PDA

Xem đầy đủ chức năng : [Fanfic] Bức Hoạ Chết



HacPhongLong
24-06-2009, 11:12 AM
Note:
Cám ơn một số bạn đã comment ủng hộ truyện mình :). Mấy bạn có hỏi về long fic, thật sự thì mình viết được 4,5 cái long fic gì đấy cả fic lẫn fanfic. Mình post cái ngắn ngắn trước cho dễ đọc hen! Mọi người ủng hộ mình với nhé! :) Tks!!!!
Ở đây có ai fan DBSK không ;;)??? :D Mình post fanfic DBSK có ai đọc không nhỉ :D???




Bức họa chết.


_Okami The Seth_

Gerne: siêu thực, trinh thám, doom art, angst.
Rating: PG 13.
Type: original fiction.
Author: Hắc Phong Long.
Disclaimer: Đương nhiên là của tôi rồi :”>.
Status: long fic – complete.

I. CHƯƠNG 1: GẶP MẶT.

Trong suốt mà đục ngầu… có khó hiểu không? Không đâu… sẽ không ai thấy khó hiểu cả nếu như được tận mắt nhìn thấy bức họa ấy.

Tôi không phải một người am hiểu về nghệ thuật tranh vẽ nhưng tôi tự nói về bản thân như một người có vài kiến thức chút đỉnh về âm nhạc.

Tôi đã thấy một bức họa.

Đó là một buổi chiều nhạt thếch, tất cả đều nhạt thếch. Từ ánh nắng chiều vàng vọt le lói rọi thẳng xuống mặt đường đến những dòng xe cộ ồn ào chạy ngang. Nhạt phèo! Chiều tháng Tám, mưa lất phất rơi, tiết trời se lạnh. Khoác trên người một chiếc áo dài tay mỏng dính, tôi tự mình thả bước trên phố. Trời se lạnh.

Trên con đường dành cho người đi bộ, có vài cặp tình nhân ôm nhau cười khúc khích, có vài cô gái mặc đồ ngắn đến ngạc nhiên, có vài người đàn ông trong bộ vest đắt tiền. Có tôi với chiếc áo dài tay mỏng dính và chiếc quần jeans bạc màu từ kiếp nào. Gió nhè nhẹ thổi, trời lạnh hơn.

Tôi lướt ngang một vài hàng đĩa để tự tìm lấy cái thú vui nhỏ nhoi trong những giai điệu khác thường. Và rồi tôi thấy một bức họa. Một bức họa được treo trong một tiệm hoa tươi bên lề phố. Tôi ghét hoa cực, thế nhưng, vô tình tôi đã thấy bức họa ấy.


Trong suốt đến vô chừng…
Đục ngầu đến cùng tận…
Một chút uốn éo của thời gian… một chút đắn đo của dòng đời… một màu trắng trong lẫn vào màu đen khó chịu…
Bức họa ấy… tôi cảm thấy sợ…
Màu đen trộn hòa gần hết bức tranh… ở góc phải, một vệt trắng duy nhất như vô tình bị quẹt ngang… lem luốc…
Những cành cây mọc lỏm chỏm đè lên nhau…
Những chiếc đồng hồ xám nhạt uốn éo vắt vẻo trên thân cây…
Những cây kim màu đỏ máu…
Những gam màu kỳ lạ và u ám…


Tôi thẫn thờ nhìn bức tranh không chớp mắt, bức tranh có cái gì đó quấn lấy tâm trí tôi một cách đáng sợ. Trừ những cây kim màu đỏ máu trên những chiếc đồng hồ vắt ngang cành cây, tôi đều không thích. Có lẽ những màu đỏ nổi bật duy nhất trên nền đen đen xám xám tệ bạc kia là điểm sáng của toàn bức tranh.

Chất liệu vẽ tranh là gì tôi không biết, thật khó mà biết được, nhìn nó lỏng lỏng như màu nước, sệt sệt như trộn cát, rồi thì tôi loạn lên, chẳng hiểu nổi nữa. Trừ những cây kim ra, tôi đều cảm thấy một thứ gì đó rất thảm thương đang bám lấy từng thớ giấy của bức họa đó. Tôi muốn thử được chạm vào nhưng lại sợ sệt. Không phải bức tranh nào cũng gây cho người ta cảm giác vừa u ám vừa thanh khiết như thế này.

“Em thích bức tranh này sao?” Một tiếng nói trong trẻo bất ngờ vang lên từ phía sau.

Tôi giật bắn người quay lại. Trước mắt tôi là một cô gái đẹp đến kỳ lạ. Dáng người mảnh khảnh cao, mặc một chiếc váy dài chạm gối màu xanh da trời, chiếc áo pull hồng ôm sát ngực. Nhìn chung là một cô gái đẹp nếu như không tính đến gương mặt xanh xao của cô. Thật tôi cứ cảm tưởng như đang thấy một xác chết sống lại vậy. Đẹp nhưng chẳng còn một chút sinh lực nào, nụ cười xơ xác, da tái đi như bị thiếu máu hay ánh mặt trời lâu năm.

“Ơ… em không biết nữa, chỉ là em muốn đứng xem thôi.” Tôi ngại ngần lên tiếng.

Cô gái ấy lại mỉm cười, nụ cười như vừa được lấy lại từ trong Địa Ngục.

“Rất hiếm người thích bức tranh này, mà rất ít ai dám thích nó.” Cô ta từ tốn nói.

“Sao lại không dám?” Tôi tò mò hỏi.

“Em nhóm máu gì?” Cô gái không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại.

“Nhóm B.” Tôi trả lời theo phản xạ.

“Theo thống kê chị biết được thì những người bị bức tranh này thu hút là nhóm B và AB. Nhóm O, A hoàn toàn không để mắt đến, nếu có cũng chỉ là một câu phê bình vô thưởng vô phạt. Nhóm máu AB cảm thấy thích một thời gian và quên ngay. Còn những người nhóm máu B sẽ bị ám ảnh. Em để ý nhé!”

“Thật à?” Tôi nheo mắt nhìn bức tranh, khẽ rùng mình “sao thế nhỉ?”

“Chị không biết, có lẽ là do tính cách nào đó, hơn nữa bức tranh này có một bí mật.”

“Bí mật gì?”

“Chị không biết, chị nhóm máu A, chỉ những ai nhóm B mới biết được bí mật này thôi. Nhưng chị mong là em không tìm hiểu nó.”

“Vì sao?”

“Tất cả những ai tìm hiểu về bức tranh đều bị một lời nguyền. Không một ai còn sống.”

Tôi tròn mắt nhìn cô gái kinh ngạc. Đây là chuyện hù dọa hay sự thật? Mà đã thế thì cô gái này muốn tôi chết hay sao còn nói ra là nó có bí mật chứ.

“Ai vẽ vậy chị? Sao lại treo nó ở đây?”

“Người chủ cửa hàng này trước khi chị tiếp nhận nó, di nguyện của ông ấy là treo bức tranh này ở đây cho đến khi nào một người tìm hiểu về nó mà không chết. Giải thưởng của bức tranh này là 77 000 USD.”

“77 000 USD?” Tôi lại tròn mắt nhìn cô gái “di nguyện… ông ấy chết rồi sao?”

“Phải, đó là chú họ của chị, ông ấy chết rồi. 77 000 USD đó là tài sản của ông ấy để lại.”

“Cho em hỏi một chút, vì sao lại có người chết?”

“Chị không biết, ngày trước chú chị bảo nếu một ai đó chết vì bức tranh, thì tức là họ đã hiểu. Cái gì cũng có giá của nó, và bí mật được ra giá với một mạng người. Thật sự mà nói, chị chỉ tìm một ai đó giải được bí mật bức tranh này mà không chết, vì nếu như thế, chị sẽ được một nửa tài sản còn lại của ông ấy.”

Ra là thế, tôi nghĩ thầm trong bụng, tóm lại thì cũng là vì tài sản kếch xù kia.

“Chị cho em số điện thoại liên lạc nhé!” Tôi đề nghị, cô ấy đồng ý, chúng tôi trao đổi số điện thoại và địa chỉ với nhau. “chị tên gì?”

“Gọi chị là Vỹ Hà, cả họ lẫn tên đấy. Còn em?”

“Lê Quân.” Tôi trả lời ngắn gọn. “em chụp hình được không?”

Vỹ Hà khẽ gật đầu. Tôi chọn chế độ camera từ điện thoại và chụp lại bức tranh.

“À” Tôi hỏi “mấy người chết ấy, chuyện xảy ra bao lâu rồi chị?”

“Từ lúc chú chị vẽ xong bức tranh rồi chết, cách đây 2 năm, toàn tự sát. Vẽ xong là ông ấy chết luôn, chết vì bệnh hở van tim.”

Tôi gật gù và cám ơn Vỹ Hà. Cô ấy trở lại với công việc bận rộn, còn tôi thì đứng nhìn bức tranh một hồi lâu rồi ngán ngẩm đi về.

************************

Tạt ngang nhà sách mua vài cây cọ, một hộp màu nước và một xấp giấy vẽ, tôi tự nhủ sẽ tìm ra một điều gì đó mà không phải chết.

Người vẽ bức tranh này đang nhắn nhủ điều gì? Tôi không rõ, nhưng hẳn đó là cả một nỗi lòng.

Lạ thay cho tôi, tôi mang tấm hình vừa chụp đi in, trong vô thức. Tôi in màu ra hàng chục tờ bằng loại giấy tốt nhất rồi dán đầy phòng, kẹp trong sổ tay, để làm màn hình desktop. Tôi chưa gì đã bị ám ảnh mất rồi.

Tò mò không phải là một cái tội, chỉ những thứ gây ra sự tò mò mới đáng tội thôi.

Tôi tự nhủ như thế và yên tâm với suy nghĩ trên. À, tôi chưa nói nhỉ, tôi là một người thất nghiệp, vừa rớt Đại Học năm rồi và bây giờ vất vưởng giữa những hàng phố tìm cái ăn. Ấy thế mà tôi lại dính vào những thứ chẳng bói ra xu nào thế này. Nhưng tôi hiểu khá rõ về tâm trạng của những người làm nghệ thuật, dù cho tôi thi kinh tế.

Tôi hiểu rõ lắm cái đam mê mà một người làm nghệ thuật có khi họ tạo ra một tác phẩm. Tôi hiểu được tâm trạng cuồng loạn của một ai đó khi họ giết cả bạn gái mình chỉ để viết một bài nhạc bất hủ đến vang vọng muôn đời. Vì đó là cảm xúc thật, những cay đắng thật mà họ trải qua. Tôi không lên án.

Một trong những thể loại nhạc tôi nghe là biểu tượng điển hình của đam mê đó. Những tiếng guitar nhức nhối, những tiếng trống dồn dập đến điên cuồng, tất cả đều là đam mê mãnh liệt.

Đam mê của một người nhạc sĩ được hóa thành một bức tranh có lời đẹp đến tột cùng của nghệ thuật. Đam mê của một họa sĩ chuyển thành một bài hát không lời, không nhạc mà ngất ngây đến sâu thẳm tâm hồn.

Ấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ còn tùy và quan điểm mỗi người. Chẳng hạn như cái vị vẽ bức tranh ảm đạm này đây, thì tôi chẳng thấy bài nhạc nào cả. Nhưng phải công nhận rất thu hút, một bức tranh với ma lực xuyên suốt từng mảng màu, một bức tranh hiện hữu uẩn khúc trên từng ngòi cọ. Tôi tò mò. Tôi bị hấp dẫn. Hay nói sao cũng được, nhưng tôi muốn biết điều gì nằm sau bức tranh. Mà hơn nữa, sao lại dính đến cả nhóm máu của tôi chứ?

Thật sự mà nói thì bức tranh này chẳng có lấy một chút sinh động. Một bức tranh vô hồn nhất mà tôi biết, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác ghê rợn. Nhìn qua những tờ giấy in vương vãi khắp phòng, tôi dám chắc rằng tranh được vẽ bằng một thứ gì đó thật đặc biệt mới làm cho người ta sợ như thế. Vì những tờ giấy in kia không mang lại cảm xúc mãnh liệt cho tôi như bức tranh thật.

Tò mở hộp màu ra và cầm cọ lên quẹt vài đường vào trang giấy trắng trong vô vọng. Không một chút gì giống với bức họa kia. Có một điều gì đó không phải ở đây.

Bản tính của con người là vụng trộm, càng nguy hiểm, con người càng tò mò. Tôi không phải ngoại lệ. Tôi quyết định vận dụng mọi quan hệ của tôi trong xã hội để tìm cho ra bí mật này. Mà hơn hết là 77 000 USD kia. Một số tiền đối với dân kinh tế như tôi mà nói, thì đó quả thật bằng cả tài sản của Bill Gates.

Tôi vội vã bước ra khỏi phòng, không quên khóa chặt cửa căn hộ nhỏ và tiến đến đồn cảnh sát khu vực.



<còn tiếp>



[chương 2: tin nhắn]

maxxie
24-06-2009, 03:38 PM
sao k post tiep di ban, chương 1 ngan qua, doc chua thay j de comm het.hihi

¶³QH_candy
24-06-2009, 07:05 PM
truyện này se0 đọc muk` tuj thấy....ghê ghê....chắc tuj pị pức tranh ám ảnh zoy` :hihi::hihi:

one_two_three
26-06-2009, 01:12 AM
ui sao ban ko post tiep di ban! truyen hay wa!

HacPhongLong
26-06-2009, 10:08 AM
@All: cám ơn đã đọc và ủng hộ nhe!! :X

CHƯƠNG 2: TIN NHẮN.

Dừng xe trước đồn cảnh sát, tôi hít một hơi thật sâu trước khi bước vào trong gặp mặt người mà tôi không muốn gặp nhất. Một cảnh sát.

Đồn cảnh sát luôn tấp nập những người ra kẻ vào, người la lối ỏm tỏi, kẻ xịu mặt khóc lóc, người quỳ gối van xin, kẻ kẻ cả hất mặt lên trời. Chẳng thua một cái chợ.

Tiến thẳng vào trong phòng cảnh sát trưởng, tôi thậm chí còn không gõ cửa.

“Phan Minh!” Tôi gọi lớn.

Người cảnh sát trưởng mang tên Phan Minh ngẩng đầu khỏi chồng giấy tờ nhìn ra rồi tròn mắt.

“Lê Quân à?” Anh ta nói với giọng háo hức. “em chờ anh một chút anh ra ngay!”

Tôi phẩy phẩy tay ra hiệu cứ tự nhiên rồi thả mình xuống chiếc ghế bành trong phòng. Phan Minh lớn hơn tôi 7 tuổi, là anh trai của một cô bạn trong cấp III mà tôi chẳng hề thân thiết. Chẳng biết vì lý do tình cờ nào đấy, anh ta gặp được tôi, qua vài lần nói chuyện thì Phan Minh ngỏ lời. Lẽ đương nhiên tôi không đồng ý.

Tôi không phủ nhận anh ta giàu có, đẹp trai và có chức có quyền tiếng tăm trong ngành cảnh sát khu này. Tuy là tôi thích tiền đến thế nhưng con người cũng phải có mức độ. Phan Minh là một tên chán ngắt. Vô vị chưa từng thấy. Anh ta suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện khoe chức cảnh sát trưởng và cưa các cô gái xinh đẹp.

Anh ta bảnh trai thật, mắt to như mắt con gái tuổi trăng rằm vậy, da mặt đẹp như mấy cô quảng cáo sữa rửa mặt, tướng người cân đối, cảnh sát mà. Nói chuyện cũng ngọt như mía lùi, tôi cũng biết đến nhiều cô đã gục vì chàng này. Mà tôi chẳng xinh đẹp gì, chỉ được cái dễ nhìn, anh ta bảo thích tôi vì tôi hiểu biết nhiều. Đến giờ vẫn thích.

Tôi chẳng hiểu biết gì nhiều, chẳng qua là do anh ta quá ngu ngốc mà thôi. Đến tận bây giờ tôi còn không biết làm thế nào anh ta lại tốt nghiệp cấp II được, mà lại còn làm cảnh sát trưởng nữa chứ.

“Em uống café không?” Phan Minh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của tôi.

“Ra ngoài nói chuyện được không anh?” Tôi nhẹ nhàng nói.

Phan Minh vui vẻ gật đầu và vài phút sau, chúng tôi đã ngồi ngay quán café ở con phố bên cạnh.

“Em đã suy nghĩ kỹ về lời tỏ tình của anh chưa?” Phan Minh hỏi.

“Em ấy à?” Tôi cười “chẳng phải em đã bảo là không rồi sao, từ đó đến giờ em chẳng suy nghĩ gì cả!”

Phan Minh nhoẻn miệng cười, nụ cười mà làm chết biết bao cô gái, trong đó không có tôi. Xin lỗi, tôi chỉ thích tiền.

“Thế hôm nay em tìm anh có việc gì à? Thật hiếm khi em chủ động tìm anh!”

Tôi mỉm cười cho lịch sự rồi bắt đầu kể về bức tranh, nhóm máu, Vỹ Hà, tất cả mọi thứ. Dù tôi không thích Phan Minh nhưng tôi biết anh ta là người đáng tin cậy nhất trong số các cảnh sát ở đây. Anh ta hoàn toàn trong sạch, không hối lộ hay tham nhũng. Những vụ án anh ta giải quyết được không nhiều nhưng tất cả đều triệt để. Và vì thế mà tôi yên tâm kể sạch cho anh ấy nghe.

“Vậy em muốn anh làm gì?” Phan Minh hỏi sau khi tôi kết thúc câu chuyện.

Đấy, thấy chưa, tôi đã bảo rằng anh ta ngu đến bực mình mà. Tôi cố cười và nói:

“Cho em biết chi tiết về các vụ tự sát trước đây được không anh? Khoảng 2 năm đổ lại.”

“Cái này vi phạm việc công rồi nha!” Phan Minh cười nhạt thếch. “nhưng mà mấy khi em nhờ vả anh nhỉ, thế nên để anh xem có giúp gì được cho em không.”

“Tốt quá, cám ơn anh!” Tôi cười thật tươi “nếu em giải mã được chuyện này thì sẽ chia cho anh một nửa số tiền 77 000 USD đó.”

“Thôi, anh không cần, thế thì khác gì nhận hối lộ chứ!” Phan Minh nhấp một ngụm café đen rồi nói. “em coi chừng kẻo chết thật đấy. Anh chỉ cần em làm bạn gái anh thôi, không cần tiền đâu.”

Tôi phì cười, lại một suy nghĩ chán ngắt của Phan Minh. Mà thôi kệ, tôi cũng chẳng quản được đầu óc của anh ta.

“Anh thật không cần tiền nhé!” Tôi cười hí hửng.

Phan Minh gật đầu mỉm cười.

“Thôi anh về đồn đi, tìm tư liệu cho em mau mau nhé! Em về đây!” Tôi chấm dứt cuộc nói chuyện có vẻ như trở nên nhạt nhẽo.

“Vừa gặp đã về, chẳng lẽ nhờ xong thì hết chuyện à? Em nợ anh đấy!”

“Thì bữa sau em bù cho, bây giờ em bận mà.” Tôi phân trần.

“Thế thì về đi, em cẩn thận đấy!” Phan Minh dặn dò.

Tôi gật đầu mỉm cười và đứng lên:

“Anh trả tiền nhé! Chào anh!” Nói rồi tôi đi thẳng ra cửa. Đó là thói quen của tôi.

******************

Đêm buông xuống thành phố tấp nập những người là người này càng làm tôi thấy khó chịu. Tôi sống trong một môi trường giả tạo hết mức. Ở ngoài xã hội, tôi là một người hòa đồng, quen biết rộng rãi, có vẻ như rất tâm lý và hiểu chuyện. Nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ những chuyện mà tôi cố tỏ ra đều là những thứ ngu ngốc. Quanh tôi, ai cũng làm tôi thấy chán. Mọi người!

Trở về căn hộ nhỏ gần trung tâm mua sắm của thành phố, tôi mệt mỏi đưa chìa khóa tra vào ổ.

Bật mở. Cửa không khóa.

Chuyện gì thế này? Tôi dám đảm bảo rằng tôi đã khóa cửa trước khi đi. Theo phản xạ, tôi lập tức bật hết đèn ngoài hành lang và rút ra trong giỏ xách chai nước hoa xịt. Rón rén rón rén, từng bước một tôi bước vào phòng mình và mở tất cả những thứ chiếu ra ánh sáng.

Im ắng đến nghẹt thở. Tôi dựa người sát vào tường và mắt đảo xung quanh. Ánh đèn điện không đủ làm tôi bớt sợ hãi. Tôi thậm chí không dám bước vào phòng ngủ. Ngồi ngay cửa và dựa sát vào tường, một tay cầm chai nước hoa, một tay tôi rút điện thoại và bấm số.

“Hello?” Đầu bên kia vang lên tiếng của Phan Minh.

“Anh Minh đến nhà em được không?” Tôi cố giữ bình tĩnh trong giọng nói. “Đến liền nha!”

“Anh cũng đang ở gần đây, em đợi một chút!” Phan Minh trả lời hối hả và cúp máy.

Tôi nhét điện thoại trở lại túi quần và với tay lấy bình hoa trống trên kệ.

Cót két. Cửa sổ ban nãy tôi đóng không kỹ, tiếng gió đập vào ken két làm tôi giật bắn. Nhẹ nhàng kéo kín cửa sổ, tôi bước vào kiểm tra từ phòng tắm đến phòng ngủ.

Bỗng tiếng cửa ra vào vang lên, tôi lập tức quay người lại và quăng bình hoa ra cửa.

“Lê Quân! Coi chừng chứ!” Phan Minh đứng ngay cửa và trân trối nhìn những mảnh vỡ bình hoa rơi vãi trên sàn. “Chuyện gì vậy?”

“Không biết, có kẻ đột nhập nhà em! Hắn bẻ khóa!”

“Mất gì không?”

“Chưa kiểm tra!”

Thế là tôi và Phan Minh đi vào phòng ngủ. Căn phòng vẫn gọn gàng như trước đây. Phan Minh ngắm nghía những bức tranh trong khi tôi đi kiểm tra một lượt. Hoàn toàn yên ổn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi pha café cho Phan Minh trong khi anh ta dọn giúp tôi đống đổ vỡ ngay cửa.

“Sao em không lên mạng tìm thông tin thử?” Phan Minh đề nghị.

“Biết gì mà tìm chứ!” Tôi thở dài. “Mà kệ, để em thử!”

Phan Minh và tôi cùng ngồi trước bàn vi tính trong phòng. Màn hình desktop hiện ra sau khi tôi thoát chế độ standby.

Sững sờ! Người tôi lạnh cứng!

Nền desktop của tôi thay vì là bức tranh lạ lùng kia thì bây giờ đã biến mất. Thay vào đó là một nền đen tuyền với những giọt máu được chỉnh bằng photoshop trải suốt màn hình. Dòng chữ màu đỏ hiện ra:

“Dealing with the picture yourself…
Don’t you ever touch my dream!
Or I’ll draw another picture with your… your…!

The Painter.”

“Xem ra có kẻ đột nhập vào nhà em thật!” Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Nhờ em thích dính vào những chuyện dễ chết người thế này!” Phan Minh đùa, có chút mỉa mai.

Tôi bây giờ cũng không quan tâm lắm đến chuyện anh ta có mỉa mai tôi hay không, vì thật ra nếu anh ta biết mỉa mai người khác thì đó là một bước tiến lớn trong đống bã đậu ở đầu anh ta. Tôi quan tâm đến những câu “nhắn nhủ yêu thương” trên desktop.

“Có người nào đó không muốn em dính vào chuyện này!” Phan Minh nhận xét.

“Mặc xác hắn!” Tôi khùng lên “em cứ dính vào đấy, làm gì nhau nào! Cái gì mà dealing with the picture yourself, ai thèm đụng gì đến cái giấc mơ chết tiệt nào đấy của hắn. Còn your ba chấm nữa, là cái khỉ gì chứ!”

“Tính em vẫn hiếu thắng đó giờ nhỉ!” Phan Minh thở dài.

“Không, chẳng qua em không vì một dòng chữ trên desktop mà bỏ số tiền 77 000 USD đâu.” Tôi cười.

“Số tiền đó có mua được tính mạng của em không?”

“Nếu anh chọc quê hay dạy đời em thì thôi đi, em không nghe đâu!” Tôi bực tức nói.

Phan Minh thở dài im lặng nhìn màn hình. Tự ái hay sao ấy? Tôi cũng tự cảm thấy bản thân quá đáng, nên có chút ngượng ngùng.

“Dù sao thì…” Tôi lên tiếng. “Cám ơn anh đã đến.”

“Ừ, thế anh ngủ lại đây cho em yên tâm nhé.”

“Không có giường hay ghế salon cho anh đâu.”

“Có giường em đấy!” Phan Minh đùa.

Tôi nhướn mắt nhìn Phan Minh ra vẻ dọa dẫm. Phan Minh bật cười rồi đứng dậy nói:

“Thôi anh về, chắc hôm nay không có gì đâu. Mai gặp em tại đồn cảnh sát vậy.”

“Vậy đi, chào anh! Tự ra tự khóa cửa giùm nhé!”

Phan Minh gật đầu chào tôi rồi đi về. Ngay lúc Phan Minh đóng cửa lại tôi lập tức khóa tất cả các cửa lớn nhỏ trong nhà. Bật máy điều hòa trong phòng ngủ và lên mạng tìm kiếm một thứ gì đó. Một thứ gì đó giúp tôi rõ hơn về việc này.

Đêm đang đen hơn, tiết trời lạnh hơn. Sự đáng sợ của không gian xung quanh tôi càng lớn hơn. Tôi mở đĩa nhạc của Helloween để xua tan không gian tĩnh mịch. Dập dờn trong tiếng nhạc và ánh đèn neon, những trang web hiện ra dần dần, tôi ngày càng cảm thấy thích thú.

Tôi đã nói rồi, không vì mấy dòng chữ này mà tôi bỏ đi 77 000 USD đâu.
Một thứ gì đó đã nhen nhóm trong con người tôi mà tôi không hề hay biết.

Có lẽ là một vết màu trong bảng màu nước tôi vừa mua ban chiều chăng?

Mà cũng có thể là một bản nhạc mà tôi đang tự thêu dệt nên những giai điệu sao cho phù hợp với tình cảnh và bức tranh treo đầy phòng tôi hiện nay.

Đêm khuya tĩnh mịch. Tôi không rõ có trăng hay không. Chỉ biết máy vi tính vẫn sáng đèn, nhạc vẫn mở, và tôi vẫn còn thức trắng, tay miết con chuột, tay gõ lọc cọc trên bàn phím.

<còn tiếp>

chương 3: Những vết cắt

»‡«Mischio»‡«
26-06-2009, 08:41 PM
Fic này sis HacPhongLong viết từ lâu lắm rồi thì phải. Cách đây chắc đến... gần 2 năm, tớ từng đọc trên WS old version, nhưng hình như chờ lâu quá không chịu nổi nên bỏ =.=. Dù chết lên chết xuống cách hành văn của sis.

Giờ completed rồi lại lọ mọ quay lại đọc thôi ^^. Thích chị Lê Quân, tính hơi bị giống mình.
Mong sis post lẹ nhe ^^

little princess
26-06-2009, 09:57 PM
Aaaaaaaaaaaagh......!! Em là fan DBSK nà ss :hum::hum::hum:

Fic ss hay. Rất ấn tượng. Em thik giọng văn và cách miêu tả của ss. Đoạn ss tả bức tranh, có cảm giác j` đó hơi ghê rợn. Nhưng đó là những j` ss mún, đúng ko? :D

Chờ chap sau của ss. Cố lên ss! :hum::hum:

UsA lEmOn
26-06-2009, 10:08 PM
có vẻ hơi giống fic "Tử thần trong tranh" nhỡ, mà chắc truyện này đc vít trước
chỉ cảm thấy vậy thoy, hong có ý j đâu

ShiningSakhalin
26-06-2009, 10:14 PM
Ừm.... truyện của bạn mở đầu rất tốt, nhưng càng về sau càng thấy nó kỳ kỳ sao ấy :D

HacPhongLong
28-06-2009, 08:49 AM
@All: tks 4 reading and comm!
@Sak: kỳ sao vậy bạn :D, nói mình nghe mai mốt mình sửa!
@lemon: uh, cảm giác mà, nói ko sao :D. Mình chưa đọc truyện ấy, bạn cho mình link truyện ấy mình xem với.
@little princess: tks em! :D em là fan ai? ss post fanfic DBSK nha? YunJae nha? Em đọc không?
@thientuyet: wow! em biết ss hả :D, ss tưởng ko ai nhớ mình >:D<, vui ghê á! :X :X

.........



chap mới nè :"> tks 4 reading!!

CHƯƠNG 3: NHỮNG VẾT CẮT.


Sáng sớm hôm sau, kẻ thất nghiệp như tôi đây mà đã phải mò dậy vào lúc 7h vì tiếng gõ cửa của Phan Minh. Tôi ngái ngủ gọi di động cho anh ta bảo đứng chờ ngoài đấy rồi chạy đi rửa mặt. Dù tôi có không thích anh ta đi chăng nữa thì cũng phải gọn gàng, sao có thể để anh ta thấy gương mặt ngái ngủ này được.

Vài phút sau, Phan Minh đã ngồi trong phòng khách và chúng tôi cùng gặm sandwich do anh ta mang đến. Thảy cho tôi một xấp tài liệu, Phan Minh nói:

“Em có chắc là muốn làm không? Anh nói thật chứ lỡ như em có bị giết thì chẳng ai biết đâu, khu này tĩnh lắm đấy!”

“Rồi rồi” Tôi vừa nhai sandwich vừa phẩy tay “anh đừng lo, em ổn.”

“Vậy có gì thì gọi cho anh ngay nhé! Tài liệu em cứ coi đi, anh đã xem qua rồi. Còn bây giờ thì anh phải đi làm. Chào em!”

“Chào anh! Cám ơn về xấp giấy nhé!”

Phan Minh đã đi, tôi lập tức bắt tay vào việc. Dọn dẹp một lúc rồi lại khóa kín cửa, lôi đống tài liệu vào phòng và bày ra khắp sàn. Phan Minh đã lọc giúp tôi những vụ tự sát có liên quan.

Những chữ là chữ. Tài liệu mật của cảnh sát cũng có, bài báo về các vụ án cũng có. Quả đúng như Vỹ Hà nói, những người chết đều mang nhóm máu B. Tất cả họ đều để lại di chúc rất rõ ràng rành mạch, các di chúc được viết trong khoảng một tuần trước khi họ chết. Trong di chúc, một điểm nhấn trùng lặp là họ đều mong muốn một lần được vẽ.

Các nạn nhân chết vì treo cổ có, cắt mạch máu tay có, đủ loại hình tự sát. Nhưng trong tay lúc nào nắm chặt một mảnh giấy vẽ với những vệt màu cọ quẹt.

Những hình chụp thật không mấy ghê rợn, nhưng làm cho người ta suy nghĩ nhiều. Hay chỉ có tôi suy nghĩ nhiều? Tôi nghĩ họ đã thấy được một điều gì đó trước khi chết. Gương mặt của họ nói lên điều đó. Tôi bỗng rùng mình, chẳng lẽ phải chết đi mới thấy được hay sao?

Đa số những nạn nhân là người sống khép kín và cô độc, không ai biết gì nhiều về họ. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ những ai thật sự cảm thấy cô đơn mới dính mũi vào những chuyện thế này. Có lẽ họ cũng như tôi, thấy được rằng, bức tranh kỳ lạ kia soi thấu tâm hồn con người.

***********************

Con người tin vào cái họ thấy, hoặc những thứ họ nghĩ là họ thấy.
Con người tin vào cái họ nghe, hoặc những thứ họ nghĩ là họ nghe.
Nhưng con người vẫn tin, thậm chí nếu họ chẳng nghe, chẳng thấy, chẳng có cơ sở gì cả.
Thật nực cười! Vậy mà họ vẫn tin.

***********************

Tôi mất cả buổi sáng để lục tìm manh mối. Vô vọng thay là không một ai có người nào thân thích biết rõ về họ. Tại sao trên đời này lại có những con người tồn tại một cách tệ hại đến thế chứ? Đến cả hơi thở cũng cô độc thì còn lý do gì để tồn tại?

Có lẽ còn một bức tranh.

Tôi cũng thử bắt chước họ xem. Đổ màu nước ra bảng màu, nhúng ướt cọ và tôi bắt đầu vẽ. Trong phòng vẫn đều đều tiếng trống từ đĩa nhạc Power Metal tổng hợp.

Tôi vẽ, vẽ miệt mài hết tờ này sang tờ khác, chăm chút đến từng chi tiết nhỏ của bức tranh. Chẳng có cảm giác gì. Không rung động được tôi như bức tranh thật. Tôi bực mình với tay lấy con dao rọc giấy và quẹt khắp trên bức tranh tôi vừa vẽ. Xé nát những mảng màu vô nghĩa mà tôi vừa tạo nên.

Bất cẩn, con dao quẹt trúng mu bàn tay tôi. Máu rỉ ra dần, nhỏ xuống nền giấy nhàu nát. Tôi thở dài vì đau. Thế nhưng, một thứ đập vào mắt tôi.

Giọt máu nhỏ xuống nền giấy nhàu nát chưa khô mực loang ra. Tôi rùng mình. Hấp tấp lật lại đống tài liệu cũ, có một chi tiết tôi đã bỏ quên. Những vụ tự sát đáng nghi này, trên cơ thể họ không ít thì nhiều cũng có những vết sẹo do dao rạch, hoặc thậm chí là những vết thương chưa lành miệng. Tôi bắt đầu nổi da gà.

Rụt rè, tôi lại nặn máu ra từ vết thương ban nãy rồi cho nhỏ xuống bảng màu. Giọt máu nhỏ loang ra trên bảng màu, vệt màu nước đen cũng được tôi thả xuống. Hòa quyện vào nhau… màu đỏ của máu không đủ làm át đi màu đen thế nhưng, có một thứ gì đó thật kỳ lạ.

Tôi lại dùng thứ màu vẽ khác người vừa chế ra và vẽ lên một trang giấy khác.

….

Nghe tôi đi, thật sự tôi đã thấy được thứ gọi là…

Trong suốt đến vô chừng…
Đục ngầu đến cùng tận…

….

Có vẻ như tôi bị điên thật, vì háo hức với thứ vừa phát hiện, tôi lập tức dùng máu của mình để pha với màu khác. Trên tay tôi những vết thương bắt đầu xuất hiện. Nhưng những ô màu đầy dần lên, máu vương vãi khắp sàn. Tôi vẽ theo thói quen vì trước đó tôi đã vẽ bức tranh này đến nhuần nhuyễn rồi.

Bức tranh hoàn thành, không đẹp và nét không mảnh như tranh thật, xấu hơn rất nhiều, thế như đây là thứ mà tôi tìm kiếm. Và tôi có thể thấy được sự khác biệt. Bức tranh thật, những cây kim màu đỏ máu là những vệt màu duy nhất đơn thuần trong sạch. Màu đỏ của màu vẽ, không một chút máu dính vào.

****************************

Đứng trước cửa tiệm của Vỹ Hà, tôi có chút rụt rè khi vào trong. Chẳng khi nào đến đây mua hoa, đến ngắm tranh thôi thì thế nào cũng bị mấy cô bán hàng khó chịu kia chì chiết. Mà hơn nữa, làm sao có thể để Vỹ Hà thấy vết thương trên tay tôi chứ.

Trong khi tôi còn ngần ngừ lớ xớ trước cửa tiệm thì Vỹ Hà bước ra cười với tôi:

“Đến xem tranh à?”

“Ơ… vâng ạ! Có phiền chị không?”

“Không sao… tay em sao thế kia?” Vỹ Hà chỉ vào tay tôi hỏi.

Tôi vội vàng giấu tay sau lưng cười gượng.

“Không sao, chị hiểu mà, những ai dính đến bức tranh này đều ít nhiều có vết thương.”

Tôi lại gượng gạo cười và cúi đầu xin phép bước vào trong tiệm xem tranh. Bức tranh vẫn vậy, vẫn đem đến cho tôi một cảm giác bức bối khó chịu, và ghê rợn.

“Thật ra thì…” Vỹ Hà lên tiếng “số tiền 77 000 USD chính mắt chị cũng chưa thấy, hình như có liên quan đến bức tranh. Ông chú chị bảo nếu giải được bức tranh đó thì may ra…”

Tôi gật gù vẻ thích thú, có một chút gì đó hấp dẫn hơn rồi.

“Vậy còn tài sản nếu chị tìm ra bí mật đó thì sao?”

“Ông ấy nói chỉ cần tìm ra 77 000 USD kia là có thể ra số tiền chị được hưởng.”

“Vậy em giúp chị! Ta cùng chí hướng!” Tôi nhìn thằng vào mắt Vỹ Hà kiên quyết.

Vỹ Hà khẽ gật đầu.

“Chị đã từng lục tung nơi này, cái chỗ treo bức tranh này. Đào bới lung tung nhưng chẳng được gì. Ông ấy bảo nhất định bức tranh phải treo tại chỗ này mới tìm ra được bí mật.”

Tôi gật gù và bắt đầu quan sát xung quanh bức tranh. Không có gì đặc biệt. Dù tôi có dời mắt đi đâu nữa thì một lát sau nó cũng tự động hướng nhìn về phía bức tranh. Ma lực.

“Ngoài ra” Vỹ Hà nói tiếp “ông ấy còn nói là nếu chết đi thì may ra sẽ biết được điều gì đó.”

Tôi khẽ rùng mình. Nhớ lại những tấm hình chụp xác chết, nhớ lại những ánh mắt sáng ngời khi chết của họ, tôi có chút sợ. Điều gì chứ, quả thật tôi có muốn biết, nhưng khẳng định là tôi không muốn chết.

Tôi chào Vỹ Hà ra về, cứ như đến tiệm hoa này chỉ để ngắm tranh và moi thông tin thôi vậy. Hầu hết mọi thông tin đều do cô ấy tự cung cấp, tôi chưa kịp hỏi gì nhiều. Tôi không thích cô ta. Những cuộc nói chuyện nhạt nhẽo và đầy tính lợi dụng như vậy không làm hứng thú tôi. Xem chừng đầu óc cô ta còn tệ hơn Phan Minh.

Nhắc đến Phan Minh thì anh ta đang đứng ngay trước cửa phòng tôi kìa.

“Chào anh! Anh đi đâu đấy? Tìm em làm gì?”

“Còn hỏi à? Tay bị gì đó?”

“Em cắt trái cây, bất cẩn ấy mà.” Tôi nói dối.

Phan Minh lắc đầu:

“Một đống bày bừa trong phòng em thì chẳng có miếng vỏ trái cây nào cả. Em đang làm gì vậy hả?”

“Anh vào phòng em tự ý vậy đó hả?” Tôi vờ cáu đế anh ta im đi. “Làm gì thì mặc em chứ.”

“Em điên rồi, cắt tay lấy máu để vẽ một bức tranh sao? Rồi khi hết máu mà chết thì thế nào?”

“Sao mà hết máu được, anh cứ như con nít á. Mà em không chết đâu.”

“Sao em biết chứ?”

Tôi không đôi co nữa, bước thẳng vào nhà, Phan Minh vào theo. Tôi khó mà cấm được anh ta, dù gì thì đêm trước và sáng nay, anh ta giúp tôi nhiều.

“Hôm nay anh tìm được một thứ, một quyển nhật ký của một trong những nạn nhân của vụ tự sát bí ẩn trước đây. Em muốn xem không?”

Không cần đợi tôi trả lời, Phan Minh đưa cho tôi một quyển sổ để đáp lại ánh mắt sáng rỡ của con bé ngồi trước mặt anh ấy. Tôi đọc ngay lập tức. Tôi mở vào đúng cái phần mà người này bắt đầu gặp Vỹ Hà. Đó là một sinh viên năm cuối trường Y, gặp gỡ nói chuyện với Vỹ Hà cũng như tôi. Mọi diễn tiến trong cuốn sổ không có gì đặc biệt, trừ một thứ.

Cô ta nhóm máu A.

Và trong nhật ký cũng bảo Vỹ Hà nói người nhóm máu A dễ bị thu hút bởi bức tranh.

“Dối trá!” tôi buột miệng.

“Ai?” Phan Minh hỏi lại.

“Vỹ Hà chứ ai?” tôi bực mình lên tiếng.

“Em đừng dính vào vụ này nữa!”

“Không đời nào! 77 000 USD của em!”

“Chắc gì có 77 000 USD đó chứ? Chẳng phải em đã thấy rõ ràng là cô ta nói dối hay sao?”

“Mà nói dối thì sao? Em đâu cần quan tâm, dù sao chuyện bức tranh này cũng làm em hứng thú. Cho đỡ nhàm ấy mà. Coi như dẹp được mấy vụ nhóm máu khùng điên kia đi. Bắt đầu bằng hướng khác. Có thể cô ta muốn tìm ra bí mật bức tranh và tài sản để lại nên nói dối thôi.”

Phan Minh lắc đầu ngán ngẩm. Tôi mặc kệ anh ta. Hóa ra chính bản thân tôi bị ám ảnh không phải bởi bức tranh mà bởi mấy lời nói dối trá của Vỹ Hà. Mà tôi đã biết được sự thật thì không thể nào tôi bỏ qua cho chuyện đem tôi ra làm trò đùa.

“Anh điều tra về Vỹ Hà giúp em được không?” Tôi kết thúc buổi nói chuyện bằng một giọng nhờ vả trịch thượng.

<còn tiếp>

chương 4: tin nhắn

Giun Đất
28-06-2009, 03:30 PM
Hy vọng ko ai thì thầm vào tai rằng: Những người nhóm máu O nếu đọc truyện này sẽ cảm thấy thu hút ghê gớm và nhún chân vào sâu hơn.

Vì cảm giác thật sự của tớ bây giờ là như vậy :D

Thích fic này. Giọng văn của bạn rất trưởng thành, và dường như bạn có cả khả năng thuyết phục trong lời tả. Vì cách phân biệt tính cách của bạn đã xa hơn một bước những cây viết khác.
Có một cái gì rất khiêu gợi trí tò mò ở cốt truyện.
Và...
Tò mò luôn là một cái tội mà thế gian ko ai tránh khỏi.

»‡«Mischio»‡«
28-06-2009, 06:58 PM
Một điều thú vị và hay ho khi chúng ta không mắc bệnh yếu bóng vía là có thể đọc Horror-story bất kể đêm ngày :D

Tớ không biết vẽ, nhóm máu là O, nhưng bệnh tò mò thì có thừa. Quả tình tớ muốn biết khủng khiếp cái màu: Trong suốt đến vô chừng… Đục ngầu đến cùng tận… mặt mũi nó ra làm sao. Nhưng tiếc là không đủ liều như chị Lê Quân, tự cắt tay để vẽ tranh >.<. Sợ đau lắm. :-P

Vẫn biết đây là completed fic nhưng vẫn lười đi kiếm link full. Đọc truyện có tí chờ đợi vẫn vui hơn là thấy cả một lô bày ra đấy chứ nhỉ? :D

@Sis HacPhongLong: Sis yêu dấu, em bị cái bức hoạ "vừa u ám vừa thanh khiết" ấy của sis ám rồi, quên sis làm sao được.
Mà năm nay sis bao nhiêu cái xuân xanh roài nhỉ? <em tò mò thuần túy thôi ạ, hoàn toàn không có ý soi mói điều tra đời tư tác giả :D>

little princess
28-06-2009, 07:12 PM
Chap này cũng có vẻ đáng sợ. Cái đoạn tả máu............. (em ko nhắc lại đâu :rain:). Nhưng nói chung là chap này hay. Chờ chap mới của ss :D

P.s: Em iu hết 5 ng, ko thể phân biệt :rain: Ss post fic nào cũng đc. Nhưng nếu đc lựa chọn, em muốn đọc fic YooSu hơn :D Thaz ss :huglove:

Giun Đất
29-06-2009, 01:07 AM
Bức tranh mà HacPhongLong tả trong truyện nghe giống như một bức tranh của Salvador Dali (<<< tớ có trí nhớ rất tệ hại. Chỉ là bị điểm xấu bài kiểm tra các họa sĩ tiêu biểu nên...tự nhiên nhớ -_-'')

Những chiếc đồng hồ vắt vẻo trên cành cây và cảnh vật rất ảm đạm ^^

»‡«Mischio»‡«
29-06-2009, 02:35 AM
Bức tranh mà HacPhongLong tả trong truyện nghe giống như một bức tranh của Salvador Dali (<<< tớ có trí nhớ rất tệ hại. Chỉ là bị điểm xấu bài kiểm tra các họa sĩ tiêu biểu nên...tự nhiên nhớ -_-'')

Những chiếc đồng hồ vắt vẻo trên cành cây và cảnh vật rất ảm đạm ^^

Tớ xin công nhận bạn này liên tưởng tốt. Dù rằng trong tranh của Dali không có thứ màu đen đỏ trong suốt u ám như bức tranh trong truyện.

The Persistence of Memory by Salvador Dali là bức tranh siêu thực mới nhất tớ chịu ngắm cho tử tế, tại bị đi coi triển lãm ở New York với má :sick: (đã bảo tại không biết vẽ nên cũng chả thiết tha mấy với hội hoạ). Ấn tượng với mấy cái đồng hồ mềm nhũn chảy dài nằm trên bàn, lủng lẳng trên cành cây... Nhìn vào nó có cảm giác như mình đang túm lấy thời gian, vặn vẹo, co kéo nó như nhào nặn... đất sét ấy, hơi bị thú vị :D

Mà bạn Giun Đất thân mến, có thể cho tớ biết cái cụm hồng hồng nằm trên đất, đỡ cái đồng hồ thứ ba nó là cái gì, hay là con gì không? Cái đầu thì có vẻ giống đầu vịt mà thân lại trông như ghế sofa :bangxiu:. Tớ nhìn từ hôm bữa tới giờ không ra đấy.

Giun Đất
29-06-2009, 01:36 PM
Mà bạn Giun Đất thân mến, có thể cho tớ biết cái cụm hồng hồng nằm trên đất, đỡ cái đồng hồ thứ ba nó là cái gì, hay là con gì không? Cái đầu thì có vẻ giống đầu vịt mà thân lại trông như ghế sofa :bangxiu:. Tớ nhìn từ hôm bữa tới giờ không ra đấy.

Nghe như bạn đang "thử" con giun đất hèn mọn này -_-'' (Sorry, trí tưởng tượng lúc nào cũng rất...vô duyên).

Câu hỏi đó thì ko có trong bài test Mỹ Thuật của tớ -_-'' Để tớ nói bà cô năm sau thêm câu đó vào. Thôi thì để tớ suy diễn đại lol
Vật đó nằm chính giữa bức tranh. Khá thu hút ánh nhìn.
Bức tranh thuộc thể loại trừu tượng. Thường thì thể loại trừu tượng mô tả về giấc mơ. Và những giấc mơ luôn có tâm điểm là bản thân người mơ, tức là...ack, vật đó tượng trưng cho Salvador Dali. Gần với nền đất đen, chắc biểu diễn về tính cách ông ấy ^^

Tuy nhiên, câu hỏi của bạn vanthientuyet làm tớ phải coi lại bức tranh. Ban đầu nghe cụm "hồng hồng, nằm dưới đất", tớ tưởng bạn ấy đùa...với tớ T_T Cái vật ấy...chẳng giống cái gì cả. Nhìn kĩ nữa thì...ack, trí tưởng tượng của tớ rất đáng sợ ^^!

Ah, còn màu vẽ đen đỏ, tớ nghe nói (chỉ nghe nói thôi), sau khi vẽ bức tranh này, Salvador dùng rượu đỏ vẩy lên tranh. Cả Da vinci cũng làm như vậy với bức tranh Mona Lisa nữa.

@HacPhongLong: Hãy xem fic của bạn "khai ngòi" cho cuộc bình loạn sôi nổi thế nào ^^
Sorry for spaming.

»‡«Mischio»‡«
29-06-2009, 11:34 PM
Tuy nhiên, câu hỏi của bạn vanthientuyet làm tớ phải coi lại bức tranh. Ban đầu nghe cụm "hồng hồng, nằm dưới đất", tớ tưởng bạn ấy đùa...với tớ T_T Cái vật ấy...chẳng giống cái gì cả. Nhìn kĩ nữa thì...ack, trí tưởng tượng của tớ rất đáng sợ ^^!

Có khi nào tớ với bạn đang nghĩ về cùng một thứ không nhỉ? :D


Ah, còn màu vẽ đen đỏ, tớ nghe nói (chỉ nghe nói thôi), sau khi vẽ bức tranh này, Salvador dùng rượu đỏ vẩy lên tranh. Cả Da vinci cũng làm như vậy với bức tranh Mona Lisa nữa.

Really? Nếu đúng thật thì chắc tớ lạc hậu nhiều lắm với tình hình hội hoạ thế giới rồi -______-"

-------

Nhưng rốt cuộc từ dạo bắt đầu lại với Bức Hoạ Chết, càng nghĩ càng thấy bức tranh được tả có vẻ có công thức như thế này:

1/6 Van Gogh (phần của "mấy cành cây mọc lởm chởm đè lên nhau") + 1/6 Dali (là "những chiếc đồng hồ xám nhạt uốn éo vắt vẻo trên thân cây" và "những cây kim màu đỏ máu") + 1/3 Picasso (nghệ thuật dùng màu của ông này thể hiện qua bức Autoportrait à la palette - Tự hoạ với bảng màu ^^) + 1/3... tranh Tàu ("Một chút uốn éo của thời gian... một chút đắn đo của dòng đời... một màu trắng trong lẫn vào màu đen khó chịu" -----> liên tưởng lập tức đến Thư pháp Trung Hoa thời Đường, chả hiểu tại sao) :D


@Sis HacPhongLong: Sis cũng tham gia bình luận về vụ bức tranh này đi chứ ạ, gì thì nó cũng là một phần cốt lõi của fic mà :okie:

HacPhongLong
30-06-2009, 08:58 AM
HAHAHAH! =)) THẬT HÔNG NGỜ! Fic mình lại có thể gặp được mấy bạn ngầu về Mỹ thuật thế này :D. Vậy nếu có gì ko phải trong fic thì bỏ qua nha! Mình không chuyên về Mỹ thuât.
Trả lời chung cho mọi người nha!

Thật ra bức tranh này dựa trên một phần sự thât (bức tranh chứ ko phải câu truyện :P). Vì rất lâu, lâu ơi là lâu rồi, mình vô tình nhìn thấy 1 bức tranh mà theo mô tả, có vẻ như là bức của Ngài Dali mừ mấy bạn bàn ở trên. Thích quá tìm ko ra, điên tiết nên viết cái fic này, xem thử ai biết thì tìm giúp. Mà đến hôm nay mới có người biết =((.
Có ai có hình thì up cho HPL xem với nha!!! :D
Vì nhớ không chính xác bức tranh ra sao, nên một nửa chi tiết bức tranh là dựa vào trí nhớ về bức tranh hùi xưa, còn 1 nửa là... tự phăng :D.


@thientuyet: ss 20 tưổi rồi em, già mất rồi!

@littlle princess: ss vừa post 1 1shot yunjae, sao e k vào chơi cho vui :d. YooSu ss ít viết lắm, toàn YunJae cợ. YooSu thì cute, mà kiểu ss viết thì... toàn chết chóc, ko hợp :d.

@all: mọi người bàn tiếp đi, nghe rất thú vị :D. HPL thích nghe!! :D kakka! :D



..........


còn đây là chap mới :D, fic ngắn lắm mọi người :d.


........


CHƯƠNG 4: ĐE DỌA.

Mấy hôm nay tôi tự nhốt mình trong phòng, chỉ trả lời mỗi điện thoại về kết quả điều tra của Phan Minh. Chưa có gì mới tính đến thời điểm này. Tôi không đến cửa hàng hoa của Vỹ Hà không phải vì sợ cô ta, chẳng qua có một vài chuyện tôi cần giải quyết.

Những tin nhắn.

Chúng không chỉ là sự phá hoại desktop của tôi, mà cứ mỗi lần tôi đi đâu đó về là những tin nhắn lần lượt xuất hiện khắp phòng. Trên tường, tủ quần áo, nhà tắm, đĩa thức ăn. Những tin nhắn lần lượt cảnh báo tôi đừng nhúng tay vào vụ này nữa nếu không thì tôi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Những số điện thoại lạ bắt đầu gọi vào máy tôi mà không nói một tiếng nào. Những số khác nhau. Tôi đều lưu chúng vào danh bạ. Ngày ngày đọc và học đến thuộc lòng những số ấy. Và tôi phát hiện ra một quy luật, có 7 số lần lượt được gọi ứng với các ngày trong tuần.

Nhưng đêm nay là một số khác.

Đêm khuya lắm rồi, tôi cũng không còn thức nữa. Những số điện thoại gọi đến tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền trừ đêm nay. Bình thường nó không gọi vào lúc tôi ngủ. Tôi ghét nhất ai phá hoại giấc ngủ của tôi.

Tôi bực mình bắt máy và la lối một tràng, giảng đạo về phép lịch sự khi người ta ngủ.

“Ngủ à?” đầu dây bên kia bất thần lên tiếng, một giọng nữ vang lên, xa xăm và rùng rợn, thì thào vào ống nghe như lôi tôi xuống Địa Ngục vậy.

Tôi tỉnh hẳn, im lặng lắng nghe.

“Nếu đã ngủ thì hãy ngủ luôn đi!” giọng nữ bên kia vẫn vang lên đều đều “mơ thật đẹp vào. Mơ giấc mơ của ta…”

“Lảm nhảm cái gì vậy?” tôi mệt mỏi hỏi lại “dọa người à?”

“Đêm khuya rồi, trăng có hay không ta không biết… Trăng màu gì, ta không biết, vì ta đang mơ… ta thấy ngươi đang giết người… một thanh niên mặc đồ cảnh sát… một con dao… ta thấy ngươi đâm anh ta… máu chảy… đêm khuya…”

Tôi không đợi bên kia nói hết câu, lập tức cúp máy. Khùng quá đi! Thời buổi này rồi còn ai dọa dẫm kiểu đó nữa. Nhưng… ai? Làm sao họ biết về Phan Minh? Thanh niên đó có phải nói Phan Minh không?

Tôi không ngủ được nữa, tại sao nhỉ? Tôi không sợ, nhưng tại sao tôi lại hoang mang?

“Reng!” điện thoại lại reo.

Vẫn là số đó, tôi không bắt máy, nó vẫn kiên trì reo. Đêm nay tôi quên khóa cửa sổ ngoài phòng khách, vừa chợt nhớ ra điều này làm tôi hơi hoảng. Tôi biết rõ đêm nay không có gió, vì lá cây ngoài vườn nhà bên không đung đưa. Tôi thấy được từ cửa sổ phòng mình. Nhưng tiếng gió rít ở đâu? Hay tôi tưởng tượng quá nhiều?

Điện thoại vẫn reo liên tục, hết đợt này sang đợt khác. Tôi nằm im trên giường không động đậy. Có người muốn tôi sợ chết hay sao đây?

Gió rít mạnh mà lá cây vẫn không đung đưa. Tôi với tay bật nhạc. Đĩa không chạy. Ban nãy tôi quên cắm điện. Phòng tôi tối đen, tôi tự rủa thầm cái thói không bật đèn ngủ của mình.

Bỗng… tôi giật bắn khi nghe một tiếng nói phát ra trong phòng.

“Bắt máy đi!” đó là giọng nữ trong điện thoại.

Tôi bắt đầu sợ. Cửa phòng vẫn khóa im lìm mà tiếng nói vẫn vang lên đều đều. Tôi run rẩy bật máy điện thoại ở chế độ loa ngoài.

“Một giấc mơ đẹp phải không? Lê Quân?” giọng nói bỗng nói ra tên tôi làm tôi cau mày lại. “đêm nay ta lại mơ thấy nó, giấc mơ đó, có ngươi… vậy mà ngươi không chết… không chết… vì có một cảnh sát thế mạng.”

Cảnh sát?

“Hay nói cho đơn giản, đó là hắn chết vì ngươi. Dưới tay ngươi!”

Khi người ta sợ quá rồi thì hành động có vài chỗ khó hiểu. Tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa. Tôi bật dậy, phóng ra cửa phòng và bật hết đèn lên. Tắt điện thoại và bật nhạc to đến mức chừng 5 phút sau, quản lý của khu tôi ở phải lò mò gõ cửa trong bộ đồ ngủ kỳ dị để nhắc nhở. Tôi cảm thấy yên lòng hơn khi có người đến. Nhạc được vặn nhỏ lại vừa đủ nghe.

Tiếng cười của cô gái trong điện thoại lại phát ra vang khắp phòng.

Sợ, ừ sợ, nhưng đến thời điểm này thì tôi vẫn không tin rằng có chút ma thuật nào ở đây. Tôi dựa sát người vào cửa phòng và đưa mắt quan sát. Giọng cười nói vẫn vang lên, hình như đang đe dọa gì đấy, tôi không để ý lắm. Đến một lúc, hình như cô ta phát hiện ra sự im lặng của tôi và im bặt.

Tôi nheo mắt: “Im à?”

Có gì đó mờ ám. Tôi đứng dậy và lục soát.

********************************

Đồng hồ chỉ 6 giờ sáng, một đêm tôi thức trắng để tìm hiểu. Không uổng cho tôi mất một giấc ngủ say, tôi tìm thấy trên trần nhà có một vật gì đó đen đen. Ngu cũng biết cái máy nghe lén nó ra làm sao. Một cái trên trần nhà và một cái dưới gầm bàn vi tính. Loại này có lẽ thu và truyền tín hiệu đi được. Tôi lên mạng tìm hiểu sau khi ăn vội bữa sáng.

Xem ra phòng tôi quá dễ bị đột nhập. Vậy khóa cửa làm cái quái gì nữa? Nghĩ thế nên khi bước ra khỏi phòng, tôi chỉ khép hờ cửa.

Tôi bước đi trong vô định, và vô tình thấy mình đứng trước cửa hàng hoa. Hôm nay không thấy Vỹ Hà. Những cô gái phụ bán đã quen mặt tôi rồi, nên tôi có đứng đó đến tối chỉ để ngắm bức tranh thì cũng không có vấn đề gì. Cửa hàng hoa bữa nay khá là tấp nập. Tôi đứng nép vào một chút để chỗ cho khách đi.

Gian hàng hoa không chỉ là những chậu hoa dưới đất mà còn có những chậu hoa bằng thủy tinh nhỏ trên kệ cao, trông rất sang và dễ thương. Phải, chúng dễ thương khi không có ai cố tình làm điều gì đó.

Xoảng!

Tôi giật mình, nhảy ra sau. Một lọ hoa thủy tinh vừa rơi xuống ngay sát bên người tôi. Thử nghĩ xem nó mà rớt trúng đầu thì sao nhỉ? Tôi rùng mình.

“Ôi, xin lỗi em” một chị bán hàng chạy tới “Lọ hoa này chị nhớ là để sát trong cùng mà sao lại rớt được nhỉ? Xin lỗi em nhé.”

“Không sao.” Tôi cười xòa.

Như vậy chẳng rõ ràng hơn sao? Có ai đó muốn ngăn tôi tiếp cận bức tranh, hay nói rõ hơn là muốn giết quách tôi cho đỡ rối chuyện.

Tôi bỏ về, ghé ngang đồn cảnh sát. Vừa thấy mặt tôi, Phan Minh liền chạy đến:

“Đi với anh ngay.”

Tôi đi theo không do dự. Anh ta dẫn tôi vào trong phòng lưu trữ tài liệu của cảnh sát trưởng, thật ngạc nhiên là tôi đi theo anh ta vào đây mà không có ai thắc mắc hay cản trở. Làm bạn của cảnh sát trưởng là lợi thế à?

Tôi vừa ngồi xuống, anh ta quăng cho tôi một đống tài liệu khác, dày cũng cỡ mấy quyển sách 500 trang.

“Để anh tóm tắt cho gọn.” Phan Minh nói “Vỹ Hà đang lừa em đi đến chỗ chết đó. Cách đây hơn 2 năm có một vụ án mà phía cảnh sát cho là tự sát. Một họa sĩ nghiệp dư đã chết trong phòng của mình, trên người đầy vết cắt, máu me bê bết khắp sàn, tay tự cầm một con dao và một cây cọ. Hiện trường vụ án ghi lại, nói rằng tất cả những thứ trong phòng đều dính máu, trừ một bức tranh.”

Phan Minh thảy cho tôi bức hình. Chẳng có gì xa lạ, chính là bức tranh ấy.

“Rồi sao?” tôi hỏi.

“Người nhà thông báo rằng có thể chết do tự sát vì đây là một người cuồng nghệ thuật, ông ấy tự vẽ bức tranh bằng máu của mình. Cả nhà cũng như bạn bè thân thích đều xác nhận có chuyện này, hơn nữa, ông ta khi chết thì có vẻ rất thanh thản. Cho nên vụ việc được khép lại sau khi điều tra qua loa. Di chúc của ông ta để lại cho 3 người, một số tài sản kếch xù.”

“3 người?” tôi ngạc nhiên.

“Phải, gồm có một con trai, một con gái, và một con nuôi. Ông ta có 2 đứa con, con trai lớn và đứa con gái là con ruột, một người nữa được ông ta nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Một bé gái tên Vỹ Hà.”

Tôi gật gù, mọi chuyện đang tiến triển. Phan Minh rất được việc.

“Sau đám tang của ông ta là phần chia gia sản, trong di chúc ghi rõ nếu ai trong số 3 người này chết thì tài sản sẽ được dồn vào người còn sống, nếu chết cả sẽ tặng từ thiện. Vỹ Hà đã đẩy đứa con gái xuống vực để loại bớt một đối thủ.”

“Làm sao biết là Vỹ Hà giết? Không lẽ cô ta giết lại để cho người khác biết.”

“Người ta đồn vậy, không có chứng cứ xác thực. Tin này cảnh sát cũng không biết, là tin chợ đen thôi, Vỹ Hà hẹn cô gái kia ra bìa rừng rồi làm chuyện đó, lúc trước họ sống ở ngoại ô miền Bắc. Người anh trai sợ quá nên đem gia sản được chia còn lại và trốn mất. Vài ngày sau, cả gia đình đó không còn ai sống sót, Vỹ Hà biến mất. Và giờ em gặp cô ta làm chủ tiệm hoa.”

“Mắc gì đến bức tranh?”

“Bức tranh à, số tiền 77 000 USD là có thật, ông ta có ghi trong di chúc về việc ai sở hữu được bí mật này với 77 000 USD. Có thể Vỹ Hà muốn nhờ người khác tìm ra bí mật này cho cô ta nên dựng chuyện nhóm máu này nọ.”

“Có thể. Nhưng trong tài liệu anh đưa, toàn nhóm máu B cơ mà.

“Đó là đa số những vụ được giới báo chí công khai thôi, còn những vụ khác nhóm máu thì bên cảnh sát giấu, vì đa số họ đều là người có vấn đề trong pháp luật, như cô sinh viên mà anh đưa cuốn nhật ký cho em đấy, đó là ngoại lệ. Em cẩn thận kẻo…”

“Thôi được rồi, em không sao, cám ơn.”

Cắt ngang lời anh ta tôi dứng dậy đi về, không kịp để cho Phan Minh nói thêm.

Để xem, như vậy có người không thích tôi biết về bức tranh, còn Vỹ Hà thì ngược lại. Tức là Vỹ Hà không phải chủ mưu trong việc ám hại tôi. Đứng chờ đèn đỏ để băng qua đường, tôi hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ về bức tranh kỳ dị.

“Á, coi chừng!” một tiếng thét lên từ trong đám đông.

Rầm!

Tôi sững người không nhúc nhích, một con dao từ đâu phóng ra sượt ngang mặt tôi và cắm thẳng xuống đất. Tôi hoàn toàn không cử động.

Một người phụ nữ mập mạp lạch bạch chạy đến hỏi:

“Cô gái có sao không? Xin lỗi, tôi đuổi con mèo, ai ngờ trượt tay. Xin lỗi.”

Tôi mỉm cười nói không sao và bước đi. Tiếng thét ban nãy… tôi ngờ ngợ… rất giống với giọng nói đe dọa tôi hôm qua.

Trở về với căn hộ của mình, đẩy cửa ra, tôi mỉm cười.

Không phải có người muốn giết tôi, mà có người không muốn tôi tiến xa hơn về bức tranh.

Một người tốt! Tôi lại nhoẻn miệng cười.


<Còn tiếp>

[chương 5: giấc mơ]

bóng đêm
30-06-2009, 09:26 AM
Bức họa chết.
Monday, 19. November 2007, 15:54:35

Bức hoạ chết

Category: siêu thực, trinh thám, doom art (không biết phải giải thích thế nào).
Rating: PG 13.
Type: original fiction.
Author: OKAMI.

http://my.opera.com/xXxLisaxXx/blog/chap-1. Không biết phải nói như thế nào nữa.

kOn_Sau_hAm_nGu :-*
30-06-2009, 09:52 AM
truyện hay
làm sâu chỉ muốn đọc ngay chap tiếp theo ^^.......đáng tiếc là số lượng có hạn
1 người ko muốn Lệ Quân díng vào bức tranh......có phài Phan Minh ko nhỉ....Phan Minh cũng biết khá nhiều về diễn biến sự việc của bức tranh , hay Phan Minh nhờ 1 cô gái nào đó giả giọng để ngăn cản Lệ Quân?
Sâu chỉ đoán mò thôi....chứ còn ngu trong vai trò "thám tử" kiểu này lắm =.=
truyện của ss ko có nhiều nhân vật nên dễ nhớ tên nhở :D
chờ chap mới vậy....nhanh nhanh ss nhé
ah, bức tranh của Dali sâu cũng có đc chiêm ngưỡng qua 1 lần,quả thật nó rất có sức thu hút....mà hình như tranh nào của Dali cũng vậy thì phải....về những con voi bay trên trời với đôi chân dài như rắn,về cái cây trông như sọ người....hix,sâu chỉ là dân gà trong ngành mĩ thuật nên nhìn thì bị cuốn hút vậy thôi chứ ko dám nhận xét gì cả >.<
thanks ss nhé :-*

Giun Đất
30-06-2009, 03:26 PM
Nhưng rốt cuộc từ dạo bắt đầu lại với Bức Hoạ Chết, càng nghĩ càng thấy bức tranh được tả có vẻ có công thức như thế này:

1/6 Van Gogh (phần của "mấy cành cây mọc lởm chởm đè lên nhau") + 1/6 Dali (là "những chiếc đồng hồ xám nhạt uốn éo vắt vẻo trên thân cây" và "những cây kim màu đỏ máu") + 1/3 Picasso (nghệ thuật dùng màu của ông này thể hiện qua bức Autoportrait à la palette - Tự hoạ với bảng màu ^^) + 1/3... tranh Tàu ("Một chút uốn éo của thời gian... một chút đắn đo của dòng đời... một màu trắng trong lẫn vào màu đen khó chịu" -----> liên tưởng lập tức đến Thư pháp Trung Hoa thời Đường, chả hiểu tại sao)


Vanthientuyet quả có trí tưởng tượng vô cùng chi tiết.
Nghe nói những người như vậy có sức suy nghĩ nhanh hơn người khác. Cụ thể là mọi thứ trong đầu đều diễn ra bằng hình ảnh :D

Tớ chưa xem bức Van Gogh mà bạn đề cập đến ấy. Chỉ thích coi tranh thời Đường. Chúng rất có cân bằng, sức sống, bao gồm đủ yếu 5 yếu tố của trời đất. Và luôn tạo ra một không khí lãng mạn và dễ chịu.
Còn thể loại trừu tượng thì ko thít lắm. Mỗi người suy ra một kiểu, loạn cả lên. Mỗi chi tiết trong bức tranh đều ẩn chứa một thứ gì đó phức tạp T_T... và liên quan đến ***.

@HacPhongLong: Khà khà, có chủ ý hỏi tuổi ss để tiện cách xưng hô. Thấy bạn vanthientuyet đi trước một bước rồi nên thôi. Hóa ra ss "già" hơn em những...4 tuổi ^^


HAHAHAH! =)) THẬT HÔNG NGỜ!

Không biết tấm chồng vạn-vô phước nào được hưởng giọng cười "ngọt ngào" trên của ss nhỉ?

little princess
01-07-2009, 02:02 AM
Hic... Ss... Em sợ >"<! Em đã sợ ma mà còn đọc fic của ss, chắc em chết lun quá :rain:............
Fic hay, nhưng mà... rất đáng sợ. Ko bik em còn theo nổi hok T.T

P.s: EM đã đọc fic "Nắm tay em" của ss rùi. Bjo` tiếp tục nhai fic còn lại đây :D

»‡«Mischio»‡«
03-07-2009, 06:15 AM
Vanthientuyet quả có trí tưởng tượng vô cùng chi tiết.
Nghe nói những người như vậy có sức suy nghĩ nhanh hơn người khác. Cụ thể là mọi thứ trong đầu đều diễn ra bằng hình ảnh :D

Oh man =.= Nghe bạn nói tớ ước gì giời ban cho mình thêm mấy cái hoa tay. Được thế chắc tớ đã theo được ngành truyền thống của gia đình ^^


Tớ chưa xem bức Van Gogh mà bạn đề cập đến ấy. Chỉ thích coi tranh thời Đường. Chúng rất có cân bằng, sức sống, bao gồm đủ yếu 5 yếu tố của trời đất. Và luôn tạo ra một không khí lãng mạn và dễ chịu.
Còn thể loại trừu tượng thì ko thít lắm. Mỗi người suy ra một kiểu, loạn cả lên. Mỗi chi tiết trong bức tranh đều ẩn chứa một thứ gì đó phức tạp T_T... và liên quan đến ***.

À, vụ mấy bông hoa và tranh Van Gogh, cơ bản tớ chỉ liên tưởng dựa trên phong cách... điên loạn kinh hoàng của ông ấy (đừng ai ném dép vào đầu tớ, năn nỉ đấy!). Trong Bức Hoạ Chết, cảm giác như mấy bông hoa chính là đại diện của sự dữ dội, vẽ ra thì có thể nhìn tụi nó như mấy cái lưỡi lửa đỏ như rượu vang, mang hình hài hoa hoét đang đâm thẳng lên giời ấy.




Không biết tấm chồng vạn-vô phước nào được hưởng giọng cười "ngọt ngào" trên của ss nhỉ?

Chồng nào hả bạn? Tớ nghi ngờ những người đấy là chúng ta đấy!


Thật ra bức tranh này dựa trên một phần sự thât (bức tranh chứ ko phải câu truyện :P). Vì rất lâu, lâu ơi là lâu rồi, mình vô tình nhìn thấy 1 bức tranh mà theo mô tả, có vẻ như là bức của Ngài Dali mừ mấy bạn bàn ở trên. Thích quá tìm ko ra, điên tiết nên viết cái fic này, xem thử ai biết thì tìm giúp. Mà đến hôm nay mới có người biết =((.
Có ai có hình thì up cho HPL xem với nha!!!
Vì nhớ không chính xác bức tranh ra sao, nên một nửa chi tiết bức tranh là dựa vào trí nhớ về bức tranh hùi xưa, còn 1 nửa là... tự phăng .


Tên tranh là The persistence of Memory - dịch nôm na ra là Sự dai dẳng của ký ức, một trong những tác phẩm đáng tự hào nhất của ngài Salvador Dali ^^

Có khi bữa nào mình thử ngồi vầy vò Photoshop vẽ cái Bức Hoạ Chết này, coi Adobe's Technology có ăn lại được cọ và màu vẽ của ông hoạ sĩ kia hông :D

----------------------------

Hành trình đến với 77000 USD của chị Lê Quân bắt đầu gian nan rồi. Chị ấy không biết liệu có tiếp tục trụ được đến lúc sờ vào đống tiền ấy không ta? Nhìn thì thấy là chị ấy quyết tâm lắm, nhưng chỉ nhờ vào mỗi gã Phan Minh ấy thì xem ra không nổi đâu. Hy vọng xuất hiện thêm anh chuyên gia đẹp trai nào đấy, đẳng cấp cỡ bạn Giun Đất đến giúp chị í, chứ không lại để hết truyện, chị Lê Quân ôm một đống tiền đi lấy lão cảnh sát trưởng kia thì chán chết!

Chờ part mới ^^

HacPhongLong
04-07-2009, 07:01 AM
@All: tks 4 ur support!

@bóng đêm: sao vậy bạn? blog đó hông phải của mình!!! :D mình cũng ko rõ bạn ấy post fic mình hồi nào nữa, mà có vẻ cũng lâu lắm rồi!
Nếu bạn thắc mắc về tác giả thì "Okami" và "HPL" là 1 :D.

@Sâu: cám ơn em nhé!!! về tranh này nọ ss còn gà hơn em :P.

@Giun: ở ngoài ss cười còn ghê rợn hơn ấy chứ! =))

@vanthientuyet: vẽ rồi post tặng ss được ko em :P. cho ss xem với :D, kaka!
=)) ấy ây.. ;)), cái gì cũng từ từ, diễn biến truyện có thể ko bất ngờ, nhưng chắc cũng vui! :D
nếu có anh chuyên gia nào đẹp trai thì ss vớt trước! :D

@little princess: cố đọc đi em! :d ủng hộ ss nhé! :P 8 chương là hết à! :D


........


PART MỚI!!


..........

fic nì sắp end rồi :P, còn 3 chương nữa thôi.


CHƯƠNG 5: GIẤC MƠ.


Trên đời này hiện nay tôi sợ nhất cái gì nhỉ? Đến giờ thì tôi vẫn chẳng biết, nhưng nó mơ hồ lắm, như những giấc mơ ấy. À đúng rồi, tôi sợ chính giấc ngủ của mình. Mỗi đêm đặt lưng xuống tấm nệm êm ái của mình là tôi lại nghĩ vẩn vơ. Tôi nghĩ cái gì thì cứ chắc chắn rằng bản thân tôi cũng chả thể hiểu được. Vì hình ảnh cứ chồng lên nhau liên tục, cứ như 1 cuộn phim bị hư và đang nhảy ảnh vậy.

Người ta bảo, giấc ngủ không mộng mị vẫn tuyệt gấp ngàn lần giấc ngủ dài mà mơ lắm. Tôi biết vậy, mà tôi cũng muốn ngủ 1 giấc yên bình đến sáng hôm sau cho khỏe người.

Khi nhìn những bức tranh trong phòng, tôi dần dần có những giấc mơ kỳ lạ. Tôi trước đây rất thích mơ. Dù ác mộng hay mộng đẹp tôi đều cảm thấy thú vị khi có một giấc mơ trong tiềm thức.

Ấy thế mà giờ đây nó cứ thay đổi liên tục, những giấc mơ chỉ là những mảng màu sáng tối mờ mịt, nhưng nó làm cho tôi cảm thấy rằng những giấc mơ ấy có liên quan đến nhau. Sáng trắng, tối đen và máu đỏ. Nó không bao giờ có những hình thù thật sự, mơ hồ đến mức khi tôi tỉnh dậy rồi cũng chẳng biết đó có phải là giấc mơ của mình không nữa. Nhưng khi ngủ thì nó lại hiện lên.

Tôi xem đó là ác mộng.

Dạo gần đây thì điện thoại vẫn reo, đe dọa vẫn còn nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Vì tôi biết người này không muốn tôi chết. Tôi chẳng sợ gì cả, chỉ trừ một thứ…

Bức tranh.

Nó hút tôi đến mãnh liệt, mỗi lần chạm mắt vào tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới ảm đạm của bức tranh, tôi không thể nào tự thoát ra được. Nó không giống với một bản nhạc hay mà tôi nghe và bị quấn lấy bởi giai điệu tuyệt vời. Nó cũng không có chút gì giống với một bức tranh tuyệt mĩ mà người xem phải dán mắt vào mà trầm trồ khen ngợi. Tôi đã nói hàng ngàn lần rồi, nó không giống bất cứ thứ gì mà tôi được biết về nghệ thuật.

Đáng sợ. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy con người tôi khi nhìn vào bức tranh. Sợ đến cứng người và không thể nào dứt ra, không phải chỉ vì ma lực của nó mà còn vì nỗi sợ hãi mà nó đem lại cho người xem. Cứ như thể, nếu tôi cử động một chút thôi thì sẽ bị bức tranh ấy hút mất cả sinh lực. Đáng sợ.

Nỗi sợ đó ban đầu tôi không hề tự nhận thấy, chỉ khi những vết cắt trên tay tôi nhiều dần dù biết rằng có vẽ nữa thì cũng chỉ có thế. Khi mà tôi càng nhìn vào bức tranh ấy, tôi càng có một cảm giác khó tả diễn ra… nói thế nào nhỉ…

Đói khát.

Và khi cảm giác đó xuất hiện thì tôi bỗng có phản xạ cầm dao lên cứa vào tay.

*************************

Con người tin vào cái họ thấy, hoặc những thứ họ nghĩ là họ thấy.
Con người tin vào cái họ nghe, hoặc những thứ họ nghĩ là họ nghe.
Nhưng con người vẫn tin, thậm chí nếu họ chẳng nghe, chẳng thấy, chẳng có cơ sở gì cả.
Thật nực cười! Vậy mà họ vẫn tin.

***********************

Vẫn những giấc mơ đó ám ảnh, nhưng gam màu đã có chút phong phú. Những gam màu của bức tranh đáng nguyền rủa.

Ma lực tồn tại nếu như con người tin rằng nó là sự thật.

Gam màu đỏ nổi trội hơn những mảng xám ngắt kia, màu trắng lịm dần trong màu đen u tối. Những gam màu nhòe nhoẹt uốn éo. Và âm thanh. Những tiếng la thét, những tiếng khóc than vô định.

“Đồ phù thủy! Đừng giết cô ấy!”

“Dừng tay lại đi, nếu ngươi giết cô ấy, ta sẽ giết ngươi!”

“Coi chừng!”


Tôi giật mình tỉnh dậy. Giấc mơ hôm nay có âm thanh. Tôi nghe rõ tiếng tôi thét lên những câu như thế. Ai là người bị giết? Chuyện gì đang xảy ra? Mồ hôi ướt đẫm cả gối, tôi thở dài. Một tính mạng đang bị đe dọa trong giấc mơ của tôi, cầu trời cho nó đừng trở thành sự thật.

Có khi nào…? Giấc mơ tồn tại nếu như ta tin rằng nó như thế?

********************************

Tiệm hoa của Vỹ Hà hôm nay khá vắng. Vỹ Hà có ở đó. Cô ấy mời tôi vào phòng trong nói chuyện.

“Có tìm được gì mới không em?” Vỹ Hà hỏi.

“Em muốn hỏi vài thứ.” Tôi không giấu diếm kể lại cuộc đối thoại giữa tôi và Phan Minh.

“Tin dù sao cũng chỉ là tin chợ đen thôi mà.”

“Biết đâu được.” tôi nhìn thẳng vào Vỹ Hà.

Bỗng…

“NÓI DỐI!” một giọng nói thét lên, giọng nói mà vẫn rủ rỉ rù rì cùng tôi hàng đêm.

Tôi quay lại nhìn, cạnh cánh cửa đi vào nhà trong, một cô gái yếu ớt đứng dựa vào tường, mặt đỏ bừng hét lên.

“Chị nói dối, Vỹ Hà không bao giờ làm vậy.”

“Liễu Thi, em ra đây làm gì?” Vỹ Hà ngạc nhiên nhìn cô gái.

Cô gái mang tên Liễu Thi trông mềm mại và mỏng manh hệt như tên gọi vậy, nhưng thần sắc hoàn toàn không tốt.

“Không chấp nhận được” cô gái yếu ớt đi ra phía tôi ngồi “Vỹ Hà chẳng giết ai bao giờ hết. Người hẹn chúng tôi ra hôm đó là anh Hai.”

“Cô là cô gái… đã chết sao?” tôi ngạc nhiên, có hơi ngượng miệng khi nói ra chữ “đã chết”.

“Nhìn tôi giống chết lắm à?” cô ta giận dỗi “anh Hai muốn chiếm tài sản, hắn đã hẹn chúng tôi ra và đẩy tôi xuống vực.”

Vỹ Hà thở dài:

“Thôi, không giấu em nữa, dù sao chuyện cũng đã lộ. Liễu Thi ngồi đó đi, đừng cử động nhiều.”

“Tóm lại là sao đây?” tôi thở ra.

”Ngày trước, chị và anh Hai Liễu Thi là người yêu. Khi có tin về tài sản được chia thì chị cũng khá vui vì nghĩ cả 3 sẽ sống hạnh phúc cùng nhau. Nhưng chị không biết rằng hắn ta không ưa Liễu Thi, trong chi tiết mà người bạn cảnh sát của em kể có một điều sai, đó là chỉ mỗi hắn ta là con của chú. Chị và Liễu Thi đều là con nuôi.”

Thật ngạc nhiên, sự tình bên trong khá phức tạp.

“Hắn yêu Vỹ Hà nhưng không ưa tôi” Liễu Thi nói “hắn hẹn tôi ra trước để đẩy tôi xuống vực rồi mới hẹn Vỹ Hà ra, may sao tôi chỉ bị rớt xuống phiến đá to gần đó, không bị thương nặng. Trời tối, hắn cũng không thấy rõ tôi đã chết hay chưa. Hắn bảo với Vỹ Hà tìm cách trốn, nhưng chị ấy không chịu. Hắn khùng lên rồi ôm tài sản trốn đi một mình, để Vỹ Hà ở lại chịu tội. Đã thế hắn còn chạy về nói với gia đình rằng thấy Vỹ Hà đẩy tôi.”

“Gia đình cô vì sao mà chết?”

“Tôi giết!” Vỹ Hà nói “thật nhảm nhí khi để những người không cùng máu mủ mà lại chẳng thèm tin tôi còn sống. Tôi và Liễu Thi khi đến đây đã treo bức tranh này để tìm cho ra tên khốn đó trả thù, tiếc là đến giờ vẫn chưa thấy.”

Tôi bỗng nhớ lại lời Liễu Thi ban nãy: “Chị Vỹ Hà chẳng giết ai bao giờ hết!” chắc hẳn cô ta có ý nói rằng không phải Vỹ Hà đẩy cô ấy xuống vực.

“Sự thật về bức tranh có đúng không?” tôi hỏi.

“Đúng, chỉ là chưa có ai tìm ra manh mối gì thôi. Di chúc ngày trước cũng ghi vậy mà.”

Tôi gật gù. Được biết Liễu Thi bị chấn thương bên trong nên thể trạng khá yếu ớt, và cô đang giả chết nên không thể đi lại ngoài đường.

“Thôi, chuyện mấy người giết ai tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn 77 000 USD, nên tôi sẽ giữ kín cũng như cố gắng tìm ra manh mối.” tôi nói.

“Vậy tốt rồi, chị nhìn không lầm người.” Vỹ Hà nhoẻn miệng cười “thỉnh thoảng đến đây với Liễu Thi nhé, con bé ở một mình buồn lắm.”

Tôi mỉm cười đồng ý. Chờ Vỹ Hà ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Liễu Thi và tôi, tôi mới hỏi:

“Thế… cái nào là sự thật, cái nào là giả dối đây?”

“Xin… lỗi chị…” Liễu Thi cúi gầm mặt “em không cố ý dọa chị sợ đâu, chỉ là muốn chị đừng tiến xa hơn về bức tranh thôi.”

“Tại sao?”

“Chị không thấy bao người đã chết vì nó à?” Liễu Thi nhăn mặt.

“Thế em không muốn trả thù tên đã đẩy em xuống vực à?””

Liễu Thi hơi cau mày, hạ giọng nhỏ đến mức tối đa:

“Hắn chết rồi. Sau ngày tụi em lên đây đã tìm thấy hắn, Vỹ Hà đã giết hắn rồi. Nhưng chị ấy muốn có số tiền của bức tranh nên nói dối đó. Trước đây em không cảm thấy gì, nhưng gần đây càng ngày càng sợ quả báo, em không muốn có thêm người chết nữa.”

Tôi lại gật gù, dỗ dành cô bé. Cô bé yếu ớt này làm cho người khác có cảm giác mong muốn bảo vệ cô. Ở khía cạnh nào đó, thì cô bé này khá là đáng yêu. Trò chuyện với Liễu Thi may ra biết thêm được chút gì đó. Dù cô bé khá thành thật, nhưng tôi biết Liễu Thi vẫn còn giấu một điều nào đấy cấm kị.

Tôi cũng tự ngạc nhiên với chính mình không hiểu sao bản thân lại chấp nhận những tội ác đó dễ dàng như vậy. Tôi chấp nhận nó một cách thản nhiên như thể chuyện đó chẳng có gì đáng để nói, tha thứ cho xong.

Mặt khác, tôi cảm thấy sợ chính bản thân. Vì tận sâu thẳm đáy lòng, tôi thật sự biết bản thân mình nghĩ cái gì. Tôi đã nghĩ rằng, thôi thì cứ tha thứ đi, vì như vậy biết đâu sau này nếu tôi có phạm tội ác đó, thì bản thân cũng sẽ được tha thứ. Được quên lãng. Một cách mơ hồ nào đó, tôi cảm thấy rằng một thứ gì đó tệ hại đang đến gần.

****************************

Có máu. Có nước mắt. Một con dao. Một cô gái. Tôi. Và Liễu Thi.

Cô gái với mái tóc dài mượt xõa ra bay lên che khuất gương mặt, cô ấy đang làm gì nhỉ? Cô ấy nói chuyện với Liễu Thi.

Liễu Thi khóc và ôm chầm lấy cô gái kia. Cô vỗ về Liễu Thi.

Bất thần, cô ấy đưa tay lên, trong tay là một con dao.

Tôi hét lên: “Liễu Thi, chạy đi!”

Liễu Thi vẫn ôm cô gái như thể chẳng biết đến sự có mặt của tôi.

“Coi chừng!”

“Đừng!”

Tôi hét lạc cả giọng. Một cái nhếch mép thoảng qua trước mắt.

Con dao cắm phập xuống lưng Liễu Thi.

Máu… loang lổ…

********************************

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm gối. Tôi sợ đến nỗi cứ như con dao đó cắm lên người tôi chứ không phải Liễu Thi vậy. Tại sao một cô gái yếu ớt như vậy, mờ nhạt như vậy lại ám ảnh cả tôi chứ? Không đáng.

Có lẽ thật sự là tôi đã đi quá xa rồi.

<còn tiếp>

[chương 6: sự thật]

kOn_Sau_hAm_nGu :-*
04-07-2009, 07:24 AM
2 HacLongPhong

đúng như cái tên của chương Giấc Mơ nên khi đọc sâu thấy hơi mơ hồ 1 chút....chắc điểm nhấn của chap này là về

những giấc mơ ko rõ ràng đầu đuôi của Lệ Quân

Lệ Quân bị ám ảnh hơi bị nhiều bởi bức tranh ^^!.....thật sự sâu ko tin chuyện ma quỷ hay linh hồn lắm ( chắc là chưa

thấy chưa tin :D )....có lẽ sâu đc xếp vào loại người thứ nhất mà bạn đề cập đến trong chap:Con người tin vào cái họ thấy, hoặc những thứ họ nghĩ là họ thấychap này có sự xuất hiện của Liễu Thi nữa....hix,càng ngày càng rối....nếu như tin lời nói của Liễu Thi rằng Vỹ Hà là

người vô tội và là người tốt (giết người nhiều vậy ko biết có tốt nổi ko..hì hì ) thì cái giấc mơ của Vỹ Hà lại làm sâu

quay về những định kiến ban đầu dành cho Vỹ Hà (chắc do Vỹ Hà nói xạo nhiều quá ,ko biết đường nào mà lần

=.=).....người giết LT trong giấc mơ có khi nào là Vỹ Hà ko ta ^^?

Ko biết chừng người nói dối lại là Liễu Thi cũng nên....hix,bời vậy mới nói càng lúc càng lọan....:D

còn 3 chap nữa.....truyện hay mà ít nhở....T_____T

chap 6 : Sự Thật....hehe,mọi bí mật sẽ đc bật mí.....đỡ phải vặn óc ra suy nghĩ nữa....

HacPhongLong
09-07-2009, 10:24 AM
@Sâu: my only comment!! tks tks tks!!! :X
8 chapter là end rồi :d, chịu khó xem nghen bạn! :X :X tks!!
bạn học tiếng đức à?

......



Sắp end fic rồi :D

CHƯƠNG 6: SỰ THẬT.

Ngày ngày tôi đều qua tiệm hoa của Vỹ Hà để nói chuyện với Liễu Thi, hoàn toàn không ai đả động đến bức tranh. Liễu Thi là một mẫu người mà tôi nghĩ, chắc chắn cô bé phải là một nhân vật truyện tranh mới đúng. Ngây thơ, trong sáng, mắt to tròn, và đầy lòng nhân hậu, bất cẩn trước mọi việc. Tôi thật chẳng hiểu làm sao Liễu Thi có thể sống ở ngoài đời một mình.

Hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi nói về bức tranh.

“Lỡ như một ngày nào đó mà bức tranh làm chị bị mất trí thì sao hả Quân? Lúc đó, cuộc sống của em lại chỉ còn em, Vỹ Hà và tiệm hoa.”

“Chị không có tệ dữ vậy đâu Thi. Dù gì thì vẫn bảo vệ em.” Tôi nói ra mà không một chút ngần ngại suy nghĩ.

Trong đầu tôi, hình ảnh về giấc mơ mấy bữa nay mơ thấy hiện ra rõ rệt đến nỗi tôi khẽ rùng mình.

“Chị lạnh à? Mình vào trong phòng nhé!” Liễu Thi lo lắng, cứ như cơ thể của tôi cũng mỏng manh như cơ thể cô ấy vậy.

“Không lạnh, nhưng vào phòng em đi!”

Liễu Thi dẫn tôi băng qua dãy phòng dọc hành lang và đến căn phòng trong cùng. Một căn phòng đơn sơ, bình thường, chẳng có gì đáng kể.

“Chị Vỹ Hà có ngủ chung với Thi không?”

“Không có!” Liễu Thi lập tức nói ngay, mặt đỏ ửng “không vì lý gì lại ngủ chung được, phòng chị Vỹ Hà bên cạnh mà.”

“Chị đùa thôi, làm gì phản ứng dữ vậy? Bộ có gì mờ ám hả?” tôi cười.

“Không có” Liễu Thi lại ấp úng “Vỹ Hà và em là bạn thân của nhau thôi, chứ không còn gì nữa đâu.”

Tôi nhướn mắt nhìn.

“Ừ, thôi, không chọc em nữa, toilet ở đâu nhỉ?”

“Đi dọc hành lang, nó là phòng đầu tiên đó. Chị lúc nãy đi mà không để ý à?”

“Không! Đợi chị một chút nha!” tôi mỉm cười.

*******************************

Căn phòng của Vỹ Hà không khóa cửa, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào rồi khẽ khàng khép cửa.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt làm tôi lại rùng mình. Không, đây không phải là một căn phòng ngủ của người bình thường, đây là phòng của một họa sĩ. Một họa sĩ đang vẽ. Trên sàn loang lổ những vệt màu u ám, cọ và bảng màu vẽ quăng tứ tung. Như thể người họa sĩ này đang cực kỳ rối rắm với tác phẩm của mình.

Máu, có máu. Máu cũng vương vãi khắp nhà. Những bản thảo tranh dang dở bị vứt lăn lóc cạnh những mẩu bánh mì đen sì dùng để tẩy. Trong góc phòng có một khung tranh trống, một bảng màu, than vót nhọn còn mới nguyên, bánh mì. Toàn những dụng cụ dùng để vẽ. Tất cả được sắp xếp gọn gàng như thể đấy là nơi thiêng liêng duy nhất trong phòng vậy.

Bỗng tôi thấy ở đàng sau khung tranh lòi ra một góc sổ. Một cuốn sổ nhỏ chừng lòng bàn tay thôi. Tôi rút ra và nhét vào túi quần, một ngày may mắn, tôi mặc quần túi. Cuốn sổ tuy nhỏ nhưng đó lại là một cuốn nhật ký. Cuốn nhật ký từ 2 năm trước.

Tôi rón rén bước ra cửa và trở về phòng Liễu Thi.

********************************

Về đến nhà, tôi lập tức rút cuốn sổ ra xem. Không có ngày tháng, chỉ có năm, những đoạn văn ngắn và ngắt quãng.

“Sao ông ấy không tự mà vẽ? Lúc nào cũng khen tài năng vẽ của mình, mà tranh mình vẽ thì toàn để tên ông ta là sao?

Nhưng ông ấy bảo mình có thể có một bức tranh làm rung động tất cả những ai nhìn thấy nó nếu mình biết truyền đạt. Làm sao đây? Ông ta nói rằng, máu luôn là thứ kích thích người khác.

Một bức tranh không thể chỉ vẽ thuần bằng máu được, nhưng màu vẽ pha máu thì được. Cũng đáng thử.”

“Tranh của mình, máu của mình. Máu của ông ấy cũng có, nhưng chẳng đáng kể, nói sao nhỉ, ông ta nói nếu mình vẽ được bức tranh này thành công thì ông ấy sẽ để lại cho mình 77 000 USD. Vậy cũng được. Dù sao thì cũng không nên giành phần gia sản với Thi. Thi phải được hạnh phúc.”

“Lão già gian xảo. Cái gì mà tìm ra bí mật của bức tranh thì mới có tiền chứ. Tranh của mình sao mình lại không biết về nó được mà nói. Khùng. Những thứ khùng vậy thì chết đi.”

“Không ngờ lão ấy cũng để gia sản cho mình, chia làm 3 phần. Còn 77 000 USD, phải tìm cho ra.”

Sau đó là những đoạn như tôi đã biết về anh trai Liễu Thi, về tiệm hoa. Khi đến đây, chỉ còn là những dòng tương tự như.

“Tại sao? Tranh của mình. Là tranh của mình, tại sao mình không hiểu? Quỷ tha ma bắt!”

“Tranh mình vẽ, là tranh mình vẽ. Tại sao mình không thể vẽ một bức nào hơn?”

Tôi gấp cuốn sổ lại, ra là thế. Không quá khó hiểu những gì trong đây viết, không quá khó hiểu những gì Vỹ Hà muốn. Tôi tự nhận xét đây là một dạng tự kỷ ám thị. Tôi cảm thấy được sự bế tắc mà Vỹ Hà đang lâm vào, sự khó chịu khi chính bản thân không hiểu nổi thứ mình tạo ra.

Tôi hiểu vì ở khía cạnh nào đó, tôi cũng như họ. Nếu nói những người này cuồng vì hội họa, thì bản thân tôi cũng điên lên vì những giai điệu. Tôi đã từng vò đầu bứt tai chỉ vì một bản nhạc ấn tượng in sâu vào tâm trí tôi đến mức tôi cứ nhất quyết phải rõ tường tận về nó. Nhưng tôi đã không thể hiểu, vì tôi không phải người sáng tác? Hay vì tôi không đủ khả năng cảm nhận? Mọi câu hỏi vẫn còn để ngỏ.

Cũng như Thượng Đế biến mất vì không còn hiểu được loài người, là tạo vật do chính bàn tay Ngài làm nên.

Điều duy nhất còn lại tôi không thể hiểu là ý nghĩa của bức tranh, và giấc mơ của tôi. Tôi không biết vì sao tôi lại mơ như thế, nhưng tôi dám chắc nó chẳng liên quan gì đến ý nghĩa bức tranh cả.

Nhưng, tôi khẳng định rằng, tôi sẽ chẳng bao giờ trở nên điên loạn như những người đã chết vì bức tranh này. Không bao giờ.

****************************

Con người tin vào cái họ thấy, hoặc những thứ họ nghĩ là họ thấy.
Con người tin vào cái họ nghe, hoặc những thứ họ nghĩ là họ nghe.
Nhưng con người vẫn tin, thậm chí nếu họ chẳng nghe, chẳng thấy, chẳng có cơ sở gì cả.
Thật nực cười! Vậy mà họ vẫn tin.

****************************

Chiếc taxi dừng lại ở nơi trước đây Vỹ Hà và Liễu Thi sống, một nơi hoang vu ở ngoại ô phía bên kia đất nước. Căn nhà giờ đây đã biến thành một rừng cây không bóng người.

Rờn rợn. Gió thốc liên tục. Rờn rợn. Tôi quyết định không đi sâu vào trong mà chỉ dạo bước bên ngoài, vòng quanh nơi đã từng tồn tại một căn nhà.

Gió thốc liên tục, không ngừng nghỉ. Tôi kéo chiếc khăn choàng kín cổ và ngước mắt quan sát. Không có một điều gì làm tôi sợ, ngoại trừ cái lạnh. Lạnh vì gió rát chứ chẳng phải tiết trời.

Tôi cứ đi mãi, và dừng lại trước mép rừng sát với chỗ căn nhà cũ. Ở đây! Tôi khẳng định. Chính là ở đây! Tôi tin vào trực giác của mình. Nơi này tỏa ra một không khí u ám hệt như bức tranh, tôi có thể là hoang tưởng nhưng tôi vẫn cảm thấy mùi máu đang lan tỏa từ đâu đó. Chỉ có nơi này có những làn gió buốt lạnh và kinh dị. Tôi khẽ rùng mình.

Những ngọn cây mọc một cách mất trật tự vô cùng, đâm ngang đâm dọc, xẹt thẳng ra và uốn éo. Vô kỷ luật đến khó chịu, cứ như thể chúng vô trật tự vậy nhờ vào bàn tay của con người chứ không phải của tạo hóa. Những cành cây khô cằn không đọng một giọt sương, không một chút xanh của lá.

Trông tởm lợm. Thế nhưng, điều gì đã xảy ra ở đây? Nó liên quan gì đến bức tranh? Tôi vẫn không biết, tôi vẫn không hiểu. Chỉ những ai đang ở nơi này và cùng cảm nhận như tôi mới có thể hiểu rõ tâm trạng của Vỹ Hà. Bất lực và khùng điên.

Gần chiều, ở lại đêm tối sẽ rất nguy hiểm, tôi tự nhủ thế và gọi taxi trở về. Bất kể lòng có còn đắn đo hay không, dù sao, tôi vẫn luôn nói: “hiện nay thứ quý giá nhất vẫn là tính mạng của tôi, tuyệt đối không được chết.”.

****************************

Có những người chẳng bao giờ tin vào Thượng Đế, nhưng họ vẫn hét tên Ngài đầy nguyền rủa khi một việc gì đó ập đến.
Có những người tin vào Thượng Đế tuyệt cùng, nhưng họ vẫn trách hận Ngài khi có gì không hay xảy ra.
Ta tự hỏi, thà là người với quyền sinh sát cho bản thân, hay nên là Thượng Đế với quyền sinh sát của thế gian mà lại chẳng thể giết nổi một kẻ nguyền rủa tên mình?
Có không một từ ngữ mang tên “cao thượng”?

*****************************

Ngày hôm sau, vừa bước chân vào tiệm hoa, Vỹ Hà đã kéo tôi ra một góc.

“Tôi cảnh cáo cô, trả ngay cuốn sổ cho tôi.” Vỹ Hà nói giọng đe dọa, tiếng “chị, em” ngọt xớt đã biến đi đường nào.

“Sổ gì?” tôi mở tròn mắt.

“Nhật ký mà cô lấy trong phòng tôi, đừng có giả vờ, nếu cô không lấy, thì nó đã không biến mất.”

“Không phải chứ, tôi vào vào phòng chị làm gì? Liễu Thi ở chung nhà…” tôi chưa nói dứt câu thì Vỹ Hà bất thần giơ tay tát vào mặt tôi. “Chị làm cái gì vậy?” tôi hét lên.

“Đừng có vu oan cho Liễu Thi, con bé không biết gì hết. Tôi cảnh báo trước, cô mà nói cho Liễu Thi, thì cô sẽ chết khi nào không biết đó.”

“Không sao rồi” tôi mỉm cười “tôi không chết đâu nhỉ, Vỹ Hà, tôi chết rồi thì chị mãi mãi tìm không ra một ai giải được ý nghĩa bức tranh, và không còn một ai hiểu chị như tôi, không có người thứ hai…” tôi hơi ngừng một chút và nhìn thẳng vào mắt Vỹ Hà đầy khiêu khích “không có người thứ hai giúp chị vẽ được một bức tranh mà chị muốn gọi nó là tuyệt tác, một tác phẩm để đời.”

Vỹ Hà sững sờ nhìn tôi thật lâu, ánh mắt ấy như thể chực chờ nuốt sống tôi vậy. Căm phẫn và bất lực. Tôi nhếch mép cười:

“Tốt nhất không nên cho Liễu Thi biết, như vậy, khi tìm ra số tiền đó, tôi sẽ chia cho chị 1/3. Hay tôi có thể cho chị hết và đổi lấy… Liễu Thi.”

Vỹ Hà trợn mắt lên nhìn tôi trân trối, mặt nhăn lại, các cơ trên mặt cũng giựt giựt liên tục, đôi mắt cô ta bây giờ thật khó mà tìm ra tròng đen ở nơi nào.

“Cô quên lời nhắn trên máy vi tính à?” Vỹ Hà lên tiếng “làm gì bức tranh là chuyện của cô, còn Liễu Thi là bất khả xâm phạm.”

“My dream của chị là chỉ Liễu Thi?” tôi nhoẻn miệng cười. “Lẽ ra… tôi đã không biết nếu chị không lộ liễu thế này.”

“Khoan!” một tiếng nói vang lên.

Liễu Thi. Cả tôi và Vỹ Hà đều giật mình quay lại. Liễu Thi vẫn vậy, luôn làm người khác bất ngờ. Cô nhẹ như gió, đi chẳng ai hay.

”Lê Quân à, em quý chị lắm, nhưng... em sẽ ở với Vỹ Hà, không đi đâu đâu, đừng lấy em ra làm món hàng trao đổi.”

”Em đứng đó bao lâu rồi?” Vỹ Hà hỏi.

”Từ đầu.”

Tôi mỉm cười nhìn Liễu Thi và nói với giọng thật dịu dàng:

”Em yên tâm, chị đùa thôi, chứ không nỡ cướp đi... nghệ thuật duy nhất còn sót lại với cô ấy đâu.” tôi vừa nói vừa khẽ liếc sang Vỹ Hà. Cô ta đang giật bắn mình.

”Là sao?” Liễu Thi ngơ ngác hỏi.

”Chẳng sao cả.” tôi mỉm cười.

”À cuốn sổ” Liễu Thi nói ”em đã đọc từ lâu lắm rồi, chỉ là em muốn chị chuyên tâm vẽ, nên im lặng thôi, em không nghĩ gì đâu, Hà đừng lo.”

”Thế là tốt rồi, tôi về đây.” tôi mỉm cười lần nữa và bỏ đi không chút do dự.

Tôi biết, thứ duy nhất Vỹ Hà bảo vệ là Liễu Thi. Nhưng, Vỹ Hà là một người cuồng nghệ thuật, cô ta có thể làm mọi thứ để vẽ được một bức tranh để đời khác bức họa chết kia, một bức tranh khác vẫn làm rung động người xem mà cô ta hiểu rõ được hết ý nghĩa của nó. Vỹ Hà có thể không ngần ngại giết cả thế giới để tìm ra nghệ thuật cho bản thân, hay thứ mà cô ta cho là nghệ thuật. Nhưng trở ngại lớn nhất là một Liễu Thi đầy trong sáng.

Cô ấy như một thiên thần hạ thế vậy, tâm hồn của Liễu Thi trong đến mức suối tiên cũng phải hổ thẹn. Liễu Thi không đẹp, nhưng giọng nói mờ nhạt và văng vẳng tạo nên sức hút mãnh liệt. Một cơ thể yếu ớt và xanh, nhưng chứa biết bao điều kỳ diệu. Làm cho Vỹ Hà yêu tranh hơn, và rối hơn.

Tôi biết rõ Vỹ Hà cô ấy yêu Liễu Thi hơn bất kỳ thứ gì nhưng hội họa vẫn là trên hết. Hội họa là lẽ sống của cô ấy. Có một điều gì đó mơ hồ đang quấn lấy tôi. Tôi không hiểu.

********************************

Tôi trở lại mé rừng và lại ngồi nơi đó quan sát, ngẫm nghĩ. Hôm nay tôi quyết định ở lại thêm một chút trước khi trời tối. Gió vẫn thổi, lạnh và thốc. Bầu trời đang chuyển dần sang chiều tà. Khung cảnh vẫn đáng sợ như hôm qua, vẫn u ám và khó chịu. Gió lạnh buốt làm người ta không yên. Tôi thật không rõ Vỹ Hà có được nhìn thấy cảnh này chưa khi vẽ bức tranh đó. Tôi nghĩ là chưa, vì nếu không, chắc hẳn cô ấy đã hiểu được bức tranh nói lên điều gì.

Thượng Đế tạo ra mọi thứ, có cả những gam màu, có cả máu. Tất cả là sở hữu của Ngài. Ấy thế mà con người hợp thức hóa tất cả đồ vật của Ngài bằng cách nhuộm máu cho những thứ ở đây. Và Thượng Đế à, Ngài mất tất cả.

Thứ duy nhất còn lại của Ngài, thứ duy nhất còn thuần khiết gam màu của Ngài chính là bầu trời và thời gian. Màu đỏ thuần khiết.

Chiều buông dần, mặt trời khuất bóng chỉ để lộ những tia nắng tàn cuối ngày. Bầu trời hửng đỏ, đỏ rực cả một góc rừng.

Trong suốt đến vô chừng…
Đục ngầu đến cùng tận…
Một chút uốn éo của thời gian… một chút đắn đo của dòng đời… một màu trắng trong lẫn vào màu đen khó chịu…
Bức họa ấy… tôi cảm thấy sợ…
Màu đen trộn hòa gần hết bức tranh… ở góc phải, một vệt trắng duy nhất như vô tình bị quẹt ngang… lem luốc…
Những cành cây mọc lỏm chỏm đè lên nhau…
Những chiếc đồng hồ xám nhạt uốn éo vắt vẻo trên thân cây…
Những cây kim màu đỏ máu…
Những gam màu kỳ lạ và u ám…

Bức tranh. Tôi đang thấy bức tranh. Phải, màu đỏ của cây kim chính là màu duy nhất không pha máu, màu của Thượng Đế. Thời gian đang dần trôi đi theo những tia nắng tàn. Tôi nhìn xuyên qua những ngọn cây lởm chởm dọc ngang, hướng thẳng mắt lên bầu trời. Những gam màu u ám và lem luốc.

Đứng tại nơi này và nhìn thẳng vào hoàng hôn xuyên qua những cành cây đâm chọt lẫn nhau kia, tôi như đang sống trong bức tranh ấy vậy. Thời gian như bị bóp méo bởi màu sắc. Đắn đo…

Gió. Có gió. Góc phải, một vệt trắng duy nhất như vô tình bị quẹt ngang… lem luốc…. Gió. Một làn gió lạ thổi qua khi mặt trời dần tắt hẳn nắng. Gió xuất phát từ bên trong rừng. Tôi đánh liều bước vào, mặt tái xanh vì sợ.

Khu rừng đang tắt dần nắng, tôi cứ đi, đi hoài. Sợ, phải, tôi sợ chứ. Nhưng thật kỳ lạ, có một thứ gì đó hút tôi vào sâu trong rừng. Trời tối dần, tiếng quạ ăn đêm vang lên, tiếng cú cũng ồn ào. Nhưng tôi vẫn cứ đi.

Rì rào… sột soạt. Những tiếng động u ám và đáng sợ thay nhau vang lên. Rì rầm như những âm thanh xa xăm vọng về từ thế giới bên kia. Cơ thể tôi bắt đầu run lên bần bật. Mắt mở to và thở thật khẽ. Càng vào sâu bên trong, càng cảm thấy sợ, vì ánh nắng mặt trời yếu ớt kia không thể xuyên qua được những cành cây cao lớn. Tôi sợ. Đen kịt. Dường như tôi không thể thở được nữa rồi, sợ đến cứng cả chân.

Trong suốt đến vô chừng…

Ánh sáng. Tôi thấy ánh sáng. Những ánh sáng trong suốt, thanh khiết giữa màn tối đen thật chói lọi. Không hẳn là chói lọi, nhưng tôi thấy nó như một sự cứu vớt.

Đom đóm. Đom đóm bay đầy khắp một góc rừng. Mọi thứ trở nên thật khác lạ. Tôi không hiểu nên gọi nó là lãng mạn đầy chất thơ hay ma quái. Nhưng đó là một sự khác lạ.

Không cần phải thật thông minh mới thấy đom đóm bu quanh một tảng đá nhỏ. Một tảng đá nhỏ tối tăm, cứ như đây là một tổ cho đom đóm vậy. Tại sao lũ đom đóm bu quanh đây, tôi không quan tâm muốn biết, chỉ cần chính là nó. Bí mật thế là được sáng tỏ. Tôi cố bắt một chú đom đóm làm đèn pin và quan sát vòng quanh tảng đá. Có một cái khe lòi ra bên dưới. Sức tôi không thể đẩy lên, nhưng dù sao tôi cũng đã biết được chỗ của 77 000 USD. Cứ thế, rồi từ từ tính tiếp.

Tôi bắt vài con đom đóm nữa, bỏ vào một cái bao trong trong có sẵn trong giỏ và tất tả chạy ra ngoài. Run rẩy, tôi cố sức lết đôi chân đang cóng đi. Tôi không thể chết ở xó rừng chỉ vì sợ.


<còn tiếp>

[chương 7: cái chết của Liễu Thi]

lu_hehe
09-07-2009, 10:53 AM
1 trong 2, hoặc Vỹ Hà, hoặc Lê Quân sẽ giết Liễu Thi để có thể tạo ra 1 tác phẩm để đời thứ 2... Nghệ thuật cuồng tín ~~ cho dù có yêu hội họa tới đâu cũng đâu cần điên đến thế? Cái này giống như bệnh sẵn trong ng vậy...
Xem ra Liễu Thi ko biết được cái kiểu tình cảm bệnh hoạn của Vỹ Hà nhỉ?

little princess
10-07-2009, 12:48 AM
Hic hic... Em mà ko vào room lục fic chắc fic end lúc nào cũng ko bik quá :rain:
Dán mắt đọc từ đầu tới cuối. Fic vẫn đáng sợ, nhưng đỡ hơn những chap trc. Thik cách tả của ss. Rất hay :hum:
Còn 2 chap nữa là hết fic :sad:

HacPhongLong
14-07-2009, 10:29 AM
all: tks!!!!!! :D
princess: tks e! kakakakakkaka!!!

:( sao k ai coi nữa vậy :(( :(( sắp hết rồi mà!!!







........




CHƯƠNG 7: CÁI CHẾT CỦA LIỄU THI.


Lại là giấc mơ đó. Tôi. Liễu Thi. Cô gái. Và con dao.

Hình ảnh ngày càng rõ rệt hơn.

Trong căn phòng của Vỹ Hà, vương vãi những vệt màu và bảng vẽ. Tôi đẩy cửa bước vào, Vỹ Hà và Liễu Thi đang nói chuyện bên cạnh khung tranh trong góc phòng.

Liễu Thi khóc. Vỹ Hà ôm lấy cô và vỗ về. Rồi Vỹ Hà đưa tay lên với một con dao sáng quắc.

“Đừng! Liễu Thi, coi chừng!” tôi hét lên.

Con dao thản nhiên cắm phập xuống lưng cô bé. Máu. Và chết chóc.

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra như tắm. Sợ. Liễu Thi phải sống, tôi nhất định phải bảo vệ cô bé. Tôi phải bảo vệ Liễu Thi.

Tôi tất tả sửa soạn và chạy đi tìm Phan Minh, đã mấy ngày nay tôi không gặp anh ta. Anh ta cũng vùi đầu vào công việc của mình, tuy thỉnh thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm về bức tranh và khuyên tôi nên cẩn thận. Tôi đã nói rằng Phan Minh là một kẻ rỗng tuếch và nhạt nhẽo, thế nhưng tính theo thước đo của xã hội ngày nay thì anh ấy là một người cực tốt và đáng tin tưởng. Một người hiếm hoi với lý tưởng nhảm nhí và cũ rích như bạn bè tin tưởng nhau là trên hết. Tôi không ưa nổi kiểu đó, nhưng dù sao thì vẫn có lợi cho mình. Hay ít ra tôi cảm thấy trong những mối quan hệ kỳ lạ của tôi gần đây thì anh ta là kẻ duy nhất bình thường.

Văn phòng của Phan Minh vẫn tấp nập như ngày nào, và anh ta thì vẫn luôn tươi cười với tôi vồn vã như bao lần. Quăng công việc chất đống ở đấy, anh ta mời tôi uống café và bắt đầu hỏi chuyện.

Tôi chẳng trả lời câu nào của anh ta, đi thẳng vào vấn đề chính. Tôi kể tất cả về Vỹ Hà, Liễu Thi, giấc mơ của tôi và đặc biệt là bí mật mà tôi vừa phát hiện.

“Anh nghĩ hay thôi đừng lấy 77 000 USD đó nữa, cứ để yên chỗ đó hoài đi, một số tiền lớn như vậy bao giờ cũng có rắc rối nguy hiểm đi theo.”

“Anh nghĩ xem em có khùng không mà hy sinh bao nhiêu đêm ngủ không được để tìm ra số tiền này, mà khi tìm ra rồi lại bỏ sao?”

“Hay là em đừng đến tìm Vỹ Hà nữa, cô ấy nguy hiểm quá.”

“Sao anh là cảnh sát mà nhu nhược quá vậy?” tôi nóng “có nhiêu đó cũng nói hoài à, em chỉ báo cho anh biết số tiền ở đâu và chuyện Vỹ Hà để phòng bất trắc thôi. Em viết cả di chúc, cả nhật ký để lại rồi, trong tủ em đấy, mai mốt lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn có bằng chứng kết tội Vỹ Hà.”

Tôi mắng anh ta là nhu nhược, thế mà anh ta chẳng hề giận lấy một giây, chỉ luôn mồm trách tôi không được nói bậy này nọ. Thật khó tin bây giờ còn có người như thế. Tôi ghét người tốt quá như vậy.

***************************

Tôi báo với Vỹ Hà về việc số tiền kia và bí mật của bức tranh.

“Cảnh trong bức tranh có thật?” Vỹ Hà tròn mắt nhìn tôi.

“Phải, chứ làm sao chị vẽ được mà hỏi? Tranh của chị mà!” tôi cũng tròn mắt nhìn cô ấy.

“Hoàn toàn nghe tả lại thôi.”

Tôi rùng mình. Vỹ Hà thật sự là một họa sĩ tuyệt diệu. Nếu chỉ có thể nghe tả lại thôi mà vẽ được một bức tranh kinh người đến thế thì thật không tầm thường. Mà chắc hẳn người tả lại được cho Vỹ Hà vẽ cũng là một thiên tài. Những thiên tài có một vài góc tối mà con người bình thường như tôi đây chẳng bao giờ chạm được.

“Vậy nơi đó ở đâu? Số tiền ở đâu?” Vỹ Hà háo hức hỏi.

“Chị nghĩ xem, đối với chị, khung cảnh đó quan trọng hơn hay số tiền đó quan trọng hơn?”

“Bức tranh của tôi!” Vỹ Hà trả lời mà không chút do dự.

Tôi gật gù, nếu cô ta trả lời là số tiền thì chắc chắn tôi sẽ im luôn.

“Sau khi lấy được số tiền, tôi sẽ chỉ chị khung cảnh đó, cũng như giúp chị vẽ được một tác phẩm khác để đời.” nói rồi tôi bỏ đi, nhưng như chợt nhớ ra gì tôi lại hỏi “giả sử như Liễu Thi và bức tranh, chị phải chọn mất một trong hai thì…”

“Tôi sẽ giữ bức tranh.” Cô ta lập tức chặn lời tôi.

Tôi gật gù và quay về. Như vậy chẳng phải khả năng giết Liễu Thi của Vỹ Hà là cao nhất sao?

****************************

Ngày hôm sau, tôi lại đến tiệm hoa, có dắt theo Phan Minh, anh ta không biết vì sao mới sáng sớm đã đứng trước cửa nhà tôi nói:

“Anh không để em chết đâu!”

Lại là kiểu này, tôi phát ngấy. Tôi đi ngang qua phòng Vỹ Hà và nghe tiếng nói vọng ra.

“Em không cho chị đi đâu, chị tìm ra bức tranh rồi thì sẽ không còn để ý đến em nữa, sẽ không còn vẽ tranh cho em, mà chị chỉ vẽ cho chị thôi.” tiếng Liễu Thi nức nở.

“Chị phải đi chứ Thi, không thể ở đây hoài được, chị lâm vào tình trạng bế tắc rồi. Chị vẫn không hiểu nghệ thuật của chị là gì. Em đừng cản, vô ích.”

“Em quyết không chịu, chị mà đi em tự sát liền.”

“Em không cho chị đi, chị cũng không còn cách nào khác ngoài việc tổn thương em.”

Tôi đạp mạnh cửa xông vào.

Cái gì đây? Giấc mơ của tôi chăng? Liễu Thi đang khóc nức nở và ôm lấy Vỹ Hà, Vỹ Hà luôn miệng vỗ về Liễu Thi. Sững sờ.

Khi vừa thấy tôi bước vào, Vỹ Hà liền đưa tay lên, trong tay cầm một con dao sáng loáng.

“Đừng! Liễu Thi, coi chừng!” tôi hét lên. Liễu Thi chậm chạp quay ra nhìn rồi lại gục đầu vào người Vỹ Hà.

Tất cả diễn biến y hệt những gì tôi mơ. Nhưng chuyện con dao kia cắm xuống Liễu Thi là không thể, vì tôi đang thấy mình lao tới trong vô thức. Tay chộp đại một ngọn than được vót nhọn. Tôi chạy như bay đến, tai văng vẳng nghe tiếng Phan Minh hét lên gì đó.

Bất kể, tôi bất kể, Vỹ Hà đã giết quá nhiều người, giờ là lúc cô ta đền tội, dưới tay của tôi. Tôi giơ ngọn than đen nhọn hoắt lên và cắm xuống nhanh như chớp để cô ta không kịp phản ứng.

“KHÔNG!” tiếng thét của Vỹ Hà vang vọng khắp phòng.

Máu bắn vọt lên mặt tôi đầy tanh tưởi. Vậy là đã cứu được Liễu Thi, tôi thở phào và nói:

“Không sao rồi, Liễu…”

…………..

Hụt hẫng. Sững sờ. Khiếp sợ.

Tôi khuỵu chân ngồi phịch xuống dưới sàn. Mắt mở tròn sợ hãi. Những gì đang diễn ra trước mắt tôi, không phải là một giấc mơ.

Vỹ Hà đang mở to mắt nhìn tôi trừng trừng. Liễu Thi gục đầu lên vai Vỹ Hà và bất động.

Máu vẫn chảy ra từ vết thương do ngọn than chì của tôi cắm vào cổ cô ấy. Liễu Thi chết.

“Không thể nào…” tôi lẩm bẩm “rõ ràng tôi đã đâm Vỹ Hà. Rõ ràng tôi đã ngăn Vỹ Hà giết em.”

“Tôi giết Liễu Thi sao?” giọng Vỹ Hà nghẹn đầy nước mắt và căm phẫn “giết bằng cái gì? Bằng cái này sao?” cô ta vừa nói vừa đưa tay lên.

Trong tay Vỹ Hà không phải là một con dao sáng loáng, chỉ là một cuộn giấy vẽ trắng.

Con người tin vào cái họ thấy, hoặc những thứ họ nghĩ là họ thấy.
Con người tin vào cái họ nghe, hoặc những thứ họ nghĩ là họ nghe.
Nhưng con người vẫn tin, thậm chí nếu họ chẳng nghe, chẳng thấy, chẳng có cơ sở gì cả.
Thật nực cười! Vậy mà họ vẫn tin.

“KHÔNG! Nhất định cô đã giấu con dao đó đi.” Tôi hét lên hoảng loạn.

Chuyện gì đang xảy ra? Tôi không biết. Chuyện gì đang xảy ra đây? Sao người chết vẫn là Liễu Thi? Sao người giết lại là tôi?

“Cô điên mất rồi” giọng Vỹ Hà vang lên “tôi gọi cảnh sát đây.”

Nước mắt. Âm ấm trên má tôi. Liễu Thi chết. Và tôi là người có tội. Tôi giết người. Phải vậy không? Thật vậy không?

Tôi không rõ, điều cuối cùng tôi nghe trước khi ngất đi là tiếng còi hụ và tiếng của Phan Minh gọi tên tôi một cách thảm thương.

****************************

Loáng thoáng đâu đó tiếng người.

“Cô ta bị tâm thần à? Mắt mở to nãy giờ, miệng toàn lẩm bẩm cái gì đâu không.” Một ai đó lên tiếng.

“Không đâu, cô ấy không cố ý đâu, bị sốc đó thôi.” Tiếng Phan Minh bào chữa.

“Cô ta cứ nói những thứ như: Vỹ Hà đã giấu dao rồi, vân vân, trong khi căn nhà đó ngoại trừ bếp ra thì chẳng có lấy một con dao cạo.”

“Tôi đã nói là sốc tâm lý mà, đừng có chất vấn nữa được không? Để tôi nói chuyện với cô ta.”

Ra là tôi không ngất. Ấy thế mà tôi tưởng mình đã xỉu từ vạn năm trước giờ mới tỉnh lại. Tâm thần? Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Rất tỉnh. Tôi ý thức được mình đang làm gì, đang ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ là, tôi vẫn không thể hiểu. Tôi đã thấy con dao. Chắc chắn. Tôi tin vào cái tôi đã thấy. Chắc chắn.

“Em không sao chứ!” Phan Minh lại gần hỏi.

“Anh nghĩ là em điên sao?”

“Không không, anh cũng đã thấy con dao mà, chỉ là không có chứng cứ. Em có thể bị buộc tội giết người đấy.”

“Thế là chết à?”

“Không, anh không để em chết đâu. Thế này, họ đang nghĩ em bị tâm thần, thì em cứ làm họ nghĩ vậy đi. Sẽ có thanh tra đến kiểm tra xem em có bình thường không, em cứ giả điên nhiều vào. Như vậy án sẽ giảm, em chỉ cần ở trong trại vài năm là thoát tội chết.”

Tôi phì cười.

“Em hãy nghe anh đi!” Phan Minh nài nỉ “em không thể chết. Vỹ Hà đã bị tố cáo vì tội lạm sát nhiều người rồi.”

Tôi thở dài:

“Được, vài năm sau khi tôi ra khỏi đây thì tôi sống dưới hầm cầu à?”

“Chỉ cần em ra khỏi đây, anh lập tức cưới em.”

“Đến lúc đó mà anh vẫn còn muốn cưới sao?”

“Anh tin em bình thường là được rồi Quân à! Anh sẽ thăm em thường xuyên, cố lên nhé!”

Tôi mỉm cười và gật đầu, thà là thế, còn hơn là chết. Phan Minh tạm biệt tôi ở phòng giam và đi ra.

“Phan Minh!” tôi gọi giật lại.

“Sau khi em ra khỏi đây thì anh còn thích em chứ.”

“Yêu.” Phan Minh mỉm cười thật hiền và quay đi.

Vậy đấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi, rồi tôi sau này sẽ sống với 77 000 USD do Phan Minh giữ giùm, anh ta là một người đáng tin cậy.

Có lẽ, đó là người tốt duy nhất mà tôi được gặp hay nói đúng ra, anh ta là người tốt duy nhất trong thế giới của tôi. Vì chính tôi cũng chỉ là một con nhỏ mê tiền và tàn bạo.

Ừ thì con người tin vào những thứ họ cho là tồn tại.
Nhưng Thượng Đế vẫn lấy lại những gì thuộc về Ngài, Ngài lấy lại những gam màu.

<còn tiếp>

[chương 8: những gam màu – chương cuối]

lu_hehe
14-07-2009, 11:03 AM
yah... cái câu cuối... ko phải là Phan Minh sẽ chết chứ?
và cậu ta có thật là thấy Vỹ Hà cầm dao ko, hay là chỉ trấn an Lê Quân?
Mà nếu Vỹ Hà muốn đổ tội cho Lê Quân thì làm sao cô ta có thể lấy tiền và vẽ tranh được?
P.S: tại bạn ko post 1 thời gian nên cũng chẳng có j để comm mổ xẻ tiếp thôi ^^

little princess
15-07-2009, 12:57 AM
Ơ hơ... Cũng vẫn là nếu em ko vào tìm fic thì cũng chẳng bik có fic mới đâu :rain:

Ko có j để bàn luận cả. Nếu muốn nói thì cũng chỉ là khen. Mí fic hay thì em thường comm ngắn, ss thông cảm :D

Vẫn như lúc trc, dán mắt từ đầu tới khi hết chap. Gay cấn & hồi hộp, có nhìu chi tiết đc viết mơ hồ làm em tò mò :hum:

Chap sau là chap cuối rùi, ko hỉu sao buồn quá :sad: Cho chap cuối dài dài tí ss nhá :lovely:

nhocMikodethuong1412
15-07-2009, 08:10 PM
chung nao moi tip the
hoi hop wa

HacPhongLong
15-07-2009, 11:37 PM
All: cám ơn tất cả những ai đã theo dõi fic đến chap cuối này :D, và nhất là những bạn bỏ thời gian ra comm cho HPL :d. HPL rất rất rất biết ơn!!! :X
Cám ơn những ai đã thích fic :D. Fic end rồi đây! :D Mong là dù chap cuối vẫn nhận được comm của mọi người!! :)

@Iu_hehe: lol :D, thật ra :”>, với Vỹ Hà có những thứ còn quan trọng hơn tiền. Sao bạn lại trù Phan Minh chết thế kia =)) =)) =))…
@princess: Cám ơn e vẫn comm cho ss :d. Chap cuối vẫn vậy, k thể dài đc… :P, vì ss viết nó từ đời kiếp nào rồi!! =)) :D em đọc fanfic DB thì ss post :P. Keke!



[b]CHƯƠNG 8: NHỮNG GAM MÀU.


Phan Minh đi vào trại giam Vỹ Hà.

“Đồ khốn!” Vỹ Hà hét lên khi vừa thấy mặt hắn. “anh hứa rằng nó sẽ không giết tôi nếu tôi né được. Anh đã hứa sẽ chỉ cho tôi bức tranh và giúp tôi vẽ, anh đã hứa…”

“Tôi không hứa cô ấy sẽ không giết Liễu Thi. Là do các người thôi.” Giọng Phan Minh lạnh lùng. “dù sao thì cô cũng sắp chết, tử hình là chắc chắn. Tôi mang cho cô vài thứ để cô vẽ, tìm chút vui trong đời trước khi đi cùng Liễu Thi.”

Phan Minh nhếch mép cười và đi ra, bỏ lại Vỹ Hà cùng đống đồ vẽ ở lại trại giam. Hắn phe phẩy tờ chi phiếu 77 000 USD thừa kế trong chiếc hộp dưới tảng đá mà Lê Quân đã chỉ.

77 000 USD không phải là một con số nhỏ. Một mũi tên bắn hai con chim là chuyện thường. Thật đơn giản. Cá tính của Lê Quân quá dễ hiểu để hắn khích vài câu, mà cô ấy cũng đủ thông minh để tìm ra sự thật.

Vỹ Hà chỉ là một người yêu nghệ thuật quá đáng, nếu cô ta chịu bảo vệ Liễu Thi thì hẳn kế hoạch của hắn không thành công.

Hắn về nhà vứt con dao ban nãy Vỹ Hà cầm lên gây choáng mắt cho Lê Quân vào sọt rác. Không quá khó để giấu con dao, ngay khi Liễu Thi chết thì Vỹ Hà đã nhét con dao xuống dưới tấm lót sàn. Hoảng loạn vậy, đương nhiên Lê Quân chẳng thể thấy. Còn Vỹ Hà thì bình tĩnh đến ngạc nhiên.

Đừng nói hắn thông minh, hắn không thông minh bằng Lê Quân, nhưng kế hoạch bắt đầu hình thành khi Lê Quân kể về sự thật.

Hắn vào phòng tắm và quyết định tắm cho đã trước khi suy nghĩ kỹ hơn về kế hoạch xài tiền. Phải để dành tiền làm đám cưới với Lê Quân, chinh phục trái tim người mình yêu thật không dễ, hắn đã phải mất một mạng người. Dù sao cũng phải cám ơn bức tranh. Một bức tranh không có chút ý nghĩa với hắn.

**********************************

Vỹ Hà lặng lẽ ngồi trong tù, trước mặt là khung tranh trắng với than chì, bánh mì tẩy và màu nước. Cười. Cô nhớ đến truyện “Chiếc lá cuối cùng” của O’Henry, ông lão đã vẽ được một bức tranh để đời với vài quẹt cọ tạo ra một chiếc lá, và lão trả bằng tính mạng của mình. Nhưng đó là một bức tranh nghệ thuật và đầy tính nhân văn.

À, nhân văn, là thứ mà trong hội họa của cô không hề có.

Cười. Quá trễ để hiểu được nghệ thuật, có lẽ điều mà trước đây Quân cố nói với cô về nghệ thuật đã được sáng tỏ.

Nghệ thuật cảm hứng duy nhất của Vỹ Hà chính là Liễu Thi.

Hai năm trước, cô đã vẽ bức tranh chết chóc này chỉ vì ông chú hứa rằng sẽ để toàn bộ tài sản cho Liễu Thi. Những điều ông ấy tả là những thứ mà cô nghĩ phù hợp với Liễu Thi.

Thượng Đế tạo ra những gam màu, nhưng họa sĩ là người phối những gam màu đó. Nghệ thuật là chính bản thân người cầm cọ.

Nếu Thượng Đế lấy lại những gam màu đã ban cho trần gian thì con người sẽ tạo ra những gam màu khác. Vì Thượng Đế không phải là nghệ thuật.

Vỹ Hà mỉm cười và cầm cọ lên.

******************************

Trong nhà lao, một nữ tử tù tự sát với cây than chì dùng để vẽ, tay vằn vện những vết rạch máu, miệng mỉm cười thanh thản. Cô để lại một bức tranh.

Tôi chỉ là một công tố viên bình thường, vào nhà lao làm nhiệm vụ, nhưng khi nhìn thấy bức tranh của người này để lại, tôi bỗng thấy sợ.

Sợ, nhưng nổi lên một niềm đam mê. Một bức tranh chết chóc gắn chặt vào mắt tôi, chỉ là những màu bình thường, nhưng dường như được pha phối từ một thế giới khác vậy. Chết chóc. Thời gian như đứng lại.

Một cô gái với mái tóc dài che lấp nửa gương mặt đang dựa vào cửa sổ, tay cầm một bông hoa. Chết chóc.
Cô gái dựa đầu vào tường và hướng mắt nhìn thẳng, lờ đờ mà lạnh lẽo.
Nền đen huyền bí, tông trắng lạnh lùng pha với nhau. Những gam màu xám xịt và u ám. Đáng sợ.
Một bức tranh trong suốt, nhưng lại đục ngầu tội lỗi. Ngưng đọng. Bức tranh làm con người cảm thấy khó thở đến mức họ cứ tưởng rằng thời gian đã rời bỏ họ đi tìm cô gái ấy.
Phía ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang đỏ rực cả bầu trời. Màu đỏ hoàng hôn là màu duy nhất tôi không cảm thấy sợ hãi. Nhưng như vậy không đủ để làm người xem hết sững sờ vì cái u ám ẩn trong bức tranh.
Một chất liệu nào đó vẽ nên cô gái này, vẽ nên một mỹ nữ như đến từ thuở xa xăm nào đó.
Phía sau đề “Liễu Thi”. Bức tranh này có một cái tên.

Màu đỏ vẫn là gam màu của Thượng Đế. Thứ duy nhất còn lại của Ngài, thứ duy nhất còn thuần khiết gam màu của Ngài chính là bầu trời. Chỉ có bầu trời thôi Thượng Đế à, con người hay thời gian đã không còn là của Ngài từ lâu lắm rồi. Ngài cũng chẳng còn hiện hữu để ai đó phán xét xem thứ gì là của Ngài.


THE END.


19/10/2007

lu_hehe
15-07-2009, 11:43 PM
hơ... vậy còn Lê Quân làm j?? cuối cùng cũng cưới hắn?
và tớ là Lu, ko phải Iu (chậc, đi chỉnh bao nhiêu lần rồi nhỉ?? chắc cũng > 3)

little princess
15-07-2009, 11:57 PM
Ko có ý kiến j đặc biệt, nhưng chap cuối đã để lại 1 ấn tượng mạnh, mà em ko bik diễn tả thế nào.

Ngay từ đầu, fic đã rất hay, & cho tới khi nó kết thúc, thì nó vẫn rất hay. Chap cuối ko có j đáng sợ, nhưng cách viết & cách tả của ss đã phủ lên fic 1 sự u ám, đáng sợ.

Thik fic của ss :hum:

uocmoxanhhy2004
16-07-2009, 01:46 AM
quá tuyệt!! đọc mà có cảm giác sợ hãi, gợn hết cả tóc gáy nhưng lại thu hút và đam mê. Fic này rất hay nhưng cũng rất đen tối ko bit ss có trí tưởng tượng ra sao nhỉ mà có thể viết dc như vậy

HacPhongLong
07-08-2009, 09:38 PM
lol, h mới thấy :x

thanks all!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! :X


chắc HPL sẽ ngưng post truyện :X

chúc mọi người vui vẻ :X

cám ơn vì trước nay đã đọc truyện của HPL Nha! :X

Tiểu Hổ Bivian
12-08-2009, 01:39 AM
Lâu lắm rồi tớ mới đc đọc một truyện hay và để lại nhiều ấn tượng như thế . Tuyệt! Hy vọng sẽ được đọc những Fic khác của HPL ^_^