Kí ức
27-05-2009, 06:39 AM
Tình yêu không điểm kết
Chiều Đức Minh nắng nhạt vàng dịu nhẹ
Tôi và em lặng lẽ bước bên nhau
Hoàng hôn thắm
lá vàng chao rất khẽ…
“Hãy đợi anh!
Cha mẹ sẽ tác thành!”
Em không nói gì,
đôi mắt thoáng long lanh
Nhìn tôi đi…
mong manh rồi xa khuất
Mấy độ thu qua,
mấy mùa thay lá
Em có trách tôi?
-Lỗi hẹn rồi!…
Em cứ giận, cứ hờn, cứ dỗi
Cứ xem tôi…
-kẻ phản bội, vô tình!
Thà như thế,
mà em còn hạnh phúc
Hãy quên tôi!
Đừng mòn mỏi đợi trông…
Ôi sự sống!
Từng ngày tôi chống chọi
Với cơn đau, với bóng tối tử thần!
Tôi phải sống!
Vì em, vì tất cả
những người thân yêu…
đang kì vọng
nơi tôi!
Tôi không đếm thời gian,
chờ cái chết
Như Giôn-xi… sầu đếm lá thường xuân
Vì tôi biết
mỗi phút giây được sống
thật hiếm hoi, phải trân trọng, giữ gìn!
Tôi nhìn mẹ, mắt trũng sâu, thâm đậm
Gương mặt cha hốc hác những hi sinh
Còn riêng chị cũng đỏ hoe bịn rịn
Các em tôi chẳng nghe tiếng vui đùa…
Tôi tự hỏi trước đây sao vô cảm?
-Với cỏ cây, vạn vật. Với cuộc đời!
Nay hiểu rõ lòng vương bao tiếc nuối
Ôi kiếp người giữa lớp bụi trần ai…
Một ngày mới bắt đầu, bình minh đến
Ánh mây hồng rực rỡ rặng núi xa
Tôi đã thắng! Dù một ngày ít ỏi
Dù xác thân có mệt mỏi, rã rời
Cuộc sống đẹp và đáng yêu biết mấy
Ngay cả khi tôi sắp phải ra đi
Nếu nhỡ mai này… tôi ngã gục!
Phút cuối cùng tôi vẫn sẽ nâng niu…
Tôi yêu người thân,
Yêu mái ấm gia đình
Tôi yêu em,
Yêu mối tình thanh khiết
Tôi yêu cuộc đời
bằng trái tim tha thiết…
Muốn ôm hôn,
muốn xiết chặt vào lòng…
Ôi sự sống của tôi!
Chiều Đức Minh nắng nhạt vàng dịu nhẹ
Tôi và em lặng lẽ bước bên nhau
Hoàng hôn thắm
lá vàng chao rất khẽ…
“Hãy đợi anh!
Cha mẹ sẽ tác thành!”
Em không nói gì,
đôi mắt thoáng long lanh
Nhìn tôi đi…
mong manh rồi xa khuất
Mấy độ thu qua,
mấy mùa thay lá
Em có trách tôi?
-Lỗi hẹn rồi!…
Em cứ giận, cứ hờn, cứ dỗi
Cứ xem tôi…
-kẻ phản bội, vô tình!
Thà như thế,
mà em còn hạnh phúc
Hãy quên tôi!
Đừng mòn mỏi đợi trông…
Ôi sự sống!
Từng ngày tôi chống chọi
Với cơn đau, với bóng tối tử thần!
Tôi phải sống!
Vì em, vì tất cả
những người thân yêu…
đang kì vọng
nơi tôi!
Tôi không đếm thời gian,
chờ cái chết
Như Giôn-xi… sầu đếm lá thường xuân
Vì tôi biết
mỗi phút giây được sống
thật hiếm hoi, phải trân trọng, giữ gìn!
Tôi nhìn mẹ, mắt trũng sâu, thâm đậm
Gương mặt cha hốc hác những hi sinh
Còn riêng chị cũng đỏ hoe bịn rịn
Các em tôi chẳng nghe tiếng vui đùa…
Tôi tự hỏi trước đây sao vô cảm?
-Với cỏ cây, vạn vật. Với cuộc đời!
Nay hiểu rõ lòng vương bao tiếc nuối
Ôi kiếp người giữa lớp bụi trần ai…
Một ngày mới bắt đầu, bình minh đến
Ánh mây hồng rực rỡ rặng núi xa
Tôi đã thắng! Dù một ngày ít ỏi
Dù xác thân có mệt mỏi, rã rời
Cuộc sống đẹp và đáng yêu biết mấy
Ngay cả khi tôi sắp phải ra đi
Nếu nhỡ mai này… tôi ngã gục!
Phút cuối cùng tôi vẫn sẽ nâng niu…
Tôi yêu người thân,
Yêu mái ấm gia đình
Tôi yêu em,
Yêu mối tình thanh khiết
Tôi yêu cuộc đời
bằng trái tim tha thiết…
Muốn ôm hôn,
muốn xiết chặt vào lòng…
Ôi sự sống của tôi!