc kêu........hắn đã biết mình phải làm gì.....

----

Hắn bước xuống tầng hầm phía dưới tòa nhà trong bản chỉ dẫn. Dọc theo dãy hành lang là những cánh cửa sắt đóng im ỉm.Ánh sáng từ những chiếc đèn trần chỉ đủ để hắn đọc dòng mã số phòng phía trên những tấm biển xanh. Tất cả đều im ắng và lạnh lẽo. Hắn có cảm giác ớn lạnh như đang đi trong một nấm mồ sống....

Đến điểm hẹn , phòng GTD - 067 , cánh cửa tự động mở. Hắn bước vào trong , một căn phòng trống hoác chỉ có một bộ bàn ghế văn phòng. Trên bàn, một chiếc máy tính đặt cạnh một tờ giấy.
Hắn vừa tiến lại gần, màn hình liền bật sáng, để lộ một màn hình chat voice tự động.Tiếng nói phát ra từ chiếc máy tính.

" Cậu là người được chấp nhận tham gia Redline , nếu đồng ý chơi, hãy kí vào bản thỏa thuận bên cạnh và ghi tên người nhận cũng như tài khoản chuyển nhượng nếu như cậu chết..."

Hắn cầm tờ giấy lên , chẳng cần suy nghĩ, kí vào điều kiện bắt buộc và ghi tên cô bé vào phần người nhận tiền thưởng.

-----

Tên đại ca bước ra khỏi quán bar.Cảnh tượng nhốn nháo trước mặt khiến gã phải chú ý.Gạt đám đông ra, gã bước lại nơi mọi người tụ tập. Mắt mở to hết cỡ , gã không dấu nổi vẻ kinh hoàng khi thấy con xe yêu dấu giữa một vòng tròn lửa. Một chữ X lớn được khắc giữa thân xe, xung quanh là những chữ nhỏ hơn , ghi ngày giờ và địa điểm trò chơi.

REDLINE .

Trò chơi sinh tử mà bất cứ một tay đua nào cũng biết. Nổi tiếng bởi mức độ dã man cũng như những cái chết không trể tránh khỏi trong mỗi cuộc chơi , với số tiền thưởng khổng lồ cho người thắng cuộc.......Nhưng đã từ lâu , không còn một ai dám bất chấp tính mạng để tham gia vào trò chơi tử thần này nữa.....cũng như được chấp nhận tham gia......Vậy tại sao gã lại bị dính vào vụ này.......Một cái tên được rạch trên yên xe.....

-----

Thời gian đã đến. Tên đại ca ngồi trên quả xe mới , nhìn hắn với ánh mắt căm thù. Nhưng hắn không quan tâm , ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.Tiếng súng vang lên , hắn lao đi, bóng dáng khuất dần vào không gian tối đen phía cuối con đường.....




-----------END----------


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


2! Cảm ơn tât cả những người đã theo dõi topic này , cảm ơn tất cả những lời com cũng như sự ủng hộ của các bạn trong HHT

Cảm ơn FAM, bà đã vất vả vì phải kêu gào tôi quá nhiều !

Cảm ơn Q vì nhưng buổi thức đêm để type bài hộ tao !

Cảm ơn ss Ozhi vì phải lo lắng thay cho em !

Cảm ơn sakuno, dù ss là đối thủ của em nhưng vẫn luôn ủng hộ em rất nhiều !

Cảm ơn Lu_hehe, đã trò chuyện với mình rất nhiều, điều đó cũng giúp mình một phần giải tỏa tâm trạng và có tinh thần viết fic !

Và, cuối cùng, xin đặc biệt cảm ơn một người, dù lúc nào cũng chỉ có một câu: "Chúc may mắn" lạnh lùng. ^^

♥nAnA_kOmAtsU♥
29-07-2009, 08:15 AM
Uhm

Tác phẩm này hơi... rườm rà thì phải

Nhưng hay

có ý nghĩa :x

Thanks Lion nhé :*

lu_hehe
29-07-2009, 08:42 AM
hơ... kết thúc lửng???

Vài dòng nhận xét chủ quan đây:

- Không hiểu sao mà đoạn đầu tớ cảm thấy rất ấn tượng... nhưng đoạn sau lại ít gây cảm xúc hơn... Tại sao thế nhỉ?

- Còn về thân thế của nhân vật... không phải là trẻ mồ côi chứ? Vậy mà tớ cứ tưởng cô bé kia cũng từ chung một trại trẻ nào đấy với hắn kia.

- Cái chữ "không" đừng viết tắt thành "ko"

- Cái vụ cháo hành rất là buồn cười...

- Bài hát dài quá, tớ chưa đọc hết... Lion có thể trích một vài đoạn phù hợp ra là được rồi, như vậy có lẽ hợp tâm trạng hơn.

- Tớ thích câu tựa đề... nhưng đừng ghi dấu chấm hỏi... Vì cái đó là câu hỏi cho bản thân nhân vật, và nhân vật đã có câu trả lời cho riêng mình. Để dấu chấm hỏi có cảm giác như đang hỏi độc giả vậy (với lại, câu "To be or not to be" tuy là câu hỏi nhưng ít khi viết với dấu chấm hỏi)

- Tớ thích nội dung của fic và ý nghĩa nó truyền đạt.

"To be or not to be
That is the question"

P.S: Cám ơn lời cám ơn của bạn :D, và cái ng lạnh lùng mà bạn nói sao giống... sis tocduoiga thế??

Ozhi
29-07-2009, 05:59 PM
@Lion: Đang bị bệnh! Phải lết lên ngồi com cho em đây! Ngồi ho như còi xe lửa đây này!

Vì em bảo tôi nhận xét thật lòng nên nhận xét thật tình đây:

Thứ nhất: hoàn cảnh của nhân vật không tốt. Diễn đạt không tốt, không gợi được hoàn cảnh đáng thương mặc dù tôi chỉ thấy một chút lạnh lùng xen lẫn vào trong đó! Mà nói thật nhé, ngoài đời cũng có loại cha mẹ đuổi con cái đi mà không thèm quan tâm gì à? Hay là sống chết mặc bây? *ngây thơ*

Thứ hai: vấn đề về tô cháo hành! Chậc...đọc tới đấy lại nhớ đến Chí Phèo của Nam Cao. Có vẻ hắn cũng bê bết như Chí vậy! Cô bé đó cũng mang dáng dấp của một Thị Nở dễ thương! *cười*. Nhân vật của em không triền miên say như Chí nhưng lại triền miên đua xe, cái này cũng coi là giống nhau nhỉ! Gợi được nhân vật của nhà văn lớn để người đọc so sánh cũng là biện pháp hay! *cười*

Thứ ba: kết thúc mở hử? Mở một cách kì lạ. Em chỉ cho người đọc cái tò mò về truyện này sẽ có tiếp theo hay không? Mà tôi không thích căn bệnh kì cục mà không biết là căn bệnh gì ấy thế nào! Có cảm giác như nó được cố ý ghép nối để cho thành lí do hoàn thành tác phẩm vậy! *cười*

Mà tôi cảm thấy fic này em viết "mướt" đó chứ! (Theo em nói là mướt phải không?) Tôi nghĩ nếu mà em viết nhịp nhanh một tí, hối thúc một tí, ngắn gọn một tí có thể là fic này sẽ hay hơn!

Như lu nói ấy! Bài hát dài quá! Chỉ nên trích một đoạn thôi! Mà tôi dốt tiếng anh đến mức cứ nhìn thấy là sợ rồi! Cũng chẳng còn muốn đọc khúc đó nữa! Do trích dẫn bài hát quá dài nên không xen kẽ được diễn biến tâm trạng nhân vật!

Tuy nhiên (lại tuy nhiên! mình hay tuy nhiên thế!), fic này là fic rất có ý nghĩa. Chà tôi ghét mấy tên đua xe trước cửa nhà mình! Nhiều lần còn nguyền rủa cho chúng nó chêt đi! Tuy nhiên, (lại tuy nhiên!) đọc fic này của em tôi còn hi vọng mấy tên đó quit đi như Hắn cho tôi nhờ! *cười* Cám ơn em! Để lại chút gì đó hi vọng cho cái sự bực mình của tôi về mấy tên lao như tên bắn, chết cũng không thèm ngừng đó! *cười*

À có một chỗ em dùng từ rất mới lạ! *cười*

Vậy thôi! Hết rồi! Mà có thêm tôi cũng chẳng biết nói thêm cái gì! *thở dài*

Chúc em ngày vui vẻ!



Do em kéo cái tên tôi để cuối bài nên tôi không thể không lên! Cũng không thể ngồi com một cách không đàng hoàng nữa! Nếu có mà quá tay thì em chém lại tôi, tôi sẽ né!*haiz....*




Tôi chuồn đây!


7.00 am

Thân
Ozhi~

tocduoiga
29-07-2009, 07:32 PM
Tôi sẽ liên lạc với những ban giám khảo còn lại ngay bây giờ. Hai thí sinh, chúc mừng các bạn đã hoàn thành xuất sắc phần thi của mình. Còn lại là công việc của chúng tôi.

lion_108
30-07-2009, 01:32 AM
Cảm ơn tất cả đã chém nhiệt tình ^^!

@ Nana: Tớ cũng cảm thấy nó hơi dài nếu nhìn dưới góc độ một one-short :D

Lu này, tớ cũng rất muốn viết đoạn sau hay hơn nhưng vì một vài việc bất ngờ xảy ra (ko tiện nói, nếu bạn muốn biết rõ hơn thì hôm nào gặp trên yahoo, tớ sẽ kể ^^) nên nó thành ra thế này

ss Ozhi, vất vả cho ss quá ^^
Cái phần kết thúc..... em cũng không biết phải nói thế nào nữa, tại lúc đấy vội quá, không có thời gian để viết rõ hơn về tâm trạng nhân vật....
Về căn bệnh của hắn thì, lúc đấy tại chưa nghĩ ra là cho bệnh nào, nên bỏ lửng ở đấy, ai ngờ gửi luôn mà quên không điền vào --___--!

Vừa nãy đã sửa lại truyện, cắt bớt phần nhạc, thêm vài câu tả tâm trạng nhận vật,.....
Nhưng, vừa gửi xong thì ss tocduoiga thông báo là: "Bạn không được quyền sửa lại truyện nếu không sẽ phạm quy và bị loại khỏi cuộc thi"
....
Hú vía là cái tình trạng mạng lag hành hạ tớ suốt mấy ngày qua khiến bài viết bị mất liên tục lại tiếp diễn, nên bài sửa không được gửi....
( Được một phen đau tim T_T )

P/S: Xin lỗi một người, câu nói :"Tất cả đều là lỗi của bạn" của người ấy đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều, đúng là tất cả đều do tôi gây ra, tại cái tính ham chơi của mình, "nước đến cổ mới chịu bơi", tôi đã để phí 1 tháng 15 ngày để ăn chơi nhảy múa, chỉ dành ra 5 ngày để viết fic và để mọi người đọc một fic không được thành công lắm. Nhưng điều mà tôi buồn nhất đó chính là tôi đã tự tay làm hỏng tác phẩm của mình.

Có thể tôi sẽ thua.... nhưng qua cuộc thi này tôi đã học được một bài học lớn

Mong mọi người cũng như người ấy sẽ tha lỗi cho tôi.... Biết lỗi sẽ được thứ lỗi mà ^^

muathutim
30-07-2009, 06:40 AM
Có thể tôi sẽ thua.... nhưng qua cuộc thi này tôi đã học được một bài học lớn

^^

Có thể bạn sẽ thua , thắng hay thua thì chúng ta đều chưa biết , nhưng rõ ràng bạn đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Đây cũng là một ý nghĩa của cuộc thi ^^
Cố lên bạn nhé :D

tocduoiga
04-08-2009, 06:16 AM
Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay là ngày 4/8/2009, ngày mà kết quả cuộc thi viết giữa lion_fanmg và sakuno sẽ được công bố. Vì lý do diễn đàn bị trục trặc về mặt kĩ thuật hôm nọ, hạn nộp bài dự thi của lion đã được tăng thêm 1 ngày, và ngày công bố kết quả cũng theo đó mà được dời lại một ngày. Tuy nhiên, với nổ lực làm việc không ngừng nghỉ của thành phần ban giám khảo, kết quả cuộc thi đã có.

Có tổng cộng 4 giám khảo chính của cuộc thi : Mây Phiêu Lãng, mưa_buồn, lazy_baby_mike, và tôi. Cả 4 người chúng tôi, mỗi người một ý, dựa vào thang điểm 60 để xét đến bào dự thi của cả hai. Bạn lion và sakuno, tôi muốn nhắc lại với hai người chuyện này : Dù cho kết quả có như thế nào, tôi mong hai bạn cũng sẽ hài lòng vì tất cả chúng tôi đều biết cả hai bạn đã trưởng thành lên rất nhiều qua cuộc thi này. Nhất là lion.

Phần công bố kết quả :

Sakuno : 51,6/60

lion : 48/60

Đây là điểm được cộng lại từ 4 người, rồi chia trung bình cho 4, dựa trên thang điểm 60. Theo kết quả chung cuộc, người chiến thắng là sakuno. Xin chúc mừng em, Sakuno.

Nếu có bất cứ thắc mắc gì kết quả của mình hay không? Các bạn có thể yêu cầu một trong những ban giám khảo nêu rõ điểm cụ thể của họ đối với bạn.

Gởi lời cảm ơn đến ban giám khảo, những người làm việc cực lực cho cuộc thi này. Và, cám ơn tất cả các bạn, những người luôn để mắt quan tâm đến cuộc thi.

Chúc tất cả một ngày vui.

Thân mến

tocduoiga - Nguyệt Thiên

muathutim
04-08-2009, 07:24 AM
Nếu có thể , hi vọng BGK có thể post phần nhận xét của mình về 2 bài dự thi , như 1 cách để cả 2 học hỏi và rút kinh nghiệm cho bản thân ^^
Theo kết quả thì thực lực hai bên khá tương đương nhau , điểm số ko chênh lệch quá nhiều ^^

Ozhi
04-08-2009, 07:37 AM
Chà đúng như tôi dự đoán! Cả hai đều có khuyết điểm và ưu điểm tương đương nhau! Chỉ là Lion có khuyết nhiều hơn Sukuno thôi!






Vậy là xong!

Thân
Ozhi~

Mây Phiêu Lãng
04-08-2009, 08:14 AM
Theo như yêu cầu của các bạn, và thiết nghĩ cuộc thi đã kết thúc, nên những nhận xét của Ban giám khảo đưa ra lúc này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến kết quả cuộc thi. Do đó, Mây post lên những nhận xét chủ quan của Mây với tư cách là thành viên của Ban giám khảo cuộc thi này. Hy vọng là đôi lời thiển ý của Mây không làm ai chê cười :)


Về truyện ngắn "DAY WITHOUT RAIN" của tác giả Sakuno - Giang Ngọc Hân: trình bày gọn, phân đoạn ổn. Nhịp truyện chậm rãi, đều đều phù hợp với chủ đề và mạch truyện: mưa, buồn. Tác giả chọn ngôn ngữ là giọng kể tự sự của nhân vật nữ chính, nên đã tập trung lột tả được tâm trạng nhân vật. Câu kết "Em mơ một ngày trời không mưa, để người đừng xa em." ~~> Thú thực là Mây thấy nó hơi phi logic so với thực tế: trời có ngày mưa ngày nắng, chứ đâu phải lúc nào cũng là ngày mưa đâu ^^" Tuy nhiên, có thể đây là ý tưởng của tác giả để nhấn mạnh cho chủ đề của truyện. Nhưng dù thế, theo Mây, điều này thực sự không thành công như mục đích của tác giả ^^"


Về truyện ngắn "To be or not to be???" của tác giả Lion: Ý tưởng từ tiêu đề, tác giả đã đặt mục tiêu truyền tải rất lớn: nói về ý nghĩa và mục đích của cuộc sống mỗi người. Rất tiếc là viết vội, nên mục tiêu đặt ra của tác giả không đạt được như mong muốn. Bài hát chọn làm bản nhạc "nền" đi xuyên qua tác phẩm: giá như bạn ấy chọn bài hát nào nói lên tâm trạng của người con trai thì sẽ phù hợp hơn. Một điều mà tác giả nên tránh, đó là sử dụng dấu ba chấm (...) và dấu "nhiều chấm" (............) khá nhiều. Có những đoạn không cần phải ngắt đoạn mà có thể để chung một đoạn cho liền mạch, thì bạn ấy vẫn ngắt, tạo ra sự ngắt vụn không đáng có. Nhịp truyện đẩy nhanh, tạo được sự hồi hộp, có chút gay cấn, thu hút người đọc ~~> Đây là điểm Mây cho là khá thành công của tác giả này.

Nhìn chung về 2 tác phẩm: Các truyện đều miêu tả tâm lý nhân vật khá tốt, tuy nhiên nội dung chưa có gì mới lạ. Người đọc chỉ cần đọc 1/4 câu chuyện là đã đoán biết được kết cục thế nào. Mô tuýp khá quen thuộc: đẩy mâu thuẫn đến cao trào, khi không giải quyết được mâu thuẫn, tháo các nút thắt ra, thì cứ cho nhân vật chính "ngủm củ tỏi" là xong!! ^^" Có thể các tác giả đều nghĩ truyện buồn thì phải cho nhân vật chính chết mới đúng thật là buồn, và như vậy mới "oách", nhưng thú thực người đọc cảm thấy rất nhàm, và thấy có vẻ như ảnh hưởng của phim Hàn Quốc hơi bị nhiều ^^" ~~> Có thể Mây là người đọc khó tính, nên yêu cầu hơi cao chăng?! ^^ Nhưng dù thế nào đi nữa, trong phạm vi của một cuộc thi, và các tác giả đều còn rất trẻ, thì có thể khẳng định rằng các bạn ấy rất có tiềm năng, nếu chịu khó chuyên tâm, đầu tư, theo đuổi nghiệp văn chương thì sẽ còn gặt hái nhiều thành công hơn nữa.

Còn giờ là điểm chấm cụ thể cho từng truyện, theo tiêu chí của người đứng ra tổ chức - tocduoiga đưa ra:


Truyện "DAY WITHOUT RAIN" của tác giả Sakuno - Giang Ngọc Hân:
- Hình thức trình bày: 8
- Phong cách: 8
- Văn Viết: 7
- Chính Tả: 9,5
- Ý Tưởng: 7
- Nội Dung: 7
==> Tổng điểm: 46,5

Truyện "To be or not to be???" của tác giả Lion:
- Hình thức trình bày: 7
- Phong cách: 8
- Văn Viết: 7
- Chính Tả: 9
- Ý Tưởng: 7
- Nội Dung: 6,5
==> Tổng điểm: 44,5

mưa_buồn
04-08-2009, 08:16 PM
Dưới đây là phần điểm mà Mưa đưa ra , Mưa post nó lên chỉ đơn giản để mọi người , cũng như sakuno và lion biết lí do mình bị trừ điểm cũng như những phần ưu tiên cộng điểm....Hi vọng giúp các bạn được một phần nào đó .

Thẳng thắn mà nói , các bạn tuyệt lắm. Thật đấy !



Và để chính xác hơn một tẹo , Mưa nhờ thêm một người đặc biệt giúp Mưa phân tích lại toàn diện câu chuyện . Nhỏ đưa ra ý kiến rất nhiều , và theo lời của nhỏ thì Mưa chỉnh sửa lại kết quả như sao :

*Về bài của Sakuno

1 - Hình Thức Trình Bày :

Về phần này thì … cách ngắt câu cũng như cách trình bày là tùy vào mỗi người , tùy theo cách họ thể hiện cảm xúc của mình như thế nào . Xét về bài viết của sakuno thì cách ngắt câu thể hiện theo khoảng thời gian trong truyện . OK . Ổn . tròn 10/10 nhé .

2 - Phong Cách Viết

Đúng như chị nói một phần , mưa gắn liền với tình cảm của cô gái rất nhiều , vì vậy hình ảnh mưa xuất hiện xuyên suốt câu chuyện là điểu dễ hiểu , nhưng Mưa vẫn giữ ý kiến cũ là sakuno đã sử dụng quá nhiều “mưa” ….điều đó có lẽ đối với chị thì nó diễn tả cảm xúc ,nhưng đối với Mưa và đặc biệt là nhỏ ngồi cạnh đây thì điều đó đã gây nên việc phản tác dụng ….khiến mọi thứ trở nên mất cảm xúc .

Có một chút điểm trừ cho phần này 8/10

3 - Văn Viết

Ổn thôi ạ , Mưa cũng có ít nhiều thiện cảm với kiểu viết Cổ Điển, vì nó rất sâu sắc .
Nhưng , Mưa cũng đã trích dẫn đoạn đó ở pm đầu tiên , lặp lại quá nhiều khi diễn tả giữa thích-và-ghét .
Không cảm nhận được sự bó buột , mà chỉ đơn thuần là nhận ra nó khiến mạch cảm xúc của câu chuyện rối lên một tẹo .

Phần này không tạo cho Mưa nhiều cảm xúc , mặc dù đó không phải là lỗi lớn ….Và nếu Mưa nhớ không lầm thì trong pm đầu , Mưa cũng đã dẫn ra vài lỗi trong phần này , đúng không nhỉ ?...8/10 chị nghĩ sao ?

Và dưới đây là Mưa trích trong đoạn tin nhắn đã gửi cho chị .


“Qua làn mưa trắng xóa, khung cảnh dường như bị phủ mờ bởi một lớp sương dày, nhoè đi, mờ, và xám”

Như trong câu trên thì chữ “mờ” được sử dụng đến 2 lần , nó không hề tăng thêm cảm xúc, chỉ đơn giản là “bị lặp lại” .Ngay cả đoạn dưới này cũng vậy:

“Tôi không thích mưa. Dựa theo kiến thức căn bản mà tôi đã được học ở trường, mây được hình thành từ hơi nước ở dưới mặt đất bốc lên. Tôi đưa mắt nhìn xuống mặt đường : ngập những dòng nước đen sì đang rung động không ngừng vì sự quấy phá của mưa. À, vì nước bẩn như vậy, cho nên mới có mây màu đen, và mưa to như vầy, ha? Tôi đã nói, tôi không thích mưa. Vì mưa không mang đến cho tôi bất cứ một cảm xúc nào hết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi ghét mưa. Tôi không ghét mưa. Thực tình mà nói thì mưa là thứ cần thiết cho sự sống. Vậy nên, xin cứ yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ ghét mưa đâu.”

Mưa đoán sakuno cố ý nhấn mạnh giữ thích-và-ghét , nhưng lặp lại nhiều quá đôi khi phản tác dụng đấy.

“Ba năm. Tôi nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn để đợi. Tôi nghĩ mình đã đủ vị tha để thấu hiểu cho hoàn cảnh công việc của anh. Tôi nghĩ là mình đã trưởng thành.

Thật không? Tôi đã trưởng thành rồi sao?”

Câu trên nói với ý khẳng định, vậy mà câu dưới thỉ hỏi ngược lại .Điều này sẽ hợp lí khi người khác nói với tôi rằng tôi trưởng thành và tôi hỏi ngược lại rằng thật không ?” . Nhưng nếu cả hai câu do cùng một người nói ra thì nó kì kì sao ấy .

“Tôi ôm anh vào lòng, siết thật chặt anh trong trái tim đang run lên từng cơn vì tiếng mưa của mình.”

Mưa không hiểu câu trên cho lắm .

“Em muốn tìm quên những kí ức về anh,”

Hình như đây là một lỗi đúng không ạ , câu trên lẽ ra nên là “Em muốn tìm cách quên những kí ức về anh” hoặc “Em muốn quên những kí ức về anh” …Mưa nghĩ thế .

4 - Chính TảHiển nhiên phần này thì không có gì để nói rồi . Điểm tuyệt đối . 10/10

5 - Ý Tưởng

Đồng ý với chị về phần ý tưởng . Nó khá hoàn hảo cho một câu chuyện theo lối cổ điển .

Điểm : 9/10


6 - Nội Dung
Về phần này thì Mưa không thay đổi quan điểm của mình .

Điểm : 8/10

Tổng điểm : 53/60 ….dường như có thay đổi ít nhiều so với ban đầu .

*Về bài của lion :

1 - Hình Thức Trình Bày : như đã nói trong kết quả của sakuno , Mưa xem xét phần điểm này như nhau,” vì nó thể hiện mạch cảm xúc của mỗi người và có thể đối với chúng ta thì nó không mạch lạc , nhưng đối với người khác thì nó khiến họ dễ đọc hơn “.(trích nguyên văn nhỏ bạn )

Điểm :10/10

2 - Phong Cách Viết : Thực tế mà nói thì câu chuyện này gần như khó tin là thực , vì vậy nên diễn biến và cách thể hiện đôi khi không “suông” . Nhưng phải nói là lion thể hiện phong cách riêng khá tốt . Bên cạnh đó, hiển nhiên cũng có ít nhiều lỗi . Như việc phản tác dụng khi dùng các từ không thông dụng , điều đó khiến mạch cảm xúc bị cắt ngang , đôi khi gây khó hiểu.

Điểm : 8/10

3 - Văn Viết

Hoàn toàn đồng ý với việc không nên viết tắc , nhất là khi đây là bài dự thi .
Câu văn không suông , đồng ý .
Nhưng lion đã sử dụng các biện pháp nghệ thuật khá ổn . Ưu tiên khiến khích phần này .

Điểm : 9/10

4 - Chính Tả

“Hắn cứ nằm yên như thế, nghĩ về một cô bé xa lạ, một bàn tay ấm áp khiến hắn nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ, một bát cháo khiến lòng hắn ấm lại và... một ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, lo lằng.......... Những điều hắn đã khao khát đến mức giờ đây, hắn thấy như mình đang mơ...........”

“Không biết rằng từ trên tầng, có một ánh mắt lo lắng đang dõi theo....”,

Không biết cái nào đúng hơn nhỉ ……“Trên tầng” hay “tầng trên” ?

“Cô bé thấy hắn bước về phía cổng trường, nơi một nhóm mô tô đang đợi. Một cảm giác bất an chợt cồn lên, tràn ngập trong bụng,cô liền chạy đuổi theo.”

Không biết là tại Mưa khó tính hay là vì cú pháp câu ấy có vấn đề . Đúng lí ra thì theo Mưa , câu đó phải là “,cô liền chạy theo” hoặc “,cô liền đuổi theo”

“Khi hắn về đến nhà, trời đã tối khuya. Hắn nhốt mình trong phòng, nhìn chiếc đồng hồ trên tường chạy tích tắc. Như nhìn cuộc sống của mình đang dần trôi. Tất cả mọi thứ diễn ra trong đầ hắn như một bộ phim quay chậm.Hắn suy nghĩ về cuộc sống, về những người xung quanh, và về chính bản thân mình........đồng hồ vẫn tích tắc tích tắc kêu........hắn đã biết mình phải làm gì.....”

Điểm :7/10

5 - Ý Tưởng

Nói thẳng là khá “phi thực tế” . . trong các fic bây giờ thì dường như ý tưởng này rất được ưa chuộng . Nhưng Mưa không cảm thấy gì đặc biệt về loại nội dung này cả .

Điểm :8/10

6 - Nội Dung

Nó không thực tế lắm chị nhỉ , nên nếu phân tích kĩ thì hiển nhiên sẽ thấy nhiều điều vô lí . Và nếu khó khăn hơn nữa thì sẽ câu chuyện trở nên –không-hoàn-hảo .

Theo như chị thì “Kết thúc không để lại được trong lòng người đọc bất cứ một cảm giác gì cả.” .Nhưng với nhỏ bạn của Mưa thì nó lại lưu giữ nhiều càm xúc hơn là câu chuyện của sakuno .
Kết thúc bỏ lửng , cũng là một kiểu kết thúc , tuy đôi khi gây sự hụt hẫng nhưng nó khiến người đọc suy diễn nhiều hơn …họ cảm nhận nhiều thứ hơn….. tự nghĩ đến những điều sâu xa hơn mà tác giả không nói đến .

Điểm : 9/10

Tổng điểm : 51/60

tocduoiga
04-08-2009, 09:27 PM
Hơ, và đây là phần chấm điểm của tôi ^^


Dành cho "Day Without Rain" của sakuno

Tôi đã từng có ý định từ bỏ chuyện làm giám khảo cho cuộc thi này, ngay sau khi bài viết "Day Without Rain" của Sakuno được đăng lên. Phần thắng dường như đã là quá rõ ràng, trong mắt tôi. Ví nếu để tôi chọn lựa, cho tới thời điểm này, tôi vẫn quyết định cho rằng bao viết của Sakuno là hoàn hảo tuyệt đối. Đấy! Vấn đề ở chỗ, tôi là sư phụ của sakuno. Cho nên, nếu làm như vậy, không khác gì tôi đang thiên vị cho sakuno. Bạn lazy_baby_mike, một trong những ban giám khảo như chúng ta, tôi đã nói chuyện với bạn ấy và trình bày những suy nghĩ của mình. May mắn làm sao, bạn Mike ủng hộ tôi, và tin vào tính công bằng của tôi dành cho cả hai thí sinh.

Và sau đây là phần chấm điểm của tôi.

1 - Hình Thức Trình Bày
Phần trình bày rất tốt. Ngắt câu đúng nhịp. Day Without Rain được chi làm ba phần chính, tương ứng với ba năm - ba mùa mưa. Và giữa mỗi mùa mưa là một khoảng ngăn khá rõ rệt. Yếu tố này đã giúp cho người đọc dễ dàng phân biệt được từng giai đoạn của câu chuyện.

Điểm : 10/10

2 - Phong Cách Viết

Phong cách viết rất nhẹ nhàng. Biết vận dụng mưa làm một tấm màn để che đi tất cả. Mưa vừa có tính chất xóa nhòa, vừa như muốn nhấn mạnh tất cả những kỉ niệm được đề cập đến trong oneshort.

Tình yêu là một thứ vô cùng khó hiểu : Hạnh phúc khi có được, hoài nghi khi bị lung lay, và đau xót khi chia xa. Càng không muốn quên thì lại càng nhớ nhiều hơn. Sakuno dùng mưa để che đi tất cả,làm cho chúng trở nên mờ ảo, để cô gái trong truyện có thể quên. Tuy nhiên, đến phút cuối, tất cả những người đọc đều tự mình nhận ra rằng cô ta chưa bao giờ, và không bao giờ có thể quên được.

Một phong cách viết rất riêng biệt, và để lại một ấn tượng khá sâu trong lòng người đọc. Cảm giác mà câu chuyện này để lại trong lòng người đọc rất lạ, khó mà có thể diễn đạt bằng lời được. Tôi cũng có thứ cảm giác này. Để tìm ra câu trả lời cho chính mình, tôi đã mang "Day Without Rain" và "To be ỏ not to be???" đi cho 15 người khác cùng đọc. Sau đó, tôi hội ý cùng họ. Cuối cùng, tôi mới nhận ra được thứ cảm giác mà mình đang tự ngẫm nghĩ hoài là gì. 15 người đọc, cộng thêm tôi, 16 người, đều cho rằng mình có thể viết được một oneshort tương tự như lion, nhưng không thể nào viết nổi một oneshort như Sakuno. Nó quá sâu sắc!

Điểm : 10/10

3 - Văn Viết

Kiểu văn viết Cổ Điển! Tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra sakuno đang dùng kiểu văn viết này cho oneshort dự thi của mình. Có hai kiểu viết chính : Cổ Điển và Hiện Đại. Kiểu Hiện Đại là kiểu mà chúng ta hiện đang dùng để viết fic hiện nay, tự do, không bị bó cuộc bởi bất cứ hình thức nào cả.

Đối với kiểu văn viết Cổ Điển, chúng ta được học kiểu này khi mới bắt đầu vào học cấp II, vào thời của tôi hồi đó. Kiểu văn Cổ Điển có cấu trúc như sau :

- Câu mở đầu chủ đề : Bao hàm tất cả ý chính của một đoạn văn.

- Những câu mở rộng : Giải thích thêm về câu chính, hoặc đưa ra một vài nhận xét về câu chính.

- Câu kết : tóm tắt, hay lập lại một ý tưởng nào đó đã được đề cập ở câu chủ đề.

Dựa vào đó, tôi đưa ra một ví dụ trong "Day Without Rain" như sau:

"Tôi không thích mưa. Dựa theo kiến thức căn bản mà tôi đã được học ở trường, mây được hình thành từ hơi nước ở dưới mặt đất bốc lên. Tôi đưa mắt nhìn xuống mặt đường : ngập những dòng nước đen sì đang rung động không ngừng vì sự quấy phá của mưa. À, vì nước bẩn như vậy, cho nên mới có mây màu đen, và mưa to như vầy, ha? Tôi đã nói, tôi không thích mưa. Vì mưa không mang đến cho tôi bất cứ một cảm xúc nào hết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi ghét mưa. Tôi không ghét mưa. Thực tình mà nói thì mưa là thứ cần thiết cho sự sống. Vậy nên, xin cứ yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ ghét mưa đâu.


Mưa chỉ là nước rơi từ trên trời xuống thôi mà. Và, thứ nước đó cũng không phải thuộc dạng thần thánh gì cả. Mưa chỉ là mưa, thế thôi."

Phong cách viết Cổ Điển, một khi đã dùng nó thì phải chấp nhận chịu sự bó buộc về phần cấu trúc. Sakuno đã dùng cách Cổ Điển mà vẫn có thể hành văn trôi chảy như vậy. Điều này, ngay cả tôi cũng chưa chắc là mình có thể làm được như nó.

Điểm : Khuyến khích tính Cổ Điển trong văn viết, cũng như sự liều lĩnh quá mức khi dám viết bằng kiểu này : 10/10

4 - Chính Tả

Hoàn hảo, không có lỗi chính tả nào hết. À, cái này là nhờ những người đọc góp ý cho, và nhanh tay sửa chữa đây mà.

Điểm : 10/10

5 - Ý Tưởng

Có vẻ như ý tưởng thì cũng bình thường thôi. Nhưng vì đây là một câu chuyện có thật. Cộng thêm cách diễn đạt rất khá.

Điểm : 9/10

6 - Nội Dung

Ba mùa mưa, ba năm, cô gái cũng thay đổi dần theo thời gian. Mùa mưa thứ nhất là sự lạ lẫm khi phát hiện ra một dạng con người khác tồn tại chung quanh mình của cô gái. Mùa mưa đầu tiên, mưa không mang bất cứ một cảm xúc gì cụ thể cả. Mưa chỉ là mưa, thế thôi.

Mùa mưa thứ hai, dịu ngọt mùi hương của chàng trai pha lẫn trong mưa, và trở thành mùi đặc trưng của mưa, trong lòng cô gái. Và cũng vào mùa mưa này, cô gái đã biết đến sự đợi chờ. Tính gượng ép bắt đầu từ đây. Ở phần truyện đầu, cô gái đã bảo là mình không yêu mưa. Nhưng sang đến đoạn này, cô ta đã bắt bản thân mình phải yêu mưa, nếu yêu anh. Không những vậy, cô ta còn ép vả bản thân mình phải trưởng thành cho tình yêu ấy nữa.

"Anh đến với tôi trong những ngày mưa giăng mù lối, rồi ra đi vội vàng như một cơn gió thoáng qua. Những lúc như thế, tôi chỉ biết hôn anh, chúc anh bình yên, và nhìn anh chạy đi nhanh trong mưa.


Tôi không thể yêu anh theo cách của một cô gái 18 tuổi thông thường được. Bởi vì anh là một quân nhân. Vì anh, tôi đã học cách tiếp nhận, học cách khoan dung độ lượng, học cách tự hài lòng với những gì mình đang có, mà không dám đòi hỏi thêm. Và vì anh, tôi còn học cả cách đợi chờ.

Tất cả chỉ vì tôi yêu anh.

Và, yêu anh cũng có nghĩa là phải yêu mưa. Vì chính những cơn mưa ấy đã mang anh về bên tôi.

Mùa mưa thứ hai, tôi hay nằm dài trên chiếc tràng kỉ đặt ngay cạnh cửa sổ, nhìn mưa, và mong chờ anh đến."

Nhiều người bắt đầu cảm thấy văn viết có tính gượng ép trong này. Tuy nhiên, sự gượng ép này là hoàn toàn cần thiết. Có điều, văn viết không gượng ép, mà chỉ có bản thân cô gái mà thôi.

Mùa mưa thứ ba, mùa của chi ly. Bắt đầu cho sự rạng nứt này là một mối nghi ngờ trong lòng cô gái về tình yêu mà chàng trai dành cho cô. Vô tình, cô ấy đã quên đi rằng trong tình yêu không nên có sự tính toán, xem ai đã cho đi nhiều hơn, và nhận lại bao nhiêu. Kết quả, đổ vỡ như thủy tinh vỡ vụn trong một chiều mưa nhiều.

Nỗi đau trong lòng cô gái đặc biệt được nhấn mạnh trong những dòng sau :

"Anh phải đi.

Phải đi.

Phải đi.

Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần rồi. Và tôi cảm thấy chán ghét nó kinh khủng. Vì sao chứ? Tôi là gì đối với anh?"

Cảm tưởng của tôi khi đọc mấy dòng này...tôi nhìn thấy cô ấy đang khóc, và cảm thấy tim cô ấy đan tan vỡ.

Đến phút cuối, chia tay nhau, cô gái vẫn chưa có đủ bình tỉnh để hỉu được nguyên nhân chính cho chuyện này.

"Ba mùa mưa, chuyện tình yêu của chúng tôi nhạt dần theo màu xám của màn mưa, và cuối cùng là vỡ tan theo những giọt mưa rơi xuống đất.

Anh yêu tôi, anh không yêu tôi.

Anh yêu tôi, vậy sao anh lại bỏ đi trong chiều mưa hôm ấy?

Anh không yêu tôi, thế sao còn siết chặt tôi trong vòng tay ấm của mình?

Tôi yêu anh, tôi không yêu anh.

Tôi yêu anh, tôi đã chờ anh trong suốt những ngày mưa không dứt.

Tôi không yêu anh, tôi bảo anh hãy rời xa tôi.

Kết luận, hai chúng tôi có yêu nhau hay không?"

Cay đắng, xót xa khi đã không còn gì nữa. Vào phút cuối, chia tay chàng trai trước mộ, có một câu kết đã khiến cho tất cả những dòng cảm xúc vỡ òa ra

"Em mơ một ngày trời không mưa, để người đừng xa em. "

Và một loạt những "Giả sử", với mong muốn một kết thúc khác cho câu chuyện này. Hiểu được hết cái hay của "Day Without Rain", sẽ có nhiều người đọc phải khóc như chúng tôi. Ah, lần nữa, đây chỉ là đánh giá của riêng tôi thôi nhé! Mai là ngày công bố kết quả. Tôi sẽ tôn trọng hoàn toàn ý kiến của bạn.

Điểm : 10/10

Tổng cộng : 59/60


.....


Dành cho "To be or not to be???" của lion_fanmg

Đây là phần chấm bài của tôi, dựa theo cuộc trưng cầu ý dân của 15 người đọc mà tôi đã làm khảo sát.

1 - Hình Thức Trình Bày

Hm, trình bày cũng tạm ổn. Tuy nhiên, có một số chỗ hãy còn vụng về lắm. Nhất là những lời thoại, chúng nên được xuống dòng, và viết riêng ra. Đọc như vậy rất rối mắt.

Điểm : 7/10

2 - Phong Cách Viết

Xây dựng được cho mình một phong cách riêng. Tốt! Truyện diễn biến theo tình huống chậm. Nhưng cò đôi chỗ còn nhập nhằng

Điểm : 8/10

3 - Văn Viết

Văn viết Hiện Đại, kiểu tự do. Nhưng mà, không nên viết tắc trong này chứ. Câu văn chưa được suông cho lắm. Nhưng nói chung là đã có nhiều tiến bộ, so với trước kia.

Điểm : Khuyến khích cho sự tiến bộ này: 8/10

4 - Chính Tả

Tôi đã cho các thí sinh thời hạn 1 tháng 10 ngày để viết. Và, điều khiến tôi không hài lòng nhất là lion cứ mãi rong chơi, chưa chịu ngồi vào bàn phím cho tới phút cuối. Kết quả, nó đã không còn thời giờ để đọc lại những gì mà mình viết nữa.

Thời gian, tôi đã cho rất nhiều. Cho nên, tôi sẽ không chấp nhận bất cứ một sự cố phút cuối nào cả. 40 ngày viết là để khắc phục tất cả những sự cố đấy thôi.

Điểm : 7/10

5 - Ý Tưởng

Khá! Vậy thôi!

Điểm : 9/10

6 - Nội Dung

Sao tôi có cảm giác nhiều chi tiết vô lý trong này nhỉ? Ồ, vì chúng quá không thực, cho nên phần nội dung đã bị phá hủy gần như là hoàn toàn.

Kết thúc không để lại được trong lòng người đọc bất cứ một cảm giác gì cả. Kết thúc bỏ dở chừng, làm người đọc thấy khó chịu.

Điểm : 7/10

Tổng cộng : Đã rất nương tay, nhưng vẫn không tài nào ngăn được mình cho điểm không cao như vầy : 46/60

Mik.kun
04-08-2009, 11:03 PM
Còn đây là phần chấm điểm của tớ :D :

Sakuno:

- Hình thức trình bày: Chia đoạn tốt, giúp thể hiện nội dung câu chuyện .
Điểm: 9/10

- Phong cách: Phong cách viết rất nhẹ, nhẹ như chính những giọt mưa bay lất phất trong truyện . Có vẻ như Sakuno muốn dùng hình tượng mưa để cuốn trôi đi tất cả kí ức của cô gái về chàng trai .
Điềm: 8/10

- Văn Viết: Có một số chỗ hơi lặp từ, nhưng Laz nghĩ có lẽ đây là dụng ý của Sakuno. Lặp lại để nhấn mạnh ý sâu hơn vào trong lòng người đọc, tuy vậy đôi chỗ vẫn còn hơi gượng. Suy nghĩ của nhân vật nữ chính về tình yêu đã được thể hiện rất tốt, cô gái đã thực sự trưởng thành lên qua từng mùa mưa.
Thích kiểu viết chầm chậm của Sakuno, nhẹ nhàng và từ từ đưa người đọc đến với thế giới trong câu chuyện của mình .
Điểm: 8/10

- Chính Tả: Vì có thời gian nên chắc Sakuno đã kịp type lại các lỗi chính tả trước đây .
Điểm: 9/10

- Ý Tưởng: Không có gì mới, vẫn là theo motif cũ . Nhưng Laz thực sự bị bất ngờ vì cái kết của câu chuyện: Đúng là những chuyện tình liên quan đến mưa thường không có kết thúc đẹp. Tuy vậy, cái kết đột ngột này dường như hơi bị gượng ép …
Anyway, đó là suy nghĩ riêng của Laz thôi.
Điểm: 7/10

- Nội Dung: Chuyện tình trai gái có cái kết buồn [Lại cũ]. Nhưng Laz nghĩ chính qua chuyện này, cô gái sẽ có những suy nghĩ sâu sắc hơn về tình yêu. Nhân vật nữ chính trong truyện thuộc kiểu người thực tế, cô không có những suy nghĩ mơ mộng như các bạn gái đồng trang lứa khác về tình yêu . Và Laz thích mẫu con gái như thế này – bên ngoài mạnh mẽ nhưng kì thực bên trong lại luôn cần một người để dựa dẫm và che chở. Bạn Sakuno đã rất thành công trong việc miêu tả diễn biến tâm lí và tâm trạng của nhân vật nữ chính .
Điểm: 7/10

Tổng điểm: 48/60


Lion:

- Hình thức trình bày: Dùng nhiều dấu ba chấm ở những chỗ không cần thiết. Nhiều đoạn hơi rườm rà, hay cụ thể là hai đoạn bạn dẫn ra lời bài hát. Lời bài hát bạn chỉ nên trích dẫn một vài câu thôi, và cũng nên dịch những câu ấy ra tiếng Việt [Như vậy phần biểu cảm của câu chuyện sẽ được nâng lên]
Điểm: 7/10

- Phong cách: Vì nội dung liên quan đến việc đua xe nên phong cách viết nhất thiết phải mạnh mẽ và có phần… gay cấn. Nhưng rất tiếc là bạn Lion mới chỉ cho tớ thấy được cái nhẹ nhàng của tình cảm, chứ chưa thấy những giây phút sinh tử của việc đua xe. Dẫu sao để diễn tả được tính gây cấn trong một câu chuyện tình nhẹ nhàng như thế này cũng là điều rất khó. Bạn giống Sakuno ở chỗ là biết cách lôi kéo người đọc dần dần vào câu chuyện của mình, rất từ từ và không hề vội vã chút nào.
Điểm: 8/10

- Văn Viết: Bạn có một cách viết rất tốt. Bạn biết lồng ghép khéo léo những hình ảnh ẩn dụ, so sánh và miêu tả cùng những triết lí sống vào trong fic của mình. Tuy nhiên, tớ thấy đoạn bạn miêu tả tâm lí người trong gia đình của nam nhân vật chính vẫn còn rất gượng; và cái đoạn cô gái nói về lần đầu tiên gặp hắn - Thực sự là gượng ép, giống như bạn cố nhồi để cho thêm tình tiết vào câu chuyện vậy .
Điểm: 8/10

- Chính Tả: Bạn cũng không mắc phải lỗi type nào quá lớn.
Điểm: 9/10

- Ý Tưởng: Đây không phải là một ý tưởng mới lạ, nhưng cách bạn Lion kết thúc nó thì thực sự là sáng tạo. Cái kết mở rất hay – và tớ thực sự thích nó. Cái kết của bạn gợi cho tớ khá nhiều suy nghĩ, và tớ tò mò không biết nam nhân vật chính của chúng ta có thể đem chiến thắng về cho người yêu hay không .
Điểm: 9/10

- Nội Dung: Tớ thích nhất đoạn nam nhân vật chính quyết định bẻ ngoặt tay lái vì cô gái. Tuy đây không phải là đoạn nổi bật gì nhưng không hiểu sao tớ vẫn có cảm tình với nó . Nói chung là nội dung của bạn không có gì mới, nhưng cách viết của bạn rất thu hút.
Điểm: 9/10

Tổng điểm: 50/60


------------------------------------------------------------------------------------------------

Theo tớ thì bài viết của Lion có nhỉnh hơn một chút.
Tuy nhiên, tớ vẫn xin chúc mừng bạn Sakuno là người thắng cuộc ^^=.

Mong hai bạn cố gắng phát huy tài năng của mình, và sớm cho ra đời nhiều tác phẩm hay hơn để phục vụ độc giả.

Chúc mọi người ngày tốt lành.
Thân mến -

Laz [E] :flower:.

sakuno
05-08-2009, 05:02 PM
Mình thắng...yes! Cám ơn mọi người đã ủng hộ, cám ơn ban giám khảo ^^

-‘๑’-Poly ốc♥ღ♥
05-08-2009, 07:02 PM
chúc mừng chiến thắng của sakuno cả nhà khui sâm panh ăn mừng :kaka:

Devil Doll
05-08-2009, 11:57 PM
Chúc mừng Sakuno...và mong bạn Lion cố gắng hơn nha!

SS tdg cho điểm chị sakuno cao thiệt đó ^^

Vậy là ss Sakuno đã đạt đc mục đích rồi nhỉ.

P/S:1 lần nữa,xin chúc mừng

lion_108
07-08-2009, 02:12 AM
Nhìn chung về 2 tác phẩm: Các truyện đều miêu tả tâm lý nhân vật khá tốt, tuy nhiên nội dung chưa có gì mới lạ. Người đọc chỉ cần đọc 1/4 câu chuyện là đã đoán biết được kết cục thế nào. Mô tuýp khá quen thuộc: đẩy mâu thuẫn đến cao trào, khi không giải quyết được mâu thuẫn, tháo các nút thắt ra, thì cứ cho nhân vật chính "ngủm củ tỏi" là xong!! ^^" Có thể các tác giả đều nghĩ truyện buồn thì phải cho nhân vật chính chết mới đúng thật là buồn, và như vậy mới "oách", nhưng thú thực người đọc cảm thấy rất nhàm, và thấy có vẻ như ảnh hưởng của phim Hàn Quốc hơi bị nhiều ^^" ~~> Có thể Mây là người đọc khó tính, nên yêu cầu hơi cao chăng?! ^^ Nhưng dù thế nào đi nữa, trong phạm vi của một cuộc thi, và các tác giả đều còn rất trẻ, thì có thể khẳng định rằng các bạn ấy rất có tiềm năng, nếu chịu khó chuyên tâm, đầu tư, theo đuổi nghiệp văn chương thì sẽ còn gặt hái nhiều thành công hơn nữa.

À, có lẽ bạn đã nhầm, nhưng chuyện của tớ thì không hề cho nhân vật chính "ngỏm củ tỏi" ^^


Nói thẳng là khá “phi thực tế” . . trong các fic bây giờ thì dường như ý tưởng này rất được ưa chuộng . Nhưng Mưa không cảm thấy gì đặc biệt về loại nội dung này cả .

Tớ không hiểu tại sao mọi người lại cho ý tưởng này là phi thực tế cả. Vào một hôm, khi đang nghe bố kể chuyện về các vụ tai nạn xảy ra bây giờ, bố tớ đã nói :" Dạo gần đây có mấy thằng nhiễm HIV thời kì cuối toàn lao xe đâm vào xe tải để kiếm tiền bảo hiểm thôi". Bố tớ chỉ nói qua ột câu như vậy, nhưng câu nói đó đã để ;ại ấn tượng khá sâu trong lòng tớ, và đấy chính là ý tưởng để tớ viết nên fic này, phần cuối tớ định để cho nhân vật đâm vào xe tải chết, nhưng nếu bạn nào đã đọ một fic của Krad (ko nhớ rõ tên) thì sẽ thấy cái kết này giống cái kết trong fic đấy, vả lại tớ cũng không muốn cho nhân vật chính chết nên để kết mở như vậy, tớ muốn người đọ sẽ cùng tưởng tượng phần kết của truyện ^^


Tớ thích nhất đoạn nam nhân vật chính quyết định bẻ ngoặt tay lái vì cô gái. Tuy đây không phải là đoạn nổi bật gì nhưng không hiểu sao tớ vẫn có cảm tình với nó . Nói chung là nội dung của bạn không có gì mới, nhưng cách viết của bạn rất thu hút.

Cái tớ muốn thể hiện trong fic này chính là sự thay đổi của nam nhân vật chính qua từng lần đua xe.
- Trong lần đầu tiên thì câu ta không mang trong mình chút cảm xúc nào
- Vào lần thứ hai, một chút lo lắng đã cồn lên trong lòng cậu, và như Mike nói thì chính đoạn nhân vật chính bẻ tay lái thì chuyện cũng chuyển sang một hướng khác, nhân vật chính đã có sự thay đổi, và tớ không phải ngẫu nhiên mà cho cả hai lần đua xe là cả hai lần nhân vật chính đều bị tên đại ca đánh, tớ muốn người đọc hiểu rõ sự thay đổi qua 2 lần này, cùng bị đánh nhưng cách cư xử lại khác nhau
- Và trong lần cuối, nhân vật đã tìm ra mục đích sống của mình, cậu ấy đã biết mình tồn tại hay không, chính hành động cậu ấy nhìn vào con đường trước mặt đã thể hiện điều đó

Tớ rất vui vì bạn Mike đã hiểu điều tớ muốn nói ^^

Cuối cùng, tớ chúc mừng sakuno vì đã thắng cuộc ^^
Cảm ơn ban giám khảo đã vất vả làm việc trong suốt cuộc thi. ^^
Cảm ơn những người đã theo dõi cuộc thi cho đến bây giờ ^^

Tiểu Hổ Bivian
09-08-2009, 03:01 AM
Bài viết của sakuno rõ ràng là có khá hơn Lion - tớ đồng ý, nhưng Tocduoiga cho bạn ấy có quá nhiều điểm 10, chỉ có 1 điểm 9 xem ra cách chấm điểm khá cảm tính và có phần thiên vị cho "đệ tử". Điểm 10 kia có thật sự xứng đáng chưa?

Vaporous
24-01-2010, 04:26 AM
Trước tiên em xin lỗi trước nếu những lời sau của em khiến các anh chị không hài lòng.
Em thích bài của lion hơn. Và cá nhân em đánh giá bài này cao hơn bài của chị sakuno.
Em cực thích phong cách viết trêu ngươi, lôi cuốn của chị sakuno trong long fic Love Game. Nhưng trong one short này, sakuno ko thể hiện được tài năng của mình như em đã từng thấy trong long fic đó. Nội dung bình thường (nhưng rất ấn tượng với phần cuối), cách trình bày bình thường, cách viết cũng bình thường. Em ko nói nó tầm thường. Hay nhưng ko bằng truyện của lion.
Dù sao thì cũng xong xuôi rồi :|
Xin lỗi và cảm ơn!